Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 540: Chương 540



Nhưng đó là chuyện của trước kia, bây giờ họ đã có Giang Thiên Ca, có đội lập trình máy tính!

Giang Thiên Ca và những người khác chỉ cần động ngón tay, gõ bàn phím là có thể vẽ ra địa hình và đặc điểm mà bọn họ phải tốn rất nhiều công sức, phái rất nhiều người mới có thể nắm được!

Thậm chí còn có thể giúp bọn họ mô phỏng tuyến đường tấn công và những tình huống có thể gặp phải trên máy tính, để bọn họ chuẩn bị ứng phó trước.

Lần này Thiệu Vân có thể chiếm được cứ điểm số 5 nhanh như vậy, chắc chắn là có nguyên nhân Giang Thiên Ca và đội lập trình máy tính đã cung cấp hỗ trợ!

“Ha ha ha, đồng chí Giang Thiên Ca, các đồng chí đội lập trình máy tính, mọi người đã lập công lớn!”

Được khẳng định và công nhận, tự nhiên là rất vui.

Tất cả mọi người trong đội lập trình máy tính đều ánh lên vẻ phấn khởi trong mắt, khóe miệng cố gắng kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được mà cong lên.

Giang Thiên Ca cảm thấy, nếu không phải vì Trương Kiếm Ba và những người khác đều ở đây, Tiêu Phong và những người khác có thể sẽ phấn khích nhảy nhót lung tung như khỉ.

Đối mặt với lời khen ngợi của Trần Thành Vũ và những người khác, Giang Thiên Ca không tỏ ra quá đắc ý, cũng không khiêm tốn, chỉ mỉm cười, thoải mái đáp: “Mọi người quá khen, đây là việc chúng tôi nên làm.”

“Ha ha ha, đồng chí Tiểu Giang, có mọi người, chúng ta không cần phải lo lắng nữa rồi!”

Tùy Dương của quân khu tỉnh Lan, lúc trước khi họp lần đầu tiên biết đến đội lập trình máy tính, tuy rằng cũng rất hứng thú với đội lập trình máy tính, nhưng trong ứng dụng cụ thể, ông vẫn giữ thái độ nghi ngờ.

Mãi cho đến khi nhận được tin tức chiếm được cứ điểm số 5, ông vẫn còn nghi ngờ những thứ mà Giang Thiên Ca và những người khác làm ra.

Nhưng bây giờ, sự nghi ngờ trong lòng ông đã biến mất, thay vào đó là niềm vui sướng và phấn khích.

Nếu mô hình của Giang Thiên Ca và những người khác có thể được nhân rộng ra toàn quân, như vậy tính chính xác trong việc đưa ra quyết sách và sức chiến đấu của quân đội sẽ có bước thay đổi long trời lở đất!

...

Bộ chỉ huy bên phía quân xanh, vì trận đầu tiên đã chiếm được một cứ điểm mà vui mừng phấn khởi, còn bộ chỉ huy bên phía quân đỏ, lại chấn động bởi vì nhanh như vậy đã mất một cứ điểm.

Dương Xán là nhân viên tổng đài, cô đã nhận cuộc gọi, sau khi báo cáo tin tức nghe được trong điện thoại, cô cúi đầu, giả vờ nghiêm túc sắp xếp thông tin, giảm bớt sự tồn tại của bản thân.

Lúc này, trong lòng cô không khỏi hâm mộ người chị em tốt Giang Thiên Ca mà cô mới quen biết.

Giang Thiên Ca cũng giống như cô, cũng là nhân viên tổng đài, nhưng hiện tại, Giang Thiên Ca báo tin vui cho lãnh đạo, còn cô lại báo tin buồn, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Bắt đầu bằng thất bại, tình hình rất không ổn. Cô có linh cảm, cuộc diễn tập lần này, chắc chắn cô sẽ không giành được danh hiệu “Nhân viên tổng đài ưu tú”, kết quả bên phía quân đỏ bọn họ chắc cũng sẽ không tốt đẹp gì.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Mới có một lúc mà đã mất một cứ điểm rồi? Chuyện này là sao?”

Bên phía quân đỏ được tạo thành từ bốn quân khu, trong bốn quân khu, Phương Minh Siêu của quân khu Đông Bắc là người có cấp bậc và tư lịch cao nhất, ông đảm nhiệm chức vụ tổng tư lệnh của quân đỏ, ba người còn lại đảm nhiệm chức phó tư lệnh.

Nghe được tin tức, ông thực sự hơi choáng váng, liên tục đưa ra mấy câu hỏi.

Những người khác trong bộ chỉ huy thực ra cũng choáng váng như ông. Họ cũng rất muốn biết chuyện gì đã xảy ra.

Quân xanh sao lại nhắm thẳng vào cứ điểm số 5 ngay từ đầu như vậy?

Đối với quân xanh mà nói, địa hình của cứ điểm số 5 đúng là có lợi nhất cho hành động tấn công của họ. Nhưng quân xanh muốn biết thông tin này, nhanh nhất cũng phải mất vài ngày.

Trước đó khi thảo luận chiến thuật, họ đều đoán rằng quân xanh sẽ tấn công hai cứ điểm khác, cũng có không ít lính trinh sát của quân xanh đến do thám hai cứ điểm này, vì vậy họ đã tập trung phòng thủ ở hai nơi đó, kết quả quân xanh lại chơi chiêu “giương đông kích tây” với bọn họ?

Người đóng giữ ở cứ điểm số 5 là quân khu tỉnh Quảng.

Sắc mặt những người của quân khu tỉnh Quảng có mặt trong bộ chỉ huy lúc này đương nhiên là không đẹp mắt cho lắm.

Ngô Kiến Quân cau mày nhìn chằm chằm vào bản đồ một lúc, rồi lên tiếng nói: “Quân khu tỉnh Nam đều là quân xanh. Trong số họ, chắc chắn có người địa phương, rất quen thuộc địa hình.”

Những người khác đều nhìn Ngô Kiến Quân, sau đó quay đầu nhìn bản đồ treo trên tường, không ai phản bác lời Ngô Kiến Quân.

Lời Ngô Kiến Quân nói, mặc dù có ý bênh vực quân khu tỉnh Quảng, nhưng cũng không phải là không có lý.

Mặc dù khi xác định địa điểm diễn tập, ban chỉ đạo diễn tập đã cố ý tránh khu vực quen thuộc của Trần Thành Vũ và những người khác, nhưng không thể nào tránh được tất cả mọi người.

Quân xanh có thể nhắm trúng cứ điểm số 5 một cách chính xác như vậy, nếu nói không có người địa phương hiểu rõ địa hình ở đây thì khó mà giải thích được.

Mấy ngày nay, không có lính trinh sát nào của quân xanh đến được cứ điểm số 5, chẳng lẽ bọn họ có thiên lý nhãn, không cần phái lính trinh sát đến xem xét cũng có thể biết tình hình cứ điểm sao?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 541: Chương 541



Nếu quân xanh có người địa phương quen thuộc địa hình, vậy thì bọn họ sẽ “gặp chiêu nào phá chiêu đó”.

Quân đỏ còn chưa biết, trong thời gian tới, chiêu trò mà bọn họ phải đối mặt không chỉ có một chiêu này.

Quân xanh liên tục tung ra những chiêu trò kỳ lạ, khiến bọn họ trở tay không kịp, mỗi lần đều giống như là đã biết trước ý đồ và cách bố trí của bọn họ. Khiến cho Phương Minh Siêu suýt chút nữa nghi ngờ trong nội bộ có nội gián của quân xanh.

Phương Minh Siêu không yên tâm, bèn gọi điện thoại dặn dò Lý Quốc Đống: “Lý Quốc Đống, cậu phải thật nhanh trí, có tình huống gì thì báo cáo ngay lập tức.”

Bọn họ đã mất liên tiếp mấy cứ điểm rồi, thậm chí, có những nơi còn không biết là bị mất như thế nào, không hiểu ra sao cả, cứ thế bị đánh úp.

Hiện tại ông có thể tưởng tượng ra, sau khi diễn tập kết thúc, trong cuộc họp báo cáo tình hình diễn tập, mặt mũi những người bên phía quân đỏ sẽ đỏ đến mức nào.

Trong điện thoại, Lý Quốc Đống rất tự tin nói: “Tổng tư lệnh Phương, ông yên tâm, có tôi ở đây, sẽ không để mất nơi này. Hơn nữa, tôi sẽ tìm cơ hội thích hợp phản công, nghĩ cách đánh úp bộ chỉ huy của bọn họ.”

Phương Minh Siêu mấp máy môi, cảm thấy không nên đánh vào sự tự tin của Lý Quốc Đống.

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ta yên lặng thở dài, tâm tình phức tạp dặn dò một câu: “Tóm lại, cậu cơ trí chút, đừng manh động. Có tình huống phải báo cáo.”

“Tôi biết, đồng chí Phương, anh cứ yên tâm, tôi sẽ không làm mất mặt quân khu chúng ta.”

