Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 70: Chương 70



Hóa ra là nghiên cứu thuốc mới thật.

Đúng là Giang Niệm Tư đã sớm quên đi sự lúng túng ngày đó.

Ai có thể lúng túng vài ngày chứ?

Huống hồ chỉ cần cô không xấu hổ thì người xấu hổ sẽ là người khác.

Cho nên Giang Niệm Tư rất bình thường.

Ngón tay tinh tế nhẹ nhàng kéo vành q**n l*t của anh xuống một chút, cũng dùng thao tác này cho hai bên.

Động tác của cô rất quy củ, gần như không động đến làn da của Thẩm Trình.

Nhưng ở trong tầm mắt của Thẩm Trình, nhìn ngón tay trắng nõn của cô, anh phát hiện mình càng dễ bị tim đập rối loạn.

“Hôm nay trị liệu có thể sẽ hơi đau một chút, anh cố gắng nhẫn nhịn”

Không chỉ có ông cụ mà ngay cả phương án trị liệu cho Thẩm Trình cũng đã được cô điều chỉnh một chút, có thể giúp bọn họ khôi phục nhanh hơn.

“Không sao cả, tôi không sợ đau.

“} Thấy Thẩm Trình nói như vậy thì Giang Niệm Tư “ừ” một tiếng, ngân châm lập tức ghim vào.

Cặp mắt hoa đào đẹp đẽ của Thẩm Trình đột nhiên trợn to.

Đây chính là... Có đau một chút?

Dù là loại người suốt ngày nằm trong mưa b.o.m bão đạn như Thẩm Trình mà còn phải thay đổi sắc mặt.

Loại đau đớn rất kì lạ.

Hoàn toàn không liên quan đến sự đau đớn trên da thịt mà là loại đau từ bên trong, cảm giác căng đau kích động mà mãnh liệt.

Thẩm Trình đau đến mức nắm chặt hai tay vào hai bên tay vịn trên ghế, hít một hơi thật sâu.

Giang Niệm Tư sửa lại phương án, cũng vì cân nhắc đến thân phận quân nhân của Thẩm Trình, anh có thể chịu đau cho nên cô mới chuyển sang phương án này giúp anh nhanh chóng hồi phục hơn.

Nếu như đau đớn chia làm 10 cấp, phụ nữ sinh con ở cấp mười thì loại đau đớn này phải ở cấp tám.

Giang Niệm Tư nhìn mu bàn tay đang giữ c.h.ặ.t t.a.y vịn nổi gân xanh của anh thì ấm giọng an ủi nói: “Kiên trì một chút, sẽ rất nhanh Miệng bên trên nói lời nhẹ nhàng an ủi nhưng tay phía dưới lại hoàn toàn không mềm lòng, ngân châm được đ.â.m chính xác, cảm giác đau đớn lại truyền đến một lần nữa.

Vẫn còn phải đ.â.m thêm mấy kim châm, nhưng bởi vì đau đớn mà anh quá lo lắng. Giang Niệm Tư không thể không nói vài lời để dời đi sự chú ý của anh.

“Năm nay Thẩm tiên sinh bao nhiêu?”

Thẩm Trình: “Hai mươi sáu”

“A, vậy thì cũng đến tuổi kết hôn rồi, Thẩm tiên sinh có đối tượng chưa?”

Đối tượng?

Thẩm Trình nghĩ đến cái gì đó, anh nhắm mắt lại, không nhìn cô: “Không có... ôi”

Giang Niệm Tư lại đ.â.m một châm.

Thẩm Trình tự nhận khả năng chịu đau của mình vô cùng tốt, nhưng anh cũng bị giày vò đến không nhẹ, đầu đầy đổ mồ hôi, lồng n.g.ự.c cũng liên tục chập trùng vì thở gấp.

Giang Niệm Tư “A” một tiếng: “Vẫn còn chưa tìm đối tượng là bởi vì vấn đề s.i.n.h d.ụ.c sao?”

Xem như, cũng không phải...

Bởi vì nguyên nhân này nên anh không có ý định kết hôn, có thể cho dù không có nguyên nhân này thì bây giờ anh cũng chưa kết hôn.

Bởi vì cho đến bây giờ anh vẫn chưa gặp được người phụ nữ khiến anh động lòng.

Không, không nên nói cho đến tận bây giờ...

Anh vô ý thức mở mi mắt nhìn về phía cô.

Sau đó tiếp tục nói sang chuyện khác: “Có lẽ không bao lâu nữa là tôi có thể chữa khỏi chứng bệnh này cho anh, đến lúc đó, anh có thể thử một chút.”

Cô cũng thuận miệng nói như vậy để tìm chủ đề hay đổi lực chú ý của anh, tránh để anh chú ý đến cây kim tiếp theo cô đ.â.m vào.

Nhưng khi Thẩm Trình nghe thấy lời này thì anh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. “Thử một chút?”

Cái này thì thử như thế nào?

DTV

Anh không thể sinh con, chẳng lẽ nếu muốn nghiệm chứng bệnh của anh khỏi chưa thì anh nên đi tìm phụ nữ thử xem người ta có mang thai được hay không sao?

Gặp quỷ, cô mới mười tám tuổi, sinh con cái gì chứ, cô còn chưa đủ tuổi kết hôn theo luật pháp.

Dừng lại!

Thẩm Trình lại ý thức được một lần nữa, anh coi cô trở thành đối tượng của mình từ lúc nào thế... Có bệnh!

“Oi. “

Một châm cuối cùng cũng xong, Giang Niệm Tư cũng không có ý thức được lời cô nói có gì không thích hợp.

Thậm chí là cô đã quên mất mình nói cái gì.

Dù sao lực chú ý của cô cũng đang ở việc châm cứu chữa bệnh.

Nhìn đầu anh đầy mồ hôi nhưng từ đầu đến cuối vẫn không kêu đau một tiếng nào, Giang Niệm Tư vô cùng bội phục sự nhẫn nại của anh.

Cô cầm khăn lông ướt nhẹ nhàng lau mồ hôi trên mặt anh.

Không chỉ đối với anh, mỗi một bệnh nhân nào không thoải mái thì cô cũng sẽ cố gắng làm một chút gì đó để khiến bệnh nhân thoải mái, ví dụ như rót cho họ cốc nước hoặc lau mồ hôi cho họ.

Thẩm Trình rất đau, ray rứt đau, thậm chí còn đau hơn việc khâu lại vết thương mà không dùng thuốc tê.

Nhưng sự nhẫn nại của anh lại đáng kinh người, nếu chỉ nhìn sắc mặt của anh thì đúng là không thể nhìn ra.

Chỉ là một gương mặt gầy đẹp trai căng thẳng, cặp mắt đào hoa hấp dẫn người khác từ trước đến nay cũng hiện lên chút nghiêm túc.

Giang Niệm Tư lau mồ hôi cho anh, anh ngửi thấy một mùi thơm như có như không.

Mùi thơm kia rất nhạt rất nhạt, bởi vì cô giơ tay lên lau mồ hôi cho anh cho nên anh mới có thể ngửi được.

Cô tới gần khiến Thẩm Trình không còn để ý đến cơn đau ở phần bụng nữa.

Tầm mắt anh nhìn về phía cô.

DTV

Cô cúi thấp đầu, đang nghiêm túc giúp anh lau mồ hôi, son môi đỏ tươi, nhẹ nhàng cong lên, trong mắt như đang có sự lo lắng cho anh.

Thẩm Trình giống như nhập ma, anh cảm thấy cô đối xử với mình khác với những người khác.

Ánh mắt giống như là dính vào bờ môi bắt mắt của cô, Thẩm Trình cảm thấy mình không phải thứ gì tốt, hung hăng nhắm lại mắt.

Giang Niệm Tư cho là anh quá đau, có chút sợ anh chịu không nổi: “Thẩm tiên sinh, nếu không thì tôi cho anh uống chút thuốc giảm đau nhé?”

“Có thuốc giảm đau sao?” Thẩm Trình hỏi.

Giang Niệm Tư gật đầu một cái: “Có, hiệu quả nhanh, nhưng mà trong đó một vị thuốc có thể sẽ làm giảm công hiệu của loại thuốc tôi bôi cho anh”

Dược tính trung hoà bị làm yếu đi, chắc chắn hiệu quả cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.

Thẩm Trình cắn chặt răng, gạt ra hai chữ từ trong hàm răng: “Không cần”

Phần cằm lạnh lẽo cứng rắn của anh có mồ hôi trượt xuống, Giang Niệm Tư nhìn anh có thể nhịn được thì trong lòng tràn đầy bội phục với anh.

Không hổ là nam chính trong sách.

Khăn mặt nhẹ nhàng lau mồ hôi trên cằm của anh, Giang Niệm Tư không chú ý tới, ngón út của cô không cẩn thận xẹt qua cằm của anh.

Da thịt chạm nhau mang đến một tia run rẩy.

Thẩm Trình phát hiện bác sĩ Tiểu Giang trước mắt của hiệu quả giảm đau cho anh.

Bởi vì hơn phân nửa lực chú ý của anh đều rơi vào trên người cô.

Cô áp sát quá gần, lúc cô lau mồ hôi cho anh, gần như anh chỉ cần ngẩng đầu lên một cái là có... hôn đến cô.

Suy nghĩ này thoáng qua, Thẩm Trình lại phỉ nhổ chính mình trong lòng một lần nữa.

Tự dưng có tâm tư với cô gái người ta, sau khi xảy ra thì không thể ngăn cản được, lúc nào cũng chỉ biết suy nghĩ lưu manh.

Quá trình này có chút giày vò, cũng may Thẩm Trình kiên trì được.

Giang Niệm Tư lấy châm ra, cô cảm nhận được cơ thể của anh hoàn toàn trầm tĩnh lại.

“Tôi sẽ bó thuốc cao cho anh, Thẩm tiên sinh, anh yên tâm, chỉ đau lần này, các lần trị liệu sau sẽ không còn đau như thế nữa, trở về nhớ là không được động vào thuốc, cả ngày hôm nay cũng không thể tắm rửa”

Thẩm Trình nhấc mi mắt, cặp mắt đào hoa nhiễm lên một màu đỏ ửng.

Anh nhìn cô cúi đầu nghiêm túc bó thuốc cho mình, đưa tay che mặt của mình lại.

Đàn ông nảy sinh tình cảm với phụ nữ là chuyện bình thường.

Nhưng thứ không bình thường là cô nhóc quá nhỏ, mới mười tám tuổi.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 71: Chương 71



Anh lớn hơn người ta tận tám tuổi.

Anh thấy không quan trọng, nhưng người ta sẽ nghĩ như thế nào?

Giang Niệm Tư thoa thuốc cho anh, vừa cười vừa nói: “Anh nằm đây nghỉ ngơi một chút”

“Ừ.”

Anh nói một tiếng từ trong cổ họng.

Tưởng Tân Lệ thấy cô đi ra mà trong phòng khám không có những bệnh nhân khác cho nên lập tức tiến lên hỏi thăm: “Bác sĩ Giang, không sao chứ?”

Bà ấy vừa mới nghe thấy tiếng con trai r*n r*.

Bà ấy biết khả năng nhịn đau của con trai mình.

Biết người nhà lo lắng, Giang Niệm Tư giải thích nói: “Hôm nay cháu có sửa lại phương án trị liệu, quá trình có chút đau nhưng mà hiệu quả sẽ tốt hơn, dì yên tâm, không sao cả.”

“Ừ, vậy là tốt rồi.

Tưởng Tân Lệ nhớ tới chuyện của con trai, bà ấy lập tức cười cười lôi kéo Giang Niệm Tư nói vài câu về việc nhà.

DTV

Nói một chút, liền nhảy vọt đến chuyện tìm đối tượng.

Tưởng Tân Lệ hỏi: “Bác sĩ Giang, dì thấy cháu cũng không còn nhỏ nữa, cháu đã tìm người yêu chưa?”

Rõ ràng tuổi vẫn còn rất nhỏ, mới mười tám tuổi.

Nhưng niên đại này chính là như vậy, mười tám tuổi tìm người yêu cũng không phải chuyện lạ, đừng nói tìm người yêu, ngay cả kết hôn cũng có rất nhiều.

Giang Niệm Tư cũng chỉ coi là bà ấy đang nói đến việc nhà, cười nói: “Nào có nhanh như vậy, không vội, cháu vẫn còn chưa tính đến chuyện này Nghe thấy Giang Niệm Tư không giống nói dối thì gương mặt của Tưởng Tân Lệ cười tựa như hoa. Lại hỏi: “Vậy bác sĩ Giang có yêu cầu gì với đối tượng không?”

Dáng vẻ của bà ấy giống như đang hóng hớt, hoàn toàn không có dáng vẻ như chuyện này có liên quan đến con trai mình.

Cũng chỉ sợ còn chưa nói gì thì con gái nhà người ta đã tránh mặt con trai mình.

Giang Niệm Tư thật sự không có yêu cầu nào.

Nhưng mà cô cũng đã từng tưởng tượng xem mình thích một người đàn ông như thế nào.

“Muốn người thật cao, 1m8 trở lên.

Con mắt của Tưởng Tân Lệ lóe sáng, 1m8 trở lên, con trai mình phù hợp.

“Cũng phải nhìn đẹp trai.” Giang Niệm Tư cười: “Cháu thích những người có vẻ ngoài đẹp.”

Nếu có dáng dấp đẹp thì lúc nhìn sẽ thấy cảnh đẹp ý vui, không tệ, cô chính là người nông cạn như vậy.

Ánh mắt của Tưởng Tân Lệ dáng lên lần nữa giống như hàn điện.

Không phải dáng dấp cẩu vật nhà bà ấy cũng rất đẹp sao?

“Còn muốn phải có khí khái đàn ông, phải hào phóng, quan trọng nhất là phải đối xử tốt với cháu”

A, Tưởng Tân Lệ kích động rồi, giống như con dâu đã đến tay.

