Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1225: Chương 1225



Bốp!

Ly thủy tinh rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.

Ánh mắt của Lưu Mãn lạnh lùng giống như vụn băng.

Hôm nay đã là ngày sửa đường thứ bảy rồi, bên ngoài đều đang làm việc hừng hực khí thế, nhưng trước cửa nhà anh ta lại không có lấy một con chó.

Nếu so với cảnh khách đến đầy nhà lúc trước, vậy thì hiện tại không có ai đến thăm hỏi làm anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã và dày vò.

“Anh, anh mau nghĩ cách gì đi. Hiện tại em thậm chí còn không có mặt mũi đi ra khỏi nhà, người trong thôn đều đang cười nhạo nhà mình đó!”

Đối mặt với lửa giận của Lưu Mãn, Lưu Mỹ Lệ không chỉ không khuyên nhủ, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa.

Lưu Mãn đang định tiếp tục nổi giận thì trong sân đã vang lên tiếng của Mạnh Phàm Chí.

“Trong nhà có ai không?”

Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ liếc nhìn nhau, không biết vì sao ông ta sẽ đột nhiên đến đây.

Lưu Mãn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, lạnh nhạt đi ra ngoài.

“Tôi đang ở nhà.”

Mạnh Phàm Chí nhìn thấy anh ta, thái độ cũng chẳng khác gì lúc trước, không đợi anh ta hỏi thì đã chủ động nói rõ mục đích của chính mình.

“Thôn trưởng bảo bác đến đây trả lại tiền dùng để sửa chữa đại đội mà con đã đưa lúc trước.”

Ông ta vừa nói vừa đưa túi trong tay qua.

“Thật ra bác nên đến đây từ mấy ngày trước rồi, bận nhiều việc quá nên quên mất. Con đếm thử xem đã đủ hay chưa.”

Mặt mày Lưu Mãn xanh mét, đến cả tiền đã xài cũng bị trả về, đây không phải vả mặt anh ta thì là cái gì nữa?

Cố tình chuyện đòi tiền này còn là do chính miệng anh ta nói ra.

“Trong thôn mình có tiền như thế từ lúc nào vậy?”

Anh ta nói móc.

Mạnh Phàm Chí cũng không giận: “Trong thôn làm gì có tiền chứ, là Diệp Ninh đưa đó.”

Lưu Mãn vừa mới cầm lấy túi, nghe nói số tiền này cũng là do Diệp Ninh đưa, ước gì có thể xé nát cái túi này.

“Xem ra sau này thôn Đại Liễu Thụ phải sửa thành họ Diệp rồi!”

Mạnh Phàm Chí cố tình ngó lơ lửa giận của anh ta nói: “Họ gì cũng không quan trọng, chỉ cần có thể cải thiện điều kiện sống của các bà con trong thôn thì người đó chính là ân nhân của cả thôn.”

Đầu óc Lưu Mãn kêu ầm ầm, huyết áp tăng cao.

“Trong thôn còn có rất nhiều chuyện, bác đi về trước đây.” Mạnh Phàm Chí hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội mở miệng, xoay người rời đi trước.

Lưu Mãn nghiến răng ken két, trán nổi đầy gân xanh.

“Diệp Ninh, từ hôm nay trở đi, nếu không phải cô c.h.ế.t thì chính là tôi sống!”

“Hắt xì!”

Diệp Ninh hắt hơi một cái thật mạnh.

Cô còn đang suy nghĩ không biết ai nói xấu sau lưng mình thì điện thoại bàn trong nhà đã vang lên.

Reng reng reng!

Tiếng chuông điện thoại trong trẻo làm Diệp Quốc Sinh, Triệu Thu Phân đều lập tức ngẩn người.

Mãi đến khi Diệp Đống hấp tấp chạy đến nghe điện thoại, hai vợ chồng mới phản ứng lại.

TBC

Thật ra cũng không thể trách bọn họ được, từ sau khi lắp đặt điện thoại đến bây giờ, gần như toàn là Diệp Ninh gọi điện thoại ra ngoài, đây là lần đầu tiên có người gọi điện thoại đến.

Đương nhiên mặc kệ người gọi điện thoại đến là ai thì chắc chắn cũng đều là tìm Diệp Ninh.

Diệp Ninh không chút hoang mang ra khỏi phòng mình.

Bên này, Diệp Đống đã cầm ống nghe điện thoại lên đặt bên lỗ tai, bắt chước theo các mấy người thành phố nghe điện thoại, nghiêm túc nói: “Alo, đây là nhà họ Diệp, xin hỏi tìm ai?”

