Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 110: Chương 110



Khó trách Thiệu hồ ly lại có thể động lòng, gặp được một cô gái như Giang Niệm Tư, ai mà không rung động chứ?

Vậy những gì cô ấy nói lúc trước, đối tượng mà gia đình sắp xếp cho cô chính là Thiệu Dương sao?

Thẩm Trình đột nhiên có cảm giác lục phủ ngũ tạng đều hối hận đến mức sắp nổ tung rồi.

Sự phiền muộn và bực dọc trong lòng khiến anh muốn đưa tay vào lồng ngực, mạnh bạo vần vò tim mình một lúc.

“Mẹ kiếp” Anh không nhịn được mà chửi thề.

Chuyện này là sao đây?

Thái độ của Thiệu Dương rõ ràng là thích cô ấy.

Bình thường anh và Thiệu Dương không hợp nhau, nhưng đó cũng chỉ là bề ngoài, hai người cùng lớn lên bên nhau từ nhỏ lại ở cùng một doanh trại, mối quan hệ của bọn họ sao có thể thực sự không tốt được.

Cướp đi người mà bạn mình yêu thích, anh cảm thấy khó chịu, cũng không thể làm được.

Nhưng khi anh nghĩ đến viễn cảnh sau này Thiệu Dương sẽ ở bên cạnh cô gái mà anh thích, họ sẽ cùng sống chung dưới một mái nhà, thỉnh thoảng còn có thể thấy Thiệu Dương và cô ấy tình cảm bên nhau, anh liền cảm thấy khó chịu đến mức không thở được.

Chỉ nghĩ đến cảnh tượng đó thôi cũng đủ khiến anh cảm thấy ngạt thở rồi.

Nhìn sắc mặt u ám của Thẩm Trình, Tiểu Hồ rốt cục cũng nhận ra có gì đó không đúng liền lặng lẽ im miệng.

Anh ta dường như đã nói sai điều gì đó rồi.

Ở một vùng ven thuộc huyện Bắc Thành, Thiệu Dương mặt mũi đầy bụi đất đang ra lệnh cho các anh em thuộc hạ của mình vận chuyển đồ đạc.

Việc xây dựng lại những khu vực bị thiên tai vốn không hề đơn giản chút nào.

Nó đòi hỏi rất nhiều nhân lực và nguồn lực vật chất.

Thiệu Dương đã mấy ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi đủ, mỗi ngày chỉ được ngủ ba bốn tiếng đồng hồ.

Anh ta đang ngồi trên một đống đổ nát uống nước, đột nhiên hắt hơi mạnh một cái, sặc một ngụm nước.

Thiệu Dương vỗ vỗ ngực, thấp giọng phàn nàn: “Thằng cháu nào đang mắng ông đây vậy?”

Anh chàng lính ngồi kế bên nói: “Chính ủy, hắt hơi không nhất định là có người đang mắng anh đâu, cũng có thể là có người đang nhớ đến anh đó”

“Còn có nghĩa như vậy nữa sao?” Thiệu Dương mỉm cười, nói chuyện cũng nhẹ nhàng như gió nhẹ gặp mưa phùn.

Anh lính lại đáp lời: “Đương nhiên là có rồi, ở quê hương của chúng tôi, người ta đều nói rằng hắt hơi có nghĩa là có ai đó đang nhớ về mình, thậm chí đó có thể là cô gái đang thích mình”

Cô gái đang thích anh ta?

Thiệu Dương mím môi, tay cầm bình nước, suy nghĩ có chút bay xa.

Cô ấy vẫn còn giận sao?

Ngày hôm đó, khi anh ta nói sẽ đến thăm cô, giọng cô trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, còn nói với anh: “Anh đến đi...”.

Chắc hẳn lúc đó cô ấy cũng đã có ấn tượng tốt với anh ta rồi đúng chứ?

Chỉ đáng tiếc là anh ta đã lỡ hẹn hai lần.

Thiệu Dương cúi đầu, trong lòng thoáng qua một cảm giác cô đơn.

Sau khi mọi chuyện kết thúc, anh ta cần phải đích thân đến gặp cô ấy để xin lỗi.

Không cầu sự tha thứ mà đây là lời xin lỗi anh ta đã nợ cô.

Anh chàng lính nhìn thấy vẻ mặt của anh ta, người từng trải lập tức hiểu ra, anh ta ngạc nhiên hỏi: “Chính ủy, anh có cô gái mà mình thích rồi sao?”

Thiệu Dương không phủ nhận, chỉ “Ừ” một tiếng.

Anh chàng này liền làm ra vẻ mặt khoa trương: “Woa, vậy mà anh còn đồng ý với đoàn trưởng Giang sẽ gặp mặt em gái anh ấy, anh lừa gạt người ta nha. “Không có lừa gạt!”

“Hả?” Anh chàng kia nghi hoặc.

Thiệu Dương giật giật khóe miệng: “Cô ấy chính là em gái của đoàn trưởng Giang”

Hå?

Mỗi ngày đều có quá nhiều việc phải làm, lại còn phải đối mặt với nhiều chuyện buồn bã và bị thương nên tâm trạng ai ai cũng nặng nề.

DTV

Vậy nên, để điều chỉnh tâm trạng, trong giờ giải lao thường có người kể một vài chuyện vui để phân tán sự chú ý.

Sợ rằng nhìn thấy quá nhiều chuyện bi thương đáng buồn ở khu vực thiên tai sẽ khiến cảm xúc quá mức bức bối không kiềm nén được.

Vì thế luôn có người chia sẻ những chuyện tầm phào nhằm đánh lạc hướng sự chú ý.

Trong số những tin đồn này, tin được nhắc đến nhiều nhất là chuyện xem mắt của em gái Giang đoàn trưởng với Thiệu Dương.

Bây giờ nghe được Thiệu Dương nói cô gái mà anh ta thích chính là em gái của Giang Bằng Vũ, anh chàng lính này lại một lần nữa nghĩ tới lời miêu tả của người quản lý căng tin về em gái của Giang đoàn trưởng.

Ngay lập tức liền cảm thấy chính ủy thật không hổ danh là chính ủy, ý thức giác ngộ thực sự rất cao.

Điều kiện tốt như vậy nhưng không hề kén chọn chút nào.

Đáng để tất cả mọi người học hỏi.

Trước khi Thiệu Dương đi đến trấn Kỳ Thạch, người quản lý căng tin tình cờ đi cùng xe với Thiệu Dương.

Anh ta lại là một tên nhiều chuyện.

Sau khi nghe Thiệu Dương mô tả về em gái của Giang Bằng Vũ, chớp mắt liền lan truyền tin đồn, bây giờ tất cả mọi người đều biết em gái của Giang đoàn trưởng là người như thế nào rồi.

Anh lính này cũng là một nhân vật ưa hóng hớt.

Ước chừng không bao lâu sau, chuyện Thiệu Dương thích em gái Giang Bằng Vũ sẽ được lan truyền ra bên ngoài.

Điều này khiến mọi người vô cùng khâm phục ý thức giác ngộ của Thiệu Dương.

Đổi lại là người khác không biết sẽ kén chọn biết bao nhiêu, cho rằng em gái của Giang đoàn trưởng không tốt.

Mà theo tư duy quán tính, mọi người đều cho rằng một người đàn ông vừa trẻ tuổi vừa có triển vọng, lại còn đẹp trai như Thiệu Dương, theo lý mà nói nên tìm một người xứng đôi vừa lứa.

Ai ngờ đâu cuối cùng anh ta lại phải lòng một cô gái vừa đen vừa lùn, lại còn béo nữa.

DTV

Thứ mà Thiệu chính ủy thích quả thực chính là tâm hồn nha!

Giang Niệm Tư ngồi ở một bên giường, cẩn thận kiểm tra tờ khai bệnh án của Giang Bằng Vũ.

Xương sườn bị gãy ba chỗ, trong đó có một chỗ gần như c*m v** phổi, cũng may chỉ bị trầy xước trên bề mặt.

Cô ngạc nhiên liếc nhìn Giang Bằng Vũ đang vô tư tùy ý ở bên cạnh.

Cô còn cho rằng anh ta không bị thương nghiêm trọng nữa chứ?

Ai có thể nghĩ tới một người đang bị trọng thương như thế lại còn có thể hoạt bát đến vậy?

“Anh, mấy ngày này nhất định phải nằm nghỉ ngơi thật tốt, không được tự ý rời khỏi giường nữa.

“Tư Tư, em xem có hiểu không?”

Giang Niệm Tư phồng má: “Anh quên rồi sao, em học y mà.

“Chỉ bằng chút kiến thức y học đó của em sao?” Giang Bằng Vũ có chút không tin tưởng.

Giang Niệm Tư ngấm ngầm dò hỏi từ chỗ bà nội, sau đó mới biết nguyên chủ cũng rất am hiểu y thuật, có ý tưởng riêng.

Chỉ là nguyên chủ thân thể yếu đuối lại còn trẻ tuổi nên đều là bà cụ Lương tự mình khám bệnh cho những người xung quanh.

Cho nên ngoại trừ bà cụ Lương, không ai khác biết thuật của cô tốt đến mức nào.

Giang Niệm Tư chặc lưỡi: “Anh, anh không tin em Y sao?”

Cô không vui trừng mắt liếc anh ta một cái.

Giang Bằng Vũ không hề có điểm mấu chốt, nghe em gái nói vậy, anh ta lập tức đổi ý: “Tin chứ, sao lại không tin được, em gái của anh là giỏi nhất. Đúng rồi, sao em lại đến đây vậy?”

Giang Niệm Tư không giấu giếm gì, đáp: “Ông nội Thẩm cho người đến đón em.

“À, hóa ra là ông nội Thẩm.” Giang Bằng Vũ trôi chảy đáp lời, sau đó lại hỏi: “Ông nội Thẩm là ai vậy?”

Giang Niệm Tư nhìn biểu cảm ngốc nghếch của anh ta, một lời khó mà nói hết.

Cô cho rằng anh trai ruột của mình đã đủ ngu ngốc rồi, không ngờ rằng anh họ của mình còn tệ hơn thế nữa.

“...Là ông nội của Thẩm Trình đó”

“Ồ~~Ông nội của Thẩm Trình...cái gì! Ông nội của Thẩm Trình!” Giang Bằng Vũ hét toáng lên vì sốc.

Giang Niệm Tư vội vàng nói: “Anh, đừng lớn tiếng như vậy, anh không đau sao.”

Đương nhiên là đau, tiếng gầm làm chấn động đến vết thương của anh ta, Giang Bằng Vũ ôm lấy xương sườn hít một ngụm khí lạnh.

Đau như vậy nhưng anh ta vẫn cương quyết tò mò đến cùng: “Làm sao em quen biết với ông nội của Thẩm Trình?”
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 111: Chương 111



“Em đã từng chữa trị cho Thẩm Trình và ông nội Thẩm.” Giang Niệm Tư giải thích một cách ngắn gọn xúc tích.

Giang Bằng Vũ bỗng nhiên hiểu ra, thì ra trong khoảng thời gian đó người chữa bệnh cho Thẩm Trình chính là Tư Tư nhà bọn họ?

Đây là loại duyên phận kỳ diệu gì vậy nè.

Chỉ tiếc là...

Anh ta đã giới thiệu em gái mình cho Thiệu Dương rồi.

Hơn nữa trạng thái của Thiệu Dương rõ ràng là đã thích em gái mình rồi.

“Tư Tư, em đến vội vàng quá, thư của anh vừa mới gửi đi không lâu, chắc em vẫn chưa đọc được thư anh viết cho em đâu, có chuyện này anh muốn kể với em”

“Chuyện gì vậy?” Giang Niệm Tư hỏi.

Giang Bằng Vũ đáp: “Thiệu Dương nói với anh, anh ấy nói rất muốn đến nhà thăm hỏi, nhưng cuối cùng lại không đi được, chuyện đó là có lý do, bởi vì anh ấy...”

DTV

“Anh bớt nói chút đi.”

Giang Niệm Tư thở dài: “Em đã đoán được rồi, các anh đi Bắc Thành cứu viện đúng không?”

Em gái quá thông minh, khiến cho Giang Bằng Vũ có cảm giác thành tựu.

“Vậy, em có trách cậu ấy không?”

Giang Niệm Tư lắc đầu một cái: “Nếu là bởi vì nguyên nhân bất khả kháng, em làm sao có thể trách anh ấy?”

Nguyên nhân bất khả kháng, Giang Bằng Vũ cảm thấy em gái nói một từ vừa cao cấp vừa chính xác.

Anh hào hứng: “Vậy, em còn muốn cho cậu ấy một cơ hội không?”

“Có duyên thì nói sau, cũng không xem mắt tiếp nữa.”

Giang Niệm Tư không muốn xem mắt, nhưng ai có thể biết sau này sẽ phát sinh chuyện gì chứ?

Cô không có ý định xem mắt, nhưng không phủ định cái gọi là cơ hội của Giang Bằng Vũ.

Có cho cơ hội hay không, đương nhiên là xem hai người có gọi điện tới hay không.

Hiện tại người cũng không gặp được nhau, đoán chừng người ta cũng không để ý.

Giang Niệm Tư cũng không yên tâm chuyện này.

Hiểu rõ tình huống của Giang Bằng Vũ xong, Giang Niệm Tư chuẩn bị đi tìm Thẩm Trình.

“Anh, phòng bệnh của Thẩm Trình ở đâu? Em đi xem tình hình của anh ấy một chút”

“Phòng kế bên anh, phòng thứ nhất bên trái”

Giang Niệm Tư đi tới phòng bệnh của Thẩm Trình, lễ phép đưa tay gõ cửa.