Lý Quốc Đống cúp điện thoại, cũng không vì Phương Minh Siêu cẩn thận dặn dò mà tâm tình nặng nề, ngược lại ý chí chiến đấu càng thêm sục sôi.

Anh ta biết, tình huống của đội đỏ bọn họ bây giờ rất bất lợi.

Nhưng anh ta thích có thử thách.

Càng là tình cảnh bất lợi, càng là tình cảnh bất lợi, càng có thể bộc lộ ra bản lĩnh thật sự của một người.

Lý Quốc Đống nằm rạp ra sau tấm chắn được chồng chất bởi bao cát, cầm ống nhòm quan sát tình hình ở phía xa.

Khi nhìn thấy một chỗ, anh ta dừng lại, điều chỉnh độ phóng đại của ống nhòm đến mức lớn nhất, nhìn thấy trong bụi cây xa xa, tựa như là đang ẩn nấp một chiếc xe, trên xe còn dựng thẳng một cây gậy dài.

Lý Quốc Đống nheo mắt lại.

Anh ta muốn bước ra khỏi tấm chắn, tìm một vị trí gần hơn để nhìn cho rõ ràng, phía sau liền có người chạy tới, báo cáo:

“Đoàn trưởng, điện thoại của bộ chỉ huy.”

Cuộc điện thoại trước vừa mới cúp chưa lâu, lại gọi tới? Đồng chí Phương này có chuyện gì không thể nói hết một lần sao?

Mặc dù Lý Quốc Đống lẩm bẩm trong lòng, nhưng vẫn đưa ống nhòm cho người bên cạnh, dặn dò anh ta nhìn chằm chằm chiếc xe trong bụi cây phía xa kia, còn mình quay về nghe điện thoại.

Lý Quốc Đống cầm lấy điện thoại lên nói: “A lô, đồng chí Phương, còn có...”

“Số Một, tôi là Tiểu Dương, nhân viên trực tổng đài bộ chỉ huy, Đội xanh đang bao vây cứ điểm số Hai của chúng ta, bộ chỉ huy quyết định để anh dẫn dắt đồng chí của cứ điểm số Một, từ phía sau bao vây tiêu diệt quân Đội xanh.”

“Tình huống khẩn cấp, xin anh mau chóng hành động.”

Tốc độ nói chuyện trong điện thoại rất nhanh, giọng nói cũng lộ ra một sự lo lắng, Lý Quốc Đống nghe xong, sắc mặt biến đổi, “Nhận được, tôi lập tức tới đó.”

Nói xong, anh ta liền cầm điện thoại ra khỏi tai, định cúp điện thoại, nhưng động tác làm được một nửa, anh ta đột nhiên dừng lại, nheo mắt nhìn chằm chằm vào ống nghe vừa phát ra âm thanh.

Anh ta đặt điện thoại lại bên tai, giả vờ lơ đãng hỏi: “Cô nói cô là Tiểu Dương, nhân viên trực tổng đài của bộ chỉ huy? Là Tiểu Dương nào?”

“...” Giang Thiên Ca hối hận vì đã không nhanh chóng cúp điện thoại.

Cô lấy lại bình tĩnh, hít sâu một hơi, tiếp tục bắt chước giọng nói của Dương Xán Như trả lời anh ta: “Tôi là nhân viên trực tổng đài Dương Xán Như.”

“Số Một, tình huống khẩn cấp, mời anh lập tức hành động.”

“Tôi biết rồi. Đồng chí Dương, tối hôm qua chúng tôi đã gửi yêu cầu hỗ trợ vật tư, phiền cô nói với đồng chí bên hậu cần một tiếng, bảo họ nhanh chóng đưa đến.”

“... Vâng, đồng chí Lý.”

Cúp điện thoại, bả vai Giang Thiên Ca liền sụp xuống, cô nhìn về phía Lục Chính Tây và Thiệu Vân ở bên cạnh với vẻ mặt phức tạp, “Hình như chúng ta đã bị lộ rồi.”

Ban đầu, ở khoảng giữa cứ điểm số một và số hai trên tuyến phòng thủ cuối cùng của đội đỏ, sau khi phân tích địa hình và nhân lực của hai bên, bọn họ đã chọn cách giả dạng thành người của bộ chỉ huy đội đỏ, gọi điện thoại đến cứ điểm số một, diễn một màn kịch “điệu hổ ly sơn”, dụ rắn ra khỏi hang.

Giang Thiên Ca không biết gì về người được đội đỏ bố trí ở cứ điểm số hai, nhưng cô đã tiếp xúc với Lý Quốc Đống nhiều lần như vậy, biết tính cách của Lý Quốc Đống khá nóng nảy.

Lục Chính Tây và Thiệu Vân cũng cảm thấy, so với người của cứ điểm số hai, Lý Quốc Đống ở cứ điểm số một dễ bị dụ hơn.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 542: Chương 542



Nhưng không ngờ, lại xảy ra sơ suất, Lý Quốc Đống đã phát hiện ra điểm bất thường, nếu không vừa rồi anh ta sẽ không hỏi dài dòng như vậy.

Khi Giang Thiên Ca cúp điện thoại, nói rằng có thể mình đã bị lộ, Lục Chính Tây lập tức lên tiếng bảo người lái xe lái xe.

Hiện tại, những chiếc điện thoại cố định được sử dụng trong cuộc diễn tập đều đã được xử lý đặc biệt, chỉ có thể gọi hoặc nhận những số điện thoại đã được lưu trước đó, còn những số điện thoại khác không được lưu thì không thể kết nối.

Nói cách khác, điện thoại của đội đỏ chỉ có thể liên lạc nội bộ với nhau, không thể gọi hoặc nhận cuộc gọi từ các số điện thoại khác.

Còn Giang Thiên Ca vừa rồi, là đã thông qua máy tính để hack vào hệ thống điện thoại của Lý Quốc Đống, giả mạo số điện thoại của bộ chỉ huy đội đỏ để gọi cho anh ta.

Vì có yêu cầu về khoảng cách, nếu khoảng cách quá xa sẽ không thể kết nối được, cho nên bọn họ đã lái xe đến một vị trí càng gần càng tốt, bây giờ đã bị lộ, phải nhanh chóng rút lui.

Giang Thiên Ca cau mày, đang suy nghĩ xem rốt cuộc mình đã để lộ sơ hở ở đâu, lại không chú ý tới việc chiếc xe đột nhiên chuyển động, cơ thể nghiêng sang một bên, va vào thành xe, Lục Chính Tây vươn tay ôm lấy cô.

Giang Thiên Ca nắm lấy cánh tay Lục Chính Tây, vẫn không thể nào hiểu nổi: “Rốt cuộc mình đã để lộ sơ hở ở đâu?”

Chỉ cần một bước nữa thôi là bọn họ có thể đưa Lý Quốc Đống và người của anh ta rời khỏi cứ điểm số một, sau đó sẽ xuyên qua cứ điểm số một, tiến thẳng vào hậu phương của đội đỏ, đánh úp sào huyệt của bọn họ.

Nhưng hiện tại, kế hoạch này đã bị đổ bể.

Giang Thiên Ca kéo Lục Chính Tây và Thiệu Vân lại, cùng bọn họ phân tích nguyên nhân.

“Mọi người đều hiểu rõ Lý Quốc Đống, biết anh ta không phải là người cẩn thận, lời tôi vừa nói cũng không có sơ hở gì, tại sao Lý Quốc Đống lại phát hiện ra điều gì đó không ổn?”

Lục Chính Tây suy nghĩ một chút, sau đó nhìn Giang Thiên Ca nói: “Có lẽ, chính bởi vì em đã từng tiếp xúc với Lý Quốc Đống, em hiểu rõ anh ta, cho nên anh ta cũng nhận ra giọng nói của em.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Nhưng em đang bắt chước giọng nói của Dương Xán Như mà? Mọi người cũng đều đã từng nghe giọng nói của Dương Xán Như, vừa rồi em bắt chước, ít nhất cũng phải giống bảy tám phần chứ.”

Nói xong, trong lòng Giang Thiên Ca âm thầm gửi lời xin lỗi đến người chị em mới quen biết.

Nhưng lời xin lỗi này chỉ kéo dài vỏn vẹn một giây.

Dù sao thì, trên chiến trường, binh bất yếm trá, học theo giọng nói của người khác để đánh lừa đối phương, cũng là một chiêu trò hết sức bình thường.

...

Bên kia, Lý Quốc Đống vừa đặt điện thoại xuống, sắc mặt liền tối sầm lại. Anh ta còn chưa kịp nói gì, trong đầu đã hiện lên hình ảnh chiếc xe nhìn thấy trong ống nhòm lúc nãy.

Sắc mặt anh ta biến đổi, nhanh chóng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô lớn: “Nhanh lên, đuổi theo chiếc xe ở trong bụi cây đối diện kia, đừng để nó chạy mất!”

