Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1410: Chương 1410



Văn phòng đoàn trưởng.

Trịnh Hồng Xương lạnh nhạt không chút biểu cảm nhìn Vương Hinh Tuyết đang đứng thẳng trước mặt mình.

Vương Hinh Tuyết đột nhiên đến đây, hơn nữa còn chủ động nói là muốn gặp ông ấy, điều này làm ông ấy cảm thấy vô cùng kinh ngạc.

Ông ấy cũng chỉ là vì Cố Phong nên mới nghe qua tên của Vương Hinh Tuyết, lại chưa bao giờ gặp cô ta lần nào.

Cô ta còn gầy và tiều tụy hơn trong tưởng tượng của ông ấy rất nhiều, đầu óc thì trông còn khá tỉnh táo.

Ông ấy không nói câu nào cũng đã làm Vương Hinh Tuyết cảm nhận được một luồng áp lực cực lớn khó có thể miêu tả được.

Cô ta bất an vặn tay vào nhau, cực lực khống chế cảm xúc sợ hãi muốn chạy trốn.

TBC

“Mời ngồi.” Trịnh Hồng Xương nhận ra cô ta đang bất an, lên tiếng mời cô ta ngồi xuống trước.

Vương Hinh Tuyết di chuyển bước chân cứng đờ, ngồi trên ghế.

Trịnh Hồng Xương cố gắng làm giọng nói của mình trở nên hiền hòa nhất có thể: “Cô đến đây tìm tôi là có việc gì sao?”

Ông ấy thật sự nghĩ không ra cô gái này cứ nằng nặc đòi gặp ông ấy làm cái gì chứ?

Vương Hinh Tuyết gật đầu thật mạnh đầu cúi gằm xuống gần như dán sát vào ngực.

“Tôi, tôi có chuyện...”

“Đừng sốt ruột, cô cứ việc từ từ nói chuyện.”

Trịnh Hồng Xương vô cùng có kiên nhẫn chờ đợi.

Vương Hinh Tuyết rũ mắt xuống, ánh mắt bất an đảo tới đảo lui, trên đường đến đây cô ta đã suy nghĩ vô số lần những gì mình sắp sửa nói.

Nhưng mà hiện tại cô ta vẫn cứ ngập ngừng nói: “Tôi, tôi muốn xin đoàn trưởng Trịnh làm, làm chủ cho tôi...”

Cô ta vừa mới mở miệng, lòng bàn tay đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Trịnh Hồng Xương có chút kinh ngạc, tiếp tục hỏi: “Làm chủ chuyện gì?”

Vương Hinh Tuyết mím chặt khóe môi, nghĩ đến tất cả mọi chuyện trong quá khứ, nghĩ đến hiện tại Diệp Ninh đang nở mày nở mặt mà sống, nỗi sợ hãi trong lòng dần dần bị cơn tức giận và ghen tị thay thế được.

Mục Văn Hạo nói rất đúng, đây là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội duy nhất của cô ta.

Cô ta hít sâu một hơi, ngẩng đầu kích động nói: “Làm chủ cho tôi và Cố Phong!”

Gương mặt Trịnh Hồng Xương lập tức căng chặt, mặc dù ông ấy không làm gì, nhưng khí thế cũng đã lập tức thay đổi.

Ánh mắt của ông ấy không còn hiền hòa nữa, thay vào đó là vẻ nghiêm túc và sắc bén.

“Cô nói cho rõ ràng.”

Vương Hinh Tuyết từ trên ghế đứng lên, giọng nói run rẩy: “Xin đoàn trưởng Trịnh làm chủ cho tôi kết hôn với Cố Phong!”

Đúng là Trịnh Hồng Xương từng nghe qua gút mắt giữa Cố Phong và Vương Hinh Tuyết, nhưng mà phần lớn đều là Vương Hinh Tuyết từng yêu thích Cố Phong, lúc đó Cố Phong đã kết hôn với Diệp Ninh rồi, sau này tai tiếng kia cũng chẳng làm nên chuyện gì.

Nhưng mà hiện tại Vương Hinh Tuyết lại đột nhiên chạy đến, bảo ông ấy làm chủ, chuyện này không phải quá kỳ lạ sao?

Hơn nữa ông ấy biết rất rõ người Cố Phong thích chính là Diệp Ninh, cho dù như thế nào thì cũng không thể có bất cứ liên hệ gì với cô gái này mới đúng.

“Đồng chí Vương Hinh Tuyết, cô có biết mình đang nói gì không? Đây là chuyện riêng của cô và Cố Phong, hai người có thể kết hôn hay không, đều là do hai người tự quyết định, cho dù tôi là lãnh đạo của Cố Phong thì cũng không thể nào nhúng tay vào chuyện hôn nhân của cậu ấy.”

Hiện tại ở trong mắt Trịnh Hồng Xương, Vương Hinh Tuyết rõ ràng là đang vô cớ gây rối, cho nên lại cố ý bổ sung thêm: “Hơn nữa người Cố Phong thích chính là Diệp Ninh, bọn họ đã chuẩn bị phục hôn rồi.”

Xem ra trạng thái tinh thần của cô gái này vẫn không quá bình thường, đúng là đáng tiếc thật.

Vương Hinh Tuyết siết chặt nắm tay, nói ra một câu làm Trịnh Hồng Xương vô cùng khiếp sợ: “Bọn họ không thể phục hôn, bởi vì tôi đã là người của Cố Phong rồi!”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1411: Chương 1411



Trịnh Hồng Xương giống nghe được trò hề gì đó, hoàn toàn không thèm tin những lời Vương Hinh Tuyết nói.

Cố Phong là người như thế nào, ông ấy hiểu biết rất rõ.

Với đạo đức và nhân phẩm của Cố Phong, anh chắc chắn sẽ không làm ra loại chuyện này.

“Đồng chí Vương Hinh Tuyết, cô đã là một người trưởng thành, cô phải chịu trách nhiệm với mỗi một câu mà mình nói ra.”

Tuy rằng hiện tại với trạng thái hiện tại của cô ta cũng không thể chịu trách nhiệm quá nhiều, nhưng cũng không thể tùy tiện ăn nói lung tung.

Vương Hinh Tuyết ý thức được Trịnh Hồng Xương không tin mình, lập tức sốt ruột.

“Tôi nói thật mà. Một năm rưỡi trước, có một đêm tôi và Cố Phong đều uống say, sau đó đã xảy ra quan hệ ở nhà nghỉ cách đó không xa. Lúc đó anh ta đã hứa là sẽ cưới tôi, cho nên tôi mới không nói cho bất cứ người nào biết chuyện này!”

Tối hôm đó đúng là cô ta đã xảy ra quan hệ với một người đàn ông, nhưng người kia không phải là Cố Phong, mà là Lý Trường Đông.

Nhưng mà Lý Trường Đông đã bị cô ta phế đi rồi, cô ta muốn “biến” người đó thành Cố Phong!

Theo lời kể chuyện của cô ta, sắc mặt của Trịnh Hồng Xương dần dần trở nên khó coi.