“Cốc cốc...”

Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng nhưng mang theo tiết tấu vang lên, Thẩm Trình có trực giác, là Giang Niệm Tư tới.

Ngay cả gõ cửa cũng dịu dàng như vậy.

Thẩm Trình mím môi ngước mắt nhìn ra ngoài cửa, cửa không đóng kín, mở một nửa.

Hai người bốn mắt nhìn nhau.

Đối diện với đôi mắt hạnh xinh đẹp kia của cô, đôi mắt đào hoa quyến rũ của Thẩm Trình trở nên thâm sâu.

Cô vừa đến, cả người anh đều trở nên bất thường.

“Có thể vào không?” Giang Niệm Tư nghiêng đầu, cong môi cười yếu ớt với anh.

Nụ cười rạng rỡ kia, giống như chiếu sáng trong lòng Thẩm Trình.

Hắn khẽ mím môi, đáp: “Có thể.

“) Thấy cô đi tới, Tiểu Hồ thông minh nép người sát vào tường, muốn đem thân thể to lớn của cậu ta giấu đi.

Giang Niệm Tư ngồi bên phải anh, nhìn đùi phải băng bó của anh: “Tôi muốn cho anh xem tình huống tổn thương cụ thể của anh, sẽ hơi đau, nhịn một chút”

Yết hầu Thẩm Trình lăn lộn, hai mắt không chớp nhìn cô: “Ừ.”

Động tác của Giang Niệm Tư nhẹ nhàng cởi băng vải quấn trên thanh gỗ cho anh, thanh gỗ cũng bị lấy xuống”

Chỗ bị thương lộ ra, trên bắp chân, có vết bầm tím lớn, rõ ràng là chân phải sưng tấy quá mức.

Bộ dáng kia nhìn có chút xấu xí, ngay cả Thẩm Trình nhìn thấy cũng ghét bỏ.

Tầm mắt anh dừng trên mặt cô, cô trắng như cục tuyết, xinh đẹp điềm tĩnh.

Tác động rõ ràng đánh thẳng thị giác, làm cho đáy lòng Thẩm Trình sinh ra một chút không tự nhiên, anh theo bản năng muốn che chân đi, luôn cảm thấy cái này sẽ làm bẩn mắt cô.

Anh phản ứng theo bản năng trong lòng, khiến cho anh hành động theo ý thức, chỉ là chân vừa xê dịch một chút, đã đau đến mức anh phải th* d*c một hơi.

“Đừng động”

Giang Niệm Tư ôn hoà dừng lại, khó hiểu nói: “Sao anh lại giống anh tôi vậy, thích nhích tới nhích lui như vậy? Bây giờ anh là người bị thương”

Anh chịu không nổi nhất, chính là cô khiển trách còn mang theo sự quan tâm dịu dàng.

Thẩm Trình ở trước mặt người khác ngang bướng bao nhiêu, thì ở trước mặt Giang Niệm Tư bất lực bấy nhiêu.

Giống như một kẻ thiểu năng mất trí.

DTV

Chỉ nhìn chằm chằm vào cô một cách ngu ngốc.

Giang Niệm Tư cúi đầu xuống, ngón tay trắng nõn dừng ở vị trí bị thương của anh, nhẹ nhàng s* s**ng.

Cô đang sờ để xác định xương, sợ anh đau, động tác của cô rất nhẹ nhàng.

Thấy trong mắt cô không có chút ghét bỏ nào, Thẩm Trình hỏi cô: “Cô không cảm thấy rất xấu sao?”

Xấu xí? Kiểu này mới thú vị.

Giang Niệm Tư ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt nghiêm túc của anh, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Tại sao anh lại có suy nghĩ như vậy?

“Đây là huân chương cứu viện nhân dân của các anh, sao lại xấu?”

Đây là huân chương cứu viện nhân dân của các anh......

Một câu nói nhẹ nhàng của cô, đi vào trong tim Thẩm Trình.

Thẩm Trình quay đầu đi, xây dựng tâm lý trong lòng.

Dựa vào thứ tự thời gian xảy ra, là anh thích Giang Niệm Tư trước, không phải Thiệu Dương.

Cho nên, anh không được tính là xuống tay cướp người yêu.

Anh không cần phải áy náy.

Đáy mắt Giang Niệm Tư chỉ có bệnh tình của anh, sau khi sờ xương, xác định xương cốt của anh gãy thành bốn khúc.

“Anh có chụp CT không? Để tôi nhìn phim một chút”

Đề tài quay về bệnh tình, trái tim sục sôi của Thẩm Trình lập tức rơi xuống đáy hồ.

Hình như anh đã quên, chân của anh bị gãy nát xương, sau này có thể để lại di chứng, có thể sẽ khập khiễng, còn có thể giải ngũ.

Anh như vậy, lấy cái gì xứng đôi với cô?

“Phim ở chỗ bác sĩ mổ chính, lát nữa tôi bảo Tiểu Hồ qua lấy.”

Lúc mở miệng, giọng Thẩm Trình trầm thấp cô đơn, đáy mắt vụt qua một tia ảm đạm không rõ.

Giang Niệm Tư thấy rất rõ ràng.

Cho là anh chỉ đang lo lắng về bệnh tình.

Cô nhẹ nhàng động viên: “Tôi tới đây, là vì chữa chân của anh, cho nên, phải lên tinh thần, không thể ủ rũ. Anh phải biết y thuật của tôi, tôi cam đoan sẽ không làm nếu không nắm chắc, yên tâm, gãy nát xương mà thôi, tôi nắm chắc chín mươi phần trăm có thể làm cho anh khôi phục như lúc đầu, nếu như xuất hiện mười phần trăm ngoài ý muốn kia, cũng không nên nản lòng, nhân sinh vô thường, ít nhất chúng ta cùng nhau cố gắng, không phải tiếc nuối về sau”

Nắm chắc 90%.

Cái này cũng cao quá rồi.

Ngay cả bác sĩ Trần nhìn tình huống của anh, cũng không dám cam đoan khôi phục như lúc đầu, ánh mắt mỗi người nhìn anh, đều hiện lên chút thương xót.

Giống như vận mệnh của anh, kết cục đã định trước.

Đương nhiên, điều này không trách người khác, bởi vì chính anh cũng nghĩ như vậy.

Mà cô gái trước mắt lại nói cho anh biết, cô nắm chắc chín mươi phần trăm, còn dùng ngữ khí anh thích nghe nhất, dịu dàng nói với anh chúng ta cùng nhau cố gắng, không để lại tiếc nuối.

Chúng ta......

Anh ấy thích từ này.

“Được. Trong đôi mắt đen nhánh của Thẩm Trình, lại nhuộm ý cười.

Anh cười rộ lên rất đẹp mắt, đuôi mắt hoa đào quyến rũ nhẹ nhàng cong lên, làm nổi bật nốt ruồi lệ cuốn hút mê người kia.

Những chuyện tốt đẹp, không ai có thể không thích.

Giang Niệm Tư cuồng nhan sắc, không thể không nói, gương mặt của anh, khiến cô rất tán thưởng.

Giống như thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật đẹp.

Chẳng qua ánh mắt đáy mắt anh quá mức nóng bỏng.

Giang Niệm Tư nhớ tới chuyện anh tỏ tình.

Thẩm Trình cũng nhớ tới lời anh nói trước lúc đi.

Nhịn không được hỏi cô: “Em có nghĩ tới, gọi điện thoại cho anh không?”

“Không có.” Giang Niệm Tư lắc đầu: “Buổi tối hôm đó đi tắm rửa thôi”

Một giây trước ở trên thiên đường, một giây sau rơi xuống địa ngục, chính là như vậy.

Biểu tình trên mặt Thẩm Trình cứng ngắc.

Tắm rửa trong ngày?

Không thèm để ý như vậy sao?

Ngực Thẩm Trình bị đ.â.m một kiếm tàn nhẫn, không đau, chua xót, bởi vì anh sớm biết cô không thích anh.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 112: Chương 112



“Bác sĩ mổ chính của anh đâu? Tôi đi lấy phim. Giang Niệm Tư đứng lên, chuẩn bị tự mình đi lấy.

Tiểu Hồ nhanh nhẹn trả lời nói số tầng và phòng làm việc.

Giang Niệm Tư gật đầu: “Vậy tôi ra ngoài trước”

Chờ cô rời khỏi phòng bệnh, Tiểu Hồ mới tò mò hỏi Thẩm Trình: “Đoàn trưởng, ngài thật sự thích em gái của đoàn trưởng Giang sao?”

“Ừ.”

Thẩm Trình không phủ nhận.

Tiểu Hồ đã liên tưởng đến hình ảnh anh và chính ủy Thiệu đánh nhau.

“Vậy ngài có muốn nói với chính ủy Thiệu một tiếng không?”

“Bây giờ anh ấy đang bận, làm gì có tâm trạng lo chuyện này, chờ tôi xuất viện, tôi tự mình nói với anh ấy”

Tiểu Hồ suy nghĩ lơ đãng: “Ngài nói thế nào, nói tôi thích cô gái anh thích sao, hay là tôi thích đối tượng xem mắt của anh?”

Hai câu nói đều rất đáng ghét.

Thẩm Trình trầm mặc, nghe xong cảm thấy như anh không phải là người tốt.

DTV

Đã đến lúc anh ta phải thay đổi lính cần vụ.

“Cậu lái xe dọc theo huyện hỗ trợ mọi người, thuận tiện giúp tôi nói với cậu ấy một tiếng, tôi thích cô gái cậu ấy thích rồi.

Giang Bằng Vũ đợi nửa ngày, cũng không thấy Giang Niệm Tư trở lại, gọi Tiểu Lưu một tiếng: “Đỡ tôi sang phòng bên cạnh”

Tiểu Lưu nhắc nhở anh: “Đoàn trưởng Giang, vừa rồi đồng chí Tiểu Giang nói, để anh nằm trên giường, nghỉ ngơi cho tốt”

“Nghỉ ngơi cái gì, dù sao bây giờ không truyền dịch cũng không tiêm, tôi cẩn thận một chút là được.

Còn đồng chí Tiểu Giang, hừ.

Giang Bằng Vũ cảm thấy, biểu tình của Tiểu Lưu khi nhắc tới em gái, giống như một cô gái đang đợi gả.

Chẳng trách, nhìn em gái anh ta xinh đẹp, từng người một, ánh mắt đều dính thẳng lên.

Cuối cùng Tiểu Lưu vẫn khuất phục trước việc lạm dụng uy quyền của Giang Bằng Vũ, đỡ anh ta sang phòng bên cạnh.

Vào phòng bệnh của Thẩm Trình, Giang Bằng Vũ nhìn lướt qua xung quanh: “Em gái tôi đâu?”

Thẩm Trình nhìn Giang Bằng Vũ một cái, thu hồi tầm mắt: “Đi tìm bác sĩ mổ chính lấy phim “Hả? Bác sĩ mổ chính của anh, không phải là Hứa Quan Quan người thích cậu sao? Cô ấy nhìn thấy em gái tôi, sẽ không cho bày sắc mặt với em ấy chứ?”

Thẩm Trình lắc đầu: “Không đâu, cô ấy biết rõ”

Hứa Quan Quan rất phiền phức, nhưng chỉ nhằm vào anh, anh ở đây có một cảm giác như anh là vật sở hữu của cô ấy, khi đối xử với người khác, cô ấy vẫn rất bình thường.

Giang Bằng Vũ thở phào nhẹ nhõm, đi tới bên giường anh ngồi xuống, vừa ngồi xuống đã cảm thấy đau ngực.

Anh ta ôm n.g.ự.c nói: “Chỗ cậu bị thương là chân, nếu không cậu xuống ngồi, để cho tôi nằm trên giường của cậu đi?”

Thẩm Trình yên lặng nhìn anh ta một cái, ánh mắt lộ ra một tia lạnh lẽo.

Còn muốn lên giường?

Chỉ bằng vài lời lộn xộn của anh ta, hại anh vô không đúng người, làm mất duyên phận, anh sẽ không để cho anh ta lên giường.

Ngược lại suy nghĩ cũng thật hay.

“Nín” Thẩm Trình trả lời anh ta.

Giang Bằng Vũ chính là muốn trêu chọc hắn một chút, không cảm thấy Thẩm Trình sẽ thật sự đem giường nhường cho anh ta, trừ phi mặt trời mọc ở phía tây.

Anh thở dài, nhắc tới Giang Niệm Tư: “Không ngờ cô gái nhỏ nhà chúng tôi bây giờ lại xinh đẹp như vậy, sớm biết tôi đã không vội giới thiệu đối tượng cho em ấy”

Thẩm Trình vốn nằm vô cùng nhàm chán, nghe xong lời này, đầu dựng thẳng một cái ăng ten, nhanh chóng bắt được điểm mấu chốt.

“Hiện tại ngăn cản vẫn còn kịp” Giọng nói của anh dường như rất bình tĩnh ôn hoà, không khác biệt gì so với bình thường, dáng vẻ như chuyện không liên đến mình, chỉ là tùy tiện đưa ra ý kiến thôi.

quan Giang Bằng Vũ nhìn về phía anh: “Có ý gì?”

Thẩm Trình dừng lại một giây, một giây này, trong lòng anh xin lỗi Thiệu Dương.

Sau đó nghiêm trang nói: “Lúc Thiệu Dương muốn chính thức đến nhà hai người thăm hỏi, Bắc Thành động đất, cho nên chúng tôi quay về rất nhanh, cậu ấy còn chưa kịp xem mắt với em gái anh.

