Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 510: Chương 510



Dương Xán Như cười cười, ngồi xuống đối diện Lục Chính Tây, bên cạnh Thiệu Vân: “Chào mọi người, tôi là Dương Xán Như ở quân khu tỉnh Quảng, rất hân hạnh được biết mọi người.”

“Ừm, chào bạn, tôi là Giang Thiên Ca đến từ quân khu Bắc Thành.”

Lục Chính Tây và Thiệu Vân cũng lên tiếng tự giới thiệu: “Xin chào, tôi là Lục Chính Tây đến từ quân khu Bắc Thành.”

“Xin chào, tôi là Thiệu Vân đến từ quân khu tỉnh Nam.”

Dương Xán Như nói chuyện với Giang Thiên Ca vài câu, lại khách sáo nói chuyện với Thiệu Vân một lúc, mới nhìn về phía Lục Chính Tây, cười nói:

“Đồng chí Lục, năm ngoái lúc diễn tập, tôi cũng có đến, tận mắt nhìn thấy màn trình diễn xuất sắc của anh trong quá trình diễn tập, tôi rất ngưỡng mộ anh.”

“Sau khi cuộc diễn tập năm ngoái kết thúc, tôi không tìm được cơ hội làm quen với anh, năm nay, tôi cố ý xin lãnh đạo đến tỉnh Nam, chính là hy vọng có cơ hội có thể quen biết và giao lưu với anh.”

Dương Xán Như nói rất thẳng thắn.

Nhìn Lục Chính Tây cười cười, cô còn nói:

“Trước khi đến, tôi còn lo lắng lần này, anh không đến. May quá, tôi đến rồi, anh cũng đến, xem ra, chúng ta rất có duyên.”

Từ lúc Dương Xán Như và Lục Chính Tây nói chuyện, Giang Thiên Ca liền cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Cô vừa mới âm thầm quyết định, phải thận trọng lời nói và việc làm, ít nói chuyện.

Cô đã tự luyến mất mặt một lần, không thể lại mất mặt lần thứ hai.

Giang Thiên Ca cũng âm thầm cầu nguyện, hi vọng Lục Chính Tây đừng làm chuyện ngu ngốc giống như cô.

Nếu không, chuyện này truyền ra ngoài, sau này người khác nhắc tới bọn họ, không phải nói Giang Thiên Ca chơi máy tính giỏi, cũng không phải nói Lục Chính Tây ưu tú trong quân đội, mà là nói hai người bọn họ tự luyến.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhắc tới bọn họ, sẽ vẻ mặt ghét bỏ: “Ồ, cặp đôi tự luyến kia kìa...”

Giang Thiên Ca bị hình ảnh trong đầu dọa đến run rẩy.

Thật đáng sợ.

Nếu như vậy, cô thà mua khối đậu phụ đập đầu c.h.ế.t còn hơn.

“Bị sặc à?” Nhìn thấy Giang Thiên Ca cau mày, Thiệu Vân lo lắng hỏi. Nói xong, anh muốn đứng dậy, đi lấy nước cho Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca ngăn anh lại, “Không cần, em không bị sặc. Chỉ là ăn hơi mệt, nghỉ ngơi một lát thôi.”

Đây cũng là sự thật.

Phần cơm của Giang Thiên Ca là do anh trai Thiệu Vân mới nhậm chức lấy cho cô.

Tuy Thiệu Vân là anh trai của Giang Thiên Ca ngày đầu tiên, nhưng không hề xa lạ chút nào, lập tức thực hiện vai trò của một người anh trai, lúc lấy cơm, sợ Giang Thiên Ca ăn không đủ no, lấy cho cô rất nhiều.

Tuy lúc nãy Giang Thiên Ca đã gắp một ít thịt vào bát Thiệu Vân, nhưng sau khi gắp xong, trong đĩa của cô vẫn còn lại không ít. Cô nhất định phải ăn hết.

Hiện tại trong nước còn có không ít người thiếu ăn, mỗi một hạt lương thực, đều không nên lãng phí.

Trên bức tường bên cạnh dán một khẩu hiệu “lãng phí lương thực là đáng xấu hổ”, có người đang nhìn chằm chằm vào tình hình mọi người ăn cơm, nếu lãng phí đồ ăn bị phát hiện, tuy rằng sẽ không bị ghi lại, nhưng bị phê bình và viết bản kiểm điểm là không thể tránh khỏi.

Trên đường tới đây ngày nào cô cũng phải viết kiểm điểm, đã khiến Giang Thiên Ca khổ không thể tả, cô mới thoát khỏi viết kiểm điểm, không muốn bởi vì chuyện ăn cơm mà viết kiểm điểm nữa.

Giang Thiên Ca âm thầm hít một hơi, nhìn xung quanh, thấy không có ai nhìn về phía bọn họ, liền thu tay lại, muốn nới lỏng dây lưng quần, tiếp tục ăn sạch chỗ cơm còn lại.

Lục Chính Tây đang khách sáo nói chuyện với Dương Xán Như, nhận thấy được động tác nhỏ của Giang Thiên Ca, đoán được Giang Thiên Ca ăn quá no, liền nghiêng đầu thấp giọng nói: “Ăn không hết thì để đó, để anh ăn.”

Giang Thiên Ca nhìn đĩa cơm của mình, do dự hỏi: “Anh ăn hết được không?”

Thói quen ăn cơm của cô vẫn luôn rất tốt, ăn đến đâu thì dọn đến đó, sẽ không ăn lung tung, phần còn lại cho Lục Chính Tây ăn, cũng không tính là lãng phí.

Nhưng Lục Chính Tây có rất nhiều đồ ăn trong bát, không biết có thể ăn hết hay không.

Giang Thiên Ca đảo mắt, nhỏ giọng thương lượng: “Hay là, anh ăn giúp em một nửa?”

“Không cần, em cứ để đó, anh ăn hết được.”

Nếu Lục Chính Tây tự tin anh có thể ăn xong, Giang Thiên Ca sẽ không khách khí với anh nữa: “Vâng, cảm ơn anh.”

Nói “Cảm ơn” xong, cô đẩy khay thức ăn đến trước mặt Lục Chính Tây.

Thiệu Vân và Dương Xán Như đều nghe được cuộc đối thoại giữa Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây, cũng nhìn thấy động tác nhỏ của Giang Thiên Ca, trong mắt hai người đều có thêm vài phần khó hiểu.

Dương Xán Như cũng không chủ động nói chuyện với Lục Chính Tây nữa, cô nhìn về phía Giang Thiên Ca, trong mắt mang theo hiếu kỳ, đánh giá và dò xét.

...

Ngoài quân khu Bắc thành, quân khu tỉnh Quảng, quân khu tỉnh Lan cũng đến tỉnh Nam hôm nay, cộng thêm ba quân khu đến hai ngày trước, bảy đại quân khu coi như là tập hợp đủ.

Để chào mừng, quân khu tỉnh Nam đã chuẩn bị bữa tiệc cho các chiến hữu của các quân khu khác. Nói là tiệc chào mừng, cũng là tiệc giao lưu.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 511: Chương 511



Đoàn văn công quân khu tỉnh Nam đã chuẩn bị tiết mục biểu diễn, các quân khu khác muốn biểu diễn văn nghệ, có thể tự tiến cử lên sân khấu biểu diễn, không khí hiện trường rất náo nhiệt.

So với các quân khu khác, quân khu Bắc Thành có nhiều nữ đồng chí đến nhất.

Mọi người còn không biết chuyện đội lập trình máy tính quân khu Bắc thành, chỉ cho rằng Giang Thiên Ca là quân y, y tá, nhân viên trực tổng đài ..., ngồi ở bên cạnh vị trí quân khu Bắc thành, là người của quân khu Đông Bắc.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca ngồi cùng một chỗ, liền có người ồn ào nói: “Các nữ đồng chí quân khu Bắc Thành, mọi người đừng chỉ ngồi nhìn, lên biểu diễn một tiết mục đi.”

Giang Thiên Ca nhìn sang Trần Tuệ Viên.

Nữ sinh của đội lập trình máy tính, chỉ có hai người được tuyển chọn từ trong quân đội, những người khác đều là học sinh đến từ các trường học, tuổi tác cũng không lớn.

Tham gia diễn tập, trong lòng các cô tuy có hưng phấn và háo hức, nhưng cũng có lo lắng và bất an.

Mới đến một nơi xa lạ và hoàn cảnh xa lạ, đại bộ phận mọi người xung quanh cũng đều xa lạ, các cô gái bất an cũng là bình thường.

Hôm nay đến căn cứ, mọi người đều giống như gà con vừa mới nở, đi theo Giang Thiên Ca.

Lúc này nghe được có người ồn ào để các cô biểu diễn, mọi người đều có chút bối rối, những cô gái nhút nhát, mặt đỏ bừng.

Giang Thiên Ca là người luôn che chở cho mọi người.

