Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1430: Chương 1430



Hiện tại Diệp Ninh đã trang điểm tỉ mỉ, mặc trang phục biểu diễn vô cùng hoa lệ, đẹp không gì sánh được.

Tuy rằng mỗi ngày bọn họ đều gặp mặt, ở chung với Diệp Ninh, nhưng mà giờ phút này nhìn thấy cô ăn diện lộng lẫy thì vẫn cảm thấy vô cùng bất ngờ.

Vương Kim nhịn không được chậc lưỡi vài tiếng, cuối cùng cũng hiểu được vì sao Cố Phong lại không yên tâm về Diệp Ninh đến thế.

Nếu ai tìm được một người phụ nữ như thế này, chắc đều sẽ muốn buộc cô lên lưng quần xách theo bên người mỗi ngày quá.

“Đẹp quá!” Từ Minh Vũ vui vẻ khen ngợi.

Trạng thái của cô chẳng thua kém quá khứ chút nào.

Diệp Ninh mang giày cao gót, đã mấy tháng rồi cô không mặc trang phục biểu diễn nặng như thế này, ngược lại còn cảm thấy có chút không quen lắm.

“Đến tiết mục nào rồi?”

“Đến lượt bộ phận diễn kịch rồi. Cô thì còn phải chờ thêm lát nữa.” Từ Minh Vũ biết chắc chắn có phóng viên đang ở trong thính phòng bên ngoài: “Cô xem có cần chuẩn bị thêm cái gì không?”

“Không cần. Lúc nãy các anh đang nói chuyện gì đó?” Diệp Ninh tiếp tục vấn đề lúc nãy, hình như cô loáng thoáng nghe được bọn họ nói Chu Giai Bội gì đó thì phải?

Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa nhìn nhau cười.

“Lúc nãy có người...”

“Có người nổi điên, không phải chuyện quan trọng gì. Ừm, Diệp Ninh, vừa lúc tôi có chuyện quan trọng muốn thương lượng với cô, cô đi qua đây với tôi một chút đi!”

Vương Kim kích động ngắt ngang câu nói dang dở của Từ Minh Vũ, hơn nữa còn cố ý dời lực chú ý của Diệp Ninh sang vấn đề khác bằng cách vô cùng lộ liễu.

TBC

Diệp Ninh cũng phát hiện ra sự khác thường của anh ấy, phản ứng đầu tiên chính là anh ấy lại ăn h.i.ế.p Chu Giai Bội.

Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa cũng rất biết điều, thấy Vương Kim không muốn để bọn họ nói, dứt khoát không nói nữa.

Dù sao thì mọi người đều đã biết, anh ấy muốn giấu cũng không được.

Vương Kim kéo Diệp Ninh rời xa hai người kia, sau đó rõ ràng là thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Ninh vô cùng có kiên nhẫn chờ đợi anh ấy giải thích.

Vương Kim biết anh ấy nhất định phải nói gì đó, hạ thấp giọng, vô cùng trịnh trọng nói: “Cô tranh thủ thời gian rảnh dẫn Chu Giai Bội đi khám não được không? Đầu óc của cô ấy có vấn đề rồi.”

“...”

Biểu cảm trên mặt Diệp Ninh nứt ra, tuy rằng cô biết có đôi khi Vương Kim sẽ nói ra những lời không đáng tin, nhưng không không ngờ rằng anh ấy sẽ đột nhiên không đáng tin như thế.

“Tôi không đùa với cô đâu, đầu óc của cô ấy có vấn đề thật rồi, cô dẫn cô ấy đi khám khoa thần kinh đi. Nếu thật sự không được thì cứ trừ tiền lương của tôi để khám bệnh cho cô ấy.” Vương Kim nghiêm trang nói.

“Khoan đã.” Diệp Ninh nhướng mày, ánh mắt sắc bén giống như có thể nhìn thấu cõi lòng của anh ấy: “Vì sao lại phải trừ tiền lương của anh để trả tiền khám bệnh cho em ấy chứ?”

Đây là trọng điểm à.

Vương Kim ngơ ngác, không biết phải trả lời như thế nào.

Diệp Ninh hiếm khi thấy anh ấy ngại ngùng như thế, lại nghĩ đến khoảng thời gian này hai người bọn họ luôn ồn ào nhốn nháo và những biểu hiện khác thường của Chu Giai Bội, hình như đã xác định được cái gì rồi.

Từ trước đến nay Vương Kim chưa bao giờ cảm thấy chột dạ như bây giờ: “Chậc, cô đừng có nhìn chằm chằm tôi như thế. Lần này thật sự không phải vấn đề của tôi mà, là con nhóc kia đột nhiên nói thích tôi, vậy chẳng phải là cô ấy bị điên rồi sao?”

Tuy rằng Diệp Ninh đã đoán được đại khái, nhưng nghe anh ấy chính miệng nói ra, cô vẫn cảm thấy vừa vui vẻ lại vừa bất ngờ.

“Giai Bội tỏ tình với anh hả?”

Cô gái này đúng là không lên tiếng thì thôi, nói một cái làm mọi người đều hết hồn mà.

Vương Kim cứng đờ gật đầu: “Tối nay cô đi khuyên nhủ cô ấy đi, bảo cô ấy mau dẹp cái ý định này sang một bên đi.”

“Sao chứ? Không phải anh đang muốn kiếm vợ sao?” Diệp Ninh cảm thấy bọn họ vẫn khá xứng đôi.”

Vương Kim đột nhiên trở nên kiêu ngạo lại mất tự nhiên nói: “Có phải các cô đều cảm thấy cô ấy thích tôi thì tôi cũng phải thích lại cô ấy hay không? Tôi cũng không phải loại người tùy tiện như thế.”

“Ý của anh là anh không thích em ấy sao?” Diệp Ninh thật sự chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1431: Chương 1431



“Lúc trước hai chúng tôi còn ngứa mắt nhau, hiện tại lại đột nhiên nói thích tôi, người bình thường ai mà có thể chấp nhận được việc này chứ?” Ý mà Vương Kim muốn nói chính là anh ấy hoàn toàn không để ý đến vấn đề có thích hay không.

Diệp Ninh cũng biết việc này đúng là có chút đột ngột và bất ngờ đối với anh ấy, nhưng mà nếu Chu Giai Bội đã bày tỏ tình cảm, vậy anh ấy có chấp nhận hay không thì cũng nên tỏ rõ thái độ của mình mới được.

“Hiện tại anh bắt đầu suy xét cũng còn kịp mà, Giai Bội là một cô gái khá tốt, anh cứ suy nghĩ cẩn thận đi. Đương nhiên nếu anh thật sự không thích thì cứ dứt khoát nói cho em ấy, đừng dây dưa quá lâu.”

Đây cũng là lời khuyên và kiến nghị duy nhất mà cô có thể cho anh ấy.

Vương Kim thật sự cảm thấy rất đau đầu: “Phiền c.h.ế.t đi được.”