“Tiểu Đống, là anh, Cố Phong đây.” Giọng của Cố Phong truyền đến.

Giây tiếp theo, Diệp Đống đã kích động nhảy cẫng lên: “Anh rể, cuối cùng anh cũng chịu gọi điện thoại về rồi!”

Cậu rống như thế, mọi người trong phòng và ngoài phòng đều có thể nghe được rõ ràng.

Diệp Ninh vốn dĩ còn rất bình tĩnh, nghe được người gọi điện thoại đến là Cố Phong, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh Diệp Đống.

Diệp Đống gân cổ lên nói: “Anh rể, em nhớ anh c.h.ế.t đi được! Mỗi ngày chị của em cũng đều nhớ anh đó! Hiện tại anh có khỏe không?”

Diệp Ninh vốn dĩ nghĩ chờ Diệp Đống nói xong lại đi cầm ống nghe.

Nhưng mà không ngờ Diệp Đống lại không chờ Cố Phong ở đầu dây bên kia trả lời, đã lại hưng phấn tự nói tiếp: “Anh rể, anh không biết đâu, sau khi em với chị em về nhà thì đã xảy ra nhiều chuyện lắm. Để em kể cho anh nghe...”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1226: Chương 1226



Mặt Diệp Ninh đen lại, giơ tay đánh cậu ngay.

Diệp Đống đang hưng phấn, hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ lọt vào “độc thủ” của Diệp Ninh. Chờ đến khi cậu quay đầu lại nhìn, Diệp Ninh đã tức giận trừng mắt nhìn cậu.

“Em kể hết rồi chị nói cái gì với anh rể của em nữa đây hả?”

Diệp Ninh cố ý xụ mặt, nhưng mà đáy mắt đuôi mày đều không thể giấu được sự vui vẻ.

Lúc này Diệp Đống mới phản ứng lại, cười hắc hắc nói: “Thì cũng tại em nhớ anh rể đó.”

Diệp Ninh cầm lấy ống nghe, đang định nói chuyện, Diệp Đống đã nhích sát lại gần người cô.

“Đi ra ngoài.”

Diệp Đống lại tiếp tục quấy rối: “Chị, giữa chị và anh rể còn có chuyện gì là em không thể nghe được nữa chứ?”

Diệp Ninh nhận ra ý đồ xấu xa của cậu, tăng thêm âm lượng: “Đừng để chị phải lặp lại lần thứ hai.”

Diệp Đống không dám quậy nữa, kẹp chặt đuôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng.

Thế giới hình như cũng yên tĩnh lại.

Trước khi mở miệng nói chuyện, nhịp tim của Diệp Ninh cũng đập nhanh hơn một chút: “Là em đây.”

TBC

Cố Phong ở đầu dây bên kia cũng nghe được cuộc đấu võ mồm của hai chị em, trên mặt hiện lên chút ý cười.

Hiện tại cuối cùng cũng có thể nói chuyện với cô, ánh mắt của anh cũng trở nên vô cùng dịu dàng.

“Tiểu Đống đi rồi hả?”

Diệp Ninh cười nói: “Bị em mắng chạy rồi. Anh đã kết thúc nhiệm vụ chưa?”

“Vẫn chưa. Hiện tại có điều kiện, có thời gian gọi điện thoại ra ngoài.

Lúc trước khi bọn họ ở kinh thành cũng đã hẹn trước rồi, Diệp Ninh quay về thăm người thân, lắp đặt điện thoại trong nhà, sau đó báo số điện thoại cho phòng thường trực của doanh số ba.

Cho nên trước khi Cố Phong gọi điện thoại đến thì đã liên hệ với phòng thường trực trước rồi.

“Sức khỏe của em như thế nào?”

“Sức khỏe của anh thế nào?”

Hai người lại trăm miệng một lời hỏi những lời này.

Diệp Ninh cười thành tiếng: “Em ở nhà ăn ngon uống tốt, còn có người chăm sóc, mười ngón tay không dính một giọt nước, cơ thể đương nhiên sẽ khôi phục rất nhanh.”

Cố Phong cũng nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng nhiệm vụ lần này khá gấp gáp, nhưng trên cơ bản anh đều chỉ phụ trách công việc chỉ huy. Tuy rằng có đôi lúc không thể ăn cơm đúng giờ, nhưng mà mỗi ngày đều uống thuốc đều đặn, tạm thời cũng coi như tạm ổn.”

