Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

[BOT] Mê Truyện Dịch
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 360: Chương 360



Cho nên, trên thế giới nơi nào có thể mua được thuốc hối hận? Nếu như anh ta nói không muốn em gái, còn kịp sao???

Thuốc hối hận, là không mua được.

Em gái, cũng không có khả năng trả hàng.

Phương Hành Xuyên đè nén tâm tình phức tạp trong lòng, mang theo Giang Thiên Ca, đi tiệm cơm anh ta đã đặt trước. Cũng may, lúc ăn cơm coi như trò chuyện với nhau vui vẻ. Ít nhất Giang Thiên Ca không nói lời gì đ.â.m tâm anh ta nữa.

Hai người trò chuyện về nhà họ Phương, trò chuyện về Giang Viện Triều, cũng nói về tình hình thương lượng giữa M Quốc và Hoa Hạ quốc hôm nay.

Nói đến Joseph, Phương Hành Xuyên liền tò mò hỏi: “Ông ta thật sự bị ong mật đốt sao? Làm sao bị đốt?”

Giang Thiên Ca sắc mặt không đổi gật đầu: “Ừm. Thật sự bị ong mật đốt.”

“Còn có thể bị đốt thế nào? Không phải đã nói rồi sao, chính ông ta chọc tổ ong, cho nên bị đốt.”

Phương Hành Xuyên cười cười, anh ta biết, Giang Thiên Ca nói nửa thật nửa giả, Joseph bị ong mật đốt, khẳng định là thật, nhưng chọc tổ ong, khẳng định là giả.

Thân thể anh ta nghiêng về phía giữa bàn, hạ giọng hỏi: “Anh hơi tò mò, là ai nghĩ ra chủ ý tinh quái như vậy?”

Người có thể nghĩ ra chủ ý tinh quái như vậy, tuyệt đối là một nhân tài.

Sợ Giang Thiên Ca không yên lòng, anh ta bảo đảm: “Em yên tâm, lời em nói với anh, anh chắc chắn sẽ không nói ra. Anh cũng rất không ưa những người nước M kia”

Giang Thiên Ca: “Đã nói là chính anh ta chọc tổ ong rồi mà.”

“Làm sao...” Nhìn thấy ánh mắt chuyển động của Giang Thiên Ca, Phương Hành Xuyên dừng lại, trong đầu anh ta đột nhiên toát ra một ý nghĩ.

Bởi vì muốn hiểu rõ hơn về cô em gái mới Giang Thiên Ca này, vừa rồi lúc gọi điện thoại cho Phương Thủ Nghĩa, anh ta đã cố ý hỏi thăm tính cách của Giang Thiên Ca.

Phương Thủ Nghĩa nói không ít về Giang Thiên Ca, trong đó có nhắc tới, Giang Thiên Ca thường xuyên làm việc bất ngờ, có đôi khi còn có một chút tinh quái. Đương nhiên, Phương Thủ Nghĩa cố ý cường điệu nói với anh ta, chỉ là một chút xíu, một chút...

Cho nên, có thể chuyện Joseph bị ong mật đốt là do Giang Thiên Ca làm hay không?

Phương Hành Xuyên nghĩ như vậy, cũng nhịn không được hỏi ý nghĩ trong đầu ra miệng.

Giang Thiên Ca liếc mắt nhìn anh ta, khiển trách nói: “Anh nghĩ gì vậy, em là người như vậy sao? Làm sao em có thể làm chuyện thả ong mật đốt người?”

Giang Thiên Ca nói một cách nghiêm túc, chính nghĩa.

Lời này cũng không có một chút sai.

Ong mật vốn không phải do cô thả, là Lương Hạo mở rương thả ra.

Con mắt Giang Thiên Ca giật giật, buông đũa trong tay xuống, ngồi nghiêm chỉnh, nhìn về phía Phương Hành Xuyên chất vấn:

“Phương Hành Xuyên tiên sinh, anh oan uổng một nữ sinh dịu dàng an tĩnh, trầm ổn hiểu chuyện, thông minh nghe lời, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, thấu hiểu lòng người, người gặp người yêu, thật sự tốt sao?”

Phương Hành Xuyên: “...”

Nghe được Giang Thiên Ca nghiêm trang khen mình như vậy, khóe miệng Phương Hành Xuyên nhịn không được co giật.

Anh ta có chút hoài nghi, Giang Thiên Ca vừa rồi nói một tràng dài như vậy, xác định là thích hợp dùng cho cô sao?

Ít nhất, lấy kinh nghiệm anh ta vừa rồi liên tiếp bị đ.â.m hai lần mà xem, từ “thấu hiểu lòng người” này, không hề phù hợp với cô.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca còn như thật bày ra vẻ mặt nghiêm túc, Phương Hành Xuyên nhịn không được cười ra tiếng, “Ha ha, Thiên Ca, em sao lại đáng yêu như vậy.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Anh ta cười nói: “Công việc này kết thúc, anh có thể nghỉ phép về Cảng Thành, đến lúc đó em cùng anh trở về nhé.”

Tính cách của Giang Thiên Ca thật sự rất thú vị. Nếu cô có thể cùng nhau trở về Cảng Thành, đến lúc đó, trong nhà nhất định sẽ rất náo nhiệt, chắc chắn cô út cũng sẽ rất vui vẻ.

“Chuyện này trước tiên để qua một bên, anh đừng có đánh trống lảng.” Giang Thiên Ca tiếp tục nghiêm mặt, “Phương Hành Xuyên tiên sinh, em rất nghiêm túc nói cho anh biết, em đối với thái độ của anh có một chút bất mãn.”

“Ách...” Phương Hành Xuyên trên mặt tươi cười dừng lại, đánh giá biểu cảm của Giang Thiên Ca trong chốc lát, anh ta chần chờ hỏi: “Em... thật sao?”

Giang Thiên Ca: “Ừ, nghiêm túc.”

Phương Hành Xuyên cảm thấy Giang Thiên Ca chắc chắn sẽ không bởi vì chuyện nhỏ này mà tức giận, Giang Thiên Ca nhất định là đang cố ý hù dọa anh ta.

Anh ta nhìn vào mắt Giang Thiên Ca, muốn tìm ra chứng cứ Giang Thiên Ca hù dọa anh ta. Nhưng lại nhìn thấy Giang Thiên Ca mím môi, cụp mắt, từ chối nhìn anh ta.

Dừng một chút, trong lòng Phương Hành Xuyên có chút không chắc. Không phải anh ta thật sự chọc giận Giang Thiên Ca rồi chứ? Dễ dàng tức giận như vậy sao, chẳng lẽ đây chính là sự khác biệt giữa em gái và em trai?

Lại nhìn biểu cảm của Giang Thiên Ca, trong lòng Phương Hành Xuyên đột nhiên có chút hoảng hốt.

Nghĩ nghĩ, anh ta lập tức nhận thua: “Thiên Ca, xin lỗi, em đừng giận, anh họ nói đùa thôi.”

“Em đúng là một nữ sinh dịu dàng an tĩnh, trầm ổn hiểu chuyện, thông minh nghe lời, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, thấu hiểu lòng người, người gặp người yêu...”

Giang Thiên Ca: “...”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 361: Chương 361



Một tràng dài như vậy, lúc chính mình nói ra, không cảm thấy có gì, nhưng bây giờ nghe Phương Hành Xuyên nghiêm túc lặp lại một lần, trong lòng cô đột nhiên có chút xấu hổ.

Ánh mắt Giang Thiên Ca lóe lên.

Cô vốn là thấy Phương Hành Xuyên hóng hớt truy hỏi Joseph bị đốt, liền muốn cố ý chuyển dời lực chú ý của anh ta. Hình như, cô đánh trống lảng hơi quá?

Bất quá, từ phản ứng của Phương Hành Xuyên, cô cũng đại khái hiểu rõ tính cách của anh ta. À, vị anh họ này, tính cách cũng như tính tình đều rất tốt.

Không bao gồm Phương Đức Âm, nhà họ Phương, hiện tại cô quen biết Phương Thủ Nghĩa và Phương Hành Xuyên, tính cách của hai người đều rất tốt.

Từ trên người bọn họ, đại khái cũng có thể đoán ra, những người khác của nhà họ Phương hẳn là cũng sẽ không khó chung sống.

Thấy Phương Hành Xuyên còn đang cẩn thận quan sát biểu cảm của cô, tựa hồ là đang nhìn xem cô đã hết giận hay chưa, Giang Thiên Ca cũng không tiện tự mình phá hỏng màn kịch của chính mình, liền không đề cập chuyện vừa rồi, cô cười cười, nói: “Ừm, được rồi, Anh bảy, chúng ta tiếp tục ăn cơm đi.”

Nghĩ đến chính mình dù sao cũng là hù dọa Phương Hành Xuyên, cô liền có qua có lại nói:

“Anh bảy, anh cũng là một nữ sinh dịu dàng an tĩnh, trầm ổn hiểu chuyện, thông minh nghe lời, nhiệt tình giúp đỡ mọi người, thấu hiểu lòng người, người gặp người yêu...”

“Ách, không, nam sinh. Nam sinh.” Giang Thiên Ca cong mắt, cầm lấy ấm trà bên cạnh rót cho anh ta một chén trà để tạ lỗi.

Phương Hành Xuyên: “...”

...

