Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 380: Chương 380



Nghe Phương Hành Xuyên nói, Giang Thiên Ca dừng một chút, sau đó hơi nheo mắt, ngoài ý muốn hỏi ngược lại: “Dì ấy tới tìm em?”

“Dì ấy không nói với em.”

Trước đó khi ở căn cứ tỉnh Hải, vì bất tiện nên cô không liên lạc với Phương Đức Âm. Nhưng sau khi đến thành phố Hải, cô lại liên lạc với Phương Đức Âm.

Một cuộc điện thoại gần đây, vẫn là cuộc gọi ngày hôm qua.

Nhưng trong điện thoại, Phương Đức Âm cũng không nói muốn tới đại lục.

Dựa theo kế hoạch, ngày mai cô và Phương Hành Xuyên sẽ đi Cảng Thành. Ngày hôm qua lúc gọi điện thoại, Phương Đức Âm còn dịu dàng dặn dò cô không ít việc đi máy bay, qua hải quan, còn nói sẽ ở Cảng Thành chờ cô.

Kết quả, hôm nay Phương Đức Âm lại đến đại lục?

Chẳng lẽ dì ấy muốn tự mình tới đón cô, không nói cho cô biết, là muốn cho cô một bất ngờ?

Nhưng nhìn phản ứng của Phương Hành Xuyên, cũng không giống muốn tạo bất ngờ.

Giang Thiên Ca nhìn về phía Phương Hành Xuyên, khẽ cau mày hỏi anh: “Mẹ em, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?” Phương Đức Âm là một bệnh nhân bị trầm cảm, tâm lý bất ổn lắm.

Phương Hành Xuyên lái xe, anh khẽ lắc đầu, nói “Không biết”.

Vân Mộng Hạ Vũ

Từ kính chiếu hậu nhìn thấy Giang Thiên Ca nhíu mày, anh lại bổ sung thêm: “Đừng lo lắng, hẳn là không có chuyện gì đâu.”

“Chú út chỉ nói cô út một mình lên máy bay, trên người cô ấy không mang tiền đại lục, sợ Cô ấy xuống máy bay không tiện, cho nên bảo chúng ta ra sân bay đón cô ấy.”

Hôm nay người của tổ chức quốc tế phải rời khỏi Trung Quốc, anh ăn cơm với bọn họ, đưa bọn họ lên máy bay, trở lại khách sạn, liền nhận được điện thoại của chú út, nói cô bây giờ đang ở trên máy bay bay từ Cảng Thành đi Thượng Hải, bảo anh ra sân bay đón người.

Chú út nói cô út sắp lên máy bay mới gọi điện thoại nói cho chú ấy, tại sao cô út lại đột nhiên đến thành phố Hải, chú ấy cũng không biết. Nhưng có lẽ là do Giang Thiên Ca.

Cho nên, xem thời gian còn kịp, anh liền lái xe tới tìm Giang Thiên Ca, muốn mang cô cùng đi sân bay đón cô út.

Nhìn Giang Thiên Ca, Phương Hành Xuyên cười cười, nói: “Cô út có thể muốn cho em niềm vui bất ngờ.”

Tuy rằng, bất ngờ này hình như có chút thất bại, anh và chú út thiếu chút nữa bị hành động đột ngột này của cô út dọa sợ.

Bởi vì bệnh của Phương Đức Âm, sợ xảy ra chuyện gì, lúc bà đi xa nhà, dì Trần đều sẽ đi theo cùng. Lần này bà ấy không nói không rằng, đột nhiên liền một mình lên máy bay, đến đại lục, đúng là làm cho người ta có chút lo lắng.

Sợ Giang Thiên Ca suy nghĩ nhiều, suy nghĩ trong lòng cũng không tiện nói ra, Phương Hành Xuyên vừa lái xe, vừa chuyển chủ đề hỏi: “Quần áo của em làm sao vậy? Tay áo ấy.”

Nghe Phương Hành Xuyên nói, Giang Thiên Ca cúi đầu nhìn một chút, mới chú ý tới tay áo của mình bị rách một mảng.

Chắc là lúc nãy theo dõi Ellis, không cẩn thận bị móc vào cái đinh, bị rách.

Giang Thiên Ca giơ tay lên, vừa dùng tay kia chỉnh lại, muốn thử che chỗ rách lại.

Dù sao đây cũng là lần đầu tiên gặp Phương Đức Âm, để cho bà ấy nhìn thấy cô mặc một bộ quần áo rách nát, hình như có chút không tốt lắm.

Mà ngay khi Giang Thiên Ca nắm lấy tay áo chỉnh lại, Phương Hành Xuyên đột nhiên đánh lái, xe lệch sang bên cạnh. Bởi vì việc này tới quá bất ngờ, Giang Thiên Ca không kịp phòng bị, trọng tâm cơ thể cũng nghiêng theo.

Tiếp đó, tay áo cô đang nắm phát ra một tiếng “xoẹt”.

Vốn chỉ là một lỗ nhỏ trên tay áo, bị xé thành một cái lỗ lớn. Không che giấu được nữa.

Giang Thiên Ca: “...”

Nhìn thấy tay áo của Giang Thiên Ca bị rách toạc, Phương Hành Xuyên cũng ngẩn người. Anh lúng túng sờ lên mũi, giải thích vì sao anh đột nhiên đánh lái, “Vừa rồi bên cạnh đột nhiên có một con ch.ó chạy tới, sợ cán trúng nó.”

Nhìn thấy phía trước không xa hình như có một cửa hàng bán quần áo, Phương Hành Xuyên liền đề nghị: “Hay là, chúng ta đến cửa hàng phía trước mua một cái?”

Giang Thiên Ca thở dài, “Cũng chỉ có thể như vậy.” May mà ven đường có một cửa hàng bán quần áo, trong lòng Giang Thiên Ca vẫn cảm thấy may mắn.

Nhưng khi đi đến cửa tiệm, Giang Thiên Ca biết, mình mừng hụt.

Đúng là trong tiệm có bán quần áo, nhưng lại khác xa với gu của cô.

Ngày thường cô mặc quần áo, đều là phong cách năng động, thoải mái, màu sắc cũng đều là màu đen, màu xanh đen, những màu trầm này.

Nhưng quần áo trong cửa hàng này, tất cả đều theo phong cách công chúa bánh bèo.

Nếu là quần áo mùa hè, váy áo công chúa bánh bèo, đều có thể lý giải. Nhưng bây giờ là áo khoác mùa đông, tay áo cùng vạt áo đều được thêu ren.

Giang Thiên Ca quét mắt một vòng, hít sâu một hơi, liền muốn đi ra, “Anh Bảy, hay chúng ta đến chỗ khác xem, phía trước, hoặc là gần sân bay hẳn là cũng có chỗ bán quần áo.”

“Phía trước không có cửa hàng nào bán quần áo.” Phương Hành Xuyên vừa mới đưa người của tổ chức quốc tế đến sân bay, cho nên, hai bên đường này có cái gì, anh đều nhớ rõ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 381: Chương 381



Nhìn thấy vẻ mặt kháng cự của Giang Thiên Ca, Phương Hành Xuyên lộ vẻ nghi hoặc: “Em không thích quần áo ở đây sao? Tại sao? Không phải rất đẹp sao?”

Giang Thiên Ca: “...”

Thấy Giang Thiên Ca không nhúc nhích, Phương Hành Xuyên thúc giục: “Em nhanh chọn một cái đi, máy bay ba giờ rưỡi đến, nhanh mua quần áo, chúng ta vừa vặn có thể đến sân bay trước khi máy bay hạ cánh. Nếu em không chọn, để anh chọn cho?”

“Vẫn là để em tự chọn.” Nghe Phương Hành Xuyên nói thế, cô không dám tin tưởng vào thẩm mỹ của anh.

Giang Thiên Ca đành phải chọn đại một cái nhìn tạm được.

Đến sân bay, trước khi xuống xe một giây, Giang Thiên Ca còn đang do dự là nên tiếp tục mặc chiếc áo khoác rách, hay là mặc chiếc áo mới mua.

Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng cô vẫn quyết định mặc chiếc áo khoác bánh bèo vừa mua, tay ôm một bó hoa vừa mua ở tiệm hoa bên cạnh cửa hàng quần áo, đi vào sân bay đón Phương Đức Âm.

Họ vừa mới vào không lâu, loa phát thanh đã vang lên: Máy bay từ Cảng Thành bay tới đã hạ cánh.

Giang Thiên Ca và Phương Hành Xuyên lập tức đến cửa ra chờ.

Nhìn thấy Phương Hành Xuyên hình như cố ý đứng chắn trước mặt cô, Giang Thiên Ca liền kéo anh xuống, để anh đứng bên cạnh, “Anh đừng chắn trước mặt em, em nhận ra mẹ em được.”

Thời gian trước, trước khi Phương Hành Xuyên trở về Cảng Thành, đã cầm máy ảnh chụp cô cả buổi, nói là muốn mang ảnh của cô về cho Phương Đức Âm và mọi người trong nhà xem.

Không lâu sau, Phương Hành Xuyên lại gửi cho cô không ít ảnh của Phương Đức Âm.

