Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1400: Chương 1400



Công an không nghi ngờ cách giải thích của Vương Kim nữa, sau khi hỏi rõ ràng xong, nâng người đàn ông đã ngất đi lên xe cảnh sát.

Vài phút sau, xe cảnh sát rời đi, trong sân cuối cùng cũng yên tĩnh lại.

Hai chân Chu Giai Bội đã mềm nhũn, ngã xuống.

Cũng may mà Vương Kim nhanh tay lẹ chân đỡ được cô ấy, nửa kéo nửa lôi đỡ cô ấy lên ghế sofa ngồi xuống.

“Người kia có... c.h.ế.t không?”

Chu Giai Bội rõ ràng là đang rất bất an, nếu người kia đã chết, vậy Vương Kim sẽ phạm phải tội g.i.ế.c người.

Giây tiếp theo Vương Kim đưa ra một câu trả lời vô cùng khẳng định: “Không c.h.ế.t đâu, chút vết thương đó sẽ không c.h.ế.t được.”

Anh ấy ra tay rất có chừng mực, cũng chỉ là cho đối phương một bài học nho nhỏ mà thôi.

Lúc này Chu Giai Bội mới thở phào nhẹ nhõm: “Không c.h.ế.t là được rồi, không c.h.ế.t là được rồi...”

“Nhà cô có hộp y tế không?” Vương Kim cởi áo khoác ra, vừa quan sát xung quanh vừa hỏi.

“Hả?”

“Nhà cô có hộp y tế không?” Vương Kim lặp lại lần nữa.

Chu Giai Bội hoàn toàn không biết anh ấy muốn làm cái gì, chỉ ngơ ngác chỉ vào cái tủ cách đó không xa.

Vương Kim đi qua, nhanh chóng tìm được một hộp y tế nhỏ ở trong góc.

Anh ấy lại quay về bên cạnh Chu Giai Bội.

“Anh muốn làm gì thế?”

Chu Giai Bội cảm nhận được anh ấy đến gần, thần kinh toàn thân đều trở nên căng thẳng.

Vương Kim lộ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ: “Xử lý vết thương giúp cô đó, nếu không thì còn có thể làm cái gì nữa?”

Anh ấy đúng là xui xẻo thật, không ngờ còn gặp phải loại chuyện này.

Nhưng mà anh ấy đã hứa với Cố Phong và Diệp Ninh là sẽ chăm sóc cho cô ấy, cũng không thể đi ngay bây giờ được.

Chu Giai Bội nhìn chằm chằm vào anh ấy, vô cùng khó hiểu và nghi ngờ với lời anh ấy nói.

Vương Kim không rảnh quan tâm cô ấy nghĩ cái gì, chỉ lo tự ngồi xuống, bắt đầu sát trùng vết thương trên cổ của cô ấy.

“Shh...”

Chu Giai Bội đau đến hít hà.

Vương Kim nhịn không được trêu chọc: “Có cần làm lố đến thế không, lúc nãy cô còn la hét nói mình không sợ c.h.ế.t nữa đó.”

“Nếu không thì anh cứ bị thương thử đi?” Chu Giai Bội rõ ràng là bị anh ấy k*ch th*ch, bắt đầu khúc nhạc dạo chuẩn bị cãi nhau quen thuộc.

Vương Kim cong khóe môi lên, còn có sức cãi nhau với anh ấy, có nghĩa là cô ấy đã khôi phục lại rồi.

Động tác của anh ấy rất nhanh nhẹn, chỉ mất một hai phút đã xử lý xong.

“Được rồi.”

“Nhanh vậy à? Anh có biết làm không đó?” Chu Giai Bội lộ ra vẻ mặt không quá tin tưởng.

Vương Kim cười: “Chị hai à, cô chỉ bị thương ngoài da thôi, sát trùng miệng vết thương rồi rải chút thuốc bột là được rồi, không lẽ tôi còn phải khâu miệng vết thương lại cho cô nữa hả?”

Chu Giai Bội không cam lòng yếu thế nói: “Anh biết khâu miệng vết thương à?”

Vương Kim giơ tay nhún vai: “Cái này thì tôi không biết thật.”

Nói xong anh ấy cất gọn hộp y tế lại, sau đó bắt đầu dọn dẹp đồ đạc bừa bộn trong phòng.

Chu Giai Bội không ngờ rằng anh ấy còn sẽ làm việc này giúp cô ấy, ánh mắt vẫn cứ nhìn chằm chằm vào bóng dáng của anh ấy, trong lòng giống như có thứ gì đó đang chậm rãi lên men.

Tên mập này hình như cũng không đáng ghét như trong tưởng tượng của cô ấy, hơn nữa hình như anh ấy còn biết võ nữa, rõ ràng anh ấy béo như thế, nhưng lại đánh nhau giỏi đến vậy, giỏi giống hệt như anh của cô ấy vậy.

Vương Kim cũng không để ý đến cô ấy, cuối cùng múc nước sạch, lau sạch vết m.á.u trên mặt đất, giống như là chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Chờ làm xong hết những chuyện này thì trời cũng đã sắp sáng.

Trong phòng ngoài phòng đều sạch sẽ hẳn ra, còn sạch sẽ ngăn nắp hơn lúc ăn trộm đến thăm nữa.

“Được rồi, tôi cũng phải đi về rồi.” Vương Kim cảm thấy anh ấy cũng coi như tận tình tận nghĩa, có thể yên tâm rời đi rồi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1401: Chương 1401



“Đừng đi!”

Chu Giai Bội nghe Vương Kim nói muốn đi, mắt lại đỏ lên lần nữa.

Tuy rằng công an đã bắt ăn trộm đi rồi, nhưng mà cô ấy vẫn cứ không dám ở lại trong nhà một mình.

“Tôi, tôi sợ...”

Cô ấy run rẩy nói ra sợ hãi của mình.

Vương Kim có hơi cạn lời: “Cô khóa cửa cẩn thận là không có việc gì.”

Dù sao thì cô ấy cũng sẽ không xui đến mức bị ăn trộm ghé thăm hai lần trong một buổi tối đúng không?

Chu Giai Bội vẫn cứ hoảng loạn lắc đầu, nước mắt rơi xuống như mưa.

“Cô đừng khóc mà!” Mặt mày Vương Kim nhăn nhó, sao cứ hở một tí là cô ấy lại khóc nhè thế này?

Chu Giai Bội rưng rưng nước mắt, cầu xin nhìn anh ấy: “Anh Vương, tôi thật sự rất sợ hãi...”

Một tiếng anh Vương làm vẻ ghét bỏ của Vương Kim biến thành bất đắc dĩ, anh ấy giãy dụa một chút, bỏ cuộc nói: “Được rồi, tôi ở lại với cô.”

Chu Giai Bội lập tức lau nước mắt, vui vẻ gật đầu.

“Tôi ngủ sofa.” Vương Kim tùy tiện nói.

Thật ra Chu Giai Bội cũng có ý định như thế: “Tôi lấy đệm chăn cho anh.”

