Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 250: Chương 250



Gấp tờ giấy rồi cất vào trong túi, cô buộc dây tạp dề lên cổ rồi bắt đầu nấu ăn.

Còn nấu thêm chút nước nóng, đợi một chút Thẩm Trình về thì có thể rửa mặt rửa tay.

Giang Niệm Tư ngâm nga bài hát của đời sau: “Anh yêu em, còn em lại yêu anh ta.”

Cô chỉ tùy ý ngâm nga, bỗng nhiên bên hông bị một đôi lớn giữ lấy, Thẩm Trình ôm cô từ phía sau, đặt cằm vào hõm vai của cô.

“Hát bài gì thế? Sao khó nghe vậy”

Anh đang nói đến lời bài hát.

Giang Niệm Tư kinh ngạc, quay đầu ở trong n.g.ự.c anh, nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện này không chớp mắt.

“Anh có biết làm như vậy rất dọa người không?”

Thẩm Trình thuận theo cô nở nụ cười nhẹ, cọ xát cái cằm ở trên hõm vai cô: “Vậy em bị giật mình sao?”

“Không có”

Giang Niệm Tư dứt khoát xoay người ở trong n.g.ự.c anh, đặt hai tay lên hai cánh tay của anh, ngửa người ra phía sau: “Anh vừa nói em hát khó nghe? Anh nghiêm túc sao?”

Mặt của cô nhăn lại, một cái nhăn mày một nụ cười đều quyến rũ người khác, ít nhất thì Thẩm Trình cảm thấy như vậy.

Anh phát hiện sau khi kết hôn, trình độ thân mật của Tư Tư nhà anh đối với anh khiến anh có chút không chịu nổi.

Lúc nào cũng muốn bắt nạt cô.

DTV

“Anh đang nói đến lời bài hát.”

Anh vừa giải thích, vừa nghiêng đầu tiến tới, nhẹ nhàng hôn một chút lên môi của cô.

Hơi thở của người đàn ông cực nóng, mập mờ chọc người.

Giang Niệm Tư rất thích hôn anh cho nên cũng không né tránh mà cánh tay đang đặt ở trên tay anh từ từ đi lên, ôm lấy cổ của anh, càng hôn sâu hơn.

Trong lúc răng mỗi quấn lấy nhau, hai chân của Giang Niệm Tư đột nhiên bị nâng lên, Thẩm Trình nhẹ nhàng ôm lấy cô nhanh chóng đi ra ngoài.

Giang Niệm Tư dùng một tay chống lấy bộ n.g.ự.c anh: “Ài, anh làm gì thế? Còn chưa ăn cơm mà? Đợi lát nữa thì đồ ăn sẽ lạnh mất”

“Đợi một chút anh nóng”

Để lại một câu như vậy, Giang Niệm Tư liền bị Thẩm Trình quấn lấy, tức giận xấu hổ muốn chết.

Sau đó, cô nằm sấp trong chăn, giống con mèo con mệt mỏi lười biếng.

Thể lực của người đàn ông này đúng là tốt.

Tốt đến mức khiến cô đầu hàng.

Cho dù có khóc cào anh thì cũng vô dụng.

Thẩm Trình đã vào phòng bếp hâm nóng thức ăn.

Khóe mắt và lông mày của cô đều vô cùng quyến rũ.

Giang Niệm Tư cầm tấm gương soi lấy gương mặt nhỏ của mình, lúc trông thấy trên cổ có dấu hôn thì xấu hổ vùi mặt vào trong chăn.

Tên này đúng là biết giày vò người khác.

Cô nằm trên giường co quắp trong chốc lát, bị Thẩm Trình ôm từ trong chăn ra.

Giang Niệm Tư mệt mỏi: “Mệt mỏi, không muốn ăn “Nghe lời, nếu không ăn thì buổi tối sẽ rất đói.”

Hai tay Thẩm Trình giữ lấy nách cô, buông lỏng một chút rồi nhấc cô ra khỏi chăn.

)) A. muốn chết.

Giang Niệm Tư tát một cái vào mặt của anh: “Anh có thể suy nghĩ cho cảm nhận của vợ anh một chút không”

Cô còn chưa mặc quần áo mà.

Mặc dù nên thân mật thì cũng đã thân mật.

Nhưng cứ bị anh nhấc lên như vậy thì cô cũng có chút xấu hổ.

Thẩm Trình rất thích nghe cô nói mấy chữ ‘vợ anh.

Nghe vậy, anh nghe lời đặt cô vào trong chăn, sờ lên gương mặt bị đánh rồi cười nói: “Vậy để anh đi lấy quần áo cho em”

Sau khi mặc quần áo cho cô tử tế, Giang Niệm Tư nghiêng người nằm ở trong lòng anh, hai tay của Thẩm Trình vòng qua eo thon của cô.

Tay lớn nhẹ nhàng v**t v* phần bụng của cô, Thẩm Trình không khỏi nghĩ.

Bệnh của anh đã được cô chữa khỏi.

Bọn họ sẽ có một đứa con sao?

Trước khi ăn cơm tối, hai người vẫn còn đang bàn bạc về chuyện ngày mai đi lĩnh chứng, đây là bọn họ xử lý hôn lễ trước rồi mới đi lĩnh chứng.

Đúng lúc Giang Niệm Tư cũng đầy 20 tuổi mấy ngày.

Hai người nằm trong chăn lên kế hoạch tương lai tươi đẹp.

Người ta đều nói nếu ban ngày suy nghĩ nhiều thì ban đêm sẽ nằm mơ.

Theo lý thuyết, bây giờ Giang Niệm Tư rấy hài lòng với cuộc sống của mình, cũng không có gì phiền lòng, không nên mơ đến giấc mơ như vậy.

Nhưng mà, cô thực sự nằm mơ một giấc mơ không tốt.

Cô mơ thấy một trận động đất ở đâu đó.

Mơ thấy Thẩm Trình cùng Giang Bằng Vũ đến đó cứu viện.

Ở trong mơ, bởi vì đường bị chắn và thiếu vật tư trị liệu mà vận chuyển không đủ nhanh chóng nên có rất nhiều người hy sinh.

Thậm chí Giang Niệm Tư có thể nhìn thấy rõ bên kia bị chặn đường như thế nào.

Hơn nữa trong mơ, Thẩm Trình cũng bị thương.

Lần này không phải chân, mà là ngực.

Còn có Giang Bằng Vũ, Tiểu Hồ, Tiểu Lưu, Lý Văn...

Cô biết tất cả mọi người ở đây, ai cũng bị thương rất nặng trong trận động đất đó.

Nhưng mà khi đối mặt với tình hình tai nạn, thứ đáng sợ nhất chính là không thể cung cấp vật tư y tế.

Giang Niệm Tư nhìn thấy n.g.ự.c Thẩm Trình bị thương, nằm trên mặt đất hữu khí vô lực thì cảm thấy vô cùng khó chịu.

Ở trong mơ, Giang Niệm Tư cũng không biết đây là một giấc mộng.

Cô chỉ biết là mình trông thấy dáng vẻ hấp hối của Thẩm Trình, cô đau lòng đến ngạt thở.

Lúc này, tiếng nói vô cùng quen thuộc kia lại vang bên tại cô.

Người này nói: “Đi thôi, đi làm chuyện cô nên làm, chữa toàn bộ thế giới này về hình dáng ban đầu... Như thế thì các người mới có thể hoàn toàn thoát khỏi khống chế của vận mệnh”

Những lời lẽ đầy ẩn ý này khiến Giang Niệm Tư giật mình tỉnh giấc từ trong mộng. Khi tỉnh lại, cô đầu đầy đổ mồ hôi.

Chếch mắt nhìn lại, trong đêm tối, Thẩm Trình An đang nằm ngủ yên tĩnh ở bên cạnh cô.

Giang Niệm Tư bỗng nhiên có loại cảm giác sống sót sau đại nạn.

Nếu như không có tiếng nói cuối cùng kia thì cô chỉ có thể nửa tin nửa ngờ, có tiếng nói cuối cùng kia thì Giang Niệm Tư mới biết tất cả mọi chuyện trong giấc mơ sẽ xảy ra.

Thật sự giống như dự báo trước đây của cô.

Giang Niệm Tư bổ nhào qua, chui vào trong n.g.ự.c Thẩm Trình, ôm lấy anh thật chặt.

Cô không biết vận mệnh của cô và Thẩm Trình đã từng bị ai thay đổi, cuộc sống đầu tiên đau khổ như vậy.

Cô chỉ biết là nếu đã cho cô cơ hội thì cô sẽ không bỏ qua.

Dự báo trong mơ mang đến xung kích quá lớn cho Giang Niệm Tư.

Những hình ảnh m.á.u tanh kia, cùng với hình ảnh đám người chịu đựng đau đớn kéo dài cứu viện khiến cô vô cùng đau đớn.

Người trong mộng được cô chữa trị trở về thế giới cũ, chứng minh ngay từ ban đầu bọn họ không phải chịu đựng những thứ này.

Do một cánh tay núp trong bóng tối thay đổi tất cả những thứ này.

Cảm giác quỹ tích của người sống sờ sờ bỗng nhiên bị thay đổi vô cùng đáng ghét.

Khiến cô nhớ đến đời thứ nhất khi Thẩm Trình bị ép chia cắt bởi sự sống và cái chết.

Lần này, nếu như đã cho cô cơ hội thì cô nhất định sẽ không cho bất cứ kẻ nào phá hỏng hạnh phúc của mình.

Ngày hôm sau, lúc Thẩm Trình thể dục buổi sáng, Giang Niệm Tư lấy tất cả sổ tiết kiệm của mình ra.

DTV

Tiền hoa hồng kem dưỡng trắng cộng với sổ tiết kiệm mà anh trai cho cô, còn có sổ tiết kiệm hai vạn tệ mà Thẩm Trình cho cô và tất cả tiền tài cô kiếm được cũng như nhận được vào lúc kết hôn.

Cộng tất cả lại, Giang Niệm Tư tính toán một chút, trong tay có ba vạn năm ngàn mấy chục tệ.

Ba vạn năm ngàn tệ ở thời đại này đã là một con số khổng lồ, sức mua vô cùng lớn.

Có số tiền này, cảm giác lo lắng trong lòng Giang Niệm Tư cũng vơi đi chút.

May mà dự đoán chỉ đến đây, cô đã có địa vị cùng năng lực khá cao, không đến mức bất lực và bàng hoàng như vậy.

Sáng sớm sau khi kết thúc xem bệnh ở bệnh viện, Giang Niệm Tư liền tìm viện trưởng xin nghỉ.

Hơn nữa một lần xin này lại có thời gian 1 tuần
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 251: Chương 251



Bây giờ Giang Niệm Tư chính là chiêu bài sống của Trung y, còn sắp thành lập một bộ phận nghiên cứu ở trong khoa cho nên viện trưởng Lục cực kỳ xem trọng cô.

Nghe cô nói muốn xin phép một tuần, viện trưởng Lục quan tâm hỏi thăm: “Bác sĩ Giang khó chịu chỗ nào sao?”

Giang Niệm Tư lắc đầu, bắt đầu lấy cớ để sau này sử dụng nhiều dược liệu.

“Cháu phải nghiên cứu mấy kiểu thuốc đặc hiệu, cần mua sắm số lượng lớn dược liệu, còn cần thời gian nghiên cứu nên hy vọng viện trưởng có thể phê chuẩn.”

Viện trưởng nghe thấy ba chữ “Thuốc đặc hiệu” thì con mắt đều sáng lên.

So với việc xem bệnh ở trong bệnh viện thì ông ấy hiểu được, tài năng của Giang Niệm Tư sẽ phát huy mạnh hơn khi ở trong phòng nghiên cứu.

Ông ấy vội vàng gật đầu không ngừng: “Được, bác sĩ Giang cứ việc buông tay đi làm, nếu một tuần không đủ thì có thể cho cháu nghỉ thêm một tuần, đúng rồi, có cần người hỗ trợ không, đúng lúc bệnh viện có một nhóm thực tập sinh, chú có thể sắp xếp để họ giúp đỡ cháu.”

Đúng là Giang Niệm Tư thật sự cần người giúp đỡ, nhưng mà so với thực tập sinh không quá quen thuộc thì Giang Niệm Tư càng muốn lựa chọn mấy người quen thuộc như bác sĩ Từ cùng mấy y tá trong bệnh viện.

Viện trưởng Lục cũng cảm thấy suy nghĩ này của cô đúng.

Dù sao cũng không tiện nếu dùng người mình không quen.

Thế là xế chiều hôm đó, bác sĩ Từ, còn có mấy y tá trong khoa Trung y liền được sắp xếp cho Giang Niệm Tu.

Sau khi bác sĩ Đỗ biết Giang Niệm Tư dự định nghiên cứu thuốc đặc hiệu thì vô cùng chú ý, hận không thể thay thế bác sĩ Từ.

Nhưng ông ấy là phó chủ nhiệm khoa Trung y.

Bác sĩ chủ nhiệm không có ở đây cho nên ông ấy nhất định phải ở lại bệnh viện.

Giang Niệm Tư không biết rốt cuộc dự báo kia sẽ xảy ra vào lúc nào.