Trần Tuệ Viên đều là do cô đưa đến tỉnh Nam, đương nhiên cô phải bảo vệ mọi người.

Cô nhìn Trần Tuệ Viên hỏi trước: “Mọi người có muốn biểu diễn tiết mục nào không?”

Đám người Trần Tuệ Viên đều lắc đầu.

Tuy tài nghệ của họ không xuất chúng, nhưng ca hát đơn giản thì ai cũng biết. Nếu như thương lượng trước một chút, để họ có sự chuẩn bị, họ cũng không phải là không thể biểu diễn.

Nhưng bây giờ một chút chuẩn bị cũng không có, một chút chào hỏi cũng không có, liền ồn ào để họ đi ra biểu diễn, họ đều không muốn.

Hơn nữa, vừa rồi người kia ồn ào, khiến lòng người ta rất khó chịu.

Ai nói nữ đồng chí thì nhất định phải lên biểu diễn?

Sao đồng chí nam bọn họ không đi lên?

Bây giờ mọi người đều là quân nhân, thân phận ai cũng như ai, có muốn lên biểu diễn tiết mục hay không chỉ là ý nguyện của mỗi người, nào có đạo lý vì họ là nữ, liền muốn đi lên biểu diễn tiết mục cho nam xem.

Giang Thiên Ca biết ý của Trần Tuệ Viên, cô gật đầu, nhìn về phía người vừa rồi ồn ào.

Ra ngoài, hiện tại họ không chỉ đại diện cho cá nhân, mà còn đại diện cho quân khu phía sau. Cho nên, Giang Thiên Ca nói chuyện vẫn rất khách khí: “Đồng chí, chúng tôi không có chuẩn bị, nên không ra đó bêu xấu đâu.”

“Ơ? Sao được, các đồng chí nữ nhiều người như vậy, sao một tiết mục cũng không biểu diễn được? Vậy các đồng chí đến nhiều người như vậy, để làm gì?”

Người nói chuyện chỉ cho rằng Giang Thiên Ca đang xấu hổ từ chối, bèn tiếp tục cười ồn ào nói:

“Nhanh lên, các cô em, nhăn nhó như mấy bà già làm sao được, đừng ngại ngùng, chờ anh bạn phía trên kia hát xong, các cô em lên luôn nhé.”

Nghe hắn nói, Giang Thiên Ca hơi híp mắt, sau đó liền nở nụ cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Hắc.

Lâu lắm rồi cô mới nghe thấy người ta nghi ngờ thân phận và giới tính của mình, suýt chút nữa thì không phản ứng kịp.

Họ đến đông người như vậy để làm gì?

Việc họ cần làm rất nhiều.

Nhưng lại không bao gồm việc bị lôi ra biểu diễn mua vui cho người khác.

Giang Thiên Ca đánh giá người ồn ào, mặt chữ điền mày rậm, dáng người cao to vạm vỡ, mặc quân trang, lưng thẳng tắp, toát lên sự cường đại và thực lực của quân nhân Trung Quốc.

Nếu trời tối một mình đi đường, gặp được anh ta, chắc là sẽ có không ít cảm giác an toàn.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là phải bỏ qua lời anh ta nói ra không dễ nghe cho lắm.

Nếu như không liên quan đến mình, Giang Thiên Ca còn có thể nhắm mắt làm ngơ, nhưng bây giờ, cô không thể nào làm ngơ được nữa.

Nói chuyện không dễ nghe ư?

Cô đây cũng không phải là không biết nói lời chói tai.

Phẩm chất của con người, đều có thể thay đổi, gặp mạnh thì mạnh, gặp yếu, cũng phải so với đối phương một chút xem ai yếu hơn.

Giang Thiên Ca cong môi, nở nụ cười vô lại, rồi nói: “Đồng chí, nam đồng chí quân khu các anh cũng đến không ít, các anh đừng có đứng nhìn nữa, lên biểu diễn vài tiết mục đi chứ.”

“Vừa nãy những người biểu diễn chương trình đều là các nữ đồng chí của đoàn văn công tỉnh Nam, rất ít nam đồng chí, xem vẫn chưa đã, chúng tôi muốn xem thêm vài tiết mục của nam đồng chí.”

“Vị đồng chí này, hay là anh dẫn đầu lên trước đi? Tôi và các đồng đội của tôi, sẽ vỗ tay cho anh!”

“Bài hát của đồng chí trên kia sắp hết rồi đấy, đồng chí mau chuẩn bị đi.”

Giang Thiên Ca còn vỗ vai anh ta, thúc giục: “Nhanh lên, đừng ngại ngùng, một người đàn ông to lớn như vậy, chỉ là biểu diễn một tiết mục thôi mà, đừng có nhăn nhó như mấy bà già thế, là đàn ông thì phải sảng khoái một chút!”

“Anh...”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 512: Chương 512



Lý Quốc Đống trừng mắt, miệng há hốc mấy lần, mới cắn răng chất vấn: “Cô... Cô... Cô nói chuyện kiểu gì thế?”

“Nói ai nhăn nhó? Nói ai là mấy bà già thế?” Lý Quốc Đống tức giận đến mức mặt mày tái mét.

Bị Giang Thiên Ca ồn ào muốn anh ta lên biểu diễn, đúng là không thể tưởng tượng nổi. Biểu diễn tiết mục, là chuyện của phụ nữ, đàn ông như họ, là nên ngồi ở phía dưới xem tiết mục, chứ không phải lên sân khấu biểu diễn.

Hơn nữa, nào có đạo lý bắt một người đàn ông như anh ta phải biểu diễn cho đám phụ nữ như Giang Thiên Ca xem?

Điều quá đáng hơn là, anh ta đường đường là một người đàn ông, một người đàn ông chân chính, vậy mà lại bị người ta nói là nhăn nhó, không chỉ như thế, còn bị nói là giống mấy bà già?

Lý Quốc Đống cảm thấy mình sắp bị chọc tức đến nổ phổi, nếu Giang Thiên Ca không phải là phụ nữ, anh ta thật sự muốn kéo cô ra so nắm đ.ấ.m ngay lập tức.

Nhìn thấy phản ứng mặt đỏ tía tai của Lý Quốc Đống, Giang Thiên Ca bèn nhún vai với vẻ mặt vô tội, “A? Sao thế? Lời tôi nói có vấn đề gì sao?”

“Nhưng mà, giọng điệu và lời nói của tôi cũng giống như giọng điệu vừa rồi của anh mà?”

“Vừa rồi anh nói không có vấn đề gì, sao bây giờ tôi nói lại có vấn đề? Tôi nói này đồng chí, làm người không thể hai mặt như vậy chứ.”

“Đồng chí, anh nghe nói chưa?...” Giang Thiên Ca dừng lại, cố ý hạ thấp giọng, liếc mắt với vẻ mặt vô cùng thần bí.

Lý Quốc Đống muốn trợn trắng mắt, nói không liên quan đến tôi, nhưng nhìn thấy biểu cảm của Giang Thiên Ca, anh ta vẫn không nhịn được tò mò trong lòng, bèn hỏi: “Nghe nói gì cơ?”

Giang Thiên Ca lấy tay che miệng, nói bằng giọng the thé: “Tôi nghe nói, ở đây, người hai mặt, buổi tối sẽ gặp ma đấy.”

“Ách...”

Sắc mặt Lý Quốc Đống thay đổi.

Khóe miệng Giang Thiên Ca khẽ nhếch lên, cô lại nói bằng giọng bình thường: “Còn nữa, đồng chí, tôi phải sửa lại cho anh một chút.”

“Từ nhăn nhó này, xuất hiện sớm nhất là ở trong Tây Du Ký, là dùng để hình dung yêu quái, không phải để hình dung phụ nữ.”

“Sau này anh dùng từ này thì tốt nhất nên chú ý một chút, nếu không nói sai sẽ bị người ta chê cười là không có văn hóa đấy.”

“Quân đội chúng ta đang nỗ lực thực hiện công tác xóa mù chữ, nâng cao trình độ văn hóa cho mọi người, nâng cao tố chất văn hóa của quân đội, xây dựng quân đội hiện đại có văn hóa, chất lượng và trình độ cao. Anh không thể vì bản thân nói sai từ mà kéo thấp ấn tượng của mọi người đối với quân đội chúng ta được.”

“Cô...”

Lý Quốc Đống cảm thấy, nếu anh ta còn tiếp tục nghe Giang Thiên Ca nói nữa, có thể sẽ bị cô chọc tức chết.

Vân Mộng Hạ Vũ

“Quân khu Bắc Kinh các người, chắc chắn là quen biết Lục Chính Tây, đúng không? Chờ đó, tôi đi tìm anh ta!”

“Anh tìm anh ấy làm gì?” Giang Thiên Ca nhướng mày, “Mách lẻo à? Một người đàn ông to xác như anh, vậy mà cũng học theo học sinh tiểu học đi mách lẻo sao?”