Diệp Ninh nghe anh nói như thế, trong lòng cuối cùng mới bớt lo hơn.

“Lúc nãy Diệp Đống nói bên em đã xảy ra nhiều chuyện lắm hả?” Cố Phong quan tâm đến tất cả tình hình xuất hiện bên cạnh cô.

Diệp Ninh cung không muốn lãng phí thời gian trò chuyện quý giá cho loại chuyện này: “Chuyện này không quan trọng, chờ sau này gặp mặt em lại từ từ kể cho anh nghe. Anh có nhớ em không?”

Đương nhiên không có chuyện gì quan trọng hơn việc nói ra nỗi nhớ.

Cô vốn còn tưởng rằng Cố Phong sẽ không chút do dự trả lời, nhưng mà không ngờ rằng cô nói xong, đầu dây bên kia lại chìm vào trong yên lặng.

Một giây.

Hai giây.

Năm giây.

Ngay lúc Diệp Ninh nghĩ có phải là mất kết nối rồi hay không, tiếng ho khan của Cố Phong lại vang lên.

“Em ở trong nhà có an toàn không? Có bị fans mê ca nhạc quấy rầy không?”

Anh đột nhiên thay đổi đề tài, làm tâm trạng của Diệp Ninh lập tức đọng lại.

Anh không nghe được câu hỏi lúc nãy của cô, hay là cố ý không muốn trả lời?

“Trong nhà mọi chuyện đều ổn cả, tạm thời trong thôn còn chưa có ai biết được thân phận của em, em cũng rất hiếm khi đi ra ngoài, anh có thể yên tâm. Cho nên mấy ngày nay anh có nhớ em không?”

Để nghiệm chứng suy đoán của mình, cô lại lặp lại lần nữa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1227: Chương 1227



“Ừm...”

Không ngờ Cố Phong lại ấp úng.

“Vấn đề này khó trả lời đến thế sao?” Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc trêu chọc.

Chỉ mới không gặp nhau nửa tháng, sao anh lại trở nên ngượng ngùng xoắn xuýt như thế?

“Không phải. Chỉ là không tiện cho lắm.” Tiếng nói của Cố Phong rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, giải thích.

Diệp Ninh hơi sửng sốt, sau đó ý thức được gì đó: “Được rồi, vậy không hỏi.”

Không đợi cô nói xong, ống nghe lại vang lên tiếng đáp đồng thanh.

“Chị dâu, doanh trưởng nhớ chị!”

Giọng nói này rõ ràng không phải cùng một người, mà là một đống người.

Cho dù cách ống nghe, lỗ tai Diệp Ninh cảm thấy có chút chói tai, mặt lập tức đỏ bừng lên.

“Bọn họ có thể nghe được tiếng em nói chuyện hả?”

Lúc nãy Cố Phong nói không tiện, cô đã nghĩ đến chuyện có lẽ là bên cạnh anh có người khác.

Sự thật chứng minh đúng là có người khác, hơn nữa không chỉ có thể nghe được lời Cố Phong nói, hình như bọn họ còn có thể nghe được lời cô nói thì phải?

“Ừ.” Cố Phong cho cô một câu trả lời khẳng định.

Diệp Ninh muốn phát điên, gương mặt giống như có lửa đốt.

“Sao anh không chịu nhắc nhở em sớm chứ?”

Giọng nói đầy cưng chiều của Cố Phong truyền đến, ngược lại còn không thèm để ý: “Không có gì, nghe thấy thì nghe đi.”

“Chào chị dâu!”

TBC

“Chị dâu, doanh trưởng nhớ chị lắm đó, chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ cầm ảnh chụp của chị ngắm.”

“Chị dâu, chừng nào thì chị với doanh trưởng làm rượu mừng thế, mọi người đều đang chờ ăn kẹo mừng của doanh trưởng!”

...

Ở đầu dây bên kia vô cùng nhộn nhịp.

Mặt mày Diệp Ninh tràn ngập ý cười.

Tất cả mọi người đều đã biết được chuyện cô và Cố Phong ly hôn từ lâu, hiện tại bọn họ mở miệng ngậm miệng đều là chị dâu, lại còn không chút kiêng dè trêu chọc, có nghĩa là Cố Phong cũng không che giấu chuyện bọn họ đã quay lại với nhau.

Hành vi công khai này làm cô cảm thấy tràn ngập cảm giác an toàn.