“Cũng chính là bởi vì thế, cho nên anh ta mới ly hôn với Diệp Ninh!” Vương Hinh Tuyết gân cổ lên nói.

Câu nói này cũng chính là câu mà Mục Văn Hạo dặn đi dặn lại, làm cô ta nhất định không được quên.

Bởi vì chuyện Cố Phong ly hôn vừa lúc có thể ăn khớp với những lời này của cô ta.

Hơn nữa Mục Văn Hạo đoán chắc rằng Cố Phong tuyệt đối sẽ không nói cho bất cứ người nào biết nguyên nhân chân chính khiến anh phải ly hôn với Diệp Ninh.

Đây cũng coi như một cơ hội làm Mục Văn Hạo có cơ hội phát huy.

Quả nhiên Trịnh Hồng Xương nghe xong những lời này, trên mặt kết một lớp băng mỏng.

Lúc trước Cố Phong kiên quyết muốn ly hôn, ông ấy cũng đã hỏi qua nguyên nhân, nhưng mà Cố Phong lại không chịu nói gì hết, chẳng lẽ lời cô gái này nói đều là thật sao?

Cán cân trong lòng ông ấy bắt đầu d.a.o động.

“Sau đó tôi mang thai, nhưng anh ta lại đột nhiên đổi ý, tôi không có cách nào chỉ có thể phá thai. Nếu đoàn trưởng Trịnh không tin thì có thể đến phòng khám chỗ tôi phá thai để điều tra. Nếu lời tôi nói có câu nào là nói dối, vậy cứ để cho thiên lôi đánh xuống!”

Đến cả c.h.ế.t Vương Hinh Tuyết cũng không sợ, càng thêm không để ý đến lời thề.

Cô ta thề thốt khẳng định như thế, làm cho bầu không khí trong phòng trở nên vô cùng nặng nề áp lực.

“Cô xác định người cô nói là Cố Phong sao?” Giọng điệu của Trịnh Hồng Xương vô cùng thong thả chậm rãi, ánh mắt sắc bén giống như có thể nhìn thấu cõi lòng của cô ta.

Vương Hinh Tuyết đương nhiên là rất chột dạ, nhưng đây là lần cuối cùng được ăn cả ngã về không, cô ta đã không còn bất cứ đường lui nào nữa.

“Đúng vậy! Tôi không chịu nổi k*ch th*ch này cho nên tinh thần mới xuất hiện vấn đề. Hiện tại tôi chỉ hi vọng đoàn trưởng Trịnh có thể đứng ra lấy lại công bằng cho tôi, tôi không cần thứ gì khác, chỉ cần Cố Phong có thể gánh vác trách nhiệm mà anh ta nên gánh vác mà thôi!”

Trịnh Hồng Xương vẫn cứ không tin Cố Phong sẽ làm những chuyện mà cô ta đã nói, nhưng cô ta cứ nằng nặc khẳng định chuyện này là thật, muốn chứng minh đây là không phải thì cũng là một chuyện cực kỳ khó khăn.

“Cô có biết rằng những lời cô vừa mới nói ra đã không chỉ liên quan đến vấn đề gút mắc tình cảm, mà còn liên quan đến tác phong của Cố Phong. Nếu như lời cô nói là thật, Cố Phong sẽ phải cởi quân trang rời đi, toàn bộ tương lai của cậu ấy sẽ bị phá hủy hết.”

Ông ấy cũng không phải là đang nói chuyện giật gân hù dọa Vương Hinh Tuyết, mà đây là sự thật.

Vương Hinh Tuyết đầu tiên là thoáng sửng sốt, hiển nhiên cũng chưa từng nghĩ đến chuyện này.

Sắc mặt của cô ta thay đổi kịch liệt, đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Nhưng mà cũng chỉ thoáng trong chốc láy, cô ta lại lộ ra biểu cảm hung dữ nham hiểm nữa.

TBC

“Những thứ này đều là thật, cho dù anh ta không thể tham gia quân ngũ nữa thì cũng nhất định phải cưới tôi!”

Chỉ cần có thể được Cố Phong, cô ta cũng không cần quan tâm đến tương lai và tiền đồ của anh. Cho dù hủy hoại cả cuộc đời anh cũng được.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1412: Chương 1412



Thông qua vài ba câu nói chuyện này, Trịnh Hồng Xương đã biết rõ ý của Vương Hinh Tuyết là gì.

Cho dù từ đầu đến cuối Vương Hinh Tuyết đều nói rất rõ ràng mạch lạc, nhưng ông ấy vẫn cứ bình tĩnh tự hỏi như bình thường.

“Chuyện này tôi đều đã hiểu, nhưng tôi không thể chỉ nghe theo lời nói đơn phương của một mình cô, tôi sẽ xác nhận lại tình hình với Cố Phong.”

“Anh ta sẽ không thừa nhận!” Vương Hinh Tuyết nghiến răng nghiến lợi nói: “Hiện tại anh ta chỉ nghĩ đến chuyện phục hôn với Diệp Ninh, bởi vì Diệp Ninh có thể cho anh ta và người nhà anh ta cuộc sống ăn sung mặc sướng, làm anh ta không cần phải lo lắng cho tương lai. Mà tôi thì không thể cho anh ta bất cứ điều gì, lại còn là bệnh nhân tâm thần. Đoàn trưởng Trịnh, nếu là ông, ông sẽ lựa chọn như thế nào?”

Trịnh Hồng Xương đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của cô ta, càng không vạch trần vấn đề trong lời nói của cô ta.

“Cô bình tĩnh lại chút đi, chuyện này tôi sẽ điều tra rõ ràng, sau đó cho cô một câu trả lời công bằng.”

Nói xong, ông ấy trực tiếp cầm điện thoại lên: “Gọi phó doanh trưởng Vương Cường của doanh số hai đến đây.”

Vương Hinh Tuyết còn muốn giảo biện, nhưng mà nghe ông ấy bảo Vương Cường đến, lập tức hoảng loạn một chút.

“Tôi có thể tự đi về...”

“Không có gì, cứ để anh của cô đến đây. Vừa lúc tôi cũng có một ít nhiệm vụ công việc muốn nói riêng với anh của cô.”

Giọng điệu nói chuyện của Trịnh Hồng Xương cũng không nặng, nhưng lại mang theo uy nghiêm làm người ta không thể nào phản kháng.

Quần áo sau lưng của Vương Hinh Tuyết đã ướt đẫm mồ hôi, cô ta hết lần này đến lần khác lầm bầm tự nói thầm trong lòng với bản thân, không bao lâu nữa là cô ta sẽ chia rẽ được Cố Phong và Diệp Ninh!

Vài phút sau, Vương Cường đi đến trước cửa văn phòng.

“Báo cáo!”

“Vào đi.”

Trịnh Hồng Xương vừa mới nói xong, Vương Cường đã từ bên ngoài đi vào.

Khi anh ta nhìn thấy Vương Hinh Tuyết, trong khoảng thời gian ngắn cũng còn chưa kịp phản ứng lại.