Ăn xong một bữa cơm, Phương Hành Xuyên lại có thêm nhận thức mới về “giống loài” em gái. Có thể nói anh vừa yêu vừa hận Giang Thiên Ca.

Nhưng mà, dù có hận đến nghiến răng nghiến lợi, cũng chẳng để làm gì, chỉ có thể tự mình tiêu hóa trong lòng.

Em gái ruột của mình, hận thì có thể làm gì chứ?

Chỉ có thể nhịn, cưng chiều thôi.

Cơm nước xong xuôi, hai người ngồi nói chuyện thêm một lúc nữa mới ra khỏi phòng riêng.

Vừa đi chưa được hai bước, đã thấy ở góc hành lang phía trước có bảy tám người đang đứng, có nam có nữ. Mấy người đàn ông chắn ngang, không thấy rõ tình hình của các cô gái.

Cách ăn mặc của mấy gã đàn ông kia dễ dàng khiến người khác đoán ra thân phận đại khái của bọn họ.

Áo da báo, đồ da chạm khắc, đầu bóng nhẫy, dây chuyền vàng to...

Những kẻ mới giàu cố gắng hết sức để ghi rõ trên người mình dòng chữ “Lão tử có tiền”.

Mấy năm trước bắt đầu cải cách mở cửa, không ít người đầu tiên xuống biển kinh doanh đều đã kiếm được đầy bồn đầy bát.

Trước kia, mọi người đều lấy việc có thể đi làm ở đơn vị nhà nước, có thể ăn lương thực thương phẩm làm vinh dự, cho dù là hiện tại, cũng có không ít người vẫn giữ quan điểm này.

Những người đầu tiên xuống biển kinh doanh kiếm tiền, phần lớn đều là vì không có công việc ổn định, không có việc làm, không có thu nhập, “không còn con đường nào khác”, mới chọn xuống biển kinh doanh.

Trước kia, vì không có công việc chính thức nên bị người khác khinh thường. Bây giờ bọn họ kiếm được tiền, liền ra sức khoe khoang cho người khác biết mình kiếm được tiền, phát đạt.

Nếu không, chẳng phải giống như mặc áo gấm đi đêm sao.

Giang Thiên Ca hiểu được tâm lý muốn khoe khoang của bọn họ, nhưng lại không thể chấp nhận được cách ăn mặc lòe loẹt của bọn họ. Cô đang định thu hồi ánh mắt thì nghe thấy một giọng nữ:

“Tránh ra! Tôi không quen biết các người.”

Giọng nói của cô gái mang theo sự tức giận.

“Ơ kìa, cô em nói vậy là không đúng rồi.” Một gã đàn ông đeo đầy vàng ở cổ, cổ tay, ngón tay cười ha hả.

“Trước kia không quen, bây giờ làm bạn, chẳng phải là quen sao? Cô em, mấy anh em chúng tôi đã đặt phòng lớn nhất ở đây rồi, đi nào, nể mặt anh, cùng nhau ăn bữa cơm!”

Hắn ta nói xong, liền định đưa tay ôm cô gái đối diện.

Nhìn thấy động tác của hắn, ánh mắt Giang Thiên Ca hoàn toàn lạnh xuống.

Cô đang định đi qua, nhưng Phương Hành Xuyên bên cạnh còn nhanh hơn cô.

“Em ở lại đây đừng nhúc nhích.”

Dặn dò Giang Thiên Ca xong, Phương Hành Xuyên trầm mặt, sải bước đi tới, đẩy gã đàn ông kia ra, che chở cho cô gái phía sau, lạnh lùng nhìn hắn ta chất vấn: “Mấy người muốn làm gì? Muốn giở trò lưu manh à?”

“Anh Hành Xuyên!”

Giang Thiên Ca đi sau vài bước, theo sát Phương Hành Xuyên, nhưng sau khi nghe thấy tiếng “Anh Hành Xuyên” đầy tình cảm này, cô liền dừng lại.

Ra là Phương Hành Xuyên phản ứng mạnh như vậy là vì quen biết cô gái kia. Quan hệ có vẻ không bình thường.

Nhìn thấy Phương Hành Xuyên bảo vệ cô gái kia phía sau, còn cô gái kia thì nắm chặt cánh tay Phương Hành Xuyên, vẻ mặt đầy ỷ lại và tin tưởng, Giang Thiên Ca suy nghĩ một chút, quyết định lùi lại phía sau vài bước, nhường cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân cho Phương Hành Xuyên.

Gã đàn ông kia thấy Phương Hành Xuyên đột nhiên xuất hiện, nheo mắt, vẻ mặt khinh thường và ngạo mạn: “Mày là thằng nào? Cút ngay.”

“Dám lo chuyện bao đồng của tao, chán sống rồi phải không? Mấy thằng kia, lên, dạy dỗ nó cho tao!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Phương Hành Xuyên có vẻ như vẫn thường xuyên tập luyện, lúc gã kia định động thủ, ban đầu Phương Hành Xuyên vẫn có thể chống đỡ. Nhưng đáng tiếc, Phương Hành Xuyên không phải dân chuyên nghiệp, đối phương lại đông người hơn.

Không bao lâu, anh đã bị mấy gã kia bao vây.

Đang định xem Phương Hành Xuyên thể hiện như thế nào, anh hùng cứu mỹ nhân ra sao, thì Giang Thiên Ca: “...”
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 362: Chương 362



Giang Thiên Ca im lặng một giây, bước nhanh lên, kéo Phương Hành Xuyên ra khỏi vòng vây.

“Ơ? Lại thêm một em gái xinh đẹp nữa à? Em gái, em cũng đến ăn cơm hả?”

Nghe thấy giọng điệu khiến người ta buồn nôn ấy, ánh mắt Giang Thiên Ca lập tức trở nên sắc bén như dao: “Ăn gì thì ăn, biến đi.”

Giang Thiên Ca trực tiếp nhấc chân, đạp thẳng vào hạ bộ của hắn ta: “A!... Con khốn...”

Giang Thiên Ca lạnh lùng hừ một tiếng, nhân lúc hắn ta cúi người che chắn, cô dồn toàn lực, dùng đầu gối thúc thẳng vào sống mũi hắn ta, đồng thời vung tay c.h.é.m về phía gáy, “A!”

Mấy tên còn lại thấy vậy đều ngẩn người, sau khi hoàn hồn, bọn chúng liền định xông vào đánh Giang Thiên Ca.

“Thiên Ca!” Phương Hành Xuyên lo lắng gọi, muốn kéo Giang Thiên Ca ra sau lưng.

Giang Thiên Ca đẩy anh ra: “Mấy tên này để em xử lý, anh bảo vệ bọn họ.” Cô vừa nói vừa chỉ tay vào hai cô gái bên cạnh, một tay nắm chặt thành nắm đấm, đ.ấ.m thẳng vào mặt một tên trong số đó.

Nhìn thấy cô ra tay dứt khoát, đánh gãy cả răng tên kia.

Phương Hành Xuyên: “...”

Hai cô gái: “...”

Kết quả cuối cùng, không cần phải nghi ngờ, là Giang Thiên Ca đánh cho mấy tên kia nằm la liệt trên đất k** r*n.

“Cô... Tay cô bị thương...” Hoàng Dao Dư vẫn còn sợ hãi, nhìn thấy m.á.u trên mu bàn tay Giang Thiên Ca, sắc mặt cô ta trắng bệch, vẻ mặt áy náy và lo lắng.

“Không phải m.á.u của tôi.” Nhìn thấy m.á.u dính trên tay, Giang Thiên Ca nhíu mày, vẻ mặt chán ghét.

Máu này là của tên vừa bị cô đánh vỡ mũi, dính vào tay cô.

Giang Thiên Ca cau mày nhìn Phương Hành Xuyên: “Anh gọi người đến xử lý bọn họ đi, em đi rửa tay.”

Phương Hành Xuyên gật đầu, lo lắng hỏi: “Thiên Ca, em thật sự không sao chứ? Nếu bị thương, chúng ta lập tức đến bệnh viện.”

“Thật sự không sao. Em đi rửa tay trước đây.”

Nói xong, Giang Thiên Ca đi về phía nhà vệ sinh.

Hoàng Dao Dư nhìn Phương Hành Xuyên, lại nhìn Giang Thiên Ca, do dự một giây, cô ta nói với Phương Hành Xuyên: “Anh Hành Xuyên, em cũng đi xem.”

Nói xong, cô ta chạy chậm đuổi theo Giang Thiên Ca.

Thấy Hoàng Dao Dư đi theo, Giang Thiên Ca cũng không nói gì.

Thấy Hoàng Dao Dư cứ len lén nhìn mình, Giang Thiên Ca mới lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”

Bị bắt gặp nhìn lén, Hoàng Dao Dư né tránh ánh mắt, lắc đầu: “Không... Không có gì.”

Một lúc sau, cô ta đỏ mặt nói: “... Chị... Rất xinh đẹp.”

Giang Thiên Ca nhướng mày nhìn cô ta, gật đầu: “Ừ, tôi biết.”

“Nhưng mà, tôi càng thích cô khen tôi những thứ khác hơn. Tôi còn có rất nhiều ưu điểm khác. Cô không thấy tôi vừa rồi đánh nhau rất lợi hại sao?”