Nhưng có một điều, anh ta vẫn rất biết điều, không hề nói muốn đi tìm Giang Viện Triều.

Lý Quốc Đống hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi, “Cô là phụ nữ, tôi không thể so nắm đ.ấ.m với cô, tôi đi tìm anh ta so tài!”

Giang Thiên Ca cảm thấy anh ta đang làm điều thừa thãi, “Sao phải đi tìm anh ấy so tài? Tôi là phụ nữ, cũng có thể so tài với anh mà.”

Lý Quốc Đống “Hừ” một tiếng, “Tôi là đàn ông, không đánh phụ nữ.”

Giang Thiên Ca cũng “Hừ” một tiếng: “Thì ra là do anh nói không lại tôi, nên muốn đi đánh Lục Chính Tây để trút giận.”

Lý Quốc Đống lại bị chọc tức đến mức thở không ra hơi, “Cô... Đám phụ nữ các cô chỉ giỏi cãi cố! Cường từ đoạt lý!”

“Chậc.”

Giang Thiên Ca trợn trắng mắt. Đám đàn ông bọn họ, đến bao giờ mới sửa được cái tật xấu, khi bị vạch trần tâm tư, liền thẹn quá hóa giận, rồi dán nhãn, chụp mũ cho phụ nữ?

Ban đầu Giang Thiên Ca chỉ muốn ăn miếng trả miếng, dùng lời nói để đánh trả, khiến Lý Quốc Đống phải nếm trái đắng, sau khi dập tắt ngọn lửa kiêu ngạo của anh ta, thì sẽ dừng lại.

Nhưng bây giờ xem ra, là không thể dừng lại được rồi.

Giang Thiên Ca hỏi một vấn đề mà nãy giờ cô vẫn chưa hỏi: “Đồng chí, xin hỏi quý danh?”

Cô mím môi cười, rồi tự giới thiệu tên của mình: “Tôi tên là Giang Thiên Ca. Còn anh?”

Oan có đầu nợ có chủ, đừng có để đến lúc bị đánh bại, lại không biết cô tên là gì.

Lý Quốc Đống cho rằng Giang Thiên Ca tự biết mình đuối lý, nên chủ động muốn giảng hòa với anh ta.

Thấy Giang Thiên Ca đang mỉm cười nhìn mình, hơn nữa nụ cười ấy lại rất đẹp, Lý Quốc Đống bèn bất giác ưỡn ngực.

Anh ta thầm nghĩ “Mình đường đường là một người đàn ông, không chấp nhặt với phụ nữ. Chấp nhặt với phụ nữ, thật mất mặt!”, sau đó anh ta “Hừ” một tiếng, rồi ngẩng cằm lên, cất cao giọng nói: “Lý Quốc Đống.”

Giang Thiên Ca gật đầu, rồi cười nói:

“Đồng chí Lý Quốc Đống, không phải anh muốn tìm người của quân khu chúng tôi để so tài sao? Không cần tìm người khác đâu, chúng ta so tài là được. Đợi lát nữa sau khi liên hoan văn nghệ kết thúc, chúng ta tìm một chỗ để giao lưu, thế nào?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 513: Chương 513



Lúc này, trên sân khấu vẫn còn người đang biểu diễn, mặc dù Giang Thiên Ca đang tranh cãi với Lý Quốc Đống, nhưng cô vẫn luôn khống chế âm lượng và động tĩnh.

Vị trí của Giang Thiên Ca và mọi người là ở bên rìa, những người khác đều vui vẻ xem biểu diễn, thỉnh thoảng lại vỗ tay hoan hô.

Bởi vậy, rất ít người chú ý đến động tĩnh bên phía Giang Thiên Ca, chỉ có các cô gái của đội lập trình máy tính và mấy người quân khu Đông Bắc bên cạnh Lý Quốc Đống là chú ý đến màn đấu khẩu giữa Giang Thiên Ca và Lý Quốc Đống.

Nghe thấy lời của Giang Thiên Ca, người phía sau Lý Quốc Đống bèn duỗi chân ra đá vào bắp chân anh ta một cái, ý bảo anh ta nên chú ý chừng mực.

Cãi nhau đôi ba câu với nữ đồng chí, cũng không sao. Nhưng nếu động tay động chân khiến nữ đồng chí phải khóc, thì không ổn. Đến lúc đó có lý cũng thành ra không có lý.

Lý Quốc Đống cũng cảm thấy, anh ta không thể động thủ với Giang Thiên Ca.

Anh ta đường đường là một người đàn ông, mà lại đi đánh nhau với Giang Thiên Ca, người có cái đùi còn không to bằng cánh tay anh ta, nhìn thế nào cũng thấy là người không có sức lực, lỡ như anh ta còn chưa kịp động vào người cô, mà cô đã khóc um lên, thì anh ta có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội.

Giang Thiên Ca nhìn thấy biểu cảm của Lý Quốc Đống, cô cũng đoán được ý nghĩ trong lòng anh ta.

Giang Thiên Ca nhướng mày, cười như không cười nói: “Đồng chí Lý, không lẽ anh sợ thua tôi, nên không dám so tài với tôi?”

“Nếu đã như vậy, chúng ta có thể tìm một chỗ nào đó vắng vẻ để so tài. Anh yên tâm, tôi đảm bảo với anh, sau khi so tài xong, tôi tuyệt đối sẽ không nói chuyện anh thua tôi cho người khác biết.”

“Đồng chí Lý, nếu anh thua, anh có khóc không? Nếu anh khóc, tôi sẽ chuẩn bị khăn giấy cho anh trước.”

“Hừ! Tôi nói cô là phụ nữ, sao cứ thích khoác lác thế? Cô định thổi phồng bản thân lên tận trời luôn hay sao?” Mặc dù biết Giang Thiên Ca đang cố tình khiêu khích mình, nhưng Lý Quốc Đống vẫn không nhịn được cơn tức này.

“Chưa biết chừng lát nữa ai khóc còn chưa biết đâu!”

Lông mày Lý Quốc Đống dựng ngược lên, anh ta giật phắt chiếc mũ trên đầu xuống, chỉ tay vào Giang Thiên Ca cảnh cáo: “Tôi nói trước cho cô biết, lát nữa nếu cô khóc, thì đừng có mà nói tôi bắt nạt cô!”

Giang Thiên Ca sảng khoái gật đầu, “Ừm, được, nếu anh khóc, anh cũng không được nói tôi bắt nạt anh.”

Giang Thiên Ca và Lý Quốc Đống quyết định trận đấu quá nhanh, khiến Trần Tuệ Viên và mọi người muốn ngăn cản cũng không kịp.

Nhìn Lý Quốc Đống cao lớn lực lưỡng, mặc quần áo cũng có thể nhìn thấy cơ bắp cuồn cuộn trên cánh tay anh ta, Trần Tuệ Viên nhíu mày, lo lắng nhìn Giang Thiên Ca.

Cô kéo nhẹ vạt áo Giang Thiên Ca, nhỏ giọng nói: “Thiên Ca, hay là... hay là thôi đi.”

Trần Tuệ Viên biết Giang Thiên Ca có thân thủ khá tốt, nhưng Lý Quốc Đống lại cường tráng như vậy, đứng đó như một bức tường, một bàn tay của anh ta còn to hơn cả hai bàn tay của cô.

Giang Thiên Ca mà đấu với Lý Quốc Đống, chắc chắn sẽ chịu thiệt thòi.

Hơn nữa, nhìn Lý Quốc Đống là biết anh ta thuộc kiểu người thô lỗ, nóng nảy, nếu anh ta nóng giận lên, không kiềm chế được bản thân, ra tay tàn nhẫn, lỡ như Giang Thiên Ca bị anh ta đánh trúng, hoặc bị anh ta đá trúng, chắc chắn sẽ bị thương rất nặng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô nhìn xung quanh, thấy mọi người đều đang ngồi xem biểu diễn, không thấy Lục Chính Tây, Giang Viện Triều và những người khác đâu.

Trần Tuệ Viên lo lắng siết chặt tay, cô nhíu mày, ghé sát tai Giang Thiên Ca nói nhỏ: “Thiên Ca, cậu cứ câu giờ đi, mình đi tìm đội trưởng Lục và những người khác...”

“Không cần đâu.” Giang Thiên Ca vỗ nhẹ vào cánh tay Trần Tuệ Viên an ủi, “Yên tâm đi, chuyện nhỏ này mình xử lý được.”

Giang Thiên Ca cũng không phải là người nóng nảy.

Đương nhiên cô biết rõ về thể lực và sức mạnh, cô không thể nào sánh bằng Lý Quốc Đống.

Sức mạnh và thể lực không chiếm ưu thế, vậy thì cô sẽ giành chiến thắng bằng sự nhanh nhẹn và trí tuệ.