“Tại sao em lại ở chỗ này?”

Vương Cường có chút luống cuống, sợ Vương Hinh Tuyết lại làm chuyện khác người gì nữa.

Vương Hinh Tuyết vẫn rất sợ anh trai, gục đầu xuống không nói tiếng nào.

Trịnh Hồng Xương nói: “Cậu dẫn em gái cậu đi ra ngoài trước, sau đó tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Thần kinh Vương Cường căng chặt, ý thức được chắc chắn lại là Vương Hinh Tuyết gây chuyện nữa rồi.

Anh ta túm chặt lấy cánh tay của Vương Hinh Tuyết, mặc kệ cô ta có đồng ý hay không, trực tiếp lôi cô ta ra ngoài.

TBC

Bởi vì lúc nãy Trịnh Hồng Xương đã nói, anh ta cũng không dám chậm trễ quá nhiều, xoay người lại đi trở về.

“Đóng cửa lại.” Trịnh Hồng Xương đưa ra mệnh lệnh, bảo đảm cuộc nói chuyện tiếp theo đó của bọn họ sẽ không bị Vương Hinh Tuyết ở bên ngoài nghe thấy.

Vương Cường nhanh chóng đóng cửa lại, đồng thời trên trán cũng bắt đầu toát mồ hôi.

Cho dù là lúc anh ta làm việc sai lầm thì cũng không lo lắng sợ hãi như bây giờ.

“Đoàn trưởng, xin lỗi. Trạng thái tinh thần của em gái tôi không được tốt cho lắm, nếu như em ấy có làm cái gì hay nói cái gì thì ông cũng đừng chấp nhặt với em ấy.”

Không đợi Trịnh Hồng Xương hỏi chuyện, anh ta đã lo lắng xin lỗi trước rồi.

Trịnh Hồng Xương lập tức bắt được trọng tâm trong lời nói của anh ta: “Trạng thái tinh thần không được tốt cho lắm? Có phải cô ta sẽ nói một vài tình huống không xác thực hay không?”

Vương Cường ngơ ngác, không biết phải trả lời như thế nào mới đúng?

“Cậu cứ việc ăn ngay nói thật là được.” Trịnh Hồng Xương cũng không muốn thiên vị bất cứ ai, chỉ muốn biết sự thật mà thôi.

“Đúng là có đôi khi em ấy sẽ tự lầm bầm nói chuyện một mình, nói vài câu không đâu vào đâu hoặc là làm mấy hành vi rất khó hiểu. Nhưng mà bác sĩ đã nói, tình hình hiện tại của em ấy đã không có nguy cơ sẽ nổi điên hoặc làm bị thương người khác nữa, đã có thể ở trong nhà nghỉ ngơi rồi.”

Vương Cường cố ý giải thích trạng thái tinh thần của Vương Hinh Tuyết không còn có tính công kích.

Ánh mắt của Trịnh Hồng Xương càng thêm sâu thẳm: “Cậu có biết mối quan hệ trước kia giữa cô ấy và Cố Phong hay không?”

Vương Cường trực tiếp ngơ ngẩn, không rõ vì sao ông ấy lại đột nhiên nhắc đến Cố Phong?

“Không, không có quan hệ gì mà.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1413: Chương 1413



“Tôi muốn nghe lời nói thật.” Trịnh Hồng Xương nhận ra anh ta đang do dự và chột dạ, nhấn mạnh lại một lần nữa.

Vương Cường vốn định giữ lại một chút mặt mũi cho em gái, nhưng hiện tại lại không dám giấu diếm nữa: “Trước kia có lẽ em ấy có chút ý đồ về phương diện kia với doanh trưởng Cố, nhưng tôi đã dạy dỗ em ấy rồi.”

“Vậy Cố Phong thì sao? Cậu ấy có thái độ thế nào với em của cậu?”

TBC

Vương Cường cũng không phải kẻ ngốc, mấy câu hỏi này của Trịnh Hồng Xương làm anh ta ý thức được, rất có khả năng Vương Hinh Tuyết đã đến đây nhắc đến Cố Phong.

Anh ta âm thầm mắt Vương Hinh Tuyết trong lòng vài lần, sau đó mới cực kỳ đoan trang và nghiêm túc nói: “Doanh trưởng Cố không hề có tình cảm nam nữ gì với Hinh Tuyết cả.”

Chuyện này thì anh ta có thể khẳng định, huống chi hiện tại cả mọi người trong bộ đội đều đã biết được mối quan hệ của Cố Phong và Diệp Ninh.

Em gái của anh ta là bệnh nhân tâm thần, trừ phi đầu óc anh ta không được tỉnh táo, nếu không sẽ không nhập hai người bọn họ lại cùng một chỗ.

Trịnh Hồng Xương rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm: “Vậy lúc trước cậu có từng nghe nói đến chuyện Cố Phong và em gái cậu phát sinh chuyện gì hay không?”

Vương Cường thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”

Anh ta vừa nói xong mới ý thức được không nên hỏi lãnh đạo với giọng điệu như thế này, vội vàng lắc đầu.

“Không nghe nói gì hết.”

“Vậy lúc trước em gái của cậu đã chịu k*ch th*ch gì thế?” Trịnh Hồng Xương chỉ cần xác định chuyện này là có thể khẳng định được lời Vương Hinh Tuyết nói có phải là sự thật hay không.

Trên mặt Vương Cường lộ ra một chút vẻ lúng túng mất mặt, nhưng mà đoàn trưởng hỏi, anh ta cũng chỉ có thể trả lời.

“Em ấy gặp được một ít vấn đề trong phương diện công việc, chịu đả kích. Sau đó chị dâu của em ấy cứ liên tục thúc giục em ấy gả chồng, có lẽ là tâm lý em ấy chịu đựng không nổi, cho nên mới như thế.”

Trên thực tế anh ta cũng không quá hiểu biết và quan tâm về chuyện của Vương Hinh Tuyết, việc vặt trong nhà đều là do vợ của anh ta quyết định, từ trước đến nay anh ta đều rất hiếm khi hỏi đến.

Cho nên khi nhắc đến những lời này, anh ta vẫn có chút áy náy.

“Được rồi, tôi đã biết. Cậu dẫn cô ấy đi về đi, sau đó lại làm công tác tư tưởng cho cô ấy, hoặc là lại dẫn cô ấy đến bệnh viện khám bệnh tiếp đi, đừng để cô ta bịa đặt lung tung vu oan cho người khác.”

Trịnh Hồng Xương cũng không nói thẳng cho Vương Cường biết những lời Vương Hinh Tuyết nói.

Bọn họ là người một nhà, kiểu gì cũng có thể hỏi ra thôi.

Lúc Vương Cường nghe được đến câu “bịa đặt vu oan người khác” thì hít hà một hơi, không dám hỏi nhiều thêm câu nào, vô cùng trịnh trọng mà bảo đảm: “Đoàn trưởng, ông cứ yên tâm, chờ quay về tôi nhất định sẽ dạy dỗ em tôi cẩn thận!”