“Ừ ừ ừ!” Hoàng Dao Dư gật đầu lia lịa, đôi mắt cô ta sáng lấp lánh nhìn Giang Thiên Ca: “Chị lợi hại lắm! Siêu cấp lợi hại luôn! Còn lợi hại hơn anh Hành Xuyên nữa!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn thấy vẻ mặt kích động của Hoàng Dao Dư, Giang Thiên Ca: “...”

“... Thật ra anh Hành Xuyên của tôi lợi hại hơn tôi.” Giang Thiên Ca cố gắng hết sức để gỡ gạc hình tượng cho anh họ hờ: “Anh ấy chỉ là... chỉ là hôm nay hơi thất thường thôi.”

Hoàng Dao Dư: “Vâng ạ, dù sao anh ấy cũng không lợi hại bằng chị.”

Giang Thiên Ca: “...”

Cô đã cố gắng hết sức rồi.

...

Trò chuyện với Hoàng Dao Dư một lúc, Giang Thiên Ca cũng hiểu sơ qua về mối quan hệ giữa cô ta và Phương Hành Xuyên.

Phương Hành Xuyên và anh trai Hoàng Dao Dư là bạn học kiêm bạn thân. Chiếc xe màu hồng chói sáng nay Phương Hành Xuyên lái, còn có cả chiếc xe màu đen vừa rồi, đều là của anh trai Hoàng Dao Dư.

Còn giữa Phương Hành Xuyên và Hoàng Dao Dư, có lẽ tồn tại mối quan hệ yêu thầm đơn phương.

Giang Thiên Ca rửa tay xong đi ra, Phương Hành Xuyên đang nói với cảnh sát về việc mấy tên kia quấy rối Hoàng Dao Dư và các bạn, quản lý nhà hàng đứng bên cạnh cười trừ, liên tục muốn dàn xếp ổn thỏa chuyện này.

Mấy tên kia đều là khách quen của nhà hàng, mỗi tháng đều mang đến cho nhà hàng một khoản tiền không nhỏ, đương nhiên quản lý không muốn bọn họ bị cảnh sát đưa đi.

Mấy tên kia cũng không sợ hãi gì, không hề sợ cảnh sát, tên tự xưng là Long ca che mặt sưng vù, hắn ta khinh miệt “xì” một tiếng với Phương Hành Xuyên.

“Nói cho mày biết, tao có tiền, mày nghĩ cảnh sát có thể quản được tao sao? Tao chỉ cần bỏ chút tiền là có thể giải quyết êm đẹp! Mày đợi đấy cho tao!”

“Đợi, đợi cái gì?” Giang Thiên Ca khoanh tay nhìn hắn ta: “Chờ tôi lại đạp vào hạ bộ của anh sao?”

“Mày...” Nhìn thấy Giang Thiên Ca, Long ca sợ hãi, vội vàng che hạ bộ, cảm giác đau đớn lại ập đến khiến hắn ta run rẩy, mồ hôi lạnh túa ra.

Những tên còn lại cũng không dám nhìn Giang Thiên Ca, sợ cô lại đánh bọn chúng một trận.

Giang Thiên Ca trợn trắng mắt, lũ người này chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, lúc thần tài ban phát tiền bạc, sao không xem kỹ người rồi mới ban.

Nhìn thấy đám người Long ca, Hoàng Dao Dư vốn dĩ còn hơi sợ, nhưng nhìn thấy dáng vẻ sợ sệt của bọn họ trước mặt Giang Thiên Ca, chút sợ hãi còn sót lại trong lòng cô ta liền biến mất, cô ta bám sát Giang Thiên Ca, hai mắt sáng lấp lánh nhìn cô.

Cuối cùng khi Giang Thiên Ca sắp rời đi, Hoàng Dao Dư nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, vẻ mặt lưu luyến không rời: “Chị Thiên Ca, tạm biệt chị, hôm nào em đến tìm chị chơi!”

Sau đó, cô ta thao thao bất tuyệt giới thiệu những nơi vui chơi, ăn uống ở thành phố Hải.

Phương Hành Xuyên đang định nói gì đó với Hoàng Dao Dư, nhưng cô ta dường như không thèm liếc nhìn anh lấy một cái.

Giang Viện Triều biết Giang Thiên Ca đi ăn cơm cùng Phương Hành Xuyên, ông đứng ở cửa đợi cô.

Thấy Giang Thiên Ca trở về, ánh mắt ông đảo một vòng trên người cô, sau đó hỏi: “Đi đánh nhau à?”

Giang Thiên Ca rất bất ngờ: “Bố nhìn ra được sao?”

Giang Viện Triều thở dài: “Linh cảm.”

Giang Thiên Ca không để ý đến những lời bí hiểm của ông, cười hì hì chia sẻ với ông: “Con đi làm anh hùng cứu mỹ nhân, còn thu hoạch được một em gái nhỏ hâm mộ nữa!”

Bây giờ Hoàng Dao Dư mê cô như điếu đổ, ngay cả anh trai ruột cũng quẳng sang một bên.

Không biết sau khi Phương Hành Xuyên trở về có hối hận vì hôm nay đã hẹn cô đi ăn cơm hay không.

Trên đường về nhà, Giang Thiên Ca và Giang Viện Triều nói về chuyện gặp gỡ Phương Hành Xuyên, nói xong, cô tò mò hỏi về chuyện hồi bé của Phương Hành Xuyên.

Nhìn thấy Lục Chính Tây đi tới, Giang Viện Triều khẽ nheo mắt, nói: “Hồi bé, nó còn đánh nhau với Chính Tây.”

“Ai thắng ạ?” Vừa hỏi xong, Giang Thiên Ca liền cảm thấy không nên hỏi câu này, ai thắng chẳng phải rất rõ ràng sao, chắc chắn là Lục Chính Tây rồi.

Giang Viện Triều nhìn Lục Chính Tây, cười nói: “Hành Xuyên thắng.”

Giang Thiên Ca kinh ngạc trợn tròn mắt, cô nhìn Giang Viện Triều, sau đó lại nhìn Lục Chính Tây với vẻ khó tin.

“Tại sao vậy? Sao anh lại thua Phương Hành Xuyên?”

Nghĩ đến chuyện đó, trên mặt Lục Chính Tây hiện lên vẻ kỳ quái.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 363: Chương 363



Nhìn thấy phản ứng của Giang Viện Triều và Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca càng thêm tò mò: “Lục Chính Tây, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Giang Thiên Ca ngẩng đầu, nhìn chằm chằm Lục Chính Tây hỏi: “Phương Hành Xuyên không phải nhỏ tuổi hơn anh sao, sao anh lại đánh không lại cậu ấy?”

Lục Chính Tây lớn hơn Phương Hành Xuyên hai tuổi.

Nếu như là ở độ tuổi mười mấy tuổi, chênh lệch một hai tuổi, thân hình cùng thể lực của hai người khả năng khác biệt không lớn, đánh nhau thắng thua, toàn bộ dựa vào kỹ xảo cùng năng lực của mỗi người, bất luận tuổi tác lớn nhỏ, ai thua ai thắng đều có khả năng.

Nhưng mà, dựa theo thời gian tính toán, thời điểm Lục Chính Tây và Phương Hành Xuyên đánh nhau, Phương Hành Xuyên lớn nhất cũng chỉ bốn năm tuổi, Lục Chính Tây sáu bảy tuổi.

Sáu bảy tuổi và bốn năm tuổi, khác biệt rất lớn. Trừ khi là dáng dấp nhỏ gầy, nếu không, đứa trẻ sáu bảy tuổi, đánh với đứa trẻ bốn năm tuổi, chắc chắn là chiến thắng áp đảo.

Cô thật sự không hiểu, tại sao Lục Chính Tây lại thua Phương Hành Xuyên?

Thấy Lục Chính Tây không trả lời mình, biểu cảm ngược lại càng thêm kỳ quái, Giang Thiên Ca chọc chọc cánh tay anh, đôi mắt tò mò nhìn chằm chằm anh, thúc giục nói: “Lục Chính Tây, anh mau nói xem lúc ấy anh bị đánh thua như thế nào?”

“Bị đánh thua, anh có khóc không?”

Lục Chính Tây: “...”

Nhìn thấy ánh mắt Lục Chính Tây né tránh, trên mặt dường như còn hiện lên một vệt ửng đỏ, Giang Thiên Ca kinh ngạc há to miệng.

Cô tiến sát lại gần, đến trước mặt Lục Chính Tây, trong mắt lóe lên vẻ thích thú: “Anh thật sự khóc sao?”

Nhìn bộ dạng không đạt mục đích sẽ không bỏ qua của Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây bị cô khiến cho ánh mắt lảng tránh, biểu cảm ngại ngùng, Giang Viện Triều được dịp cười ha hả.

Nghe thấy tiếng cười của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca lập tức chuyển mục tiêu sang ông: “Ba! Ba biết chuyện bọn họ đánh nhau mà! Ba kể cho con nghe tình huống như thế nào đi!”

Giang Viện Triều nhìn Lục Chính Tây, khóe miệng hơi nhếch lên, gật đầu nói: “Ừ, ba biết.”

“Ba, ba nói mau!”

Thật ra, sự việc cũng rất đơn giản, chính là hai đứa trẻ con tụ lại chơi với nhau, trong lúc chơi xảy ra xô xát, sau đó liền đánh nhau.