“À, cái này tôi biết.”

Giang Bằng Vũ nói: “Nhưng tên nhóc Thiệu Dương kia, nhất định là có suy nghĩ đối với em gái tôi, nhắc tới, tính cách Thiệu Dương tốt, biết săn sóc người khác, hiện tại lại động tâm với em gái tôi, em gái tôi muốn gả cho cậu ấy, nhất định sẽ sống rất hạnh phúc, nhân duyên này, thế nào tôi cũng phải tác hợp.”

“Không thể tác hợp!”

Thẩm Trình thay đổi giọng điệu bình tĩnh lúc trước, giọng nói cao đến mức khiến Giang Bằng Vũ hoảng SỢ.

Giang Bằng Vũ kinh ngạc nhìn anh: “Cậu uống nhầm thuốc à? Đang yên đang lành bệnh thần kinh gì vậy? Vì sao không thể tác hợp?”

Thẩm Trình nghiêm mặt, nghiến răng nghiến lợi: “Thiệu Dương tâm tư nặng nề, em gái anh đơn thuần, không thích hợp.”

Giang Bằng Vũ phản bác: “Đây đâu phải là không thích hợp, đây là một đôi trời đất tạo nên, vừa vặn bổ sung cho nhau.

Một đôi trời sinh?

Thẩm Trình cảm thấy, n.g.ự.c đột nhiên đau đớn.

Anh tiếp tục bôi nhọ Thiệu Dương: “Cậu ta không thích tắm, em gái anh thích sạch sẽ, chắc chắn không chấp nhận được.

“Con người cậu sao lại xấu xa như vậy, Thiệu Dương chỉ một lần mệt gần c.h.ế.t không tắm rửa, bị cậu nhớ mấy năm rồi.” Giang Bằng Vũ phất phất tay: “Không quan trọng, không quan trọng”

Thẩm Trình kìm nén một bụng tức giận, anh nghĩ không sai, cháu trai Giang Bằng Vũ này, quả nhiên không được yêu thích.

“Lúc trước không phải anh nói muốn giới thiệu em gái cậu cho tôi sao? Tôi đồng ý.

Giang Bằng Vũ còn muốn nói cái gì nữa, bỗng nhiên hiểu rõ, đột nhiên nhìn Thẩm Trình: “Cậu có dám nhìn tôi nói hay không?”

Thẩm Trình có gì mà không dám?

Anh quay đầu đối diện với anh ta, trong mắt hoa đào cuốn hút, ánh mắt chân thành tha thiết và kiên định.

“Anh đoán không sai, tôi thích cô ấy, vô cùng thích, thích đến đêm khuya vắng vẻ, trong đầu tôi đều nghĩ đến cô ấy.”

Điều Thẩm Trình muốn biểu đạt, anh là ngày nhớ đêm mong Giang Niệm Tư.

Nhưng đầu óc Giang Bằng Vũ không bình thường.

Đêm khuya yên tĩnh mới nhớ?

Giang Bằng Vũ thiếu chút nữa nhổ nước miếng lên mặt anh: “Đậu má, Thẩm Trình, cậu dám suy nghĩ cầm thú với em gái tôi?”

Anh ta xắn tay áo lên, chuẩn bị xách anh lên đánh mấy cái.

Thẩm Trình ngăn tay anh ta lại: “Anh nghĩ đi đâu vậy? Có thể suy nghĩ sạch sẽ một chút không?”

“Cậu thật sự không nghĩ như vậy?” Giang Bằng Vũ hỏi.

Thẩm Trình cắn răng: “Tôi không xấu xa như vậy.

Ở trong lòng anh, Giang Niệm Tư giống như ánh trăng sáng không thể nhúng chàm kia, làm sao có thể sinh ra những ý nghĩ xấu xa đối với cô.

Thẩm Trình khinh thường nói dối, điểm ấy Giang Bằng Vũ rất rõ ràng.

Anh ta khoanh tay trước ngực, khí thế hung hăng nhìn anh: “Lúc trước giới thiệu cho cậu, là cậu không muốn, hiện tại lại bám chặt lấy, cậu nói cho tôi biết, có phải cậu nhìn thấy em gái tôi lớn lên xinh đẹp hay không, không phải đen mập lùn như trong miệng tôi nên mới thích?”

“Đương nhiên không phải.

Thẩm Trình cảm thấy, điểm này anh nhất định phải nói rõ ràng.

“Hành động lần đó tôi bị thương, tôi căn bản không nghĩ tới kết hôn, khi đó, cho dù anh có nói như tiên nữ, tôi cũng không có hứng thú. Tôi thích Giang Niệm Tư, không phải bởi vì cô ấy là em gái anh, lại càng không phải bởi vì cô ấy xinh đẹp.”

“Vậy là vì sao?” Giang Bằng Vũ bối rối.

“Chờ khi gặp được người mình thích, anh sẽ hiểu, đó là một loại cảm giác, không có cách nào nói.

Giang Bằng Vũ cảm thấy, Thẩm Trình phảng phất như đang cười nhạo anh ta đến bây giờ còn chưa gặp được cô gái mình thích.

Mà Thẩm Trình lại đang cẩn thận suy nghĩ vấn đề này.

Lần đầu gặp mặt, anh đã nhạy cảm với giọng nói của cô, thích nghe giọng nói của cô, vì vậy mới chú ý đến cô nhiều hơn.

DTV

Nhưng ban đầu chỉ là có thiện cảm.

Thích cô, là chung đụng nhiều lần, bị tính cách và nhân cách của cô hấp dẫn.

Túi da xinh đẹp là điểm cộng của cô, nhưng bên trong con người cô, càng xinh đẹp hơn so với bên ngoài.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 113: Chương 113



Giang Niệm Tư đi tới văn phòng bác sĩ mổ chính ở lầu ba, giơ tay gõ cửa.

“Vào đi.” Bên trong truyền đến một thanh âm hoạt bát.

Giang Niệm Tư đẩy cửa đi vào.

Hứa Quan Quan cũng thuận thế ngẩng đầu nhìn về phía Giang Niệm Tư.

Cái nhìn này khiến Hứa Quan Quan sửng sốt một chút.

Đối phương mặc sườn xám đơn giản, làm nổi bật thân hình cực kỳ mê người của cô, không có chút khoa trương th* t*c.

Khuôn mặt xinh đẹp giống như tác phẩm nghệ thuật tự nhiên, xinh đẹp chói mắt.

Đôi mắt trong như nước mùa thu, khí chất như tuyết trắng trên đỉnh núi, thuần khiết hào phóng.

Đẹp như bức tranh, đại khái chính là nói người phụ nữ trước mắt này đi.

Hứa Quan Quan không nhịn được thầm than một tiếng, cô gái này thật xinh đẹp.

Đẹp đến mức làm cho cô cũng là phụ nữ cũng có chút không dời mắt được.

DTV

Hơn nữa khí chất của đối phương rất tốt.

Cô cho rằng đối phương là bệnh nhân, cười hỏi một câu: “Lại đây ngồi, cơ thể có gì không thoải mái sao?”

Giang Niệm Tư nhìn thoáng qua tấm bảng treo trên người cô, mỉm cười gật đầu với cô ấy: “Xin chào, bác sĩ Hứa, tôi là bác sĩ mà ông cụ Thẩm Trình mời tới trị liệu cho anh ấy, tôi muốn xem ảnh chụp CT chân Thẩm Trình một chút.

“Cô nói cái gì?” Hứa Quan Quan chần chờ nhìn cô, cho rằng mình nghe nhầm.

Giang Niệm Tư lặp lại một lần.

Hứa Quan Quan không thể tin nhìn Giang Niệm Tư.

Cho nên ông cụ Thẩm bảo cô phải dừng phẫu thuật lại, chính là bởi vì cô gái này?

Giọng Hứa Quan Quan khó khăn hỏi: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

Giang Niệm Tư đại khái biết vì sao cô hỏi như vậy.

Tốt tính trả lời: “Mười tám tuổi, sắp mười chín rồi.

Mười tám tuổi......

Không ngờ bằng tuổi nhau.

Hứa Quan Quan vô cùng khiếp sợ, nhưng rất nhanh, cô ấy đã đè nén kinh ngạc trong lòng.

Trong lĩnh vực y học, cô ấy cũng là thiên tài trong miệng người khác.

Lúc trước cũng có rất nhiều người nghi ngờ y thuật của cô ấy, cô ấy dùng thực lực, từng bước từng bước chinh phục tất cả mọi người không tin cô ấy.

Cho nên trước mắt nghe Giang Niệm Tư nói, trong lòng Hứa Quan Quan tuy khiếp sợ, nhưng cũng không nói gì khó nghe.

Kéo ngăn kéo ra, từ trong ngăn kéo lấy ra chụp CT chân Thẩm Trình đưa cho cô.

Giang Niệm Tư nhận lấy, lễ phép nói một tiếng cảm ơn.

Thanh âm ở cửa ra vào mềm mại êm tai, giống như chim hoàng oanh đang hót.

Hứa Quan Quan đã gặp qua không ít cô gái xinh đẹp, phần lớn dưới đáy mắt đều có một tia kiêu ngạo, ngay cả bản thân cô ấy cũng vậy.

Bởi vì đẹp, cho nên tự tin thôi.

Nhưng ở trên người Giang Niệm Tư, cô ấy không hề cảm nhận được loại kiêu ngạo này.

Giọng nói của cô bình tĩnh lạnh nhạt, như là nước suối chảy xuôi trong sơn cốc, sạch sẽ tao nhã.

Rất khó làm cho người ta nảy sinh ý nghĩ không tốt, ngay cả ghen tị cũng không thể có.

Bởi vì cô quá đẹp.

“Cô định trị liệu chân Thẩm Trình như thế nào?”

trong lòng cô ấy không có ác ý, hợp lý nêu lên nghi ngờ.

“Phương pháp Trung y” Quá trình cụ thể, Giang Niệm Tư khó mà nói quá cẩn thận, cũng không phải sợ người khác học trộm, mà là sợ đối phương nghe không hiểu, Trung y và Tây y vẫn ngăn cách bởi một tầng hàng rào.

Rắc rối khi giải thích Mà cô ngại phiền toái.

“Trung y?” Hứa Quan Quan lại líu lưỡi, một cô gái trẻ như vậy lại học Trung y.

Không phải nói cô gái trẻ học không giỏi Đông y, mà là Đông y bao gồm quá nhiều kiến thức, không giống Tây y chuyên về một khoa.

Cô còn trẻ như vậy, có thể học được bao nhiêu?

Nhìn thấy nghi ngờ trong mắt của cô ấy, Giang Niệm Tư cười giải thích: “Trong nhà tôi có người là Trung y, từ nhỏ đã theo học.

Cô cười sáng lạn, rực rỡ trong mắt Hứa Quan Quan.

Cô ấy nhịn không được nghĩ, cô gái xinh đẹp như vậy, người nào mới có thể xứng đôi?

Giang Niệm Tư nghiên cứu phim CT của Thẩm Trình, không khác mấy so với những gì cô sờ được.

Sở dĩ cố ý xem lại, chủ yếu là sợ có xương bể.

Cũng may chỉ có hai đoạn gãy ở giữa, cũng chính là tổng thể chia thành bốn khúc.

“Mạo muội hỏi một chút, nơi này mọi người có phòng thuốc Đông y không?”

“Đương nhiên là có.”

Hứa Quan Quan nói: ‘Tôi dẫn cô đi lấy thuốc, cô cứ lấy thoải mái, dù thế nào Thẩm Trình cũng có thể lo hết”

Dù sao đây cũng là chữa bệnh cho anh ấy.

DTV

Giang Niệm Tư không phải bác sĩ của bệnh viện, theo lý thuyết nhúng tay trị liệu cho bệnh nhân của bệnh viện là không đúng quy định.

Nhưng ông cụ Thẩm đã lên tiếng, bệnh nhân cùng người nhà bệnh nhân đều không có ý kiến, bây giờ cô ấy có thể làm gì?

Cũng chỉ là tìm Thẩm Trình phát tiết mà thôi.

Đi đến hiệu thuốc, Hứa Quan Quan chào hỏi bác sĩ trong hiệu thuốc, dẫn Giang Niệm Tư đi vào tìm thuốc.

Nhìn Giang Niệm Tư chăm chú tìm kiếm dược liệu, Hứa Quan Quan không nhịn được hỏi: “Cô cảm thấy, chân Thẩm Trình, có thể khôi phục mấy phần?”

Giang Niệm Tư vừa tìm thuốc vừa trả lời: “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, có thể khôi phục như lúc ban đầu, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là anh ấy có thể hoàn toàn tuân theo lời dặn của bác sĩ.”

Lời này Giang Niệm Tư nói không tính là thận trọng, nhưng cũng không hoàn toàn tuyệt đối.

Nhưng lại trực tiếp làm cho Hứa Quan Quan khiếp sợ không thôi.

“Cô nói cái gì? Có thể khôi phục như lúc ban đầu? Ý của cô là, ngay cả di chứng cũng không có?”

Giang Niệm Tư chần chừ một lát, thận trọng nói tiếp: “Không hoàn toàn chắc chắn, nhưng tỷ lệ rất lớn”

Chính điều này đã khiến Hứa Quan Quan cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Cho dù Giang Niệm Tư biểu hiện bình tĩnh tự nhiên, cô ấy cũng không muốn tin.

Điều này sao có thể được?