Vương Kim thấy cô ấy hưng phấn đi vào trong phòng ngủ, cực kỳ cạn lời.

Rốt cuộc là chuyện gì thế này!

Vài phút sau, Vương Kim ngáp dài nằm trên ghế sofa, mà Chu Giai Bội thì chuẩn bị nghỉ ngơi.

“Anh Vương, sau khi tôi ngủ rồi anh có trốn rời đi không?”

Cô ấy đứng trước cửa phòng ngủ, không quá yên tâm xác định.

“Không.” Vương Kim cho cô ấy một câu trả lời khẳng định, con người anh ấy không có ưu điểm gì khác, nhưng chỉ cần là chuyện anh ấy đã hứa thì chắc chắn sẽ làm được.

Trên mặt Chu Giai Bội lộ ra chút ý cười, hoàn toàn yên tâm.

Trong phòng khách lập tức yên tĩnh lại, Vương Kim cũng chỉ mất hai phút đã tiến vào mộng đẹp...

Sáng sớm hôm sau.

Mùi đồ ăn thơm phức bay vào mũi Vương Kim, làm anh ấy lập tức tỉnh lại.

Anh ấy vừa ngáp vừa bò dậy khỏi ghế sofa.

Tuy rằng tối hôm qua phải ngủ trên ghế sofa, nhưng anh ấy lại không lộ ra vẻ khó chịu gì cả.

Vừa ngước mắt lên đã nhìn thấy Chu Giai Bội đang đeo tạp dề bày thức ăn sáng lên trên bàn.

“Tôi đánh thức anh sao?”

Cô ấy đã cố gắng nhẹ tay nhẹ chân lắm rồi.

Lực chú ý của Vương Kim hoàn toàn bị đồ ăn trên bàn ăn hấp dẫn lực chú ý.

Bánh bao, bánh bao cuộn, bánh trứng, cháo gạo kê, dưa muối, trứng gà ngâm, còn có một đĩa rau xào mà anh ấy không biết tên.

Từ trước đến nay anh ấy còn chưa từng ăn bữa sáng nào phong phú như thế.

“Sao lại mua nhiều đồ ăn như thế?”

Hai người bọn họ ăn không hết đống này.

Chu Giai Bội cười nói: “Không phải mua, là do tôi tự làm.”

Vương Kim nhịn không được ngẩng đầu nhìn về phía cô ấy, sau đó gãi đầu.

Chu Giai Bội thúc giục nói: “Anh mau đi rửa mặt đi, sau đó là có thể ăn cơm rồi.”

Vương Kim đã vươn tay chuẩn bị cầm lấy bánh bao ăn rồi, đành phải thu tay lại.

Mấy người như cô ấy cứ thích chú ý vệ sinh tùm lum, tối hôm qua anh ấy đã rửa tay sạch rồi mà.

Một lúc sau, hai người ngồi xuống ăn sáng cùng với nhau.

Vương Kim ăn một hơi ba cái bánh bao, hai cái bánh bao cuộn, một cái bánh trứng.

“Không thể không nói, tay nghề nấu cơm của cô không tệ thật.”

Anh ấy chủ động khen ngợi.

Chu Giai Bội đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó mắt và lông mày đều cười cong thành hình trăng non.

“Lúc trước khi còn ở nhà đều là do tôi nấu cơm, nếu anh thích ăn thì cứ ăn nhiều vào.”

“Tôi sẽ không khách sáo.” Vương Kim lại bưng cháo gạo kê lên, ăn ngấu nghiến.

Chu Giai Bội thỉnh thoảng liếc nhìn anh ấy một cái, ý cười ngượng ngùng dưới đáy mắt chưa bao giờ biến mất.

Viện gia thuộc quân khu.

Diệp Ninh từ trên lầu đi xuống, lập tức nhìn thấy Cố Phong đứng ở trước đầu xe.

TBC

“Chào buổi sáng.”

Cố Phong cười chào hỏi với cô.

Tối hôm qua lúc tạm biệt nhau thì anh cũng không nói cho Diệp Ninh biết sáng hôm nay anh sẽ đến đón cô, cho nên hiện tại cô vô cùng bất ngờ.

“Sao anh lại đến đây, Vương Kim đâu?”

“Anh đến đón em, em không vui sao?” Cố Phong cố ý hỏi như thế.

“Anh cảm thấy thế nào?” Diệp Ninh dùng nụ cười thay cho câu trả lời.

Cố Phong cưng chiều xoa tóc của cô, sau đó mở cửa xe ra.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1402: Chương 1402



Diệp Ninh mới lên xe, Cố Phong đã lập tức đưa bữa sáng cho cô.

“Sao anh biết là em chưa ăn sáng.”

Buổi sáng ở một mình thì cô đều không muốn ăn cho lắm.

Cố Phong trêu ghẹo nói: “Anh tính ra được đó.”

Diệp Ninh giận dỗi trừng mắt liếc nhìn anh nói: “Trứng gà và sữa đậu nành, phù hợp với em nhất.”

Hơn nữa trứng gà vẫn còn nóng hổi.

Cố Phong khởi động xe, Diệp Ninh nhàn nhã ăn trứng, nói chuyện phiếm cùng anh.

Hơn mười phút sau, xe vững vàng dừng lại trong bãi đậu xe củ đoàn văn công.

Cố Phong không xuống xe ngay, mà lấy một tờ báo đưa đến trước mặt cô.

Diệp Ninh khó hiểu nhìn anh.

TBC

Hình như biểu cảm của Cố Phong nghiêm túc hơn rất nhiều, ra hiệu cô mau xem báo đi.

Khi Diệp Ninh nhìn thấy nội dung đầu đề của tờ báo, đầu tiên là kinh ngạc trừng to mắt, sau đó vô cùng nghiêm túc đọc mỗi một chữ trên đó, sau đó nhíu mày lại, cuối cùng lại thả lỏng mày ra, thậm chí còn mang theo chút ý cười kinh ngạc và khó tin.

“Có chuyện gì thế này?”

Bên trên rõ ràng viết ra toàn bộ quá trình mà bức ảnh của cô và Mục Văn Hạo được chụp hôm trước, hơn nữa còn nói rõ vẫn luôn là Mục Văn Hạo điên cuồng quấn lấy cô, hơn nữa còn nghi ngờ là anh ta uy h.i.ế.p Cố Phong, phá hoại quân hôn. Bởi vì anh ta cầu mà không được Diệp Ninh, cho nên mới nổi điên muốn tự mình hại mình.

Cố Phong nói: “Mục Văn Hạo lợi dụng dư luận để bịa đặt tai tiếng của em và anh ta, phá hoại danh dự của anh, bài viết này là để làm sáng tỏ mối quan hệ giữa hai người.”

Diệp Ninh hoàn hồn lại, sắc mặt có phần nghiêm túc: “Cái này thì em biết, nhưng mà Mục Văn Hạo nhìn thấy bài viết này cũng sẽ không thừa nhận.”