Bởi vì Lục Chính Tây phản ứng nhanh, tốc độ của người lái xe cũng nhanh, cho nên những người được Lý Quốc Đống gọi đến, đương nhiên là không thể đuổi kịp xe của Giang Thiên Ca và đồng đội. Không chỉ như vậy, bọn họ còn bị “g**t ch*t”, tổn thất vài người.

Nhìn chiếc xe nghênh ngang rời đi, biến mất khỏi tầm mắt, chỉ để lại một đám khói bụi mù mịt, Lý Quốc Đống tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Anh ta chạy về, gọi điện thoại cho bộ chỉ huy.

“Số Một, đây là bộ chỉ huy.”

Nghe thấy giọng nói truyền đến từ trong điện thoại, Lý Quốc Đống nhớ đến cuộc gọi vừa rồi, trong lòng đột nhiên dâng lên một ngọn lửa giận: “Có phải cô tên là Dương Xán Như không?”

Trong bộ chỉ huy của đội đỏ, Dương Xán Như đang cầm điện thoại, cảm thấy vô cùng khó hiểu, sao tự nhiên anh ta lại hỏi tên cô?

Dương Xán Như vừa thầm nghĩ trong lòng, vừa trả lời với thái độ chân thành: “Vâng, số Một, tôi là nhân viên trực tổng đài Dương Xán Như.”

Lý Quốc Đống nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô bớt qua lại với Giang Thiên Ca đi.”

Nghe thấy câu này, Dương Xán Như ngẩn người, trong lòng càng thêm khó hiểu.

Chuyện cô và Giang Thiên Ca qua lại, thì có liên quan gì đến Lý Quốc Đống chứ?

Dương Xán Như bĩu môi, nhưng vẫn nhớ rõ thân phận nhân viên trực tổng đài của mình, cô hỏi bằng giọng điệu công việc: “Số Một, xin hỏi anh có tình huống gì muốn báo cáo không?” Nếu không có thì cúp máy nhé.

Lúc này, Lý Quốc Đống mới nhớ ra mục đích mình gọi điện thoại đến đây, “Tôi muốn nói chuyện với Tư lệnh Phương, nói với Tư lệnh Phương rằng, tôi có tình huống quan trọng cần báo cáo.”

Mãi đến khi nghe thấy giọng nói của Phương Minh Siêu, Lý Quốc Đống mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Anh ta thuật lại toàn bộ sự việc vừa rồi.

Sắc mặt anh ta tối sầm: “... Điện thoại hiển thị cuộc gọi đến từ bộ chỉ huy, giọng nói cũng rất giống với giọng nói của Dương Xán Như ở bộ chỉ huy, nhưng tôi nghe ra được, người nói chuyện không phải là Dương Xán Như, mà là Giang Thiên Ca ở quân khu Bắc Thành thuộc đội xanh.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 543: Chương 543



Phương Minh Siêu ngẩn người ra, “Cậu chắc chứ?”

Lý Quốc Đống nghiến răng nghiến lợi nói: “Giọng nói của Giang Thiên Ca, dù có thiêu thành tro tôi cũng nhận ra.”

Giang Thiên Ca không ngờ rằng mình lại “biến khéo thành vụng”, Lý Quốc Đống cũng không ngờ rằng mình lại “nhân họa được phúc”.

Bởi vì trước đây, Giang Thiên Ca đã nhiều lần chọc tức anh ta đến mức nghiến răng nghiến lợi, cho nên anh ta có ấn tượng rất sâu sắc về giọng nói, ngữ điệu khi nói chuyện của Giang Thiên Ca.

Mặc dù vừa rồi Giang Thiên Ca đã cố gắng giả giọng Dương Xán Như, nhưng ngữ điệu khi nói chuyện của cô lại không thể che giấu hoàn toàn, đã bị anh ta nhận ra.

Sau đó, anh ta đã dùng lời nói để thăm dò cô, càng khẳng định rằng cô hoàn toàn không phải là Dương Xán Như.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tâm trạng hiện tại của Lý Quốc Đống rất phức tạp, vừa mừng vừa giận.

Mừng là bởi vì đã nhận ra giọng nói của Giang Thiên Ca, không rơi vào cái bẫy do cô giăng ra.

Những lần bị Giang Thiên Ca chọc tức đến mức giậm chân, cũng không tính là uổng phí.

Giận là bởi vì Giang Thiên Ca và đồng đội lại dám đùa giỡn anh ta.

Bọn họ nhất định là nghĩ anh ta là một tên thô kệch, đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, dễ lừa gạt, cho rằng anh ta sẽ không phát hiện ra ý đồ của bọn họ, nên mới gọi điện thoại đến cho anh ta.

Thật là quá đáng mà!

Đương nhiên Phương Minh Siêu biết rõ “ân oán” giữa Lý Quốc Đống và Giang Thiên Ca, nếu như là lúc khác, khi nghe thấy Lý Quốc Đống nói vậy, nhất định ông sẽ khuyên nhủ, giảng giải cho Lý Quốc Đống hiểu.

Nhưng hiện tại, ông không có thời gian để ý đến chuyện này.

Phương Minh Siêu cau mày hỏi: “Bọn họ đã gọi điện thoại đến chỗ cậu bằng cách nào? Vừa rồi cậu nói bọn họ còn sử dụng số điện thoại của bộ chỉ huy chúng ta?”

Lý Quốc Đống túm tóc, “Tôi không biết bọn họ đã gọi vào bằng cách nào, nhưng mà bọn họ đã gọi được.”

Nghe Lý Quốc Đống nói những lời vô nghĩa, Phương Minh Siêu cũng cảm thấy đau đầu, ông không có tóc để túm, chỉ có thể xoa xoa cái đầu trọc lóc của mình.

“Chuyện cậu báo cáo, chúng tôi đã biết, chúng tôi sẽ nhanh chóng bàn bạc đối sách.”

“Cậu cũng cẩn thận một chút, đừng để bị lừa nữa.”

Lý Quốc Đống hừ lạnh một tiếng, trong lòng đang suy nghĩ xem nên trả thù bọn họ như thế nào.

...

Phương Minh Siêu gọi người của bộ chỉ huy đến, thuật lại tình huống mà Lý Quốc Đống vừa báo cáo, mọi người đều tỏ ra vô cùng kinh ngạc và khó hiểu.

Thậm chí có người còn buột miệng hỏi: “Bên phía đội xanh, chẳng lẽ có thần tiên đến giúp đỡ hay sao? Nếu không tại sao lại có nhiều chuyện kỳ lạ như vậy?” Đánh nhau với bọn họ cứ như là đang chơi game bật hack.

Câu nói phía sau, mang ý nghĩa “nâng cao uy phong của người khác, diệt uy phong của chính mình”, anh ta rất thông minh, đã không nói ra khỏi miệng.

Sau khi gọi người của liên đội thông tin đến, hỏi tại sao đội xanh lại có thể sử dụng số điện thoại của bọn họ để gọi đến cứ điểm số một, mọi người đều không hiểu tại sao, nghĩ mãi mà không ra nguyên nhân.

Khi biết được Giang Thiên Ca đã giả giọng Dương Xán Như, mọi người đều cố ý hay vô tình nhìn về phía Dương Xán Như.

Dương Xán Như không cảm thấy xấu hổ, cũng không hề tức giận vì Giang Thiên Ca đã bắt chước giọng nói của mình, ngược lại trong lòng còn có chút vui mừng.

Ừm, rất tốt.

Bản thân cô không có cơ hội giành được danh hiệu “Nhân viên trực tổng đài ưu tú”, nhưng với năng lực có thể gọi điện thoại đến đây, Giang Thiên Ca chắc chắn sẽ giành được danh hiệu “Nhân viên trực tổng đài ưu tú”!

Dương Xán Như vẫn giữ vững hình tượng “người chân thành” và “người ngây thơ” của mình.

Phía đội đỏ sau một hồi thảo luận mà không có kết quả, để phòng ngừa đội xanh lại sử dụng chiêu cũ, đã quyết định sử dụng phương pháp nguyên thủy nhất: Trước khi gọi điện thoại, nói chuyện chính, trước tiên phải đọc mật khẩu.

Phương Minh Siêu bảo liên lạc thông tin nghĩ ra một số mật khẩu, sau đó, khi nhìn thấy nội dung mà liên lạc thông tin đưa lên, khóe mắt ông giật giật vài cái.

Những cái khác đều bình thường, nhưng có một cái là “Thiên Vương che đất hổ, Giang Thiên Ca là trâu bò nhất” là cái quái gì vậy?

Có thể nhận ra, người viết câu này có chút chột dạ, chữ viết rất nhỏ, hơn nữa còn có dấu vết bị tẩy xóa.

Tuy nhiên, cuối cùng nó vẫn xuất hiện trên tờ giấy được giao nộp.

Phương Minh Siêu nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng vẫn không nhịn được nữa mà hỏi: “Câu “Thiên Vương che đất hổ” này là do ai nghĩ ra vậy?”

Mọi người trong liên lạc thông tin đều nhìn về phía Dương Xán Như.