Trong ảnh, Phương Đức Âm so với giáo sư Đức Âm mà cô quen biết ở kiếp trước, trẻ hơn rất nhiều, cũng gầy hơn rất nhiều, nhưng nhìn chung tướng mạo và khí chất không khác là bao.

Phương Đức Âm xuất hiện, chắc chắn cô có thể nhận ra.

Phương Hành Xuyên sờ mũi cười cười, “Ừ, nhận ra được là tốt rồi.”

Anh sợ hai mẹ con gặp nhau không nhận ra nhau, nên mới muốn đứng ra trước, giới thiệu cho hai người.

Phương Đức Âm vừa ra, Giang Thiên Ca liền nhận ra bà.

Phương Đức Âm mặc một chiếc áo khoác len màu đen, trên cổ đeo một chiếc khăn quàng cổ cùng màu, cách ăn mặc rất giản dị và khiêm tốn, rất giống với giáo sư Đức Âm trong ấn tượng của cô.

Nhưng khi nhìn thấy người bên cạnh Phương Đức Âm, Giang Thiên Ca lại hơi bất ngờ.

Vân Mộng Hạ Vũ

Người đi bên cạnh Phương Đức Âm là Tống Phương Bạch.

Chính xác hơn là, Giang Thiên Ca nhìn thấy Tống Phương Bạch cao lớn trước, sau đó mới thấy Phương Đức Âm, cuối cùng mới để ý thấy hai người họ đi cùng nhau.

Trước đây, căn cứ tỉnh Hải xây dựng cơ sở hạ tầng mạng, Tống Phương Bạch cũng được điều động đến. Nhưng vì chuyện chế tạo máy bay phải giữ bí mật, nên Tống Phương Bạch không hề biết mục đích thực sự của nghiên cứu mà anh tham gia.

Sau khi lắp đặt xong hệ thống mạng cho căn cứ tỉnh Hải, Tống Phương Bạch cùng các nhà nghiên cứu khác trở về Bắc Thành.

Sao bây giờ anh ta lại xuất hiện ở thành phố Hải? Lại còn trùng hợp gặp được Phương Đức Âm như vậy.

Giang Thiên Ca khẽ chớp mắt, che giấu suy nghĩ trong lòng.

Nhìn Phương Đức Âm đang đi tới, Giang Thiên Ca mỉm cười, giơ tay vẫy vẫy bà.

...

Phương Đức Âm gặp Tống Phương Bạch trên máy bay.

Thời gian trước Tống Phương Bạch đến nước M thăm bạn, mấy hôm nay quay về nước, vì không có chuyến bay thẳng, nên anh chọn quá cảnh ở Cảng Thành. Rất trùng hợp là đi cùng chuyến bay với Phương Đức Âm.

Bởi vì biết chuyện xảy ra trong mơ, lại không gọi được cho Giang Thiên Ca, Phương Đức Âm luôn cảm thấy bất an.

Trên máy bay gặp được Tống Phương Bạch, dọc đường đi, Tống Phương Bạch đã kể cho bà nghe không ít chuyện về Giang Thiên Ca, sự bất an trong lòng bà mới vơi đi đôi chút.

Biết Phương Đức Âm muốn nghe chuyện của Giang Thiên Ca, Tống Phương Bạch cũng cố gắng kể những gì mình biết về Giang Thiên Ca cho bà nghe.

Anh vừa đi vừa nói:

“Thiên Ca là một cô bé rất thông minh, rất có thiên phú về máy tính. Sau Tết, trường đại học Hoa sẽ cử một nhóm sinh viên đi du học, lúc trước Thiên Ca có hỏi tôi về chuyện đi du học.”

“Lúc đó tôi còn nói với Thiên Ca, nếu như con bé muốn đi du học, tôi có thể giới thiệu giáo sư cho con bé.”

Nghĩ đến suy nghĩ của mình lúc đó, rồi lại nghĩ đến mối quan hệ hiện tại giữa Giang Thiên Ca và Phương Đức Âm, Tống Phương Bạch không khỏi bật cười, “Lúc đó tôi đã nghĩ, muốn giới thiệu Thiên Ca cho cô, để con bé làm học sinh của cô.”

Tống Phương Bạch cười nói: “Không ngờ hai người lại có duyên như vậy.”

Nghe Tống Phương Bạch nói, Phương Đức Âm cũng không kìm được cong môi, bà định lên tiếng thì nhìn thấy Giang Thiên Ca đang đứng ngoài hàng rào, cười tươi vẫy tay với bà.

Phương Đức Âm ngẩn người trong giây lát, sau đó cảm thấy đầu óc như ù đi. Bà đứng im tại chỗ, hai mắt nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca.

Nhìn Giang Thiên Ca, Phương Đức Âm gần như quên cả thở. Bà đã từng nhìn thấy con gái mình trong ảnh, cũng đã từng nhìn thấy con gái trong mơ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 382: Chương 382



Đây là lần đầu tiên bà được tận mắt nhìn thấy con gái, một cô con gái khỏe mạnh, tràn đầy sức sống.

Con gái bà, Thiên Ca, mặc quần áo đẹp, tay ôm một bó hoa, như một thiên sứ, mỉm cười nhìn bà.

Nhìn Giang Thiên Ca, trong mắt Phương Đức Âm ngấn lệ.

Bỗng nhiên, trong lòng bà dâng lên một nỗi sợ hãi vô cớ, sợ tất cả những điều trước mắt đều là giả, sợ Giang Thiên Ca đang cười nói trước mặt bà, một giây sau sẽ biến mất.

Tống Phương Bạch nhận ra sự khác thường của Phương Đức Âm, anh nhìn Giang Thiên Ca, cười nói với bà: “Đức Âm, Thiên Ca đến đón cô kìa.”

Giọng Tống Phương Bạch rất dịu dàng, anh khích lệ: “Qua đó đi, Thiên Ca đang chờ cô.”

“Phương Đức Âm, chào mừng mẹ đến đại lục.” Giang Thiên Ca cười đưa bó hoa trong tay cho Phương Đức Âm.

Nhìn thấy trong mắt Phương Đức Âm ánh lên tia xúc động, nhưng phản ứng của cơ thể lại có chút cứng ngắc và gượng gạo, Giang Thiên Ca khẽ chớp mắt, dang hai tay ôm lấy Phương Đức Âm.

Giang Thiên Ca ghé sát tai Phương Đức Âm, nhẹ giọng nói: “Mẹ, rất vui được gặp mẹ.”

Trước đây, mỗi lần gọi điện cho Phương Đức Âm, Giang Thiên Ca đều gọi bà là “Phương Đức Âm”, chưa từng gọi “mẹ”.

Giang Thiên Ca cho rằng, gọi thẳng mặt là “Mẹ” có lẽ sẽ khiến cô thấy kỳ quái, gượng gạo, không thích ứng. Nhưng khi đã gọi ra khỏi miệng, cô lại thấy chẳng có gì kỳ quái hay gượng gạo cả. Trái lại, cô còn thấy khá thú vị, khá mới mẻ.

Cảm giác này rất khác với việc gọi Giang Viện Triều.

Giang Viện Triều là bố ruột, nên khi gọi ông một tiếng “Bố” là cô có thể thoải mái trêu chọc, chọc tức, cãi nhau chí chóe với ông.

Nhưng với Phương Đức Âm, khi đã gọi bà một tiếng “Mẹ”, trong lòng cô bỗng dâng lên mong muốn được che chở cho bà, muốn bà được vui vẻ, hạnh phúc.

Nghĩ vậy, Giang Thiên Ca bỗng thấy mình thật có lỗi với bố, đúng là thiên vị quá thể.

Nhưng cô cũng đành chịu, ai bảo Phương Đức Âm lại dịu dàng, xinh đẹp, lại còn là giáo sư Đức Âm dạy cô tri thức, bản lĩnh ở kiếp trước chứ.

Giang Thiên Ca ôm Phương Đức Âm, nhẹ nhàng vỗ về bà. Cô chớp chớp mắt, thầm quyết định trong lòng, sau này nhất định phải đối xử tốt với Giang Viện Triều hơn, cố gắng không chọc ông tức giận nữa.

...

Nghe Giang Thiên Ca gọi “Mẹ”, Phương Đức Âm sững người, một giây sau, nước mắt bà tuôn rơi, bà ôm chặt lấy Giang Thiên Ca, nghẹn ngào: “Thiên Ca, xin lỗi con, xin lỗi con...”

Dù bà biết chuyện của mình năm đó là do bệnh tật.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc năm đó mình suýt chút nữa hại Thiên Ca, lại thêm ngần ấy năm qua không làm tròn trách nhiệm của một người mẹ, bà lại không thể tha thứ cho bản thân.

Nghĩ đến chuyện Thiên Ca bị đánh tráo, tim bà như thắt lại, nếu năm đó bà không rời đi, có lẽ đã không xảy ra chuyện này.

Giang Thiên Ca vỗ lưng Phương Đức Âm, im lặng an ủi bà.

Chuyện năm đó, nói Phương Đức Âm không có chút trách nhiệm nào thì cũng không đúng. Nhưng nói trách bà, hận bà thì Giang Thiên Ca thấy cũng không nên.