Cách một tầng rèm, Thẩm Trình đã nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của hai người.

Môi mỏng của anh hơi hơi cong lên, đôi mắt đào hoa đẹp để có tia ý cười không dễ phát hiện.

“Cái đó...về tuổi thì sao, có yêu cầu gì không?” Tưởng Tân Lệ thấp thỏm hỏi thăm vấn đề quan trọng nhất.

Tuổi sao?

Giang Niệm Tư nghĩ nghĩ, sau đó đưa ra một phạm vi tiêu chuẩn.

“Không thể nhỏ hơn cháu một ngày nào, lớn hơn cháu đi, dưới 5 tuổi”

“Ôi”

Nhất tiễn xuyên tim, còn là hai trái tim.

Một bên là Tưởng Tân Lệ, một bên là Thẩm Trình.

Dưới năm tuổi...

Sắc mặt Tưởng Tân Lệ có chút cứng ngắc, hơi có vẻ lúng túng hỏi: “Đàn ông lớn hơn phụ nữ nhiều tuổi thì mới biết được thương vợ, cháu không cảm thấy lớn hơn sáu bảy tuổi cũng rất tốt sao?”

Thậm chí bà ấy còn không dám nói tám tuổi, chỉ sợ làm bại lộ tâm tư của con trai.

Bảy tuổi?

Ừm ~ Giang Niệm Tư lắc đầu: “Quá già rồi, không có đề tài chung”

“Suu.”

Lần này, một mũi tên xuyên qua tâm can tỳ phổi thận.

Một tia ý cười vi diệu trong mắt Thẩm Trình hoàn toàn thu liễm, môi mỏng cũng nhấp trở thành một đường thẳng.

Rất... Già sao?

Tưởng Tân Lệ cùng Thẩm Trình đều không hiểu một đạo lý.

Chỉ cần là thứ gì đó không trái với nguyên tắc và ranh giới đặt ra thì tất cả có thể thay đổi khi gặp người mình thích.

Ánh mắt Tưởng Tân Lệ liếc qua hoa rèm, cảm thấy não mình giật giật đau.

Bà ấy cảm thấy tám tuổi không phải vấn đề lớn.

Nhưng con trai lại để ý vấn đề này. Cho nên bà ấy mới muốn để con trai nghe lời của bác sĩ Tiểu Giang một chút.

Bà ấy cảm thấy chồng hơn vợ tám chín tuổi cũng là chuyện bình thường. Hoàn toàn không ngờ con gái nhà người ta lại cảm thấy quá già.

Sọ não phát đau.

Nếu tư tưởng của con trai có vấn đề thì bà ấy còn có thể uốn nắn, nhưng con gái người ta có tiêu chuẩn riêng, bà ấy có thể uốn nắn như thế nào đây?

Được rồi được rồi, con cháu tự có phúc của con cháu, bà ấy mặc kệ.

Bà ấy phải học được cách tu thân dưỡng tính. Không phải chỉ là con trai không tìm thấy con dâu sao?

Có gì ghê gớm đâu?

Dù sao thì cũng không phải bà ấy không tìm thấy đối tượng.

Buổi chiều Triệu Phương Như tới lấy kem dưỡng da tay.

Giang Niệm Tư đưa cho cô ấy 15 bình.

Có mười ba bình dành cho khách hàng khác, hai bình là cho Triệu Phương Như.

Giang Niệm Tư mở cái nắp ra ngửi ngửi:”Thơm quá nha”

Đó là một loại mùi thơm chỉ được ngửi thấy khi xích lại gần, hương vị rất dễ chịu, nhưng mà không nồng đậm.

“Dùng kem dưỡng ra tay này xong thì tay sẽ trắng nõn như tay cô sao?”

“Không thể!”

Giang Niệm Tư sợ cô ấy ôm lấy ảo tưởng không thực tế cho nên khẳng định nói: “Hiệu quả của kem dưỡng da tay chỉ là để làn da trở nên tinh tế tỉ mỉ mềm mại hơn, bởi vì có tác dụng bổ sung nước, nếu sử dụng lâu dài thì có thể trắng lên nhưng mà không có hiệu quả như tay tôi được, bởi vì tay của tôi bôi kem dưỡng trắng da.

Ôi, ra là vậy.

Triệu Phương Như lập tức cảm thấy có chút tiếc nuối ở trong lòng, nhưng sau khi tỉ mỉ nghĩ lại thì lại cảm thấy kem dưỡng da tay này là quà tặng, là hàng miễn phí, làm sao có thể bắt bẻ được.

Giang Niệm Tư cam lòng dùng kem dưỡng trắng bối da tay, nhưng Triệu Phương Như lại không nỡ.

Cô ấy vui vẻ cất kem dưỡng da tay.

Sau đó lại xoay một vòng trước mặt Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, cô có phát hiện tôi đẹp hơn rồi không?”

Cô ấy đang mặc bộ váy mà Giang Tuyết làm.

Trong khoảng thời gian này, Triệu Phương Như đã thoa kem dưỡng trắng, lại thêm điều dưỡng khí sắc cho nên làn da đã tốt hơn rất nhiều, bóng loáng vuông vức, cũng trắng.

Chỉ là không trắng bằng Giang Niệm Tư.

Dáng người cô ấy cao gầy, khi cô ấy mặc chiếc váy này, đúng là khiến Giang Niệm Tư cảm thấy cô ấy đã thay đổi rất nhiều.

“Thật xinh đẹp.

Cô không hề keo kiệt mà khích lệ, dù sao thì đây cũng là khách hàng lớn của cô.

Được một người vô cùng xinh đẹp khen ngợi khiến Triệu Phương Như rất vui vẻ, còn có một chút ngượng ngùng.

“Ha ha, không đẹp bằng bác sĩ Giang, nhưng mà khi tôi mặc bộ váy này đến xưởng tố công hôm nay thì mọi người đều khen đẹp, còn có mấy đồng chí nam đến lấy lòng tôi đấy, khiến cho đối tượng của tôi cũng phải ăn dấm”

Nghĩ đến cảnh đối tượng giữ mình trong n.g.ự.c hôn lấy hôn để thì Triệu Phương Như cười như vừa được lau mật.

“Được rồi, nói chuyện chính, đúng là mấy bộ đồ này đẹp, có rất nhiều chị em trong xưởng nhờ tôi đặt hàng.



“Bao nhiêu đơn?”

Giang Niệm Tư hỏi.

Triệu Phương Như làm một động tác tay: “Mười hai đơn, họ đã cho tôi kích thước, tôi cũng đã thay họ lấy vải đến”

Nói xong, Triệu Phương Như nâng hai túi vải ở dưới chân lên đặt vào quầy.

Giang Niệm Tư: “..

Thật nhiều.

Nhiều hơn trong dự tính.

Giang Niệm Tư chớp chớp mắt, vậy thì chị cô phải làm trong bao lâu?

Cô không nhịn được mà ngửa đầu thở dài.

Xem ra cô phải nghĩ biện pháp tìm máy may, cũng phải mời thêm người về.

Nếu tiếp tục như thế thì cũng không phải biện pháp, Giang Niệm Tư suy nghĩ, nếu không thì dứt khoát xin cái giấy phép hành nghề rồi mở một hiệu may.

Dù sao thì bây giờ cũng đang khuyến khích các hộ kinh doanh tư nhân.

DTV

Hết chuyện này lại tới chuyện khác.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 72: Chương 72



Triệu Phương Như lại nói: “Đúng rồi, bác sĩ Giang, lần trước có đặt hàng sáu mươi lăm đơn kem dưỡng trắng, cô đã làm bao nhiêu đơn rồi? Mấy chị em đều đang thúc giục tôi?”

Mặc dù giữ lại để tăng k*ch th*ch chuyện tốt, nhưng nếu để lâu thì cũng không được.

Giang Niệm Tư chợt vỗ đầu: “Ôi, quên mất.

Triệu Phương Như nhìn cô, cô cũng nhìn Triệu Phương Như, hai người đưa mắt nhìn nhau.

DTV

Giang Niệm Tư: “Cho tôi hai ngày.

Triệu Phương Như gật đầu: “Bác sĩ Giang, cô đừng quên nữa đấy”

“Yên tâm”

Vào lúc chuẩn bị đi trở về, Giang Niệm Tư lại mua một chút dược liệu làm kem dưỡng trắng.

Sau đó cô phát hiện không còn hai loại dược liệu.

Xem ra cô phải đi nhập hàng.

Không tệ, kể từ khi người quản lý ông nội Trương phát hiện y thuật của Giang Niệm Tư tốt hơn mình thì ông ấy đã cho cô quản lý tất cả mọi chuyện trong phòng khám.

Về phần bản thân ông ấy... Nếu không có chuyện gì thì đi một vòng ở trong thôn, hoặc đấu võ mồn cùng bà cụ Lương một chút.

Về đến nhà, Giang Niệm Tư đặt hai bao vải lớn ở trước mặt Giang Tuyết.

Đinh Hồng Mai cùng Giang Tuyết nhìn thấy thì đều trợn mắt hốc mồm.

“12 đơn.”

Giang Tuyết: “

Vừa hưng phấn vừa cảm thấy tay đau.

Đinh Hồng Mai hỏi: “Tuyết à, con xem mẹ có thể giúp được gì cho con không?”

Giang Tuyết bất đắc dĩ: “Mẹ, chỉ có một cái máy may cho nên mẹ cũng không giúp được.”

Tạm thời mẹ của cô không làm được mấy công việc kỹ thuật như cắt, may bởi vì phải đo kích thước chính xác.

Đúng là phải đưa chuyện này vào danh sách những việc quan trọng.

Giang Niệm Tư giải quyết dứt khoát.

“Ngày mai con sẽ đi loanh quanh trong huyện thành một chút.”

Nếu góp tiền của cả nhà bọn họ thì cũng đủ mua một chiếc máy may, nhưng mà cần phiếu.

Cô vào huyện thành xem tình huống trước.

Giang Niệm Tư dự định đi huyện thành, Giang Tuyết cũng không dừng lại, cô ấy không ngừng làm việc.

Đinh Hồng Mai không giúp được gì nên dứt khoát ở trong nhà nấu cơm phục vụ Giang Tuyết.

Giang Thành thì tiếp tục mang theo Giang Đậu Đậu đi hái thuốc.

Hiện tại bọn họ đã nhận biết được dược liệu, khu vực gần núi cũng đã bị bọn họ càn quét gần hết.

Nhưng vẫn còn chưa mang ra ngoài bán, Giang Niệm Tư nói từ từ đã.

Ngày hôm sau, Giang Niệm Tư nhổ châm cho Thẩm Trình xong thì nói với ông nội Trương: “Ông à, mấy loại thuốc tốt trong phòng khám hết rồi, cháu sẽ đến huyện thành xem, ông ở đây trông ông nội Thẩm trước, nếu đến giờ thì chỉ cần rút bó thuốc là được.

“Được, cháu đi đi”

Ông nội Trương đã đem Giang Niệm Tư như cháu gái nhà mình, vô cùng yên tâm về cô.

Thẩm Trình nghe thấy Giang Niệm Tư nói vậy thì đi ra khỏi bức rèm đằng sau, vô ý thức nói: “Bác sĩ Giang...



“Hả?” Giang Niệm Tư quay đầu nhìn về phía anh: “Còn có chuyện gì sao?”

Đối diện với đôi mắt đen trắng rõ ràng của cô, màu mắt Thẩm Trình tối đi: “Cô muốn đi huyện thành?”

“Ừ, đúng vậy, đi mua chút thuốc”

Thẩm Trình nói: “Nếu bây giờ chờ xe thì có thể phải muộn hơn một giờ, cũng đúng lúc tôi phải đi huyện thành có việc, cô đi cùng tôi nhé?”

Nếu đã có xe để đi nhờ thì tất nhiên là Giang Niệm Tư không từ chối.

Trong lúc cô đang lo lắng sợ đi đi về về sẽ muộn thì lại nghe thấy anh nói lời này, trong lòng bỗng cảm thấy may mắn.

Cô lập tức cười tươi: “Quá tốt rồi, vậy thì tôi cũng không khách sáo nữa, cảm ơn Cô cười lên, đôi mắt sáng rực rỡ loá mắt, đôi mắt hạnh như biết nói chuyện, đẹp đến mức khiến cho mắt người ta lom lom.

Thẩm Trình cúi đầu xuống, che giấu sự kinh diễm ở trong mắt: “Ừ, đi thôi”

Anh đã quên yêu cầu về độ tuổi khi chọn đối tượng của Giang Niệm Tư mà vô ý thức muốn tới gần cô, muốn có liên quan dính dáng đến cô.

Thẩm Trình lái xe, Giang Niệm Tư ngồi ở vị trí kế bên tài xế, cả đường đi, tâm trạng của cô vẫn luôn rất tốt, bởi vì mọi chuyện cần thiết đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.

Nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một lát, Giang Niệm Tư hỏi anh: “Anh đến huyện thành có chuyện gì?”

Thẩm Trình nắm c.h.ặ.t t.a.y lái, sau đó giống như tùy ý nói: “Gặp người bạn.

“Bạn?” Giang Niệm Tư nói: “Là người bạn đi ăn cơm tại tiệm cơm quốc doanh lần trước đó sao?”

“Cô vẫn còn nhớ?” Thẩm Trình có chút ngoài ý muốn.

Giang Niệm Tư chỉ chỉ đầu của mình: “Hẳn là tôi không bị chứng mất trí nhớ.”

Đến huyện thành, sau khi Giang Niệm Tư xuống xe thì đi thẳng đến cửa hàng bách hóa lớn nhất trong huyện.

Lúc đầu Thẩm Trình chỉ mượn cớ, nhưng bây giờ cũng chỉ có thể đi gặp bạn.

Thẩm Trình trực tiếp đến cục cảnh sát tìm Hứa Cường.