Lục Chính Tây bởi vì lớn hơn hai tuổi, cao hơn Phương Hành Xuyên, động tác cũng nhanh nhẹn hơn Phương Hành Xuyên, lúc mới đánh nhau, đúng là Lục Chính Tây chiếm ưu thế, dễ dàng chế ngự Phương Hành Xuyên.

Mà lúc đó Phương Hành Xuyên, tuổi tuy nhỏ, nhưng tính khí lại không nhỏ. Bị thua, cậu bé không khóc, mà âm thầm suy nghĩ cách phản kích.

Cậu bé thừa dịp Lục Chính Tây ngồi xuống nhặt đồ chơi, chạy đến sau lưng Lục Chính Tây, sau đó nhảy dựng lên, nhắm mắt bổ nhào vào người Lục Chính Tây...

... À... Rồi sao nữa ạ?

Nhìn thấy ánh mắt mở to của Giang Thiên Ca hiện lên vẻ khó hiểu, Giang Viện Triều buồn cười, ông giải thích: “Lúc nhỏ Hành Xuyên, tương đối...”

Giang Viện Triều nghĩ nghĩ, nghĩ ra một từ: “Tương đối tròn trịa.”

Phương Hành Xuyên khi còn bé, là một cậu bé mũm mĩm đáng yêu.

Giang Thiên Ca: “...”

“... Vậy nên, Phương Hành Xuyên lấy thể trọng áp đảo, Lục Chính Tây là bị Phương Hành Xuyên đè khóc sao?”

Giang Viện Triều: “Ừ.”

Nghe được câu trả lời của Giang Viện Triều, Giang Thiên Ca vẫn chưa thỏa mãn, cô còn xoay người về phía Lục Chính Tây xác nhận: “Anh thật sự bị Phương Hành Xuyên đè khóc sao?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Nhìn Giang Thiên Ca áp sát mặt vào, Lục Chính Tây: “...”

Ánh mắt Lục Chính Tây lóe lên, anh che miệng ho một tiếng, đang định lên tiếng, thì thấy Giang Thiên Ca ngẩng mặt lên, cười ha ha.

“Ha ha ha... Lục Chính Tây, hồi bé hai người, sao mà buồn cười thế? Ha ha ha...”

Trong đầu Giang Thiên Ca đã hiện lên cảnh tượng kia: Cậu bé mũm mĩm Phương Hành Xuyên, cắn răng, cố gắng nhảy cao, bổ nhào vào người Lục Chính Tây.

Mà Lục Chính Tây bị đè, cảm nhận được cảm giác như núi Thái Sơn đè xuống, biểu cảm nhỏ đầu tiên là ngơ ngác, không thể tin được, sau đó uất ức, mếu máo khóc.

Đặc biệt là, hiện tại, hai nhân vật chính này đều đã cao lớn, anh tuấn đẹp trai, thân phận và hình tượng trước mặt mọi người cũng không hề tầm thường, một người mặc vest bảnh bao, một người mặc quân phục.

Lại liên hệ họ với cảnh tượng đánh nhau khôi hài như vậy, lại có một loại cảm giác vui mừng khó hiểu.

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca càng vui vẻ, cô cười ngả nghiêng, hoàn toàn không có ý định giữ chút mặt mũi cho bạn trai mình.

“Tiểu Giang, có chuyện gì mà vui vẻ như vậy? Nghe thấy tiếng cười của cháu từ xa rồi.”

Lý Chí Quân đi tới, nhìn thấy Giang Thiên Ca cười ha ha, ông cũng không nhịn được nở nụ cười: “Có chuyện gì tốt sao?”

Ông hạ giọng hỏi: “Chẳng lẽ là đoạn ghi âm kia đã làm xong rồi?” Cách lúc bọn họ kết thúc cuộc họp cũng chưa được mấy tiếng, động tác của Giang Thiên Ca đã trở nên nhanh như vậy sao?

Chuyện xấu của Lục Chính Tây, một mình cô cười nhạo là được rồi, trước mặt người ngoài, vẫn là nên hết sức bảo vệ hình tượng cho anh. Giang Thiên Ca cố gắng kìm nén nụ cười trên mặt, cười híp mắt nói chuyện với Lý Chí Quân, chuyển dời sự chú ý của ông.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 364: Chương 364



Nói chuyện một lúc, Lý Chí Quân lại bắt đầu giới thiệu con trai Lý Kính Vĩ của mình cho Giang Thiên Ca.

“Tiểu Giang này, tôi nói cháu biết, Kính Vĩ nhà tôi, từ nhỏ đã lanh lợi, đầu óc nhanh nhạy. Trước kia, có một khoảng thời gian, ông bà nội nó mang nó về quê, ngày nào nó cũng có thể kiếm được đủ loại đồ ăn ngon, nuôi mình thành một cậu bé mũm mĩm...”

Nghe được từ “cậu bé mũm mĩm”, Giang Thiên Ca không nhịn được lại bật cười.

Ánh mắt cô đảo qua, nhìn Lục Chính Tây, cong khóe miệng hỏi Lý Chí Quân: “Đồng chí Lý, vậy lúc con trai chú đánh nhau, có dùng thân hình mũm mĩm của mình làm vũ khí, đè người khác không?”

Lý Chí Quân đáp chắc nịch: “Có chứ! Sao lại không!”

“Có mấy đứa nhóc ngứa đòn thấy nó béo, cố ý bắt nạt nó, lúc nó đánh không lại, cũng chẳng nói lời nào, cứ thế nhảy bổ lên người đứa bắt nạt nó, đè cho người ta kêu gào thảm thiết, khóc cha gọi mẹ.”

Nghe Lý Chí Quân nói, Giang Thiên Ca lại không nhịn được cười thành tiếng, “Ha ha ha...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Lục Chính Tây: “...”

...

Hôm sau, khi gặp Phương Hành Xuyên, ánh mắt Lục Chính Tây có thêm vài phần phức tạp.

Thực ra, hôm qua, anh cũng không nhận ra Phương Hành Xuyên, là sau đó Giang Viện Triều nói cho anh biết, anh mới biết được.

Ấn tượng của anh về Phương Hành Xuyên, vô cùng sâu sắc. Lần duy nhất trong đời anh bị đè khóc vì đánh nhau, chính là do Phương Hành Xuyên.

Thấy ánh mắt Lục Chính Tây nhìn chằm chằm Phương Hành Xuyên đầy phức tạp, Giang Thiên Ca áy náy nhận ra mình hôm qua cười hơi quá đáng, cô lặng lẽ an ủi Lục Chính Tây: “Đừng giận, em báo thù cho anh rồi.”

“Bây giờ hai người đều đã trưởng thành, lại đánh nhau, e là không hay lắm.”

Giang Thiên Ca đảo mắt, hiến kế cho Lục Chính Tây: “Hay là thế này, hôm qua anh ấy lái một chiếc xe màu hồng phấn, hình như anh ấy cũng rất thích màu xe đó, nhưng sau khi em nói câu “hồng mãnh nam”, trong lòng anh ấy có vẻ hơi khó chịu.”

“Sau này anh cứ lấy chuyện này ra trêu chọc anh ta, xem như báo thù chuyện anh ta đè anh khóc.”

Nghe được ý tưởng ngớ ngẩn của Giang Thiên Ca, khóe miệng Lục Chính Tây giật giật. Nhưng mà, Giang Thiên Ca nói một câu cũng không sai, “Cô ấy báo thù cho anh rồi”.

Với tính cách của Giang Thiên Ca, chắc chắn Phương Hành Xuyên bị Giang Thiên Ca chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Phương Hành Xuyên đang đi phía trước bỗng cảm thấy tai hơi nóng lên, anh khẽ cau mày, trong lòng có chút khó hiểu.

Ai đang nói xấu mình sau lưng vậy?

Hôm nay là người của Liên Hiệp Quốc chủ động hẹn gặp đại diện của Trung Quốc, nói muốn tiến hành một cuộc trao đổi đơn giản.

Nhưng mọi người đều nhìn ra, sở dĩ Liên Hiệp Quốc có hành động này, là ý của Mỹ. Họ đến để làm thuyết khách cho Mỹ.

Mà Trương Kiếm Ba cùng mọi người, hoàn toàn không để ý. Bất kể người của Liên Hiệp Quốc nói gì, đều trực tiếp đáp lại bằng một câu “Chủ quyền quốc gia không cho phép khiêu khích, không cho phép nhượng bộ”.

Lúc rời đi, Phương Hành Xuyên lặng lẽ nhìn Giang Thiên Ca một cái, nhân lúc không ai chú ý, làm động tác gọi điện thoại với cô.

Là Hoàng Dao Dư nói muốn mời Giang Thiên Ca ăn cơm, cảm ơn Giang Thiên Ca hôm qua đã cứu cô ấy.

Nghĩ đến giọng điệu của Hoàng Dao Dư khi nhắc đến Giang Thiên Ca lúc sáng, trong lòng Phương Hành Xuyên dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Trước đây Hoàng Dao Dư gọi điện cho anh, bất kể là chuyện gì, cô ấy đều sẽ chủ động nói về anh.

Nhưng lần này, hơn mười phút đồng hồ, Hoàng Dao Dư không hề nhắc đến anh một câu nào, toàn bộ đều đang nói về Giang Thiên Ca, hỏi han về Giang Thiên Ca.

Phương Hành Xuyên chậm chạp nhận ra, cô em gái này của mình, dường như đang vô tình tạo thêm cho anh một rắc rối.

