Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ

Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 80: Chương 80



Từ Minh Vũ biết Diệp Ninh gặp được lưu manh cũng vô cùng sợ hãi, lập tức dẫn theo Diệp Ninh và Trịnh Thư Vân đến đồn công an.

Công an trong đồn công an ghi lại khẩu cung chi tiết của Diệp Ninh, lại còn nhớ kỹ đặc điểm vẻ ngoài của năm tên lưu manh kia.

“Các cô cứ yên tâm, chúng tôi sẽ dốc toàn lực lùng bắt, chỉ cần có tin tức sẽ lập tức liên lạc cho cô ngay.”

Ban ngày ban mặt, ở huyện thành, vậy mà lại có người có ý đồ mưu hại quân tẩu, tính chất vụ án này thật sự rất ác liệt.

Từ Minh Vũ cảm ơn công an phụ trách vụ án này xong, ba người mới ra khỏi đồn công an.

“Diệp Ninh, lúc nãy đồng chí công an hỏi cô có đối tượng nghi ngờ nào không, vì sao cô không nói ra tên của ai hết?”

Trịnh Thư Vân vừa đi ra đã lập tức nhịn không được hỏi, theo lý thuyết thì nếu là trả thù thì đương nhiên là những người từng có xích mích với Diệp Ninh sẽ là người bị hiềm nghi nhiều nhất.

Diệp Ninh trả lời: “Từ sau khi tôi đến đây thì luôn sống ở viện gia thuộc của quân khu đại viện, ngoài ra cũng chỉ đến đoàn văn công bên này.”

Trịnh Thư Vân hơi sửng sốt, vẫn chưa hiểu rõ lắm cô muốn nói gì.

Việc này thì có liên quan gì đến cô chứ?

Từ Minh Vũ hơi thay đổi sắc mặt, kéo Trịnh Thư Vân còn đang định hỏi tiếp sang một bên, nói nhỏ một câu.

Trịnh Thư Vân mở to hai mắt, cuối cùng cũng hiểu.

Cho dù là viện gia thuộc hay là đoàn văn công thì gần như đều là gia đình quân nhân và quân nhân, nếu Diệp Ninh nói đến người nào, nếu đúng thì cũng thôi, nhưng nếu không phải thì đó chính là đang bôi nhọ quân nhân và gia đình quân nhân.

Đương nhiên không thể nói rồi.

“Diệp Ninh, cô đừng lo, chờ hôm nay tôi về nhà sẽ nói lại với cha...”

“Chút chuyện nhỏ thế này cũng không cần làm phiền đến thủ trưởng, với lại trong lòng tôi cũng đã có tính toán rồi.”

Diệp Ninh cảm ơn sự quan tâm và giúp đỡ của Trịnh Thư Vân, lúc nãy ở đoàn văn công cô không từ chối chỉ là vì muốn quan sát phản ứng của Sầm Lan mà thôi.

Cho dù đồn công an có tìm ra được năm người kia hay không thì cô cũng đã có thế xác định người đứng phía sau chủ mưu việc này chính là Sầm Lan và Vương Hinh Tuyết.

Từ Minh Vũ và Trịnh Thư Vân đương nhiên không biết trong lòng cô đang nghĩ gì, nhìn thấy cô ngẩn người, còn tưởng rằng cô đang khó chịu và bực bội

“Diệp Ninh, chân của cô có ổn không, có cần nghỉ ngơi mấy ngày không?”

Diệp Ninh hơi thu hồi suy nghĩ nói: “Chỉ bị trẹo chân chút thôi, không có vấn đề gì lớn.”

“Vừa lúc hai ngày nay không có nhiệm vụ luyện tập của cô, cô cũng có thể nghỉ ngơi dưỡng thương cho tốt.”

TBC

Hôm nay toàn bộ đội viên của đội nhạc khí đều đã đến đông đủ, cho nên cũng không cần cô đi gõ trống thay.

Năm ngày tiếp theo đó, cuộc sống cũng coi như là bình thường.

Mọi chuyện giống như đều không có gì thay đổi, nhưng mà Diệp Ninh lại có thể cảm giác được rõ ràng, bên phía đội ca hát đã không có ai đến kiếm chuyện với cô nữa.

Việc luyện tập của hai đội ngũ cũng rất thuận lợi, chẳng qua bên phía đồn công an cũng không có tin tức gì, năm người kia thật sự giống như biến mất khỏi trần gian.

Diệp Ninh không biểu hiện ra bất cứ vẻ sốt ruột gì, trước đó cô đã cảnh cáo Vương Hinh Tuyết và Sầm Lan rồi, bọn họ chắc chắn cũng đã báo cho mấy tên kia. Hơn nữa cô cũng không có trông cậy vào việc có thể thông qua năm người kia để bắt được Vương Hinh Tuyết và Sầm Lan.

Hôm nay trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ luyện tập, Diệp Ninh chạy đến hóng chuyện, nghe được Vương Hinh Tuyết đang hát.

Mà bài hát Vương Hinh Tuyết hát chính là ca khúc mà cô viết cho Đường Uyển Như lúc trước.

So với âm sắc mềm mại uyển chuyển và quyến rũ của Đường Uyển Như, âm sắc của Vương Hinh Tuyết lại trong trẻo lảnh lót như chim sơn ca, tuy rằng Vương Hinh Tuyết hát bài tình ca này cũng rất hay, nhưng lại thiếu đi nét quyến rũ động lòng người của Đường Uyển Như.

“Diệp Ninh, lại đây ngồi nè.”

Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn cũng đang ngồi nghỉ ngơi lập tức vẫy tay gọi cô.

Diệp Ninh ngồi xuống bên cạnh hai người bọn họ, cùng nhau nghe Vương Hinh Tuyết ca hát.

“Sao cô ta lại hát bài này thế?”

Đoàn văn công rất hiếm khi biểu diễn những ca khúc ở bên ngoài.

Lý Mạn Mạn nhìn về phía Vương Hinh Tuyết, bĩu môi nói: “Khoe khoang đó. Cô không biết đâu, hiện tại bài hát này nổi tiếng lắm đó, gần như khắp phố lớn ngỏ nhỏ đều đang hát bài này.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 81: Chương 81



Diệp Ninh thật sự không biết chuyện này, mấy ngày nay chân cẳng của cô không tiên, gần như chỉ đi đến lại giữa hai nơi đoàn văn công và viện gia thuộc, ngoài ra không đi đâu hết.

“Ghê gớm vậy sao?”

Trong lòng cô đương nhiên rất vui vẻ.

Đến cả Trịnh Thư Vân cũng gật đầu theo: “Đúng là rất ghê gớm. Lúc trước lần đầu tiên Đường Uyển Như hát tôi đã cảm thấy bài hát này rất êm tai rồi. Cũng không biết bài hát này có phải do Đường Uyển Như viết không nữa, nếu thật sự như thế thì cô ấy thật sự là một cô gái rất có tài năng.”

Diệp Ninh cố nhịn cười, nhưng mà đồng thời cũng ý thức được một vấn đề.

Bài hát nổi tiếng, lại không biết người soạn nhạc là ai, đây chắc chắn là sơ sót của cô.