Lúc trước không phải cô chưa từng nghĩ đến việc tìm truyền thông làm sáng tỏ, nhưng cô biết rõ chỉ cần bên phía Mục Văn Hạo cứ nằng nặc cho rằng bọn họ có mối quan hệ không trong sạch, như vậy cho dù cô có nói cái gì thì cũng sẽ bị nghi ngờ, lại còn sẽ gia tăng mức độ nổi tiếng cho tai tiếng này.

“Anh ta sẽ không có cơ hội kia.” Cố Phong vô cùng chắc chắn điểm này.

Diệp Ninh lập tức ý thức được anh còn có chuyện muốn nói: “Anh làm gì thế?”

Cố Phong lại cho cô một ánh mắt cứ yên tâm: “Anh chỉ làm anh ta không có cơ hội phát ra tiếng nói ở các tài nguyên công cộng mà thôi.”

Diệp Ninh không ngờ anh sẽ làm như thế, chẳng trách mấy ngày nay bên phía Mục Văn Hạo lại im hơi lặng tiếng như thế.

“Vậy chuyện anh ta uy h.i.ế.p anh, phá hoại quân hôn thì thế nào?”

Không lẽ đây chính là nguyên nhân khiến anh cứ kiên quyết đòi ly hôn lúc trước sao?

“Nếu đã là phá hư tai tiếng, đương nhiên phải đánh một đòn cực mạnh rồi, bài viết thế này mới có thể k*ch th*ch được lòng phẫn nộ của công chúng.” Cố Phong vẫn không có ý định nói cho cô biết chuyện anh bị Mục Văn Hạo uy h.i.ế.p lần trước, chuyện đã qua đi, cho nên cũng không cần thiết làm cô lo lắng và áy náy nữa.

“Như vậy không tốt lắm sao, sẽ mang đến ảnh hưởng không tốt cho anh đó.”

Tuy rằng trên báo cũng không trực tiếp vết tên của anh, nhưng mà tất cả mọi người đều biết bọn họ từng là vợ chồng.

Diệp Ninh cực kỳ không muốn kéo anh vào chuyện này.

Cố Phong lại cảm thấy đây mới là chuyện đương nhiên: “Anh chỉ để ý một mình em mà thôi.”

Diệp Ninh cảm động, nhưng trong lòng cũng không quá yên tâm.

“Anh làm như thế sẽ chọc giận Mục Văn Hạo đó.”

Dựa theo những gì cô hiểu biết về Mục Văn Hạo, người đàn ông kia chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách, thậm chí càng thêm điên cuồng đánh trả.

Cố Phong nhẹ nhàng nắm lấy tay cô: “Yên tâm, anh sẽ không làm anh ta phá hoại mối quan hệ giữa chúng ta đâu.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1403: Chương 1403



Xoảng!

Ly bị quăng mạnh xuống đất, vỡ tan tành.

Bầu không khí trong phòng khách như muốn ngưng kết lại thành khối.

Bốp!

Mục Văn Hạo vỗ tay thật mạnh lên tờ báo ở trước mặt, giống như đó chính là thứ gì đó làm anh ta căm ghét đến cùng cực!

Hà Bân đứng ở bên cạnh không dám ngẩng đầu lên.

Mục Văn Hạo âm trầm gầm nhẹ lên tiếng: “Cố Phong! Giỏi lắm Cố Phong!”

Đầu tiên là ngăn cản không cho tòa soạn hợp tác với anh ta, sau đó lại đăng một bài viết như thế.

Mục đích là muốn biến mối quan hệ của anh ta và Diệp Ninh thành anh ta đơn phương quấy rầy và theo đuổi.

“Ngay từ đầu tôi cho rằng anh ta chỉ là một tên linh cổ hủ, không ngờ lần này còn biết chơi cả chiêu này nữa!”

Lần này anh ta thật sự rơi vào thế hạ phong, nhưng mà anh ta lại không cam lòng!

“Ông chủ, anh bớt giận. Anh ta đã đổ tội uy h.i.ế.p quân nhân, phá hư quân hôn cho anh rồi, tôi nghĩ có lẽ chúng ta có thể tìm được cách đột phá ở chỗ này.” Hà Bân cẩn thận nhắc nhở.

Ánh mắt Mục Văn Hạo hơi lập lòe, sau đó cho anh ta một ánh mắt khen ngợi.

Tuy rằng mấy thứ này cũng là sự thật, nhưng mà chỉ cần anh ta kiên quyết cho rằng là tòa soạn kia bịa đặt sự thật, vậy ngược lại thứ này sẽ trở thành giúp đỡ của anh ta.

“Hà Bân, cậu nói coi tôi bị bịa đặt phỉ báng như thế, tôi báo công an chắc cũng không quá đáng gì đúng không?”

Anh ta cười âm hiểm, nếu Cố Phong muốn chơi như thế, vậy anh ta đương nhiên phải chơi tới cùng với anh rồi.

Hà Bân lập tức phụ họa: “Đương nhiên là không quá đáng rồi, anh có cần tôi đi làm ngay bây giờ không?”

Mục Văn Hạo xua tay, sau đó từ trên ghế sofa đứng lên: “Tôi tự đi!”

Hiện tại anh ta đang vô cùng hưng phấn.

Nhưng mà anh ta còn chưa kịp bước đi thì cấp dưới ở bên ngoài đã chạy chậm đi vào.

“Ông chủ, lúc nãy mới có người đưa thứ này đến.”

Mục Văn Hạo nhìn băng từ trong tay cấp dưới, nhướng mày lên.

Không đợi anh ta ra lệnh, Hà Bân cũng đã nhận lấy.

Anh ta cẩn thận kiểm tra, sau đó mới nói với Mục Văn Hạo: “Hình như là một hộp băng từ ghi âm.”

Gương mặt Mục Văn Hạo trở nên căng chặt: “Đi phát nó xem.”

TBC

Hà Bân lập tức tìm máy ghi âm, bỏ băng từ vào.

“Cố Phong, đừng tưởng rằng anh còn có cơ hội có thể bắt đầu lại lần nữa với Diệp Ninh. Người mà tôi không có được, anh cũng vĩnh viễn đừng mơ mà có được...”

Băng từ xoay tròn, lời uy h.i.ế.p của Mục Văn Hạo từ trong băng từ truyền ra.

Trong nháy mắt này, toàn thân Mục Văn Hạo giống như bị bóng ma âm u bao phủ lấy, lộ ra vẻ mặt không dám tin.

Đây là...

“Anh có biết điểm khác biệt lớn nhất giữa tôi và anh là cái gì không? Tôi có thể làm việc không từ thủ đoạn, nhưng anh lại không. Anh có quá nhiều uy hiếm, mà bộ quần áo kia lại càng là gông xiềng của anh. Trước kia tôi có thể uy h.i.ế.p bắt anh ly hôn với Diệp Ninh, vậy thì hiện tại tôi cũng có thể làm cho hai người trở thành người xa lạ...”

“Tắt ngay! Tắt ngay cho tôi!”

Mục Văn Hạo rống giận đầy hung dữ.

Đây rõ ràng là những lời khiêu khích và uy h.i.ế.p mà anh ta đã nói với Cố Phong và lúc Cố Phong đi đến bệnh viện lần trước.

