Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 390: Chương 390



Tống Phương Bạch nhìn Phương Đức Âm, cười nói với Giang Thiên Ca: “Trước đây, khi chưa biết mối quan hệ giữa em và mẹ, tôi đã muốn giới thiệu em làm học trò của cô ấy, bây giờ thì tốt rồi, không cần tôi phải giới thiệu nữa.”

Giang Thiên Ca cũng cười nói: “Điều này chứng tỏ mẹ con em có duyên với nhau, đồng thời cũng chứng minh thầy Tống rất tinh tường.”

“Trước đây em luôn cảm thấy học máy tính rất dễ dàng, rất nhiều thứ chỉ cần liếc mắt là hiểu, thậm chí em còn âm thầm buồn bực, tại sao mình lại thông minh như vậy?”

Nghe cô nói thế, Phương Hành Xuyên nhìn Giang Thiên Ca với ánh mắt phức tạp, vì có Tống Phương Bạch ở đây nên anh nhịn xuống không biểu hiện ra ngoài, nhưng trong lòng lại không nhịn được cảm thán:

Cả cô út và Giang Viện Triều đều là người trầm ổn khiêm tốn, sao lại sinh ra một cô con gái... ừm... tự tin như vậy chứ?

Giang Thiên Ca không để ý đến phản ứng của Phương Hành Xuyên, cô nhướng mày, khóe miệng nhếch lên nói: “Bây giờ thì em đã biết rồi, tất cả đều là nhờ gen di truyền từ mẹ!”

Tống Phương Bạch và Phương Đức Âm đều bật cười. Nụ cười của Phương Đức Âm toát lên vẻ dịu dàng cưng chiều, kiêu ngạo và tự hào.

Nụ cười của Tống Phương Bạch lại mang theo vài phần buồn cười và bất đắc dĩ.

Trước đây, quả thật ông có chút nghi ngờ Giang Thiên Ca, bởi vì rất nhiều suy nghĩ, quan điểm của cô, dường như không thể nào hình thành trong môi trường sống của cô.

Sau khi biết được mối quan hệ giữa cô và Phương Đức Âm, tuy vẫn còn nhiều điểm khó hiểu, nhưng nhìn chung đã có thể giải thích được.

Di truyền và thiên phú, quả thật có thể khiến một người sở hữu năng lực vượt qua giới hạn của môi trường.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phương Đức Âm có thiên phú rất cao trong lĩnh vực máy tính, Giang Thiên Ca di truyền thiên phú của bà, thậm chí còn xuất sắc hơn cả mẹ mình, điều này hoàn toàn có khả năng.

Chỉ là...

Tính cách của cô bé chắc chắn không phải được di truyền từ Phương Đức Âm.

Cũng không phải di truyền từ cha cô.

Ông đã từng gặp Giang Viện Triều, đó là một người đàn ông rất trầm ổn và nghiêm túc...

Giang Thiên Ca liếc nhìn Tống Phương Bạch, coi như không nhìn thấy vẻ buồn cười trong mắt ông.

Mấy người này, từng người một, đều làm cái quái gì vậy, tự tin cũng đâu có phạm pháp.

Cô chỉ khen bản thân một chút thôi mà, có gì to tát đâu?

Nếu cô không ra sức tự khen mình thông minh, tự khen mình là thiên tài, vậy thì đến một ngày nào đó, lỡ như có người vạch trần thân phận thật sự của cô, thì cô phải giải thích như thế nào?

Vẫn là mẹ cô tốt nhất, bất kể cô nói gì, bà cũng đều nhìn cô với nụ cười dịu dàng chân thành, trên mặt là vẻ mặt “Con gái tôi là giỏi nhất, con gái tôi là tuyệt vời nhất”.

Giang Thiên Ca thưởng cho Phương Đức Âm một miếng thịt, sau đó mới tiếp tục trả lời câu hỏi vừa rồi của Tống Phương Bạch: “Em đã quyết định rồi ạ, em sẽ không ra nước ngoài, em sẽ ở lại trong nước, học tập cùng các thầy cô trong trường.”

Tống Phương Bạch hơi nhướng mày: “Em chắc chắn chứ?”

Giang Thiên Ca gật đầu: “Dạ, em chắc chắn.”

Trong khoảng thời gian này, Giang Thiên Ca đã suy nghĩ rất kỹ về những việc mình cần làm.

Du học đối với cô không có tác dụng gì lớn, ngược lại, nếu ở lại trong nước, cô có thể làm được nhiều việc hữu ích và ý nghĩa hơn.

Đồng chí Lý, Trương Kiếm Ba muốn cô làm huấn luyện viên, dạy những gì cô biết cho nhiều người hơn; bản thân cô cũng có ý định thành lập trước thời hạn cơ quan bí mật mà cô từng công tác ở kiếp trước; giáo sư Vương Quang Quý dường như cũng có việc muốn tìm cô; ngoài ra còn có rất nhiều việc khác nữa.

Cô có rất nhiều việc phải làm, không có thời gian chạy ra nước ngoài.

Nhìn Tống Phương Bạch, ánh mắt Giang Thiên Ca lóe sáng, cô cười nói: “Thầy Tống, sau này chắc chắn em sẽ thường xuyên đến làm phiền thầy, thầy đừng chê em phiền phức là được.”

Cô làm về mảng máy tính, còn Tống Phương Bạch là chuyên gia nghiên cứu mạng, sau này chắc chắn cô sẽ phải thường xuyên bám lấy Tống Phương Bạch, thúc giục ông nâng cấp tốc độ mạng cho cô.

Tống Phương Bạch bây giờ vẫn chỉ nghĩ đơn thuần rằng Giang Thiên Ca đang nói lời khách sáo, ông hoàn toàn không biết Giang Thiên Ca sắp trở thành người còn hối thúc ông gấp gáp hơn cả lãnh đạo.

Ông cười gật đầu: “Bây giờ em đã là khách quen của phòng thí nghiệm rồi, còn thân thiết với đám học trò của tôi hơn cả tôi nữa, làm sao tôi có thể chê em phiền phức được.”

Giang Thiên Ca nhân cơ hội này trò chuyện với Tống Phương Bạch về phòng thí nghiệm của ông. Nói được một lúc, cô cảm nhận được Phương Hành Xuyên dùng ngón tay chọc vào người mình.

Cô tranh thủ liếc nhìn Phương Hành Xuyên, dùng ánh mắt dò hỏi: Anh làm gì vậy?

Phương Hành Xuyên chỉ về phía cầu thang.

Giang Thiên Ca nhìn theo hướng anh chỉ, liền nhìn thấy một người vừa nằm ngoài dự đoán, lại vừa nằm trong dự đoán.

Ba cô, Giang Viện Triều.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 391: Chương 391



Giang Viện Triều không đến một mình, đi cùng ông còn có Lục Chính Tây, Trương Kiếm Ba, Lý Chí Quân..., bọn họ đang chuẩn bị đi lên lầu.

Giang Thiên Ca vừa nhìn sang, thì Giang Viện Triều cũng vừa vặn nhìn qua.

Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung. Nhìn Giang Viện Triều vài giây, Giang Thiên Ca chớp chớp mắt. Cô mím môi cười với ông, sau đó liền thu hồi tầm mắt như chưa có chuyện gì xảy ra.

Giang Thiên Ca quay sang nhìn Phương Đức Âm ngồi bên cạnh.

Vừa rồi, ánh mắt Phương Đức Âm gần như không rời khỏi người cô, vì vậy, khi cô và Giang Viện Triều nhìn nhau, Phương Đức Âm đương nhiên cũng chú ý đến Giang Viện Triều.

Thật ra trong lòng Giang Thiên Ca cũng có chút mong đợi cuộc gặp gỡ giữa Giang Viện Triều và Phương Đức Âm. Ban đầu cô tưởng rằng phải đợi thêm hai ngày nữa, hoặc là sau khi trở về Bắc Kinh, hai người bọn họ mới có thể gặp mặt.

Nào ngờ, hôm nay lại tình cờ gặp được ở đây.

Có thể coi đây cũng là một loại duyên phận.

Bất ngờ gặp Giang Viện Triều, Phương Đức Âm ngẩn người, sau khi hoàn hồn, trên mặt bà lộ ra vẻ cứng ngắc và mất tự nhiên, nhưng rất nhanh sau đó đã bị bà che giấu đi.

Nhận thấy Giang Thiên Ca đang nhìn mình, Phương Đức Âm cong môi, nở nụ cười nhẹ.

Giang Thiên Ca cũng cười, nhỏ giọng nói với Phương Đức Âm: “Mẹ đừng lo, cứ mặc kệ ông ấy, chúng ta ăn cơm tiếp thôi...”

...

Trương Kiếm Ba cũng nhìn thấy Giang Thiên Ca, ông cười nói: “Trùng hợp thật, lại gặp Thiên Ca ở đây.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chuyện bên M Quốc sau mấy ngày bận rộn, cuối cùng cũng được giải quyết ổn thỏa.