Trịnh Hồng Xương xua tay nói: “Cậu đi ra ngoài đi.”

Vương Cường âm thầm thở phào nhẹ nhõm, dưới ánh nhìn chăm chú của Trịnh Hồng Xương, đi ra khỏi văn phòng.

Ngay từ đầu anh ta vốn định đi hỏi chuyện Vương Hinh Tuyết cho rõ ràng ngay lập tức, nhưng mà lại không ngờ rằng Vương Hinh Tuyết lẽ ra phải đứng ở cửa chờ anh ta hiện tại lại không biết đã đi nơi nào rồi.

Bên ngoài văn phòng trống rỗng, không một bóng người.

Trong lòng Vương Cường dâng lên dự cảm chẳng lành, nhanh chóng chạy ra bên ngoài tìm.

Sân huấn luyện.

Doanh trại số ba đã rối loạn hoàn toàn.

Vương Hinh Tuyết túm chặt lấy ống tay áo của Cố Phong, nói thế nào cũng nhất quyết không chịu buông ra.

“Cố Phong, anh có biết mấy ngày nay em khổ sở biết bao nhiêu, nhớ anh biết bao nhiêu không? Em ở bệnh viện sống cuộc sống không biết ngày đêm, thậm chí em còn nghĩ đến chuyện tự vẫn, nhưng mà mỗi lần đến lúc này, em đều sẽ nghĩ đến lần đầu tiên chúng ta gặp nhau. Là anh cho em hi vọng sống sót tiếp, em muốn ở bên anh...”

Cô ta vừa khóc vừa cười kể ra tình cảm với Cố Phong, hoàn toàn không bận tâm đến trường hợp và tình huống hiện tại.

Mặt Cố Phong đen kịt, hai phút trước Vương Hinh Tuyết đột nhiên xuất hiện trong phạm vi huấn luyện của doanh bọn họ, hơn nữa cứ luôn mồm đòi gặp anh.

Anh không biết vì sao Vương Hinh Tuyết lại ở chỗ này, nhưng vẫn ra lệnh bảo người đưa cô ta rời khỏi nơi mà cô ta không được phép xuất hiện.

Nhưng mà tất cả mọi người lại không ngờ rằng Vương Hinh Tuyết vừa đánh lại cắn mấy người cản trở cô ta, tuyên bố nếu không cho cô ta gặp anh, cô ta sẽ ăn vạ ở quân đoàn không bao giờ rời đi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1414: Chương 1414



Cố Phong không muốn làm lớn chuyện, chỉ có thể đi đến bên cạnh cô ta.

Vương Hinh Tuyết nhìn thấy anh xong, cảm xúc lập tức điên cuồng, không ngờ lại có thể tránh thoát trói buộc của mấy người bên cạnh, nhào qua muốn ôm lấy Cố Phong.

May mà Cố Phong phản ứng đủ nhanh, tuy rằng cuối cùng tránh thoát không cho cô ta ôm, nhưng vẫn bị cô ta túm được góc áo.

Sau đó mới diễn ra cục diện hỗn loạn này.

TBC

Buổi huấn luyện trong kế hoạch hiện tại bị bắt tạm dừng, ai nấy đều khiếp sợ trợn to mắt, nhìn chằm chằm vào Cố Phong và Vương Hinh Tuyết không dám chớp mắt.

Trên mặt mỗi người đều lộ ra sắc mặt khó tin.

Bọn họ đều biết doanh trưởng nhà bọn họ thích Diệp Ninh, đối với Vương Hinh Tuyết đột nhiên xuất hiện, có rất nhiều người thậm chí còn không biết cô ta là ai.

Nhưng mà đối với bọn họ mà nói, mỗi một câu mà Vương Hinh Tuyết nói ra đều giống như một sự kiện vô cùng hấp dẫn.

“Phó doanh trưởng Lôi,anh còn đứng ngẩn ra đó làm gì, còn không mau lôi cô ta đi đi!” Giọng của Cố Phong đã trở nên vô cùng âm trầm.

Lôi Vĩnh Minh cũng sợ ngây người, trong khoảng thời gian ngắn cũng không kịp phản ứng lại.

Anh ta vội vàng đi nhanh chạy đến, đi đến bên cạnh Vương Hinh Tuyết bạo lực lôi kéo cô ta đi, bẻ tay cô ta ra khỏi quần áo của Cố Phong.

Vương Hinh Tuyết phản ứng càng thêm kịch liệt, giống như Lôi Vĩnh Minh đang làm chuyện tội ác tày trời gì đó, làm tổn thương đến cô ta vậy.

“Mấy người xấu xa này, đừng hòng chia rẽ tôi và Cố Phong! Mau buông tôi ra, nếu không tôi sẽ không tha cho mấy người!”

Cô ta khàn giọng rít gào, làm Lôi Vĩnh Minh cũng lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Gương mặt Cố Phong vô cùng âm u, nghe mấy lời nói lung tung rối loạn này, anh thật sự muốn ra tay đánh ngất Vương Hinh Tuyết luôn.

Bởi vì chỉ e là phải làm như thế thì mới có thể làm người phụ nữ đã mất đi lý trí này hoàn toàn yên tĩnh lại.

“Doanh trưởng Cố, tôi sắp không cản cô ta được rồi!”

Lôi Vĩnh Minh phát ra tiếng cầu cừu, chuyện đã đến nước này cũng không rảnh lo mất mặt nữa. Quan trọng nhất là Vương Hinh Tuyết vừa nhéo vừa đánh lại vừa cào anh ta, chẳng khác nào một mụ điên. Anh ta chỉ cần không cẩn thận một chút là mặt bị thương ngay.

Cố Phong chuẩn bị ra tay.

Lúc này Vương Cường thở hồng hộc từ nơi xa chạy đến: “Doanh trưởng Cố, để tôi!”

Cố Phong đã nâng tay lên một nửa, tay khựng lại ở giữa không trung.

Vương Cường thở không ra hơi, nhìn thấy vết cào trên mặt Lôi Vĩnh Minh, anh ta thật sự muốn đánh c.h.ế.t Vương Hinh Tuyết luôn cho rồi.

“Vương Hinh Tuyết, em dừng lại cho anh!”

Anh ta giận dữ gầm lên!

Bình thường cô ta ở viện gia thuộc mất mặt thì cũng thôi, hiện tại lại còn dám chạy đến quân khu kiếm chuyện nữa.

Sao cô ta dám chứ?!

Vương Hinh Tuyết thấy Vương Cường cuối cùng cũng khôi phục lại một chút lý trí.

Vương Cường trực tiếp tát cho cô ta một bạt tay.

“Bốp”, tiếng vang đinh tai nhức óc.

“Em lại nổi điên nữa rồi đúng không? Nơi này là nơi mà em có thể quậy phá la hét sao?”

