Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1220: Chương 1220



Lưu Mãn bước vội đến, đứng ở giữa đám đông.

Anh ta đảo mắt lập tức nhìn thẳng về phía Diệp Ninh, ước gì có thể dùng ánh mắt đ.â.m vào người Diệp Ninh vài trăm lỗ.

Không đợi anh ta mở miệng nói gì, thôn trưởng và mấy người Mạnh Phạm Chí đã lộ ra thái độ vô cùng rõ ràng đứng bên cạnh hai người Diệp Ninh và Diệp Quốc Sinh.

Lưu Mãn chỉ cảm thấy m.á.u nóng dâng trào, đầu kêu lên ầm ầm.

“Thôn trưởng, tôi nghe nói Diệp Ninh sẽ sửa đường cho thôn chúng ta hả?”

Anh ta gằn giọng rặn ra những lời này.

Thôn trưởng không chút do dự trả lời một cách khẳng định: “Đúng vậy.”

Lưu Mãn cắn chặt khớp hàm: “Tôi đã nói là tôi sẽ sửa đường cho thôn chúng ta rồi, hiện tại trong thôn làm như thế, có phải là không được tốt cho lắm không?”

Tất cả những người nghe được lời này của anh ta đều giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm.

TBC

Diệp Đống lại không chút kiêng nể gì mà bật cười thành tiếng.

Thậm chí không cần người khác mở miệng, cậu đã trực tiếp châm chọc Lưu Mãn: “Nếu anh thật sự muốn sửa đường thì đã đưa tiền từ lâu rồi. Hiện tại anh thấy chị của tôi đưa tiền, anh còn có mặt mũi lại đây nói chuyện này nữa hả? Với lại hai người còn chưa bỏ ra đồng nào mà anh em hai người đã làm mưa làm gió trong thôn rồi. Nếu anh thật sự đưa tiền, chẳng phải là sẽ muốn leo lên đầu các bà con chòm xóm sao?”

Lời này chẳng khác nào nói ra tiếng lòng của mọi người, hơn nữa cũng chỉ có Diệp Đống mới dám trắng trợn táo bạo vạch trần như thế.

Lưu Mãn lộ ra vẻ mặt dữ tợn: “Cậu câm miệng cho tôi!”

“Tôi cứ không ngậm miệng đó, anh có thể làm gì tôi nào? Bị tôi nói trúng chỗ đau, cảm thấy mất mặt rồi đúng không?” Diệp Đống vô cùng khí thế kêu gào, hôm nay cuối cùng cậu cũng có thể phát tiết ra cục tức bị dồn nén dưới đáy lòng rồi!

Diệp Quốc Sinh và Diệp Ninh cũng không ngăn cản, dù sao thì mối thù của nhà bọn họ với nhà họ Lưu đã không thể giải trừ, không cần phải nhịn nữa.

Lưu Mãn đã tức giận đến run rẩy, nhưng anh ta cũng rõ ràng dưới tình huống hiện tại, cho dù anh ta muốn đánh nhau với Diệp Đống tiếp thì cũng không có cơ hội để đánh.

Lưu Mỹ Lệ thấy anh trai mình bị sỉ nhục, tức muốn hộc m.á.u nhảy ra.

“Diệp Đống, cậu đừng có mà đắc ý! Nhà của cậu có thể sửa đường cho thôn thì nhà chúng tôi cũng có thể làm được! Hơn nữa anh của tôi còn có thể đào giếng cho trong thôn!”

Những lời này ngược lại đã nhắc nhở Lưu Mãn, anh ta lập tức ý thức được không nên giằng co với Diệp Đống, mà là nên kéo mọi người trong thôn về lại phe của mình mới được.

Anh ta cố gắng đè lửa giận xuống, ngược lại nhìn về phía thôn trưởng và những người khác trong thôn.

“Thôn trưởng, nếu tôi đã hứa trước thì cũng nên để tôi làm. Hiện tại ông lập tức cùng tôi đi lấy tiền, tôi không chỉ đưa tiền sửa đường cho ông mà lúc trước tôi nói sẽ đào ba cái giếng cho thôn, lần này cũng làm một lượt luôn!”

Hiện tại anh ta cảm thấy tiền bạc không quan trọng bằng mặt mũi.

Sắc mặt của thôn trưởng vô cùng lạnh nhạt, biết trước như thế thì lúc trước còn cần gì phải làm như thế chứ?

Nhưng mà cho dù Lưu Mãn thật sự đồng ý bỏ tiền thì ông ấy cũng không muốn.

Bởi vì ông ấy biết rõ nếu không phải muốn so sánh với Diệp Ninh thì sau này Lưu Mãn vẫn sẽ cứ chứng nào tật nấy mà thôi.

Dù sao thì giang sơn dễ đổi bản tính khó dời.

“Bác nhận lấy tấm lòng của con, nhưng mà Diệp Ninh đã đưa tiền sửa đường cho bác rồi.”

Sắc mặt của hai anh em Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ khó coi còn hơn là bị bắt ăn phân.

Câu trả lời của thôn trưởng chẳng khác nào ông ấy đã đứng về phe của Diệp Ninh.

“Việc này liên quan đến ích lợi của tất cả mọi người trong thôn, không thể để một mình thôn trưởng quyết định được, cũng phải hỏi ý kiến của bà con chòm xóm nữa chứ!” Lưu Mãn không cam lòng, hấp hối giãy dụa lần cuối.

Anh ta cũng không tin có tiền cũng không xài ra được!

Thôn trưởng và các cán bộ khác trong thôn đều quay sang nhìn nhau, vẻ mặt gần như chẳng có chút khác biệt nào.

“Lưu Mãn, hay là thôi đi, cậu chừa lại chút mặt mũi cho mình không tốt hơn sao?” Mạnh Phạm Chí hạ thấp giọng, vô cùng thấm thía mà khuyên nhủ.

Hiện tại nhà họ Diệp đã được lòng của tất cả mọi người trong thôn, anh ta có vẽ vời thêm chuyện gì đó nữa thì cũng chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1221: Chương 1221



Lưu Mãn và Diệp Ninh đấu với nhau, cuối cùng kết thúc bằng việc hai anh em Lưu Mãn rời đi.

Thôn trưởng nhìn bóng dáng không cam lòng dần đi xa của hai anh em bọn họ, trong lòng càng thêm thổn thức.

Lúc trước hai anh em nhà họ Lưu nghèo khó, ở trong thôn luôn tự cho rằng mình thua kém một bậc.

Sau khi Lưu Mãn đột nhiên phát tài, lập tức muốn tìm lại mặt mũi và tôn nghiêm từng mất đi lúc trước.

Mà chuyện duy nhất anh ta có thể làm, cũng là chuyện đơn giản nhất, chính là cải thiện điều kiện sinh sống cho bà con chòm xóm, dùng việc này để nhanh chóng thành lập danh tiếng và quyền uy ở trong thôn.

Nhưng mà không ngờ rằng đến cuối cùng, cầm một đống bài tốt, cuối cùng lại thua te tua.

Diệp Quốc Sinh, Diệp Ninh và Diệp Đống cũng quay về nhà.

Mọi người cũng rối rít giải tán, nhưng mà thật lâu sau đó nhà họ Diệp và nhà họ Lưu vẫn sẽ trở thành đề tài câu chuyện trong miệng của tất cả mọi người.

Diệp Quốc Sinh vô cùng vui vẻ, nhưng cũng loáng thoáng có chút bất an.

Tục ngữ có một câu rất hay, thà đắc tội quân tử một ngàn lần cũng không thể đắc tội tiểu nhân một lần.