“Cô có biết Thẩm Trình là quân nhân hay không, anh ấy bình thường huấn luyện cường độ rất lớn, tôi hỏi di chứng, không phải là đối với người bình thường, mà là đối với mức huấn luyện cao của Thẩm Trình”

Giang Niệm Tư gật đầu: “Tôi biết anh ấy là quân nhân”

Về bề ngoài, cô nói khôi phục như lúc ban đầu, chính là thật sự không ảnh hưởng đến mức huấn luyện của anh.

Điều kiện tiên quyết là, anh phải cẩn thận tuân theo lời dặn của bác sĩ, trong lúc khôi phục, không thể làm loạn.

Hứa Quan Quan mờ mịt đi theo sau Giang Niệm Tư, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.

Cô ấy cảm thấy nhận thức của mình đang bị thách thức.

Cô ấy ôm thái độ hoài nghi.

Bất quá Hứa Quan Quan cũng biết cách làm người, trong lòng nghi ngờ, nhưng ngoài miệng không nói ra.

Thậm chí cô ấy còn có thái độ rầu rĩ.

Sau khi chia tay Giang Niệm Tư, Hứa Quan Quan bị gọi đi họp.

Trong hội nghị, cô đem lời Giang Niệm Tư nói nói nói cho mọi người.

Bởi vì hội nghị này của bọn họ, chính là nhằm nghiên cứu thảo luận bệnh tình của Thẩm Trình.

Họ phải cố gắng hết sức để giữ chân Thẩm Trình.

“Cho nên, chúng ta không cần tốn sức, ông cụ của Thẩm Trình, bao gồm cả bản thân Thẩm Trình, bây giờ đều ý kiến là để vị bác sĩ Giang này trị liệu toàn bộ quá trình, vị bác sĩ Giang này cũng nói, nắm chắc có thể làm cho Thẩm Trình khôi phục như ban đầu.”

“Khôi phục như ban đầu?” Một bác sĩ khác cảm thấy vô lý: “Làm sao có thể khôi phục như lúc đầu? Vô lý”

Những người khác cũng cảm thấy vớ vẩn.

Thậm chí cảm thấy Giang Niệm Tư đang mạnh miệng.

Một bác sĩ trong đó còn nói: “Là cô gái đi cùng cô đến hiệu thuốc sao? Nếu là cô ấy, vậy thì càng buồn cười hơn, quả nhiên tuổi còn trẻ, nói chuyện không sợ bị cắn vào lưỡi”

Hứa Quan Quan rụt rè giữ nguyên ý kiến: “Tôi cũng không tin, nhưng mọi việc đều có ngoại lệ, chuyện này dừng ở đây đi, dù sao bác sĩ điều trị cho Thẩm Trình cũng không phải là người của bệnh viện chúng ta.”

Giang Niệm Tư đi tới phòng bệnh của Thẩm Trình, thấy Giang Bằng Vũ cũng ở đây, mi tâm nhíu lại trong nháy mắt.

“Anh, không phải bảo anh nằm trên giường nghỉ ngơi sao? Sao anh lại chạy loạn?”

Thật sự là một chút cũng không bớt lo.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 114: Chương 114



Thẩm Trình gật đầu phụ họa, thuận tiện gian nan từ trên giường xuống: “Cho anh ngủ giường của tôi, tôi cũng không ngủ, nhất định phải ngồi”

Giang Bằng Vũ: “???”

Lão Thầm cậu nghiêm túc sao?

Giang Niệm Tư đi qua đỡ cánh tay Thẩm Trình: “Anh cũng vậy, nằm nghỉ ngơi cho tốt, không cần nhường cho anh ấy, anh ấy có giường bệnh”

Ngón tay mảnh khảnh của cô nắm lấy cánh tay anh, hai bàn tay lồng vào nhau.

Thẩm Trình liếc mắt một cái, lỗ tai đỏ lên, ngoan ngoãn tùy ý cô đỡ trở lại giường nằm.

“Lính cần vụ của anh đâu?” Giang Niệm Tư hỏi.

Lúc này Thẩm Trình mới phát hiện không thấy Tiểu Hồ.

Chờ một chút.....

Cậu ta sẽ không thật sự chạy đi tìm Thiệu Dương nói chứ?

Bởi vì Tiểu Hồ nói linh tinh, nên anh chỉ thuận miệng nói như vậy.

Tên ngu xuẩn này sẽ không coi là thật chứ?

Lúc này Tiểu Hồ, đã ở trên đường đi tới Bắc Thành.

Cậu ta hắt xì một cái, vẻ mặt mờ mịt lẩm bẩm: “Không phải đoàn trưởng đang mắng tôi chứ? Tôi đã rất nhanh rồi, ngựa không dừng vó đâu.

Tiểu Hồ thở dài một hơi, đoàn trưởng bọn họ tuy rằng không phải là người, nhưng cây vạn tuế khó có thể nở hoa một lần, cậu phải giúp đỡ đến cùng, đưa Phật đưa đến Tây đi.

Cũng không biết chính ủy Thiệu có thể xé cậu ta thành hai mảnh hay không.

Lúc Tiểu Hồ đi theo đường đến huyện, tìm kiếm cả đường đi, cuối cùng cũng tìm thấy Thiệu Dương đang nằm trên đống đổ nát để nghỉ ngơi.

DTV

“Chính uỷ Thiệu, cuối cùng cũng tìm thấy anh rồi.” Tiểu Hồ nhếch mép cười nói.

Mệt mỏi nhiều ngày như thế, gần như là làm việc liên tục, bây giờ Thiệu Dương đến cả sức để nâng tay cũng không có.

Người được mệnh danh là tiểu bạch kiểm thứ hai trong quân doanh, bây giờ đã trở thành tiểu hội kiểm từ trên xuống dưới, cả mặt toàn là bụi bặm.

“Anh không ở lại bên cạnh Thẩm Trình mà đợi, chạy đến đây làm gì vậy?”

Quá mệt mỏi, Thiệu Dương cũng lười duy trì ngữ khí dịu dàng như thường ngày, tiếng khàn mang thêm vài phần tuỳ ý.

Tiểu Hồ gãi gãi đầu: “Trung đội trưởng của chúng tôi bảo tôi đi truyền lời cho anh”

“Lời gì?” Thiệu Dương không để ý lắm, nghĩ đến cái chân bị thương của Thẩm Trình, ánh mắt nặng thêm mấy phần: “Đừng nói với tôi không chữa khỏi cái chân cho cậu ấy được.

Trong nội tâm anh ấy không bằng lòng chấp nhận cái đáp án này.

“Không phải vấn đề cái chân” Tiểu Hồ nói: “Là vấn đề liên quan đến cái cô gái mà anh thích”

Thiệu Dương vừa mới nghỉ ngơi, đến lượt anh ấy nghỉ ngơi, anh ấy lại có thời gian để nghe.

Nghe thấy cô gái mà mình thích, đôi mắt vừa híp lại của Thiệu Dương lập tức sáng lên, đáy mắt mang theo một chút sự vui mừng khó nhìn rõ được.

“Cô gái mà tôi thích? Em gái của Giang Đoàn? Cô ấy đến rồi sao?”

“Ừm, đến rồi, đang ở bệnh viện quân khu. Tiểu Hồ nói.

“Cô ấy đến tìm tôi sao?” Lồng n.g.ự.c Thiệu Dương nóng rực lên, có hơi rạo rực.

Tiểu Hồ lắc đầu: “Không phải”

Thiệu Dương “Chậc” một tiếng: “Anh có thể nào nói hết một lượt luôn không, đừng có tôi hỏi một câu anh đáp lại một câu.

“Được thôi, vậy tôi sẽ nói ngắn gọi.

Giọng nói của Tiểu Hồ to, cũng không biết kìm nén, anh ấy không quan tâm gì mà nói: “Cô gái đó đến tìm Giang Đoàn, nhưng mà cái này không quan trọng, quan trọng là trung đoàn trưởng chúng tôi nói rồi, anh ấy thích cô gái mà anh thích, hoàn toàn không có ý định từ bỏ.”

Câu cuối cùng là Tiểu Hồ tự thêm vào đó, vì để thể hiện sự nghiêm túc của trung đoàn trưởng các anh.

“Anh nói cái gì?” Thiệu Dương túm lấy cổ áo của Tiểu Hồ, ánh mắt trở nên ác liệt.

Tiểu Hồ nói: “Ý của trung đoàn trưởng chúng tôi, không phải là muốn cướp người của anh, mà là anh ấy đã thích em gái của Giang Đoàn từ lâu rồi, chỉ là hôm qua mới phát hiện ra đó là em gái của Giang Đoàn, cũng chính là đối tượng xem mắt của anh”

Đậu má, chuyện gì thế này?

Thiệu Dương đau hết cả đầu, cái thằng Thẩm Trình đó vậy mà lại cùng thích một cô gái với anh ư?

Từ nhỏ tới giờ Thẩm Trình luôn có cái tính nhìn trúng cái gì, dù dùng trăm phương ngàn kế cũng phải lấy được đến tay.

Nha đầu đó ở bệnh viện quân khu, Thẩm Trình cũng ở đấy.

Gần quan được ban lộc, với trình độ vô liêm sỉ của cái thằng Thẩm Trình đó, anh ấy thực sự có thể ra tay trước.

Lửa giận trong lòng Thiệu Dương bùng lên một cách khó hiểu, trong đầu lướt qua dáng vẻ ân ái ở trước mặt anh ấy của Thẩm Trình và nha đầu đó, anh mới phát hiện ra bản thân không chỉ đơn giản là có hảo cảm.

Anh là thích.

“Anh quay về nói với trung đoàn trưởng các anh, vợ của anh em, không nên thèm muốn, bảo cậu ấy làm người đi.”

Tiểu Hổ kiên trì bênh vực cho quyền lợi của trung đoàn trưởng nhà mình: “Chính uỷ, anh nói thế này là không đúng rồi, cô gái đó và anh còn chưa xác định quan hệ nữa, anh nói như thế, là bôi đen danh tiết con gái nhà người ta rồi, không thể chấp nhận được.

Hừ, thượng bất chính, hạ tắc loạn (trên không nghiêm, dưới không nghe), lãnh đạo như nào thì cấp dưới như thế Thiệu Dương tức đến nghiến răng: “Vậy anh quay về nói với cậu ấy, muốn cạnh tranh, thì công bằng một chút đi, đợi ông đây trở về cái đã”

Tiểu Hồ nhìn ra Thiệu Dương rất tức giận, dù sao anh ấy cũng rất hiếm khi nói mấy lời th* t*c.

Trong lòng Tiểu Hồ có sự nghiêm túc một cách cố chấp.

Nghe thấy lời nói của Thiệu Dương, anh ấy cất cao giọng nói: “Không được, bây giờ là thời gian quan trọng, tất cả tình cảm cá nhân, đều phải xếp sau tình hình thiên tai. Trung đoàn trưởng bảo tôi đến đây, nhiệm vụ hàng đầu là hỗ trợ mọi người giúp đỡ người dân xây dựng lại quê hương. Truyền lời cho anh, đó là tiện thể, thứ tự trước sau rất quan trọng, bây giờ anh bảo tôi quay về, chỉ vì truyền lời, thì ra cái dạng gì chứ, chính uỷ, tư tưởng giác ngộ của anh không cao chút nào.

“} Thiệu Dương bị Tiểu Hồ nói đến kinh ngạc, sững sờ, vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng mà anh ấy lại không tìm ra chỗ không hợp lý.

Trong đầu Thiệu Dương tràn đầy nghi hoặc, anh làm chính uỷ đó, vậy mà lại bị lính cần vụ của Thẩm Trình làm công tác tư tưởng ư?

Mà anh ấy vậy mà lại không thể phản bác được.

Đậu má.

Chính uỷ Thiệu thông minh nhanh trí, lần đầu tiên gặp trở ngại về mặt ngôn ngữ.

DTV

Tiểu Hổ rất nhanh đã làm việc chung với mọi người.

Mọi người đều đã nghe thấy lời Thiệu Dương và Tiểu Hổ nói rồi, có người tò mò hỏi Tiểu Hổ: “Người anh em, trung đoàn trưởng của các anh thật sự thích người trong lòng của chính uỷ sao?”

Tiểu Hồ nói: “Là thật đó.”

Suy nghĩ của mọi người trong chốc lát rất vi diệu.

Xem ra không chỉ Thiệu chính uỷ có giác ngộ tư tưởng cao, mà đến cả trung đoàn trưởng Thẩm cũng thế.

Chỉ là hai “tiểu bạch kiểm” này đồng thời cùng thích một cô gái, e là sắp cãi nhau rồi.

Bởi vì chân của Thẩm Trình bị gãy nát xương, tạm thời ở giai đoạn đầu, cần phải chữa trị kết hợp cả trong và ngoài.

Chữa trị bên ngoài có thể sử dụng cách nắn xương kiểu đông y và cố định bằng tấm gỗ.

Chữa trị từ bên trong thì tiêu sưng để lưu thông máu, loại bỏ ứ m.á.u để giảm đau, chọn phương thuốc đào hồng tử vật thang.

Đặc biệt, kỹ thuật nắn xương vô cùng quan trọng.

Đêm qua Giang Niệm Tư nghỉ ngơi ở trong phòng bệnh của Giang Bằng Vũ, nghe Giang Niệm Tư nói có thể chữa được chân của Thẩm Trình, Giang Bằng Vũ cảm thấy kì lạ, bởi vì sáng sớm đã đi theo Giang Niệm Vũ đến phòng bệnh của Thẩm Trình.

Không chỉ Giang Bằng Vũ đến, nghe nói hôm nay Giang Niệm Vũ muốn chữa phần chân cho Thẩm Trình.

Có rất nhiều bác sĩ đều đến, Hứa Quan Quan cũng ở trong số đó.

