Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó

Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 40: Chương 40



Đây là một bộ đồ mùa đông, phần thân áo vest chính là màu đỏ tươi, váy cũng màu đỏ tươi, nhưng phía dưới cũng được buộc bằng vải bông trắng, có phần giống với viền lông thú của các thế hệ sau.

Giang Tuyết rất thích may quần áo và có trình độ hiểu biết cao, sau khi nghe Giang Niệm Tư giải thích và xem các bức vẽ, cô ấy lập tức hình dung ra kiểu dáng của quần áo trong đầu.

“Nhưng sau khi làm xong, chúng ta sẽ tìm khách ở đâu?” Giang Tuyết hỏi.

Giang Niệm Tư vui vẻ cười: “Việc này giao cho em”

Giang Tuyết nghe được lời này rất cảm động, cô ấy biết em gái mình từ nhỏ đã có năng lực và thông minh.

Sáng sớm hôm sau, là ngày nghỉ của Giang Niệm Tư cô không cần đến phòng khám.

Ở làng họ, chỉ có nhà trưởng làng là có máy khâu.

DTV

Đó là của hồi môn do con dâu trưởng thôn gửi đến.

Khương Niệm Tư nhờ Giang Tuyết điều tra nên hôm nay mục đích của bọn họ là tìm con dâu của trưởng thôn để thuê máy may của bà.

Hai chị em đi bộ từ đầu làng đến cuối làng, thổi gió lạnh.

May mắn thay, ngôi làng không lớn.

Mọi người trong làng đều dậy sớm và đi làm.

Ngay cả nhà trưởng thôn cũng không ngoại lệ.

Khi Giang Niệm Tư và Giang Tuyết đến nhà trưởng thôn, vợ chồng trưởng thôn đang định đi ra đồng.

Giang Tuyết vội vàng tiến lên chào hỏi: “Chú A Căn, thím Túy Bình, hai người đi ruộng à?”

Giang Tuyết từ nhỏ đã có giọng nói ngọt ngào và đáng yêu.

Chú A Căn nghe vậy liền cười nói: “Cũng không phải muốn làm việc trên đất đâu a? Đâu có như nhà con, có người có thể kiếm tiền bác sĩ đâu.

Bây giờ mọi người trong làng đều biết Giang Niệm Tư làm việc ở bệnh viện thị trấn.

Hầu hết mọi người đều không có ý xấu, nhưng họ không thể giấu được một ít sự hâm mộ trong lòng.

Nghe nói có thể kiếm ba mươi đồng tiền một tháng.

Gia đình Đinh Hồng Mai coi như cũng có tiền đồ.

Dù bạn ở độ tuổi nào, chỉ cần bạn có khả năng và tiền bạc, người khác cũng sẽ coi trọng bạn.

Giang Niệm Tư lập tức đi theo Giang Tuyết, hỏi: “Chú A Căn, chị dâu Linh của con có ở nhà không?”

Con dâu của chú A Căn, Trương Linh Linh, đang mang thai và thường không phải ra ngoài làm việc.

Chú A Căn nói: “Nó ở trong nhà, hai đứa vào tìm nó đi.”

Không có vồ hụt, khiến Giang Niệm Tư và Giang Tuyết cảm thấy rất vui vẻ, lập tức vào nhà tìm Trương Linh Linh.

Xe jeep tiến vào đơn vị, Thẩm Trình sau khi xuống xe, cảm nhận được bầu trời lạnh lẽo, hít một hơi thật sâu.

Lý Văn đi theo hắn: “Đội trưởng, anh đi mấy lần vẫn không tìm được bác sĩ Giang à?”

Thẩm Thừa gật đầu: “Ừ, tôi đưa cho cô ấy vài tấm vé coi như phí cảm ơn”

Lý Văn có chút tiếc nuối: “Tôi còn tưởng rằng anh có thể cùng bác sĩ Giang kết hôn. Tôi cảm thấy hai người rất xứng đôi, hơn nữa cả hai đều đẹp mắt.

Kết hôn?

Khi hai từ này xuất hiện, một đôi mắt thông minh và giọng nói nhẹ nhàng đó hiện lên trong đầu anh.

Thẩm Trình theo bản năng lắc đầu, anh đang suy nghĩ cái gì? Đó chỉ là một cô bé thôi.

Hai người đang đi về phía khu quân sự thì bất ngờ bị một cơn gió mạnh đánh úp tới, Thẩm Trình đá sang một bên, buộc người này phải lùi lại một bước.

Giang Bằng Vũ giơ tay nắm lấy mắt cá chân của Thẩm Trình, cười tươi đến mức muốn bị đánh: “Lão Thẩm, anh phản ứng rất tốt, chúng ta đi nói chuyện với nhau một chút”

“Chuyện gì?” Thẩm Trình thu chân lại.

Giang Bằng Vũ khoác lấy cổ anh, hai anh em dùng giọng điệu thân thiện nói: “Quan hệ của chúng ta thế nào?”

Thẩm Trình rất quen thuộc với anh ta.

Với nụ cười xấu xa như vậy, chắc hẳn là đang muốn nhờ điều gì đó.

Không nói một lời, anh giơ tay đánh rơi cánh tay của anh ta: “Chẳng ra gì”

“Đừng mà, tôi thật sự có chuyện muốn nói với anh”

Giang Bằng Vũ nhanh chóng đuổi kịp: “Việc này liên quan đến hơn một nửa hạnh phúc đời này của anh”

Hơn một nửa hạnh phúc của cuộc đời......

Thẩm Trình đ.ấ.m Giang Bằng Vũ một quyền: “Anh nghiện thúc giục hôn sự rồi à?

Tự lau m.ô.n.g còn chưa khô”

“Tôi không đùa”

Giang Bằng Vũ túm lấy Thẩm Trình: “Em họ của tôi đã đến tuổi lấy chồng rồi, em ấy rất ngoan, ngoại trừ béo lùn ra thì không có gì xấu cả. Dù sao anh cũng không có bạn gái, sao không không thử đi nhìn một chút?”

Trong mắt Giang Bằng Vũ, Thẩm Trình không phải là loại người chỉ quan tâm đến vẻ bề ngoài hời hợt nên đã nghĩ đến việc giới thiệu em họ của mình cho anh.

DTV

Lúc đầu anh cũng không quan tâm đến vậy, chẳng phải dì hai của anh đã gọi điện cho anh cách đây không lâu và nhờ anh tìm bạn trai cho em gái của mình sao?

Nghĩ đi nghĩ lại, Thẩm Trình thật sự là người duy nhất thích hợp.

Phía sau âm thanh quá ồn ào, Thẩm Trình sải bước tiến về phía trước, cuối cùng nhịn không được, quay người lại đánh hắn: “Anh có bị phiền không?”

Giang Bằng Vũ lập tức lui về phía sau, và né tránh kịp thời.

Anh ta nghi ngờ nhìn anh: “Anh không nghĩ em họ của tôi không xinh đẹp có phải không?”

Thẩm Trình cũng lười để ý tới hắn.

Giang Bằng Vũ tưởng rằng anh đang cam chịu, liền tức giận chỉ vào anh nói: “Lão Thẩm, lão Thẩm, không ngờ anh lại là loại người này.

Thẩm Trình không để ý đến hắn, Giang Bằng Vũ cảm thấy chán nản, muốn thuyết phục hắn lần nữa: “Anh thật sự không muốn nghĩ tới sao?”

Đáp lại anh ta chính là tấm lưng thờ ơ của Thẩm Trình.

Giang Bằng Vũ rất bất lực.

Lí Văn mỉm cười đi theo sau anh ta: “Đội trưởng Giang, xin đừng làm khó Thẩm Trình nhà chúng tôi. Đừng nói đến em gái của anh, anh ấy thậm chí còn không quan tâm đến người đẹp đã cứu mạng anh ấy.”

“Cứu mạng sao?” Giang Bằng Vũ bắt đầu có hứng thú, vẻ mặt giễu cợt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

“Ngày hôm đó, trời mưa rất to..”

Thẩm Trình đi tới văn phòng lão lãnh đạo: “Báo cáo!”

Triệu Lữ trưởng rất vui khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Trình.

“Vào đi.”

Thẩm Trình đẩy cửa, vẻ mặt nghiêm túc đi vào: “Lữ trưởng, ngài vội vã gọi tôi trở về, có việc gì gấp sao?”

“Không cần gấp nữa. Triệu lữ tướng mỉm cười nói.

Thẩm Thừa nhướng mày.

Triệu Lữ tướng nói: “Bằng vũ về sớm hơn cậu. Cậu ấy đã xử lý xong rồi”

Thẩm Thừa gật đầu: “Nếu không có việc gì, tôi về ký túc xá trước.

“Từ từ......”

Triệu Lữ tướng ngăn anh lại, đi vòng quanh văn phòng, giơ tay lên vỗ vai anh: “A Trình...”

Cái xưng hô này vừa ra đến, Thẩm Trình đã biết là đến lúc nói vấn đề cá nhân rồi.

Anh đang định tìm cớ chuồn đi thì bị Triệu Lữ tướng giữ chặt cổ áo anh lại.

“Bố cậu gọi cho tôi, cậu biết điều đó. Bố cậu là sếp cũ của tôi, giao phó các mối quan hệ cá nhân cho tôi, tôi không thể trốn tránh được phải không?”

Bố của anh?

Thẩm Trình đã nghĩ tới là chuyện gì.

Từ Giang Bằng Vũ đến bố mẹ anh cho đến lãnh đạo cũ, tất cả đều nghiện việc thúc giục hôn nhân?

Quả nhiên, giây tiếp theo, Triệu Lữ tướng nói: “Mẹ cậu nhờ tôi giới thiệu cho cậu một người. Người của đoàn nghệ thuật sẽ sớm tới đây..”

“Đoàn nghệ thuật khá nhàn rỗi”

Bởi vì là nói chuyện riêng tư, Thẩm Trình không để ý cấp trên và cấp dưới, thô lỗ ngắt lời Triệu Lữ, thẳng thừng nói: “Nói với bố tôi là không thể, bảo ông ấy đừng nghĩ tới chuyện đó, tôi sẽ không kết hôn.”

“Này tiểu tử, sao cậu cứng đầu như vậy?” Triệu Lữ tức giận.

Thẩm Trình đã đi ra ngoài rồi.

Anh không trực tiếp quay lại ký túc xá mà đi đến sân tập.

Anh chỉ dành 1 phút 20 giây cho phần vượt chướng ngại vật 400 mét.

Thẩm Trình không dừng lại, chạy tới chạy lui mấy lần, cho đến khi toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, hơi thở nặng nề.

Trời lạnh gí, anh chỉ c** tr*n, gân cốt toàn thân rắn chắc, lồng n.g.ự.c phập phồng đầy sức co dãn và uy lực.

Thẩm Trình giơ tay lau mồ hôi trên trán, nghỉ ngơi một lát rồi nằm thẳng xuống cát dù có bẩn đến đâu.

Kết hôn...…
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 41: Chương 41



Khi ý nghĩ này thoáng qua trong đầu anh, đôi mắt đẹp đó lại xuất hiện trong đầu anh mà không rõ lý do.