“Nhưng mà Vương Hinh Tuyết hát lại không hay bằng Đường Uyển Như.” Đây là lời đánh giá của Trịnh Thư Vân.

Lý Mạn Mạn lập tức hùa theo: “Tôi cũng cảm thấy như thế.”

Diệp Ninh không phát biểu ý kiến, cô để ý thấy ở bên cạnh sân khấu có một người quân nhân đang cầm hoa đứng.

Mà người anh ta đang nhìn chính là Vương Hinh Tuyết.

“Ai thế?”

Trịnh Thư Vân và Lý Mạn Mạn đồng loạt nhìn về hướng cô chỉ.

Trịnh Thư Vân cũng biết người này nói: “Là Lý Trường Đông, phó doanh trưởng Lý.”

Đúng lúc này tiếng hát của Vương Hinh Tuyết cũng kết thúc, Lý Trường Đông đứng ở dưới sân khấu vỗ tay khen ngợi lia lịa, cũng hấp dẫn lực chú ý của mọi người.

Vương Hinh Tuyết nhìn thấy Lý Trường Đông, nụ cười đắc ý lập tức cứng lại.

Lý Trường Đông bước những bước chân đều tăm tắp lên sân khấu, sau đó đưa bó hoa trong tay đến trước mặt cô ta.

Diệp Ninh hơi híp mắt lại, hiển nhiên là cô cũng rất có hứng thú muốn nhiều chuyện một chút.

“Hinh Tuyết, lúc nãy em hát hay thật đó, xin cho phép anh tặng cho em một bó hoa.” Lý Trường Đông nhìn chằm chằm Vương Hinh Tuyết bằng ánh mắt nóng bỏng, ai cũng đều có thể cảm nhận được tình yêu ở bên trong đó.

Vương Hinh Tuyết do dự một lúc, sau đó dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, cô ta vẫn nhận lấy bó hoa.

“Anh Lý, sao bây giờ anh lại đến đây thế?”

Xung quanh đều lộ ra ánh mắt nhiều chuyện tò mò nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.

Lý Trường Đông đáp: “Anh đi ra ngoài làm việc, vừa lúc đi ngang qua đoàn văn công nên đi vào thăm em một chút.”

Vương Hinh Tuyết cười xấu hổ nói: “Tiếp theo bọn tôi còn phải luyện tập, chỉ sợ là không có thời gian nói chuyện với anh.”

TBC

Lý Trường Đông cũng không hề để ý nói: “Em cứ bận việc của em đi, anh chỉ đến đây thăm em chút thôi.”

Cuộc nói chuyện của hai người nghe có vẻ rất bình thường, nhưng mà mỗi người đều có thể nhận ra được tình cảm Lý Trường Đông dành cho Vương Hinh Tuyết.

Diệp Ninh quan sát Lý Trường Đông, dáng vẻ cũng coi như dễ nhìn, cũng chỉ trên dưới ba mươi tuổi, tuổi này mà đã là phó doanh trưởng, sau này tương lai đương nhiên cũng rất sáng sủa.

Loại người như thế mà Vương Hinh Tuyết lại chướng mắt, ngược lại cứ nhớ mãi không quên Cố Phong đã kết hôn rồi.

“Tôi thấy phó doanh trưởng Lý cũng có điều kiện khá tốt mà.”

Trịnh Thư Vân hơi nhỏ giọng nói: “Lúc trước phó doanh trưởng Lý từng kết hôn một lần rồi, còn có một đứa con trai bốn năm tuổi nữa, Vương Hinh Tuyết đương nhiên không muốn làm mẹ kế của người khác.”

Diệp Ninh lập tức hiểu ra, thì ra là thế.

Lý Trường Đông cũng không ở lại quá lâu, chờ đến khi anh ta đi rồi, một vài người có quan hệ khá thân thiết với Vương Hinh Tuyết trong đội ca hát đều bắt đầu trêu ghẹo cô ta.

Vương Hinh Tuyết tức muốn hộc m.á.u giải thích: “Tôi và phó doanh trưởng Lý không có bất cứ quan hệ gì hết, không phải như mọi người nghĩ đâu!”

Cho dù cô ta nói thế nào thì mọi người đều chỉ coi như cô ta đang xấu hổ mà thôi.

Diệp Ninh nhìn dáng vẻ có khổ lại nói không nên lời của cô ta, ánh mắt hơi lập lòe, sâu trong đáy mắt chợt lóe lên chút ánh sáng rồi biến mất ngay.

Bó hoa tươi mà Lý Trường Đông tặng cho Vương Hinh Tuyết bị cô ta quăng vào trong thùng rác của phòng thay đồ.

Vương Hinh Tuyết ngồi một mình trên băng ghế dài trong phòng giận dỗi.

Cô ta chẳng thích Lý Trường Đông chút nào, càng không thích bị anh ta quấn lấy, nhưng mà bởi vì e ngại thân phận của Lý Trường Đông, chỉ đành phải xã giao khách sáo với anh ta.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 82: Chương 82



“Hinh Tuyết, tôi thấy phó doanh trưởng Lý thật sự rất thích cô, sao cô không nghiêm túc suy xét đến anh ấy đi?” Sầm Lan là bạn thân nhất của Vương Hinh Tuyết, vẫn biết rõ cô ta đang nghĩ gì.

“Anh ta già như thế rồi mà còn định trâu già gặm cỏ non.” Vương Hinh Tuyết không bao giờ che giấu vẻ ghét bỏ của cô dành cho Lý Trường Đông nữa.

Sầm Lan lại không cảm thấy như thế, thứ nhất là mấy năm nay đoàn văn công đã sắp xếp việc hôn sự cho rất nhiều lãnh đạo trong bộ đội, rất nhiều người lãnh đạo có cấp bậc cao chưa kết hôn đều tìm được bạn đời thích hợp ở trong đoàn văn công.

Những lãnh đạo kia tuổi còn lớn hơn Lý Trường Đông nhiều.

Tuy rằng các lãnh đạo đều lớn tuổi, nhưng nếu gả cho bọn họ thì cũng có chỗ lợi.

Giống như lúc trước Lưu Tú Mai của tổ đạo diễn gả cho một vi thủ trưởng, kết hôn không được bao lâu đã được điều đi làm cán bộ cấp huyện, cũng coi như là một bước lên trời.

“Hinh Tuyết, cô xinh đẹp như thế, tuy rằng hiện tại chức vụ của phó doanh trưởng Lý không quá cao, nhưng sau này còn sẽ phát triển. Đến lúc đó cô sẽ là vợ của doanh trưởng hoặc là đoàn trưởng, không phải rất tốt sao?”

Vương Hinh Tuyết khịt mũi khinh thuờng nói: “Tôi không thèm, ai thích thì đi mà làm.”

Sầm Lan cũng không ngờ thái độ của cô ta lại cứng rắn đến thế, chỉ đành phải bỏ cuộc.

“Cũng không biết phải là đàn ông như thế nào thì mới lọt được vào mắt của cô nữa.”

Vương Hinh Tuyết không nói gì, trong đầu tự động hiện lên gương mặt của Cố Phong.

Đến tận bây giờ cô ta vẫn còn nhớ rõ khung cảnh lần đầu tiên cô ta gặp được Cố Phong.