Hai người nói chuyện xong, Diệp Ninh lại quay về bên cạnh Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa, chờ đợi lên sân khấu.

Vài phút sau, tiết mục trên sân khấu kết thúc, mấy người Chu Giai Bội từ trên sân khấu đi xuống.

Diệp Ninh nhìn gương mặt của cô ấy vẫn còn đỏ bừng, thật lòng mừng thay cho cô ấy.

Mặc kệ tình yêu này có kết quả hay không, lòng can đảm của cô gái trẻ này cũng rất đáng khen.

Chu Giai Bội nhìn thấy Diệp Ninh cảm thấy xấu hổ muốn chết, theo bản năng dùng khoé mắt tìm kiếm bóng dáng của Vương Kim.

Chỗ mà Vương Kim đứng lúc nãy hiện tại đã trống rỗng.

MC ở bên ngoài bắt đầu giới thiệu tiết mục tiếp theo, cuối cùng cũng đến lượt Diệp Ninh lên sân khấu.

Trong thính phòng vang lên tiếng vỗ tay to như sấm, tiếng vỗ tay vang dội đến cả mấy người ở trong hậu trường cũng có thể nghe được rành mạch, hơn nữa còn nghe thấy rất to.

Cho dù là Từ Minh Vũ hay là Lý Kiến Hoa và những người khác, ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Ninh đều phát sinh thay đổi.

TBC

Đây chính là thực lực của cô!

Diệp Ninh thoáng điều chỉnh lại hơi thở của mình bước từng bước chân không nhanh không chậm đi ra ngoài.

Giờ phút này, tất cả tầm mắt của mọi người ngồi trong thính phòng đều tập trung ở trên sân khấu.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Ninh xuất hiện, ánh mắt của mỗi người đều dính chặt lên người của cô.

Chói mắt sáng ngời, tự tin thong dong.

Nhạc dạo đầu bắt đầu vang lên.

Trái tim của mấy người Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa đều hồi hộp nhảy lên đến cổ họng.

Ngay giây phút Diệp Ninh hát ra câu hát đầu tiên, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ kinh ngạc cảm thán và nhẹ nhàng vì đã trút được gánh nặng.

Tiếng ca dịu dàng kia giống như âm thanh của tự nhiên, nhẹ nhàng chạm vào linh hồn của mỗi một người nơi đây, làm cho bọn họ đắm chìm trong đó, khó có thể khống chế được.

Âm cao cực chuẩn, âm sắc hoàn mỹ không tì vết, Diệp Ninh lại một lần nữa dùng thực lực mạnh mẽ của cô để ra mắt lại một lần nữa.

Các thành viên trong đoàn văn công đều ngưỡng mộ và sùng bái nhìn bóng dáng mảnh khảnh đang đứng trên sân khấu.

Diệp Ninh đắm chìm toàn bộ thể xác và tinh thần, hưởng thụ cảm giác hạnh phúc mà sân khấu mang đến.

Mãi đến khi giai điệu cuối cùng kết thúc, trong đại sảnh lại vang lên tiếng vỗ tay vô cùng kịch liệt.

Trên mặt tất cả người xem đều lộ ra vẻ mặt hài lòng, Diệp Ninh đã trả kết quả bài kiểm tra vô cùng hài lòng cho chính cô và những người thích cô!



“Nào! Cụng ly!”

Buổi biểu diễn hoàn thành một cách viên mãn, buổi tối tất cả mọi người trong đoàn văn công đi theo Hà Khôn, đến tiệm cơm ăn liên hoan.

Bầu không khí trong tiệm cơm vừa nhẹ nhàng lại vui sướng.

Người có thể uống rượu đều uống rượu, người không thể uống hoặc không muốn uống rượu thì đều dùng đồ uống khác thay thế.

Ly của Diệp Ninh đựng nước ngọt, nhưng mà điều này cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng vui vẻ của cô.

Hiếm khi mới có cơ hội mọi người ngồi cùng nhau ăn cơm nói chuyện như thế nhau thế này, xung quanh toàn là tiếng nói chuyện ríu rít của mọi người.

“Chị dâu, sao không thấy Vương Kim đâu vậy?”

Chu Giai Bội vừa mới ngồi xuống đã bắt đầu tìm kiếm bóng dáng của Vương Kim, bữa tiệc diễn ra được một nửa, cô ấy đã không còn kiên nhẫn nữa, hạ thấp giọng hỏi thăm Diệp Ninh đang ngồi ở bên cạnh.

Diệp Ninh nói: “Vương Kim nói anh ấy hơi mệt, đi về nghỉ ngơi trước rồi.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1432: Chương 1432



Đáy mắt Chu Giai Bội lộ ra chút bất an, càng giống như đang lầm bầm một mình hơn: “Anh ấy có cái gì mà mệt chứ.”

Cô ấy tỏ tình xong thì không thấy bóng dáng của Vương Kim đâu nữa, rõ ràng là đang muốn trốn tránh cô ấy.

Diệp Ninh biết cô ấy đang suy nghĩ cái gì, an ủi cô ấy: “Em đừng suy nghĩ quá nhiều, cũng cho anh ấy một chút thời gian đi.”

Chu Giai Bội chỉ có thể gật đầu, nhưng mà cũng không còn tâm trạng để ăn uống nữa.

“Tôi nói nè, có phải chúng ta cũng nên kính Chu Giai Bội một ly hay không? Hôm nay cô ấy đã mang đến cho chúng ta một bất ngờ quá lớn! Chúng ta cùng nhau chúc con đường tình cảm của cô ấy và Vương mập có thể thuận buồm xuôi gió, vui vui vẻ vẻ!”

Lý Mạn Mạn bưng ly rượu lên, hưng phấn đề nghị.

“Đúng vậy, uống một ly!” Mấy người khác cũng sôi nổi hưởng ứng.

Chu Giai Bội không con suy sút nữa, rót cho bản thân một ly bia đầy.

“Cảm ơn lời chúc phúc của mọi người, tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức!”

Nói xong, cô ấy bưng ly bia lên, uống một hơi cạn sạch.

TBC

Diệp Ninh nhìn thấy cách uống của cô ấy, hơi nhíu mày lại.

Cô nhóc này chẳng có tửu lượng gì cả, uống nhiều như thế, chỉ e là sẽ say nhanh thôi.

Chu Giai Bội phối hợp như thế làm bầu không khí trên bàn cơm trở nên càng thêm náo nhiệt, hình như cô ấy cũng nổi hứng, vừa nói vừa cười với người xung quanh, ăn uống thoả thích.

Diệp Ninh cũng không tiện ngăn cản hứng thú của cô ấy, chỉ có thể quan sát lời nói cử chỉ của cô ấy để xem xem cô ấy có dấu hiệu say rượu hay không.

“Diệp Ninh, chúng ta cũng đi uống một ly đi.”

Hà Khôn lên tiếng ngắt ngang lực chú ý của cô, lúc này ông ấy, Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa đều đang nhìn về phía cô.

