Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1440: Chương 1440



“Mấy ngày nay đạo diễn Trương vẫn luôn ở thúc giục em đi qua đó, em cũng đã chào hỏi qua với đoàn trưởng rồi. Tuần sau sẽ phải khởi hành đi kinh thành, lần này em qua đi qua đó vừa lúc có thể sắp xếp chỗ ở đón cha mẹ qua đó luôn.”

Diệp Ninh thong thả ung dung nói chuyện, sau đó chờ anh đáp lại.

Một giây.

Hai giây.

Khi cô ý thức được không thích hợp, ngẩng đầu nhìn về phía Cố Phong, Cố Phong đã nhắm hai mắt lại.

“Cố Phong?”

Cô cẩn thận gọi tên của anh, quả nhiên không nhận được bất cứ câu trả lời nào, hiển nhiên anh đã ngủ rồi.

Diệp Ninh chậm rãi di chuyển cơ thể, điều chỉnh lại vị trí cánh tay của anh, đắp kỹ chăn cho anh.

Nhìn sắc mặt mỏi mệt của anh, trong mắt cô tràn đầy nhu tình.

“Thật đúng là đồ ngốc mà.”

Nhìn chằm chằm anh một lúc lâu, cô cũng cảm giác được một chút buồn ngủ. Cô chỉ nghĩ hơi nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, sau đó chờ đến thời gian lại kêu anh thức dậy.

Suy nghĩ dần dần mơ hồ, cô chậm rãi tiến vào mộng đẹp ……

Không biết bao lâu trôi qua, Diệp Ninh bỗng nhiên trợn mắt.

Ngay lúc cô sốt ruột muốn đi gọi Cố Phong thức dậy, mới phát hiện bên cạnh đã rỗng tuếch.

Cố Phong đã rời đi.

TBC

“Phù!”

Cô vừa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cảm thấy có chút ảo não.

Cô đảo mắt phát hiện trên tủ đầu giường có một tờ giấy.

“Tiểu Ninh, anh thấy em ngủ say quá, anh đi trước, chúc em ngủ ngon.”

Diệp Ninh cầm lấy tờ giấy nhìn một lúc lâu, trên mặt dần dần lộ ra một cười dịu dàng.

Sáng sớm, mọi người trong đoàn văn công lập tức chuẩn bị khởi hành đi về.

Diệp Ninh tìm kiếm bóng dáng của Chu Giai Bội trong đám đông.

Nhưng mà người đầu tiên cô nhìn thấy lại là Vương Kim.

Dưới mắt Vương Kim mang theo quầng thâm rất rõ ràng, hơn nữa hình như miệng cũng sưng lên.

“Tối hôm qua anh ngủ không được hả? Miệng anh bị làm sao thế?”

Sau đó Diệp Ninh lập tức nhìn thấy anh ấy lộ ra sắc mặt có vẻ cực kỳ mất tự nhiên.

“Tối hôm qua ăn cơm quá cay, cay đến miệng sưng lên.”

Diệp Ninh ra vẻ tò mò nghi ngờ trước câu trả lời của anh ấy.

Cô nhớ rõ hình như từ trước đến nay anh ấy đều không ăn cay.

“Chị dâu!” Tiếng gọi của Chu Giai Bội từ đằng sau hai người truyền đến.

Vương Kim giống như là bị đạp trúng đuôi vậy, lập tức nóng nảy nói: “Tôi vào trong xe chờ cô trước!”

Anh ấy nhanh chóng để lại một câu rồi cất bước bỏ chạy.

Diệp Ninh càng thêm xác định anh ấy có việc, Chu Giai Bội cũng đi tới gần.

Ánh mắt cô ấy đuổi theo bóng dáng đang bỏ chạy của Vương Kim.

Diệp Ninh liếc mắt đánh giá Chu Giai Bội.

Nhìn sắc mặt của cô nhóc này có vẻ cực kỳ tốt.

Chu Giai Bội khó hiểu nhìn xung quanh cô hỏi: “Chị dâu, anh Cố đâu rồi?”

Không đợi Diệp Ninh trả lời, Từ Minh Vũ và Lý Kiến Hoa đi đến bên cạnh hai người.

“Anh Cố gì? Giai Bội, cô ngủ đến ngu luôn rồi hả? Sao Cố Phong ở nơi này được chứ?” Từ Minh Vũ nói một cách đương nhiên.

Chu Giai Bội dùng ánh mắt dò hỏi nhìn về phía Diệp Ninh.

Cô ấy không thể nào nhớ lầm được, rõ ràng tối hôm qua cô ấy còn gặp được Cố Phong ở hành lang mà.

Lúc này xung quanh toàn là người, Diệp Ninh cũng không tiện nói thẳng là ngày hôm qua Cố Phong có đến thật, dứt khoát dời sang đề tài khác.

“Em có biết Vương mập bị sao không? Hôm nay anh ấy lạ quá.”

Gương mặt xinh đẹp của Chu Giai Bội lập tức đỏ lên, cũng không nói nên lời chuyện tối hôm qua cô ấy uống say nổi điên cưỡng hôn Vương Kim.

“Em, em cũng không biết. Anh ấy cũng luôn vui buồn thất thường mà.”

Diệp Ninh biết rõ hai người bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi, nhưng mà nhìn dáng vẻ của Chu Giai Bội thì có lẽ không phải là chuyện xấu gì, vậy là được rồi.

“Không có việc gì là tốt rồi.”

Bọn họ phải đi về rồi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1441: Chương 1441



Phòng ca múa Hồng Hải.

Mấy ngày nay Mục Văn Hạo đều khá vui vẻ, chờ đợi tin tức từ bên viện gia thuộc đưa đến.

Nếu không có gì nằm ngoài dự đoán của anh ta thì Vương Hinh Tuyết đã cố ý lan truyền tin đồn hai ngày, Cố Phong đã mất sạch danh dự rồi.

Không ngờ rằng cuối cùng người giúp anh ta đánh bại Cố Phong sẽ lại là một bệnh nhân tâm thần.

Chỉ cần xác nhận Cố Phong phạm phải vấn đề về tác phong, cho dù là bộ đội cũng không thể tiếp tục bao che cho anh nữa!

Mục Văn Hạo muốn nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của Cố Phong khi anh bị đuổi ra khỏi bộ đội ngay lập tức, đến lúc đó anh ta nhất định sẽ tặng Cố Phong một lẵng hoa.

“Ông chủ.”

Hà Bân từ bên ngoài đi đến.

Mục Văn Hạo không thèm để ý đốt một điếu xì gà: “Chuyện gì?”

Trước khi mở miệng, Hà Bân cũng đã chuẩn bị sẵn tâm lý là anh ta sẽ nổi trận lôi đình.

“Bên phía Vương Hinh Tuyết xảy ra một chút vấn đề.”

Biểu cảm của Mục Văn Hạo bỗng nhiên đọng lại, đáy mắt hiện lên một mạt khói mù.

“Nói.”

“Cô ta bị đồn công an bắt.”