Mà hai anh em Lưu Mãn đã lòng dạ hẹp hòi lại còn ngông cuồng tự đại, cũng không biết sau này bọn họ sẽ nghĩ ra chiêu gì để đối phó với gia đình bọn họ.

Ông có thể nghĩ đến, Diệp Ninh đương nhiên cũng không dám lơ là.

Nhất là chờ đến khi cô và Diệp Đống đi rồi, chỉ để lại cha mẹ ở trong thôn một mình, vậy sẽ càng khó có thể đề phòng nhà họ Lưu hơn.

Cách tốt nhất để giải quyết chính là để cha mẹ cùng cô đến kinh thành sinh sống, hoặc là để nhà họ Lưu hoàn toàn rời khỏi thôn...

Tốc độ làm việc trong thôn đúng là rất nhanh.

Ngày hôm sau đã liên lạc được với đội thi công, bắt đầu mua sắm toàn bộ nguyên vật liệu cần để xây đường.

Ngày thứ ba, từng chiếc xe gạch, xi măng được đưa vào thôn, đội thi công cũng đã bắt đầu thi công rồi.

Mọi người trong thôn cũng không rảnh rỗi, có người thì góp người, có sức thì giúp sức, tất cả đều gia nhập vào đội ngũ sửa đường.

Thôn trưởng và các cán bộ khác trong thôn đương nhiên còn làm đầu tàu gương mẫu.

Các thôn dân làm đến khí thế bừng bực, trên mặt mọi người đều đầy nụ cười, tràn ngập sức mạnh.

Đã lâu lắm rồi thôn Đại Liễu Thụ còn chưa từng náo nhiệt như thế bao giờ.

Ngày thứ tư, tin tức thôn bọn họ sửa đường đã truyền khắp mấy cái thôn xung quanh.

Mọi người ở những thôn khác đều hâm mộ, có không ít người đều chạy đến xem.

Mà tên của Diệp Ninh cũng lập tức được lan truyền khắp làng trên xóm dưới.

Các lời đồn đãi về cô cũng càng lúc càng phong phú.

Sửa đường đến ngày thứ sáu, càng ngày có càng nhiều thôn khác tụ tập ở thôn Đại Liễu Thụ, không phải đến đây xem người ta sửa đường, mà là muốn gặp thử Diệp Ninh vung tiền như rác.

Mà cửa nhà họ Diệp lại đóng chặt, không bước ra khỏi cửa một bước.

“Chị, hiện tại bên ngoài nhộn nhịp ghê đó, chúng ta không đi ra ngoài xem sao?”

Diệp Đống đã bị nhốt ở trong nhà sáu ngày, cực kỳ muốn được đi ra ngoài.

Không đợi Diệp Ninh trả lời, Diệp Quốc Sinh đã vỗ mạnh lên đầu của cậu.

“Con không nghe chị của con nói sao? Nếu như người bên ngoài biết được thân phận chị của con thì chị của con sẽ không thể ở lại trong nhà được nữa đó.”

Tuy rằng đến cả Diệp Quốc Sinh cũng không rõ vì sao người ngoài biết cô đi hát thì cô sẽ không thể ở lại trong nhà nữa, nhưng mà chỉ cần là con gái nói thì ông đều sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ.

“Cha, cha lại đánh con nữa là con ngu thật đó.” Diệp Đống khoa trương ôm đầu.

Diệp Quốc Sinh là cha ruột chê thẳng thừng: “Con vốn dĩ cũng có thông minh đâu. Nếu như con giỏi bằng một phần ba của chị con thì cũng coi như phần mộ tổ tiên nhà họ Diệp chúng ta bốc khói xanh rồi.”

TBC

Diệp Đống chớp lấy thời cơ, tiếp tục nịnh nọt Diệp Ninh.

“Sao con có thể so sánh được với chị của con chứ? Chị của con là phượng hoàn vàng trong nhà của chúng ta, không chỉ xinh đẹp mà còn tốt bụng, lại còn thông minh tuyệt đỉnh, tài giỏi bất phàm. Con sùng bái chị của con giống như là...”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1222: Chương 1222



“Thôi im đi. Chị của anh nghe không thấy phiền thì em cũng thấy phiền.” Khổng Giai ngồi bên cạnh Diệp Ninh trực tiếp ngắt ngang lời khen ngợi của Diệp Đống.

Diệp Đống nghe lời không nói gì nữa, cười gượng.

Triệu Thu Phân ôm lấy Khiêm Khiêm, nhìn hình ảnh cả gia đình hòa thuận vui vẻ, vui mừng muốn chết.

“Hiện tại nhà chúng ta cũng chỉ còn thiếu Cố Phong mà thôi, chờ đến khi nào Cố Phong cũng quay về thì đó mới coi như là hoàn toàn viên mãn.”

Nghe đến tên Cố Phong, Diệp Ninh lập tức không khống chế được nỗi nhớ nhung và lo lắng trong lòng mình.

Cô đã từ kinh thành về quê được nửa tháng rồi, từ sau khi lắp đặt điện thoại trong nhà xong, cô đã lập tức gọi điện thoại đến doanh số ba của Cố Phong, để lại số điện thoại và lời nhắn.

Nhưng mà Cố Phong vẫn chưa liên lạc với cô lần nào, xem ra nhiệm vụ diễn tập vẫn còn chưa kết thúc.

Cũng không biết vết thương trên người của anh như thế nào rồi?

Có phải cơ thể anh không chịu nổi diễn tập với cường độ cao như thế hay không?

Dựa theo tình hình hiện tại, nếu Cố Phong không chủ động gọi điện thoại về thì cô chắc chắn sẽ không tìm được anh.

Đây cũng là chuyện làm cô bất đắc dĩ nhất.

Khổng Giai nhìn Diệp Ninh đột nhiên trở nên yên tĩnh, đều là phụ nữ, cô ấy cũng đoán được đại khái cô đang nghĩ gì.

TBC

“Chị, có phải chị nhớ anh rể rồi không?”

Diệp Ninh cũng không xấu hổ, trực tiếp gật đầu nói: “Đúng là nhớ anh ấy rồi. Lúc chị và anh ấy tạm biệt thì tình trạng sức khỏe của anh ấy còn tệ hơn cả chị, cũng không biết hiện tại như thế nào rồi.”

Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân nhìn nhau, hai người vừa quan tâm tình hình sức khỏe của Cố Phong, cũng vui mừng vì tình cảm của hai vợ chồng bọn họ càng ngày càng tốt.

“Anh rể biết chị lo lắng cho anh ấy, chắc chắn sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân.”

Những lời Khổng Giai nói ra hoàn toàn lấy lòng Diệp Ninh.

“Chỉ hi vọng là thế.”

Khổng Giai không muốn Diệp Ninh lo lắng quá nhiều, chủ động chuyển sang đề tài khác.

“Chị, em hâm mộ tình cảm của hai người thật đó! Nếu Tiểu Đống có thể thích em bằng một nửa anh rể thích chị thì em đã trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời này rồi.”

Bọn họ đã biết chuyện Cố Phong vì cứu Diệp Ninh mà từ bỏ cả tính mạng của mình.

Tình cảm như thế thật sự làm người ta quá chấn động.

Diệp Ninh theo bản năng nhìn về phía Diệp Đống.

Vẻ mặt Diệp Đống c**ng c*ng, chột dạ đảo mắt.

Cậu vẫn chưa tìm được cơ hội để nói cho Khổng Giai biết chuyện đó.

Thật ra cũng không phải cậu không có cơ hội, mà là mỗi lần định nói thì cậu lại lùi bước, cậu sợ không biết sau này Khổng Giai có thể tha thứ cho cậu hay không.

