Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành

Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 30: Chương 30



Giang Ti Vũ tức giận đến đỏ mặt, nhìn thấy thuyền của Giang Thiên Ca càng ngày càng đến gần, cô ta giơ mái chèo lên, muốn đánh vào người Giang Thiên Ca.

"Á..." Lý Thần Hi thấy hành động của cô ta, muốn ngăn cản, nhưng đã không còn kịp nữa.

Giang Thiên Ca chờ chính là lúc này, cô cười lạnh, đưa tay chộp lấy mái chèo, dùng sức kéo một cái, kéo Giang Ti Vũ từ trên thuyền xuống, "Ùm" một tiếng, Giang Ti Vũ rơi xuống nước.

Ném mái chèo trên tay xuống nước, nhìn Giang Ti Vũ đang vùng vẫy trong nước.

Giang Thiên Ca ném mái chèo đang cầm trong tay xuống nước, nước bắn tung tóe lên đầu Giang Ti Vũ, cô lạnh lùng nói: "Rửa mặt cho tỉnh táo lại đi."

"A..." Giang Ti Vũ hét lên.

Mấy người Lý Thần Hi trên thuyền đều hoảng sợ biến sắc.

"Ti Vũ!" Lục Tự Khôn vội vàng bò ra mép thuyền, đưa tay muốn kéo Giang Ti Vũ, Lý Thần Hi cũng vội vàng hỗ trợ.

Lục Tự Đình tức giận trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca: "Cô bị điên à? Làm gì mà đẩy bạn tôi xuống nước?"

Giang Thiên Ca trợn trắng mắt:

"Vừa rồi cô không nhìn thấy à? Cô ta muốn dùng mái chèo đánh tôi, tôi không đánh trả, chẳng lẽ đứng im cho cô ta đánh sao?"

Lục Tự Đình: "Đó là bởi vì cô mắng người ta, tự dưng bị mắng, không đánh cô thì đánh ai!"

Giang Thiên Ca hừ lạnh: "Tôi không phải tự dưng mà mắng cô ta.

Đợi cô ta lên bờ rồi, cô có thể hỏi cô ta xem, bản thân đã làm chuyện xấu gì."

Nói xong, liếc nhìn Giang Ti Vũ đang vùng vẫy trong nước, Giang Thiên Ca lười đôi co với bọn họ, tiếp tục chèo thuyền của mình.

Giải quyết xong phiền toái, tâm trạng thoải mái, phong cảnh cũng rất đẹp, cô phải tranh thủ ngắm cảnh mới được.

Nghe tiếng Giang Ti Vũ vùng vẫy phía sau, Giang Thiên Ca vui vẻ ngân nga bài hát, chèo thuyền dọc theo bờ hồ một vòng, sau đó mới quay trở lại trả thuyền.

Lúc trả thuyền, ông lão trông coi thuyền chỉ vào chiếc đồng hồ treo tường, nghiêm túc nói: "Cháu trả muộn rồi, phải mua thêm vé đấy."

Giang Thiên Ca nhìn lại, đúng là cô đã trả muộn thật.

Mười phút.

Nhưng ông lão rõ ràng là người rất nguyên tắc, dù chỉ là một phút, muộn là muộn, không mua thêm vé sẽ không cho đi.

Bên cạnh có một cặp đôi trẻ tuổi, đang tranh luận với ông lão, bọn họ trả muộn một phút rưỡi, chàng trai cảm thấy một phút rưỡi không tính là muộn, không muốn mua thêm vé.

Giang Thiên Ca mua vé xong, chàng trai kia vẫn còn đôi co, cô gái kia nhìn không được, khuyên anh ta thôi đi, nhưng chàng trai kia vẫn cố chấp tranh luận với ông lão.

Cuối cùng, cô gái kia nhíu mày nói: "Để em trả tiền", chàng trai kia mới chịu im lặng.

Giang Thiên Ca nhìn mà choáng váng.

Thì ra, không phải là không muốn trả tiền mua vé, mà là không muốn tự mình bỏ tiền ra? Giang Thiên Ca thật sự bị hành động của chàng trai kia làm cho kinh ngạc, lúc yêu đương đã keo kiệt như vậy, sau này kết hôn thì sống như thế nào?

Giang Thiên Ca nhìn cô gái, thấy ánh mắt cô gái nhìn chàng trai kia mang theo vài phần bất mãn và chán ghét, trong lòng cũng có chút yên tâm.

Cô gái này, chắc chắn là người hiểu chuyện.

...

Chèo thuyền lâu như vậy, lại còn mắng người, Giang Thiên Ca cảm thấy cổ họng hơi khô.

Cô nhớ lúc nãy khi vừa vào, ở cổng công viên, nhìn thấy có người b*n n**c mơ chua ướp lạnh, cô liền đi tìm.

Lúc Giang Thiên Ca đi ra đến cổng, người b*n n**c mơ chua vẫn còn đó, bốn hào một cốc, cũng không đắt.

Cô đi tới, nhìn thấy cốc nước đều được đựng trong chiếc cốc tráng men, người trước uống xong, người bán hàng chỉ đổ thêm chút nước vào tráng qua loa một cái, coi như đã rửa sạch, lại tiếp tục rót nước cho người sau.

Nhìn thấy vậy, Giang Thiên Ca liền đổi ý, đi sang bên cạnh mua một chai nước ngọt.

Giang Thiên Ca vừa mới cầm chai nước ngọt, đang vặn nắp chai, thì nghe thấy có người gọi mình.

Quay đầu lại nhìn, thì ra là Lục Tự Văn mà cô đã gặp hai ngày trước.

Lục Tự Văn có vẻ mặt kinh ngạc: "Thật sự là cô sao? Cô đi chơi một mình à?"

Tuy rằng bọn họ mới quen nhau hai ngày trước, nhưng bọn họ đã từng kề vai sát cánh bắt kẻ trộm, có thể coi như là bạn bè rồi.

Vì vậy, Lục Tự Văn nhiệt tình mời: "Bạn tôi đang chèo thuyền trong công viên, cô có muốn đi cùng không?"

Giang Thiên Ca đánh giá Lục Tự Văn một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc túi anh ta đang xách trên tay, cô suy nghĩ một chút rồi hỏi:

"Cái túi anh đang xách là quần áo à? Chèo thuyền còn cần phải chuẩn bị quần áo trước sao?"

Lục Tự Văn cúi đầu nhìn chiếc túi trên tay, giải thích:

"Đây không phải đồ của tôi.

Là của bạn tôi, cô ấy đang chèo thuyền trong công viên, có thể là quần áo vô tình bị nước bắn bẩn, nên nhờ tôi mang đến."

Vừa rồi, Lục Tự Đình gọi điện thoại về nhà, cụ thể là chuyện gì thì anh cũng không rõ.

Cô ấy chỉ nói với bảo mẫu chuẩn bị một bộ quần áo, sau đó nhờ anh mang đến.

Cho nên, Lục Tự Văn chỉ nghĩ là quần áo của Lục Tự Đình vô tình bị ướt, còn chưa biết chuyện Giang Ti Vũ rơi xuống nước.

Giang Thiên Ca đảo mắt, đại khái cũng đoán được bộ quần áo này là mang cho ai.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 31: Chương 31



Cô nhướng mày, thầm nghĩ, vẫn chưa thay quần áo sao? Vậy thì cô cũng không ngại trì hoãn thêm chút thời gian.

Cô nhìn Lục Tự Văn, mỉm cười nói: "Tôi và bạn anh không quen biết, nên không đi cùng được.

Tôi đang định đi tìm chút đồ ăn, anh có biết gần đây có quán nào ngon không?"

Lục Tự Văn: "Chuyện này mà hỏi tôi thì đúng người rồi đấy! Từ đây đi ra, rẽ vài bước chân là đến cổng Vĩnh An, ở đó có một quán bánh bao Khánh Phong rất nổi tiếng, đủ loại bánh bao, vừa ngon vừa chuẩn vị! Cô đến đó ăn thử xem, đảm bảo hài lòng!"

Giang Thiên Ca cười gật đầu: "Vậy à."

Lục Tự Văn: "Hay là để tôi dẫn cô đi..."

"Lục Tự Văn! Anh đang làm gì thế?" Lục Tự Đình đứng sau lưng hai người, trừng mắt quát.

Ti Vũ rơi xuống nước, người ướt sũng, phải nhanh chóng thay quần áo sạch sẽ, nếu không sẽ bị cảm lạnh.

Ông Giang đang ở nhà, Ti Vũ không muốn ông lo lắng, nên đã không gọi điện thoại về nhà họ Giang, mà gọi về nhà họ Lục, nhờ Lục Tự Văn mang một bộ quần áo đến.

Cô ta thấy Lục Tự Văn đi lâu như vậy mà vẫn chưa thấy đến, nên mới đi ra ngoài xem sao.

Kết quả, vừa nhìn thấy đã suýt chút nữa tức chết.

Ti Vũ hiện tại vẫn đang mặc bộ quần áo ướt nhẹp, trốn trong nhà vệ sinh đợi thay đồ, vậy mà Lục Tự Văn lại đứng đây nói chuyện phiếm với người khác?

Mà điều khiến cô ta tức giận hơn nữa là, người đang nói chuyện với Lục Tự Văn lại chính là người đã hại Ti Vũ rơi xuống nước!