Trông thấy anh, Hứa Cường đứng lên khỏi vị trí: “Nha, khách quý khách quý, lão Thẩm, sao cậu lại đến đây? Trong quân đội không có chuyện gì sao?”

“Xin nghỉ.”

Ban đầu là bị ông cụ cùng mẹ anh lừa gạt.

Bây giờ là bởi vì chữa bệnh cho nên anh cố ý gọi điện thoại cho lãnh đạo nói rõ tình huống.

Anh đã tích lũy được nhiều ngày nghỉ cho nên Triệu Lữ vung tay lên đồng ý.

Hứa Cường gật đầu cười: “Được, mấy người các cậu đều tới tìm tôi, các anh em không tệ, cũng coi như không quên tôi.”

“Còn có ai?” Thẩm Trình nghi ngờ hỏi.

“Thiệu Dương” Hứa Cường đi tới, một tay ôm lấy bả vai anh, vừa cười vừa nói: “Trước mấy phút cậu đến đây, cậu ấy đã gọi điện thoại cho tôi nói muốn tới bên này một chuyến, có việc cần xử lý”

“À” Thẩm Trình không có hứng thú.

Anh và Thiệu Dương Hứa Cường đều là anh em lớn lên cùng nhau từ nhỏ.

Nhưng mà Thiệu Dương không quen nhìn anh cứng rắn còn thích đánh nhau, mà anh cũng không quen nhìn Thiệu Dương đầy tâm kế trong đầu.

Xem như anh em oan gia.

“Hai ngươi vẫn còn kì cục như thế sao?” Hứa Cường cố nhịn cười nói: “Thiệu Dương nói chiến hữu đã giới thiệu cho cậu ấy một người, cậu ấy thuận tiện đến đây xem một chút.”

Nói chuyện đến chiến hữu thì Thẩm Trình lại cười.

Đúng là đứa cháu trai Giang Băng Vũ kia.

Anh ta nói em gái của mình lùn một chút mập một chút đen một chút, nhưng mà lại vô cùng nhẹ nhàng.

Không nói đến tướng mạo, nhưng vì chào hàng em gái mà tám chín phần mười những gì Giang Bằng Vũ nói là nói mát, có thể chẳng những không ôn nhu mà còn là một người có tính cách vô cùng nóng nảy.

Nếu Thiệu hồ ly giả vờ tư văn kia mà gặp phải cô gái như thế thì có lẽ anh ta sẽ khó đối phó được.

Trong lòng chế giễu vài phần, tâm trạng của Thẩm Trình cũng vui vẻ hơn một chút.

“Chậc chậc chậc.. Sao cậu lại cười đê tiện như thế?”

Hứa Cường trông thấy cặp mắt thêu hoa của Thẩm Trình đang cười vô cùng hấp dẫn kia, xem như người bạn lớn lên cùng nhau từ nhỏ, Hứa Cường luôn cảm thấy mình không giỏi kiềm chế suy nghĩ.

Vẫn là chuyện liên quan tới Thiệu Dương.

Anh ấy lập tức hứng thú, rất có vài phần mùi vị hả hê:”Thế nào? Cậu biết đối tượng hẹn hò này của Thiệu Dương sao? Khó xử?”

“Không phải.” Thẩm Trình thu liễm ý cười, anh không có thói quen nghị luận về con gái.

DTV

Huống chi anh cũng không biết tính cách của em gái Giang Bằng Vũ là người như thế nào. Chỉ nói: “Chỉ là cảm thấy Thiệu Dương có thể sẽ thất bại”

Hẳn là tính cách của hai anh em sẽ không chênh lệch quá nhiều.

Giang Bằng Vũ là người có tính cách như pháo đốt của thẳng nam, hẳn là em gái của anh ta cũng sẽ không quá nhẹ nhàng.

Thiệu Dương không còn gì cả, cũng chỉ có gương mặt kia.

Nếu thật sự đi gặp mặt, nếu người vừa ý anh ấy thì Thiệu Dương cũng chỉ có thể chịu khổ.

Thiệu Dương đã ưu nhã từ nhỏ, mặc dù nhìn đầu óc của anh ấy linh hoạt nhưng gặp phải mấy cô gái thì anh ấy cũng không thể xé bỏ lớp ưu nhã này để nói mấy lời hung ác.

Nếu như em gái Bành Vũ vừa ý anh ấy mà anh ấy chướng mắt người ta, vậy thì càng vui hơn, tốt nhất là nên lột bỏ một lớp da của anh ấy xuống.

Vẫn nên để hai anh em bọn họ cùng lột.

Hứa Cường im lặng đến trợn trắng mắt.

Cảm thấy Thiệu Dương thất bại thì cười vui vẻ như vậy, quả nhiên là oan gia từ nhỏ, nhưng mà anh ấy cũng muốn biết có chuyện gì xảy ra?

“Đúng rồi, cậu còn chưa nói cho tôi biết lần này cậu xin phép nghỉ để làm gì?”

Hứa Cường rất hiểu Thẩm Trình, anh thích cuộc sống trong bộ đội như vậy, trên cơ bản là sẽ không nghỉ nếu không có chuyện quan trọng.

Anh là kiểu người bảo nghỉ cũng không nghỉ.

“Chữa bệnh. Đối với Hứa Cường, Thẩm Trình không có gì giấu giếm.

Bởi vì trong lần hành động kia, Hứa Cường cũng tham dự vào trong đó, anh ấy càng hiểu hơn những người khác.

Nghe vậy, Hứa Cường sửng sốt một chút: “Bệnh kia sao?”

“Ừ.” Thẩm Trình gật đầu một cái, tư thái của anh lười nhác ngồi trên ghế, cầm lấy chiếc s.ú.n.g trường mô hình ở trên bàn Hứa Cường thưởng thức.

Nhắc đến chuyện này, Hứa Cường tương đối để bụng, anh ấy cầm lấy mô hình ở trong tay Thẩm Trình, kích động hỏi: “Có hi vọng không?”

Thẩm Trình nhớ tới tiếng nói nhẹ nhàng kia, còn có con ngươi trong suốt như nước của cô, khóe môi không tự giác để lộ ý cười.

“Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì lần này có thể chữa trị hoàn toàn”

“Vậy được rồi, quá tốt rồi.” Hứa Cường vỗ bờ vai của anh cười ha ha, giống như đã giải quyết được một tâm sự lớn.

Anh ấy không có chú ý nhìn cho nên cũng không phát hiện lúc Thẩm Trình nói lời này thì ý cười trong mắt không phải là kích động cùng vui sướng mà mang theo chút mập mờ, nhộn nhạo phong tình.

Giống như dáng vẻ của hồ ly nam muốn đi câu hồn người.

Bên này, Giang Niệm Tư đi dạo một vòng tại bách hóa cao ốc.

Sau khi nhìn thấy giá máy may thì cô cảm thấy choáng váng.

Vào thời đại này mấy xu đã có thể mua một chiếc kem lớn, mấy chục xu đã có thể mua được một cân thịt, vậy mà máy may lại có giá hơn 180 tệ.

Quả thực là giá trên trời, cô còn tưởng rằng sẽ có loại rẻ hơn, nhưng không ngờ đó là loại rẻ nhất, đương nhiên là còn có loại khác nhưng cửa hàng bách hóa lại không có. Hơn nữa còn rất khó tìm phiếu.

Điều này khiến cô muốn đánh trống lui quân, thôi bỏ đi, không bằng đi mua đồ cũ.

Giang Niệm Tư dứt khoát đi ra bên ngoài hỏi thăm một chút, xem có chỗ nào bán lại đồ cũ không.

Vẻ ngoài của cô xinh đẹp, miệng lại ngọt cho nên vừa hỏi một bà cụ thì bà cụ lập tức nhiệt tình chỉ đường cho cô, còn sợ cô không nghe rõ cho nên còn tự mình đưa cô đi.

Sau khi đưa cô đến chỗ mua bán thì bà cụ mới rời đi.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 73: Chương 73



Nói là nơi buôn bán đồ cũ, nhưng thực ra lại là một con hẻm nhỏ không thể nhìn thấy khi đi ở ngoài.

Bởi vì vẫn bị cấm rất nhiều thứ.

Giang Niệm Tư nhìn cảnh tượng kia, trong lòng lạnh đi nửa phần.

Nhưng đúng là không còn cách nào khác.

Cô không quá ôm hy vọng mà đi qua nhìn một vòng.

Bỗng nhiên cặp mắt cô sáng lên, bước nhanh đến chỗ một thím.

Phía trước mặt thím này có bày một món đồ lớn, phía trên được dùng vải che kín, nhìn hình dạng rất giống máy may.

“Thím, đây là máy may sao?”

Giang Niệm Tư hỏi.

Giang Niệm Tư mặc một bộ váy mùa đông màu tuyết trắng, kiểu dáng giống như bộ màu đỏ kia.

Bởi vì kiểu dáng quá mới lạ, hơn nữa cô còn xinh đẹp cho nên đã khiến rất nhiều người chú ý khi cô xuất hiện tại một nơi giao dịch không công khai này.

Thím này đánh giá trên dưới một chút, trong lòng cho Giang Niệm Tư một cái định nghĩa... Chắc chắn là con gái nhà giàu.

Trên mặt bà ta lập tức để lộ nụ cười, đưa tay lặng lẽ vén một góc màn vải lên cho cô nhìn: “Đúng đúng đúng, chính là máy may, cô gái, cháu muốn mua sao?”

Bây giờ rất khó kiếm được phiếu máy may, cho dù có tiền thì cũng phải có quan hệ thì mới có thể mua được.

Cho dù có xài rồi thì cũng không sợ không bán được.

Nhưng nhìn chiếc máy may trước mắt, không nói đến hãng sản xuất bình thường mà kiểu dáng cũng rách rưới.

Lá sắt có vết rỉ loang lổ, xem ra nó cũng đã được dùng trong năm, sáu năm, hơn nữa còn là loại đồ không được bảo vệ tốt.

Giang Niệm Tư nhíu nhíu mày, nhưng mà cảm thấy có thể dùng được là được.

“Bao nhiêu tiền?” Cô hỏi.

Thím này thấy cô ăn mặc như con gái nhà có tiền thì lập tức vui vẻ dựng lên hai ngón tay.

Hai mươi?

Giang Niệm Tư nhíu mày, cảm thấy không có khả năng.

“Thím định bán cái máy may này 200 sao?”

Thím cười nói: “Nhìn cô nói này, đây chính là món đồ hiếm có, có tiền cũng chưa chắc có thể mua được, tôi bán hai trăm mà vẫn còn rất nhiều người tranh cướp.

Thím này chưa nói nếu không phải do cô em dâu c.h.ế.t sớm thì bà ta cũng không chiếm được món đồ này.

DTV

Ồ...

Giang Niệm Tư mở miệng: “Thím, cái máy may này của thím cũng đã được dùng qua 5,6 năm rồi đi, nó cũng đã cũ nát thành dạng này, cho dù có khó tìm phiếu, không dễ mua đồ mới thật thì tối đa chiếc máy này cũng chỉ có giá 100.

Nếu không phải mua sắm ở thời đại này khó tìm phiếu thì nhiều lắm là chiếc máy may này cũng chỉ có giá là 50.

Bị hỏng đến mức này, cũng không biết phải làm như thế nào.

Nghe cô trả giá chặt một nửa thì sắc mặt thím này lập tức nhăn mặt, nghiêm mặt nói: “Vậy cô đi tìm chỗ khác mua đi”

Nếu Giang Niệm Tư dừng lại thêm một phút thì tức là cô đang không tôn trọng số tiền mình khổ cực kiếm được.

Cô xoay người rời đi.

Nhìn cô đi dứt khoát như vậy, thím kia trợn tròn mắt.

Thực ra món đồ này cũng không đáng giá như vậy, bởi vì giai tầng này của bà ta không quen biết được kẻ có tiền.

Hiếm thì hiếm, nhưng quá mắc, có rất nhiều người không mua nổi.

Nhưng mà nghĩ lại, thím kia bình tĩnh.

Hừ, nhìn con nhóc cũng không phải kẻ thiếu tiền, chắc chắn cho rằng bản thân rời đi thì mình sẽ gọi lại mà.

Bà ta không mắc mưu đâu.

Thím kia khoanh tay, chậm rãi chờ Giang Niệm Tư trở về tìm mình mặc cả.

Dáng vẻ vô cùng tốt.

Coi như không bán được hai trăm thì ít nhất bà ta cũng phải bán được cái máy may này giá 180.

Kết quả đợi rất lâu mà vẫn không đợi được người, bà thím hối hận phát điên, hẳn là vừa rồi mình nên nói giá thấp hơn chút nữa.

Giang Niệm Tư đi dạo hết con hẻm bán đồ cô nhưng cũng không nhìn thấy cái máy may nào khác.

Tính cách của Giang Niệm Tư là điển hình của người ăn mềm không ăn cứng.

Dáng vẻ của thím kia rất hùng hổ, chỉ nhìn vào sắc mặt kia của bà ta thì cho dù chỉ có mình bà ta bán thì cô cũng không mua.

Liền trực tiếp đi ra từ cuối hẻm.

Cô không biết bởi vì cô có vẻ ngoài quá xuất sắc cho nên đã sớm bị người khác để mắt tới ở trong ngõ hém.

Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hèn mọn bám theo cô đi đến chỗ sâu của ngõ hẻm.

Từ cuối hẻm chợ bán đồ cũ ra ngoài, có một con hẻm với chín chỗ quẹo.

Giang Niệm Tư lập tức phát hiện ra có người đi theo mình.

Khi đi đến nơi không có một ai, bước chân của người sau lưng như đang chạy đến.

Giang Niệm Tư quay đầu.

Trên mặt người đàn ông mang theo ý cười xấu: “Cô gái nhỏ, muốn đi đâu thế? Có muốn chú dẫn cháu đi không?”

Giang Niệm Tư thanh tú động lòng người đứng ở nơi đó, trong mắt không có một tia e ngại, thậm chí còn để lộ ra sự lạnh lùng.