Đồng thời cũng có thể cảm giác được Cố Phong hoàn toàn kiên định với phần tình cảm này.

“Mấy cậu lại kêu nữa thì tôi và chị dâu của các cậu sẽ không có thời gian nói chuyện đó!” Cố Phong gân cổ lên quát to.

Quả nhiên bên kia lập tức trở nên yên lặng lại.

“Đừng để ý đến bọn họ, bình thường anh chiều bọn họ quá, cho nên bọn họ mới dám ngông cuồng như thế đó.” Tuy rằng ngoài miệng Cố Phong nói như thế, nhưng mà giọng điệu nhẹ nhàng không có chút trách mắng gì cả.

“Cũng khá tốt đấy chứ.” Diệp Ninh chỉ cần tưởng tượng đến tình cảnh bên anh, cảm thấy có vẻ rất hòa hợp.

Cố Phong tranh thủ thời gian nói: “Em định chừng nào đi về? Bên anh thì còn cần khoảng mười ngày nữa là xong, đến lúc đó anh có thể đến đón em.”

Diệp Ninh suy nghĩ nói: “Em chưa thể xác định nữa, ngày mai em sẽ đến nhà anh thăm cha mẹ anh. Chờ anh diễn tập xong thì chúng ta lại liên lạc tiếp.

“Được rồi. Đã đến giờ, không thể nói chuyện được nữa.” Cố Phong cũng không nỡ, nhưng cũng đành phải chuẩn bị cúp điện thoại.

Diệp Ninh nói với ống nghe điện thoại: “Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đó.”

“Em cũng vậy.” Cố Phong nói xong, cúp điện thoại.

Điện thoại vẫn cứ dán sát vào lỗ tai của Diệp Ninh, nghe bên trong phát ra tiếng “tút tút”, một lúc lâu sau mới lưu luyến không rời buông xuống.

Thời gian trò chuyện rất ngắn ngủi, giống như còn chưa kịp nói cái gì, nhưng lại giống như đã nói hết rồi.

Giờ phút này, trong lòng Diệp Ninh cảm thấy yên tâm chưa từng có.

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Diệp Ninh và Diệp Đống đã cùng nhau đi ra ngoài.

Diệp Ninh vẫn cứ che mặt kín mít.

Vết thương trên người Diệp Đống cũng chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể lựa chọn đi bộ.

Bọn họ đi sớm như thế là vì sợ trời sáng rồi, trong thôn sẽ trở nên nhộn nhịp, bọn họ lại rất khó có thể đi ra ngoài.

Hai chị em bọn họ ra khỏi thôn cũng không sốt ruột, chậm rãi đi bộ về phía thôn Hạnh Hoa.

Hai người đều khá may mắn, đi được một lúc đã chặn được một chiếc xe lừa dọc đường.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1228: Chương 1228



Diệp Ninh đưa cho đối phương một ít tiền, bảo đối phương trực tiếp chở bọn họ đến thôn Hạnh Hoa.

Chờ đến khi đến nhà họ Cố thì mặt trời cũng vừa mới mọc.

Người trong thôn đều dậy sớm, cơ thể Cố Kiến Quốc không được khỏe cho lắm, sáng sớm mỗi ngày đều sẽ ở trong sân tập thể dục.

Ngô Tú Nga cũng đang nấu cơm sáng.

Lúc hai vợ chồng nhìn thấy Diệp Ninh và Diệp Đống, bọn họ cũng không nhận ra Diệp Ninh ngay, mà lại nhận ra Diệp Đống đầu tiên.

Mãi đến khi Diệp Ninh gọi “cha mẹ”, hai người đều ngơ ngẩn.

“Tiểu Ninh?”

Cố Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh.

Hiện tại Diệp Ninh đang đội nón và đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Cho dù cô không bịt kín mít như thế thì ông ấy cũng không nhận ra cô.

Bởi vì lần trước khi gặp Diệp Ninh thì còn là một năm trước. Lúc đó tuy rằng Diệp Ninh cũng đã bắt đầu giảm cân, nhưng mà nếu so với hiện tại thì cũng chênh lệch không nhỏ.

Diệp Ninh tháo khẩu trang xuống, cười nói với hai ông bà: “Cha mẹ, là con.”

Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga ngẩn ngơ chừng hai phút mới hoàn toàn khẳng định cô chính là con dâu của nhà bọn họ.

