Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 150: Chương 150



Khi phát hiện một kẻ bắt cóc trên tàu, để điều tra kỹ lưỡng hơn, tàu đã được hoãn lại để hợp tác với cảnh sát điều tra, làm các thủ tục xác minh.

Khi Giang Bằng Vũ chạy ra ngoài, anh ấy giao bà lão trên tàu cho nhân viên đường sát.

Sau khi cảnh sát đến, Giang Bằng Vũ đã giao đứa trẻ cho cảnh sát.

Thằng bé bây giờ đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Trước khi rời đi cùng với cảnh sát, cậu bé nhìn Giang Bằng Vũ một cách đầy khao khát, một lúc sau liền nói: “Chú ơi, sau này cháu cũng sẽ giống như chú, một Quân đội Giải phóng Nhân dân trừng phạt bọn tội phạm và diệt trừ cái ác”

Tiếng phổ thông của cậu bé cực kỳ chuẩn và còn có giọng Bắc Kinh.

Giang Bằng Vũ xoa đầu cậu: “Cháu rất dũng cảm, cháu nhất định sẽ thực hiện được tâm nguyện này Cậu bé lại nhìn sang phía Giang Niệm Tư, chớp chớp đôi mắt sáng ngời.

Giang Niệm Tư nhìn cậu hỏi: “Cậu bé à, em có lời gì muốn nói với chị sao?”

Đứa nhỏ đỏ mặt, ngượng ngùng nói: “Chị ơi, khi lớn lên em muốn cưới chị làm vợ.”

Giang Niệm Tư: “......”

Cô dở khóc dở cười, đưa tay nhéo vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu bé: “Mau cùng chú cảnh sát đi tìm đường về nhà với bố mẹ đi, bọn chị cũng phải rời đi rồi.”

Cảnh sát đã đưa đứa trẻ đi và chuyến tàu bị hoãn khoảng hai giờ.

DTV

Quay lại ngồi trên tàu, Giang Niệm Tư dựa vào cửa sổ, suy nghĩ trôi đi.

Rất kỳ lạ, lúc chia tay, cô không nghĩ nhiều đến Thẩm Trình.

Bây giờ sắp gặp mặt, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác khẩn trương không thể giải thích được.

Họ chắc chắn sẽ muộn giờ hẹn khi đến nơi.

Cô không biết liệu anh ấy có thất vọng không.

Thẩm Trình bị người đến muộn là Giang Niệm Tư bỏ rơi, bây giờ đang đối mặt với sự chế nhạo của Thiệu Dương.

Thiệu Dương khoanh tay lại, vẻ mặt phức tạp, lộ ra tâm trạng vừa thất vọng vừa vui mừng.

“Thẩm Trình, không phải cậu nói hôm nay Tư Tư sẽ tới sao? Không ngờ người ta hoá ra chỉ nói vậy để cậu yên tâm thôi. Điều đó có nghĩa là gì? Có nghĩa là cô ấy căn bản không có hứng thú với cậu như cậu đã nói. Tôi nghĩ là cậu chỉ đang tự mình đa tình mà thôi”

Thiệu Dương đã biết được tên em gái của Bằng Vũ từ Thẩm Trình.

Thiệu Dương cảm thấy thất vọng khó tả khi không thể nhìn thấy cô, nhưng nghĩ đến đối phương có thể không thích Thẩm Trình chút nào, anh ấy lại cảm thấy vui vẻ.

Thẩm Trình liếc anh ta một cái, đôi mắt đen láy dần mất đi vẻ sáng ngời sau một ngày chờ đợi.

Giấu đi sự thất vọng trong mắt, Thẩm Trình nghiên răng phản bác lại: “Tư Tư không phải là để cho cậu gọi.”

“Tôi thích đấy. Thiệu Dương sẽ không vô sỉ như vậy trước mặt Giang Niệm Tư, nhưng điều đó cũng không ngăn được anh ấy chọc tức Thẩm Trình.

Có trời mới biết dạo này cậu ta so với Thẩm Trình đang tức giận còn thảm hơn biết bao nhiêu.

Ngay cả Hứa Quan Quan cũng có thể làm chứng, nói rằng anh không có cơ hội đâu, còn cô gái kia...

Này, anh không nhắc tới cũng không sao, hiện tại anh cảm thấy tất cả chỉ là ảo ảnh.

Cô gái đó không thích Thẩm Trình chút nào!

Hai người nhìn nhau, cuối cùng lại cảm thấy khó chịu với nhau, rồi lại bắt đầu đánh nhau.

Thẩm Trình lần này không bị thương, Thiệu Dương thì vui mừng có được mắt gấu trúc.

Khi Thiệu Dương bịt mắt rời khỏi bệnh viện, anh vẫn đang suy nghĩ, ông cháu này dễ mang thù thật.

Đầu lưỡi Thẩm Trình chạm vào gò má của mình, khuôn mặt tuấn tú căng thẳng, đôi mắt tối đen như vực sâu, giống như một cái động không đáy tràn ngập sự tuyệt vọng.

Bác sĩ Giang nói mà không giữ lời.....

Giang Niệm Tư và Giang Bằng Vũ xuống tàu đã là mười giờ tối, bọn họ đi bộ từ ga xe lửa đến khu quân sự, tình cờ đã là mười một giờ tối.

Giang Bẵng Vũ muốn đem Giang Niệm Tư đi về doanh trại quân y, nhưng Giang Niệm Tư lại nhìn anh ấy, kiên trì nói: “Em đã hứa với Thẩm Trình, hôm nay em sẽ quay lại gặp anh ấy.”

Giang Bằng Vũ nhìn cô với vẻ mặt đau khổ, tức giận thở hổn hển: “Con bé này, rốt cuộc em đã trở thành bát nước bị đổ ra ngoài rồi (*)”

(*) Ngày xưa vì con gái đã gả chồng như bát nước đổ ra ngoài, đi theo nhà chồng không liên quan đến nhà mẹ đẻ nữa.

Lời tác giả: (Cảm ơn các bé đã an ủi. Tôi đã đọc từng bình luận. Cảm ơn các bạn. Tôi sẽ cố gắng hết sức để điều chỉnh tâm trạng và chào đón em bé tiếp theo) Cái gì mà nước đổ ra ngoài cơ chứ...

Giang Niệm Tư bày ra biểu cảm không nói nên lời nhìn Giang Bằng Vũ: “Đây là do em đã hứa với Thẩm Trình, mỗi người nhất định phải giữ lời hứa của mình”

Giang Bằng Vũ phồng mũi hừ một tiếng: “Sao không để cậu ta đợi thêm một ngày nữa? Ôi, thật sự muốn để cho em gái tốt của tôi theo đuổi cậu ta sao?”

Giang Niệm Tư nhắc nhở anh: “Đã theo đuổi được rồi, hiện tại bọn em đang yêu nhau mà”

Giang Bằng Vũ tức giận đến run cả tay, chỉ vào cô, buồn bã nói: “Em còn nói em không phải là nước bị đổ ra ngoài, em gần như đã bốc hơi mất luôn rồi”

Giang Niệm Tư muốn nói lại: “..”

Cô không biết nên cười hay nên khóc, đành phải phối hợp với anh trai ngốc nghếch của mình.

“Anh ơi, nếu vào bệnh viện quân y thì em vẫn cần chỗ ở. Bây giờ muốn đến đó thì em phải đi lấy giấy chứng minh thân phận để vào doanh trại với anh. Nhưng giờ đã quá muộn rồi. Hơn nữa, ký túc xá nơi anh ở toàn là đàn ông nên việc em đến đó là không thích hợp.”

Quả thực, Giang Bằng Vũ mặc dù là đội trưởng, nhưng vì là trai độc thân nên không cần xin phòng cho gia đình, vậy nên anh vẫn luôn ở trong ký túc xá.

Em gái anh là một cô gái đã trưởng thành nên việc ở cùng phòng với anh ấy là không thích hợp.

Vốn dĩ anh định để em gái sống trong ký túc xá của mình trong khi anh đi sang chen chúc với đồng đội, nhưng giờ nghĩ lại, quên đi, điều đó cũng không thích hợp.

Anh muốn nói gì đó để ngăn cản Giang Niệm Tư đi tìm Thẩm Trình, nhưng suy nghĩ hồi lâu lại không tìm được lý do.

Không hiểu sao anh có cảm giác em mình sắp đi lấy chồng, tức ê cả răng.

Cô em gái được cả nhà nâng niu, cẩn thận chăm sóc nay bỗng nhiên lại sắp bị một con heo ôm đi mất, trong lòng ai mà chẳng có ý kiến?

Giang Bằng Vũ thở dài một tiếng: “Được rồi, em đi đi, anh sẽ đi cùng em”

Lần này Giang Niệm Tư không có từ chối.

DTV

Hai người tiến vào bệnh viện, ban đêm bác sĩ trực ban không nhiều, Hứa Quan Quan chính là một trong số đó.

Ba người họ gặp nhau ở hành lang.

Hứa Quan Quan nói “À” với nụ cười trên môi: “Bác sĩ Giang đã đến đây rồi. Có vẻ như chúng ta sẽ sớm trở thành đồng nghiệp”

Giang Niệm Tư có ấn tượng tốt với Hứa Quan Quan, nghe vậy, cô liền mỉm cười với cô ấy nói: “Hãy bắt tay vì đồng nghiệp sắp trở thành của chúng ta đi.”

Hứa Quan Quan vui vẻ bắt tay cô, nghiêng đầu nhìn Giang Bằng Vũ đang cố gắng giấu thân hình cao lớn của mình sau lưng Giang Niệm Tư.

Cô buồn cười nói: “Giang Bằng Vũ, theo tôi đi làm kiểm tra lại đi Bác sĩ điều trị của Giang Bằng Vũ thực ra chính là Hứa Quan Quan.

Hứa Quan Quan là người thực hiện ca phẫu thuật cho anh ấy, lúc nào anh ấy cũng bị thương đến xương cốt.

“À?” Giang Bằng Vũ ẩn nấp hồi lâu, trốn mãi cũng không giấu được thân hình cao lớn này, nghe Hứa Quan Quan nói như vậy, bản năng thốt lên một từ trong lòng “xong rồi”.

Anh ấy ngơ ngác ngẩng đầu lên, khuôn mặt tuấn tú có góc cạnh rõ ràng, tuy nhìn thật sự rất đẹp trai, nhưng cũng có một loại cảm giác ngốc nghếch.

“Cái gì, để ngày mai làm không được sao? Đêm khuya như vậy rồi, không tiện lắm phải không?”

Hứa Quan Quan mỉm cười, dùng giọng rất nghiêm túc nói: “Không được!”

Giang Bằng Vũ tiếp tục viện cớ: “.... Tư Tư, em gái tôi đã kiểm tra qua rồi, nói tôi không sao...... A, đừng kéo cổ áo!”
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 151: Chương 151



Hứa Quan Quan đi vòng qua nắm lấy cổ áo Giang Bằng Vũ, quay đầu nhìn Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, tôi có thể đưa anh ấy đi được không?”

Giang Niệm Tư không hiểu tại sao Giang Bằng Vũ lại sợ Hứa Quan Quan như vậy, nhưng Hứa Quan Quan có lẽ sẽ không ăn thịt anh trai mình.

Vì vậy, giữa đồng nghiệp và anh cả, cô đã dứt khoát lựa chọn những đồng nghiệp tương lai của mình.

Chủ động tránh sang một bên nhường đường cho Hứa Quan Quan, Giang Niệm Tư cười nói: “Bác sĩ Hứa cứ tùy ý an bài, tôi không phản đối.

“Nhưng tôi thì có ý kiến..... A!”

Giang Bằng Vũ chưa kịp nói xong đã bị Hứa Quan Quan kéo đi.

Anh không thể tin quay lại nhìn Giang Niệm Tư, tự hỏi tại sao em gái anh lại nhẫn tâm từ bỏ anh.

Giang Niệm Tư cảm thấy buồn cười, chẳng lẽ là ảo giác?

Tại sao cô lại thấy anh trai mình đỏ mặt?

Nếu có thể thấy màu đỏ trên làn da ngăm đen của anh ấy, đại khái đó phải là biểu hiện của việc anh ấy đang rất thẹn thùng có phải không?

Chuyện này hơi khó xảy ra......

Giang Niệm Tư vỗ đầu mình một cái, không thể suy nghĩ linh tinh, nếu không phải như vậy thì sao?

Cô quay đi, từng bước một đi lên lầu rồi tìm kiếm số phòng trong trí nhớ của mình, đi tới cửa phòng Thẩm Trình.

Sợ anh ấy ngủ rồi nên Giang Niệm Tư không gõ cửa mà nhẹ nhàng đưa tay đẩy cửa đi vào.

DTV

Phòng bệnh tối om, Giang Niệm Tư cẩn thận đi đến bên giường.

Trong ánh sáng lờ mờ, Giang Niệm Tư nhìn thấy Thẩm Trình đang nhắm mắt lại, thở đều đều.

Anh ấy ngủ rồi à?

Giang Niệm Tư thở dài, cô tuy đã cố gắng hết sức để thực hiện những điều mình hứa với người khác, nhưng mà tình huống không cho phép.

Cô vốn muốn cho anh ấy một bất ngờ.

Bây giờ người ta đã ngủ rồi, hẹn gặp lại anh vào ngày mai vậy.

Giang Niệm Tư lặng lẽ xoay người, đang định rời đi thì ngón tay của cô đột nhiên bị người nắm lại.