Có lẽ lỗi lớn nhất của Phương Đức Âm năm đó chính là bà không nên mắc bệnh. Nhưng đó là điều mà bà không thể kiểm soát được.

Hơn nữa, trong ngần ấy năm qua, Phương Đức Âm vẫn luôn tự dằn vặt bản thân.

Lúc nãy, khi Phương Đức Âm nhận bó hoa cô đưa, cổ tay bà lộ ra, trên đó có một vết sẹo rất lớn.

Đó là vết sẹo do tự cứa.

Cô cũng từng chứng kiến cảnh Phương Đức Âm ở kiếp trước sau khi con gái qua đời, đau khổ, tiều tụy đến mức nào...

Giang Thiên Ca thở dài trong lòng, cô đưa tay lên xoa tóc Phương Đức Âm rồi buông bà ra, nói: “Chuyện cũ đã qua rồi, nếu mẹ thấy có lỗi với con thì sau này đối xử tốt với con là được.”

Cô nghiêm túc nói: “Mẹ thấy đồ ăn ngon, thức uống ngon, đồ chơi vui nào thì nhớ đến con nhé. Con không chê đâu, cứ đưa đây.”

“Thôi, chúng ta đừng đứng đây nữa, người ta nhìn vào lại tưởng xem xiếc.”

Giang Thiên Ca kéo Phương Đức Âm đi ra ngoài, đồng thời không quên gọi Tống Phương Bạch đang đứng bên cạnh: “Giáo sư Tống, cảm ơn thầy đã làm “sứ giả hộ hoa”, hộ tống mẹ con đến Đại lục, đi thôi, con mời thầy ăn cơm!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe thấy hai chữ “sứ giả hộ hoa”, Phương Hành Xuyên đứng bên cạnh nhìn Tống Phương Bạch với ánh mắt có phần phức tạp.

Tống Phương Bạch không có phản ứng gì đặc biệt, ông chỉ cười nói: “Hôm nay thì thôi, mẹ con ngồi máy bay lâu như vậy chắc là mệt rồi, hai người đưa bà ấy đi nghỉ ngơi trước đi, thầy cũng phải về đổi giờ, bữa cơm của em, để hôm khác thầy ăn sau.”

Nhìn Giang Thiên Ca, Tống Phương Bạch cười nói: “Yên tâm, thầy không khách sáo với em đâu, em cũng đừng hòng quỵt bữa cơm này đấy.”

“Dạ vâng, thầy yên tâm.” Giang Thiên Ca cười đáp: “Bữa cơm của ai em cũng dám quỵt chứ bữa cơm của thầy thì em không dám đâu, dù sao em còn chờ thầy che chở trong trường đấy.”

Nói rồi, nhìn thấy Tống Phương Bạch đang đẩy hai chiếc vali lớn, cô lại hỏi: “Giáo sư Tống, thầy muốn đi đâu, để anh bảy em đưa thầy đi?”

Tống Phương Bạch khẽ lắc đầu: “Không cần đâu, có người nhà đến đón thầy rồi.”

Trước đó Giang Thiên Ca từng nghe Tiêu Lệ Quân nói chuyện phiếm, rằng tuy Tống Phương Bạch công tác ở Bắc Kinh nhưng gia đình ông lại sống ở Thượng Hải.

Trong lúc họ nói chuyện, người đến đón Tống Phương Bạch cũng vừa hay đến nơi. Mọi người chào hỏi nhau rồi mỗi người một ngả, lên xe rời đi.

Giang Thiên Ca và Phương Đức Âm cùng ngồi ghế sau, cô không hỏi vì sao Phương Đức Âm lại đột ngột đến đây, chỉ hỏi han bà vài chuyện thường ngày.

Tay cô vẫn bị Phương Đức Âm nắm chặt, Giang Thiên Ca không gỡ ra mà còn chủ động nắm lấy tay bà.

Tuy cuộc đàm phán với M Quốc đã kết thúc nhưng công tác bàn giao máy bay AP-3 và Joseph vẫn cần phải thương lượng với phía M Quốc, nên Trương Kiếm Ba, Giang Viện Triều và những người khác vẫn chưa rời đi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 383: Chương 383



Giang Thiên Ca cũng ở cùng mọi người trong nhà khách của chính phủ thành phố.

Nhà khách là khu vực nội bộ, không tiện đưa người ngoài vào.

Vì vậy, Giang Thiên Ca đưa Phương Đức Âm đến khách sạn Phương Hành Xuyên đang ở, thuê một phòng khác.

Lúc ở sân bay, Giang Thiên Ca đã để ý thấy sắc mặt Phương Đức Âm có vẻ hơi tiều tụy, quầng thâm dưới mắt cũng khá rõ. Sau khi đưa Phương Đức Âm đi ăn, cô đưa bà về phòng nghỉ ngơi, dỗ dành bà ngủ rồi mới đi tìm Phương Hành Xuyên.

Theo kế hoạch ban đầu, ngày mai cô và Phương Hành Xuyên sẽ bay đến Hồng Kông.

Mục đích cô đến Hồng Kông là để gặp Phương Đức Âm.

Nhưng bây giờ, Phương Đức Âm đã đến Đại lục, có vẻ như cô không cần phải vội vàng đến Hồng Kông nữa.

Lúc Giang Thiên Ca đến, Phương Hành Xuyên vừa cúp điện thoại, cô liền hỏi: “Cậu mợ và mọi người nói sao ạ?”

Vừa rồi Phương Hành Xuyên gọi điện thoại về Hồng Kông báo cho Phương Thủ Nghĩa biết Phương Đức Âm đã đến đây, đồng thời hỏi thăm tình hình của bà và dự định của mọi người.

“Chú út nói chúng ta không cần vội về, hai ngày này cứ dẫn cô út đi chơi ở Thượng Hải, còn chuyện khác để chú ấy bàn bạc với ông nội và mọi người đã.”

Giang Thiên Ca thắc mắc: “Bàn bạc chuyện gì ạ?”

Cô đảo mắt, nghiêng đầu nhìn Phương Hành Xuyên: “Chẳng lẽ nhà anh sắp có động thái lớn?”

Phương Hành Xuyên suy nghĩ một lúc rồi nói: “Mấy năm nay, ông nội vẫn luôn muốn trở về Đại lục.”

Ông cố của anh, lão gia Phương gia xuất thân khoa cử, học thức uyên bác. Ông nội anh từ nhỏ đã theo ông cố học Tứ thư Ngũ kinh, tiếp nhận tư tưởng Nho giáo truyền thống, trong xương cốt luôn khao khát được trở về cố hương.

Năm đó, việc rời đi là bất đắc dĩ.

Mấy năm nay, ông nội đã lớn tuổi, mong muốn được trở về quê hương ngày càng mãnh liệt.

Hơn nữa, cách đây không lâu, chú út từ Bắc Kinh trở về, kể với ông nội về tình hình của nhà họ Phương ở Bắc Kinh và một số chuyện khác, điều này càng khiến ông nội muốn trở về hơn.

Ngoài ý muốn của ông nội, những năm gần đây, tình hình ở Đại lục cũng đã thay đổi rất nhiều. Từ vài năm trước, đã có người của một số ban ngành liên hệ với nhà họ Phương, mời họ về Đại lục phát triển.

Lý do họ vẫn chưa có động thái gì là vì vẫn đang xem xét. Nhưng chậm nhất là sang năm sẽ có quyết định.

Vân Mộng Hạ Vũ

Vừa rồi trong điện thoại, chú út còn nhắc đến một chuyện: Cách đây không lâu, ông nội đã gặp một vị Bộ trưởng Bộ Thương mại ở M Quốc . Chú út nói rằng, vị Bộ trưởng này và ông nội đã nói chuyện rất lâu.

Về nội dung cụ thể, chú út không nói.

Nhưng anh đoán, có lẽ là nói về những chính sách ưu đãi và hỗ trợ mà phía chính phủ có thể dành cho nhà họ Phương nếu họ về Đại lục phát triển.

Mấy năm nay, phía Đại lục đã rất nỗ lực để thu hút kiều bào về nước đầu tư, đưa ra rất nhiều chính sách ưu đãi.

Nghe giọng điệu của chú út trong điện thoại, có vẻ như nhà anh đang có ý định lợi dụng việc cô út trở về lần này để dần dần phát đi tín hiệu về việc nhà họ Phương sẽ quay trở lại Đại lục.

Phương Hành Xuyên sợ Giang Thiên Ca suy nghĩ nhiều nên không nói ra những điều này.

Anh che giấu suy nghĩ trong lòng, nói:

“Hôm nay cô út vừa bay đến, nếu ngày mai lại bay về thì mệt lắm, dù chú út và ông nội có dự định gì thì chúng ta cũng nên dời vé máy bay lại đã. Chuyện về đợi vài hôm nữa rồi tính.”

Giang Thiên Ca gật đầu, không ý kiến gì về việc này.

Thực ra, không cần Phương Hành Xuyên nói, thông qua thái độ của anh, cô cũng đoán được phần nào suy nghĩ của nhà họ Phương.