Khổng Giai vốn dĩ chỉ là thuận miệng nói ra mà thôi, không ngờ lại làm bầu không khí trở nên nghiêm túc rất nhiều, điều này làm cô ấy cảm thấy có chút kinh ngạc

Diệp Đống cũng nhận ra được sự khó hiểu của cô ấy, nhanh chóng bảo đảm nói: “Anh biết ở phương diện này thì anh thua xa anh rể, nhưng mà em cứ yên tâm đi, sau này anh chắc chắn sẽ đối xử tốt với em và Khiêm Khiêm.”

Triệu Thu Phân hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, cười phụ họa: “Đúng vậy, nếu Tiểu Đống làm đối xử tệ bạc với con, mẹ sẽ là người đầu tiên không tha cho nó!”

Diệp Đống cười gượng, mà Diệp Ninh thì lại lựa chọn im lặng.

Buổi trưa, Khổng Giai vào nhà bếp nấu cơm.

Diệp Ninh đi vào, xem xem có thể giúp được gì hay không.

“Em làm là được rồi.” Khổng Giai tùy tiện nói, hoàn toàn không cho Diệp Ninh làm việc.

Cuối cùng dưới sự kiên quyết của Diệp Ninh, mới để cô ngồi xuống lòng bếp, lát nữa sẽ thêm củi đốt lửa.

Nhìn động tác nhanh nhẹn của Khổng Giai, Diệp Ninh âm thầm cảm thán, cô ấy quá giỏi giang.

“Khổng Giai, chị còn có chuyện chưa hỏi em, em có muốn đến kinh thành sinh sống chung với Tiểu Đống không?”

Diệp Đống đã quyết tâm muốn đến kinh thành phát triển,cho dù Diệp Quốc Sinh và Triệu Thu Phân có đi cùng hay không, nhưng mà Khổng Giai là vợ của cậu, chắc chắn là sẽ đi cùng.

Tất cả mọi người cảm thấy đây là chuyện đương nhiên, chỉ có Diệp Ninh hỏi ra vấn đề này.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1223: Chương 1223



Động tác cắt rau của Khổng Giai thoáng khựng lại trong chớp mắt: “Tiểu Đống đã đi rồi, em và Khiêm Khiêm đương nhiên cũng phải đi.”

Diệp Ninh lại lặp lại câu hỏi lầ nữa: “Chị đang hỏi là em có muốn đi qua đó hay không?”

Quả nhiên, Khổng Giai lại im lặng.

“Em có thể nói thật với chị.” Diệp Ninh thật lòng thích Khổng Giai.

Tuy rằng về mặt bối phận cô chính là chị dâu của Khổng Giai, nhưng trên thực tế, Khổng Giai còn lớn hơn cô hai tuổi, có rất nhiều suy nghĩ đều có thể trao đổi với nhau.

Khổng Giai mím môi, do dự vài giây, sau đó mới nói: “Nơi xa nhất mà em từng đi qua chính là trấn trên, trước kia luôn nghe được người khác nói kinh thành phồn hoa như thế nào, cũng từng nghĩ không biết đời này mình có cơ hội đi đến đó hay không. Nhưng mà hiện tại khi thật sự chuẩn bị dọn qua đó sinh sống, trong lòng em lại khá hốt hoảng.”

Diệp Ninh có thể hiểu được, khi đối mặt với hoàn cảnh sống và mối quan hệ lạ lẫm khác, trong lòng sẽ luôn nảy sinh vẻ bất an và sợ hãi.

“Hơn nữa kinh thành còn xa như thế, sau này muốn quay về một lần cũng không dễ dàng gì. Cha mẹ hai bên đều đã lớn tuổi rồi, em không nỡ rời xa bọn họ.” Khổng Giai cũng không nói thẳng là không muốn, nhưng mà trong lời nói lại tràn ngập bất an và mê mang.

“Em đã nói chuyện này với gia đình chưa?” Diệp Ninh tiếp tục hỏi.

Mấy ngày hôm trước Khổng Giai đã từng về nhà mẹ đẻ một lần rồi, có lẽ cũng từng nói đến chuyện này.

Khổng Giai gật đầu nói: “Bọn họ cũng bảo em đi theo Tiểu Đống.”

Diệp Ninh để ý thấy bàn tay đang cầm chuôi d.a.o của cô ấy siết chặt lại, đã nhận ra suy nghĩ thật sự trong lòng cô ấy: “Thật ra nếu em thật sự không muốn đi thì cũng có thể để Tiểu Đống đi lang bạt một mình trước.”

Đáy mắt Khổng Giai xuất hiện chút d.a.o động khác thường, cảm xúc đã đè nén dưới đáy lòng từ lâu cuối cùng cũng không khống chế được nữa: “Chị, em rất bất an.”

Diệp Ninh hơi sửng sốt.

Khổng Giai chua xót cười cười: “Tiểu Đống không phải là anh rể, con người của anh ấy có quá nhiều khuyết điểm, mà hôn nhân của bọn em cũng không bền chắc bằng chị và anh rể. Hiện tại em thậm chí không thể nào xác nhận được rốt cuộc Tiểu Đống có yêu em hay không.”

Diệp Ninh hơi mở miệng muốn an ủi, nhưng mà không biết phải nói cái gì mới đúng.

Bọn họ là thông qua bà mối giới thiệu để quen biết nhau, chỉ hẹn hò tiếp xúc trong khoảng thời gian ngắn, sau đó đã kết hôn, sinh con.

Quy trình như thế này cực kỳ phổ biến ở nông thôn.

Trước khi kết hôn cũng không trải qua bất cứ chuyện khó khăn hay khảo nghiệm gì cả.

Sau khi kết hôn, khả năng lớn nhất cũng chính là củi gạo mắm muối sống cùng nhau cả đời.

Loại hôn nhân như thế này, nếu so với tình yêu thì thứ càng nhiều hơn chính là quen thuộc lẫn nhau, quen với sự tồn tại của đối phương rồi biến thành tình thân gia đình.

Diệp Ninh hiểu, Khổng Giai cũng hiểu.

Huống chi cô ấy vốn dĩ lại không phải là lựa chọn đầu tiên của Diệp Đống.

Cho nên trong đoạn hôn nhân này, cô ấy luôn là bên tự ti.

“Em cũng không dám chia xa với Tiểu Đống, em sợ chờ thời gian dài rồi, tình cảm giữa tụi em sẽ càng lúc càng mờ nhạt. Em càng sợ sau khi một mình anh ấy đến kinh thành công thành danh toại rồi, đối mặt với quá nhiều dụ hoặc, sẽ rời khỏi em.” Khổng Giai gian nan nói.

Hơn nữa đây là tình huống chắc chắn sẽ phát sinh, cho nên vì bảo vệ hôn nhân của mình, cô ấy hoàn toàn không có quyền lựa chọn.

Diệp Ninh không thể nào phản bác, càng không thể nào biện hộ thay Diệp Đống được.

Điều Khổng Giai lo lắng là đúng.

Diệp Đống không chỉ ham ăn biếng làm, thích bắt nạt kẻ yếu mà còn hoàn toàn không có trách nhiệm, càng chịu đựng không được những thứ cám dỗ bên ngoài.

Sau khi xảy ra sự kiện ở kinh thành, cho dù có một phần là vì Mục Văn Hạo cố ý sắp xếp, nhưng nếu bản thân Diệp Đống có thể giữ vững điểm giới hạn thì chắc chắn cũng sẽ không xảy ra những chuyện đó.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1224: Chương 1224



Nghĩ như thế, Diệp Ninh lại không thể nào xác định được rốt cuộc thì chuyện cô nâng đỡ cậu, dẫn cậu đến kinh thành phát triển rốt cuộc là đúng hay là sai?

