Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1420: Chương 1420



Chu Giai Bội không ngờ rằng anh ấy lại không có người nhà, đáy mắt lộ ra chút cảm xúc đau lòng.

Nhưng mà anh ấy nói thế cũng có nghĩa là không có bạn gái, điều này vẫn làm cô ấy rất vui vẻ.

“Sao lại không có ai lo lắng cho anh chứ? Tôi sẽ lo lắng cho em.”

Sau khi nói ra những lời này, gương mặt xinh đẹp của cô ấy hơi đỏ lên.

“Hửm?” Vương Kim ý thức được không đúng, quay đầu nhìn cô ấy.

Chu Giai Bội hoảng loạn ho khan, sau đó cố tình giải thích: “Tôi đã xem anh là bạn, bạn bè đi xa tôi đương nhiên sẽ quan tâm, cũng giống như tôi quan tâm chị dâu vậy.”

Thần kinh của Vương Kim rất thô, không nhận ra tình cảm của cô ấy nói: “Cảm ơn cô nhiều ha.”

Có phải là bạn hay không thì anh ấy cũng không quá để ý đến.

Hiện tại anh ấy cũng không còn ghét Chu Giai Bội giống như lúc trước là được.

Chu Giai Bội mím chặt khóe môi, nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ của anh ấy, rõ ràng là anh ấy còn chưa hiểu ý của cô ấy.

Cô ấy không từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi: “Anh Vương, anh và anh Cố cũng trạc tuổi nhau, chẳng lẽ anh không nghĩ đến chuyện tìm người nào đó kết hôn cùng nhau chung sống sao?”;

“Có nghĩ chứ, sao lại không nghĩ đến được. Không giấu gì cô, tối ngày nào tôi cũng ngủ không yên, đều mơ muốn cười vợ đó.” Vương Kim cười đùa, làm cho người ta đoán không ra rốt cuộc là anh ấy đang nói thật hay nói đùa.

Trái tim Chu Giai Bội đập thình thịch, thình thịch, hoảng loạn muốn chết.

“Vậy anh thích cô gái như thế nào?”

Nếu như là người giống như cô ấy...

“Tôi thích người m.ô.n.g to, m.ô.n.g to mắn đẻ. Hơn nữa tuyệt đối không được nũng nịu, phiền nhất là gặp loại người đụng tí việc là khóc. Tốt nhất cũng không cần đẹp, bình thường là được rồi, tôi chỉ thích bình thường.”

Vương Kim miêu tả kỹ càng tỉ mỉ loại hình mà anh ấy thích, không hề để ý đến chuyện Chu Giai Bội ngồi ở hàng ghế sau đã cứng đờ người.

Mông to?

Mông cô ấy không lớn chút nào.

Gặp được chuyện gì là lại khóc sướt mướt?

Vậy chẳng phải đang nói cô ấy sao? Cô ấy đã khóc trước mặt anh ấy rất nhiều lần.

Còn không muốn người xinh đẹp.

Tuy rằng gương mặt của cô ấy cũng không tính là xinh đẹp, nhưng cũng có thể coi như là nhìn thuận mắt.

Cho nên mấy điều kiện Vương Kim cấp ra, đều đang rành mạch nói rõ cô ấy không phù hợp.

Cô ấy đột nhiên rất muốn khóc.

“Anh đừng nói nữa.” Chu Giai Bội cố nén giọng nghẹn ngào, đột nhiên vô cùng hối hận vì đã hỏi vấn đề này.

Vương Kim đang nói hăng say, cô ấy lại bảo anh ấy đừng nói nữa, thật sự rất mất hứng, không khỏi lèm bèm vài câu.

“Mấy đứa con gái các cô lạ thật đó, người hỏi tôi là cô, không cho tôi nói cũng là cô. May mà Diệp Ninh không phải như thế, nếu không Cố Phong sẽ bị tức chết.”

“Dừng xe!”

Cảm xúc Chu Giai Bội vô cùng kích động gầm lên giận dữ.

Vương Kim gần như là phản xạ có điều kiện mà đạp phanh.

TBC

Thân xe vạch ra một đường cong xinh lại phanh lại, sau đó vô cùng nguy hiểm dừng lại ở bên đường.

“Tôi nói nè, cô bị điên đúng không? Tự nhiên kêu dừng xe làm gì?”

Vương Kim gân cổ lên ồn ào, nếu không phải kỹ thuật lái xe của anh ấy đủ tốt, chắc chắn đã xảy ra chuyện rồi.

Chu Giai Bội tủi thân không muốn nói câu nào nữa, nhanh chóng mở cửa xe nhảy xuống.

Vương Kim nhíu mày nhìn Chu Giai Bội ở bên ngoài xe, thậm chí không hề có ý định đuổi theo hỏi cho ra lẽ.

Trong nhận tri của anh ấy, nếu Chu Giai Bội đột nhiên muốn xuống xe, vậy đương nhiên không cần thiết tiếp tục giữ cô ấy lại nữa.

“Con gái đúng là quá đáng sợ, nói giận là giận, độc thân mới là tốt nhất, không cần phải xem sắc mặt của ai hết.”

Anh ấy nhịn không được cảm thán, sau đó lại khởi động xe, đạp chân ga.

Chu Giai Bội đang nổi giận quay đầu lại, lập tức nhìn thấy Vương Kim lái xe chạy lướt qua người cô ấy.

Cho nên anh ấy thật sự quăng cô ấy ở nơi này một mình thật à?!

Cô ấy đứng ở bên đường rít gào: “Vương Kim anh đúng là đồ ngu ngốc!!”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1421: Chương 1421



Phòng ca múa Hồng Hải.

Mục Văn Hạo cầm điện thoại, bên trong lập tức truyền ra tiếng nói của Vương Hinh Tuyết.

“Tôi đã làm xong chuyện này rồi.”

“Làm tốt lắm. Chuyện tiếp theo cô cần làm chính là lan truyền chuyện của cô và Cố Phong cho tất cả mọi người đều biết, như thế anh ta sẽ chịu không nổi áp lực dư luận, chỉ có thể cưới cô, chịu trách nhiệm với cô.”

Mục Văn Hạo vô cùng thành thạo xây dựng kế hoạch này, hơn nữa anh ta cũng dám chắc rằng Cố Phong không thể nào giải thích chuyện này một cách rõ ràng được.

Dù sao thì một người phụ nữ dùng danh tiết của mình để đi bôi nhọ một người đàn ông, cho dù Cố Phong có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được.

“Tôi nghe lời anh.” Hiện tại Vương Hinh Tuyết gần như đã răm rắp nghe theo lời của anh ta.

Mục Văn Hạo vô cùng hài lòng cúp điện thoại, đứng dậy đi đến ghế sofa ngồi xuống, sau đó tự rót cho mình một ly rượu vang đỏ.

Lúc này, Phùng Ninh Ninh vừa mới biểu diễn xong đi đến.