Với quyết tâm phát triển kinh tế của nhà nước trong những năm qua, với xuất thân của nhà họ Phương, cộng thêm với tiềm lực của họ ở Hồng Kông và cộng đồng người Hoa ở M Quốc, chắc chắn những người đứng đầu nhà nước và Bộ Thương mại sẽ không thể bỏ qua họ.

Muốn thu hút nhà họ Phương bỏ tiền ra đầu tư, chắc chắn Bộ Thương mại đã đưa ra rất nhiều hứa hẹn.

Còn nhà họ Phương, nếu họ đã có ý định quay về thì nên quay về sớm, chớ nên chậm trễ. Phải nhanh chóng nắm bắt cơ hội, như vậy mới có thể có được những điều kiện thuận lợi nhất.

Nếu không, nếu Bộ Thương mại tìm được đối tác đầu tư khác, vị thế và tầm quan trọng của nhà họ Phương sẽ bị giảm sút, những hứa hẹn mà họ có thể nhận được đương nhiên cũng sẽ ít đi.

Nghĩ đến đây, Giang Thiên Ca nói: “Anh bảy, anh có thể nói với cậu mợ là nếu mọi người đã có ý định quay về thì cứ yên tâm. Môi trường sau này sẽ ngày càng tốt hơn.”

“Chuyện trước kia sẽ không xảy ra nữa.”

Nhà họ Phương từng phải chịu thiệt thòi vì thân phận “nhà tư bản”, bị đả kích nặng nề. Bây giờ, khi cân nhắc có nên quay về hay không, chắc chắn họ sẽ phải suy đi tính lại rất nhiều lần, cẩn thận từng li từng tí vì sợ đưa ra quyết định sai lầm.

Họ cẩn thận là đúng.

Nhưng thời cơ sẽ không chờ đợi ai.

Tuy nền kinh tế trong nước phải đến những năm 90 mới thực sự phát triển nhanh chóng. Nhưng xét về khía cạnh đầu tư, thì hai năm gần đây, những điều kiện mà họ có thể nhận được là tốt nhất.

Giang Thiên Ca không thể nói rõ những chuyện sau này, cô chỉ nói với Phương Hành Xuyên những gì mình biết theo kiểu suy đoán.

Nghe Giang Thiên Ca nói, ánh mắt Phương Hành Xuyên lóe lên tia sáng, sâu thẳm hơn.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 384: Chương 384



Tuy anh không trực tiếp tham gia kinh doanh nhưng anh vẫn luôn theo dõi tình hình, thường xuyên thảo luận với ông nội, bố và chú út về những vấn đề liên quan.

Những gì Giang Thiên Ca vừa phân tích, trước đây anh cũng đã từng nghe chú út nói qua.

Suy nghĩ một lúc, trong lòng Phương Hành Xuyên đã có quyết định. Anh nghiêm túc nói: “Được, anh biết rồi, những lời em nói, anh sẽ nói lại với chú út.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Giang Thiên Ca gật đầu, nói chuyện với Phương Hành Xuyên thêm một lúc nữa rồi quay về phòng xem Phương Đức Âm thế nào.

Phương Đức Âm vẫn đang ngủ.

Giang Thiên Ca ra ngoài, thấy trời đã tối, đoán chừng Giang Viện Triều đã về, cô bèn gọi điện thoại cho ông.

Cô muốn báo với Giang Viện Triều một tiếng là tối nay cô không về.

Tuy Giang Thiên Ca vẫn chưa biết chuyện gì đã xảy ra với Phương Đức Âm nhưng có thể thấy bà rất lo lắng, rất dựa dẫm vào cô.

Vừa rồi, trước khi ngủ, bà cứ mở mắt nhìn cô chằm chằm, như thể sợ cô biến mất. Đến lúc ngủ rồi cũng phải nắm chặt lấy tay cô không buông, cô phải cởi áo khoác ra cho bà nắm rồi mới thoát ra được.

Phương Đức Âm đã như vậy, tối nay cô sẽ ở lại với bà.

Điện thoại đổ chuông hai tiếng rồi được kết nối.

Giang Thiên Ca hỏi han Giang Viện Triều vài câu. Nhớ đến quyết định của mình ở sân bay, Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, dịu dàng nói: “Bố, bố chú ý nghỉ ngơi, đừng làm việc quá sức nhé.”

Nghe thấy giọng nói ngọt ngào, dịu dàng bất chợt vang lên trong điện thoại, Giang Viện Triều nhướn mày.

Ông thầm nghĩ: Sao con bé lại đột nhiên dịu dàng như vậy?

Ông nghĩ như vậy không phải vì Giang Thiên Ca chưa từng nói những lời quan tâm đến ông.

Mà bởi vì ngọt ngào, dịu dàng vốn không phải là phong cách của cô.

Theo kinh nghiệm của ông, Giang Thiên Ca đột nhiên dịu dàng với ông chỉ có hai trường hợp. Một là cô nàng đang giăng bẫy chờ ông sập bẫy. Hai là cô nàng đã làm chuyện gì đó có lỗi với ông nên mới dùng lời ngon tiếng ngọt để xoa dịu ông.

Giang Viện Triều vừa suy đoán xem hôm nay là trường hợp nào, vừa thản nhiên trò chuyện với Giang Thiên Ca.

Nói chuyện một lúc, nhìn đồng hồ, Giang Viện Triều hỏi: “Lát nữa Hành Xuyên đưa con về sao? Chắc là lúc nào, ba ra đón con.”

Giang Thiên Ca cười nói: “Ba, con gọi điện thoại cho ba là muốn nói, đêm nay con muốn ở bên ngoài, không về nữa.”

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều dừng lại, hơi híp mắt.

Ở bên ngoài, không trở lại nữa?

Sự khác thường vừa rồi của Giang Thiên Ca và giọng điệu sung sướng của cô, đột nhiên trong lòng Giang Viện Triều nảy sinh một sự cảnh giác.

Ông híp mắt hỏi: “Con ở đâu? Đi cùng ai?”

Vừa rồi, Lục Chính Tây cùng ông trở về. Chẳng lẽ, sau khi ông trở về phòng, Lục Chính Tây lại đi ra ngoài?

Nghĩ đến khả năng này, ánh mắt Giang Viện Triều không nhịn được trở nên lạnh lẽo.

Nếu Lục Chính Tây dám, ông sẽ không bỏ qua.

Giang Viện Triều hít sâu một hơi, cố gắng giữ cho giọng điệu của mình bình tĩnh, ông cắn răng hỏi: “Con ở bên ngoài với Chính Tây à?”

Cách điện thoại, Giang Thiên Ca cũng cảm nhận được áp suất thấp đột nhiên của Giang Viện Triều.

Nghĩ nghĩ, liền đại khái đoán được Giang Viện Triều vì sao đột nhiên như vậy, Giang Thiên Ca rất im lặng đảo mắt.

“Ba!” Giang Thiên Ca khiển trách hỏi: “Ba đang nghĩ gì vậy?”

“Trong đầu ba có thể nghĩ ra chuyện gì đứng đắn một chút hay không? Ba tự cho là mình ngốc, hay là ba cho rằng con ngốc? Nếu con thật sự muốn ở chung với Lục Chính Tây, ba cho rằng con còn cố ý gọi điện thoại nói cho ba biết sao?”

“Con muốn xuyên qua điện thoại để về nhà gõ đầu ba!”

Giang Viện Triều giật giật mắt, lại hỏi một lần nữa câu hỏi vừa rồi: “Vậy con ở đâu? Là đi cùng ai?”

Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, liền nói thẳng: “Cùng mẹ ạ.”

Hôm nay Phương Đức Âm vừa đến Thượng Hải, Phương Đức Âm cũng chưa từng nhắc đến Giang Viện Triều nửa lời, cho nên cô vốn không muốn bây giờ nói chuyện Phương Đức Âm đến cho Giang Viện Triều biết.

Cô nghĩ, chờ hai ngày nữa, sau khi thăm dò trạng thái và tình hình của Phương Đức Âm, lại tìm cơ hội nói với bà, xem có thể để họ gặp mặt hay không.

Như vậy, Giang Viện Triều cũng không cần tốn nhiều công sức chạy tới Cảng Thành.

Nhưng, ai bảo Giang Viện Triều là “đồng đội heo”, một chút ăn ý cũng không có, còn oan uổng cô.

Vậy cô cũng lười giấu giếm, để cho Giang Viện Triều biết đi. Biết Phương Đức Âm ở Thượng Hải, nhưng không thể lập tức gặp nhau, giống như bị gãi ngứa, giày vò c.h.ế.t đi được.

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều ngẩn người. Qua một hồi lâu, mới lên tiếng hỏi: “Con nói là cùng ai?”

Giang Thiên Ca: “Cùng mẹ, Phương Đức Âm. Hôm nay bà ấy đột nhiên đến thành phố Hải thăm con. Cho nên, buổi tối con không về, con muốn ở cùng bà.”

Nói một hơi xong, đợi một hồi lâu, trong điện thoại đều không có thanh âm truyền đến. Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, thử hỏi thăm: “Ba, ba còn nghe không? Ba... Không có việc gì chứ?”