Tên khốn hèn mọn.

“Ông muốn dẫn tôi đi đâu?”

“Cái này sao... Vậy thì phải xem mày có phối hợp hay không?”

DTV

Ông ta đưa tay về phía gương mặt Giang Niệm Tư.

Khuôn mặt nhỏ nhắn kia vừa trắng vừa mềm, khiến lòng ông ta ngứa ngáy.

Màu mắt Giang Niệm Tư lạnh xuống, cho dù ở thời đại nào thì cũng có người đáng ghét.

Mắt thấy tay của ông ta sắp đụng vào mặt mình, Giang Niệm Tư ra tay nhanh như chớp, nắm chặt cổ tay của ông ta rồi bẻ mạnh xuống.

Sở dĩ nắm chặt cổ tay là bởi vì Giang Niệm Tư ngại ghê tởm, không muốn đụng tới loại người bẩn thỉu này.

Chỗ tay đó của ông ta có ống tay áo che lại.

Tiếng kêu của người đàn ông như heo bị g.i.ế.c truyền đến, Giang Niệm Tư dùng sức xoay một cái, bẻ tay của ông ta ra sau lưng, rồi dùng một tay giữ chặt lấy vai, ấn ông ta lên tường.

Người đàn ông không ngờ cô gái nhìn yếu đuối này lại khó nhằn đến vậy.

“Cô gái, tha mạng, tha mạng...



“Tha mạng?” Giang Niệm Tư cười lạnh: “Nếu tay tôi trói gà không chặt thì ông có tha cho tôi một mạng không?”

Cổ tay của người đàn ông này cũng sắp bị bẻ gãy.

Đau đến mức kêu hừ hừ: “Tôi, tôi không muốn g.i.ế.c cô, chỉ muốn..”

“Muốn khinh bạc tôi đúng không?” Nụ cười của Giang Niệm Tư càng ngày càng rực rỡ, màu mắt cũng càng lạnh hơn.

Cô bỗng nhiên giơ đầu gối lên, huých thật mạnh tới.

Lần này cô không hề sợ ghê tởm mà che kín miệng ông ta.

Đối phó với loại cầm thú này, cô chỉ muốn phế thứ quan trọng của bọn họ nhất, chấm dứt hậu hoạn!

Lần này người đàn ông đau đến mức thiếu chút ngất đi.

Trực tiếp tê liệt trên mặt đất.

Giang Niệm Tư đi qua trước mặt ông ta, cười lạnh nói: “Đừng tưởng rằng phụ nữ đều dễ ức h**p, đây chính là kết cục của ông khi muốn làm nhục phụ nữ.”

Ra ngõ nhỏ, Giang Niệm Tư nhìn bầu trời xanh thẳm mà vẫn cảm thấy âm trầm.

Bởi vì tâm trạng của cô khó chịu.

Cả đời của cô, cô ghét nhất là những người như vậy.

Đáng tiếc cho dù cô có ghét đến mức nào thì những người này vẫn tồn tại.

Giang Niệm Tư cùng Thẩm Trình hẹn nhau tại cửa ra vào tiệm cơm quốc doanh.

Thẩm Trình sợ Giang Niệm Tư chờ cho nên chỉ tán gẫu với Hứa Cường vài câu rồi đi đến tiệm cơm quốc doanh chờ.

Đợi khoảng một giờ thì mới nhìn thấy dáng vẻ kia.

Giang Niệm Tư đã mua hai loại thuốc còn thiếu trong phòng khám trở về.

Tay trái tay phải, mỗi tay một túi.

Thẩm Trình tiến lên, động tác tiếp nhận vô cùng tự nhiên: “Đói bụng chưa? Có muốn ăn chút gì hay không?”

“Không ăn, no rồi. Ngữ điệu của Giang Niệm Tư rất bình tĩnh, nhưng mà trên mặt lại không có một nụ cười.

Thẩm Trình quen nhìn mặt nói chuyện, sau khi quen biết Giang Niệm Tư một khoảng thời gian thì không dám nói là quá hiểu, nhưng cô luôn có dáng vẻ nhẹ nhàng, tươi cười.

Chưa bao giờ có nét mặt nghiêm túc như hôm nay, có lẽ là tâm trạng không tốt.

Ánh mắt Thẩm Trình lấp lóe, gặp phải chuyện gì rồi sao?

Cô nói không ăn, nhưng Thẩm Trình cũng không trực tiếp mặc kệ.

Bọn họ cùng nhau đi từ phòng khám đến.

Cô mới chỉ ăn chút gì đó vào buổi sáng.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 74: Chương 74



“Chờ tôi một chút, cô lên xe trước.

Xe đang dừng ở bên cạnh.

Giang Niệm Tư “ừ” một tiếng: “Cảm ơn”

Thẩm Trình mua mấy cái bánh bao thịt mang theo lên xe.

Sau khi lên xe, Giang Niệm Tư quay đầu lại hỏi anh: “Có nước không?”

Thẩm Trình cho là cô khát, anh lấy một chiếc bình thép màu xanh ở phía sau ra đưa cho Giang Niệm Tư.

“Còn có nửa ấm, tôi đã uống qua, nếu cô không ngại...”

Giang Niệm Tư nhận lấy: “Không ngại”

Còn cho là cô muốn uống, trong con ngươi của Thẩm Trình có một tia khác thường thoáng qua, bỗng nhiên bên tai của anh nóng lên.

Nhưng mà một giây sau, ánh mắt của anh cứng lại.

Chỉ thấy Giang Niệm Tư vặn cái nắp ấm nước ra, xòe bàn tay ra ngoài cửa sổ xe rồi đổ nước trong bình ra rửa tay.

Anh nhìn thấy sắc mặt căng thẳng cùng với ánh mắt chán ghét của cô từ kính chiếu hậu.

Thẩm Trình nhíu nhíu mày.

Cuối cùng cũng rửa sạch cái tay ghê tởm kia, lúc này Giang Niệm Tư mới ngồi thẳng cơ thể, đậy nắp bình nước rồi đưa cho Thẩm Trình: “Cảm ơn, có khăn mặt không?”

Thẩm Trình đưa cho cô một chiếc khăn vuông màu lam: “Có khăn tay”

“Có thể cho tôi dùng không?”

Mặc dù tâm trạng Giang Niệm Tư rất khó chịu nhưng chuyện này cũng không liên quan đến những người khác, thái độ của cô vẫn cố gắng lễ phép, cố gắng đè nén tâm tình của mình.

Thẩm Trình gật đầu.

Giang Niệm Tư cầm lấy chiếc khăn tay trên tay anh rồi dùng sức lau tay quá nhanh.

Bên trong lòng bàn tay trắng nõn của cô có chút hồng nhạt.

Bởi vì cô dùng sức quá mạnh cho nên nó đang đỏ lên.

Thẩm Trình nhìn mà không đành lòng, rõ ràng là cô có gì đó rất lạ, con ngươi đen nhánh của Thẩm Trình như hồ sâu vực thẳm.

“Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra sao?”

Đời trước Giang Niệm Tư được xem như nhân vật công chúng, mọi người đều biết cô rất lợi hại, hơn nữa lúc đó trị an xã hội tốt cho nên cũng không có ai định làm gì Cô.

Cho dù có thì cũng chỉ giấu ở trong lòng, sẽ không có ai hành động quá phần dù chỉ một chút.

Nhưng khi đến nơi này, cô liên tiếp gặp phải cầm thú cho nên tâm trạng của cô cũng chịu ảnh hưởng.

Vốn là vẫn luôn nhẫn nhịn nhưng khi nghe thấy Thẩm Trình hỏi thăm thì cô vẫn không nhịn được mà nói ra ngoài.

“Mấy người đàn ông các anh đều háo sắc không quản lý được nửa người dưới như thế sao?”

Lời này cũng không nhằm vào Thẩm Trình, chỉ là trong lòng cô tích tụ oán khí, mà nó vẫn luôn bị kiềm chế, bỗng nhiên có chỗ đột phá nên mới bùng phát như vậy.

Bởi vì cô không muốn nói chuyện này cho người nhà biết, nếu nói ra thì sẽ chỉ khiến họ thấy lo lắng mà thôi.

Dù sao thì cô cũng chỉ là một cô gái nhẹ nhàng trong lòng người nhà.

Cô không phải nguyên chủ, không dám để lộ chuyện mình có công phu lợi hại.

Đây thực sự là cảm giác ấm áp mà cô khó có được cho nên cô không muốn từ bỏ.

Thể chất không thể kiềm chế nước mắt rất phiền, chỉ cần cảm xúc kích động thì sẽ rất dễ dàng khóc.

Nhưng lần này cô nhịn được, không để nó chảy ra.

Chỉ là trong lúc quay đầu chất vấn Thẩm Trình, trong mắt cô chứa một vũng nước mắt.

Nhìn thấy hai hốc mắt chứa đầy nước mắt của cốc, Thẩm Trình không khỏi cảm thấy nhói một cái trong lòng.

Sắc mặt anh trở nên hết sức khó coi: “Ai bắt nạt cô?”

Gần như lời này được rít ra từ kẽ răng, Thẩm Trình nói đến nghiến răng nghiến lợi, tiếng nói cũng vô cùng lạnh lùng.

DTV

Vì cảm xúc Giang Niệm Tư đang rất mạnh nên cô không phát hiện ra anh đang quan tâm mfính.

Suy nghĩ một chút, cô ngẩng đầu lên nuốt nước mắt ngược lại.

“Không sao, xin lỗi, tôi không nên vợ nắm cả đũa, người xấu chỉ là người xấu, không phải đàn ông hay phụ nữ, tôi không nên dùng hành vi của một người áp đặt lên tất cả những người còn lại.”

Sau khi phát tiết hết cảm xúc ra ngoài thì Giang Niệm Tư lại khôi phục trở về bình thường.

Thôi bỏ đi, nghĩ nhiều như thế làm cái gì? Dù sao nếu mấy tên súc sinh kia gặp phải cô thì người xui xẻo mới chính là bọn họ.

Lời này gần như khiến Thẩm Trình xác định cô đã gặp chuyện gì... Quấy rối.

Sắc mặt anh khó coi đến muốn mức mạng người khác.

Anh cũng không tiện nói gì ở trước mặt cô.

Thẩm Trình quyết định đưa cô trở về trước.

Anh không biết an ủi người khác mà chỉ nói: “Bác sĩ Giang, nếu sau này cô ra ngoài thì cố gắng tránh đi đến những nơi vắng vẻ, nếu như đó là đoạn đường nhất định phải đi qua thì phải đi cùng người khác”

Anh yêu nghề nghiệp của mình, nhưng mà trong chớp nhoáng này, trong lòng Thẩm Trình có chút trách cứ với bản thân.

Nếu như anh có thể bảo vệ cô thì thật tốt.

Nhưng anh không được, thậm chí nói về sau anh cũng không có tư cách bảo vệ cô.

Nghề nghiệp của anh đã chú định anh không thể ở bên cạnh ai mãi mãi.

“Ừ, cảm ơn anh đã quan tâm”

Tiếng nói của Giang Niệm Tư đã khôi phục trở về sự bình tĩnh của ngày xưa, có câu này của Thẩm Trình, tâm trạng của cô cũng vui hơn không ít.

Trên đời này, mặc dù không nhất định là có nhiều người tốt hơn, nhưng cũng chỉ có một phần nhỏ là người xấu.

Không có nhiều người tìm cách hại người khác cả ngày.

Tất cả mọi người chỉ muốn cuộc sống của mình tốt hơn.

Những người có tâm tư bất chính cũng chỉ chiếm một số nhỏ.

Nói trắng ra là cô không bị bắt nạt mà chỉ tức giận, chán ghét loại người này.

Cho nên khi loại người này xuất hiện thì tâm trạng của cô sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

Trên đường trở về, Thẩm Trình nhìn thấy cảm xúc của Giang Niệm Tư bình phục hơn rất nhiều, anh như tùy ý tìm vài chuyện để nói với cô, câu được câu không nghe cô nói.

Hỏi cô đã đi mua đồ ở đâu, đã đi dạo đến chỗ nào.

Giang Niệm Tư cũng không hoài nghi mà kể lại các chỗ mình đã đến.

Còn nói cô đến chợ bán đồ cũ mua máy may gặp phải một thím chào hàng rất cao.

Nói đến đây, khóe mắt cô cũng trở nên sinh động hơn.

“Có lẽ thím kia nghĩa tôi nhất định sẽ mua đồ của thím ấy, tôi không phải loại người dễ mắc lừa đâu”

Máy may sao?

Thẩm Trình lưu ý lại.

Trở lại trên trấn, Giang Niệm Tư mang đồ mua được đến phòng khám trước, sau đó làm một ít kem dưỡng trắng ở trong đó.

Thẩm Trình nhìn thấy Giang Niệm Tư tiến vào phòng khám xong trực tiếp lái xe trở về huyện thành, tìm được Hứa Cường.

Sau khi nói những chuyện Giang Niệm Tư trải qua hôm nay cho Hứa Cường, anh gõ gõ mặt bàn:”Cậu mau đến mấy chỗ này tra hỏi một chút, hỏi xem gần đây có lưu manh quấy rối phụ nữ nào không”

Dựa vào đức hạnh của một số người này, nếu như chạy tán loạn ở xung quanh thì chắc chắn sẽ có không ít người biết tình huống.

Hứa Cường ghét kẻ ác như kẻ thù, nghe vậy thì cả giận nói: “Tên súc sinh nào lại dám bắt nạt đồng chí nữ?”

“Không biết, cho nên mới bảo cậu đi điều tra thêm Là cảnh sát trong đồn công an tại đây, giữ gìn trị an xã hội ổn định là chức trách của anh ấy.

Hứa Cường đương nhiên không thể chối từ.

)) Anh ấy nói: “Nhưng mà tại sao cậu biết chuyện này?

Cậu quen biết người bị bắt nạt sao? Hay là trực tiếp đưa cô ấy đến nhận?”