Cô ta mặc lễ phục biểu diễn mà Diệp Ninh từng mặc lúc trước, cách trang điểm cũng đều cố ý bắt chước theo đường nét trên mặt Diệp Ninh.

Mục Văn Hạo nhìn chằm chằm cô ta vài giây, gương mặt lạnh nhạt vẫy tay gọi cô ta đến.

“Lại đây, hôn tôi.”

...

Ngày hôm sau.

Diệp Ninh và những người trong đoàn văn công cùng nhau đi về phía tỉnh thành.

Ngoại trừ cô có xe chuyên dùng riêng ra, những người khác đều ngồi xe hơi trong đoàn.

Vương Kim lái xe không quá nhanh, thảnh thơi đi đằng sau đoàn xe.

Diệp Ninh không thèm để ý nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe.

TBC

Chờ đến khi hoàn thành công việc biểu diễn ở tỉnh thành thì sẽ lập tức chạy đến kinh thành.

Cô và Cố Phong sẽ phải tạm thời chia tay nhau một đoạn thời gian ngắn.

Tuy rằng nói sau này việc này sẽ là chuyện thường trong cuộc sống của bọn họ, nhưng mà cô vẫn muốn cố gắng hết sức ở bên cạnh Cố Phong càng nhiều càng tốt.

Nhưng mà lần này ngoại trừ đến kinh thành công tác ra, cô còn phải sắp xếp ổn định cho người nhà nữa.

Cô đã gọi điện thoại cho Diệp Đống rồi, xác định cha mẹ cũng đồng ý tạm thời dọn đến đây ở cùng với cậu.

Cha mẹ chồng cũng đã đồng ý.

Tuy rằng cả gia đình đều chuyển nhà sẽ khá phiền phức, nhưng cũng coi như giải quyết rõ ràng một tâm sự lớn cho cô và Cố Phong.

Két.

Xe ở đằng trước đột nhiên dừng lại, làm Vương Kim cũng đành phải phanh gấp theo.

“Có chuyện gì thế?”

Vương Kim hạ cửa sổ xe xuống, lú đầu ra khỏi cửa sổ muốn xem xét tình hình như thế nào.

Nhưng mà hai chiếc xe ở đằng trước lại cản toàn bộ tầm nhìn của anh ấy.

Nhưng mà anh ấy cũng không vì thế mà xuống xe, nhanh chóng kéo cửa sổ xe lên, sau đó nói với Diệp Ninh: “Không biết đằng trước có chuyện gì, chờ thêm chút đi.”

Diệp Ninh gật đầu nói: “Cũng không cần sốt ruột.”

Một lúc sau, Từ Minh Vũ chạy chậm đến chỗ bọn họ.

Lúc này Vương Kim mới hạ cửa sổ xe xuống lần nữa.

Từ Minh Vũ không đợi hai người hỏi đã trực tiếp giải thích: “Đằng trước có người muốn đi nhờ, nhưng mà mấy chiếc xe phía trước đã hết chỗ ngồi rồi...”

Vương Kim lập tức nói: “Chuyện này dễ xử lý, đội trưởng Từ cứ ngồi xe của chúng tôi đi, để người đi nhờ xe kia ngồi chung với mọi người.

Từ Minh Vũ hơi sửng sốt, lúc đầu anh ta vốn định để đối phương lại đây, nhưng mà Vương Kim nói thế cũng coi như nhắc nhở anh ta, đúng là anh ta sang đây ngồi sẽ phù hợp hơn.

“Được rồi, để tôi đi lên đằng trước báo lại.”

Vương Kim thông qua kính chiếu hậu nhìn về phía Diệp Ninh ngồi phía sau.

Tuy rằng Diệp Ninh không nói lời nào, nhưng mà trong lòng hai người đều tự ngầm hiểu.

Hai phút sau, Từ Minh Vũ đến, trực tiếp leo lên xe.

Đoàn xe tiếp tục di chuyển.

Vương Kim nhìn có vẻ khá tùy ý hỏi: “Người nào xin đi nhờ xe thế? Có vấn đề gì không?”

Từ Minh Vũ cười nói: “Có vấn đề gì đâu chứ, người kia cũng muốn đến kinh thành, chúng ta tiện đường thì giúp đỡ một chút thôi.”

Vương Kim nhìn gương mặt đầy tốt bụng của anh ta, thật đúng là chưa từng trải qua sự hiểm ác của cuộc đời.

Nhưng mà chỗ bọn họ có nhiều người như thế, cho dù đối phương thật sự là kẻ bắt cóc hay có rắp tâm xấu xa gì đó thì cũng không cần phải sợ hãi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1422: Chương 1422



Cũng may chuyện Vương Kim lo lắng cũng không xảy ra, đoàn xe vô cùng thuận lợi chạy đến tỉnh thành, hơn nữa di chuyển đến nhà nghỉ mà bọn họ sẽ ở lại.

Mọi người lần lượt xuống xe.

Trước khi xuống xe Diệp Ninh còn cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, thấy không có phóng viên và fans mê ca nhạc ở xung quanh, lúc này cô mới mở cửa xe ra.

Mấy người Lý Mạn Mạn, Chu Giai Bội đều đã ở đằng trước chờ sẵn.

Diệp Ninh và Vương Kim cũng đi về phía bên kia.

Có một người đàn ông có dáng người cao lớn đang đứng trước mặt Lý Kiến Hoa, hai người bọn họ đang nói chuyện gì đó.

Diệp Ninh chỉ nhìn lướt qua bóng dáng của đối phương, sau đó lập tức nhìn về phía Chu Giai Bội, không bao lâu sau đã phát hiện ra mấy cô gái kia khác thường.

Trên mặt bọn họ đều nở một nụ cười hưng phấn, hơn nữa còn đồng loạt nhìn về một hướng.

Mà hướng kia chính là chỗ người đàn ông đi nhờ xe.

“Đẹp trai quá!”

“Đẹp trai thật đó, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy một người đàn ông đẹp trai như thế đó!”

“Khí chất của anh ấy cũng rất tốt, ước gì xe của chúng ta vĩnh viễn đừng dừng lại.”

Diệp Ninh: “...”

Nghe mấy lời thì thầm mê trai này, cô không khỏi lại nhìn về phía người đàn ông kia lần nữa.

Lúc nãy khi đến gần cô chỉ nhìn thấy bóng dáng của đối phương, rốt cuộc thì phải là loại người thế nào mới làm cho các cô gái kia c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt như thế chứ?

Giống như là tâm ý tương thông, Diệp Ninh vừa mới nhìn sang thì người đàn ông kia cũng quay đầu nhìn về phía mấy người bọn họ.

Cũng chỉ là một hành vi đơn giản như thế, lập tức làm cho mấy người bên cạnh Diệp Ninh phát ra vô số tiếng chói tai.

Diệp Ninh suýt chút nữa đã muốn bịt chặt lỗ tai lại, nhưng mà cũng thấy rõ gương mặt của người đàn ông kia.

Trong đầu cô lập tức hiện lên một câu thơ

Ngọc thụ lâm phong tái Phan An, nhất thụ lê hoa áp hải đường.