“Cậu nói cái gì? Đồn công an?” Mục Văn Hạo tức giận trừng to mắt, hiển nhiên là hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này.

Hà Bân cứng đờ gật gật đầu: “Ngày hôm qua cô ta đã xảy ra xung đột tứ chi với một gia đình quân nhân khác trong đại viện, đả thương đối phương, sau đó đã bị công an bắt đi đi.”

Mục Văn Hạo nổi giận: “Đồ vô dụng được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!”

Hà Bân thậm chí còn không dám thở mạnh chút nào.

Mục Văn Hạo mất hai phút để bình tĩnh lại: “Cô ta là một bệnh nhân tâm thần, cậu dẫn luật sư qua đi, nhanh chóng cứu cô ta ra ngoài.”

Hiện tại anh ta còn cần quân cờ Vương Hinh Tuyết này, nếu chỉ là xung đột tứ chi, dựa theo tình huống của Vương Hinh Tuyết thì có lẽ là sẽ không bị giam giữ quá lâu.

“Vâng, ông chủ. Tôi lập tức đi ngay!”

Hà Bân nhanh chóng rời đi.

Mục Văn Hạo đứng ngồi không yên.

Anh ta có cảm giác cực kỳ không tốt, dạo gần đây cho dù anh ta làm cái gì thì giống như đều cực kỳ không thuận lợi.

Rõ ràng đây là kế hoạch thực hoàn mỹ, cuối cùng kết thúc bằng thất bại.

Từ trước đến nay anh ta chưa bao giờ trải nghiệm qua cảm giác thất bại này.

Thậm chí liền Vương Hinh Tuyết bị bắt giữ, đều làm anh ta cảm giác được cực kỳ kỳ quặc.

Anh ta đã không còn sót lại bao nhiêu kiên nhẫn nữa.

Hai tiếng sau, Hà Bân đã quay lại.

Hơn nữa tin tức anh ta mang về tới, đủ để Mục Văn Hạo nổi trận lôi đình.

“Đồn công an không cho chúng ta đi thăm hỏi Vương Hinh Tuyết, lý do mà bọn họ đưa ra chính là trạng thái tinh thần hiện tại của Vương Hinh Tuyết không ổn định, mang theo tính công kích rất cao.”

“Nhảm nhí!” Mục Văn Hạo tức giận mắng th* t*c, giờ phút này anh ta dám khẳng định là có người đang cố ý giở trò.

Không cần hỏi anh ta cũng biết người kia chắc chắn là Cố Phong.

Cố Phong lại còn biết sử dụng thủ đoạn đê tiện này!

“Chừng nào cô ta mới được thả ra?”

Cho dù là người của đồn công an thì muốn bắt người cũng cần có lý do.

Hà Bân càng thêm cẩn thận: “Ý của bọn họ là bọn họ sẽ không trực tiếp thả Vương Hinh Tuyết ra mà sẽ đưa cô ta đến bệnh viện trị liệu.”

Còn chuyện đưa cô ta đến bệnh viện nào thì người của đồn công an chắc chắn sẽ không nói cho bọn họ biết

Xoảng!

Cuối cùng Mục Văn Hạo cũng không khống chế được lửa giận trong lòng, quét sạch toàn bộ đồ đạc đặt trên bàn xuống đất.

Rõ ràng là làm muốn anh ta hoàn toàn mất đi quân cờ Vương Hinh Tuyết này mà!

TBC

“Ông chủ, bớt giận!” Hà Bân kinh hồn táng đảm.

“Bớt giận? Cậu nói coi tôi phải bớt giận như thế nào?” Toàn thân Mục Văn Hạo trở nên kh*ng b* đến cực điểm.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1442: Chương 1442



Hà Bân là tâm phúc của anh ta, đương nhiên hiểu rõ tâm lý của anh hơn bất cứ kẻ nào.

“Ông chủ, có một câu tôi không biết có nên nói cho anh hay không. “

“Nói!” Thật ra Mục Văn Hạo đã nghe không lọt bất cứ lời nói nào nữa.

“Ông chủ làm nhiều như vậy đơn giản chỉ là muốn được đến cô Diệp, có lẽ ông chủ có thể suy xét dùng phương pháp đơn giản nhất.” Hà Bân có ý tưởng này từ lâu rồi, thậm chí không thể nào hiểu được những hành vi mà Mục Văn Hạo đã làm trong khoảng thời gian gần đâu.

Cuối cùng Mục Văn Hạo cũng nhìn về phía anh ta, âm trầm trầm hỏi: “Phương pháp đơn giản nhất là gì?”

Hà Bân cả gan tiếp tục nói tiếp: “Chỉ cần anh có được cơ thể của cô Diệp, sớm muộn gì cô Diệp cũng đều sẽ nghĩ thông suốt thôi.”

Thật ra đại đa số phụ nữ đều giống như nhau, sao có thể phân chia rõ ràng được thân và tâm chứ?

Chỉ cần Diệp Ninh thật sự trở thành người phụ nữ của ông chủ, vậy không cần phải làm thêm bất cứ chuyện gì nữa.

Ánh mắt lãnh khốc của Mục Văn Hạo khóa chặt ở trên người Hà Bân, chậm rãi đi đến trước mặt anh ta.

“Ý của cậu là bảo tôi cưỡng h**p?”

Hà Bân khẩn trương tới mức lòng bàn tay toát đầy mồ hôi, nhưng vẫn cố căng da đầu gật gật đầu: “Chỉ cần cho cô Diệp dùng một chút đồ vật, cô ấy sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ thôi.”

Đây cũng không phải việc khó gì.

Bốp!

Không đợi anh ta nói xong, Mục Văn Hạo đã giơ tay tát thẳng vào mặt anh ta.

“Ông chủ, thực xin lỗi! Nhưng đây thật sự là phương pháp ổn thỏa nhất!” Hà Bân không dám có chút phản ứng gì với cơn đau này, tiếp tục thuyết phục anh ta, đã chuẩn bị sẵn tinh thần sẽ bị đánh lần nữa.

Ánh mắt Mục Văn Hạo d.a.o động kịch liệt, nhưng là cũng không đánh tiếp nữa.

TBC

Hà Bân nhìn ra anh ta đã do dự: “Ông chủ, tôi biết anh là thật lòng yêu cô Diệp, chỉ có cô Diệp ở lại bên cạnh anh, anh mới có thể làm cô ấy nhìn đến tình cảm và những gì anh đã làm cho cô ấy.:

Mục Văn Hạo thật sự bị thuyết phục, bởi vì với tình huống hiện tại hình như đã không có cách nào ngăn cản được Cố Phong.

Một khi Cố Phong có thể lật ngược ván cờ, như vậy anh chắc chắn sẽ phục hôn với Diệp Ninh.

Đến lúc đó Diệp Ninh lại trở thành quân tẩu lần nữa, anh ta cũng sẽ không cơ hội nữa.

“Tôi có đánh cậu bị thương không?”

Anh ta đột nhiên thay đổi thái độ đối với Hà Bân.