Tại sao lại bị ghi âm chứ?!

Lúc đó khi Cố Phong đi vào phòng bệnh, anh ta cũng không phát hiện ra trên người Cố Phong mang theo bất cứ thứ gì khả nghi cả.

Cho dù anh ta có khó hiểu đến thế nào thì sự thật đều đã rành rành ở trước mặt.

Cố Phong ghi âm lại những lời này chẳng khác nào hoàn toàn nắm được thóp của anh ta, kề d.a.o ngay cổ họng anh ta.

Hiện tại anh lại đưa đến hộp băng từ này, rõ ràng là đang cảnh cáo anh ta không được phản kháng hoặc làm bất cứ thứ gì, nếu không thì phần ghi âm này chính là chứng cứ cho việc anh ta phá hư quân hôn, uy h.i.ế.p quân nhân!

Anh ta chưa bao giờ cảm thấy tức giận như bây giờ.

“Thì ra anh đã tính toán xong hết tất cả mọi thứ rồi, từ trước đến nay tôi đã quá khinh thường anh! Được! Được lắm! Ha ha ha! Ha ha ha ha!”

Lúc này Mục Văn Hạo giống như một tên điên, liên tục cười điên cuồng, đáng sợ muốn chết.

Tuy rằng anh ta không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không thừa nhận, lần đấu tranh này anh ta đã thua, còn thua đến hoàn toàn.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1404: Chương 1404



“Ông chủ, vậy có cần đi báo công an nữa không?” Hà Bân chờ cảm xúc của anh ta hơi ổn định lại một chút, mới lo lắng bất an hỏi lại lần nữa.

Gương mặt Mục Văn Hạo vặn vẹo: “Báo công an gọi công an đến bắt tôi à?”

Hiện tại anh ta chỉ có thể nuốt cục tức này xuống, nhưng mà trận đấu giữa anh ta và Cố Phong cũng chỉ mới bắt đầu mà thôi!

Đoàn văn công.

Diệp Ninh buông báo xuống, biết rõ vì sao mới sáng sớm Cố Phong đã đến nơi này.

Nghe Cố Phong nói xong, cô cũng biết đây đã là cách tốt nhất để phủi sạch mối quan hệ với Mục Văn Hạo.

“Chỉ cần dư luận của mọi người đảo ngược, chờ thêm vài ngày nữa, tai tiếng này qua đi, anh lại nộp đơn xin phục hôn với trong đoàn lần nữa.” Đây mới là mục đích cuối cùng của Cố Phong.

Cuối cùng trên mặt Diệp Ninh cũng lộ ra chút ý cười: “Được rồi, em chờ.”

Bọn họ đều có suy nghĩ giống hệt nhau.

Gương mặt của Cố Phong rõ ràng cũng đã thả lỏng lại: “Cũng đã đến giờ rồi, em đi làm đi.”

Diệp Ninh gật đầu, hai người cùng nhau xuống xe.”

Một lúc sau, một chiếc xe vô cùng tiêu sái quẹo cua dừng lại, vừa khéo đậu lại ngay bên cạnh bọn họ.

Ngay sau đó Vương Kim và Chu Giai Bội từ trong xe đi ra ngoài.

Diệp Ninh và Cố Phong nhìn thấy hai người bọn họ đi cùng với nhau, thật sự vô cùng kinh ngạc.

“Anh Cố, chị dâu.” Chu Giai Bội tung tăng đi đến bên cạnh.

Diệp Ninh khó hiểu nhìn tới nhìn lui giữa hai người hỏi: “Sao hai người lại đi chung với nhau thế?”

Nếu Chu Giai Bội thoải mái hào phóng mà giải thích thì cũng không có bất cứ vấn đề gì, cố tình trước khi mở miệng lại còn đỏ mặt nữa.

Phản ứng như thế này thật sự rất đáng để người ta suy ngẫm.

Không chỉ Diệp Ninh nhận ra bầu không khí khác thường giữa hai người bọn họ, đến cả Cố Phong cũng cảm nhận được.

Vương Kim thấy bọn họ đều lộ ra vẻ mặt hiểu lầm, vội vàng giải thích.

“Tối hôm qua tôi đưa cô ấy về nhà, kết quả trong nhà cô ấy có ăn trộm, bị chúng tôi gặp mặt trực diện. Tôi bắt ăn trộm xong rồi, cô ấy cứ nói là sợ, cho nên tôi đành phải ngủ ghế sofa trong phòng cô ấy một đêm.”

Nói đến lời cuối cùng, anh ta còn cố ý tăng thêm âm lượng nhấn mạnh.

Diệp Ninh và Cố Phong không ngờ rằng sẽ là như thế, đồng thời còn lộ ra vẻ mặt lo lắng.

“Hai người có bị làm sao không?”

Bởi vì ngày hôm nay Chu Giai Bội cố ý mặc áo lông cao cổ để che đi miệng vết thương trên cổ, cho nên Diệp Ninh hoàn toàn không nhận ra cô ấy bị thương.

“Em không sao, may mà có anh Vương.”

Chu Giai Bội cũng không có ý định nói chuyện mình bị thương cho bọn họ biết.

TBC

Diệp Ninh và Cố Phong cũng không nghi ngờ gì nữa, bọn họ biết quá rõ ràng thủ đoạn của Vương Kim, đối phó với một tên trộm đương nhiên là dễ dàng như trở bàn tay.

“Sao lại có ăn trộm lẻn vào nhà thế? Xem ra trị an ở bên kia không được tốt cho lắm, em có muốn đổi chỗ ở khác không?”

Diệp Ninh chủ động hỏi ý kiến của Chu Giai Bội.

Dù sao thì bên kia chỉ là phòng cho thuê mà thôi, đổi chỗ ở khác cũng không có gì phiền phức.

Thật ra Chu Giai Bội cũng khá do dự, chuyện tối hôm qua vẫn làm trong lòng cô ấy bị ám ảnh một chút.

“Lúc trước em ở đó lâu như thế cũng không gặp được vấn đề gì...”

Diệp Ninh lại nhìn về phía Cố Phong và Vương Kim.

Cố Phong nói: “Thế này đi, anh đến đồn công an liên lạc, xem xem tình hình của tên ăn trộm kia như thế nào. Mấy ngày nay em đi ra ngoài tìm xem có căn nhà nào phù hợp hay không, chúng ta chuẩn bị cả hai phương án luôn.”

Diệp Ninh cũng cảm thấy như thế là tốt nhất, bốn người cũng hoàn toàn xác nhận lại.

“Chị dâu, chúng ta đi vào đi.” Chu Giai Bội thấy đã đến giờ đi làm rồi, vội kéo cánh tay của Diệp Ninh đi vào bên trong.

Chẳng qua cô ấy mới đi được vài bước, lại nhìn không được quay đầu nhìn về phía Vương Kim đang cắm tay vào túi quần, trông có vẻ rất cà lơ phất phơ.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1405: Chương 1405



Diệp Ninh và Chu Giai Bội đi vào đại sảnh đoàn văn công, Chu Giai Bội lại ngẩn ngơ quay đầu nhìn về phía bãi đậu xe.