Nhưng chỉ có thể nghĩ lại, đời này anh định sẵn sẽ không kết hôn.

Cho dù cô ấy không phải là một cô bé mà là một người ở độ tuổi của anh ấy thì cũng không được.

Không ai biết anh đã mất gì trong chiến dịch biên giới đó.

Bên này, Giang Niệm Tư và Giang Tuyết đã tìm thấy Trương Linh Linh, con dâu của trưởng làng.

Trương Linh Linh nghe bọn họ nhắc đến máy may, cô cau mày, đang do dự không biết nên từ chối thế nào.

Giây tiếp theo, Giang Niệm Tư nói: “Linh chị dâu, chúng ta thuê máy khâu của chị, mỗi tháng cho chị năm đồng tiền. Chị thấy thế nào? Nếu chị có nhu cầu sử dụng máy ở giữa thì có thể đến chỗ nhà em để sử dụng một thời gian nhưng thời gian không được quá dài.”

Năm đồng tiền?

Trương Linh Linh hai mắt đột nhiên sáng lên: “Một tháng cho chị năm đồng tiền?”

Có thể mua được bao nhiêu thứ với năm đồng tiền chứ?

Chiếc máy khâu tuy đắt tiền nhưng cũng chỉ là một tấm mặt, nếu ngày nào cũng để ở nhà thì cũng chẳng kiếm được đồng nào.

Hơn nữa, đây là của hồi môn do nhà ngoại tặng, cô ấy không thể bán được.

Trương Linh Linh làm sao có thể không vui khi có thêm năm đồng tiền tiêu vặt mỗi tháng, và đó chỉ là tiền thuê Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô ấy, Giang Niệm Tư mỉm cười gật đầu: “Đúng, em sẽ trả cho chị năm đồng một tháng, nhưng máy may sẽ được chuyển đến nhà em.”

Trương Linh Linh lập tức đồng ý, bọn họ là người cùng thôn, cả làng đều biết chiếc máy may này là của cô ấy, hai chị em cũng không thể chiếm làm của riêng được.

“Được, khi nào em sẽ chuyển đi?”

Được sự đồng ý của cô ấy, Giang Niệm Tư và Giang Tuyết nhìn nhau, trong mắt hai chị em đều nở nụ cười.

Giang Tuyết nói: “Hôm nay chúng em sẽ chuyển đi, chị đợi em gọi anh trai em tới”

Trương Linh Linh ở vấn đề tiền bạc rất tích cực, cô ấy che miệng cười: “Không Cần phải anh trai em qua dọn, chị bảo anh Hổ Tử của em chuyển qua là được rồi”

Giang Hổ là chồng của Trương Linh Linh.

Không cần phải đi thêm chuyến, hai chị em tự nhiên vui vẻ.

Giang Niệm Tư sẵn lòng đưa tiền, để Trương Linh Linh tìm giấy bút, viết biên lai thuê máy may đưa cho Trương Linh Linh để cô ấy ký.

“Ồ, còn rất chính quy, đúng là cùng người đọc sách không giống nhau”Trương Linh Linh mỉm cười nhận lấy và sẵn sàng ký tên.

Sau khi ký xong, Giang Niệm Tư cũng đưa cho Trương Linh Linh số tiền mà cô đã đếm trước.

Trương Linh Linh vui vẻ nhận lấy, nhét vào cạp quần.

Sau khi một tay đưa tiền, một tay đưa biên lai, Giang Hồ bị Trương Linh Linh gọi lên chuyển máy khâu cho chị em nhà họ Giang.

Chiếc máy khâu này không hề nhỏ, được Giang Hổ cõng từ đầu thôn đến cuối thôn, khiến rất nhiều người trong thôn chú ý.

Thím Lưu nhìn Giang Hổ chuyển máy khâu vào nhà Đinh Hồng Mai, hai mắt tái xanh vì đau nhức.

Bọn họ đều mua máy may của con dâu trưởng thôn, cô gái hội hám Khương Niệm Tư này có thể kiếm được bao nhiêu tiền?

Phì, hừ.

Khi máy may về tới nhà, Giang Tuyết không dám ngồi yên, lập tức bắt tay vào cắt vải.

Loại vải được sử dụng chính là mảng vải được Giang Niệm Tư mua ngày hôm qua.

Điều đầu tiên cô làm theo là phong cách của Giang Niệm Tư, đây cũng là yêu cầu của Giang Niệm Tư.

Bởi vì cô đến phòng khám mỗi ngày và gặp nhiều người hơn nên khả năng quần áo của cô bị nhìn thấy cũng cao hơn.

DTV

Giang Thành vẫn đang ở trong núi thu thập thảo mộc, hôm nay Đinh Hồng Mai nghỉ làm, cùng con trai lên núi.

Giang Niệm Tư hôm nay không cần đi đến phòng khám.

Nhưng cô không có việc gì làm nên chỉ xách những dược liệu đã phơi khô hai ngày trước đi về phía thị trấn.

Khi đến phòng khám nhỏ ở thị trấn, Giang Niệm Tư đổ dược liệu ra và đưa cho ông nội Trương.

Ông nội Trương như thường lệ liếc nhìn nó và bảo Giang Niệm Tư đếm tiền.

Dược liệu thông thường có rất nhiều, cho nên lần này tuy số lượng lớn nhưng giá chỉ có 25 đồng tiền.

Giang Thành vẫn đang thu thập dược liệu, nhưng nhu cầu ở đây chỉ có như vậy.

Cho nên Giang Niệm Tư cũng không có ý định bán thuốc ở đây nữa, lần sau cô phải lên huyện trấn thử xem.

Thấy cô sắp rời đi, ông nội Trương vội vàng hỏi: “Cô bé, lại đây.”

“Trương gia gia, có chuyện gì vậy?” Tưởng Niệm Tư hỏi.

Ông lão mỉm cười, nheo mắt lại: “Gần đây bà nội con thế nào rồi?”

“Bà nội con rất tốt”

“Như thế này....” Ông nội Trương cười: “Đợi ta, ta cùng con về nhà”

Giang Niệm Tư luôn biết những suy nghĩ nhỏ nhặt của ông nội Trương.

Cô mỉm cười: “Chắc chắn rồi, nhưng không phải con là người quyết định cuối cùng liệu bà con có cho ông vào hay không đâu”

Ông nội Trương xua tay: “Yên tâm, ông nội có cách.”

Sau khi nhận được đáp án chính xác, ông nội Trương tâm tình rất tốt, thậm chí còn ngâm nga một giai điệu.

Bởi vì tan sở đợi ông nội Trương đóng cửa nên Tưởng Niệm Tư ở lại trong cửa hàng một lúc, thậm chí còn đợi Triệu Phương Như.

Triệu Phương Như đến trả phí trang điểm cho Giang Niệm Tư.

Trong ngày cưới, người khác đều khen cô ấy xinh đẹp.

Bản thân cô ấy cũng cảm thấy mình xinh đẹp.

Nghĩ đến ánh mắt mê đắm của chồng, trong lòng Triệu Phương Như như mật ngọt.

Cô ấy vui mừng và trực tiếp trả cho Giang Niệm Tư hai đồng tiền.

Vốn là một đồng tiền, nhưng ai lại làm cô ấy xinh đẹp như vậy chứ?

Khách hàng hào phóng, Giang Niệm Tư cũng không rụt rè.

Đưa tiền xong, Triệu Phương Như cũng không vội rời đi, hình như có chuyện muốn hỏi Giang Niệm Tư, trong lòng do dự một chút.

“Cô có gì muốn nói sao?”

Giang Niệm Tư trực tiếp hỏi.

Triệu Phương Như dậm chân, nói thẳng: “Bác sĩ Giang, hôm đó tôi nhìn thấy đồng nghiệp của tôi cầm kem dưỡng trắng da của cô trên tay, cô có bán kem dưỡng trắng cho họ không?”

Ồ, thì ra là chuyện này.

Giang Niệm Tư thái độ rất hào phóng: “Ừ, có chuyện gì sao?”

Triệu Phương Như không muốn mọi người cùng nhau trở nên xinh đẹp hơn nên cô ấy mới ngập ngừng và không nói với chị em tốt của mình.

Nhưng Giang Niệm Tư đã nói rồi.

Cô ấy đương nhiên không thể trách Giang Niệm Tư, dù sao cô cũng muốn kiếm tiền.

Cô ấy chỉ cảm thấy có chút tội lỗi.

Dù sao thì lúc đầu cô ấy cũng hứa nếu hiệu quả tốt sẽ giới thiệu cho nhiều khách hàng hơn.

“Thật xin lỗi, bác sĩ Giang, tôi quên giới thiệu cho cô”

“Không sao đâu.” Giang Niệm Tư nói.

Thái độ của cô quá hào phóng, khiến Triệu Phương Như càng thêm xấu hổ.

DTV

Giang Niệm Tư quả thực không để ý tới những suy nghĩ nhỏ nhặt trong lòng người khác.

Vậy là cô có một thủ thuật mới.

Một mình cô không thể bán thêm kem làm trắng.

“Cô Triệu, chúng ta hợp tác nhé?”

“Hả?” Triệu Phương Như khó hiểu: “Hợp tác như thế nào?”

Giang Niệm Tư nói: “Tôi làm kem dưỡng trắng, chi phí bỏ ra, cô giúp tôi quảng cáo nhiều hơn. Giá kem dưỡng trắng là chín mươi xu một lọ, tôi sẽ định giá lại, năm tệ một lọ, cô giúp tôi bán một chai và kiếm lợi nhuận, lợi nhuận 1 đồng tiền tôi sẽ cho cô một xu tiền.”

Lúc đầu, ba lọ kem dưỡng trắng da của Giang Niệm Tư có giá khoảng hai đồng rưỡi, nhưng cô lại bán ba lọ cho Triệu Phương Như chỉ với giá năm đồng tiền.

Lần trước đến nhà Triệu Phương Như, bạn tốt của cô ấy thậm chí còn sẵn sàng bỏ ra mười đồng để mua một chai sau khi chứng kiến Triệu Phương Như trắng trẻo như thế nào.

Tất nhiên, cô ấy sẽ không đặt giá quá cao.

Nhưng thực sự không nên đặt giá quá thấp, phải xét đến suy nghĩ của nhiều khách hàng, nếu giá kem trắng trong tầm tay của mọi người thì ai cũng sẽ trắng hơn, chẳng phải là không có lợi sao?
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 42: Chương 42



Nhóm bán kem làm trắng tạm thời nhắm vào những người có thu nhập và sẵn sàng chi tiền.

Triệu Phương Như yêu cái đẹp, nhưng so với việc kiếm được nhiều tiền, cô ấy vẫn có thể quyết định cái nào quan trọng hơn.

Trước đây cô ấy không muốn ai cũng xinh đẹp như mình và cũng không muốn kể cho người khác biết.

Nhưng bây giờ nó lại có thể kiếm tiền.

Triệu Phương Như dường như đã nhìn thấy số tiền vô tận.

“Được, chúng ta hợp tác”

Thị trấn Kỳ Thạch là thị trấn duy nhất ở huyện có nhà máy và có rất nhiều cô gái trẻ có thu nhập tương đương với cô ấy.