“Mấy năm nay cô đã cống hiến rất nhiều cho đoàn văn công, tôi đại diện cho cả đoàn cảm ơn cô.”

Tuy rằng Hà Khôn đang cười, nhưng lại làm Diệp Ninh cảm nhận đc một chút nặng nề.

Thật ra không chỉ có ông ấy, Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa cũng đều cảm thấy như thế.

Chỉnh đốn và cải cách giống như một con d.a.o nhọn treo trên đầu đoàn văn công, có khả năng sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.

Thậm chí bọn họ còn không biết sau này còn có thể tổ chức một bữa tiệc náo nhiệt như thế này nữa hay không.

Diệp Ninh cầm ly, bốn người đều ngầm hiểu mà không nói ra.

Uống cạn rượu trong ly vào bụng, Hà Khôn lại tiếp tục uống rượu với Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa tiếp.

“Cho dù sau này chúng ta ai đi đường nấy hay là tiếp tục làm đồng nghiệp với nhau, đều hi vọng sau này mọi người khá giả rồi đừng quên nhau đó!”

Bầu không khí giữa bọn họ là nghiêm túc và đau thương, khác biệt hoàn toàn với những người khác.

Trong lòng Diệp Ninh vẫn cứ rầu rĩ không vui, tuy rằng cô chỉ mới gia nhập đoàn văn công được hơn hai năm, nhưng mà lại tràn ngập tình cảm với mọi thứ trong đoàn.

Lâm Thanh, Từ Minh Vũ có ân đã đào tạo cho cô.

Trương Quốc Trụ lại có ân tri ngộ với cô.

Còn có Lý Kiến Hoa, Lý Mạn Mạn và Trịnh Thư Vân đã rời đi, bọn họ vừa là đồng nghiệp, vừa là bạn của cô.

Rất nhiều người đều uống quá nhiều, Hà Khôn kéo theo Từ Minh Vũ xưng huynh gọi đệ, nói đến những lúc tình cảm mắt còn đỏ hoe.

Có người vui vẻ ca hát, có người vui sướng quơ tay múa chân, làm Diệp Ninh có cảm giác có đôi khi không biết cái gì thì có lẽ cũng là một loại hạnh phúc.

Chu Giai Bội đẩy ghế ra, lảo đảo đứng lên.

Diệp Ninh vội vàng đứng lên theo hỏi: “Sao thế? Có phải em khó chịu ở đâu không?”

Cô nhóc này uống cũng chẳng thua kém ai, mặt đỏ bừng, ánh mắt cũng dần mất đi tiêu cự.

“Em muốn đi… vệ sinh…”

Cô ấy đã nói chuyện không trôi chảy nữa rồi, lưỡi líu hết vào nhau.

Diệp Ninh nhìn bàn ăn, cũng không tìm được cô gái nào còn tỉnh táo. Cô đành phải mở túi lấy khẩu trang ra mang lên, đi ra ngoài chung với Chu Giai Bội.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1433: Chương 1433



“Oẹ!”

Chu Giai Bội ở trong phòng vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Chuyện duy nhất Diệp Ninh có thể làm chính là vuốt lưng cho cô ấy.

Chờ đến khi cô ấy nôn hết tất cả mọi thứ trong dạ dày ra rồi, mới lảo đảo đứng lên lần nữa.

“Chị dâu, chị nói coi có phải Vương Kim cố ý trốn tránh em hay không?”

Mắt Chu Giai Bội đỏ hoe, bị cồn k*ch th*ch, cuối cùng cô ấy cũng không khống chế được cảm xúc mất mát của mình.

“Sao lại thế được chứ, em đừng suy nghĩ quá nhiều.” Diệp Ninh an ủi cô ấy, tuy rằng cô cũng biết đây là sự thật.

Chu Giai Bội giống như cũng nhìn thấy được hi vọng, cố nén làm nước mắt đừng rơi xuống.

“Chị dâu, em chóng mặt quá, chân cũng nhũn ra…”

“Không sao, chúng ta cứ đi từ từ.”

Diệp Ninh đỡ cô ấy đi ra bên ngoài, bữa tiệc sắp sửa kết thúc rồi, chờ đến khi về nhà nghỉ nghỉ ngơi là ổn thôi.

Chu Giai Bội mới đi ra phòng vệ sinh được vài bước, cơ thể đã mềm nhũn ngã xuống bên cạnh.

Diệp Ninh đã cố gắng hết sức để lôi kéo cô ấy rồi, nhưng vẫn không khống chế được mà làm cô ấy ngã xuống.

Lúc này một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện ở bên cạnh, nhanh tay lẹ chân từ một bên đỡ lấy Chu Giai Bội.

“Cảm ơn.” Diệp Ninh hơi thở phào nhẹ nhõm, thậm chí còn không nhìn đối phương cái nào, nói cảm ơn xong đang chuẩn bị ôm Chu Giai Bội vào lòng n.g.ự.c của mình.

“Cô là cô Diệp đúng không? Không ngờ chúng ta lại gặp lại nhau nhanh như thế.”

Giọng nam có chút quen thuộc làm Diệp Ninh ngẩng đầu lên, hiện tại cô còn đang đeo khẩu trang, người bình thường không nên nhận ra cô nhanh như thế.

Khi cô nhìn thấy gương mặt đẹp trai đến thái quá của người đàn ông kia, hơi sửng sốt một chút.

Quý Tang?!!

Tại sao lại trùng hợp như thế chứ?

Diệp Ninh chỉ mất một giây đã ổn định lại tinh thần, hơn nữa bắt đầu đề phòng người đàn ông này.

Quý Tang vẫn cứ đang mỉm cười.

Mi mắt cong cong, đẹp đến sáng ngời.

“Đoàn văn công của các cô cũng đến nơi này ăn cơm soa? Chúng ta có duyên phận thật đó.”

Diệp Ninh có lệ nói: “Cảm ơn anh đã giúp đỡ, chúng tôi đi về.”

Hình như Quý Tang cũng không nhận ra sự lạnh nhạt của cô, tiếp tục nhiệt tình nói: “Các cô ở phòng nào thế? Tôi đưa các cô đi qua đó.”

Diệp Ninh không hề suy nghĩ mà từ chối ngay: “Không cần, tôi tự đi được.”

Quý Tang nhìn về phía Chu Giai Bội đã sắp không đứng thẳng nổi nói: “Cô xem cô ấy như thế này, trừ phi cô kéo cô ấy đi. Hôm nay đoàn văn công của cô cũng giúp tôi, chút chuyện nhỏ không tốn sức gì này cũng không phải vấn đề gì lớn.”

Diệp Ninh còn muốn từ chối, nhưng mà có những người cũng đang đi về phía bên này.

Để tránh bại lộ thân phận, cô không thể chậm trễ được nữa.

“Phòng số hai ở đằng trước.”