Trong đó có một vị bác sĩ nữ trung niên không đồng tình nhìn Giang Niệm Vũ, tiếng chất vấn rất to.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 115: Chương 115



Bà ấy nói với Hứa Quan Quan: “Cô gái này sẽ không vì trẻ tuổi tràn đầy sức lực mà c.h.é.m gió chứ? Đồng chí Thẩm là sĩ quan có triển vọng nhất thế hệ này, nha đầu này làm xằng bậy, đến lúc làm đồng chí Thẩm bị tàn tật rồi thì phải làm sao?”

Hứa Quan Quan đẩy gọng kính: “Tình huống của Thẩm Trình, vốn dĩ chúng ta không có cách nào đảm bảo về sau không có di chứng, nếu như có người nói có thể đảm bảo chắc chắn, thử một chút cũng không phải là không thể.”

Vị bác sĩ nữ trung niên đó bĩu môi, vẫn không thật sự tin tưởng.

Bà ấy nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp đó của Giang Niệm Tư, không nhịn được mà đ.â.m chọc Hứa Quan Quan: “Cô không sợ hai người đó lâu ngày sinh tình, cô gái này cướp đi tình yêu của cô à, nhưng mà nếu như đồng chí Thẩm thực sự tàn phế rồi, cô cũng đừng ấy cái gì nữa...”

Hứa Quan Quan trầm mặc trong chốc lát.

Giang Niệm Tư nhìn thấy nhiều người như thế, không hề cảm thấy luống cuống một chút nào.

Nhưng mà cô không thích có nhiều người vây quanh bệnh nhân như thế, còn nói mấy lời như thế sẽ ảnh hưởng đến tâm lý bệnh nhân.

Đối phương trái một câu “Tàn phế rồi”, phải một câu “Tàn phế rồi”, nghe như có người muốn tát cho cô một cái.

Vẻ mặt cô bình tĩnh đi đến cạnh giường của Thẩm Trình rồi ngồi xuống.

Giọng điệu không nhẹ không nặng, nhưng mà lộ ra một chút nghiêm túc: “Các vị muốn ở đây quan sát thì có thể, nhưng mà làm ơn trong quá trình tôi chữa bệnh, thì hãy im lặng”

Trong lời nói của cô mang tính nhắm vào rất rõ ràng, vị bác sĩ nữ trung niên lập tức nổi giận.

“Cô gái này cô ra vẻ cái gì chứ? Bệnh viện này là cô mở sao.”

DTV

Thẩm Trình nhíu mày, đang muốn lên tiếng, lại nhìn thấy Giang Niệm Tư quay đầu nhìn về phía vị bác sĩ nữ đó, giọng điệu nhàn nhạt hời hợt, lại khiến người khác không thể nào phản bác được.

“Bệnh viện không phải là tôi mở, cũng không phải là cô mở, tôi chỉ biết, bệnh viện quân khu là do quân nhân mở ra, tất cả làm việc, đều là vì có thể chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân đến đây, lời cô vừa mới nói, đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cảm xúc bệnh nhân của tôi, cho nên làm ơn cô hãy hoặc là im lặng, hoặc là ra khỏi đây, tôi đến đây, không phải là để cãi nhau với cô, nếu cô cứ muốn cãi nhau, vậy thì đi ra ngoài rẽ trái, lát nữa sẽ tiếp Vốn dĩ Giang Bằng Vũ không thể nghe nổi lời nói của vị bác sĩ nữ này, có điều anh ta chỉ là một thằng đàn ông, không tiện làm vị đồng chí nữ đó khó xử trước mặt người khác.

Cho nên anh ta mới nhịn lại, không ngờ người em gái yểu điệu yếu đuối trong mắt anh ta, vậy mà lại biết ăn nói như thế.

Hơn nữa còn nói vô cùng có lý có tình.

Thực sự khiến anh ta muốn vỗ tay khích lệ.

Đừng nói Giang Bằng Vũ, đến cả những bác sĩ khác mà đến xem tình hình cũng không bởi móc được gì từ trong lời nói của Giang Niệm Vũ.

Cẩn thận nhớ lại, lúc bọn họ mới bắt đầu làm bác sĩ, hình như cũng đặt bệnh nhân lên hàng đầu, giọng điệu nhẹ nhàng và thái độ kiên nhẫn.

Dần dần, thời gian lâu dần, dường như mọi người càng ngày càng không để ý đến vấn đề tâm trạng của bệnh nhân nữa.

Thậm chí có lúc bệnh nhân hỏi nhiều về một vấn đề, bọn họ còn có thể quát mấy câu.

Đương nhiên, loại chuyện này chỉ xuất hiện ở bệnh nhân có thân phận thấp kém, còn thân phận cao cấp, bọn họ cũng không dám.

Vị bác sĩ nữ trung niên bị nói đến mức mặt đỏ tại hồng, muốn phản bác lại, đối diện với ánh mắt ác liệt của Thẩm Trình, nhất thời rùng mình một cách khó hiểu.

Đúng lúc này, ngoài cửa có một người đi vào.

Người đến khoảng tầm bảy mươi tuổi, nhưng mà tinh thần và sức lực vẫn vô cùng tốt, mặc áo blouse trắng, sắc mặt điềm đạm.

Ông ấy chính là viện trưởng của bệnh viện quân khu bộ đội 624.

Ông ấy vừa bước vào, liền cười nói: “Nói hay lắm, bệnh viện quân khu của chúng ta, chính là nơi phục vụ vì quân nhân, vì bệnh nhân Ông quay đầu nhìn vị bác sĩ nữ trung niên đó một cái, không đồng ý nói: “Bác sĩ Giang từng là đồ đệ của ông bác sĩ Trương bệnh viện tổng quân khu, nếu như bác sĩ Lưu thực sự nghi ngờ, chốc nữa hẵng đi cạnh tranh, đừng nói mấy cái này trước mặt bệnh nhân”

Người trong khoa tây y không biết, người trong khoa đông y lại kinh ngạc nói: “Viện trưởng, ông nói là ông bác sĩ Trương, Trương Khởi Tiên của bệnh viện tổng quân khu sao?”

Viện trưởng cười gật đầu: “Chính là đệ tử thân truyền của bác sĩ Trương Khởi Tiên”

Nghe vậy, các bác sĩ trong khoa đông y đều xôn xao hết lên.

Người trong khoa tây y không rõ lắm, nhưng từ thái độ của các đồng nghiệp có thể cảm nhận được thầy của Giang Niệm Tư rất lợi hại.

Hứa Quan Quan cũng kinh ngạc nhìn Giang Niệm Tư một cái.

Thì ra là đồ đệ của ông Trương, chẳng trách ông nội Thẩm muốn ngăn cản cô ấy làm phẫu thuật.

Bác sĩ Lưu bị viện trưởng bắt bẻ lại trước mặt mọi người, trong lòng không thoải mái, nhưng lại chỉ có thể nuốt cơn tức này xuống.

Giang Niệm Tư lễ phép gật đầu với viện trưởng, lúc này mới mới quay đầu lại hỏi thăm Thẩm Trình: “Có nhiều người nhìn như thế này, anh có thấy mất tự nhiên không?”

Giọng của cô dịu dàng, rót vào trong đầu của Thẩm Trình từng chút một, khiến trong mắt anh chỉ có thể nhìn thấy cô.

Anh lắc đầu: “Không đâu.”

“Vậy thì tốt, tôi sẽ bắt đầu đây”

Sợ Thẩm Trình bị ảnh hưởng bởi vị bác sĩ nữ đó, Giang Niệm Tư dịu dàng an ủi anh: “Đừng nghe người khác nói gì, bây giờ tôi mới là bác sĩ phụ trách chính của anh, tình hình của anh có thể trị khỏi hay không, tôi hiểu rõ nhất, lời của tôi có ích hơn của những người khác, tin tưởng tôi, được không?”

Giọng nói của cô mềm mại, giống như gió nhẹ thổi qua trước mặt, Thẩm Trình nhìn đôi môi của cô mở rồi đóng, nghe cô dùng giọng điệu dịu dàng nhất hỏi anh.

Tim anh tan ra một nửa, còn lại một nửa thì đang đập thình thịch một cách mất kiểm soát.

“Được.

Lúc nói, Giang Niệm Tư đã mở băng vải và tâm gỗ trên đùi anh ra.

Cái chân hôm nay vẫn sưng lên như thế, vẫn còn rất nhiều m.á.u bầm.

Ngón tay của Giang Niệm Tư nhẹ nhàng chọc vào bắp chân của anh, mắt thậm chí còn không nhìn vào chân của anh, chỉ cười nhìn Thẩm Trình: “Tôi nhớ anh, anh có thể chịu đau rất giỏi, đúng không?”

Thẩm Trình gật đầu, nhìn vào đôi mắt mang ý cười của cô, đôi tai truyền đến một chút hơi nóng.

Giang Niệm Tư càng cười dịu dàng hơn: “Tôi muốn giải thích với anh một chút, lần trước xoá hết số điện thoại mà anh lưu lại, là vô ý.

Thẩm Trình sững sờ nhìn cô, cho nên... cô không phải hoàn toàn không để ý, mà là...

“Hự.”

Thẩm Trình đau đến mức kêu lên một tiếng, lập tức hiểu rõ, Giang Niệm Tư nói mấy lời này, là vì di chuyển sự chú ý của anh đi.

Giang Niệm Tư dùng tay nắn xướng cho anh.

Kĩ thuật nắn xương một tay đó, vô cùng dứt khoát.

Mọi người chỉ nhìn thấy ngón tay trắng nõn của cô đang di chuyển trên chân của Thẩm Trình mấy lần, cô thu tay lại.

Sau đó lấy một cái hộp ở bên cạnh ra.

DTV

Mở cái hộp ra, toả ra làn sương nóng hầm hập, bên trong sắp xếp lọ thuốc mỡ đen xì, có mùi thuốc đông y nồng nặc.

Trong đó có một vị bác sĩ đông y ngửi thử, nói: “Có đương quy, hồng hoa... còn có mấy vị thuốc không ngửi ra được mùi”

Có lẽ là dùng để hoạt huyết hóa ứ (lưu thông máu, giảm nghẽn tắc mạch máu).

Giang Niệm Tư bôi thuốc mỡ đã nấu xong lên chân của Thẩm Trình, sau đó động tác thành thạo đặt tấm gỗ lên rồi cuốn băng gạc để cố định.

Thẩm Trình qua cơn đau một lúc đó, quay đầu nhìn cô, cô đang cúi đầu, nghiêm túc cuốn băng gạc trên chân của anh.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 116: Chương 116



Sợi tóc rủ xuống, rơi xuống bên cạnh gương mặt trắng nõn của cô, Thẩm Trình nhớ lại giọng điệu dịu dàng một cách quá đáng của cô, xấu hổ khó nói nên lời.

Rốt cuộc vừa nãy là anh nghĩ nhiều rồi.

Quả nhiên, trong mắt cô chỉ có bệnh nhân.

Cũng may anh là bệnh nhân đó.

Giang Niệm Tư chữa bệnh cho Thẩm Trình trong có vẻ rất đơn giản, không có nhiều phức tạp.

Bây giờ vẫn chưa có kết quả, mọi người vẫn giữ nguyên thái độ nghi ngờ.

Thế này là xong rồi?

Tất cả bác sĩ đều cảm thấy không có gì thú vị, nên đường ai nấy đi.

Cuối cùng Hứa Quan Quan cũng chỉ nhìn một cái rồi rời đi.

Bác sĩ Lưu kéo tay cô ấy nói: “Cô nhìn thấy chưa, lúc nãy biểu cảm mà đồng chí Thẩm nhìn nha đầu thối đó, rõ ràng là không đúng lắm, cũng không biết làm sao mà nha đầu này lại quyến rũ được đồng chí Thẩm, bác sĩ Hứa, tôi nói cô nghe, cô phải nắm chắc vào, nha đầu thối đó nhanh mềm nhanh miệng, còn có khuôn mặt mê hoặc nữa, cô để cho nhiều cô gái như thế ở bên cạnh đồng chí Thẩm, cẩn thận đến lúc đó lại hối hận, không bằng nhanh chóng nghĩ cách đưa cô ấy đi đi.

Hứa Quan Quan thở dài một hơi, quả nhiên, cho dù là làm nghề gì, nhân phẩm đều chênh lệch không đều nhau.

“Bác sĩ Lưu, đúng là tôi thích Thẩm Trình, nhưng mà Hứa Quan Quan tôi cũng có sự kiêu ngạo của riêng mình, tôi bám lấy anh ấy, theo đuổi anh ấy, được dựng nên khi anh ấy chưa có đối tượng, không có người mình thích, tôi nghĩ rằng tôi vẫn còn cơ hội trên tiền đề đó.”

“Nếu như anh ấy thực sự thích bác sĩ Giang, vậy tôi cũng nhận thua, đưa đi cái gì chứ, Hứa Quan Quan tôi cũng không phải không gả đi được, mà phải vì một người đàn ông có trái tim đã không còn thuộc về mình mà dựng nên danh tiếng cho bản thân mình, hơn nữa, đàn ông mà cướp được, liệu có đáng tin cậy không?”

Thẩm Trình kiên trì không thay đổi, Hứa Quan Quan sẽ không hối hận vì đã thích anh.

Nếu như trong lòng anh ấy có người khác, còn có thể bị cô cướp mất, vậy cô sẽ cảm thấy thứ mà mình cướp được là rác thải.

Ánh mắt như thế, Hứa Quan Quan sao có thể không hiểu chứ.