Những ngón tay có khớp nối rõ ràng đan vào nhau, ngón tay anh mảnh khảnh và khỏe mạnh, nắm chặt lấy tay cô.

Lúc cô vừa mở cửa thì Thẩm Trình liền tỉnh dậy, anh ấy tưởng rằng nửa đêm rồi còn có người dũng cảm như vậy, dám xông vào phòng mình. Anh còn đang chuẩn bị tấn công thì đột nhiên ngửi thấy một mùi thơm quen thuộc.

Mùi hương làm m.á.u anh sôi trào lên.

Là cô ấy.

Cô ấy đã đến.

Hôm nay cô ấy thực sự đã về vừa kịp lúc.

Anh còn tưởng cô không có ý định quay lại nữa.

Niềm vui bất ngờ sau một ngày thất vọng mất mát là điều mà người khác khó có thể cảm nhận được.

Thẩm Trình mở mắt ra, đôi mắt hoa đào quyến rũ của anh ấy vào ban đêm càng thêm quyến rũ, nốt ruồi ở khóe mắt khiến anh giống như yêu tinh chuyên đi khóa hồn người khác.

Anh nhìn bóng lưng Giang Niệm Tư một lát rồi dùng ngón tay mình, từng chút một quấn quanh những ngón tay mềm mại của cô.

“Bác sĩ Giang... em đến đây để gặp tôi à?” Anh vừa tỉnh dậy, giọng nói trầm thấp trêu chọc khàn khàn pha lẫn chút mê hoặc, yết hầu cuộn lên lăn xuống, dường như không thể tin cảnh tượng trước mắt mình là sự thật.

Giang Niệm Tư cho rằng tình cảm của cô với Thẩm Trình đã trở nên bình thản như những đôi yêu nhau lâu.

Mãi cho đến khi cô nghe thấy giọng nói kìm nén và phấn khích của anh, cô mới nhận ra rằng hoá ra mình đối với anh ấy, không chỉ có những cảm xúc bình đạm cô đã nghĩ.

Sau cuộc chia ly nho nhỏ, cảm giác thẹn thùng và phấn khích khi vừa gặp người ấy ập đến trong lòng Cô.

Giang Niệm Tư không hề khẩn trương, nhưng trong lòng lại có một chút xấu hổ.

Cô dịu dàng nói: “Nếu không phải đến gặp anh, thì chẳng lẽ ban đêm em muốn đến phòng bệnh của anh để trộm đồ của anh hay sao?”

Cô khẳng định được rằng anh vẫn luôn mong chờ Cô.

“Ừ, em đã đánh cắp trái tim của anh rồi” Đôi mắt đen của Thẩm Trình dường như sáng lên trong đêm, sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, anh hưng phấn bật dậy khỏi giường.

Trong đầu Giang Niệm Tư tràn ngập nghi vấn, dấu vết xấu hổ vì lời nói yêu đương phù phiếm ban nãy đã hoàn toàn biến mất.

Quay lại nhìn anh, cô chỉ muốn hỏi anh, anh có đang nghiêm túc không đấy?

Nhưng khi thấy ánh mắt nóng rực của anh, Giang Niệm Tư cũng không hỏi gì nữa, cô hiểu anh rất nghiêm túc khi nói ra những lời yêu đương tr*n tr** như vậy.

Cuối cùng cũng là không nhịn được nữa, Giang Niệm Tư cười lớn, giơ tay nhéo mặt anh, giọng điệu chán ghét nói: “Đội trưởng Thẩm, anh nói chuyện tình cảm thật ngô nghê quá!”

Giọng cô nhẹ nhàng, khi nhéo mặt anh, cô cúi xuống sát vào anh, đến nỗi khoảng cách giữa cô và anh không quá một nắm tay.

Thẩm Trình biết rõ về cô, bình thường tuy cô luôn nói chuyện nhẹ nhàng với mọi người nhưng cô lại có chút xa cách, có chút hơi khó gần, thuộc loại cho người ta cảm giác cao lãnh mà dịu dàng.

Giờ cô như thế này làm cho anh cảm thấy mình đang chìm trong một không gian mơ màng.

Cô sẽ không làm ra hành động như vậy với những người cô không quan tâm.

Và ngay khi cô trở về sau chuyến đi dài, điều đầu tiên cô làm là tìm đến gặp anh.

Điều này khiến cho Thẩm Trình khó có thể không suy nghĩ nhiều.

Vì vậy, rõ ràng là cô cũng thích anh và sẵn sàng cho anh một cơ hội...

“Không phải là ngô nghê, đó là lời thật lòng”

Thẩm Trình ngồi ở trên giường, ngơ ngác nhìn cô: “Bác sĩ Giang, tôi có thể hỏi em một vấn đề...”

Từ “không?” cuối cùng bị chặn lại trong miệng, chưa kịp nói ra.

Giang Niệm Tư là người có thể tùy ý hành động theo tâm trạng, người đàn ông trước mặt có khuôn mặt rất tuấn tú, lại đang lộ ra ánh mắt ngây thơ nhìn về phía cô, cô thừa nhận mình đã bị quyến rũ.

Nhan sắc là thứ rất quan trọng.

Giang Niệm Tư nghiêng đầu, áp môi mình vào mỗi anh, sau đó nghe thấy rõ ràng từng nhịp tim mạnh mẽ của Thẩm Trình.

Âm thanh giống như tiếng trống đang đập, có độ rung rõ ràng.

Còn về phía Thẩm Trình, khoảnh khắc cô gái anh thích đột nhiên tiến đến gần và bất ngờ hôn anh, anh cảm thấy mình đã mất đi khả năng suy nghĩ, cả cơ thể lẫn trí óc đều trở nên lâng lâng và trôi bồng bềnh trong không trung.

Tiếp theo đó là sự ngây ngất và phấn khích lạ thường.

Thẩm Trình siết c.h.ặ.t t.a.y cô, giọng nói trở nên căng thẳng: “Giang, bác sĩ Giang... em như thế này, là có ý gì?”

Anh biết ý cô là gì, nhưng anh chính là muốn hỏi cho rõ.

Giang Niệm Tư tự nhiên thấy anh quá ngốc rồi.

Làm thế nào mà anh có thể nói ra câu hỏi này?

Đôi môi hồng mềm mại của cô nhẹ nhàng cọ vào môi anh, Giang Niệm Tư đưa tay ra vòng qua cổ anh, nhỏ giọng nói vào tai anh: “Em đang hôn bạn trai của em.”

Bạn trai!

Một lời nói đơn giản có thể dễ dàng lấy đi mọi cảm xúc của Thẩm Trình, hạnh phúc đến quá nhanh và đột ngột khiến anh có chút bối rối.

Anh dùng hết sức lực đè nén h*m m**n của mình lại, dùng hai tay giữ chặt vai cô rồi từ từ đẩy cô ra.

Nhìn đôi mắt hạnh sáng ngời của cô, trái tim Thẩm Trình tan chảy trong ánh mắt dịu dàng đó.

“Bác sĩ Giang, em nói lại một lần nữa đi..”

Thấy anh ấy quá ngốc nghếch, khóe miệng Giang Niệm Tư nhếch lên, cô cười nói: “Em nói, em đang hôn bạn trai của mình, như vậy có được không?”

DTV

Có thể, đương nhiên là có thể.

Thẩm Trình hưng phấn đến nỗi không thể diễn tả bằng lời, anh ngơ ngác nhìn cô một lúc lâu mới thốt lên được một câu, vẫn là ngốc nghếch.

“Em, em đã đồng ý làm bạn gái của anh rồi sao?”

“Hȧ?”

Hiện tại đến lượt Giang Niệm Tư há mồm ngơ ngác.

“Không phải em đã đồng ý với anh từ lâu rồi sao?”

Từ lâu?

Chuyện đó xảy ra khi nào?

Thẩm Trình ngơ ngác nhìn cô.

Giang Niệm Tư nhìn qua đôi mắt mờ mịt không hiểu gì thì đã đoán được tất cả suy nghĩ của anh.

“Đừng nói là anh không biết... không biết rằng lúc trước khi rời đi, em đã đồng ý làm bạn gái của anh rồi đấy chứ?”

Vậy hoá ra là chuyện đã xảy ra lúc trước khi cô quay về nhà.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 152: Chương 152



Thứ Thẩm Trình muốn biết nhất đương nhiên là câu trả lời của Giang Niệm Tư, làm sao có chuyện cô đã nói ra nhưng anh không nghe được, hoặc là quên mất.

Đợi đã, anh chợt nhớ tới bốn chữ cô đã nói với anh khi bị Giang Bằng Ngọc kéo đi.

“Lúc bị Bằng Vũ lôi đi, chính là bốn chữ em đã nói lúc đấy sao?”

Hiện tại Giang Niệm Tư đã hoàn toàn hiểu rõ: “Lúc đó anh không hiểu sao? Em nói em đã đồng ý với anh đấy”

Thẩm Trình không những không hiểu, thậm chí còn không có dũng khí nói cho cô biết anh ấy đã hiểu nhầm thành bốn từ nào.

Một cảm giác ma quái chợt ập đến trong lòng anh.

Vậy là người mà anh mong mỏi đã đồng ý làm đối tượng yêu đương của anh mà anh lại không hề hay biết?

Anh đúng thực sự là kẻ ngốc nhất trong lịch sử.

Ảo não thì ảo não thật, nhưng nó không mạnh bằng niềm vui sướng tột cùng khi biết rằng người mình yêu đã trở thành bạn gái của mình.

“Tư Tư.... Anh có thể gọi em như vậy được không?”

Giọng nói trầm khàn đầy vẻ tán tỉnh của người đàn ông kết hợp với hơi thở ấm nóng của anh ấy có vẻ đặc biệt quyến rũ.

Một bên tai Giang Niệm Tư đỏ bừng, cô dùng ngón tay xoa xoa d** tai mình một cách khó chịu.

“Anh muốn gọi như thế nào thì cứ gọi như thế, em cũng đâu thể ngăn cản anh”

Người đẹp ngượng ngùng, bộ dáng đó khiến người ta rung động hơn bất cứ thứ gì khác.

Thẩm Trình rất muốn hôn cô, nhưng anh vẫn sợ rằng mình làm cô sợ nên chỉ có thể kìm nén sự thôi thúc trong lòng.

Thật tuyệt vời, giờ cô ấy đã là bạn gái của anh.

Trong mắt Thẩm Trình hiện lên ý cười ngốc nghếch, Giang Niệm Tư nhìn anh một cái, cảm thấy anh rõ ràng đang muốn hôn cô, nhưng lại không dám hành động.

Có phải là do ngượng ngùng không?

DTV

Nghĩ một chút, Giang Niệm Tư chủ động cúi đầu tới gần anh, rồi lại hôn lên môi anh thêm lần nữa.

Lúc này Thẩm Trình trông giống y như một thiếu niên nhu nhược bị bắt nạt.

Giang Niệm Tư vừa mới hôn anh, anh đã không tự chủ được mà ngã vào trong chăn, kéo theo Giang Niệm Tư.

Xem ra là Giang Niệm Tư quá mức hung hăng, trực tiếp đè ép anh xuống hôn.

Giang Niệm Tư hôn không giỏi lắm.

Rốt cuộc thì đây cũng là lần đầu tiên trong đời cô có một người bạn trai.

Thẩm Trình cũng không biết, đây cũng là lần đầu tiên anh ở cùng với bạn gái.

Vì vậy sau khi ngã xuống, Giang Niệm Tư vẫn chỉ tiếp tục áp môi mình vào môi anh, không có thêm tiến triển gì.

Tư thế này khó xử đến mức Giang Niệm Tư muốn đứng dậy, lúc cô lén ngước mắt lên, vô tình nhìn thấy đôi mắt đỏ ửng của Thẩm Trình.

Dù là do vẻ ngoài hay là biểu cảm của anh hiện giờ, thì chúng đều khiến Giang Niệm Tư mất kiềm chế bản thân trong giây lát.

Cô nghe thấy trái tim mình đang đập nhanh rồi lại nhẹ nhàng cúi xuống hôn lên khóe mắt anh.

Thẩm Trình không kiềm chế được, phát ra một tiếng r*n r* nghẹn ngào trong cổ họng, vô thức tựa đầu lại vào gối, yết hầu của anh lăn lên lăn xuống một cách vô cùng quyến rũ, sự mơ hồ lúc này đã đạt đến cực điểm.

Lúc này Giang Niệm Tư mới ý thức được hành vi của mình dường như hơi quá mất kiểm soát rồi, lý trí chợt quay trở lại, cô đột nhiên đứng thẳng người dậy và nói với Thẩm Trình: “Em cần đi vệ sinh.

Cô ấy cần bình tĩnh trở lại.

Giang Niệm Tư bỏ chạy, để lại Thẩm Trình một mình nằm trên giường.

Lồng n.g.ự.c của người đàn ông không ngừng phập phồng chứng tỏ anh ấy không hề bình tĩnh chút tĩnh.

Anh giơ những ngón tay mảnh khảnh lên nhẹ nhàng xoa xoa vùng đuôi mắt nơi cô vừa hôn anh.

Sau đó Thẩm Trình mới nhận ra chuyện gì vừa xảy ra, đôi mắt quyến rũ của anh ánh lên ý cười rạng rỡ.

Anh đã theo đuổi được cô gái mình thích rồi.

Bác sĩ Giang, người mà anh hằng mong mỏi, cuối cùng đã trở thành bạn gái của anh.

Cảm giác vui sướng tràn ngập trong lồng n.g.ự.c khiến toàn thân anh phấn khích.

Đột nhiên anh muốn chạy ra ngoài và đánh một bài quyền quá!