Khi Diệp Ninh và Quý Tang cùng nhau đỡ Chu Giai Bội vào trong phòng, một đám thiếu nữ tuổi thanh xuân nhìn thấy Quý Tang lại nổ tung lần nữa.

“Tôi bị hoa mắt rồi sao? Sao lại gặp được anh đẹp trai đi nhờ xe hồi sáng thế?”

“Vậy chắc mắt của tôi cũng hoa mắt luôn rồi. Người đàn ông đẹp như thế, có thể gặp thêm một lần cũng là chuyện cực kỳ hạnh phúc.”

...

Tất cả mọi người trên bàn cơm đều có chút men say, bởi vì quá hưng phấn nên ăn nói chẳng lựa lời chút nào.

Cơ bắp trên mặt Diệp Ninh thoáng run rẩy, tốt xấu gì mấy người bọn họ cũng là người của đoàn văn công, số lượng con trai mà bọn họ gặp được không có một nghìn cũng có tám trăm, có cần thiết làm đến mức này hay không?

TBC

Làm người ta cười vào mặt.

Quý Tang cũng bị dáng vẻ làm lố của bọn họ chọc cười, chủ động giải thích: “Tôi trùng hợp đến đây ăn cơm cùng với bạn, ở bên ngoài gặp được hai người bọn họ.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1434: Chương 1434



Lúc này các cô gái mới xác định mình không gặp ảo giác, cả đám đều mất khống chế, nhào lên vây quanh lấy anh ta.

Diệp Ninh đỡ Chu Giai Bội ngồi xuống, kiểm tra tình hình của cô ấy.

“Chị dâu, chỗ này ồn quá, chúng ta đi về nhà đi...”

Chu Giai Bội vẫn cứ say mèm, hoàn toàn không ý thức được tình hình xung quanh.

Diệp Ninh lại nhìn thoáng qua phía mấy người Hà Khôn, bọn họ hiển nhiên cũng đều uống quá chén.

Cuối cùng ba bốn mươi người, chỉ có cô và hai tài xế phụ trách lái xe là không uống rượu, bọn họ thương lượng với nhau, chỉ có thể lần lượt đưa mấy người này về.

“Tôi có thể giúp, xe của tôi cũng ở bên ngoài.” Quý Tang bị vây quanh ở trong, cũng không quên để ý đến tình hình bên phía Diệp Ninh, lại chủ động đưa ra đề nghị muốn giúp đỡ.

Diệp Ninh còn chưa kịp nghĩ xem phải từ chối thế nào thì mấy cô gái đứng bên cạnh Quý Tang đã vội vàng đồng ý.

“Tôi muốn ngồi xe của anh Quý quay về!”

“Không ai được giành với tôi, anh Quý là của tôi!”

Ặc.

Mặt Diệp Ninh đen lại, nhưng mà để bảo đảm an toàn, cô cũng không làm mấy cô gái ngồi xe của Quý Tang một mình, mà là cố ý gọi một đồng nghiệp nam không say quá nhiều đi cùng bọn họ.

Cũng may nơi này cách nhà nghỉ không quá xa, lái xe cũng chỉ mất khoảng mười phút.

Cho dù là thế, chờ mọi người quay về nhà nghỉ hết thì cũng mất gần một tiếng đồng hồ.

Trong thời tiết rét lạnh này, Diệp Ninh lại chạy tới chạy lui đổ mồ hôi đầy người. Xác nhận tất cả mọi người đều đã về phòng của mình rồi, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn Quý Tang vẫn luôn giúp đỡ cô từ nãy đến giờ, Diệp Ninh lại cảm ơn lần nữa.

“Đây chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì mà thôi. Nhưng mà bầu không khí của đoàn văn công các cô tốt thật, mọi người cũng rất thân thiết với nhau.” Quý Tang cảm thán.

Diệp Ninh không bày tỏ ý kiến gì: “Cũng muốn rồi, anh Quý cũng nên đi về sớm.”

“Đúng là tôi phải về rồi, nhưng mà bận rộn suốt một buổi tối thế này, tôi có hơi khát, không biết có thể xin cô Diệp một ly nước không? Tôi uống xong sẽ đi ngay.” Quý Tang vô cùng lịch thiệp đưa ra thỉnh cầu.

“Chuyện này đơn giản mà, ở quầy lễ tân có sẵn nước.” Diệp Ninh đương nhiên sẽ không tin tưởng người đàn ông tự nhiên xuất hiện trước mặt cô hai lần này là không có bất cứ mục đích gì.

Quý Tang đã hiểu ý của cô, nhịn không được bật cười.

“Cô Diệp sợ tôi là người xấu sao? Cô xem tôi như thế này, có giống người xấu không?”

Nói xong lời cuối cùng, anh ta còn thoáng vô tình lộ ra vẻ trêu chọc.

Nếu là cô gái bình thường thì chắc chắn sẽ hét ầm lên rồi nhào vào lòng n.g.ự.c anh ta ngay.

Diệp Ninh lại vô cùng bình tĩnh nhìn anh ta nói: “Chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì không thể phán đoán được một người là tốt hay xấu.”

Ít nhất thì người tốt sẽ không muốn đi vào phòng của một cô gái ở một mình vào đêm hôm khuya khoắt.

Quý Tang đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó lại cười càng tươi hơn.

“Cô Diệp hài hước thật, tôi phát hiện hình như tôi thích cô mất rồi.”

Anh ta tỏ tình quá đột nhiên, nhưng mà ánh mắt khi nhìn về phía Diệp Ninh lại dịu dàng như nước, làm người ta muốn chìm đắm vào.

Diệp Ninh không muốn lãng phí thời gian với anh ta nữa, xoay người đi vào phòng mình.

TBC

Quý Tang bị ngó lơ đứng yên tại chỗ, thậm chí còn không kịp phản ứng.

Vài giây sau, Diệp Ninh không chút do dự đóng cửa phòng lại.

Nụ cười trên mặt Quý Tang dần dần bị vẻ cao thâm khó đoán thay thế, phản ứng đầu tiên của anh ta chính là cúi đầu quan sát quần áo, cử chỉ của mình, xác định xem có chỗ nào đó không ổn hay không.

Kết quả là chẳng có gì không ổn cả.

Chẳng lẽ sức quyến rũ của anh ta mất đi hiệu lực rồi hả?

Tại sao người phụ nữ này lại có thể từ chối anh ta một cách dứt khoát như thế?

Lần đầu tiên trong đời có người phụ nữ có thể chịu được sự quyến rũ và khiêu khích của anh ta.

“Thú vị thật.”

Hình như cô không giống như trong lời đồn cho lắm.

Nhưng mà từ trước đến nay khi gặp được chuyện càng khó khăn thì anh ta lại càng thích khiêu chiến.

“Diệp Ninh, tương lai của chúng ta còn dài lắm.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1435: Chương 1435



Diệp Ninh quay về phòng, đầu tiên là tắm nước ấm, sau đó thay một bộ quần áo ngủ thoải mái, cầm lấy ống nghe trong điện thoại bàn, gọi đến số điện thoại trong ký túc xá của Cố Phong.