Vất vả chạy ngược chạy xuôi suốt một thời gian dài như vậy, bây giờ mọi việc đã xong, huân chương và khen thưởng sẽ do lãnh đạo cấp trên trao tặng, ông là người phụ trách sự việc lần này, muốn mời mọi người đi ăn một bữa ngon, coi như là một chút khích lệ.

Trong sự việc lần này, nếu nói về công lao, chắc chắn không thể thiếu Giang Thiên Ca.

Vì vậy, khi lên kế hoạch mời mọi người đi ăn, người đầu tiên Trương Kiếm Ba nghĩ đến chính là Giang Thiên Ca. Nhưng Giang Viện Triều lại nói Giang Thiên Ca đang bận, không cần gọi cô, suy nghĩ một chút, ông cũng đồng ý làm theo ý của Giang Viện Triều.

Lại không ngờ rằng, bây giờ ông lại trùng hợp gặp Giang Thiên Ca ở trong quán ăn.

Trương Kiếm Ba nhìn về phía Giang Viện Triều, đề nghị: “Viện Triều, hay là chúng ta đến hỏi xem Thiên Ca có muốn lên lầu cùng chúng ta không?”

Mấy ngày nay, mọi người đều bận rộn, Giang Thiên Ca cũng không biết là đang làm gì, chẳng thấy đâu cả, ông có vài lời muốn tìm Giang Thiên Ca để nói chuyện mà mãi vẫn chưa có cơ hội. Bây giờ gọi Giang Thiên Ca đến đây, có khi lại có thời gian để nói chuyện với cô ấy.

Nếu không, đợi đến lúc trở lại Bắc thành, Giang Thiên Ca nói không chừng sẽ lại biến mất tăm.

Lý Chí Quân cũng phụ họa lời nói của Trương Kiếm Ba: “Đúng đấy, gọi cả Tiểu Giang đến nữa!” Ông cũng muốn nói chuyện của con trai mình với Giang Thiên Ca.

Nhìn thấy Phương Đức Âm bên cạnh Giang Thiên Ca, Lý Chí Quân sửng sốt một chút, ông nhìn Giang Viện Triều rồi nói: “Lão Giang, đây là vợ của anh phải không?”

Nghe Lý Chí Quân nói, Trương Kiếm Ba liếc nhìn Giang Viện Triều, rồi nháy mắt ra hiệu với Lý Chí Quân.

Hoàn cảnh của Giang Viện Triều, tuy rằng ông không quá rõ ràng, nhưng đại khái cũng hiểu được đôi chút, biết Giang Viện Triều và vợ trước đã ly thân nhiều năm, mỗi người một phương trời.

Hiện tại ánh mắt Giang Viện Triều nhìn người phụ nữ kia, cũng mơ hồ mang theo cảm xúc phức tạp.

Trương Kiếm Ba cẩn thận, muốn nhắc nhở Lý Chí Quân tạm thời đừng nên nhắc đến chuyện này trước mặt Giang Viện Triều, nhưng Lý Chí Quân căn bản không hiểu ý của ông, vẫn cười nói:

“Lão Giang, nhìn vợ anh có vẻ trẻ hơn anh nhiều đấy! Anh phải chú ý giữ gìn sức khỏe đấy.”

Trước đó, sau khi Giang Thiên Ca biết tuổi tác của Trương Kiếm Ba và Giang Viện Triều không chênh lệch nhiều, đã nghiêm túc khuyên ông nên chú ý giữ gìn nhan sắc, để trông trẻ trung hơn một chút.

Bây giờ có thể đem lời này nói lại với Giang Viện Triều.

Giang Viện Triều: “...”

Ánh mắt dừng lại trên người Phương Đức Âm vài giây, Giang Viện Triều mới thu hồi ánh mắt, sau khi che giấu cảm xúc trong mắt, ông nhìn Trương Kiếm Ba, lên tiếng nói: “Đồng chí Trương, mời mọi người lên lầu trước, tôi xin phép một lát, lát nữa sẽ lên sau.”

Trương Kiếm Ba nhìn Giang Viện Triều một cái, rồi gật đầu nói “Được”, ông vốn còn muốn nói “Nếu anh có việc bận, không cần lên cũng được”, nhưng nghĩ đến việc ở đây ngoài mọi người ra, còn có Lục Chính Tây và các thanh niên khác, nên ông không nói ra lời.

Trương Kiếm Ba vỗ vỗ bả vai Giang Viện Triều, cũng không nhắc đến chuyện muốn Giang Thiên Ca lên nữa, dẫn mọi người lên lầu.

Lý Chí Quân còn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa mở miệng, đã bị Trương Kiếm Ba kéo đi.

Nhìn đám người Trương Kiếm Ba lên cầu thang, Giang Viện Triều đứng tại chỗ, nắm chặt tay, đè nén cảm xúc trong lòng, cất bước đi về phía Giang Thiên Ca.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 392: Chương 392



Nhìn thấy động tác của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca nhíu mày. Lão Giang đây là muốn hành động rồi sao?

Đợi đến khi Giang Viện Triều đến gần, Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút rồi đứng lên, cong mắt nói: “Bố, trùng hợp quá, bố cũng tới đây ăn cơm sao?”

Cô cười giới thiệu: “Đây là giáo sư Tống Phương Bạch của trường con, cũng là bạn của mẹ và cậu út ạ.”

“Lần trước, khi mẹ đến thành phố Thượng Hải, rất trùng hợp là đi cùng chuyến bay với giáo sư Tống, để cảm ơn giáo sư Tống đã chăm sóc mẹ trên máy bay, hôm nay con đã mời giáo sư Tống đến đây ăn cơm.”

Giang Viện Triều gật đầu, ông nhìn Tống Phương Bạch, giơ tay ra trước, giọng nói trầm ổn khách sáo: “Giáo sư Tống, xin chào, tôi là Giang Viện Triều, cảm ơn ông đã chiếu cố Đức Âm và Thiên Ca.”

Nghe được lời của Giang Viện Triều, ánh mắt Giang Thiên Ca phức tạp nhìn ông.

Tống Phương Bạch ngước mắt nhìn Giang Viện Triều một lúc, rồi đưa tay ra, bắt tay Giang Viện Triều.

Ông cười nhìn Giang Viện Triều, giọng nói ôn hòa: “Đồng chí Giang, xin chào, anh khách sáo rồi. Tôi và Đức Âm, Thủ Nghĩa đều là bạn tốt, chăm sóc Đức Âm và Thiên Ca là chuyện nên làm.”

Giang Thiên Ca vốn còn muốn nói chút gì đó để hòa hoãn bầu không khí, nhưng sau khi nghe được lời của Tống Phương Bạch, ánh mắt cô đảo quanh hai người một vòng, liền quyết định không nói lời nào, cô muốn im lặng giả vờ như không tồn tại.

Cô dám khẳng định, Giang Viện Triều đây là đang ghen tuông ngầm. Ghen còn là ghen tuông kiểu cũ.

Chắc chắn là lần trước, khi Phương Thủ Nghĩa nói muốn giới thiệu đối tượng cho Giang Thiên Ca, có nhắc đến Tống Phương Bạch, Giang Viện Triều vẫn luôn ghi nhớ lời nói của Phương Thủ Nghĩa trong lòng.

Bây giờ nhìn thấy Tống Phương Bạch, liền ngấm ngầm tuyên bố chủ quyền.

Có lẽ trước đây, Tống Phương Bạch đã từng có tình cảm nam nữ với Phương Đức Âm, từng có ý muốn tiến xa hơn.

Nhưng dựa theo sự quan sát của cô trong khoảng thời gian này đối với Tống Phương Bạch, thái độ hiện tại của Tống Phương Bạch đối với Phương Đức Âm, đã trở lại quan hệ bạn bè.

Nhưng bây giờ trước mặt Giang Viện Triều, Tống Phương Bạch lại cố ý tỏ thái độ có ý với Phương Đức Âm. Tại sao lại như vậy?

Đương nhiên là muốn tăng thêm thử thách cho Giang Viện Triều.

Chậc chậc, con đường theo đuổi vợ của đồng chí Giang Viện Triều, còn không ít chông gai.

Giang Thiên Ca đảo mắt, nhìn trái nhìn phải, chẳng có chút ý định muốn giúp đỡ bố mình.

Ánh mắt Giang Viện Triều tối sầm lại nhìn Tống Phương Bạch, một lát sau, ông khách khí cười cười, thu hồi ánh mắt từ trên người Tống Phương Bạch, nghiêng người nhìn về phía Phương Đức Âm.

Đáy mắt Giang Viện Triều hiện lên một tia cảm xúc khó có thể dùng ngôn ngữ nào để diễn tả, ông che giấu cảm xúc, lên tiếng nói: “Đức Âm, đã lâu không gặp.”