Cho nên cũng không dám trì hoãn, trong ngày đó cô dẫn theo bác sĩ Từ cùng mấy y tá vào nội thành mua sắm dược liệu cần thiết.

Vốn cho rằng Giang Niệm Tư chỉ mua sắm một phần nhỏ, dù sao thì cũng chỉ là làm thí nghiệm.

Ai nghĩ đến, cô giống như thổ phỉ vào thôn, đi đến mỗi một nhà làm Trung y, vung tay lên, trực tiếp mua hết dược liệu mà cô thấy cần.

DTV

Càn quét nhập hàng.

Bác sĩ Từ và mấy y tá nhìn thấy vậy thì vô cùng trấn động.

“Bác sĩ Từ, bác sĩ Giang mua nhiều dược liệu như vậy, cũng quá điên cuồng rồi? Rốt cuộc là cô ấy định làm thí nghiệm gì mà cần dùng nhiều dược liệu như vậy?”

Bác sĩ Từ biểu thị mình cũng không biết.

Sau khi mua thêm mấy túi dược liệu, bác sĩ Từ đi tới bên cạnh Giang Niệm Tư, thấp giọng hỏi thăm: “Bác sĩ Giang, có phải là đã mua quá nhiều dược liệu rồi không?”

Coi như làm thí nghiệm hao tổn lớn thì cũng không đến mức như vậy.

Hơn nữa mua như vậy thì sẽ tốn bao nhiêu tiền chứ?

Bác sĩ Từ nhìn thấy mà đau lòng.

Hơn nữa căn cứ vào những gì anh ấy biết, bác sĩ Giang cũng chỉ tiêu tiền của mình.

Mặc dù nói làm nghiên cứu tạo phúc đại chúng.

Nhưng nếu muốn xin khoản phí tổn này thì sẽ rất phiền phức, mà hoàn thành thủ tục thì cũng sẽ không nhanh như vậy.

Giang Niệm Tư không muốn mọi người nghi ngờ những chuyện mình làm trước đó đến khi sự việc nổ ra.

Cô cười cười, giải thích nói: “Lần này nghiên cứu thuốc đặc hiệu, tôi đã sớm nghiệm chứng, dược hiệu đáng tin, nhưng mà những những thứ thuốc này cũng cần thời gian lắng đọng, thời gian càng lâu thì hiệu quả càng tốt, cho nên tôi muốn làm nhiều chút để cho bệnh viện dự bị”

Cần thời gian lắng đọng là giả, nhưng Giang Niệm Tư không thể không nói như vậy.

Cô cũng không muốn lừa gạt Bác sĩ Từ, nhưng cô không thể nói loại chuyện này cho người khác biết được.

Bác sĩ Từ nghe vậy thì hiểu rõ gật gật đầu, thì ra là như thế.

Cần thời gian lắng đọng thì dược hiệu mới có thể tốt hơn, nếu như thực sự muốn làm thì đúng là phải làm nhiều một chút.

Thế là xế chiều hôm đó, một nhóm năm sáu người gần như mua hết dược liệu ở thành phố Bắc Lâm.

Thuê mấy cái xe bò kéo dược liệu về bệnh viện.

Sau khi dược liệu được đặt ở trước cửa bệnh viện thì có không ít người đến vây xem.

Nghe nói Giang Niệm Tư phải nghiên cứu thuốc đặc hiệu, các bác sĩ khác vừa hâm mộ, vừa sùng bái.

Đều là bác sĩ, tại sao bọn họ chỉ có thể xem bệnh mà không thể điều chế thuốc chứ?

Mọi người đều nói thuật nghiệp hữu chuyên công, đây là bác sĩ Giang mười hạng toàn năng nhỉ?

Có còn để người khác sống nữa không.

Giang Niệm Tư có một loại cảm giác cấp bách khi vận mệnh treo ở trên đầu.

Sau khi trở lại bệnh viện sau thì cũng không dám nghỉ ngơi mà lập tức mang theo bác sĩ Từ cùng các y tá đến phòng thí nghiệm.

Cần phân loại cất kỹ dược liệu, cứ giao cho bác sĩ Từ cùng các y tá xử lý là được.

Sau đó để cô thực hiện thí nghiệm.

Giang Niệm Tư chỉ làm ba loại thuốc đặc hiệu, theo thứ tự là thuốc tiêu viêm, thuốc cầm máu, còn có nước khử trùng.

Qua trình chế tạo những loại thuốc này cũng không phức tạp, chỉ là Giang Niệm Tư cần số lượng tương đối lớn.

Nếu nói là thuốc đặc hiệu thì cũng không phải, đây chỉ là loại thuốc tốt hơn thuốc phổ thông mà thôi.

Chỉ có điều vì có lý do càng hợp lý cho nên cô không thể không nói với viện trưởng Lục như thế.

Nếu thật sự xảy ra động đất thì mấy loại thuốc này sẽ được dùng nhiều nhất.

Số lượng còn thiếu rất nhiều.

Sau khi bận bịu cả ngày, ngày hôm sau, Giang Niệm Tư giao cho bác sĩ Từ tiếp tục đến thành phố phụ cận mua sắm dược liệu.

Cô thì tiếp tục nghiên cứu, vội vàng đến mức quay cuồng. nhìn trong phòng thí nghiệm bày đầy đủ các loại thuốc, trong lòng Giang Niệm Tư vẫn cảm thấy chưa đủ an tâm.

Cho dù cô có nóng vội thì cũng không thể không nghỉ ngơi.

Lúc về đến nhà thì đã gần tối.

Thẩm Trình đã làm xong đồ ăn chờ cô, bây giờ anh đang giặt quần áo ở ban công.

Giang Niệm Tư kéo lấy thân thể mệt mỏi mở cửa nhà, ngửi thấy mùi thơm của thức ăn ở trên bàn thì tất cả mệt mỏi trong lòng đều được quét sạch sành sanh.

DTV

“Niệm Niệm, sao hôm nay lại về muộn như vậy?” Thẩm Trình nghe thấy tiếng thì vừa phơi quần áo vừa hỏi cô.

Anh đứng trên ban công đưa lưng về phía cửa lớn ở phòng khách.

Giang Niệm Tư cảm thấy tất cả những gì mình làm đều đáng giá.

Đi tới ban công, cô ôm lấy Thẩm Trình từ phía sau.

“Thẩm Trình, chúng ta nhất định sẽ thật tốt.”

Cô nhất định sẽ không để cho vận mệnh bi thảm đến tiếp.

Thẩm Trình như cảm thấy Giang Niệm Tư lo lắng, anh nghi ngờ xoay người lại.

“Sao vậy? Bệnh viện đã xảy ra chuyện gì sao?”

Giang Niệm Tư ngửa đầu nhìn anh, khi nhìn thấy ánh mắt quan tâm của anh thì cười ôm chặt lấy anh: “Không có việc gì, chỉ là cảm thấy hôm nay quá mệt mỏi”

Cô chôn đầu vào trong n.g.ự.c anh, Thẩm Trình không nhìn thấy sắc mặt của cô cho nên cũng không hoài nghi nhiều.

Anh vỗ vỗ lưng của cô an ủi: “Ăn cơm trước, anh sẽ nấu nước nóng cho em, đợi một chút ngâm nước nóng, như vậy sẽ đỡ mệt hơn Anh cảm thấy may mắn vì lúc trước đã mua một chiếc thùng gỗ lớn.

Giang Niệm Tư gật đầu một cái: “Ừ, được”

Thẩm Trình tốt như vậy, cô không nỡ thấy anh bị thương mà không có người quan tâm.

Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi trong chốc lát, Thẩm Trình nấu nước xong cho Giang Niệm Tư, Giang Niệm Tư chỉ cần c** q**n áo ra rồi ngâm trong bồn tắm là được.

Có lẽ là hôm nay quá mệt mỏi cho nên Giang Niệm Tư vừa tựa ở trong thùng gỗ ngâm thì bất tri bất giác lại đi vào trong giấc mơ.

Trong mơ, các chi tiết trong giấc mơ đêm qua càng chi tiết hơn.

Hình ảnh cuối cùng là Thẩm Trình bị vây ở dưới một vùng đổ nát.

Giang Niệm Tư liều mạng muốn đi cứu anh nhưng cho dù có liều mạng như thế nào thì cũng không thể lại gần anh được.

Cô gấp đến độ khóc lên.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 252: Chương 252



“Thẩm Trình, Thẩm Trình.”

Cô lớn tiếng gọi tên Thẩm Trình, trong mơ, đống phế tích bao phủ Thẩm Trình càng lúc càng cách xa cô.

Ngay khi Giang Niệm Tư mất hết can đảm thì hai tay đã bị ai đó giữ chặt.

Bên tai truyền đến tiếng Thẩm Trình gấp gáp lo lắng: “Niệm Niệm.

Giang Niệm Tư vọt ra khỏi mặt nước, bọt nước từ đỉnh đầu cô trượt xuống, đang chảy ào ào vào trong thùng gỗ.

Trong lòng Giang Niệm Tư vẫn sợ hãi nhìn người đàn ông ở trước mắt.

“Mơ sao?”

Thẩm Trình dùng một tay kéo cô vào trong ngực, cũng không để ý cô sẽ làm ướt quần áo của mình.

“Tại sao chưa gì đã ngủ mất rồi.”

Thẩm Trình ôm Giang Niệm Tư thật chặt, trong lòng còn sợ hãi hơn cả cô.

Sau đó anh đi đến ban công cầm lấy bộ đồ, vừa quay đầu lại thì đã nhìn thấy người còn đang đứng ở rìa thùng gỗ vào một giây trước đã chìm ở trong thùng gỗ.

Dáng vẻ cô liều mạng giãy dụa ở dưới nước khiến đầu óc Thẩm Trình ngơ ngác, suýt nữa là quên phản ứng lại.

Cằm của Giang Niệm Tư đặt ở trên hõm vai Thẩm Trình, hai cánh tay dùng sức giữ chặt anh, liều mạng hít không khí.

Cảm giác hít thở không thông vừa rồi thực sự làm cho người ta khó chịu đến mức tim đập rộn lên.

Cô hoàn toàn không muốn trải nghiệm ngoài đời, một giây cũng không muốn.

Chỉ là tưởng tượng đến cảnh Thẩm Trình bị chôn dưới đống phế tích mà không có người cứu viện thì cô lại cảm thấy trong dạ dày truyền đến từng đợt cảm giác buồn nôn.

Có một lần như thế, Thẩm Trình cũng không yên tâm để cô tiếp tục ngâm bồn tắm mà trực tiếp ôm cô ra khỏi thùng gỗ, tìm một chiếc khăn sạch lau cho rồi rồi lại ôm cô trở về trên giường.

Giang Niệm Tư rúc vào trong n.g.ự.c Thẩm Trình, hai tay ôm sát cổ của anh.

Thẩm Trình nhìn ra cô đang sợ cho nên vừa nhẹ nhàng an ủi cô, vừa hỏi cô nằm mơ thấy gì.

Giang Niệm Tư lắc đầu, dụi đầu vào cổ anh mấy cái: “Không có chuyện gì.”

Cô thực sự không muốn nhớ lại giấc mơ kia.

Nhưng mà thứ đáng sợ hơn giấc mơ kia là đây không phải một giấc mộng bình thường mà chính là một loại dự báo.

Biểu thị sắp chuyện xảy ra.

Mà có thể thay đổi được hay không thì tất cả đều phải xem cô.

Cũng giống như một người bình thường, bỗng nhiên có năng lực dự báo nguy hiểm nhưng lại không cho cô thực lực đối kháng.

Giang Niệm Tư sợ, nguồn gốc của nỗi sợ này chính là bản thân không thể thay đổi.

Cô muốn nhanh chóng làm gì đó với Thẩm Trình để xua tan sự lo lắng khủng hoảng trong lòng mình.

Thế là cô chủ động hôn Thẩm Trình.

Cô cẩn thận hôn môi Thẩm Trình, nhưng cảm giác lo lắng khủng hoảng trong lòng lại không biến mất nửa phần.

Cô cất giấu tâm sự.

Đây là suy nghĩ đầu tiên của Thẩm Trình.

Không thể để cô nói ra, điều duy nhất mà Thẩm Trình có thể làm chính là xóa đi sự khủng hoảng của cô.

Anh ôm lấy cô, quấn lấy cô hôn sâu.

Môi đỏ lưu luyến ở giữa cổ nhưng Thẩm Trình lại không thật sự muốn cô.

DTV

Nhìn thấy hơi thở của cô thay đổi, suy nghĩ bị thay đổi thì Thẩm Trình yêu thương hôn lên trán của cô một cái.

“Niệm Niệm, chúng ta sinh con được không?”

Anh nhẹ nhàng vỗ về cái bụng của cô, tình cảm nồng nàn trong mắt anh gần nhưu có thể bao phủ Giang Niệm Tư.

Giang Niệm Tư tỉnh táo lại trong nháy mắt.

“Đừng...



Cô dùng một tay chống lên n.g.ự.c của anh, lắc đầu: “Không muốn.”

Cô đột ngột phản ứng khiến Thẩm Trình hoài nghi.

Hành động hôm nay của cô rất kỳ lạ.