Hà Bân thụ sủng nhược kinh, vội vàng lắc đầu: “Có thể giải quyết ưu phiền cho ông chủ, đây là vinh hạnh của tôi.”

Mục Văn Hạo dần dần bình tĩnh lại: “Cậu quét tước nói này đi.”

Lúc này anh ta lại khôi phục thành người đàn ông lạnh nhạt vô tình như bình thường.

Đồn công an.

“Anh đã xác định sao? Được rồi, theo dõi sát sao, đến thời khắc quan trọng thì cứ trực tiếp ra tay bắt giữ, không cần xin chỉ thị của tôi.”

Lữ Đình dặn dò xong lập tức cúp máy, không khỏi lộ ra vẻ mặt vui sướng.

Chờ đợi lâu như thế, cuối cùng Mục Văn Hạo cũng mất kiên nhẫn, lộ ra đuôi cáo của mình.

Chỉ cần bắt được chứng cứ phạm tội lần này của anh ta, như vậy có thể tiến hành bắt giữ ngay lập tức.

Suy nghĩ xong, anh ấy cũng không có ý định bảo tin vui này cho Cố Phong biết ngay, để tránh cho lại thất bại sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của Cố Phong lần nữa.

Bốn ngày sau.

Vương Kim lái chiếc xe mà Diệp Ninh đã đặt mua ở cửa hàng bán xe tỉnh thành lần trước.

Anh ấy lập tức lái xe đến đoàn văn công ngay.

Thật ra trong đoàn luôn cung cấp xe cho Diệp Ninh sử dụng, nhưng Diệp Ninh muốn sau này làm việc tư càng thêm dễ dàng cho nên mới quyết tâm muốn mua chiếc xe này.

Ở trong mắt Diệp Ninh, xe cũng chỉ là công cụ dùng để thay đi bộ, nhưng mà ở trong mắt những người khác, bọn họ thật sự vô cùng hâm mộ chiếc siêu xa này.

Nhưng mà dựa theo thân phận hiện tại của Diệp Ninh, cô mua một chiếc xe cũng chẳng tính là cái gì.

“Xe về đúng lúc lắm, chúng ta có thể khởi hành đi kinh thành bất cứ lúc nào rồi.”

Vương Kim cười ha hả nói, tuy rằng anh ấy chỉ là tài xế, nhưng mà cảm giác lái siêu xe sẽ rất khác biệt.

Diệp Ninh gật đầu, cô đã hẹn trước với Cố Phong là tối nay sẽ cùng nhau đi ăn cơm, sau đó nói cho anh biết kế hoạch của mình.

Cô dự định đi đến quân khu chờ Cố Phong, bình thường toàn là Cố Phong tạo bất ngờ cho cô, thỉnh thoảng cô đương nhiên cũng phải chủ động lại mới được.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1443: Chương 1443



Diệp Ninh nhàn nhã đứng trước cửa quân khu.

Binh lính ở đình canh gác nhận ra cô.

“Chào đồng chí Diệp Ninh, xin hỏi cô có chuyện gì cần tôi giúp sao?”

Diệp Ninh trả lời: “Tôi đang đợi người.”

Nếu là đợi người, vậy không cần hỏi đến nữa.

Thời gian càng lúc càng muộn, người từ bộ đội đi ra cũng càng ngày càng nhiều.

“Diệp Ninh, sao cô lại ở nơi này thế?” Chu Thế Thành đi ngang qua bên người Diệp Ninh mới nhận ra cô, có chút kinh ngạc, quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt.

Từ sau khi cô dọn ra khỏi đại viện, đã gần một năm bọn họ không gặp nhau. Cô trông còn mảnh khảnh hơn một năm trước một chút, khí chất cũng tốt hơn, chẳng trách lại có thể làm Cố Phong khăng khăng một mực với cô.

“Doanh trưởng Chu, đã lâu không gặp, tôi đang chờ Cố Phong đi ra.”

“Hình như doanh trưởng Cố còn đang ở doanh số ba, có cần tôi đi gọi cậu ấy giúp cô không?” Chu Thế Thành chủ động ngỏ ý muốn giúp đỡ.

“Không cần, tôi đã hẹn trước với anh ấy rồi.” Diệp Ninh cũng không sốt ruột, cô vốn dĩ định chuẩn bị một bất ngờ cho Cố Phong.

Cô cho rằng Chu Thế Thành sẽ rời đi, nhưng mà không ngờ anh ấy lại tiếp tục nói: “Diệp Ninh, cô cũng đừng quá để tâm đến chuyện của Vương Hinh Tuyết, phương pháp xử lý của doanh trưởng Cố vẫn rất có hiệu quả.”

Hiện tại trong đại viện cũng không có lời đồn không hay nào.

Biểu cảm trên mặt Diệp Ninh hơi cứng lại, cô vô cùng thông minh không hỏi thẳng Vương Hinh Tuyết đã làm cái gì, mà là thuận thế hỏi: “Cố Phong đã xử lý như thế nào?”

Chu Thế Thành không hề nghi ngờ cô: “Cố Phong không nói cho cô hả?”

Diệp Ninh giải thích nói: “Ngày hôm qua tôi đến tỉnh thành biểu diễn, hôm nay mới về.”

“Thì ra là thế này. Vương Hinh Tuyết đã bị đồn công an bắt đi rồi, tuy rằng không thể vì cô ta lan truyền tin đồn mà bắt cô ta, nhưng mà cô ta đánh chị dâu của cô, vừa lúc có thể nương theo cớ này, Cố Phong đã chào hỏi với đồn công an rồi, cô ta sẽ không được thả ra quá sớm đâu. Cô cứ yên tâm đi.”

Chu Thế Thành nói rất rõ ràng, Diệp Ninh cũng đã hiểu.

Cô thật sự không ngờ rằng tro tàn lại còn có thể cháy lên lần nữa, Vương Hinh Tuyết đã trở thành bệnh nhân tâm thần, vậy mà còn có thể làm ra nhiều chuyện như thế.

Nghĩ đến sự kiện của Lý Trường Đông mà cô nghe được lúc trước, cô càng có thể khẳng định Vương Hinh Tuyết đang cố ý muốn trả thù.

Còn chuyện Vương Hinh Tuyết cố ý tản lời đồn mà Chu Thế Thành vừa nói, dùng ngón chân để nghĩ cũng đoán được đại khái lời đồn đó là gì.

“Tình hình của phó doanh trưởng Lý Trường Đông hiện tại như thế nào rồi?”

Cô đột nhiên nhắc đến Lý Trường Đông làm Chu Thế Thành rõ ràng hơi sững sờ một chút.

“Cô cũng nghe nói chuyện này hả?”

Diệp Ninh gật đầu.

TBC

Chu Thế Thành lộ ra vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, tuy rằng trong đoàn đã ra lệnh không được lan truyền chuyện này ra bên ngoài, nhưng giấy sao có thể gói được lửa chứ.

“Anh ta đã không có vấn đề gì rồi, nhưng mà cái thứ kia thật sự đã bị phế đi.”

Đến tận lúc này Lý Trường Đông vẫn cứ kín miệng không chịu nói người làm anh ta bị thương đêm hôm đó là ai.