Điện thoại nhanh chóng được kết nối, ngay khoảnh khắc nghe được tiếng nói của Cố Phong, mọi mỏi mệt đều biến mất sạch sẽ không thấy.

“Em biểu diễn có thuận lợi không?”

“Rất thuận lợi. Sáng mai em sẽ về.”

Diệp Ninh lười biếng nằm trên giường, vốn dĩ bọn họ có thể chạy tới chạy lui quay về trong ngày, là vì trong đoàn suy xét đến vấn đề sức khỏe của mọi người, cho nên mới ở lại tỉnh thành thêm một đêm.

“Vậy tối mai tan ca anh sẽ đi đón em.” Cố Phong chăm sóc hỏi: “Em ăn cơm chiều chưa?”

TBC

“Ăn rồi, chủ nhiệm Hà dẫn bọn em đi ra ngoài liên hoan, mọi người đều uống say hết rồi.”

Diệp Ninh nói xong, Cố Phong ở đầu dây bên kia rõ ràng căng thẳng hơn một chút.

“Em có uống say không?”

“Không có, em chưa đụng vào giọt rượu nào hết.”

Diệp Ninh có chút khoe khoang nói, cô biết sau khi mình uống say sẽ như thế nào, cho nên trừ phi có Cố Phong ở bên cạnh, nếu không cô tuyệt đối sẽ không uống rượu.

Cố Phong cưng chiều khen ngợi: “Ngoan lắm.”

Diệp Ninh cười cong mắt: “Người không biết còn tưởng là anh đang khen con nít nữa đó.”

“Sao nào, em không thích hả?” Trong giọng nói của Cố Phong cũng mang theo một chút ý cười.

“Thích. Vậy hôm nay anh có ngoan ngoãn ăn cơm, nghỉ ngơi đúng giờ hay không?” Diệp Ninh đầu tiên là đưa ra câu trả lời khẳng định, sau đó cũng quan tâm tình hình của anh.

Cố Phong khẽ “ừm” một tiếng.

“Em nói cho anh nghe một chuyện, bảo đảm anh sẽ không bao giờ ngờ đến, hôm nay Giai Bội tỏ tình với Vương mập đó.” Diệp Ninh vội vàng báo cho anh biết tin tức này.

“Nhanh vậy sao?” Phản ứng của Cố Phong cũng không phải là bất ngờ, nghe giống như có vẻ là đã biết từ trước rồi.

“Anh biết rồi hả? Có phải Vương mập đã nói gì với anh rồi không?” Diệp Ninh tò mò hỏi.

“Không có. Thật ra về phương diện tình cảm thì Vương Kim khá chậm chạp, là anh cảm thấy khi Giai Bội nhìn anh ấy, ánh mắt không được phù hợp cho lắm, cho nên anh mới cảm thấy có lẽ em ấy cũng có ý về phương diện kia với anh ấy.”

Lời giải thích của Cố Phong làm Diệp Ninh có chút kinh ngạc.

Cô còn tưởng là anh cũng khá chậm hiểu về phương diện này, thì ra anh đã nhìn ra được hết mọi chuyện từ lâu rồi.

“Vậy Vương Kim có đồng ý không?” Cố Phong ngắt ngang suy nghĩ của cô.

Diệp Ninh thở dài: “Đây cũng là điều khiến em không quá yên tâm, Vương mập nói anh ấy cần thời gian suy xét, nhưng mà Giai Bội lại rất nghiêm túc. Em sợ nếu cuối cùng Vương mập từ chối em ấy thì em ấy sẽ không chấp nhận được.”

“Tuy rằng mặt ngoài Vương Kim trông rất tùy tiện tự do, nhưng anh ấy lại có yêu cầu rất cao đối với chuyện tình cảm. Chuyện này chúng ta cũng không tiện nhúng tay vào quá nhiều, có thể thành công hay không thì còn phải xem hai người bọn họ có duyên phận hay không nữa.”

Cố Phong nhìn việc này còn thông suốt hơn Diệp Ninh rất nhiều.

Diệp Ninh đương nhiên cũng hiểu, nhưng mà cô lại có suy nghĩ khác, cố ý hỏi: “Ý của anh là dưa hái xanh không ngọt hả? Vậy chẳng phải lần kết hôn trước đó của chúng ta cũng là bị ép buộc hay sao, hiện tại chẳng phải anh vẫn cứ yêu em đó thôi.”

Cố Phong bị mấy lời ngụy biện của cô chọc cười: “Chúng ta coi như trường hợp ngoại lệ đi.”

“Em còn rất biết ơn phần ngoại lệ này, nếu không chúng ta cũng không có cơ hội ở bên nhau.” Diệp Ninh thật lòng cảm thán.

Cô không nhìn thấy sắc mặt hiện tại của Cố Phong dịu dàng đến mức nào.

“Nếu lại cho anh một cơ hội làm lại, anh có còn quyết định cưới em không?” Diệp Ninh nói xong, theo bản năng siết chặt ống nghe.

Cố Phong thoáng yên lặng trong chốc lát, sau đó giọng nói kiên định của anh từ bên trong truyền ra.

“Có.”

Diệp Ninh đương nhiên rất vui vẻ, nhưng mà vừa vui vẻ lại vừa cảm thấy câu trả lời này của anh không quá chân thật.

Dù sao thì lúc trước anh cực kỳ kháng cự cuộc hôn nhân này, ai mà muốn chấp nhận một người vừa mập vừa thô bỉ làm vợ chứ.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1436: Chương 1436



Lúc này giọng của Cố Phong lại từ bên trong truyền ra: “Cho dù có cơ hội làm lại bao nhiêu lần thì anh đều sẽ cưới em, yêu em. Bởi vì duyên phận của chúng ta là duyên trời định.”

Trái tim Diệp Ninh đập lên thình thịch, câu trả lời này thật sự làm cô không thể kháng cự được.

“Làm sao bây giờ, em lại bắt đầu nhớ anh rồi. Hiện tại nếu anh ở bên cạnh em thì tốt biết bao nhiêu.”

Nếu biết trước như thế thì cô đã không nhắc đến đề tài này, cô cũng không đến mức điên cuồng muốn gặp anh như thế này.

“Hiện tại đã khuya rồi, cả ngày nay em cũng mệt rồi, mau đi ngủ đi.” Cố Phong săn sóc nói.

“Được rồi, anh cũng giống vậy.”

Hai người lưu luyến không rời mắt cúp máy, Diệp Ninh nhìn về phía vầng trăng bên ngoài cửa sổ, ước gì ngày mai đến nhanh nhanh lên.

Cốc cốc cốc.

“Mở cửa! Mở cửa nhanh lên!”

Vương Kim đang ở trong mộng đẹp đột nhiên bị tiếng gõ cửa dồn dập đánh thức.