Lục Tự Đình tức giận dậm chân: "Lục Tự Văn! Anh nói chuyện với cô ta làm gì? Em kêu anh mang quần áo đến, anh không mang đến ngay! Lại còn đứng đây nói chuyện phiếm với cô ta?"

Lục Tự Văn ngơ ngác: "Cô ấy là bạn của anh, anh nói chuyện với cô ấy thì có sao?"

Anh ta giơ chiếc túi trên tay lên, nói tiếp: "Quần áo không phải anh đã mang đến rồi sao, em cũng đâu có vội mặc, anh nói chuyện với bạn bè hai câu rồi vào, cũng đâu có trì hoãn gì em."

"Anh..." Lục Tự Đình tức giận đến suýt chút nữa ngất xỉu, cô ta giật lấy chiếc túi, trừng mắt nhìn Giang Thiên Ca rồi bỏ đi.

Trước khi đi, cô ta còn quay đầu lại nói với Lục Tự Văn: "Anh vô tâm như vậy, về nhà em sẽ nói với chú út!"

Khiến Lục Tự Văn ngơ ngác không hiểu chuyện gì.

Quần áo không phải đã mang đến rồi sao? Sao lại nói là vô tâm? Anh ta nghi ngờ nhìn Giang Thiên Ca.
Giang Thiên Ca chớp chớp mắt, gợi ý: "Hay là chúng ta cùng đi ăn bánh bao Khánh Phong? Vừa rồi nghe anh nói, tôi cũng rất muốn ăn."

Lục Tự Văn nhìn về phía bóng lưng vội vàng chạy xa của Lục Tự Đình, do dự một giây, nói: "Cô đi trước đi, tôi đi theo xem sao, lát nữa tôi sẽ đến tìm cô."

Giang Thiên Ca cũng không ngăn cản anh, một mình đi tìm tiệm bánh bao mà Lục Tự Văn nói.

Lúc giữa trưa, cô chỉ ăn một cái bánh rán, bây giờ quả thật có hơi đói bụng.

Bánh bao Khánh Phong, quả nhiên là nhãn hiệu lâu đời có lịch sử mấy chục năm.

Vỏ bánh mỏng nhân nhiều, nước sốt đậm đà, cắn một miếng, hương vị vô cùng tươi ngon.

Giang Thiên Ca ăn no, còn đóng gói một phần, dự định mang về nhà khách, coi như ăn khuya.

Ăn xong bánh bao, Giang Thiên Ca rời đi, cũng không chờ Lục Tự Văn.

Nhìn thấy thời gian còn sớm, Giang Thiên Ca liền nghĩ, đi loanh quanh xem có thể tìm được chỗ ở thích hợp hay không.

Nơi ở, đương nhiên Giang Thiên Ca muốn tìm một nơi có môi trường tốt một chút.

Cho nên, đối với những con ngõ nhỏ rác rưởi vứt bừa bãi, âm thanh ồn ào, nhìn qua đã thấy lộn xộn, cô không có một chút hứng thú nào.

Đi qua bốn năm con ngõ như vậy, cuối cùng Giang Thiên Ca cũng tìm được một con ngõ ưng ý.

Con ngõ này có một cái tên rất thơ mộng, ngõ Hoa Tuyết.

Bên trong ngõ, tuy không phải sạch bóng như mới nhưng cũng được quét dọn rất sạch sẽ.

Cách đó không xa là một gốc cây cổ thụ to lớn, cành lá xum xuê, hai ba cụ ông cụ bà lớn tuổi tụ tập dưới gốc cây hóng mát.

Dưới gốc cây lớn còn đặt một chiếc bàn bóng bàn, một đám trẻ con 13, 14 tuổi đang chơi ở đó.

Những đứa trẻ nhỏ hơn thì chạy đuổi nhau trong ngõ, tuy náo nhiệt nhưng không hề ồn ào.

Giang Thiên Ca quyết định, chính là chỗ này.

Cô đi về phía mấy cụ ông cụ bà đang ngồi hóng mát dưới gốc cây, mỉm cười chào hỏi rồi hỏi: "Ông bà ơi, ông bà có biết nhà ai gần đây có phòng cho thuê không ạ?"

Một cụ ông xua tay nói: "Không có đâu cháu, nhà nào cũng chỉ đủ người ở thôi, lấy đâu ra phòng mà cho thuê."

Bà cụ bên cạnh cũng muốn phụ họa theo lời của cụ ông, bà vừa định lên tiếng thì đột nhiên im bặt, nhăn mặt suy nghĩ một hồi rồi nói:

"Ấy, dạo trước bà Kiến Quốc có nói là đợi khi nào nhà Kiến Quốc chuyển đến nhà chung cư cơ quan cấp thì sẽ cho thuê căn nhà này, không biết nhà nó chuyển đi chưa nhỉ?"

Một bà cụ khác ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu phụ họa: "Ừ, tôi cũng có nghe bà Kiến Quốc nói vậy."

"Hai hôm trước, Kiến Quốc đã đưa vợ con đến ở nhà chung cư rồi, bây giờ chỉ còn mỗi bà ấy ở đây thôi."
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 32: Chương 32



"Cháu gái, cháu muốn thuê nhà à? Cháu cứ đi thẳng con đường này, đến ngã ba thì rẽ trái, đi thêm mấy bước nữa sẽ thấy một căn nhà có cây hương xuân trong sân, cháu cứ đến đó hỏi thử xem."

"Vâng ạ!" Giang Thiên Ca cong mắt cười, "Cháu cảm ơn ông bà ạ!"

"Ha ha! Cô gái này trông xinh xắn thật, cười lên thật tươi!"

Đối với người tốt bụng, Giang Thiên Ca chưa bao giờ tiếc lời khen ngợi, cô cười nói: "Bà ơi, bà nói chuyện thật dễ nghe, bà cười lên cũng rất tươi, nhìn là biết bà là người phúc hậu rồi!"

Lời Giang Thiên Ca nói khiến mấy cụ ông cụ bà được một trận cười vui vẻ, bà cụ được khen còn đứng dậy, nói muốn đích thân dẫn Giang Thiên Ca đi.

Nhưng Giang Thiên Ca thấy tay bà chống gậy, bèn khéo léo từ chối.

Bà cụ cười tủm tỉm nói: "Thế thì cháu cứ đi thẳng đến đó, mẹ Kiến Quốc họ Lý, cháu cứ gọi là bác Lý là được, bà ấy dễ tính lắm."

Đi theo lời bà cụ chỉ dẫn, đi trong ngõ khoảng mấy phút, Giang Thiên Ca đã tìm thấy căn nhà có cây hương xuân trong sân.

Cổng sân đang mở rộng, ngước mắt lên đã có thể nhìn thấy trong sân bày biện không ít đồ đạc, còn có thể nghe thấy tiếng động leng keng bên trong.

Giang Thiên Ca đứng trước cổng gọi: "Có ai ở nhà không ạ?"

"Ai đấy?"

Một lúc sau, một bà cụ mặc áo cánh, đeo tạp dề, đầu đội mũ rơm đi ra, bà nhìn Giang Thiên Ca, nghi hoặc hỏi: "Đồng chí, ai đấy? Có việc gì không?"

Giang Thiên Ca nói: "Bác Lý, cháu nghe nói nhà bác có phòng cho thuê ạ? Cháu muốn thuê phòng."

Nghe vậy, bà Lý vui mừng, liên tục gật đầu: "Đúng rồi, nhà bác đang có phòng cho thuê đây, cháu vào xem đi."

Vừa dẫn Giang Thiên Ca vào nhà, bà Lý vừa cười nói: "Mấy hôm trước bác còn nói với con trai là đợi khi nào dọn dẹp nhà cửa xong thì sẽ ra đầu ngõ dán tờ rơi cho thuê nhà, không ngờ chưa kịp dán thì cháu đã đến rồi."

Rồi bà lại hỏi: "Cháu gái, sao cháu biết nhà bác cho thuê phòng thế?"

Giang Thiên Ca bèn nói là do mấy bà cụ ở đầu ngõ hóng mát chỉ cho cô.

Đi theo bà Lý vào sân, Giang Thiên Ca nhìn rõ toàn cảnh căn nhà, khác với những khu nhà tập thể mấy chục hộ gia đình sinh sống, đây là một căn nhà riêng biệt, tuy diện tích không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, lại sạch sẽ gọn gàng.

Căn nhà có kết cấu rất phổ biến, một gian nhà chính, hai gian phòng ngủ, bên trái và bên phải có ba gian nhà nhỏ, lần lượt là nhà bếp, nhà kho và nhà tắm.

Hai gian phòng ngủ, một gian bà Lý ở, một gian con trai và con dâu bà ở.

Cách đây không lâu, con trai bà được cơ quan phân cho một căn hộ chung cư, anh đã đưa vợ con đến đó ở.

Căn phòng bà Lý muốn cho thuê chính là căn phòng con trai bà ở trước đây: "Bác đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, nếu cháu muốn thuê thì hôm nay có thể dọn đến ở luôn."

Xem xong, dù là môi trường bên trong hay bên ngoài, Giang Thiên Ca đều rất hài lòng, cô bèn hỏi đến giá thuê nhà.