Nghĩ đến Giang Viện Triều bây giờ cũng rất đáng thương, tuổi đã cao, còn bị tình vây khốn, Giang Thiên Ca lại có chút đồng tình, liền an ủi:
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 385: Chương 385



“Ba cũng đừng nóng vội, nhiều năm như vậy cũng đã đợi, cũng không thiếu một hai ngày này. Hai ngày nay, con sẽ xem xem, lúc tâm trạng mẹ tốt, con sẽ nhắc tới ba với bà, nói nhiều lời tốt đẹp của ba một chút, tranh thủ cho hai người gặp mặt.”

Một lát sau, Giang Thiên Ca nghe thấy Giang Viện Triều “Ừ” một tiếng, im lặng một lúc, ông lại hỏi cô đang ở đâu.

Giang Thiên Ca nói với ông tên của khách sạn, dặn dò: “Ba đừng có mà tập kích, mẹ bây giờ, không thể bị k*ch th*ch.”

Giang Viện Triều lại “Ừ” một tiếng.

...

Giang Thiên Ca nghĩ rằng, sau khi Giang Viện Triều biết tin tức của Phương Đức Âm ở Thượng Hải, buổi tối sẽ trằn trọc, đêm không thể ngủ, nằm trên giường trằn trọc mãi mới ngủ được.

Nhưng ngày hôm sau mới biết, cô đã đánh giá cao ông.

Buổi tối, Giang Thiên Ca và Phương Đức Âm ngủ cùng nhau.

Trước kia cô đều một mình ngủ một giường, đột nhiên ngủ chung với người khác, cô còn có chút không quen, ngày hôm sau trời còn chưa sáng đã tỉnh.

Lúc đến bên cạnh bàn cạnh cửa sổ uống nước, vén một góc rèm cửa nhìn ra ngoài, đột nhiên, ánh mắt Giang Thiên Ca dừng lại.

Trên khoảng đất trống bên cạnh khách sạn, có một ánh lửa nhỏ đang lóe lên, nhìn hình dạng kia, giống như có người đang hút thuốc.

Trời lạnh thế này, sáng sớm đã ngồi xổm hút thuốc bên cạnh khách sạn, cô có chút hoài nghi đầu óc người này có vấn đề.

Giang Thiên Ca thu hồi ánh mắt, dừng lại một chút, cô lại quay đầu đi, nheo mắt lại nhìn về phía ánh lửa nhỏ lấp lóe, tựa hồ, còn có thể nhìn thấy một chiếc ô tô mờ ảo.

Vân Mộng Hạ Vũ

Im lặng một giây, trong đầu Giang Thiên Ca đột nhiên nảy ra một ý nghĩ: Người phía dưới, không phải là Giang Viện Triều chứ?

Mang theo tâm tình phức tạp xuống lầu, khi nhìn thấy Giang Viện Triều ngồi trong xe, Giang Thiên Ca thật sự muốn giả vờ như không quen biết ông.

Hai người nhìn nhau một lát, Giang Thiên Ca không nhịn được vừa trợn mắt vừa mắng:

“Ba đang diễn phim thần tượng khổ tình trung niên đấy à?”

Lại gần, ngửi thấy Giang Viện Triều sực nồng mùi thuốc lá, Giang Thiên Ca không chịu nổi mà bịt mũi, cau mày ghét bỏ.

Trước đây, bởi vì chưa bao giờ thấy Giang Viện Triều hút thuốc, cũng không ngửi thấy mùi t.h.u.ố.c lá trên người ông, cô còn tưởng rằng, Giang Viện Triều là một người đàn ông trung niên mẫu mực không dính khói, không uống rượu, thói quen sinh hoạt lành mạnh.

Thì ra, đều là giả vờ.

Giang Thiên Ca đưa tay ra trước mặt Giang Viện Triều: “Đưa bao thuốc đây.”

Nhìn thấy hộp t.h.u.ố.c lá mới tinh, nhưng cả bao, cũng chỉ còn lại một điếu, Giang Thiên Ca cắn răng, trừng mắt uy h**p: “Sau này nếu để con biết ba hút thuốc, con sẽ cho ba biết tay!”

Giang Viện Triều: “...”

Ông đưa tay lên che miệng, ho khan một tiếng, che giấu sự mất tự nhiên, Giang Viện Triều thấp giọng hỏi: “Sao dậy sớm vậy?”

Nghe được giọng nói khàn khàn của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca lại trừng mắt nhìn, tức giận: “Còn không phải bị ba chọc giận sao.”

Cả hai người, chẳng ai để cô bớt lo.

Con gái nhà ai giống như cô, lo lắng cho mẹ xong, lại phải lo lắng cho ba?

Hay là đổi lại, để cô làm cha mẹ đi.

Không nghe lời, cô có thể trực tiếp cho ăn đòn!

Nhìn thấy vẻ mặt nghiến răng trừng mắt của Giang Thiên Ca, Giang Viện Triều cười, trong nụ cười mang theo sự lấy lòng.

Ngừng lại một chút, Giang Viện Triều liền lên tiếng hỏi: “Mẹ con... Còn đang ngủ không?”

Vốn là muốn tìm cớ lấp l**m, không muốn thừa nhận ông đến đây là vì Phương Đức Âm, nhưng nhìn dáng vẻ Giang Thiên Ca giống như sắp sửa nổi đóa, ông vẫn thành thật thì hơn.

Giang Thiên Ca “Hừ” một tiếng, “Không thì sao. Giống như ba? Hơn nửa đêm không ngủ, giống như kẻ b**n th**, ngồi xổm dưới lầu người khác hút thuốc, chơi tự ngược?”

Giang Thiên Ca thật sự rất muốn bỏ đi, mặc kệ Giang Viện Triều. Nhưng đây là cha ruột của cô, mất mặt chính là cô.

Giang Viện Triều ngẩn người, Giang Thiên Ca nghiêm mặt dẫn ông lên tầng hai khách sạn.

Khách sạn mà họ đang ở, chủ yếu tiếp đón khách nước ngoài và doanh nhân, cho nên, cơ sở vật chất và môi trường của khách sạn đều rất tốt.

Tầng hai của khách sạn là nhà hàng, cung cấp cho khách ba bữa ăn một ngày và các loại đồ ăn nhẹ và rượu.

Nhưng bây giờ còn quá sớm, các đầu bếp cũng mới đi làm chưa lâu, cơm còn chưa nấu xong.

Giang Thiên Ca đi lấy cho Giang Viện Triều một cốc nước ấm lớn, để ông sưởi ấm sau một đêm đứng ngoài trời lạnh, giọng nói cũng bị khói hun đến khàn.

Nhìn chằm chằm Giang Viện Triều uống cạn nước, sắc mặt Giang Thiên Ca mới tốt hơn một chút.

Biết hơn nửa đêm ông không ngủ, chạy xuống lầu dưới khách sạn ngồi xổm là vì Phương Đức Âm, Giang Thiên Ca liền kể lại tỉ mỉ tình hình của Phương Đức Âm cho ông nghe.

Ngay cả những gì Phương Đức Âm đã nói, ăn gì, uống mấy cốc nước, đều nói ra hết.

Đương nhiên, cô cũng không quên nhân cơ hội “dạy dỗ” Giang Viện Triều.

Bởi vì đột nhiên biết chuyện Phương Đức Âm đến Thượng Hải, tâm trạng Giang Viện Triều vốn dĩ rất phức tạp, khó diễn tả thành lời.

Nhưng bị Giang Thiên Ca thỉnh thoảng lại “dạy dỗ”, ông cũng chẳng còn thời gian để mà thấy phức tạp hay nặng nề nữa.

Giang Viện Triều bất đắc dĩ cười.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 386: Chương 386



Giang Thiên Ca trừng mắt: “Cười cái gì?”

“Chắc là vậy thôi. Con đi mua bữa sáng cho ba, ăn xong ba về ngay, nếu không đụng phải mẹ, gây ra chuyện gì, con sẽ mặc kệ đấy.”

Nói xong, cũng không quan tâm phản ứng của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca đứng dậy đi lấy bữa sáng cho ông, nhìn ông ăn xong, đẩy người ra ngoài: “Xong rồi, đi thôi.”

Trước khi Giang Viện Triều lái xe đi, Giang Thiên Ca nhìn chằm chằm, uy h**p:

“Tối nay ba còn dám làm vậy nữa, con sẽ lấy loa phóng thanh, thông báo cho cả thiên hạ biết, để ba trở thành nhân vật chính trong câu chuyện phiếm của đồng nghiệp, bạn bè, hàng xóm láng giềng, xấu hổ c.h.ế.t ba!”

Giang Viện Triều: “...”

“Nếu ba không nhịn được, thì tự mình xem ảnh đi.” Liếc nhìn Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca vạch trần: “Đừng tưởng rằng con không biết, ba đã lén lấy của con mấy tấm ảnh.”

Trước đó Phương Thủ Nghĩa gửi ảnh của Phương Đức Âm cho cô, nhưng cách mấy ngày, đã có mấy tấm không cánh mà bay.

Ảnh chụp đến tay ai, không cần nghĩ cũng biết.

...

Đưa Giang Viện Triều đi, Giang Thiên Ca nhìn đồng hồ rồi chạy lên lầu.