Dù thế nào đi nữa, cô nhất định phải dập tắt ngọn lửa kiêu ngạo và căn bệnh ung thư trọng nam khinh nữ của Lý Quốc Đống.

Nhìn vẻ mặt tự tin của Giang Thiên Ca, Trần Tuệ Viên bèn mếu máo, cô không hề yên tâm chút nào!

Mặc dù Giang Thiên Ca đã nói cô không cần đi tìm Lục Chính Tây và Giang Viện Triều, nhưng nhân lúc Giang Thiên Ca không chú ý, Trần Tuệ Viên vẫn lặng lẽ đi tìm người.

Trần Tuệ Viên tìm một lúc lâu, mới tìm thấy Giang Viện Triều đang nói chuyện với Thiệu Vân ở dưới tòa nhà làm việc.

Cô không tiếp xúc nhiều với Giang Viện Triều, lúc nhìn thấy ông, cô có hơi ngại ngùng, nhưng vừa nghĩ đến Giang Thiên Ca sắp sửa đi so tài với Lý Quốc Đống, sự ngại ngùng trong lòng cô liền vơi đi phân nửa.

“Đồng chí Giang, Thiên Ca muốn so tài với đồng chí Lý Quốc Đống của quân khu Đông Bắc.” Sau khoảng thời gian dài huấn luyện ở căn cứ quân khu Bắc Kinh, Trần Tuệ Viên cũng biết được không ít chuyện trong quân đội.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 514: Chương 514



So tài trong quân đội, đều là điểm đến là dừng, bình thường rất ít khi xảy ra chuyện bị thương.

Nhưng Giang Thiên Ca và Lý Quốc Đống, đây không phải là trận so tài bình thường.

Trần Tuệ Viên bèn tóm tắt đơn giản cho Giang Viện Triều nghe về việc Giang Thiên Ca và Lý Quốc Đống đã quyết định so tài như thế nào.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe xong, Giang Viện Triều nhíu mày.

Lông mày Thiệu Vân nhíu chặt hơn.

Thiệu Vân biết Lý Quốc Đống của quân khu Đông Bắc này. Anh ta có vóc người cao lớn, sức khỏe cường tráng, năng lực tổng hợp rất tốt, nhưng tính tình có hơi nóng nảy.

Năm ngoái diễn tập, Lý Quốc Đống cũng tới.

Sau khi cuộc luận võ giao lưu diễn tập kết thúc, anh và Lý Quốc Đống đã từng giao thủ. Tuy rằng cuối cùng người thắng là anh, nhưng trong quá trình giao thủ, trên đùi anh cũng bị Lý Quốc Đống đá ra một vết bầm tím thật lớn.

Giang Thiên Ca muốn đi tỷ thí với Lý Quốc Đống?

Nghĩ đến Giang Thiên Ca gầy gò và cánh tay, mặt Thiệu Vân cứng lại, anh ta nhìn về phía Giang Viện Triều: “Đồng chí Giang, tôi qua đó xem.”

Thân phận và chức vị của Giang Viện Triều đều ở đây, nếu như bây giờ Giang Viện Triều đi qua, khiến người ta cảm thấy có hơi hưng sư động chúng, không thua nổi.

Thân phận của Thiệu Vân đi qua, liền tương đối thích hợp, xử lý chuyện giữa Giang Thiên Ca cùng Lý Quốc Đống cũng càng tiện hơn.

Giang Viện Triều gật đầu: “Ừ, cậu...”

“Lão Giang, ông ở đây à, bên hội Liên Hoan, tiết mục biểu diễn văn nghệ kết thúc, bọn họ đang chuẩn bị luận võ, đi, chúng ta cũng qua đó xem một chút.”

Lương Thiên Phương, Trần Vân Siêu và mấy đồng chí quân khu khác cùng nhau đi ra từ tòa nhà văn phòng, muốn đi về phía hội trường của buổi tiệc liên hoan.

Nhìn thấy Thiệu Vân bên cạnh Giang Viện Triều, Lương Thiên Phương cười nói: “Thiệu Vân, lát nữa cậu cũng đại diện cho quân khu chúng ta, lên sân khấu luận bàn với các đồng chí trong quân khu huynh đệ, trao đổi với nhau, lấy thừa bù thiếu!”

“Ha ha ha, đúng, lát nữa Tiểu Thiệu cậu cũng lên, so với Lý Quốc Đống quân khu chúng ta một trận.”

Người nói chuyện là một đồng chí của quân khu Đông Bắc. Lý Quốc Đống là thuộc hạ của ông ta, ông ta biết rõ nhất chuyện năm ngoái luận võ thua Thiệu Vân, Lý Quốc Đống không cam lòng bao nhiêu.

“Cậu ta đã nhớ thương một năm, mỗi ngày đều muốn luận bàn với cậu một trận.” Đánh thắng cậu, rửa sạch nhục nhã.

Nghe thấy tên của Lý Quốc Đống, lông mày Thiệu Vân nhíu lại, anh ta gật đầu, khiêm tốn nói: “Tôi có ấn tượng rất sâu sắc với đồng chí Lý, cũng rất hy vọng có thể luận bàn với anh ấy lần nữa.”

Lương Thiên Phương cười ha ha, “Đi, chúng ta đều đi qua!”

...

Giang Thiên Ca cũng không ngờ, ước chiến giữa mình và Lý Quốc Đống, cuối cùng sẽ biến thành hội giao lưu luận võ luận bàn mà tất cả mọi người đều chú ý.

Nhưng mà, tất cả mọi người chú ý, liền chú ý đi.

Nhiều khán giả một chút mà thôi, ảnh hưởng đối với cô không lớn.

“Đồng chí Lý, chúng ta lên trước, coi như là mở đầu cho các đồng chí khác, thế nào?” Giang Thiên Ca đứng ra trước, giọng nói sang sảng tự tin nói.

“Tới thì tới.” Lý Quốc Đống ném mũ cho người bên cạnh, đứng lên ứng chiến.

Trước khi anh ta đi về phía Giang Thiên Ca, đồng bạn bên cạnh anh ta nhỏ giọng nhắc nhở: “Cậu kiềm chế một chút, ra tay chú ý một chút nhé, nếu không nhiều người nhìn như vậy, nếu như cô ấy khóc, sẽ rất khó coi.”

Mặc dù bọn họ đại khái cũng đã nhìn ra, trên người Giang Thiên Ca hẳn là có chút thực lực, mới dám đưa ra muốn tỷ thí với Lý Quốc Đống.

Cũng không phải bọn họ khinh thường nữ đồng chí. Mà là sức mạnh và hình thể nam nữ bày ra ở đây, Giang Thiên Ca có thực lực, cũng là có thực lực trong số các nữ đồng chí.

Nhưng cho dù Giang Thiên Ca có thực lực, chút thực lực ấy của cô ấy, trước mặt các nam đồng chí bọn họ, khẳng định là không đủ nhìn.

Lý Quốc Đống bĩu môi, không kiên nhẫn nói thầm một tiếng, “Biết rồi.”

Thật là, trước kia tỷ thí với người khác, chỉ cần quan tâm thắng thua, bây giờ còn phải cẩn thận đừng làm người ta khóc.

Chuyện này là sao?

Phụ nữ như các cô, không thể không dính vào chuyện của đàn ông như chúng tôi sao?

Lý Quốc Đống bất mãn nhìn Giang Thiên Ca, dùng ánh mắt cảnh cáo cô: Phải giữ lời, nói không khóc, thì nhất định không thể khóc.

Giang Thiên Ca im lặng liếc mắt nhìn anh ta một cái, cũng dùng ánh mắt thúc giục anh ta: Không cần lằng nhằng nữa.

Những người vây xem khác, biết Giang Thiên Ca muốn tham gia luận võ, tự nhiên là cảm thấy mới lạ.

Cũng không phải nói trước đây không có nữ đồng chí tham gia luận võ.

Mà là, trước đây các nữ đồng chí tham gia luận võ, nhưng họ đều là tóc ngắn, làn da rám nắng giống như nam đồng chí, nếu không có ai nói họ là nữ đồng chí, có thể mọi người sẽ tưởng là nam đồng chí.

Cho dù biết thân phận nữ đồng chí của họ, cũng dễ dàng khiến người ta xem nhẹ giới tính của họ.

Nhưng Giang Thiên Ca, lại khiến mọi người không thể xem nhẹ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 515: Chương 515



Giang Thiên Ca tóc dài, mắt to, da trắng, mặt trái xoan, duyên dáng yêu kiều đứng ở đó, một nữ đồng chí chính hiệu từ trong ra ngoài, đúng là một cô gái trẻ.

Đã quen nhìn đàn ông thô kệch luận võ, bây giờ đột nhiên xuất hiện một cô gái trẻ trắng trẻo sạch sẽ tham gia, có thể không cảm thấy mới lạ, bắt mắt hay sao.

Đương nhiên, bọn họ cũng đều cảm thấy, tỷ thí còn chưa bắt đầu, bọn họ đã biết kết quả.