Trong lúc anh đang cực kỳ hưng phấn thì hình ảnh của Thiệu Dương lại hiện lên trong đầu Thẩm Trình.

Anh chỉ cảm thấy tội lỗi trong một giây.

Thời gian còn lại đều là tràn ngập niềm vui.

Người anh em à, tôi xin lỗi.

Tôi có thể nhượng bộ bất cứ thứ gì, nhưng riêng bạn gái thì không được!

Ở phía bên kia, Giang Bằng Ngọc bị Hứa Quan Quan kéo vào phòng làm việc của mình.

“Bác sĩ Hứa, tôi thấy mình đang hồi phục rất tốt rồi, không cần xét nghiệm nữa đâu có phải không?”

Hứa Quan Quan không nhịn được cười khi nhìn thấy cách anh cố tình tránh mặt cô.

“Không phải tôi đã nói với anh rồi sao sao? Không phải chỉ là anh đi nhầm toilet xong bị tôi nhìn thấy thôi sao? Tôi cũng đâu có phải người lắm lời, đi nói linh tinh khắp nơi.”

Giang Bằng Vũ trừng to hai mắt nhìn Hứa Quan Quan.

Đây đâu có phải chỉ là chuyện đi nhầm toilet thôi?

Vấn đề là anh đã đi nhầm vào nhà vệ sinh nữ và bị cô ấy nhìn thấy.

Cô gái à, có thể dè dặt hơn một chút và ngừng nhắc đến những điều khiến anh vừa xấu hổ vừa tức giận không?

“Bác sĩ Hứa, tôi nghĩ chúng ta có thể bỏ qua chủ đề này.

Cùng với tiếng gào thét trong lòng, khuôn mặt của Giang Bằng Vũ trở nên đỏ bừng.

Anh chính là một chàng trai cao lớn trưởng thành chưa lấy vợ, bị người ta nhìn như vậy, làm sao có thể không xấu hổ?

Hứa Quan Quan chưa bao giờ nhìn thấy một thanh niên ngây thơ như vậy.

Nhìn thấy được là anh thực sự rất xấu hổ, Hứa Quan Quan cảm thấy mình nên giảm bớt sự xấu hổ của anh.

“Được rồi, chuyện lần trước là lỗi của tôi, tôi xin lỗi anh, xin lỗi rất nhiều! Nhưng anh cũng đừng quá coi trọng chuyện đó, tôi nói cho anh biết, trong mắt các bác sĩ chúng tôi, thứ đó thực ra không có gì to tát cả... cũng chỉ là một miếng thịt mà thôi”

Một, miếng, thịt?

Giang Bằng Ngọc lại trừng to mắt: “Bác sĩ Từ, cô có biết là cô đang trêu tôi không?”

Hå?

Trên mặt Hứa Quan Quan đầy thắc mắc, tại sao lại là cô đang trêu chọc anh?

Không, đây rõ ràng là một sự hiểu lầm.

“Tôi không trêu chọc anh, và tôi cũng không cố ý nhìn trộm anh Giang Bằng Vũ mò mẫm đi tới cửa: “Tôi muốn đi vệ sinh”

Hứa Quan Quan bất đắc dĩ: “Tôi còn muốn kiểm tra cho anh xem sau khi phẫu thuật cơ thể khôi phục như thế nào...”

Lời còn chưa dứt, Giang Bằng Vũ đã bỏ chạy.

Hứa Quan Quan bị bỏ lại một mình trong văn phòng, trên mặt lộ ra vẻ bất lực.

Hứa Quan Quan soi vào chiếc gương trên bàn: “Mình lớn lên trông giống lưu manh lắm à?”

Rõ ràng là cô ấy đã giải thích và xin lỗi một cách vô cùng nghiêm túc, đồng thời cũng đang cố gắng xoa dịu sự xấu hổ của anh.

Tại sao anh ấy lại nhút nhát như một cô bé vậy?

Ngày hôm sau, sau khi buổi tập thể dục buổi sáng của Thiệu Dương kết thúc, anh nhìn thấy Giang Bằng Vũ trở về doanh trại, hai mắt lập tức sáng lên như hàn điện.

Anh ta sải bước dài đi tới chỗ Giang Bằng Vũ: “Đội trưởng Giang, anh trở về khi nào vậy?”

Hiện tại Giang Bằng Vũ có cảm giác thế nào khi nhìn thấy Thiệu Dương?

Cảm giác giống như con nợ lúc nhìn thấy chủ nợ đến đòi tiền.

Rõ ràng anh ấy vốn một lòng một dạ muốn giới thiệu em gái mình với Thiệu Dương.

Người nhà đã đồng ý rồi, nhưng kết quả thì lại là: em gái hăng hái kia của anh lại phải lòng Thẩm Trình, người lúc đầu từ chối cuộc xem mắt này, thậm chí còn yêu đương với cậu ta.

Còn về phần cái tên hồ ly họ Thiệu này, rõ ràng cậu ta cũng có tâm tư với em gái mình.

Anh ấy nên làm gì đây?

Ai sẽ cho anh ấy lời khuyên bây giờ?

Đêm qua, sau khi Giang Niệm Tư kiếm cớ đi vệ sinh xong, cô cũng không có quay trở lại phòng Thẩm Trình.

Mãi đến sáng nay, Giang Niệm Tư mới tới phòng bệnh của Thẩm Trình.

DTV

Bệnh viện có phòng cho khách, Giang Niệm Tư tạm thời ở tạm trong phòng khách của bệnh viện.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 153: Chương 153



Buổi sáng sau khi thức dậy, cô tắm rửa sạch sẽ, thoa kem dưỡng trắng da, đôi mắt xinh đẹp ngước lên nhìn bản thân trong gương với ánh mắt xấu hổ, Giang Niệm Tư giơ tay vỗ nhẹ lên mặt mình.

Chẳng phải tối qua chính là mình không kiềm chế được mà chủ động hôn Thẩm Trình sao?

Điều này có nghĩa là gì? Là hiện tại họ đang ở trong một mối quan hệ.

Sau khi vực dậy tinh thần, Giang Niệm Tư sải bước về phía phòng bệnh của Thẩm Trình, trên đường gặp một số y tá, họ nhiệt tình chào đón cô.

“Bác sĩ Giang đã trở lại rồi”

Tin tức Giang Niệm Tư sẽ giữ chức vụ trưởng khoa Y học cổ truyền Trung Quốc đã được truyền đi trong khoa từ lâu, sự trở lại lần này của cô là một lời xác định tốt nhất.

Giang Niệm Tư đáp lại họ bằng một nụ cười.

Cũng có một cô gái tài năng và xinh đẹp khác trong bệnh viện quân đội, chính là Hứa Quan Quan, nhưng Hứa Quan Quan thì đã tốt nghiệp một trường đại học nổi tiếng với chuyên ngành y học lâm sàng chính quy.

Còn Giang Niệm Tư thì chẳng có gì, hiện giờ họ chỉ mới nghe nói cô ấy là học trò của một bác sĩ khoa y cổ truyền tên tuổi lớn ở bệnh viện tổng khu, còn về phần năng lực của cô ấy thì vẫn chưa được xác định.

Sau khi Giang Niệm Tư rời đi, các y tá trẻ cũng tụ tập lại nhỏ giọng bàn nhau.

“Mấy người nói xem, bác sĩ Giang còn trẻ như vậy, vừa tới đây đã có thể trở thành bác sĩ trưởng khoa sao? Liệu có phải cô ấy dùng quan hệ đi cửa sau không?”

DTV

“Điều này còn cần phải nói sao? Không thấy rằng bác sĩ Lưu ở khoa Nhi cũng có ý kiến sao, càng đừng nói đến khoa y học cổ truyền. Tuy nhiên, những người ở Khoa y học cổ truyền thực sự rất bình tĩnh. Cho nên cho đến tận bây giờ, vẫn chưa có ai thảo luận riêng tư về nó”

“Mọi người trật tự đi. Việc của các bác sĩ không phải chuyện để chúng ta thảo luận riêng như thế này đâu.”

“Nói như vậy là không đúng. Chúng ta thảo luận riêng tư thì có gì sai? Chúng ta cũng không phải muốn lên kế hoạch đắc tội với người khác.”

“Đúng vậy.... Vậy cô có nghĩ từ giờ bác sĩ Giang sẽ bị người ở khoa y học cổ truyền làm khó dễ không?”

Giang Niệm Tư không biết việc các y tá trẻ đang thảo luận về mình, hiện giờ cô đang đứng ở cửa phòng Thẩm Trình.

Sau khi điều chỉnh cảm xúc xong, Giang Niệm Tư giơ tay gõ cửa.

“Mời vào”

Giọng nam trầm ấm mọi khi lúc này lại lộ ra một tia xa lạ, cùng với sự lạnh lùng khó tả.

Giang Niệm Tư sửng sốt một chút, đây là giọng điệu mà Thẩm Trình dùng khi nói chuyện với người khác sao?

Cô đưa tay đẩy cửa ra, ho nhẹ: “Là em”

Thẩm Trình nằm ở trên giường, nghe được lời này, nghiêng đầu nhìn về phía cô, người đàn ông vừa mới tỉnh dậy vào buổi sáng, trên mặt lộ ra một tia lười biếng và mệt mỏi.

Thấy người đến là cô, hai mắt anh sáng lên: “Bác sĩ Giang...

Giang Niệm Tư dừng lại một chút rồi đến ngồi ở bên giường của anh.

“Kéo ống quần lên cho em xem chân của anh”

Thẩm Trình ngoan ngoãn ngồi dậy từ trên giường, nhấc ống quần lên.

Giang Niệm Tư đang muốn bắt đầu kiểm tra thì đột nhiên cảm giác được Thẩm Trình đến gần mình.

Cô vẫn bất động và tỏ vẻ bình tĩnh.

“Bác sĩ Giang... À không, Tư Tư, hôm qua em đã đồng ý làm bạn gái của anh rồi có phải không?”

Trong giọng điệu trầm thấp mang ý tán tỉnh còn có hơi thở ấm nóng, phả vào cảm giác đặc biệt vướng víu, như có thể giật điện vậy.

Giang Niệm Tư nghe xong lỗ tai lập tức nóng lên, cô phát hiện Thẩm Trình rất giỏi dụ dỗ người khác.

Khẽ ho nhẹ một tiếng, Giang Niệm Tư nói: “Nói chính xác ra là, em đã đồng ý với anh từ năm ngoái rồi, nhưng anh lại không hiểu.”

Cô ngước mắt lên liếc nhìn anh, phát hiện cách Thẩm Trình nhìn cô quá nóng bỏng.

Giang Niệm Tư đưa tay che mặt anh ấy: “Đừng nhìn em như vậy”

Đây cũng là lần đầu tiên Thẩm Trình yêu đương cùng một cô gái, cô ấy lại còn là người mà khía cạnh nào anh cũng đều thích.

Sự bình tĩnh thường ngày của anh đã sớm vứt cho chó ăn.

Nghe cô nói vậy, anh tưởng mình đã làm cô giận rồi.

“Xin lỗi...... “ Thẩm Trình thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng đặt bàn tay to lớn của mình lên mu bàn tay cô, cầm lấy tay cô.

Anh nắm chặt không buông, đôi mắt nhíu lại trong chốc lát, nhưng chẳng mấy chốc lại trở nên nóng bỏng, như thể có thể xuyên thủng cả người Giang Niệm Tư.

Giang Niệm Tư nhịn không được, chủ động hỏi anh: “Anh có chuyện gì muốn nói với em à?”

Thẩm Trình có lời muốn nói với cô, nhưng vào lúc này, anh cảm thấy nói ra những lời đó có thể làm hỏng bầu không khí.

Nhưng anh không muốn giấu đi những tâm tư đó.

DTV

Nhìn thấy anh vẫn đang do dự, Giang Niệm Tư bất đắc dĩ nói: “Có chuyện gì thì anh cứ nói thẳng đi. Em không thích nói vòng vo, rất phiền”

“Vậy... thì anh sẽ nói”

Thẩm Trình không phải là người có thói quen nói chuyện vòng vo, từ trước đến nay lúc nào anh cũng đều thẳng thắn quyết đoán, nhưng mỗi lần đối mặt với cô, anh đều không thể quyết đoán như vậy nữa.

“Tư Tư... Em cũng biết anh là quân nhân, lúc trước khi theo đuổi em, anh chỉ mù quáng nghĩ rằng mình không thể bỏ lỡ cô gái mình thích. Anh đương nhiên cũng có kỳ vọng, nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng em sẽ thật sự đồng ý lời theo đuổi của anh.”

Đối với Thẩm Trình mà nói, chuyện này đẹp như một giấc mơ.

Đẹp đến nỗi anh không muốn tỉnh dậy và muốn tiếp tục mơ mãi mãi.

Nhưng sau khi hưng phấn tối qua trôi đi, anh đã suy nghĩ rất nhiều, đột nhiên nghĩ đến sự vất vả của người vợ quân nhân.

Đại khái Giang Niệm Tư đã biết anh muốn nói về vấn đề gì.

Nhìn thấy trong mắt anh có chút bồn chồn cùng lo lắng, cô nhẹ nhàng nói: “Nói tiếp đi, em đang nghe”

Thẩm Trình nghiêm mặt, tiếp tục nắm lấy ngón tay mềm mại của Cô.

“Anh là người lính, nghĩa là trách nhiệm của anh là bảo đảm sự an toàn của nhân dân và sứ mệnh là bảo vệ đất nước. Ở đâu có nguy hiểm, ở đó có sứ mệnh. Một khi nhận được lệnh quân sự, bất kể là anh ở đâu, bất kể tình huống có là gì thì anh cũng phải chấp hành nó ngay lập tức.”