Cô cũng coi như gặp được vô số người, lại đúng là lần đầu tiên gặp được người đàn ông có gương mặt như thế này, chẳng trách lại có thể làm mọi người hưng phấn đến thế, thậm chí còn không thèm để ý đến hình tượng.

Vương Kim cũng nhìn theo ánh mắt của cô, nhìn vài giây, thật sự không hiểu nổi suy nghĩ của mấy người Chu Giai Bội.

“Cái loại đàn ông trắng nhách thế kia thì có gì mà đẹp?”

TBC

Những lời này là anh ấy nói với Diệp Ninh.

Trong mắt anh ấy, những người rắn chắc lực lưỡng như Cố Phong và các binh lính mới gọi là đẹp trai.

Đương nhiên ngoại trừ hình tượng mặt ngoài của anh ấy ra, những thứ khác đều không có gì để chê cả.

“Diệp Ninh, đừng có nói với tôi là cô cũng cảm thấy tên kia đẹp đó nha?”

Thấy Diệp Ninh không có phản ứng gì, chuông cảnh báo trong lòng anh ấy lập tức reo lên liên hồi, anh ấy phải thay Cố Phong ngăn chặn hết toàn bộ những tai họa ngầm mới được.

Cuối cùng Diệp Ninh cũng thu mắt về, nhìn về phía Vương Kim: “Anh muốn nghe lời thật hả?”

Vương Kim gật đầu như giã gạo.

Diệp Ninh vô cùng nghiêm túc nói: “Ở trong mắt tôi, anh còn đẹp trai hơn anh ta rất nhiều.”

Vương Kim đầu tiên là trừng to mắt, phản ứng lại, đống thịt mỡ trên mặt lập tức cười tụm lại một đống.

“Trên đời này rất hiếm có cô gái nào tinh mắt giống như cô, chẳng trách Cố Phong thích cô, nếu tôi là Cố Phong thì chắc chắn cũng sẽ rất thích cô!”

Giọng của anh ấy vốn dĩ đã rất lớn, hiện tại hưng phấn lại càng tăng thêm âm lượng, cho nên những người bên cạnh đều nghe được, sau đó đều lộ ra vẻ mặt vừa giật mình lại vừa nhiều chuyện.

Nhất là Chu Giai Bội, phản ứng của cô ấy là kịch liệt nhất, trực tiếp nhảy đến bên cạnh Diệp Ninh, tức giận nhìn chằm chằm vào Vương Kim.

“Anh đừng có mơ mộng viển vông, chị dâu tôi không thèm thích anh đâu!”

Cô ấy bị chọc tức muốn chết, ánh mắt khi nhìn về phía Vương Kim giống như là muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh ấy.

Vương Kim bị lời nói của cô ấy k*ch th*ch, cô nhóc này rõ ràng lại lên cơn, còn chưa làm rõ tình hình đã bắt đầu tùy tiện nổi điên.

“Tôi cứ thích mơ mộng viển vông đó, thì sao nào, cô xía vào được à.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1423: Chương 1423



Vương Kim có bản lĩnh chọc người ta tức c.h.ế.t không cần đền mạng, chỉ nói một câu đã chọc Chu Giai Bội nổi trận lôi đình.

“Hai người ngậm miệng lại hết cho tôi.” Diệp Ninh trầm giọng quát to, muốn đấu võ mồm thì cũng phải xem trường hợp thế nào nữa.

Vương Kim khoe khoang ở bên cạnh huýt sáo.

Chu Giai Bội tức giận muốn chết, tuy rằng cô ấy cũng biết lúc nãy Vương Kim nói như thế cũng không phải có ý như vậy.

Nhưng mà trong lòng cô ấy lại chua lòm, vô cùng khó chịu.

Lý Kiến Hoa vốn dĩ đang nói chuyện với người đàn ông kia, không ngờ lại nhanh chóng đi về phía này, làm cho mấy cô gái đều phát ra tiếng la đầy kinh ngạc.

Người đàn ông kia lập tức đi đến trước mặt Diệp Ninh, vô cùng vui vẻ nói: “Cô là cô Diệp đúng không? Không ngờ tôi lại có vinh hạnh có thể gặp cô Diệp ở nơi này.”

Diệp Ninh lạnh nhạt nhìn anh ta, cũng không có chút kinh ngạc khi biết anh ta biết cô.

“Ồ, tôi quên giới thiệu. Tôi tên Quý Tang, nhà ở ngay tại tỉnh thành.”

Quý Tang vừa nói vừa nhiệt tình vươn tay với Diệp Ninh.

Diệp Ninh lại hoàn toàn không có ý định bắt tay với anh ta.

Cánh tay của Quý Tang khựng lại ở giữa không trung vô cùng xấu hổ, nhưng mà vài giây sau anh ta đã lập tức thu tay lại, hơn nữa lập tức thò tay vào túi áo trên lấy ra một tờ danh thiếp.

“Đây là danh thiếp của tôi...”

Anh ta còn chưa nói hết câu, bàn tay bụ bẫm của Vương Kim đã vươn đến cướp lấy tờ danh thiếp kia.

“Tôi là tài xế của cô Diệp, tôi nhận giúp cô Diệp là được.”

Vương Kim như cười như không nói, vô cùng tùy ý cất danh thiếp của đối phương vào trong túi.

Quý Tang thấy anh ấy bất lịch sự như thế, hơi nhíu mày, nhưng mà không bao lâu sau anh ta đã dồn toàn bộ lực chú ý lên người Diệp Ninh.

“Cô Diệp, tôi đã nghe danh của cô từ lâu, nếu có cơ hội thì hi vọng chúng ta có thể làm quen với nhau.”

Nếu như những người khác nói ra lời này thì chắc chắn sẽ làm người ta khịt mũi khinh thường.

Nhưng mà một người đàn ông đẹp trai tiêu sái như thế nói ra, thậm chí còn cảm thấy Diệp Ninh rất có phúc.

Diệp Ninh không nhanh không chậm nói: “Tôi đã biết tên của anh.”

Ngụ ý là đã coi như quen biết rồi.

Mặt Quý Tang hơi c**ng c*ng, hiển nhiên không ngờ rằng cô lại lạnh nhạt cao ngạo như thế.

Tình huống này không thể nào nói chuyện tiếp được nữa, anh ta chỉ có thể chủ động chào tạm biệt, sau đó ưu nhã rời đi dưới vô số ánh mắt yêu thích của bao người.

“Không hổ là Diệp Ninh, đối mặt với người xinh đẹp như thế mà vẫn có thể thờ ơ được!”

Mấy người Lý Mạn Mạn nhịn không được cảm thán, nếu đổi thành mấy người bọn họ, có lẽ đã quỳ gối dưới ống quần tây của Quý Tang từ lâu rồi.

Diệp Ninh hoàn toàn không thèm để mắt đến người đàn ông kia, trực tiếp đi về phía Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa.