Có Triệu Phương Như tham gia, Giang Niệm Tư mới yên tâm, dù sao cô vẫn phải làm việc ở phòng khám, không thể cứ ra ngoài tìm thị trường được.

Chờ Khương Niệm Tư nói xong, ông nội Trương cũng hoàn thành công việc đi theo cô trở về nhà.

Ông ấy mỉm cười và nói: “Việc kinh doanh trong đầu của con khá tốt đấy”

Sau khi về nhà, Giang Niệm Tư đưa tiền bán dược liệu cho Giang Thành.

Giang Thành lấy 25 đồng, nhất quyết đưa cho Giang Niệm Tư 15 đồng, Giang Niệm Tư không muốn, Giang Thành tức giận hỏi cô với vẻ mặt thẳng thắn: “Em coi thường số tiền anh trai kiếm được sao?”

Đương nhiên là xem trọng, tại sao lại xem thường chứ.

Bị anh trai nhìn chằm chằm, Giang Niệm Tư trong lòng ấm áp, mỉm cười nhận tiền của anh.

Có chiếc máy may, Giang Tuyết có thể may quần áo rất nhanh.

Đương nhiên, cũng là bởi vì quần áo của Giang Niệm Tư tương đối đơn giản.

Một ngày liền làm được một bộ.

Giang Tuyết để Giang Niệm Tư mặc vào để nhìn xem.

Nhìn bộ quần áo Giang Tuyết giơ lên, Giang Niệm Tư đành phải giơ ngón tay cái lên tán thưởng cô ấy.

Khả năng hiểu biết của chị gái cô thật sự rất tốt, đúng như những gì cô tưởng tượng trong đầu.

Áo khoác vải màu đỏ, bên ngoài màu đỏ, bên trong cotton trắng, mặc trong thời tiết này rất ấm áp.

Cổ áo được làm giống như bộ đồ nhà Đường, được làm bằng khóa, cổ quay ra ngoài và viền bằng vải áo khoác cotton màu trắng, bên ngoài có lớp cotton giống như cổ áo lông thú.

Viền cotton trắng chạy dọc xuống từ cổ áo, kiểu vest, tay áo được may liền với áo khoác trắng, giống như áo hai dây giả.

Các khớp giữa tay áo ở hai bên vai cũng được viền lai.

Váy rất rộng rãi, dài đến mắt cá chân, được may bằng một chiếc áo khoác màu đỏ tươi và các mép váy đều được viền bằng một chiếc áo khoác cotton màu trắng.

Khi Giang Niệm Tư đi đến thế giới này, ba bộ quần áo của cô đều được làm bằng vải thô, có màu xanh đậm hoặc xám đen, nói thật thì nhìn cô xấu đến mức không có bạn bè.

Còn đặc biệt rất rộng.

Khoác lên mình bộ quần áo sáng màu, đẹp đẽ, thu gọn vòng eo, khiến toàn thân cô thon thả và cao ráo.

Giang Tuyết sững sờ.

Sau khi thành phẩm ra mắt, cô ấy chỉ thấy nó khá ổn.

Không ngờ rằng hiệu ứng sẽ đẹp như vậy sau khi áp dụng cho phần thân trên.

Quả thật......

“Tư Tư, em mau bỏ mũ với khăn che mặt ra.

DTV

“Này, được chứ.”

Trong phòng không có đèn, ngoại trừ một cái cửa sổ, Giang Niệm Tư cũng không quấn bọc mình lại nữa.

Trong thời gian này, cô vẫn luôn nhất quyết thực hiện các bước tẩy trắng răng.

Màu da cũng đang được cải thiện.

Hiệu quả của kem dưỡng trắng đặc biệt rất tốt, mới chưa được một tuần mà màu da của cô đã trắng hơn người bình thường rất nhiều.

Cô còn trắng hơn cả Triệu Phương Như, và cô mỗi ngày đã và đang trên đường trở nên trắng hơn mỗi ngày.

Trên nền bộ quần áo màu đỏ tươi, môi đỏ, răng trắng, mềm mại như hoa lê.

Khuôn mặt nhỏ bằng lòng bàn tay, ngũ quan sáng sủa xinh đẹp, Giang Tuyết không khỏi che ngực: “Tư Tư, em thật xinh đẹp...

“Phải không?”

Giang Niệm Tư vui vẻ quay đầu lại: “Em cũng nghĩ vậy.

Cô thực sự thích khuôn mặt của mình.

May mắn thay, mặc dù sau khi xuyên qua nó có vẻ sẫm màu hơn một chút nhưng các đường nét trên khuôn mặt vẫn như cũ.

Cô có thể điều chỉnh màu da, nhưng không có cách nào có thể chữa khỏi tình trạng không đều trên khuôn mặt.

“Sao em trắng thế này?” Giang Tuyết không nhịn được đưa tay sờ sờ mặt cô, cảm giác mềm mại tinh tế khiến cô ấy nhéo nhéo.

Điều cô ấy thích nhất là véo má một đứa trẻ.

Cảm xúc thật tốt.

“Hì hì, đương nhiên có bí quyết, chị quên mất, em gái chị là bác sĩ Đông y đấy”

Giang Niệm Tư để Giang Tuyết giày vò khuôn mặt cô, sau đó trước mặt cô lấy ra kem dưỡng trắng đặc hiệu.

DTV

Lại nói cho cô nhiều cách dưỡng sinh.

Hiện tại Giang Tuyết không có thời gian, chỉ có thể thoa chút kem dưỡng trắng, cô ấy không có tâm tư với những thứ khác, kiếm tiền quan trọng nhất!

Nhưng nhìn em gái trở nên xinh đẹp như vậy, lòng cô ấy cũng hơi ngứa ngáy.

Tối hôm đó cũng làm mặt nạ kem dưỡng trắng.

Giang Đậu Đậu ôm chén nhỏ uống mạch nha nhìn Giang Tuyết rồi lại nhìn Giang Niệm Tư, cuối cùng không biết làm gì lên mặt cụ non cầm cái muỗng, một người một miếng đút cho hai chị gái uống.

Trông hai người như cực kỳ giống người tàn phế.

Mà Giang Thành thì ở chỗ kia đếm tiền, phải đếm một lần, trái đến một lần, khiến Đinh Hồng Mai nhìn đến mức đau mắt.

Nhưng thấy cuộc sống người một nhà tốt hơn so với trước, Đinh Hồng Mai cũng vui mừng.

Con trai con gái đều có thể kiếm tiền chỉ một mình bà vô dụng, Đinh Hồng Mai bỗng nhiên buồn rầu.

Tối nay Đinh Hồng Mai làm một bàn thức ăn ngon, cố tình để Giang Niệm Tư kêu bà cụ và ông cụ Trương đến dùng cơm.

Giang Niệm Tư mặc vào chiếc áo khoác mới thật đẹp, đến tối, cô cũng không cần che mặt chống nắng.

Một đường đi đến nhà bà cụ, gặp vài người hàng xóm cười hì hì chào hỏi với mọi người.

Chú Vương và vợ ông ấy đều sửng sốt.

Đợi Giang Niệm Tư đi xa, Triệu Lệ Quyên mới chặc lưỡi nói: “Lão Vương, người vừa rồi là Tư Tư của nhà Hồng Mai đúng không?”

Chú Vương đã “Ừ” một tiếng: “Không phải nhà bà ấy thì còn có con gái nhà ai xinh đẹp như thế này sao?”

Lời nói này, có thể đắc tội người khác nhưng là sự thật.

Triệu Lệ Quyên ngạc nhiên nói một tiếng: “Ai ya, sao một khoảng thời gian không gặp, cô bé này trở nên xinh đẹp như vậy sao?”

Ngũ quan xinh đẹp sáng sủa giống như hồ ly tinh quyến rũ được viết trong thoại bản vậy.

Đây không phải là Triệu Lệ Quyên mắng chửi mà là cô bé này trong quá xinh đẹp.

Còn ăn mặc đẹp như vậy, chàng trai nhà nào có thể chịu đựng được chứ?

Vốn dĩ chính là một đóa hoa của tám thôn mười dặm, thời điểm trước kia đen vẫn chỉ xinh bình thường thôi, bây giờ trắng đã biến thành viên tuyết.

Bà ấy chợt nổi lên tâm tư: “Cô bé Tư Tư này đã tròn 18 tuổi đi, có phải nên nói chuyện gia đình đúng không?”

Chú Vương phàn nàn bà ấy quá can thiệp: “Đồng chí Triệu, bà không phải gọi là Trương Thúy Phương, không phải bà mai trong thôn, xin bà nhớ kỹ.”

Lời này nghênh đón một cái tát giận dữ của Triệu Lệ Quyên: “Chậc, nói gì đấy, tôi chỉ tò mò một chút cũng không được sao?”

Chú Vương lắc đầu: “Không được, Hồng Mai người ta yêu thương con gái mình, không muốn con gái gả cho người khác sớm như vậy, bà quên lần trước Thẩm Trình đã giúp bà thông gia trong huyện lỵ sang nói chuyện làm mai, bị Hồng Mai cầm chổi đánh ra sao? Không muốn cãi nhau không vui với bà con, thì bà nhanh ngừng cái tâm tư đó lại đi.”

Triệu Lệ Quyên quen làm người tốt bụng, từ trước đến nay chưa bao giờ đắc tội người khác.

Không thể không nói, lời này của chú Vương quả thật khiến bà ấy ngừng tâm tư lại.

Bà con trông thấy Giang Niệm Tư, không một ai không cảm thấy bất ngờ.

Còn có người sẽ hỏi một hai câu hỏi, Giang Niệm Tư không muốn quá nhiều người trong thôn biết, chỉ nói bản thân che mặt không phơi nắng, cho nên mới trở nên trắng.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 43: Chương 43



Đi đến nhà bà cụ, bà cụ nhìn thấy cháu gái nhà mình vừa trắng vừa là người đáng yêu, bà cụ càng thương cô hơn vì cháu gái xinh đẹp, lòng nhất thời cũng tan chảy.

Kéo cô ở đây chạm chạm nơi đó quan sát.

Ông cụ Trương cười nói: “Sư muội, bà chạm nữa cũng vô ích, bà đã gì rồi.”

Lúc còn trẻ bà cụ Lương, cũng không phải là thích nhất đẹp sao?

Cho nên ông cụ Trương mới nói như vậy.

Bà cụ lập tức trừng mắt nhìn: “Cháu gái tôi xinh đẹp tôi chạm không được sao? Nói tôi già rồi, ông cho là mình còn trẻ hay sao? Tôi vẫn chỉ là già rồi, ông là vừa già vừa không biết xấu hổ.”

Giang Niệm Tư bị chọc cho cười khanh khách, nói mục đích đến cho hai ông và cụ rồi dẫn hai ông bà cụ đi về nhà.

Bà cụ thích cháu gái chải chuốt nhưng tiếc là điều kiện có hạn.

Hôm nay thấy cháu gái mặc chiếc váy mới xinh đẹp, đến nhà Giang TuyếtN, bà cụ hỏi Đinh Hồng Mai xin kim chỉ.

Lúc đầu Giang Niệm Tư không biết bà cụ muốn làm gì, cho đến khi bà cụ bảo cô cởi áo và váy ra.