Diệp Ninh thật sự rất khó mà không cười trên nỗi đau của người khác.

Chu Thế Thành lại nói chuyện vài câu với Diệp Ninh, sau đó chào tạm biệt ra vệ.

Diệp Ninh nhìn mấy bóng dáng đang đi ra ngoài, chờ mong sự xuất hiện của Cố Phong.

Đại khái lại bảy tám phút trôi qua, gương mặt đang căng chặt của cô thả lỏng lại.

“Cố Phong!”

Cô phất tay gọi Cố Phong.

Cố Phong cũng không ngờ rằng cô sẽ đến nơi này, bước chân hơi khựng lại một chút, sau đó lại bước nhanh hơn.

Những người ở bên cạnh đều rối rít nhìn về phía hai người bọn họ.

Trong toàn bộ quân khu này, gần như không có ai là không biết Diệp Ninh.

Cô xuất hiện trước cửa quân khu một cách công khai như thế, đương nhiên sẽ tạo ra oanh động không nhỏ.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1444: Chương 1444



Cố Phong nhanh chóng đi đến gần cô, trên mặt nở nụ cười đầy bất ngờ và vui vẻ.

“Em đến đây lúc nào thế?”

Diệp Ninh cố ý nhìn thoáng qua thời gian: “Chắc khoảng mười phút trước.”

“Sao không bảo bọn họ đi vào báo cho anh biết?”

Như vậy thì anh có thể đi ra ngoài sớm một chút.

“Em muốn cho anh một bất ngờ đó!” Diệp Ninh thân mật ôm lấy cánh tay của anh.

Cố Phong cứ tùy ý mặc cô lôi kéo mình.

Cũng chỉ có ở nơi này thì mới không có fans mê ca nhạc xuất hiện.

Nếu đổi thành nơi khác, cô xuất hiện tùy tiện như thế, chỉ e là đã bị vây quanh đến mức không thể nhúc nhích được nữa.

“Đi thôi, về nhà đi.”

Tuy rằng nơi này không có fans mê ca nhạc, nhưng mà xung quanh cũng đã có rất nhiều ánh mắt đánh giá nhìn sang.

Hai người đón ánh nắng chiều tà mặt trời lặn, sóng vai đi về phía trước.

Viện gia thuộc.

Cố Phong hiếm khi làm người khoanh tay ngồi xem một lần, Diệp Ninh bảo anh cứ ở trong phòng ngủ chờ, còn cô thì đích thân đi làm cơm chiều.

Cố Phong rất nghi ngờ, không biết tối hôm nay bọn họ có thể ăn một bữa no nê bình yên hay không?

Nhưng mà thấy cô có hứng thú như thế, anh hoàn toàn chiều theo ý cô.

Phòng bếp vang lên đủ loại âm thanh lách cách leng keng một tiếng đồng hồ, sau đó Diệp Ninh ở bên ngoài mới gọi anh đi ra ngoài.

Khi Cố Phong nhìn thấy bàn ăn được bày biện xinh đẹp và mấy ngọn nến được đặt trên bàn, lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

“Sắp cúp điện sao?”

Diệp Ninh cười nói: “Đây là bữa tối dưới ánh nến.”

Cô cố ý chuẩn bị.

“Bữa tối dưới ánh nến?” Cố Phong lặp lại lời nói của cô.

Diệp Ninh dùng hành động giải đáp thắc mắc cho anh, đầu tiên là đốt nến, sau đó tắt đèn điện đi.

Trong cả căn phòng chỉ còn lại hai vầng sáng mờ nhạt do ngọn nến tỏa ra

“Ngồi xuống đi.”

Cố Phong nghe lời ngồi xuống, thật ra anh ấy vẫn không thể hiểu nỗi, rõ ràng có đèn điện sáng ngời, vì sao lại phải đốt nến chứ?

Nhưng mà chỉ cần cô thích là được rồi.

“Đây là cái gì?”

Trong đĩa của bọn họ là món ăn giống hệt nhau.

Hình như là một miếng thịt chiên thật to?

“Bò bít tết.” Diệp Ninh hưng phấn nói, tuy rằng tay nghề nấu cơm của cô không tốt, nhưng mà làm bò bít tết vẫn rất đơn giản.

Mua một miếng thịt thăn bò ngon nhất, sau đó dùng gia vị ướp đơn giản một chút.

Làm món này, xác suất thất bại gần như là bằng không.

“Đây coi như là món cơm tây do em tự cải tiến đi. Anh nếm thử xem, thế nào.

TBC

Diệp Ninh vẫn là tràn ngập chờ mong.

Trước kia đều là anh nấu cơm cho cô ăn, hiếm khi hiện tại cô mới có dịp trổ tài của mình.

Cố Phong hoàn toàn không có hứng thú đối với cơm Tây, nhưng mà nhìn thấy đồ ăn do cô làm, lại cảm thấy vô cùng vui sướng.

Nhưng mà anh vẫn cẩn thận không cắn miếng to, mà là dùng đũa kẹp nguyên miếng bò bít tết lên, cắn một miếng nhỏ.

Diệp Ninh nhìn cách ăn của anh suýt chút nữa bật cười, trong nhà không có d.a.o nĩa chuyên dùng để ăn bò bít tết, đây là do cô suy nghĩ không quá chu đáo.

Cô lộ ra vẻ mặt chờ mong nhìn chằm chằm vào biểu cảm của anh.

Cố Phong cố gắng nhai.

Một giây.

Năm giây.

Mười giây.

Sau đó cuối cùng có chút vất vả nuốt miếng thịt trong miệng xuống.

“Ăn ngon sao?” Diệp Ninh gấp không chờ nổi dò hỏi.

Cố Phong muốn cho cô vui vẻ, nhưng mà hai chữ ăn ngon cho dù như thế nào cũng đều không nói nên lời.

“Hình như thịt chín quá hơi bị dai.”

Răng không khỏe thì nói không chừng không thể cắn đứt được.

Diệp Ninh: “...”

“Nhưng mà hương vị vẫn khá ngon, nhai từ từ là có thể ăn hết thôi.” Cố Phong cảm nhận được sự mất mát của cô, nhanh chóng nịnh nọt bổ sung.

Phản ứng đầu tiên của Diệp Ninh chính là muốn phủ nhận: “Không thể nào cắt không đứt được, em để ý thời gian kỹ lắm mà.”

Cô vừa nói vừa cắn thử.

Sau đó, cú cắn này của cô không hề tạo thành bất cứ “thương tổn” nào cho miếng bò bít tết cả.

Sau đó cô lại tiếp tục cắn, cắn mãi không ngừng.

Vài giây sau, cô có chút thất bại buông bò bít tết và đũa xuống, bỏ cuộc nói: “Em đúng là quá ngu ngốc rồi.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1445: Chương 1445



Cố Phong nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của Diệp Ninh, đột nhiên cảm thấy bản thân rất đáng chết.

“Ai nói em ngốc chứ, em chỉ là không giỏi nấu nướng mà thôi, hơn nữa đây không phải còn có trứng chiên sao?”