“Đừng nhìn nữa, anh ấy đã đi rồi.” Diệp Ninh nhịn không được trêu chọc, xem ra sự việc ngày hôm qua làm mối quan hệ của hai người bọn họ thay đổi hoàn toàn.

Chu Giai Bội chột dạ cãi lại: “Ai nói em nhìn anh ấy chứ.”

Diệp Ninh vốn dĩ cũng không dám xác nhận hoàn toàn, hiện tại nhìn phản ứng của Chu Giai Bội cũng đã hoàn toàn xác nhận suy đoán của cô.

“Chị có nói là em đang nhìn Vương Kim à?”

Đúng thật là không đánh đã tự khai rồi.

Mặt Chu Giai Bội đỏ bừng giống như quả táo.

Diệp Ninh thấy cô ấy xấu hổ như thế, nghiêm túc nói: “Vương Kim là một người khá tốt.”

“Chị dâu, không phải giống như những gì chị nghĩ đâu...” Chu Giai Bội hoảng loạn muốn phản bác, nhưng mà không biết vì sao lời phủ nhận đã đến bên miệng lại không thể nào nói ra thành lời được.

Diệp Ninh cũng không tiếp tục truy vấn nữa, chỉ cho cô ấy một ánh mắt cỗ vũ, sau đó đi về phía phòng của đội nhạc khí.

Chu Giai Bội đứng thẳng tại chỗ, trong đầu chỉ còn lại một câu Vương Kim là một người khá tốt...

“Diệp Ninh, cô có đọc báo ngày hôm nay chưa? Bài báo đó nói thật à?”

Diệp Ninh mới vừa đi đến cửa đội nhạc khí, đã bị mấy người Lý Mạn Mạn vây quanh.

Tất cả mọi người đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ, nhiều chuyện lại lo lắng.

Diệp Ninh không ngờ rằng tin tức này lại được lan truyền nhanh đến thế, dưới ánh nhìn đầy căng thẳng hồi hộp của mọi người, lập tức gật đầu.

Nhận được câu trả lời khẳng định của cô, xung quanh lập tức sôi trào.

“Cái tên Mục Văn Hạo này đáng ghét thật đó? Rõ ràng biết rõ cô không thích anh ta sao, sao còn lì lợm la l.i.ế.m đến thế chứ? Mấy tin tức tai tiếng và ảnh chụp mấy ngày hôm trước cũng là do anh ta cố ý tản ra ngoài, là vì muốn buộc cô nghe lời anh ta đúng không?”

“Sao anh ta dám uy h.i.ế.p doanh trưởng Cố chứ, lúc trước cô và doanh trưởng Cố cũng là vì anh ta nên mới ly hôn sao?”

“Sao anh ta lại vô pháp vô thiên như thế chứ? Phải bắt anh ta lại mới đúng!”

...

Mọi người càng nói càng kích động, tất cả mọi người đều khinh bỉ và sỉ vã Mục Văn Hạo.

Diệp Ninh không lộ ra quá nhiều biểu cảm, nhưng mà nhìn thấy phản ứng của các đồng nghiệp, cô biết nước cờ lần này của Cố Phong đã đi đúng rồi.

Hướng gió của dư luận đã bắt đầu phát triển theo hướng có lợi cho bọn họ.

Mà tiếp theo đâ cô cũng nên nương theo độ nổi tiếng này, đốt lửa thêm vào mới được.

Sau khi quay về văn phòng, cô nhanh chóng gọi điện thoại đến nhật báo tỉnh thành.

“Tôi đồng ý tiếp thu phỏng vấn của tòa soạn, càng nhanh càng tốt.”

Năm ngày sai.

Phòng ca múa Hồng Hải.

“Ông chủ, bên ngoài toàn là fans mê ca nhạc của cô Diệp, có cần cho người đi ra ngoài sơ tán không?” Hà Bân đến xin chỉ thị của Mục Văn Hạo.

Mấy ngày nay phòng ca múa rơi vào cục diện bị động chưa từng có.

Đầu tiên là tuôn ra tin tức Mục Văn Hạo quấy rầy Diệp Ninh, sau đó Diệp Ninh lại nhận phỏng vấn của tòa soạn tỉnh thành, tuy rằng cô không nhắc cụ thể rõ ràng đến việc này, nhưng cũng cố ý nhắc đến tiêu chuẩn chọn bạn đời của mình.

Mà tiêu chuẩn mà Diệp Ninh nhắc đến lại hoàn toàn rập khuôn điều kiện của Cố Phong, hơn nữa còn vô cùng kiên quyết phủ định loại hình giống như Mục Văn Hạo.

Hai bài báo liên tiếp được đăng tải, chẳng khác nào chứng minh Mục Văn Hạo đã dùng thủ đoạn xấu xa để tạo ra tai tiếng với Diệp Ninh.

Nhưng mà Mục Văn Hạo muốn phủ nhận cũng làm không được.

TBC

Điều này cũng hoàn toàn k*ch th*ch cảm xúc của fans mê ca nhạc của Diệp Ninh, những người này gần như đều tập trung ở cửa phòng ca múa kiếm chuyện chuyện, đã ảnh hưởng rất nghiêm trọng đến chuyện làm ăn buôn bán của phòng ca múa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1406: Chương 1406



Mà Mục Văn Hạo cũng trở thành trò cười của người trong giới, anh ta muốn trèo cao Diệp Ninh, không ngờ rằng lại mất cả chì lẫn chài.

“Tôi nuôi mấy người có tác dụng gì chứ? Một chút chuyện nhỏ như thế cũng giải quyết không được.” Giọng điệu của Mục Văn Hạo trở nên vô cùng lạnh lùng.

Thật ra Hà Bân cũng rất bất đắc dĩ, mấy ngày nay anh ta đã đuổi người đi rất nhiều lần rồi, nhưng mà bọn họ vừa mới đi thì mấy fans mê ca nhạc kia lại xuất hiện lần nữa.

Hiện tại bên ngoài toàn là người đang nhìn, bọn họ cũng không thể dùng bạo lực với những người đó được.

“Tôi lập tức đi xử lý ngay.”

Không ai có thể chịu đựng được lửa giận của Mục Văn Hạo.

Hà Bân rời đi, trong văn phòng lại chìm vào yên lặng giống như c.h.ế.t chóc.

Mục Văn Hạo đốt một điếu thuốc lá, muốn làm bản thân bình tĩnh lại.

Một lúc sau, anh ta bực bội cầm điện thoại lên, do dự vào giây rồi gọi đến một số điện thoại.

“Alo, xin hỏi ai vậy?”

Ngay khoảnh khắc giọng nói của Diệp Ninh từ trong ống nghe truyền ra, mọi phiền loạn, tức giận trong lòng anh ta đều biến mất sạch sẽ không còn sót lại chút gì.

Anh ta vẫn là phát điên muốn có được người phụ nữ này!