Lúc mới viết ra câu này, trong lòng Dương Xán Như còn có chút chột dạ, nhưng bây giờ nghe Phương Minh Siêu hỏi, cô lại trở nên thản nhiên và tự tin.

Dương Xán Như đứng dậy, thừa nhận một cách thoải mái: “Thủ trưởng Phương, là do tôi nghĩ ra.”

Chưa để Phương Minh Siêu hỏi, Dương Xán Như đã giải thích:

“Thủ trưởng Phương, mục đích chúng ta đặt ra mật khẩu là để phòng ngừa đội xanh giả mạo chúng ta, như vậy, mật khẩu của chúng ta nhất định phải đặc biệt, bất ngờ, khiến cho đối phương không thể đoán được.”

“Bên phía đội xanh, chắc chắn sẽ không ngờ tới chúng ta lại sử dụng “Giang Thiên Ca” làm mật khẩu.”

Phương Minh Siêu: “...” Hình như rất có lý?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 544: Chương 544



Cuối cùng, mật khẩu “Thiên Vương che đất hổ” đã được giữ nguyên.

Khi phân phát mật khẩu, Dương Xán Như đã cố tình đưa mật khẩu này cho Lý Quốc Đống.

“Giang Thiên Ca là trâu bò nhất?” Lý Quốc Đống cau mày, vẻ mặt tối sầm, anh ta lập tức từ chối: “Đổi cái khác đi, tôi không cần cái này.”

Dương Xán Như nói: “Đồng chí Lý, đây là do Thủ trưởng Phương quyết định, không thể đổi được.”

Nói xong, Dương Xán Như liền vui vẻ cúp điện thoại, oán khí nhỏ nhoi vừa rồi vì bị Lý Quốc Đống quát nạt cũng theo đó mà tan biến.

Nhìn thấy Lý Quốc Đống cúp điện thoại với vẻ mặt khó coi, người phụ tá bên cạnh liền hỏi: “Bộ chỉ huy nói gì vậy? Có sắp xếp gì không?”

Nhìn chằm chằm vào trợ lý, Lý Quốc Đống suy nghĩ một chút, liền nói: “Sau này điện thoại của bộ chỉ huy, đều do cậu tiếp.”

Phó thủ tuy không biết Lý Quốc Đống vì sao phải sắp xếp như vậy, nhưng anh ta vẫn phối hợp gật đầu: “Được.”

“Sau này gọi điện thoại cho bộ chỉ huy, đều phải đọc ám hiệu trước.”

Lý Quốc Đống dừng lại, mới nghiến răng nghiến lợi nói ra ám hiệu.

Phụ tá: “...”

Chẳng trách Lý Quốc Đống không muốn nhận điện thoại.

...

Giang Thiên Ca đã trở lại trận doanh bên phía xanh, thỉnh thoảng lại sờ lỗ tai của mình, Lục Chính Tây chú ý tới động tác của cô, quan tâm hỏi: “Lỗ tai bị sao vậy?”

Giang Thiên Ca buông tay ra, đưa lỗ tai cho anh xem, cô chắc chắn nói: “Em dám khẳng định, là Lý Quốc Đống đang nói xấu em.”

“Tối nay anh hành hạ anh ta nhiều một chút, báo thù giúp em.”

Mưu kế dẫn rắn ra khỏi hang sáng nay không thành, nhưng cũng không vì vậy mà nhụt chí, một kế không thành còn có kế khác, cho nên, lúc nửa đêm, có kế hoạch hành động tập kích.

Thực ra, Giang Thiên Ca cũng rất muốn đi góp vui, nhưng mà, dù sao bây giờ là diễn tập, nơi này cũng không phải Bắc Thành, có người của quân khu khác ở đây, cô cũng không tiện hành động nhiều.

Từ góc độ này mà nói, Giang Thiên Ca rất ngưỡng mộ Lục Chính Tây.

Mặc dù Lục Chính Tây bây giờ là đội trưởng đội lập trình máy tính, nhưng chức vụ ban đầu của anh vẫn còn.

Hơn nữa, Trương Kiếm Ba dường như rất tin tưởng vào năng lực của Lục Chính Tây, hễ có hành động lớn nào, đều sẽ gọi anh, sắp xếp nhiệm vụ cho anh.

Giang Thiên Ca vẫn có chút không cam tâm, liền nhỏ giọng thăm dò: “Buổi tối nếu em ngụy trang một chút, lặng lẽ đi theo anh, sau đó nhiệm vụ kết thúc lại lặng lẽ trở về, anh nói xem có thể qua mắt được mọi người không?”

“Nếu như có thể, em muốn đích thân đến gặp Lý Quốc Đống, hỏi xem rốt cuộc anh ta đã mắng em bao lâu rồi.” Lỗ tai của cô đã đỏ bừng từ nãy đến giờ, Lý Quốc Đống này cũng quá nhỏ nhen.

Lục Chính Tây bật cười: “Xuất phát và trở về đều phải điểm danh, không qua mặt được đâu.”

Dừng một chút, Lục Chính Tây lại cười khẽ: “Em yên tâm, anh sẽ giúp em xả giận.”

Bên phía Đội xanh có kế hoạch đánh lén, bên kia, Lý Quốc Đống cũng có kế hoạch đánh lén.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hơn nữa, anh ta còn rất táo bạo, lấy mục tiêu đánh lén chính là đại bản doanh của bộ chỉ huy bên phía Đội xanh.

Cũng không biết có phải là duyên phận hay không, lúc Lý Quốc Đống dẫn người lặng lẽ mò tới, Giang Thiên Ca vẫn chưa ngủ.

Mặc dù thời gian đã khuya, nhưng Giang Thiên Ca đã chứng kiến cảnh Lục Chính Tây cùng mọi người tập hợp và chuẩn bị cho cuộc tập kích ban đêm, chẳng những không buồn ngủ, ngược lại rất tỉnh táo, cô trở về xe, gõ máy tính một hồi lâu, cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ, định bụng về phòng ngủ, thì phát hiện phía xa hình như có động tĩnh.

Không nói bây giờ là đang diễn tập tác chiến, ngay cả quân doanh lúc bình thường cũng có người trực gác 24/24.

Trí nhớ của Giang Thiên Ca rất tốt, thị lực cũng rất tốt, cô nhớ rõ, hướng Đông Bắc của lều bạt lớn của bộ chỉ huy, gần bờ sông, ban đầu có người đứng gác ở đó.

Nhưng hiện tại, cô không nhìn thấy bóng dáng người lính gác đâu.

Giang Thiên Ca biết yêu cầu khi trực gác, không được tự ý rời khỏi vị trí gác, cho dù có việc, cũng phải đợi người đến đổi gác rồi mới được rời đi.

Hiện tại người đó đột nhiên biến mất...

Giang Thiên Ca nheo mắt, cô muốn nhảy xuống khỏi xe.

Tiêu Phong cũng chưa về phòng ngủ, nhìn thấy động tác của Giang Thiên Ca, liền hô lên: “Thiên...”

Giang Thiên Ca lập tức bịt miệng anh ta lại: “Nhỏ tiếng thôi.”

Cô kéo Tiêu Phong, hạ giọng nói: “Đi, chúng ta cùng đi xem sao.”

Tuy Tiêu Phong không biết Giang Thiên Ca nói “cùng đi xem”, là đi xem cái gì, nhưng nghe Giang Thiên Ca hạ thấp giọng cùng với động tác lén lút của cô, anh ta lập tức cảm thấy phấn khích.

Bất kể Giang Thiên Ca muốn kéo anh ta đi xem cái gì, chắc chắn là rất thú vị.

“Được, đi thôi.”

Tiêu Phong đi theo sau Giang Thiên Ca, rón rén bước chân, lặng lẽ đi về phía bờ sông.

Lý Quốc Đống vừa mới gây ra động tĩnh, dẫn người lính gác đến bờ sông, nhân lúc người lính gác chưa kịp phản ứng, anh ta nhanh chóng từ dưới sông nhảy lên, đ.â.m thủng thiết bị tạo khói trên người người lính, đồng thời kéo anh ta xuống sông.

Theo quy tắc của cuộc diễn tập lần này, nếu thiết bị tạo khói trên người vẫn còn hoạt động tốt, thì có thể phối hợp với đồng đội, nhắc nhở lẫn nhau.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 545: Chương 545



Cũng không biết có phải là duyên phận hay không, lúc Lý Quốc Đống dẫn người lặng lẽ mò tới, Giang Thiên Ca vẫn chưa ngủ.

Mặc dù thời gian đã khuya, nhưng Giang Thiên Ca đã chứng kiến cảnh Lục Chính Tây cùng mọi người tập hợp và chuẩn bị cho cuộc tập kích ban đêm, chẳng những không buồn ngủ, ngược lại rất tỉnh táo, cô trở về xe, gõ máy tính một hồi lâu, cuối cùng cũng cảm thấy buồn ngủ, định bụng về phòng ngủ, thì phát hiện phía xa hình như có động tĩnh.

Không nói bây giờ là đang diễn tập tác chiến, ngay cả quân doanh lúc bình thường cũng có người trực gác 24/24.