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh thì Giang Niệm Tư tìm cái cớ: “Em có chút buồn ngủ, ngủ đi”

Tính toán theo thời gian, hôm nay là ngày nguy hiểm của cô, chuyện giấc mơ còn chưa được giải quyết, cô không dám để biến cố xảy ra.

Nếu như lúc mang thai đúng vào lúc mọi chuyện xảy ra thì chẳng phải cô sẽ rất bị động sao?

Thẩm Trình xoa đầu của cô, không vạch trần lời nói dối của cô, hôn nhẹ lên trán của cô rồi nói: “Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ ở ngay bên cạnh em, đừng sợ.”

Anh sợ cô tiếp tục mơ mà không có ai đánh thức.

Tâm tư của Giang Niệm Tư rất mẫn cảm, cô biết Thẩm Trình không tin lời mình nói.

Nhưng cô cũng biết, cho dù Thẩm Trình không tin lời của cô thì cũng không nghĩ cô có ý đồ khác.

Cho nên cô yên tâm ngủ thiếp đi ở bên cạnh anh.

Xin lỗi vì tạm thời cô không thể nói rõ cho anh biết.

Anh có tin hay không là thứ yếu, Giang Niệm Tư chỉ sợ mình không thể ngăn cản tất cả, thậm chí sẽ có chuyện không tốt xảy ra nếu cô nói chuyện này ra ngoài.

Trong lòng cô không chắc chắn loại chuyện thần bí như vậy.

Quỷ mới biết liệu có bàn tay thần bí nào đang âm thầm thao túng tất cả những chuyện này không.

Ngày hôm sau, khi Giang Niệm Tư tỉnh dậy thì Thẩm Trình đã ra cửa.

Vì nguyên nhân nghề nghiệp cho nên anh thường xuyên dậy rất sớm.

Trên bàn có đồ ăn sáng mà Thẩm Trình lấy từ nhà ăn về cho cô.

Giang Niệm Tư ăn vài miếng rồi đến bệnh viện.

Liên tiếp 5 ngày, Giang Niệm Tư đều lặp đi lặp lại làm ba loại thuốc.

Đa số đồ được mua đều là băng gạc, bông ngoáy tai, còn có rất nhiều dụng cụ y tế.

Cô nhớ kỹ, trong mơ, có rất nhiều loại vật tư không thể đưa đến, ngoại trừ chuyện xảy ra khẩn cấp thì cũng bởi vì đầu đường bị chắn.

Thế là Giang Niệm Tư lại đi nhờ Lưu Vân Cường.

Cô nhờ Lưu Vân Cường tìm hết mấy chiếc xe chở hàng trước.

Ngày thứ sáu, Giang Niệm Tư đi tới thành phố tiếp tục mua dược liệu.

Lần này là Hứa Quan Quan đi cùng cô.

Bởi vì Hứa Quan Quan vừa vặn tới nội thành có việc.

Hứa Quan Quan đứng ở trước gian hàng nhỏ mua đồ, phía trước đột nhiên có một con bướm xinh đẹp xuất hiện trước mắt cô ấy.

Hứa Quan Quan rất thích bướm đẹp cho nên liền đuổi theo nó.

Chủ sạp hàng cho rằng Hứa Quan Quan cầm đồ muốn chạy trốn cho nên đuổi theo cô ấy.

Cũng chính một tích tắc này, một chiếc ô tô mất khống chế bỗng nhiên đụng vào gian hàng nhỏ.

Một tiếng vang này kinh động Giang Niệm Tư đang mua dược liệu.

Cô quay đầu lại, vị trí kia chính là chỗ Hứa Quan Quan vừa đứng.

Giang Niệm Tư vội vàng chạy tới, lại phát hiện không có ai bị đụng vào.

Hứa Quan Quan từ phía sau chạy tới, giữ lấy cánh bươm bướm, trong lòng vẫn còn sợ hãi nói: “Nguy hiểm thật, nếu vừa rồi tôi không chạy đi bắt con bướm này thì chắc chắn sẽ bị đụng”

Giang Niệm Tư quay đầu nhìn con bướm trong tay cô ấy.

Con bướm đập cánh như đã thay đổi số mệnh của người khác.

Vào khoảnh khắc như thế, những lo nghĩ ở trong lòng Giang Niệm Tư gần như được phóng thích hoàn toàn.

DTV

Bướm vỗ cánh mà còn có thể thay đổi vận mệnh của người khác, vậy thì chuyện mà cô biết sắp xảy ra, không có lý do gì mà không tránh khỏi.

Cô đột nhiên có lòng tin.

Vào lúc ban đêm, 3h sáng, tiếng nói và tiếng còi khẩn cấp vang lên đánh thức Giang Niệm Tư cùng Thẩm Trình đang ngủ.

Thẩm Trình vội vàng mặc quần áo chạy tới tụ tập.

Giang Niệm Tư cảm thấy có vẻ như trận động đất kia đã xảy ra.

Buổi tối hôm nay, nhất định là một đêm không ngủ.

Các chiến sĩ bị khẩn cấp tụ tập.

Chỉ còn lại một ít binh lính canh gác ở quân đội, Triệu Lữ thông báo cho tất cả những người còn lại lập tức chuẩn bị xuất phát.

Huyện Bắc Dư động đất, tình trạng vô cùng nghiêm trọng, cấp bách.

Vào 3h sáng ban đêm tĩnh mịch, các chiến sĩ đồng loạt hét lên, động đất đến mức lòng người bên khu nhà bên này cũng bàng hoàng.

Xem như người nhà quân nhân, bọn họ đã sớm quen với những tình huống bất ngờ này.

Nhưng những tình huống điều động nhiều người như vậy thì đa số đều là chuyện quan trọng.

Nhóm đàn bà con gái trong khu nhà đều nhanh chóng mặc quần áo chạy đến hành lang bên ngoài.

Giang Niệm Tư mặc xong quần áo thì đi thẳng tới chỗ mọi người tụ tập ở lầu mình.

Mẹ của Thường Minh là Lương Xuân Hoa hùng hùng hổ hổ.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 253: Chương 253



“Ôi, trời đánh, lại là chỗ nào xảy ra chuyện thế, vào thời đại này rồi mà vẫn không thể sống yên ổn mà Trương Thu sợ Lương Xuân Hoa nói mấy lời khiến những người khác cũng có ý kiến cho nên vội vàng lôi kéo tay của bà ấy một chút.

“Mẹ, mẹ đừng như vậy, Thường Minh ăn chén cơm này, đây là trách nhiệm của anh ấy”

Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng Trương Thu cũng lo lắng không kém Lương Xuân Hoa bao nhiêu.

Chỉ sợ những tình huống như thế này là chuyện lớn.

Cô ấy vô ý thức v**t v* bụng của mình, lo lắng.

Ngoại trừ Lương Xuân Hoa cùng Trương Thu thì còn có không ít người khác lo sợ trong lòng.

Ai cũng trợn tròn mắt nhìn về phía binh lính bên kia, hận không thể để đàn ông con trai nhà mình mau mau quay về để hỏi xem có chuyện gì xảy ra.

Giang Niệm Tư thấy tất cả mọi người đều lo lắng thì trong lòng nặng nề thở ra một hơi.

Nhất định sẽ không có chuyện gì.

Cô quay về phòng trước.

Chỉ chốc lát sau, Thẩm Trình trở về.

Sắc mặt của anh vô cùng gấp gáp, là sự ngưng trọng chưa từng xuất hiện trên mặt anh.

Trông thấy Giang Niệm Tư đứng ở bên ban công thì Thẩm Trình đi qua, dùng sức ôm chặt cô, chôn đầu vào hõm vai cô rồi hít một hơi thật sâu.

DTV

“Niệm Niệm, anh phải đi” Giang Niệm Tư ôm lại anh, trên mặt mang nụ cười thản nhiên: “Ừ, anh đi đi, em sẽ ở bên cạnh anh.”

Thẩm Trình cho rằng cô đang nói đến vấn đề tư tưởng, cô sẽ ở nhà chờ anh về.

Trước đó khi đi làm nhiệm vụ, anh chưa từng có một sự ràng buộc nào khiến mình không nỡ.

Có lẽ là bởi vì người nhà anh đều là quân nhân cho nên đã quen với những chuyện này, coi nó như nhiệm vụ hàng ngày.

Nhưng hôm nay, trong lòng của anh đã có thứ mà mình không dứt được.

Cô ở trong lòng anh, chính là một người nhỏ bé như vậy, chỉ cần có cơn gió thổi qua thì sẽ ngã.

Cơ thể nhỏ bé càng ngày càng khiến Thẩm Trình thương yêu.

Lần này, đây chính là lần đầu tiên cảm thấy hối hận vì đã trêu chọc cô kể từ ngày quen biết cô.

Tình huống của huyện Bắc Dư bên kia còn nghiêm trọng hơn tình huống động đất ở Nam Thành rất nhiều.

Anh đi chuyến này, căn bản là không thể nào cam đoan sinh tử của mình.

Mà bọn họ cũng vừa mới kết hôn.

Nghĩ tới đây, Thẩm Trình không khỏi đỏ cả vành mắt, hung hăng giữ lấy đầu của cô rồi hôn lên trán của cô.

“Niệm Niệm, anh nhất định sẽ cố gắng trở về.”

Nói xong câu này, Thẩm Trình đột nhiên thả lỏng cô ra, sau đó quay người rời đi mà cũng không quay đầu lại.

Anh bước đi cực nhanh giống như sợ nếu mình còn nhìn thêm thì sẽ không thể bước đi được nữa.

Rõ ràng là anh không nói lời tình cảm nào nhưng mà Giang Niệm Tư lại đỏ vành mắt như anh.

Vẫn luôn có một đám người mặc quân trang màu xanh đáng yêu như thế cho dù phía trước có bất cứ gian nan cực khổ nào đang chờ đợi họ.

Chỉ cần nhân dân cần, quốc gia cần thì bọn họ nhất định sẽ anh dũng đi tới không hề sợ hãi.

Cô sẽ không là người vợ ngăn cản khát vọng của anh, ngăn cản bước đi của anh.

Cô đã từng nói, cô muốn làm hậu phương kiên cố vững mạnh nhất của anh.

Đợi đến khi tiếng đóng cửa truyền đến, Giang Niệm Tư mới thấp giọng nỉ non một câu: “Đồ đần, chờ em, em nhất định sẽ nhanh chóng đến chỗ anh.”

Ngày hôm sau đến bệnh viện, quả nhiên viện trưởng Lục lập tức mở hội nghị khẩn cấp.

Sắc mặt ông ấy nặng nề, mọi người đều đã nghe được một chút tiếng gió.

Lúc này lại nhìn thấy thái độ này của viện trưởng Lục thì lập tức biết chuyện lần này không nhỏ.

Viện trưởng Lục cũng không nói nhảm mà đi thẳng vào vấn đề nói: “Huyện Bắc Dư động đất, chúng ta là bác sĩ của bệnh viện quân khu cho nên nhất định phải đến đó trợ giúp, lần này nếu ai muốn đi thì sẽ báo danh tự nguyện, trước đó đã nói, hiện tại không rõ tình huống động đất tại huyện Bắc Dư, có thể mấy ngày sắp tới vẫn sẽ không ổn định lại”

Đã có quy định về số lượng, nếu có người tự nguyện đi thì rất tốt, nhưng nếu không tự nguyện đi thì viện trưởng sẽ trực tiếp chọn.

Viện trưởng cũng chỉ tiên lễ hậu binh mà thôi.

Nhưng sau khi nghe nói tình hình động đất bên kia không rõ, có thể còn kéo dài thì phần lớn mọi người đều im lặng.

Không phải bọn họ không đủ dũng cảm mà trách nhiệm trên vai bọn họ quá nặng.

Có những bác sĩ chính là trụ cột của cả gia đình.

Căn bản là bọn họ không dám đi mạo hiểm.

Giang Niệm Tư là người đầu tiên đứng ra: “Tôi tự nguyện báo danh.

Viện trưởng Lục kinh ngạc nhìn về phía Giang Niệm Tư, những người khác cũng như thế, dù sao thì cô còn trẻ như vậy, hơn nữa vừa mới kết hôn không lâu.

Điều càng quan trọng hơn là với năng lực của Giang Niệm Tư, cô thực sự không thích hợp mạo hiểm, nếu cô sống thì sẽ có thể cứu được rất nhiều người.

Ngay cả bác sĩ Lưu ở khoa nhi cũng choáng váng.

Đây cũng không phải là lúc giả vờ giả vịt.

Trong nháy mắt như vậy, cô ta cảm thấy có vẻ như mình đã đánh giá thấp bản tính của Giang Niệm Tư.

Viện trưởng Lục không xác định mà hỏi thăm:”Bác sĩ Giang, cháu nguyện ý sao?”

“Đương nhiên, cháu là quân y trong bệnh viện quân khu 624 cho nên cũng là một quân nhân, chồng và anh trai của cháu đều cứu viện ở tiền tuyến, thân là người nhà của bọn họ, cháu cũng không thể bỏ cuộc giữa đường.”

Nói thì nói như thế, nhưng những bác sĩ ở trong bệnh viện mỗi ngày này cũng không giống những binh sĩ được huấn luyện.

Có bao nhiêu người có thể chịu được cái khổ đó?

Có bao nhiêu người có không sợ?

Viện trưởng Lục vui mừng nhìn cô.