Từ Minh Vũ kiểm kê nhân số xong, gọi tất cả mọi người đi vào nhà nghỉ.

“Vương mập, anh đưa danh thiếp mà Quý Tang vừa đưa cho anh cho tôi xem một cái được không?”

TBC

Lưu Xảo Xảo thuộc đội ca hát đi đến bên cạnh Vương Kim, cố ý hạ thấp giọng thương lượng với anh ấy.

Vương Kim liếc mắt nhìn cô ta nói: “Cô mượn danh thiếp làm cái gì?”

Gương mặt xinh đẹp của Lưu Xảo Xảo hơi đỏ lên, chút ý đồ nho nhỏ này đều viết hết lên trên mặt.

“Anh cho tôi nhìn một cái thôi, tôi mua cho anh một gói thuốc lá, có được chưa.”

Vương Kim nghiêm trang nói: “Không phải tôi không cho cô xem, mà là cái tên ẻo lả kia có lai lịch không rõ ràng, lỡ như anh ta không phải người tốt, tôi cho cô xem không phải là đã hại cô rồi sao?”

Lưu Xảo Xảo lập tức vươn hai ngón tay nói: “Hai hộp, không thể nhiều hơn nữa.”

Vương Kim thở dài, chậm rãi lấy danh thiếp ra, dưới ánh nhìn chăm chú dần dần trở nên hưng phấn của Lưu Xảo Xảo, anh ấy gân cổ lên hỏi: “Còn ai muốn biết số điện thoại của Quý Tang nữa, hai gói t.h.u.ố.c lá là được!”

“Tôi muốn!”

“Tôi cũng muốn!”

Các cô gái còn độc thân đều vây quanh Vương Kim, tranh nhau muốn xin số điện thoại của Quý Tang.

“Đừng sốt ruột, từ từ mà xem, đừng quên mua cho tôi hai gói t.h.u.ố.c lá đó nha.

Từ Minh Vũ đi ở đằng trước nhất dở khóc dở cười nhìn cảnh này.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1424: Chương 1424



Vương Kim không thuộc về đoàn văn công mà là công nhân riêng của Diệp Ninh, cho nên bọn họ cũng không tiện nói cái gì.

Mà Diệp Ninh thì lại vô cùng tin tưởng và dung túng Vương Kim, hoàn toàn để mặc cho anh ấy hành động tùy ý.

Viện gia thuộc trong quân khu.

Vương Hinh Tuyết đứng ở giữa một đám gia đình quân nhân, miêu tả vô cùng sinh động từ đầu đến cuối quá trình phát sinh quan hệ với Cố Phong.

Ngay cả chị dâu Trần Hồng Diễm của cô ta cũng ở trong đó.

Tối hôm qua Vương Cường dẫn theo Vương Hinh Tuyết về sao, sau đó đã nói chuyện này cho Trần Hồng Diễm biết.

Trần Hồng Diễm đương nhiên biết Vương Hinh Tuyết đã lên giường với đàn ông, chẳng qua trước kia cho dù chị ta có hỏi như thế nào thì Vương Hinh Tuyết cũng nhất quyết không chịu nói người đàn ông kia rốt cuộc là ai.

Hiện tại biết đó là Cố Phong, chị ta không chỉ không giận, ngược lại còn vô cùng vui vẻ.

Đừng nói là ở trong đoàn, cho dù là cả quân khu này, Cố Phong đều là quân nhân được bồi dưỡng trọng điểm, tương lai sau này sẽ không thể nào đoán trước được.

TBC

Nếu Vương Hinh Tuyết thật sự kết hôn với Cố Phong, như vậy thì đối với cả nhà họ Vương mà nói, đây là một chuyện cực kỳ tốt!

Cho nên chị ta đang ước gì tất cả mọi người trong đại viện biết được chuyện này, như vậy thì cho dù Cố Phong không muốn nhận cũng không được.

“Vương Hinh Tuyết, hiện tại cô có còn tỉnh táo không đó?” Lý Kim Phượng nhíu mày, thật sự vươn tay đi sờ trán Vương Hinh Tuyết.

Nếu cô ta không sốt thì làm sao có thể nói năng bậy bạ như thế được?

Vương Hinh Tuyết đẩy tay của cô ta ra: “Những gì tôi nói đều là sự thật, cho dù mấy người có tin hay không thì tôi cũng đã là người của Cố Phong rồi.”

Không chỉ có Lý Kim Phượng không tin, những người khác cũng cảm thấy rất hoang đường.

Huống chi đầu óc của Vương Hinh Tuyết vốn dĩ đã không bình thường rồi.

“Trần Hồng Diễm, Vương Hinh Tuyết nhà cô không hiểu chuyện, chẳng lẽ đến cả cô cũng không hiểu chuyện luôn à? Sao có thể để mặc cho cô ta ăn nói lung tung như thế? Không cảm thấy mất mặt hả?”

Mọi người chĩa thẳng đầu mâu về phía chị dâu Trần Hồng Diễm, dù sao thì chị ta chính là người giám hộ Vương Hinh Tuyết.

Trần Hồng Diễm không ngờ mọi người sẽ có phản ứng như thế, hoàn toàn không giống như những gì chị ta đã tưởng tượng.

Thật ra nếu trước đây Vương Hinh Tuyết tuôn ra gièm pha như thế, chắc chắn sẽ tạo ra sóng gió trong viện gia thuộc. Nhưng mà mấy năm nay đã xảy ra nhiều chuyện như thế, ở trong lòng mọi người Vương Hinh Tuyết đã không còn đáng tin gì nữa rồi.

“Tôi, tôi cũng chỉ muốn lấy lại công bằng cho em chồng của tôi mà thôi.”

Trần Hồng Diễm lắp bắp giải thích, muốn làm cho những người khác đồng tình và ủng hộ.

“Nếu như là thật thì sao mấy người không nói sớm đi?” Lý Kim Phượng là người nghi ngờ đầu tiên.

Trần Hồng Diễm bị cô ta hỏi cho á khẩu nghẹn họng không trả lời lại được, đồng thời nhìn về phía Vương Hinh Tuyết.

Vương Hinh Tuyết nhìn mấy gương mặt vừa quen thuộc lại lạnh nhạt, cảm xúc dần dần trở nên kích động.

Lý Kim Phượng vạch trần sự thật: “Trước kia lúc cô còn bình thường Cố Phong còn không thèm để ý đến cô. Nếu như mà hai người thật sự có chuyện gì, dựa theo tính cách của cô thì tuyệt đối không có chuyện chờ đến bây giờ mới nói ra. Rõ ràng là cô muốn dùng thủ đoạn xấu xa này để buộc anh ấy cưới cô!”

Gương mặt Vương Hinh Tuyết vặn vẹo, hơi thở trở nên vô cùng dồn dập.

Câu này hoàn toàn chọc trúng chỗ đau của cô ta, làm cô ta lập tức mất đi lý rí, thét chói tai nhào đến.

Bùm!