Khổng Giai nhìn thấy gương mặt dần dần trở nên căng thẳng của cô, còn tưởng rằng mình đã nói sau rồi.

“Chị, em cũng chỉ suy nghĩ lung tung mà thôi, Tiểu Đống vẫn rất tốt với em và con trai.”

Diệp Ninh lắc đầu.

Khổng Giai không rõ cái lắc đầu này đại biểu cho cái gì?

Cô ấy còn đang định hỏi cho rõ ràng, Diệp Đống đã từ bên ngoài đi đến.

“Trưa nay ăn gì thế? Anh sắp c.h.ế.t đói rồi nè.”

Cậu cợt nhả tiến đến bên cạnh Khổng Giai.

Răng rắc

Diệp Ninh bẻ gãy khúc củi trong tay, nhìn thấy cậu thì nhịn không được nổi giận.

“Em, lại đây nhóm lửa!”

Cô lạnh lùng ra lệnh.

Diệp Đống thấy vẻ mặt âm u của cô dọa sợ, cũng không dám cười nữa.

Diệp Ninh đứng lên, chào hỏi với Khổng Giai một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài.

“Chị bị làm sao thế?” Diệp Đống không hiểu ra sao.

Khổng Giai cũng không biết, bất an nói: “Có thể là do em nói sai gì đó rồi.”

Diệp Đống nhíu mày, cậu biết Diệp Ninh sẽ không nổi giận với Khổng Giai.

Không phải vì Khổng Giai, vậy chỉ có thể là vì cậu.

“Em với chị nói cái gì vậy?”

Cậu đột nhiên có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm vào mặt Khổng Giai, muốn nhìn ra manh mối gì đó.

Dù sao thì trong lòng cậu còn ôm theo một bí mật lớn như thế.

Khổng Giai đương nhiên sẽ không nói cho cậu nghe chuyện cô ấy vừa nói với Diệp Ninh, ấp úng có lệ nói: “Cũng không có nói gì hết.”

Diệp Đống càng thêm xác định hai người bọn họ có chuyện giấu mình.

“Có phải chị của anh đã nói cái gì về anh với em không?”

Cậu cẩn thận dò hỏi.

Khổng Giai giật mình, nhạy cảm phát hiện ra cậu có chuyện: “Nói chuyện gì liên quan đến anh chứ?”

“Hả?” Diệp Đống không ngờ rằng cậu lại tự đào hố chôn mình.

Rốt cuộc thì cậu có nên nói cho cô ấy biết luôn không?

Lần này đổi thành Khổng Giai tò mò nghiên cứu nhìn chằm chằm vào cậu.

Lòng bàn tay Diệp Đống toát mồ hôi lạnh, lời nói đã đến bên miệng rồi, nhưng lại không có can đảm nói ra.

“Em mau nấu cơm đi, anh thật sự rất đói bụng.”

Khổng Giai nhìn ánh mắt né tránh của cậu, trong lòng mang theo một chút bất an...

Diệp Ninh ở trong phòng mình gấp quần áo, Diệp Đống lằng nhà lằng nhằng đi đến.

“Chị.”

“Sao em không ở trong bếp phụ em ấy đi, đi ra ngoài làm gì?” Diệp Ninh tức giận nói.

Diệp Đống méo mặt, sau khi vào phòng mới cẩn thận đóng cửa lại

“Chị, có phải chị giận em không?”

Diệp Ninh liếc nhìn cậu: “Đúng vậy.”

Cái câu đang sống trong phúc mà không biết phúc chính là dùng để miêu tả thằng ranh này.

Thật ra Diệp Đống cũng rất khó chịu, sau khi quay về, mỗi ngày cậu đều phải đối mặt Khổng Giai, đều cảm thấy rất chột dạ và sợ hãi.

“Chị, không phải em không muốn xin lỗi Khổng Giai, mà là em thật sự không dám.”

Diệp Ninh lạnh lùng nói móc: “Sao lúc em sung sướng lại không cảm thấy sợ hãi vậy?”

Diệp Đống không còn lời gì để nói, lúc đó cậu bị người ta dụ dỗ.

“Nếu không chờ em và Khổng Giai đến kinh thành rồi, em lại nói cho em ấy biết có được không?”

Diệp Ninh suýt chút nữa đã cho cậu một bạt tai: “Diệp Đống, em đang nói tiếng người đó hả? Em đây là cho rằng em ấy là con gái, lại còn ôm con theo, ở nơi trời xa đất lạ kia, cho dù thật sự không tha thứ cho em thì cũng không thể nào đi được đúng không?”

Diệp Ninh trực tiếp vạch trần toan tính đê tiện của cậu.

Mặt Diệp Đống như nóng lên, biết lần này Diệp Ninh thật sự tức giận, vội vàng sửa miệng nói: “Chị, em biết lỗi rồi. Em bảo đảm trong vòng hai ngày này nhất định sẽ tìm cơ hội xin lỗi Khổng Giai!”

Chuyện thành thật khai báo với Khổng Giai, cầu xin Khổng Giai tha thứ cũng là chuyện mà cậu quyết định, hiện tại thật sự không thể kéo dài thời gian được nữa rồi.

Diệp Ninh tức giận bực bội trừng mắt nhìn cậu, nếu đến cả can đảm chịu trách nhiệm trước lỗi lầm do mình làm ra mà cậu cũng không có, vậy cả đời này cũng không thể trông cậy được chuyện cậu sẽ trở nên tài giỏi gì.

“Em tự giải quyết cho tốt đi.”

Nghĩ như thế, Diệp Ninh lại không thể nào xác định được rốt cuộc thì chuyện cô nâng đỡ cậu, dẫn cậu đến kinh thành phát triển rốt cuộc là đúng hay là sai?

Khổng Giai nhìn thấy gương mặt dần dần trở nên căng thẳng của cô, còn tưởng rằng mình đã nói sau rồi.

“Chị, em cũng chỉ suy nghĩ lung tung mà thôi, Tiểu Đống vẫn rất tốt với em và con trai.”

Diệp Ninh lắc đầu.

Khổng Giai không rõ cái lắc đầu này đại biểu cho cái gì?

Cô ấy còn đang định hỏi cho rõ ràng, Diệp Đống đã từ bên ngoài đi đến.

“Trưa nay ăn gì thế? Anh sắp c.h.ế.t đói rồi nè.”

Cậu cợt nhả tiến đến bên cạnh Khổng Giai.

Răng rắc

Diệp Ninh bẻ gãy khúc củi trong tay, nhìn thấy cậu thì nhịn không được nổi giận.

“Em, lại đây nhóm lửa!”

Cô lạnh lùng ra lệnh.

Diệp Đống thấy vẻ mặt âm u của cô dọa sợ, cũng không dám cười nữa.

Diệp Ninh đứng lên, chào hỏi với Khổng Giai một tiếng rồi lập tức đi ra ngoài.

“Chị bị làm sao thế?” Diệp Đống không hiểu ra sao.

Khổng Giai cũng không biết, bất an nói: “Có thể là do em nói sai gì đó rồi.”

Diệp Đống nhíu mày, cậu biết Diệp Ninh sẽ không nổi giận với Khổng Giai.

Không phải vì Khổng Giai, vậy chỉ có thể là vì cậu.

“Em với chị nói cái gì vậy?”

Cậu đột nhiên có chút căng thẳng, nhìn chằm chằm vào mặt Khổng Giai, muốn nhìn ra manh mối gì đó.

Dù sao thì trong lòng cậu còn ôm theo một bí mật lớn như thế.

Khổng Giai đương nhiên sẽ không nói cho cậu nghe chuyện cô ấy vừa nói với Diệp Ninh, ấp úng có lệ nói: “Cũng không có nói gì hết.”