Thấy bà cụ cầm áo và váy thêu thứ gì đó, Giang Niệm Tư mới biết bà cụ đang làm gì.

DTV

Chiếc áo khoác màu đỏ xinh đẹp nhưng không có hoa văn nào.

Bà cụ dùng kim chỉ thêu ở n.g.ự.c và dưới góc phải váy của Giang Niệm Tư, mỗi vết thêu một con bướm trắng.

Hai con bướm này có hiệu quả vẽ rồng điểm mắt.

Cả bộ váy trong nháy mắt trở nên sống động.

Triệu Phương Như đến công xưởng, để kiếm tiền, bắt đầu từng bước quảng cáo.

Có điều đều là nói chuyện riêng cùng các chị em tốt một chút.

Dĩ nhiên, cô ta cũng không hiểu tại sao lại đến, chỉ thỉnh thoảng ở trước mặt các chị em cảm khái mình thật xinh đẹp, dường như càng ngày càng trắng.

Thay đổi của cô ta, mọi người quá rõ ràng.

Trước đây đã có rất nhiều người hỏi, lúc đó cô ta không chịu được cẩn thận không muốn nói.

Bây giờ nghe nhiều, thì có người nhịn không được mở miệng hỏi.

“Phương Như xinh đẹp, cô nói cho tôi đi, cuối cùng sao cô có thể trở nên trắng như vậy?”

“Ôi...” Triệu Phương Như thở dài: “Sao có thể trở nên trắng, tất nhiên là nhờ kem dưỡng trắng do bác sĩ Giang bào chế, nhưng bác sĩ Giang bề bộn nhiều việc, về cơ bản không có thời gian để làm kem dưỡng trắng...”

Nghe được lời này, rất nhiều người tâm tư lay động.

“Phương Như, mối quan hệ của cô với bác sĩ Giang như thế nào?”

Triệu Phương Như nói: “Xem là chị em rất tốt đi, ngày đó cô không thấy sao? Tôi kết hôn cô ấy còn đích thân đến trang điểm cho tôi đấy?”

Ngày hôm đó mọi người quả thật đều nhìn thấy.

“Phương Như, nếu không cô giúp chúng tôi hỏi bác sĩ Giang, hỏi cô ấy có thể làm một hộp cho chúng tôi được không?”

Triệu Phương Như rất biết cách buôn bán.

Cô ta không muốn nhả ra nhanh như vậy, giả vờ do dự nhiều lần, tìm đủ lý do để từ chối.

Cuối cùng giả vờ dáng vẻ bất lực nói: “Được rồi, vậy tôi tìm bác sĩ Giang thuyết phục xem, nhưng các cô cũng đừng ôm hy vọng quá lớn, công việc bác sĩ Giang là bác sĩ, cô ấy có rất nhiều bệnh nhân, rất bận, dù đồng ý, cũng không thể bào chế ra thuốc bôi ngoài da cho các cô nhanh như vậy được.”

Nghe cô ta nói như thế, mọi người đều phấn chấn.

Chỉ trong một ngày, riêng tư, đã có hơn chục cô gái đặt kem dưỡng trắng cho Triệu Phương Như Tất nhiên, có nhiều người hỏi hơn.

Nhưng rất nhiều người vừa nghe đến giá, lập tức đánh lui bỏ cuộc.

Mức lương của họ không chênh lệch nhiều, nhưng không phải là cô gái nào cũng có thể tự do chi phối tiền lương của mình.

Không chỉ phải nuôi sống cả gia đình, còn phải giao cho ba mẹ.

Cũng có nhiều người không nỡ tiêu nhiều tiền như vậy cho khuôn mặt của mình.

Ghi chép tên người muốn kem dưỡng trắng lại.

Triệu Phương Như vừa hết giờ làm liền đến phòng khám tìm Giang Niệm Tư.

Hôm nay Giang Niệm Tư ở trong phòng khám, không có che mặt.

Dù sao bây giờ đã rất trắng rồi, trong phòng, thỉnh thoảng cũng không cần che kín mình như vậy.

Giang Niệm Tư đối mặt tủ thuốc hốt thuốc, đưa lưng về phía cửa và bàn thu tiền.

“Bác sĩ Giang, bác sĩ Giang...”

Triệu Phương Như xông vào, vốn muốn chia sẻ tin vui này cho Giang Niệm Tư, tầm mắt nhìn quanh một vòng, không phát hiện bóng dáng quen thuộc.

Hở, người đâu?

Giang Niệm Tư cầm thuốc xong, quay người lại ngoắc cô ta: “Ở đây”

Hỏ?

Triệu Phương Như sửng sốt một giây, đột nhiên định thần nhìn lại.

Nhìn thấy khuôn mặt như hoa như trăng đó của Giang Niệm Tư, cảm thấy hơi thở đều ngừng lại một chút.

Suy đoán trước kia của cô ta thực sự đúng.

Khuôn mặt này của Giang Niệm Tư, nếu mà trắng, nhất định là một siêu cấp mỹ nữ.

Nhìn đôi mắt long lanh đó, nhìn làn da mềm mại đó giống như đậu hủ trắng, nhìn đôi môi đỏ mọng đó, nhìn đó...

Triệu Phương Như đã không tìm được từ để hình dung.

Trong đầu chỉ có bốn chữ - Thật sự xinh đẹp!

Còn có quần áo trên người cô...

Ôi!

Triệu Phương Như che miệng, cô ta chưa bao giờ biết dáng người bác sĩ Giang lại đẹp như vậy.

Nhìn vòng eo thon nhỏ đó.

Thật đúng là khuôn mặt đẹp dáng người đẹp.

“Phương Như?” Giang Niệm Tư đưa tay giơ giơ trước mặt cô ta, hơi có phần xấu hổ.

Đến một đời này, không có bao nhiêu người nhìn chằm chằm cô si ngốc, đột nhiên đến một chiêu này, cô có chút không thích ứng.

Ối, ai không muốn trở thành trung tâm giữa đám đông.

Trong lòng Giang Niệm Tư vui sướng tới mức muốn nổ tung.

Quả nhiên, ngũ quan có xinh đẹp đi nữa mà đen thành than hòn, cùng lắm cũng chỉ là đẹp, sẽ không khiến người khác cảm thấy kinh ngạc.

Triệu Phương Như tỉnh táo lại không nhịn được khen: “Bác sĩ Giang, cô đẹp quá.

“Cám ơn”Giang Niệm Tư mỉm cười cong mắt, ai mà không thích nghe người khác khen ngợi chứ?

Ôi, suy cho cùng thì cô cũng là một dân thường.

Triệu Phương Như suýt chút nữa quên mục đích tới đây của mình, sau khi nhớ đến, mới đưa tờ đơn cho Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, cô nhìn nè, đây là tờ đơn tôi nhận được vào hôm nay”

13 người đặt.

Nhanh như vậy sao?

Quả nhiên vẫn cần phát triển thêm nhiều người để cùng bán.

Cũng giống như kinh doanh trên mạng của đời sau.

“Được, ngày mai tôi đưa cho cô.”

Triệu Phương Như vội từ chối: “Đừng, đừng nhanh như thế.”

Giang Niệm Tư nôn nóng kiếm tiền, nghi ngờ nhìn về phía cô ta: “Sao vậy?”

DTV

Triệu Phương Như nhanh chóng giải thích của cô nói cho Giang Niệm Tư.

Giang Niệm Tư vừa nghe, vui vẻ, kế hay.

Đó không phải là tiếp thị đói khát cho đời sau sao?

Nhìn cô xem, nôn nóng kiếm tiền, ngược lại quên những thứ này.

“Được, vậy qua vài nữa ngày tôi làm, họ có hỏi tiếp thì cô cứ tìm đại lý do nào đó đánh lừa cho qua, trì hoãn thêm vài ngày.

Chuyện chính đã nói xong, Giang Niệm Tư nhìn TPV vẫn chưa đi, đang muốn hỏi cô ta còn có chuyện gì thì thấy cô ta nhìn chằm chằm vào quần áo trên người cô.

Giang Niệm Tư lập tức hiểu được.

Triệu Phương Như vốn là một cô gái yêu cái đẹp, thấy quần áo đẹp nhất định sẽ động tâm.

Quả nhiên, cô ta lên tiếng.

Giọng điệu Giang Niệm Tư thản nhiên nói: “Ồ, cái này, là chị tôi may giúp tôi.

A, lại là chị ruột.

Triệu Phương Như nắm lấy tay cô: “Vật cô có thể bảo chị cô may cho tôi một bộ được không?”

“Tất nhiên được rồi, nhưng phải thu phí”

“Cái đó nhất định, tôi cũng không thể ăn quỵt, hì hì, nhà tôi có vải, ngày mai tôi lấy đến đây cho cô, bảo chị cô may cho tôi cái tương tự như của cô.”

“Được.

Tiễn Triệu Phương Như, Giang Niệm Tư sờ cằm cảm khái, dáng người đẹp thực sự vẫn có lợi thế..

Chẳng phải là, mọi người thấy cô mặc đẹp đều muốn mua quần áo trên người cô.

Hôm nay đã có vài bệnh nhân khen quần áo cô đẹp, còn hỏi cô may ở đâu.

Mặc dù cộng thêm Triệu Phương Như, mới nhận được hai đơn nhưng đã rất tốt rồi, suy cho cùng cũng chỉ vừa bắt đầu.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 44: Chương 44



Bên kia, ba Thẩm Trình nghe được anh nói không kết hôn, giận đến phùng mang trợn mắt.

Mẹ anh cũng lo âu vô cùng.

Tưởng Tân Lệ thở dài, nói: “Ông cũng đừng nóng giận nữa, ngày mai đã đến trấn Kỳ Thạch rồi, mấy ngày trước nghe ông cụ nói bên đó có một bác sĩ Đông y rất lợi hại, ông nói xem con trai chúng ta không chịu kết hôn cũng không chịu gặp gỡ con gái, có phải có vấn đề gì không?”

Nhắc đến chuyện này, Thẩm Vũ Lâm không nhịn được thở dài.

Lần hành động đó, ông ấy chỉ biết là con trai bị thương, cụ thể bị thương ở đâu, không người nào biết.

Bác sĩ điều trị cho anh miệng như bị kim khâu lại, làm sao cũng không cạy ra.

“Ông cụ tìm kiếm hỏi thăm khắp nơi, chỉ muốn tìm một bác sĩ Đông y lợi hại cho thằng nhóc thối đó xem, phải thực sự là một bác sĩ lợi hại, chúng ta sẽ đưa thằng nhóc thối đó sang đây chữa bệnh.

Tưởng Tân Lệ cảm thấy việc này khả thi.

Nhưng vấn đề chính là...

“Bác sĩ Đông y lần này ông cụ tìm, thật sự có thể chữa vấn đề của con chúng ta sao?” Bà ấy có chút không quá chắc chắn.

Cả đời Thẩm Vũ Lâm chinh chiến, làm việc nhanh nhẹn gọn gàng.

Nghe được Tưởng Tân Lệ nói lời này, ông ấy nói: “Nghĩ nhiều như thế làm gì? Thành công thì thành công, nếu không thành công thì tìm người tiếp theo? Có hy vọng thế nào cũng phải thử.”