Trí nhớ của Giang Thiên Ca rất tốt, thị lực cũng rất tốt, cô nhớ rõ, hướng Đông Bắc của lều bạt lớn của bộ chỉ huy, gần bờ sông, ban đầu có người đứng gác ở đó.

Nhưng hiện tại, cô không nhìn thấy bóng dáng người lính gác đâu.

Giang Thiên Ca biết yêu cầu khi trực gác, không được tự ý rời khỏi vị trí gác, cho dù có việc, cũng phải đợi người đến đổi gác rồi mới được rời đi.

Hiện tại người đó đột nhiên biến mất...

Giang Thiên Ca nheo mắt, cô muốn nhảy xuống khỏi xe.

Tiêu Phong cũng chưa về phòng ngủ, nhìn thấy động tác của Giang Thiên Ca, liền hô lên: “Thiên...”

Giang Thiên Ca lập tức bịt miệng anh ta lại: “Nhỏ tiếng thôi.”

Cô kéo Tiêu Phong, hạ giọng nói: “Đi, chúng ta cùng đi xem sao.”

Tuy Tiêu Phong không biết Giang Thiên Ca nói “cùng đi xem”, là đi xem cái gì, nhưng nghe Giang Thiên Ca hạ thấp giọng cùng với động tác lén lút của cô, anh ta lập tức cảm thấy phấn khích.

Bất kể Giang Thiên Ca muốn kéo anh ta đi xem cái gì, chắc chắn là rất thú vị.

“Được, đi thôi.”

Tiêu Phong đi theo sau Giang Thiên Ca, rón rén bước chân, lặng lẽ đi về phía bờ sông.

Lý Quốc Đống vừa mới gây ra động tĩnh, dẫn người lính gác đến bờ sông, nhân lúc người lính gác chưa kịp phản ứng, anh ta nhanh chóng từ dưới sông nhảy lên, đ.â.m thủng thiết bị tạo khói trên người người lính, đồng thời kéo anh ta xuống sông.

Theo quy tắc của cuộc diễn tập lần này, nếu thiết bị tạo khói trên người vẫn còn hoạt động tốt, thì có thể phối hợp với đồng đội, nhắc nhở lẫn nhau.

Nhưng thiết bị tạo khói trên người của người lính gác đã bị Lý Quốc Đống đ.â.m thủng, khói bốc lên nghi ngút, anh ta chính là đã “hi sinh”, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào, cũng không được làm bất cứ hành động gì để nhắc nhở đồng đội.

Lý Quốc Đống căn dặn người lính bên phía Đội xanh bị anh ta kéo xuống nước, bảo anh ta trốn dưới nước, không được phát ra tiếng động, sau đó thò đầu lên mặt nước, muốn tìm cơ hội lên bờ, lẻn vào bộ chỉ huy.

Sau đó, thật trùng hợp, hoặc cũng có thể nói là rất có duyên, anh ta đã chạm mặt Giang Thiên Ca và Tiêu Phong.

Lúc này, trong lòng Lý Quốc Đống đang nghĩ gì, Giang Thiên Ca không biết, nhưng Giang Thiên Ca biết tâm trạng của cô rất tốt.

Chim sớm bắt được giun.

Mèo thức khuya bắt được chuột.

Lý Quốc Đống muốn rụt người lại cũng không kịp, bị Giang Thiên Ca và Tiêu Phong túm chặt: “Đừng có kéo tay anh ta, kéo quần áo, kéo áo xuống.” Giang Thiên Ca hô lên.

Trên quần áo có thiết bị tạo khói, đại diện cho mạng sống, chỉ cần làm cho thiết bị tạo khói của Lý Quốc Đống ngừng hoạt động, thì dù anh ta có chạy cũng vô ích.

Tất nhiên, Lý Quốc Đống là người cậy khỏe, hơn nữa còn đang trong tình huống khẩn cấp như thế này, Giang Thiên Ca và Tiêu Phong muốn kéo áo anh ta xuống cũng không phải là chuyện dễ. Lý Quốc Đống muốn lui về phía sau, Giang Thiên Ca và Tiêu Phong không chút do dự nhảy xuống sông, đánh nhau với Lý Quốc Đống dưới sông.

Đương nhiên, động tĩnh bên này chắc chắn sẽ khiến những người khác chú ý, lúc nãy Giang Thiên Ca và Tiêu Phong cũng không quên lớn tiếng kêu gọi mọi người.

Nghe thấy động, mọi người trong đại bản doanh đều lần lượt phản ứng.

Lý Quốc Đống đi đánh lén, không phải chỉ có một mình, những người khác đều đi theo sau anh ta, lúc này vẫn còn ở bên kia bờ sông, nhìn thấy Lý Quốc Đống bị phát hiện, bọn họ biết đã bại lộ, đây là đại bản doanh của Đội xanh, nếu đánh trực diện, bọn họ chắc chắn sẽ thua, vậy chỉ còn cách chạy trốn.

Nhưng không phải ai cũng chạy thoát.

Nhìn Lý Quốc Đống bò lên từ dưới sông, cả người ướt sũng, trên mặt còn lộ rõ vẻ chán nản, Giang Thiên Ca vui vẻ cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Đồng chí Lý Quốc Đống, lâu rồi không gặp.”

Nghe giọng nói vui vẻ của Giang Thiên Ca, Lý Quốc Đống cảm thấy nghẹn khuất.

Anh ta bỗng dưng đồng cảm với tâm trạng của Hạng Vũ trước khi tự vẫn.

“Đồng chí Lý Quốc Đống, trước đó tôi đã nói rồi, nếu anh muốn đến chỗ chúng tôi chơi, tôi sẽ bao ăn ba bữa, tôi còn tưởng anh khách sáo như vậy, sẽ không đến, không ngờ, anh thật sự đến thật, ha ha, hoan nghênh, hoan nghênh.”

“...” Lý Quốc Đống hít sâu một hơi, cố gắng phớt lờ lời nói châm chọc của Giang Thiên Ca, anh ta nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca, hỏi: “Sáng nay, làm cách nào mà cô gọi điện thoại đến chỗ tôi?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 546: Chương 546



Giang Thiên Ca giả vờ ngây ngô: “Điện thoại gì cơ?”

“Cô đừng giả vờ!” Lý Quốc Đống trừng mắt: “Lúc nghe điện thoại, vừa nghe thấy giọng nói, tôi đã nhận ra cô rồi!”

Giang Thiên Ca cười nhìn anh ta.

Cô biết Lý Quốc Đống lại nổi m.á.u thích ba hoa khoác lác rồi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca cười nói: “Đồng chí Lý, nếu anh giỏi như vậy, vậy thì tự mình nghĩ đi.”

“Ôi chao, nửa đêm rồi, mọi người đều mệt mỏi, đồng chí Lý, tôi đi ngủ trước đây. Sáng mai đừng vội đi, đợi tôi mời anh ăn sáng đã.”

Thiết bị tạo khói trên người Lý Quốc Đống đã bị Giang Thiên Ca và Tiêu Phong hùa nhau phá hỏng từ lúc dưới nước, bây giờ anh ta đã “hi sinh”, phải rút khỏi cuộc diễn tập, trở về căn cứ quân khu tỉnh Nam.

Một mặt, Lý Quốc Đống rất muốn biết Giang Thiên Ca đã gọi điện thoại đến chỗ anh ta bằng cách nào, mặt khác, Lý Quốc Đống biết rất rõ, Giang Thiên Ca chắc chắn sẽ không dễ dàng nói cho anh ta biết.

Lý Quốc Đống đang do dự, có nên nhân lúc này hạ thấp mình xuống, cầu xin Giang Thiên Ca nói cho anh ta biết, hay là nhịn thêm một chút, nhịn đến buổi họp tổng kết sau khi cuộc diễn tập kết thúc.

Sự do dự này, đến sáng ngày hôm sau, khi nhìn thấy Giang Thiên Ca, anh ta đã có quyết định.

Chính xác hơn là khi nhìn thấy đội lập trình máy tính với quy mô lớn như vậy.

“Giang Thiên Ca, mọi người đang làm gì vậy?” Lý Quốc Đống chắn trước mặt Giang Thiên Ca, tuy đang hỏi Giang Thiên Ca, nhưng ánh mắt anh ta lại nhìn chằm chằm đội lập trình máy tính.

Giang Thiên Ca biết Lý Quốc Đống đang hỏi gì, nhưng cô nháy mắt mấy cái, cố tình nói: “Chúng tôi vẫn chưa hi sinh, đương nhiên là đang diễn tập rồi.”

“...” Lý Quốc Đống nghiến răng nghiến lợi: “Giang Thiên Ca, tôi cầu xin cô.”

Giang Thiên Ca: “...”

Trai thẳng mà cũng làm nũng, muốn lấy mạng cô à?

Giang Thiên Ca rùng mình một cái, không dám trêu chọc Lý Quốc Đống nữa, chỉ muốn mau chóng nói cho anh ta biết những gì anh ta muốn biết, sau đó mau chóng tiễn anh ta đi cho khuất mắt.