Ước chừng Phương Đức Âm còn chưa tỉnh, Giang Thiên Ca rón rén mở cửa, muốn thừa dịp bà chưa biết, lén lút chui về giường, giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhưng cô vừa mở cửa, đã thấy Phương Đức Âm đã ăn mặc chỉnh tề đứng bên cạnh bàn.

Giang Thiên Ca dừng lại.

Vị trí mà Phương Đức Âm đang đứng có chút vi diệu: Cách cửa sổ khoảng hơn một mét.

Ở vị trí của Phương Đức Âm, tiến lên một bước, quay đầu là có thể nhìn rõ người và vật ngoài cửa sổ. Lui về phía sau một bước, thì chẳng nhìn thấy gì cả.

Vậy, Phương Đức Âm dậy từ lúc nào?

Bà có nhìn thấy Giang Viện Triều không?

Nếu như nhìn thấy, có nhận ra Giang Viện Triều không?

Trong lòng Giang Thiên Ca có chút không chắc chắn, cô nhìn Phương Đức Âm, muốn tìm kiếm đáp án từ trên mặt bà.

Nhưng đáp án muốn tìm không thấy, chỉ thấy Phương Đức Âm đang mỉm cười dịu dàng nhìn cô: “Đi đâu vậy? Mẹ đang định đi tìm con.”

Giang Thiên Ca đảo mắt, nói: “Mẹ, con vừa mới xuống lầu xem kịch.”

Phương Đức Âm: “...”

“Mẹ, mẹ có biết không, vừa nãy có người rảnh rỗi sinh nông nổi, nửa đêm không ngủ, ở dưới lầu tự biên tự diễn vở kịch tự ngược.”

Giang Thiên Ca ghé sát vào Phương Đức Âm, nháy mắt, hóng hớt nói:

“Romeo người ta đứng dưới ban công, còn biết dùng đá ném cửa sổ, để Juliet biết anh ta đến, gọi Juliet ra ngoài.”

“Nhưng vừa rồi người dưới lầu, chỉ ngồi một mình, im thin thít, nhìn không khí bày ra vẻ u buồn si tình. Nếu không phải con phát hiện, xuống làm khán giả cho ông ta, chắc cả đời này cũng chẳng ai biết chuyện ông ta làm.”

“Người bình thường, chắc chắn không làm ra chuyện như vậy, người này chắc chắn đầu óc có vấn đề. Mẹ, mẹ nói có đúng không?”

“Người này, nếu con quen biết, con có thể lấy chuyện này ra cười nhạo ông ta mười năm.” Nghĩ đến chuyện Giang Viện Triều làm, Giang Thiên Ca nhếch miệng cười, trong mắt lóe lên tia sáng.

Giang Viện Triều, sau này cứ chờ bị cô cười nhạo đi.

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, ánh mắt Phương Đức Âm lóe lên, bà cúi đầu, nói: “... Có lẽ... Ông ấy cũng sợ làm phiền đến người khác...”

Thấy Giang Thiên Ca nhìn về phía mình, Phương Đức Âm cười cười, nói: “Không nói chuyện này nữa, đói không? Chúng ta đi ăn cơm?”

Sóng mắt Giang Thiên Ca hơi đảo quanh, liền cười nói: “Chỉ có hai người chúng ta ăn, không gọi Anh bảy, anh ấy phỏng chừng còn chưa dậy đâu, chúng ta không quấy rầy anh ấy ngủ nướng.”

Một ngày sau đó, Giang Thiên Ca dẫn theo Phương Đức Âm đi dạo khắp nơi ở thành phố Hải, vừa đi vừa nghỉ một ngày.

Chạng vạng tối khi trở về, nhà họ Phương ở Cảng Thành gọi điện thoại tới.

Người gọi điện thoại là Phương Thủ Nghĩa, ông muốn nói chuyện với Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca đoán được Phương Thủ Nghĩa muốn nói chuyện gì với mình.

Nhận điện thoại, cô liền lên tiếng hỏi trước: “Cậu, tìm cháu có chuyện gì sao? Trước tiên tuyên bố, họ hàng hàn huyên hỏi han, có thể miễn phí, nhưng đề cập đến một số vấn đề chuyên môn, là phải thu phí.”

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, Phương Thủ Nghĩa vui vẻ, tiếp lời cô hỏi: “Vậy xin hỏi vị đại sư này, tiêu chuẩn thu phí của cháu là gì?”

Giang Thiên Ca: “Cậu nhiều tiền, cứ tính theo giây, một giây một trăm.”

Phương Thủ Nghĩa càng vui vẻ: “Thế nào, tiêu chuẩn của cháu vẫn là xem người mà kê đơn sao? Cậu nhiều tiền, cháu liền thu phí cao, cháu là muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo à?”

Giang Thiên Ca: “Đúng, cướp của người giàu chia cho người nghèo. Cướp của cậu, cứu giúp người nghèo là cháu.”

Sau khi nói đùa một hồi, khiến bầu không khí trở nên không đứng đắn, Giang Thiên Ca mới kéo câu chuyện trở về:

“Cậu, có chuyện gì thì cậu nói nhanh đi, cháu bận rộn lắm, lịch trình kín mít, lát nữa còn phải đi hẹn hò với người đẹp, không thể để người đẹp chờ lâu được.”

Nghe cô nghiêm trang nói, Phương Thủ Nghĩa buồn cười hỏi: “Người đẹp nào? Lục Chính Tây sao? Cậu ấy chờ cháu lâu một chút, sẽ có ý kiến? Cậu ấy như vậy không được, mấy ngày nữa cậu giúp cháu dạy dỗ cậu ấy...”

Giang Thiên Ca: “Em gái cậu.”

Phương Thủ Nghĩa: “...”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 387: Chương 387



Mặc dù biết “em gái cậu” mà cô nói, đúng là em gái mình, nhưng nghe hai chữ này, không hiểu sao lại có cảm giác bị mắng?

Để phòng bị mắng nữa, Phương Thủ Nghĩa trở về vấn đề chính: “Thiên Ca, tối hôm qua Hành Xuyên có nói với cậu những lời cháu nói.”

Ngừng lại một chút, Phương Thủ Nghĩa nghiêm túc hỏi: “Thiên Ca, những quan điểm kia của cháu, là từ đâu có được?”

Cái nhìn của ông đối với xu thế phát triển của đại lục trong tương lai, không ít người cảm thấy quá lạc quan và mạo hiểm, nhưng những lời Giang Thiên Ca nói, quan điểm còn lạc quan hơn ông, sáng sủa, táo bạo, lại càng có tính định hướng.

Ông có một loại trực giác, Giang Thiên Ca phán đoán, là đúng.

Ông muốn tìm Giang Thiên Ca để kiểm chứng trực giác trong lòng mình.

Nhưng ông lại không biết, Giang Thiên Ca sẽ không cho ông đáp án.

“Từ đâu mà có được? Chỉ đọc sách xem báo xem tin tức, phân tích chính sách tình hình trong và ngoài nước, là có được kết quả này.”

Giọng điệu Giang Thiên Ca lộ ra một sự đương nhiên, Phương Thủ Nghĩa đang muốn truy vấn, liền nghe thấy cô hỏi:

“Cậu, chẳng lẽ cậu không cảm thấy sao? Chẳng phải cậu am hiểu nhất việc này sao, vậy mà không nhìn ra?”

“Cháu có thể nghĩ đến, cậu lại không nghĩ tới, tại sao có thể như vậy? Chẳng lẽ cháu quá thông minh? Ha ha, cháu quả nhiên là thiên tài.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phương Thủ Nghĩa: “...”

Cháu là thiên tài, cháu thông minh, không phải là đang ám chỉ cậu ngốc sao?

Phương Thủ Nghĩa không từ bỏ tiếp tục truy hỏi, nhưng nghe Giang Thiên Ca càng nói càng huyên thuyên, ông kịp thời dừng lại.

Nhưng cũng không biết là do Giang Thiên Ca huyên thuyên hay là cái gì khác, trong lòng ông đối với Giang Thiên Ca lại có một loại tin tưởng khó hiểu.

Ông âm thầm quyết định, sau này có chuyện gì không thể quyết định, có thể tìm Giang Thiên Ca tâm sự, cô cứ thao thao bất tuyệt, không ai bằng.

(Giang Thiên Ca: Người khác cười ta quá điên, ta cười người khác nhìn không thấu...

Chuyện muốn hỏi hỏi mãi không ra, Phương Thủ Nghĩa liền chuyển chủ đề, nói cho Giang Thiên Ca quyết định của nhà họ Phương: “Năm nay chúng ta sẽ về Bắc Thành đón năm mới.”

“Mẹ cháu cũng biết chuyện này. Cháu bàn bạc với bà ấy một chút, xem trước năm có nên về Cảng Thành hay không, không về thì cứ đến Bắc Thành cũng được, đợi sau năm mới lại đến Cảng Thành.”

Giang Thiên Ca gật gật đầu, “Cháu biết rồi...”

...

Giang Thiên Ca vừa cúp điện thoại của Phương Thủ Nghĩa, liền thấy Phương Hành Xuyên đứng ở cửa, nháy mắt với cô: “Bạn trai em tới rồi.”