“Alo, ai thế?”

Diệp Ninh ở đầu dây bên kia không nghe ai trả lời, lại lặp lại lần nữa.

Mục Văn Hạo hít một hơi thật sâu, đè nén cảm xúc đang sôi trào nào đó, lên tiếng hỏi: “Thú vị lắm sao?”

Diệp Ninh gần như nhận ra anh ta ngay lập tức, không hề do dự thêm một giây nào nữa, trực tiếp cúp máy.

Câu nói thứ hai đã đến bên miệng Mục Văn Hạo rồi, lại bị tiếng “tút tút tút” phát ra từ trong ống nghe chặn lại trong cổ họng.

“Phù phù!”

Hơi thở của anh ta lập tức trở nên dồn dập, lại nhanh chóng gọi điện thoại sang lần nữa.

Lần này điện thoại reo đến hồi chuông cuối cùng cũng không có người nghe máy.

Anh ta chưa chịu bỏ buộc, lại gọi lần thứ ba.

Mà lần này trực tiếp biến thành trạng thái không thể nào kết nối được.

Không cần đoán anh ta cũng biết Diệp Ninh đã rút dây điện thoại ra rồi.

Rầm!

Anh ta đ.ấ.m mạnh lên bàn, ngón tay đỏ bừng.

“Diệp Ninh, cô đã ghét tôi đến mức này rồi sao?”

Sự tuyệt tình của Diệp Ninh làm anh ta hoàn toàn mất đi lý trí, điên cuồng muốn hủy diệt hết tất cả mọi thứ!

“Tôi đã cho cô cơ hội cuối cùng rồi, nếu cô đã đối xử với tôi như thế, vậy cũng đừng trách tôi dùng thủ đoạn độc ác!”

Đôi mắt Mục Văn Hạo toát ra ánh sáng đáng sợ giống như ma quỷ.

Hiện tại anh ta đã không có gì kiêng dè nữa, cho dù là vạn kiếp bất phục thì cũng muốn có được cô!

...

Chiều tối.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Diệp Ninh thấy xe đã chạy ra khỏi thành phố, nhịn không được nhìn về phía Cố Phong đang lái xe hỏi.

Bốn giờ chiều Cố Phong gọi điện thoại đến cho cô, hỏi cô xem có thể tan ca sớm một tiếng đồng hồ hay không, xác định cô về sớm được thì lập tức lái xe đến đón cô.

“Bí mật.” Cố Phong hiếm khi chơi trò úp úp mở mở.

Diệp Ninh lại càng tò mò hơn, nhưng mà nhìn sắc mặt nhẹ nhàng của anh thì chắc không phải chuyện gì lớn.

Xe vòng qua con đường nhỏ ở nông thôn, mãi đến khi bầu trời dần tối xuống, cuối cùng xe mới dừng lại.

Đằng trước là một ngọn núi uốn lượn, chỉ có một con đường nhỏ do người ta đi lại thường xuyên tại ra, xe chắc chắn không thể nào chạy tiếp được nữa.

“Xuống xe thôi.”

Cố Phong gọi cô.

Diệp Ninh nhìn ngọn núi tối om kia, hoàn toàn không đoán ra được rốt cuộc bọn họ muốn làm cái gì.

Cố Phong mở cốp xe lấy túi hành quân ra, rõ ràng là đã chuẩn bị sẵn từ trước rồi.

“Chúng ta chuẩn bị lên núi sao?” Diệp Ninh hỏi, đồng thời may mắn vì mình không mang giày cao gót đến nơi này.

Cố Phong nắm lấy tay cô giải thích: “Đây là đỉnh núi mà bọn anh thường đến khi huấn luyện dã ngoại, không quá cao, đi một tiếng đồng hồ là đến đỉnh rồi.”

Tuy rằng Diệp Ninh không rõ vì sao anh lại muốn leo núi lúc đêm hôm như thế này, nhưng chỉ cần có thể được ở cùng anh thì làm cái gì cũng đều được cả.

“Được rồi. Không thành vấn đề.”

Cố Phong cười cười, nắm tay cô đi nhanh về phía trước...
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1407: Chương 1407



Một tiếng đồng hồ sau, Diệp Ninh thở hổn hển đứng trên đỉnh núi.

Khi cô nhìn thấy cảnh đêm trên đỉnh núi, lập tức bị hấp dẫn ngay, mọi mệt mỏi đều biến mất không thấy.

Trăng treo cao ở trên bầu trời, ánh sao nhấp nháy, gió nhẹ thổi qua gương mặt của cô, làm cô cảm giác vô cùng thoải mái.

“Nơi này... Đẹp quá!”

Giờ phút này, cuối cùng cô cũng biết vì sao Cố Phong muốn dẫn cô lên núi rồi.

Cố Phong đứng ở bên cạnh cô, nhìn nụ cười vui vẻ trên gương mặt cô, anh đã sớm đoán được cô sẽ thích nơi này mà.

“Nơi này không chỉ có buổi tối đẹp mà khi mặt trời mọc cũng rất đẹp.”

“Mặt trời mọc?” Diệp Ninh lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, ý của anh là tối nay bọn họ sẽ ở lại đây sao?

Cố Phong dùng hành động thay thế cho câu trả lời, anh buông túi hành quân xuống, không ngờ lại lôi một cái lều giản dị từ bên trong ra.

Diệp Ninh đã giật mình đến mức không nói nên lời.

Động tác của Cố Phong rất nhanh nhẹn, chỉ mất vài phút đã dựng lều xong rồi.

Anh còn cố ý trải một lớp thảm mỏng ở bên trên, sau đó lại giống như đang chơi ảo thuật, móc ra một hộp đồ ăn.

“Trong túi hành quân của anh có ma pháp gì hả? Sao lại chứa được nhiều thứ như thế?” Giờ phút này Diệp Ninh chỉ còn vui vẻ và thả lỏng.

“Không nhiều lắm, cũng chỉ có mấy thứ này mà thôi. Điều kiện có hạn, em tạm chấp nhận một chút đi.”

Cố Phong chuẩn bị xong tất cả mọi thứ mới gọi cô đến ngồi xuống lều trại, cùng nhau ăn cơm ngắm trăng với anh.

Diệp Ninh đúng là đã đói bụng rồi, ở trên đỉnh núi cũng không cần thiết phải bận tâm chuyện hình tượng gì cả.

Nương theo ánh trăng, ngắm cảnh núi, đây là lần đầu tiên cô ăn cơm dưới hoàn cảnh như thế này, cảm thấy cũng rất thú vị.

“Có phải các anh thường xuyên ngủ lại ở nơi này không?”

Cố Phong gật đầu, bởi vì đến đây thường xuyên nên anh càng biết bóng đêm đẹp đến cỡ nào, cho nên mới luôn nghĩ đến cảnh dẫn cô đến đây chia sẻ.

“Nơi này đúng là một nơi rất đẹp.” Diệp Ninh thật sự rất thích nơi này, chỉ có điều trong mùa này thì đến đêm sẽ cảm thấy có hơi se lạnh.