Không hổ là hạt giống tốt mà ông ấy coi trọng, riêng năng lực quyết đoán và tinh thân dũng cảm này cũng đã đủ khiến bao nhiêu người ngước nhìn bội phục.

Ngay sau đó, Hứa Quan Quan cũng đứng lên nói: “Tôi cũng đi.”

Bác sĩ Đỗ cùng bác sĩ Từ cũng không cam chịu rớt lại phía sau.

Có lẽ là chịu ảnh hưởng từ bọn họ cho nên sau đó lại có thêm vài bác sĩ báo danh.

Viện trưởng Lục nhìn thấy những gương mặt sáng láng tràn đầy tinh thần của mọi người thì hài lòng gật gật đầu: “Được, vô cùng tốt, mau đi chuẩn bị một chút, lát nữa xe của bệnh viện sẽ lập tức xuất phát.”

Sau khi hội nghị giải tán, Giang Niệm Tư đi tìm viện trưởng Lục để xem những loại thuốc đặc hiệu mà cô mới làm, cũng đúng lúc nó có thể phát huy được tác dụng, cô nguyện ý lấy danh nghĩa của mình để quyên tặng hết thuốc ra ngoài.

Lấy danh nghĩa của mình có ý như thế nào thì Viện trưởng Lục cũng hiểu rất rõ ràng.

Theo lý thuyết, cô sẽ phải tự sử dụng tiền của mình.

Viện trưởng Lục không nghĩ tới Giang Niệm Tư còn nhỏ mà lại bao dung như vậy.

Bây giờ việc cấp bách cho nên nhất định phải có đầy đủ vật tư, viện trưởng Lục cũng không khách sáo với Cô.

Đúng là trong bệnh viện không có nhiều thuốc như vây.

Dù sao thì trong bệnh viện còn muốn giữ lại dùng.

Sau khi được phê chuẩn, Giang Niệm Tư mượn điện thoại trong phòng làm việc của viện trưởng gọi cho Lưu Vân Cường.

Thông báo để anh ta cho người lái xe tải đến.

Ngay cả xe cũng đã được chuẩn bị xong, điều này khiến viện trưởng Lục có chút ngơ ngác, đúng là chuẩn bị rất đầy đủ.

Sau khi đi ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng Lục, Giang Niệm Tư gặp Hứa Quan Quan ở trong phòng của mình.

Hứa Quan Quan kéo cô lại: “Bác sĩ Giang, cô chờ một chút.”

“Hả?” Giang Niệm Tư quay đầu nhìn về phía Hứa Quan Quan: “Sao vậy?”

DTV

Hứa Quan Quan lôi kéo tay Giang Niệm Tư, muốn nói lại thôi.

Cuối cùng vẫn không nhịn được trực tiếp hỏi một vấn đề mà mình đã biết rõ câu trả lời.

“Anh của cô đã đi rồi sao?” Giang Niệm Tư nghi ngờ nhìn Hứa Quan Quan một cái: “Ừ, rạng sáng hôm nay liền xuất phát, anh ấy và Thẩm Trình đều đến huyện Bắc Dư.”

Thật đúng là như vậy.

Hứa Quan Quan vẩy vẩy tóc một chút, trong đôi mắt lo lắng: “Chúng ta đi cứu viện thì có thể gặp được bọn họ không?”
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 254: Chương 254



“Huyện Bắc Dư rất lớn, không chắc có thể gặp được. Giang Niệm Tư nói ra một đáp án bảo thủ.

Cô nhìn Hứa Quan Quan nhắc đến Giang Bằng Vũ mấy lần, sau đó thấy trong mắt lo lắng rõ ràng như vậy thì cũng ngờ tới.

Nhưng mà bây giờ không phải lúc nói những chuyện này.

Giang Niệm Tư chỉ vỗ vỗ vào cánh tay của cô ấy an ủi: “Chúng ta làm hết sức mình, nghe ý trời, anh ấy rất khỏe mạnh, mệnh cũng rất cứng, nhất định không có việc gì”

“Ừ, cô nói rất đúng, tất cả mọi người sẽ không sao cả.” Hứa Quan Quan tự an ủi mình.

Xe của Lưu Vân Cường nhanh chóng đi tới.

Có một đội xe xuất hiện.

Tổng cộng có năm chiếc xe hàng, còn có cả người hỗ trợ chuyển hàng.

Lúc hai anh em bác sĩ Từ cùng Từ Xán Xán giúp đỡ chuyển hàng thì bác sĩ Từ còn cảm khái: “May mà mấy ngày trước bác sĩ Giang đột phát ý tưởng muốn làm một ít thuốc đặc hiệu, lúc trước anh với mấy cô y tá còn nói chuyện, bao lâu mới dùng hết số thuốc này, vậy mà bây giờ nó đã phát huy tác dụng ngay lập tức”

Bác sĩ Đỗ cũng đang sắp xếp hàng.

Có nhóm hàng này, một đoàn người trùng trùng điệp điệp xuất phát.

Chuyện quá khẩn cấp cho nên mọi người cũng không có quá nhiều thời gian.

Huyện Bắc Dư cách thành phố Bắc Lâm khoảng bốn, năm tiếng đi xe.

Bây giờ đã là ba bốn giờ buổi chiều, mấy người Thẩm Trình đã cứu tế cả ngày.

Giang Niệm Tư ngồi trên xe nhìn phong cảnh nhanh chóng lướt qua ở bên ngoài cửa sổ, không nhịn được nghĩ, đã chuẩn bị sẵn sàng từ sớm cho nên lần này nhất định sẽ không xảy ra chuyện, đúng không?

Dù sao thì cảnh tượng Thẩm Trình xảy ra chuyện mà cô thấy trong mơ cũng là lúc bọn họ đã đến đó cứu tế được mấy ngày, ngày đó không thể nào như thế được.

Dựa vào thể lực của anh, nếu chỉ cứu viện một ngày thì tinh thần diện mạo sẽ không kém như vậy.

Đơn vị 624 cách khá xa, trước khi mấy người Giang Niệm Tư đến thì đã có các bác sĩ ở bệnh viên quân khu khác.

Nhưng mà con đường đi thẳng đến huyện Bắc Dư đã bị chặn lại.

Núi đất lở đổ sụp đã chặn con đường phía trước mấy cây số, cho nên bọn họ phải thay đổi tuyến đường khiến mất nhiều thời gian hơn.

Mà lúc này, mấy người Thẩm Trình cũng đang ở trung tâm động đất dùng hết sức để cứu những người bị vùi dưới đống đổ nát.

Có công cụ thì dùng công cụ, nếu không có công cụ thì trực tiếp dùng tay không đào.

Ai cũng đầy bụi đất.

Mới ngày đầu tiên mà đã xuất hiện đủ loại đủ kiểu vấn đề.

Nước, đồ ăn, còn có vật tư trị liệu đều được chuyển nhầm chỗ.

Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn nửa đường đã bị ảnh hưởng cho nên không thể đến.

Bây giờ thỉnh thoảng chỗ này vẫn còn dư chấn.

Trong những người được cứu ra, có vô số người bị thương nặng.

Thẩm Trình liên tiếp cứu viện 10 tiếng mà không dám nghỉ ngơi một giây nào.

Ngẩng đầu nhìn mặt trời một chút, nhưng mà sau một ngày trôi qua, bờ môi của mọi người đều đã khô nút.

Bởi vì bọn họ còn không có thời gian uống nước.

“Còn bao lâu nữa thì vật tư điều trị mới đến?” Thẩm Trình lau mồ hôi và vết bẩn trên mặt trầm giọng hỏi Lý Văn.

Lý Văn lắc đầu thở dài: “Vừa rồi bọn họ mới đi dò xét, con đường chính đi đến bên này đã bị chặn khoảng 8-9 km, căn bản là xe không thể đến đây được.

“Không được, mọi người không thể chịu đựng lâu như vậy được.

Thẩm Trình quả quyết ra lệnh: “Lý Văn, cậu dẫn mọi người đi bộ mang vật tư về.”

“Vâng!” Lý Văn lĩnh mệnh, lập tức tiến đến.

Phía dưới lớp phế tích, từng cảnh tượng kinh hoàng đẫm m.á.u khiến cho người ta nhìn mà cảm thấy xót ха.

Thiên tại thường là thứ vô tình nhất.

Bên khác, Giang Niệm Tư ngồi ở vị trí kế bên tài xế trong chiếc xe tải chở hàng đầu tiên.

DTV

Bây giờ còn cách huyện Bắc Dư hai tiếng đi đường, có một ngã ba xuất hiện.

Giang Niệm Tư nhìn vị trí ngã ba này, không hiểu tại sao trong đầu lại xuất hiện hình ảnh dự đoán trong giấc mơ.

“Sư phó, dừng xe một chút.” Tài xế lập tức dừng xe, tất cả bọn họ đều nghe theo lời Giang Niệm Tư phân phó, dù sao thì đây cũng là bà chủ đưa tiền.

Hơn nữa tiền thuê còn vô cùng cao.

“Trong hai con đường phía trước, con đường nào đi đến huyện Bắc Dư?”

Tài xế chỉ con đường bên trái: “Bên trái.”

Đáp án xuất hiện, Giang Niệm Tư quả quyết nói: “Rẽ sang bên phải.”

“Hȧ?”

Tài xế không hiểu: “Bà chủ Giang, nếu đến huyện Bắc Dư bằng con đường bên phải thì sẽ mất thêm một tiếng”

“Không sao cả, cứ đi bên phải.”

Giang Niệm Tư tìm cái cớ, nói: “Tôi thấy con đường bên này có tương đối nhiều núi, lỡ như đến lúc đó lại chấn động làm lở núi thì cũng không tốt.

Chuyện sập là chuyện nhỏ, nhưng bị thương lại là chuyện lớn.

Nghe cô nói như vậy thì tài xế cảm thấy trong lòng nao nao.

Tài xế xem trọng những thứ này, cho dù chuyện này có xảy ra hay không thì cũng trực tiếp chọn con đường tương đối an toàn.

Thấy tài xế không có nghi vấn gì thì Giang Niệm Tư nhẹ nhàng thở ra.

Tài xế ở phía sau lái xe đến vị trí bên phải, vội vàng thò đầu ra hỏi thăm.

Tài xế thuận miệng nói: “Nghe bà chủ Giang, bà chủ Giang nói cánh trái tương đối nguy hiểm, dễ dàng bị đổ sụp, chúng ta đi bên phải thì sẽ an toàn hơn chút”

Tài xế ở đằng sau nghe vậy rồi lẩm bẩm một câu rồi đi theo.

Bác sĩ Đỗ ngồi ở xe hậu phương đằng sau nghe xong thì cũng tán thành: “Đúng là nên cố gắng tránh nguy hiểm.”

Bên khác, mấy người Thẩm Trình cùng Giang Bằng Vũ đang khiêng vật nặng khỏi đống đổ nát để tìm kiếm người sống sót.

Nhưng mà tin tức xấu lại đến liên tiếp.

Vốn là Lý Văn dẫn người đi lấy vật tư.

Kết quả còn chưa tới đoạn đường bị chắn thì lại xảy ra một vụ động đất, lại chặn mất một con đường dài.

Không chỉ có như thế, còn có những chiến hữu đang bị thương cũng cần được chữa trị.

Không còn cách nào khác, bọn họ chỉ có thể làm những chuyện trước mắt đã.

Mà bị các xe vật liệu bị chặn được cũng đã thay đổi tuyến đường.

Sau khi đổi đường thì sẽ phải mất thêm mấy tiếng.

Bây giờ mọi người ngẩng mặt thì cũng không thể thấy rõ ai với ai vì mặt ai cũng đầy bụi và mồ hôi.

Thẩm Trình nghe thấy một tiếng kêu cứu yếu ớt, sau khi tìm âm thanh đi đến thì thấy có một cậu bé núp ở phía dưới đang bị tảng đá lớn đè lên.

Phía trên có quá nhiều vật nặng mà phía dưới vừa vặn tạo thành một không gian nhỏ.

Chân của cậu bé đang bị đè lên, Thẩm Trình muốn đi vào ôm đứa bé nhưng khung xương của anh lại quá lớn.

Chỉ có thể để một chiến hữu có thân hình tương đối gầy đi qua.

Chiến hữu cẩn thận từng li từng tí bò vào, Thẩm Trình ở bên ngoài chống lấy tảng đá lớn tạo ra khoảng trống.

Động tác của chiến hữu rất lưu loát nhanh chóng bế được cậu bé ra ngoài.

Nhưng mà phần bụng của cậu bé lại bị một cây gỗ sắc bén xuyên qua.

Cậu bé kéo tay Thẩm Trình, toàn thân run rẩy: “Chú, chú quân giải phóng, cháu, cháu có phải sẽ c.h.ế.t không...”

Nhìn dáng vẻ nhỏ bé run rẩy của cậu bé, hai mắt Thẩm Trình đỏ bừng, anh nắm thật c.h.ặ.t t.a.y của cậu bé: “Bác sĩ lập tức tới ngay, cháu nhất định sẽ không sao cả, chú cam đoan với cháu.

Lời an ủi là lời thuận miệng nói ra, nhưng có bao nhiêu người có thể chân chính hoàn thành?