Diệp Đống càng thêm xác định hai người bọn họ có chuyện giấu mình.

“Có phải chị của anh đã nói cái gì về anh với em không?”

Cậu cẩn thận dò hỏi.

Khổng Giai giật mình, nhạy cảm phát hiện ra cậu có chuyện: “Nói chuyện gì liên quan đến anh chứ?”

“Hả?” Diệp Đống không ngờ rằng cậu lại tự đào hố chôn mình.

Rốt cuộc thì cậu có nên nói cho cô ấy biết luôn không?

Lần này đổi thành Khổng Giai tò mò nghiên cứu nhìn chằm chằm vào cậu.

Lòng bàn tay Diệp Đống toát mồ hôi lạnh, lời nói đã đến bên miệng rồi, nhưng lại không có can đảm nói ra.

“Em mau nấu cơm đi, anh thật sự rất đói bụng.”

Khổng Giai nhìn ánh mắt né tránh của cậu, trong lòng mang theo một chút bất an...

Diệp Ninh ở trong phòng mình gấp quần áo, Diệp Đống lằng nhà lằng nhằng đi đến.

“Chị.”

“Sao em không ở trong bếp phụ em ấy đi, đi ra ngoài làm gì?” Diệp Ninh tức giận nói.

Diệp Đống méo mặt, sau khi vào phòng mới cẩn thận đóng cửa lại

“Chị, có phải chị giận em không?”

Diệp Ninh liếc nhìn cậu: “Đúng vậy.”

Cái câu đang sống trong phúc mà không biết phúc chính là dùng để miêu tả thằng ranh này.

Thật ra Diệp Đống cũng rất khó chịu, sau khi quay về, mỗi ngày cậu đều phải đối mặt Khổng Giai, đều cảm thấy rất chột dạ và sợ hãi.

“Chị, không phải em không muốn xin lỗi Khổng Giai, mà là em thật sự không dám.”

Diệp Ninh lạnh lùng nói móc: “Sao lúc em sung sướng lại không cảm thấy sợ hãi vậy?”

Diệp Đống không còn lời gì để nói, lúc đó cậu bị người ta dụ dỗ.

“Nếu không chờ em và Khổng Giai đến kinh thành rồi, em lại nói cho em ấy biết có được không?”

Diệp Ninh suýt chút nữa đã cho cậu một bạt tai: “Diệp Đống, em đang nói tiếng người đó hả? Em đây là cho rằng em ấy là con gái, lại còn ôm con theo, ở nơi trời xa đất lạ kia, cho dù thật sự không tha thứ cho em thì cũng không thể nào đi được đúng không?”

Diệp Ninh trực tiếp vạch trần toan tính đê tiện của cậu.

Mặt Diệp Đống như nóng lên, biết lần này Diệp Ninh thật sự tức giận, vội vàng sửa miệng nói: “Chị, em biết lỗi rồi. Em bảo đảm trong vòng hai ngày này nhất định sẽ tìm cơ hội xin lỗi Khổng Giai!”

Chuyện thành thật khai báo với Khổng Giai, cầu xin Khổng Giai tha thứ cũng là chuyện mà cậu quyết định, hiện tại thật sự không thể kéo dài thời gian được nữa rồi.

Diệp Ninh tức giận bực bội trừng mắt nhìn cậu, nếu đến cả can đảm chịu trách nhiệm trước lỗi lầm do mình làm ra mà cậu cũng không có, vậy cả đời này cũng không thể trông cậy được chuyện cậu sẽ trở nên tài giỏi gì.

“Em tự giải quyết cho tốt đi.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1225: Chương 1225



Bốp!

Ly thủy tinh rơi xuống mặt đất, vỡ tan tành.

Ánh mắt của Lưu Mãn lạnh lùng giống như vụn băng.

Hôm nay đã là ngày sửa đường thứ bảy rồi, bên ngoài đều đang làm việc hừng hực khí thế, nhưng trước cửa nhà anh ta lại không có lấy một con chó.

Nếu so với cảnh khách đến đầy nhà lúc trước, vậy thì hiện tại không có ai đến thăm hỏi làm anh ta cảm thấy vô cùng nhục nhã và dày vò.

“Anh, anh mau nghĩ cách gì đi. Hiện tại em thậm chí còn không có mặt mũi đi ra khỏi nhà, người trong thôn đều đang cười nhạo nhà mình đó!”

Đối mặt với lửa giận của Lưu Mãn, Lưu Mỹ Lệ không chỉ không khuyên nhủ, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa.

Lưu Mãn đang định tiếp tục nổi giận thì trong sân đã vang lên tiếng của Mạnh Phàm Chí.

“Trong nhà có ai không?”

Lưu Mãn và Lưu Mỹ Lệ liếc nhìn nhau, không biết vì sao ông ta sẽ đột nhiên đến đây.

Lưu Mãn nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc, lạnh nhạt đi ra ngoài.

“Tôi đang ở nhà.”

Mạnh Phàm Chí nhìn thấy anh ta, thái độ cũng chẳng khác gì lúc trước, không đợi anh ta hỏi thì đã chủ động nói rõ mục đích của chính mình.

“Thôn trưởng bảo bác đến đây trả lại tiền dùng để sửa chữa đại đội mà con đã đưa lúc trước.”

Ông ta vừa nói vừa đưa túi trong tay qua.

“Thật ra bác nên đến đây từ mấy ngày trước rồi, bận nhiều việc quá nên quên mất. Con đếm thử xem đã đủ hay chưa.”

Mặt mày Lưu Mãn xanh mét, đến cả tiền đã xài cũng bị trả về, đây không phải vả mặt anh ta thì là cái gì nữa?

Cố tình chuyện đòi tiền này còn là do chính miệng anh ta nói ra.

“Trong thôn mình có tiền như thế từ lúc nào vậy?”

Anh ta nói móc.

Mạnh Phàm Chí cũng không giận: “Trong thôn làm gì có tiền chứ, là Diệp Ninh đưa đó.”

Lưu Mãn vừa mới cầm lấy túi, nghe nói số tiền này cũng là do Diệp Ninh đưa, ước gì có thể xé nát cái túi này.

“Xem ra sau này thôn Đại Liễu Thụ phải sửa thành họ Diệp rồi!”

Mạnh Phàm Chí cố tình ngó lơ lửa giận của anh ta nói: “Họ gì cũng không quan trọng, chỉ cần có thể cải thiện điều kiện sống của các bà con trong thôn thì người đó chính là ân nhân của cả thôn.”

Đầu óc Lưu Mãn kêu ầm ầm, huyết áp tăng cao.

“Trong thôn còn có rất nhiều chuyện, bác đi về trước đây.” Mạnh Phàm Chí hoàn toàn không cho anh ta có cơ hội mở miệng, xoay người rời đi trước.

Lưu Mãn nghiến răng ken két, trán nổi đầy gân xanh.

“Diệp Ninh, từ hôm nay trở đi, nếu không phải cô c.h.ế.t thì chính là tôi sống!”

“Hắt xì!”

Diệp Ninh hắt hơi một cái thật mạnh.

Cô còn đang suy nghĩ không biết ai nói xấu sau lưng mình thì điện thoại bàn trong nhà đã vang lên.

Reng reng reng!

Tiếng chuông điện thoại trong trẻo làm Diệp Quốc Sinh, Triệu Thu Phân đều lập tức ngẩn người.

Mãi đến khi Diệp Đống hấp tấp chạy đến nghe điện thoại, hai vợ chồng mới phản ứng lại.

TBC

Thật ra cũng không thể trách bọn họ được, từ sau khi lắp đặt điện thoại đến bây giờ, gần như toàn là Diệp Ninh gọi điện thoại ra ngoài, đây là lần đầu tiên có người gọi điện thoại đến.