Lý Kim Phượng hoàn toàn không hề đề phòng, trực tiếp bị cô ta đánh ngã trên mặt đất, phát ra tiếng k** r*n đầy đau khổ.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1425: Chương 1425



Lý Kim Phượng ngã mạnh xuống đất, người bên cạnh đều hoảng sợ, chờ hoàn hồn lại lập tức luống cuống tay chân chạy đến đỡ cô ta lên.

Khi sờ đến phần gáy của cô ta, lập tức cảm giác không ổn cho lắm.

“Máu... Chảy m.á.u rồi?!!”

Lúc này, tay của một người phụ nữ dính đầy vết máu, mà đống m.á.u này là chảy từ trên đầu Lý Kim Phượng ra.

Tất cả mọi người xung quanh đều hoảng loạn xông đến, nhìn về phía chỗ Lý Kim Phượng ngã xuống, vừa lúc nơi đó có một cục đá cứng rắn.

Vương Hinh Tuyết nhìn thấy lòng bàn tay người phụ nữ kia toàn là máu, cũng c**ng c*ng tại chỗ, lộ ra một chút hoảng loạn.

Lý Kim Phượng hình như đã đau đến mức không thể nhúc nhích, càng cố gân cổ lên la to: “Đau, đâu... báo công an, mau đi báo công an, Vương Hinh Tuyết muốn g.i.ế.c người.”

Mọi người nghe cô ta kêu gọi đồng loạt thay đổi sắc mặt, ánh mắt khi nhìn về phía Vương Hinh Tuyết giống như là đang nhìn yêu ma quỷ quái vậy.

Vương Hinh Tuyết theo bản năng lắc đầu, muốn phủ nhận, càng muốn giải thích: “Tôi, tôi không muốn g.i.ế.c chị...”

Lý Kim Phượng lại hô to “báo công an”, sau đó hai mắt trợn lên, ngất đi.

Tất cả mọi người đều luống cuống, hiện tại không chỉ có cách nào xác định tình hình vết thương của Lý Kim Phượng, thậm chí còn không biết cô ta sống c.h.ế.t như thế nào.

Có người nhanh chóng đến phòng cảnh vệ cầu cứu, có người thật sự chạy về nhà gọi điện thoại báo công an.

Vương Hinh Tuyết hoàn toàn ngơ ngác, cô ta chẳng qua chỉ là đẩy Lý Kim Phượng một chút mà thôi, tại sao lại thành g.i.ế.c người rồi?

“Tôi không có g.i.ế.c người, tôi không muốn ngồi tù! Tôi không muốn ngồi tù, tôi không có g.i.ế.c người...”

Cô ta liên tục nỉ non, ánh mắt dần dần mất đi tiêu cự.

Trần Hồng Diễm sợ đến phát run, thật sự không ngờ rằng sẽ phát sinh chuyện như thế.

Vương Hinh Tuyết muốn chạy trốn, nhưng mà cảnh vệ viên trong đại viện đã nhanh chóng chạy đến.

Cô ta mới vừa có hành động đã lập tức bị khống chế ngay tại chỗ

“Mấy người buông tôi ra! Tôi không g.i.ế.c người, tôi không muốn g.i.ế.c c.h.ế.t cô ta, tôi không cố ý...”

Vương Hinh Tuyết khàn giọng tự biện minh cho mình, cảm xúc kích động giống như Lý Kim Phượng đã c.h.ế.t thật rồi.

Công an đến rất nhanh, nhanh đến mức mọi người còn chưa kịp phản ứng lại, bọn họ đã tiếp nhận quyền khống chế Vương Hinh Tuyết từ trong tay cảnh vệ viên.

Vương Hinh Tuyết liều mạng muốn tránh thoát, mãi đến khi còng tay lạnh như băng trói cổ tay cô ta lại, đầu óc cô ta hoàn toàn trống rỗng.

Lý Kim Phượng bị thương hôn mê đã được đưa đến bệnh viện, Vương Hinh Tuyết bị áp giải lên xe cảnh sát.

Trần Hồng Diễm và mấy gia đình quân nhân khác cũng bị cùng nhau mang đến đồn công an để tìm hiểu tình hình.

Không ai ngờ được rằng sự việc sẽ kết thúc bằng phương thức này.

Mà về tai tiếng chuyện Vương Hinh Tuyết và Cố Phong lên giường cũng lập tức bị chuyện Lý Kim Phượng thay thế mất.

Tất cả mọi người đều đang sôi nổi bán tán không biết sau khi Vương Hinh Tuyết mắc bệnh tâm thần cố ý đả thương rồi thì có được thả ra một cách dễ dàng hay không?

Đồn công an.

“Thả tôi ra! Mấy người không được giam giữ tôi, tôi có bệnh! Mấy người mau thả tôi ra ngoài!”

Từ sau khi đến đồn công an, cảm xúc của Vương Hinh Tuyết vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại, cứ luôn la hét ầm ĩ, càng miễn bàn đến chuyện thẩm vấn bình thường.

Nhưng mà lại có rất nhiều người chứng kiến đầu đuôi mọi chuyện, cho nên cũng không cần lấy khẩu cung của cô ta.

Mấy người thân của quân nhân được đưa đến đây ghi chép khẩu cung xong lập tức rời đi, chỉ có Trần Hồng Diễm là đang lo sợ bất an năn nỉ công an.

“Đồng chí công an, em chồng của tôi bị bệnh tâm thần, em ấy mới vừa xuất viện không được bao lâu, em ấy không khống chế được bản thân, xin các anh thương xót, tha cho em ấy một lần đi.”

Hiện tại Trần Hồng Diễm thật sự không muốn quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của Vương Hinh Tuyết, nhưng mà nếu như bỏ mặc cô ta thì sau khi về nhà chị ta không thể nào ăn nói với chồng được.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1426: Chương 1426



Công an phụ trách vụ án này vô cùng bình tĩnh nhìn chị ta nói: “Cho dù cô ta bị bệnh thì cũng không thể tùy ý làm người khác bị thương. Hiện tại chúng ta còn chưa biết tình hình của người bị hại như thế nào, cô ta nhất định phải ở lại nơi này.”

“Đồng chí công an...”

“Cô có nói cái gì cũng không có tác dụng, chúng tôi chỉ làm việc theo quy định mà thôi.”

Công an trực tiếp ngắt ngang lời năn nỉ của chị ta.

Trần Hồng Diễm hối hận xanh cả ruột, nếu biết trước như thế thì chị ta không nên để Vương Hinh Tuyết gây chuyện trong đại viện.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của công an, chị ta biết cho dù mình nói gì thì cũng không có tác dụng.

Bệnh viện.

Lý Kim Phượng vốn dĩ đang hôn mê lại đang bình yên ngồi trên giường bệnh.

Bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân dồn dập.

Ngay sau đó, Chu Thế Thành và Cố Phong lại cùng nhau chạy đế.

“Em bị thương ở đâu?” Chu Thế Thành nhìn đầu vợ bị quấn băng gạc, lo lắng muốn chết.