Nếu như Thẩm Trình có mặt thì căn bản là không để cho anh ấy điều tra mà trực tiếp hỏi tội.

Thẩm Trình nghĩ đến dáng vẻ Giang Niệm Tư mang theo nước mắt thì lại nhẫn nhịn lắc đầu với Hứa Cường: “Cậu đi điều tra trước đi”

Chỉ nhắc lại mà cô đã khó chịu như vậy.

Nếu như người khác một gặng hỏi thì không phải nó sẽ thành vết sẹo của cô sao?

“Được.

DTV

Hứa Cường làm việc hùng hùng hổ hổ, hành động cực nhanh.

Dựa theo vị trí Thẩm Trình nói, anh mang người đi hỏi thăm bốn phía, đúng thật là hỏi thăm được một ít manh mối.

Có một kẻ tái phạm thường xuyên chạy tán loạn ở trong ngõ nhỏ bí mật quấy rối các cô gái.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 75: Chương 75



Người thấy các cô gái ngại nói, sợ nói ra mất mặt cho nên càng ngày càng tùy ý làm bậy, đúng thực là có không ít cô gái bị người ngày hãm hại.

Chỉ là người này cũng không có gan lớn như vậy, không dám thật sự làm ra cái gì, căn cứ vào tình huống mà anh ấy bí mật tìm hiểu được thì tình huống nghiêm trọng nhất là cô gái bị mấy tên lưu manh kéo đẩy.

Ở trong mắt Hứa Cường thì điều này là điều không thể tha thứ.

Vốn cho rằng đây đã là chuyện nghiêm trọng nhất.

Không nghĩ tới anh ấy lại nghe nói Ngưu Đại Cường xảy ra chuyện nằm viện, có cô gái đến báo án nói Ngưu Đại Cường từng làm nhục mình.

Ngưu Đại Cường vô lại còn cao to, nhìn rất hung mãnh, có rất nhiều người không dám chọc vào người này.

Cho nên có rất nhiều người đã nhẫn nhịn.

Không tra thì không biết, vừa tra một cái thì đã giật mình.

Hứa Cường nổi giận đùng đùng đi bệnh viện tìm được Ngưu Đại Cường.

Sau một phen nghiêm khắc thẩm vấn, cuối cùng Ngưu Đại Cường cũng thừa nhận mình từng xâm phạm cô gái kia.

Hứa Cường lạnh lùng kêu một tiếng, hỏi ông ta: ấy “Không phải hôm qua ông còn bắt nạt một cô gái nữa sao?”

Ngưu Đại Cường vẫn còn đang nằm trong bệnh viện mà, nghe vậy thì chỉ cảm thấy khổ không thể tả.

“Đồng chí cảnh sát, tôi thực sự không chiếm được tiện nghi.

Ông ta vén chăn lên: “Vì sao tôi phải vào bệnh viện, chính là bị cái lũ đàn bà thối tha kia đá, bác sĩ nói sau này tôi cũng không được...

Vẻ mặt ông ta như đưa đám.

“Đáng đời.”

Hứa Cường lạnh lùng nói một tiếng: “Người ta gọi là phòng vệ chính đáng, không đá phế ông thì để ông làm nhục sao?”

Kết cục đã được định sẵn, chỉ với cô gái đã bị xâm phạm kia thì đã đủ để phán Ngưu Đại Cường tội lưu manh vũ nhục phụ nữ.

Không tránh khỏi án trên 7 năm.

Huống chi ông ta còn quấy rối rất nhiều đồng chí nữ khác.

Ngưu Đại Cường gặp nạn, tất cả các cô gái bị ông ta làm nhục bị uy h.i.ế.p không cho phép nói ra đều nổi lên, Ngưu Đại Cường không thể không thừa nhận.

Nhưng mà vẫn phải hoàn thành theo thủ tục, người cuối cùng bị Ngưu Đại Cường tính toán nhưng mà đã phán kháng được kia, anh ấy cũng muốn đi tìm hiểu một chút để ghi chép.

Chỉ có Thẩm Trình biết người này. Cho nên Hứa Cường cũng không nói nhảm mà trực tiếp đến trấn Kỳ Thạch.

Anh ấy biết địa chỉ Thẩm Trình ở nơi đó tạm thời.

Hôm qua Thẩm Trình đã nói chuyện với anh ấy để anh ấy chuẩn bị báo cáo kịp thời.

Hứa Cường đến nơi ở của Thẩm Trình, vừa vặn thấy anh đang đánh quyền.

Nhìn thấy anh ấy tới, Thẩm Trình cầm lấy khăn mặt trên cổ xoa xoa mồ hôi trên mặt: “Có manh mối rồi sao?”

Hứa Cường trực tiếp ngồi xuống chiếc ghế đá ở trong sân: “Có, Ngưu Đại Cường đã bị bắt, thấy ông ta xảy ra chuyện, các cô gái bị ông ta quấy rối bị đe dọa giữ kín đều tới tố cáo ông ta Thẩm Trình nhíu mày: “Tình huống thế nào?”

DTV

“Yên tâm đi, ông ta không thể trốn được, thứ ghê tởm này đã quấy rối không ít đồng chí, trong đó một người bị xâm phạm thực sự, riêng điều này đã đủ định tội cho ông ta, nhưng mà vẫn phải ghi chép một chút về cô gái suýt bị ông ta làm hại hôm qua, cậu biết cô ấy đúng không?”

Tính xâm phạm thực sự có ý gì, hai người đều hiểu.

Sắc mặt của Thẩm Trình cực kỳ khó coi, vừa nghĩ tới dáng vẻ mềm mại nhát gan của Giang Niệm Tư gặp phải loại người quấy rối như thế này thì anh chỉ muốn phế tên cặn bã kia.

“Cần phải hoàn thành quá trình sao?”

Thẩm Trình hỏi.

Anh ấy chỉ tìm Giang Niệm Tư làm biên bản.

Hứa Cường nghiêng đầu nhìn anh: “Cậu còn hỏi tôi về chuyện này sao? Chẳng lẽ cậu không biết rõ? Không phải, Thẩm Trình, có gì đó không đúng”

Thẩm Trình cầm khăn mặt xoa xoa mồ hôi trên trán, che đi sự ác độc trong mắt.

“Tôi dẫn cậu đi tìm cô ấy, cậu chú ý dùng từ, đừng để cô ấy cảm thấy không thoải mái”

Hứa Cường biết trong loại tình huống này thì mình không nên hóng hớt nhưng mà anh ấy không thể nhịn được.

“Cậu thật sự có gì đó lạ lắm!”

Anh ấy kết luận: “Cậu có ý với cô gái kia sao?”

Thẩm Trình sững sờ, rất rõ ràng sao?

Người nhà nhìn ra thì coi như xong, tại sao ngay cả Hứa Cường cũng nhìn ra?

Hứa Cường nhìn sắc mặt của anh thì lập tức hiểu hơn nửa, thảo nào anh lại che chở như vậy.

“Yên tâm đi, tôi sẽ nói thật uyển chuyển, nhưng mà cậu cũng đừng lo lắng, cậu biết cô gái này không, chính là người cuối cùng bị Ngưu Đại Cường định quấy rối, cô gái này rất ác độc, trực tiếp đá một cái phế Ngưu Đại Cường, cho dù sau này ông ta được ra tù thì cũng không làm hại được ai nữa”

“Phế đi?”

Thẩm Trình có chút ngoài ý muốn, sau đó đáy mắt thoáng qua một nụ cười.

Vẫn rất thông minh, biết đâu là nhược điểm của đàn ông.

Anh ho nhẹ một tiếng, che đi ý cười trong mắt, nói đến chuyện chính.

“Ngưu Đại Cường kia có bao nhiêu gia sản, bảo ông ta lấy hết ra bù đắp cho những cô gái bị ông ta làm hại”

Hứa Cường gật đầu một cái: “Yên tâm, tôi am hiểu chuyện này, không lấy sạch đồ của nhà ông ta đi đền bù cho người khác thì đúng là vũ nhục nghề nghiệp của tôi.”

Lúc Thẩm Trình mang theo Hứa Cường đến phòng khám, Giang Niệm Tư cũng sửng sốt một chút.

Bởi vì cô biết đối phương là cảnh sát.

Tại sao anh ấy lại tới nơi này?

Giang Niệm Tư không khỏi nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, cô vô ý thức nhìn về phía Thẩm Trình.

Hôm nay cô mặc chiếc váy đỏ kia làm nổi bật lên màu da càng ngày càng trắng như tuyết, trong đôi mắt sáng của cô cũng để lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó là dáng vẻ như đã hiểu ra.

Thẩm Trình không muốn Hứa Cường hỏi ở trong phòng khám nên để Giang Niệm Tư đi ra trước.

Giang Niệm Tư đi vòng qua quầy, đi về phía hai người.

Hứa Cường kinh ngạc nhìn người đẹp đang đi đến.

DTV

Cặp mắt kia khiến anh ấy có ấn tượng rất sâu.

Chính là cô nhóc lần trước mà anh ấy cùng Thẩm Trình đã gặp ở tiệm cơm quốc doanh.

Lúc đó anh ấy đã cảm thấy đôi mắt của cô rất đẹp.

Không nghĩ tới sau khi cởi khẩu trang thì lại xinh đẹp đến mức kinh thiên động địa như thế.

Tóc đen da trắng, mắt ngọc mày ngài, Hứa Cường là người có định lực cực mạnh.

Nhưng khi đối mặt với giá trị nhan sắc này thì cũng có mấy phần ngu ngơ.

Lúc Thẩm Trình chếch mắt thì vừa vặn trông thấy dáng vẻ hỏng bét này của Hứa Cường.

Anh nhăn mày, khuỷu tay đánh trúng n.g.ự.c Hứa Cường: “Đừng không lễ phép như vậy.

Anh hoàn toàn mất dáng vẻ lần đầu tiên mình nhìn thấy Giang Niệm Tư còn đần độn hơn.

Hứa Cường nhanh chóng hoàn hồn, nhanh chóng thu tầm mắt lại.

Ba người cùng đi ra ngoài.

Hứa Cường cùng Thẩm Trình đi ở phía trước.

Hứa Cường vừa đi vừa khinh bỉ nhìn Thẩm Trình.

Choáng nha, thảo nào anh lại động lòng.

Ba người ngồi xuống một nhà hàng nhỏ.

Hứa Cường nói rõ ý đồ mình đến, Giang Niệm Tư cũng đã ngờ đến trong lòng cho nên vô cùng thản nhiên.

Hứa Cường hỏi cái gì thì cô liền đáp cái đó.

Cô sợ làm lớn chuyện này khiến người trong nhà cũng biết.

“Tôi thấy ông ta muốn đưa tay ra sờ vào mặt tôi nên nhất thời túm lấy tay của ông ta trong tình thế cấp bách, rồi đá vào chỗ đó của ông ta.”

Tiếng nói của cô mềm mại, lúc nhắc đến tên súc sinh đó thì vẫn còn mang theo một chút cảm xúc.

Tốc độ nói cho chút nhanh, có chút gấp.

Nhưng nhìn dáng vẻ xinh đẹp mỹ mạo, lại hết sức mảnh mai của cô cộng với ngữ điệu nhanh chóng này chui vào tai của hai người đàn ông thì trở thành cô đang ẩn nhẫn tủi thân.

Thẩm Trình nghe thấy cô nói cái tên lưu manh kia muốn sờ mình thì nắm đ.ấ.m của anh cũng chặt thêm mấy phần.

Hứa Cường ấm giọng an ủi cô: “Bác sĩ Giang, không sao cả, cô yên tâm, cô làm vậy rất đúng, khi bị người khác bắt nạt làm hại thì chúng ta phải tìm cách bảo vệ mình”
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 76: Chương 76



“Cảm ơn cảnh sát Hứa.” Giang Niệm Tư nhẹ nhàng nói.

Không có gì phải tranh luận về chuyện này, vì vậy sau khi ghi chép xong thì Hứa Cường cùng Thẩm Trình đưa Giang Niệm Tư về phòng khám rồi mới trở về.

Trên đường hai người quay về, Hứa Cường càng thêm khinh bỉ Thẩm Trình mấy phần.

Trong lúc viết biên bản, anh ấy có thể hỏi rõ ràng, cô gái nhà người ta mới có 18 tuổi.

DTV

Một con trâu già 26 tuổi như anh mà lại dám nhớ thương đóa hoa nhỏ nhà người ta, thực sự là không biết xấu hổ.

Thẩm Trình thấy rất rõ ràng sự khinh bỉ trong mắt anh ấy, mí mặt giật giật đến mấy lần.

“Cậu muốn nói cái gì?”

“Chênh lệch đến tận 8 tuổi đấy lão Thẩm, thế mà cậu cũng ra tay được?”

Mặt của Thẩm Trình đen lại.

Thực sự là hết chuyện để nói.

Còn đến lượt anh ra tay sao?

Cô gái nhỏ nhà người ta đã loại người già như anh ra ngoài đầu tiên.

Anh tự nhận mình là chàng thanh niên 26 tuổi chính trực, nhưng ai bảo cô nhóc nhà người ta quá nhỏ chứ?

“Ôi” Thẩm Trình để đầu lưỡi ở quai hàm bên trái.

Nhìn thấy anh rất phiền muộn, Hứa Cường thì lại thấy thoải mái.

Một bên khác, Thiệu Dương có việc cần ra ngoài.

Mục đích chủ yếu là bên này có hội giao lưu, anh ấy muốn học tập phương pháp quản lý tân tiến tăng thêm kinh nghiệm làm việc, như vậy cũng có thể hoàn thiện tư tưởng binh sĩ tốt hơn.

Lý Văn cũng đúng lúc lái xe đưa quản lý căn tin ra ngoài mua đo nền thuận tiện đưa Thiệu Dương đến trạm xe lửa.