Đương nhiên mặc kệ người gọi điện thoại đến là ai thì chắc chắn cũng đều là tìm Diệp Ninh.

Diệp Ninh không chút hoang mang ra khỏi phòng mình.

Bên này, Diệp Đống đã cầm ống nghe điện thoại lên đặt bên lỗ tai, bắt chước theo các mấy người thành phố nghe điện thoại, nghiêm túc nói: “Alo, đây là nhà họ Diệp, xin hỏi tìm ai?”

“Tiểu Đống, là anh, Cố Phong đây.” Giọng của Cố Phong truyền đến.

Giây tiếp theo, Diệp Đống đã kích động nhảy cẫng lên: “Anh rể, cuối cùng anh cũng chịu gọi điện thoại về rồi!”

Cậu rống như thế, mọi người trong phòng và ngoài phòng đều có thể nghe được rõ ràng.

Diệp Ninh vốn dĩ còn rất bình tĩnh, nghe được người gọi điện thoại đến là Cố Phong, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh Diệp Đống.

Diệp Đống gân cổ lên nói: “Anh rể, em nhớ anh c.h.ế.t đi được! Mỗi ngày chị của em cũng đều nhớ anh đó! Hiện tại anh có khỏe không?”

Diệp Ninh vốn dĩ nghĩ chờ Diệp Đống nói xong lại đi cầm ống nghe.

Nhưng mà không ngờ Diệp Đống lại không chờ Cố Phong ở đầu dây bên kia trả lời, đã lại hưng phấn tự nói tiếp: “Anh rể, anh không biết đâu, sau khi em với chị em về nhà thì đã xảy ra nhiều chuyện lắm. Để em kể cho anh nghe...”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1226: Chương 1226



Mặt Diệp Ninh đen lại, giơ tay đánh cậu ngay.

Diệp Đống đang hưng phấn, hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ lọt vào “độc thủ” của Diệp Ninh. Chờ đến khi cậu quay đầu lại nhìn, Diệp Ninh đã tức giận trừng mắt nhìn cậu.

“Em kể hết rồi chị nói cái gì với anh rể của em nữa đây hả?”

Diệp Ninh cố ý xụ mặt, nhưng mà đáy mắt đuôi mày đều không thể giấu được sự vui vẻ.

Lúc này Diệp Đống mới phản ứng lại, cười hắc hắc nói: “Thì cũng tại em nhớ anh rể đó.”

Diệp Ninh cầm lấy ống nghe, đang định nói chuyện, Diệp Đống đã nhích sát lại gần người cô.

“Đi ra ngoài.”

Diệp Đống lại tiếp tục quấy rối: “Chị, giữa chị và anh rể còn có chuyện gì là em không thể nghe được nữa chứ?”

Diệp Ninh nhận ra ý đồ xấu xa của cậu, tăng thêm âm lượng: “Đừng để chị phải lặp lại lần thứ hai.”

Diệp Đống không dám quậy nữa, kẹp chặt đuôi dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra khỏi phòng.

Thế giới hình như cũng yên tĩnh lại.

Trước khi mở miệng nói chuyện, nhịp tim của Diệp Ninh cũng đập nhanh hơn một chút: “Là em đây.”

TBC

Cố Phong ở đầu dây bên kia cũng nghe được cuộc đấu võ mồm của hai chị em, trên mặt hiện lên chút ý cười.

Hiện tại cuối cùng cũng có thể nói chuyện với cô, ánh mắt của anh cũng trở nên vô cùng dịu dàng.

“Tiểu Đống đi rồi hả?”

Diệp Ninh cười nói: “Bị em mắng chạy rồi. Anh đã kết thúc nhiệm vụ chưa?”

“Vẫn chưa. Hiện tại có điều kiện, có thời gian gọi điện thoại ra ngoài.

Lúc trước khi bọn họ ở kinh thành cũng đã hẹn trước rồi, Diệp Ninh quay về thăm người thân, lắp đặt điện thoại trong nhà, sau đó báo số điện thoại cho phòng thường trực của doanh số ba.

Cho nên trước khi Cố Phong gọi điện thoại đến thì đã liên hệ với phòng thường trực trước rồi.

“Sức khỏe của em như thế nào?”

“Sức khỏe của anh thế nào?”

Hai người lại trăm miệng một lời hỏi những lời này.

Diệp Ninh cười thành tiếng: “Em ở nhà ăn ngon uống tốt, còn có người chăm sóc, mười ngón tay không dính một giọt nước, cơ thể đương nhiên sẽ khôi phục rất nhanh.”

Cố Phong cũng nhẹ nhàng nói: “Tuy rằng nhiệm vụ lần này khá gấp gáp, nhưng trên cơ bản anh đều chỉ phụ trách công việc chỉ huy. Tuy rằng có đôi lúc không thể ăn cơm đúng giờ, nhưng mà mỗi ngày đều uống thuốc đều đặn, tạm thời cũng coi như tạm ổn.”

Diệp Ninh nghe anh nói như thế, trong lòng cuối cùng mới bớt lo hơn.

“Lúc nãy Diệp Đống nói bên em đã xảy ra nhiều chuyện lắm hả?” Cố Phong quan tâm đến tất cả tình hình xuất hiện bên cạnh cô.

Diệp Ninh cung không muốn lãng phí thời gian trò chuyện quý giá cho loại chuyện này: “Chuyện này không quan trọng, chờ sau này gặp mặt em lại từ từ kể cho anh nghe. Anh có nhớ em không?”

Đương nhiên không có chuyện gì quan trọng hơn việc nói ra nỗi nhớ.

Cô vốn còn tưởng rằng Cố Phong sẽ không chút do dự trả lời, nhưng mà không ngờ rằng cô nói xong, đầu dây bên kia lại chìm vào trong yên lặng.

Một giây.

Hai giây.

Năm giây.

Ngay lúc Diệp Ninh nghĩ có phải là mất kết nối rồi hay không, tiếng ho khan của Cố Phong lại vang lên.

“Em ở trong nhà có an toàn không? Có bị fans mê ca nhạc quấy rầy không?”

Anh đột nhiên thay đổi đề tài, làm tâm trạng của Diệp Ninh lập tức đọng lại.

Anh không nghe được câu hỏi lúc nãy của cô, hay là cố ý không muốn trả lời?

“Trong nhà mọi chuyện đều ổn cả, tạm thời trong thôn còn chưa có ai biết được thân phận của em, em cũng rất hiếm khi đi ra ngoài, anh có thể yên tâm. Cho nên mấy ngày nay anh có nhớ em không?”

Để nghiệm chứng suy đoán của mình, cô lại lặp lại lần nữa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1227: Chương 1227



“Ừm...”

Không ngờ Cố Phong lại ấp úng.

“Vấn đề này khó trả lời đến thế sao?” Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc trêu chọc.

Chỉ mới không gặp nhau nửa tháng, sao anh lại trở nên ngượng ngùng xoắn xuýt như thế?

“Không phải. Chỉ là không tiện cho lắm.” Tiếng nói của Cố Phong rõ ràng nhỏ hơn rất nhiều, giải thích.

Diệp Ninh hơi sửng sốt, sau đó ý thức được gì đó: “Được rồi, vậy không hỏi.”

Không đợi cô nói xong, ống nghe lại vang lên tiếng đáp đồng thanh.

“Chị dâu, doanh trưởng nhớ chị!”

Giọng nói này rõ ràng không phải cùng một người, mà là một đống người.

Cho dù cách ống nghe, lỗ tai Diệp Ninh cảm thấy có chút chói tai, mặt lập tức đỏ bừng lên.