Bà Lý cười, lên giọng nói:

"Cháu xem, nhà bác ở vị trí đẹp, sân vườn cũng rộng rãi, phòng ốc thì hai năm trước mới sửa sang lại, người bình thường muốn thuê bác cũng chưa chắc đã cho đâu."

"Bác thấy cháu là con gái, nhìn sạch sẽ, chắc chắn không phải người có thói quen xấu, bác mới đồng ý cho cháu thuê, bác cũng không lấy giá cao đâu, một tháng mười đồng."

Nói xong, bà cười quan sát phản ứng của Giang Thiên Ca.

Thực ra, mấy hôm trước bà cũng đã bàn bạc với con trai về giá cả cho thuê nhà, cũng hỏi han những người có kinh nghiệm cho thuê, trong lòng bà cũng nắm được mức giá chung, một tháng khoảng bảy tám đồng là cao nhất.

Nhưng ai mà chẳng muốn kiếm nhiều tiền hơn.

Dù sao thì việc mua bán cũng không thể chốt giá ngay được, cứ ra giá cao trước, không được thì thương lượng sau.

Giang Thiên Ca đương nhiên biết bà Lý đang hét giá, nhưng cô không mặc cả.

Thứ nhất là vì môi trường ở đây quả thật rất tốt, thứ hai là vì cô cũng không ở lâu.

Giang Thiên Ca nói: "Bác ơi, một tháng mười đồng cũng được ạ.

Cháu ở đây không lâu đâu, chỉ khoảng một tháng thôi.

Trong thời gian ở đây, cháu muốn ăn cơm cùng bác, tiền cơm cháu sẽ trả riêng, bác thấy sao ạ?"

Bà Lý đã chuẩn bị tinh thần để mặc cả một trận rồi, không ngờ Giang Thiên Ca không những không mặc cả mà còn tạo thêm cơ hội kiếm tiền cho bà, bà không cần suy nghĩ đã đồng ý ngay.

Còn việc Giang Thiên Ca ở lâu hay không, bà cũng không quan tâm, dù sao người muốn thuê nhà cũng nhiều, đợi Giang Thiên Ca chuyển đi, bà lại đi dán tờ rơi là được.

Kiếm được tiền mới là quan trọng, còn những chuyện khác, tính sau.

Bà Lý đã đồng ý, Giang Thiên Ca bèn trả tiền thuê nhà tháng này luôn tại chỗ: "Ngày mai cháu sẽ dọn đến ạ."

Bà Lý vui vẻ gật đầu: "Được, cả ngày bác đều ở nhà, đến lúc nào thì cháu cứ gọi, bác ra mở cửa cho."

Rời khỏi nhà bà Lý, Giang Thiên Ca không đi ngay mà đi dạo vào sâu bên trong con ngõ.

Hơn một tháng tiếp theo cô sẽ sống ở đây, cô muốn đi dạo một vòng để ghi nhớ đường xá xung quanh.

Đi được một lúc, cô bất ngờ phát hiện ra con ngõ này còn ẩn chứa điều thú vị.

Ban nãy lúc mới đến đầu ngõ, cô chỉ cảm thấy môi trường sống ở đây khá tốt.

Nhưng không ngờ, sâu bên trong con ngõ lại có một căn biệt thự bề thế, uy nghiêm với lính gác đứng canh cổng.

Chắc hẳn có nhân vật lớn sống trong con ngõ này.

Nhìn căn biệt thự nguy nga, tráng lệ đó, Giang Thiên Ca cảm thấy rất yên tâm.

Như vậy thì an ninh ở đây chắc chắn rất tốt.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 33: Chương 33



Sáng sớm hôm sau, Giang Thiên Ca trả phòng ở nhà khách, xách hành lý đến ngõ Hoa Tuyết.

Dọn dẹp qua loa xong, cô liền đến Công ty TNHH Máy tính Hoài Dân.

Mặc dù bản thân cô đã biết đến "phương pháp nhập liệu chữ Hán giản thể Vương thị", nhưng cô vẫn phải giả vờ như không biết để học hỏi Vương Hoài Dân.

Giả vờ không biết cũng rất mệt mỏi, giả vờ được một lúc, Giang Thiên Ca không giả vờ được nữa, cô nói với Vương Hoài Dân: "Tôi học gần xong rồi, để tôi tự tìm hiểu thêm."

Vương Hoài Dân ngạc nhiên: "Nhanh vậy? Tôi còn chưa giảng giải hết mà?"

Giang Thiên Ca: "Phần còn lại tôi có thể tự xem tài liệu, khả năng tự học của tôi rất tốt.

Anh đang bận mà, tôi không làm phiền anh nữa."

Nghe cô nói vậy, Vương Hoài Dân đương nhiên vui vẻ, đưa cho Giang Thiên Ca một xấp tài liệu rồi quay vào phòng làm việc.

Một lúc sau, Vương Hoài Dân quay lại, hỏi Giang Thiên Ca xin chứng minh thư.

"Có một số phòng ban yêu cầu bảo mật tương đối nghiêm ngặt, để đảm bảo an toàn, chúng tôi cần phải xác minh thân phận của cô.

Cô yên tâm, chúng tôi chỉ kiểm tra các mối quan hệ xã hội của cô thôi, sẽ không có vấn đề gì đâu."

Giang Thiên Ca gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Trong danh sách khách hàng của công ty, ngoài những đơn vị trực thuộc trung ương, còn có không ít đơn vị quân đội, kiểm tra lý lịch của cô trước cũng là điều dễ hiểu.

Giang Thiên Ca đang lục túi lấy chứng minh thư thì đột nhiên nhớ đến chuyện ba ngày trước Lục Chính Tây yêu cầu cô xuất trình chứng minh thư.

Cô nghiến răng, không biết anh ta đã điều tra xong chưa? Lần sau gặp lại, cô nhất định phải đòi lại công bằng, nếu không cô sẽ đổi sang họ anh ta.

Nhìn thấy ngày tháng năm sinh trên chứng minh thư, Vương Hoài Dân lộ vẻ ngạc nhiên nhìn Giang Thiên Ca: "Cô mới mười tám tuổi?"

Trông cô không giống chút nào.

Điều này không có nghĩa là Giang Thiên Ca trông già trước tuổi.

Giang Thiên Ca có làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn, long lanh, là kiểu người có ngoại hình trẻ trung, tràn đầy sức sống, nếu chỉ nhìn bề ngoài, nói cô chưa đủ tuổi vị thành niên cũng có người tin.

Nhưng Giang Thiên Ca có một khí chất điềm tĩnh, tự tin rất riêng, khí chất đặc biệt này cần phải có thời gian và trải nghiệm mới có thể rèn giũa được.

Cũng chính bởi vì khí chất này mà người khác thường vô thức cảm thấy cô rất chín chắn.

Giang Thiên Ca không để ý đến sự ngạc nhiên của anh ta, cô lảng sang chuyện khác: "Vâng, từ nhỏ trông tôi đã già dặn hơn bạn bè cùng trang lứa."

Vương Hoài Dân: "..."

Buổi chiều, thấy sắp đến giờ tan làm, Giang Thiên Ca bèn lén chuồn về trước.

Trở về nhà bà Lý, cô dọn dẹp lại những chỗ còn chưa dọn dẹp xong vào buổi sáng.

Dọn dẹp xong xuôi, thấy không còn việc gì nữa, cô bèn ra ngoài đi dạo.

Lúc này mặt trời đã sắp lặn, không còn nắng gắt nữa, rất thích hợp để đi dạo.

Đi được một lúc, Giang Thiên Ca bị thu hút bởi tiếng cười nói rôm rả từ phía bàn bóng bàn dưới gốc cây lớn.

Nhìn mọi người chơi bóng bàn rất vui vẻ, Giang Thiên Ca cũng cảm thấy ngứa ngáy chân tay, cô cũng muốn chơi.

Những người chơi bóng bàn ở đây đều là học sinh cấp 2, cấp 3, Giang Thiên Ca dễ dàng hòa nhập vào đám đông.

Chỉ có một chiếc bàn bóng bàn nhưng người muốn chơi thì rất đông, vì vậy, luật chơi rất đơn giản và có phần hơi thô bạo: xếp hàng, đến lượt ai người đó chơi.

Người thua phải nhường bàn cho người tiếp theo, người thắng được chơi tiếp.

Nắm được luật chơi, Giang Thiên Ca bèn đi đến cuối hàng, đứng xếp hàng.

Đợi khoảng mười mấy phút, đến lượt Giang Thiên Ca, cô bước đến, cầm vợt lên.

"Ê? Cô là ai? Đến đây làm gì?" Thấy một người lạ mặt, lại là con gái, Tiêu Chí Dương vênh mặt, trừng mắt hỏi.

"Hôm nay tôi mới chuyển đến đây, tôi tên là Giang Thiên Ca." Giang Thiên Ca vừa nói vừa giơ vợt về phía cậu ta, "Nào, phát bóng đi."

Tiêu Chí Dương vênh mặt, nhìn chằm chằm Giang Thiên Ca một lúc, sau đó bĩu môi nói: "Con gái con đứa, hóng hớt cái gì, ra chỗ khác chơi đi, không thấy mấy người kia đều đứng đấy à?"

Giang Thiên Ca quay đầu nhìn, lúc này mới nhận ra bên cạnh có mấy cô gái chỉ đứng xem chứ không xếp hàng.

Rồi sao chứ?

Họ không chơi thì cô cũng không được chơi à?