Đó là lúc cô ta vừa mới chuyển đến để nương tựa anh trai, xuống xe lửa, kết quả bởi vì không hiểu biết mà gặp được kẻ lừa đảo, kẻ lừa đảo c.h.ế.t tiệt kia không chỉ lừa sạch toàn bộ tiền của cô ta mà còn có ý đồ gây rối cô ta nữa.

Cố Phong xuất hiện vào đúng lúc đó, anh cứu cô ta thoát khỏi tay kẻ lừa đảo.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, trong mắt, trong lòng cô ta đã không còn chứa được thêm người đàn ông nào khác ngoài Cố Phong.

Sầm Lan thấy Vương Hinh Tuyết không nói gì, nhích lại gần cô ta, dùng âm lượng chỉ có hai người bọn họ nghe thấy được nói: “Hinh Tuyết, dạo gần đây chúng ta tốt nhất đừng làm gì thiếu suy nghĩ với Diệp Ninh. Đồn công an vẫn luôn tìm mấy người kia, chờ chuyện này lắng xuống rồi lại nghĩ cách khác.”

Mấy ngày nay Sầm Lan và Vương Hinh Tuyết đều tự ngầm hiểu với nhau, không ai nhắc đến sự kiện kia, cũng không dám đi trêu chọc Diệp Ninh nữa, tuy rằng đã năm ngày trôi qua, nhưng trong lòng hai người vẫn không quá yên tâm.

Vương Hinh Tuyết xụ mặt xuống, tuy rằng không cam lòng nhưng cũng chỉ có thể nói: “Vậy cứ để cô ta sống thoải mái thêm vài hôm nữa đi.”

Chiều tối, Diệp Ninh đi qua phố lớn ngõ nhỏ, quả nhiên nghe được không ít đứa con nít đều đang hát bài hát của Đường Uyển Như.

Xem ra thật sự đúng như những gì Trịnh Thư Vân nói, bài hát này thật sự đã rất nổi tiếng.

Cô còn chưa đi đến đại viện thì đã bị một chiếc xe cản đường.

Tình cảnh này cũng không khác lần trước là mấy, đến cả xe cũng là chiếc xe lần trước.

TBC

Cửa xe mở ra, người từ trong xe bước xuống vẫn cứ là người đàn ông lần trước.

“Cô Diệp, ông chủ chúng tôi mời cô đến.”

Lần này Diệp Ninh không hề kháng cự, trực tiếp leo lên xe.

Vừa lúc cô cũng muốn nói chuyện với Mục Văn Hạo một chút.

Xe nhanh chóng dừng lại trước cửa phòng ca múa Hồng Hải, Diệp Ninh đi vào văn phòng của Mục Văn Hạo, lập tức cảm nhận được bầu không khí áp lực.

Bốp!

Tiếng ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ toang từ đằng sau cánh cửa đang đóng kia vọng ra, sau đó là tiếng mắng chửi đầy tức giận của Mục Văn Hạo.

“Cô nhất định phải chọc giận tội đúng không?”

Mục Văn Hạo vốn dĩ đã rất đáng sợ rồi, hiện tại cho dù còn cách một cánh của dày nhưng Diệp Ninh vẫn cảm nhận được một luồng áp lực vô hình.

Xem ra cô đến không đúng lúc cho lắm.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 83: Chương 83



“Ông chủ, cô Diệp đến rồi.”

Tài xế kiêm vệ sĩ dẫn cô đến đây cũng hoảng sợ hết hồn, chỉ dám đứng cách cửa phòng, cẩn thận xin chỉ thị.

Diệp Ninh lạnh nhạt đứng thẳng tại chỗ chờ đợi.

Mười mấy giây sau, giọng nói âm trầm của Mục Văn Hạo mới vang lên lần nữa.

“Cho cô ta vào đi.”

Cửa phòng mở ra, Diệp Ninh đi vào, đầu tiên nhìn thấy một đống bừa bộn, sau đó mới là Mục Văn Hạo với sắc mặt âm u.

Ngoại trừ Mục Văn Hạo ra, Đường Uyển Như cũng đang ở đây.

Bầu không khí giữa hai người vô cùng căng thẳng, rõ ràng là đang cãi nhau.

Nhìn thấy Diệp Ninh, Đường Uyển Như cười lạnh.

Diệp Ninh đột nhiên có dự cảm chẳng lành.

Quả nhiên, cô còn chưa kịp mở miệng, Đường Uyển Như đã nổi giận đùng đùng nói với Mục Văn Hạo: “Không phải anh nói hôm nay anh có thể làm em trở nên nổi tiếng thì ngày mai có thể làm cho bất cứ người phụ nữ nào cũng trở nên nổi tiếng sao? Hiện tại trước mặt anh đang có một người phụ nữ nè!”

Ặc.

Diệp Ninh co giật khóe miệng.

Cô cũng không muốn xen vào vụ cãi nhau của hai người bọn họ.

“Xem ra tôi đến không đúng lúc cho lắm, tôi đi về trước, chờ lần sau...”

“Cô đứng yên ở đó không được đi đâu hết!” Đường Uyển Như hoàn toàn không cho Diệp Ninh có cơ hội nói cho hết lời, khiêu khích nhìn về phía Mục Văn Hạo.

Diệp Ninh đột nhiên có chút bội phục Đường Uyển Như.

Cô ta dám kiêu căng gây rối ở trước mặt một người đàn ông như Mục Văn Hạo, cũng rất ghê gớm.

Nhưng mà nói trắng ra cô ta cũng chỉ ỷ vào Mục Văn Hạo cưng chiều cô ta mà thôi.

Toàn thân Mục Văn Hạo giống như bị một lớp bóng tối bao phủ, âm u kh*ng b*.

“Đường Uyển Như, cô cho rằng nơi này nhất định không thể thiếu cô sao?”

Đường Uyển Như ôm hai tay trước ngực, mặt mày đầy kiêu ngạo nói: “Đúng vậy, em cảm thấy nơi này chắc chắn không thể thiếu em đó!”

Trước đây bọn họ cũng từng cãi nhau như thế, những lần nào cũng đều là Mục Văn Hạo chủ động đi dỗ dành cô ta, lần này đương nhiên cũng sẽ là như thế.

Ánh mắt Mục Văn Hạo d.a.o động kịch liệt, lạnh lùng ra lệnh cho vệ sĩ đang đứng thẳng ở cửa nói: “Đưa cô Đường đi ra ngoài!”

Một câu nói vô cùng đơn giản lại làm cho gương mặt xinh đẹp của Đường Uyển Như xuất hiện vết nứt.

Cô ta rõ ràng cũng không ngờ rằng kết quả sẽ là như thế này.

“Anh đừng quên mấy người đầu tư bên ngoài kia đều đến đây để nghe em hát!”

Đây cũng chỉ là điểm khiến cô ta có tự tin dám cãi nhau với Mục Văn Hạo.

Những năm gần đây, cô ta là trụ cột của phòng ca múa Hồng Hải, mời chào đến vô số mối quan hệ và chuyện làm ăn cho Mục Văn Hạo.

Cô ta cũng dám khẳng định, Mục Văn Hạo tuyệt đối không thể thiếu cô ta.