Nhưng cô đã nghĩ quá đơn giản.

Sau khi biết đến đội lập trình máy tính, Lý Quốc Đống bám riết lấy đại bản doanh của Đội xanh, không muốn rời đi.

Dù có đuổi thế nào cũng không đuổi đi.

Lý Quốc Đống cũng không còn sợ bị Giang Thiên Ca châm chọc, gần như lúc nào anh ta cũng muốn đến gần Giang Thiên Ca.

Mãi đến khi cuộc diễn tập kết thúc, Lý Quốc Đống mới cùng Giang Thiên Ca trở về căn cứ quân khu.

Kết quả của cuộc diễn tập, dĩ nhiên là Đội xanh giành chiến thắng.

Đội ngũ của Đội xanh vừa về đến căn cứ quân khu tỉnh Nam đã bị mọi người vây quanh.

“Ha ha ha, đồng chí Trương, chúc mừng các đồng chí! Lần diễn tập này rất đặc sắc!”

“Đồng chí Trương, năm nay các đồng chí đã phá rất nhiều kỷ lục, hai ngày nữa là đến buổi họp tổng kết và học tập kinh nghiệm, tôi nhất định phải tập trung tinh thần để nghe giảng!”

“Ha ha, đúng vậy, đến lúc đó, đồng chí Trương, các đồng chí đừng có giấu nghề nhé, tôi thấy rõ ràng, năm nay các đồng chí đã sử dụng rất nhiều chiến thuật chưa từng được dùng trước đây.”

“...”

Người đến vây quanh, có người đã tham gia diễn tập, cũng có người chỉ đứng ngoài quan sát, ngoài ra còn có người của Đội đỏ.

Bị thua trong cuộc diễn tập, trong lòng người của Đội đỏ chắc chắn sẽ không thoải mái, nhưng khi đối mặt với người của Đội xanh, bọn họ vẫn rất hào phóng chúc mừng đối phương, nếu không, người ta sẽ nói bọn họ thua không nổi, như vậy càng mất mặt hơn.

Mọi người vây quanh nói chuyện rôm rả, khen ngợi sự xuất sắc của Đội xanh trong cuộc diễn tập.

Mọi người Trương Kiếm Ba đều tươi cười rạng rỡ, khiêm tốn đáp lời mọi người.

Giang Thiên Ca vừa xuống xe đã bị người ta kéo qua khen ngợi một hồi.

“Thiên Ca, cậu giỏi quá, vậy mà có thể gọi điện thoại đến chỗ chúng ta! Thiên Ca, cậu nhất định sẽ được bình chọn là “Nhân viên thông tin ưu tú”!”

Người nhiệt tình như vậy, không ai khác chính là Dương Xán Như.

Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Giang Thiên Ca, hai mắt sáng rực. Có thể thấy, cô thật sự tin rằng Giang Thiên Ca nhất định sẽ được bình chọn là “Nhân viên thông tin ưu tú”, đồng thời cũng thật sự vui mừng cho Giang Thiên Ca.

Nhìn hai mắt sáng rực của Dương Xán Như, Giang Thiên Ca lại cảm thấy hơi áy náy.

Giang Thiên Ca cười cười, đưa tay nhéo khuôn mặt tròn trịa của Dương Xán Như: “Xán Như, cậu cũng rất giỏi, tôi cảm thấy cậu cũng có thể được bình chọn là “Nhân viên thông tin ưu tú”.”

“Cô chính là Dương Xán Như?”

Mấy ngày nay, Lý Quốc Đống gần như trở thành cái đuôi nhỏ của Giang Thiên Ca, cứ bám theo cô mãi.

Nghe Giang Thiên Ca gọi tên Dương Xán Như, anh ta liền quay sang đánh giá cô. Nhìn thoáng qua biểu cảm của Dương Xán Như, anh ta cảm thấy có chút khó diễn tả thành lời.

Chắc chắn là Dương Xán Như đã bị Giang Thiên Ca bán đứng mà vẫn còn cười hì hì giúp Giang Thiên Ca đếm tiền.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 547: Chương 547



Nhìn thấy Lý Quốc Đống, Dương Xán Như bỗng chột dạ.

Cô vẫn còn nhớ rõ chuyện mình đã cố ý đưa mật khẩu “Thiên Vương che đất hổ, Giang Thiên Ca giỏi nhất” cho Lý Quốc Đống.

Khi nói chuyện điện thoại, cô dám cãi nhau tay đôi với Lý Quốc Đống, nhưng khi đối mặt trực tiếp, nhìn thấy Lý Quốc Đống cao to như gấu, mặt mũi hung dữ, cô lại sợ hãi.

“Hì hì, đồng chí Lý, chào anh.” Dương Xán Như vừa cười gượng chào hỏi Lý Quốc Đống, vừa chột dạ nắm lấy tay Giang Thiên Ca, trốn sau lưng cô.

Giang Thiên Ca nhận ra Dương Xán Như đang né tránh Lý Quốc Đống, cô lên tiếng cảnh cáo: “Lý Quốc Đống, thu lại biểu cảm của anh đi, đừng dọa bạn tôi.”

“...” Anh ta lớn lên như vậy, biểu cảm cũng chỉ có như vậy, còn muốn thu lại thế nào?

Lý Quốc Đống hít sâu một hơi, nhe răng cười gượng: “Như vậy không dọa người nữa chứ?”

Dương Xán Như rất kinh ngạc khi thấy Lý Quốc Đống nghe lời Giang Thiên Ca như vậy.

Sau khi Lý Quốc Đống bị người khác gọi đi, Dương Xán Như tò mò hỏi Giang Thiên Ca: “Sao bây giờ anh ta lại nghe lời cậu như vậy?”

Trước đây, mỗi khi nhắc đến Giang Thiên Ca, Lý Quốc Đống đều tức giận nghiến răng nghiến lợi, vậy mà bây giờ lại nghe lời cô như vậy, thật đúng là kỳ lạ.

Giang Thiên Ca nhướng mày, cười đắc ý: “Anh ta nói muốn làm đàn em của tôi.”

Dương Xán Như kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca cười thần bí, hỏi: “Sao lúc nãy cậu lại sợ anh ta như vậy?”

Dương Xán Như liền đem chuyện mật khẩu kể lại cho Giang Thiên Ca nghe.

Cô còn cười tranh công hỏi: “Thế nào, Thiên Ca, có phải tôi rất thông minh không? Bây giờ các lãnh đạo của đội đỏ chúng ta đều biết cậu lợi hại cỡ nào!”

Thiên Vương che đất hổ Giang Thiên Ca giỏi nhất?

Giang Thiên Ca: “...”

Cảm ơn nhé.

Bên này vừa nghe Dương Xán Như nói xong, bên kia liền nghe thấy có người gọi mình: “Đồng chí Trương, đồng chí Giang Thiên Ca lợi hại nhất của mọi người đâu? Gọi đến cho chúng tôi xem.”

Giang Thiên Ca đảo mắt một vòng, liền quyết định chuồn trước cho lành.

Cô chắc chắn, nếu như bị bọn họ lôi kéo nói chuyện, e là khó lòng thoát thân.

“Giang Thiên Ca ở...” Nghe thấy trong đám lãnh đạo có người tìm Giang Thiên Ca, Dương Xán Như liền như mình được khen, vui vẻ gọi to, muốn đẩy Giang Thiên Ca qua.

Nhưng cô còn chưa nói hết lời, liền thấy Giang Thiên Ca giống như con thỏ, nhanh như chớp chuồn mất.

Dương Xán Như: “...”

Bên kia, đám người Trương Kiếm Ba, Phương Minh Siêu còn đang túm tụm nói chuyện.

“Đúng rồi, đồng chí Giang Thiên Ca! Còn nữa, lão Trần, đồng chí trong đội cậu ai rành địa hình, gọi tới đây.”

Nghe vậy, Trần Thành Vũ ngơ ngác: “Rành địa hình? Ai vậy?”

Trương Kiếm Ba đã kịp phản ứng, ông cười ha hả: “Các vị, hôm nay mọi người đều từ thao trường về, mấy hôm nay ai cũng mệt mỏi, chúng ta về nghỉ ngơi đã.”

“Muốn làm quen với ai, muốn trao đổi với ai, đợi hội nghị tổng kết hai hôm nữa hẵng làm quen, trao đổi.”

Trương Kiếm Ba cũng tinh quái lắm, biết rõ đám người Phương Minh Siêu bên đội xanh tò mò về diễn biến trong cuộc diễn tập lắm, nhưng ông cứ không tiết lộ gì, cứ để cho bọn họ sốt ruột.

“Ha ha, đi thôi, mọi người về nghỉ ngơi trước đã.”

Nói xong, Trương Kiếm Ba cười ha hả, ông cũng học Giang Thiên Ca, chuồn trước.

“Này...”