Có người cười nói với Lý Quốc Đống: “Lý Quốc Đống, cậu phải thu lại tính tình nóng nảy của cậu đi, thương hương tiếc ngọc một chút, đừng ức h.i.ế.p cô gái này khóc.”

“Đúng vậy, Lý Quốc Đống, lát nữa cậu nhường cho cô bé này một chút, cô bé dám đưa ra luận võ với cậu, dũng khí như vậy đáng khen, cậu cũng phải bảo vệ lòng tự tin của cô bé một chút.”

“...”

Giang Thiên Ca nhắm mắt lại, liên tiếp trợn trắng mắt.

Cô không hiểu, là cái gì cho bọn họ ảo giác, trước tiên để cho bọn họ giả thiết tỷ thí kết thúc, cô nhất định sẽ khóc?

Người khóc, không thể là Lý Quốc Đống sao?

Nghe bọn họ khuyên Lý Quốc Đống “kiềm chế một chút, nhường cho cô ấy nhiều một chút, đừng chọc cô ấy khóc”, khóe miệng Giang Thiên Ca cong lên, nói:

“Chỉ tỷ thí thôi, chỉ có người tham gia tỷ thí, những người khác đều không có cảm giác tham gia, kỳ lạ thật đấy. Hay là như thế này, tất cả mọi người cùng tham gia, đặt cược xem ai thua ai thắng?”

“Chúng ta cũng không làm chuyện vi phạm kỷ luật, trước đó sẽ thống nhất, nếu đặt cược sai, sẽ cõng người đặt cược đúng, chống đẩy một trăm cái, thế nào?”

Lúc Giang Viện Triều, Lương Thiên Phương đến, vừa vặn nghe được lời này của Giang Thiên Ca.

Trong lòng Giang Viện Triều không khỏi bất đắc dĩ, Lương Thiên Phương và những người khác đều không biết. Họ đều nhìn nhau, ngạc nhiên vì Giang Thiên Ca muốn tỷ thí với Lý Quốc Đống, và sự tự tin đề nghị mọi người đặt cược vào việc ai sẽ thắng ai sẽ thua.

Chuyện này... Chuyện này...

Tỷ thí không thành vấn đề, mọi người giao lưu, học hỏi lẫn nhau mà.

Nhưng thắng thua...

Chắc chắn phải đặt cược sao?

Ừm... Đặt cược cũng được. Đặt cược thắng thua, đúng là có thể khiến cho trận đấu thêm phần hấp dẫn.

Nhưng đặt cược vào việc Giang Thiên Ca và Lý Quốc Đống, ai thắng ai thua...

Lương Thiên Phương nhìn về phía Giang Viện Triều, thấy vẻ mặt Giang Viện Triều không khác gì bình thường, không nhìn ra được suy nghĩ của Giang Viện Triều. Nhưng ông đoán, Giang Viện Triều chắc chắn không đồng ý với cách làm của Giang Thiên Ca, nhưng ngại vì quan hệ, nên không tiện lên tiếng ngăn cản.

Nghĩ một chút, ông liền cười nói:

“Tiểu Giang, cháu dám đứng ra tỷ thí với đồng chí khác, dũng khí này, rất đáng để nhiều người học tập! Tỷ thí thì được, nhưng thôi bỏ qua việc đặt cược thắng thua đi.”

Nếu như trong quy tắc mà Giang Thiên Ca nói, không có hình phạt cõng người chống đẩy một trăm cái cho người thua cược, thì tốt hơn. Mọi người còn có thể nể mặt nhau, đặt cược đều cho cả hai bên, sẽ không xuất hiện tình huống quá xấu hổ.

Nhưng mà, đã có hình phạt thua cược này, mọi người sẽ không vì nể mặt mà “làm trái lương tâm” đặt cược cho cô ấy thắng.

Dù sao, một trăm cái chống đẩy cõng người, tuy rằng không đến mức khiến mọi người mệt lả, nhưng cũng không phải là nhẹ nhàng.

Lương Thiên Phương vừa nói, vừa đưa mắt ra hiệu cho Giang Thiên Ca, để cô thuận theo lời của ông mà xuống nước.

Nếu không, đợi lát nữa tất cả mọi người đều đặt cược cho Lý Quốc Đống, không ai đặt cược cho Giang Thiên Ca, ông lo lắng Giang Thiên Ca mặt mỏng, sẽ khóc.

Mặc dù hôm nay là lần đầu tiên gặp Giang Thiên Ca, nhưng ông lại rất yêu quý cô bé này, là bậc cha chú, có thể che chở thì nên hết lòng che chở.

Lương Thiên Phương rất lo lắng cho Giang Thiên Ca, liên tục dùng ánh mắt ra hiệu cho Giang Thiên Ca, ý bảo cô nhanh chóng tiếp lời ông, nhưng Giang Thiên Ca chỉ cười rồi từ chối.

“Đồng chí Lương, tôi cảm thấy để mọi người tham gia đặt cược thắng thua là một hành động nhất cử lưỡng tiện.”

“Thứ nhất, có thể k*ch th*ch tiềm năng của người tham gia tỷ thí. Thứ hai, có thể gia tăng cảm giác vinh dự và ý thức đoàn kết của mọi người. Thứ ba, càng có thể gia tăng sự tham gia của mọi người, đúng như câu nói vui một mình không bằng vui chung, đồng chí Lương, đồng chí nói có đúng hay không?”

Lương Thiên Phương: “...”

Nhìn Giang Thiên Ca không hiểu ý tốt của mình, Lương Thiên Phương mím môi, nghẹn lời, trong lòng dâng lên cảm giác “đàn gảy tai trâu”.

Sáng nay và buổi trưa, Giang Thiên Ca có vẻ rất thông minh, sao đến lúc này lại hồ đồ như vậy? Không phải là lúc ăn cơm, ăn phải nấm chưa chín đấy chứ?

Vẻ mặt của mọi người rất đa dạng, nhưng hầu như đều không coi trọng cô, cảm thấy đề nghị của cô là “tự rước lấy nhục”.

Giang Thiên Ca thu hết phản ứng của mọi người vào mắt, trong đôi mắt sáng ngời trong suốt hiện lên một vòng ý cười, cô muốn, chính là hiệu quả này.

“Đồng chí Lương, các đồng chí, hay là mọi người bắt đầu trước đi?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lương Thiên Phương và những người khác lại nhìn nhau.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 516: Chương 516



Thấy mọi người bắt đầu “đặt cược”, đều đứng về phía Lý Quốc Đống, Thiệu Vân nhìn Giang Thiên Ca đứng ở giữa, liền nói nhỏ với Giang Viện Triều: “Chú Giang, cháu chọn Thiên Ca, chú chọn Lý Quốc Đống đi.”

Dù sao thì, cũng phải có người chọn Giang Thiên Ca, không thể để cô ấy thành “tướng không có binh”.

Vân Mộng Hạ Vũ

Chống đẩy là bài tập thường ngày của anh ta, chống đẩy một trăm cái cho Giang Thiên Ca cũng không có gì.

Tuy rằng Giang Viện Triều cũng có thể chống đẩy một trăm cái, nhưng phải thực hiện nó như một hình phạt, lại còn có nhiều người nhìn như vậy, Thiệu Vân cảm thấy điều này sẽ ảnh hưởng đến hình tượng của Giang Viện Triều.

Giang Viện Triều nhìn ra ý tứ của Thiệu Vân, ông mỉm cười, lắc đầu nói: “Không sao.”

Giang Viện Triều thực sự đã đoán được ý đồ của Giang Thiên Ca. Sống chung với Giang Thiên Ca lâu như vậy, Giang Viện Triều hiểu tính cách của cô, biết cô có thể tự tin như vậy, chắc chắn đã nắm chắc phần thắng trong tay Lý Quốc Đống.

Nhưng cho dù không đoán được ý đồ của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều cũng biết, mình cũng chỉ có một lựa chọn.

Nếu ông dám không đứng về phía Giang Thiên Ca, chắc chắn cô sẽ nói móc mỉa ông.

Nghĩ đến phản ứng của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều không nhịn được cong khóe miệng, ông vỗ vỗ vai Thiệu Vân đang nhíu mày, nói “Đừng lo lắng”, rồi đi về phía sau Giang Thiên Ca.

Thiệu Vân suy nghĩ một chút, cũng không kiên trì khuyên Giang Viện Triều nữa, anh ta bước theo Giang Viện Triều, thấp giọng nói: “Chú Giang, lát nữa cháu sẽ chống đẩy thay chú.”

Giang Viện Triều nghiêng đầu nhìn Thiệu Vân, khóe mắt mang theo ý cười.

...

Mặc dù phần lớn mọi người đều cảm thấy Giang Thiên Ca sẽ thua, nhưng ngoại trừ Giang Viện Triều và Thiệu Vân, cũng bắt đầu có người “bỏ phiếu tình bạn” cho Giang Thiên Ca.