Nói xong anh lập tức há to miệng ăn trứng, sau đó biểu cảm lập tức nứt ra.

Không được phun ra!

Lý trí ngăn chặn bản năng của cơ thể.

Sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Ninh, anh miễn cưỡng nuốt phần trứng chiên mặn muốn c.h.ế.t xuống bụng.

“Ngon lắm.”

Lần đầu tiên anh nói một câu trái lương tâm của mình.

Thật ra Diệp Ninh cũng không đến mức không biết nấu nướng gì, đến cả chiên trứng cũng làm không xong, chỉ đơn thuần là vì cô không khống chế được lượng muối trong lúc nêm nếm.

Lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm, hơn nữa còn vô cùng chu đáo đẩy đĩa trứng chiên của mình đến trước mặt Cố Phong.

“Vậy anh ăn trứng đi, em lại vào phòng bếp xem thử xem có cái gì ăn được hay không.”

Cô nhớ rõ hình như trong phòng bếp còn có một ít đồ ăn chín ăn liền, thời tiết hiện tại khá lạnh, nhưng cũng không đến mức để một hai ngày sẽ hỏng.

Cố Phong tranh thủ lúc cô đi vào phòng bếp, nhanh chóng bưng ly nước lên uống cạn sạch.

Còn quả trứng còn lại, để tránh làm cô lại đau lòng, anh vẫn cứ cố nhắm mắt ăn hết.

Một lúc sau, Diệp Ninh bưng ít thức ăn chín đã cắt xong quay về.

Cố Phong âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Diệp Ninh lại mở đèn điện ra, bữa tối dưới ánh nến lần này coi như là thất bại hoàn toàn rồi.

Nhưng mà vẫn phải ăn cơm tiếp.

Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.

Diệp Ninh nói chuyện cô sắp sửa khởi hành đến kinh thành rồi.

Cố Phong biết đây là công việc của cô, hoàn toàn ủng hộ.

“Có Vương Kim đi theo bên cạnh em, anh cũng yên tâm rồi, nhưng mà em cũng phải chăm sóc tốt cho cơ thể của mình đó.”

Anh có dự cảm sau lần này, cô chắc chắn sẽ vô cùng bận rộn.

“Em biết rồi, anh cũng phải như vậy đó.” Thật ra Diệp Ninh lo lắng cho anh nhiều hơn: “Hôm nay lúc em đứng trước cửa quân khu chờ anh thì có gặp được doanh trưởng Chu.”

Động tác gắp thức ăn của Cố Phong hơi khựng lại trong tích tắc, không cần hỏi cũng biết cô chắc chắn đã biết được chuyện của Vương Hinh Tuyết.

“Cho dù doanh trưởng Chu không nói thì hôm nay anh cũng định nói chuyện này cho em biết.”

Lúc trước bọn họ đã hứa với nhau, sẽ không giấu diếm nhau bất cứ chuyện gì nữa.

Diệp Ninh không hề nghi ngờ những lời anh nói.

Cố Phong tiếp tục nói: “Hai hôm trước không biết Vương Hinh Tuyết lên cơn điên gì, đi đến quân khu, vào trong đoàn bôi nhọ anh, nói anh và cô ta đã phát sinh quan hệ.”

Nói đến đây, trong giọng nói của anh bất giác trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều.

Diệp Ninh thoáng sửng sốt, đáy mắt lộ ra vẻ âm u.

TBC

“Cô ta giỏi thật đó.”

Câu nói sặc mùi châm chọc.

“Chắc là đoàn trưởng Trịnh sẽ không tin tưởng mấy lời nói vô căn cứ này đâu đúng không?”

Cô hoàn toàn không hề nghi ngờ gì về mối quan hệ giữa Cố Phong và Vương Hinh Tuyết.

Cố Phong gật đầu, cũng làm cô hơi yên tâm một chút.

“Sau đó cô ta lại đi vào đại viện lan truyền lời đồn này, sau đó đánh nhau xung đột với chị dâu Lý, hiện tại đã bị nhốt trong đồn công an rồi. Anh đã chào hỏi trước với sở trưởng Lữ rồi, trong khoảng thời gian ngắn sẽ không thả cô ta ra.”

Đoạn thời gian tiếp theo cô cũng phải đến kinh thành, vừa lúc anh có thể xử lý chuyện này.

Diệp Ninh nghe xong đầu đuôi mọi chuyện trải qua, tâm trạng lại càng thêm nặng nề.

“Anh nói coi chuyện này có liên quan đến Mục Văn Hạo hay không?”

Cô cực kỳ không muốn nhắc đến Mục Văn Hạo, nhưng mà nghĩ đến chuyện lúc trước Mục Văn Hạo lợi dụng Trịnh Thư Vân và Ngô Hàm Nhu, hiện tại đổi thành Vương Hinh Tuyết, hình như cũng rất có khả năng.

Thần kinh của Cố Phong lập tức trở nên căng thẳng nói: “Tên kia lại đi quấy rối em sao?”

Nơi sâu nhất trong đáy mắt loáng thoáng lộ ra chút lệ khí.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1446: Chương 1446



Diệp Ninh nhanh chóng phủ nhận: “Cái này thì không có. Em chỉ là khó hiểu không biết vì sao Vương Hinh Tuyết lại đột nhiên nghĩ ra chuyện này để gây rối.”

Lúc này Cố Phong mới dần dần bình tĩnh lại: “Cũng không thể loại trừ loại khả năng này được.”

Gương mặt Diệp Ninh vô cùng tối tăm: “Cái tên này đúng là âm hồn không tan mà.”

Rốt cuộc thì anh phải dùng cách gì mới có thể hoàn toàn thoát khỏi người này đây?!

Cố Phong không muốn nhìn thấy cô nhíu mày như thế: “Đừng lo lắng, giặc tới thì chúng ta đánh, nước đến chúng ta cứ nâng nền là được rồi.”

Diệp Ninh cũng biết hiện tại chỉ có thể thuận theo tự nhiên nói: “Nhưng mà cũng không thể nhốt Vương Hinh Tuyết lại mãi được.”

“Trạng thái tinh thần của cô ta không ổn định, có thể đưa lại vào bệnh viện tâm thần chữa bệnh.” Đây cũng là dự tính hiện tại của Cố Phong.

Trên mặt Diệp Ninh đột nhiên lộ ra một nụ cười đầy thâm ý: “Anh có muốn biết người đàn ông lên giường với Vương Hinh Tuyết là ai không?”

Cố Phong lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, anh thậm chí còn không biết đến chuyện Vương Hinh Tuyết từng lên giường với người khác.

Nếu người này thật sự tồn tại, vậy chỉ cần tìm ra người này, lời bôi nhọ của Vương Hinh Tuyết vu oan cho anh đều sẽ tự sụp đổ hết.

“Em biết hả?”

Quả nhiên dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Diệp Ninh khẽ gật đầu.

Cố Phong rất khó mà không vui mừng: “Là ai thế?”

Diệp Ninh hơi cong khoé môi nói: “Lý Trường Đông.”