Khi ông gọi “Đức Âm”, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng, như mang theo muôn vàn nhớ nhung, lưu luyến.

Ngón tay Phương Đức Âm buông thõng bên hông khẽ động, bà ngước mắt nhìn Giang Viện Triều, cong môi, cũng lên tiếng: “Viện Triều, đã lâu không gặp.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chỉ có điều, so với Giang Viện Triều, giọng nói và ngữ khí của bà có vẻ hơi khách sáo, lạnh lùng.

Giang Viện Triều cụp mắt xuống, khiến người ta không nhìn ra cảm xúc trong mắt ông. Một lát sau, ông mới lại mỉm cười, dịu dàng nói: “Đức Âm, anh còn có việc phải làm, hôm nào có thời gian, anh muốn tìm em tâm sự, được không?”

Nghe vậy, Phương Đức Âm trầm mặc vài giây, gật đầu nói “Được”.

Giang Viện Triều nhìn Tống Phương Bạch, khách sáo gật đầu nói: “Giáo sư Tống, xin lỗi, tôi còn có việc, xin phép.”

Nói xong, Giang Viện Triều lại nhìn Phương Đức Âm, sau đó xoay người đi về phía cầu thang.

Ông thay đổi nhanh đến mức Giang Thiên Ca cũng có chút không xoay chuyển kịp.

Cô còn tưởng Giang Viện Triều dù sao cũng phải thể hiện thêm chút nữa trước mặt Phương Đức Âm, lấy lòng bà thêm chút nữa, ai ngờ, chỉ nói hai câu đã đi rồi?

Nhưng nhìn thấy sau khi Giang Viện Triều rời đi, Phương Đức Âm cụp mắt xuống, cảm xúc mất mát chợt lóe lên trên mặt, Giang Thiên Ca dường như đã hiểu ra.

Cô thầm nghĩ Giang Viện Triều thật lắm chiêu trò, chơi không đẹp chút nào.

...

Vốn dĩ mọi người đã ăn gần xong, Giang Viện Triều đột nhiên xuất hiện, mọi người lại ngồi thêm một lúc, rồi thuận thế kết thúc bữa ăn hôm nay.

Giang Thiên Ca muốn đi thanh toán, nhưng Tống Phương Bạch, Phương Đức Âm, Phương Hành Xuyên đều ngăn cản cô, ai cũng muốn tự mình thanh toán.

Nhìn mọi người như vậy, Giang Thiên Ca kháng nghị: “Đã nói là tôi mời, mọi người như vậy, chẳng lẽ là muốn lần sau mời lại tôi một bữa đắt hơn sao?”

Tống Phương Bạch cười nói: “Đúng là em mời, nhưng chuyện trả tiền, để thầy làm cho, em vẫn là học sinh mà.”

Giang Thiên Ca nhướng mày, phản bác Tống Phương Bạch: “Giáo sư Tống, lời này của thầy sai rồi, tuy em là học sinh, nhưng em cũng coi như là đồng nghiệp một nửa của thầy. Thầy cũng đừng quên, ở Đại học Hoa, cũng có không ít người gọi em là cô giáo đấy.”

“Học sinh của em còn nhiều hơn của thầy.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 393: Chương 393



Học kỳ này, ở Đại học Hoa, gần như hai phần ba số sinh viên đều đã học qua lớp bàn phím chữ Hán của cô. Ở một mức độ nào đó, cô cũng được coi là người có đào tạo học trò khắp thiên hạ.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca đắc ý khoe khoang mình có nhiều học trò với Tống Phương Bạch, khóe miệng Phương Hành Xuyên giật giật, bật cười nói:

“Thầy Tống, cô Phương, cô Giang, mọi người đều là giáo viên, vậy để tôi, người không phải là giáo viên đi thanh toán.”

Bốn người đều muốn thanh toán, nhưng đến quầy hỏi thì được thông báo là đã có người thanh toán rồi.

Là Giang Viện Triều.

Giang Thiên Ca nhìn Tống Phương Bạch, lại nhìn Phương Đức Âm, cười nói: “Lần sau chúng ta lại cùng nhau đi ăn, sau đó lại tìm đồng chí Giang Viện Triều thanh toán!”

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, khóe miệng Tống Phương Bạch giật giật, cô muốn hại ông, hay là muốn hại bố cô?

Vừa rồi ánh mắt Giang Viện Triều nhìn ông, rõ ràng là mang theo sự đề phòng và thù địch, nếu còn đến mấy lần nữa, Giang Viện Triều có khi sẽ nhìn ông đến mức thủng cả người.

...

Phương Hành Xuyên có việc, phải quay về Hương cảng một chuyến, sau đó từ Hương cảng đến Bắc Kinh để đoàn tụ với người nhà họ Phương ăn Tết.

Giang Thiên Ca và Phương Đức Âm không đến Hương Cảng, hai người họ sẽ cùng nhau từ Thượng Hải trở về Bắc Kinh.

Bắc Kinh và Thượng Hải đã có đường bay, nhưng hai ngày nay thời tiết ở Bắc Kinh không tốt, các chuyến bay đã bị hủy, khi nào nối lại thì chưa rõ.

Giang Thiên Ca và Phương Đức Âm mua vé tàu.

Giang Viện Triều dường như còn phải xử lý một số công việc, Giang Thiên Ca thấy Phương Đức Âm không nói gì, cô cũng không chủ động nói với Giang Viện Triều về lịch trình và thời gian quay về Bắc Kinh của mình.

Nhưng sau khi lên tàu, cô lại nhìn thấy Giang Viện Triều xuất hiện trong cùng một toa.

Nhìn thấy Giang Viện Triều đột nhiên xuất hiện, Giang Thiên Ca trừng mắt hỏi: “Sao bố lại ở đây?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Viện Triều: “...”

Nhìn con gái đang trừng mắt nhìn mình, Giang Viện Triều nhìn sang Phương Đức Âm, dịu dàng giải thích: “Công việc của anh đã xong, anh cũng mua vé tàu về Bắc Kinh hôm nay.”

Giang Thiên Ca bị phớt lờ: “...”

Họ mua vé giường nằm, một khoang có bốn giường, xem ra Giang Viện Triều cũng đã mua chỗ còn lại, sẽ không có ai khác đến nữa.

Chuyến đi này, khoang này đã bị ba người bọn họ “bao trọn”.

Phải làm bóng đèn, hay là làm một cô con gái ngoan ngoãn nghe lời đây? Giang Thiên Ca do dự một hồi, rồi quyết định, cô nên tập trung vào bản thân, làm một “vị thần giấc ngủ” thì hơn.

Dọn dẹp xong xuôi, Giang Thiên Ca leo lên giường trên, trước khi nằm xuống, cô dặn dò:

“Hai người, dù làm gì thì cũng nhỏ tiếng thôi, đừng làm ồn đến con. Còn nữa, chưa đến Bắc Kinh thì không cần gọi con dậy.”

Nói xong, cô kéo chăn lên, trùm đầu ngủ, chẳng bao lâu sau, trong chăn đã truyền đến tiếng hít thở đều đều.

Nghe tiếng hít thở đều đều của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều đột nhiên nhớ ra, Phương Đức Âm còn chưa biết Giang Thiên Ca có thể ngủ như chết, ngủ một mạch đến quên trời đất.

Trước đây, ông rất lo lắng về việc Giang Thiên Ca ngủ quá lâu. Huống chi là Phương Đức Âm.

Với sự quan tâm của Phương Đức Âm dành cho Giang Thiên Ca, lát nữa ông giải thích với bà, liệu bà có tin không? Liệu bà có cảm thấy ông là một người cha vô tâm không?

Giang Viện Triều bỗng nhiên thấy hơi đau đầu.

Giang Thiên Ca ngủ một giấc rất ngon, không bị quấy rầy, ngủ đến khi tự nhiên tỉnh giấc, cô rất hài lòng.

Lúc tỉnh dậy, cô cố ý nằm im trên giường, lắng nghe động tĩnh xung quanh, sau khi chắc chắn là không nghe thấy âm thanh gì lạ, cô mới ngồi dậy.

Vừa ngồi dậy, cô đã nhìn thấy Giang Viện Triều và Phương Đức Âm đang ngồi cạnh nhau ở giường đối diện, Giang Viện Triều đang nắm tay Phương Đức Âm.

Giang Thiên Ca đột ngột ngồi dậy khiến Giang Viện Triều và Phương Đức Âm đều giật mình.

Phản ứng lại, Phương Đức Âm vội vàng hất tay Giang Viện Triều ra, quay mặt đi, đỏ mặt, lùi ra xa Giang Viện Triều.

Giang Thiên Ca: “...”

“Hai người cứ tiếp tục đi, cứ coi như con không tồn tại.” Nói xong, cô còn làm động tác lấy tay che mắt.