“Ai thế? Đêm hôm khuya khoắt, có còn cho người ta ngủ hay không?”

Anh ấy vừa mất kiên nhẫn lên tiếng vừa đi về phía cửa.

Cốc cốc cốc.

Người ở bên ngoài hình như không nghe được tiếng trả lời của anh, tiếp tục gõ cửa không ngừng.

“Đừng gõ nữa! Tới liền! Tới liền đây!”

Vương Kim gân cổ lên kêu, cảm thấy có lẽ là đã xảy ra chuyện gì rồi, chút buồn ngủ cuối cùng cũng biến mất sạch sẽ, dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa phòng ra.

Một bóng dáng “nhào” thẳng về phía anh.

Nếu đổi thành người khác, nhất định sẽ bị đối phương nhào thẳng vào lòng, nhưng mà Vương Kim lại phản ứng cực nhanh, nghiêng người né tránh một cách vô cùng hoàn mỹ.

Mà động tác né tránh của anh lại làm đối phương không thể đứng vững, ngã mạnh xuống mặt đất.

“Má ơi! Kẻ xấu từ đâu chui ra, còn dám giương oai trước mặt tôi!”

Vương Kim hoàn toàn không cho đối phương có cơ hội phản ứng, tiến lên phía trước một bước, dùng sức bẻ ngược cổ tay của người kia ra phía sau.”

“Đau đau đau! Hu hu hu... đau c.h.ế.t mất... hu hu hu...”

Tiếng cô gái đau đớn kêu khóc làm Vương Kim hơi sửng sốt.

Sao anh ấy lại cảm thấy tiếng khóc này nghe... quen quá vậy?

Anh ấy nhanh chóng nhìn về phía người đang bị đè dưới đất, sau đó lập tức muốn nổi điên.

Đây mà là lưu manh gì chứ, rõ ràng là Chu Giai Bội mà anh ấy luôn cố ý trốn tránh.

Tiêu đời!

Anh ấy k** r*n thầm trong lòng, nhanh chóng buông lỏng tay ra.

Chu Giai Bội đầu tiên là bị ngã, sau đó còn suýt chút nữa bị vặn gãy tay, cô ấy vốn dĩ đã rất tủi thân hiện tại lại trực tiếp ngồi xuống đất, ôm đầu gào khóc.

TBC

Vương Kim lộ ra chút hoảng loạn, hiện tại có lẽ mọi người đều đã ngủ hết rồi, cũng không biết hiệu quả cách âm của phòng ốc nơi này như thế nào, cô ấy khóc như thế, nếu đánh thức những người khác thì anh ấy có nhảy vào sông Hoàng Hà đều rửa không sạch.

“Bà cố nội của tôi ơi, đừng khóc.”

Anh ấy hơi ngồi xổm ở bên cạnh cô ấy, luống cuống tay chân trấn an cảm xúc của cô ấy.

“Anh ăn h.i.ế.p em!” Chu Giai Bội nghẹn ngào lên án.

“Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, tôi không biết người bên ngoài là cô mà.” Vương Kim nói thật.

Chu Giai Bội hơi tạm ngừng tiếng khóc, hai mắt đẫm lệ nhìn anh ấy.

“Vậy nếu anh biết người đó là em thì anh còn tránh nữa không?”

Vương Kim hơi sửng sốt, nếu không tránh, vậy chẳng phải bọn họ sẽ ôm nhau sao?

Nhìn dáng vẻ nhu nhược đáng thương lại đầy chờ mong của Chu Giai Bội, cuối cùng anh ấy cũng hiểu được ý của cô ấy.

“Ừm, sao cô không ở trong phòng mình ngủ đi, chạy ra đây làm gì? Có chuyện gì à?”

Anh ấy gượng gạo dời đề tài nói chuyện và tâm ý của cô ấy sang chuyện khác.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1437: Chương 1437



“Vương Kim, anh còn chưa trả lời em!”

Chu Giai Bội nhìn chằm chằm vào mặt anh ấy.

“Khụ khụ.” Vương Kim xấu hổ ho khan, đồng thời cũng ngửi được mùi rượu toát ra trên người cô ấy: “Cô uống rượu hả?”

Chẳng trách đêm hôm cô ấy lại đến gõ cửa của anh ấy.

Chu Giai Bội hoàn toàn ngó lơ những gì anh ấy nói: “Trả lời em! Nếu anh biết người bên ngoài là em thì anh có còn né tránh nữa hay không?”

Tuy rằng Diệp Ninh đã bảo cô ấy nên cho Vương Kim một ít thời gian, nhưng mà cô ấy thật sự chờ không nổi nữa, tối nay nhất định phải biết được kết quả mới được.

Vương Kim nhức đầu: “Cô có thể đừng nói khùng nói điên nữa không?”

“Không được! Vương Kim, anh là người nhu nhược hả? Đến cả việc mình thích hay không mà cũng không dám nói ra sao?” Chu Giai Bội ba phần say, bảy phần tỉnh táo, nhìn thấy người đàn ông này vẫn luôn né tránh vấn đề, thật sự quá tức giận.

Vương Kim bị những lời này của cô ấy k*ch th*ch, dứt khoát không thèm né tránh vấn đề này nữa.

“Tôi không thích cô.”

Chu Giai Bội còn đang định nổi giận, nghe xong câu trả lời của anh ấy thì đột nhiên ngơ ngẩn.

Thật ra cô ấy đã sớm đoán được, cho nên mới sốt ruột như thế.

Vương Kim bị cô ấy nhìn chằm chằm đến mức nổi da gà: “Cô đứng lên nói chuyện đi.”

“Vì sao anh không thích em chứ?” Chu Giai Bội siết chặt nắm tay, cô ấy muốn có một lý do để thuyết phục bản thân bỏ cuộc.

Vương Kim nhíu mặt: “Cô không cần thiết phải hỏi chuyện này mà?”

Nghe xong chẳng phải sẽ càng đau lòng hơn sao?

“Anh nói mau!” Trong giọng nói đè nén của Chu Giai Bội xen lẫn thêm một chút bão tố.

Vương Kim không ngờ cô ấy lại cố chấp như thế: “Cô quá xinh đẹp, tôi không thích loại hình này.”

Chu Giai Bội đầu tiên là thoáng sửng sốt, sau đó muốn g.i.ế.c c.h.ế.t anh ấy luôn cho rồi.

Có người bình thường nào sẽ vì người kia quá xinh đẹp mà không thích không hả?

“Cô đừng nhìn tôi như thế, tôi nghiêm túc đó. Tôi muốn tìm một cô vợ có thể thành thật kiên định sinh sống với tôi, con gái quá đẹp sẽ làm tôi không có cảm giác an toàn.” Vương Kim vô cùng nghiêm túc nói.

Hình như Chu Giai Bội đã hiểu ý của anh ấy: “Ý của anh là tôi là loại phụ nữ lả lơi ong bướm hả?”