“Nếu em ở bên anh, anh sẽ không thể bảo vệ em bất cứ lúc nào như những người đàn ông khác. Có thể lúc em bị bệnh, có thể là lúc em sinh con, thậm chí lúc em bị thương, thì có thể anh cũng không có biện pháp để về bên em ngay được...

Càng nói, giọng điệu Thẩm Trình càng trầm xuống, vốn là tràn đầy tự tin, nhưng bỗng nhiên tràn đầy lo lắng.

Bởi vì lúc này, anh chợt nhận ra lúc trước mình không nên bốc đồng và quyết định theo đuổi một cô gái tốt như cô.

Cô ấy mạnh mẽ và xinh đẹp nhưng cùng lúc lại cũng mong manh và dịu dàng, cô ấy nên tìm một người có thể luôn ở bên cô ấy khi cô ấy ốm đau, bảo vệ và đồng hành cùng cô ấy.

Thẩm Trình vốn muốn nói với cô rằng anh sẽ làm mọi thứ có thể để đối tốt với cô.

Nhưng nếu ngay cả những điều này anh cũng không thể làm được thì làm sao có thể xứng đáng để nói chuyện này với cô?

Giang Niệm Tư đang đợi anh nói tiếp, đột nhiên cô cảm thấy ngữ khí của anh càng lúc càng âm trầm, cô ngẩng đầu lên thì nhìn thấy anh đột nhiên cúi đầu, vẻ mặt tràn đầy thất vọng, trong lòng cô có chút mềm lòng.

“Anh có biết tại sao em thích anh không?”

Giang Niệm Tư giơ tay xoa tóc anh, sau đó xoa xoa vành tai anh.

Thẩm Trình bối rối lắc đầu.

Giang Niệm Tư nói: “Ngẩng đầu lên, em muốn anh nhìn em nói.

Thẩm Trình ngẩng đầu lên nhìn cô nói.

Đôi mắt hạnh của cô sáng lên, rõ ràng là dịu dàng nhưng lại lộ ra sự trong sáng và kiên định.

Giang Niệm Tư nói: “Đáng lẽ em nên nói với anh sớm hơn, từ trước đến nay em luôn rất hâm mộ quân nhân, em thích anh, không thể nói cụ thể toàn bộ nguyên nhân, nhưng có thể nói cho anh biết, anh có rất nhiều điều hấp dẫn em.”
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 154: Chương 154



“Em thích cách anh mặc bộ quân phục màu xanh lá cây. Trong mắt em, anh luôn khác biệt với những người khác và luôn toả sáng lấp lánh như vậy. Anh có hiểu không?”

Thẩm Trình bối rối lắc đầu.

Vậy là cô ấy có thích quân nhân hay không?

Giang Niệm Tư tiếp tục nói: “Em còn thích cách anh đã dũng cảm cứu người, thích khi anh thổ lộ tình cảm, anh luôn có thể toàn tâm toàn ý nói cho em biết, ngoại trừ cống hiến cho quốc gia ra, quãng đời còn lại của anh sẽ đều do em quyết định.”

“Em hâm mộ một thân quân phục của anh mang lại vinh quang, ta muốn anh lúc chào em luôn có tư thế thẳng thắn, em muốn anh lúc nhìn thấy em, trong mắt anh luôn chỉ có hình ảnh của em mà thôi..”

Giọng nói của cô ấy nhẹ nhàng, nhưng lời nói của cô ấy rất nghiêm túc và mạnh mẽ.

Ánh mắt lúc nhìn anh cũng tràn đầy sự chân thành.

Thẩm Trình ngơ ngác nhìn cô, không ngờ cô gái mà anh hằng mong ước, luôn xa vời lơ lửng trên bầu trời như ánh trăng trắng, cô gái mà anh không dám chạm vào, lại nói với anh rằng cô thèm muốn anh.

“Vì thế ......”

“Cho nên em hiểu rất rõ mình đã lựa chọn người như thế nào. Em đã thèm muốn vẻ đẹp mà bộ quân phục của anh mang lại, nên em phải gánh chịu những khuyết điểm không thể khắc phục trong sự nghiệp của anh. Không, không thể nói là khuyết điểm được. Anh nói nếu em ở cùng anh, có thể anh sẽ không thể ở bên cạnh khi em ốm đau, tai nạn hay sinh con, anh cho rằng đó là điều bất lợi, nhưng em không nghĩ đó là...”

Cô dịu dàng đến mức Thẩm Trình không thể rời mắt khỏi cô.

“Tại sao?”

DTV

Đây rõ ràng là một nhược điểm?

Cô gái nào chẳng muốn người yêu luôn luôn ở bên cạnh mình, đặc biệt là vào lúc họ cần.

Dường như hiểu được anh đang nghĩ gì, Giang Niệm Tư cong khóe miệng mỉm cười, ấm áp nói với anh: “Bởi vì em biết, mỗi khi không có anh ở bên cạnh em, anh nhất định đang phải nỗ lực vì tổ quốc chúng ta, vì hòa bình, anh phải đấu tranh để bảo vệ mọi người. Mỗi một tấc đất của tổ quốc cũng chính là mỗi người dân sống ở đó, anh chỉ là đang thay đổi cách bảo vệ em mà thôi”

Lời nói dịu dàng mà uy lực như đang thấm vào m.á.u của Thẩm Trình, hòa vào xương cốt của anh.

Thẩm Trình càng biết nhiều hơn về Giang Niệm Tư, thì anh càng thấy mình yêu cô sâu đậm hơn.

Cô ấy không phải là một bông hoa hồng trong lồng kính.

Cô ấy còn mạnh mẽ hơn cả anh.

Làm sao anh có thể phúc đức lớn như vậy, vậy mà lại có thể tìm được một cô bạn gái dịu dàng và ân cần như thế này?

Hai mắt Thẩm Trình đỏ hoe, không thể khống chế được nữa, liền ôm chặt cô vào lòng.

“Bác sĩ Giang... em đi quá xa rồi”

“Hả?” Giang Niệm Tư vỗ vỗ lưng anh, cười hỏi: “Em đã nói gì mà đi quá xa?”

Thẩm Trình tựa đầu vào vai cô, trầm giọng nói: “Em luôn tạo ra cạm bẫy ngọt ngào dành cho anh.”

Làm cho anh ấy càng ngày càng chìm vào sâu hơn.

Cái bẫy dịu dàng đã được gỡ bỏ, Giang Niệm Tư khiến anh bật cười: “Cho nên đội trưởng Thẩm, sau này anh đừng nghĩ linh tinh như vậy nữa. Hơn nữa, quân y cũng là quân nhân, sau này em cũng sẽ là một thành viên trong số các anh. Anh nói như vậy thì chẳng phải là em cũng không xứng đáng để có một bạn đời tốt hay sao?”

Thẩm Trình biết cô ấy nói như vậy là cố ý khuyên nhủ, làm anh cảm thấy tốt hơn mà thôi.

Anh chợt cảm thấy mình có chút tự phụ vì những lời cô vừa nói, nên nắm tay cô mạnh hơn một chút, đôi mắt hoa đào quyến rũ nhuộm ý cười rạng rỡ.

“Bác sĩ Giang là người phù hợp nhất với đội trưởng Thẩm”

“Chậc, tự luyến.” Giang Niệm Tư tỏ vẻ ghét bỏ.

Thẩm Trình hỏi lại cô: “Em vừa mới nói em thích anh vì thân phận quân nhân, nếu như... có một người quân nhân khác cũng theo đuổi em, thì em cũng sẽ thích sao?”

Giang Niệm Tư nói: “Đúng vậy Hå?

Thẩm Trình vốn tưởng rằng mình có thể nghe được lời ngọt ngào gì đó, đột nhiên lùi lại tạo khoảng cách với cô, kinh ngạc nhìn cô.

Giang Niệm Tư cười dịu dàng, cúi người nhẹ người hôn lên môi anh: “Đội trưởng, Thẩm, anh là đồ ngốc à?”

Ngoài cô ra, không ai thực sự nói anh ngu ngốc.

Tuy nhiên, sau khi được hôn, Thẩm Trình thật sự trở nên ngơ ngác, anh mím môi lại, cẩn thận cảm nhận nhiệt độ từ đôi môi của cô.

Một lúc sau, Thẩm Trình đến gần cô, tiếp tục hỏi: “Vậy em thích điều gì ở anh? Ngoại trừ việc anh là một quân nhân.”

“Ừm... Em thích khuôn mặt của anh nha.” Giang Niệm Tư thẳng thắn ôm mặt anh nói: “Anh rất đẹp trai, anh có biết không?”

Thẩm Trình trở nên hưng phấn trong giây lát, trong đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười thâm thúy.

Giang Niệm Tư ở cùng Thẩm Trình không lâu, lát sau cô liền cẩn thận kiểm tra chân của anh, dùng châm bạc thử lại mấy lần, xác nhận không có vấn đề gì lớn liền rời đi.

Cô đi tìm trưởng khoa.

Thẩm Trình đi tới bên cửa sổ, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú phản chiếu lại trên kính cửa sổ, liền mỉm cười hài lòng.

Anh ấy đã từng cảm thấy mình trông giống một tiểu bạch kiểm (*).

Bây giờ anh chợt cảm thấy đẹp trai có lẽ cũng không tệ, chỉ cần có thể quyến rũ được cô gái mình thích thì đó là một vẻ đẹp trai đủ tiêu chuẩn.

Anh đang “tự khen mình” thì cửa phòng bị đẩy ra một cách thô bạo.

Cháu trai.”

Giọng nói lạnh lùng vừa truyền ra, lưng Thẩm Trình trở nên cứng đờ.

Trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, quay đầu nhìn Thiệu Dương.

“Cậu đã đến rồi......

“Chậc, vẻ mặt cậu thế này là thế nào? Cậu đang thương hại tôi đấy à?” Nhìn thấy Thẩm Trình càng áy náy, Thiệu Dương càng cảm thấy không vui, càng bực bội.

Chứng tỏ thằng nhãi này đã thật sự ôm được mỹ nhân về rồi.

Anh giơ chân chặn cửa lại và nói: “Cô gái đó thật sự thích cậu à?”

Chuyện như vậy lại xảy ra giữa anh và Thiệu Dương, thực sự rất xấu hổ.

Bởi vì mối quan hệ giữa hai người rất thân thiết.

Trong quân đội, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, họ đều sống trong cùng một khuôn viên, khó có thể tránh khó xử khi gặp mặt.

Ánh mắt Thẩm Trình tối sầm: “Cậu......

“Chậc, đừng nhìn tôi với vẻ mặt đó. Cái khác thì tôi sẽ không đòi hỏi nữa, nhưng tôi sẽ chỉ muốn một điều thôi. Nếu cậu thấy được thì để tôi đánh cậu một cái, cậu không được đánh trả.”

Thẩm Trình hiếm khi rộng lượng với anh ấy.

Sau khi thở dài, anh nhắm mắt lại và nói: “Đến đây đi, chỉ một lần này thôi, chuyện đó sẽ không xảy ra nữa đâu, đừng lấy cớ này nữa”

“Đồ c.h.ế.t tiệt. Thiệu Dương lao tới đ.ấ.m cho anh một quyền.

Thẩm Trình ôm bụng thở hổn hển, xuống tay mạnh đấy.

Nhưng nó vẫn thật đáng giá nếu anh có thể theo đuổi được cô gái mình thích.

Anh tin rằng hôm nay cả hai người đều muốn trở thành người bị đánh.

Thiệu Dương đánh anh một quyền, giơ tay đỡ cánh tay anh, cười nói: “Đau không?”

Thẩm Trình bình tĩnh lại, ậm ừ nói: “Không sao đâu, sức lực của cậu không đủ.”

“Vậy thì cho tôi thêm một cú đ.ấ.m nữa.

Thiệu Dương nắm lấy cánh tay anh, ném anh lên giường và đ.ấ.m vào mắt anh lần thứ hai.

Thẩm Trình không nói lời nào, che mắt trái lại nói: “Thoải mái không?”

Thiệu Dương dùng hai tay chỉnh lại cổ áo: “Thoải mái cái rắm, Thẩm Trình, ông đây nói cho cậu biết, tôi thua, tôi thừa nhận, nhưng cậu nhất định phải đối xử tốt với cô ấy, có biết không hả?”

Thẩm Trình có thể hiểu được tâm trạng hiện giờ của Thiệu Dương.

Anh giờ tay lên chạm vào nắm đ.ấ.m đang thủ sẵn của Thiệu Dương, hai người đều im lặng.

Thiệu Dương cười lớn, trong giọng nói có chút chua chát: “Hứa với tôi, đừng để cho tôi có cơ hội theo đuổi cô ấy”

DTV

“Đừng lo lắng, tôi sẽ mạo hiểm mạng sống của mình để đối xử tốt với cô ấy.”

“Rất tốt” Thiệu Dương vỗ vỗ vai anh: “Cô ấy ở đâu?

Tôi muốn tìm cô ấy”

“Hả?” Thẩm Trình liếc nhìn anh một cái.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 155: Chương 155



“Ánh mắt đó của cậu là có ý gì? Đừng lo. Tôi sẽ không làm điều gì vô đạo đức đâu. Chính là do, tôi vẫn nợ cô ấy một lời xin lỗi và một lời thú nhận. Tôi biết cậu đang ở trong mối quan hệ với cô ấy, nhưng chính vì lý do đó, còn vì chúng ta là anh em, hãy để tôi nói ra, sau đó tôi sẽ không hối hận. Tôi sẽ chỉ nói những gì cần nói, rồi từ nay về sau cô ấy sẽ chỉ là người yêu của anh em tốt của tôi thôi.