Nhưng mà Cố Phong nhanh chóng đi nhặt củi gỗ về, dựng đống lửa lên.

Diệp Ninh cảm nhận được ấm áp từ ngọn lửa mang đến, ngẩng đầu nhìn lên sao trời, cảm giác thích ý chưa từng có.

Cố Phong xử lý xong mấy việc vặt thì lập tức ngồi xuống bên cạnh cô, ôm cô vào trong lòng n.g.ự.c của mình.

“Em còn lạnh không?”

Diệp Ninh lắc đầu nói: “Không lạnh.” Hơn nữa trong lòng còn rất ấm áp.

Cố Phong nhìn theo tầm mắt của cô, chân trời có vô số ngôi sao đếm không xuể.

“Em thích hôn lễ như thế nào?”

TBC

Cố Phong đột nhiên hỏi câu hỏi này làm Diệp Ninh hơi sửng sốt, sau khi hoàn hồn lại, cô cười nói: “Em không để ý đến hình thức hôn lễ, chỉ cần chúng ta có thể thuận lợi phục hôn là được rồi.”

“Cái này thì không được. Anh vẫn còn thiếu em một buổi hôn lễ, buổi kết hôn lần này anh muốn tổ chức một hôn lễ thật lớn cho em.” Trên gương mặt dịu dàng của Cố Phong lộ ra một chút chờ mong và ước ao.

Lần đầu tiên kết hôn, bọn họ hoàn toàn không để ý đến.

Lần này chắc chắn sẽ không qua loa nữa.

Diệp Ninh hiểu được tâm trạng của anh: “Vậy cứ nghe theo lời của anh.”

Cô không có quá nhiều bạn bè, chỉ cần lúc kết hôn cha mẹ và người thân đều có mặt là được rồi.

Cố Phong gác cằm l*n đ*nh đầu của cô, lòng bàn tay thô ráp nắm lấy bàn tay nhỏ xinh đẹp của cô.

“Chờ chúng ta kết hôn rồi, lại sinh hai đứa con được không?”

Gương mặt xinh đẹp của Diệp Ninh đỏ lên, sau đó lại có chút vui vẻ.

Trước kia anh chưa bao giờ chủ động nhắc đến đề tài này.

“Vì sao lại là hai đứa mà không phải là ba đứa hay bốn đứa chứ?”

Cô chỉ tò mò về con số này mà thôi.”

Cố Phong nghiêm túc giải thích: “Anh là con trai độc nhất trong nhà, hơn nữa nhà anh đều toàn là con một suốt mấy thế hệ. Anh biết không có anh chị em sẽ cô đơn đến mức nào, cho nên anh mới muốn sau này con của chúng ta có thể có người làm bạn.”

Diệp Ninh hiểu ý của anh: “Vậy chúng ta cũng có thể sinh thêm vài đứa mà.”

Cố Phong lắc đầu, cánh tay ôm lấy cô siết chặt lại: “Như vậy em sẽ rất vất vả.”

Trái tim Diệp Ninh run lên: “Em rất sẵn lòng sinh con cho anh.”

Lúc này, ánh sáng trong mắt của cô còn sáng hơn cả ngôi sao trên trời.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1408: Chương 1408



Cố Phong cũng bị lời cô nói làm cảm động, cúi đầu hôn lên cánh môi của cô.

Diệp Ninh nhắm mắt lại, cảm nhận được tình cảm nồng đậm giữa bọn họ.

“Anh yêu em.” Cố Phong dùng giọng nói khàn khàn biểu đạt tình yêu của mình đối với cô.

Gương mặt Diệp Ninh nở rộ ra một đóa hoa xán lạn: “Em cũng yêu anh.”

Lời thổ lộ nồng cháy này cho dù có nói ra bao nhiêu lần đều cũng sẽ làm cho cõi lòng của người ta xao động.

Trên tay Cố Phong đột nhiên xuất hiện một chiếc nhẫn sáng long lanh, anh buông Diệp Ninh ra, sau đó quỳ một gối xuống trước mặt cô, dùng giọng nói vô cùng thành kính hỏi: “Tiểu Ninh, em có đồng ý gả cho anh không?”

Diệp Ninh kích động đến mức mắt đỏ lên, hoàn toàn không ngờ rằng anh lại chuẩn bị bất ngờ lớn như thế cho cô.

Dưới ánh nhìn đầy hồi hộp của Cố Phong, cô cũng vô cùng kiên định nói ra ba chữ.

“Em đồng ý.”

Nắm lấy tay người cùng nhau bạc đầu.

Cho dù con đường trước mặt có gian nan, nhấp nhô đến mức nào thì bọn họ đều sẽ không chút do dự cùng nhau đi tiếp!

Hôm sau, đoàn văn công.

Sáng hôm nay Diệp Ninh đến muộn.

Nhưng mà tâm trạng của cô trở nên vui vẻ hẳn ra, ai cũng có thể nhận ra được, trên mặt vẫn luôn mang theo ý cười.

Đến cả Từ Minh Vũ đến tìm cô để xác nhận công việc đến tỉnh thành biểu diễn vào ngày mai cũng chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra sự khác thường của cô.”

“Diệp Ninh, sao hôm nay cô vui vẻ thế? Có chuyện vui gì à?”

“Làm gì có chuyện vui gì đâu chứ?” Diệp Ninh cười phủ nhận.

Từ Minh Vũ tiếp tục khẳng định nói: “Cô đừng có giấu tôi, chúng ta làm việc với nhau lâu như thế, đây là lần đầu tiên tôi thấy cô vui vẻ đến thế này đó.”

“Thật sao?” Diệp Ninh theo bản năng sờ mặt mình.

Cô biểu hiện rõ ràng đến thế à?”

Từ Minh Vũ tinh mắt lập tức nhìn thấy chiếc nhẫn đeo trên tay cô, mắt lập tức trừng to.

“Cô đeo nhẫn?”

Nhẫn cũng không phải cứ thích đeo là đeo, lúc trước khi cô và Cố Phong còn làm vợ chồng cũng chưa từng đeo nhẫn, hiện tại lại đeo nhẫn vào tay, điều này có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.

Diệp Ninh nghe anh ta kêu la oai oái như thế cũng giật mình, cô cũng rất hiếm khi nhìn thấy anh ta mất khống chế cảm xúc đến thế này đó.

“Có vấn đề gì sao?”

“Cố Phong tặng cho cô hả?” Từ Minh Vũ vừa mới hỏi xong đã lập tức ý thức được câu hỏi của mình quá dư thừa, ngoại trừ Cố Phong ra thì cũng không có khả năng là người nào khác.

Diệp Ninh không chút do dự gật đầu ngay.

Từ Minh Vũ lộ ra vẻ mặt đã hiểu, cẩn thận ngẫm lại cũng cảm thấy đây là chuyện đương nhiên.

Một lúc sau, anh ta cười hì hì dặn dò nói: “Xem ra hai người sắp có chuyện vui rồi, đến lúc đó đừng quên mời tôi đi uống rượu mừng đó!”