Cố Phong lại khiếp sợ thêm lần nữa, cho dù nghĩ như thế nào thì anh cũng không ngờ rằng người lên giường với Vương Hinh Tuyết lại là người trong bộ đội.

“Em có chắc không?”

Hiện tại Lý Trường Đông đã có vợ, loại chuyện này cũng không phải là chuyện nhỏ.

Tuy rằng anh cũng muốn thoát khỏi Vương Hinh Tuyết thật nhanh, nhưng cũng không hề muốn vu oan cho người khác.

“Chắc chứ. Anh có thể đi điều tra thử danh sách thuê phòng của nhà nghỉ bên cạnh đoàn văn công khoảng một năm rưỡi trước, nói không chừng còn có ghi chép thuê phòng của Vương Hinh Tuyết và Lý Trường Đông đó. Nếu một năm rưỡi trước không điều tra ra được thì anh cứ điều tra danh sách đăng ký thuê phòng của Lý Trường Đông vào buổi tối anh ta gặp chuyện là được.”

Diệp Ninh chắc chắn một trăm phần trăm về chuyện này.

Cố Phong nhanh chóng vận chuyển đầu óc, tuy rằng anh không biết một năm trước đã xảy ra chuyện gì, nhưng mà chuyện Lý Trường Đông bị thương mới diễn ra mấy ngày hôm trước đã được truyền đến ồn ào huyên náo.

“Ý của em là người đ.â.m phó doanh trưởng Lý bị thương chính là Vương Hinh Tuyết hả?”

“Anh đừng khinh thường nỗi hận của một người phụ.” Diệp Ninh thật ra lại có chút bội phục tâm thái nhất định phải trả thù của Vương Hinh Tuyết.

“Là phó doanh trưởng Lý phụ lòng cô ta hả?” Cố Phong đã hiểu, nếu lúc đó Lý Trường Đông đồng ý cưới Vương Hinh Tuyết, có lẽ bi kịch của anh ta và Vương Hinh Tuyết đều sẽ không xảy ra.

“Cô ta hận phó doanh trưởng Lý thì anh có thể hiểu được, nhưng mà cô ta cũng cố chấp với chúng ta như thế, anh thật sự không thể nào hiểu nỗi.”

Hiện tại Cố Phong đã chán ghét Vương Hinh Tuyết đến cùng cực.

Diệp Ninh không giận ngược lại còn cười: “Cái này thì có gì mà khó hiểu chứ, cô ta vì yêu đến sinh hận với anh đó. Đối với em thì cô ta ghen tị. Hiện tại không phải cô ta vẫn còn nhớ mãi không quên, muốn trở thành vợ của anh đó sao.”

TBC

Khóe miệng Cố Phong hơi co giật, sao anh lại cảm thấy cô giống như đang có vẻ hả hê với anh vậy nhỉ?

“Người phụ nữ đáng sợ như thế này, anh chịu không nổi. Huống chi từ đầu đến bây giờ anh vẫn không thể nào hiểu được vì sao cô ta lại thích anh.”

Anh thật sự cảm thấy mình rất vô tội, từ trước đến nay anh cực kỳ chú ý ở phương diện quan hệ nam nữ này, đừng nói là thân mật với con gái, đến cả việc tiếp xúc bình thường cũng rất hiếm khi tiếp xúc.

Diệp Ninh nửa đùa nửa nghiêm túc trêu chọc: “Anh hoàn toàn không biết gì về sức quyến rũ của bản thân mình cả.”

Bầu không khí lập tức trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Trên mặt Cố Phong cũng có chút ý cười: “Anh cũng cảm thấy em nói đúng lắm, nếu không thì sao em có thể yêu anh được chứ.”

“Anh đang tự luyến đó hả?” Diệp Ninh nhịn không được tiến lên nhéo mặt anh.

Hình như từ sau khi bọn chính thức ở bên nhau, da mặt của anh càng lúc càng dày thì phải.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1447: Chương 1447



Sáng sớm.

Diệp Ninh và Cố Phong đứng ở dưới lầu, lưu luyến chia tay nhau.

Hành vi của hai người vô cùng thân mật, hoàn toàn không thèm để ý đến Vương Kim đang ngồi trong xe và những người liên tục đi tới đi lui ở xung quanh.

“Chờ đến kinh thành, em sẽ lập tức gọi điện thoại anh ngay.”

Diệp Ninh nghĩ bọn họ phải chia xa nhau lâu như thế, vừa bất đắc dĩ lại đau lòng.

“Được rồi.” Cố Phong cưng chiều nhìn cô.

“Anh mau nhanh chóng xử lý tốt chuyện của Vương Hinh Tuyết đi, em còn đang chờ anh cưới em đó.” Diệp Ninh hoàn toàn không có ý định nhúng tay vào chuyện này, bởi vì cô biết Cố Phong còn sốt ruột hơn cô rất nhiều.

Cố Phong gật đầu nói: “Được rồi.”

“Anh nhớ là phải nhớ em mỗi ngày đó nha.” Diệp Ninh liên tục nói chuyện, cho dù xuất phát muộn thêm một giây cũng tốt.

Cố Phong vẫn cứ trả lời như cũ: “Được rồi.”

Vương Kim ngồi ở trong xe nhìn hai người dính lấy nhau, cảm thấy chắc cả ngày hôm nay anh cũng không thể nào rời khỏi đại viện này được.

Chờ đến khi hai người chịu buông nhau ra, cũng đã là chuyện của mười phút sau.

“Vậy em đi đây.” Động tác của Diệp Ninh chậm rãi.

Cố Phong mở cửa xe giúp cô, nhìn cô lên xe.

Vương Kim lú đầu ra khỏi cửa sổ, nói với anh: “Chúng tôi đi nha!”

Hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, trong lòng đều tự ngầm hiểu với nhau.

Xe khởi động, Diệp Ninh vẫn cứ nhìn chằm chằm vào Cố Phong, mãi đến khi bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn của cô.

Vương Kim nhịn không được trêu chọc nói: “Đừng nhìn, cũng có phải là sau này cô không về nữa đâu.”

Lúc này Diệp Ninh mới thu hồi tầm mắt: “Chờ sau này anh có bạn gái thì sẽ hiểu cảm giác này thôi.”

Trong đầu Vương Kim lập tức hiện ra gương mặt của Chu Giai Bội, sau đó lại nhanh chóng quăng nó đi.

“Hai người các cô cũng coi như là vợ chồng lâu năm rồi, còn lưu luyến không rời với nhau như thế. Dựa theo phỏng đoán của tôi, có lẽ không đợi đến lúc phục hôn thì con của hai người đã ra đời trước rồi.”

Anh ấy nói một cách đương nhiên, đến cả anh ấy cũng biết Cố Phong đã ngủ lại nhà của Diệp Ninh không chỉ một hai lần.

Diệp Ninh nỉ non nói: “Nếu thật sự được như những gì anh nói thì quá tốt rồi.”

Ai có thể tin được rằng cô và Cố Phong vẫn còn chưa hoàn toàn đột phá bước cuối cùng chứ.