Lục Chính Tây vừa rồi có việc phải đi, quay lại phải “chọn phe”, đương nhiên là không chút do dự đứng về phía Giang Thiên Ca.

Còn có Trần Tuệ Viên và những người khác. Họ đều biết, Giang Thiên Ca vừa rồi là vì bảo vệ họ, mới đối đầu với Lý Quốc Đống, dẫn đến việc bây giờ phải tỷ thí.

Hơn nữa, Giang Thiên Ca còn là người đã dạy họ rất nhiều kỹ năng máy tính, là huấn luyện viên, là giáo viên của họ. Cho nên, cho dù là không chắc chắn về hình phạt chống đẩy một trăm cái kia, nhưng vẫn đứng về phía Giang Thiên Ca.

Ngoại trừ Trần Tuệ Viên và những người khác, các nam sinh trong đội lập trình máy tính cũng đều đứng về phía Giang Thiên Ca.

Cũng bởi vì Giang Thiên Ca đại diện cho quân khu Bắc Thành, một số người trong quân khu Bắc Thành cũng đứng về phía Giang Thiên Ca để cổ vũ cho cô.

Ngoài ra, Lương Thiên Phương và Triệu Vân Siêu cũng cùng nhau đến.

Hai người đứng bên cạnh Giang Viện Triều, Lương Thiên Phương cảm thán nói: “Không biết tay chân già yếu của tôi có chống đẩy được 100 cái không nữa.”

Ông nhìn trái phải, hạ giọng nói nhỏ với Giang Viện Triều và Triệu Vân Siêu: “Lát nữa nếu tôi không chống đẩy được, hai người phải cùng tôi chịu phạt đấy.”

Tuy rằng hiện tại ông mới hơn bốn mươi tuổi, tuy rằng hiện tại mỗi ngày đều duy trì tập luyện thể lực, nhưng tuổi tác đã cao, thể lực chắc chắn là kém hơn thanh niên hai mươi tuổi.

Trong mấy năm nay, nhiều nhất ông cũng chỉ chống đẩy được năm mươi cái, một trăm cái, lại còn phải cõng người, không biết có thể kiên trì được hay không.

Nếu không kiên trì nổi, ở đây nhiều người như vậy, ngoại trừ người trong quân khu của mình, còn có người trong quân khu khác, mặt mũi sẽ bị mất hết.

Nếu cuối cùng nhất định phải mất mặt, vậy thì không thể để một mình ông mất mặt được. Ông phải kéo Giang Viện Triều và Triệu Vân Siêu theo.

Nhất là Giang Viện Triều.

Thấy Giang Viện Triều không trả lời, Lương Thiên Phương dùng khuỷu tay huých Giang Viện Triều, nhấn mạnh: “Nghe thấy chưa? Tôi làm vậy là vì con gái của ông, ông nhất định phải cùng tôi đồng cam cộng khổ.”

Giang Viện Triều khẽ gật đầu, “Ừ, tôi biết rồi.”

Giang Thiên Ca đợi mọi người “chọn xong” mới quay đầu nhìn lại phía sau. Số người và những người đứng sau cô, phần lớn đều nằm trong dự đoán của cô.

Điều duy nhất khiến cô có chút bất ngờ là, Dương Xán Như đã gặp ở căng tin trưa nay, vậy mà cũng đứng chung với Trần Tuệ Viên.

Thấy Giang Thiên Ca chú ý đến mình, Dương Xán Như nhướn mày với Giang Thiên Ca. Giang Thiên Ca cũng đáp lại cô một cái nhướn mày, liền thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Lý Quốc Đống đối diện.

“Đồng chí Lý, chúng ta bắt đầu đi.”

Đối với gần như hơn phân nửa người, đều cược mình có thể thắng, Lý Quốc Đống rất tự hào.

Thậm chí, anh ta còn có chút xoi mói đối thủ Giang Thiên Ca này, cảm thấy Giang Thiên Ca, nếu đổi thành Lục Chính Tây, hoặc là Thiệu Vân, vậy thì không thể tốt hơn.

Anh ta liếc nhìn Lục Chính Tây và Thiệu Vân ở phía sau Giang Thiên Ca, liền giương giọng nói: “Cô là nữ đồng chí, tôi nhường cô năm chiêu trước.”

Giang Thiên Ca cong mắt cười cười.

Một giây sau, cô ta bước nhanh về phía trước, vung nắm đ.ấ.m đấm vào mặt Lý Quốc Đống.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 517: Chương 517



Lý Quốc Đống không ngờ Giang Thiên Ca lại trở mặt nhanh như vậy, tốc độ ra tay cũng nhanh như vậy, nhìn nắm đ.ấ.m đang đánh tới trước mặt, anh ta biến sắc, theo bản năng ngửa ra sau né tránh.

Lúc Lý Quốc Đống đang ngửa ra sau né tránh, Giang Thiên Ca cũng thu nắm đ.ấ.m lại, cô cười hỏi: “Đồng chí Lý, tôi cảm thấy tôi không cần anh nhường đâu, anh cảm thấy thế nào?”

Nhìn thấy nụ cười trên mặt Giang Thiên Ca, sắc mặt Lý Quốc Đống có chút không tốt.

Không cần anh ta nhường, sao không lên tiếng nói trước, làm gì đánh lén?

Anh ta tức giận trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, lại che giấu lúng túng kéo kéo quần áo: “Tôi không muốn để người khác nói tôi bắt nạt đồng chí nữ nên mới muốn nhường cô, nếu cô không cần nhường, vậy thì thôi.”

Lý Quốc Đống hất cằm nói: “Tôi nhắc nhở cô trước, tôi khí lực lớn, cô chú ý trốn tránh một chút, đừng bị tôi một quyền đập cho bối rối.”

Giang Thiên Ca trả lời anh ta một câu khách sáo giả cười.

Thấy Lý Quốc Đống đã chuẩn bị xong, Giang Thiên Ca ra hiệu bắt đầu, cô ra tay trước, cô chuyên chọn nơi yếu ớt trên người Lý Quốc Đống để tấn công.

Từ khi ông cụ nhà họ Phương trở lại Bắc Thành, ông đã từ từ giao chuyện trong tay cho mấy đứa con trai, bản thân ông chuyên chú suy nghĩ chuyện dưỡng sinh của Trung y.

Bình thường Giang Thiên Ca đến thăm ông cụ nhà họ Phương, không ít lần bị ông kéo đi nhắc tới tầm quan trọng của Dưỡng Sinh Kinh, phổ cập khoa học dưỡng sinh.

Đối với dưỡng sinh kinh của ông cụ nhà họ Phương, Giang Thiên Ca thuộc kiểu “tai trái vào, tai phải ra”, chẳng nhớ được là bao.

Nhưng Giang Thiên Ca cũng không phải là không có thu hoạch gì, cô và một người bạn trung y của ông cụ nhà họ Phương, học được cách nhận biết huyệt vị trên người.

Trong đó, tập trung phân biệt rõ huyệt vị yếu ớt, cảm giác đau đớn mãnh liệt trên cơ thể.

Cô không thể dựa vào sức lực và thể trạng đ.ấ.m Lý Quốc Đống khóc, vậy cô liền “điểm huyệt” anh ta.

Không phải ai cũng nghĩ cô sẽ khóc sao, vậy cô thế nào cũng phải “điểm” cho nước mắt Lý Quốc Đống rơi ra.

Giao thủ mấy chiêu, Lý Quốc Đống liền không thể không thừa nhận, động tác Giang Thiên Ca nhanh nhẹn, xuất chiêu lưu loát, chiêu thức bài bản, đúng là có chút tài năng.

Nhưng anh ta cũng cảm thấy, Giang Thiên Ca tuyệt đối không phải đối thủ của mình. Cho dù chiêu thức động tác của Giang Thiên Ca có bài bản đến đâu, trước mặt anh ta cũng chẳng là gì, anh ta một chưởng liền có thể đánh trả.

Cho đến khi, Giang Thiên Ca thừa lúc anh ta sơ hở, muốn vung nắm đ.ấ.m tới mũi anh ta, lúc anh ta nghiêng người che mũi, Giang Thiên Ca liền hướng vị trí xương sườn trước n.g.ự.c anh ta đánh một quyền.

Một quyền kia nện lên người, đau đến nỗi anh ta suýt nữa nghĩ mình sắp sửa “gặp tổ tiên”.

Nghe tiếng kinh hô xung quanh, Lý Quốc Đống dựa vào ý chí kiên cường không thể mất mặt trước mặt đồng đội, cố nén nước mắt sinh lý muốn trào ra.

Nhưng anh ta có thể nhịn, Giang Thiên Ca lại không dừng lại.

Giang Thiên Ca cứ như nhắm trúng mục tiêu, tìm được là đánh vào chỗ xương sườn cuối cùng trên n.g.ự.c Lý Quốc Đống.