Mặt mày Vương Kim nhăn nhó nói: “Tôi không có ý đó. Tôi chỉ là không có tự tin vào bản thân mà thôi, tôi trông như thế này tôi tự hiểu. Chẳng hạn như hôm nay cô gặp được cái tên Quý Tang kia, chẳng phải cô cũng đi theo người ta ngắm đến mê mệt sao.”

Con người là như thế, đều thích vẻ ngoài xinh đẹp.

Mà cố tình anh ấy lại không có vẻ ngoài có thể ghi thêm điểm cộng cho người khác.

Chu Giai Bội vẫn cứ nhìn chằm chằm vào anh ấy không chớp mắt, nhưng mà cảm xúc lần này của cô ấy hình như đã ổn định hơn một ít rồi, không đợi Vương Kim thúc giục đã chậm rãi từ dưới đất đứng lên.

TBC

“Còn có nguyên nhân gì khác hay không?”

“Khác?” Vương Kim vò đầu, cẩn thận suy nghĩ một chút rồi lắc đầu.

Tuy rằng lúc trước anh ấy cảm thấy Chu Giai Bội rất phiền, còn hở ra một ít là khóc nhè, nhưng đó cũng không tính là vấn đề gì lớn.

Hơn nữa Diệp Ninh và Cố Phong đều khen cô ấy là một người rất tốt, cho nên về phương diện phẩm chất đạo đức cũng không có vấn đề.

Chu Giai Bội hình như thở phào nhẹ nhõm nói: “Tôi biết rồi.”

Vương Kim còn tưởng rằng cô ấy đã bỏ cuộc, mặt mày cũng trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều: “Cô có thể suy nghĩ thông suốt là được rồi. Tục ngữ có một câu rất hay, trên đời này nơi nào cũng có cỏ thơm, cô thật sự không cần phải thắt cổ c.h.ế.t trên gốc cây là tôi.”

Nếu đã nói rõ ràng rồi, như vậy chuyện này coi như xong, trước kia bọn họ ở chung với nhau như thế nào thì sau này vẫn sẽ như thế đấy.

Chu Giai Bội chờ anh ấy nói xong mới vô cùng trịnh trọng hỏi: “Nếu em cứ muốn treo cổ trên gốc cây là anh thì sao?”

Vương Kim hơi nín thở, không dám tin nhìn cô ấy.

“Cô uống say, tôi không cãi nhau với cô.”

Chu Giai Bội không giận mà còn mỉm cười, hơn nữa cười còn rất đáng sợ.

Cô ấy vừa cười vừa kéo gần khoảng cách giữa hai người.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1438: Chương 1438



Da đầu Vương Kim tê rần, theo bản năng lui ra sau: “Cô, cô, cô cười cái gì chứ?”

Anh ấy thật sự không có quá nhiều kinh nghiệm về phương diện đối phó với phụ nữ.

Nhưng mà hiện tại anh ấy cảm thấy Chu Giai Bội có chút đáng sợ.

Chu Giai Bội không nói gì, tiếp tục đến gần anh ấy.

Hai người cứ như thế, một người tiến lên, một người lui ra sau.

Mãi đến khi phần lưng Vương Kim chạm vào mặt tường cứng rắn, không thể lui được nữa.

“Chu Giai Bội, tôi cảnh cáo cô, cô cách xa tôi ra, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với cô!”

Dựa vào thủ đoạn của anh ấy, anh ấy có thể khống chế cô ấy trong vòng một giây.

Chu Giai Bội đã bất chấp tất cả từ lâu, vẫn cứ không thèm để ý đến.

Vương Kim nuốt nước bọt, không hiểu sao lại bắt đầu có chút hồi hộp.

Khoảng cách của hai người bọn họ đã gần trong gang tấc, anh ấy thậm chí đã có thể cảm nhận được hơi thở của cô ấy một cách vô cùng rõ ràng.

“Có phải cô... ưm...”

Hai chữ điên rồi đã đến bên miệng, lại bị miệng của Chu Giai Bội chặn lại.

Vương Kim ngơ ngác, hoàn toàn c.h.ế.t máy.

Anh ấy bị cưỡng hôn?!!

Nụ hôn của Chu Giai Bội hoàn toàn không có bất cứ kỹ xảo nào, giống như là đang gặm thịt heo vậy.

Nhưng mà cho dù là thế thì vẫn làm đầu óc Vương Kim đờ ra, tim đập nhanh hơn, cơ thể tê rần, tay chân nhũn ra.

Nếu hiện tại người anh ấy đang đối mặt là kẻ địch, đối phương chắc chắn có thể lấy được tính mạng của anh ấy dễ dàng như trở bàn tay.

Rối loạn, rối loạn, rối loạn hết cả rồi.

Không biết qua bao lâu sau, cuối cùng Chu Giai Bội cũng thả lỏng anh ấy ra.

Toàn thân Vương Kim đã đỏ rực.

Tình hình của Chu Giai Bội cũng không khá hơn anh ấy là bao, dùng hết toàn bộ sức lực mới đè ép xuống vẻ rung động và ngượng ngùng trong lòng mình xuống.

Men say của cô ấy biến mất sạch sẽ.

Tiêu rồi, sao cô ấy lại cưỡng hôn người ta chứ?

“Em hôn anh, sẽ chịu trách nhiệm với anh!”

Cô ấy ra vẻ bình tĩnh, dùng giọng nói hơi run rẩy để lại một câu, không đợi Vương Kim hoàn hồn đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng.

Toàn thế giới giống như đều yên tĩnh lại.

Vương Kim có thể nghe rõ ràng tiếng tim đập thình thịch, thình thịch của mình.

Đầu óc của anh ấy toàn là câu nói lúc nãy của Chu Giai Bội, duỗi tay khẽ sờ bờ môi vừa mới bị hôn, lần đầu tiên cảm thấy không ngờ cô ấy lại là một cô gái khí phách đến như thế.

Thì ra đây chính là cảm giác hôn môi à.

Thật đúng là làm người ta... si mê, chìm đắm vào bên trong mà.

Chu Giai Bội chạy ra khỏi phòng Vương Kim, hoàn toàn có thể dùng từ binh hoang mã loạn để miêu tả tình cảnh hiện tại, thậm chí cô ấy cũng không nhìn thấy người đang đến gần ở đối diện, suýt chút nữa đã đụng vào nhau.

May mà đối phương phản ứng rất nhanh, đỡ lấy bờ vai cô ấy.

“Giai Bội, em có sao không?”

Chu Giai Bội nghe được giọng nói quen thuộc, lúc này mới miễn cưỡng khôi phục lại lý trí, ngẩng đầu nhìn thấy người kia là Cố Phong, vừa bất ngờ lại kinh ngạc.

“Anh Cố, sao anh lại ở nơi này?”

Hiện tại đã khuya lắm rồi.

Cố Phong cũng không ngờ rằng đã trễ thế này mà cô ấy vẫn chưa đi ngủ, còn chạy lung tung ở bên ngoài.