Nghe Hoàng Dao Dư muốn mời mình ăn cơm, Giang Thiên Ca đã khéo léo từ chối.

Bộ Ngoại giao đã thu thập xong địa chỉ hòm thư điện tử của các quốc gia và tổ chức, cô phải bắt tay vào việc gửi đoạn ghi âm của Joseph đi.

Email hiện tại chỉ có thể gửi văn bản chữ viết, mà muốn gửi được file âm thanh, cần phải dùng chương trình xử lý file âm thanh thành dạng văn bản, đồng thời cũng phải đảm bảo sau khi gửi đi, file âm thanh đó có thể phát được bình thường, việc này cần một chút thời gian.

Hơn nữa, email hiện tại chưa thể gửi hàng loạt, mỗi lần gửi chỉ có thể gửi cho một địa chỉ, muốn gửi cho nhiều địa chỉ, chỉ có thể lặp đi lặp lại thao tác gửi từng cái một.

Bộ Ngoại giao đưa cho một danh sách dài các địa chỉ hòm thư điện tử, nếu gửi từng cái một, không biết phải gửi đến bao giờ mới xong. Vì vậy, cần phải tìm cách cải thiện.

Lúc từ căn cứ đến đây, Trương Kiếm Ba đã rất có tầm nhìn xa khi mang theo cả chiếc xe Jeep chở máy tính.

Trước đó, vì đuổi theo chiếc máy bay AP-3, xe Jeep đã lao xuống biển, nước tràn vào động cơ.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 365: Chương 365



Máy bay đã được đưa về thành công, Trương Kiếm Ba coi Giang Thiên Ca là ân nhân, cũng coi chiếc xe này là chiến xa của ân nhân, vô cùng coi trọng. Cho nên, tối hôm đó đã lệnh cho người ta kéo xe từ biển lên sửa chữa.

Hai ngày trước khi đến Thượng Hải, Trương Kiếm Ba còn cố ý đặt thêm một chiếc ghế mềm vào trong xe.

Mấy ngày nay, Giang Thiên Ca lại lặp lại lịch trình ở căn cứ, ngoại trừ ăn cơm ngủ nghỉ đi vệ sinh, phần lớn thời gian đều ở trên xe nghiên cứu máy tính.

Nhưng mà, so với việc hạ máy bay, việc gửi email đơn giản hơn rất nhiều.

Giang Thiên Ca ở lì trên xe ba ngày, rốt cuộc cũng giải quyết xong.

Mà sau khi đoạn ghi âm được gửi đi, hiệu quả còn tốt hơn mong đợi của họ rất nhiều. Các quốc gia và tổ chức quốc tế đồng loạt lên tiếng chỉ trích hành động của Mỹ, giới truyền thông các nước thi nhau đưa tin về sự kiện này, các bài báo tràn ngập trên mặt báo.

“Chuyện này, chắc chắn là do người Trung Quốc làm! Bộ phận tình báo các người, phải nhanh chóng tìm ra kẻ đứng sau, cùng bằng chứng chứng minh hắn ta được chính phủ Trung Quốc thuê!”

Lần này người Mỹ phái đến đàm phán là một vị tướng năm sao của quân đội tên là Michael, từ khi biết được rất nhiều quốc gia và tổ chức nhận được email chứa đoạn ghi âm ngu ngốc của Joseph, ông ta đã nổi trận lôi đình.

Giờ nghe được báo cáo từ bộ phận tình báo, ông ta càng thêm tức giận: “Cái gì? Các người nói không điều tra ra? Không phải các người tự xưng là vạn năng sao, không phải các người có nhiều nhân tài máy tính, kỹ thuật máy tính tiên tiến nhất thế giới sao?”

Michael tức giận quát vào điện thoại: “Tại sao ngay cả nguồn gốc của một email cũng không điều tra ra? Ngu ngốc, lũ ngu ngốc! Các người là lũ ngu ngốc nhất thế giới!”

Bên kia đầu dây, quan chức tình báo Mỹ đang nghe điện thoại, nghe Michael mắng chửi.

Ông ta siết chặt nắm đ.ấ.m cố gắng kìm nén cơn giận trong lòng, cơn giận này, một phần là dành cho Michael, một phần là dành cho kẻ đứng sau email kia.

Tại sao lại không thể điều tra ra nguồn gốc của email?

Cũng không phải là không tìm ra được nguồn gốc của email, mà là, trước mắt họ không thể nói rõ ràng tình huống điều tra được cho Michael.

Vân Mộng Hạ Vũ

Bởi vì, họ tra được, nguồn gốc của email là địa chỉ IP nội bộ của Bộ Tình Báo bọn họ.

Khi nhìn thấy kết quả, anh ta tối sầm mặt.

Cho dù là có người cố ý đùa bỡn bọn họ, hay là nội bộ Bộ Tình Báo xuất hiện phản bội, đối với Bộ Tình Báo bọn họ mà nói, đây đều là một chuyện bê bối, một chuyện không vẻ vang gì.

Cho nên, tin tức này, nhất định phải phong tỏa trước. Bằng không, bộ tình báo M Quốc sẽ bị mất mặt trước toàn thế giới.

Quan viên bộ tình báo M Quốc chịu đựng Michael mắng chửi một trận, sau khi cúp điện thoại, càng nghĩ càng thấy bực bội, anh ta lập tức gọi thân tín tới, muốn triển khai điều tra nội bộ.

Tên quan viên này còn không biết, Trung Quốc ẩn núp trong đó, sẽ lợi dụng cơ hội triển khai điều tra nội bộ lần này, để che giấu bản thân kỹ hơn, đồng thời đổ nước bẩn lên người không ít người M Quốc vô tội, khiến cho tình báo bộ suýt chút nữa sụp đổ.

Đương nhiên, đây đều là chuyện sau này.

Giang Thiên Ca cũng là rất nhiều năm sau, mới biết được, một trò đùa nho nhỏ của mình, suýt chút nữa đã trở thành ngòi nổ có thể khiến cho bộ tình báo M Quốc biến mất.

Vì thế, cô còn âm thầm hối hận một hồi lâu. Hối hận sao lúc đó mình không làm lớn chuyện hơn một chút, nếu có thể triệt để khiến cho bộ tình báo M Quốc biến mất, thì tốt biết bao.

Đương nhiên, những chuyện này cũng đều là chuyện sau này.

...

Chuyện file ghi âm vừa tung ra, M Quốc muốn tiếp tục hành động mạnh mẽ vô lý, cũng không được nữa.

Bị các quốc gia trên thế giới cùng truyền thông nhìn chằm chằm, Michael không thể không ngồi xuống, nghiêm túc cùng Trung Quốc bắt đầu đàm phán.

Giang Thiên Ca biết, chuyện đàm phán này, Giang Viện Triều am hiểu hơn cô nhiều, cô không giúp được gì, có thể bắt đầu giải quyết Joseph rồi.

Chiều hôm đó, Giang Thiên Ca chủ động hẹn Phương Hành Xuyên ăn cơm tối cùng nhau.

Lúc ra cửa, cô vừa vặn gặp được Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca liền gửi lời mời: “Lục Chính Tây, em hẹn bạn cũ của anh, anh có muốn đi cùng không?”

“Bạn cũ?” Lục Chính Tây nhất thời không kịp phản ứng cô đang nói tới ai.

Giang Thiên Ca: “Ừm, bằng hữu cũ của anh, Phương Hành Xuyên đấy. Đi, em dẫn anh đi báo thù chuyện bị anh ấy đánh khóc!”

Lục Chính Tây: “...”

Báo thù, đương nhiên là nói đùa.

Nhưng Giang Thiên Ca vẫn luôn tự xưng là người công bằng, lấy chuyện bọn họ đánh nhau khi còn bé ra trêu chọc Lục Chính Tây, một người trong cuộc khác là Phương Hành Xuyên, đương nhiên cũng muốn được đối xử công bằng như vậy.

Cho nên, khi gặp Phương Hành Xuyên, chuyện thứ nhất Giang Thiên Ca làm chính là kể xấu anh ta.

Nghe Giang Thiên Ca đột nhiên nhắc tới chuyện anh ta đánh nhau với Lục Chính Tây khi còn bé, Phương Hành Xuyên có chút mơ màng, sau đó liền trừng mắt nhìn Lục Chính Tây, lặng lẽ chất vấn anh ta, Giang Thiên Ca vì sao lại biết chuyện này?!
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 366: Chương 366



Nhưng Lục Chính Tây chỉ lạnh nhạt liếc nhìn anh ta một cái.

“...? “Ý gì đây? Phương Hành Xuyên có chút phát điên.

Giang Thiên Ca còn ở một bên cười lớn, như thế vẫn chưa đủ, cười xong, cô còn trêu chọc: “Anh Bảy, khi nhỏ anh dũng cảm lắm nha ~”

Dũng cảm...

Đối với trẻ con, đương nhiên có thể được gọi là dũng cảm. Nhưng bây giờ...

Hồi tưởng lại tình huống lúc đó, Phương Hành Xuyên đỏ mặt. Anh ta nhìn Lục Chính Tây, thấy Lục Chính Tây vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, trong lòng bực bội, đột nhiên cảm thấy rất bất công.

Đánh nhau là cùng đánh, tại sao mình phải xấu mặt, còn anh ta lại có thể bình tĩnh như vậy, như chuyện không liên quan đến mình?