Đây là một loại kỳ vọng yếu ớt khi không chắc chắn về kết quả.

“Bác sĩ cứu viện đến chưa?” Thẩm Trình hỏi chiến hữu bên cạnh.

DTV

Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Hồ liền lăn một vòng chạy tới, mặt mũi tràn đầy vui vẻ: “Đoàn trưởng, các bác sĩ và vật tư điều trị đến rồi.”

Thẩm Trình nhìn ra phía sau cậu ta, đôi mắt lập tức nhìn thấy dáng vẻ nhỏ bé ở phía sau lưng Tiểu Hồ.

Trên người cô còn mặc áo khoác trắng, thân hình vẫn mảnh mai như cũ, nhưng Thẩm Trình lại hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác, đây không phải là thật...

Anh có chút không dám tin.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 255: Chương 255



Tại sao cái người vốn nên yên tâm đi làm ở trong bệnh viện, chờ anh trở về lại xuất hiện ở đây.

Đây chính là chỗ nguy hiểm vạn phần.

Giang Niệm Tư là người chạy nhanh nhất, những người khác vẫn còn đang dỡ vật tư từ trên xe xuống.

Cô không nghĩ tới con đường này lại thông đến khu vực Thẩm Trình hoạt động.

Trông thấy Tiểu Hồ xuất hiện, Giang Niệm Tư chỉ cảm thấy đây là cơ hội ông trời cho cô.

Một đời này, cô nhất định sẽ không để cho Thẩm Trình xảy ra chuyện.

Trông thấy Thẩm Trình, Giang Niệm Tư không kịp cảm thấy vui vẻ thì cô phát hiện trong n.g.ự.c anh có một cậu bé bị xuyên qua bụng.

Sắc mặt cô trở nên nghiêm túc, chạy như bay mang theo hòm thuốc về phía anh.

DTV

“Nhanh, Thẩm Trình, mau ôm cậu bé đến vị trí đất bằng bên kia đi.”

Tiếng nói dịu dàng vào tai Thẩm Trình khiến Thẩm Trình chắc chắn cô thật sự đã tới, đi đến từ thành phố Bắc Lâm xa xôi.

Nhưng mà tình huống giờ phút này cũng không cho phép anh có quá nhiều cảm xúc mãnh liệt.

Anh có quá nói nhiều chuyện muốn hỏi cô, có quá nhiều lo nghĩ bị ngăn ở yết hầu.

Nhưng tất cả những suy nghĩ phức tạp trong đầu anh đều đã bị sinh mạng đang bị đe dọa trong tay đè nén.

Thẩm Trình lập tức ôm đứa nhỏ đi về vị trí đất bằng mà Giang Niệm Tư chỉ dẫn.

Anh cẩn thận từng li từng tí đặt đứa bé xuống vị trí đất bằng.

Giang Niệm Tư đặt hòm thuốc xuống rồi nhanh chóng lấy các loại công cụ và dược liệu cần thiết ra.

Cô nói với Thẩm Trình: “Giữ tay của thằng bé lại, đừng để thẳng bé làm động tác mạnh”

Thẩm Trình lập tức giữ chặt hai vai của cậu bé.

Kiếp trước Giang Niệm Tư đã l.à.m t.ì.n.h nguyện viên vô số lần cho nên cô đã rất quen với loại tình huống cấp cứu khẩn cấp như thế này.

Cô nhanh nhẹn cắt bỏ phần áo xung quanh bụng của cậu bé, tay trái cầm kéo, tay phải cầm kim châm nhanh chóng châm vào vị trí huyệt của cậu bé.

Thời gian khẩn cấp không có thuốc tê cho nên cô chỉ có thể dùng phương pháp châm cứu làm tê liệt thần kinh của cậu bé.

Hiệu quả không tốt bằng thuốc mê, nhưng dù sao thì cũng tốt hơn là không có thuốc mê.

Sau khi xem xét tình huống vết thương của cậu bé, Giang Niệm Tư lập tức lấy cây gậy gỗ ra cho cậu bé.

Gậy gỗ c*m v** phần bụng, tình huống này vô cùng nghiêm trọng, thứ Giang Niệm Tư có thể làm cũng chỉ là tạm thời giữ tính mạng cho cậu bé.

Sau khi lấy cây gậy gỗ ra, cô lập tức đ.â.m vào huyệt vị cầm m.á.u cho cậu bé rồi tiến hành khử trùng chống viêm cho cậu bé.

Cuối cùng là bôi thuốc cầm m.á.u quấn băng gạc, còn cho cậu bé uống thuốc chống sốt và nhiễm trùng.

Trước đó tình huống của cậu bé rất nguy hiểm, khiến cho người ta cảm thấy cậu bé sẽ không sống sót nổi.

Giang Niệm Tư vừa tới thì tình huống nguy hiểm của cậu bé đã được hòa dịu.

Hai mắt Thẩm Trình nóng bỏng nhìn Giang Niệm Tư. Giang Niệm Tư lập tức phân phó Tiểu Hồ: “Tiểu Hồ, vật tư và bác sĩ của chúng tôi đều ở chỗ đỗ xe, bên kia có địa thế an toàn, anh đưa cậu bé này qua đó trước đi”

“Được.

Tiểu Hồ không nói hai lời, ôm cậu bé đi về phía Giang Niệm Tư vừa đi tới.

Giang Niệm Tư kéo tay Thẩm Trình: “Anh bảo các chiến sĩ dưới tay đưa tất cả bệnh nhân qua bên kia đi. Còn nữa, bảo mấy người biết lái xe qua đó, chúng em chỉ có thể xử lý khẩn cấp, những vết thương này vẫn cần đến bệnh viện xử lý. Em có mang theo năm chiếc xe đến, nhưng những chiếc xe chở hàng đó không thể đi tới đi lui lâu dài ở khu vực này được, anh bảo những chiến sĩ biết lái xe chở tất cả những bệnh nhân đó đến bệnh viện quân khu ở thành phố bên cạnh đi.”

“Còn có nước và thức ăn, em cũng đã bảo người mang đến, anh phái mấy người qua lấy đi, mọi người đã đến đây lâu như vậy mà vẫn chưa ăn gì, em

Giang Niệm Tư còn chưa dứt lời thì đã bị Thẩm Trình kéo vào trong ngực, anh gắt gao giữ lấy đầu của cô, đỏ mắt nói: “Niệm Niệm, em không nên tới.”

Thẩm Trình rất dùng sức, dùng sức mức gần như muốn khảm Giang Niệm Tư vào trong người mình.

Ở đây rất nguy hiểm, thiên tai vô tình khiến anh không thể bảo đảm mình có thể bảo vệ được cô trong quá trình cứu viện.

Thẩm Trình hoàn toàn không muốn cô xảy ra chuyện.

Thậm chí anh còn không biết cô đến nhanh như vậy.

Bọn họ thiếu nhân viên y tế cùng vật tư điều trị, mà dân chúng gặp tai họa càng cần hơn.

Mà cô không chỉ tới mà còn mang theo hy vọng của tất cả mọi người tới.

Anh rất muốn ích kỷ bảo cô trở về, trở lại an toàn phương đi.

Anh là quân nhân, nhưng anh cũng là người yêu của cô.

Anh chỉ hi vọng cô sống thật tốt.

Giang Niệm Tư bị Thẩm Trình siết vào trong ngực, cảm nhận được nhiệt độ thuộc về anh.

Nghe thấy tiếng nói nghẹn ngào quen thuộc của anh, hai tay Giang Niệm Tư dùng sức ôm anh, cười nhẹ nhàng: “Có phải anh đã quên lời em từng nói rồi không? Em đã nói mình muốn trở thành hậu phương vững chắc của quân nhân tại tiền tuyến, bây giờ em tới thực hiện lời hứa của mình, em không chỉ muốn làm hậu phương vững chắc của quân nhân mà còn muốn trở thành hậu phương vững chắc của anh”

“Thẩm Trình, anh cứ yên tâm đi cứu viện, không cần lo lắng cho em, em sẽ ở khu vực an toàn cứu các bệnh nhân khỏi tay tử thần mà các anh đã liều mạng cứu, tranh thủ để các anh không làm chuyện vô ích.”

Từ trước đến nay cô vẫn luôn nhẹ nhàng, nhưng cô lại kiên cường quả cảm hơn bất kì ai khác.

Nghe giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa kiên định của cô, trái tim của Thẩm Trình bị xúc động.

Anh rất khó không thích cô đến mức si cuồng.

Cô có để khiến người ta điên cuồng vì bản lĩnh và mị lực của mình.

Mấy chiến sĩ đang cứu viện ở bên cạnh nghe Giang Niệm Tư nói vậy thì có rất nhiều người bị xúc động.

Bọn họ đã quen xông pha chiến đấu, cho tới bây giờ vẫn chưa từng có ai nói muốn trở thành hậu phương vững chắc của quân nhân bọn họ.

Những lời này khiến bọn họ cảm thấy có người đã thấy cố gắng và khổ cực của bọn họ.

Chỉ cần như vậy là đủ rồi.

Từng người đàn ông khỏe mạnh mặc quân trang màu xanh chưa từng rơi lệ vì nguy nan trước mặt, nhưng lại đỏ cả vành mắt vì lời này của cô.

Bây giờ không phải là lúc để tâm sự với nhau, Thẩm Trình chịu đựng cảm giác không muốn trong lòng mà từ từ buông cô ra.

Anh may mắn biết bao, có thể được cô ưu ái.

Bác sĩ Giang như vậy đáng để tất cả mọi người tôn kính.

DTV

“Niệm Niệm” Anh nâng mặt của cô, cười nhẹ: “Chúng ta cùng nhau cố gắng.”

“Ừ, cùng nhau cố gắng”

“Thường Minh, đưa bác sĩ Giang đi qua khu vực an toàn, bảo thêm mấy người biết lái xe đi cùng”

“Vâng!” Thường Minh chào một cái, lập tức dẫn Giang Niệm Tư đi về phía khu vực an toàn.

Giang Niệm Tư nhìn thấy Thẩm Trình thì an tâm hơn không ít, cô cẩn thận quay đầu lại nhìn anh đứng trên chóp đống đổ nát ba lần, đến khi cô quay đầu lại lần nữa thì đã thấy anh tiếp tục cứu viện.

Cô xác nhận vị trí một chút, phế tích ở đây và trong mơ không giống nhau.

Cho nên Thẩm Trình hẳn sẽ không xảy ra chuyện ở đây.

Cô vừa đi theo Thường Minh, vừa hỏi anh ta: “Doanh trưởng Thường, hôm nay các anh sẽ cứu viện ở đây cả ngày sao?”

Thường Minh vốn đã tôn kính Giang Niệm Tư, bởi vì lần này cho nên càng cung kính cô hơn.

Nghe cô hỏi, anh ta biết gì nói nấy: “Đúng vậy, khu này có rất nhiều dân cư cho nên chúng tôi sẽ tạm thời cứu viện ở vị trí này.

Nhận được tin tức chính xác, Giang Niệm Tư đặt lại trái tim vào trong người.

Cô nói: “Doanh trưởng Thường, làm phiền anh một chuyện.

“Mời cô nói”

“Lúc đoàn trưởng của anh đổi khu vực, anh có thể đến báo với tôi một tiếng không?”
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 256: Chương 256



“Chuyện này...” Thường Minh có chút chần chờ, bởi vì hành động cứu viện vốn là lửa sém lông mày, nơi nào có hy vọng thì sẽ lập tức đến đó, cũng không biết anh ta có thời gian hay không.

Giang Niệm Tư nhìn thấy Thường Minh khó xử thì thân thiện nói: “Không phải mọi người sẽ đưa người bị thương đến vị trí an toàn sao, nếu doanh trưởng Thường không thuận tiện thì có thể bảo một binh sĩ nói cho tôi được không?”

Đúng rồi, còn phải đưa người bị thương qua mà.

Vậy mà Thường Minh quên mất chuyện này.

“Được. Thường Minh dẫn theo mấy binh sĩ biết lái xe qua, mọi người vẫn còn đang dỡ hàng.

Bởi vì trên xe có nhiều vật tư, hơn nữa cũng là vật tư điều trị cho nên phải thật cẩn thận.

Đứa bé lúc trước được Tiểu Hồ đưa tới đang nằm trên chiếc chăn bông trải lên mặt đất, biết các nhân viên y tế cứu trợ đang ở đây cho nên các chiến sĩ đưa rất nhiều bệnh nhân đến.

Bây giờ tất cả mọi người đều đang bận rộn cứu người.

Các bác sĩ các y tá đều không nhàn rỗi cho nên chuyện dỡ hàng liền được giao cho các chiến sĩ.

Sau khi cấp cứu liên tục cho mấy bệnh nhân, bác sĩ Đỗ lau mồ hôi trên đầu.

“Bác sĩ Giang, tác dụng của những loại thuốc đặc hiệu này như thế nào?”

Tạm thời chưa nhìn ra tác dụng của thuốc tiêu viêm cùng thuốc trừ độc, nhưng mà thuốc cầm m.á.u lại có hiệu quả vô cùng tốt.

Gần như vừa rắc lên chưa đến một phút thì đã được cầm máu.

“Đúng vậy, sau này nhất định phải sản xuất thật nhiều thuốc bột như thế này.”