Nghe anh ấy cười tự giễu, Thẩm Trình đành đồng ý với lời nói của anh ấy, nói cho Thiệu Dương biết vị trí của Giang Niệm Tư.

Thiệu Dương vừa đi ra ngoài một lúc, liền tình cờ nhìn thấy trước mặt một bóng người quen thuộc.

Chính là cô ấy.

Thiệu Dương hít sâu một hơi, bước nhanh về phía cô, hô lớn: “Giang Niệm Tư, chờ một chút”

Giang Niệm Tư quay người lại, Thiệu Dương cũng đồng thời khom người cúi đầu.

“Cô gái, tôi xin lỗi, trước hết xin đừng nói gì và hãy nghe tôi nói.”

Giang Niệm Tư có chút khó hiểu nhìn người đàn ông xa lạ trước mặt.

Tại sao người này lại cúi đầu trước cô ấy?

Cảm giác thật sự rất kỳ quái.

“Lần trước tôi đã hứa sẽ đến nhà cô chào hỏi, nhưng cuối cùng tôi lại không đi, tôi nợ cô một lời xin lỗi.

Dù cô có tha thứ cho tôi hay không thì tôi cũng phải nói, tôi thực sự xin lỗi”

Anh vừa nói lời này, Giang Niệm Tư lập tức hiểu được thân phận của anh.

Chính là Thiệu Dương kia!

Thiệu Dương nhắm chặt mắt lại, nói lời xin lỗi rồi hít một hơi thật sâu nói: “Còn nữa, anh thích em”

Gì cơ?

Giang Niệm Tư trợn tròn mắt, anh ấy thích mình ý hå?

Thật khó hiểu, cô còn chưa bao giờ gặp anh ấy, thì anh ta có thể thích điều gì ở cô? Chẳng lẽ là do thấy tên cô dễ nghe?

(*) Tiểu bạch kiểm chỉ một chàng trai không có gì ngoài ngoại hình, ý chê bai đẹp mà vô dụng.

Cô chưa kịp nói gì thì đối phương đã nói tiếp: “Tôi biết bây giờ cô đã là bạn gái của Thẩm Trình, nên tôi chỉ nói một lần này thôi, sau lần này cô có thể quên đi lời tôi nói hôm nay Giang Niệm Tư vẫn luôn cảm thấy có gì đó kỳ lạ, nhưng nghe giọng nói của đối phương rất chân thành, cô cũng không nỡ ngắt lời anh.

Thiệu Dương cúi đầu, không dám để Giang Niệm Tư nhìn thấy sự cô đơn cùng hối hận trong mắt mình.

“Lần đầu tiên Bằng Vũ nói với tôi rằng anh ấy muốn giới thiệu tôi với em gái anh ấy, tôi đã tỏ thái độ không quan tâm lắm và nghĩ rằng cứ thử xem sao. Điều thực sự khiến tôi suy nghĩ lại và muốn tìm hiểu em là do sau lần gặp đầu tiên, tôi nghĩ em thật sự rất thú vị...”

“Còn lần thứ hai, em đã vô tình tạt nước bẩn vào người tôi, thấy em tuy có lỗi nhưng vừa áy náy vừa khó chịu, nên tôi đã nảy ý muốn trêu chọc em, cố tình làm bẩn sàn nhà em vừa lau, để em giặt quần áo của tôi, nhưng cuối cùng lại thất hứa...

DTV

“Tôi đã hủy hẹn hai lần, bắt em phải chờ hai lần, tôi cũng hiểu rằng em đã lựa chọn Thẩm Trình, tôi chỉ muốn hỏi em một vấn đề, nếu lần thứ hai tôi không hủy hẹn mà thật sự đến nhà em, kết quả của chúng ta sẽ khác đi chứ? Em vẫn sẽ thích Thẩm Trình sao?

Nói xong, Thiệu Dương nhẹ nhàng nhắm mắt lại, chờ Giang Niệm Tư nói ra câu trả lời.

Và Giang Niệm Tư cuối cùng cũng hiểu được sự kỳ quái ban đầu cô thấy là do đâu.

Hình như anh ấy đã nhận nhầm người rồi.....

Theo lời anh ấy nói, nếu không có chuyện gì khác xảy ra thì người con gái anh ấy thích chính là chị gái của mình.

Rốt cuộc thì cô cũng chưa từng gặp anh lần nào.

Vì vậy lúc đó anh ấy nói với cô rằng anh đã hứa sẽ đến thăm nhà cô, thực ra người anh muốn gặp không phải cô mà là chị gái cô.

Nhưng chị gái cô cũng không biết.

Đây có phải là một sự hiểu lầm vô cùng to lớn?

Giang Niệm Tư bỗng nhiên muốn cười.

Cô ho nhẹ, mỉm cười: “Tôi nghĩ, dù tôi có thích Thẩm Trình hay không thì chúng ta cũng sẽ không có kết quả đâu.”

Rốt cuộc thì người anh thích là chị gái của tôi cơ mà.

Thiệu Dương nín thở chờ đợi câu trả lời, nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của đối phương, hiển nhiên là anh sững sờ trong chốc lát.

Đã mấy tháng không gặp, sao giọng nói của cô ấy lại thay đổi?

Trong đầu lóe lên một ý tưởng khó tin, Thiệu Dương chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn cô gái đối diện.

Cô gái ấy mặc chiếc áo khoác màu xanh quân đội có thắt lưng, cô có khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp và đôi mắt nở nụ cười rạng rỡ.

Không hề nghi ngờ, cô là một cô gái vô cùng xinh đẹp, nhưng cô không phải là cô gái trong lòng Thiệu Dương.

DTV

Đôi mắt ngày thường luôn có ý cười của anh hơi mở to, anh ngạc nhiên nhìn Giang Niệm Tư.

“Xin lỗi, hình như tôi... nhận nhầm người”

Chỉ có người trong cuộc mới biết cảm giác xấu hổ thế nào khi tỏ tình nhầm người.

Lần đầu tiên trong đời Thiệu Dương xấu hổ tới mức muốn đội quần lên đầu.

Giang Niệm Tư nói: “Nếu anh đang nói đến người trong lần xem mắt mà Giang Bằng Vũ đã sắp xếp, thì anh không nhầm đâu. Nếu anh vẫn đang tìm kiếm cô gái đã khiến anh bị thu hút, thì anh đã tìm sai.”

Cái gì?

Bộ não thông minh của Thiệu Dương hiếm khi bị mắc kẹt.

Ý thức được ý trong lời nói của cô, Thiệu Dương lại trừng to mắt: “Cô chính là em gái của Bằng Vũ có đúng không?”

Giang Niệm Tư mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi là em gái anh ấy, tôi cũng là người em gái anh ấy định giới thiệu với anh trong buổi hẹn xem mắt. Nhưng, vì ngay từ đầu chúng ta đã không có duyên phận nên cứ coi như không có chuyện gì xảy ra đi”

Cô mỉm cười, nhưng trong lòng Thiệu Dương lại càng hỗn loạn.

Vì vậy, ngay từ đầu anh đã nhận nhầm người!

Người anh thích và người Thẩm Trình thích hoàn toàn không phải là một người!

Má nó.

Sắc mặt Thiệu Dương vô cùng phức tạp, gần như lộ ra đủ bảy sắc cầu vồng: đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím.

Có lúc anh bối rối, có lúc lại khó chịu, và cuối cùng dần dần chuyển sang trạng thái thất thần.

Vậy là anh vẫn còn cơ hội.

“Vậy thì cô ấy là...”

“Nếu không có nhầm lẫn gì nữa thì đó là chị gái tôi.”

Chị gái......

Thì ra là chị của cô ấy.

Chết tiệt, Giang Bằng Vũ chính là kẻ ngốc nhất trên thế giới.

Tại sao anh ta không nói với anh rằng mình có tận hai em gái!

Thiệu Dương chợt mỉm cười vui vẻ, lộ ra vẻ đẹp trai ôn nhu.

“Thì ra là chị gái của cô... “ Anh cố tình tỏ vẻ ôn nhu nhã nhặn mỉm cười, giơ tay vỗ vỗ vai Giang Niệm Tư: “Xin chào em gái, chào em gái, nếu em gái còn có việc bận thì anh rể không làm phiền em nữa...”

“Hả?” Giang Niệm Tư cười nhìn hắn: “Anh rể?”

Thiệu Dương nói xong mới phát hiện mình vui quá nên đã lỡ nói ra lời không nên nói, vô thức che miệng nhìn ánh mắt tò mò của Giang Niệm Tư, rốt cuộc vẫn không thể kìm nén được cảm giác hưng phấn trong lòng, cười toe toét nói: “Anh sẽ cố gắng hết sức để trở thành anh rể của em, tạm biệt nhé.”

Anh ấy bước nhẹ đi ngang qua Giang Niệm Tư, nghĩ đến điều gì đó rồi đột nhiên quay lại hỏi: “Chị, chị của em vẫn chưa có bạn trai có phải không?”

“Anh vẫn còn cơ hội, chị ấy vẫn còn độc thân.

Nhận được câu trả lời thỏa đáng, Thiệu Dương không giấu được nụ cười trên mặt: “Cảm ơn em gái, à... phải rồi, lát nữa giúp anh nói xin lỗi với Thẩm Trình nhé”

“Tại sao vậy?”

Thiệu Dương gãi đầu ngượng ngùng: “Sau này em gặp cậu ta thì sẽ biết”

Giang Niệm Tư: “???”

Khi Thiệu Dương đến thì tâm trạng chán nản, nhưng khi trở về lại cảm thấy vui đến mức không kiềm chế được.

Ngay cả khi anh nhìn thấy những con kiến trên mặt đất, anh cũng cảm thấy đẹp.

Vốn dĩ anh đã sẵn sàng từ bỏ, nhưng không ngờ rằng phía trước lại có cơ hội, anh có thể không vui như điên sao?
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 156: Chương 156



Tuy nhiên, nghĩ đến thủ phạm gây ra tất cả những chuyện này, Thiệu Dương tức giận suy nghĩ, xem ra cú đ.ấ.m hôm nay của anh dành cho Giang Bằng Vũ quá nhẹ.

Cái thứ đồ vật này không có ngày nào đáng tin cậy cả.

Bên kia, Giang Niệm Tư trở về phòng của Thẩm Trình.

Thẩm Trình quay lưng lại với cô.

Giang Niệm Tư cũng không quan tâm.

“Thiệu Dương bảo em nói xin lỗi với anh.”

Trong đầu Thẩm Trình tràn ngập nghi vấn, tại sao phải nói xin lỗi với mình, chẳng lẽ cháu trai hắn đã vô lễ với Tư Tư hay sao?

Anh đột nhiên quay lại: “Cậu ta đã làm gì em?”

Khi anh quay người lại, Giang Niệm Tư nhìn thấy rõ ràng vết bầm ở khóe mắt phải của anh.

Nghĩ tới những lời Thiệu Dương nói khi tỏ tình với cô, Giang Niệm Tư dần dần nắm bắt được mấu chốt của vấn đề.

“Anh sẽ không cho rằng Thiệu Dương cũng thích em phải không?” Cô đưa tay ra, nhẹ nhàng chọc vào khóe mắt anh, cười nói: “Đau không?”

Thẩm Trình nắm tay cô, trên mặt có chút nghi hoặc hỏi:”Em nói vậy là có ý gì?”

Thật đúng là như cô nghĩ.

Giang Niệm Tư khoanh tay cười nói: “Thiệu Dương thích chị gái em, nhưng anh ấy lại cho rằng em là người xem mắt với anh ấy, anh có hiểu không?”

Khóe miệng Thẩm Trình co giật, anh hiểu rất rõ ràng.

Vì vậy, hoá ra trong khoảng thời gian này anh cảm thấy áy náy vô ích, cú đ.ấ.m vừa phải nhận cũng vô ích.

Khóe mắt vốn dĩ không đau đớn của anh đột nhiên bắt đầu đau dữ dội, như muốn nhắc nhở rằng anh và Thiệu Dương đã ngu ngốc như thế nào.

“Em còn có chị gái?” Thẩm Trình đột nhiên muốn kéo Giang Bằng Vũ ra ngoài, quất xác cậu ta.

Giang Niệm Tư gật đầu: “Chị ruột của em, cùng cha cùng mẹ.”

Thẩm Trình: “......

Nắm đ.ấ.m của anh đột nhiên trở nên cứng ngắc.

Giang Bằng Vũ khốn kiếp.

Thẩm Trình đang muốn đánh cho anh vợ mình một trận, nhưng tạm thời chỉ có thể đè nén trong lòng, bởi vì hiện tại anh đang bị Giang Niệm Tư mang đi chụp CT.

Sau khi có kết quả, Giang Niệm Tư ôm tấm phim với nụ cười trên môi.

Thẩm Trình ở phía sau cô, khẩn trương nhìn cô hỏi: “Làm sao vậy? Chân của anh đã khỏi rồi sao?”

DTV

Thẩm Trình rất tin tưởng khả năng của Giang Niệm Tư, nhưng khó có thể không lo lắng cho đôi chân của chính mình.

Giang Niệm Tư quay đầu lại nhìn anh, cười nói: “Hồi phục hoàn mỹ.”