Anh ta hỏi Thiệu Dương ra ngoài làm gì, vì không tiện nói chuyện này cho Lý Văn nên Thiệu Dương tìm cái cớ, ấm giọng cười nói: “Đoàn trưởng Giang bên cạnh nói muốn giới thiệu tôi với em gái của anh ấy, dù sao thì tôi cũng đã nhiều tuổi mà vẫn chưa lập gia đình cho nên cố ý xin phép nghỉ đi qua đó gặp mặt”

“Đoàn trưởng Giang?” Khóe miệng Lý Văn giật giật: “Anh ấy cũng đi quá xa rồi, lúc trước còn nói muốn giới thiệu em gái cho tôi?”

Khóe miệng Thiệu Dương vẫn duy trì nụ cười ôn hòa từ đầu đến cuối khiến người ta cảm thấy như gió xuân.

“Có thể là đoàn trưởng Giang cảm thấy tôi tương đối thích hợp hơn một chút, cậu còn trẻ, không vội.

Lý Văn im lặng: “Quả nhiên là đoàn trưởng Giang luôn không đáng tin cậy.”

Quản lý nhà ăn ở bên cạnh nghe xong cuộc đối thoại của hai người thì hỏi: “Em gái của đoàn trưởng Giang như thế nào? Đã tìm hiểu qua chưa?”

Thiệu Dương lặp lại đúng sự thật: “Đen một chút, mập một chút, lùn một chút, nhưng mà...tính cách ôn hòa, tâm địa thiện lương, công việc thuộc loại quản gia hiền thê”

“Hȧ?”

Quản lý bĩu môi nói: “Đoàn trưởng Giang cũng quá chút quá đáng? Thiệu chính ủy cậu như thế này thì phải cưới một cô gái xinh đẹp thì mới được.”

Thiệu Dương cầm thước trong tay đập vào đầu quản lý: “Tư tưởng giác ngộ có vấn đề, sao có thể nhìn mặt bắt hình dong? Nông cạn!”

Cho dù đang giáo huấn người khác thì Thiệu Dương cũng nói ôn hòa, rất dễ khiến người khác chấp nhận.

Quản lý gãi gãi đầu, cười ha hả nói: “Ha ha, lỗi của tôi.”

Anh ta sửa miệng:”Thiệu chính ủy nói rất đúng, khi tìm vợ, quan trọng nhất là tính cách tốt, làm việc đoan chính”

“Ừ, không tệ, trẻ nhỏ dễ dạy.” Thiệu Dương khẽ cười một tiếng, tiếng cười rõ ràng trong hơn.

Thân là tiểu bạch kiểm’ thứ hai trong khu bộ đội, Thiệu Dương quả thật có để khiến phụ nữ yêu thích.

Lúc Thiệu Dương đến nhà ga thì đã là mười hai giờ trưa.

Dựa theo địa chỉ Hứa Cường nói, anh trực tiếp tìm được Hứa Cường.

Hứa Cường lặng lẽ nói bí mật của Thẩm Trình cho Thiệu Dương biết.

Thiệu Dương nghe vậy thì đôi mắt đẹp có tia sáng xẹt qua, nụ cười của anh ôn hòa: “Rất tốt, tuổi của Thẩm Trình cũng không còn nhỏ, nên đi tìm đối tượng rồi.”

Trong nội tâm: Thứ không biết xấu hổ, nhìn chằm chằm cô bé nhỏ hơn mình nhiều như, xứng đáng sống đơn thân cả đời.

Chẳng lẽ Hứa Cường lại không hiểu anh ấy sao?

Ba anh em chỉ còn thiếu không biết mùi đánh rắm của đối thương như thế nào.

“Ở chỗ này của tôi thì không cần giả vờ đâu, muốn cười thì cứ việc cười đi. Tôi đã thấy cô gái kia rồi.” Hứa Cường dựng lên một ngón tay cái: “Rất đẹp, thảo nào lão Thẩm lại ngã chổng vó”

“Xinh đẹp?” Thiệu Dương ấm giọng hỏi, ánh mắt mang theo sự chúc phúc tươi đẹp.

Nội tâm: Ồ, con ch.ó kia cũng xứng sao?

Hứa Cường gật đầu: “Tôi thấy cô ấy là người xinh đẹp mất, nhưng mà khi nhìn ánh mắt cô gái đó nhìn lão Thẩm thì có lẽ là lão Thẩm không có cơ hội rồi, khi nhìn đối mặt với cậu ấy, cô gái nhỏ người ta còn không đỏ mặt.

Quan trọng nhất là anh ấy đã phát hiện ra tâm tư của lão Thẩm.

Không biết là do vấn đề tuổi tác hay vấn đề nào khác mà căn bản là anh không dám ra tay!

DTV

“Chứng minh mị lực cậu ấy không đủ, người ta không có hứng thú với cậu ấy.” Thiệu Dương đưa ra một phán đoán ôn hòa.

Sau khi nói vài câu với Hứa Cường thì anh ấy hỏi thăm: “Thôn Đồng Mộc ở đâu?”

“Thôn Đồng Mộc? Tôi biết, nhưng mà nói thì cậu cũng không thể tìm thấy, đúng lúc hôm nay tiểu Lưu hôm nay xuống nông thôn làm việc phải đi qua bên kia, tôi sẽ bảo cậu ấy đưa cậu đi.

“Cảm ơn” Thiệu Dương mỉm cười.

Hứa Cường hỏi anh ấy: “Cậu đến thôn Đồng Mộc làm gì? Thật sự đi xem mắt sao?”

Thiệu Dương nhấc nhấc chiếc túi trong tay lên: “Gửi đồ thay chiến hữu”

Giang Bằng Vũ biết anh ấy tới bên này làm việc thì vô cùng kích động, vô cùng hưng phấn.

Sau đó còn đưa cho anh ấy một chiếc túi lớn nhờ anh ấy mang về hộ, còn căn dặn anh ấy thuận tiện tìm hiểu thêm về em gái mình.

Đương nhiên, Thiệu Dương chỉ có thể mang đồ đi qua...

Còn về chuyện xem mắt thì chỉ cần nhìn một chút là được.

Cũng coi như không có phụ lòng Giang Bằng Vũ.

Thiệu Dương đi theo Tiểu Lưu tới đầu thôn Đồng Mộc.

Tiểu Lưu còn phải nhanh chóng đi làm việc cho nên chỉ có thể đưa anh ấy đến đầu thôn.

“Đồng chí Thiệu, anh cứ đi theo con đường này, phía trước chính là thôn Đồng Mộc.

Tiểu Lưu không biết thân phận Thiệu Dương cho nên chỉ gọi anh ấy là đồng chí.

Trong mắt Thiệu Dương hàm chứa ý cười, lễ phép gật gật đầu: “Cảm ơn đồng chí Tiểu Lưu, ngày khác mời cậu ăn cơm”

“Ôi, khách sáo rồi.” Tiểu Lưu cười lớn, sau đó rẽ sang con đường khác.

Thiệu Dương đi theo đường lớn đến thôn Đồng Mộc, trong lúc đi anh ấy gặp phải một nông dân, anh ấy tiến lên lễ phép hỏi thăm: “Chú à, xin hỏi nhà Đinh Hồng Mai ở đâu?”

Người nông dân nói: “Nhà Hồng Mai sao, dễ tìm lắm, cậu cứ đi thẳng theo con đường này, đi đến cuối, ngôi nhà cuối làng đối diện với núi chính là nhà Hồng Mai.

Nhận được sự hướng dẫn, Thiệu Dương nói cảm ơn, thu gom hành lý rồi đi thẳng đến nhà Giang Bằng Vũ.

Đi trong chốc lát, trông thấy phía trước có hai cô gái nhỏ đang tranh chấp, giống như đang cãi nhau.

Vốn định đi vòng qua, nhưng có một cô gái trong đó bảo anh ấy dừng bước.

“Cô vẫn không hiểu tại sao anh ấy thích tôi sao?” Nụ cười trên mặt Giang Tuyết muốn có bao nhiêu nhẹ nhàng thì có bấy nhiêu nhẹ nhàng, nghe nhưng có chút ác độc.

“Bởi vì dung mạo tôi dễ nhìn mà thôi? Có ai mà không thích các cô gái xinh đẹp chứ?”

Thiệu Dương nghe đến đó thì chân mày cau lại.

Giang Tuyết mới từ nhà bà nội đi ra, chuẩn bị chạy về nhà làm quần áo, không nghĩ tới nửa đường lại gặp phải Từ Thúy Thúy, cô ấy bị cô ta ngăn lại.

Nguyên nhân rất đơn giản, cô ta lại tìm A Viên tỏ tình, nhưng A Viên lại nói đời này chỉ thích một mình Giang Tuyết.

Từ Thúy Thúy liền đổ tất cả nguyên nhân lên người Giang Tuyết, cảm thấy Giang Tuyết đang câu dẫn A Viên.

Cho nên cô ta vừa đến thì đã chất vấn tại sao Giang Tuyết không thích A Viên còn muốn quyến rũ A Viên.

Thiên địa chứng giám, Giang Tuyết vẫn đang vội vàng kiếm tiền, A Viên là cái gì?

Cô ấy nhìn thấy còn không thấy hứng thú nữa là, nói gì đến chuyện quyến rũ.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 77: Chương 77



Cô ấy chỉ muốn kiếm tiền thật tốt để cả nhà có cuộc sống thoải mái Dáng dấp của Từ Thúy Thúy không đẹp bằng Giang Tuyết cho nên sau khi nghe xong lời này thì tức đến mức sắc mặt đỏ lên.

“Cô, cô đừng tưởng rằng vẻ ngoài xinh đẹp liền ghê gớm, tôi nói cho cô biết, một ngày nào đó tôi sẽ để A Viên thấy rõ bộ dáng xấu xí của cô.

Giang Tuyết liếc mắt: “Vì đẹp cho nên mới được gọi là đẹp, cô bảo tôi xấu là do tôi không đẹp trong mắt người như cô. Chuyện này cũng giống như chuyện gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nếu gặp người đẹp thì tôi cũng đẹp, gặp phải kẻ xấu xí, vậy thì... Chỉ có thể xấu xí theo thôi”

Cô chớp chớp mắt, cười vô tội: “Cho nên cô nên khiến bản thân mình tỉnh táo hơn đi, tại sao lại xấu xí như vậy?”

Nghe đến đó, Thiệu Dương đã quen làm công tác tư tưởng nhăn đôi lông mày tuấn tú lại một nhúm.

Sao có thể công kích tướng mạo người khác chứ?

Từ Thúy Thúy trực tiếp bị Giang Tuyết làm cho tức phát khóc: “Cô nghĩ là tôi không muốn xinh đẹp sao? Có ai mà không thích chưng diện chứ, nhưng mẹ tôi sinh ra tôi như vậy.

Vẻ ngoài Giang Tuyết vừa ngọt ngào lại thuần khiết, khi nhìn thấy cô ta khóc thì cười giống như một đóa hoa trắng nhỏ.

Cô ấy cười nhẹ nhàng mà lắc đầu, ngón tay chỉ vào vị trí n.g.ự.c Từ Thúy Thúy.

“Tôi nói xấu xí là nói tâm của cô chứ không phải tướng mạo, chị Linh sinh con phải khổ sở đến nhường nào, chúng ta cùng là phụ nữ không phải nên thông cảm, giúp đỡ lẫn nhau nhiều hơn sao? Việc đi đại tiện khi sinh con là chuyện bình thường, nhưng cô thì sao? Cô đã truyền chuyện này khắp thôn”

Nói lên chuyện này, Giang Tuyết không còn nở nụ cười nhẹ nhàng nữa.

“Từ Thúy Thúy, trước đó tôi chỉ nghĩ là cô không có đầu óc cho nên không so đo với cô, cô đừng cho là tôi thực sự sợ cô, cô nói tôi là hồ ly tinh quyến rũ A Viên khắp nơi, tôi còn chưa tính sổ chuyện này với cô đâu, nhưng còn cô thì hay rồi, còn tự mình tìm đến cửa”

DTV

Cô ấy từ từ vén tay áo lên, cười càng ngày càng ngọt ngào: “Cô thật sự cho rằng tôi nể mặt ba mẹ cô nên không đành lòng ra tay với cô đúng không?”

Nếu nói về đấu võ mồm và đánh nhau thì Từ Thúy Thúy mãi mãi không phải là đối thủ của Giang Tuyết.

Bởi vì Giang Tuyết vô cùng hung ác.

Giống như không muốn sống vậy.

Từ Thúy Thúy sợ cái sự quyết tâm của cô ấy nhất.

Nhưng mỗi lần cô ta vừa gặp A Viên thì sẽ không nhịn được mà muốn đi gây phiền phức cho Giang Tuyết.

Thấy cô ấy vén tay áo lên thì cô ta vừa khóc vừa lùi về sau, mạnh miệng: “Tôi nói Trương Linh Linh chứ có phải cô đâu”

Còn không biết sai.

Giang Tuyết híp mắt lại, sau đó che miệng ha ha cười, tiếng cười như chuông bạc thanh thủy êm tai.

Từ Thúy Thúy bị cô ấy làm cho mơ hồ: “Cô, cô cười cái gì?”

“Tôi cười tôi đã quên mất một tai nạn xấu hổ của cô, Từ Thúy Thúy, nếu cô cảm thấy mình nói chị Linh như thế là không sai, vậy thì tôi cũng sẽ kể tai nạn xấu hổ của cô ra, tôi nhớ là năm ngoái cô ra sau núi tìm A Viên, vì ép A Viên cưới cô mà cô trực tiếp c** q**n áo mình ra, muốn cho hiến thân cho A Viên... Cô nói xem, nếu tôi nói chuyện này cho người khác biết thì cô có dám ngẩng đầu sống ở trong thôn này không?”

Từ Thúy Thúy trừng lớn hai mắt: “Làm sao cô biết chuyện này?”