“Ha ha, lão Phương, chúng tôi cũng muốn về nghỉ ngơi rồi, mấy hôm nay mệt muốn chết, nói cũng chẳng ra hơi, phải về nghỉ ngơi cho khỏe! Ha ha ha, đi đây!”

Đám người Trần Thành Vũ cũng bắt chước, vừa cười vừa vỗ vai Phương Minh Siêu, Lý Quân rồi bỏ đi.

Đám người Phương Minh Siêu: “...”

Giọng cười của các người muốn đinh tai nhức óc, còn bày đặt nói mệt muốn chết, nói cũng chẳng ra hơi?

Đám người Phương Minh Siêu cạn lời, thấy đám người Trương Kiếm Ba đã đi, bọ họ bèn nhìn sang Giang Viện Triều, người duy nhất còn ở lại: “Lão Giang, ông đừng bắt chước bọn họ, tôi biết ông là người nghiêm túc nhất mà.”

Giang Viện Triều khẽ mỉm cười gật đầu.

Đám người Phương Minh Siêu mong đợi nhìn Giang Viện Triều: “Vậy ông kể cho chúng tôi nghe...”

Giang Viện Triều cười nói: “Các đồng chí, tôi về nghỉ ngơi trước đây.”

Mọi người: “...”

Đám người Trương Kiếm Ba, Giang Viện Triều bên đội xanh cứ úp úp mở mở, đám người Phương Minh Siêu bên đội đỏ tuy sốt ruột nhưng cũng chẳng còn cách nào, chỉ đành kiên nhẫn chờ đến hội nghị tổng kết sau.

Trên đường cùng quân khu Đông Bắc về khu vực nghỉ ngơi, Phương Minh Siêu thấy Lý Quốc Đống bèn gọi giật lại: “Sao bọn họ nói cậu “hi sinh” rồi không về căn cứ, mấy hôm nay cậu đi đâu thế?”

Lý Quốc Đống vui vẻ nói: “Đồng chí Phương, tôi vẫn luôn ở lại đại bản doanh của đội xanh.”

Phương Minh Siêu liếc Lý Quốc Đống: “Cậu ở lại đó làm gì? Làm phản bội à?”

Lý Quốc Đống lắc đầu: “Không thể nào.”

“Đồng chí Phương, anh biết không, đội xanh có một vũ khí bí mật lợi hại lắm.”

Lý Quốc Đống kích động, vẻ mặt đầy tự hào như thể mình biết chuyện động trời.

Lòng hiếu kỳ vừa được đè xuống của đám người Phương Minh Siêu lại trỗi dậy: “Vũ khí bí mật gì? Cậu biết à? Nói mau!”

Lý Quốc Đống cười hì hì: “Là vũ khí bí mật rất lợi hại, rất ghê gớm, nếu quân khu chúng ta cũng có vũ khí bí mật này thì sau này đánh trận không phải sợ gì nữa!”

“Hì hì, đồng chí Phương, anh rất muốn biết đó là vũ khí bí mật gì đúng không? Nhưng tôi không nói đâu.”

“Đồng chí Phương, tạm biệt, tôi về nghỉ ngơi trước đây.” Nói xong, Lý Quốc Đống xoay người bỏ chạy.

“... Thằng nhóc thối tha!”

Phương Minh Siêu nghiến răng ken két, chỉ muốn cởi giày ném vào đầu Lý Quốc Đống.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 548: Chương 548



Lòng hiếu kỳ bị treo lơ lửng của đám người Phương Minh Siêu bên đội đỏ đến tận hội nghị tổng kết diễn tập mới được thỏa mãn.

“Trong cuộc diễn tập lần này, chúng ta đã sáng tạo, ứng dụng máy tính và kỹ thuật mạng vào tác chiến diễn tập quân sự và đạt được thành quả rất rõ rệt...”

Nghe Trương Kiếm Ba báo cáo tổng kết, đám người Phương Minh Siêu đều kinh ngạc đến mức mắt tròn mắt dẹt.

Các thư ký và phóng viên bên cạnh cũng ghi chép không ngừng tay.

Những cuộc diễn tập trước đây cũng có phóng viên quân sự theo dõi và ghi chép nhưng chỉ là ghi chép sơ lược.

Lần này, vì có đội lập trình máy tính, Trương Kiếm Ba đã đặc biệt bố trí hai phóng viên quân sự ghi chép toàn bộ quá trình hoạt động của đội trong cuộc diễn tập.

Cũng chính vì vậy, khi báo cáo tổng kết, Trương Kiếm Ba đã đưa ra rất nhiều hình ảnh và video minh chứng.

Không chỉ có người bên đội đỏ chăm chú lắng nghe, mà ngay cả những người bên đội xanh như Trần Thành Vũ, Giang Viện Triều là những người đã tận mắt chứng kiến sức mạnh của đội lập trình máy tính cũng chăm chú theo dõi, ánh mắt nóng bỏng nhìn những hình ảnh trên màn hình.

Nghe đến đây, có người không nhịn được hỏi: “Đồng chí Trương, ý anh là chúng ta có thể tấn công chính xác nhiều lần như vậy trong cuộc diễn tập là nhờ những cỗ máy này?”

Người hỏi chỉ vào ảnh chụp toàn cảnh thiết bị của đội lập trình máy tính trên màn hình.

Trương Kiếm Ba quay đầu nhìn bức ảnh, mỉm cười nói: “Không phải, không phải hoàn toàn là nhờ những cỗ máy này, mà còn là nhờ chúng ta có một đội ngũ cán bộ ưu tú.”

Trương Kiếm Ba nhìn về phía Giang Thiên Ca và mọi người đang ngồi ở hàng ghế sau.

Giang Thiên Ca và mọi người cũng ngồi ở hàng ghế sau cùng nghe báo cáo tổng kết.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tuy là người trong cuộc, tận tay tham gia vào mọi hoạt động của đội lập trình máy tính, nhưng khi nghe Trương Kiếm Ba đứng trên bục long trọng tuyên dương thành tích, tác dụng và từng hoạt động của đội trong cuộc diễn tập lần này, trong lòng mỗi người đều dâng lên niềm tự hào và xúc động khó tả.

Tuy thành quả này có được là nhờ tác dụng to lớn của máy tính và mạng, nhưng bản thân họ cũng có công lao rất lớn.

Họ đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, chứng minh cho mọi người thấy được tác dụng to lớn của máy tính và mạng trong ứng dụng quân sự.

Có lẽ mười năm, hai mươi năm hay thậm chí lâu hơn nữa, khi quân đội Trung Quốc vươn lên thành cường quốc số một thế giới về ứng dụng máy tính và mạng trong quân sự và an ninh quốc phòng, thế hệ hậu bối khi nhắc đến giai đoạn lịch sử phát triển này, cái tên đầu tiên được nhắc đến chính là họ!

Lúc đó, có thể các thế hệ đi sau cũng sẽ xem những đoạn video, bức ảnh được lưu giữ lại từ cuộc diễn tập lần này, được chứng kiến dáng vẻ tập trung cao độ, điều khiển bàn phím của họ.

Lúc đó, thế hệ đi sau có thể sẽ gọi họ là người khai sáng, người đặt nền móng, biết đến tên tuổi của họ, kể lại câu chuyện của họ.

Sao có thể không tự hào, sao có thể không xúc động cho được!

Lúc này, khi thấy các vị lãnh đạo ngồi phía trước đều quay đầu nhìn về phía mình, mọi người đều theo bản năng ưỡn n.g.ự.c thẳng lưng, muốn thể hiện khí chất và tinh thần tốt nhất của mình.

Nhìn phản ứng của mọi người, nụ cười trên môi Trương Kiếm Ba càng thêm rạng rỡ. Ông nhìn Giang Thiên Ca rồi nói: “Tiếp theo, mời đồng chí Giang Thiên Ca lên đây giới thiệu chi tiết về đội lập trình máy tính.”

Nghe Trương Kiếm Ba nói, mọi người đều nhìn Giang Thiên Ca, ngẩn người một lúc rồi vỗ tay rào rào.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 549: Chương 549



Giang Thiên Ca từng suy nghĩ lại, có phải mình hơi thích thể hiện bản thân không?

Suy đi nghĩ lại, cô thấy là không phải.

Ví dụ như lúc này.

Cô không hề có ý định muốn gây chú ý, nhưng không chịu được lãnh đạo cấp trên lại muốn thể hiện.

Giang Thiên Ca đứng lên trong ánh mắt của mọi người, đi về phía Trương Kiếm Ba, tiếp nhận vị trí của ông, đảm nhiệm nhiệm vụ giới thiệu và tuyên dương đội lập trình máy tính.

Giang Thiên Ca cảm thấy, may mà cô am hiểu về công việc của đội lập trình máy tính, hơn nữa, cô lại nói nhiều.

Nếu không, kiểu gì cô cũng khiến Trương Kiếm Ba xấu hổ.

Giang Thiên Ca cũng đại khái hiểu được mục đích Trương Kiếm Ba gọi cô lên.