“Thật sự sao!” Thẩm Trình hưng phấn hỏi, trong đôi mắt đen láy hiện lên vẻ kinh ngạc.

“Thật đấy, nhưng hàng ngày anh đều phải chăm chỉ tập luyện, nếu muốn sau này không để lại di chứng phụ thì phải tập luyện ít nhất một tháng nữa. Tuy nhiên, vẫn nên giữ ở mức sinh hoạt bình thường, không được để cho quá sức. Anh có hiểu không?”

“Hiểu được!” Thẩm Trình dứt khoát trả lời.

Giang Niệm Tư cầm lấy bản báo cáo đi đến chỗ trưởng khoa: “Vậy anh về trước đi, em còn phải đi tìm trưởng khoa Kết quả hồi phục của Thẩm Trình có thể coi là nhiệm vụ đầu tiên Giang Niệm Tư giao lên cho bệnh viện quân đội.

Trưởng khoa nhìn tấm phim trên tay và thốt lên rằng nó thật kỳ diệu.

Nghe nói cần một trăm ngày mới có thể hồi phục được xương gãy, cho dù cô ấy nói Thẩm Trình vẫn cần một tháng nữa để bảo dưỡng và điều trị, nếu muốn hoàn toàn quay lại luyện tập cường độ cao mà không bị ảnh hưởng. Thì kết quả này cũng là đủ để gây sốc cho trưởng khoa.

Y học cổ truyền điều trị gãy xương, thường bằng cách nắn xương, bôi thuốc và nẹp.

Tuy nhiên, y học cổ truyền Trung Quốc có đặc điểm chung là chậm cho kết quả.

Sau khi được cô chữa trị, Thẩm Trình không những hồi phục nhanh chóng mà còn đạt được kết quả ngoài mong đợi.

Chân của Thẩm Trình lúc đó bị thương nghiêm trọng đến mức đã được nhiều bác sĩ chú ý.

Nếu không phải có nhiều bác sĩ đã nhìn thấy cô khi cô đưa Thẩm Trình đi chụp X-quang, bọn họ sẽ cho rằng cô đang lừa đảo.

Bây giờ nếu chỉ nhìn phim thôi thì không thể biết được rằng chân của Thẩm Trình đã từng bị gãy.

Một sự chữa lành hoàn hảo.

Quá mức hoàn hảo.

Nếu trước đây giám đốc chỉ là cho cô cơ hội vì cô là học trò của bác sĩ Trương Khởi Tiên thì giờ đây, cô đã trở thành một nhân tài mà bệnh viện của họ phải giữ lại.

Khuôn mặt của viện trưởng Lục đỏ bừng vì phấn khích.

“Rất tốt, bác sĩ Giang, em đã làm rất tốt. Đừng lo lắng, tôi nhất định sẽ thực hiện lời hứa với em”

Viện trưởng Lục hài lòng nhìn cuốn phim trong tay, càng xem càng kinh ngạc.

Nhìn thấy viện trưởng Lục hài lòng như vậy, Giang Niệm Tư mới yên tâm.

Cô lấy ra lá thư giới thiệu mà ông nội Trương đã chuẩn bị cho cô và đưa cho viện trưởng Lục.

“Viện trưởng, đây là thứ mà ông nội tôi nhờ tôi đưa cho ngài.

Viện trưởng Lục liếc nhìn rồi giơ tay nhận lấy: “Được rồi, được rồi, bác sĩ Trương Khởi Tiên đã đào tạo ra một bác sĩ rất xuất sắc cho bệnh viện của chúng ta. Với lá thư giới thiệu này, em sẽ có cơ hội tốt hơn khi vào khoa y học cổ truyền, danh chính ngôn thuận “Cám ơn viện trưởng Lục. Giang Niệm Tư lễ phép cảm ơn.

Viện trưởng Lục cười lớn: “Tôi nên cảm ơn bác sĩ Trương Khởi Tiên mới đúng. Ông ấy thực sự đã làm rất tốt, em chính là một nhân tài. Nhưng tôi có thể nói với em là muốn làm phó trưởng khoa Y học cổ truyền Trung Quốc không hề dễ dàng như vậy. Em còn phải vượt qua khảo hạch, đúng vậy, trước tiên em về chuẩn bị một chút, về kết quả khảo hạch em đã nộp, tôi sẽ cho các bác sĩ lúc đó đã tham gia thảo luận về tình trạng của Thẩm Trình cùng xem xem Giờ phút này, Giang Niệm Tư cuối cùng có cảm giác vượt qua cơn bão, gió táp và bụi bặm đều đã lắng xuống.

Cô ưỡn ngực, kiên quyết nói: “Em nhất định sẽ nỗ lực xứng đáng với sự mong đợi của viện trưởng Lục.

“Được rồi, tôi sẽ không lãng phí thời gian của em nữa, hai ngày nữa tôi sẽ thông báo cụ thể cho em về thời gian khám. Bác sĩ Giang, cứ yên tâm chờ khám.”

(Lưu ý: Chỉ sau năm 1998, nhà nước mới quản lý cán bộ y tế và bắt đầu chính thức thực hiện hệ thống cấp bằng cho thầy thuốc hành nghề. Nhân viên y tế hành nghề y trước năm 1998 muốn có danh hiệu bác sĩ thì cần được cấp chứng chỉ trực tiếp từ các bác sĩ đã hành nghề, đặc biệt là khoa y học cổ truyền Trung Quốc...

Tôi đã tham khảo qua, trước đó, thư giới thiệu của bác sĩ uy tín cũng là một tấm vé vào cửa, nên việc đánh giá nhân vật nữ chính trong bài viết có thể được thực hiện bởi các bác sĩ uy tín ở nhiều khía cạnh khác nhau ở bệnh viện huyện (bao gồm cả bệnh viện tư nhân).

Trong phòng ăn, bác sĩ Lưu nhìn bác sĩ Đỗ, ngập ngừng muốn thăm dò nhưng khi bắt gặp ánh mắt như nhìn thấu tất cả của bác sĩ Đỗ bất giác khiến cô ta cảm thấy khó chịu.

“Chuyện là, bác sĩ Đỗ, anh đã biết chuyện bác sĩ Giang quay lại chưa?”

DTV

Bác sĩ Đỗ ngước mắt lên nhìn cô ta: “Tôi biết, thì sao?”

“Vậy anh có nhận được thông báo không?”

“Thông báo gì?” Bác sĩ Đỗ múc một muỗng cơm: “Sao cô cứ nói lấp lửng thế?”

Bác sĩ Lưu đảo mắt nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói: “Thì là thông báo có thể bác sĩ Giang sẽ đảm nhiệm chức bác sĩ trưởng khoa Trung y.

Bác sĩ Đỗ “ồ” một tiếng, chợt hiểu: “Tôi không nhận được thông báo, nhưng mà bác sĩ Lưu, bác sĩ Giang đảm nhiệm chức vụ gì thì có liên quan đến cô à?”

“Không liên quan gì hết, chỉ là tôi có hơi tò mò: Biểu cảm bác sĩ Lưu ngại ngùng.

Sau lần trước bị Giang Niệm Tư bắt chẹt một lần, cô ta cũng không dám làm xằng bậy nữa, hiện tại chỉ đơn giản là gì vì tò mò thôi.

Lúc này bác sĩ Đỗ mới gật gù, nói đâu ra đấy: “Chỉ là tò mò thôi thì không sao, tôi chỉ sợ bác sĩ Lưu lại châm chọc muốn gây chia rẽ.”

Bác sĩ Lưu: “.

Con người bác sĩ Đỗ này cái gì cũng tốt, chỉ duy nhất không biết cách nói chuyện hay thốt ra mấy lời mích lòng.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 157: Chương 157



Bác sĩ Lưu tức giận nói: “Bác sĩ Đỗ, anh đừng có vô cớ nói vậy, không vui chút nào hơn nữa tôi cũng không có làm vậy”

Sau khi bác sĩ Đỗ vừa mới ăn xong bữa trưa của mình ở phòng ăn thì đã bị viện trưởng kêu tới phòng làm việc.

Bác sĩ Đỗ nâng mắt kiếng, hỏi: “Viện trưởng, ngài tìm tôi có gì không?”

Viện trưởng Lục mỉm cười rồi đưa cho ông ấy một tờ báo cáo.

Bác sĩ Đỗ cầm lấy nhìn lướt qua, Giấy bổ nhiệm bác sĩ trưởng.

Lúc này bác sĩ Đỗ rất ngơ ngác, nhanh chóng lật vài trang, thật sự là viết tên của ông ấy.

Ông ấy khó tin nhìn viện trưởng Lục: “Viện trưởng, có chuyện gì sao? Không phải nói là bác sĩ Giang à?”

“Hả?” Viện trưởng Lục nhíu mày: “Ai đồn tin vịt này vậy?”

Bác sĩ Đỗ nói: “Bác sĩ Lưu nói”

“Lưu Tuệ Mẫn khoa nhi?” Viện trưởng Lục tức giận: “Đúng thật là cái cô bác sĩ Lưu này bị bệnh cũng không nhẹ mà Bác sĩ Đổ gật gù tán đồng: “Đúng bệnh không nhẹ, vừa nãy cô ta còn muốn thử thăm dò tôi nữa, tôi cảm thấy cô ta rất có ý muốn gây xích mích. Nhưng mà có thể cô ta không biết, chúng ta ở bên khoa Trung y, chưa ai chưa nghe qua tiếng tăm của bác sĩ Trương Khởi Tiến, bác sĩ Giang lại là đồ đệ thân truyền của bác sĩ Giang thì việc tới làm làm lãnh đạo của chúng ta âu cũng là chuyện hiển nhiên”

Việc trưởng Lục bật cười: “Dù sao cô ấy vẫn còn hơi trẻ, thời gian công tác của ông vẫn lâu hơn, lẽ ra vị trí bác sĩ trưởng phải giao cho ông làm, còn vị trí của bác sĩ Giang thì tôi tự có sắp xếp khác.

Sau khi bác sĩ Đỗ rời đi, viện trưởng Lục mới kêu bác sĩ Lưu tới mắng cô ta một trận xối xả.

Lưu Tuệ Mẫn bị mắng tới đỏ mặt tía tai.

“Viện trưởng, là ai mách lẻo báo cáo với ông chuyện này vậy?”

“Cô còn lo ai lén báo cáo cho tôi nữa.” Viện trưởng Lục chỉ tay vào cô ta mắng tiếp: “Bác sĩ Lưu cô lo mà giữ mồm méo của mình đi, cô có biết mình làm như vậy là tung tin đồn gây rắc rối, phải bị xử phạt.”

“Hả? Chỉ là lời cỏn con thôi còn phải bị xử nữa hả?”

Nghe thấy phải bị xử phạt khiến bác sĩ Lưu thật sự rất sợ hãi.

Viện trưởng Lục hừ một tiếng: “Cô cũng biết sợ à, lần sau còn để cho tôi nghe được bất kỳ tin đồn nào phát ra từ miệng cô thì tôi chắc chắn sẽ phạt cô ra cho ra hồn, rồi mau đi đi”

DTV

Sau một phen cảnh cáo, bác sĩ Lưu mới được thả đi.

Mà hành động của bác sĩ Lưu, chỉ là có hơi phô trương, chắc chắn trong bệnh viện này cũng có rất nhiều người suy nghĩ giống như cô ta.

Vì có thể giúp bác sĩ Giang phủi sạch tin đồn, ngày hôm sau viện trưởng Lục đã tổ chức một cuộc hội nghị.

Hầu như các bác sĩ tham gia hội nghị đều đã xem qua bệnh tình lúc ban đầu của Thẩm Trình.

Viện trưởng Lục nhờ người đưa cuộn phim ra.

Viện trưởng Lục nói: “Đây là tình trạng sau khi đùi phải hồi phục của Thẩm Trình, tất cả mọi người cùng xem thử.”

Ông ấy nói một cách trấn định, nhưng đôi tay của vị bác sĩ nhận cuốn phim lại run lên một cái, sau đó như không thể tin được mà trợn tròn mắt, lật đi lật lại cuốn phim.

“Đây, đây là cái chân bị thương của đoàn trưởng Thẩm sao?”

Mấy bác sĩ thấy qua đều vô cùng ngạc nhiên.

Lúc đó, tất cả mọi người đều chứng kiến đùi phải của Thẩm Trình gặp rất nhiều tình trạng nghiêm trọng.

Bây giờ lại nói với tất cả bọn họ, thoạt nhìn bắp chân không có chút vết nứt này trong cuốn phim là của Thẩm Trình?

Sao có thể như thế?

Cậu ấy mới trị được bao lâu?

Hơn một tháng?

Chắc đây là thần y rồi.

Hứa Quang Quang thấy mọi người đều bị kinh ngạc, tò mò rút cuốn phim từ trong tay bác sĩ nam.

Sau khi xem xong, Hứa Quang Quang cũng trở nên ngơ ngác.

Đây là chân của Thẩm Trình sau khi được bác sĩ Giang điều trị?

Trung y thần kỳ như vậy sao?

Thu hết tất cả biểu cảm khiếp sợ của mọi người vào trong mắt, viện trưởng Lục nói: “Không sai, cuộn phim trong tay mọi người chính chân bị thương của Thẩm Trình, sở dĩ đưa cho mọi người xem là vì muốn hỏi, trong những người ở đây ai có thể khiến bệnh nhân bị gãy xương nghiêm trọng như vậy có thể khôi phục chỉ trong một tháng?”

Tất cả đồng loạt lắc đầu.