Mục Văn Hạo lạnh như băng nhìn cô ta nói: “Tôi đã nói rồi, không có cô thì cũng sẽ có người khác.”

Đường Uyển Như lập tức luống cuống ngay, nhưng mà chỉ trong chớp mắt, cô ta lại hất cái cằm cao ngạo lên.

“Được, vậy anh đừng hối hận đó!”

Nói xong cô ta mang đôi giày cao gót cao mười mấy centimet, nghênh ngang rời đi.

Diệp Ninh nhìn thấy toàn bộ quá trình bọn họ cãi nhau, cảm thấy vô cùng xấu hổ, trong lòng biết rõ ràng một người như Mục Văn Hạo đương nhiên không muốn để người khác nhìn thấy trò cười của anh ta.

Nhưng mà cô đã ở đây rồi, muốn đột nhiên biến mất cũng không được.

Toàn thân Mục Văn Hạo vô cùng âm u, một lúc sau mới quay đầu nhìn cô.

Diệp Ninh chỉ có thể tiếp tục bình tĩnh đứng thẳng ở nơi đó, tùy ý đối phương quan sát.

Một giây.

Hai giây.

Mười giây.

Ngay lúc Diệp Ninh cảm thấy da đầu tê rần, chuẩn bị lại lên tiếng muốn đi về thì giọng nói trầm thấp của Mục Văn Hạo lại vang lên.

TBC

“Cô lên sân khấu hát thay cho Đường Uyển Như.”

“...”

Diệp Ninh cảm thấy Mục Văn Hạo chắc chắn đã bị Đường Uyển Như k*ch th*ch đến ngu luôn rồi.

“Ông chủ Mục, con gái giận dỗi thì dỗ vài câu là được, anh cần gì phải nổi giận với cô Đường chứ?”

Vì làm Mục Văn Hạo quăng ý tưởng hoang đường này đi, cô cũng chỉ có thể kiên nhẫn khuyên nhủ.

Mục Văn Hạo vẫn cứ nhìn chằm chằm vào cô.

“Ông chủ Mục, không phải tôi không muốn đồng ý, nhưng mà anh xem tôi như thế nào, vừa lên sân khấu chắc sẽ lập tức bị người xem bên dưới đạp đi ngay, có lẽ anh có thể đi tìm người khác.” Diệp Ninh vừa nói, vừa cố ý phô bày cơ thể của cô.

Trừ phi Mục Văn Hạo không cần danh tiếng của phòng ca múa nữa.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 84: Chương 84



Quả nhiên, Mục Văn Hạo nhíu mày.

Diệp Ninh nhận ra anh ta đã có ý định bỏ cuộc, tiếp tục thuyết phục: “Tôi thấy lúc nãy cô Đường cũng đã có chút hối hận rồi, chẳng qua chỉ là giở thói nũng nịu của con gái thôi. Hiện tại anh cho người mời cô ấy về, cô ấy chắc chắn sẽ không giận dỗi nữa.”

“Phòng ca múa của tôi thiếu bất kỳ ai cũng đều có thể hoạt động bình thường!” Trong giọng nói áp lực của Mục Văn Hạo giống như đang chất chứa mưa rền gió dữ.

Anh ta ghét nhất bị người khác uy h**p, cho dù là Đường Uyển Như cũng không được.

“Ông chủ Mục...”

“Nếu cô là người viết ra bài hát kia thì cô đương nhiên cũng có thể hát được nó.” Trong mắt Mục Văn Hạo không còn chút do dự muốn từ bỏ ý định này, thay vào đó chính là bá đạo và ngang ngược.

Mặt Diệp Ninh méo xẹo: “Anh cũng không thể nói thế được, bài hát kia đã nổi tiếng khắp phố lớn ngõ nhỏ rồi, ca sĩ trong phòng ca múa của anh chắc chắn đều biết hát.”

Mục Văn Hạo đột nhiên nở một nụ cười thâm trầm, giống như là đang lẩm bẩm: “Tôi muốn làm một người phụ nữ mà cô ta khinh thường trở nên nổi tiếng, để cho cô ta biết, chỉ cần tôi muốn, bất cứ kẻ nào cũng đều có thể trở thành cô ta!”

Diệp Ninh suýt chút nữa đã phun ra một búng máu.

Thì ra đôi nam nữ chó c.h.ế.t này cãi nhau, cuối cùng người hi sinh lại là một người xa lạ như cô sao?

“Tôi không đồng ý!”

Từ trước đến nay ước mơ của cô chưa bao giờ sẽ là ca sĩ cả.

Mục Văn Hạo đột nhiên híp mắt lại, dần dần tỏa ra khí thế sắc bén.

“Không hát? Được thôi. Người đâu, l*t s*ch quần áo của cô ta, sau đó quăng ra giữa đường.”

Trong lòng Diệp Ninh căng thẳng, cô chắc chắn Mục Văn Hạo nói được thì sẽ làm được, ở địa bàn củ đối phương, cô thậm chí không có chút cơ hội phản kháng nào.

Nhìn mấy tên vệ sĩ đang nhìn chằm chằm cô như hổ rình mồi, Diệp Ninh chỉ có thể âm thầm thở dài, sau đó thay đổi gương mặt, cười mỉa mai,

“Nếu ông chủ Mục đã yên tâm để tôi lên sân khấu, vậy tôi cũng chỉ có thể nghe theo sự sắp xếp của anh thôi.”

Dường như Mục Văn Hạo đã sớm đoán được cô sẽ ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, tùy ý vẫy tay, mấy vệ sĩ lập tức dừng hành động lại.

“Đưa cô ta đến chỗ chị Dung lựa chọn một bộ trang phục biểu diễn vừa người, trang điểm cho đẹp vào, sau đó lên sân khấu.”

Diệp Ninh chấp nhận số phận, ai bảo cô không thể chơi lại người đàn ông này chứ.

“Ông chủ Mục, anh xác định là có lễ phục tôi mặc vừa sao?”

Cô nửa nói đùa, nửa nghiêm túc nhắc nhở.

Mục Văn Hạo nhìn chằm chằm cô vài giây, tiện tay gọi một vệ sĩ đến, hạ giọng ra lệnh gì đó.

“Vâng, ông chủ.”

Diệp Ninh biết là trốn không khỏi, chỉ có thể đi theo vệ sĩ rời đi.

Tiếng nói lạnh nhạt của Mục Văn Hạo từ phía sau cô vang lên: “Nếu cô làm hỏng buổi biểu diễn, cô tự biết hậu quả rồi đó.”

Tuy rằng người phụ nữ này trông thì vụng về như heo, nhưng trên thực tế lại là một người rất thông minh, cô biết rõ hơn ai hết rằng cô nên làm như thế nào.

Diệp Ninh lẩm bẩm lầm bầm mắng, không hề quay đầu đi thẳng ra bên ngoài.

Vài phút sau, cô xuất hiện ở trước mặt chị Dung mà Mục Văn Hạo nói đến.

Chị Dung ngơ ngẩng nhìn chằm chằm cô, hai phút sau vẫn chưa hề nhúc nhích.

TBC

“Ông chủ nói để cô ấy lên sân khấu thay cho cô Đường hả??”