Hứa Quan Quan là một Tây y mà còn cảm thấy rất thần kỳ, loại thuốc cầm m.á.u này còn có tác dụng nhanh hơn thuốc tây.

Cô ấy dùng mà cũng cảm thấy thần kỳ.

Giang Niệm Tư sửng sốt một chút, cô nói là thuốc đặc hiệu nhưng thực ra lúc đó cũng chỉ nói vậy vì muốn viện trưởng cho thực hiện.

Thực ra hiệu quả còn lâu mới đạt đến mức được gọi là đặc hiệu.

Nghe bọn họ nói như vậy thì cô mới hoảng hốt phản ứng lại, đây là những năm tám mươi, bây giờ trình độ điều trị vẫn còn chưa quá tốt.

Ở thời đại sau thì thuốc này không được coi như thuốc đặc hiệu, nhưng nếu so sánh với thuốc ở thời đại này thì đúng là được coi như thuốc đặc hiệu.

Cô gật đầu một cái: “Được, sau này nhất định sẽ sản xuất nhiều.”

Thấy có quá nhiều bị thương, sau đó lại có thêm một nhóm người bị thương được đưa đến, mấy người vội vàng không rảnh nói chuyện.

Có một tình huống cực kỳ nghiêm trọng, nội tạng cũng sắp nhô ra, đoàn người điều trị liên tiếp cho các bệnh nhân cũng nhanh chóng mỏi mệt.

Bệnh nhân kia có chút lớn tuổi, gần như hít vào nhiều mà không thở ra bao nhiêu.

Những người khác đều cảm thấy không có hi vọng, nhưng Giang Niệm Tư ổn định tinh thần châm kim cho bệnh nhân để tạm thời cầm máu, sau đó lại cho đối phương uống thuốc tránh nhiễm trùng.

Hứa Quan Quan thì phối hợp giải phẫu đơn giản và khâu lại cùng với cô.

Hoàn cảnh điều trị quá kém, hơn nữa còn bị thương nghiêm trọng như vậy cho nên tỉ lệ bị nhiễm trùng vô cùng cao.

DTV

Nhưng mà các cô cũng chỉ có thể làm hết sức của mình rồi nghe ý trời.

Vị tình huống của bệnh nhân này tương đối nghiêm trọng, Giang Niệm Tư lập tức quyết đoán, để một quân nhân lái xe đưa những người bị thương đến những thành phố ở gần không bị động đất điều trị.

Bởi vì có ít xe cho nên theo lý mà nói thì lúc này hẳn là nên chờ đủ bệnh nhân rồi xuất phát.

Nhưng mà tình huống khẩn cấp cho nên không thể không làm như vậy.

Bọn họ chỉ có thể xử lý đơn giản.

Nếu sau đó vẫn không được điều trị tốt thì vẫn có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Còn có một đứa bé, Giang Niệm Tư ôm lấy cô bé mà trong lòng cũng đau đớn.

Nhìn đứa bé mới được mấy tháng tuổi mà đầu bị nện m.á.u thịt be bét.

Các chiến sĩ vừa đưa đứa bé đến tay Giang Niệm Tư thì đứa bé lập tức tắt thở, thậm chí còn không cho cô cơ hội cứu.

Nhìn một sinh mệnh bé nhỏ mất đi trong tay mình như vậy. Chân tay Giang Niệm Tư cũng run rẩy mấy lân.

Loại cảm giác bất lực kia có thể nuốt hết tất cả lòng tin của một người trong giây lát.

“Bác sĩ Giang, mau ôm đứa bé đến đây” Hứa Quan Quan không thấy tình huống của đứa bé, nói với Giang Niệm Tư một tiếng.

Lúc Giang Niệm Tư ôm đứa bé xoay người lại thì đã rơi nước mắt.

“Không cứu được...

Lúc này Hứa Quan Quan mới nhìn thấy não đứa nhỏ cũng sắp lộ ra.

Cô ấy vô ý thức che miệng, trong lòng có loại cảm giác khó chịu không nói ra được.

Đứa bé còn nhỏ như vậy, còn chưa kịp ngắm nhìn thế giới này.

Thiên tai vô tình, lúc nào cũng nhắc nhở mọi người sinh mệnh yếu ớt đến nhường nào.

Sau khi cứu viện được một khoảng thời gian, Giang Niệm Tư dẫn Từ Xán Xán cùng Hứa Quan Quan đến đưa nước cùng đồ ăn cho mọi người.

Cô chỉ chuẩn bị một xe đồ ăn, cũng không biết vật cứu trợ có đến kịp không.

Bên này, mấy người Thẩm Trình cũng nghỉ ngơi lấy lại sức theo từng nhóm.

Mỗi người cũng chỉ có thời gian nghỉ ngơi là năm tiếng.

Bọn họ đi đến khu vực an toàn của Giang Niệm Tư bên kia, sau đó chọn lấy một chỗ tương đối bằng phẳng lấy trời làm chăn lấy đất làm chiếu, trực tiếp ngủ ở trên bùn đất khô ráo.

Bờ môi của ai cũng khô nứt, đói đến mức n.g.ự.c dán đến lưng.

Bọn họ không có thời gian dư thừa cho nên chỉ có thể nhanh chóng tiến vào giấc ngủ bổ sung thể lực.

Có tên lính chẹp chẹp miệng, nói: “Khát nước, muốn uống nước.”

Thẩm Trình biết Giang Niệm Tư mang thức ăn và thức uống đến.

Nhưng mà Thường Minh đi qua nhìn, chỉ có một xe.

DTV

Một xe đồ cũng không thể kiên trì bao lâu, cũng không đủ chia cho các chiến sĩ.

Anh ta th* d*c một hơi, trầm giọng an ủi đoàn người: “Nhịn một chút nữa, vật tư cứu viện cũng sắp đến rồi, chúng ta không thể dùng vật tư mà mấy người bác sĩ Giang mang tới, phải để dân chúng dùng trước rồi cả bọn họ dùng”

Dù sao thì bọn họ cũng đã được huấn luyện cho nên có thể kiên trì trong thời gian tương đối lâu.

Nhưng các bác sĩ thì khác, các cô còn phải cứu người bị thương, nhất định phải gìn giữ thể lực.

Thẩm Trình cũng khát nước.

Bắt đầu từ rạng sáng đến bây giờ, trời cũng đã tối, anh đã không uống một hớp nước nào trong khoảng thời gian mười mấy tiếng, mà cũng chưa ăn chút đồ ăn nào.

Nếu sáng mai mà đồ cứu viện còn chưa đến thì bọn họ cũng chỉ có thể ăn cỏ bắt côn trùng để chống đói.

Trong lúc bọn họ nói chuyện, cách đó không xa truyền đến một loạt tiếng bước chân dẫm lên đồ vỡ nát.

Thẩm Trình phúc chí tâm linh, có loại dự cảm rất mãnh liệt.

Anh bỗng nhiên ngồi thẳng người.

Dưới ánh trăng sáng ngời, Giang Niệm Tư mang theo mấy y tá giẫm lên đám phế tích đi về phía bọn họ.

Trong tay các cô có một cái thùng lớn.

Thẩm Trình không biết nên nói gì, chỉ biết sau khi quen cô thì anh thường xuyên rơi nước mắt.

Anh bảo mọi người một tiếng, mọi người nhanh chóng đứng dậy chạy qua hỗ trợ.

Thẩm Trình cũng bước đến bên cạnh Giang Niệm Tư, nhận lấy cái thùng trong tay cô.

“Bên trong đựng đồ ăn sao?”

“Ừ, còn có nước, anh mau phát cho mọi người một ít, không có nhiều đồ ăn cho nên mọi người ăn lót dạ một chút.”

Trong lúc nhất thời Thẩm Trình cũng không biết nên nói gì với cô. gì Trong thùng đều là bánh bao chay.

Giang Niệm Tư cảm thấy mọi người đi cứu viện vất vả, khó tiêu hóa v*t c*ng cho nên đã mua hết bánh bao chay.

Bây giờ một chiếc bánh bao chay lớn hơn cả một nắm đ.ấ.m của đàn ông.

Sau khi mang đồ ăn đến, Giang Niệm Tư cùng các y tá mở cặp táp phân phát nước và bánh bao cho tất cả các chiến sĩ đang mệt mỏi.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 257: Chương 257



Mọi người đói đến mức bụng kêu vang, lúc nhìn thấy bánh bao chay thì còn kích động hơn nhìn thấy mẹ mình.

Ai cũng cầm bánh bao lên nhét từng miếng vào trong miệng.

Quá đói cho nên tiếng ừng ực lúc nuốt đồ ăn vào rất rõ ràng.

Nhưng bây giờ đã không còn ai để ý vấn đề này.

Sau khi nước thấm vào họng, trong bụng còn có bánh bao chay ở trong bụng thì n.g.ự.c của mọi người đều sưng lên, tràn đầy cảm kích với Giang Niệm Tư.

Bọn họ chính là gạch của tổ quốc, nơi nào cần thì sẽ chuyển đến nơi đó.

Cũng không phải lần đầu tiên cứu viện, lần nào bọn họ cũng ở tuyến đầu.

Việc vận chuyển các vật tư thường có chút muộn.

Đây chính là lần đầu tiên bọn họ nhận được cứu trợ vào ngày đầu, lại còn có thể ăn ngay lập tức.

Thẩm Trình ngồi ở trên đống phế tích, một bên chân dài cong lên, một bên duỗi thẳng, cũng đang vùi đầu ăn bánh bao chay.

Giang Niệm Tư nhìn thấy trên mặt và người anh có đầy bụi đất còn chưa kịp lau thì vừa hãnh diện vì anh vừa cảm thấy đau lòng.

Đây chính là tiểu bạch kiểm mà người khác nói.

Lúc nào tiểu bạch kiểm nhà cô cũng là người xông pha ra chiến đấu đầu tiên, không sợ khổ không sợ bẩn cũng không sợ mệt mỏi.

Mọi người đều vội vàng ăn cho nên không có thời gian nhìn người khác.

Giang Niệm Tư ngồi ở bên cạnh anh, không nhịn được mà ôm lấy cổ của anh.

“Rồi cũng sẽ tốt thôi, chúng ta sẽ càng ngày càng tốt”

Cô cầm ống tay áo lau tro bụi trên mặt cho anh, Thẩm Trình nghẹn ngào, cổ họng ngức ngắc.

Cô làm tất cả vì anh, dăm ba câu nói đã sớm không thể miêu tả hết sự cảm động của anh.

Anh cầm bình nước, ngửa đầu uống một hớp.

Một cái tay khác thì ôm lấy eo của cô, sau đó đặt bình nước sang bên cạnh cô rồi dùng sức vuốt vuốt tóc của cô, ánh mắt nặng nề như biển.

“Đúng vậy, chúng ta sẽ ngày càng tốt, mọi người đồng tâm hiệp lực, không chỉ có chúng ta, tổ quốc- nhà của chúng ta, đồng bào của chúng ta, tất cả mọi người đều sẽ càng ngày càng tốt.”

Anh khao khát cô như muốn phát điên.

Nhưng cũng chỉ có thể áp chế tất cả tình cảm.

Bởi vì bây giờ không phải là lúc nói chuyện tư tình.

Lót bụng, uống nước xong thì bọn họ nên nghỉ ngơi, bởi vì chỉ còn mấy tiếng nữa là sẽ thay ban.

DTV

Các anh em ở nhóm khác đều cố gắng chống đỡ, thời gian để bọn họ dưỡng đủ sức còn quý hơn vàng.

“Niệm Niệm, trở lại khu vực an toàn đi, anh muốn đi ngủ.”

Anh đang xua đuổi vợ mình.

Nếu ai không biết thì có thể sẽ cảm thấy cô thiên tân vạn khổ đến vì anh, vậy mà anh lại không chịu dành một giây một phút nào cho cô.

Nhưng Giang Niệm Tư lại khác, cô chỉ nhân lúc những người khác không phát hiện mà nghiêng đầu hôn một cái lên môi anh rồi nhanh chóng đứng dậy, thân thiện nói: “Được, vậy em không quấy rầy nữa, anh dành thời gian nghỉ ngơi đi.

Nói xong, cô dẫn theo các y tá không quay đầu lại mà rời khỏi đây.

Thẩm Trình nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh của cô, trong mắt là cảm xúc rung động mãnh liệt.

Một giây sau, anh nhắm lại mắt, bài trừ tạp niệm nằm xuống mặt đất rồi ép mình đi vào giấc ngủ.

Bọn họ đã được huấn luyện chuyên nghiệp, có thể ép buộc mình nghỉ ngơi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Mà thời gian để anh nghĩ đến cô cũng không có.

Cô tốt như vậy, cô hiểu được khát vọng của anh, khoan dung cho những điểm không tốt, ủng hộ anh hi vọng, thậm chí còn chống một khoảng trời ở phía sau anh.

Từ Xán Xán vừa đi vừa rơi nước mắt: “Bác sĩ Giang, bọn họ thật sự đáng thương quá, chị xem bọn họ đều đang ngủ ở trên tảng đá kìa.

Giang Niệm Tư nở nụ cười nhẹ nhàng, vỗ vỗ đầu của cô ấy: “Xán xán, em sai rồi, không nên nói bọn họ không đáng thương.