Giang Viện Triều và Lục Chính Tây, lúc Giang Thiên Ca lần đầu tiên đánh vào xương sườn trước n.g.ự.c Lý Quốc Đống, đã hiểu ý cô. Khóe miệng hai người họ đều khẽ nhếch lên.

Triệu Vân Siêu cũng cảm thấy mình nhìn ra điều gì đó, ông ta nhìn về phía Giang Viện Triều, sau đó như chợt tỉnh ngộ hỏi: “Lão Giang, có phải chúng ta cũng không nhất định phải chống đẩy không? Có phải lúc nãy anh đã biết Thiên Ca không nhất định sẽ thua?”

Giang Viện Triều gật đầu, “Ừ.”

“Chúng ta đứng ở đây, chẳng phải đều tin tưởng con bé sẽ thắng sao?”

Giang Viện Triều khẽ mỉm cười, giọng điệu rất đương nhiên.

Triệu Vân Siêu: “...”

Lương Thiên Phương: “...”

Thiệu Vân: “...”

“...”

“Được lắm, được lắm, Giang Viện Triều!” Lương Thiên Phương nghiến răng nghiến lợi: “Hai cha con nhà anh, đúng là ghê gớm!”

Vừa rồi, ông ta đã nghĩ đến việc mình sẽ mất mặt như thế nào, sau này sẽ bị người ta chê cười ra sao, trong đầu đã nghĩ đi nghĩ lại rất nhiều lần.

Rõ ràng Giang Viện Triều biết Giang Thiên Ca không nhất định sẽ thua, rõ ràng biết trong lòng ông ta đang lo lắng điều gì, vậy mà không thèm nhắc nhở một tiếng!

Giang Viện Triều, anh được lắm!

Nghiến răng xong, Lương Thiên Phương liền cười lớn.

Giang Thiên Ca, con bé giỏi lắm!

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông ta nhìn về phía đám người đông nghịt đối diện, nghĩ đến sau khi Giang Thiên Ca thắng, dáng vẻ kinh ngạc của bọn họ, nghĩ đến lát nữa bọn họ nằm sấp trên mặt đất chống đẩy, trên mặt ông ta như nở hoa.

Ông ta thậm chí còn bắt đầu nghĩ, lát nữa có nên chọn một người may mắn nào đó, để người đó cõng ông ta ngồi xổm không.

Năm ngoái khi diễn tập giao đấu, Lý Quân của quân khu tỉnh Quảng đã dẫn người đánh úp đại bản doanh của ông ta, một tiếng trước, Lý Quân còn lấy chuyện này ra khoe khoang trước mặt ông ta, ông ta có thể nhân cơ hội này để trả thù...

Bên cạnh, nam sinh đội lập trình máy tính tiến đến trước mặt Lục Chính Tây thỉnh giáo: “Đội trưởng Lục, chỗ huấn luyện viên Giang đánh có gì đặc biệt sao?”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 518: Chương 518



Lục Chính Tây không trực tiếp trả lời, mà nói: “Mọi người có thể tự mình thử xem.”

Sau đó, mấy nam sinh tò mò đều thử nắm chặt tay, đ.ấ.m vào chỗ xương sườn trước n.g.ự.c mình.

“A!”

“Á!”

Vài tiếng kêu đau đớn đồng thời vang lên.

Trong đó, giọng nói thô ráp nhất là của Lý Quốc Đống.

Lý Quốc Đống nhịn, rốt cuộc không nhịn được nữa, che n.g.ự.c kêu lên một tiếng, Giang Thiên Ca nhân cơ hội tung một cú đá quét, quét anh ta ngã xuống đất.

Lý Quốc Đống vốn đã bị đánh đến mức nước mắt sinh lý trào ra, lại bị ngã bất ngờ, đầu óc choáng váng.

Không ít người khác cũng ngơ ngác.

Giang Thiên Ca vậy mà thắng?

Lý Quốc Đống vậy mà thua?

Xung quanh im lặng một lúc, sau đó tiếng hoan hô vang lên.

Người hoan hô, dĩ nhiên là người đặt cược vào Giang Thiên Ca, “Ha ha ha, thắng rồi, chúng ta thắng rồi!”

“Chúng ta không cần chống đẩy nữa!!!”

Bọn họ đều là tâm thế “chết theo quân tử”, đứng về phía Giang Thiên Ca, thậm chí đã âm thầm khởi động, chuẩn bị tư thế chống đẩy.

Thế nhưng bây giờ kết quả lại đảo ngược! Đảo ngược rồi!

Bây giờ người phải chống đẩy không phải bọn họ, mà là người đối diện!

Người vui kẻ buồn.

Bên Giang Thiên Ca hò reo náo nhiệt bao nhiêu, thì bên Lý Quốc Đống lại im lặng bấy nhiêu.

Lý Quốc Đống vẫn chưa hoàn hồn.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca đứng trước mặt Lý Quốc Đống, cô nhướng mày, cười đưa tay về phía anh ta: “Đồng chí Lý, cảm ơn đã nhường.”

Vẻ mặt Lý Quốc Đống thay đổi vài lần, sau đó xấu hổ, đưa tay nắm lấy tay Giang Thiên Ca mượn lực đứng lên.

Chờ Lý Quốc Đống đứng lên, Giang Thiên Ca nhìn anh ta, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe thấy, nói:

“Đồng chí Lý, bây giờ anh biết rồi chứ, phụ nữ chúng tôi, ngoài cái miệng sắc như dao, còn có thân thủ nhanh gọn cùng nắm đ.ấ.m có thể đánh gục anh.”

Lý Quốc Đống sững sờ, lúc này mới nhớ tới lời mình vừa nói, lúc này mới chậm chạp nhận ra, Giang Thiên Ca đây là đang tính sổ với anh ta.

Giang Thiên Ca cũng không hy vọng anh ta lập tức có thể nói gì.

Lời nói không phải là quan trọng nhất, thái độ và hành động thực tế mới là quan trọng nhất. Nếu Lý Quốc Đống không nhớ lâu, sau này cô sẽ tìm cơ hội “dạy dỗ” anh ta tiếp, nhiều lần như vậy, chắc chắn anh ta sẽ nhớ kỹ.

Giang Thiên Ca rụt tay về, cất cao giọng nói với những người phía sau Lý Quốc Đống: “Xin lỗi các đồng chí, tôi thắng rồi.”

Miệng thì nói xin lỗi, nhưng trên mặt cô lại rạng rỡ, không hề có chút ý tứ nào là xin lỗi.

Giang Thiên Ca vừa dứt lời, Lương Thiên Phương cười lớn nói tiếp: “Ha ha ha, đúng đúng đúng, thật ngại quá, Tiểu Giang nhà chúng tôi thắng rồi.”

Lương Thiên Phương ngẩng đầu, mặt mày hớn hở, đắc ý vô cùng. So với Giang Viện Triều chỉ khẽ nhếch môi cười, người ngoài nhìn vào, còn tưởng ông ta mới là cha ruột của Giang Thiên Ca.

Lương Thiên Phương vẫn đang đắc ý cười lớn: “Ha ha ha, lão Lý à, lúc nãy tôi đã nói với anh rồi, đừng xem thường Tiểu Giang là nữ đồng chí, nhưng con bé rất giỏi, thực lực không thua kém gì nam đồng chí, bảo anh qua đây với chúng tôi, thế mà anh không tin, còn tưởng tôi gạt anh.”

“Bây giờ thì biết rồi đấy, tôi không gạt anh chứ?”

Lý Quân, người bị Lương Thiên Phương gọi là “lão Lý”, sắc mặt rất khó coi. Nhìn dáng vẻ vênh váo đắc ý của Lương Thiên Phương, ông ta thật sự muốn đ.ấ.m cho Lương Thiên Phương một phát.

Đừng tưởng ông ta không nhìn thấy dáng vẻ như cha c.h.ế.t mẹ c.h.ế.t lúc nãy của Lương Thiên Phương.

Lương Thiên Phương lúc nãy xúi giục ông ta qua đó, chẳng qua là muốn kéo ông ta xuống nước, cùng chịu nhục, chống đẩy chung mà thôi.

Bây giờ nói những lời này, chẳng qua là muốn châm chọc, chọc tức ông ta!

Lý Quân cười gượng gạo khen Giang Thiên Ca: “Cháu tên là Giang Thiên Ca sao? Ha ha, rất giỏi, con gái gì mà tài giỏi thế, vừa có thực lực vừa có trí tuệ, là tấm gương cho các nữ đồng chí, đồng thời cũng là bài học sâu sắc cho các nam đồng chí!”

Ông ta cũng nằm trong số những người bị dạy cho một bài học.

Giang Thiên Ca đã thu hồi nụ cười đắc ý, trên mặt lộ vẻ khiêm tốn.