Sau khi hoàn hồn, chị ta lại lắp lại lời vệ sĩ vừa mới nói, không hề che giấu vẻ ghét bỏ đối với Diệp Ninh và kinh ngạc.

Diệp Ninh còn cạn lời hơn cả chị ta, cô cũng không muốn ở chỗ này bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, bình phẩm từ đầu đến chân.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 85: Chương 85



Hậu trường của phòng ca múa Hồng Hải.

Tất cả mọi người đều chen chúc trong phòng trang điểm, từng đôi mắt nhiều chuyện đồng loạt nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh đang ngồi trước kính trang điểm.

Diệp Ninh nhìn gương mặt ngũ quan chen chúc thành một cục của cô trong gương, rặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

“Chị Dung đúng không, tôi thế này cũng không cần thiết phải trang điểm nhỉ?”

“Cô đang xem thường chị Dung đúng không? Nếu ông chủ đã giao cô cho tôi, cho dù cô là một con cóc ghẻ thì tôi cũng có thể biến cô thành một con thiên nga xinh đẹp!”

Chị Dung hưng phấn nói, nhưng mà sau khi quan sát rõ ràng ngũ quan của Diệp Ninh rồi, chị ta vẫn không biết phải bắt đầu từ đâu.

TBC

Diệp Ninh thật sự không biết nên khóc hay nên cười nữa.

“Cóc ghẻ và thiên nga là hai giống loài khác nhau, sao có thể gộp chung lại được.”

Chị Dung không có tâm trạng để nói đùa với cô, cầm lấy đồ trang điểm bôi bôi trét trét.

Hơn mười phút sau, chờ Diệp Ninh mở to mắt ra nhìn thấy gương mặt trắng bệch giống như xác c.h.ế.t ở trong gương, suýt chút nữa đã phun máu.

“Chị Dung, chị cảm thấy thế này đẹp sao?”

Mặt chị Dung thì hoàn toàn trái ngược với cô, đen thui.

Xung quanh vang lên vô số tiếng cười.

Chị Dung cảm thấy bị nhục nhã và nghi ngờ, trừng mắt quát mấy cô ca sĩ và vũ công kia.

“Mấy cô không có buổi biểu diễn hả? Ai làm chuyện của người nấy đi!”

Cảm nhận được lửa giận của chị ta, mấy cô gái này vội vàng bỏ chạy.

Diệp Ninh cũng hơi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không bị người ta nhìn như khỉ nữa rồi.

“Chị Dung, chị trang điểm nhẹ cho tôi một chút là được rồi.”

Mục Văn Hạo biết cô như thế này mà vẫn cứ kiên quyết muốn cô lên sân khấu, ngoại trừ việc tức giận với Đường Uyển Như ra, cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý.

Chị Dung thở dài thườn thượt, tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng vẫn phải công nhận rằng chị ta đã thất bại trước cô gái mập này.

Nhưng mà cũng may ông chủ đã có chuẩn bị từ trước.

“Cô Diệp đúng không? Cô và ông chủ có quan hệ gì thế?”

Đường Uyển Như đều là người lên sân khấu cuối cùng, cho nên hiện tại vẫn còn rất nhiều thời gian, chị Dung chậm rãi trang điểm cho Diệp Ninh, cũng không nhịn được tò mò hỏi.

Diệp Ninh trả lời: “Không có quan hệ gì hết.”

Chị Dung vô cùng hoài nghi câu trả lời này.

Nếu không có quan hệ thì vì sao ông chủ lại muốn giúp đỡ một người như cô chứ?

Tình nhân, chắc chắn là không có chuyện này rồi.

Không lẽ là bà con?

“Cô Diệp...”

“Chị có thể gọi tôi là Diệp Ninh.” Diệp Ninh chủ động kết thân với chị Dung.

Chị Dung còn chưa tìm hiểu rõ thân phận của Diệp Ninh, hiện tại đương nhiên còn có chút nịnh nọt.

“Diệp Ninh, ông chủ bảo cô lên sân khấu thay cho cô Đường, vậy cô Đường thì sao?”

“Chuyện này tôi cũng không rõ.”

Diệp Ninh không hề nhắc đến chuyện Đường Uyển Như và Mục Văn Hạo cãi nhau.

Chị Dung thấy không hỏi thăm được gì, cũng đành thôi.

Bầu không khí bên ngoài dần dần trở nên náo nhiệt, ngồi ở hậu trường cũng đã nghe được tiếng ầm ĩ của các khách khứa.

Diệp Ninh nghĩ đến chuyện cô sắp sửa lên sân khấu, ít nhiều gì cũng có chút căng thẳng.

Cô thật sự không đoán ra được Mục Văn Hạo đang nghĩ gì, nghe cuộc nói chuyện giữa anh ta và Đường Uyển Như thì buổi biển diễn đêm nay có lẽ rất qua trọng.

Nhưng mà Mục Văn Hạo lại cãi nhau với Đường Uyển Như, đặt cược tất cả vào người cô, hoàn toàn không suy xét đến hậu quả có thể sẽ xuất hiện.

Đúng là một tên điên.

“Được rồi.”

Tiếng nói của chị Dung ngắt ngang mớ suy nghĩ có phần lộn xộn của cô.

Diệp Ninh lại nhìn về phía bản thân trong gương, lần này lại có chút bất ngờ.

Trang điểm đậm đổi thành trang điểm nhẹ, lại còn cố ý trang điểm cẩn thận đôi mắt, làm cho cả gương mặt của cô có vẻ sáng sủa hơn rất nhiều.

Chị Dung cũng khá hài lòng, nhịn không được nói: “Thật ra ngũ quan của cô cũng không tệ lắm, chỉ là quá mập...”

Ý thức được bản thân nói lời không nên nói, chị ta vội vàng sửa miệng nói: “Nếu như cô có thể giảm cân, chị Dung dám cam đoan cô cũng sẽ là một cô gái xinh đẹp.”
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 86: Chương 86



Diệp Ninh cũng không để ý đến mấy chuyện này, chỉ là nhìn một đống trang phục biểu diễn hoa lệ được bày ở trước mặt, cực kỳ kháng cự.

Chị Dung nhìn theo tầm mắt của cô ta, lập tức hiểu ra: “Mấy bộ trang phục biểu diễn này đều là số đo lớn nhất trong phòng ca múa của chúng ta rồi, hiện tại không thể lựa chọn, cô mặc vừa bộ nào thì mặc bộ đó đi.”

Mấy bộ quần áo này nếu không phải màu sắc quá lòe loẹt thì kiểu dáng cũng sẽ rất hở hang.

Bảo cô mặc quần áo kiểu này lên sân khấu, thật sự đúng là sống không bằng chết.

Chỉ có điều hiện tại đến cả quyền từ chối cô cũng không có.

Cô lựa lựa, lấy ra một cái váy dài kèm áo choàng từ bên trong ra, trông có vẻ như cô có thể nhét vừa.

Chị Dung lập tức dứt khoát nói: “Vậy chọn cái này đi!”

Diệp Ninh xách theo quần áo đi vào phòng thay đồ, năm phút sau mới đi ra ngoài.

“Phụt!”