Cô rơi vào bể tình với Thẩm Trình, Thẩm Trình lại rơi vào bể tình với bác sĩ Giang.

Nói không buồn là giả, nhưng mà thua với người vừa xinh đẹp vừa tốt tính như bác sĩ Giang, cô cũng không có cảm giác thua một cách oan uổng.

Nhưng mà không biết bây giờ năng lực của cô ấy như thế nào.

Nhưng mà đồ đệ của ông bác sĩ Trương Khởi Tiên, còn được đích thân ông nội Thẩm giới thiệu, sao có thể kém được chứ?

DTV

Rõ ràng là bác sĩ Lưu không ngờ Hứa Quan Quan lại đàn gảy tai trâu như vậy.

Vẻ kiêu căng thường ngày đâu rồi?

Sự kiêu ngạo của thiếu nữ thiên tài đâu rồi?

Cho chó ăn rồi sao?

Đàn ông còn không cướp được, còn kiêu ngạo cái răm.

Mặt khác ở bên này, trong phòng bệnh, chỉ còn lại ba người Giang Niệm Tư, Thẩm Trình, và cả giang bằng vũ.

Giang Niệm Tư đưa thuốc đã sắc xong cho anh: “Uống đi”

Thẩm Trình đưa tay ra nhận lấy, góc ngoài mắt của đôi mắt đào hoa mê hoặc lòng người đỏ ửng một cách bất thường.

Anh nhìn Giang Niệm Tư một cái, không c.h.ế.t tâm hỏi: “Cái số điện thoại đó, cô thực sự là không cẩn thận mà xoá mất sao?”

Giang Niệm Tư gật đầu: “Là không cẩn thận, nhưng mà, là vì tôi không tận lực mà đi để ý mấy cái thứ này”

Nhìn vào đôi mắt hạnh xinh đẹp của cô, Thẩm Trình quyết định phớt lờ những lời sau chữ “nhưng mà”.

Khoé môi anh cong lên thành một đường, nhìn cô chỉ mặc một bộ sườn xám trên người, lo lắng hỏi: “Cô không lạnh sao?”

Giang Niệm Tư đương nhiên là lạnh, còn chẳng phải vì không tìm thấy quần áo ở chỗ anh cô sao?

Tiểu Lưu định lát nữa đi lấy cho cô.

Thẩm Trình họ một tiếng: “Nếu như cô không để ý, mặc của tôi trước đi.

“Tôi để ý.

Giang Bằng Vũ ở bên cạnh nói với giọng điệu âm u.

Khuôn mặt của Thẩm Trình hiện lên nụ cười dịu dàng, quay đầu nhìn về phía Giang Bằng Vỹ, giọng điệu dịu dàng chưa từng có: “Bằng Vỹ, sao mà anh không quan tâm em gái anh chút nào vậy, anh không nhìn thấy cô ấy lạnh đến mức màu môi cũng thay đổi rồi sao?”

Giang Bằng Vũ quay đầu lại nhìn anh: “Có thể nói chuyện bình thường được không?”

Nếu không được thì anh ta sẽ ra tay.

Không thể tiếp tục dùng giọng điệu lạnh lùng sao?

Tại sao tự nhiên lại dịu dàng với anh ta?

Khiến anh ta luôn cảm thấy thằng nhãi này không kìm nén được cái rắm gì.

Trong mắt Thẩm Trình chứa vẻ đe doạ: “Vậy tốt nhất là anh đừng gây chuyện.

Giang Niệm Tư thấy hơi buồn cười, cô phát hiện khi Thẩm Trình trở nên mê gái, cũng rất đáng yêu.

Lúc trước cô thèm muốn nhan sắc của anh, những chỉ là thèm muốn khuôn mặt đó, vẫn có thể làm việc bình thường.

Thẩm Trình đối mặt với cô, cả người đều trở nên kỳ lạ, sau khi bày tỏ tâm ý, anh không còn che giấu sự để tâm của bản thân nữa.

Lẽ nào anh không phải là đoá hoa cao lãnh sao?

Tiếng cười lanh lảnh êm tai như chuông bạc, lúc này Thẩm Trình mới phát hiện Giang Niệm Tư đang cười anh.

Khuôn mặt đẹp trai bỗng nhiên đỏ bừng.

Sau khi Giang Niệm Tư đỡ giang bằng vũ rời đi, Thẩm Trình đắp chăn lên người mình.

Nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn nản lòng mà xuống giường, lấy áo khoác quân đội chưa mặc bao giờ ra, bước đi tập tễnh đến phòng của Giang Bằng Vũ.

Giang Niệm Tư không chỉ chữa bệnh cho Thẩm Trình mà còn chữa cho cả Giang Bằng Vũ.

Lúc Thẩm Trình đến, đúng lúc Giang Niệm Tư bôi thuốc xong cho Giang Bằng Vũ.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, giang niệm vũ đi ra bên ngoài.

Nhìn thấy Thẩm Trình, Giang Niệm Tư lập tức nộ khí bốc lên trên đầu.

DTV

“Chẳng phải đã bảo anh cứ ngoan ngoãn nằm đó nghỉ ngơi sao? Sao lại ra đây thế này? Anh không cần cái chân nữa à”

Cô có hơi tức giận, giận anh không để ý đến chân của mình.

Cô nghĩ đến Thẩm Trình ảm đạm tăm tối ở trong giấc mơ, không nhịn được mà nghĩ, cuối cùng anh bị cắt cụt, có các kiểu nguyên nhân ở trong đó, có phải cũng có phần không để tâm của anh hay không.

Thẩm Trình rất hiếm khi nhìn thấy cô tức giận.

Đối với sự chất vấn nghiêm khắc đầy bất ngờ của cô, nhất thời có hơi ngơ ra.

Anh sững sờ đứng nguyên tại chỗ, một tay chống trên bức tường, khó khăn dùng tay trái chống đỡ trọng lượng của cả cơ thể.

Một tay khác thì cầm áo khoác quân đội, giọng nói của anh thấp xuống trong vô thức: “Tôi chỉ là đến đưa quần áo cho cô, không va vào chân phải”

Sau khi Giang Niệm Tư nói xong thì hối hận rồi.

Bởi vì cô nhìn thấy quần áo ở trong tay anh, cũng cảm thấy người anh gần như chống trên bức tường.

Mà cô còn suy đoán quá mức.

“Xin lỗi”

Cô đưa tay ra nhận lấy quần áo, trong lòng có cảm giác áy náy, làm cho cô không có cách nào nói nặng lời với Thẩm Trình.

Động tác mặc áo khoác quân đội anh đưa cho một cách tự nhiên, sau đó im lặng đi tới đỡ anh: “Tôi đưa anh trở về nghỉ ngơi.

Thẩm Trình không nỡ dồn hết lực lên trên người cô.

Quay đầu nhìn tóc trên đỉnh đầu của cô, Thẩm Trình vuốt nhẹ ngón tay tròn vô thức, vừa nãy anh, có phải làm sai rồi không?

Giang Niệm Tư đỡ anh nằm lên trên giường, lại nói lần nữa: “Xin lỗi, lúc nãy tôi không nên hung dữ như thế với anh, tôi tưởng rằng anh không nghe lời giống như anh tôi.”

Bệnh nhân không nghe lời, luôn luôn dày vò bản thân, đây cũng là vấn đề khiến bác sĩ đau đầu.

Sở dĩ nổi giận với Thẩm Trình, là bởi vì lúc chữa bệnh cho Giang Bằng Vũ, anh ta luôn luôn đi tới đi lui, còn nói không sao hết, bệnh nhẹ.

Giang Niệm Tư trách mắng anh ta, vừa ra ngoài lại nhìn thấy Thẩm Trình, tính khí cũng tự nhiên không cách nào thu lại.

Điều này khiến cho giang niệm vũ cảm thấy rất khó hiểu, không hiểu kiểu gì.

Bởi vì cô chưa bao giờ nổi giận với bệnh nhân.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 117: Chương 117



Cảm giác trong bất tri bất giác, dường như cô đã coi Thẩm Trình giống như người của mình.

Thấy đôi mắt áy náy của cô, trong lòng Thẩm Trình thấy không nỡ.

“Bác sĩ Giang, cô không cần phải xin lỗi, là do tôi không ngoan ngoãn nghe lời cô, cô vất vả chạy đến đây khám bệnh cho tôi như thế, tôi không nên tuỳ hứng”

Giọng nói của anh trầm thấp mê hoặc lòng người, rất có sức quyến rũ.

Giang Niệm Tư nhìn anh một cái, cảm giác anh có vẻ đáng thương, tội nghiệp.

Lòng mềm đi một cách khó hiểu.

Thấy một nhúm tóc dựng lên trên đầu anh, đưa tay ra trong vô thức, vuốt nhúm tóc đó xuống giúp anh.

Thẩm Trình nghi ngờ nhìn cô.

Giang Niệm Tư nhận ra không đúng, bình tĩnh thu tay lại, cười nói: “Anh không cần giải thích hộ tôi, là vấn đề của tôi, với cả...”

Cô kéo kéo chiếc áo khoác quân đội trên người, khuôn mặt nở nụ cười: “Rất ấm áp, cảm ơn.

Cô nói, cảm ơn...

Cô còn cười với anh nữa, cười dịu dàng như vậy.

Thẩm Trình ôm lấy cái chăn, nét mặt lạnh lùng cứng nhắc mềm đi, chỉ còn lại nụ cười ngốc nghếch.

Tình hình bên này ổn định, Giang Niệm Tư gọi điện thoại cho nhà khách, nhờ người ở nhà khách đến tiệm quần áo Tuyết Niệm bảo Đinh Hồng Mai nghe điện thoại.

Lúc này Đinh Hồng Mai đang gội đầu cho người khác ở phòng khám Đức Nguyên.

Chuyện là như thế này, bà qua đây tìm mẹ chồng lấy thuốc cảm, sau đó nghe thấy một người phụ nữ đang trách mắng con gái của bản thân.

Lời của người đó là như thế này.

“Nha đầu con đó, sao mà sống c.h.ế.t không nghe lời mẹ khuyên vậy hả? Là mẹ không cho con đọc sách sao? Điều kiện nhà chúng ta như thế, con và anh con, chỉ có thể cung cấp được cho một đứa đi học, anh con là con trai, cho dù thành tích của nó không tốt đi chăng nữa, nhà chúng ta cũng không thể huỷ hoại tiền đồ của nó, con nói xem sau này con sẽ gả cho người khác, sẽ hưởng phúc ở nhà người khác, sao mà có thể chôn ba mẹ được chứ?”

Nha đầu đó bất mãn, tủi thân: “Nhưng mà con xếp hạng một ở trường bọn con, anh con còn chẳng thi đủ điểm đạt.

“Vậy thì làm sao? Chỉ cần anh con học xong cao trung, sau này làm giáo viên cũng không thành vấn đề. Con đừng trách mẹ bất công, muốn trách thì phải trách con không phải là con trai, chỉ là một đứa con gái, cả đời này của mẹ, chỉ trông cậy vào anh con thôi.”

Vốn dĩ Đinh Hồng Mai nghĩ rằng, chuyện không liên quan đến mình, không cần phải đi phiền.

Nghe thấy người đàn bà c.h.ế.t tiệt đó càng nói càng vô lý, bà không nhịn được nữa.

Xắn tay áo lên ngồi xuống trước mặt người phụ nữ đó, không khách khí nói: “Em gái này, em nói những lời này không còn là lời nói của con người nữa rồi, các lãnh đạo còn nói phụ nữ có thể gánh vác nửa bầu trời đấy, sao đến nhà đầu này của em lại không đáng giá nữa rồi. Còn sau này sẽ hưởng phúc ở nhà người người khác nữa, không có văn hoá không có bản lĩnh gì hết, điều kiện nhà mẹ đẻ còn không tốt, em nói cho tôi coi, gả cho người ta, con bé có thể hưởng phúc gì? Chỉ có thể bị người ta coi là giúp việc sai bảo”

Thấy người phụ nữ đó muốn phản bác, Đinh Hồng Mai giơ tay lên ngăn lại lời nói của bà ta.

“Trước hết em đừng nói gì cả, nghe tôi nói hết đã, tôi nghe thấy theo ý của hai mẹ con cô, con gái của cô có thành tích tốt, con trai em thì học kém đúng không? Nếu đã như vậy, vậy thì cho con gái đi học, đừng cho rằng con gái đi học không có tác dụng gì, không hiếu thuận được với hai người. Đó là bởi vì điều kiện của con gái không tốt, nếu như các người đối xử tốt với con bé, sau này con bé có triển vọng rồi chắc chắn sẽ không quên các người, con trai học hành không tốt, tốt nhất cũng chỉ như thế, không kiếm được bao nhiêu tiền”

DTV

Cuối cùng người phụ nữ đó không nhịn được nữa.

“Có thể giống nhau sao? Sau này con gái phải gả cho người khác, tiền kiếm được đều phải đưa cho nhà chồng, nếu như đưa cho nhà mẹ đẻ, nhà chồng không thể nào cãi nhau không dứt với nhà chúng tôi.”

“Cái em nói là trong tình huống con gái không có triển vọng gì, nếu như thành tích của con gái nhà em tốt, sau này tìm một công việc tốt, vừa có tiền lại vừa có thể diện, có sức khoẻ tốt, tiền thì tự mình cầm, nhà chồng có ai dám coi thường con bé chứ? Con bé muốn nhìn ai thì nhìn người đó.”