Hai người vừa khiếp sợ, vừa vui vẻ, lại còn hưng phấn

“Tiểu Ninh, là con thật à! Con về lúc nào thế? Sao con gầy nhiều vậy, cũng xinh đẹp hơn rất nhiều rồi, cha me sắp không nhận ra con luôn rồi!”

Ngô Tú Nga nắm chặt lấy tay Diệp Ninh, mắt đỏ lên.

Diệp Ninh nhìn mái tóc bạc của Ngô Tú Nga, đã hơn một năm không gặp, bà ấy đã già nua và tiều tụy hơn trước kia quá nhiều.

Cũng may trạng thái của Cố Kiến Quốc cũng không tệ lắm, trông có vẻ còn khỏe khoắn hơn rất nhiều.

Bốn người đương nhiên là không rảnh lo đến chuyện ăn sáng, cùng nhau đi vào nhà.

Ngô Tú Nga kích động hỏi thăm không ngừng.

Diệp Ninh ngoan ngoãn trả lời.

Nghe được cô nói cô và Cố Phong đều tốt, hiện tại Cố Phong đang tiến hành huấn luyện diễn tập, hai vợ chồng đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Cha mẹ, lần này con về đây ngoại trừ thăm cha mẹ ra, thật ra con còn có việc muốn thương lượng với cha mẹ.”

“Con nói đi.” Ngô Tú Nga đồng ý liên hồi.

Đừng nói là một chuyện, cho dù là một trăm chuyện, chỉ cần bọn họ có thể làm được thì bọn họ đều sẽ lập tức đồng ý ngay.

TBC

Trước khi Diệp Ninh mở miệng nói chuyện đã quay đầu nhìn thoáng qua Cố Kiến Quốc: “Sức khỏe của cha vẫn luôn không tốt cho lắm, điều kiện sinh sống trong thôn dù sao thì cũng có hạn, sau khi con và Cố Phong thương lượng xong, muốn hỏi ý kiến của cha mẹ, không biết cha mẹ có đồng ý dọn đến kinh thành sinh sống hay không?”

Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga đều đồng loạt ngẩn người, chuyện này quá đột ngột, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ có kế hoạch này.

“Dọn đến kinh thành sống hả?”

Diệp Ninh gật đầu: “Bên kinh thành sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, quan trọng nhất chính là điều kiện chữa bệnh cũng rất tốt. Sau này Tiểu Đống cũng sẽ đến bên kia phát triển, con cũng sẽ thường xuyên qua đó, cho nên nếu cha mẹ dọn qua đó sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Đương nhiên nếu cha mẹ không muốn đến kinh thành thì cha mẹ dọn đến quân khu cũng được.”

Cứ như thế, cũng coi như có thể giải quyết nỗi lo âu của cô và Cố Phong, cũng có thể chăm sóc cho bọn họ tốt hơn.

“Vậy thì phiền hai đứa quá rồi nhỉ?” Điều đầu tiên Cố Kiến Quốc nghĩ đến chính là không muốn thêm phiền phức cho con trai và con dâu, nơi ở và chi phí tiêu dùng cũng sẽ là một con số rất lớn, ông ấy thật sự không muốn tăng thêm gánh nặng cho bọn họ.

Diệp Ninh cười nói: “Không phiền phức gì cả. Cha mẹ ở lại trong nhà, Cố Phong cũng không yên tâm lắm. Chỉ cần cha mẹ đồng ý đi thì không cần phải suy nghĩ thêm chuyện gì khác, cứ giao cho con sắp xếp là được rồi.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1229: Chương 1229



Diệp Ninh rất tôn trọng suy nghĩ của các cha mẹ.

Nếu bọn họ đồng ý dọn qua đó, cô sẽ trực tiếp mua một căn nhà ở quân khu hoặc là kinh thành, để bọn họ ở nơi đó.

Nếu bọn họ không muốn, vậy tranh thủ mấy ngày nay cô còn ở nhà, sẽ sắp xếp xử lý hết tất cả những chuyện cô có thể cải thiện.

Đương nhiên hiện tại chuyện sửa chữa nhà đã không hiện thực cho lắm, dù sao thì cô cũng không thể ở lại trong nhà mấy tháng liền.

Mà sức khỏe của Cố Kiến Quốc lại không tốt cho lắm, cũng không chịu nổi sự ầm ĩ và mệt mỏi khi xây nhà.

TBC

Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga đều do dự.

Bọn họ chỉ có một đứa con trai là Cố Phong, đương nhiên cũng muốn có thể sống chung với con.