Lý Kim Phượng cười ha hả nói: “Không có việc gì. Bác sĩ đã kiểm tra rồi, chỉ là bị trầy da thôi.”

Lúc này Chu Thế Thành mới thở phào nhẹ nhõm: “Em làm anh sợ muốn chết.”

“Anh sợ cái gì chứ, sao em có thể để con ranh Vương Hinh Tuyết kia ăn h.i.ế.p em được chứ.” Lý Kim Phượng vừa nói vừa cố ý nhìn về phía Cố Phong: “Vương Hinh Tuyết đã bị công an bắt đi rồi.”

Cô ta cũng coi như không phụ sự mong đợi của anh.

“Cảm ơn chị dâu.” Giọng nói trầm thấp của Cố Phong xen lẫn chút biết ơn.

Thật ra chuyện ngày hôm này đều là do anh cố ý sắp xếp.

Anh đã đoán trước được, sau khi Vương Hinh Tuyết đến trong đoàn quậy phá xong chắc chắn cũng sẽ không chịu thôi, có khả năng cao là sẽ tiếp tục lan truyền lời đồn kia ở trong đại viện.

Cho nên tối hôm qua anh cố ý đi tìm Chu Thế Thành và Lý Kim Phượng, nói cho hai người bọn họ nghe đầu đuôi mọi chuyện.

Bọn họ nghe được Vương Hinh Tuyết vì muốn gả cho Cố Phong mà bất chấp cả danh tiết, thật sự là lại càng khinh bỉ Vương Hinh Tuyết đến cùng cực.

Cố Phong nhờ Lý Kim Phượng giúp đỡ, nếu Vương Hinh Tuyết thật sự làm gì đó trong đại viện thì nhờ Lý Kim Phượng xung đột với cô ta, làm lớn chuyện lên, như thế mới có thể gọi công an đến xử lý được.

Chỉ cần Vương Hinh Tuyết bị bắt đi, như vậy mọi âm mưu tiếp theo của cô ta đều sẽ thất bại.

Đây cũng là phương pháp đơn giản nhất và có hiệu suất cao nhất để khống chế Vương Hinh Tuyết và cái miệng của cô ta.

Lý Kim Phượng đồng ý ngay không chút do dự, cho nên mới có chuyện của ngày hôm nay.

Nhưng mà cô ta cũng không ngờ rằng Vương Hinh Tuyết lại thật sự ra tay đánh cô ta bị thương.

Nhưng cô ta cũng rất thông minh, thuận nước đẩy thuyền, mọi chuyện đều trở nên hợp tình hợp lý.

“Còn nói cảm ơn với chị dâu làm gì chứ. Mấy năm nay Vương Hinh Tuyết cũng gây sự rất nhiều trong đại viện, hiện tại cô ta vì muốn đạt được mục đích mà vu oan cho anh, sau này không biết cô ta còn làm ra chuyện quá đáng gì khác hay không. Bắt cô ta lại cũng coi như là trừ hại cho nhân dân.” Lý Kim Phượng nói một cách đương nhiên, cũng thật sự hoàn toàn tin tưởng nhân phẩm của Cố Phong.

Cố Phong không bày tỏ ý kiến.

Sắc mặt của Chu Thế Thành lại vô cùng nghiêm túc nhắc nhở: “Tình hình này của Vương Hinh Tuyết, chỉ e là không thể nhốt cô ta quá lâu, cậu phải có kế hoạch khác mới được.”

Anh ấy biết rất rõ đối với loại chuyện này muốn tìm chứng cứ làm sáng tỏ là không có khả năng, nếu không Cố Phong cũng sẽ không nghĩ đến cách này.

Nhưng mà chỉ cần Vương Hinh Tuyết còn ở trong đại viện một ngày, chỉ cần cô ta bị thả ra, chắc chắn sẽ trả thù càng thêm điên cuồng hơn nữa.

Cố Phong đương nhiên cũng hiểu, cho nên trong khoảng thời gian ngắn Vương Hinh Tuyết sẽ không bị thả ra, mà anh cũng sẽ lợi dụng khoảng thời gian này để giải quyết toàn bộ phiền phức và vấn đề sạch sẽ.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1427: Chương 1427



Hội trường biểu diễn.

Chu Giai Bội đứng ở lối vào, nhìn đại sảnh có sức chứa nghìn người đã ngồi kín không còn ghế trống, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Từ trước đến nay cô ấy chưa từng biểu diễn trước mặt nhiều người như thế bao giờ.

“Sao nào, hồi hộp hả?”

Không biết Diệp Ninh đi đến bên cạnh cô ấy từ lúc nào, nhìn theo tầm mắt của cô ấy, nhìn ra bên ngoài.

Chu Giai Bội hoảng loạn thu hồi tầm mắt, thở hắt ra một hơi.

“Không hồi hộp.”

Mặc dù ngoài miệng cô ấy nói như thế, nhưng ánh mắt đảo tới đỏ lui đã hoàn toàn bán đứng cảm xúc chân thật của cô ấy.

Diệp Ninh an ủi: “Hồi hộp cũng bình thường thôi, sau này từ từ em sẽ quen.”

Chu Giai Bội nhìn thấy cô bình tĩnh như thế, thật sự là vừa hâm mộ lại sùng bái cô.

“Nếu em có thể giống như chị thì tốt rồi.”

Diệp Ninh cười cười: “Chị cũng là người bình thường thôi, cũng phát triển trưởng thành từng chút từng chút một.”

Trước kia cô cũng chỉ có thể ngồi ở góc khuất nhất để biểu diễn.

Chu Giai Bội cũng không gặp được Diệp Ninh lúc đầu, cũng không tưởng tượng ra được cảm nhận mà Diệp Ninh đã miêu tả.

Trong mắt cô ấy, Diệp Ninh chính là một người mạnh mẽ đến mức cô ấy phải ngước nhìn.

“Chị dâu, hôm nay cũng là lần đầu tiên chị lên sân khấu biểu diễn sau khi khôi phục lại đúng không?”

Diệp Ninh gật đầu, từ sau khi cô bị thương đến bây giờ thì cũng đã gần ba tháng, đây cũng là lần đầu tiên cô lên sân khấu sau khi quay về.

Tiết mục hôm nay của cô là ca hát, hơn nữa còn là tiết mục cuối cùng.

“Đúng vậy, chúng ta cùng nhau cố lên đi.”

Chu Giai Bội gật đầu thật mạnh, có thể bước lên cùng một sân khấu với Diệp Ninh cũng đã đủ làm cô ấy cảm thấy hạnh phúc rồi.

Lúc này trong thính phòng cũng vô cùng náo nhiệt.

Gần như tất cả mọi người ở nơi này đều biết, Diệp Ninh sẽ xuất hiện trong sân khấu ngày hôm nay.

Thậm chí có rất nhiều người đều là vì nguyên nhân nhân này cho nên mới ngồi ở nơi đây.

Mức độ nổi tiếng của Diệp Ninh ở giới ca hát đã không có ai có thể sánh bằng nữa.