Ánh mắt Vương Hinh Tuyết dại ra nhìn anh ta, biểu tình dần dần trở nên dữ tợn và vặn vẹo, sau đó dưới ánh mắt trừng to đầy tức giận của Vương Cường, cô ta cũng gào thét như muốn phát tiết mọi thứ: “Anh chê em mất mặt đúng không? Anh đừng tưởng là em không biết, anh đã muốn đuổi em ra khỏi nhà từ lâu rồi! Lúc trước khi em kiếm được tiền thì anh coi em như cây rụng tiền. Hiện tại em điên rồi, không thể cung cấp giá trị cho anh nữa, cho nên anh muốn đuổi em đi! Em nói cho anh biết, không có cửa đâu!”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1415: Chương 1415



Mặt Vương Cường đỏ lên, đến cả hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Cô ta đã dính đầy tiếng xấu, bây giờ còn muốn làm anh ta mất mặt luôn đúng không?

“Đi thôi! Chúng ta cùng nhau về nhà!”

Anh ta túm cánh tay cô ta, không màng cô ta giãy dụa, bao lực kéo cô ta rời khỏi sân huấn luyện.

TBC

“Doanh trưởng Cố, phó doanh trưởng Lôi, xin lỗi! Tinh thần của cô ta có vấn đề, tôi thay mặt em của tôi xin lỗi mọi người!”

Trước khi rời đi, Vương Cường để lại những lời này.

Rất nhiều người trong bộ đội đều biết chuyện Vương Hinh Tuyết bị bệnh tâm thần.

Hôm nay cuối cùng cũng biết được sự điên cuồng của cô ta.

Lôi Vĩnh Minh nhìn bóng dáng của hai anh em càng ngày càng xa, cảm nhận cơn đau trên mặt, lần đầu tiên cảm nhận được sự đáng sợ của một người phụ nữ nổi điên.

Nhưng mà anh ta nhanh chóng điều chỉnh lại tâm thái của mình, nhìn mấy gương mặt nhiều chuyện ở xung quanh, tăng thêm âm lượng nói: “Trạng thái tinh thần của đồng chí nữ kia có vấn đề, cũng không biết làm sao mà cô ta có thể trà trộn vào đây được!”

Anh ta muốn cho tất cả mọi người đều biết, mấy lời mà Vương Hinh Tuyết nói với Cố Phong lúc nãy thật ra chẳng có bất cứ ý nghĩa gì cả.

Hiện tại tất cả mọi người trong sân huấn luyện đều biết Vương Hinh Tuyết là một người điên, chẳng trách hành vi cử chỉ của cô ta lại đáng sợ như thế.

Sắc mặt Cố Phong vẫn còn cực kỳ khó coi, bầu không khí vô cùng áp lực.

Lôi Vĩnh Minh xụ mặt ra lệnh cho mọi người: “Ai bảo dừng huấn luyện hả? Tiếp tục!”

Chờ đến khi sân huấn luyện khôi phục trật tự, anh ta mới đi đến bên cạnh Cố Phong, hạ thấp âm lượng nói: “Đừng lo, mọi người đều biết cô ta bị điên, sẽ không ai tin lời cô ta nói dâu.”

Tuy rằng ngoài miệng Lôi Vĩnh Minh an ủi như thế, nhưng vẻ mặt lại vô cùng nghiêm túc.

Cô ta la lối như thế, ít nhiều gì cũng sẽ có một ít ảnh hưởng.

Cố Phong im lặng, anh cứ luôn có cảm giác sự xuất hiện của Vương Hinh Tuyết cũng không phải chỉ là chuyện trùng hợp, trong lòng loáng thoáng có chút bất an.

“Doanh trưởng Cố, đoàn trưởng gọi anh.”

Cảnh vệ viên của Trịnh Hồng Xương cố ý lại đây báo cho anh biết.

Cảnh vệ viên nhìn thoáng qua lập tức nhận ra trạng thái của Cố Phong thật sự không tốt, nhưng mà anh ấy cũng không biết chuyện Vương Hinh Tuyết mới vừa đến sân huấn luyện phá rối xong.

Không đợi Cố Phong mở miệng, Lôi Vĩnh Minh đã hỏi trước: “Đoàn trưởng có nói là chuyện gì không?”

Cảnh vệ viên lắc đầu.

Cố Phong giao bảng biểu huấn luyện còn lại cho Lôi Vĩnh Minh, sau đó ra hiệu với cảnh vệ viên là có thể đi rồi.

Trên đường đi đến văn phòng của đoàn trưởng, chỉ còn lại hai người cảnh vệ viên và Cố Phong, cảnh vệ viên mới nói lại lần nữa: “Doanh trưởng Cố, tuy rằng tôi không biết đoàn trưởng gọi anh qua đó làm gì, nhưng mà lúc nãy Vương Hinh Tuyết đã đến.”

Hiển nhiên cảnh vệ viên cũng từng nghe qua chuyện tình cảm tay ba giữa Vương Hinh Tuyết, Cố Phong và Diệp Ninh, cho nên hiện tại mới ngỏ ý tốt nhắc nhở anh.

Trong lòng Cố Phong trầm xuống, vừa kinh ngạc lại vừa cảm thấy quả nhiên là như thế.

Cho nên Vương Hinh Tuyết đi đến nơi này, mục đích là vì muốn gặp đoàn trưởng sao?

Nhưng mà cô ta gặp đoàn trưởng để làm cái gì chứ?

Cho dù cô ta muốn làm cái gì thì chắc chắn là đều liên quan đến anh là được rồi.

Nghĩ đến đây, bước chân của anh trở nên trầm trọng hơn rất nhiều.

Văn phòng đoàn trưởng.

“Cậu phát sinh quan hệ với Vương Hinh Tuyết vào lúc nào?”

Mặt Trịnh Hồng Xương lạnh tanh hỏi Cố Phong một câu.

Cố Phong lập tức ngẩn người, vài giây sau biểu cảm lập tức nứt ra.

“Là Vương Hinh Tuyết nói với ông sao?”

Trịnh Hồng Xương cũng không trả lời trực diện, mà lại cố đè nén lửa giận xuống, thử nói: “Cố Phong, có lẽ cậu cũng biết từ trước đến nay tôi luôn đánh giá cậu rất cao. Hiện tại tôi chỉ cho cậu một cơ hội duy nhất, chỉ cần cậu nói ra, tôi có thể giải quyết chuyện này thay cho cậu. Nhưng nếu cậu cố ý giấu diếm chân tường, chờ đến khi điều tra ra rồi, cho dù là tôi cũng không thể bảo vệ được cậu!”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1416: Chương 1416



Cho dù là người như Cố Phong thì gặp phải lời bôi nhọ này cũng không thể nào giữ bình tĩnh được nữa.

“Đoàn trưởng, tôi không có! Đừng nói là phát sinh quan hệ, tôi thậm chí còn chưa từng chạm vào một cọng lông của cô ta!”

Vương Hinh Tuyết đúng là điên thật rồi, không ngờ lại còn muốn dùng danh tiết của cô ta để vu oan cho anh!

Bốp!

Trịnh Hồng Xương vỗ mạnh xuống bàn, phát ra tiếng vang vô cùng chói tai.

“Cậu có xứng đáng với bộ quân trang mà mình đang mặc trên người, có xứng đáng với sự tin tưởng và kỳ vọng của tổ chức dành cho cậu hay không!”