“Cũng phải, ông nói có lý.

Thẩm Vũ Lâm từ trong mũi hừ ra một tiếng: “Vấn đề hiện tại không phải bác sĩ, là con trai bà, đứa con vô liêm sỉ quý giá đó của bà, bị vấn đề gì đều không biết, cũng không chịu nói, chỉ luôn giấu giếm.

Tưởng Tân Lệ vui vẻ, đưa tay nắm lấy lỗ tại Thẩm Vũ Lâm: “Họ Thẩm, ông nói rõ cho tôi, gọi gì mà đứa con vô liêm sĩ quý giá đó của tôi, chắc là con trai của mình tôi, không có quan hệ gì với ông đâu?”

Thẩm Vũ Lâm cũng chỉ ngoài miệng nói chuyện ngạo mạn, nếu nghe được lời vợ thì giọng điệu lập tức dịu lại.

DTV

“Chẳng phải tôi đang quá tức giận sao? Bà nhìn xem con trai chúng ta bao nhiêu tuổi, con người khác đều đã đi mua nước tương, chỉ còn duy nhất thằng nhóc là đàn ông độc thân, mỗi lần chúng ta giới thiệu đối tượng cho thằng nhóc, thằng nhóc đều kiếm cớ chạy đi, không coi trọng thì cũng thôi đi, thằng đến đều không đến”

Tưởng Tân Lệ còn lo hơn so với Thẩm Vũ Lâm: “Được rồi, lần này đến xem bác sĩ đó có thực sự có năng lực không, nếu thật sự có năng lực, bất luận nghĩ cách gì, tôi cũng sẽ đưa thằng bé đi”

Bên này, Giang Niệm Tư nhận được đơn đặt 13 kem dưỡng trắng, lại nhận thêm hai đơn đặt quần áo, sau khi trở về, lập tức nói tin tức này cho Giang Tuyết và người nhà.

Giang Tuyết nghe xong, trong lòng dâng lên một luồng nhiệt huyết.

Anh ấy cần phải cố gắng hơn.

Tiền bán kem dưỡng da, cộng thêm một số phí thủ tục kiếm được tại phòng khám của cô, còn có 15 đồng Giang Tuyết cho cô lần trước khi bán dược liệu, hiện tại trong tay Giang Niệm Tư tổng cộng có gần 60 đồng.

Nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít.

Những ngày nay, đặc biệt là nghề nông trong nông thôn, phần lớn gia đình chỉ có thể miễn cưỡng duy trì cuộc sống gia đình, tiền tiết kiệm tối đa không cao hơn mấy đồng.

Ngày mai Giang Niệm Tư sẽ dẫn Giang Tuyết đi đo kích cỡ cho người, tiện thể lấy vải.

Cả ngày hôm nay nhàn rỗi, Giang Tuyết đã dùng vải áo khắc mà Giang Niệm Tư mua may quần áo cho Giang Đậu Đậu và Đinh Hồng Mai.

Khi Giang Niệm Tư về đến nhà, vừa vặn may xong.

Giang Tuyết không kịp đợi lấy ra cho hai người thử.

Thời tiết ngày càng lạnh, quần áo mặc trên người Đinh Hồng Mai và Giang Đậu Đậu, đều rất phong phanh.

Giang Đậu Đậu còn khá hơn chút, có thể ở nhà không ra ngoài.

Đinh Hồng Mai thì khác, bà còn phải ra ngoài làm việc.

“Mẹ, mẹ mặc thử xem. Giang Tuyết nói.

Đinh Hồng Mai chạm vào vải áo khoác mềm mại, trong lòng rất thích nhưng bà vẫn từ chối.

“Mẹ không lạnh, vải chỉ có bấy nhiêu thôi, con may thêm hai bộ cho em gái con và con thay đổi mặc “Gì mà không lạnh, hai ngày trở lại này của mẹ, trên người đều là băng” Giang Niệm Tư vừa đến nhà đã nghe thấy lời này, lập tức phản bác.

Cô đi nhanh tới cạnh Đinh Hồng Mai, cầm lấy quần áo trong tay Giang Tuyết, cưỡng ép nhét vào tay Đinh Hồng Mai.

“Mẹ, mình là người một nhà, cái gì tốt mẹ đều nghĩ cho bọn con, bọn con cũng không thể quên mẹ được.

“Nhưng...” Đinh Hồng Mai chạm vào vải mềm mại đó, thật sự không nỡ mặc.

Giang Niệm Tư nói: “Mẹ, sau này con sẽ còn kiếm được rất nhiều rất nhiều tiền, mẹ yên tâm đi, đây chỉ là một sự khởi đầu, về sau mình không lo không có quần áo mặc, mẹ mau mặc đi Giang Tuyết cũng nói: “Đúng vậy mẹ, sau này hai chị em bọn con nhất định sẽ kiếm nhiều tiền hiếu thuận với mẹ.”

Giang Đậu Đậu đã mặc quần áo mới, đôi mắt đen tràn đầy vui vẻ.

Nghe được lời hai chị gái nói, bàn tay nhỏ bé của Giang Đậu Đậu ôm lấy đùi Đinh Hồng Mai: “Mẹ, Đậu Đậu sau này cũng sẽ hiếu thuận với mẹ.”

Giang Tuyết cũng nói: “còn có con nữa”

Mối quan hệ cả gia đình cực kỳ hòa thuận.

Đinh Hồng Mai nhìn, khóe mắt nóng lên.

“Được, đều nghe bọn con.

Bốn anh em lúc này mới vui vẻ cười.

Quần áo Đinh Hồng Mai và Giang Đậu Đậu, đều là màu xanh xám không quá nổi bật, người trong thôn cũng chưa đến nỗi nói lời ong tiếng ve.

Hôm sau, Giang Niệm Tư dẫn Giang Tuyết đến trấn trên, đợi tới trưa, Triệu Phương Như và một cô gái khác mới đưa vải tới.

Hai người đưa đến đều là vải áo khoác nhưng vải áo khoác mang theo đều là màu tối.

Giang Tuyết lập tức đo kích cỡ cho hai người.

Ở thời đại này, những thứ khác rẻ, may quần áo lại không rẻ.

Một bộ quần áo may sẵn trong thành phố, chỉ riêng phí tiền công đã gần hai đồng năm.

Quần áo Giang Niệm Tư có kiểu dáng đẹp, dĩ nhiên định giá phải khác với những người khác.

Nhưng đây chỉ là một trấn nhỏ, mặc dù trấn Kỳ Thạch giàu có hơn nhiều so với các trấn khác, nhưng cũng kém hơn thành phố lớn.

Theo lý trấn nhỏ hẳn là định giá 2 đồng.

Nhưng do kiểu dáng đẹp, cuối cùng vẫn định giá là hai đồng năm hào.

Giang Niệm Tư dự định sẽ làm việc này lâu dài, cô chỉ cung cấp bản vẽ, giữa chị em có thể hỗ trợ lẫn nhau nhưng lợi ích cần phân rõ thì phải phân rõ, tránh cho về sau cảm tình hai chị em vì tiền mà xấu đi.

Cô cung cấp bản vẽ và mời chào khách, Giang Tuyết phụ trách may quần áo, hai người chia năm năm.

Giang Tuyết hiểu lẽ phải, những thứ này đều nhờ vào em gái, cô ấy chỉ biết may quần áo.

Cô ấy đi làm trong huyện lỵ, ông chủ chỉ cho cô ấy 12 đồng một tháng.

Trong lòng cô ấy không thoải mái khi chia năm năm, cảm giác như chiếm hời của em gái, trực tiếp nói ba bảy với Giang Niệm Tư, cô ấy ba phần, Giang Niệm Tư bảy phần.

Giang Niệm Tư cũng không muốn Giang Tuyết chịu thiệt vì cô không có thời gian quản lý.

Sau này nếu thật sự có cơ hội làm lớn, cẫn phải là Giang Tuyết đến quản lý.

Cuối cùng định là cô chiếm 6 phần, Giang Tuyết chiếm 4 phần.

Hai chị em thương lượng một hồi, rồi cứ quyết định như vậy.

Sau khi Giang Tuyết về, Giang Niệm Tư tiếp tục ở trong phòng.

Hôm nay chỉ có mình cô ở phòng khám, vì ông cụ Trương vẫn còn ở nhà bà nội, chưa trở lại.

Trước đây Giang Niệm Tư luôn tưởng rằng ông cụ Trương là một phía tình nguyện.

DTV

Nhìn kỹ vài lần, mới phát hiện bà nội cũng có tình ý với ông cụ Trương.

Chỉ là bà ấy hơi mâu thuẫn đi, luôn cảm thấy mình đã kết hôn sinh con, đã phí thời gian hàng chục năm, hiện tại người cũng già rồi, không thích hợp nói chuyện bạn đời gì đó.

Tất nhiên, ông cụ Trương không thể vào ở trong nhà, ông ấy ở trong căn nhà kho nhỏ xây bên ngoài sân nhà bà nội.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 45: Chương 45



Nhàn rỗi không việc gì làm, cô lấy một ít dược liệu làm kem dưỡng trắng, bắt đầu bào chế kem dưỡng trắng, tổng cộng 13 lọ.

Dược liệu bào chế kem dưỡng trắng, Giang Niệm Tư đều sẽ cân trước một lần, sau đó tính số tiền rồi bỏ tiền của mình vào quầy tiền của ông nội Trương.

Vừa đóng gói kem dưỡng trắng cho vào lọ xong, thì trong tiệm đã đến ba người.

Một cặp nam nữ trung niên, trông hơi giống vợ chồng, giữa họ đang đỡ một ông cụ.

“Bác sĩ Trương đâu?” Ông cụ vừa đến đã hỏi.

Giang Niệm Tư vòng qua quầy, bước về phía trước: “Ông cụ Trương không có ở đây, chào ông, xin hỏi trong các vị là vị nào cơ thể không thoải mái vậy?”

Đến phòng khám phần lớn đều là bệnh nhân, cho nên Giang Niệm Tư mới hỏi một câu như vậy.

Tưởng Tân Lệ có chút ngạc nhiên nhìn cô gái trước mặt.

Phần lớn những người bà ấy nhìn thấy đều có làn da ngăm đen.

Nhưng cô gái trước mắt lại trắng nõn giống như viên tuyết.

Đôi mắt hạnh nhân long lanh sáng ngời lại đẹp, môi đỏ răng trắng, như nụ hoa vừa chớm nở, trong vẻ tươi đẹp lộ ra một tia thanh thuần, dáng người rất xinh đẹp.

Trong lòng Tưởng Tân Lệ rục rịch muốn giới thiệu đối tượng cho con trai.

Thẩm Vũ Lâm thấy vợ thế này, vẫn không rõ bà ấy đang nghĩ gì, vội ho khan vài tiếng nhắc nhở bà ấy mục đích đến đây.

Con trai con dâu đều không đáng tin, ông cụ Thẩm đành phải chủ động mở lời.

“Cô bé, ông cụ Trương của cháu đi đâu rồi?”

“Ông cụ Trương tạm thời có chuyện, có thể ngày mai mới đến đây, ông khó chịu chỗ nào sao? Cháu cũng là bác sĩ ở đây, nói với cháu cũng giống nhau.