Tiêu Chí Dương vênh mặt, hếch mũi lên trời, đúng là một cậu nhóc tuổi dậy thì mắc bệnh trung nhị, Giang Thiên Ca nhướng mày nhìn cậu ta: "Cậu không phải sợ thua tôi đấy chứ?"

Nghe vậy, Tiêu Chí Dương lập tức như bị chọc giận.

Tiêu Chí Dương cậu đây mà lại đi sợ thua một người con gái như cô ta?

Thật nực cười! Vừa nãy cậu ta còn thắng liên tiếp mấy người đấy!

Tiêu Chí Dương như con mèo xù lông, gào lên: "Con gái như cô mà cũng muốn thắng tôi, nằm mơ đi! Nào, tôi đấu với cô một trận, thua thì đừng có về nhà khóc nhè với mẹ là tôi bắt nạt cô đấy nhé!"

"Tôi chỉ cần một quả bóng là có thể đánh bại cậu."

"Ừm, đến đây." Giang Thiên Ca thản nhiên gật đầu, trên mặt không lộ ra chút sợ hãi nào.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 34: Chương 34



Tiêu Chí Dương thầm tức giận, cô ta dám khinh thường cậu ta sao?!
Anh ta cắn răng lui về phía sau một bước, cong eo, một tay ném bóng bàn lên cao, một tay huy động vợt đánh ra một quả bóng phát đường chéo.

Động tác mặc dù hơi màu mè, nhưng Giang Thiên Ca vẫn khen "quả bóng tốt" một câu, sau đó sải bước tiến lên, vững vàng đỡ lấy quả bóng, cũng đánh trả một quả bóng đường chéo về phía đối phương.

Tiêu Chí Dương cắn răng, hai bên má phồng lên.

Anh ta vốn dĩ muốn phát một quả bóng hiểm hóc để thị uy Giang Thiên Ca.

Kết quả, cô lại đỡ được quả bóng.

Chắc chắn là do may mắn, mèo mù vớ cá rán!

Tiêu Chí Dương nhìn chằm chằm quả bóng bay tới, trong lòng thầm nghĩ, quả bóng này, cô đừng hòng đỡ được dễ dàng.

Quả bóng bàn nảy lên từ bàn, Tiêu Chí Dương dùng sức vung cánh tay, đánh quả bóng về phía sân đối phương.

Nhìn thấy động tác cánh tay và góc độ vung vợt của Tiêu Chí Dương, Giang Thiên Ca đã có thể đánh giá được, quả bóng của anh ta đã ra ngoài, cô hoàn toàn có thể không đỡ.

Nhưng mà thắng như vậy cũng chẳng có nghĩa lý gì.

Tiêu Chí Dương đang mắc bệnh "tự luyến", tự cho mình là thiên hạ vô địch, hôm nay cô sẽ làm một bác sĩ tốt, trị cho anh ta khỏi hẳn căn bệnh đó.

Thực ra, về khoản chơi bóng bàn, Giang Thiên Ca cũng không học được bao nhiêu kỹ thuật.

Thế nhưng, cô phản ứng nhanh, đỡ bóng nhanh, đối phó với Tiêu Chí Dương "tự luyến" nóng nảy, hoàn toàn là quá đủ.

Đánh qua đánh lại mấy hiệp, thấy Tiêu Chí Dương đối diện đã tức đến mức hai mắt bốc hỏa, Giang Thiên Ca dùng sức kéo một cái, đánh quả bóng đến mép bàn bên kia, quả bóng rơi xuống đất rồi nảy lên, Tiêu Chí Dương vừa định đưa tay ra đỡ thì quả bóng đã rơi xuống đất, "lạch cạch" nảy thêm mấy cái.

Tiêu Chí Dương kinh ngạc trừng to mắt.

Giang Thiên Ca liền cười: "Cậu em, cậu thua rồi nhé.

Về nhà đừng có khóc nhè với mẹ cậu, nói tôi bắt nạt cậu đấy."

Tiêu Chí Dương cảm thấy mặt nóng ran, anh ta tức giận đến mức nói không nên lời: "Cô...!Cô..."

Giang Thiên Ca vô tội nhún vai, xua tay giục: "Cậu thua rồi, tránh ra đi, đến lượt người khác rồi."

"Cô...!Cô đợi đấy." Tiêu Chí Dương tức giận ném vợt xuống, quay đầu bỏ chạy.

Giang Thiên Ca: "..."

Không lẽ thật sự về nhà khóc nhè?

...

Tiêu Chí Dương vội vội vàng vàng chạy về phía nhà họ Lục, vừa vào cửa đã hô to: "Anh họ! Đi, chúng ta đi đánh bóng bàn!"

Lục Tự Văn, Lục Tự Khôn, Lục Tự Đình đều đang ở trong sân.

Nghe thấy lời anh ta nói, Lục Tự Khôn liền đứng dậy: "Đi, lâu rồi không chơi, tay hơi ngứa rồi đấy."

"Bên chỗ bàn bóng bàn có một người rất kiêu ngạo, anh họ, anh đi dạy dỗ cô ta giúp em!"

Thấy Tiêu Chí Dương và Lục Tự Khôn khoác vai nhau đi ra ngoài, Lục Tự Đình cũng đi theo.

Lục Tự Văn nghĩ nghĩ, cũng đi theo.

Bóng bàn là môn thể thao quốc gia của Trung Quốc.

Trận giao hữu bóng bàn mười mấy năm trước đã khiến cho môn thể thao này ngày càng trở nên phổ biến, từ người già bảy, tám mươi tuổi cho đến trẻ em năm, sáu tuổi đều thích chơi.

Ở Bắc Thành, gần như khu dân cư hay con ngõ nào cũng xây bàn bóng bàn bằng xi măng.

Mấy người còn chưa đi đến gần đã có thể nghe thấy tiếng hò reo náo nhiệt ở chỗ bàn bóng bàn, mọi người đều hào hứng vây thành vòng tròn, trên mặt ai nấy đều tràn đầy vẻ phấn khích.

"Hôm nay sao lại náo nhiệt thế này?" Lục Tự Khôn tò mò hỏi.

Tiêu Chí Dương bĩu môi: "Chính là người mà em vừa nói với anh đó, người rất kiêu ngạo.

Chắc là cô ta thua rồi."

Hừ, cũng chẳng lợi hại gì cho cam.

"Chị Thiên Ca, chị lại thắng rồi! Giỏi quá!"

Tiêu Chí Dương đang định chen vào: "..."

Vừa rồi chỉ là mấy bạn nữ đứng ngoài xem, vậy mà lúc này đều hào hứng đứng sau Giang Thiên Ca làm cổ động viên cho cô, còn giúp cô nói lời "nguy hiểm".

"Đến lượt ai rồi, lên nhanh! Hôm nay tất cả các cậu đều phải trở thành bại tướng dưới tay chị Thiên Ca tôi!"

Giải giận thật đấy! Trước đó, đám con trai này chê bọn họ là con gái, không cho chơi cùng.

Bây giờ thì hay rồi, tất cả bọn họ đều phải trở thành bại tướng dưới tay con gái!

Trần Anh Hoa đứng bên cạnh Giang Thiên Ca, hất mặt lên đầy tự đắc.

Nhìn thấy Tiêu Chí Dương, cô ta hừ lạnh một tiếng: "Tiêu Chí Dương, sao cậu lại quay lại đây? Không phải về nhà khóc nhè à?"

Chính Tiêu Chí Dương là người dẫn đầu nói không cho con gái bọn họ chơi cùng, hôm nay cô ta phải trả thù cho hả giận.

"Chị Thiên Ca, nếu Tiêu Chí Dương còn dám đấu với chị, chị cứ cho cậu ta một đường thua thảm bại luôn!"

Mặc dù Trần Anh Hoa nói năng ồn ào, nhưng tính cách khá là đáng yêu, Giang Thiên Ca gật đầu với cô ta, sau đó nhìn về phía Tiêu Chí Dương, hỏi: "Cậu còn đánh nữa không? Nếu muốn đánh thì tôi chơi với cậu một lát."

Tiêu Chí Dương đen mặt hừ lạnh: "Cô đừng có đắc ý, anh họ tôi đến rồi, anh ấy sẽ đấu với cô!"

"Anh họ tôi là đội trưởng đội tuyển bóng bàn của trường bọn họ, huấn luyện viên đội tuyển tỉnh còn nói anh ấy là một nhân tố tiềm năng, muốn tuyển anh ấy vào đội tuyển tỉnh! Cô đợi mà trở thành bại tướng dưới tay anh họ tôi đi!"

"Anh họ, lại đây mau!"

Giang Thiên Ca cũng chú ý đến mấy người đứng sau Tiêu Chí Dương, hai người mặt mày khó ở, một người có vẻ hơi ngạc nhiên.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, Lục Tự Văn ngạc nhiên đi tới: "Giang Thiên Ca, hóa ra cô cũng ở gần đây à?"

Giang Thiên Ca gật đầu với anh ta.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 35: Chương 35



Lục Tự Văn lại hỏi: "Hôm qua tôi đến tiệm bánh bao Khánh Phong đó, không thấy cô.

Cô không đến à?"

Giang Thiên Ca bèn nói: "Tôi có đến.

Tôi có việc, ăn xong thì đi luôn rồi."