“Bọn họ có thể nghe được tiếng em nói chuyện hả?”

Lúc nãy Cố Phong nói không tiện, cô đã nghĩ đến chuyện có lẽ là bên cạnh anh có người khác.

Sự thật chứng minh đúng là có người khác, hơn nữa không chỉ có thể nghe được lời Cố Phong nói, hình như bọn họ còn có thể nghe được lời cô nói thì phải?

“Ừ.” Cố Phong cho cô một câu trả lời khẳng định.

Diệp Ninh muốn phát điên, gương mặt giống như có lửa đốt.

“Sao anh không chịu nhắc nhở em sớm chứ?”

Giọng nói đầy cưng chiều của Cố Phong truyền đến, ngược lại còn không thèm để ý: “Không có gì, nghe thấy thì nghe đi.”

“Chào chị dâu!”

TBC

“Chị dâu, doanh trưởng nhớ chị lắm đó, chỉ cần có thời gian rảnh là sẽ cầm ảnh chụp của chị ngắm.”

“Chị dâu, chừng nào thì chị với doanh trưởng làm rượu mừng thế, mọi người đều đang chờ ăn kẹo mừng của doanh trưởng!”

...

Ở đầu dây bên kia vô cùng nhộn nhịp.

Mặt mày Diệp Ninh tràn ngập ý cười.

Tất cả mọi người đều đã biết được chuyện cô và Cố Phong ly hôn từ lâu, hiện tại bọn họ mở miệng ngậm miệng đều là chị dâu, lại còn không chút kiêng dè trêu chọc, có nghĩa là Cố Phong cũng không che giấu chuyện bọn họ đã quay lại với nhau.

Hành vi công khai này làm cô cảm thấy tràn ngập cảm giác an toàn.

Đồng thời cũng có thể cảm giác được Cố Phong hoàn toàn kiên định với phần tình cảm này.

“Mấy cậu lại kêu nữa thì tôi và chị dâu của các cậu sẽ không có thời gian nói chuyện đó!” Cố Phong gân cổ lên quát to.

Quả nhiên bên kia lập tức trở nên yên lặng lại.

“Đừng để ý đến bọn họ, bình thường anh chiều bọn họ quá, cho nên bọn họ mới dám ngông cuồng như thế đó.” Tuy rằng ngoài miệng Cố Phong nói như thế, nhưng mà giọng điệu nhẹ nhàng không có chút trách mắng gì cả.

“Cũng khá tốt đấy chứ.” Diệp Ninh chỉ cần tưởng tượng đến tình cảnh bên anh, cảm thấy có vẻ rất hòa hợp.

Cố Phong tranh thủ thời gian nói: “Em định chừng nào đi về? Bên anh thì còn cần khoảng mười ngày nữa là xong, đến lúc đó anh có thể đến đón em.”

Diệp Ninh suy nghĩ nói: “Em chưa thể xác định nữa, ngày mai em sẽ đến nhà anh thăm cha mẹ anh. Chờ anh diễn tập xong thì chúng ta lại liên lạc tiếp.

“Được rồi. Đã đến giờ, không thể nói chuyện được nữa.” Cố Phong cũng không nỡ, nhưng cũng đành phải chuẩn bị cúp điện thoại.

Diệp Ninh nói với ống nghe điện thoại: “Nhớ chăm sóc tốt cho bản thân đó.”

“Em cũng vậy.” Cố Phong nói xong, cúp điện thoại.

Điện thoại vẫn cứ dán sát vào lỗ tai của Diệp Ninh, nghe bên trong phát ra tiếng “tút tút”, một lúc lâu sau mới lưu luyến không rời buông xuống.

Thời gian trò chuyện rất ngắn ngủi, giống như còn chưa kịp nói cái gì, nhưng lại giống như đã nói hết rồi.

Giờ phút này, trong lòng Diệp Ninh cảm thấy yên tâm chưa từng có.

Ngày hôm sau.

Trời còn chưa sáng, Diệp Ninh và Diệp Đống đã cùng nhau đi ra ngoài.

Diệp Ninh vẫn cứ che mặt kín mít.

Vết thương trên người Diệp Đống cũng chưa hoàn toàn khôi phục, chỉ có thể lựa chọn đi bộ.

Bọn họ đi sớm như thế là vì sợ trời sáng rồi, trong thôn sẽ trở nên nhộn nhịp, bọn họ lại rất khó có thể đi ra ngoài.

Hai chị em bọn họ ra khỏi thôn cũng không sốt ruột, chậm rãi đi bộ về phía thôn Hạnh Hoa.

Hai người đều khá may mắn, đi được một lúc đã chặn được một chiếc xe lừa dọc đường.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1228: Chương 1228



Diệp Ninh đưa cho đối phương một ít tiền, bảo đối phương trực tiếp chở bọn họ đến thôn Hạnh Hoa.

Chờ đến khi đến nhà họ Cố thì mặt trời cũng vừa mới mọc.

Người trong thôn đều dậy sớm, cơ thể Cố Kiến Quốc không được khỏe cho lắm, sáng sớm mỗi ngày đều sẽ ở trong sân tập thể dục.

Ngô Tú Nga cũng đang nấu cơm sáng.

Lúc hai vợ chồng nhìn thấy Diệp Ninh và Diệp Đống, bọn họ cũng không nhận ra Diệp Ninh ngay, mà lại nhận ra Diệp Đống đầu tiên.

Mãi đến khi Diệp Ninh gọi “cha mẹ”, hai người đều ngơ ngẩn.

“Tiểu Ninh?”

Cố Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh.

Hiện tại Diệp Ninh đang đội nón và đeo khẩu trang, chỉ lộ ra một đôi mắt.

Cho dù cô không bịt kín mít như thế thì ông ấy cũng không nhận ra cô.

Bởi vì lần trước khi gặp Diệp Ninh thì còn là một năm trước. Lúc đó tuy rằng Diệp Ninh cũng đã bắt đầu giảm cân, nhưng mà nếu so với hiện tại thì cũng chênh lệch không nhỏ.

Diệp Ninh tháo khẩu trang xuống, cười nói với hai ông bà: “Cha mẹ, là con.”

Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga ngẩn ngơ chừng hai phút mới hoàn toàn khẳng định cô chính là con dâu của nhà bọn họ.

Hai người vừa khiếp sợ, vừa vui vẻ, lại còn hưng phấn

“Tiểu Ninh, là con thật à! Con về lúc nào thế? Sao con gầy nhiều vậy, cũng xinh đẹp hơn rất nhiều rồi, cha me sắp không nhận ra con luôn rồi!”

Ngô Tú Nga nắm chặt lấy tay Diệp Ninh, mắt đỏ lên.

Diệp Ninh nhìn mái tóc bạc của Ngô Tú Nga, đã hơn một năm không gặp, bà ấy đã già nua và tiều tụy hơn trước kia quá nhiều.

Cũng may trạng thái của Cố Kiến Quốc cũng không tệ lắm, trông có vẻ còn khỏe khoắn hơn rất nhiều.

Bốn người đương nhiên là không rảnh lo đến chuyện ăn sáng, cùng nhau đi vào nhà.

Ngô Tú Nga kích động hỏi thăm không ngừng.

Diệp Ninh ngoan ngoãn trả lời.

Nghe được cô nói cô và Cố Phong đều tốt, hiện tại Cố Phong đang tiến hành huấn luyện diễn tập, hai vợ chồng đều lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Cha mẹ, lần này con về đây ngoại trừ thăm cha mẹ ra, thật ra con còn có việc muốn thương lượng với cha mẹ.”

“Con nói đi.” Ngô Tú Nga đồng ý liên hồi.