Nhìn thấy cô tuy làm động tác che mắt, nhưng đôi mắt lại đảo liên tục, không ngừng nhìn trộm qua khe hở giữa các ngón tay, Giang Viện Triều ho khan một tiếng, che giấu vẻ mặt không được tự nhiên của mình.

Thấy bị phát hiện, cô cũng không có nửa điểm chột dạ, còn cười híp mắt, Giang Viện Triều bất đắc dĩ nói: “Tỉnh rồi thì xuống ăn cơm đi.”

Dọc theo con đường này, Phương Đức Âm vô số lần đi thăm Giang Thiên Ca, lo lắng cho cô, muốn gọi cô dậy.

Giang Viện Triều xem như hiểu tâm tình lúc Lục Chính Tây cản ông từ lúc ở Bắc thành.

Nhưng cũng may mà có Giang Thiên Ca ngủ không tỉnh, cho ông cơ hội nói chuyện với Phương Đức Âm.

Cho nên, mặc dù Giang Thiên Ca đang tràn đầy phấn khởi muốn xem kịch của ông, ăn dưa của ông, nhưng tâm trạng của Giang Viện Triều vẫn rất tốt, ông hơi cong khóe miệng nói: “Có món ăn mà con thích.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 394: Chương 394



Nghe được lời của Giang Viện Triều, Phương Đức Âm cũng không quan tâm đến sự xấu hổ vừa rồi, bà đứng lên, lo lắng nhìn về phía Giang Thiên Ca: “Thiên Ca, bây giờ con cảm thấy thế nào? Đầu choáng váng sao? Có đói bụng không?”

Chuyện Giang Thiên Ca ngủ, bà vốn cho rằng cô chỉ ngủ một lát, đến gần thời gian là được rồi. Nhưng lại không nghĩ, cô lại một mực ngủ không thấy tỉnh.

Bà lo lắng không thôi, nghĩ rằng thân thể của Giang Thiên Ca đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng Giang Viện Triều lại nói với bà rằng chuyện này đối với Giang Thiên Ca là bình thường.

Mặc dù Giang Viện Triều đã nhiều lần cam đoan, nhưng bà vẫn không thể yên tâm.

Sờ sờ tay Giang Thiên Ca, lại sờ lên mặt và trán của cô, giọng nói của Phương Đức Âm lo lắng nói: “Thiên Ca, sao con ngủ lâu như vậy? Nếu trên người có chỗ nào không thoải mái, nhất định phải nói ra, biết không?”

“Dạ.” Giang Thiên Ca ngoan ngoãn gật đầu, cô cong mắt nói: “Mẹ, con không sao, không có chỗ nào không thoải mái, mẹ đừng lo lắng, ngủ là cách để con nghỉ ngơi thư giãn, bổ sung năng lượng. Ngủ đủ rồi, con sống lại rồi nè!”

“Một giấc này không bị quấy rầy, ngủ thật thoải mái! Mẹ, vẫn là mẹ tốt.”

Giang Thiên Ca từ giường trên bò xuống, liếc mắt nhìn Giang Viện Triều, trong mắt xẹt qua một tia giảo hoạt, cô ôm tay Phương Đức Âm oán giận nói: “Trước đó lão Giang luôn muốn quấy rầy giấc ngủ của con, nhưng mẹ sẽ không quấy rầy con. Vừa rồi lúc con ngủ, có phải lão ta lại muốn đánh thức con hay không?”

“Cũng may có mẹ ở đây, giúp con ngăn cản lão ta. Mẹ, mẹ thật tốt! Mẹ chính là mẹ ruột trong mộng của con!”

“Lão Giang cách hình mẫu người cha lý tưởng trong lòng con, còn một khoảng cách rất xa để tiến bộ.”

Giang Viện Triều: “...”

Nhìn thấy Giang Thiên Ca khen mẹ mình, cô cười dịu dàng, vẻ mặt nhu thuận ngọt ngào, nhưng khi nhắc đến ông lại cau mày, vẻ mặt nghiêm túc, khóe mắt Giang Viện Triều giật giật.

Cô không đi lính, thật sự là đáng tiếc.

Bằng không, với thủ đoạn của cô, cấp dưới của cô, dù có kém cỏi, cũng sẽ bị cô khích lệ trở thành nhân tài kiệt xuất trong quân đội. Cho dù là người khó dạy dỗ, cũng sẽ bị cô dạy dỗ ngoan ngoãn, nghe lời răm rắp.

Còn “khoảng cách rất xa để tiến bộ”?

Hiện tại cô chỉ còn thiếu chút nữa là leo lên đầu ông rồi, cô còn muốn tiến bộ đến mức nào nữa?

Nhìn hai mẹ con kề sát nhau, trong lòng Giang Viện Triều rất chắc chắn, bây giờ có Phương Đức Âm, với thái độ nói gì nghe nấy của Phương Đức Âm với cô, sau này Giang Thiên Ca chắc chắn sẽ càng thêm ngang ngược.

Giang Viện Triều hơi suy nghĩ, ánh mắt nhìn thẳng về phía Phương Đức Âm, trong ánh mắt dường như mang theo vài phần bi ai và bất đắc dĩ đáng thương.

Bị ánh mắt trắng trợn của Giang Viện Triều nhìn chằm chằm, ánh mắt Phương Đức Âm lóe lên, trừng mắt nhìn Giang Viện Triều, ôn tồn nói: “Thiên Ca, thật ra cha con...”

Nhìn thấy khóe miệng Giang Viện Triều như hiện ra một nụ cười đắc ý, khóe mắt Giang Thiên Ca giật giật.

Trước kia cô thật ngây thơ, chỉ cho rằng Giang Viện Triều chính trực nghiêm túc, là lão cán bộ cứng nhắc, không biết ông còn rất giỏi “diễn vai đáng thương để lấy lòng người khác”.

Đáng tiếc, người ông gặp phải là cô - Giang Thiên Ca - vận xui và khắc tinh lớn nhất đời Giang Viện Triều.

“Mẹ, mẹ đừng nói đỡ cho lão Giang, lão Giang thế nào, con biết rõ nhất.” Giang Thiên Ca trực tiếp cắt ngang lời nói của Phương Đức Âm muốn nói cho Giang Viện Triều: “Ôi, ngủ lâu quá, hình như hơi đói bụng rồi, mẹ, chúng ta cùng ăn chút gì đi.”

Nghe thấy Giang Thiên Ca nói đói bụng, Phương Đức Âm cũng không quan tâm đến những thứ khác, lập tức đi lấy bình giữ nhiệt ở bên cạnh, lấy đồ ăn ra cho Giang Thiên Ca.

Giang Viện Triều đứng chắn đường, cô bèn đẩy Giang Viện Triều ra, ý bảo ông tránh ra một chút, đừng ảnh hưởng đến con gái ăn cơm.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca nhếch miệng cười.

...

Gia đình Phương Đức Âm vẫn chưa đến Bắc Kinh.

Trước đó, sau khi ông cụ Giang trả lại giấy tờ nhà tổ cho Phương Thủ Nghĩa, Phương Thủ Nghĩa lập tức mời người đi sửa nhà. Nhưng vì sau đó ông lại phải về Hong Kong, việc sửa chữa nhà cửa lại gác lại, hiện tại căn nhà vẫn chưa ở được.

Phương Đức Âm trở về, với tình hình hiện tại của cô và Giang Viện Triều, chắc chắn bà sẽ không về nhà họ Giang.

Giang Thiên Ca không biết Giang Viện Triều nói với Phương Đức Âm như thế nào, tóm lại, sau khi đến Bắc Kinh, Phương Đức Âm đồng ý cùng cô đến ở tạm trong căn nhà ở Tây Đơn của Giang Viện Triều.

Họ đến Bắc Kinh vào buổi sáng, nghỉ ngơi một lúc, Giang Thiên Ca liền đi cùng Giang Viện Triều về nhà thăm ông bà nội.

Trước đó, khi Giang Thiên Ca rời đi, ông bà đều nghĩ cô đến Hong Kong đón Tết cùng gia đình Phương Đức Âm, bây giờ đột nhiên thấy cô trở về, mọi người đều rất vui mừng.

Ngay cả Giang Hướng Mai, nhìn thấy Giang Thiên Ca đột nhiên xuất hiện ở cửa, cũng vội vàng bỏ đồ trên tay xuống, hấp tấp chạy ra đón: “Giang Thiên Ca, cháu đã về rồi? Có phải vẫn thấy nhà mình tốt hơn không?”

“Cô đã nói với cháu rồi, vàng bạc châu báu đều không bằng cái ổ chó của mình, Hong Kong dù có phồn hoa náo nhiệt, đều là giả cả, không phù hợp với chúng ta.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 395: Chương 395



Ý tứ trong lời nói của Giang Hướng Mai là nhà họ Phương không bằng nhà họ Giang. Nhưng bà ta lại không trực tiếp nói thẳng ra, Giang Thiên Ca hơi bất ngờ, xem ra trong thời gian cô đi, Giang Hướng Mai cũng tiến bộ lên không ít.