Lời nói sắc bén, không giận tự uy!

Ánh mắt Cố Phong không hề né tránh chút nào, kiên định lặp lại lần nữa: “Tôi chưa từng làm!”

Anh nói xong, văn phòng rơi vào khoảng yên lặng giống như c.h.ế.t chóc.

Một giây.

TBC

Năm giây.

Hai mươi giây.

Từ nãy đến giờ Trịnh Hồng Xương vẫn luôn quan sát anh, không hề bỏ sót bất cứ biểu cảm nhỏ nhặt nào trên mặt của anh.

Cố Phong thản nhiên đối mặt.

Sự yên lặng kéo dài hơn một phút, Trịnh Hồng Xương mới thả lỏng tư thế ngồi.

“Tôi tin tưởng cậu lần này.”

Ít nhất anh đã vượt qua lần thử nghiệm này của ông ấy.

Cố Phong cũng chẳng vui vẻ chút nào: “Đoàn trưởng, tôi không biết vì sao Vương Hinh Tuyết lại muốn bôi nhọ tôi như thế, nhưng mà xin trong đoàn đừng tin tưởng lời vu khống của cô ta.”

Anh ta còn chưa xử lý xong Mục Văn Hạo, hiện tại lại thêm Vương Hinh Tuyết nhảy ra.

Thậm chí anh ta còn nghi ngờ có phải hai người kia còn cấu kết với nhau hay không?

Nếu không thì tại sao thời cơ Vương Hinh Tuyết xuất hiện lại trùng hợp như thế chứ?!

Trịnh Hồng Xương đương nhiên hiểu ý của anh, lời nói thấm thía mà nói: “Tuy rằng tôi tin tưởng con người của cậu, nhưng cậu cũng nên biết loại chuyện này không phải chỉ dựa vào lời giải thích là có thể nói được rõ ràng.”

Cho dù Vương Hinh Tuyết là người điên, nhưng nếu cứ để mặc cô ta tùy ý lan truyền mối quan hệ với Cố Phong ở bên ngoài, vậy thì cũng sẽ tạo thành ảnh hưởng cực kỳ xấu đối với Cố Phong.

“Tôi đã biết.” Bàn tay đang rũ bên người của Cố Phong siết chặt lại thành nắm đấm.

Trịnh Hồng Xương hít một hơi thật sâu: “Vương Hinh Tuyết đưa ra yêu cầu muốn trong đoàn đứng ra giải quyết cho cô ta, để cô ta và cậu kết hôn.”

“Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!” Cố Phong phản ứng vô cùng kịch liệt, cuối cùng cũng biết mục đích chân chính của Vương Hinh Tuyết là gì.

Chỉ là anh thật sự không ngờ chuyện này đã qua lâu như thế, Vương Hinh Tuyết lại vẫn còn chấp nhất với đoạn tình cảm hoang đường như thế.

“Nếu cậu không muốn cưới cô ta, vậy thì không nên trêu chọc người ta!” Trịnh Hồng Xương nhịn không được giọng nói trở nên sắc bén hơn.

Hiện tại ông ấy rất giận Cố Phong, giận vì Cố Phong lại trêu chọc phải phiền phức này.

Cố Phong cực kỳ bất đắc dĩ.

Nổi giận xong, Trịnh Hồng Xương cũng biết chuyện này không phải lỗi của anh, cảm thấy rất đau đầu.

Nếu biết trước như thế thì lúc trước ông ấy không nên phê duyệt đơn ly hôn kia của anh.

“Chuyện này tôi sẽ tạm thời đè lại, nhưng mà cậu cũng phải nhanh chóng nghĩ cách giải quyết, nếu không sẽ rất phiền phức.”

Nếu bọn họ không ly hôn, vậy mấy chuyện phiền phức rối loạn này cũng sẽ không tồn tại.

Hiện tại Cố Phong chỉ nghĩ đến chuyện phục hôn với Diệp Ninh, nhưng mà cứ luôn có vấn đề xuất hiện, đây cũng không phải là tín hiệu tốt đẹp gì.

“Vâng.” Tâm trạng của Cố Phong vô cùng âm u.

Hiện tại anh thật sự phải cẩn thận ngẫm lại, phải làm thế nào mới có thể khống chế được miệng của kẻ điên kia.

Một bên khác, Vương Cường kéo Vương Hinh Tuyết ra khỏi phạm vi bộ đội rồi, Vương Hinh Tuyết giống như lập tức thay đổi thành một người hoàn toàn khác, trực tiếp tránh thoát khỏi trói buộc của Vương Cường.

“Em tự đi được!”

Nói xong, cô ta cao ngạo chỉnh sửa lại những nếp nhăn trên quần áo và mái tóc rối bời của mình.

Vương Cường nhíu chặt mày lại, ánh mắt khi nhìn về phía cô ta trở nên càng thêm xa lạ.

“Em có điên không vậy?”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1417: Chương 1417



Vương Hinh Tuyết cười lạnh: “Nếu em lại điên thì có phải anh lại muốn nhốt em vào trong phòng bệnh không nhìn thấy ánh mặt trời kia nữa hay không?”

Vương Cường cũng không cảm thấy anh ta chữa bệnh cho cô ta thì có cái gì không đúng, nhưng anh ta thật sự không thể nào hiểu được, rốt cuộc thì cô ta đến bộ đội để làm cái gì chứ?

“Em không cảm thấy mất mặt sao?”

“Vì sao em phải cảm thấy mất mặt chứ? Em vốn dĩ đã là bệnh nhân tâm thần, có mất mặt thì người mất mặt cũng là anh.” Lúc Vương Hinh Tuyết nói ra những lời này thậm chí còn có chút hả hê cười trên nỗi đau của người khác.

Vương Cường thật sự không thể chấp nhận nổi suy nghĩ này của cô ta, kích động chất vấn: “Vương Hinh Tuyết, mấy năm nay em luôn sinh sống chung với anh chị, cho dù bình thường đúng là anh không quan tâm em quá nhiều, nhưng ít nhiều gì cũng đã nuôi em mấy năm. Em không biết cảm ơn thì cũng thôi, em còn muốn phá hủy cả sự nghiệp của anh nữa sao?”

Hôm nay cô ta gây chuyện như thế, không chỉ có đoàn trưởng tìm anh ta nói chuyện, chỉ e là còn sẽ trở thành trò cười của cả quân đoàn.

Anh ta có thể đi đến vị trí hiện tại đã trả giá toàn bộ tâm huyết và tinh lực, lại sắp sửa bị cô ta phá hủy một cách dễ dàng.

Vương Hinh Tuyết hoàn toàn ngó lơ trước cơn phẫn nộ của Vương Cường.

“Đừng có nói đến chuyện cảm ơn với em, nếu không phải tại anh với chị ta thì em cũng sẽ không trở thành một bệnh nhân tâm thần!”

“Em!” Vương Cường bị cô ta chọc giận hoàn toàn, lại nâng tay lên.