Không chỉ riêng vì cô ra mắt rất thành công, còn có sự việc bị bắt cóc lần trước cũng đẩy mức độ nổi tiếng của cô lên đến đỉnh cao mới, tiếp theo đó chính là ca khúc chủ đề điện ảnh mà cô sáng tác và viết lời cho Ngô Thu Á trở nên cực nổi tiếng.

Có thể nói trong hơn ba tháng qua tuy rằng cô hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn của đại chúng, nhưng tên tuổi của cô vẫn cứ luôn hiện diện ở xung quanh.

Mà hôm nay chính là lần đầu tiên cô lên sân khấu sau khi xảy ra chuyện, đương nhiên là càng khiến cho mọi người chú ý hơn.

Mọi người đều muốn biết sau khi xảy ra sự kiện bắt cóc lớn như thế, cơ thể và tinh thần của cô rốt cuộc đã khôi phục như thế nào rồi?

Càng muốn xem xem trạng thái và thực lực hiện tại của cô có còn giống như quá khứ hay không?

“Diệp Ninh, cô mau đi thay đồ đi.” Trong hậu trường, Từ Minh Vũ và các lãnh đạo khác trong đoàn văn công đều vô cùng hồi hộp và chờ mong biểu hiện tiếp theo đó của Diệp Ninh.

Cô là biển quảng cáo trong đoàn, mỗi một hành vi của cô đều đại diện cho cả đoàn văn công, cũng không thể phát sinh bất cứ ngoài ý muốn và sơ suất gì.

Buổi biểu diễn đã chuẩn bị bắt đầu, Diệp Ninh mới không chút hoang mang đi vào phòng trang điểm.

Bởi vì cô là người lên sân khấu cuối cùng, cho nên thời gian chuẩn bị vô cùng sung túc.

“Tôi nói cho mấy cô biết ha, ngoài thành phố của chúng ta, đi về phía tây nam chừng năm cây số sẽ có một chỗ rất đẹp. Nơi đó không chỉ có một con sông nhỏ trong veo, lại còn có cỏ xanh khắp nơi, hoa nở thành đàn.”

TBC

Vương Kim rảnh rỗi không có chuyện gì để làm nói chuyện phiếm với mấy cô vui, trông có vẻ vô cùng hưng phấn.

“Hoa nở thành đàn? Vương mập, anh dùng từ miêu tả lạ thế?” Mấy cô gái đều bị anh ấy chọc cười khanh khách.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1428: Chương 1428



Vương Kim vung bàn tay mập mạp lên: “Mấy chuyện này không quan trọng. Tôi thường xuyên xuống sông bắt cá, bắt cá xong nhóm lửa nướng cá ngay tại chỗ, thật sự rất vui vẻ đó.”

“Có tốt đến thế thật không? Chờ lần này quay về, anh dẫn chúng tôi qua đó xem thử đi?”

Tất cả mọi người đều bị những lời miêu tả của anh ấy gợi lên lòng hiếu kỳ.

Vương Kim cười không khép miệng được: “Không thành vấn đề, các cô đi rồi bảo đảm sẽ không nỡ về nữa.”

“Vương mập, anh đang làm cái gì thế?” Chu Giai Bội hùng hổ đi đến bên cạnh anh ấy, nhìn anh ấy vui cười hớn hở như thế, nghiến răng nghiến lợi.

Vương Kim nhìn thấy cô ấy, lập tức không cười nữa.

“Tôi nói chuyện phiếm đó.”

TBC

Không lẽ cô ấy không nhận ra sao?

Chu Giai Bội đương nhiên biết anh ấy đang nói chuyện phiếm: “Ý của tôi là mọi người sắp sửa lên sân khấu biểu diễn rồi, sao anh lại ảnh hưởng đến cảm xúc của bọn họ chứ, nếu lát nữa có sơ suất gì, anh có chịu trách nhiệm nổi không?”

Vương Kim cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Mấy cô ấy có sơ suất, mắc gì bắt tôi chịu trách nhiệm? Hơn nữa hiện tại tôi đang giảm bớt cảm xúc căng thẳng trước khi lên sân khấu cho mấy cô ấy, đây cũng là có công mà đúng không?”

“Người ta còn cần anh giảm bớt căng thẳng sao? Anh bớt đứng đây tự mình đa tình đi!” Chu Giai Bội thật sự rất tức giận, hơn nữa hoàn toàn không thể khống chế được chính mình.

Người bên cạnh nhìn thấy cô ấy như thế, cũng cảm thấy cô ấy có chút chuyện bé xé ra to.

Bọn họ đang định khuyên, nhưng mà trong mắt Chu Giai Bội chỉ có một mình sự tồn tại của Vương Kim.

Đây đã là lần thứ hai cô ấy nói Vương Kim tự mình đa tình, Vương Kim vốn dĩ cũng không có ý định cãi nhau với cô ấy, nhưng mà cô ấy thật sự quá đáng ghét.

“Cô bị điên rồi đúng không? Rảnh quá không có việc gì làm à, sao cứ nhìn chằm chằm vào tôi mãi thế?”

Sắc mặt anh ấy âm u chất vấn.

“Ai thèm nhìn chằm chằm anh mãi chứ?” Giọng của Chu Giai Bội phát run.

“Cô!” Vương Kim vô cùng khẳng định chuyện này: “Nếu như cô ngứa mắt tôi thì cũng chịu thôi, tôi thích làm gì thì làm cái đó, không đến lượt một người ngoài như cô nói ra nói vào.”

Anh ấy cũng biết giận mà.

Chu Giai Bội siết chặt nắm tay, ước gì có thể nhào lên tát cho anh một cái.

Hai người cãi nhau chí chóe, Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa sốt ruột đi đến.

“Hai người đang làm cái gì đó?”

Bên ngoài đã bắt đầu biểu diễn rồi, bọn họ lại ở chỗ này gây sự là sao?

“Đội trưởng Từ, đội trưởng Lý, chúng tôi đang ở chỗ này nói chuyện phiếm với Vương Kim, sau đó Chu Giai Bội đã chạy đến nổi giận.” Một người ở bên cạnh giải thích.

Thật ra không chỉ có một mình Vương Kim cảm thấy Chu Giai Bội khó hiểu mà những người khác cũng cảm thấy như thế.

Bởi vì ở trong ấn tượng của bọn họ, Chu Giai Bội luôn luôn rộng rãi và thích cười. Cho dù có người ăn h.i.ế.p cô ấy, kiếm chuyện với cô ấy, cô ấy cũng rất hiếm khi nổi giận với bất cứ ai.

Cho nên Chu Giai Bội của hiện tại cực kỳ khác thường.

Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa đều không hẹn mà cùng nhau nhìn về phía Chu Giai Bội.

Chu Giai Bội mím chặt khóe môi, trong lòng cảm thấy vô cùng tủi thân.

Cô ấy không nói lời nào, Vương Kim ngược lại không vui mở miệng.