Viện trưởng hài lòng gật đầu: “Mấy người không làm được, nhưng bác sĩ Giang lại làm được”

Một viên đá này đã dấy lên ngọn sóng, mặc dù mọi người đều sớm biết được chuyện này, nhưng cuối cùng vẫn bị chấn động.

Phải là phương pháp lợi hại đến mức nào mới có thể làm tới mức này?

Hứa Quang Quang cầm tấm phim hỏi bác sĩ Đỗ ngồi bên cạnh.

Bác sĩ Đỗ lắc đầu: “Thật ngại quá, dù thời gian có giống nhau thì tôi cũng không làm được tới mức đó.”

Thấy mọi người đã biết được sự lại hợi của bác sĩ Giang, lúc này viện trưởng Lục mới ném ra quả b.o.m nặng ký.

“Trình độ y thuật của bác sĩ Giang, chắc hắn trong lòng mọi người ở đây đều đã tính ra được. Bệnh viện chúng ta luôn mời chào các nhân tài, tất nhiên bệnh viện chúng ta cũng rất muốn giữ lại một người tài giỏi như bác sĩ Giang. Chỉ bằng y thuật của cô ấy, thì việc ngồi vào vị trí phó bác sĩ của khoa Trung y là một chuyện hết sức tự nhiên, nhưng mà vì lý do công minh, 江医生会在一周后完成我院对她的考核, đến lúc đó vị nào còn mang lòng nghi ngờ thì có thể đến thẳng nơi làm việc xem.

Hội nghị kết thúc, trong lòng mấy vị bác sĩ tới đây đều dấy lên một ngọn sóng.

Lần này không còn ai dám coi thường Giang Niệm Tư nữa.

Chân của Thẩm Trình, chính là câu trả lời tốt nhất cô đưa ra.

Viện trưởng Lục đã đề xuất để các bác sĩ cấp cao nổi tiếng trong khoa Trung y của các bệnh trong các quận khác nhau đưa ra đề thi.

Các bác sĩ lão làng nhìn vào lý lịch của Giang Niệm Tư thì cảm thấy chuyện này hết sức quá đáng.

Chi mới mười tám tuổi đã làm phó bác sĩ trưởng?

Lão Lục đang muốn gây náo loạn hả?

Trương Thành Hiệu là bác sĩ trẻ được coi trọng nhất ở khoa Trung y bên bệnh viện quân khu tỉnh bên cạnh.

Nghe thấy lời của chủ nhiệm Lý nói, anh hỏi nhiều thêm một câu: “Chủ nhiệm Lý, ông nói là, người được đề cử lên vị trí phó bác sĩ trưởng bên khoa Trung y của bệnh viện quân đội quân khu 624, mới mười tám tuổi?”

DTV

Chủ nhiệm Lý tức giận nói: “Còn không phải sao?

Không phải chứ, lão Lục này đang giỡn à? Quan hệ của nhà nào vậy, mặt mũi lớn như vậy, còn dám trèo lên cả vị trí phó bác sĩ trưởng.”

Mắt Trương Thành Hiệu tối sầm xuống, anh ta làm ở bệnh viện hai năm, còn chưa dám mơ tưởng tới vị trí này.

“Chắc có lẽ là một thiên tài”

“Thiên tài?” Chủ nhiệm Lý lắc đầu: “Thiêm tài nhà nào dám nói mười tám tuổi có thể thi khảo hạch vị trí phó bác sĩ trưởng, thậm chí còn không tốt nghiệp qua trưởng nổi tiếng, ha, tức cười, đúng là tức cười”

Trương Thành Hiệu nói: “Vậy chủ nhiệm Lý, vẫn phải ra đề sao?”

“Ra, tất nhiên phải ra.” Chủ nhiệm Lý khịt mũi: “Không chỉ phải ra, tôi còn muốn đính thân đi qua xem khảo sát của con bé đó, trái lại tôi vẫn muốn xem thử, rất cuộc phó bác sĩ trưởng mười tám tuổi này có bao nhiêu năng lực.”

Biểu cảm Trương Thành Hiệu không đổi, cười nói: “Chủ nhiệm Lý, tôi có thể đi theo xem thử chút không?”

Chủ nhiệm Lý nhìn anh ta, nhớ lại lời ban nãy của anh ta, nói: “Được, cậu cứ đi tôi đi, lấy năng lực của cậu thì việc vượt qua khảo sát là chuyện không thành vấn đề, đến lúc đó tôi cũng có thể thuận theo đề cử cậu, vừa hay không phải bọn họ đang trống vị trí phó bác sĩ trưởng sao?”

Đạt được mục đích, nụ cười của Trương Thành Hiệu thêm mấy phần tha thiết.

“Cảm ơn chủ nhiệm Lý”

Kỳ thi sắp đến, Giang Niệm Tư những ngày này đều trong trạng thái chờ việc làm.

Vì vậy, bệnh nhân của cô chỉ có một mình Thẩm Trình.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 158: Chương 158



Sau khi điều trị cho Thẩm Trình xong, cô hầu như chỉ ở trong trạng thái nhàn rỗi.

Ngược lại, bác sĩ Đỗ đã mang đến cho cô một chồng sách y học chép tay.

Giang Niệm Tư không thân thiết với bác sĩ Đỗ lắm nhưng cô biết bác sĩ Đỗ là người của khoa Y học cổ truyền.

“Bác sĩ Đỗ, cảm ơn ông” Giang Niệm Tư cảm thấy vô cùng biết ơn.

Bác sĩ Đỗ mỉm cười dịu dàng: “Tôi biết bác sĩ Giang có tài năng y học nhưng cô còn trẻ, kinh nghiệm thực tế có lẽ chưa đủ. Đây là những ghi chép thực tế và phương pháp điều trị của tôi khi chữa bệnh cho bệnh nhân, hy vọng sẽ giúp cô một chút.”

Giang Niệm Tư có kinh nghiệm lâm sàng rất phong phú nhưng cô rất cảm kích ý tốt của bác sĩ Đỗ.

“Cảm ơn bác sĩ Đỗ, tôi sẽ xem kỹ.”

“Ừm, có gì không hiểu thì cứ hỏi tôi. Giám đốc đã dặn dò rồi, nhất định phải dẫn dắt cô thật tốt.

Giang Niệm Tư không ngờ rằng, bác sĩ Đỗ trông có vẻ cổ hủ và nghiêm túc lại có một khía cạnh dịu dàng như vậy.

Sau khi liên tục cảm ơn, bác sĩ Đỗ có việc phải bận nên đã đi trước.

Giang Niệm Tư không sợ kẻ xấu nhưng trong môi trường làm việc, tất cả đều là những đồng nghiệp dễ nói chuyện, không có nhiều chuyện phiền phức, chắc chắn là một điều khiến tâm trạng trở nên tuyệt vời.

Cầm những cuốn sách y học chép tay quý giá trên tay, Giang Niệm Tư ngồi xuống bên giường.

Không lâu sau, Thẩm Trình mang cơm về.

Thấy cô đang đọc sách, anh mỉm cười giúp cô sắp xếp lại sách y và đặt sang một bên: “Bác sĩ Giang, trước tiên hãy ăn cơm đi.

Người này, lúc nào cũng gọi cô một cách khác nhau.

Giang Niệm Tư ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt đào hoa mê hoặc của người đàn ông ấy khẽ nhếch lên mang theo nụ cười sáng lấp lánh, Giang Niệm Tư đưa tay véo má anh: “Cấm dụ dỗ em khi em học bài.”

Dụ dỗ?

Từ này khiến Thẩm Trình tim bỗng đập nhanh hơn, đôi mắt anh tối lại, nắm lấy tay Giang Niệm Tư nhẹ nhàng bóp nhẹ: “Vậy bác sĩ Giang có bị dụ dỗ không?”

“Nói vớ vẩn, không bị dụ dỗ thì làm sao có thể hẹn hò với anh được chứ?”

Cô liếc nhìn anh một cách tinh nghịch, không biết ánh mắt cô quyến rũ đến mức nào.

Thẩm Trình cúi đầu, lúng túng dùng ngón tay cọ cọ mũi, tai hơi hơi ửng đỏ.

Kể từ khi xác định mối quan hệ, ngoài lần đầu tiên được cô hôn, hai người gần gũi nhất cũng chỉ là Thẩm Trình nắm tay cô.

Điều này khiến Thẩm Trình có cảm giác như những điều tốt đẹp hôm đó chỉ là một giấc mơ.

Mỗi lần anh muốn thân mật với cô, cô đều né tránh, không biết là trùng hợp hay là cô ngại ngùng.

Giang Niệm Tư cầm lấy hộp cơm: “Hôm nay căng tin có món gì?”

“Có sườn xào và khoai tây, còn có dưa muối.”

“Cũng không tệ.”

Giang Niệm Tư đưa đũa cho anh và họ bắt đầu ăn.

Trong lúc đó, Thẩm Trình liếc nhìn Giang Niệm Tư vài lần. Thấy cô thích ăn sườn, Thẩm Trình liền gắp sườn của mình sang bát cô.

DTV

Giang Niệm Tư cũng gắp ăn một cách tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy khó chịu.

Thẩm Trình nhìn thấy, sự hài lòng trong mắt anh lập tức tràn ra, khóe miệng không ngừng cong lên: “Hôm sau thi rồi, có lo lắng không?”

“Không lo lắng, cũng được.” Giang Niệm Tư bình tĩnh quá mức.

Cô đã trải qua những kỳ thi khắc nghiệt và khó khăn hơn thế này.

Trong cuốn sách y khoa chép tay mà bác sĩ Đỗ tặng cho cô, cô đã xem một số trường hợp, trong các giải pháp, có những cách giải quyết hiệu quả và nhanh chóng hơn.

Bác sĩ Đỗ đã giúp cô, Giang Niệm Tư đáp lễ, viết thêm một bài thuốc và phương pháp điều trị khác cho cùng một căn bệnh ở trên.

“Đừng lo lắng cho em, em có thể làm được, yên tâm”

Cuối cùng cũng không nhịn được, giơ tay lên vuốt tóc cô lên, vắt sau tai.

Ngón tay vô tình chạm vào vành tai mềm mại của cô, ngón tay Thẩm Trình như bị bỏng.

Mặc dù cô gái trước mặt đã là bạn gái của anh rồi.

Nhưng anh lại cẩn thận từng li từng tí, không dám phóng túng, sợ làm cô khó chịu.

“Vậy, cố lên.”

“Anh chỉ nói vậy thôi sao?”

Giang Niệm Tư ngước mắt nhìn anh, cảm thấy Thẩm Trình khác hẳn với ấn tượng đầu tiên của cô.

Thẩm Trình ngơ ngác: “Vậy phải làm sao?”

Giang Niệm Tư vẫy tay gọi anh: “Đến đây, lại gần một chút, em sẽ nói nhỏ cho anh nghe.”

Thẩm Trình không nghĩ ngợi gì, cúi người lại gần tai cô, Giang Niệm Tư nghiêng đầu, nhẹ nhàng hôn một cái lên má anh: “Em muốn được như thế này.

Bờ môi mềm mại chạm vào má khiến Thẩm Trình tim đập rộn ràng.

Anh ngơ ngác quay đầu nhìn cô, đối diện với ánh mắt e ấp của cô, Thẩm Trình trong lòng nóng lên: “... Em hôn anh.”

Giang Niệm Tư mỉm cười rạng rỡ: “Đúng vậy, không được sao?”

Thẩm Trình ánh mắt kiên định nhìn vào đôi môi mềm mại căng mọng của cô, cổ họng khàn khàn “Được, nhưng, phải chịu trách nhiệm”

Giang Niệm Tư đang định hỏi trách nhiệm gì, thì người đàn ông ấy một tay nắm lấy gáy cô, cúi đầu xuống, áp môi lên môi cô.

Hai mỗi chạm nhau, đối với những người mới bắt đầu yêu nhau giống như củi khô gặp lửa.

Thẩm Trình bỗng nhiên thấy cơ thể nóng lên, hơi thở cũng không đều.

Giang Niệm Tư bị buộc phải ngửa đầu, đón nhận nụ hôn vụng về của anh.

Nói chính xác thì, chỉ là một nụ hôn chạm môi.

DTV

Trong tầm nhìn của cô, anh nhắm mắt nhẹ nhàng, hàng mi dày không ngừng rung động, cô có thể liếc thấy một chút vết lệ quyến rũ ở khóe mắt anh.

Khuôn mặt của Thẩm Trình, d*c v*ng đến mức khiến người ta phát điên.

Giang Niệm Tư lập tức đỏ mặt, tay nhỏ nhẹ nhàng đặt lên n.g.ự.c anh, xấu hổ cúi đầu xuống.

Vừa ăn xong, cô thực sự không muốn nói chuyện với anh ở khoảng cách gần như vậy, hoặc làm những việc khác.

Thẩm Trình cũng không khá hơn được bao nhiêu, khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng.

Cúi đầu nhìn thấy cô ngoan ngoãn dựa vào lòng mình, tim Thẩm Trình tan chảy.

Giọng anh khàn khàn: “Tư Tư...”

“Ừm?” Giang Niệm Tư nhỏ giọng đáp lại.

“Em có thể cho anh gọi em là Niệm Niệm không?”

Hå?

Giang Niệm Tư ngẩng đầu nhìn anh: “Tại sao?”

Thẩm Trình dùng ngón tay nhẹ nhàng v**t v*, che đi đôi mắt đang ánh lên ánh nước của cô.

“Bởi vì Bằng Vũ gọi em là Tư Tư, gia đình em chắc cũng gọi em là Tư Tư đúng không?”