Vương Hinh Tuyết không tránh cũng không né, dù sao thì lúc nãy cũng đã bị anh ta tát cho một bạt tay rồi, hiện tại lại bị tát thêm cái nữa thì có là gì đâu chứ.

“Đánh đi, tốt nhất là anh có thể đánh c.h.ế.t em. Đánh c.h.ế.t em rồi, anh đã có thể quăng xuống cục nợ là em, sống sung sướng an nhàn rồi!”

Cô ta khiêu khích nói, thậm chí còn hất mặt lên.

Ngực Vương Cường phập phồng kịch liệt, nhìn thấy cô ta điên cuồng như thế, bàn tay đã nâng lên cũng không thể đánh xuống được nữa.

“Đúng là tạo nghiệt mà!”

Anh ta trở tay tự đánh mình.

Vương Hinh Tuyết hơi cong khóe môi lên: “Nhưng mà anh có thể yên tâm, không bao lâu sau em sẽ không phiền hai người nữa.”

Vương Cường nhìn cô ta như thế, trong lòng dâng lên chút bất an: “Em có ý gì hả?”

“Bởi vì em sắp sửa thành vợ của Cố Phong rồi, sau này Cố Phong sẽ thăng chức lên thành đoàn trưởng, thậm chí chức vụ lại càng cao hơn, đến lúc đó hai người đừng có nói là quen biết em đó.” Vương Hinh Tuyết càng nói càng hưng phấn, đôi mắt tỏa ra ánh sáng vặn vẹo.

Đó mới là cuộc sống vốn có của cô ta.

Vương Cường hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói cái quái gì: “Em đừng có điên, sao Cố Phong có thể cưới em được chứ?”

Vương Hinh Tuyết khinh thường nhìn anh ta: “Anh ta đương nhiên sẽ cưới em rồi, bởi vì em đã nói với đoàn trưởng là em và Cố Phong đã lên giường với nhau.

Đầu óc Vương Cường kêu lên ong ong, huyết áp tăng lên tành tạch.

Hiện tại cuối cùng anh ta cũng hiểu vì sao Trịnh Hồng Xương lại cố ý tìm anh ta hỏi riêng những vấn đề đó rồi.

Giờ phút này, anh ta thật sự quá hối hận vì đã đón mụ điên này ra khỏi bệnh viện.

“Em nói mê sảng gì đó, Cố Phong yêu đương với em lúc nào chứ?!”

Mặt anh ta nổi đầy gân xanh rống giận.

Anh ta còn dùng tay siết chặt bả vai Vương Hinh Tuyết, lắc lư thật mạnh, muốn dùng cách này làm Vương Hinh Tuyết tỉnh táo lại.

Vương Hinh Tuyết đau đến mức hít một ngụm khí lạnh, muốn tránh thoát: “Buông ra, anh làm em đau!”

“Em còn biết đau nữa hả? Em có biết vu khống quân nhân là vi phạm pháp luật không hả!”

Vương Cường không biết vì sao cô ta lại đột nhiên làm ra loại chuyện đáng sợ này.

Vương Hinh Tuyết muốn cười, nhưng mà cơn đau lại làm cô ta lộ ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc.

“Em là bệnh nhân tâm thần, cho dù có g.i.ế.c người thì cũng sẽ được tha thứ, với lại ai nói với anh là em đang vu khống chứ?”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1418: Chương 1418



Co người Vương Cường co rút lại kịch liệt, trực giác làm anh ta tiếp tục phủ nhận: “Không thể nào là sự thật được, Cố Phong không phải người như thế...”

“Cố Phong không phải người như thế, chẳng lẽ em gái anh là người như thế sao? Tối hôm đó anh ta uống say, nhận nhầm em thành người khác, kéo em đến nhà nghỉ thuê phòng!” Ánh mắt đáng sợ của Vương Hinh Tuyết đối diện với gương mặt nghi ngờ của Vương Cường, hơn nữa cô ta còn cố ý thả chậm tốc độ nói chuyện, để anh ta nghe cho rõ ràng.

Vương Cường dần dần yên lặng lại, nếu như dưới tình huống say rượu, nếu Cố Phong thật sự nhận nhầm Vương Hinh Tuyết thành Diệp Ninh, nếu Vương Hinh Tuyết đã có dự mưu từ trước...

Hình như cũng không phải là hoàn toàn không có khả năng.

“Em thật sự... lên giường với anh ấy?”

Vương Hinh Tuyết vô cùng khẳng định gật đầu: “Em sẽ không lấy chuyện này ra để nói dối.”

Vương Cường nghe được lời này, mặt nóng rát như bị lửa đốt, Vương Hinh Tuyết lại hề không ngại ngùng chút nào.

Cô ta thấy Vương Cường liên tục thay đổi sắc mặt, cho anh ta thời gian để chấp nhận sự thật này.

Một lúc sau, Vương Cường thay đổi thái độ, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Hinh Tuyết, anh cảm thấy cho dù như thế thì em và Cố Phong cũng không có khả năng cho lắm. Hiện tại Cố Phong và Diệp Ninh đã làm hòa, anh ấy sẽ không đồng ý cười em đâu.”

Anh ta vẫn không muốn vì chuyện này mà đắc tội Cố Phong.

Huống chi tình hình hiện tại của Vương Hinh Tuyết như thế, cho dù là gả cho người nào thì cũng là hại người ta.

Lần này Vương Hinh Tuyết cũng không giận, ngược lại còn có chút hưng phấn.

Nếu đến cả anh của cô ta cũng tin tưởng lời nói dối của cô ta, vậy những người khác đương nhiên cũng sẽ như thế.

“Anh, em đã như thế này rồi, không gả cho Cố Phong thì có thể gả cho ai đây? Anh cũng không thể trơ mắt nhìn cả đời của em bị phá hủy đúng không?”

Cô ta cũng thay đổi gương mặt khác, lộ ra vẻ mặt nhu nhược đáng thương, tủi thân cầu xin.

Trong đầu Vương Cường rối loạn thành một cuộn chỉ rối, nếu đây là thật, vậy thì yêu cầu Cố Phong chịu trách nhiệm cũng được mà.

“Em để anh suy nghĩ thêm.”

“Anh, hạnh phúc nửa đời sau của em phải xem anh định làm thế nào đó.” Vương Hinh Tuyết nhắc nhở anh ta, dùng hạnh phúc của mình làm ngụy trang, làm anh ta không còn đường lui.

Đoàn văn công.

“Không có gì, chuyện trong bộ đội quan trọng hơn. Nhưng mà cho dù có bận thì cũng đừng quên ăn cơm đó.”

Diệp Ninh gọi điện thoại với Cố Phong, nghe Cố Phong nói anh không thể đến đón cô, cô cũng không suy nghĩ quá nhiều.

“Anh sẽ ăn uống đúng giờ, em cũng nhớ đó. Sau khi về nhà rồi phải nghỉ ngơi sớm, đừng đi ra ngoài chơi.” Cố Phong cũng quan tâm dặn dò cô.