“Nói nhảm, đương nhiên là nhìn thấy, nếu không thì cô cho rằng A Viên giống như cô thích nói lung tung chuyện của người khác sao?”

Cô ấy nhìn thấy?

Từ Thúy Thúy không muốn tin tưởng: “Cô gạt người, nếu như lúc đó cô nhìn thấy thì tại sao đến giờ vẫn chưa nói ra.”

Giang Tuyết và cô ta đã không ưa nhau từ nhỏ, nếu sớm biết chuyện này thì cô ấy không thể không nói cho toàn bộ mọi người trong thôn biết không phải sao?

Tại sao bây giờ mới nói ra.

Giang Tuyết lạnh lùng: “Bởi vì tôi biết danh tiết của phụ nữ quan trọng đến mức nào, đó là chuyện riêng của cô cho nên tôi không có hứng thú tham dự. Cho nên, cũng xin cô nhớ kỹ, kỷ sở bất dục, vật thi vu nhân, vào những lúc cô định kể cho người khác nghe về chuyện của chị Linh thì cũng hãy nghĩ tới lúc người khác bàn tán về chuyện của cô, xem cô có còn tâm trạng không?”

“Huống chi tính chất chuyện của chị Linh cũng không như cô, chuyện của chị ấy hoàn toàn không mất mặt!”

Hôm qua Giang Tuyết vừa đến nhà trưởng thôn thăm chị Linh cùng Đinh Hồng Mai.

Thấy chị Linh sầu não uất ức thì cô ấy hỏi thăm, một lúc sau mới biết bây giờ mọi người bên ngoài đều đang bàn tán chuyện cô ấy đi đại tiện khi sinh con.

Hơn nữa còn là một đám con gái trẻ tuổi bàn tán, sau khi Giang Tuyết hỏi thăm một phen thì nhanh chóng biết được ngọn nguồn.

Sau khi em gái đỡ đẻ cho chị Linh về thì đã phổ cập khoa học qua những vấn đề này cho cô ấy.

Giang Tuyết đang muốn mượn cớ xử lý Từ Thúy Thúy một phen, không nghĩ tới cô ta lại dám chạy đến tự tìm phiền phức.

Mỗi một câu nói của Giang Tuyết đều rơi vào trong tai Thiệu Dương.

Anh ấy cảm thấy có chút ngoài ý muốn nhìn cô gái có nụ cười ngọt ngào.

Ngay từ đầu, anh ấy cho rằng cô ấy là loại người g vào việc mình xinh đẹp mà vũ nhục người khác.

Hóa ra cô ấy mới là người tốt bụng.

Từ Thúy Thúy bị Giang Tuyết nói đến á khẩu không trả lời được, muốn phản bác nhưng Giang Tuyết còn không cho cô ta cơ hội, trực tiếp lấy bạo khống chế bạo.

“Dù sao thì cô cũng nên nhớ kỹ, nếu sau này tôi còn biết cô nói linh tinh về chuyện của chị Linh thì tôi sẽ kể chuyện của cô ra để toàn bộ thôn nhân đều biết.”

Từ Thúy Thúy bị dọa cho mặt trắng bệch, vừa nói sau này sẽ không nói xấu sau lưng Trương Linh Linh vừa năn nỉ Giang Tuyết đừng nói ra ngoài.

Biết cô ta nhát gan, Giang Tuyết thấy tốt thì ngưng, chỉ nói vài câu rồi cho cô ta đi.

Chờ Từ Thúy Thúy đi, Giang Tuyết mới quay đầu nhìn về người đàn ông ở một bên.

“Nghe lâu như vậy, anh thấy thú vị không?”

Trông thấy đối phương quá tư văn, Giang Tuyết xì khẽ trong lòng, không nghĩ tới người đàn ông có vẻ ngoài đẹp như thế lại là một người thích hóng hớt, vẫn luôn đứng ở đó nghe hai cô gái nhỏ cãi nhau.

Thiệu Dương biết cô hiểu lầm cho nên có chút dở khóc dở cười.

Lúc đầu anh ấy cho rằng cô ấy đang bắt nạt người khác cho nên mới dừng lại, muốn dạy dỗ một phen.

Không nghĩ tới cô ấy mới chính là người đứng về phe chính nghĩa.

“Xin lỗi”

Khóe miệng Thiệu Dương mỉm cười, thái độ lễ phép khiến người ta không thể tìm ra chút sai lầm nào.

Hai chị em Giang Tuyết cùng Giang Niệm Tư đều có một đặc điểm, gặp người mạnh thì mạnh, gặp người yếu thì yếu.

Thấy thái độ của người ta tốt thì cô ấy cũng bình tĩnh lại, không biết giọng điệu vừa rồi của mình có quá đáng không?

Nhìn gương mặt tuấn tú và đôi mắt dịu dàng của anh ấy, Giang Tuyết ngượng ngùng gãi gãi lỗ tai: “Không sao”

Thiệu Dương quen nhìn mặt nói chuyện, người tham gia vào chính sự ủy, nếu không có một trăm linh tám tâm nhãn thì không thể làm việc được.

Chỉ nhìn biểu hiện của cô ấy thì Thiệu Dương liền hiểu rõ ý nghĩ trong lòng cô, cười càng ngày càng ôn hòa.

DTV

Cô gái miệng mạnh nhưng mềm lòng, có lẽ là đang xấu hổ vì giọng điệu không tốt vừa rồi.

Vốn là hai người không quen nhau, người nói xin lỗi thì nói xin lỗi, người tha thứ cũng đã tha thứ, hai người đều đi đến đích của mình.

Nhưng mà đi một đoạn đường.

Hai người phát hiện, cùng mục đích.

Thậm chí Giang Tuyết còn hoài nghi có phải người đàn ông này đang theo dõi mình không.

Cô ấy không nhịn được quay đầu liếc nhìn anh ấy một cái, cô ấy vừa quay đầu lại thì anh ấy liền nhoẻn miệng cười với cô ấy.

Trong nụ cười ôn hòa văn nhã có một đôi mắt trong sáng.

A, khẩu Phật tâm xà.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 78: Chương 78



Cô ấy không nói gì, mãi đến khi cô ấy đi đến sân nhà mình.

Giang Tuyết không nhịn được quay đầu nhìn về phía người đàn ông ở phía bên ngoài vài mét.

“Anh có ý gì?”

Thiệu Dương dựa vào lời miêu tả của người nông dân, sau khi xác nhận thì nhìn về phía Giang Tuyết, lộ ra ý vị khó hiểu.

“Cô là em gái Giang Bằng Vũ sao?”

Nghe đối nhắc đến Giang Bằng Vũ, Giang Tuyết “A?” một tiếng, nói tiếp: “Anh biết anh ấy sao?”

Sau khi xác nhận, ánh mắt Thiệu Dương dừng lại mấy giây, nhấc chiếc túi trong tay lên đưa cho cô ấy: “Anh của cô nhờ tôi gửi đồ cho nhà cô.

“Thật sao?” Gương mặt Giang Tuyết lập tức tươi cười như hoa, cười chạy tới ôm lấy chiếc túi.

Dưới ánh mặt trời, nụ cười của cô ấy chân thành tha thiết, không hề giả tạo như khi đối mặt với cô gái vừa rồi.

Thiệu Dương phảng phất như gặp phải đồng loại.

Cái ra đa đồng loại kia dựng thẳng lên, nhưng... thế mà anh ấy lại cảm thấy cô gái kia cười lên rất dễ thương.

Sau khi biết anh ấy là chiến hữu của Giang Bằng Vũ, Giang Tuyết lập tức nhiệt tình mời anh ấy vào nhà.

Thiệu Dương lắc đầu: “Không được, tôi còn có việc.

Người khác có việc, Giang Tuyết cũng có chuyện.

Cô ấy còn muốn làm quần áo đấy, mẹ cùng anh cả Đậu Đậu đều không có ở nhà, cô ấy cũng không rảnh chào hỏi khách khứa.

“Được, vậy thì đi thong thả không tiễn, mời anh.

Lòng bàn tay cô ấy hướng lên trên, chỉ hướng trở về.

Thiệu Dương:” “} Không khách sáo vài câu sao?

Nói xong, anh còn chưa đi thì cô đã ôm chiếc túi vui sướng chạy vào cửa nhà.

“A...”

Thiệu Dương bỗng nhiên cười nhẹ lên tiếng.

Giang Niệm Tư về đến nhà thì thấy Giang Tuyết nói với mình: “Tư tư, anh cả gửi cho chúng ta rất nhiều đồ ăn ngon, em mau cầm đi, bên trong còn có bức thư.”

Vốn là Giang Bằng Vũ muốn gửi thư đến, đây không phải đúng lúc Thiệu Dương tới bên này có chuyện gì sao?

Cho nên cũng thuận tiện đưa cho anh ấy.

Giang Niệm Tư không có hứng thú với đồ ăn, thứ khiến cô hứng thú chính là bức thư.

“Em đi xem một chút”

Đúng là phía trên chiếc túi có một bức thư.

Trên đó viết “Tư tư thân ái, đọc cho mẹ em nghe.

Đây là thư cho mẹ cô.

Buổi tối, chờ Giang Thành cùng Giang Đậu Đậu đi ngủ, Giang Niệm Tư mới nói chuyện này với Đinh Hồng Mai.

Cô vừa thoa mặt nạ dưỡng da, vừa cầm thư cho Đinh Hồng Mai nói: “Mẹ, anh họ viết thư cho chúng ta, để con đọc cho mẹ nghe.”

Lúc trước Đinh Hồng Mai nhờ cháu trai tìm đối tượng cho Giang Niệm Tư, nghe xong lời này thì hai mắt lập tức sáng lên.

“Vậy con mau đọc đi” Giang Niệm Tư gật đầu một cái, mở thư ra.

DTV

“Thím hai à, cháu đã làm xong chuyện mà thím nhờ nhưng mà chuyện duyên phận phải xem cá nhân, đối tượng cháu tìm cho Tư Tư chính là người cầm thư đến, cậu ấy là Thiệu Dương, năm nay 27 tuổi, nhỏ hơn cháu một tuổi. Tính cách của cậu ấy ôn hòa, mặc dù nhiều tâm nhãn, nhưng mà Tư Tư của chúng ta ngốc.

Đọc đến đây, khóe miệng Giang Niệm Tư co quắp một cái.

Đúng là anh họ rách rưới, mẹ nói anh ta không đáng tin cậy, đúng là anh ta không đáng tin cậy, sao cô lại cảm thấy choáng váng quá?

“Tư Tư, tiếp tục đi.”

Mặc dù Đinh Hồng Mai bất mãn Giang Bằng Vũ ngu ngốc nói con gái mình ngốc nhưng mà bà ấy đang rất muốn nghe nội dung phía sau.

Khiến cho Giang Tuyết đang ngồi bên cạnh Giang Niệm Tư bôi kem dưỡng trắng cười ‘khanh khách: “Người ngu nhất trong nhà còn không biết xấu hổ nói người thông minh nhất nhà ta ngốc...”

Giang Niệm Tư bất đắc dĩ, tiếp tục cầm thư lên đọc cho Đinh Hồng Mai nghe.

“Nhưng Tư Tư nhà chúng ta ngốc, vừa vặn bổ sung, nếu sau này Tư Tư bị tính kế thì cậu ấy sẽ phải chịu lại 108 lần... Hơn nữa, chỉ với tính cách của cậu ấy, vì duy trì đạo đức giả mặt ngoài, sau này nếu có kết hôn mà cãi nhau, cho dù Tư Tư có đạp cậu ấy một cái thì cậu ấy cũng chỉ dám nói đạp hay, dáng vẻ nổi giận của em rất đẹp..

Khóe miệng Giang Niệm Tư co giật, đây là miêu tả nghiêm túc sao?

Giang Tuyết nhớ lại người khẩu phật tâm xà mình gặp lúc ban ngày thì không khỏi cảm thấy lời của anh trai rất đúng.

“Tóm lại, thím để Tư Tư đi gặp mặt cậu ấy, nếu có thể thì cứ chọn cậu ấy, nếu không thì cháu thực sự không thể tìm được người mà mình có thể tin.”

Đọc xong một chữ cuối cùng, Giang Niệm Tư cất bức thư lại.

Cô sợ ứng phó với loại người khẩu phật tâm xà nhất.

Nghe Giang Bằng Vũ nói như vậy, vậy người này chính xác là loại người khẩu phật tâm xà.

Đinh Hồng Mai nghe xong, cửa ải thứ nhất chính là tướng mạo.

“Tuyết à, con thấy dáng dấp người kia có đẹp không?”

Giang Tuyết bất đắc dĩ: “Mẹ, tại sao lại tìm đối tượng dựa vào tướng mạo?”

Đinh Hồng Mai nói như chuyện đương nhiên: “Vậy chắc chắn là không chỉ xem tướng mạo, phải xem tất cả. Vẻ ngoài đẹp, có năng lực, tính tính tốt, có thể che chở cho Tư Tư của chúng ta, không thể thiếu bất cứ điều gì”

Giang Niệm Tư bị Đinh Hồng Mai chọc cười, sau khi gỡ mặt nạ dưỡng da, làn da có một lớp bóng.

Sờ gương mặt vừa mềm lại vừa non, Giang Niệm Tư nhìn về phía tấm gương nói: “Mẹ, mẹ nói không sai, con gái của mẹ đáng giá tìm được một người như vậy, nhưng 27 tuổi quá già rồi, không thích hợp”

Tuổi tác và tính cách đều không phải loại cô yêu thích.

Cô thích những người đơn giản hơn.

Dễ nắm bắt.

DTV

Hơn nữa đối phương 27 tuổi, cô không vội kết hôn, nếu cô cảm thấy vừa ý sau khi gặp mặt thì chắc chắn vẫn phải tìm hiểu thêm, đối phương già như vậy, không phải người ta đang vội kết hôn sao?

Đinh Hồng Mai có chút tiếc nuối: “Nhưng mà anh họ con cũng đã nói với mẹ, Tư Tư, hay là đi gặp mặt thử một chút thôi?”