Giang Niệm Tư gật đầu: “Có vấn đề gì sao?”

“Có, anh muốn trở thành người duy nhất gọi em như vậy”

Giọng nói của người đàn ông rất dịu dàng, nhưng Giang Niệm Tư vẫn bật cười thành tiếng. Cứu mạng, ai dạy anh nhiều câu tình cảm quê mùa thế?

Cô cười nghiêng ngả trong vòng tay anh khiến Thẩm Trình cảm thấy vô cùng khó hiểu.

Thậm chí anh còn có cảm giác mình đã nói sai điều gì đó.

Anh bối rối và lo lắng: “Em không thích sao?”

Giang Niệm Tư lắc đầu, khóe mắt và chân mày đều là nụ cười: “Không, thích.”

Bạn trai cứ thích nói câu tình cảm quê mùa thì sao?

Không sao, đẹp trai thì câu tình cảm quê mùa cũng có thể được tha thứ.

Trương Thành Hiệu và chủ nhiệm Lý cùng đi xe đến Bệnh viện Quân khu 624.

Đây là lần đầu tiên Trương Thành Hiệu đến đây.

Nơi này trông lớn hơn bệnh viện mà anh ta đang ở và điều kiện cũng tốt hơn.

Chủ nhiệm Lý đi quá nhanh, anh ta quay cuồng nhìn xung quanh, khi anh ta tỉnh dậy, chủ nhiệm Lý đã biến mất.

Ê?

Chủ nhiệm Lý đâu rồi?

Trương Thành Hiệu lập tức có chút lo lắng, anh ta chạy vội về phía hành lang bên cạnh, chuẩn bị đi tìm chủ nhiệm Lý.

Lúc này, một cô gái trẻ đi về phía anh ta.

Cô gái có đôi mắt bồ câu xinh đẹp, long lanh nước, cười lên như thể ánh mắt chứa đựng cả dải ngân hà sáng rực rỡ.

Cô ấy trắng như một cô búp bê sứ, đẹp đến nghẹt thở.

Trương Thành Hiệu nhìn chằm chằm vào cô gái, khi cô gái sắp đi qua phía anh ta, anh ta không thể kiềm chế và gọi: “Đồng chí, làm phiền một chút”

Giang Niệm Tư nghiêng mắt nhìn người đàn ông lạ mặt trước mặt, lễ phép hỏi: “Xin chào, có cần tôi giúp gì không?”

Giọng nói khẽ khàng của cô ấy êm tai và dễ chịu, cách nói chuyện cũng rất dịu dàng, Trương Thành Hiệu suýt nữa đã đắm chìm trong giọng nói dịu dàng và nụ cười đẹp đẽ của cô.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 159: Chương 159



Cũng may là anh ta kiểm soát cảm xúc khá tốt, không lộ ra một chút vẻ ngớ ngẩn nào.

“Đồng chí, cô có phải là nhân viên y tế ở đây không?”

Sắp rồi, Giang Niệm Tư không giải thích gì nhiều với người đàn ông, nghe anh ta hỏi vậy, cười nói: “Đúng vậy”

Cô thực sự là...

Trương Thành Hiệu mím môi, che đi nụ cười trong mắt.

“À, tôi là bác sĩ đến tham dự kỳ thi kiểm tra lên phó bác sĩ khoa y học cổ truyền của bệnh viện của các bạn, trưởng khoa của chúng tôi đã đi gặp giám đốc bệnh viện của các bạn rồi, tôi muốn hỏi cô có biết đường đi đến văn phòng của giám đốc không?”

Thì ra cũng là bác sĩ đến tham dự kỳ thi.

Lần thi này, để đảm bảo công bằng, tất cả các bác sĩ trong khoa y học cổ truyền của bệnh viện đều có thể tham gia nếu muốn.

Giang Niệm Tư không ngờ bác sĩ bên ngoài bệnh viện cũng có thể tham gia.

Đối mặt với đối thủ cạnh tranh, cô không tỏ ra một chút thù địch nào, lịch sự chỉ đường cho anh ta: “Anh đi thẳng từ đây, đi đến chỗ trước mặt, có một cầu thang, đi theo lên trên, đến tầng ba, văn phòng đầu tiên bên tay trái chính là văn phòng của giám đốc”

Nhận được câu trả lời, Trương Thành Hiệu mỉm cười gật đầu: “Đồng chí, cảm ơn cô.”

“Không có gì.”

Sau khi Giang Niệm Tư rời đi, Trương Thành Hiệu vẫn đứng ngây người tại chỗ, nhìn theo hướng cô rời đi.

Giọng nói thật hay, cô ấy thật xinh đẹp.

Với vẻ ngoài trẻ trung xinh đẹp như vậy, cô ấy hẳn là y tá của bệnh viện.

Ban đầu Trương Thành Hiệu chỉ quan tâm đến chức vụ này, nhưng bây giờ, anh ta cũng quan tâm đến con người.

Cô ấy chỉ là một y tá nhỏ, còn anh ta sắp trở thành phó trưởng khoa y học cổ truyền của bệnh viện của cô ấy.

Với điều kiện của anh ta như vậy, muốn theo đuổi cô ấy, hẳn không khó.

Trương Thành Hiệu đột nhiên tự tin.

Để có tương lai với cô gái vừa để ý, anh nhất định sẽ cố gắng đánh bại kẻ dựa hơi kia.

Trương Thành Hiệu bước vội vàng lên tầng ba.

Lúc này, chủ nhiệm Lý đang ở trong văn phòng của viện trưởng Lục.

Trương Thành Hiệu không đi theo, ông ta cũng không quan tâm, dù sao người to như vậy cũng không bị lạc.

Ông ta trực tiếp nói với viện trưởng Lục về việc giới thiệu Trương Thành Hiệu đến tham gia kỳ thi.

Viện trưởng Lục nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo của chủ nhiệm Lý, mỉm cười nói: “Tất nhiên không thành vấn đề, đây vốn dĩ là một cuộc cạnh tranh công bằng. Tôi cũng nghe nói về cậu bé Trương Thành Hiệu, cậu ấy có thiên phú, là một mầm non tốt, nếu có thể ở lại bệnh viện chúng ta, cũng là một chuyện tốt.”

Viện trưởng Lục đâu phải không biết tâm tư của chủ nhiệm Lý.

Ông ta là người đa nghi, có năng lực, đương nhiên cũng kiêu ngạo.

Bác sĩ Giang còn trẻ, ông ta chắc hẳn nghĩ rằng bác sĩ Giang là một người dựa vào quan hệ, nên mới đích thân đến đây, chính là để giám sát trực tiếp.

Ông ta là người không thích những thủ đoạn nhỏ nhặt nhưng cũng không phải là người xấu.

Chủ nhiệm Lý không ngờ viện trưởng Lục lại đồng ý nhanh chóng như vậy, khiến cho những lời nói mà ông ta đã chuẩn bị sẵn đột nhiên trở nên vô dụng.

DTV

“Được rồi...”

Nhìn thấy vẻ mặt bẽ mặt của ông ta, viên trưởng Lục cười thầm không thôi. Ông ấy đồng ý nhanh chóng như vậy là vì biết rõ Giang Niệm Tư không thể nào không vượt qua kỳ thi.

Nếu nói Trương Thành Hiệu có thiên phú, thì bác sĩ Giang có lẽ là một thiên tài xuất chúng.

Trương Thành Hiệu đứng ngoài cửa một lúc, nghe thấy câu trả lời của viện trưởng Lục, nở một nụ cười tự tin.

Có vẻ như viện trưởng Lục cũng tin tưởng anh ta có thể vượt qua kỳ thi kiểm tra phó trưởng khoa.

“Cốc cốc” Trương Thành Hiệu giơ tay gõ cửa.

“Vào đi”

Viện trưởng Lục gọi một tiếng, Trương Thành Hiệu đẩy cửa đi vào.

Chủ nhiệm Lý để giới thiệu Trương Thành Hiệu, toàn nói về những “thành tích hiển hách” của anh ta.

Viện trưởng Lục cũng chỉ cười cười không nói gì, đợi đến khi chủ nhiệm Lý nói hết lời, ông ấy mới nói vài câu đồng tình.

“Đúng đúng, chủ nhiệm Lý nói có lý.”

“Đúng, chủ nhiệm Lý có tầm nhìn độc đáo.”

“Ừm, Thành Hiệu cũng được”

Sau khi được viện trưởng Lục tâng bốc một tràng, chủ nhiệm Lý càng thêm chắc chắn rằng đó là một kẻ dựa hơi, chỉ là viện trưởng Lục cũng không thể từ chối, nên mới sắp xếp kỳ thi này.

Chắc hẳn là để gây khó dễ cho đối phương.

Chủ nhiệm Lý đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình đã ra những câu hỏi cực kỳ hóc búa và hiếm gặp.

Còn Trương Thành Hiệu, thì dưới sự tung hô hoa mỹ của viện trưởng Lục, anh ta trở nên có chút đắc ý.

Từ lúc đầu tự tin tràn trề, cuối cùng trở thành tự tin quá đà.

Sau khi tiễn hai người đi, viện trưởng Lục tự lẩm bẩm: “Chủ nhiệm Lý à, đây không phải lỗi của tôi, ai bảo ông lúc nào cũng nghi ngờ người khác.

Trương Thành Hiệu thực sự là một mầm non tốt.

Nếu anh ta có thể vượt qua Giang Niệm Tư thì đó là người giỏi hơn, viện trưởng Lục không có ý kiến, dù sao ông cụ Thẩm cũng chỉ giới thiệu Giang Niệm Tư đến làm việc ở bệnh viện, về vị trí, không có quy định.

Nếu anh ta không bằng bác sĩ Giang thì bệnh viện họ cũng còn những vị trí khác.

Hai ngày trôi qua trong nháy mắt.

Rất nhanh chóng đến ngày thi.

Trong những ngày qua, Trương Thành Hiệu đã đi vòng vòng trong bệnh viện nhiều lần, nhưng không thấy cô y tá xinh đẹp hôm đó, không khỏi tiếc nuối vì hôm đó quên hỏi tên đối phương.

Giá như lúc đó hỏi thêm một câu thì tốt rồi.

Ngày thi, Thẩm Trình đích thân đưa Giang Niệm Tư đến địa điểm thi.

Địa điểm thi được sử dụng là phòng thí nghiệm phía sau bệnh viện.

Tham dự kỳ thi có tổng cộng tám bác sĩ, trong đó có sáu bác sĩ của khoa Y học cổ truyền trong viện.

Phần thi viết, mỗi bác sĩ sẽ có một phòng riêng.

Mỗi bác sĩ dự thi có hai người giám sát.

Có thể nói, muốn gian lận, thì cứ nằm mơ đi.

Chủ nhiệm Lý để ngăn chặn Giang Niệm Tư gian lận, ông ta đề xuất mình và một bác sĩ khác giám sát Giang Niệm Tư.

Viện trưởng Lục vui vẻ đồng ý.

Mọi người đều đến sớm, chỉ có Giang Niệm Tư đến đúng giờ.

Vì trên đường đi, cô và Thẩm Trình gặp một cậu bé đang khóc thét khi tiêm thuốc. Cậu bé nắm c.h.ặ.t c.h.â.n cô không buông. Thẩm Trình phải dỗ dành và dọa nạt cậu bé mới khiến cậu bé buông tay.

Bác sĩ giám sát cô là bác sĩ Đỗ và chủ nhiệm Lý.

Giang Niệm Tư lịch sự gật đầu với chủ nhiệm Lý, sau đó mỉm cười chào bác sĩ Đỗ.

Bác sĩ Đỗ mỉm cười dịu dàng với cô: “Chúc thi tốt.”

Chủ nhiệm Lý đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, ánh mắt quét qua giữa Bác sĩ Đỗ và Giang Niệm Tư.

May mắn thay, ông ta đã mạnh mẽ yêu cầu giám sát trực tiếp mối quan hệ này.

Nếu không thì cô ta thật sự đã có cơ hội.

Giám thị kia là bác sĩ Đỗ, rõ ràng là người có tính cách cứng nhắc, vậy mà còn động viên người khác?

Hum...

“Được rồi, thời gian đã đến, ngồi xuống, chuẩn bị bắt đầu làm bài Tuân theo lời nói, Giang Niệm Tư ngồi vào vị trí của mình, cầm lấy bài thi và bắt đầu xem đề.

Sau khi phát xong bài thi, chủ nhiệm Lý cười một tiếng với bác sĩ Đỗ: “Thái độ của bác sĩ Đỗ đã thay đổi khá nhiều.”

Bác sĩ Đỗ từ lúc nãy đã cảm thấy ánh mắt của chủ nhiệm Lý rất lạ, không khỏi hỏi: “Chủ nhiệm Lý, anh có ý kiến gì với tôi không?”

Nói về chuyện này, chủ nhiệm Lý còn cổ hủ hơn cả bác sĩ Đỗ.

Cũng là kiểu người không biết giấu cảm xúc.

DTV

Nghe bác sĩ Đỗ hỏi vậy, ông ta hừ lạnh một tiếng, nói móc: “Không dám”

Bác sĩ Đỗ cau mày: “Nhưng nhìn ánh mắt của ông, thì ông có ý kiến với tôi”

Chủ nhiệm Lý nghĩ bụng, tại sao lại có ý kiến với mình ông ấy lại không biết sao?

Mắt liếc qua Giang Niệm Tư, ông ta nói với giọng điệu nhẹ nhàng: “Bác sĩ Đỗ suy nghĩ nhiều rồi”
 
Back
Top Bottom