Cũng chỉ có thể trách Cố Phong quá có nguyên tắc ở phương diện này.

Vương Kim nghe mà không hiểu ra sao: “Cô có ý gì?”

Diệp Ninh đương nhiên không thể nào giải thích được: “Không có ý gì hết. Chúng ta đi đến đoàn văn công đón một người trước, sau đó lại xuất phát.”

“Đón ai vậy?” Vương Kim thuận miệng hỏi, trước đó anh ấy cũng không ngeh cô nói là còn có ai muốn đến kinh thành cùng với bọn họ.

Diệp Ninh cố ý giấu diếm: “Chờ lát nữa anh sẽ biết thôi.”

Vương Kim cũng không quá để trong lòng, nhưng mà chờ đến khi chạy đến đoàn văn công, nhìn thấy Chu Giai Bội xách theo rương hành lý đứng ở trước cửa đoàn văn công chờ, lập tức ngơ ngác.

“Sao cô ấy lại ở chỗ này?”

Trong lòng anh ấy rõ ràng đã có câu trả lời, nhưng vẫn cứ hỏi thử.

Câu trả lời tiếp theo đó của Diệp Ninh làm toàn thân anh ấy đều căng chặt.

“Giai Bội sẽ đi kinh thành chung với chúng ta.”

“Sao cô ấy lại đi chung chứ?”

Cảm xúc Vương Kim rất kích động, sắc mặt cũng phức tạp.

Anh ấy còn chưa suy nghĩ kỹ, không biết phải dùng thái độ như thế nào để đối mặt với cô nhóc này.

Diệp Ninh cũng không ngờ rằng anh ấy sẽ có phản ứng lớn như thế: “Em ấy cũng là diễn viên trong điện ảnh, đi qua đó hỗ trợ quảng cáo cũng là chuyện bình thường mà.”

“Sao lúc trước tôi lại không nghe cô nói đến?”

Diệp Ninh không biết phải trả lời vấn đề này của Vương Kim như thế nào.

Bởi vì trước sáng sớm ngày hôm nay, cô cũng không biết Chu Giai Bội muốn đi chung.

Sáng sớm hôm nay cô mới nhận được điện thoại của cô nhóc này, nói là đã xin phép trong đoàn rồi, sẽ đến kinh thành chung với cô.

“Có lẽ tôi quên nói với anh.”

Câu trả lời này rõ ràng là đang có lệ với anh ấy.

TBC

Cho dù Vương Kim có không tình nguyện hơn nữa thì cũng chỉ có thể đậu xe lại trước mặt Chu Giai Bội.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1448: Chương 1448



Gương mặt Chu Giai Bội tràn ngập nụ cười, vui vẻ chào hỏi với Diệp Ninh.

“Chị dâu, chào buổi sáng.

Sau đó cô ấy cũng không quên Vương Kim.

“Anh Vương, chào buổi sáng.”

Cô ấy chủ động mở cốp xe ra, bỏ hành lý vào, sau đó đi lên xe.

Vương Kim dùng khóe mắt nhìn thoáng qua bóng dáng Chu Giai Bội ở trong gương.

Trạng thái của cô nhóc này chẳng khác gì bình thường, giống như chuyện cưỡng hôn mấy hôm trước chưa từng xảy ra.

“Chị dâu, em còn sợ là mới sáng sớm chị đã khởi hành đi mất rồi đó.”

Diệp Ninh hỏi: “Là đạo diễn Trương thông báo gọi em đi sang đó luôn sao.

Nụ cười trên mặt Chu Giai Bội thoáng cương lại, sau đó có chút chột dạ gật đầu: “Ừ.”

Thật ra là cô ấy tự tranh thủ cơ hội được đi, muốn tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, tận dụng thêm nhiều cơ hội ở cùng với Vương Kim.

Diệp Ninh cũng không hỏi tiếp nữa, ra hiệu cho Vương Kim mau lái xe.

Ba người cùng nhau khởi hành lên kinh thành.

Cùng lúc đó, Lâm Thanh vừa mới đến đoàn văn công cũng nhận được một cú điện thoại.

Không biết người trong điện thoại nói cái gì, từ lúc bắt đầu nghe máy đến khi cúp điện thoại, sắc mặt của chị ấy vẫn luôn vô cùng nặng nề.

Chuyện mà chị ấy không muốn nó xảy ra nhất cuối cùng cũng đã xảy ra...

Bởi vì có Chu Giai Bội đi cùng, khoảng thời gian đi đường cũng không cảm thấy quá nhàm chán.

Đi được một nửa đoạn đường, bọn họ vào thành thị đi ngang qua nghỉ ngơi nửa tiếng đồng hồ, sau đó lập tức khởi hành.

Đến gần chiều tối, xe mới chạy đến kinh thành.

Lần cuối cùng cô đến đây là hai ba tháng trước, cho nên cũng không cảm thấy quá xa lạ.

Diệp Ninh bảo Vương Kim lái xe đến căn nhà mà cô đã mua.

Bên kia yên lặng, bọn họ vào đó ở cũng không có vấn đề gì, còn tiện hơn ở nhà nghỉ rất nhiều.

Lúc gần đến nhà của cô, mấy người Diệp Ninh nhìn thấy có một chiếc xe hơi đậu ở trước cửa nhà.

Để bảo đảm an toàn, Vương Kim trực tiếp đạp phanh xe, dự định đi xuống sang bên đó xem thử là có chuyện gì.

Lúc này Diệp Ninh lại nhìn thấy một bóng người đang đứng ở bên cạnh xe.

“Vương mập, là người quen, anh cứ lái xe qua đó đi.”

Người đang đứng chờ không phải ai khác, mà chính là Lý Tử Hằng của nhà xuất bản ảnh âm kinh thành.

Lý Tử Hằng nhìn thấy có xe chạy đến, cũng duỗi dài cổ nhìn.

Khi nhìn thấy Diệp Ninh từ trên xe đi xuống, anh ta lập tức lộ ra nụ cười sung sướng.

“Diệp Ninh, nếu cô còn chưa đến thì tôi còn định đi báo công an nữa đó.”

Anh ta vừa nói vừa quan sát kỹ lưỡng trạng thái của cô.

“Chủ nhiệm Lý, anh nói quá rồi đó. Anh ở đây chờ lâu lắm rồi sao?”

Đúng là Diệp Ninh có báo trước với bọn họ là hôm nay cô sẽ đến kinh thành, nhưng mà cũng không nói rõ thời gian chính xác.

Lý Tử Hằng cười nói: “Cũng không quá lâu, khoảng hai tiếng đi.”

“Lâu vậy à? Anh có chuyện gì gấp sao?” Diệp Ninh lập tức hỏi.

Lý Tử Hằng lại lắc đầu: “Cũng không có chuyện gì quá sốt ruột, nhưng phải nhìn thấy cô thì mới yên tâm được.”

Hiện tại nhà xuất bản thật sự là trông mòn con mắt với Diệp Ninh.