Giang Thiên Ca cười nói: “Đúng vậy ạ, ở ngoài không có cô nói chuyện, cháu cũng bớt đi không ít niềm vui.”

“Hừ...” Giang Hướng Mai nghẹn họng.

Nghĩ đến lúc trước khi Giang Thiên Ca đi, hễ gặp mặt là lại mắng bà ta, Giang Hướng Mai không biết nên nói gì.

Nhìn nụ cười tủm tỉm của Giang Thiên Ca, Giang Hướng Mai đột nhiên chột dạ.

Tuy trước đó Giang Thiên Ca thường xuyên mắng bà ta, khiến bà ta phải tự xem lại mình và sửa đổi một số tật xấu.

Nhưng, ai lại muốn suốt ngày bị người khác mắng chứ? Bà ta đâu phải người thích bị ngược đãi.

Nếu Giang Thiên Ca lại muốn mắng bà ta, bà ta sẽ... trốn trước.

Dù sao Giang Thiên Ca là tiểu bá vương của nhà họ Giang, bà ta không đánh lại, mắng cũng không lại, chi bằng trốn cho xong chuyện.

Nhìn thấy vẻ mặt biến sắc của Giang Hướng Mai, Giang Thiên Ca thầm cười, trêu chọc: “Cô ơi, cô sao cô lại lùi lại vậy? Lâu như vậy không gặp, cháu còn muốn ôm ccoo một cái thật chặt đấy.”

Nghe Giang Thiên Ca nói vậy, Giang Hướng Mai càng thêm tin chắc Giang Thiên Ca đang định giở trò, bà ta cười gượng, nói: “Để cô ra bếp phụ một tay”, rồi chuồn thẳng.

Nghe thấy tiếng động, ông bà Giang cũng đi ra. Nhìn thấy bóng lưng vội vã của Giang Hướng Mai, ông cụ Giang lắc đầu cười: “Thiên Ca, cháu về rồi, nhà mình lại náo nhiệt rồi đây.”

Giang Thiên Ca cười chào ông bà, rồi nhướng mày nói: “Ông nội, ông nói vậy, chẳng khác nào nói cháu ồn ào cả. Cháu hiền lành, ngoan ngoãn, đáng yêu đấy nhé, ông đừng nói bừa, làm hỏng hình tượng của cháu.”

Ông cụ Giang cười ha hả: “Ha ha ha, phải rồi! Cháu là ngoan ngoãn, đáng yêu nhất!”

Ngoan ngoãn, đáng yêu đến mức vớt được cả ngư lôi dưới biển, hack được cả máy bay của quân M.

Khoảng thời gian này, tuy ông ở Bắc Kinh, nhưng vẫn luôn âm thầm theo dõi tin tức ở tỉnh Hải.

Lúc đầu, ông còn dè dặt, chỉ dám âm thầm hỏi thăm tin tức, không dám biểu hiện ra quá rõ ràng.

Nhưng sau đó, không cần ông hỏi, đã có người vui vẻ chạy đến báo cho ông biết.

Bây giờ hễ ra ngoài gặp các đồng chí lãnh đạo trong quân đội, câu đầu tiên họ nói với ông đều là “Đồng chí Thiên Ca nhà ông...”.

Ngay cả những người trước đây bất hòa với ông, khi gặp mặt, họ cũng chủ động nhắc đến chuyện này, trên mặt lộ rõ vẻ hâm mộ và ghen tị, nhìn mà ông thấy sướng cả người.

Giờ đã cuối tháng Chạp, trời lạnh cắt da cắt thịt, mọi người đều ngại ra ngoài. Nhưng ông thì khác, dạo này ông rất thích ra ngoài.

Hôm nay nếu không phải biết Giang Thiên Ca sẽ về, ông đã ra ngoài đi dạo rồi.

“Ha ha, được rồi, vào nhà nào, cháu có đói không? Hôm qua ông đã dặn dì Chu làm nhiều món cháu thích và cả bánh ngọt nữa. Để ông bảo cô út mang đồ ăn ra cho cháu.”

Ông cụ Giang vui vẻ nói, nụ cười rạng rỡ như hoa nở trên môi.

Nói với Giang Thiên Ca xong, ông liền quay sang gọi Giang Hướng Mai, bảo bà ta mang đồ ăn ra.

Giang Hướng Mai định chạy vào bếp trốn Giang Thiên Ca, không ngờ lại bị gọi ra làm “người hầu” bưng bê đồ ăn.

Giang Hướng Mai trừng mắt, nghiến răng nghiến lợi: “Mới ăn trưa được bao lâu, đã ăn tiếp, ăn nữa là thành trâu rồi. Đến lúc đó người xui xẻo lại là tôi.”

Tuy ngoài miệng lẩm bẩm, nhưng Giang Hướng Mai vẫn nhanh chóng bưng hết đồ ăn dì Chu đã chuẩn bị ra bàn.

Dì Chu ban đầu còn lo lắng Giang Hướng Mai lại gây sự với Giang Thiên Ca, định bụng tự mình bưng đồ ăn ra ngoài, thấy Giang Hướng Mai đã làm rồi, dì liền lắc đầu bật cười.

Giang Hướng Mai trước đây đúng là cố chấp, khó gần, nhưng từ khi được Giang Thiên Ca dạy dỗ, bà ta đã thay đổi rất nhiều, dễ gần hơn hẳn.

...

Bà cụ Giang cũng rất vui khi Giang Thiên Ca trở về, nhưng ngoài niềm vui, bà còn có tâm sự khác.

Bà nhìn ra sau Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều, không thấy người mình mong đợi, bà ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca chỉ liếc mắt một cái đã hiểu ý bà. Cô làm như không biết, cười đẩy bà vào nhà.

Mọi người ngồi trong phòng khách trò chuyện một lúc, ông cụ Giang đã sốt ruột gọi Giang Thiên Ca vào thư phòng, muốn nghe cô kể chuyện ở căn cứ quân sự tỉnh Hải và thành phố Hải.

Trước mặt người ngoài, dù trong lòng nghĩ gì, ngoài mặt cũng phải tỏ ra khiêm tốn một chút. Nhưng ở nhà mình thì không cần phải giả vờ như vậy.

Lúc nghe Giang Thiên Ca kể chuyện, khóe miệng ông cụ Giang lúc nào cũng cong lên.

“Đứa nhỏ ngoan! Giỏi lắm!”

“Mấy hôm trước, đồng chí Lý gặp ông, khen cháu hết lời, còn tiết lộ sắp tới cấp trên sẽ tổ chức đại hội khen thưởng. Cháu là đối tượng được khen thưởng đặc biệt đấy!”

Ông cụ Giang vui đến mức mặt mày hớn hở, còn vui hơn cả bản thân được khen thưởng.

Thấy ông vui như vậy, Giang Thiên Ca cười nói: “Vậy đến lúc đó tham gia đại hội khen thưởng, cháu nhất định phải ăn mặc thật đẹp, thật rạng rỡ, để không làm ông mất mặt.”

Ông cụ Giang lại cười ha hả: “Ừ! L lát nữa bảo bà cháu may cho cháu một bộ thật đẹp, thật nổi bật!”

“Mấy hôm trước, bà cháu mới may cho cô cháu một bộ đính kim sa lấp lánh rất đẹp.”

Ông cụ Giang cười tủm tỉm nói: “Nhưng đi tham gia đại hội khen thưởng mà mặc đồ lấp lánh quá thì hơi phô trương, cháu bảo bà đính ít kim sa thôi, không cần lấp lánh quá, lấp lánh vừa vừa là được.”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 396: Chương 396



“Không cần lấp lánh quá, lấp lánh vừa vừa là được”? Giang Thiên Ca nghe mà cạn lời.

Quần áo mà ông cụ Giang nói bà Giang may cho Giang Hướng Mai, vừa rồi cô cũng nhìn thấy. Mức độ lấp lánh của nó, nếu mặt trời lớn một chút, có thể sẽ sáng mù mắt cô.

Cô dám khẳng định, đó tuyệt đối không phải thẩm mỹ của bà Giang, thẩm mỹ của bà ấy không thể nào làm ra được bộ quần áo khoa trương như vậy, hẳn là ý nghĩ của Giang Hướng Mai.

Nhìn ông cụ Giang nói đến bộ quần áo kia, vẻ mặt tán thưởng lộ rõ vẻ yêu thích, Giang Thiên Ca suy đoán, có thể ông cũng nhúng tay vào thiết kế của bộ quần áo chói mắt kia.

Giang Thiên Ca cười ha hả hai tiếng, cười trừ cho qua chuyện bộ quần áo rồi chuyển sang chủ đề khác.

...