Đừng nói là một chuyện, cho dù là một trăm chuyện, chỉ cần bọn họ có thể làm được thì bọn họ đều sẽ lập tức đồng ý ngay.

TBC

Trước khi Diệp Ninh mở miệng nói chuyện đã quay đầu nhìn thoáng qua Cố Kiến Quốc: “Sức khỏe của cha vẫn luôn không tốt cho lắm, điều kiện sinh sống trong thôn dù sao thì cũng có hạn, sau khi con và Cố Phong thương lượng xong, muốn hỏi ý kiến của cha mẹ, không biết cha mẹ có đồng ý dọn đến kinh thành sinh sống hay không?”

Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga đều đồng loạt ngẩn người, chuyện này quá đột ngột, bọn họ hoàn toàn không ngờ rằng cô sẽ có kế hoạch này.

“Dọn đến kinh thành sống hả?”

Diệp Ninh gật đầu: “Bên kinh thành sẽ tiện lợi hơn rất nhiều, quan trọng nhất chính là điều kiện chữa bệnh cũng rất tốt. Sau này Tiểu Đống cũng sẽ đến bên kia phát triển, con cũng sẽ thường xuyên qua đó, cho nên nếu cha mẹ dọn qua đó sẽ thuận tiện hơn rất nhiều. Đương nhiên nếu cha mẹ không muốn đến kinh thành thì cha mẹ dọn đến quân khu cũng được.”

Cứ như thế, cũng coi như có thể giải quyết nỗi lo âu của cô và Cố Phong, cũng có thể chăm sóc cho bọn họ tốt hơn.

“Vậy thì phiền hai đứa quá rồi nhỉ?” Điều đầu tiên Cố Kiến Quốc nghĩ đến chính là không muốn thêm phiền phức cho con trai và con dâu, nơi ở và chi phí tiêu dùng cũng sẽ là một con số rất lớn, ông ấy thật sự không muốn tăng thêm gánh nặng cho bọn họ.

Diệp Ninh cười nói: “Không phiền phức gì cả. Cha mẹ ở lại trong nhà, Cố Phong cũng không yên tâm lắm. Chỉ cần cha mẹ đồng ý đi thì không cần phải suy nghĩ thêm chuyện gì khác, cứ giao cho con sắp xếp là được rồi.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1229: Chương 1229



Diệp Ninh rất tôn trọng suy nghĩ của các cha mẹ.

Nếu bọn họ đồng ý dọn qua đó, cô sẽ trực tiếp mua một căn nhà ở quân khu hoặc là kinh thành, để bọn họ ở nơi đó.

Nếu bọn họ không muốn, vậy tranh thủ mấy ngày nay cô còn ở nhà, sẽ sắp xếp xử lý hết tất cả những chuyện cô có thể cải thiện.

Đương nhiên hiện tại chuyện sửa chữa nhà đã không hiện thực cho lắm, dù sao thì cô cũng không thể ở lại trong nhà mấy tháng liền.

Mà sức khỏe của Cố Kiến Quốc lại không tốt cho lắm, cũng không chịu nổi sự ầm ĩ và mệt mỏi khi xây nhà.

TBC

Cố Kiến Quốc và Ngô Tú Nga đều do dự.

Bọn họ chỉ có một đứa con trai là Cố Phong, đương nhiên cũng muốn có thể sống chung với con.

Nhưng mà rời khỏi thôn cũng không phải chuyện nhỏ gì.

Diệp Ninh nhận ra hai người bọn họ đang rất phân vân do dự: “Cha mẹ, hai người có thể chậm rãi suy nghĩ. Với lại thật ra cha mẹ của con cũng đang do dự. Chờ cha mẹ suy nghĩ kỹ rồi, con cũng cần một chút thời gian để sắp xếp.

Cho nên bọn họ cũng không cần quá sốt ruột.

Lúc này Cố Kiến Quốc mới gật đầu nói: “Cha với mẹ của con sẽ cẩn thận suy xét.”

Ba người trò chuyện suốt một buổi sáng, Diệp Ninh đưa một tờ danh sách vật dụng cần mua cho Diệp Đống.

Bên trên toàn viết các đồ dùng sinh hoạt hàng ngày và củi gạo mắm muối.

Diệp Đống quá quen thuộc với quy trình này, cầm lấy danh sắm đồ cần mua, cũng cầm lấy tiền mà Diệp Ninh đưa qua, sau đó lập tức chạy ra ngoài.

“Tiểu Ninh, con đi ra ngoài kiếm được tiền là rất tốt, nhưng mà cũng đừng làm việc quá vất vả.”

Thông qua cuộc nói chuyện với Diệp Ninh từ nãy đến giờ, Cố Kiến Quốc đã biết trong hơn một năm qua cô đi ra ngoài làm việc rất tốt, thật sự cảm thấy vô cùng vui mừng.

“Con không vất vả. Còn trẻ thì nên cố gắng làm việc nhiều hơn.” Diệp Ninh nói như thế cũng là vì muốn làm cho bọn họ yên tâm.

“Tình cảm của con và Cố Phong vẫn tốt chứ?”

Lúc nãy khi Diệp Đống còn ở đây, Cố Kiến Quốc cũng không nhắc đến đề tài này, hiện tại chỉ còn lại hai vợ chồng bọn họ và Diệp Ninh, mới nhịn không được quan tâm.

Nếu so với trước kia thì Diệp Ninh của hiện tại giống như đã biến thành một người hoàn toàn khác.

Là ông ấy vì muốn báo ân, cho nên mới cưỡng ép Cố Phong cưới Diệp Ninh.

Giữa hai người bọn họ không có bất cứ tình cảm cơ sở gì cả, hơn nữa ông ấy cũng biết rõ lúc mới đầu con trai ghét cuộc hôn nhân này đến mức nào.

Không ngờ chỉ mới một hai năm ngắn ngủi, Diệp Ninh lại đã có thay đổi lớn đến thế.

Hơn nữa sự thay đổi này cũng không phải chỉ giới hạn trong vẻ bề ngoài mà còn thay đổi tính cách nữa.

Cho nên Cố Kiến Quốc thật sự không thể xác định mối quan hệ tình cảm của hai người bọn họ đã tiến triển đến mức nào rồi?

Nếu vẫn luôn hạnh phúc hòa thuận, vậy vì sao mãi vẫn không có con?

Ngô Tú Nga cũng dựng thẳng lỗ tai lên, hồi hộp nhìn về phía Diệp Ninh, chờ đợi câu trả lời của cô.

Diệp Ninh không chút do dự nói: “Bọn con vẫn khá tốt.”

“Thật sự tốt sao? Có phải con muốn làm cho cha mẹ yên tâm cho nên mới cố ý nói như thế không?” Cố Kiến Quốc hỏi lại.

Diệp Ninh có thể thông cảm được nỗi lo lắng của bọn họ, kiên định gật đầu.

Trên mặt Cố Kiến Quốc cuối cùng cũng nở một nụ cười như trút được gánh nặng.

Không phá hư cả đời của cô và Cố Phong, đây là kết quả tốt nhất rồi.

Trong lòng Ngô Tú Nga cũng yên tâm hơn, sốt ruột hỏi: “Vậy hai đứa chừng nào định có con đây?”

Đến cả Diệp Đống cũng đã có con rồi, bọn họ thật sự đang mong ngóng có thể nhanh chóng lên chức ông nội bà nội.

Diệp Ninh nghĩ đến lời hứa hẹn của cô với Cố Phong, chờ anh hoàn thành nhiệm vụ diễn tập lần này rồi bọn họ sẽ đi đăng ký kết hôn lại, đến lúc đó chuyện sinh con cứ thuận theo tự nhiên thôi.

“Bọn con sẽ cố gắng, tranh thủ nhanh hơn.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back