Nhưng mà rời khỏi thôn cũng không phải chuyện nhỏ gì.

Diệp Ninh nhận ra hai người bọn họ đang rất phân vân do dự: “Cha mẹ, hai người có thể chậm rãi suy nghĩ. Với lại thật ra cha mẹ của con cũng đang do dự. Chờ cha mẹ suy nghĩ kỹ rồi, con cũng cần một chút thời gian để sắp xếp.

Cho nên bọn họ cũng không cần quá sốt ruột.

Lúc này Cố Kiến Quốc mới gật đầu nói: “Cha với mẹ của con sẽ cẩn thận suy xét.”

Ba người trò chuyện suốt một buổi sáng, Diệp Ninh đưa một tờ danh sách vật dụng cần mua cho Diệp Đống.

Bên trên toàn viết các đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và củi gạo mắm muối.

Diệp Đống quá quen thuộc với quy trình này, cầm lấy danh sắm đồ cần mua, cũng cầm lấy tiền mà Diệp Ninh đưa qua, sau đó lập tức chạy ra ngoài.

“Tiểu Ninh, con đi ra ngoài kiếm được tiền là rất tốt, nhưng mà cũng đừng làm việc quá vất vả.”

Thông qua cuộc nói chuyện với Diệp Ninh từ nãy đến giờ, Cố Kiến Quốc đã biết trong hơn một năm qua cô đi ra ngoài làm việc rất tốt, thật sự cảm thấy vô cùng vui mừng.

“Con không vất vả. Còn trẻ thì nên cố gắng làm việc nhiều hơn.” Diệp Ninh nói như thế cũng là vì muốn làm cho bọn họ yên tâm.

“Tình cảm của con và Cố Phong vẫn tốt chứ?”

Lúc nãy khi Diệp Đống còn ở đây, Cố Kiến Quốc cũng không nhắc đến đề tài này, hiện tại chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ và Diệp Ninh, mới nhịn không được quan tâm.

Nếu so với trước kia thì Diệp Ninh của hiện tại giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác.

Là ông ấy vì muốn báo ân, cho nên mới cưỡng ép Cố Phong cưới Diệp Ninh.

Giữa hai người bọn họ không có bất cứ tình cảm cơ sở gì cả, hơn nữa ông ấy cũng biết rõ lúc mới đầu con trai ghét cuộc hôn nhân này đến mức nào.

Không ngờ chỉ mới một hai năm ngắn ngủi, Diệp Ninh lại đã có thay đổi lớn đến thế.

Hơn nữa sự thay đổi này cũng không phải chỉ giới hạn trong vẻ bề ngoài mà còn thay đổi tính cách nữa.

Cho nên Cố Kiến Quốc thật sự không thể xác định mối quan hệ tình cảm của hai người bọn họ đã tiến triển đến mức nào rồi?

Nếu vẫn luôn hạnh phúc hòa thuận, vậy vì sao mãi vẫn không có con?

Ngô Tú Nga cũng dựng thẳng lỗ tai lên, hồi hộp nhìn về phía Diệp Ninh, chờ đợi câu trả lời của cô.

Diệp Ninh không chút do dự nói: “Bọn con vẫn khá tốt.”

“Thật sự tốt sao? Có phải con muốn làm cho cha mẹ yên tâm cho nên mới cố ý nói như thế không?” Cố Kiến Quốc hỏi lại.

Diệp Ninh có thể thông cảm được nỗi lo lắng của bọn họ, kiên định gật đầu.

Trên mặt Cố Kiến Quốc cuối cùng cũng nở một nụ cười như trút được gánh nặng.

Không phá hư cả đời của cô và Cố Phong, đây là kết quả tốt nhất rồi.

Trong lòng Ngô Tú Nga cũng yên tâm hơn, sốt ruột hỏi: “Vậy hai đứa chừng nào định có con đây?”

Đến cả Diệp Đống cũng đã có con rồi, bọn họ thật sự đang mong ngóng có thể nhanh chóng lên chức ông nội bà nội.

Diệp Ninh nghĩ đến lời hứa hẹn của cô với Cố Phong, chờ anh hoàn thành nhiệm vụ diễn tập lần này rồi bọn họ sẽ đi đăng ký kết hôn lại, đến lúc đó chuyện sinh con cứ thuận theo tự nhiên thôi.

“Bọn con sẽ cố gắng, tranh thủ nhanh hơn.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back