“Được rồi, em biết rồi. Sáng mai trong đoàn sẽ đến tỉnh thành biểu diễn, chưa chắc có thể về kịp trong ngày, em báo cho anh biết trước. Anh đừng nhớ em quá nha.” Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc trêu ghẹo.

Cố Phong vô cùng nghiêm túc nói: “Làm sao bây giờ, hiện tại anh đã bắt đầu nhớ em rồi.”

Diệp Ninh nghe anh nói thế cũng bị chọc cười, tại sao trước kia cô lại không phát hiện ra miệng lưỡi của anh trơn tru như thế nhỉ?

“Hay là tối nay anh đến nhà em đi?”

“Anh phải bận đến hơn nửa đêm, ngày mai em còn phải đi công tác, cứ ngủ sớm đi.”

Diệp Ninh đã sớm đoán được anh sẽ từ chối.

“Vậy anh ngoan ngoãn ở nhà chờ em về đi.”

“Được rồi.” Cố Phong đồng ý, hai người cúp điện thoại.

Diệp Ninh nhìn thoáng qua đồng hồ, cũng chỉ hơn nửa tiếng nữa là đến giờ tan ca rồi.

Hiện tại cô khá rảnh rỗi không có chuyện gì để làm, dứt khoát gọi điện thoại cho Trương Quốc Trụ, hỏi thăm tiến độ chế tác hậu kỳ của điện ảnh.

Điện thoại đổ chương một lúc lâu, giọng nói nghe có vẻ rất bận rộn của Trương Quốc trụ mới vang lên.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1419: Chương 1419



“Diệp Ninh, cô dự tính chừng nào thì đến đây? Phần chế tác hậu kỳ của điện ảnh cũng đã hoàn thành hết rồi, tiếp theo đây sẽ tiến hành quá trình quảng cáo trước khi chiếu và sắp xếp lịch chiếu phim.”

Trương Quốc Trụ thúc giục hành trình của Diệp Ninh, dựa theo mức độ nổi tiếng hiện tại của cô, tuyệt đối có thể giúp đỡ thêm cho việc quảng cáo điện ảnh.

Diệp Ninh cũng đã chào hỏi trước với Lâm Thanh rồi, hơn nữa Lâm Thanh còn vô cùng hào phóng mà trực tiếp cho cô nghỉ nửa tháng.

“Ngày mai tôi sẽ đến tình thành diễn xuất, chậm nhất tuần sau sẽ khởi hành, tuần sau tôi sẽ qua đó.”

“Thời gian không có vấn đề gì nữa, chúng tôi chờ cô đến!” Trong giọng nói của Trương Quốc Trụ có vẻ vô cùng nhẹ nhàng, lại trò chuyện với Diệp Ninh trong chốc lát rồi mới cúp điện thoại.

Cũng sắp đến giờ tan ca rồi, Diệp Ninh sửa soạn đồ đạc rồi chuẩn bị đi về nhà.

Lúc này Chu Giai Bội đột nhiên từ ngoài cửa lú đầu ra: “Chị dâu, chị tan ca hả.”

Diệp Ninh nhìn thấy cô ấy, bất giác mỉm cười.

“Bộ phận diễn kịch cũng rảnh rỗi đến thế sao?”

Vừa đến giờ tan ca là có thể đi về ngay.

Chu Giai Bội gật đầu nói: “Dạo gần đây không có lịch biểu diễn nào hết, mọi người đều khá rảnh rỗi.”

Diệp Ninh nghĩ đến Từ Minh Vũ đã nói qua tình hình gần đây trong đoàn, nụ cười dần dần bị vẻ nghiêm túc thay thế.

“Chị dâu, chúng ta đi thôi.” Chu Giai Bội thúc giục, ngắt ngang suy nghĩ của cô.

Hai người nhanh chóng đi đến bãi đậu xa.

Vương Kim đã đứng ở nơi đó chờ sẵn vô cùng đúng giờ.

Chu Giai Bội một giây trước còn đang nói chuyện rít rít hiện tại lại đột nhiên trở nên ngại ngùng rất nhiều, đến cả dáng đi cũng trở nên đầy xấu hổ.

Vương Kim liếc mắt nhìn cô ấy, sau đó mở cửa xe cho hai người bọn họ.

“Hôm nay tôi đã liên lạc với cửa hàng bán xe rồi, bọn họ nói nhanh nhất cũng phải chờ đến tuần sau mới lấy xe được.”

“Anh cố gắng giục bọn họ nhanh chút đi, tuần sau chúng ta phải đến kinh thành.”

Vương Kim và Diệp Ninh ngồi trong xe nói chuyện với nhau.

Nghe Diệp Ninh nói muốn đến kinh thành, Chu Giai Bội vội vàng hỏi: “Chị sẽ đi bao lâu thế?”

Diệp Ninh suy nghĩ một chút nói: “Điện ảnh của đạo diễn Ngô sắp khởi chiếu, chị đi qua đó tham dự quảng cáo, ngoài ra bên phía nhà xuất bản ảnh âm bên kia có lẽ cũng cần phải thu băng từ mới, chắc là sẽ không về quá nhanh đâu.”

Chu Giai Bội vừa vui vẻ lại vừa mất mát.

Vui vẻ là vì cuối cùng điện ảnh cũng sắp chiếu rồi, đó chính là bộ điện ảnh đầu tiên cô ấy đóng.

Mà mất mát chính là điều này cũng có nghĩa là cô ấy sẽ không gặp được bọn họ trong thời gian dài.

Mặc dù phải đi xe nhưng Vương Kim lại chẳng buồn chút nào, thậm chí có còn chút hưng phấn.

Hiện tại anh ấy là tài xế kiêm vệ sĩ của Diệp Ninh, mỗi tháng đều nhận tiền lương rất cao, nhưng mỗi ngày đều rảnh rỗi muốn chết.

Công sức anh ấy bỏ ra kém rất xa những gì anh ấy nhận được.

Đi kinh thành thì khác, như vậy anh mới không phụ lòng số tiền công mà Diệp Ninh trả ra.

“Đi bao lâu cũng không có vấn đề gì hết, cô cứ quyết định giờ xuất phát đi, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào.”

Diệp Ninh gật đầu, có anh ấy ở bên cạnh, cô hoàn toàn không cần lo lắng bất cứ vấn đề gì về việc an toàn và hành trình của mình.

Chu Giai Bội siết chặt nắm tay, thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Vương Kim đang lái xe, muốn nói lại thôi.

Diệp Ninh xuống xe ở trước cửa viện gia thuộc, sau đó bảo Vương Kim đưa Chu Giai Bội về nhà.

Chờ đến khi trong xe chỉ còn lại hai người bọn họ, Chu Giai Bội thử mở miệng nói: “Anh Vương, anh và chị dâu cùng nhau đi công tác, người nhà của anh có lo lắng không?”

TBC

“Hiện tại tôi là một người ăn no cả nhà không đói, không có ai lo lắng cho tôi cả.” Vương Kim thuận miệng hỏi, dồn toàn bộ lực chú ý vào việc lái xe.
 
Back
Top Bottom