“Cảm ơn lời khen của chú Lý, chú quá khen rồi. Nhưng mà, cháu xin nhận lời khen của chú, sau này cháu sẽ cố gắng, để lời khen của chú thành sự thật!”

Nghe Giang Thiên Ca nói chuyện vừa khiêm tốn, hiểu chuyện, lại vừa tự tin, kiêu ngạo, Lý Quân sững sờ, ông ta không nhịn được đánh giá Giang Thiên Ca một lượt, sau đó lại cười lớn.

Cô gái Giang Thiên Ca này, nhìn qua chỉ là một nữ đồng chí xinh đẹp, nhưng lại dám đấu võ với Lý Quốc Đống cao to, còn đánh bại Lý Quốc Đống.

Bản thân cô bé đã là một sự mâu thuẫn rất lớn. Lời nói ra cũng đầy mâu thuẫn, nhưng dường như cũng chẳng có gì sai.

Ông ta thích tính cách này!

Lý Quân cười ha hả, ánh mắt nhìn về phía Giang Thiên Ca mang theo vẻ thưởng thức: “Tốt! Cố gắng lên, phấn đấu trở thành tấm gương cho nhiều người hơn nữa, chú chờ ngày được nghe thấy tên cháu trong bản tin học tập toàn quân!”

Cái tên có thể xuất hiện trong bản tin học tập toàn quân, ngoài các vị lãnh đạo cấp cao, thì chỉ có những quân nhân có thành tích xuất sắc, có cống hiến đặc biệt.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 519: Chương 519



Giang Thiên Ca cười rạng rỡ gật đầu: “Cháu sẽ cố gắng.”

Mọi người đều cười ha hả. Lý Quân nhìn về phía Giang Viện Triều: “Viện Triều, cậu đây đúng là giỏi cả việc nước lẫn việc nhà, bồi dưỡng được nhân tài ưu tú ở cả hai lĩnh vực.”

Lúc trước không nhận ra quan hệ giữa Giang Viện Triều và Giang Thiên Ca, nhưng bây giờ nhìn hai người đứng cạnh nhau, cùng với thái độ của Giang Viện Triều đối với Giang Thiên Ca, không khó để đoán ra quan hệ cha con giữa hai người.

Lý Quân vỗ vai Giang Viện Triều, giọng nói đầy cảm khái: “Cô con gái này của cậu, không thua kém gì con trai đâu.”

Trước đây, không ít người biết hoàn cảnh của Giang Viện Triều, còn tiếc cho ông ta, chỉ có một đứa con gái, chưa kịp sinh thêm cậu con trai trước khi kế hoạch hóa gia đình.

Bây giờ thì biết rồi, là bọn họ lo bò bò trắng răng.

Một cô con gái của Giang Viện Triều, bằng mấy đứa con trai nhà người ta. Chẳng trách bao nhiêu năm qua, Giang Viện Triều vẫn luôn bình thản như vậy.

Nghe Lý Quân nói, Giang Viện Triều cười, gật đầu: “Ừ, con bé đúng là không thua kém gì con trai.”

“...”

Lý Quân nhìn Giang Viện Triều với ánh mắt phức tạp. Ông ta vốn tưởng rằng, dựa theo hiểu biết của mình về Giang Viện Triều, nghe ông ta nói, Giang Viện Triều nhất định sẽ khiêm tốn.

Kết quả là, Giang Viện Triều lại chẳng hề khiêm tốn mà đồng ý.

... Giang Viện Triều và Giang Thiên Ca, quả nhiên là người một nhà.

Lương Thiên Phương ở bên cạnh cũng hớn hở phụ họa: “Đúng vậy, không thấy Thiên Ca thắng cả trận đấu võ sao.”

Nhìn Lương Thiên Phương cười đến mức sắp rách cả miệng, khóe mắt Lý Quân giật giật, ông ta cười gượng gạo nói:

“Lão Lương, lần này tôi thua anh là bởi vì tôi không quen biết đồng chí Giang Thiên Ca.”

“Thắng bại là chuyện thường tình của nhà binh, tôi cũng không còn gì để nói, đã chơi là phải chịu. Trước đây tôi cũng từng thắng anh, thua một lần cũng chẳng sao, lần sau tôi thắng lại là được.”

Câu “Trước đây tôi cũng từng thắng anh” trong lời nói của Lý Quân là nói về chuyện năm ngoái ông ta đã đánh úp đại bản doanh của Lương Thiên Phương.

Vân Mộng Hạ Vũ

Lời này chọc trúng chỗ đau của Lương Thiên Phương, ông ta hừ một tiếng, tức giận nói: “Vậy thì mau chóng chống đẩy một trăm cái đi.”

“Một trăm cái, tôi tự mình đếm cho! Nhanh lên.”

Lương Thiên Phương chỉ tay về phía sau đám người Lý Quân: “Nhìn xem, bọn họ đã bắt đầu làm rồi, mấy người làm lãnh đạo, đừng có mà chơi xấu chứ.”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, đã có người ném “phiếu hữu nghị” cho Giang Thiên Ca từ lâu, hưng phấn thúc giục người đối diện chống đẩy.

Người của đội lập trình máy tính và Tiêu Phong cũng đều hùa theo.

Bọn họ đều nhớ rõ quy tắc mà Giang Thiên Ca vừa nói: Người đặt cược thua phải cõng người thắng làm chống đẩy. Hiện tại bọn họ thắng, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để người khác tăng thêm “gánh nặng”.

Cần nhiều người chống đẩy, bên họ ít người cũng không có việc gì, vậy thì thay phiên nhau, cõng một lúc, tranh thủ đến mức khiến mỗi người đều ngột ngạt.

Giang Thiên Ca đứng ở một bên nhìn, chính là đám người Tiêu Phong, chen chúc trong đám người đang nằm sấp trên mặt đất chống đẩy, ngồi trên lưng người này, chỉ chốc lát sau lại ngồi lên lưng người khác, giống như đang chọn ghế.

Thế này vẫn chưa xong, đám người Tiêu Phong vừa chọn “vị trí” ngồi, miệng còn chưa ngừng lại, vẫn luôn lải nhải nói không ngừng.

Mặc dù Giang Thiên Ca không thể nghe rõ đám người Tiêu Phong nói gì, nhưng nhìn vẻ mặt nghiến răng nghiến lợi của những người đang chống đẩy kia là biết, chắc chắn không phải là lời lẽ động viên.

Thấy Giang Thiên Ca đang nhìn bọn họ, Tiêu Phong còn hấp tấp chạy tới, mời Giang Thiên Ca gia nhập đội quân “khiêu khích” của mình.

“Thiên Ca, đi nào, cùng đi tăng thêm gánh nặng cho bọn họ, xem sau này bọn họ còn dám coi thường cậu nữa không!”

Ánh mắt cậu ta quét một vòng trên người Giang Thiên Ca, không đợi Giang Thiên Ca đáp lại, Tiêu Phong lại hỏi: “Cậu nặng đến năm mươi ký không? Cảm giác cậu chẳng nặng gì cả, hay là cậu đi tìm mấy viên gạch nhét vào túi để tăng thêm chút trọng lượng?”

Giang Thiên Ca cạn lời.

Nhìn thấy vẻ hưng phấn trên mặt Tiêu Phong, Giang Thiên Ca nhắc nhở cậu ta: “Đừng quá đáng, nên dừng lại thôi.”

Tiêu Phong gật đầu lung tung: “Biết rồi, biết rồi. Cậu không đến thì thôi vậy, tôi tiếp tục đây.”

Nói xong, Tiêu Phong lại hấp tấp chạy về.

Nhìn bóng dáng “bận rộn” của đám người Tiêu Phong len lỏi trong đám đông, Giang Thiên Ca thở dài trong lòng, hiện tại đám người Tiêu Phong tuy vui vẻ, nhưng chắc cũng đã gây ra không ít “thù hằn” cho quân khu Bắc Thành.

Tình huống thực tế cũng đúng như Giang Thiên Ca nghĩ.

Hiện tại những người của các quân khu khác đang hít đất đều âm thầm thề trong lòng.

Chờ đến lúc diễn tập, nhất định phải đánh cho quân khu Bắc Thành của bọn họ tan tác, khóc lóc thảm thiết, trả thù cho hôm nay cho hả giận!

...

Giang Thiên Ca vừa tìm được một chỗ, ngồi xếp bằng xuống, Dương Xán Như đã đến.

“Đồng chí Giang Thiên Ca, tôi có thể ngồi đây không?”

Giang Thiên Ca nhìn cô ấy một chút, gật đầu: “Ừ. Ngồi đi.”

Cảm nhận được sau khi Dương Xán Như ngồi xuống, ánh mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mình, Giang Thiên Ca nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có hoa à?”

Giang Thiên Ca liếc nhìn biểu cảm của Dương Xán Như, lại đi thẳng vào vấn đề: “Có chuyện gì muốn nói với tôi sao?”
 
Back
Top Bottom