“Vậy thì nên nói cái gì?”

Giang Niệm Tư cong môi nở nụ cười: “Nói là vĩ đại.”

Từ Xán Xán nhanh chóng lau bong bóng nước mũi: “Bác sĩ Giang, chị cách xa như vậy mà vậy chạy đến là vì lo lắng cho đoàn trưởng Thẩm, tại sao lại không nói nhiều chút.”

Vừa rồi cô ấy mới lén lút nhìn thấy, vào lúc đoàn trưởng Thẩm đang ăn, bác sĩ Giang ở ngay bên cạnh nhìn anh.

Cả quá trình đều không nói lời nào, không phải bình thường bọn họ hay dính lấy nhau sao?

Giang Niệm Tư nói: “Anh ấy không có nhiều thời gian, chỉ có thời gian ăn và ngủ, nếu chị nói chuyện với anh ấy thêm một câu thì anh ấy sẽ thiếu thời gian nghỉ ngơi.

Hả, Từ Xán Xán có chút khó hiểu.

Bác sĩ Giang còn suy nghĩ nhiều như vậy sao?

Người bình thường có ai nghĩ nhiều như vậy chứ.

Thật không hổ là cô.

Mặc dù không đúng lúc nhưng mà Từ Xán Xán vẫn muốn nói, một người quan tâm chu đáo, lại không sợ nguy hiểm, dám chịu khổ cùng người yêu như bác sĩ Giang thì ngay cả phụ nữ cũng thích cô.

Giang Niệm Tư trở lại khu vực an toàn, Hứa Quan Quan chạy tới nói: “Có mang bình nước về không?”

“Có mang về.” Giang Niệm Tư hỏi cô ấy: “Mọi người phát hiện nguồn nước sao?”

Hứa Quan Quan gật đầu một cái: “Từ phía sau ở đây đi thẳng về phía trước mấy cây số có một đầu đường nhỏ, ở có một dòng sông, nguồn nước rất sạch sẽ, chúng ta có thể mang bình nước đến đó lấy Vào niên đại này, đa số là có thể uống nước sông được, huống chi tình huống bây giờ cũng rất khẩn cấp, chỉ cần không phải thuốc độc thì uống cũng không sao.

Còn tốt hơn là c.h.ế.t khát.

“Chúng ta không thể tới, lỡ như có người bị thương đến, xử lý trễ thì phải làm sao bây giờ? Cô chờ chút, tôi đi tìm mấy người lính đến, để bọn họ cầm bình nước đi lấy nước.

Hai người đang nói chuyện thì đằng sau truyền đến từng tiếng xe.

Đám người quay đầu nhìn lại, đó là một chiếc lại một chiếc xe vật liệu điều trị.

Người của bệnh viện khác đã tới.

Trông thấy một màn này, Giang Niệm Tư thở phào nhẹ nhõm.

Cũng không cảm thấy mình làm chuyện vô ích, ngay từ đầu cô đã biết, chút ít vật tư kia của mình cũng không thể cứu viện hết cho người một huyện.

DTV

Cô chỉ cần chống đỡ ngày đầu, chờ những cái chiếc xe cứu viện bị chặn kia đến là được.

cảm ơn trời đất.

Trong mấy chiếc xe bệnh viện đến, có chủ nhiệm Lý đã từng giám thị Giang Niệm Tư.

Ông ta vừa xuống xe liền nắm tay Giang Niệm Tư: “Chủ nhiệm Giang khổ cực rồi, mọi người mau nghỉ ngơi đi, chúng tôi sẽ xuất lực.

Xe của bọn họ đã gặp xe chở người bị thương đến bệnh viện ở thành phố khác.

Cho nên đã sớm biết các bác sĩ của bệnh viện quân khu 624 đến trước một bước, người cứu viện đã đưa một nhóm bệnh nhân đến thành phố bên cạnh.

Có người tiếp sức, không còn gì tốt hơn, sau khi cứu viện trong thời gian dài thì mấy người Giang Niệm Tư cũng rất mệt mỏi.

“Không khổ cực, vậy giao hết mấy chuyện ở đây cho mọi người trước, trong xe có thuốc đặc hiệu mà tôi đã nghiên cứu, nếu không đủ thuốc thì có thể dùng của chúng tôi.”

Giang Niệm Tư nói chuyện với chủ nhiệm Lý vài câu, cũng không đi gọi các binh sĩ đi lấy nước.

Cô mang theo người của bệnh viện quân khu 624 xách từng thùng nước đi lấy nước.

Mấy người Thẩm Trình đã ăn uống no đủ, còn có một nhóm các chiến sĩ đang chống đỡ tiếp tục cứu viện.

Thời gian trong lúc cứu viện rất quý giá, mấy người Giang Niệm Tư cũng không dám trễ nãi mà lúc đi lấy nước cũng là chạy đi.

Bác sĩ Đỗ không thích vận động, thể lực không tốt bằng mấy người còn lại cho nên vừa chạy vừa thở hổn hển ở phía sau.

Giang Niệm Tư dứt khoát để bác sĩ Đỗ đi từ từ còn bọn họ đi trước một bước.

Sau khi mang nước trở lại khu vực an toàn, bọn họ đi lấy mấy chiếc thùng, bên trong đều là bánh bao chay.

Một đoàn người lại mang đến cho nhóm binh sĩ đang tìm kiếm kia.

Mọi người vừa đói vừa mệt vừa khát.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 258: Chương 258



Cho nên khi thấy thức ăn nước uống thì một đám người cũng không dám trì hoãn mà ăn rất nhanh.

Mọi người luôn miệng nói cảm ơn.

Từ Xán Xán nói: “Nếu mọi người muốn cảm ơn, thì cảm ơn bác sĩ Giang ấy, tất cả vật tư và đồ ăn đều là do bác sĩ Giang tự mình bỏ tiền ra mua.

Từ Xán Xán sùng bái bác sĩ Giang của bọn họ, lúc trông thấy cô tràn đầy gia quốc đại nghĩa thì càng kính nể.

Nhưng cô ấy không hi vọng bác sĩ Giang của bọn họ bỏ ra nhiều như vậy mà vẫn không được người khác biết đến.

Chúng chiến sĩ nghe vậy thì lập tức kinh hãi.

Bọn họ cũng đều biết Giang Niệm Tư là vợ của Thẩm Trình, cũng biết cô là bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện quân khu 624.

Nhưng bọn họ cho rằng những thứ này là của bệnh viện.

Không nghĩ tới lại do cô bỏ tiền túi ra.

Trong tay còn cầm bánh bao, mọi người đồng loạt chào về phía Giang Niệm Tư một cái.

Giang Niệm Tư vội vàng phân phát đồ ăn, thấy vậy thì chỉ nói: “Mục đích của chúng tôi cũng là hy vọng dân chúng có thể chịu ít khó khăn hơn, nếu có thể cố gắng bao nhiêu thì nhất định sẽ cố gắng bấy nhiêu, mọi người cực khổ hơn.

Bọn họ mới là người khổ cực nhất.

DTV

Hơn nữa còn làm công việc nguy hiểm đến tính mạng.

Nếu so sánh với bọn họ, Giang Niệm Tư làm những thứ này những vẫn cảm thấy còn thiếu rất nhiều.

Cô bận rộn giữa đám người, cô không nhớ được gương mặt của mỗi người, nhưng mà mỗi chiến sĩ lại nhớ đến cô.

Hứa Quan Quan cũng bị cảm động, trước đó cô ấy cũng là người có tính khí đại tiểu thư.

Cô ấy tự nhận mình không vĩ đại như Giang Niệm Tư.

Lần này nếu như không lo lắng cho tên ngu xuẩn kia thì căn bản là cô ấy sẽ không đến đây chịu khổ.

Nhưng mà nhìn Giang Niệm Tư còn yếu ớt hơn mình mấy ngàn lần xem, sau khi đến đây thì vẫn luôn bận rộn, nhưng lại không hề nói một tiếng mệt hay khổ.

Giang Bằng Vũ không có ở chỗ này cho nên Hứa Quan Quan tương đối lo lắng.

Sau khi phát đồ ăn xong, cô hỏi Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, cô có biết anh trai củ cô đang cứu viện ở chỗ nào không?”

Giang Niệm Tư dừng lại một chút, cô cũng không biết.

Bên trong giấc mơ kia, anh của cô không bị thương nặng, cô cảm thấy anh của mình sẽ không sao cả.

Hơn nữa đi tới nơi này, tất cả đều sẽ lửa sém lông mày như nhau, từng bệnh nhân được đưa đến một cô cũng bận rộn đến mức không tìm anh trai được.

“Tôi không biết, chúng ta đợi một lát rồi đi tìm”

Anh trai không sao cả, nhưng cô vẫn phải đưa thức ăn và nước uống.

Sau đó bọn họ lại chạy về vận chuyển thức ăn nước uống.

Một đường hỏi han, cuối cùng đã hỏi được khu vực của Giang Bằng Vũ.

Quá nhiều người, nhưng đồ ăn lại quá ít.

Giang Niệm Tư có lòng không đủ lực.

Cô không vĩ đại như Từ Xán Xán nói, cô chỉ muốn phân phát số đồ ăn còn lại đến đội Giang Bằng Vũ bên kia.

Bởi vì nơi đó có anh trai của cô.

Chỉ hi vọng vật tư cứu viện đến nhanh một chút, nhanh chóng phân chia cho những người không có đồ ăn.

Không có đủ đồ ăn, nhưng lại có đưa nước.

Các cô chạy tới chạy lui nhiều lần để đưa nước cho các binh sĩ.

Sau khi đến khu vực của Giang Bằng Vũ thì bọn họ lại tiếp tục phân phát thức ăn nước uống cho mọi người.

Vốn cho rằng hỏi thăm một đường thì có thể tìm thấy Giang Bằng Vũ, nhưng kết quả cũng không có trông thấy người.

Vừa vặn gặp phải Tiểu Lưu, Giang Niệm Tư một phát bắt được anh ta: “Tiểu Lưu, anh tôi đâu?”

“A? Bác sĩ Giang, sao cô lại đến đây?”

“Bệnh viện chúng tôi đến cứu viện, anh tôi đang ở nơi nào?”

“A?” Tiểu Lưu bốn phía nhìn: “Kỳ quái, vừa rồi còn mới thấy ở gần đây, đâu mất rồi?”

Nghe xong lời này, Giang Niệm Tư cùng Hứa Quan Quan đều có chút nóng nảy.

“Chúng ta chia ra đi tìm” Giang Niệm Tư nói với Hứa Quan Quan.

Những người khác vội vàng cứu viện dân chúng gặp nạn, đương nhiên không rảnh đi tìm một người sống so so.

Hứa Quan Quan gật đầu một cái: “Được.”

Hai người chia nhau cất hai chiếc bánh bao vào trong túi, cầm theo một bình nước rồi chia ra hành động.

Hứa Quan Quan cùng Giang Niệm Tư càng tìm càng gấp gáp.

Nhất là khi cảm nhận được mặt đất đang rung động, trong lòng vô cùng hoảng.

Đây là chỗ tương đối nguy hiểm, xung quanh còn có chút tường cao chưa sụp.

Nếu mức độ dư chấn lớn hơn chút thì nguy hiểm sẽ đến lần thứ hai.

Hứa Quan Quan đi phía đông, Giang Niệm Tư đi phía tây.

Hứa Quan Quan càng đi càng lệch, đi tới dưới chân một ngọn núi, dưới chân núi có một vùng phế tích, rõ ràng trước đó có người dân sống ở dây.

Chỉ là bây giờ nhà ở đã thành phế tích.

“Giang Bằng Vũ.”

Cô ấy gân giọng hô, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Mặt đất có chút cảm giác lắc lư, Hứa Quan Quan muốn rời khỏi nơi này, cô ấy sợ động đất thêm lần nữa thì đám phế tích bên này sẽ đổ xuống khiến cô ấy bị thương.

Vừa chuẩn bị rời đi thì cô ấy cúi đầu nhìn thấy có bãi m.á.u trước mặt.

Nhìn sang theo vết máu, Hứa Quan Quan lập tức nhìn thấy Giang Bằng Vũ ngã ở trong đống phế tích.

Anh ta đã hôn mê.

Hứa Quan Quan trừng lớn hai mắt, nhanh chóng chạy về phía anh ta.

Sau khi chạy đến bên cạnh anh ta, cô ấy lập tức ngồi xổm xuống đỡ anh ta lên, kiểm tra xung quanh, những chỗ khác không bị thương, chỉ có vết m.á.u ở trên đầu.

Cô ấy kiểm tra một hồi, nhìn không nghiêm trọng thì nhấn anh ta mấy lần: “Giang Bằng Vũ, mau tỉnh lai...”

Trong lúc Giang Bằng Vũ đến bên này xem còn có người nào bị thương không, vừa tới đây thì đã gặp dư chấn, trên đống phế tích thật cao có một cây gậy gỗ trượt xuống, vừa vặn đập vào đầu anh ta.

Tiếp đó anh ta liền bất tỉnh nhân sự.

Bị đau đến tỉnh, Giang Bằng Vũ lau cát bụi trên mặt nhìn thấy gương mặt nóng vội của Hứa Quan Quan.

Hơn nữa anh ta còn ngước lên.