Giang Thiên Ca hỏi: “Ở đâu?”

“Đang bị cô thẩm vấn.”

Nhìn thấy vẻ mặt Phương Hành Xuyên có chút hả hê, Giang Thiên Ca liếc anh một cái: “Anh không biết, mẹ vợ nhìn con rể, là càng nhìn càng thuận mắt sao?”

“À, anh bây giờ còn chưa là bạn trai chính thức của ai, cũng khó trách không biết những thứ này.” Nói xong, ánh mắt Giang Thiên Ca như cười như không nhìn Phương Hành Xuyên một lượt.

Khoảng thời gian này, Hoàng Dao Dư chỉ lo chơi với cô, cũng không có thời gian để ý Phương Hành Xuyên.

“Em nói anh này, anh là con trai, sao cứ rụt rè mãi, định chờ Hoàng Dao Dư là con gái chủ động à?”

Bị Giang Thiên Ca vạch trần, trên mặt Phương Hành Xuyên hiện lên vài phần không được tự nhiên.

Nghĩ Giang Thiên Ca đã và Lục Chính Tây đang yêu nhau, cô có kinh nghiệm ở phương diện này, Phương Hành Xuyên do dự một chút, nói:

“Trước đây Dao Dư đi Châu Âu học tập, anh trai cô ấy bảo anh chăm sóc cô ấy. Nếu anh yêu đương với Dao Dư, anh trai cô ấy có thể sẽ không nhận nh là bạn nữa.”

“Lúc em và Lục Chính Tây ở bên nhau, Lục Chính Tây có bị bố em đánh không? Có cách nào có thể khiến anh trai Dao Dư đồng ý cho chúng ta ở bên nhau không?”

Giang Thiên Ca: “Có.”

Ánh mắt Phương Hành Xuyên sáng lên, mong đợi hỏi: “Cách gì?”

Giang Thiên Ca: “Em cho anh một trận.”

Phương Hành Xuyên: “...”

Giang Thiên Ca: “Anh muốn ở cùng Hoàng Dao Dư, nhất định sẽ bị anh trai cô ấy đánh. Anh không muốn bị anh ấy đánh, vậy để em đánh cho, em đánh anh thành đầu heo, anh trai Hoàng Dao Dư hẳn là sẽ không nỡ đánh anh nữa.”

Làm xong quân sư quạt mo, Giang Thiên Ca liền mặc kệ Phương Hành Xuyên, đi tìm Phương Đức Âm và Lục Chính Tây.

Phương Đức Âm và Lục Chính Tây đang ngồi trong một góc yên tĩnh ở nhà hàng trên tầng hai, lúc Giang Thiên Ca đi qua, mặc dù không nghe thấy họ nói gì, nhưng từ biểu cảm của hai người có thể thấy, họ đang trò chuyện rất vui vẻ.

Đã nói rồi, mẹ vợ nhìn con rể, càng nhìn càng thuận mắt.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca đi tới, Phương Đức Âm cười bảo Giang Thiên Ca ngồi xuống bên cạnh mình: “Mẹ đang nói chuyện với Chính Tây.”

Giang Thiên Ca ngồi xuống, hỏi: “Nói gì con sao? Mắng con hay là khen con? Nếu là khen con, có thể nói lại lần nữa.”

Nhìn thấy Giang Thiên Ca mở to mắt, vẻ mặt chờ được khen, Phương Đức Âm không nhịn được cười.

Lục Chính Tây đến, là đưa quần áo và đồ dùng hàng ngày cho Giang Thiên Ca.

Vừa rồi cũng đã nói chuyện xong với Phương Đức Âm, bây giờ nhìn thấy Giang Thiên Ca, đưa đồ cho cô, Lục Chính Tây khách khí chào tạm biệt Phương Đức Âm rồi rời đi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 388: Chương 388



Chờ Lục Chính Tây đi rồi, Giang Thiên Ca liền cong mắt hỏi: “Mẹ, thế nào? Bạn trai con tìm có phải rất tốt hay không?”

Phương Đức Âm gật đầu cười: “Ừm, Chính Tây rất tốt, từ nhỏ cậu ấy đã là một đứa trẻ rất ưu tú, bây giờ trưởng thành càng nổi bật hơn.”

Khóe miệng Giang Thiên Ca nhếch lên, vui vẻ nói: “Ban đầu, con để ý đến khuôn mặt của anh ấy, cảm thấy anh ấy đẹp trai, nên mới thích anh ấy.”

Hôm nay khi Giang Thiên Ca và Phương Đức Âm đi dạo bên ngoài, cô phát hiện Phương Đức Âm cũng là người coi trọng ngoại hình.

Phương Đức Âm cười, cũng hạ giọng nói: “Ừm, mẹ cũng cảm thấy cậu ấy rất đẹp trai.”

Nhìn Phương Đức Âm, Giang Thiên Ca đảo mắt, hỏi: “Vậy... Lục Chính Tây so với bố thì sao?”

Nghe được lời của Giang Thiên Ca, biểu cảm trên mặt Phương Đức Âm khựng lại.

Giang Thiên Ca cong mắt, nhìn Phương Đức Âm nói: “Con biết, sáng nay mẹ đã nhìn thấy ông ấy rồi.”

Buổi sáng, những lời cô nói với Giang Viện Triều, thật ra cũng là để thăm dò Phương Đức Âm. Từ phản ứng của Phương Đức Âm, cô đã đoán được, Phương Đức Âm nhìn thấy Giang Viện Triều, hơn nữa còn nhận ra ông.

Hôm nay, cô vẫn luôn lặng lẽ quan sát phản ứng của Phương Đức Âm, thấy bà không biểu hiện ra cảm xúc khác thường gì, nghe cô nói chuyện, còn thường xuyên mỉm cười.

Vân Mộng Hạ Vũ

Cô biết, Phương Đức Âm không có nhiều kháng cự với sự xuất hiện của Giang Viện Triều.

Thật ra, lúc sáng sớm, cũng có thể nhìn ra thái độ của Phương Đức Âm đối với Giang Viện Triều.

Nghe thấy cô nói muốn chọc ghẹo Giang Viện Triều, Phương Đức Âm vội vàng nói đỡ cho ông, giống như muốn biến cô thành một đứa con gái vô tâm.

Nếu đã như vậy, cô cũng không cần tốn sức giấu diếm, trực tiếp nói rõ với Phương Đức Âm, để bà chuẩn bị trước, cũng đỡ phải để Giang Viện Triều diễn thêm vở kịch nào nữa.

Nghĩ đến chuyện buổi sáng của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca vẫn không nhịn được lộ ra vẻ ghét bỏ: “Mẹ, con muốn hỏi, những chiêu trò này của bố, trước kia ông ấy đã từng dùng chưa?”

Bình thường Giang Viện Triều luôn tỏ vẻ nghiêm túc, phim tình cảm sướt mướt trên phim ông không xem, ông biết những thứ này, chắc là tự học được.

Chậc, về sau chờ ông về hưu, có thể đi làm biên kịch được, chắc là có thể sánh ngang với dì Quỳnh Dao.

Nhìn Phương Đức Âm, Giang Thiên Ca lại tò mò hỏi: “Mẹ, trước đây có phải ông ấy cũng dùng chiêu trò như vậy để theo đuổi mẹ không?”

Vốn dĩ, nghe Giang Thiên Ca nói thẳng ra chuyện bà nhìn thấy Giang Viện Triều, trên mặt Phương Đức Âm hiện lên vài phần không tự nhiên.

Bây giờ nghe Giang Thiên Ca trêu chọc, bà càng thêm ngại ngùng, hai má đỏ ửng.

“Ấy, mẹ đừng ngại, ở đây chỉ có hai mẹ con, chúng ta trao đổi kinh nghiệm, mẹ yên tâm, con sẽ không nói ra ngoài đâu.”

Cùng lắm là sau này âm thầm cười Giang Viện Triều.

Phương Đức Âm đỏ mặt lắc đầu, nói: “Không có.”

Mặc dù Giang Thiên Ca tiếc nuối vì không nghe được “chuyện tình yêu của bố mẹ”, nhưng thấy vẻ mặt ngại ngùng của Phương Đức Âm, cô cũng không hỏi thêm nữa.

Chớp chớp mắt, Giang Thiên Ca âm thầm thở dài. Haiz, mẹ và bố, đúng là không giống nhau.

Nếu bây giờ ngồi bên cạnh là Giang Viện Triều, chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy, cô ít nhất cũng phải moi được chút thông tin.

Đặt tiếc nuối sang một bên, Giang Thiên Ca dò hỏi “tình hình” cho ông bố: “Vậy mẹ, mẹ nghĩ thế nào? Còn cho ông ấy cơ hội không?”

“Lâm Đại Vĩ trước đó, có phải ông ta nói với mẹ, bố tái hôn rồi không?”

Mặc dù biết Phương Đức Âm đã biết chuyện của Lâm Đại Vĩ, nhưng Giang Thiên Ca cảm thấy, vẫn phải giải thích cho bà: “Lâm Đại Vĩ thật ra là lừa mẹ.”