Nói xong chuyện căn cứ tỉnh Hải, ông cụ Giang do dự một chút, liền thăm dò hỏi: “Thiên Ca, nghe nói... Mẹ của con cũng đã trở về?”

Trước đó Phương Thủ Nghĩa trở về thành Bắc, đến nhà thăm hỏi, ông ta đã trả lại tổ trạch cho nhà họ Phương. Ngày hôm sau, Phương Cần Vân, ông cụ nhà họ Phương hiện đang ở M Quốc đã gọi điện thoại cho ông để bày tỏ lòng biết ơn.

Sau đó, ông và Phương Cần Vân vẫn duy trì liên lạc, cách một khoảng thời gian, sẽ gọi điện thoại ôn chuyện thăm hỏi lẫn nhau.

Mấy ngày trước, Phương Cần Vân gọi điện thoại nói với ông, năm nay nhà họ Phương sẽ về Bắc Thành ăn tết, cũng nhắc đến chuyện Phương Đức Âm trở về.

Nhà họ Phương trở về, Phương Đức Âm trở về, đương nhiên là họ rất vui.

Năm đó nhà họ Phương đột ngột rời đi, cũng mang theo Phương Đức Âm. Mấy năm nay, Giang Viện Triều vẫn luôn không có ý định đi bước nữa, nghe ý tứ trong lời nói của Phương Cần Vân, mấy năm nay Phương Đức Âm vẫn luôn độc thân.

Nếu đã như vậy, vậy ông cũng mong, hai đứa nhỏ Giang Viện Triều và Phương Đức Âm, sau này có thể tiếp tục sống tốt với nhau.

“Mẹ con đã về Bắc Thành chưa?” Ông cụ Giang nén lại sự phức tạp trong lòng, thở dài nói: “Nói với cô ấy, khi nào có thời gian, ông mời cô ấy ăn một bữa.”

Mấy ngày trước Phương Cần Vân nói ông mới biết, Phương Đức Âm năm đó khi sinh con lại mắc bệnh kỳ quái nghiêm trọng như vậy, mấy năm nay, cô ấy vẫn luôn bị bệnh trầm cảm hành hạ.

Haiz, đứa nhỏ này, cũng thật đáng thương.

Phương Cần Vân nói nguyên nhân của căn bệnh này rất phức tạp.

Mặc dù Phương Cần Vân không nói ra, nhưng ông nghĩ, ít nhiều gì cũng có nguyên nhân từ phía nhà họ, có thể Giang Viện Triều đã không chăm sóc chu đáo, mới khiến Phương Đức Âm khi mang thai bị trầm cảm nghiêm trọng như vậy.

Biết Phương Đức Âm trở về Bắc Thành, Tố Nghiêu liền nghĩ hôm nay Phương Đức Âm có thể cùng Thiên Ca về nhà. Tuy rằng trong lòng ông cũng hy vọng như vậy.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng đồng thời, ông cũng hiểu, điều này là không thể nào.

Cho nên, trong lòng ông nghĩ, bất kể Giang Viện Triều và Phương Đức Âm hiện tại có suy nghĩ gì, sau này dự định thế nào, ông đều phải tìm cơ hội nói rõ thái độ của mình và nhà họ Giang cho Phương Đức Âm biết.

Nhìn Giang Thiên Ca, ông cụ Giang suy nghĩ một chút, lại nói lời đầy ẩn ý: “Thiên Ca, mấy năm nay cha con vẫn luôn chờ đợi mẹ con, con cũng biết đấy.”

“Con là con gái của bọn họ, con vẫn còn trẻ, chắc chắn có thể nói nhiều lời tâm sự hơn với mẹ, khi nào có dịp, con hãy nói giúp ba con vài câu tốt đẹp, nếu không, dựa vào ba con, không biết phải đợi đến bao giờ.”

Ông cụ Giang nói đến Giang Viện Triều, cau mày, trong giọng nói có chút ghét bỏ và không hài lòng.

Giang Thiên Ca rất muốn nói với ông cụ Giang: Ông đã xem thường con trai của ông rồi.

Trên tàu hỏa, chỉ trong lúc tôi ngủ thôi, ông ấy đã nắm tay mẹ tôi rồi đấy, nhanh lắm.

Mà những lời ông cụ Giang nói lúc trước, Giang Thiên Ca cũng hiểu được phần nào suy nghĩ trong lòng ông.

Cô cảm thấy, ông nội muốn gặp Phương Đức Âm cũng không cần vội vã như vậy. Đợi người nhà họ Phương trở về, gặp mặt cũng không muộn.

Nhưng Giang Thiên Ca không nói thẳng suy nghĩ của mình, mà đá quả bóng sang cho Giang Viện Triều: “Ông nội, chuyện gặp mẹ cháu, hay là ông nói với bố cháu trước đi, để bố cháu quyết định.”

“Còn chuyện ông bảo cháu nói tốt với mẹ giúp bố, cháu cũng muốn lắm. Nhưng mà...”

Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, thuật lại những gì Giang Viện Triều nói trước khi xuống tàu vào sáng nay: “Bố cháu chê cháu phiền, không cho cháu xen vào chuyện của ông ấy với mẹ cháu.”

“...” Ông cụ Giang nghẹn lời.

Giang Thiên Ca giả vờ tiếc nuối thở dài.

Cô cười cười, sau đó, liền long lanh đôi mắt hỏi: “Ông nội, ông có biết mẹ cháu bây giờ là ai không?”

Chuyện giúp Giang Viện Triều nói tốt trước mặt Phương Đức Âm, cô đã nói những gì có thể nói rồi. Cô không thể nói thêm gì được nữa, hoặc những gì cô có thể nói ra, Giang Viện Triều có thể sẽ không muốn cô nói.

Giang Viện Triều bên này, cô không giúp được gì.

Nhưng Phương Đức Âm bên này, cô lại có thể giúp, giúp Phương Đức Âm quảng bá một chút, xây dựng hình tượng người phụ nữ trí thức cao.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 397: Chương 397



Nhìn thấy vẻ mặt Giang Thiên Ca rạng rỡ, ông cụ Giang nhướng mày: “Nghe ông ngoại con nói, mẹ con hiện tại là giáo viên?”

“Vâng ạ, vậy ông có biết là giáo viên trường nào không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Ông cụ Giang lắc đầu.

Giang Thiên Ca thầm “chậc” một tiếng, ông ngoại này của cô khiêm tốn quá, sao lại không biết khen ngợi mẹ cô nhiều hơn chứ.

Ông không khen, để cô khen!

“Ông nội, ông nói không sai, mẹ cháu hiện tại là giáo viên. Nhưng mà bà ấy không phải giáo viên bình thường, là giảng viên đại học, là giáo sư! Bà ấy đang giảng dạy ở một trường đại học top 3 M Quốc, top 10 thế giới đấy ạ!”

“Ông có biết bà ấy dạy gì không? Bà ấy dạy máy tính, chính là ngành cháu đang học.”

“Ông có biết vì sao cháu lợi hại như vậy, có thể dùng máy tính để điều khiển máy bay không? Đó đều là do di truyền từ mẹ cháu đấy ạ!...”

Giang Thiên Ca thao thao bất tuyệt, hết lời khen ngợi Phương Đức Âm.

Sau đó, cô tiêm ngừa cho ông cụ Giang: “Ông nội, ông xem, mẹ cháu cũng có sự nghiệp riêng, bà ấy cũng giống bố cháu, là người thành công trong sự nghiệp.”

“Sau này, cho dù bà ấy và bố cháu quay lại với nhau, có lẽ bà ấy vẫn sẽ ra nước ngoài, quay lại trường dạy học. Ông phải chuẩn bị tinh thần trước đi ạ.”

Giang Thiên Ca nhìn ông cụ Giang nói: “Đến lúc đó, ông và bà nội đừng có ý kiến gì nhé.”

Nghe xong lời của Giang Thiên Ca, sắc mặt ông cụ Giang trở nên phức tạp.

Ấn tượng của ông về Phương Đức Âm là người phụ nữ dịu dàng, tốt bụng, ngoan ngoãn, hiểu chuyện. Nhưng nếu nói Phương Đức Âm có năng lực gì xuất chúng, ông lại không nghĩ ra.

Không ngờ, sau khi đi theo nhà họ Phương, cô ấy cũng học được nhiều kiến thức như vậy, có được thành tựu lớn như vậy.

Phương Đức Âm trở nên ưu tú, xuất sắc như vậy, đương nhiên là ông rất vui.

Nhưng nếu đã như vậy, chuyện của cô ấy và Giang Viện Triều, lại càng khó hơn.

Nếu như Phương Đức Âm vẫn như trước đây, công việc chỉ là g.i.ế.c thời gian, có cũng được mà không có cũng không sao, sau này cô ấy và Giang Viện Triều quay lại với nhau, lúc Giang Viện Triều bận rộn công việc, có thể để cô ấy nhường nhịn, chăm sóc Giang Viện Triều, nhưng...