Giang Bằng Vũ xoa nhẹ đôi mắt, phát hiện mình nằm ở trong n.g.ự.c cô ấy thì nhanh chóng đứng lên.

“Hứa Quan Quan? Sao cô cũng đến đây?”

Nhìn anh ta sinh long hoạt hổ, trái tim bị treo cao của Hứa Quan Quan hoàn toàn bình tĩnh lại.

“Tôi là quân y, đương nhiên là phải tới trợ giúp cứu viện.

Hóa ra chuyện là như vậy.

Các cô cũng tới rất nhanh.

Nhìn bờ môi khô nứt của anh ta, Hứa Quan Quan vội vàng lấy bánh bao và nước ra cho anh ta: “Mau ăn chút đồ lót dạ đi”

Không biết bánh bao chay đã dính bụi từ lúc nào, bây giờ đang xám xịt.

Giang Bằng Vũ cũng không để ý, dù sao thì cũng đang đói phát hoảng.

Anh ta nhận lấy rồi nhét vào trong miệng, cắn một miếng lớn, quai hàm phình lên.

“Cảm ơn, đi thôi, ở đây rất nguy hiểm.

Hứa Quan Quan cũng biết đây không phải lúc nói chuyện cho nên nhanh chóng đi theo anh ta.

Kết quả hai người còn chưa kịp bước đi thì đã có dư chấn, các hòn đá ở đống phế tích bên cạnh rơi xuống ào ào.

“Cẩn thận”

Giang Bằng Vũ đột nhiên xoay người, dùng một tay ôm lấy Hứa Quan Quan nhào xuống mặt đất.

Sau khi ôm Hứa Quan Quan nhào xuống mặt đất, Giang Bằng Vũ không lập tức nhận mệnh té ở nơi đó mà ôm cô ấy nhanh chóng lăn lông lốc vài vòng.

Tốc độ của anh ta cực nhanh khiến Hứa Quan Quan cũng không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, xung quanh đều là tiếng đồ vật rơi xuống.

Mà cô ấy thì được Giang Bằng Vũ vững vàng bảo vệ ở trong ngực.

Cô ấy nghe thấy Giang Bằng Vũ rên khẽ một tiếng, trong lòng nóng nảy muốn chết.

Chờ đến khi đợt dư chấn kia kết thúc, Giang Bằng Vũ mới chống người đứng thẳng.

DTV

Anh ta vẩy tóc, rũ bỏ đất cát trên đầu, nhe răng trợn mắt mà “Tê” một tiếng.

“Giang Bằng Vũ, anh sao rồi? Anh cho tôi xem một chút, anh bị thương chỗ nào rồi?”
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 259: Chương 259



Hứa Quan Quan đã sắp khóc, cũng không đoái hoài tới tư thế của hai người bọn họ có mập mờ hay không mà nhanh chóng bò dậy từ dưới đất, giữ lấy bờ vai của anh ta kiểm tra trái phải.

Vừa nhìn vừa gấp gáp nhắc tới: “Anh quay sang đây để tôi xem anh bị thương chỗ nào rồi? A? Có đau không? Có nghiêm trọng không?”

Lúc Giang Bằng Vũ ôm cô ấy nhấp nhô k** r*n một tiếng thì quả thật bị đập trúng, nhưng mà anh ta có thể cảm nhận được mình chỉ bị thương ở chỗ cơ bắp, không có bị thương ở xương cốt.

Dáng vẻ nóng nảy của Hứa Quan Quan hù dọa anh ta, dáng vẻ mất hết hồn vía kia hoàn toàn không còn phong phạm tiêu sái của ngày thường.

Anh ta nhanh chóng nắm lấy hai tay của cô ấy: “Bác sĩ Hứa, tỉnh táo lại, tôi không sao, đây chỉ là vết thương nhỏ, đừng sợ.”

Anh ta muốn giúp cô ấy tỉnh táo lại, Hứa Quan Quan cũng thật sự bình tĩnh lại trong tiếng nói trầm ổn của anh ta.

Nhưng mà cảm giác quá lo lắng cùng cấp bách khi nghe thấy anh ta k** r*n đã khiến cô ấy gấp đến độ phát khóc.

Bây giờ tỉnh táo lại thì nước mắt đã rơi xuống cộp cộp.

Dù sao thì cũng chưa thấy qua tình cảnh dọa người như vậy, dáng vẻ chững chạc ngày thường của Hứa Quan Quan đã hóa thành tro tàn hết.

Cô ấy gấp gáp vội vàng kéo lấy tay của anh ta, vừa khóc vừa đi ra bên ngoài: “Vậy chúng ta mau rời đi, ở đây quá nguy hiểm.

Giang Bằng Vũ bị cô ấy kéo tay đi ra ngoài thì có chút sững sờ nhìn Hứa Quan Quan.

Tại sao cô ấy lại khóc thành dạng này...... Anh ta còn chưa có c.h.ế.t đâu.

Mặc dù nghĩ trong lòng như thế nhưng Giang Bằng Vũ vẫn cảm thấy xúc động.

Ách, phần quan tâm này này đã quá giới hạn rồi.

Anh ta đặt đầu lưỡi tại quai hàm liếc mắt nhìn bước chân lảo đảo của cô ấy, bất đắc dĩ thở dài.

Một tay kéo cô ấy trở về, ngồi xổm người xuống rồi ôm lấy phần gối của cô ấy, trực tiếp cõng đi.

“A.” Thân thể đột nhiên bị treo ngược lên không khiến Hứa Quan Quan sợ đến mức mặt trắng bệch, gắt gao nắm lấy quần áo Giang Bằng Vũ.

“Anh làm gì thế?” Giang Bằng Vũ cứng rắn nói: “Ở đây khắp nơi đều là đá sỏi, nếu như đầu cô bị hỏng thì cũng không có ai cứu được, để tôi ôm cô.”

Hứa Quan Quan cảm giác khí huyết nghịch lưu, đại não phình to.

Anh ta gọi đây là ôm sao?

Hứa Quan Quan cảm giác nước mắt đều vòng ngược trở lại.

Mặc dù rất giận, nhưng mà Hứa Quan Quan biết bây giờ không phải lúc nói dóc với anh.

Cứu viện quan trọng nhất, đúng là anh ta khiêng cô ấy thì đi nhanh hơn để một mình cô ấy đi.

Thôi bỏ đi, về trước rồi tính.

Giang Bằng Vũ khiêng Hứa Quan Quan đến khu vực cứu viện rồi thả cô ấy xuống.

“Cô đừng tự mình đi lung tung, nhanh chóng trở về khu vực an toàn đi, lúc này bác sĩ như các cô rất quý giá.”

Giang Bằng Vũ nhìn thấy dưới mặt đất có rất nhiều bình thường, còn có thức ăn mà các y tá đang phát cho mọi người thì trong lòng biết là cô ấy đến đây để đưa thức ăn.

“Cảm ơn, bánh bao cùng nước.

Trong tay anh ta còn cầm bình nước, đó là do Hứa Quan Quan kín đáo đưa khi gặp anh ta.

Còn về bánh bao, tình huống vừa rồi quá khẩn cấp cho nên Giang Bằng Vũ liền gặm vào trong miệng, bây giờ cũng không biết nó ở nơi nào.

Hứa Quan Quan hỏi anh ta: “Vẫn chưa đến lượt các anh nghỉ ngơi sao?”

Giang Bằng Vũ phất tay: “Còn năm tiếng nữa mới đến lượt chúng tôi, cô mau về đi”

DTV

Hứa Quan Quan không dám trễ nãi anh ta, lại lấy một tiếng bánh bao trong túi ra cưỡng ép nhét vào trong miệng anh ta: “Vậy anh ăn đi, tôi đi đây”

Giang Niệm Tư cùng Hứa Quan Quan chia ra hành động, cô tìm khắp nơi mà không thấy Giang Bằng Vũ cho nên chạy trở về dự định hỏi lại những người khác một chút.

Lúc đi tới nơi này thì trông thấy Giang Bằng Vũ đã bắt đầu cùng đoàn người bởi đá cứu người, Giang Niệm Tư nhẹ nhàng thở ra.

“Bác sĩ Giang, cuối cùng thì cô đã trở về, tôi còn đang định tìm, chúng ta mau trở về đi, bên này không an toàn.”

Hứa Quan Quan tiến lên giữ c.h.ặ.t t.a.y Giang Niệm Tư, sau khi đến huyện Bắc Dư thì cô ấy phát hiện, hóa ra cho đến bây giờ, cuộc sống của cô ấy vẫn luôn nhàn rỗi.

Hiện trường tiền tuyến cứu viện lại tàn nhẫn cùng nguy hiểm như vậy.

Cô ấy cũng không dám nhiều chậm trễ Giang Bằng Vũ, cảm thấy nếu làm anh ta chậm trễ một phút thì cũng là tội ác.

Cô ấy không thể ở đây thêm phiền cho anh ta.

Giang Niệm Tư xác định Giang Bằng Vũ an toàn thì cũng không đi quấy rầy anh ta.

“Được, vậy chúng ta mau đi về.”

Trên đường trở về, các cô nhìn thấy càng nhiều hiện trường phế tích hơn.

Sau khi đào người ở dưới phế tích ra, có người, mà cũng có chút chân cụt tay đứt.

Hiện trường đẫm m.á.u khiến cho người ta nhìn mà trong lòng không chịu nổi.

Mấy người Giang Niệm Tư là bác sĩ mà còn chịu không nổi, chớ nói chi là những người khác.

Nửa đường Giang Niệm Tư thực sự khó chịu, không chịu nổi mà quỳ xuống mặt đất nôn mửa, sắc mặt cô tái nhợt.

Từ Xán Xán cùng Hứa Quan Quan còn có những người khác cũng không khá hơn chút nào.

Có tiểu hộ sĩ không chịu nổi mà che miệng thẳng lắc đầu: “Tôi muốn trở về bệnh viện, tôi muốn trở về...”

Giang Niệm Tư nôn mửa xong thì uống một hớp súc miệng, kiên nhẫn vỗ vai tiểu hộ sĩ an ủi: “Đừng sợ, chúng ta lập tức đến khu vực an toàn.”

Thực sự là không có nhiều người có thể chịu được hình ảnh như vậy.

Hứa Quan Quan là bác sĩ ngoại khoa cho nên cô ấy là người duy nhất không ói.

Nhưng sắc mặt của cô ấy cũng trắng đến lợi hại.

Cô ấy không nhịn được mà hỏi Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, cô nói xem, bọn họ đều sẽ không sao, đúng không? Động đất đã kết thúc, hẳn là sẽ không có ai tiếp tục bị thương nhỉ?” Cô ấy muốn nhanh chóng biết đáp án.

Giang Niệm Tư nắm c.h.ặ.t t.a.y của cô ấy, giống như là an ủi cô ấy, lại giống như tự an ủi mình: “Đúng vậy, bọn họ nhất định sẽ không sao.

Sau khi trở lại khu vực an toàn, mấy người Giang Niệm Tư cùng Hứa Quan Quan dành thời gian nghỉ ngơi.

Bởi vì ngày mai còn phải tiếp tục cứu viện, bây giờ có các bác sĩ của bệnh viện khác đến cho nên các cô muốn nghỉ ngơi tốt rồi ngày mai thay ca.

Tất cả phát sinh quá nhanh, có rất nhiều thứ vẫn chưa được chuẩn bị.

Mấy người Giang Niệm Tư cũng chỉ ngủ trên đồng cỏ, không có gì cả, ngay cả chăn mền cũng không có.

Nhưng mà bất ngờ, thế mà Giang Niệm Tư lại ngủ thiếp đi rất nhanh.

Mới vừa vào giấc ngủ thì cô đã tiến vào mộng cảnh.

Địa điểm trong giấc mơ chính là chỗ mà hôm nay cô thấy.

Bên kia có núi, cô mơ thấy đột nhiên lại động đất, động đất đến rất nhanh mà cũng rất mạnh liệt.

Gần như trong nháy mắt, tất cả đá trên ngọn núi kia đều đổ sụp xuống, nơi đó chính là tâm động đất, đất đá sụp đổ quá nhanh, lập tức chôn tất cả binh sĩ cứu viện ở phía dưới.

Giang Niệm Tư bỗng nhiên phát lạnh toàn thân, cô mơ thấy mình gọi mọi người mau đi trốn, nhưng lại không có ai nghe thấy tiếng của cô.

Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi người bị chôn ở phía dưới.

Loại cảm giác không thể giúp đỡ kia khiến trong lòng Giang Niệm Tư khó chịu đến ngạt thở.

Cô bỗng nhiên giật mình tỉnh giấc, ngước mắt nhìn bầu trời trắng sáng, trên đầu cô có đầy mồ hôi.

Cô có một loại dự cảm rất mãnh liệt, thời gian xảy ra cơn động đất này sẽ đến rất nhanh.

Không được, cô phải đi ngăn cản.

Lần trước khi mơ đến cảnh động đất, trong mơ cô không biết địa điểm, cũng không biết thời gian.

DTV

Cái gì cũng không biết.

Cô không muốn bại lộ chuyện mình có năng lực có thể dự báo một ít tương lai, không muốn bị xem như chuột bạch.

Cho nên cô không dám nói cho người khác biết.
 
Back
Top Bottom