Nói một cách chính thức, là giới thiệu về đội lập trình máy tính, về tiềm năng và vai trò quan trọng của công nghệ máy tính đối với an ninh quốc phòng trong tương lai.

Nói một cách dễ hiểu hơn, chính là khoác lác, vẽ bánh vẽ.

Vẽ bánh vẽ là sở trường của Giang Thiên Ca rồi.

Cũng chẳng cần bản thảo gì cả, cứ đứng lên là có thể nói một tràng.

Tuy nhiên, lần này, Giang Thiên Ca không muốn chỉ vẽ bánh vẽ.

Nói xong những nội dung về đội lập trình máy tính mà Trương Kiếm Ba còn chưa kịp nói, Giang Thiên Ca dừng lại, cô khẽ nheo mắt, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, lên tiếng hỏi:

“Mọi người đã bao giờ nghĩ đến, năm năm sau, mười năm sau, hai mươi năm sau, thậm chí là lâu hơn nữa, quân đội của đất nước chúng ta sẽ như thế nào chưa?”

“Quân đội của các quốc gia khác trên thế giới sẽ ra sao?”

Ban đầu, khi nghe Giang Thiên Ca nói: “Vì nhiều yếu tố như cơ sở vật chất, kỹ thuật và phạm vi ứng dụng còn hạn chế nên đội lập trình máy tính vẫn còn nhiều chức năng chưa thể hiện hết trong cuộc diễn tập lần này”, không ít người mong đợi Giang Thiên Ca sẽ giới thiệu cho họ những chức năng chưa được thể hiện đó.

Nghe Giang Thiên Ca đột ngột chuyển chủ đề, có người định lên tiếng yêu cầu cô tiếp tục giới thiệu về đội lập trình máy tính, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Giang Thiên Ca, họ liền nhịn xuống, nuốt lại những lời định nói, bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ về hai câu hỏi mà Giang Thiên Ca vừa nêu ra.

Thấy mọi người đều đang trầm ngâm suy nghĩ, Giang Thiên Ca đợi một lát rồi mới chậm rãi lên tiếng:

“Đất nước chúng ta đang tiến hành hiện đại hóa, quân đội cũng đang từng bước hiện đại hóa, mua sắm máy tính, máy in và các thiết bị hiện đại khác, đồng thời khuyến khích các đồng chí học tập kỹ thuật máy tính.”

“Sự tiên tiến và tiện lợi của những thiết bị và công nghệ hiện đại này là điều mà ai cũng thấy rõ. Trong tương lai, ứng dụng của chúng trong quân đội chắc chắn sẽ ngày càng rộng rãi, phổ biến, thậm chí sẽ trở thành những thiết bị thiết yếu, không thể thiếu.”

“Hiện nay, các thông tin như chuyên cần, tình hình huấn luyện hàng ngày của các chiến sĩ trong quân đội đều được ghi chép thủ công bằng giấy bút.”

“Trong tương lai, khi công nghệ đã hoàn thiện, khi thiết bị đã đầy đủ, tất cả những ghi chép huấn luyện hàng ngày này đều có thể được thực hiện thông qua công nghệ máy tính, thậm chí có thể xây dựng hồ sơ thông tin điện tử cho từng binh sĩ một cách rõ ràng, chi tiết và nhanh chóng hơn. Sau khi đã có hồ sơ thông tin, khi cần tra cứu thông tin, phân tích tình hình, chúng ta chỉ cần nhập lệnh vào máy tính là có thể nhanh chóng tìm được thông tin mình cần chỉ trong vài phút, thậm chí nhanh hơn.”

“Trong các cuộc chiến tranh bất ngờ cũng vậy, chúng ta có thể sử dụng bản đồ điện tử chi tiết thay cho bản đồ giấy đơn giản, khi đó, chúng ta có thể giống như có “thuật nhìn xa vạn dặm”, dù chưa từng đặt chân đến nơi đó nhưng vẫn có thể biết rõ địa hình, địa mạo của nơi đó thông qua bản đồ điện tử, thậm chí có thể nhìn thấy rõ ràng từng ngôi nhà, từng cái cây, ngọn cỏ.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Chúng ta còn có thể sử dụng công nghệ máy tính để thu thập và phân tích lượng dữ liệu tác chiến khổng lồ, sử dụng công nghệ thông tin hiện đại để truyền tải thông tin tác chiến một cách nhanh chóng, từ đó giúp các khu vực khác nhau có thể cập nhật thông tin theo thời gian thực...”

Mọi người vốn đang chìm trong suy nghĩ của riêng mình về những câu hỏi mà Giang Thiên Ca nêu ra, nhưng khi nghe cô nói, họ dần gạt những suy nghĩ đó sang một bên cùng Giang Thiên Ca tưởng tượng về tương lai.

Tưởng tượng đến những điều mà Giang Thiên Ca miêu tả, tất cả đều cảm thấy phấn khích, đôi mắt sáng rực, trên mặt lộ rõ vẻ hào hứng.

Nhưng ngay sau đó, giọng Giang Thiên Ca lại chợt trầm xuống:

“Đó là những gì có thể xảy ra ở đất nước chúng ta. Còn nước ngoài và các nước khác, hiện tại họ phát triển tốt hơn chúng ta, công nghệ cũng tiên tiến hơn chúng ta. Vì vậy, quân đội của những nước này cũng có thể làm được những điều đó, thậm chí còn có thể làm tốt hơn, tiên tiến hơn chúng ta...”

Vẻ mặt hào hứng của mọi người chợt khựng lại.

Chưa kịp để họ suy nghĩ sâu hơn, Giang Thiên Ca đã nói tiếp:

“Thậm chí là còn mạnh mẽ hơn, xâm nhập hơn, có sức hủy diệt lớn hơn.”

“Trong cuộc diễn tập lần này, chúng ta đã sử dụng một chương trình máy tính đặc biệt để xâm nhập vào hệ thống thông tin liên lạc của quân đỏ, giả mạo thành nhân viên bộ chỉ huy của quân đỏ để ra lệnh cho cứ điểm số 1 của quân đỏ. Hành động này đã không thành công, một phần là do đồng chí Lý Quốc Đống của cứ điểm số 1 quân đỏ đã phát hiện ra chúng ta giả mạo, một phần là do chúng ta chuẩn bị chưa kỹ lưỡng.”

“Đội lập trình máy tính của chúng ta, dù mới tham gia tác chiến lần đầu, trang thiết bị chưa đầy đủ, nhưng đã có thể sử dụng một chương trình đặc biệt để xâm nhập vào hệ thống thông tin liên lạc của quân đỏ.”

Giang Thiên Ca dừng lại, nhìn mọi người, rồi lại nêu ra một câu hỏi:

“Mọi người thử nghĩ xem, nếu đây không phải là một cuộc diễn tập quân sự trong nước mà là một cuộc chiến thực sự với một quốc gia có công nghệ máy tính, mạng và thiết bị tiên tiến, đầy đủ, có kinh nghiệm và phương thức tác chiến phong phú hơn thì tình hình sẽ như thế nào?”

Nghe Giang Thiên Ca hỏi, Lý Quốc Đống đột nhiên đứng bật dậy: “Đồng chí Giang Thiên Ca, tôi xin trả lời câu hỏi này.”

Giang Thiên Ca gật đầu, nhìn Lý Quốc Đống, chờ đợi câu trả lời của anh.

Mọi người cũng đều nhìn Lý Quốc Đống.

Dưới ánh mắt của các vị lãnh đạo, đồng đội và đồng chí, Lý Quốc Đống không hề tô vẽ hay khoe khoang về việc mình đã phát hiện ra Giang Thiên Ca giả mạo, mà thành thật thừa nhận:

“Tôi có thể phát hiện ra điều bất thường trong cuộc gọi đó là do tình cờ nghe ra giọng nói của đồng chí Giang Thiên Ca. Nếu đó là giọng nói của người khác, rất có thể tôi đã không phát hiện ra, sau đó làm theo mệnh lệnh trong cuộc gọi và rơi vào bẫy.”

Trong những ngày ở lại đại bản doanh của quân xanh, ngoài thời gian ngủ, ăn cơm và đi vệ sinh, Lý Quốc Đống đều bám lấy đội lập trình máy tính để tìm hiểu về họ.

Càng tìm hiểu, anh càng thấy việc mình phát hiện ra cuộc gọi giả mạo đó là do may mắn.

Lý Quốc Đống nghiêm mặt nói: “Nếu đây là một cuộc chiến thực sự, nếu đối thủ là một quốc gia có công nghệ tiên tiến hơn, họ có thể xâm nhập vào hệ thống thông tin liên lạc của chúng ta từ xa mà không bị giới hạn bởi khoảng cách, khi đó chúng ta sẽ rất nhanh chóng rơi vào bẫy.”

Nghe Lý Quốc Đống nói, Giang Thiên Ca gật đầu, lại hỏi: “Nếu cuộc chiến đó diễn ra sau mười năm nữa thì sao?”

Mười năm nữa?

Lý Quốc Đống nhíu mày.
 
Back
Top Bottom