Cô giơ chiếc vợt trên tay về phía Lục Tự Văn: "Anh muốn đánh không?" Anh ta chính là "ngoại binh" được Tiêu Chí Dương mời đến, là người được huấn luyện viên đội tuyển tỉnh khen ngợi sao?

Lục Tự Văn mỉm cười, vừa định nói "Được", đã bị Tiêu Chí Dương đẩy ra: "Anh họ Lục, anh tránh ra trước đi, để anh họ Năm lên."

Tiêu Chí Dương kéo Lục Tự Khôn ra: "Anh họ Năm, anh lên đi! Cô ta chỉ biết chút kỹ thuật mèo cào, vậy mà dám ra vẻ ta đây, tự cho mình là giỏi lắm, anh cho cô ta biế sự lợi hại của anh đi!"

Lục Tự Khôn và Lục Tự Đình đã nhận ra Giang Thiên Ca, cô chính là người hôm qua đã khiến Giang Ti Vũ rơi xuống hồ, sắc mặt bọn họ đều rất khó coi.

Tư Vũ sợ người nhà lo lắng nên không cho bọn họ kể chuyện hôm qua ra.

Vì hôm qua ngâm mình dưới hồ một khoảng thời gian khá lâu, lại mặc quần áo ướt trốn trong nhà vệ sinh một lúc lâu mới thay được quần áo sạch sẽ, nên sáng nay Tư Vũ đã bị cảm.

Tư Vũ phải chịu ấm ức lớn như vậy đều là do Giang Thiên Ca này gây ra.

Tư Vũ tính tình hiền lành, tốt bụng, bị người ta bắt nạt cũng nhẫn nhịn, còn muốn che giấu giúp cho người gây ra tội lỗi.

Thế mà kết quả thì sao, con bé đó ở nhà bị cảm, khó chịu, còn người gây ra chuyện này cho con bé ấy thì không những không nhận lỗi, mà còn vênh váo, hống hách.

"Hóa ra cô ở đây, hôm qua cô đã đẩy..."

Lục Tự Khôn kéo Lục Tự Đình lại, lắc đầu với cô ta, không cho cô ta nói tiếp.

Tư Vũ đã nói không được kể chuyện này ra, vậy thì bọn họ sẽ không nói.

Tuy nhiên, điều đó không có nghĩa là chuyện này coi như xong.

Tư Vũ tính tình tốt, nhưng cũng không thể để mặc cho người khác bắt nạt như vậy được.

Nhìn quả bóng bàn trên bàn, trong mắt Lục Tự Khôn lóe lên vẻ u ám, anh ta nhận lấy chiếc vợt trong tay Tiêu Chí Dương, sau đó nhìn Giang Thiên Ca: "Lại đây, tôi đấu với cô."

Giang Thiên Ca không phản đối.

Đấu thì đấu, cô cũng muốn biết trình độ được huấn luyện viên đội tuyển tỉnh khen ngợi là như thế nào.

Giang Thiên Ca cũng chú ý đến sự thay đổi cảm xúc trong mắt Lục Tự Khôn, đoán rằng có thể anh ta vì chuyện hôm qua mà "anh hùng nổi giận vì mỹ nhân", muốn cho cô thua nhục nhã, báo thù cho Giang Ti Vũ.

Được thôi, cô tiếp chiêu.

Lục Tự Khôn vừa đánh quả bóng đầu tiên, Giang Thiên Ca đã nhận ra anh ta khác với những người khác, những người khác đều là "dân tự do", đánh bóng theo cảm tính.

Còn Lục Tự Khôn, chắc chắn là đã qua huấn luyện bài bản, trên người quả thực có kỹ thuật.

Nhưng nói trình độ của anh ta có thể vào được đội tuyển tỉnh, cô không tin, lời khen ngợi của huấn luyện viên đội tuyển tỉnh chắc chắn là có phần phóng đại.

Thế nhưng, đấu với người có chút kỹ thuật như Lục Tự Khôn hiển nhiên là thú vị hơn nhiều, hứng thú trong lòng Giang Thiên Ca cũng dâng lên.

Nhưng khi Lục Tự Khôn liên tiếp ba quả bóng đều nhắm thẳng vào mặt cô mà đánh tới, Giang Thiên Ca thầm mắng một câu, cô chụp lấy quả bóng, nhìn Lục Tự Khôn: "Anh có biết đánh bóng không vậy?"

Một, hai lần thì còn có thể coi như anh ta không cẩn thận, nhưng "sự tình bất quá tam".

Nếu không phải Lục Tự Khôn cố ý thì cô sẽ vặn đầu anh ta ra làm bóng đá.

Trần Anh Hoa chống nạnh, trừng mắt nhìn Lục Tự Khôn: "Lục Tự Khôn, anh đang đánh bóng hay là đánh người đấy? Có ai như anh không, cứ nhắm vào mặt người ta mà đánh?"

Lục Tự Văn cũng cau mày, khó hiểu nhìn Lục Tự Khôn: "Anh Năm, anh đánh thì đánh cho đàng hoàng đi, sao cứ nhắm vào mặt Giang Thiên Ca mà đánh?"

"Đánh bóng không phải đều như vậy sao?" Lục Tự Khôn cười khẩy, nhún vai vẻ khinh thường, anh ta nhìn Giang Thiên Ca đầy khiêu khích: "Sao nào, không dám đấu tiếp à?" Tiêu Chí Dương ở bên cạnh cũng hùa theo.

Giang Thiên Ca lạnh lùng nhìn Lục Tự Khôn.

Kiếp trước, cô lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, tuy có một người bác tốt bụng tài trợ, giúp cô có cuộc sống đầy đủ.

Nhưng mà, một đứa trẻ lớn lên ở cô nhi viện thì không thể nào không có chút muộn phiền nào.

Cô cũng từng bị những đứa trẻ lớn hơn bắt nạt, bị những đứa trẻ cùng tuổi cướp đồ chơi.

Ban đầu, cô đánh không lại, chỉ có thể để mặc cho người ta bắt nạt.

Sau này, cô xin lấy một ít tiền từ số tiền mà người bác tốt bụng kia cho để đi học Taekwondo.

Kể từ đó, cô không còn sợ bị người khác bắt nạt nữa.

Nếu có ai bắt nạt cô, cô sẽ đánh nhau trực tiếp, hoặc là dùng cách khác để phân thắng bại.

Tóm lại, cô tuân theo quy tắc "giang hồ".

Muốn đánh nhau thì cứ nói thẳng, mọi người đường đường chính chính đánh một trận.

Không muốn đánh nhau, muốn dùng cách khác để phân cao thấp cũng được, cứ nói rõ ràng.

Điều cô ghét nhất là những kẻ phá vỡ quy tắc.

Lục Tự Khôn muốn ra mặt giúp Giang Ti Vũ, nếu anh ta muốn đánh nhau thì có thể nói với cô, cô cũng sẽ cho anh ta cơ hội.

Nhưng anh ta không nói.

Anh ta lựa chọn đấu bóng bàn với cô, cô cũng đồng ý.

Đã lựa chọn đấu bóng bàn thì hãy đánh cho đàng hoàng.

Kết quả là anh ta không làm vậy, đánh được một nửa thì lại chơi xấu.

Đánh bóng vào mặt cô.

Đánh bóng đều như vậy sao?

Được thôi.

Anh ta giở trò trước thì đừng trách cô "trả lễ".
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 36: Chương 36



Giang Thiên Ca lạnh mặt, tung quả bóng trên tay lên, dùng hết sức tay phải vung vợt, đánh quả bóng thẳng vào mặt Lục Tự Khôn.

Lục Tự Khôn nhìn chằm chằm vào quả bóng đang lao thẳng đến, quả bóng nhỏ bằng quả trứng gà kia dường như mang theo sát khí.

Lục Tự Khôn thầm hốt hoảng, trực giác mách bảo anh ta lập tức cúi người xuống né tránh mới là sáng suốt nhất.

Thế nhưng, nghĩ đến Giang Ti Vũ bị rơi xuống nước hôm qua, anh ta nhìn chằm chằm vào quả bóng nhỏ đang lao tới, nắm chặt vợt định đánh trả.

Tuy nhiên, anh ta hiển nhiên đã đánh giá thấp tốc độ của quả bóng này, tay anh ta còn chưa kịp phản ứng thì quả bóng nhỏ đã đập vào mặt anh ta.

"Á!"

Cơn đau nhói từ mũi lan ra, đau đến mức nước mắt nước mũi giàn giụa, Lục Tự Khôn đau đớn ôm mặt.

"A! Anh Năm, anh chảy máu mũi rồi!" Lục Tự Đình hốt hoảng chạy tới.

Lục Tự Khôn bỏ tay ra, thấy tay đầy máu đỏ tươi, có dịch thể chảy ra từ mũi, một lát sau, miệng đã nếm thấy mùi tanh mặn, anh ta kinh ngạc nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca đầu tiên là cười khẩy, sau đó khinh thường nhún vai, rồi nhìn Lục Tự Khôn đầy khiêu khích, nói: "Đánh bóng không phải đều như vậy sao? Sao nào? Không dám đấu tiếp à?"

Giang Thiên Ca "trả" lại nguyên si những gì Lục Tự Khôn vừa làm cho anh ta.

"Quả bóng ngon như vậy mà anh cũng không đỡ được, đúng là đồ rác rưởi!"