Chị Dung nhìn thấy Diệp Ninh bị trang phục biểu diễn kia bó chặt, nhìn một đống thịt thừa bị siết chặt kia, thật sự không nhịn được trực tiếp cười thành tiếng.

Hiện tại Diệp Ninh thật sự chẳng liên quan gì đến chữ “đẹp” cả.

Mặt Diệp Ninh như đưa đám, tuy rằng bộ quần áo này đã là bộ có size lớn nhất ở đây, nhưng vẫn bó sát làm cô cảm thấy hơi khó thở.

Chị Dung đi đến trước mặt cô, cố khống chế khóe miệng đang liên tục co giật nói: “Cũng khá được đó.”

Diệp Ninh hoàn toàn cạn lời, chị ta nói ra lời này, lương tâm thật sự sẽ không thấy đau sao?

Chị Dung còn định tiếp tục nói gì đó, khóe mắt lại nhìn ra ngoài cửa phòng trang điểm, sắc mặt thay đổi kịch liệt.

“Ông chủ.”

Mục Văn Hạo bước đi vào.

Diệp Ninh còn đang tức giận, biểu hiện đương nhiên cũng chẳng tốt hơn là bao, xoay người như cười như không đối diện với người đàn ông đang đi đến.

Mục Văn Hạo nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của cô, vậy mà mắt cũng không hề chớp cái nào.

Diệp Ninh đột nhiên có chút bội phục tố chất tâm lý mạnh mẽ của người đàn ông này.

“Ông chủ Mục, thật sự rất cảm ơn anh, nhờ anh nên tôi mới có thể biết được thì ra mình còn có thể trông như thế này.”

Trông y như một con quỷ!

Chị Dung sợ hãi rụt rè giải thích: “Ông chủ, tôi đã cố gắng hết sức rồi.

Mục Văn Hạo không nói gì, chỉ vẫy tay.

Chị Dung giống như được đại xá, chạy nhanh ra khỏi phòng trang điểm giống như đang bỏ trốn.

Diệp Ninh thu hồi vẻ mặt, vô cùng nghiêm túc đề nghị nói: “Ông chủ Mục, nếu hiện tại anh thay đổi ý kiến thì vẫn còn kịp đó.”

Câu trả lời tiếp theo đó của Mục Văn Hạo đã dập tắt tia hi vọng cuối cùng của cô.

“Từ trước đến nay tôi đều sẽ không thay đổi quyết định của mình.”

Được rồi.

Diệp Ninh cũng không còn tâm trạng để thuyết phục anh ta nữa.

TBC

“Đi theo tôi.” Mục Văn Hạo lạnh lùng nói một câu, lại xoay người.

Diệp Ninh cực kỳ không muốn mà đi theo sau.

Hai người đứng ở lối vào sân khấu tối tăm, nhìn cảnh xa hoa trụy lạc, tiếng người ồn ào ở bên ngoài. Mà trên sân khấu thì đang biểu diễn điệu múa vô cùng quyến rũ, hấp dẫn ánh mắt mọi người.

“Cô nhìn thấy những người đó chưa?”

Giọng nói trầm thấp của Mục Văn Hạo vang lên ngay bên cạnh Diệp Ninh.

Diệp Ninh chỉ có thể nhìn theo tầm mắt của anh ta.

Lập tức nhìn thấy có bốn năm người đàn ông trung niên đang ngồi ở vị trí tốt nhất dưới sân khấu.

Mấy người này ăn mặc quần áo đắt đỏ, toàn thân từ trên xuống dưới đều giống như đang tỏa ra mùi tiền.

“Bọn họ chính là những đối tác mà tôi muốn hợp tác trong thời gian gần đây, trong đó có hai người cực kỳ thích bài hát của Đường Uyển Như. Nhiệm vụ hôm nay của cô chính là hát cho đàng hoàng, nhất định phải làm cho bọn họ hài lòng.”

Giọng điệu của Mục Văn Hạo vô cùng ngang ngược, không phải đang thương lượng, càng không phải cổ vũ, mà là mệnh lệnh.

Diệp Ninh cực kỳ cạn lời hỏi: “Ông chủ Mục, cho phép tôi nói một câu, anh xác định bọn họ chỉ thích nghe cô Đường hát mà không phải thích cô Đường sao?”

Đường Uyển Như là ca sĩ nổi tiếng nhất huyệt thành, là trụ cột của phòng ca múa, ngoại trừ tiếng hát quyến rũ kia, quan trọng hơn là cô ta có được một gương mặt xinh đẹp có thể làm đàn ông như si như cuồng.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 87: Chương 87



Chuyện mà Diệp Ninh hiểu thì Mục Văn Hạo lại càng không thể không hiểu.

Giờ phút này, sắc mặt Mục Văn Hạo vô cùng âm u: “Cô cảm thấy tôi cần dùng phụ nữ để đi lấy lòng những người này sao?”

Một câu hỏi lại làm cho người ta vô cùng sợ hãi.

Cho dù Diệp Ninh thật sự nghĩ như thế thì cũng không dám nói ra.

“Tôi chỉ sợ bọn họ nhìn thấy mặt tôi rồi sẽ làm hư chuyện của ông chủ Mục.

Mục Văn Hạo quay đầu nhìn cô, lộ ra một nụ cười làm da đầu của cô tê dại.

“Gương mặt của cô đúng là không thể để người khác nhìn thấy.”

Diệp Ninh âm thầm chửi thề trong lòng.

Mục Văn Hạo tiếp tục nói: “Cho nên lát nữa cô không cần lộ mặt.”

Diệp Ninh nhướng mày hỏi: “Có ý gì?”

Mục Văn Hạo lại không trả lời, rõ ràng là anh ta muốn nói thì mới nói, không muốn nói thì Diệp Ninh không có tư cách để hỏi.

“Tôi có thể lên sân khấu, nhưng ông chủ Mục cũng phải đồng ý với hai yêu cầu của tôi.” Diệp Ninh ổn định tinh thần, quay về vấn đề chính.

Gương mặt hung dữ của Mục Văn Hạo lộ ra một chút vẻ không vui: “Không ai có thể ra điều kiện cho tôi cả.”

TBC

“Điều kiện của tôi sẽ có lợi cho buổi biểu diễn tiếp theo.” Lần này thái độ của Diệp Ninh lại rất kiên quyết.

Mục Văn Hạo vẫn không nói gì.

Diệp Ninh tranh thủ nói nhanh: “Tôi yêu cầu một nghệ danh lên sân khấu ca hát, còn nữa, anh phải báo cho MC là phải giới thiệu tôi là người soạn nhạc sáng tác ra bài hát kia.”

Mục Văn Hạo lạnh nhạt nhìn cô.

“Hai vấn đề này không có bất cứ ảnh hưởng gì đến cô Đường và phòng ca múa cả.” Diệp Ninh nhấn mạnh điểm này.

Nếu không dùng tên giả lên sân khấu, chỉ sợ ngày mai toàn bộ người nhà trong đại viện và người của đoàn văn công đều sẽ biết chuyện cô là quân tẩu nhưng lại đến phòng ca múa ca hát.