“Anh đến thăm chị dâu của em.”

Chu Giai Bội chớp mắt, ngơ ngác.

Anh cố ý chạy đến tỉnh thành thăm chị dâu hả?

TBC

Nhưng mà ngày mai bọn họ sẽ về ngay mà?

Sáng hôm nay bọn họ mới đến đó?

“Sao mặt em đỏ thế?” Cố Phong nhanh chóng nhận ra sự khác thường của cô ấy, quan tâm hỏi.

Lúc này Chu Giai Bội mới hoàn hồn, chột dạ né tránh không dám đối diện với ánh mắt của anh.

“Không, không có gì. Phòng của chị dâu là phòng trong cùng, chị ấy ở phòng đơn. Nhưng mà hiện tại đã khuya, chắc chị ấy đã ngủ rồi.”

Nói xong cô ấy lại cảm thấy lời nói này của mình có chút ngu ngốc, nếu Cố Phong chạy đến trong đêm khuya thế này, Diệp Ninh chắc chắn cũng biết được.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1439: Chương 1439



“Anh biết rồi, em cũng về phòng nghỉ ngơi đi.” Cố Phong chu đáo không hỏi tiếp nữa.

Chu Giai Bội giống như trút được gánh nặng, chạy chậm biến mất khỏi tầm mắt của anh.

Cốc cốc cốc.

“Ai thế?”

Cố Phong đi đến trước cửa phòng Diệp Ninh, tiếng dò hỏi của cô từ bên trong truyền ra.

Khóe miệng của Cố Phong hơi cong lên, cố ý không có trả lời, tiếp tục gõ cửa.

Cốc cốc cốc.

“Ai Vậy?”

Lần này giọng nói của Diệp Ninh rõ ràng cách cửa càng gần một ít.

Cố Phong chỉnh sửa lại quần áo, làm bản thân trông có vẻ không quá mỏi mệt, chờ đợi giây phút cửa phòng mở ra.

Răng rắc.

Cửa mở.

Diệp Ninh mang theo chút buồn ngủ, sau khi nhìn đến Cố Phong đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó lộ ra nụ cười đầy kinh hỉ.

Mà Cố Phong lại đang muốn nhìn thấy nụ cười này nhất

TBC

“Sao anh lại đến đây?”

Bởi vì thật sự quá kinh hỉ, trong giọng nói của Diệp Ninh còn mang theo một chút run rẩy.

Không đợi nói hết câu, cô đã trực tiếp nhào vào trong lòng n.g.ự.c anh.

Cố Phong ôm chặt lấy cô, vào giờ phút này mọi mệt nhọc hình như đều biến mất hết sạch sẽ.

“Mau vào phòng đi.” Diệp Ninh lôi kéo anh vào phòng, nâng mặt anh lên nhéo nhéo, xác định xem có phải chính mình đang nằm mơ hay không?

“Không phải em nói nhớ anh sao, cho nên anh mới đến đây.” Cố Phong cưng chiều xoa mái tóc của cô.

Diệp Ninh cảm động, tuy rằng cô thật sự rất nhớ anh, nhưng anh cũng không cần thiết chạy tới đây trong đêm khuya như thế.

Lái xe từ quân khu đến bên này nhanh nhất cũng mất gần ba tiếng đồng hồ.

“Cho nên chúng ta vừa gọi điện thoại xong anh đã lập tức chạy tới đây sao?”

Cố Phong “Ừm” một tiếng.

“Mệt lắm đó.” Diệp Ninh đau lòng nói, ban ngày anh ở bộ đội huấn luyện, cơ thể sao chịu nổi chứ.

Toàn bộ khóe mắt đuôi lông mày của Cố Phong đều tràn ngập ý cười cưng chiều: “Không mệt.”

Diệp Ninh nắm tay anh ngồi xuống mép giường, cố ý nhìn thoáng qua đồng hồ.

Đã gần rạng sáng.

“Nơi này cũng không có quần áo để anh thay, hay là anh mặc tạm quần áo của em trước được không?”

Diệp Ninh nói xong, trong đầu tự động hiện ra hình ảnh anh ăn mặc quần áo của cô, có chút buồn cười.

“Không cần phiền phức như vậy. Trong doanh còn có nhiệm vụ huấn luyện đột kích, anh đại khái chỉ có thể ở lại đây hai tiếng đồng hồ là phải chạy trở về rồi.” Cố Phong trở tay ôm cô vào trong lòng ngực, gác cằm ở cô trên vai, nỉ non.

Diệp Ninh ngơ ngẩn: “Vậy sao anh còn chạy tới nữa?”

Chỉ vì hai tiếng thật sự không đáng.

Cố Phong không nói gì, chỉ yên lặng ôm cô.

Thật ra sao Diệp Ninh lại không biết tâm ý của anh chứ.

“Sau này anh đừng làm như vậy nữa, em sẽ đau lòng.”

Cố Phong không thèm để ý nói: “Thật sự không mệt, lúc có nhiệm vụ thì không ngủ không nghỉ một hai đêm cũng là chuyện bình thường mà.”

“Anh đi làm nhiệm vụ thì em không khống chế được, nhưng mà bình thường không được để bản thân quá vất vả như thế.” Diệp Ninh xụ mặt.

Cho dù cơ thể của anh có khỏe đến mức nào thì cũng không thể tiêu hao thể lực một cách không chút kiêng dè như thế

Huống hồ hai năm qua anh cũng đã bị thương rất nhiều lần, luôn cần có thời gian để chậm rãi khôi phục.

Cô trực tiếp mệnh lệnh nói: “Hiện tại anh lập tức đi ngủ ngay, hai tiếng sau em gọi anh dậy.”

Cố Phong cười nói: “Anh chỉ muốn ở cùng với em.”

Diệp Ninh thấy anh làm nũng cũng mặc kệ: “Không được, nhất định phải nghe lời em.”

Cố Phong thật sự yêu dáng vẻ ngang ngược này của cô c.h.ế.t đi được: “Được rồi, vậy em ngủ chung với anh.”

Diệp Ninh không từ chối nữa.

Cố Phong cởi áo ngoài và quần ra, cuốn cô vào trong lòng ngực, hưởng thụ thời gian yên tĩnh.

“Lúc nãy khi anh lại đây có gặp được con bé Giai Bội.”

“Lúc nãy hả?” Diệp Ninh khó hiểu, trễ thế này rồi, cô ấy đi dạo ở bên ngoài làm cái gì?

“Ừ, anh thấy sắc mặt của em ấy lạ lắm, ngày mai em nhớ đi quan tâm em ấy một chút.” Không biết có phải vì có cô ở bên cạnh hay không, Cố Phong thật sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi và buồn ngủ.

“Được rồi.” Diệp Ninh đồng ý, sau đó tiếp tục nói: “Em cũng có chuyện muốn nói với anh.

Cố Phong nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng.
 
Back
Top Bottom