Kỹ thuật như rác, nhân phẩm còn rác rưởi hơn.

"Cô phạm quy! Đánh bóng làm người ta bị thương!" Nhìn thấy Lục Tự Khôn mặt mũi đầy máu, Tiêu Chí Dương tức giận chỉ vào Giang Thiên Ca: "Chắc chắn là cô cố ý!"

Giang Thiên Ca hừ lạnh một tiếng, ném chiếc vợt về phía Trần Anh Hoa, lạnh lùng đáp trả:

"Cậu bị mù hay điếc vậy? Không thấy anh ta đánh bóng vào mặt tôi trước à? Không nghe thấy anh ta vừa nói đánh bóng là như vậy à?"

"Vừa rồi chẳng phải cậu cũng nói có thể đánh vào mặt người ta sao? Mới có mấy phút mà đã quên rồi à? Tuổi còn trẻ mà đã bị Alzheimer rồi?"

Bị Giang Thiên Ca mắng thẳng mặt, Tiêu Chí Dương có chút ấp úng, anh ta cứng cổ cãi lại:

"Anh ấy...!Anh ấy chỉ đùa với cô thôi, cũng đâu có thật sự đánh trúng mặt cô..."

Giang Thiên Ca lạnh lùng nói: "Đó là anh ta kém cỏi, anh ta vô dụng, anh ta bất tài."

Tiêu Chí Dương giơ nắm đấm lên: "Cô..."

"Sao nào? Muốn báo thù cho anh ta, muốn đánh nhau à? Tới đây." Giang Thiên Ca liếc xéo Tiêu Chí Dương.

Cô đang bực bội trong lòng, rất muốn đánh người cho hả giận.

Tiêu Chí Dương gào lên: "Đánh thì đánh!..."

"Tiêu Chí Dương, cậu đang làm cái gì đấy." Một giọng nói lạnh lùng vang lên từ ngoài đám đông.

Giang Thiên Ca nhìn theo hướng phát ra giọng nói, thấy Lục Chính Tây đang đứng ở ngoài.

Dáng người anh ta cao ngất, mím chặt môi mỏng, đôi mắt đen nghiêm nghị nhìn Tiêu Chí Dương.

Tiếu Chí Dương bị nhìn chằm chằm đến mức co rúm trong lòng, cậu như quả bóng xì hơi, vẻ mặt đau khổ nói: "Cậu út, là Giang Thiên Ca gây chuyện trước, cô ấy cố ý đánh bóng vào mặt anh 5."

Lục Tự Đình đang giúp Lục Tự Khôn che mũi, cũng cau mày nói: "Chú út, chú xem, anh 5 bị đánh chảy máu mũi rồi."

Lục Chinh Tây nghiêm mặt đi tới, bảo Lục Tự Khôn ngẩng mặt lên để kiểm tra mũi cho cậu.

Tuy máu mũi chảy nhiều nhưng sống mũi không gãy, chắc chỉ bị thương mạch máu xung quanh mũi, không nghiêm trọng lắm.

Lục Chinh Tây lấy từ trong túi ra một chiếc khăn, che cho Lục Tự Khôn, bảo Lục Tự Đình và Lục Tự Văn đưa cậu đến phòng khám ngoài ngõ để xử lý.

Tiếu Chí Dương đảo mắt muốn đi theo, bị Lục Chinh Tây túm cổ áo kéo lại.

"Nói xem nào, tại sao lại đánh nhau?"

Lục Chinh Tây lạnh lùng nhìn Tiếu Chí Dương, rồi lại nhìn sang Giang Thiên Ca.

Anh bỗng nhiên thấy đau đầu.

Giang Thiên Ca khinh thường bĩu môi, thấy vậy Tiếu Chí Dương cho rằng cô muốn nói, bèn vội vàng giành nói trước:

"Cậu út, lúc nãy chúng cháu đang chơi bóng bàn, bọn cháu chơi vui vẻ, tự nhiên cô ấy muốn chơi cùng, chúng cháu tốt bụng cho cô ấy chơi."

"Nhưng mà lúc chơi cô ấy không theo luật, cứ nhắm mặt anh 5 mà đánh, lúc nãy cậucũng thấy rồi, mũi anh 5 bị cô ấy đánh gãy.

Cô ấy đánh Anh 5 xong còn mắng chúng cháu, nói muốn đánh nhau.

Cháu tức quá nên mới muốn đánh nhau với cô ấy."

Tiếu Chí Dương là cháu ngoại của ông Lục, năm nay mười lăm tuổi.

Cậu vừa sợ vừa kính người cậu chênh lệch mình mười tuổi này.

Tiếu Chí Dương biết quy tắc của Lục Chinh Tây, đánh nhau cũng được nhưng phải có lý do chính đáng, nếu không sẽ rất thảm.

Vì vậy cậu phải nói ra sự việc trước mặt Giang Thiên Ca, không thể để Giang Thiên Ca xuyên tạc sự thật khiến cậu út hiểu lầm mình.

Nghe Tiếu Chí Dương nói xong, Lục Chinh Tây liếc nhìn cậu, sau đó nhìn những người xung quanh.

Do trải qua nhiều chuyện nên khí thế trên người Lục Chinh Tây ngày càng mạnh mẽ, đôi mắt tự nhiên toát ra uy nghiêm.

Những người có mặt ở đây, lớn nhất cũng không quá hai mươi tuổi, đều là những học sinh chưa trải sự đời, bị ánh mắt uy nghiêm của Lục Chinh Tây nhìn chằm chằm, ai nấy đều sợ hãi cúi đầu, không dám thở mạnh.

Lục Chinh Tây im lặng một lúc rồi nhìn về phía Giang Thiên Ca.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 37: Chương 37



Giang Thiên Ca không hề sợ hãi nhìn thẳng vào anh, cô không sai, cô có lý lẽ, sợ gì chứ.

Nhìn thấy vẻ mặt của Lục Chinh Tây, Giang Thiên Ca bỗng nhiên nhớ đến vẻ mặt của anh lúc trước trên xe khi yêu cầu cô xuất trình chứng minh thư, tâm trạng cô lập tức trở nên vô cùng khó chịu.

"Nhìn cái gì? Muốn ỷ lớn h**p nhỏ, ỷ đông h**p yếu à? Đến đây, muốn đánh nhau, tôi cũng không sợ anh."

Lục Chinh Tây: "..."

Nhìn vẻ mặt thách thức của cô, trong mắt Lục Chinh Tây hiện lên vẻ bất đắc dĩ.

Anh biết cô vẫn còn ghi hận chuyện anh xem chứng minh thư của cô ngày hôm đó.

Anh điều tra Giang Thiên Ca là vì Giang Viện Triều.

Ba lần Giang Thiên Ca xuất hiện, lần đầu tiên ở ga tàu Nam Giang, lần thứ hai là ở ga tàu Bắc Thành, lần thứ ba là ở gần ngõ Du Tiền.

Ga tàu Bắc Thành có thể không tính, nhưng hai địa điểm còn lại đều có liên quan đến Giang Viện Triều.

Sự xuất hiện của Giang Thiên Ca quá mức trùng hợp.

Anh là người theo chủ nghĩa duy vật, chưa bao giờ tin vào cái gọi là duyên phận, phía sau sự trùng hợp, tám chín phần mười là có uẩn khúc.

Giang Viện Triều chiến đấu ở biên giới phía Nam hơn mười năm, bảo vệ hòa bình và ổn định của đất nước.

Đầu năm nay, ông đích thân dẫn đội triệt phá một tụ điểm sản xuất m* t** trong nước.

Trong vòng vài tháng, bọn tội phạm m* t** đã nhiều lần lên kế hoạch ám sát Giang Viện Triều.

Bọn chúng có lòng thù hận cao, hành vi ngang ngược, khó đảm bảo sẽ không phái người đến Bắc Thành để trả thù.

Nhiệm vụ anh nhận được là đưa Giang Viện Triều trở về Bắc Thành an toàn, sau khi trở về Bắc Thành thì nhiệm vụ coi như hoàn thành, an nguy của Giang Viện Triều sẽ do người khác phụ trách.

Nhưng dù là xuất phát từ sự kính trọng đối với Giang Viện Triều hay là vì tình cảm giữa hai nhà Giang - Lục, anh đều không thể khoanh tay đứng nhìn.

Vì vậy, anh đã cho người điều tra Giang Thiên Ca.

Anh cho người điều tra lý lịch và các mối quan hệ của Giang Thiên Ca trong mười năm qua.

Sáng nay anh đã nhận được kết quả: Thân phận của cô hoàn toàn bình thường, cũng không phát hiện ra dấu hiệu nào cho thấy cô có liên hệ với các thế lực bên ngoài biên giới phía Nam.

Anh cũng cố ý hỏi về khả năng võ thuật của Giang Thiên Ca.

Người điều tra do dự một chút rồi nói: "Có lẽ cô ấy thích đánh nhau", lúc đó anh còn hơi khó hiểu.

Nhưng bây giờ nhìn Giang Thiên Ca tức giận, bất cứ lúc nào cũng có thể vung nắm đấm về phía mình, Lục Chinh Tây cảm thấy dùng từ "thích đánh nhau" để hình dung cô quả thật rất chính xác.