Tuy rằng cô cũng không cảm thấy việc ca hát này có cái gì không tốt, nhưng ở thời đại hiện tại, có một số việc vẫn cần phải kiêng dè.

Nói xong dùng vô cùng kiên quyết mà đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Mục Văn Hạo, không lùi một bước.

Bên dưới đáy mắt thâm thúy của Mục Văn Hạo có chút cảm xúc d.a.o động: “Được, tôi đồng ý.”

Bài ca múa vui nhộn trên sân khấu kết thúc, lại đến thời gian mà các khách hàng trông mong nhất.

Tất cả mọi người trên sàn nhảy cũng đều tạm thời dừng lại, chỉ vì chờ đợi Đường Uyển Như cất tiếng hát.

Nhưng mà hôm nay chắc chắn sẽ khác với mọi hôm, Đường Uyển Như cũng không lập tức bước ra, mà là một MC nhanh chóng đi lên sân khấu.

“Hôm nay lỗ tai mọi người rất có phúc, chúng tôi đã mời đến nhà soạn nhạc sáng tác ca khúc nổi tiếng, cũng là tác giả sáng tác ca khúc Bị tình quấn lấy, xin trân trọng mời cô Diệp Tử biểu diễn ca khúc Bị tình quấn lấy, mời mọi người nhiệt liệt hoan nghênh!”

Diệp Ninh đứng ở góc tối sân khấu nghe được lời giới thiệu này, gương mặt như muốn nứt ra.

Cái anh MC này cũng biết bịa chuyện ghê, cô trở thành người soạn nhạc sáng tác ca khúc nổi tiếng hồi nào chứ?!

MC vừa nói xong, Diệp Ninh và Mục Văn Hạo đều đồng loạt nhìn xuống sân khấu, xem phản ứng của mọi người.

Dù sao bọn họ đều đang mong chờ Đường Uyển Như, hiện tại lại làm một người chẳng có tên tuổi bước lên sân khấu, nếu xử lý không tốt khách hàng đều sẽ quậy phá.

“Sao không phải là Đường Uyển Như?”

“Diệp Tử là ai? Sao trước nay tôi đều chưa hề nghe qua?”

“Rốt cuộc ông chủ Mục đang làm gì đó? Sao không cho Đường Uyển Như lên sân khấu mà lại thay đổi người?”

“Mấy người không nghe MC nói ca khúc mới mà Đường Uyển Như viết là do Diệp Tử viết hả?”

“Vậy thì sao chứ, chúng tôi bỏ tiền đến đây là để nghe Đường Uyển Như hát!”

“Đúng vậy, Đường Uyển Như không lên sân khấu thì trả tiền đây!”

“Trả tiền!”

Quả nhiên, không biết ai là người dẫn đầu, không bao lâu sau tất cả mọi người dưới sân khấu đều la to đòi trả tiền lại.

Diệp Ninh đã đoán trước có khả năng sẽ xuất hiện tình huống như thế này rồi, cô trực tiếp nhìn về phía Mục Văn Hạo.

Cô có cần phải lên sân khấu nữa không?

Sắc mặt của Mục Văn Hạo cũng cực kỳ khó coi.
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 88: Chương 88



Sở dĩ anh ta kiên quyết muốn cho Diệp Ninh lên sân khấu, đơn giản cũng là vì đang giận dỗi với Đường Uyển Như mà thôi.

Thứ nhất là mấy ngày gần đây anh ta thật sự đã quá cưng chiều người phụ nữ kia, cho nên người phụ nữ kia mới cậy sủng mà kiêu, cho rằng phòng ca múa này không thể thiếu cô ta được.

Hôm nay cho dù cô hát thật sự sẽ làm cho các khách hàng kia bỏ đi hết thì anh cũng nhất định phải làm Diệp Ninh lên sân khấu!

Mấy người làm ăn giàu có ngồi ở chính giữa cũng đều nhíu mày, lộ ra vẻ mặt cực kỳ khó chịu, thậm chí có khả năng sẽ đứng lên rời đi bất cứ lúc nào.

Giờ phút này, Đường Uyển Như vốn nên rơi đi lại đang đứng ở một góc cách sân khấu tương đối xa, nghe MC giới thiệu xong, cô ta trực tiếp lộ ra vẻ mặt khinh thường. Nhìn thấy phản ứng của các khách hàng ở bên dưới sân khấu, khóe môi cong lên chưa từng hạ xuống.

Không ngờ Mục Văn Hạo lại thật sự định làm cho một người phụ nữ mập như heo lên sân khấu thay thế cho cô ta, cô ta sẽ chống mắt lên xem người phụ nữ kia sẽ bị đuổi xuống chật vật đến thế nào.

MC đứng trên sân khấu nhìn mấy gương mặt tức giận bên dưới, miễn cưỡng giữ được bình tĩnh, lập tức ra hiệu cho mấy vũ công xinh đẹp chuẩn bị.

Một lớp lụa mỏng từ trên đỉnh sân khấu rũ xuống, ánh đèn dần dần cũng trở nên tối đi.

Sau khi làm xong mấy chuyện này rồi, MC dùng tốt độ nhanh nhất đi xuống.

Tiếp theo sẽ như thế nào thì đã không còn nằm trong phạm vi khống chế của anh ta nữa.

Diệp Ninh vừa nhìn thấy màn lụa kia, hình như nghĩ đến gì đó, vui mừng nhìn về phía Mục Văn Hạo.

Mặt Mục Văn Hạo trầm như nước nói: “Sau khi lên sân khấu, cô cứ đứng phía sau lớn màn lụa kia ca hát, người ở dưới sân khấu sẽ không nhìn thấy gương mặt thật của cô.

Diệp Ninh đã hiểu được cách sắp xếp của Mục Văn Hạo, cô rất muốn vỗ tay khen ngợi anh.

Cứ thế, tất cả nỗi lo của cô đều có thể biến mất.

“Nhớ kỹ, cho dù người xem ở bên dưới có làm gì thì cô cũng nhất định phải hát xong bài này cho tôi!”

Mục Văn Hạo nghiến răng nghiến lợi cảnh cáo cô.

Không ngờ Diệp Ninh còn cười được nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ làm thế.”

Nói xong, cô từ góc tối bước ra, đi đến sau màn lụa.

Giữa mày Mục Văn Hạo lại tạo thành hình chữ “xuyên”, người phụ nữ này đang tự tin sao?

Bóng dáng của Diệp Ninh đứng sau màn lụa như ẩn như hiện, ánh đèn lúc sáng lúc tối cũng phối hợp rất tuyệt.

Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, sự xuất hiện trên sân khấu của cô đã được phủ kín bởi cảm giác thần bí.

Tiếng kêu đòi trả tiền bên dưới sân khấu nhỏ đi một chút.

Từng đôi mắt đều đồng loạt nhìn chằm chằm vào bóng người phía sau màn lụa, lộ ra vẻ tò mò.

TBC

Mục Văn Hạo nhìn chằm chằm không chớp mắt, quan sát tất cả mọi chuyện, ít nhất cách xuất hiện trên sân khấu này cũng đã thành công rồi.

Thứ nhất là có thể che giấu đi điểm yếu về cơ thể của Diệp Ninh, thứ hai là có thể gợi lên lòng hiếu kỳ của khách hàng.