“Đội trưởng Từ, đội trưởng Lý, thành viên trong đoàn văn công các anh đều là người không có tố chất như thế này sao? Tôi ngồi ở đây nói chuyện phiếm cũng không vi phạm pháp luật, cô ta lại đến đây kiếm chuyện với tôi, chuyện này có phải rất khác thường không?”

Anh ấy cảm thấy nhất định phải giải quyết Chu Giai Bội từ tận gốc rễ mới được, nhưng mà Chu Giai Bội rất thân thiết với Diệp Ninh, cho nên anh ấy không thể làm quá mức, nhưng mà “mượn đao g.i.ế.c người” vẫn không thành vấn đề.

Từ Minh Vũ nhíu chặt mày, buộc phải quay sang hỏi Chu Giai Bội: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Giọng điệu của anh ta cũng không nặng, hiển nhiên vẫn có chút thiên vị cô gái nhỏ này.

“Tôi, tôi không có...” Chu Giai Bội không biết phải trả lời như thế nào, đầu cúi gằm xuống: “Là anh ấy...”

Là anh ấy trêu chọc cô gái khác trước.

Vương Kim thấy cô ấy như thế, cho rằng cô ấy đang chột dạ: “Tôi biết cô khinh thường tôi, cho nên mới cố ý kiếm chuyện với tôi, có đúng thế không?”

Trái tim Chu Giai Bội run lên, không ngờ anh ấy sẽ hiểu lầm lớn như thế: “Không phải!”

Cô ấy kích động ngẩng đầu nhìn anh ấy phủ nhận.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1429: Chương 1429



“Vậy tại sao cô cứ luôn kiếm chuyện với tôi?” Vương Kim đúng lý hợp tình truy vấn, vừa lúc mượn cơ hội lần này để nói một lần cho rõ luôn.

“Bởi vì, bởi vì...” Chu Giai Bội ngập ngừng, không nói nên một câu nói hoàn chỉnh.

Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa thấy cô ấy ấp úng, cũng càng cảm thấy cô ấy có vấn đề hơn.

Từ Minh Vũ ra hiệu nói: “Cô cứ nói ra đi, nếu có chuyện ấm ức gì, chúng tôi sẽ đứng ra giải quyết giúp cô.”

Vương Kim ngẩng đầu ưỡn ngực, không chột dạ chút nào.

Dù sao thì từ trước đến nay anh ấy chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cô nhóc này.

“Nói đi!”

“Chu Giai Bội, cô cứ nói đi.” Mấy người bên cạnh cũng đều thúc giục.

Lúc này Chu Giai Bội đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.

Vương Kim không ngờ rằng cô ấy lại cứ vòng vo ậm ừ như thế: “Rốt cuộc thì cô...”

“Bởi vì em thích anh!” Chu Giai Bội đột nhiên gào to ngắt ngang câu nói mất kiên nhẫn của anh ấy.

Vương Kim đột nhiên ngơ ngẩn, thậm chí còn nghi ngờ có phải lỗ tai của anh ấy có vấn đề gì hay không?

“Hả?”

Lúc nãy cô ấy mới nói gì thế?

Cô ấy thích ai?

Ai thích anh ấy?

Không chỉ Vương Kim mà những người khác cũng đều khiếp sợ, trong khoảng thời gian ngắn cũng không phản ứng kịp.

Chu Giai Bội nhìn Vương Kim đang dại ra, hoàn toàn bất chấp tất cả, gom hết can đảm mà bước lên một bước hôn lên mặt anh ấy một cái.

Xúc cảm mềm mại từ trên mặt truyền đến làm Vương Kim lập tức nổi đầy da gà.

Xung quanh lập tức vang lên mấy tiếng kinh ngạc hô to vừa hưng phấn lại vừa chứa đầy sự tò mò.

Mọi người đều đã hoàn hồn, đều khá hưng phấn trước lời tỏ tình đầy bất ngờ của Chu Giai Bội.

Ai cũng không ngờ rằng một người trông có vẻ hướng ngoại, thật ra lại vô cùng dễ xấu hổ như Chu Giai Bội lại sẽ dùng phương pháp điên cuồng như thế để tỏ tình.

“Tiết mục tiếp theo, chuẩn bị đi!”

Lúc này bên cánh gà vang lên tiếng thúc giục.

Toàn thân Chu Giai Bội giống như bị lửa đốt, đến cả chính cô ấy cũng không ngờ rằng mình sẽ làm ra hành vi điên cuồng như thế.

Nhưng mà cô ấy cũng không hối hận.

Dưới vô số ánh mắt nhìn chăm chú, cô ấy nhanh chóng chạy về phía sân khấu.

Cô ấy thật sự quá xấu hổ.

“Vương mập, anh giỏi thật nha, không ngờ còn có thể thu phục Tiểu Chu!”

“Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong! Chúc mùng anh nha!”

Trước khi lên sân khấu, tất cả mọi người đều trêu chọc, vừa trêu đùa vừa giống như đang chúc phúc nói với Vương Kim.

Một lúc sau, hậu trường cuối cùng cũng hơi yên tĩnh lại, Vương Kim ngơ ngác sờ nhẹ vào nơi vừa mới được cô ấy hôn.

Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa liếc nhìn nhau, vừa yên tâm lại vừa cảm thấy buồn cười.

Hi vọng sẽ không ảnh hưởng đến buổi biểu diễn tiếp theo đó.

Từ Minh Vũ vỗ nhẹ lên vai Vương Kim, vô cùng thấm thía dặn dò: “Sau này đừng ăn h.i.ế.p Tiểu Chu, nhớ đối xử với người ta cho tốt đó.”

Vương Kim lộ ra một nụ cười còn xấu hơn cả khóc: “Đội trưởng Từ, sao anh cũng đùa giỡn theo bọn họ thế? Cái con nhóc ngốc... khụ khụ, Chu Giai Bội chỉ là đang lấy tôi ra làm trò đùa thôi.”

Anh ấy nghĩ trái nghĩ phải cũng nghĩ không ra lý do khiến Chu Giai Bội thích anh ấy, hơn nữa rõ ràng cô ấy vẫn luôn chướng mắt anh ấy mà.

Hai người Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa đều đồng loạt lộ ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Sao anh lại nghĩ như thế chứ? Có cô gái nào sẽ dùng chuyện này để nói đùa hả? Lại còn ở ngay trước mặt người khác nữa!”

TBC

Vương Kim lập tức nghẹn họng, anh ấy cũng không biết vì sao lại như thế mà?

Nhưng mà nếu bảo anh ấy tin tưởng rằng Chu Giai Bội thích anh ấy, còn không bằng nói với anh ấy là mặt trời mọc từ hướng tây còn hơn.

“Các anh đang nói chuyện gì thế?”

Giọng nói của Diệp Ninh từ phòng hóa trang truyền đến, ngắt ngang cuộc nói chuyện của bọn họ.

Ba người đồng loạt nhìn về phía Diệp Ninh, sau đó ánh mắt của cả ba đều trở nên sáng ngời.
 
Back
Top Bottom