"Tôi không muốn đánh nhau với cô." Giọng điệu của Lục Chinh Tây có chút bất đắc dĩ, anh nhìn Giang Thiên Ca, nói: "Tôi chỉ muốn nghe cô kể lại chuyện lúc nãy."

Tiếu Chí Dương đảo mắt, những gì cậu nói chắc chắn là tránh nặng tìm nhẹ, chỉ nói những gì có lợi cho mình.

Mấy người khác đều cúi đầu không nói gì, xem ra anh chỉ có thể hỏi đương sự là cô.

Giang Thiên Ca cười lạnh lùng, dùng vài ba câu kể lại chuyện lúc nãy, nói xong liền hừ lạnh một tiếng.

"Con cái nhà anh, anh không dạy dỗ cẩn thận, thả ra ngoài để nó gây chuyện thị phi, trách sao tôi dạy dỗ nó."

"Nói là chơi bóng, vậy mà cậu ta lại tấn công người khác, đây chính là tác phong của kẻ tiểu nhân.

Nhìn bề ngoài thì ra dáng người lắm, vậy mà ngay cả quy tắc cơ bản nhất của con người cũng không biết, các người thả cậu ta ra ngoài, không sợ mất mặt mũi nhà họ Lục sao?"

"Cũng may là gặp tôi, tôi dễ tính nên mới chỉ cho cậu ta chảy chút máu mũi.

Nếu gặp người khác, hừ hừ..."

Lục Chinh Tây: "..."

Anh không biết nên tức giận vì hành động của Lục Tự Khôn trước hay là bất đắc dĩ vì lời nói và thái độ của cô.

Đây là lần đầu tiên anh bị người khác mắng chửi với giọng điệu như vậy.

Người không biết còn tưởng Lục Tự Khôn là con trai anh, gây ra chuyện gì nên anh mới bị mắng như vậy.

Ông cụ nhà anh đã nhiều năm rồi không mắng anh như vậy.

Lục Tự Khôn là con trai của anh tư anh, tuy anh cũng quản Lục Tự Khôn nhưng đó chỉ là cách cư xử giữa chú cháu, trách nhiệm giáo dục Lục Tự Khôn không phải do anh gánh vác.

Lục Chinh Tây im lặng một lát rồi quay sang nhìn Tiếu Chí Dương, Tiếu Chí Dương chột dạ dời mắt đi.

Chuyện đã rõ như ban ngày rồi còn gì.

Lục Chinh Tây nhìn Giang Thiên Ca, nói: "Tôi sẽ nói chuyện của cháu tôi cho bố mẹ nó, cũng sẽ bảo nó đến xin lỗi cô."

Anh lại nhìn Tiếu Chí Dương: "Cậu cũng phải xin lỗi."

Tiếu Chí Dương bĩu môi, không muốn chút nào.

Giang Thiên Ca hừ lạnh nói: "Xin lỗi hay không cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Chỉ cần nhớ kỹ, sau này đừng có chọc tôi là được.

Nếu không, lần sau sẽ không chỉ đơn giản là chảy máu mũi đâu."

Nói xong, Giang Thiên Ca cảnh cáo nhìn Tiếu Chí Dương, rồi liếc nhìn Lục Chinh Tây, xoay người rời đi.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 38: Chương 38



Thấy Giang Thiên Ca sắp đi, Trần Anh Hoa len lén liếc nhìn Lục Chinh Tây, thấy vẻ mặt anh khó đoán, cũng không nhìn ra anh có tức giận hay không.

Trần Anh Hoa chớp mắt, lặng lẽ chuồn ra khỏi đám người, đuổi theo Giang Thiên Ca.

Cô càng đi càng nhanh, vẻ mặt càng lúc càng kích động.

"Chị Thiên Ca, chị lợi hại thật đấy!" Trần Anh Hoa nhìn Giang Thiên Ca, hai mắt sáng rực, vẻ mặt ngưỡng mộ nói: "Chị dám mắng anh Lục Cửu! Lợi hại thật đấy!"

Đó là Lục Cửu đấy!

Giang Thiên Ca không cho là đúng bĩu môi: "Sao lại không dám mắng? Anh ta chọc tôi thì tôi mắng thôi."

Rồi lại nói: "Cũng không thể coi là mắng, tôi chỉ giảng đạo lý cho anh ta thôi."

Trần Anh Hoa: "..."

Đây là lần đầu tiên cô thấy người ta giảng đạo lý như vậy.

Nhìn thấy cái miệng há hốc chữ O của Trần Anh Hoa, Giang Thiên Ca dừng lại một chút rồi hỏi: "Lục Cửu kia lợi hại lắm à?"

Trần Anh Hoa gật đầu lia lịa: "Đương nhiên rồi!"

Không nói đến gia thế của nhà họ Lục, chỉ riêng Lục Cửu, từ nhỏ đã là bá chủ trong ngõ Tuyết Hoa này rồi.

Trần Anh Hoa còn nhỏ, chưa tận mắt chứng kiến Lục Cửu xưng bá năm đó, nhưng người nhà cô, hàng xóm, những người bằng tuổi Lục Cửu mà cô quen biết đều vô cùng kính nể anh.

Từ khi cô có ký ức, Lục Cửu đã đi học trường quân đội rồi, sau khi đi lính, tuy anh ít khi xuất hiện trong ngõ nhưng mọi người đều nhận ra, mỗi lần xuất hiện, khí thế trên người anh càng thêm lạnh lùng, ánh mắt càng thêm uy nghiêm.

Bọn trẻ con trong ngõ nhìn thấy anh, ai nấy đều cung kính, đừng nói là dám mắng, ngay cả khi chơi đùa trước mặt anh cũng có chút sợ hãi.

Trần Anh Hoa đang định “khai sáng” cho Giang Thiên Ca về Lục Chính Tây thì phía sau bỗng vang lên một giọng nói: "Giang Thiên Ca."

Lưng Trần Anh Hoa bỗng chốc cứng đờ, trong lòng cuống cuồng nghĩ lại xem vừa rồi mình có lỡ lời gì không.

Nghe tiếng gọi, Giang Thiên Ca quay người lại, nhướn mày nhìn Lục Chính Tây: "Làm gì thế? Muốn tính sổ chuyện lúc trước à?".

Lục Chính Tây bị hỏi mà nghẹn họng.

Anh ta nhìn về phía Trần Anh Hoa, nói với cô ấy: "Cô về trước đi, tôi có chút chuyện muốn nói với Giang Thiên Ca."

Trong lòng Trần Anh Hoa rất sợ Lục Chính Tây, nhưng trước khi đi, cô ấy vẫn rất nghĩa khí do dự vài giây, nhìn Giang Thiên Ca với ánh mắt lo lắng, sau đó mới chạy biến đi như ma đuổi.

Giang Thiên Ca nhíu mày: "Có việc thì nói nhanh lên, tôi đói bụng rồi, muốn về nhà ăn cơm."

Lục Chính Tây nhìn Giang Thiên Ca, chủ động giải thích về chuyện điều tra cô.

Lời anh ta nói rất kín kẽ, uyển chuyển, giấu đi những thông tin quan trọng.

Giang Thiên Ca xâu chuỗi lại ý tứ trong lời anh ta, im lặng một hồi, sau đó mới lên tiếng:

"Ý của anh là, lúc đó anh đang bảo vệ nhân vật quan trọng, thấy tôi xuất hiện rất đáng ngờ nên nghi ngờ tôi có mục đích khác?".

Lục Chính Tây không ngờ cô lại nhạy bén đến vậy, anh ta khựng lại một lát, sau đó gật đầu.

Giang Thiên Ca nhất thời không biết nên nói gì.

Không biết nên tự trách mình đen đủi hay là khen Lục Chính Tây làm việc tận tâm, trách nhiệm nữa.

Cô đột nhiên nhớ đến lúc ở ga tàu nhìn thấy Lục Chính Tây, trong lòng từng lóe lên ý nghĩ, nếu lúc ấy cô thật sự “dám nghĩ dám làm”, huýt sáo với Lục Chính Tây thì có khi nào anh ta “xử đẹp” cô ngay tại chỗ không?

Nghĩ đến đây, Giang Thiên Ca liếc nhìn gương mặt góc cạnh của Lục Chính Tây.

Quả nhiên, chữ sắc là con dao hai lưỡi.

Đàn ông càng đẹp, càng nguy hiểm.

Giang Thiên Ca bỗng nhiên mất hết cả hứng thú, phẩy tay: "Biết rồi.

Ân oán giữa chúng ta, coi như huề nhau."

Nghĩ ngợi một lúc, cô lại bổ sung: "Nếu sau này cháu trai anh còn dám đến gây chuyện với tôi, tôi sẽ đánh nó.

Nếu anh thấy, tôi vẫn cứ mắng như thường."

Lục Chính Tây: "..."
Giang Thiên Ca đi công ty TNHH Hoài Dân làm hai ngày chuẩn bị, trong thời gian đó còn tranh thủ ghé qua trường Hoa Đại nhận giấy báo nhập học đã được bổ sung.

Sau đó, cô bắt đầu công việc dạy gõ bàn phím.

Nơi đầu tiên cô cần đến là một bộ phận nào đó trong khu quân sự Bắc thành.

Hiện giờ, Hoa Hạ đang áp dụng chế độ quân khu, cả nước được chia thành bảy quân khu, quân khu Bắc thành là một trong số đó.