Giang Tuyết quay đầu nói: “Mẹ, có thể gặp nhau, nhưng người kia cũng đã đến cửa nhà chúng ta, lại hết lòng vì việc chung, nếu thực sự gặp mặt thì cũng nên là anh ta đến bái phỏng chứ? Cũng không thể để Tư Tư của chúng ta đến đó gặp mặt anh ta, con cảm thấy, nếu mấy ngày sau anh ta không đến nhà chúng ta thì tức là anh ta chỉ muốn ứng đối với anh họ.”

“Đúng đúng đúng, chờ anh ta tới cửa. Giang Niệm Tư phụ họa nói: “Nếu như anh ta đến nhà thì chắc chắn con phải ra gặp, còn về tình huống sau này như thế nào thì cũng chỉ có thể chờ xem, mẹ, mẹ đừng vội, cũng không phải là con không gả được.”

Thiếu chút nữa là cô muốn nói cô cũng không cần lấy chồng gấp.

Nếu nói loại quan điểm này ra ở niên đại này thì không phải mẹ cô sẽ sầu c.h.ế.t sao?

Thẩm Trình gọi điện cho Hứa Cường.

Vừa mở miệng liền hỏi: “Chỗ cậu có phiếu mua máy may không?”

Hứa Cường nhíu mày: “Thế nào, cậu muốn kết hôn, đã sắp xếp rồi sao?”

Thẩm Trình nhéo nhéo lông mày, cảm thấy không một người anh em tốt nào của mình không muốn chê cười mình.

“Không phải, cậu chỉ cần nói cho tôi biết cậu có thể lấy được không?”

Nếu như tại kinh đô thì Thẩm Trình chỉ cần tùy tiện tìm người quen biết là có thể lấy được phiếu mua máy may.

Hứa Cường hừ một tiếng: “Có thể, nhưng mà phải chờ tôi hỏi một chút, cũng không biết người ta có nguyện ý lấy món đồ như thế ra không”

“Được, tôi chờ tin tức của cậu. Thẩm Trình nói.

Cúp điện thoại, Thẩm Trình mới đến phòng khám.

Tưởng Tân Lệ đã đưa ông cụ đến phòng khám trước.

Giang Niệm Tư kiên nhẫn bôi thuốc cho ông cụ, nhẹ nhàng nói: “Ông nội Thẩm, ngày mai ông không cần qua đây nữa, sau khi dùng hết số thuốc còn lại thì cơ bản là chân của ông không còn vấn đề gì nữa, nhưng mà gần trong vòng một tháng, tốt nhất là ông không nên vận động mạnh.”

Ông cụ bị cái chân này giày vò đến không ít, cuối cùng thì bây giờ cũng thư thản, khỏi phải nói cũng biết vui đến mức nào.

Cũng bởi vậy, ông cụ vô cùng thích Giang Niệm Tư.

Tính cách nhẹ nhàng, tâm địa thiện lương, có kiên nhẫn đối với bệnh nhân, còn rất có năng lực, có ai mà không thích cô nhóc như thế này chứ?
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 79: Chương 79



Cũng không biết cái chày gỗ kia nhà ông cụ có cơ hội hay không.

Nghĩ nghĩ, ông cụ hỏi: “Cô nhóc, cháu có muốn đến bệnh viện quân khu làm bác sĩ không?”

Dựa vào y thuật của Giang Niệm Tư cộng thêm nhân mạch của ông cụ, nếu muốn đi vào thì cũng quá đơn giản.

“Bệnh viện quân khu?”

Giang Niệm Tư có chút động lòng, nhưng mà bây giờ còn chưa phải lúc.

Ở trong cái trấn nhỏ, gần như cô chỉ xem những căn bệnh nhỏ, các bác sĩ khác cũng có thể giải quyết được vấn đề này.

Cô nắm giữ một thân y thuật hơn người, hẳn là nên đi chữa trị giúp những người mắc căn bệnh nặng hơn, trợ giúp những người cảm thấy không còn hy vọng nữa.

Hơn nữa nếu đến bệnh viện quân khu thì cô có thể trợ giúp đa số quân nhân.

Ở kiếp trước, người quân nhân được cô kéo ra từ trong vũng bùn đó chính là người cho cô hy vọng sống.

Cũng bởi vậy, cô thường thường suy nghĩ, nếu như khi đó cô gặp anh mà cô có y thuật tốt như vậy thì cô có thể giúp anh đỡ đau đớn hơn không?

Nhưng mà bây giờ cô còn chưa thu xếp xong công việc trong nhà.

Cô muốn gia đình trở nên giàu có, để người nhà không cần nhịn ăn cơm.

“Ông nội Thẩm, ông có thể giúp cháu tiến cử đúng không?”

Giang Niệm Tư là người thông minh, ông cụ Thẩm hỏi như vậy, chắc chắn là có các giúp cô.

Ông cụ Thẩm cười: “Tất nhiên”

Giang Niệm Tư mấp máy môi: “Vậy ông có thể lùi cơ hội này một khoảng thời gian được không?”

Đợi cô hoàn thành công việc bên này thì có thể đến bệnh viện quân khu.

Nghe lời này của cô tức là đồng ý, chỉ có điều cần thời gian.

Lúc này ông cụ Thẩm phát ra tiếng cười sang sảng: “Được được được, chỉ cần bác sĩ Giang đồng ý, cơ hội này mãi mãi có hiệu lực đến khi ông chết”

Muốn kéo Giang Niệm Tư đến bệnh viện quân khu cũng không chỉ vì đứa cháu trai chày gỗ kia của ông cụ.

Mà thứ quan trọng hơn chính là bản lĩnh của cô.

Lão Trương đã là nhân tài như vậy, ông ấy cũng là người có trình độ đứng đầu tại bệnh viện quân khu.

Cô nhóc này còn lợi hại hơn so với lão Trương, nếu đến bệnh viện thì cô có thể trợ giúp càng nhiều các chiến sĩ.

Đất nước cần người tài như vậy!

“Đang nói chuyện gì vậy?”

Rõ ràng đã nghe xong toàn bộ nhưng khi Thẩm Trình đi tới thì anh vẫn cố ý hỏi lại.

Giang Niệm Tư quay đầu nhìn về phía anh, nụ cười tươi đẹp: “Thẩm tiên sinh, chân của ông nội anh đã khỏi rồi, hẳn là bệnh của anh vẫn còn cần hai đến ba ngày nữa, anh đến khu xem bệnh nằm đi.”

Mấy ngày...

Thẩm Trình nhăn mày lại: “Không phải nói ít nhất cần mười ngày nửa tháng sao?”

Giang Niệm Tư nói: “Không phải lúc trước tôi đã điều chỉnh phương án điều trị cho anh rồi sao?

Không cần lâu như vậy nữa.”

Không cần lâu như vậy sao?

Thẩm Trình cúi đầu xuống, đôi mắt hồ ly quyến rũ tràn đầy phiền muộn.

Giang Niệm Tư lấy thuốc tới trị cho anh.

DTV

Ngón tay nhỏ bé của cô đang loay hoay trong khay đồ, ánh mắt Thẩm Trình chuyển qua trên mặt cô, phát hiện hình như cô lại trắng thêm rất nhiều.

Làn da tinh tế tỉ mỉ trắng nõn tựa như dương chi bạch ngọc làm nổi bật đôi môi đỏ kiều diễm ướt át.

Cô cứ lẳng lặng mà ngồi ở chỗ đó như vậy, trong mắt Thẩm Trình, cô còn đáng chú ý hơn đóa mai ngạo nghễ nở rộ trong nền tuyết trắng mênh mông.

Giang Niệm Tư châm kim cho anh theo thường lệ xong thì không lập tức rời đi.

“Ngày đó cảm ơn anh.”

Thẩm Trình không giúp gì cho cô, điều duy nhất chính là chuyện ngày đó đến huyện thành, anh tìm Hứa Cường làm việc.

Yết hầu của anh nhấp nhô lên xuống, nhìn môi của cô nói nhỏ: “Nếu không thì, tôi dạy cho cô thuật phòng thân nhé?”

Cô đẹp như thế, mảnh mai như vậy, lỡ như có người muốn bắt nạt cô mà không có ai ở bên cạnh thì sao?

Ngày đó may mắn, cô có thể thoát được đôi tay của tên ác ma kia, lỡ như lần sau không may mắn như vậy thì sao?

Thuật phòng thân?

Hai mắt Giang Niệm Tư phát sáng lên.

Đây là cơ hội tốt.

Một cơ hội tốt để giải thích cho công phu lợi hại của Cô.

“Được, lúc nào?” Giang Niệm Tư xích lại gần, hai mắt cong cong như vầng trăng vì vui sướng, sáng như bên trong có ngôi sao.

Thẩm Trình nhìn thấy cái bóng của mình trong con ngươi của anh.

Anh hoảng hốt sinh ra một loại ảo giác, thế giới trong mắt của cô cũng là anh.

Anh vừa muốn nói gì đó thì Giang Niệm Tư thở dài nói: “Mấy ngày nay không được, tôi còn phải dùng thuốc cho anh, tốt nhất là anh nên nghỉ ngơi thêm mấy ngày, không thể hoạt động mạnh”

Như vậy... Thẩm Trình ngậm miệng.

Hôm nay trong phòng khám không có bệnh nhân.

Thẩm Trình có thể nghe thấy tiếng thở nhẹ của Giang Niệm Tư.

Cô an vị ở chiếc ghế bên cạnh anh, hai tay chống cằm, nhàm chán bẻ ngón tay.

Một lát sau, sau khi lấy châm ở phần bụng ra thì Giang Niệm Tư thoa thuốc lên phần bụng anh rồi quấn băng gạc.

Chiếc quần bên ngoài của anh đang mở rộng, dây lưng còn chưa được cài lên.

DTV

Thẩm Trình cúi đầu liếc mắt nhìn, Giang Niệm Tư cũng liếc mắt nhìn.

Trên ngón tay của anh đều là kim châm, tạm thời không thể kéo lên được.

Giang Niệm Tư còn tưởng ý của anh là nhờ cô giúp anh cài lên.

Thế là cô đưa tay ra, không đụng tới da trên người anh rồi cài chắc dây lưng cho anh.

Thẩm Trình bị hình ảnh kia xung kích đến, chỉ cảm thấy cơ thể đều nóng lên.

Trị liệu nhiều ngày như vậy, cô đã cảm thấy quen thuộc.

Nhưng bởi vì trong lòng cất giấu quỷ, đến bây giờ anh vẫn có thể dễ dàng cảm thấy tim đập rối loạn vì một động tác vô cùng bình thường.

Giang Niệm Tư không rời đi, Thẩm Trình không thể nào phát tiết tâm tình trong lòng, anh vẫn luôn cố gắng nín nhịn, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.

Cho nên không bao lâu sau thì gò má đẹp trai của anh liền đỏ ửng.

Giang Niệm Tư trông thấy thì đôi mi thanh tú nhăn lại, đưa tay chạm vào mặt của anh.

“Thật nóng”

Tiếng nói nhẹ nhàng như đi vào trong tâm hồn.

Cảm nhận được nhiệt độ lạnh như băng ở trên mặt, Thẩm Trình cảm thấy mình chính là b**n th**.

Vậy mà anh lại không hi vọng tay của cô rời đi.

Giang Niệm Tư tưởng là anh sốt cho nên lại đưa tay sờ sờ trán của anh, lòng bàn tay... Xác định nhiệt độ bình thường thì cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Không có nóng rần lên, nhưng sau mặt lại đỏ đến mức này.

Giang Niệm Tư ấm giọng an ủi anh: “Bởi vì bệnh sắp khỏi nên anh rất kích động sao?”

Không đợi anh trả lời, cô liền cười nói: “Đừng lo lắng”

Cô là bác sĩ, thứ đầu tiên nghĩ tới không phải là tình tình ái ái mà là vấn đề bệnh lý...

Thẩm Trình nghiêng mặt qua, sợ Giang Niệm Tư nghe thấy tiếng tim mình đang đập nhanh, nói: “Bác sĩ Giang, bây giờ cô có thể đi ra ngoài một chút không? Tôi muốn ngủ một lát.

Vừa mở miệng nói thì Thẩm Trình mới phát hiện cuống họng của mình khô khốc.

Giang Niệm Tư rất tôn trọng ý định của người bệnh.

Anh nói muốn ngủ một lát thì Giang Niệm Tư cũng không nói cho anh biết bây giờ đã có thể rút kim ra ngay.

“Vậy anh cứ nghỉ ngơi thật tốt. Giang Niệm Tư nhẹ nhàng nói.

Nghe thấy tiếng bước chân rời đi, khẩu khí mà Thẩm Trình giấu ở trong lòng mới phóng ra.

Anh thở một cái thật dài, vô thức đưa cái tay có đầy kim châm lên, đặt bàn tay lên trên trán.

Bây giờ phần đuôi của đôi mắt đào hoa kia đã đỏ ửng một vùng làm nổi bật lên gò má đẹp trai dã lệ hấp dẫn của nah.

Thẩm Trình nuốt nước miếng, yết hầu nhấp nhô.

Còn chưa kịp thả lỏng trong lòng thì Giang Niệm Tư lại tiến vào.

Anh quay đầu, sững sờ nhìn cô.

Giang Niệm Tư giơ ly nước trong tay lên, nhàn nhạt cười nói: “Vừa rồi khi nói chuyện cuống họng của anh có chút khô, tôi rót cho anh cốc nước, anh uống rồi ngủ tiếp.

Cô mở to một đôi mắt hạnh sáng tỏ, đẹp không thể tưởng tượng nổi, cũng hoàn toàn không có ý thức được việc mình dùng gương mặt tươi cười xinh đẹp này nhìn về phía anh thì anh có chịu được không Yết hầu gợi cảm của Thẩm Trình nhấp nhô lần nữa.
 
Back
Top Bottom