Phương Hành Xuyên lập tức bắt đầu vạch trần Lục Chính Tây: “Là anh ta động thủ trước. Hơn nữa, lúc anh ta đánh anh, anh không khóc. Nhưng anh.. chỉ nhẹ nhàng đụng anh ta một cái, anh ta liền khóc lóc om sòm.”

“Còn khóc nhè chạy đi mách lẻo!”

Lục Chính Tây: “...”

Lục Chính Tây hơi nhíu mày, anh cũng không nhịn được nói: “Cậu không nhớ lúc đó mình như thế nào sao? Với quán tính của cậu lúc đó, vậy mà cũng nói là chạm nhẹ nhàng?”

Giang Thiên Ca: “Ha ha ha...”

Lục Chính Tây mắng người cũng thâm thật. Không nói thẳng Phương Hành Xuyên lúc nhỏ béo, mà lại nói quán tính của anh ta lớn.

Mà quán tính vì sao lớn? Đương nhiên là bởi vì béo, cân nặng lớn, mới dẫn đến quán tính lớn.

Cao tay thật.

Phương Hành Xuyên cũng nghe ra Lục Chính Tây đang mắng anh béo. Anh ta tức giận trừng mắt, béo là chuyện lúc nhỏ rồi.

Hiện tại, vóc người anh ta cao gầy, đẹp trai ngời ngời! Lục Chính Tây đúng là người nhỏ mọn, lại còn lấy chuyện cũ ra bôi đen anh! Hủy hoại hình tượng của anh!

Phương Hành Xuyên tức giận đến mức suýt chút nữa bốc khói, đang định cãi nhau với Lục Chính Tây một trận, bỗng nhiên nghe Lục Chính Tây nói: “Thôi, đừng nói nữa.”

Giọng nói Lục Chính Tây bình thản, nghe không ra chút cảm xúc nào. Thấy anh không quan tâm, Phương Hành Xuyên càng tức giận, “Sao lại không nói nữa? Lục Chính Tây, anh đừng tưởng bở!...”

Thấy Phương Hành Xuyên không hiểu ý mình, Lục Chính Tây bất đắc dĩ, đưa tay đẩy Phương Hành Xuyên, ý bảo anh ta chú ý đến Giang Thiên Ca ở một bên.

Lúc này, Giang Thiên Ca đang cười vui vẻ, trên mặt tràn đầy vẻ thích thú khi xem náo nhiệt. Cô đang chờ mong hai người họ cãi nhau to hơn đây.

Nếu bọn họ còn ầm ĩ thêm vài câu, nói không chừng cô sẽ vỗ tay.

Giang Thiên Ca đang vui vẻ, bỗng nhiên thấy hai người đang cãi nhau kịch liệt đột nhiên dừng lại, đều quay đầu nhìn cô. Cô chớp chớp mắt, nghi hoặc hỏi: “Nhìn em làm gì?”

Nụ cười trên mặt cô vẫn còn, cô còn muốn xem hai người họ đại chiến ba trăm hiệp đây, “Hai người tiếp tục đi, không cần để ý đến em.”

Thấy hai người không động, Giang Thiên Ca lại tốt bụng nhắc nhở: “Hai người cứ cãi nhau đi, coi như em không có ở đây là được.”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Anh Bảy, vừa rồi anh ấy nói anh béo đấy, anh còn chưa phản kích lại, anh cũng mắng anh ấy đi!”

Phương Hành Xuyên: “...”

Nhìn Giang Thiên Ca cười híp mắt, cố ý châm ngòi ly gián, Lục Chính Tây dở khóc dở cười.

Phương Hành Xuyên cũng kịp phản ứng, anh ta nghiến răng, trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca: “Giang Thiên Ca, anh với tư cách là anh trai em, ra lệnh cho em, sau này không được nhắc lại chuyện này nữa!”

“Trong đầu em, cũng phải quên chuyện này đi!”

Trong đầu cô, chỉ cần nhớ hình tượng anh tuấn, lịch lãm, thành thục, ổn trọng của anh bây giờ là được!

Giang Thiên Ca ngẩng đầu, vô tội hỏi: “Vì sao không thể nhắc tới? Vì sao phải quên?”

“Anh Bảy, chẳng lẽ anh cảm thấy mất mặt, nên không cho em nhắc tới?” Nói như vậy, lại càng muốn nhắc tới.

Chuyện xấu hổ chính là để nhắc đi nhắc lại, khiến cho người ta phải xấu hổ, nếu không thì làm sao gọi là chuyện xấu hổ đây.

Giang Thiên Ca chớp chớp mắt.

Phương Hành Xuyên bị Giang Thiên Ca cố tình giả nai chọc tức đến mức thiếu chút nữa phun máu, nhìn Lục Chính Tây bên cạnh vẫn không có phản ứng gì lớn, anh ta cắn răng, quyết định mặc kệ.

Đã lỡ rồi thì thôi.

Phương Hành Xuyên hừ một tiếng, xoay người đi về phía nhà hàng, bóng lưng toát ra vẻ hờn dỗi. Thấy vậy, Giang Thiên Ca càng thêm vui vẻ, cười đuổi theo anh ta.

Lục Chính Tây cũng bước nhanh theo bọn họ, vừa đi vừa lắc đầu cười thầm.

Phương Hành Xuyên hiện tại chính là thua ở chỗ không hiểu rõ Giang Thiên Ca, không biết cô nàng này thích trêu chọc người khác. Anh ta còn không biết, anh ta càng để ý, Giang Thiên Ca sẽ càng thích chọc anh ta.

...

Đối với những người thân thiết bên cạnh, Giang Thiên Ca đúng là thích trêu chọc họ, nhưng đều là trêu chọc vừa phải. Hơn nữa, sau khi trêu xong, cô sẽ dỗ dành họ. Dỗ đến khi họ vui vẻ mới thôi.

Lúc ngồi vào bàn ăn, Phương Hành Xuyên đã bị dỗ dành đến mức quên mất chuyện lúc nãy, khôi phục lại dáng vẻ người anh trai tốt, đưa thực đơn cho Giang Thiên Ca gọi món, lại rót nước cho Giang Thiên Ca, rất chu đáo.

Thấy Lục Chính Tây đi vào sau, tự mình kéo ghế bên cạnh Giang Thiên Ca, ngồi xuống, anh ta chỉ liếc nhìn, nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 367: Chương 367



Nhìn thấy Lục Chính Tây cầm ấm nước, rót thêm nước cho Giang Thiên Ca, anh ta cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nhà họ Giang và nhà họ Lục quan hệ tốt, Lục Chính Tây và Giang Viện Triều quan hệ cũng rất tốt, Lục Chính Tây chăm sóc Giang Thiên Ca cũng là chuyện bình thường.

Cho đến khi món ăn được dọn lên, nhìn thấy Lục Chính Tây gắp thức ăn cho Giang Thiên Ca liên tục mấy lần, Phương Hành Xuyên rốt cục phát hiện ra có gì đó không đúng.

Nhìn chằm chằm hai người ngồi đối diện một lúc lâu, Phương Hành Xuyên cau mày, vuốt cằm suy tư một lát, sau đó híp mắt hỏi: “Hai người...”

“... Có phải đang giấu tôi chuyện gì không?”

Giang Thiên Ca đang chăm chú ăn cá Lục Chính Tây gỡ xương cho, nghe Phương Hành Xuyên hỏi, phải mất một lúc mới hiểu ra anh ta đang nói chuyện gì.

Giang Thiên Ca trợn mắt nhìn anh ta, sửa lại: “Giấu gì chứ? Chúng tôi đang công khai mà.”

“Chúng tôi đang yêu đương hợp pháp, chính đáng.”

Thấy ánh mắt Phương Hành Xuyên cứ nhìn chằm chằm vào mình và Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca chớp mắt, sau đó buông đũa xuống, nghiêm túc nói:

“Anh Bảy, anh không thấy chúng tôi rất đẹp đôi sao? Trai tài gái sắc, ngồi cùng nhau, rất đẹp mắt, lại không chói mắt. Sao lại là giấu diếm chuyện gì chứ?”

“Chúng tôi đang cho anh ngắm cảnh đẹp miễn phí đấy, rõ ràng là đang làm việc tốt.”

Phương Hành Xuyên: “...”

Hai người đúng là rất xứng đôi.

... Xứng đôi ở khoản mặt dày.

Nhìn thấy Phương Hành Xuyên cứng họng trước câu nói tự luyến của mình, Giang Thiên Ca hài lòng hừ hừ.

Cô cầm đũa lên, tiếp tục ăn cơm, nhưng khi ngẩng đầu lên, lại thấy Phương Hành Xuyên đang nhìn chằm chằm Lục Chính Tây, ánh mắt có chút phức tạp khó tả.

Nghĩ nghĩ, Giang Thiên Ca bèn lên tiếng hỏi: “Anh Bảy, anh làm gì vậy? Không phải muốn học theo cậu, ra vẻ người lớn chất vấn Lục Chính Tây đấy chứ?”

Giang Thiên Ca cũng có chút đồng cảm với Lục Chính Tây. Từ sau khi yêu đương với cô, anh đã bị người nhà của cô chất vấn không ít lần.

Haizz, yêu đương thật không dễ dàng gì cả.