...

Giang Thiên Ca từ thư phòng của ông cụ Giang đi ra, lại bị bà Giang kéo qua, cũng là nói chuyện của Phương Đức Âm.

Vẻ mặt phức tạp của bà Giang cuối cùng cũng hóa thành một tiếng thở dài, bà nói: “Chuyện trước kia, bà cũng không tính toán nữa, sau này, chỉ cần bà ấy chăm sóc tốt cho con và bố con, một nhà ba người sống hạnh phúc là được.”

Giang Hướng Mai cũng lại gần: “Đúng đấy, bảo bà ấy mau chóng quay về đi, bố con đã đợi bà ấy bao nhiêu năm rồi!”

“Hơn nữa, thân phận của bố con bây giờ đã khác xưa rồi, không biết bao nhiêu người muốn nịnh bợ, muốn bám lấy bố con. Nếu bà ta còn giả vờ, khiến bố con hết hy vọng, thì đừng có mà hối hận.”

Giang Thiên Ca mím môi, “chậc” một tiếng.

Cái tật xấu của Giang Hướng Mai lại tái phát rồi, miệng lưỡi cay nghiệt, lại muốn bị cô mắng cho một trận đây mà.

Giang Thiên Ca nhìn Giang Hướng Mai, nghiêm mặt, lặp lại những gì vừa nói với ông cụ Giang.

Tại sao lúc nãy cô lại cố ý nói về thân phận hiện tại của Phương Đức Âm trước mặt ông cụ Giang, tại sao lại “tâng bốc” Phương Đức Âm như vậy?

Là bởi vì cô đoán trước sẽ có người có suy nghĩ giống Giang Hướng Mai.

Sẽ có người cho rằng Giang Viện Triều bây giờ địa vị đã khác, chức vụ cao, Phương Đức Âm phải vội vàng cầu xin Giang Viện Triều quay lại, nếu không chính là chảnh chọe, già mồm.

“Cô út à, mẹ cháu bây giờ là giáo sư nổi tiếng đấy! Bà ấy có danh tiếng, có năng lực, có nhan sắc, lại có tiền, người theo đuổi bà ấy xếp hàng dài từ Hong Kong đến tận nước Mỹ.”

“Ai nói bà ấy nhất định phải chọn bố cháu? Bố cháu rất ưu tú, nhưng mẹ cháu cũng ưu tú không kém.”

“Bà ấy đường hoàng xuất hiện trước mặt mọi người, rất nhiều người biết bà ấy tên Phương Vận, biết bà ấy là Phương Đức Âm.”

“Rất nhiều người biết đến bà ấy là bởi vì bà ấy là Phương Đức Âm, bởi vì thực lực của bản thân bà ấy, chứ không phải bởi vì bà ấy là con gái ai, vợ ai, em gái ai.”

“Cháu...”

Giang Hướng Mai trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca, cảm thấy Giang Thiên Ca thật khó hiểu, bọn họ đều không so đo chuyện cũ, đồng ý cho Phương Đức Âm quay về rồi, còn muốn thế nào nữa?

Con nhỏ ngốc nghếch Giang Thiên Ca này, bình thường láu cá là vậy, đến lúc quan trọng lại hồ đồ.

Bố mẹ nó quay lại với nhau, chẳng phải nó được lợi nhất sao? Người khác đều sợ bố mẹ ly hôn, nó thì ngược lại, bố mẹ muốn tái hợp, nó lại ngăn cản.

Chưa từng thấy đứa nào đầu óc có vấn đề như vậy.

Chắc là phải để bố nó tìm mẹ kế về, đánh nó mắng nó, không cho nó ăn uống, nó mới vừa lòng.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 398: Chương 398



Còn “Phương Đức Âm là giáo sư nổi tiếng, không phải con gái ai, không phải vợ ai”, giáo sư thì đã sao, giáo sư đầy ra đấy, nhiều hơn một người, ít hơn một người cũng chẳng sao.

Thiếu Phương Đức Âm, trường học vẫn hoạt động bình thường, nhưng nhà bọn họ thiếu Phương Đức Âm, hai bố con sẽ không có ai quản, không ai chăm sóc.

Vân Mộng Hạ Vũ

Đứa nhỏ ngốc nghếch này, sao lại không hiểu chuyện như vậy chứ?

Giang Hướng Mai cảm thấy, Giang Thiên Ca không hiểu chuyện, phải nói cho nó hiểu mới được.

Kết quả, đợi bà ta nói xong, nghe Giang Thiên Ca nói, bà ta suýt chút nữa tức chết.

“Cô út, cô nói như vậy, người biết chuyện còn tưởng cô là người mới, người không biết còn tưởng cô là bà già phong kiến mấy nghìn năm trước đấy.”

“...”

Giang Hướng Mai mặt mày tái mét, suýt chút nữa tức chết.

Giang Thiên Ca đã nhận ra từ lâu, Giang Hướng Mai này, tuy là phụ nữ, tuy được nghe những lời tuyên truyền “Phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời” mà lớn lên.

Nhưng suy nghĩ của bà ta, thậm chí còn cổ hủ hơn cả đồng chí Kỷ Nguyên mà cô từng gặp, lúc nào cũng cho rằng, chuyện quan trọng nhất của người phụ nữ chính là chồng con, những chuyện khác đều phải đặt sau, nếu không chính là không hoàn thành trách nhiệm.

“Cô út, đúng là có người dồn hết tâm sức cho chồng con, cho gia đình, cống hiến hết mình cho gia đình.”

“Toàn tâm toàn ý chăm sóc chồng con, làm mẹ toàn thời gian, làm vợ đảm đang, đó là lựa chọn của họ, không có gì sai cả.”

“Nhưng cũng có người, họ có năng lực, có điều kiện để ra ngoài phấn đấu, để tạo dựng sự nghiệp riêng, điều đó cũng không sai.”

“Mỗi người đều có lựa chọn của riêng mình. Không thể vì bản thân cô út cho rằng việc quan trọng nhất trong đời là chăm sóc chồng con, không cần quá bận tâm đến công việc, mà bắt ép mẹ cháu cũng phải như vậy.”

“Cháu và bố cháu đều không phải là người tàn phế, cũng không phải là trẻ con, có thể tự lo cho bản thân, cần bà ấy chăm sóc cái gì? Có tay có chân không chịu làm việc, cứ muốn người khác hầu hạ, đây là đại gia hay hoàng đế vậy?”

“Bà nội, cô út, cháu nói cho mọi người biết, ông nội, bố cháu, dượng cháu, cả Giang Chiêu Dương, Lý Chí Kiệt nữa, đều là do mọi người nuông chiều mà ra đấy.”

“Trong nhà không phải làm gì cả, cái gì cũng có người chuẩn bị sẵn, muốn ăn gì muốn uống gì đều có người dâng tận miệng, thế nên mới biến thành những ông lớn như vậy đấy!”

“Bà nội, cô út, con nói với mọi người, không thể như vậy được!...”

Trong lúc Giang Thiên Ca thao thao bất tuyệt, thì ở trong thư phòng Ông cụ Giang và Giang Viện Triều vừa vặn đi ra, Lý Kiến Quốc - chồng của Giang Hướng Mai, và con trai Lý Chí Kiệt cũng vừa vặn từ ngoài cửa bước vào.

Nghe được câu nói tiếp theo của Giang Thiên Ca, mấy người, cùng với Giang Chiêu Dương đang hóng hớt ở một bên, biểu cảm đều khựng lại, sau đó, phản ứng của mỗi người lại khác nhau.

Giang Viện Triều khẽ động ngón tay, âm thầm ghi nhớ lời Giang Thiên Ca nói.

Ông cụ Giang ngẩng đầu nhìn trời, ra vẻ không liên quan gì đến mình.

Trên mặt Lý Kiến Quốc thoáng hiện lên vẻ xấu hổ.

Còn Giang Chiêu Dương và Lý Chí Kiệt, đều dùng ánh mắt ai oán, lên án nhìn Giang Thiên Ca.

Cô muốn nói đỡ cho mẹ mình, muốn khen mẹ mình thì cứ khen, lôi bọn tôi vào làm gì, bọn tôi có chọc gì cô đâu! Sao lại b.ắ.n loạn đến cả bọn tôi thế!

Nếu như bởi vì lời cô nói hôm nay, mà cuộc sống an nhàn sau này của bọn tôi không còn, lại bị ép phải làm việc, thì bọn tôi biết kêu ai đây?

Lý Chí Kiệt hơi sợ Giang Thiên Ca, chỉ dám dùng ánh mắt lên án, chứ không dám nói gì.

Giang Chiêu Dương và Giang Thiên Ca có quan hệ thân thiết, cậu cười gượng hai tiếng, sau đó đảo mắt, lên tiếng muốn lái sang chuyện khác, “Ha ha, Thiên Ca... Ừm... Nghe em nói vậy, thì thím ba đúng là...”