Đường Uyển Như khoanh hai tay trước ngựa, người khác không biết nhưng cô ta lại rất rõ ràng, hiện tại người đứng sau lớp màn lụa kia là một người phụ nữ xấu xí ục ịch đến mức nào.

“Làm ra vẻ, thích tạo cảm giác thần bí.”

Cho dù Mục Văn Hạo có cố gắng như thế nào, nhưng chỉ cần người phụ nữ kia mở miệng ra, tất cả mọi người đều sẽ biết bọn họ chênh lệch lớn đến cỡ nào!

m nhạc quen thuộc vang lên.

Vẫn có người đang nghi ngờ, đang kêu la, đang gọi to tên của Đường Uyển Như.

Nhưng mà sau khi Diệp Ninh hát ra câu hát đầu tiên, toàn bộ phòng ca múa ồn ào lập tức trở nên lặng ngắt như tờ.

Mấy người làm ăn giàu có vốn dĩ đã mất kiên nhẫn định rời đi, nhưng cũng chính vì một câu hát này, bọn họ lập tức đánh bay ý định này, kinh ngạc nhìn về phía Diệp Ninh ở phía sau màn lụa.

Gương mặt xinh đẹp của Đường Uyển Như cũng xuất hiện vết nứt, thậm chí giờ phút này cô ta cảm thấy lỗ tai của mình bị ảo giác rồi.

Tiếng hát vẫn cứ tiếp tục, dần dần, mỗi người ở đây đều lộ ra vẻ mặt vô cùng cuồng nhiệt...
 
Thập Niên 80, Vợ À! Li Hôn Nào Có Dễ
Chương 89: Chương 89



Hơi thở của Mục Văn Hạo cũng hơi khựng lại, ánh mắt đang đảo tới đảo lui cũng khóa chặt vào người trên sân khấu, vẻ âm u trên mặt cũng bị thay thế bằng kinh ngạc.

Diệp Ninh cứ thế đứng ở sau màn lụa, đứng trước micro, không hề có bất cứ động tác dư thừa nào, chỉ là đang nghiêm túc hát mà thôi.

Ca khúc uyển chuyển du dương kỳ lạ kia làm người ta đắm chìm vào bên trong, lún sâu không muốn tỉnh lại.

Tiếng hát như thế này làm trong đầu anh ta hiện ra một từ ngữ để miêu tả, chỉ trên trời mới có, ở dưới trần gian hiếm khi nghe được vài lần.

Anh ta là một người đàn ông đã nhìn quen với cảnh mây nước, cũng đã c.h.ế.t lặng với những tiếng ca biểu diễn kia. Đến cả buổi biểu diễn của Đường Uyển Như cũng không thể làm trong lòng anh ta xuất hiện chút gợn sóng nào.

Nhưng mà hiện tại suy nghĩ của ah lại đang bị ca khúc của Diệp Ninh lôi kéo, giống như đang trải qua tất cả những gì ca khúc đang miêu tả.

Không thể nào hình dung được cảm giác vào lúc này, lý trí buộc anh ta phải hoàn hoàn, nhìn về tất cả mọi người dưới sân khấu.

Quá rõ ràng, không phải chỉ có một mình anh mới có cảm giác này, tiếng hát của Diệp Ninh thật sự có ma lực như thế!

Đây là lần đầu tiên khi anh nhìn về phía Diệp Ninh mà ánh mắt không có vẻ khinh thường và xem nhẹ, lại có thêm một chút nghiêm túc, coi trọng.

Người phụ nữ này rõ ràng là có thực lực, nhưng lúc trước lại cứ dong dong dài dài mà từ chối, xem ra cô thật sự không muốn nổi tiếng.

Có lẽ là đang lạt mềm buộc chặt chăng?!

Cho dù xuất phát điểm của Diệp Ninh là gì thì Mục Văn Hạo cũng biết buổi biểu diễn lần này, cô đã thành công rồi!

Diệp Ninh đang đứng trên sân khấu cũng tập trung toàn bộ tinh thần, nếu đã làm thì phải làm tốt nhất.

Hơn nữa cô kinh ngạc phát hiện âm sắc của cô lại hoàn mỹ đến thế, lúc cô vừa mới mở miệng hát, đến cả chính cô cũng giật mình.

Thì ra cơ thể này cũng không phải chỗ nào cũng đều xấu hết.

Hát xong một bài hát, suy nghĩ của cô quay về hiện thực. Mà toàn bộ đại sảnh vẫn cứ im lặng giống như c.h.ế.t chóc, không có bất cứ tiếng vang nào.

Diệp Ninh hoàn thành nhiệm vụ, nói một tiếng cảm ơn, sau đó dứt khoát đi xuống sân khấu.

Chờ đến khi bóng dáng của cô biến mất khỏi tầm mắt của mọi người rồi, dưới sân khấu mới đột nhiên bộc phát ra tiếng vỗ tay như sấm.

Diệp Ninh đã sắp sửa đi đến bên cạnh Mục Văn Hạo hơi ngơ ngẩn, tiếng vỗ tay, hò hét và tiếng huýt sáo kia đều biểu hiện mọi người rất hài lòng về giọng hát của cô.

Mục Văn Hạo nhìn Diệp Ninh đang đứng thẳng không nhúc nhích ở bên cạnh, đây cũng là lần đầu tiên anh ta lộ ra vẻ bình tĩnh khi đối mặt với cô.

“Sao nào, có phải cảm giác rất tuyệt không?”

Có ai mà không thích thành công nổi tiếng, được mọi người ngưỡng mộ chứ.

Diệp Ninh lập tức nhếch một bên mép, lạnh nhạt trả lời: “Nếu không phải bị người ta ép làm thì cảm giác sẽ càng tuyệt hơn.”

Mục Văn Hạo hơi sửng sốt, sau đó cũng mỉm cười theo.

Người phụ nữ này không chỉ không sợ anh ta, lại còn dám trêu chọc anh ta nữa, thật đúng là quá thú vị.

Diệp Ninh nhìn người đàn ông ở trước mặt mỉm cười, vết đao sẹo trên mặt cũng nhúc nhích theo, chẳng thấy có chút vui vẻ nào, ngược lại làm người ta nhìn thôi đã thấy sợ.

“Đến văn phòng chờ tôi.”

Mục Văn Hạo vẫn cứ ra lệnh.

TBC

Diệp Ninh biết anh ta không lên tiếng thì cô sẽ không rời khỏi nơi này được.

Lúc này mấy người ở bên ngoài cảm xúc vẫn rất hưng phấn, liên tục gọi tên Diệp Tử.

Mục Văn Hạo không nhanh không chậm đi về phía vị trí của mấy người làm ăn giàu có kia

Diệp Ninh xoay người quay về hậu trường.

Chờ đến khi gặp lại chị Dung, chị Dung đã cười tươi rói như một đóa hoa.

“Ánh mắt của ông chủ độc thật đó! Diệp Ninh, cô thật sự quá giỏi!”

Ai có thể ngờ được một người có cơ thể vụng về thế này lại có được một giọng hát hay đến thế chứ.

Diệp Ninh không nói gì, đi tẩy trang, thay quần áo.
 
Back
Top Bottom