Nghe Giang Thiên Ca nói, Phương Hành Xuyên hừ lạnh một tiếng. Bây giờ là thời đại tự do yêu đương, anh cũng không phải người cổ hủ, Giang Thiên Ca và Lục Chính Tây muốn yêu đương là chuyện của bọn họ, anh mới không rảnh rỗi đi chất vấn người ta.

Nhưng mà...

Giang Thiên Ca là em gái anh.

Anh là anh trai của Giang Thiên Ca...

Nhìn Lục Chính Tây, trong mắt Phương Hành Xuyên lóe lên tia sáng.

Anh ta vuốt vuốt ống tay áo phẳng phui, ngồi thẳng lưng, ho khan một tiếng, sau đó chậm rãi lên tiếng:

“Chính Tây à, cậu đã là bạn trai của Thiên Ca rồi, vậy thì cũng giống như con bé, gọi tôi là anh Bảy đi.”

Lục Chính Tây: “...”

Vân Mộng Hạ Vũ

Chưa đợi Lục Chính Tây kịp phản ứng, Phương Hành Xuyên đã nghiêm túc nói: “Nhà họ Phương chúng tôi rất coi trọng quy củ, sau khi gọi anh Bảy rồi, còn phải rót trà cho tôi, phải làm cho đủ lễ nghi.”

Giang Thiên Ca: “...”

Giang Thiên Ca trợn mắt há hốc mồm. Phương Hành Xuyên sao không bảo Lục Chính Tây dập đầu cho anh ta luôn đi?

Mấy hôm trước là ai nói với cô rằng, gia đình nhà họ Phương rất cởi mở, không hề câu nệ tiểu tiết?

Cảm giác là, sự khai minh dân chủ của nhà họ Phương, là khai minh kiểu Tiết Định Ngạc? Khi nào muốn khai minh, khi nào phải coi trọng quy củ, hoàn toàn là dựa theo ý nghĩ của Phương Hành Xuyên mà thay đổi?

Giang Thiên Ca kéo Lục Chính Tây: “Đừng để ý tới anh ấy. Anh không cần gọi anh ấy là anh bảy, cứ gọi thẳng tên là được.”

Phương Hành Xuyên kháng nghị: “Vì sao không gọi? Em gọi anh là anh bảy, anh ta là bạn trai em, anh ta cũng phải gọi.”

Giang Thiên Ca: “Em sợ anh ấy gọi Anh bảy, anh liền biến thành chó con bảy màu.”

Phương Hành Xuyên: “Hả? Cái đó và chó con có quan hệ gì?”

Lục Chính Tây lớn tuổi hơn cậu ta, cúi đầu cung kính gọi cậu là Anh bảy, cậu ta có thể sướng điên lên, được không? Sao lại biến thành chó con bảy màu gì đó?

Giang Thiên Ca: “Bởi vì cho anh chút màu sắc là có thể mở phường nhuộm rồi. Lục Chính Tây nếu thật sự gọi anh là Anh bảy, anh còn không vui đến mức lật mặt, còn không đắc ý vểnh đuôi lên trời, còn không phải lăn lộn đầy đất trong phường nhuộm của anh, khiến bản thân vui vẻ đến mức giống như chó con bảy màu sao.”

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phương Hành Xuyên, Lục Chính Tây cong môi. Anh đứng lên, cầm lấy bình nước bên cạnh, vừa rót nước cho Phương Hành Xuyên, vừa nói:

“Nếu như nói về quan hệ của chúng ta, dựa theo bối phận, cậu phải gọi tôi là chú.”

Cha của Phương Hành Xuyên là Phương Thủ Nghiêm và anh cả của anh, Lục Chính Sùng, đã từng là bạn học và bạn bè. Dựa theo quan hệ bối phận này, Phương Hành Xuyên cùng thế hệ với Lục Tự Văn, quả thật là cần phải gọi anh là chú.

“Nhưng trước kia, chúng ta vẫn luôn không câu nệ điều này, cậu cũng chưa từng gọi tôi là chú, đều gọi tên. Chuyện trước kia, tôi cũng không so đo, về sau, chúng ta vẫn duy trì thói quen trước kia, gọi tên lẫn nhau là được.”

Cho nên, ý tứ lời này của Lục Chính Tây là nếu như cậu muốn Lục Chính Tây gọi cậu là Anh bảy, vậy cậu phải bổ sung lại “chú” trước kia chưa gọi?
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 368: Chương 368



Lục Chính Tây nghĩ cũng thật đẹp!

Bây giờ không muốn gọi, đúng không? Hừ, về sau luôn có cơ hội để cho anh ta gọi!

Phương Hành Xuyên hừ một tiếng, bưng ly nước Lục Chính Tây rót lên, chậm rãi nhấp một ngụm, còn cố ý tìm chuyện bình luận: “Rót hơi đầy. Sau này không cần rót đầy như vậy.”

Giang Thiên Ca cũng không thèm nhìn.

Cũng may Lục Chính Tây tính cách tốt, tính tình ổn định, nếu đổi thành người khác, cô có thể đều lo lắng bình nước kia có thể trực tiếp nện vào mặt Phương Hành Xuyên hay không.

...

Ăn xong một bữa cơm, Giang Thiên Ca liền nói với Phương Hành Xuyên chuyện cô muốn xử lý Joseph.

“Hắn ta là gay. Hắn ta chắc chắn còn làm tổn thương không ít cô gái.” Nhìn Phương Hành Xuyên, Giang Thiên Ca nghiêm túc nói, “Em muốn để cho hắn ta phải trả giá đắt cho những chuyện mình làm, phải bị trừng phạt vì tội lỗi của chính mình.”

Trước đó lần đầu tiên bị Joseph quấy rối t*nh d*c, Giang Thiên Ca liền phát hiện sở thích b*nh h**n này của Joseph. Trước đó, cô cố ý dò hỏi Joseph, moi được không ít chuyện liên quan tới chuyện này.

Cô có ghi âm, có thể gửi mail phát tán giống như thao tác trước đó.

Nhưng, nếu như chỉ là phát tán ghi âm, có thể chỉ khiến danh dự của Joseph bị ảnh hưởng, muốn để cho hắn ta nhận phải trừng phạt thích đáng, còn cần có nạn nhân thật sự đứng ra tố cáo hắn ta.

Hiện tại cô đang ở nước ngoài, không có người quen, không thể thao tác chuyện này. Cho nên, cần Phương Hành Xuyên hỗ trợ.

“Được.” Phương Hành Xuyên bình tĩnh nói, “Để anh sắp xếp.”

Anh từ lâu đã nghe nói, trong quân đội M Quốc có không ít tên cặn bã là gay. Nghe được chuyện bọn chúng làm, anh tức giận, nhưng bởi vì nhiều nguyên nhân bị hạn chế, đành bất lực.

Hiện tại anh đã biết chuyện của Joseph, biết trên tay Giang Thiên Ca có chứng cứ buộc tội Joseph, anh không thể không quan tâm.

Giang Thiên Ca: “Ừm, cảm ơn Anh bảy, hiện tại trên người em không mang tiền, sau này, em sẽ chuyển toàn bộ chi phí cần thiết cho anh.”

Trong khoảng thời gian này, cô tiết kiệm được một ít tiền. Hơn nữa, Trương Kiếm Ba tiết lộ, chờ sau khi trở lại Bắc thành, cấp trên sẽ khen thưởng cô. Nghe nói, ngoài huy chương ra, còn có thể có một số tiền thưởng rất lớn.

Số tiền đó đủ để trả chi phí.

Nhưng Phương Hành Xuyên lại lắc đầu nói: “Không cần.”

Anh nói: “Chuyện tiền bạc, em không cần lo lắng. Cần bao nhiêu tiền, anh trực tiếp đi tìm chú út là được.”

Giang Thiên Ca: “...”

Hồng Kông.

Vân Mộng Hạ Vũ

Phương Thủ Nghĩa vừa mới vào nhà đột nhiên hắt hơi một cái.

Quản gia nghe được, quan tâm hỏi: “Làm sao vậy? Hai ngày nay trời trở lạnh, có phải cậu bị cảm lạnh rồi không?”

“Không bao lâu nữa là đến Tết rồi, đừng có bị cảm, lát nữa tôi nấu cho cậu chút canh gừng uống.”

Nghe được hai chữ “canh gừng”, Phương Thủ Nghĩa nhíu mày, ông ghét nhất uống canh gừng.

Mắt đảo một vòng, Phương Thủ Nghĩa đã nói: “Không sao, tôi không bị cảm lạnh.”

“Chắc là có người nhớ tôi.”

Nghe được lời của Phương Thủ Nghĩa, quản gia lắc đầu bật cười, bà nhịn không được cười nói: “Cậu lớn tuổi như vậy rồi, còn chưa có bạn gái, ai nhớ cậu chứ? Làm gì có ai nhớ cậu?”

Phương Thủ Nghĩa mạnh miệng: “Sao lại không có, người nhớ tôi nhiều lắm...”

Quản gia: “Cho dù có nhớ cậu, cũng không phải thật lòng nhớ con người cậu, mà là nhớ tiền của cậu.”

Phương Thủ Nghĩa: “...”

Phương Thủ Nghĩa lúng túng sờ mũi.

Mỗi năm gần đến Tết, người trong nhà đều thay phiên nhau nhắc nhở ông về chuyện kết hôn. Bọn họ cứ năm này qua năm khác nhắc mãi như vậy, cũng không thấy phiền sao?

Dù sao tai ông cũng sắp chai sạn rồi.