Chế độ thi hành nghề bác sĩ mới triển khai năm 1998, hiện tại bác sĩ Đông y, đều là lấy tiếng đồn nổi tiếng, tích lũy nổi lên từng chút một.

Miễn là biết kỹ năng y tế đều có thể chữa bệnh cứu người, Đông y tương đối thoải mái hơn không cần cái gọi là giấy chứng nhận..

Nghe vậy, ông cụ Thẩm có chút thất vọng.

“Không có ở đây... Vậy ngày mai chúng tôi lại đến Ông cụ Thẩm nói.

Đúng lúc bà nội Lưu đến tìm Giang Niệm Tư kê toa thuốc cho bà, nghe được lời này, nhiệt tình giải thích cho mấy người ông cụ Thẩm.

“Hầy, ông Hoắc Bì (

) (bạn beta coi thử chữ này nha, t tìm quài ko thấy á) đó có ở đây hay không thì có liên quan gì, ông bạn, tôi nói cho ông, đừng nhìn bác sĩ tiểu Giang tuổi còn trẻ, kỹ năng y tế của con bé lợi hại hơn so với ông già Trương nhiều, chúng tôi có gì không thoải mái, đều đến tìm bác sĩ Giang”

Bà ấy vỗ vai ông cụ Thẩm, nói với giọng điệu tựa như quen thuộc: “Nghe tôi, ông, có gì không thoải mái, tìm bác sĩ tiểu Giang, hiệu quả hơn là tìm ông già Trương, cho dù bây giờ có ông Hoắc Bì đó ở phòng khám, ông ấy cũng không khám bệnh cho bệnh nhân đây, ngồi trên ghế nằm nhàn nhã nhìn trời”

Như vậy sao?”

Ba người một nhà họ Thẩm đồng loạt nhìn về phía Giang Niệm Tư, trông thật sự trẻ.

Giang Niệm Tư được bà nội Lưu khen như vậy, có chút dở khóc dở cười, còn có chút xấu hổ: “Bà nội Lưu, bà nói quá rồi.”

“Đâu có nói quá, bệnh thấp khớp của bà, không biết dày vò bà đã bao nhiêu năm, tìm vô số bác sĩ Đông y, mỗi lần đều hỏi không được bao lâu lại tái phát, cháu châm cứu cho bà một chút, kê một ít thuốc ngâm chân, chân này của bà lập tức liền dễ chịu Biết bà nội Lưu đến kê đơn thuốc.

DTV

Giang Niệm Tư quay người đến tủ thuốc hốt thuốc cho bà nội Lưu.

Vừa hốt thuốc vừa nói mấy người ông cụ Thẩm: “Ông cụ, nếu mọi người gấp, cháu có thể nhìn xem vấn đề cho mọi người trước, nếu như không gấp, vậy thì đợi ngày mai ông cụ Trương của cháu trở lại, mọi người lại đến tìm ông ấy đi.

Ông cụ Thẩm đã đến đây dò la rất lâu, mới biết trấn Kỳ Thạch có một bác sĩ Đông y nổi danh.

Nghe nói có nhà con dâu mấy năm không mang thai, sau khi uống một số thuốc do bác sĩ Trương kê toa thì đã có con.

Suy nghĩ cháu trai có thể đang gặp vấn đề trong phương diện này, lúc này mới đánh chủ ý tới trên người vị bác sĩ Đông y này.

Không ngờ lại ngào hụt.

Vốn có ý định quay lại, nghe được lời bà cụ này, ba người nhà họ Thẩm lại chần chừ.

Vẫn là Thẩm Vũ Lâm dẫn đầu đưa ra quyết định.

“Đầu gối ba chú luôn phát sưng phát đau, cô bé, cháu xem thử cho ba chú.”

Ông ấy đã quen nhìn mặt đoán ý, ông ấy thấy bà cụ đó khi nói về cô bé này, trong mắt đều là tôn trọng, không thể giả được, hẳn là thật sự giỏi.

“Vâng, chú đỡ ông cụ qua kia ngồi trước, cháu sẽ qua ngay.

Giang Niệm Tư cầm thuốc đưa cho bà nội Lưu, tính tiền, nói với bà nội Lưu, tổng cộng 3 đồng.

“Ấy, được.

Bà nội Lưu lập tức lấy tiền đưa cho Giang Niệm Tư.

Giải quyết chuyện bà nội Lưu xong, Giang Niệm Tư mới bước đến phòng khám bệnh.

Cái gọi là phòng khám bệnh, cũng chính là một không gian nhỏ được ngăn cách bởi tấm bình phong ở đại sảnh, có bàn ghế mà thôi.

Thẩm Vũ Lâm và Tưởng Tân Lệ đỡ ông cụ đến chỗ ngồi xuống Giang Niệm Tư không ngồi đối diện chẩn đoán, mà là đi thẳng đến bên cạnh ông cụ, kéo đệm hương bồ quỳ xuống trên đó.

“Ông cụ, cháu phải vén ống quần ông lên, để xem vị trí ông đau”

Giang Niệm Tư đưa tay muốn vén lên, Thẩm Vũ Lâm đi trước cô một bước.

“Cô bé, để chú cho Giang Niệm Tư cũng không để ý, đầu gối ông cụ vừa đỏ vừa sưng, chẳng trách tư thế đi lại vừa rồi của ông ấy hơi trở ngại.

Giang Niệm Tư đưa ngón tay nhẹ nhàng ấn vào vài chỗ, một bên ấn một bên quan sát vẻ mặt ông cụ.

Cô nhẹ nhàng ấn xuống, vẻ mặt đối phương đều thay đổi.

“Lúc bình thường không đụng vào có đau không?”

Ông cụ nói thật: “Có, đau đến nỗi không thể đi được.

Giang Niệm Tư tiếp tục nói: “Nóng không?”

Ông cụ: “Có rất nóng”

Kiếp trước Giang Niệm Tư không biết tiếp nhận bao nhiêu bệnh nhân, hỏi vài câu, cơ bản đã xác định tình hình của ông cụ.

Nhưng cô vẫn hỏi thêm vài câu.

“Tình trạng này bao lâu rồi? Toàn thân phát nóng rùng mình không?”

Ban đầu ông cụ còn cảm thấy cô gái nhỏ thế này, cho dù thông minh có thiên phú, kỹ năng y tế cũng không thể so với ông cụ Trương.

Suy cho cùng bác sĩ Đông y đều dựa vào tích lũy, kinh nghiệm càng phong phú, kỹ năng y tế càng lão luyện.

DTV

Thấy cô chỉ liếc mắt nhìn, đã nói gần hết triệu chứng của ông ấy, lúc này ông cụ hơi kích động.

“Đúng đúng đúng, có phát nóng rùng mình, còn lên cơn sốt, tình trạng này khoảng ba hoặc bốn tháng rồi, đã tìm nhiều rất nhiều bác sĩ đều không khả quan, ngài có cách chữa trị sao?”

Ban đầu chỉ gọi cô bé, hiện tại đều dùng kính ngữ.

“Không phải vấn đề lớn gì, viêm khớp nhiễm khuẩn mà thôi”

Tưởng Tân Lệ và Thẩm Vũ Lâm cũng có chút ngạc nhiên nhìn Giang Niệm Tư.

Hôm nay họ đến, cũng không ôm hy vọng có người có thể chữa khỏi bệnh chân của ông cụ, vì đã hỏi ý kiến quá nhiều bác sĩ.

Vốn chỉ muốn dò xét đối kỹ năng y tế của phương một chút, đừng nói chữa khỏi, có thể thuyên giảm đã được rồi.

Không ngờ đối phương lại dễ dàng nói không phải vấn đề lớn gì.

Điều này khiến ông cụ và vợ chồng Thẩm Vũ Lâm vô cùng ngạc nhiên.

Thẩm Vũ Lâm hoàn toàn quên mất đứa con bất hiếu đó của ông ấy.

Kích động hỏi Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, ngài thật sự có thể chữa khỏi chân cho ba tôi sao?”

Giang Niệm Tư hiểu tâm trạng bệnh nhân, điều kiện chữa bệnh ở thời đại này không tốt như vậy, gặp phải vấn đề này, khẳng định đã tìm rất nhiều bác sĩ, cuối cùng đều không chữa khỏi.

Cô một chút cũng không ngại phiền, rất kiên nhẫn nói: “Chú yên tâm, nếu cháu dám cam đoan, thì nhất định có thể trị hết.”

“Vậy, vậy cần thời gian bao lâu?” Tưởng Tân Lệ hỏi.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 46: Chương 46



Giang Niệm Tư chần chừ một lúc, cẩn thận nói: “Một tuần”

“Một tuần đã có thể trị hết!”

Giọng nói Tưởng Tân Lệ cất cao, quá mức ngạc nhiên.

Không phải đều nói Đông y hiệu quả chậm sao?

Lại một tuần là có thể trị hết.

Giang Niệm Tư bật cười: “Không phải một tuần chữa khỏi, là thời gian chữa trị chỉ cần một tuần, sau này vẫn phải cẩn thận bảo vệ và nghỉ dưỡng, thuốc cũng phải đều đặn, hoàn toàn hồi phục cần phải có thời gian.

Cô nở nụ cười dịu dàng, rất kiên nhẫn đối với người mắc bệnh, nói chuyện cũng nhẹ nhàng, nhưng nhắc đến chuyên ngành của cô, cô lại trầm tĩnh thành thạo, không luống cuống ngượng nghịu chút nào.

Một người nói chuyện càng khẳng định, nói rõ cô càng có lòng tin.

“Khi nào thì bắt đầu chữa trị.” Thẩm Vũ Lâm hỏi.

Giang Niệm Tư suy nghĩ, nói: “Ngày mai đi, hôm nay cháu cần phải chuẩn bị một ít dược liệu để dùng chữa trị.”

“Được, vậy ngày mai tôi đưa ba tôi đến”

Sau khi lên xe, Thẩm Vũ Lâm và Tưởng Tân Lệ mới nhớ, hỏng bét, quên hỏi bác sĩ có thể chữa trị tình trạng liên quan của con trai không”

Chỉ có điều...

Ngày mai lại hỏi cũng không muộn.

Có thể trị hết chân của ba, tâm trạng Thẩm Vũ Lâm và Tưởng Tân Lệ đều có chút thả lỏng.

Ông cụ bị bệnh này quấy nhiễu, đau đớn không chịu nổi.

Nghĩ đến có thể được trị khỏi ngay, nụ cười trên mặt ông cụ cũng nhiều thêm một chút.

Ông cụ nói với Tưởng Tân Lệ: “A Lệ, trở về điện thoại cho lão Tam, tìm lý do để thằng nhóc xin nghỉ đến trấn Kỳ Thạch một chuyến.

Lão Tam chính là Thẩm Trình.

Tưởng Tân Lệ nghe vậy, cau mày nói: “Nhưng chúng ta vẫn chưa biết bác sĩ Giang có thể chữa khỏi bệnh của A Trình hay không?”