Tuy rằng lần này bọn họ chỉ là phục hôn, nhưng mà dựa theo thân phận hiện tại của Diệp Ninh, chắc chắn sẽ tổ chức tiệc cưới.

“Không thành vấn đề.” Diệp Ninh vẫn khá có lòng tin về chuyện phục hôn này.

Cô đã giải thích làm sáng tỏ tai tiếng với Mục Văn Hạo, giảm bớt những ảnh hưởng xấu, như vậy thì thẩm tra chính trị sau này sẽ có thể được thông qua một cách dễ dàng.

Từ Minh Vũ cũng thật lòng mừng thay cho cô và Cố Phong, con đường tình cảm của hai người bọn họ vẫn luôn không quá thuận lợi, nhưng mà may mà cuối cùng vẫn có thể tu thành chính quả, cuối cùng thì hai người yêu nhau vẫn có thể đến được với nhau.

“Đúng rồi. Tôi đến đây là để nói với cô về lưu trình ngày mai đến tỉnh thành biểu diễn.”

Nói xong chuyện riêng, đương nhiên phải nói đến chuyện công việc rồi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1409: Chương 1409



Quân khu, sân huấn luyện.

“Phó doanh trưởng Lôi, ngày hôm nay tâm trạng của doanh trưởng chúng ta vui vẻ ghê ha.”

Doanh trại số ba vừa mới hoàn thành huấn luyện xong nghỉ ngơi điều chỉnh, có mấy binh lính đi đến bên người Lôi Vĩnh Minh nói thầm.

Lôi Vĩnh Minh nhìn thoáng qua Cố Phong ở cách đó không xa, sau đó khó hiểu hỏi: “Sao tôi không nhận ra tâm trạng của doanh trưởng đang vui vẻ thế?”

“Thật mà. Bình thường lúc chúng ta huấn luyện, nếu có sai lầm gì doanh trưởng chắc chắn sẽ huấn luyện thêm nữa, nhưng mà hôm nay cũng không có.”

“Đúng vậy. Giọng điệu nói chuyện của doanh trưởng ngày hôm nay cũng không còn lạnh như bằng giống mọi hôm nữa.”

Mấy người bọn họ liên tục phân tích, hơn nữa nghe ra thì cũng rất có lý đó chứ.

“Có sao?” Lôi Vĩnh Minh nhíu mày, nhìn thấy vẻ mặt nhiều chuyện của bọn họ, cố ý nghiêm mặt nói: “Tôi nói nè, mấy thằng ranh các cậu không chịu tập trung vào việc tăng cao thực lực cá nhân, mỗi ngày cứ đi đoán xem doanh trưởng nghĩ cái gì làm chi? Mau biến sang một bên đi! Coi như tôi đi mách đấy nhé!”

Mấy người kia lập tức mếu máo, phó doanh trưởng lật mạnh còn nhanh hơn lật sách nữa đó.

Lôi Vĩnh Minh chờ mấy người kia đi xa, sau đó mới đi về phía Cố Phong.

Cố Phong đang sắp xếp nhiệm vụ tiếp theo đó, cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ bên cạnh truyền đến.

Anh quay đầu, nhìn thấy Lôi Vĩnh Minh đang nhìn chằm chằm vào anh.

“Nhìn cái gì? Trên mặt tôi có hoa à?”

Lôi Vĩnh Minh nhíu mày, lắc đầu.

Cố Phong nói to hơn: “Có chuyện gì thì nói đi!”

Lôi Vĩnh Minh thử hỏi: “Dạo gần đây có phải anh gặp chuyện vui gì không?”

Không thể nào.

Đơn xin phục hôn của anh còn chưa được thẩm tra chính trị xong, chẳng lẽ là bởi vì mấy ngày nay tai tiếng của Diệp Ninh đã làm sáng tỏ được sao?

Hay là trong doanh có tin vui gì đó?

Cố Phong lộ ra vẻ mặt khó hiểu: “Chuyện vui gì chứ?”

Lôi Vĩnh Minh nhìn thấy phản ứng của anh như thế, nghĩ chắc chắn là do đám nhãi ranh kia nhìn lầm rồi.

“Bọn họ nói hôm nay anh rất vui vẻ, cho nên tôi mới hỏi xem có phải anh có chuyện vui gì hay không đó mà.”

Cố Phong đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt đầy thâm ý nhìn thoáng qua hướng các binh lính nghỉ ngơi.

Xem ra anh huấn luyện chưa đủ nhiều, không ngờ bọn họ còn có sức lực để đi quan sát anh.

“Không phải bình thường tôi cũng như thế sao?”

Lôi Vĩnh Minh gật đầu đồng ý: “Đúng vậy, cái mặt anh vẫn như trái khổ qua thôi.”

“Đồng chí Lôi Vĩnh Minh, phiền anh chú ý cách dùng từ. Gương mặt này của tôi nhìn kiểu gì cũng không tính là khổ qua được đúng không?” Cố Phong vô cùng nghiêm túc mà sửa lại.

TBC

Lôi Vĩnh Minh nhịn không được bật cười: “Anh muốn nghe tôi nói thật không?”

Cố Phong dùng sự im lặng để thay cho câu trả lời.

“Anh cũng coi như là đẹp trai đó, nhưng mà mặt lúc nào cũng xụ xuống, làm như thế rất dễ làm cho người ta hoảng sợ bỏ chạy.” Lôi Vĩnh Minh thật lòng nhắc nhở anh, bình thường tốt nhất là nên dịu dàng hiền hòa một chút.

Nhưng mà không ngờ rằng Cố Phong lại nói: “Sợ đến bỏ chạy cũng không sao, chỉ cần Tiểu Ninh không để ý là được rồi.”

Lôi Vĩnh Minh: “...”

Cho nên anh chỉ để ý một mình Diệp Ninh thôi đúng không?

Vậy bọn họ thì sao?

Không biết có phải vì nhắc đến Diệp Ninh hay không, trên mặt Cố Phong lộ ra một chút ý cười.

Hơn nữa còn vừa khéo bị Lôi Vĩnh Minh nhìn thấy, anh ta lập tức nổi da gà đầy người.

“Sao anh lại cười buồn nôn như thế chứ, cho nên cậu và Diệp Ninh có tin vui thật à?”

Cố Phong lập tức khôi phục lại như bình thường, phủ nhận: “Tôi cười lúc nào?”

“Rõ ràng là có cười! Thì ra là có chuyện như thế này à!” Lôi Vĩnh Minh giật mình hiểu ra, cuối cùng cũng hiểu được vấn đề.

Cố Phong không tiếp tục phản bác nữa.

Hiện tại anh chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi thêm một đoạn thời gian, chờ tai tiếng ở bên ngoài dần dần biến mất là có thể nộp đơn xin phục hôn lần nữa với trong đoàn.

Có lẽ ngày này sẽ không quá lâu đâu, đương nhiên là đáng để vui vẻ rồi.

Nhưng mà anh lại không ngờ rằng lại có một cơn gió lốc lớn hơn đang lặng yên tiến đến...
 
Back
Top Bottom