Người phụ nữ đó vẫn muốn nói gì đó, Đinh Hồng Mai lại nói tiếp: “Từ đây đi theo hướng bên trái, có một tiệm quần áo Tuyết Niệm, là do con gái tôi mở đấy, con gái tôi học rất giỏi, thông minh, trong đầu luôn nghĩ cách để kiếm tiền. Điều kiện cuộc sống của cả nhà tôi, đều là nhờ có con gái tôi cải thiện, bây giờ trong thôn ai cũng ghen tị tôi nuôi được một đứa cái gái tốt, ai dám nói tôi thiệt chứ?”

Tiệm quần áo Tuyết Niệm, người phụ nữ đó biết.

Trang trí theo dáng vẻ rất cao cấp, bên trong đều là những bộ quần áo đẹp.

Bà ta không nhịn được hỏi: “Vậy con gái chị có đưa tiền kiếm được cho mọi người tiêu không?”

“Em điếc sao, tôi nói rõ ràng như thế mà vẫn hỏi, hơn nữa con gái gái tôi còn có cơ hội được vào bệnh viện quân khu làm bác sĩ đó, em nói có con gái như thế này, nói ra ngoài thì có hãnh diện không cơ chứ? Tốt hơn cả đứa trai không có chút tiền đồ gì nhiều”

Làm bác sĩ ở bệnh viện quân khu.

Vậy thì đúng thật là rất giỏi.

Nếu như con gái bà ta cũng có thể vào bệnh viện quân khu làm bác sĩ, vậy thì thực sự là làm rạng rỡ tổ tông rồi.

DTV

Khuôn mặt người phụ nữ đầy vẻ xiêu lòng, không nhịn được nhớ lại lời giáo viên chủ nhiệm của con gái đã nói.

Nói con gái bà ta thông minh biết làm việc, sau này nhất định có thể làm ra chuyện lớn, khuyên bà ta cho con gái tiếp tục đi học.

Đinh Hồng Mai nhìn về phía cô gái đó: “Nha đầu, cháu nói cho thím biết, nếu như mẹ cháu cho cháu đi học, sau này cháu có hiếu thuận với bà ấy không?”

Khó khăn lắm mới có được cơ hội, nha đầu đó khóc đến mức nước mũi nước miếng chảy thành dòng: “Cháu sẽ hiếu thuận, cháu nhật định sẽ hiếu thuận, mẹ, xin mẹ cho con đi học đi, con muốn đi học, muốn có bản lĩnh, nếu như mẹ sợ con ga cho người khác không hiếu thuận mẹ, vậy sau này con không gả đi nữa”

“Nói bậy, sao có thể không gả đi chứ?”

Người phụ nữ đó thấy con gái đến là lời nói không gả đi nữa cũng nói ra được, không nhịn được thở dài một hơi.

Bà ta đúng là trọng nam khinh nữ, nhưng mà bà ta cũng quan tâm đến con gái mình.

Chỉ là điều kiện có hạn, bà ta chỉ có thể chọn con trai bảo bối của bản thân.

Nhưng mà cẩn thận suy nghĩ lại, quả thật con trai không phải là người có khiếu học hành.

“Bỏ đi, bỏ đi, mẹ về bàn bạc với ba con”

Người phụ nữ dẫn con gái rời đi, Đinh Hồng Mai nhìn rồi thở dài một hơi.

Bà cụ Lương ở một bên giã thuốc: “Cháu nói mấy điều này, vận mệnh của nha đầu này, chưa chắc đã có thể thay đổi được.

Đinh Hồng Mai nói: “Cháu chỉ là không nhìn nổi cái dáng vẻ mấy bà ấy không coi con gái ra gì, không nhịn được, không cần quan tâm có tác dụng hay không, dù sao cháu không nghe nổi, hi vọng có thể có một chút tác dụng, ây dô, đúng là nha đầu đáng thương”

Giang Niệm Tư không đợi được Đinh Hồng Mai, nhưng đợi được Giang Tuyết.

Trong điện thoại, Giang Niệm Tư nói tình hình của Giang Bằng Vũ cho Giang Tuyết nghe, bảo Giang Tuyết đừng lo lắng.

Giang Tuyết cũng nói với Giang Niệm Tư, Trần Tuyết Mai đưa theo rất nhiều người đến tiệm quần áo Tuyết Niệm để đặt may quần áo, còn bán vải cho cô ấy nữa.

Nghe thấy giọng điệu vui vẻ của Giang Tuyết, trong lòng Giang Niệm Tư hài lòng cúp điện thoại.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 118: Chương 118



Mà ở một bên khác, nơi nào đó rất xa ở ven huyện Bắc Thành, người đàn ông không có cách nào trở về, đang rơi vào tuyệt vọng sâu sắc.

Anh ấy vừa nghiến răng nghiến lợi mắng chửi Thẩm Trình, vừa thầm thề trong lòng, trở về nhất định sẽ lấy mạng chó của Thẩm Trình.

Trong lòng chỉ muốn nhanh chóng về nhà, mỗi tội tình huống không cho phép.

Thiệu Dương chỉ có thể an ủi chính mình.

Không sao, nha đầu đó có hảo cảm với anh ấy, chắc chắn sẽ không rung động với Thẩm Trình.

Nghĩ tới đây, anh ấy không nhịn được nhìn vào tấm kính có phản chiếu khuôn mặt lấm lem trên đó, lại nghĩ đến dáng vẻ mê người của tên tiểu bạch kiểm Thẩm Trình đó, suýt nữa thì cắn nát cái răng già.

Ba ngày sau khi Giang Niệm Tư chữa trị cho Thẩm Trình, viện trưởng Lục liền gọi cô đến văn phòng.

Đến văn phòng của viện trưởng Lục, Giang Niệm Tư đưa tay gõ cửa.

Nghe được tiếng “vào đi”, Giang Niệm Tư liền mở cửa bước vào văn phòng.

Thái độ của viện trưởng Lục rất hiền lành: “Lại đây, ngồi xuống, để tôi nói chuyện với cô”

Giang Niệm Tư ngồi trên chiếc ghế trước bàn làm việc theo lời.

“Viện trưởng Lục, ông tìm tôi, có chuyện gì vậy?”

Viện trưởng Lục rót cho cô một cốc nước, chiếc bình tráng men trong tay, có cảm giác ấm áp.

“Tôi cùng Thẩm lão tướng quân nói chuyện qua điện thoại” Ông ấy đi thẳng vào vấn đề: “Tôi nghe ông ấy nói, cô đã giải quyết được vấn đề chưa giải quyết được trên đầu gối của ông ấy phải không? Còn có vấn đề không có d*c v*ng của Thẩm Trình, cô cũng chữa khỏi rồi.

Giang Niệm Tử không ngờ viện trưởng Lục sẽ nói ra lời này.

Cô mím môi nói thật: “Tôi đã chữa khỏi chân cho ông nội Thẩm, nhưng tôi không thể đảm bảo 100% về vấn đề không có d*c v*ng của Thẩm Trình”

Kỳ thật cô rất tự tin, nhưng Giang Niệm Tư lại không nói quá đầy đủ, dù sao có quá nhiều yếu tố ảnh hưởng đến vấn đề sinh nở.

DTV

Nhỡ sau này vợ anh tâm trạng không tốt, sau này không có thai, vấn đề lại ở trên ‚ người cô ấy thì sao?

Viện trưởng Lục biết rất rõ rằng các bác sĩ sẽ không bao giờ nói quá đầy đủ.

Ông ấy cười: “Có thể trị khỏi chân cho ông nội Thẩm, đã rất lợi hại rồi, tôi nghe nói, chân của ông nội Thẩm, mới đầu lão bác sĩ Trương nhìn thấy, cũng không có cách nào chữa trị.”

Nhắc đến ông nội Trương, Giang Niệm Tư ấm áp nói: “Thực ra, không phải là ông nội Trương không thể chữa khỏi, ông ấy thậm chí còn chưa xem bệnh cho ông nội Thẩm, lấy năng lực của ông ấy, thật muốn bỏ tâm tư ra nghiên cứu, thì có thể làm cho ông nội Thẩm khỏi hơn một nửa, chẳng qua ông ấy lấy cơ hội chữa trị này để lại cho tôi thôi.

Cô đã sớm nhìn ra, lão gia tử thật ra là y thuật rất lợi hại.

Chỉ là ông ấy lười đi xem bệnh thôi, hay nói cách khác, ông ấy cảm thấy cô có ít kinh nghiệm thực tế, cho nên khi gặp được bệnh khó chữa, ông ấy đều giao hết cho cô.

Nhưng ông ấy sẽ ở bên cạnh quan sát.

Viện trưởng Lục hài lòng nhìn Giang Niệm Tư, thái độ hào phóng bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không nóng nảy, cũng không bởi vì ý thuật xuất sắc của mình mà kiêu ngạo.

Bệnh viện của họ chỉ cần những tài năng như vậy.

Ông Thẩm đã cùng ông ấy nói chuyện qua.

Nói về sau Giang Niệm Tư sẽ báo danh ở đây.

Thành thật mà nói, khi lão tướng quân Thẩm nói với ông ấy là y thuật của cô gái này còn lợi hại hơn so với bác sĩ Trương, ông ấy đã không tin.

Nhưng đúng như lão tướng quân đã nói, y thuật của cô gái này nhất định chỉ kém hơn một chút với bác sĩ Trương.

Viện trưởng Lục suy nghĩ một chút rồi nói: “Chức vụ trưởng khoa Y học cổ truyền vẫn còn trống, nhưng cô vẫn còn trẻ, cho dù có y thuật giỏi, cũng chưa chắc có thể thuyết phục được mọi người. Nếu lần này cô có thể chữa trị cho chân của Thẩm Trình tốt lại như lúc đầu, bệnh viện của tôi sẽ gửi thư mời cô đến làm phó trưởng khoa y học cổ truyền, cô thấy thế nào?”

Điều kiện tiên của viện trưởng Lục, có thể coi là một câu hỏi đánh giá.

Về phần chân của Thẩm Trình, hiện tại các bác sĩ liên quan trọng bệnh viện đang họp, đều kết luận rằng không có cách nào đảm bảo khả năng hồi phục của chân anh sẽ tốt như trước mà không bị ảnh hưởng gì.

Nếu Giang Niệm Tư có thể làm được, vậy thì cô quả thực xứng đáng với vị trí phó chủ chủ nhiệm khoa, người khác cũng sẽ không bất mãn.

Giang Niệm Tư đã từng đạt đến được địa vị cao hơn, có thể nói cô chính là người đại diện có thẩm quyền của cộng đồng y học cổ truyền ở thế hệ tương lai.

DTV

Nhưng cô vẫn rất ngạc nhiên trước cơ hội mà viện trưởng Lục mang lại.

Cô biết rằng vàng sẽ luôn tỏa sáng, nhưng ở thời đại này, thông tin còn kém phát triển.

Nếu không có cơ hội, không có lời giới thiệu, dù có là viên ngọc sáng ngời trong đêm, cô cũng sẽ phải chôn vùi trong đống đổ nát.

Có thể sẽ có một ngày xuất hiện, nhưng chắc chắn sẽ không thể sớm như vậy.

“Cảm ơn viện trưởng Lục, tôi sẽ cố gắng nỗ lục.”

Lục viện trưởng ân cần nói: “Có vẻ như cô rất tự tin, nếu như vậy, vậy chúc mừng cô ngồi lên vị trí phó chủ nhiệm khoa Bác sĩ Lưu tình cờ đến gặp viện trưởng có chuyện muốn nói, đúng lúc Giang Niệm Tư đi vào thì cô ta đã ở ngoài cửa.

Sau khi nghe được lời hứa của viện trưởng với Giang Niệm Tư, bác sĩ Lưu cảm thấy khắp nơi đều không vui.

Phó trưởng khoa?

Thật đúng là một đơn vị liên quan lớn.

Trong bữa trưa tại nhà ăn, bác sĩ Lưu đã hẹn gặp bác sĩ Đỗ phó trưởng khoa Y học cổ truyền.

“Bác sĩ Đỗ, vị trí trưởng khoa đã bỏ trống lâu như vậy rồi, ông nói xem khi nào viện trưởng mới thăng chức cho ông đây?”

Bác sĩ Đỗ là một nam bác sĩ trung niên, cổ hủ và kiêu ngạo.

Nghe xong lời của cô ta, bác sĩ Đỗ nghiêm nghị nói: “Suy nghĩ của viện trưởng, tôi không nắm được, đợi khi nào ông ấy có tâm tư tiếp lại nói.”

“Này, còn chờ khi nào nữa, tôi thấy là, nếu ông không nhanh lên nhắc viện trưởng về vấn đề thăng chức cho ông, bằng không đến lúc nào đó, đều sẽ bị người khác cướp đi mất”

Những gì cô ta nói có ý gì đó, bác sĩ Đỗ khó hiểu nhìn cô ta: “Bác sĩ Lưu, ý của cô là gì?”

“Người gần đây đến bệnh viện của chúng ta, làm cho ồn ào, mọi người đều biết bác sĩ Giang, chắc ông đã nghe qua đi?”

“Đã nghe nói.”

Bác sĩ Đỗ vẻ mặt vui mừng: “Tôi luôn nghe nói y thuật của bác sĩ Trương siêu phàm đến mức có thể gọi là Hoa Đào tái thế. Là học trò duy nhất của lão bác sĩ, cô ấy chắc chắn là một nhân tài tốt, tôi còn đang suy nghĩ có nên hay không tìm cơ hội, cùng viện trưởng nói một chút, nhanh chóng chiêu mộ một nhân tài như vậy.

Bác sĩ Lưu đến đây để gây chuyện, ai ngờ bác sĩ Đỗ lại kính trọng lão bác sĩ Trương đó đến vậy.