“Lâm Đại Vĩ trở về Bắc Thành, còn cố ý chạy đến trước mặt bố, nói mẹ tái hôn ở Cảng Thành, bố vì chuyện này, còn âm thầm buồn bã rất lâu.”

“Sau đó, sau khi biết Lâm Đại Vĩ cố ý lừa mình, bố đã đi dạy dỗ Lâm Đại Vĩ một trận.”

Giang Viện Triều cụ thể đã làm gì, Giang Thiên Ca không biết, nhưng trước khi đến tỉnh Hải, cô đã nhiều lần nhìn thấy Lâm Đại Vĩ chạy đến tìm Giang Viện Triều cầu xin.

Nhìn dáng vẻ Lâm Đại Vĩ nhếch nhác, khúm núm, có thể biết, Giang Viện Triều ra tay chắc chắn không nhẹ.

Nói xong chuyện của Lâm Đại Vĩ, Giang Thiên Ca lại nói: “Theo con được biết, trong những năm này, bố sống rất đàng hoàng, giống như người tu hành, vì chuyện này, bà nội buồn phiền không ít.”

Giang Thiên Ca kể sơ lược tình hình của Giang Viện Triều và nhà họ Giang, cuối cùng còn cam đoan: “Mẹ yên tâm, con nói đều là thật, sẽ không giúp bố lừa gạt mẹ đâu.”

“Nhưng nếu mẹ có chuyện gì không muốn nói cho bố, mẹ cứ nói với con, con có thể giúp mẹ lừa gạt bố một chút.”

Nói xong, Giang Thiên Ca nháy mắt, ra vẻ “Mẹ yên tâm, có chuyện gì, con sẽ giữ bí mật cho mẹ”.

Phương Đức Âm cong mắt cười.

Nhìn thấy ánh mắt Phương Đức Âm nhìn mình tràn đầy ý cười và cưng chiều, khóe mắt Giang Thiên Ca tràn ra ý cười, cô đưa tay ôm cánh tay Phương Đức Âm, dịu dàng nói:
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 389: Chương 389



“Nếu mẹ không muốn để ý tới bố, không muốn cho bố cơ hội, con cũng rất ủng hộ mẹ. Bố tuy có không ít ưu điểm, nhưng khuyết điểm cũng nhiều vô số kể. Nếu mẹ muốn đổi một người khác, hoặc là một mình tự do tự tại, con đều ủng hộ mẹ.”

“Trước đó cậu đã nói, cậu có rất nhiều thanh niên tài tuấn ưu tú, tùy mẹ chọn lựa. Nếu mẹ muốn đổi một người khác, cứ chọn một người trẻ tuổi, ưu tú, đẹp trai. Quan trọng nhất, là phải khiến mẹ thích.”

“Mẹ đừng vì con mà nhất định phải quay lại với bố. Mẹ là mẹ của Giang Thiên Ca, nhưng mẹ càng là Phương Đức Âm, lựa chọn trong cuộc sống của mẹ, nên lấy ý nguyện của bản thân làm chủ.”

“Cho dù là con, bố, hay là cậu, tất cả đều nên xếp sau ý nguyện của mẹ, mẹ không cần phải vì bất kỳ ai mà miễn cưỡng chính mình.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nghe được lời Giang Thiên Ca, Phương Đức Âm ngẩn người, một lát sau, trong hốc mắt liền dâng lên nước mắt.

Thấy thế, Giang Thiên Ca vội vàng nói: “Mẹ, thật ra con cảm thấy, với con mà nói, mẹ không quay lại với bố, tìm một người bạn trai mới, dường như sẽ có nhiều lợi ích hơn.”

“Nếu như vậy, mỗi lần lễ tết con đều có thể nhận được nhiều quà lì xì hơn. Đến lúc đó, mẹ nhớ phải giám sát người kia, nhất định không thể để cho ông ta keo kiệt, phải bảo ông ta tặng lì xì cho con thật dày! Mua quà cho con cũng phải mua đồ tốt nhất!”

Phương Đức Âm đang cảm động trước lời nói chu đáo của Giang Thiên Ca, lại nghe thấy cô nói những lời trẻ con tinh nghịch như vậy, bà không nhịn được bật cười.

Hốc mắt Phương Đức Âm vẫn còn long lanh nước, nhưng khuôn mặt tràn đầy ấm áp và ý cười, bà cong mắt gật đầu: “Ừ, mẹ biết rồi.”

Giang Thiên Ca cũng cười gật đầu. Cô cũng không hỏi Phương Đức Âm “Biết rồi”, là đáp lại lời cô nói trước đó, hay là đáp lại câu sau.

Sau khi được sự đồng ý của Phương Đức Âm, Giang Thiên Ca gọi điện thoại cho Giang Viện Triều.

Cô hừ một tiếng, úp mở với Giang Viện Triều: “Đồng chí Giang Viện Triều, bây giờ có hai tin tức, một tin tốt, một tin xấu, đồng chí muốn nghe tin nào trước?”

Đầu dây bên kia, Giang Viện Triều im lặng một lúc, sau đó trả lời: “Tin tốt.”

Giang Thiên Ca: “Hả? Người bình thường không phải đều muốn nghe tin xấu trước sao?”

Giang Viện Triều đáp: “Đó là người khác. Gặp người khác thì có thể suy đoán dựa theo cách nghĩ thông thường, nhưng gặp con thì không thể.”

Giang Thiên Ca: “Cũng đúng, bố không phải người bình thường. Người bình thường ai lại như bố, hơn nửa đêm chạy xuống lầu hút thuốc, diễn kịch thâm tình với không khí.”

Giang Viện Triều: “...”

“Vì bố đã chọn nghe tin tốt, vậy thì con sẽ nói tin xấu trước.”

Giang Thiên Ca ho một tiếng, nghiêm túc nói: “Đồng chí Giang Viện Triều, con trịnh trọng thông báo cho bố biết, vở kịch thần tượng trung niên khổ tình mà sáng nay bố diễn dưới lầu khách sạn, ngoài con ra, còn có một khán giả khác cũng xem được.”

Nghe được lời Giang Thiên Ca, ánh mắt Giang Viện Triều khựng lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, ông mấp máy môi, nhưng một lát sau, ông chỉ “ừ” một tiếng với điện thoại, không nói gì khác.

“Hả?” Giang Thiên Ca truy hỏi, “Chỉ ừ một tiếng thôi sao? Chẳng lẽ bố không muốn biết là ai cũng nhìn thấy chuyện xấu hổ của bố sao? Nếu không sau này bố muốn đưa tiền bịt miệng, cũng không tìm được người đâu.”

Giang Viện Triều cười nói: “Không phải con muốn nói cho bố biết hai tin tức sao, còn một tin nữa, bố đang đợi con đây.”

Giang Thiên Ca “Chậc” một tiếng, lẩm bẩm một câu “Sao bố không biết phối hợp với con một chút vậy”, rồi mới nói: “Tin tức còn lại chính là, vị khán giả đó, chính là nữ chính của bố.”

“Nữ chính của bố đã nhìn thấy màn tự ngược thâm tình của bố rồi đấy.”

Giang Viện Triều im lặng, điều này nằm trong dự liệu. Liếc mắt nhìn về phía cửa, Giang Thiên Ca nói: “Bố à, con chỉ có thể giúp bố đến đây thôi. Sau này tình huống như thế nào, hoàn toàn phải dựa vào chính bản thân bố rồi...”

...

Vì nhà họ Phương sẽ về Bắc Kinh ăn Tết, sau khi hỏi ý kiến của Giang Thiên Ca, Phương Đức Âm quyết định năm nay sẽ không về Hồng Kông nữa, mà sẽ trực tiếp từ Thượng Hải đến Bắc Kinh chờ người nhà họ Phương.

Trước đó Giang Thiên Ca đã nói muốn mời Tống Phương Bạch ăn cơm.

Cô muốn nhân cơ hội này, trước khi về Bắc Kinh sẽ mời ông một bữa. Sau khi gọi điện thoại cho Tống Phương Bạch, hai người hẹn nhau vào buổi tối ngày hôm sau.

Về khoản mời khách, Giang Thiên Ca chưa bao giờ keo kiệt, cô trực tiếp chọn nhà hàng tốt nhất thành phố.

Ban đầu cô muốn đặt một phòng riêng, nhưng trong nhà hàng dường như có khách hàng khác đang tổ chức sự kiện lớn nên không đặt được phòng, chỉ có thể sắp xếp chỗ ngồi ở khu vực chung.

Mặc dù chỉ là chỗ ngồi ở khu vực chung, nhưng nhìn chung môi trường xung quanh vẫn rất tốt, không có nhiều người, cũng không quá ồn ào, rất thuận tiện cho việc nói chuyện.

Bốn người ngồi cùng một chỗ, ngoại trừ Phương Hành Xuyên, ba người còn lại đều làm trong lĩnh vực máy tính, cho nên, phần lớn nội dung trò chuyện đều liên quan đến máy tính.

Nói chuyện một lúc, Tống Phương Bạch liền hỏi Giang Thiên Ca về dự định sắp tới: “Sau kỳ nghỉ Tết, trường học sẽ bắt đầu xác nhận danh sách du học sinh, bây giờ em đã quyết định như thế nào rồi?”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back