Trải qua nhiều lần chỉnh đốn, sắp xếp lại, dựa theo các binh chủng, quân khu Bắc thành hiện tại được chia thành ba bộ phận.

Hôm nay, Giang Thiên Ca sẽ đến một trong ba bộ phận đó.

Khu quân sự quản lý rất nghiêm ngặt, đến cổng, Giang Thiên Ca xuất trình giấy tờ, sau đó bị đưa đến một căn phòng nhỏ để kiểm tra tư trang, cuối cùng mới được Lý Minh Lượng - người được cử đi đón - dẫn vào trong.

Tiếp theo, Lý Minh Lượng dẫn cô lên một chiếc xe Jeep màu xanh quân đội.

Giang Thiên Ca không rõ bộ phận quân đội này rộng lớn đến mức nào, cô chỉ biết từ lúc lên xe, chiếc Jeep chạy gần hai mươi phút mới dừng lại trước một quảng trường nhỏ.

Bên cạnh quảng trường là mấy tòa nhà bốn năm tầng, trên bức tường thấp trước tòa nhà là dòng chữ "Vì nhân dân phục vụ".

Những người lính đứng gác bên cạnh, lưng thẳng tắp, ánh mắt cảnh giác.

Xuống xe, Giang Thiên Ca đứng sang một bên, mắt nhìn thẳng, chờ Lý Minh Lượng đến dẫn đường.

"Đồng chí Giang, phòng học được bố trí ở tòa nhà này." Lý Minh Lượng chỉ vào một tòa nhà nói.
 
Thập Niên 80 Thiên Kim Thật Trở Về, Sủng Quan Kinh Thành
Chương 39: Chương 39



Giang Thiên Ca gật đầu, xoay người đi về phía anh ta chỉ, đi được hai bước thì đột nhiên dừng lại, trong lòng có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó, sự bất ngờ ấy đã biến mất.

Lục Chính Tây là quân nhân, anh xuất hiện ở đây là chuyện hết sức bình thường.

Ngược lại là cô, cô xuất hiện ở đây mới là điều bất ngờ.

Trong lòng Giang Thiên Ca đột nhiên dâng lên sự cảnh giác, chẳng lẽ Lục Chính Tây lại coi cô là phần tử khả nghi?

Cô trừng mắt nhìn Lục Chính Tây.

Nhìn thấy Giang Thiên Ca, Lục Chính Tây quả thực rất bất ngờ.

Phân bộ quân đội của anh quản lý người từ bên ngoài đến rất nghiêm ngặt.

Binh sĩ thuộc phân bộ quân đội đến từ khắp nơi trên cả nước, sau khi được phê duyệt, một số thân nhân của quân nhân mới được đến thăm.

Anh nhớ rõ trong các mối quan hệ xã hội của Giang Thiên Ca không có ai là quân nhân.

Hơn nữa, cho dù là thân nhân của quân nhân, khi đến đây sẽ được đưa đến khu sinh hoạt, không dễ gì đến được khu vực văn phòng.

Trong lòng Lục Chính Tây đang ngạc nhiên thì nhìn thấy ánh mắt trợn trừng cùng tia nghi hoặc trong mắt Giang Thiên Ca.

Lục Chính Tây: "..."

Anh nhìn về phía Lý Minh Lượng bên cạnh.

Lý Minh Lượng đứng nghiêm, giơ tay chào theo kiểu nhà binh với Lục Chính Tây, sau đó chỉ Giang Thiên Ca giới thiệu: "Lục tham mưu, đây là đồng chí Giang Thiên Ca đến giảng giải về bộ gõ tiếng Trung giản hóa."

Nghe Lý Minh Lượng giới thiệu, Lục Chính Tây nghiêng đầu nhìn Giang Thiên Ca.

Giang Thiên Ca cũng liếc nhìn anh một cái, giả vờ như hoàn toàn không quen biết, khách sáo xa cách gật đầu với Lục Chính Tây, nói:

"Chào đồng chí Lục tham mưu, tôi là Giang Thiên Ca, được công ty máy tính Hoài Dân cử đến để giảng giải về ‘Bộ gõ tiếng Trung giản hóa Vương thị’, mong được chỉ giáo thêm."

Nhìn thấy sự ngạc nhiên thoáng qua trong mắt Lục Chính Tây, Giang Thiên Ca thầm đắc ý.

Cứ tưởng tôi giống thằng cháu trai vô dụng của anh, chỉ biết gây chuyện thị phi, đánh nhau ư? Hừ, tôi lợi hại lắm đấy.

Giang Thiên Ca đắc ý nhướn mày với anh.

Lục Chính Tây: "..."

Một lát sau, Lục Chính Tây "ừ" một tiếng, rồi sải bước chân dài đi vào tòa nhà văn phòng trước.

Giang Thiên Ca ước chừng một bước của anh có thể bằng hai bước của cô.

Cô thầm nghĩ: Chân dài thật tốt, đi đường cũng đỡ tốn sức.

Máy tính bây giờ là thứ hiếm có, ngay cả trong quân khu cũng chỉ có số ít người được dùng.

Lần này những người tham gia học tập chủ yếu đến từ hai diện.

Một là nhân viên văn phòng và nhân viên các bộ phận đặc thù có nhu cầu sử dụng máy tính trong công việc hàng ngày.

Hai là cán bộ lãnh đạo cấp bậc nhất định.

Loại thứ nhất đều tương đối trẻ, trình độ học vấn cũng tương đối cao.

Loại thứ hai, tuổi tác tương đối lớn, đa số trong khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, trình độ học vấn chênh lệch tương đối lớn, đa số tốt nghiệp trung học cơ sở, cũng có một bộ phận nhỏ tốt nghiệp tiểu học.

Khả năng tiếp thu và lĩnh hội của hai bên chắc chắn là có sự chênh lệch.

Giang Thiên Ca suy nghĩ về tình huống này một lượt, trong lòng cũng có kế hoạch sơ bộ về tốc độ giảng bài của mình.

Lý Minh Lượng chuẩn bị cho cô là phòng học mà các chiến sĩ thường tổ chức các hoạt động xóa mù chữ.

Vừa bước vào đã nhìn thấy trên tường dán những khẩu hiệu “Tri thức thay đổi vận mệnh”, “Không làm người mù chữ”.

Tuy rằng chi nhánh quân đội này đã được thay thế bằng bàn phím 26 phím, nhưng không phải ai cũng đã từng thấy.

Bảng đen trên bục giảng rất lớn.

Giang Thiên Ca trực tiếp vẽ một bàn phím 26 phím lớn trên bảng đen, sau đó dùng phấn màu khác chia 26 phím đó thành 5 khu vực.

Thực ra, gõ bàn phím thì ai cũng gõ được.

Cái khó là làm sao gõ nhanh, gõ chính xác.

Bộ gõ tiếng Trung giản hóa Vương thị là bộ gõ dựa theo số nét và hình dạng chữ Hán để phân tách, sau đó mã hóa lại.

Vì vậy, muốn sử dụng thành thạo bộ gõ này thì trước tiên phải học quy tắc phân tách và ghép chữ, sau đó học bộ thủ, học quy luật mã hóa của bộ gõ.

Giang Thiên Ca chia nội dung bài giảng thành hai phần, dự định dạy vào những buổi khác nhau.

Hôm nay, cô sẽ giảng giải những kiến thức lý thuyết như phân tách chữ, bộ thủ, để mọi người có một ngày tiêu hóa, hấp thụ, sau đó mới thực hành trên máy.

Lúc Giang Thiên Ca đang chuẩn bị trên bục giảng thì mọi người lần lượt đến.

Lúc Giang Thiên Ca quay đầu lại, vừa lúc bắt gặp ánh mắt của Lục Chính Tây nhìn qua, cô ngẩng đầu ưỡn ngực, ra vẻ ra hiệu bằng cằm với anh, giục anh mau ngồi xuống, sắp đến giờ học rồi.

Lục Chính Tây đứng ở cửa một giây rồi mới bước vào.

Mấy ngày trước, người còn lớn tiếng muốn đánh nhau trong ngõ nhỏ, lúc này lại hoàn toàn khác, mặc bộ quần áo có phần chững chạc, vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt tự tin quan sát xung quanh, quả thực ra dáng một giáo viên.

Nếu không cố tình như vậy thì trông sẽ càng giống giáo viên hơn.

Lục Chính Tây thu hồi ánh mắt sau khi liếc nhìn người đang khoanh tay sau lưng trên bục giảng.

Giang Thiên Ca biết mình còn trẻ, sợ không giữ được trật tự lớp học, nên đã cố tình mua một bộ quần áo trông đứng tuổi, lại giữ vẻ mặt nghiêm nghị, lạnh lùng đứng trên bục giảng, toát ra khí chất của một giáo viên.

Đến giờ, cô liền đi thẳng vào vấn đề, bắt đầu bài học.

Giang Thiên Ca giới thiệu sơ lược về bàn phím 26 phím được vẽ trên bảng đen, sau đó bắt đầu giảng giải quy luật mã hóa và quy tắc phân tách chữ của bộ gõ.

Lúc đầu, mọi người đều phản ứng rất tốt, nhưng nội dung càng ngày càng nhiều, càng ngày càng sâu thì biểu cảm trên mặt mọi người cũng trở nên đa dạng hơn.

...
 
Back
Top Bottom