Biết hôm nay Diệp Ninh sẽ đến kinh thành, mới sáng sớm Tiền Siêu đã thúc giục anh ta, nhất định phải gặp được Diệp Ninh.

Tuy rằng anh ta nói như thế, nhưng Diệp Ninh biết anh ta chắc chắn có việc khác, nếu không thì hiện tại là tháng chạp thời tiết rét lạnh, anh ta cũng không đến mức đứng ở đây chờ đợi suốt hai tiếng đồng hồ.

“Đi vào nhà trước đi.”

Diệp Ninh lấy chìa khóa, mở cửa ra.

Trong nhà không có người ở nhưng cũng không có vẽ lộn xộn, cực kỳ sạch sẽ ngăn nắp.

Đây là lần đầu tiên Vương Kim và Chu Giai Bội đến nơi này, cực kỳ tò mò với căn nhà này.

Bốn người vào phòng, bếp lò bên trong nhà còn đang cháy, hơi ấm ập thẳng vào mặt.

“Diệp Ninh, nơi này còn có người khác ở sao?”

Không chỉ có Vương Kim nghĩ như thế mà đến cả Chu Giai Bội và Lý Tử Hằng cũng nghĩ như thế.

Diệp Ninh giải thích: “Tôi đã nhờ đạo diễn Trương rồi, tìm người tới dọn dẹp sửa sang lại.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 1449: Chương 1449



Diệp Ninh và Lý Tử Hằng ngồi ở phòng khách, Vương Kim đi an bài hành lý, Chu Giai Bội thì ở bên cạnh bưng trà đổ nước.

“Diệp Ninh, cô có ý tưởng gì về việc phát hành hộp băng từ thứ hai hay không? Hoặc là cô có muốn hợp tác với nhà soạn nhạc nào hay không?”

Lý Tử Hằng trực tiếp đi vào chính đề.

Hiện tại mức độ nổi tiếng của Diệp Ninh đã đạt tới một độ cao từ trước đến nay chưa từng có, chỉ cần phát hành ca khúc mới ở ngay lúc này, tuyệt đối sẽ lại sáng lập kỷ lục doanh số ca khúc mới lần nữa.

“Tôi muốn nghe ý kiến của nhà xuất bản trước.” Diệp Ninh chủ động dò hỏi ý kiến của bọn họ.

Muốn phát hành ca khúc mới luôn phải có một cái chủ đề chính mới được

Là tình ca, hay là ca khúc nhiệt huyết, cũng hoặc là về chủ đề gì khác.

Phải quyết định chủ đề chính rồi, sau này mới tiện phát huy được.

Lý Tử Hằng cũng đã chuẩn bị sẵn từ trước, lập tức mở cặp táp đựng công văn, lấy mấy phần kế hoạch ra, đưa qua cho cô.

Chu Giai Bội ngồi ở bên cạnh nghe Diệp Ninh và Lý Tử Hằng nói chuyện với nhau, sùng bái đến không được.

Lúc này mới vừa đến kinh thành, cô đã nhanh chóng bắt tay vào công việc, quả nhiên là quá chuyên nghiệp.

Đại khái hơn mười phút sau, Diệp Ninh và Lý Tử Hằng lập tức quyết định các ca khúc mới vẫn cứ chủ yếu cho ra mắt các ca khúc tình ca

Hơn nữa Diệp Ninh cố ý tập trung vào tác giả sáng tác ca khúc, không cần người kia nổi tiếng đến cỡ nào, chỉ tuyển ca khúc không chọn người.

Đây là chuyện làm Lý Tử Hằng hoàn toàn không nghĩ tới.

Dù sao thì việc lựa chọn một nhà soạn nhạc có danh tiếng sẽ làm tác động đến dư luận nhiều hơn là chọn một nhà soạn nhạc không có danh tiếng gì.

“Vậy lần này cô có thêm ca khúc do chính cô sáng tác nữa hay không?”

Cho dù là Lý Tử Hằng hay nhà xuất bản đều rất hi vọng sẽ có ca khúc Diệp Ninh sáng tác thêm vào, nhưng mà bọn họ cũng biết thời gian quá sốt ruột, nếu Diệp Ninh không chuẩn bị kịp thì cũng không thể lãng phí thời gian ở loại chuyện này.

Diệp Ninh trả lời: “Cứ xem tình hình tuyển chọn ca khúc trước đã.”

Ngụ ý là nếu như không có ca khúc nào khiến cô quá hài lòng thì cô cũng có thể tự sáng tác.

Lý Tử Hằng nghe cô nói như thế, trên mặt khó giấu được ý cười.

Hợp tác với cô từ trước đến nay đều không cần phải lo lắng gì hết.

Đây là biểu hiện tốt nhất của thực lực!

“Còn có một chuyện khác nữa.”

Nói xong chuyện ca khúc mới, anh ta mới có tâm trạng nhắc đến chuyện khác.

Diệp Ninh bưng tách trà lên uống một ngụm, kiên nhẫn chờ anh ấy tiếp tục nói.

“Hơn một tháng trở lại đây, càng ngày có càng nhiều người ở bên ngoài muốn tìm cô để viết ca khúc, hơn nữa giá cả còn cực kỳ cao, không biết cô có hứng thú hay không?”

Điện thoại của nhà xuất bản gần như sắp bị người của giới ca hát gọi đến phát nổ luôn rồi, hơn nữa những người này không phải là những người bình thường có tiếng tăm gì, thậm chí có một ít người cực kỳ nổi tiếng đến cả bọn họ cũng không dám đắc tội.

Lý Tử Hằng cũng rất hiểu biết tính cách của Diệp Ninh, cho nên cũng không dám tùy tiện quyết định thay cho cô.

“Đây là cơ hội giúp cô vừa kiếm được tiền vừa kiếm được tiếng.”

Anh ta còn cố ý bổ sung thêm một câu.

Diệp Ninh đương nhiên hiểu ý của anh ta muốn nói là gì, nhưng mà có thể làm anh ta liên tục nhất mạnh về “tiền”, có thể tưởng tượng cái giá mà đối phương đưa ra cao đến cỡ nào.

“Vậy phiền nhà xuất bản lựa chọn giúp tôi vài người có thể hợp tác, tôi sẽ cố gắng tìm thời gian rảnh sáng tác ca khúc.”

Có nổi tiếng hay không cũng không có gì quan trọng, cô chỉ muốn tiền.

Lý Tử Hằng không ngờ cô lại đồng ý dứt khoát như thế, vô cùng vui vẻ.

Xem ra cô thật sự dốc hết toàn bộ sức lực, nghiêm túc phát triển sự nghiệp.

“Đương nhiên rồi, chúng tôi nhất định sẽ nghiêm túc sàng chọn cho cô.”

Hai người còn chưa nói hết câu, ngoài sân đột nhiên vang lên tiếng gọi đầy kích động của Trương Quốc Trụ.

“Diệp Ninh đến rồi hả?”

Ba người Diệp Ninh và Lý Tử Hằng, Chu Giai Bội đồng loại đứng dậy, nhìn ra bên ngoài.
 
Back
Top Bottom