“Sao có thể chắc chắn? Chúng ta đều không biết tình trạng của lão Tam là gì, trước tiên đưa người đến, cho vị bác sĩ Giang này nhìn xem, mới là chuyện quan trọng”

Tưởng Tân Lệ thở dài: “Lão Tam nhận điện thoại của chúng ta, khẳng định cho là chúng ta gạt thằng bé đến xem mắt, thằng bé chắc chắn sẽ không đến.

Biết có thể trị hết chân, tâm trạng ông cụ thoải mái, ông ấy bình chân như vại nói: “Vậy con hãy nói với lão Tam, ba bệnh nặng nằm liệt giường, hơi thở yếu, bảo thằng nhóc chạy về gặp ba lần cuối”

Tưởng Tân Lệ nghe vậy, đôi mắt sáng lên: “Vâng, cách này được, A Trình chắc chắn về tới ngay.

Thẩm Vũ Lâm nghe được cuộc đối thoại giữa hai người con dâu và ba chồng, khóe mắt gắt gao co giật.

DTV

Trong lúc nhất thời không biết nên đông cảm với con trai, hay là nên đồng cảm với ba chồng và con dâu sắp đối mặt lửa giận của con trai.

Ông ấy cũng không nói chen vào, đến lúc đó lão Tam nổi giận, ông ấy có thể lấy mình sạch sẽ.

Không tệ, ông ấy vẫn là người ba già chính trực đó.

Bên này, sau khi ba người rời đi, Giang Niệm Tư bắt đầu tìm dược liệu bào chế thuốc mỡ cô cần.

Viêm khớp nhiễm trùng do vi khuẩn mủ lây nhiễm, dựa theo cách Đông y, hiệu quả rất chậm, với lại không chắc chắn hoàn toàn hiệu quả.

Tây y sẽ chọn trị liệu phẫu thuật và trị liệu thuốc kháng sinh.

Tuy Giang Niệm Tư là bác sĩ Đông y, nhưng cô biết một cách, lý thuyết y học đều là hiểu được ý chính sẽ hiểu được các vấn đề liên quan khác.

Cô đã từng nghiên cứu Tây y.

Điều trị dựa vào Tây y, bản thân cô cũng nghiên cứu ra các trị liệu Đông y.

Tốc độ nhanh, còn không cần làm phẫu thuật.

Nhưng cô cần chuẩn bị xong thuốc mỡ phòng ngừa nhiễm trùng tiếp diễn.

Thuốc mỡ này, là chính cô nghiên cứu ra, hiệu quả tương tự thuốc kháng sinh.

Kiếp trước còn nộp đơn xin cấp bằng sáng chế.

Ngâm ướt dược liệu cần dùng, vắt nước, lại trộn lẫn thuốc bột khác rồi nghiền thành bột nhão.

Quá trình này cần rất cẩn thận.

Giang Niệm Tư đã dành gần bốn đến năm tiếng, mới làm ra một phần thuốc mỡ này.

Sau khi làm xong, đều gần đến giờ tan làm.

Triệu Phương Như vội chạy về vào thời gian cuối cùng.

Giang Niệm Tư cầm 13 bình kem dưỡng trắng cho cô ta, nói với cô ta: “Cô đừng vội giao tất cả cho họ, trước tiên lấy ra một nửa, còn dư cô cứ để đó, cô nói tôi tương đối bận, tìm không ra thời gian trống, cho nên chỉ làm vài lọ thế này, qua một thời gian nữa sẽ đưa phần còn lại cho họ.”

Nghe được lời này, mắt Triệu Phương Như đều sáng lên.

Cô ta giơ ngón tay cái hướng Giang Niệm Tư: “Bác sĩ Giang, cao tay vẫn là cô cao tay, như vậy k*ch th*ch lòng h*m m**n của họ, người quay đầu còn do dự, có thể không vội đặt hàng trước sao?”

Giang Niệm Tư vỗ vai cô ta: “Đi thôi, cố gắng hết sức, mấy ngày gần đây tôi thật sự có thể sẽ bận, không có chuyện gì, cô đừng đến, tiền cô cứ cất trước đi.”

“Ồ, được.”

Triệu Phương Như thẳng thắng đồng ý, chuyển sang nhớ đến quần áo của mình, vội hỏi: “Cậy quần áo của tôi thì sao?”

DTV

“Ngày kia đến lấy. Giang Niệm Tư nói.

Theo tốc độ của Giang Tuyết, hẳn là hai ngày cũng có thể làm ra.

Trong tay cô còn hai đơn, tốc độ cũng không quá chậm.

‘Được, vậy ngày kia lại đến tìm cô.

Bên kia, Tưởng Tân Lệ vừa về đã gọi điện lừa Thẩm Trình.

Văn phòng Thẩm Trình có điện thoại.

Nhưng trong bộ đội nói chuyện điện thoại, là sẽ bị nghe lén.

Nghe được giọng nói Tưởng Tân Lệ, Thẩm Trình theo bản năng muốn cúp máy, tưởng rằng đến thúc giục kết hôn.

Tưởng Tân Lệ không biết đặc tính nước tiểu của con trai.

Trước khi anh cúp máy, vội vàng nói: “Con trai, con nhanh chóng đến trấn Kỳ Thạch một chuyến, ông nội con không được rồi.”

“Cái gì!” Tay Thẩm Trình đang cần điện thoại đột nhiên siết chặt: “Tình hình thế nào, sao ông nội lại ở trấn Kỳ Thạch?”

Tưởng Tân Lệ nói: “Ông nội con không phải bệnh chân sao? Đã tìm rất nhiều bác sĩ đều không thấy kết quả gì, nghe nói ở đây có một ông bác sĩ Đông y lợi hại, liền chạy đến, kết quả hôm qua...”

Nói đến đây, giọng Tưởng Tân Lệ cố tình nức nở, có loại cảm giác nghẹn ngào.

“Tóm lại con m.á.u đến, ông nội con có thể, cũng chỉ có thể gặp con lần cuối.”

Thẩm Trình nào còn có thể ngồi yên được nữa?

Anh khi còn bé, ba mẹ đều bận, anh phần lớn thời gian là được ông bà nội nuôi dưỡng trưởng thành.

Sau khi bà nội qua đời, ông nội chỉ sống một mình, cũng không thích sống chung với ba mẹ anh.

Cúp máy, Thẩm Trình lập tức chạy đến văn phòng Triệu Lữ.

Anh mừng vì bây giờ trong quân đội không có chuyện quan trọng gì, càng mừng vì anh hàng năm không có nghỉ phép, tích lũy không ít thời gian nghỉ.

Thẩm Trình bên kia lo lắng không yên, bên này, Tưởng Tân Lệ lau nước mắt sạch sẽ, hỏi ông cụ đang bên cạnh.

“Ba, biểu hiện vừa rồi của con thế nào?”

Ông cụ hướng bà ấy gật đầu: “Biểu hiện rất tốt, con không hỏi ba, ba đều tưởng rằng ba thật sự sắp c.h.ế.t rồi”

Tưởng Tân Lệ: “.”

Cáo già Thẩm Vũ Lâm này, một bên cảm thấy cách này tốt, chính xác có thể lừa con trai đến, một bên lại khinh bỉ cả hai ba chồng và con dâu trong miệng không một lời nói thật.

Ông ấy ưỡn lưng nghiêm túc, vui mừng vì mình không phải người giống họ.

Ông ấy vẫn là người ba già chính trực.

(
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 47: Chương 47



Bà ta ôm con trai mặt mũi bầm dập, khóc đến ch** n**c mũi nước mắt.

“Hồng Mai, tôi tự nhận nhà chúng tôi chưa từng đắc tội với các cô, cô nhìn xem cô dạy con trai ngoan, động một chút là đánh người, còn có công lý hay không,hôm nay nhà các cô không cho tôi một câu trả lời, tôi nhất định đến trấn trên đi báo cảnh sát.

Bên cạnh có một bà cụ khóc lóc càng lớn hơn.

“Tạo nghiệp, cháu trai đáng thương của tôi, người ta nhìn nhà chúng tôi nghèo, dễ bắt nạt, cứ như vậy mà đánh cháu, nếu cháu có việc bất trắc gì, bảo bà nội sao có thể sống, trưởng thôn, bí thư, chuyện này các ông nhất định phải giúp nhà chúng tôi làm chủ.”

Chàng trai bị đánh gọi Giang Nhị Cương, cũng trạc tuổi Giang Thành.

Giờ phút này khuôn mặt gã mặt mũi bầm dập, lỗ mũi vẫn còn chảy máu, trông có vẻ cũng sưng dữ dội.

Đến nổi ba gã bởi vì cùng làng, lựa chọn im lặng không nói gì đợi trưởng thôn xử lý.

Chuyện này người sáng suốt nhìn, đều cảm thấy là Giang Thành sai.

Dù Đinh Hồng Mai và bà cụ Lương bao che đi nữa, cũng không thể chính đáng.

Suy cho cùng là con trai nhà mình đánh người.

Trưởng thôn hỏi Giang Thành: “A Thành, con nói cho chú nghem tại sao con bỗng dưng vô cớ, muốn động thủ đánh Nhị Cương?”

Hai người mẹ chồng và con dâu Đinh Hồng Mai và bà cụ Lương đưa một vài người trong nhà đến sống cùng nhau, cuộc sống luôn không quá tốt.

Kể từ khi Giang Niệm Tư đến làm việc tại phòng khám ở trấn trên, điều kiện gia đình Đinh Hồng Mai mới tốt lên.

Giang Thành này, không chỉ thông minh, cũng biết điều, từ trước đến nay không chủ động trêu chọc người khác.

Giang Nhị Cương thì khác, tuổi Giang Thành và gã lớn như nhau, nhưng đã sớm ra đồng làm việc nhiều năm, Giang Nhị Cương vì là con trai duy nhất của nhà, được nuôi như tổ tông thứ hệ thứ hai.

Cho nên trưởng thôn càng nghiêng về Giang Nhị Cương trêu chọc Giang Thành trước.

Nhưng Giang Thành giống như quả bầu đần độn với cái miệng bị cưa, một câu cũng không chịu nói.

Bây giờ người trong thôn đều biết, cuộc sống nhà Đinh Hồng Mai đã tốt hơn, con gái hàng ngày đều mang đề tốt về nhà.

Nghe trưởng thôn hỏi Giang Thành như vậy, bà cụ Giang lập tức khóc lớn tiếng lên.

Bà ta chạm vào mặt Giang Nhị Cương khóc lóc nói: “Cháu trai tôi đáng thương, chị đánh thành như vậy, xài hết bao nhiêu tiền mới có thể trị tốt, nếu không trị hết, bà nội cũng sẽ không sống nữa... Cháu trai của tôi.”

Bà ta luôn miệng nhắc tới tiền, mục đích là gì, lòng mọi người biết rõ.

Giang Niệm Tư chen vào, bước thẳng đến trước mặt Giang Thành: “Anh, anh nói em nghe, tại sao anh đánh hắn, em muốn nghe lời nói thật”

Khoảng thời gian này sống chung, cô đã sớm nhìn thấy tình cách của anh cô, trước mặt người nhà nhìn ngốc nghếch, đó là vì anh ấy đều không tính toán gì với người nhà.

Trên thực tế rất thông minh.