“Giang Chiêu Dương, có nghe em gái nói không, sau này tự giác một chút cho mẹ! Quần áo, tất thối thì tự giặt đi, đừng có vứt lung tung để mẹ giặt cho!”

Trần Ngọc Lan vừa dọn dẹp phòng cho Giang Chiêu Dương xong, ôm đống quần áo bẩn của cậu từ trong phòng ra, đang định mang đi giặt thì nghe thấy lời Giang Thiên Ca nói.

Bà dừng bước, nghĩ thầm trong lòng, chẳng phải là thế sao?

Mình cả ngày lo toan hết việc này đến việc khác, cái gì cũng thu dọn, chuẩn bị chu tất cho bọn họ, làm bọn họ quen thói, thành ra cả ngày ăn không ngồi rồi, chờ mình hầu hạ.

Hai cha con Giang Chiêu Dương này, ngày thường đều bận đi làm, đi học, nhưng mình cũng phải đi làm, công việc của mình cũng đâu có nhàn hạ gì. Sao mình tan ca về lại còn phải bận rộn trước sau hầu hạ hai cha con bọn họ?

Giang Chiêu Dương này, với cả bố cậu ta, tay chân đầy đủ, đứng ra ai cũng cao to, khỏe mạnh hơn mình, sức khỏe còn hơn mình không biết bao nhiêu lần, muốn hầu hạ, thì cũng nên là bọn họ hầu hạ mình mới đúng!

Trần Ngọc Lan lập tức quyết định, sau này không thể chiều hai bố con này nữa.

“Giang Chiêu Dương, lại đây, quần áo bẩn này, tự mình mang đi giặt!”

Giang Chiêu Dương: “...”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 399: Chương 399



Trần Ngọc Lan lo lắng bà Giang có ý kiến về chuyện mình sai bảo Giang Chiêu Dương, nên cũng ngồi xuống, khuyên Giang Hướng Mai đừng chiều hai bố con Lý Kiến Quốc, sau đó cũng không quên nói đỡ cho Giang Thiên Ca.

Có Trần Ngọc Lan cổ vũ, Giang Thiên Ca càng nói càng hăng, ra vẻ nhất định phải để cho các chị em phụ nữ trong nhà họ Giang “lật sang trang mới”.

Mấy người đàn ông có mặt, trừ Giang Viện Triều ra, đều có cảm giác như ngồi trên đống lửa.

Còn Giang Hướng Lợi không có mặt ở đó, buổi tối trở về nhà, thấy vợ - người lúc nào cũng bận rộn trước sau lo cho mình, vậy mà lại lờ mình đi, ông nhíu mày, ra lệnh, “Ngọc Lan, pha cho tôi ấm trà.”

Vừa nói vừa cằn nhằn, “Trước đây lúc nào chả pha sẵn rồi, sao hôm nay lại quên?”

Trần Ngọc Lan ngồi trên ghế sofa, liếc cũng không thèm liếc ông một cái, thẳng thừng tuyên bố, “Muốn uống trà thì tự pha, sau này tự pha lấy.”

“Hả? Hôm nay cô bị sao thế? Uống nhầm thuốc à?”

Giang Chiêu Dương đang ngồi xem tivi bên cạnh, thầm nghĩ: Mẹ không uống nhầm thuốc, nhưng mà ăn phải bùa mê của Giang Thiên Ca rồi.

Thấy Trần Ngọc Lan vẫn không nhúc nhích, Giang Hướng Lợi giục, “Nhanh lên, pha cho tôi ấm trà!”

Trần Ngọc Lan “hừ” một tiếng, bỏ lại một câu, “Thích uống thì tự pha, không pha thì thôi” rồi quay người bỏ đi.

“Này! Bà này hôm nay muốn tạo phản à.” Giang Hướng Lợi trừng mắt, một mình hậm hực một lúc, mới nhớ ra hỏi Giang Chiêu Dương, “Mẹ con làm sao thế?”

Giang Chiêu Dương bèn kể lại chuyện hôm nay.

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Hướng Lợi: “...”

Hừ! Giang Thiên Ca này, muốn hại ông đây mà! “

Giang Chiêu Dương gật đầu lia lịa. Đúng vậy, Giang Thiên Ca muốn hại chúng ta!

Sau này hai bố con mình sẽ thành những người đáng thương không ai chăm sóc, phải tự lực cánh sinh rồi.

Nhìn thấy hàng lông mày của Giang Hướng Lợi nhíu chặt, Giang Chiêu Dương bỗng dưng thấy hơi thương cảm cho ông.

Bản thân cậu trước đây ít nhiều cũng làm việc nhà, chứ bố cậu, về đến nhà là ngồi ì một chỗ, không động tay động chân vào việc gì, cái gì cũng là mẹ làm hết.

Giờ mẹ cậu đột nhiên bãi công, chắc bố cậu sẽ không quen.

Giang Chiêu Dương đang định an ủi ông bố hai câu, thì bị ông đẩy một cái, “Mẹ mày không pha trà cho tao, thì mày đi mà pha.”

“Nhanh lên, đi pha ấm trà cho bố. Nuôi mày lớn từng này, cũng đến lúc mày báo hiếu tao rồi đấy!”

Giang Chiêu Dương: “...”

Thế ra, người bị Giang Thiên Ca hại, thực chất chỉ có mình cậu?

Vừa rồi cậu còn thương cảm cho bố cậu, giờ ai thương cảm cho cậu đây?

Giang Chiêu Dương muốn khóc cũng không khóc được.

...

Giang Thiên Ca còn chưa biết chuyện Giang Chiêu Dương gặp phải. Ở nhà họ Giang đến chiều tối, cô trở về khu Tây Đơn, Phương Đức Âm vẫn đang đợi cô.

Nghe thấy tiếng động, Phương Đức Âm ra đón, nhìn thấy Giang Thiên Ca cười tươi như hoa, tâm trạng rất tốt, bà cũng không khỏi mỉm cười, dịu dàng nói: “Hôm nay con về bên ấy chơi vui chứ?”

Giang Thiên Ca cười híp mắt gật đầu: “Vâng, hôm nay con đi giúp mẹ đánh trận đó.”

Phương Đức Âm cười hỏi: “Đánh trận gì?”

Giang Thiên Ca bèn kể lại chuyện cô ở nhà họ Giang tuyên truyền cho mẹ như thế nào, tranh luận với Giang Hướng Mai ra sao, giảng giải đạo lý “Không được chiều đàn ông” cho bà nội như thế nào.

“Lời con nói, bố cũng nghe thấy rồi, sau này mẹ nhớ đừng chiều bố, cứ sai bảo bố nhiều vào. Hôm nay con đã nói rồi, chắc chắn sau khi về, bác hai gái và thím tư sẽ dạy dỗ bác hai và chú tư một trận.”

“Sau này trong nhà họ Giang, mọi người đều sẽ không cưng chiều đàn ông nữa, mẹ sai bảo bố cũng không cần lo lắng bà nội hay ai đó có ý kiến gì. Mẹ cứ việc sai bảo bố, sai bảo thoải mái!”

Nghe Giang Thiên Ca nói xong, Phương Đức Âm ngẩn người, trong lòng dâng lên một cỗ ấm áp.

Liên quan đến việc trở về Bắc Kinh, liên quan đến Giang Viện Triều, trong lòng bà có rất nhiều lo lắng.

Những lo lắng này, bà chưa từng nói ra.

Nhưng Thiên Ca, con gái bà, lại có thể hiểu được những lo lắng trong lòng bà, còn âm thầm giải quyết những lo lắng đó.

Phương Đức Âm cúi đầu, che giấu đi sự xúc động trong mắt.

Hôm sau, Phương Đức Âm muốn đến nhà tổ họ Phương xem thử, Giang Thiên Ca cũng đi theo.

Ra khỏi nhà chưa được bao lâu, Giang Thiên Ca đã nhận ra có người đang đi theo mình.

Đến gần nhà tổ họ Phương, cô phát hiện, cái đuôi phía sau vẫn bám theo.

Ánh mắt lóe lên, Giang Thiên Ca không để Phương Đức Âm biết chuyện có người đi theo, liền viện cớ, để Phương Đức Âm vào trong sân trước, còn mình thì đi vào một con ngõ nhỏ bên cạnh.

Giang Thiên Ca nhanh chóng lách vào một cái cổng vòm, nghe tiếng bước chân phía sau đang đến gần, cô lập tức tung một cước.

“Ặc...”

Người đi theo hít một hơi lạnh, vội vàng né tránh.

Giang Thiên Ca trầm mặt nhìn người trước mặt, là một nam sinh tóc húi cua, dáng người cao to, nhìn có vẻ tầm mười bảy, mười tám tuổi.

Quan sát người đó một lượt, Giang Thiên Ca nhíu mày hỏi: “Cậu là ai? Sao lại đi theo tôi?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back