Da thịt trên mặt cô ta run rẩy dữ dội.

“Ồ, bác sĩ Đỗ là người tốt bụng, nhưng người khác không nghĩ vậy, người ta đã hạ quyết tâm đến khoa Đông y của bệnh viện chúng ta, vị trí muốn làm đều đã suy nghĩ đến rồi, này có quan hệ nến không giống nhau, muốn ngồi vào vị trí nào, cũng có thể ngồi vào vị trí đó”

Bác sĩ Đỗ cổ hủ không hiểu rõ ý của cô ta.

“Cô nói cô ấy đã quyết định đến khoa Y học cổ truyền của bệnh viện chúng ta rồi sao?” Bác sĩ Đỗ vẻ mặt vui vẻ nói: “Quả thực, mối quan hệ rất quan trọng, dù sao cô ấy cũng là học trò thân truyền của lão bác sĩ Trương.”

Bác sĩ Lưu: “...

Cô ta đang nói là Thẩm lão tướng quân.

Bác sĩ Lưu thực sự không thể nuốt nổi việc Giang Niệm Tư làm cô ta xấu hổ trước mặt người khác.

Sau khi suy nghĩ, dứt khoát tăng thêm vài thứ.

“Bác sĩ Đỗ, tại sao ông dầu muối đều không ăn? Ông không hiểu ý tôi sao? Viện trưởng muốn để cô gái tóc vàng đó đảm nhận chức vụ trưởng khoa Đông y của ông, ông không tức giận, nhưng tôi cũng là vì bênh vực kẻ yếu, vì bệnh viện cống hiến nhiều như vậy, năng lực của ông rõ ràng như vậy, vì sao cái ghế trưởng khoa này, phải để cho người khác đến ngồi?”
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 119: Chương 119



Bác sĩ Lưu biết viện trưởng chỉ định để Giang Niệm Tư đảm nhận vị trí phó trưởng khoa.

Nhưng ngoài cửa cô ta chỉ nghe được mấy câu, đến lúc nếu điều tra thật, cô ta có thể nói mình nghe nhầm.

Ý của viện trưởng là muốn đợi cô gái hội hám đó chữa khỏi bệnh cho Thẩm Trình, tạo đà cho cô ta, sau đó sắp xếp một vị trí tốt cho cô ta.

Bác sĩ Lưu muốn bác sĩ Đỗ đưa ra ý kiến để thăng chức trước.

Khi đó chức vụ phó trưởng khoa để trống, chẳng phải tất cả các bác sĩ có năng lực ở trong khoa Y học cổ truyền đều để mắt tới vị trí đó sao?

Cho dù cô gái hôi hám đó thật sự ngồi lên đó thì cũng sẽ làm mất lòng rất nhiều người.

Cô ta đưa ra tuyên bố mạnh bạo như vậy, nghĩ rằng bác sĩ Đỗ sẽ rất tức giận.

Kết quả là bác sĩ Đỗ cổ hủ bỗng nhiên đã nhìn cô ta và nói: “Bác sĩ Lưu, tại sao tôi lại cảm thấy, cô là đang châm ngòi ly gián?”

Bác sĩ Đỗ không biết nói chuyện vòng vo.

Vừa mở miệng, trong đó tràn ngập nghi hoặc làm người khác nghẹt thở.

Bác sĩ Lưu sắc mặt cứng ngắc, đành phải vội vàng giải thích: “Bác sĩ Đỗ, ông đang nói cái gì vậy, làm sao tôi có thể châm ngòi ly gián? Tôi có ý tốt mà suy nghĩ cho ông, nhưng ông lại không biết tốt xấu đến mức còn vu oan cho người khác?”

Bác sĩ Đỗ gật đầu: “Đồng nghiệp đều nói cô thích châm ngòi ly gián, là tôi đã hiểu lầm cô, xin lỗi”

Bác sĩ Lưu: “ “

...

Kẻ ác miệng nào dám nói cô thích châm ngòi ly gián?

Cô ta còn muốn nói gì nữa, bác sĩ Đỗ nói: “Tôi tin vào quyết định của viện trưởng, nếu viện trưởng thật sự để cho bác sĩ Giang làm trưởng khoa, đều đó có nghĩa là trình độ và năng lực của bác sĩ Giang nhất định cao hơn tôi”

Những lời này hoàn toàn ngăn chặn lời bực tức của bác sĩ Lưu.

Bác sĩ Lưu ức chế đến mức mặt đỏ bừng.

Cô ta giận dữ tự hỏi, tại sao mọi người, đều thiếu nghị lực như vậy.

Hứa Quan Quan như vậy, đến ngay cả Đỗ Sùng Hoa cũng như vậy.

Cô ta tức đến phát điên.

Giang Niệm Tư không biết mình lại bị người an bài một lần nữa.

Ở trong căng tin, cô chọn một góc có ít người hơn.

Lời của viện trưởng khiến cô rất hy vọng, tâm trạng của Giang Niệm Tư rất tốt, ngay cả khi ăn cơm cũng nở nụ cười vui vẻ.

Cô xinh đẹp nhưng không tự biết, cô có nụ cười tươi tắn và xinh đẹp như vậy,biết bao nhiêu bác sĩ nam đã bị cô ấy thu hút.

Các bác sĩ nam thậm chí còn nghĩ rằng sẽ thật tuyệt nếu bác sĩ Giang cũng làm việc trong bệnh viện của họ.

Mọi người đều nhìn đến mức ngơ ngác, nhưng Hứa Quan Quan vẫn phát hiện ra.

Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm vào Giang Niệm Tư, Hứa Quan Quan giơ tay sờ cằm mình, là do cô ấy không đủ xinh đẹp sao?

Không, nhất định là đám đàn ông thúi này nhìn nhiều chán.

Cô ấy bưng đĩa cơm ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Giang Niệm Tư dưới ánh mắt ghen tị của các đồng nghiệp nam.

Đĩa cơm đặt ở đối diện Giang Niệm Tư.

Giang Niệm Tư ngẩng đầu nhìn Hứa Quan Quan, đôi mắt trong veo trong trẻo đến mức khiến người ta nhịn không được hô một tiếng.

Hứa Quan Quan lại lần nữa nghĩ rằng, thua bởi cô, thật sự không oan uổng.

DTV

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, trong sáng và quyến rũ này, khiến cô ấy là phụ nữ còn thích chứ đừng nói đến đàn ông.

Giang Niệm Tư thu hồi lại suy nghĩ, cười hỏi cô ấy: “Bác sĩ Hứa có việc tìm tôi sao?”

Hứa Quan Quan đặt đũa xuống, cũng không giấu diếm: “Tôi thích Thẩm Trình”

Um?

Giang Niệm Tư cho là cô ấy tới ra oai với cô, nụ cười trên mặt không hề nhạt phai: “Vậy sao?”

Nụ cười của cô nhẹ nhàng, ôn hòa khiến người ta khó có cảm giác thù địch.

Hứa Quan Quan tới gần cô: “Sao cô lại bình tĩnh như vậy? Tôi nói tôi thích Thẩm Trình”

“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, trái lại đều giống nhau, Thẩm Trình lớn lên trẻ, đẹp trai, còn có tiền đồ, thích anh ấy là điều bình thường”

Hứa Quan Quan cảm thấy khó tin, trong mắt cô lại không hề nhìn thấy một tia địch ý nào.

“Còn cô thì sao, cô có thích anh ấy không?” Hứa Quan Quan hỏi.

Giang Niệm Tư do dự một chút, chậm rãi lắc đầu: “Nói là thích, thì cũng không phải, nhưng tôi có thể khẳng định, cảm giác của tôi đối với anh ấy khác với người khác.

Nếu là người khác, cô chắc chắn sẽ keo kiệt trong việc gần gũi với người sau khi tỏ tình với mình.

Nhưng Thẩm Trình thì khác.

Có lẽ bởi vì ánh mắt của anh quá nóng bỏng và chân thành nên cô không nỡ nhìn anh thất vọng, nên cô có thái độ gần như thoải mái với Thẩm Trình.

“Nói cách khác đó là có cảm giác tốt” Hứa Quan Quan nói: “Tôi cũng thích Thẩm Trình, cô xem điều kiện của tôi cũng không tệ đi? Cô không lo lắng Thẩm Trình bị tôi cướp đi sao?”

DTV

Giang Niệm Tư nhướng mày, cảm thấy bác sĩ Hứa quá thẳng thắn.

“Đàn ông bị cướp đi dễ dàng, tôi.....không hiếm lạ.”

“Xinh đẹp.” Hứa Quan Quan giơ ngón tay cái lên: “Chúng ta đều có ý tưởng giống nhau, tôi còn tưởng rằng tôi nói ra lời này cô sẽ có ác ý với tôi, coi tôi là kẻ xấu.”

Giang Niệm Tử cười nhạt với cô ấy: “Tôi còn tưởng rằng, cô sẽ có ác cảm với tôi.”

“Cái đó không có gì vui, chị gái như vậy xinh đẹp lại có năng lực, tôi nghĩ tìm được một người đàn ông không thua kém Thẩm Trình sẽ không có gì khó khăn, tại sao lại tự hạ thấp bản thân, vì một người đàn ông, biến mình thành cái gai trong mắt người khác.”

Giang Niệm Tư vô cùng ngưỡng mộ phong cách làm việc của cô ấy, đưa tay về phía cô ấy: “Vậy chúng ta làm bạn đi.”

Hứa Quan Quan: “Hả?”

Giang Niệm Tử thẳng thắn nói: “Tôi thích cô.”

Hứa Quan Quan hoảng sợ: “Hả?”

“.....Tính cách” Giang Niệm Tư bổ sung thêm.

Hứa Quan Quan giật mình: “Làm tôi sợ muốn chết.”

Cô ấy mỉm cười đưa tay ra nắm lấy Giang Niệm Tư: “Nào, chúng ta coi như bạn bè đi, tôi đã theo đuổi Thẩm Trình mấy năm nay rồi, nói thật, có lúc tôi gần như bỏ cuộc vì cảm thấy mình không có cơ hội, anh ấy nói không thích tôi là không thích, chưa từng cho tôi sắc mặt tốt. Nhưng cong người của tôi, chưa đến cuối thì chưa từ bỏ, cảm ơn cô đã đến, làm cho tôi c.h.ế.t tâm”

Nghe cô ấy nói vậy, Giang Niệm Tư lắc đầu cười, có lẽ cô ấy đã sớm không thích Thẩm Trình rồi.

Chỉ là trong tâm vẫn còn một chút cố chấp trước đó.

Ở nhà ăn ăn xong, Giang Niệm Tư đi tới phòng của Thẩm Trình.

Cửa mở rộng, Giang Niệm Tư theo thói quen định gõ cửa.

Sắc mặt Thẩm Trình ảm đạm, bởi vì anh đã nằm trên giường mấy ngày, đối với một người lính thường xuyên huấn luyện mà nói, điều này gần như giống như muốn g.i.ế.c anh vậy.

Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh nheo mắt lại, đôi mắt lười biếng lộ ra vẻ lười biếng, khiến khuôn mặt tuấn tú càng thêm quyến rũ.

Giang Niệm Tư sửng sốt một chút, sau đó cười nói: “Sao ánh mắt lại như thế này?”

Thẩm Trình vừa nhìn thấy người tới là cô, ánh mắt liền thay đổi, từ trong đôi mắt hoa đào quyến rũ của anh phát ra một tia sáng: “Bác sĩ Giang, là em Giang Niệm Tư đút hai tay vào túi quần: “Không phải em thì còn có thể là ai?”

Thẩm Trình mím môi, cảm thấy lời nói của cô ẩn chứa một tia thân mật khó tả.

Không nhịn được nụ cười trên môi, Thẩm Trình nói: “Bác sĩ Giang, anh đi dạo được không? Anh thề, nhất định sẽ không động đến chân bị thương.”

Giang Niệm Tư biết anh nhất định đang nằm không thoải mái, nên cô mỉm cười đi về phía anh: “Em giúp anh”

Um?

Thẩm Thành ngơ ngác nhìn cô.

“Em...... đỡ anh?”

Giang Niệm Tư bởi vì vẻ mặt ngốc nghếch của anh mà buồn cười, tại sao sau khi bày tỏ tình cảm lại đột nhiên từ anh lạnh lùng đẹp trai trở thành ngốc nghếch ngây thơ chứ?

Giang Niệm Tư cười, đưa tay về phía anh: “Không thể được sao?”

“Có thể!”

Thẩm Trình hưng phấn nắm lấy tay cô, sợ cô sẽ lấy lại đặc quyền như vậy nếu anh nói quá chậm.

Anh phấn khích đến mức phải mất một lúc anh mới nhận ra mình đang nắm lấy những ngón tay trắng nõn và mềm mại của cô.

Nhìn sang, khuôn mặt trắng nõn của Thẩm Trình bỗng “Ba” một cái liền đỏ bừng, nhưng anh vẫn không nỡ buông ra.

Giang Niệm Tư nhìn rõ từng cử động nhỏ của anh, dùng ngón tay khỏe mạnh, một tay đỡ vai anh, đỡ anh đứng dậy khỏi giường.

Thẩm Trình dựa vào cô gần như toàn bộ cơ thể, yếu đuối không xương.

Giang Niệm Tư: “...Anh định để em cõng anh sao?”

Thẩm Trình đỏ mặt, đứng thẳng lên: “Không cần.”

Ai mà ngờ được, người đàn ông khét tiếng lạnh lùng trong doanh trại lại hành động như một cậu thiếu niên khi gặp người mình thích.

Nếu người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ cười nhạo anh.
 
Back
Top Bottom