Nhưng mà, năm nay có chuyện của Giang Thiên Ca, có lẽ ông có thể thoát được một kiếp?

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là, Giang Thiên Ca đừng có xem chuyện đó là trò vui, rồi cùng tham gia góp vui.

Thấy quản gia tựa hồ còn muốn thao thao bất tuyệt giảng đạo lý với mình, Phương Thủ Nghĩa đảo mắt, liền nhanh chóng chuyển chủ đề: “Đức Âm đâu rồi?”

“Cô ấy tối qua ngủ không ngon, vừa rồi về phòng ngủ bù.” Nhìn đồng hồ, quản gia nói, “Đến bây giờ đã gần một tiếng rồi, cũng không biết cô ấy đã tỉnh chưa.”

Phương Thủ Nghĩa suy nghĩ một chút, mặt lộ vẻ nghi hoặc hỏi: “Sắc mặt Đức Âm hai ngày nay, nhìn có vẻ kém hơn mấy ngày trước?”

“Cậu cũng cảm thấy như vậy sao? Tôi cũng cảm thấy kém hơn mấy ngày trước.” Quản gia gật đầu đồng ý, sau đó, bà lại nhíu mày: “Nhưng tôi hỏi Đức Âm, Đức Âm nói không có chuyện gì, chỉ là buổi tối ngủ không ngon.”

“Mấy ngày trước, bác sĩ tâm lý nói Đức Âm khôi phục rất tốt, cho nên hẳn không phải do bệnh tật ảnh hưởng. Tôi đang nghĩ, có phải là do chuyện công việc, áp lực quá lớn hay không?” Quản gia suy đoán hỏi.

Phương Đức Âm là giảng viên của một trường đại học nổi tiếng ở nước M, sau kỳ nghỉ ở trường, cô ấy về Hồng Kông.

Mặc dù bây giờ đang trong kỳ nghỉ, nhưng cũng cần phải chuẩn bị trước một số việc cho chương trình học của học kỳ sau.

Phương Thủ Nghĩa lắc đầu nói: “Không đâu.”

Đức Âm là phụ nữ, còn là người gốc Hoa, có thể vào trường đại học nổi tiếng của nước M làm giảng viên, đủ để chứng minh cô ấy rất ưu tú trong lĩnh vực chuyên môn.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 369: Chương 369



Về mặt công việc, Đức Âm vẫn luôn rất thuận buồm xuôi gió, thành thạo. Lúc mới vào trường dạy học, chưa từng xuất hiện tình huống vì áp lực lớn mà ảnh hưởng đến trạng thái cơ thể, hiện tại càng không.

“Chờ lát nữa tôi sẽ nói chuyện với con bé...”

Phương Thủ Nghĩa còn chưa nói hết lời, chợt nghe trên lầu đột nhiên truyền đến một tiếng “Ầm”, dừng một giây, nghe ra âm thanh tựa hồ là từ phòng của Phương Đức Âm phát ra, Phương Thủ Nghĩa biến sắc, ba bước gộp thành hai bước chạy lên lầu.

“Đức Âm...”

Nhìn thấy sắc mặt Phương Đức Âm tái nhợt, ánh mắt mê mang, bộ dạng thất hồn lạc phách, trong lòng Phương Thủ Nghĩa run lên.

Ông không dám hỏi xảy ra chuyện gì, chỉ cẩn thận vỗ lưng Phương Đức Âm, nhẹ giọng trấn an cô: “Đức Âm, không sao, không sao...”

Cho đến khi sự mờ mịt trong đáy mắt Phương Đức Âm dần dần rút đi, vẻ mặt từ từ khôi phục bình thường, Phương Thủ Nghĩa mới dám lên tiếng hỏi: “Đức Âm, làm sao vậy?”

Phương Đức Âm nhìn về phía Phương Thủ Nghĩa, cô mấp máy môi, im lặng một lát, mới thấp giọng nói: “Anh, em... Vừa rồi... Có một giấc mơ...”

Ánh mắt Phương Thủ Nghĩa khẽ động, ông trấn an cười cười, sau đó ôn nhu hỏi: “Mơ thấy gì?”

Nhận thấy Phương Đức Âm sa sút cảm xúc, ông lại bổ sung: “Đừng sợ, giấc mơ đều ngược lại với hiện thực.”

Mơ thấy gì?

Trên mặt Phương Đức Âm lại lộ vẻ mê mang, cô nhẹ nhàng lắc đầu: “... Em cũng không biết trong mơ xảy ra chuyện gì...”

Hai ngày nay, cô đều mơ cùng một giấc mơ “trống rỗng”. Trong mơ, cô không nhìn thấy gì, không biết đã xảy ra chuyện gì. Trong mơ trống rỗng, giống như không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng cô biết, trong mơ không phải là không có chuyện gì phát sinh.

Hơn nữa, cô có thể cảm giác được, chuyện phát sinh trong mơ, nhất định là vô cùng quan trọng đối với cô.

Mỗi lần tỉnh mộng, trong lòng cô, giống như bị người ta khoét đi một mảng, đau đớn, cô cảm nhận được một loại cảm giác ngột ngạt giống như bị tuyệt vọng cùng đau khổ vô biên bao phủ.

Trong mơ, nhất định là đã xảy ra một chuyện vô cùng quan trọng đối với cô.

Phương Đức Âm cau mày, cố gắng nhớ lại giấc mơ vừa rồi, muốn tìm kiếm thông tin từ trong mộng cảnh trống rỗng mờ mịt kia.

Nhưng mặc kệ cô có cố gắng nhớ lại như thế nào, cũng không tìm được bất cứ manh mối nào.

Trong mơ, ngoại trừ trống rỗng, vẫn là trống rỗng...

Nhìn thấy trên mặt Phương Đức Âm hiện lên vẻ nôn nóng cùng đau khổ, Phương Thủ Nghĩa vội vàng lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của cô: “Đức Âm, không sao, không sao, không biết xảy ra chuyện gì thì đừng nghĩ nữa. Chỉ là mơ thôi, giấc mơ đều ngược lại với hiện thực...”

Biết Phương Thủ Nghĩa lo lắng cho mình, Phương Đức Âm cố gắng đè nén sự hoảng loạn trong lòng, cô cố gắng mỉm cười, thử nhiều lần, mới có thể nở một nụ cười gượng gạo, “Vâng, em biết rồi.”

“Được, biết là được.” Phương Thủ Nghĩa cũng mỉm cười, nhưng trong lòng lại không khỏi lo lắng.

...

Thượng Hải.

Giang Viện Triều, Trương Kiếm Ba vẫn còn đang cùng Michael bên phía nước M thương lượng, Giang Thiên Ca không có việc gì làm, nghĩ đây là Thượng Hải, là một trong những thành phố phát triển ngoại thương tốt nhất hiện nay, có bán rất nhiều thứ.

Còn nửa tháng nữa là đến Tết. Hiện tại cô rảnh rỗi, có thể đi dạo khắp nơi, mua quà Tết cho mọi người nhà họ Giang và nhà họ Phương.

Nghe Phương Hành Xuyên nói, trước đó Hoàng Dao Dư có hỏi cô nhiều lần, muốn rủ cô cùng đi chơi, nhưng cô bận rộn, vẫn luôn không có thời gian nhận lời.

Cho nên, lần này muốn đi dạo phố mua sắm, Giang Thiên Ca liền hỏi Hoàng Dao Dư một tiếng, hỏi cô ấy có muốn đi cùng hay không.

Hoàng Dao Dư không cần suy nghĩ, lập tức gật đầu: “Có, có chứ! Mình rất muốn đi!”

“Thiên Ca, cậu muốn đi mua sắm sao? Có nhiều đồ cần mua không? Có cần mình gọi thêm người đến giúp cậu xách đồ không?”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cách điện thoại, cũng có thể cảm nhận được sự nhiệt tình của cô ấy, Giang Thiên Ca cười cười, nói: “Không cần phiền phức như vậy...”

Hoàng Dao Dư lập tức nói: “Không phiền, không phiền chút nào, là em trai mình, trường học của em ấy đang nghỉ, đang rảnh rỗi ở nhà không có việc gì làm, vừa hay có thể để nó đến giúp chúng ta xách đồ!”

Giang Thiên Ca: “...”

Cậu đúng là một người chị tốt.

“Được, vậy làm phiền em trai cậu.”

Nhà họ Giang và nhà họ Phương đều đông con cháu, cô cần mua không ít đồ, Giang Viện Triều, Lục Chính Tây đều bận rộn, không rảnh đi giúp cô xách đồ. Nếu Hoàng Dao Dư đã nhiệt tình gọi em trai cô ấy đến, cô cũng không từ chối.

“Mình thay mặt cậu cảm ơn em trai cậu trước nhé, nói với cậu ấy là trưa nay mình mời cậu ấy ăn cơm.”

Hoàng Dao Dư cười tủm tỉm, gật đầu lia lịa, “Ừm ừm.”

Cúp điện thoại, Hoàng Dao Dư chạy chậm lên lầu, trực tiếp đẩy cửa phòng em trai, “Hoàng Trình Hạo, đi, đi dạo trung tâm thương mại với chị.”

Cậu nam sinh tên Hoàng Trình Hạo đang ngồi xếp bằng trên giường chơi điện tử, chẳng buồn ngẩng đầu lên mà từ chối: “Em không đi đâu.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back