Với lại tích cách không bao giờ chủ động gây chuyện.

Hiện tại Giang Niệm Tư đã không cần che mặt chống nắng, bởi vì loại kem dưỡng trắng chất lượng cao mà cô làm ra có tác dụng trị đen rất tốt.

Cô cứ xinh đẹp như vậy đi ngang qua Giang Nhị Cương, đôi mắt Giang Nhị Cương đều nhìn thẳng.

Giang Niệm Tư xuất hiện, Giang Thành mới ngẩng đầu lên liếc nhìn ánh mắt Giang Nhị Cương đó, liên tưởng đến lời của gã kích động muốn đến cho gã thêm một đấm.

DTV

Giang Niệm Tư lập tức chú ý đến biểu cảm của anh ấy, quay đầu liếc nhìn Giang Nhị Cương.

Gã thậm chí còn chưa kịp thu lại ánh mắt thô bỉ.

Giang Niệm Tư gần như trong nháy mắt đã hiểu đại khái lý do chuyện này, hơn phân nửa là Giang Nhị Cương nói cô không tốt.

Cô kéo tay Giang Thành, ngẩng đầu nhìn anh ấy, nghiêm túc nói: “Anh, em chưa bao giờ sợ lời đồn nhảm, em chỉ sợ người nhà bị oan khuất không nên có, ngay trước mặt mọi người anh nói ra đi, tại sao đánh hắn, đừng che giấu điều gì hết.

Giang Thành vẫn xị mặt ra không chịu nói.

Giang Niệm Tư nóng nảy: “Anh, anh đừng như vậy, chúng ta là người một nhà, có chuyện thì phải cùng nhau gánh vác, nên thường tiền chúng ta thường tiền, nhưng tuyệt đối không thể để anh bị người chỉ chỏ, nếu anh đánh người vô cớ thế này còn không nói lý do, em coi như không thừa nhận anh.

Bị ép phải ác rồi, Giang Niệm Tư đành phải nói k*ch th*ch Giang Thành.

Quả nhiên, Giang Thành vừa nghe lời này của Giang Niệm Tư, lập tức luống cuống: “Tư Tư, anh không đánh người vô cớ, là hắn mắng trước...”

Bà cụ nhà họ Giang vừa nghe được lời này, sợ Giang Thành nói điều gì bất lợi Nhị Cương nhà họ, vỗ đùi, kêu khóc cắt ngang.

“Ô hô, trưởng thôn, bí thư, các ông mau nghe đi, nhà họ đây là muốn ỷ thế h.i.ế.p người, kiếm được một số tiền dơ bẩn thì giỏi lắm à, Cường của tôi chỉ tùy tiện trách móc vài câu, đã bị người đánh cho thành như vậy, trong làng này có ai chưa từng xảy ra cãi nhau, ai có thể giống như Giang Thành động thủ đánh người, còn đánh mạnh thế này, có vương pháp hay không”

Giang Niệm Tư nghe được lời này của bà ấy liền phiền phức.

Quay người đối mặt với bà ấy, giọng nói lạnh xuống.

DTV

“Bà nội Giang, nói chuyện phải chú ý có chừng có mực, cái gì gọi là nhà chúng tôi ỷ thế h.i.ế.p người? Nhà chúng tôi cô nhi góa phụ, anh cả của tôi là người đàn ông duy nhất trong nhà có thể lo liệu được mọi việc. Cả nhà mấy người đe dọa đến cửa, ai mới là ỷ thế h.i.ế.p người? Chuyện anh cả tôi đánh Giang Nhị Cương này chỉ cần là thật, chúng tôi đều nhận, nhưng cảnh sát xử án vẫn cho tội phạm cơ hội phản cung, sao, thậm chí bà còn không để anh ấy nói lý do tại sao anh cả tôi đánh Giang Nhị Cương sao?”

Dứt lời, Giang Niệm Tư cũng không nhìn sắc mặt bà nội Giang có bao nhiêu den, nghiêm túc nói với Giang Thành: “Anh, anh nói lớn tiếng lên, tại sao đánh Giang Nhị Cương? Em đã nói điều này rồi, nếu anh muốn nhìn nhà chúng ta sau này đều bị người khác nhìn đ.â.m cột sống mắng, thì anh cứ tiếp tục im không nói đi.”

Giang Niệm Tư trực tiếp để chủ đề đến điểm này, cho dù Giang Thành không muốn đi nữa, cũng đành phải nói thật.

Nhưng đó là lời khiến anh ấy rất khó mở miệng nói.

Đôi mắt nhìn Giang Nhị Cương như thể được tẩm thuốc độc.

“Hắn nói em gái tôi suốt ngày ăn mặc như... Như quyển... Hồ ly tinh quyến rũ người, dáng dấp đó khiến lòng hắn ngứa ngáy, muốn.”

Câu nói sau cùng đó, Giang Thành thật sự không nói ra miệng, bởi vì đó là em gái ruột cưng chiều tận xương của anh ấy.

Nghe đến chỗ này, Giang Niệm Tư nơi nào còn chưa rõ.

“Anh, anh nói tiếp, đều không sợ người khác nói sai lời, mình sợ gì?”

Giang Thành cũng biết đạo lý này, nhưng anh ấy không cách nào nói lời này ngay trước mặt em gái, kiên quyết nhắm mắt lại, nghiến răng nghiến lợi nói: “Hắn nói khiến hắn muốn giày vò em gái tôi trong ruộng ngô Điều này đã được Giang Thanh trau chuốt lại.

Lời ban đầu Giang Nhị Cương nói khó nghe hơn.

Mọi người nhìn Giang Nhị Cương, quả nhiên, gã rõ ràng chột dạ.

Lời này vừa ra, đã hiểu rồi.

Đinh Hồng Mai và và cụ Lương tạm thời không liên quan.

Bà cụ Lương thương cháu gái như mạng sống, nghe lời này chỉ muốn tát gã.

Giang Niệm Tư sợ lại xảy ra chuyện, đã ngăn cản bà cụ và Đinh Hồng Mai trước.

Vừa quay đầu, nước mắt “lã chã lã chã” rơi.

Cô nghẹn ngào nói với tất cả mọi người trong thôn: “Danh tiếng nhà gái, quan trọng hơn bất cứ điều gì khác, mọi người đều đến phân xử, hắn nói ra lời này, anh cả tôi không nên đánh hắn sao? Tôi là một cô gái chưa lấy chồng, bị hắn nói như vậy, về sau sao còn có thể lập gia đình.”

Giang Nhị Cương có thể nói ra thứ lời đó, mọi người đều tin.

Bời vì người này bình thường đã không đứng đắn.

Những người trong thôn có con gái nghe được, từng người một hận không được nhổ một bãi nước bọt lên mặt Giang Nhị Cương.

Tên khốn lưu manh này.
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 48: Chương 48



Sắc mặt trưởng thôn trở nên rất nghiêm túc, bà nội Giang Nhị Cương tạm thời không liên quan.

Bà ta đưa ra điệu bộ khóc lóc om sòm gào nói: “Mày nói cháu ta cái gì thì chính là cái đó sao, ai nghe? Tao mặc kệ, dù sao Giang Thành mày dã đánh cháu tạo, vậy thì phải thường tiền.

Giang Niệm Tư nghe được lời này, nổi giận, chất vấn bà ta: “Vậy bà nói anh cả tôi đánh hắn thì đánh hắn sao, ai nhìn thấy?”

Giang Thành vẫn luôn im lặng cho đến khi cô đến.

Sao có thể thừa nhận anh ấy đánh người.

Có lẽ là nhà họ Gianh nhàn thấy Giang Nhị Cương bị đánh, lúc này mới dẫn Giang Nhị Cương đến của đòi lý Bà cụ Giang nghe được lời này, giỏi lắm, cái con nhỏ ngốc, cũng dám nói đạo lý cùng bà ta?

Bà ta vỗ đùi,lập tức ngồi xuống đất khóc lóc om sòm.

Bà cụ Lương đã nhấc cây chổi bước ra, đối diện bà cụ Giang chính là một cây chổi: “Tôi làm bà khóc lóc om sòm, làm bà khóc lóc om sòm, muốn khóc lóc om sòm thì cút về nhà bà đi, dám chê cháu gái tôi như vậu, xem bà đây có đánh chơi cả nhà bà.”

“Dì Lương, dì Lương, “} Trưởng thôn và bí thư vội vàng kéo bag cụ Lương.

Mà bà cụ Giang, đã sợ đến mức nhanh chóng từ dưới đất bà dậy.

Vừa lui về sau vừa gào: “Tôi mặc kệ, cháu trai bà chính là đánh cháu tôi, cả nhà tôi đều nhìn thấy Giang Niệm Tư lao đến tát Giang Nhị Cương.

Đánh người rồi cô khóc lóc: “Cả nhà mấy người đều nhìn thấy anh cả tôi đánh hắn, vừa rồi chị gái tôi cũng nói với tôi là chị ấy nghe Giang Nhị Cương nói lời hèn mạt đó, đồ lưu manh không biết xấu hổ, còn muốn bắt nạt tôi, thế này bảo tôi sống thế nào? Mẹ sau khi con gái chết, nhớ báo cảnh sát lấy lại công đại cho con...”

Dứt lời, Giang Niệm Tư xô đám người, khóc sướt mướt chạy ra ngoài, cô muốn nhảy sông tự vẫn...

Giang Niệm Tư đánh người tốc độ cực nhanh, một người đàn ông như Giang Nhị Cương, gắng gượng bị cô đánh một cái không kịp phản ứng.

DTV

Kỳ lạ hơn, gã kịp phản ứng muốn đánh lại, con nhỏ thối tha này lại như con lươn từ trước mặt gã trượt đi, chạy còn nhanh hơn so với thỏ.

“Ngăn con bé lại, mau kéo con bé...”

Trưởng thôn giận đến la lớn, khi đi ngang qua cạnh Giang Nhị Cương, không nhịn được đạp gã một cái: “Gọi cậu là thằng khốn nạn, thật sự muốn hại c.h.ế.t con gái nhà họ Giang, để tôi xem nhà mấy người lấy cái gì bồi thường”

Giang Niệm Tư ầm ĩ một màn này, mọi người trong làng đuổi theo chỉ để lại cả nhà Giang Nhị Cương.

Bà cụ Giang trực tiếp ngây người.

Một khóc hai ầm ĩ ba thắt cổ này là trò lừa gạt của bà ta, sao lại bị con nhỏ thối tha đó dùng trước rồi?

Mẹ Giang Nhị Cương đã lo lắng, nếu Giang Niệm Tư thật sự xảy ra chuyện gì, cả nhà họ làm sao còn có thể ở lại trong thôn?

Mạng người trên lưng, họ có tám cái miệng, cũng thoát không khỏi liên quan.

Ba mẹ Giang Nhị Cương đã nghe được ngọn ngành, chỉ hận không thể đánh c.h.ế.t con trai mình.

Họ đến tìm giải thích, là thật sự cho rằng Giang Thành vô cớ đánh con trai nhà mình thành như vậy.

Không ngờ lại là con trai nói bậy trước, Khá lắm gã chưa kịp làm chuyện khốn nạn.

Người khác không biết, họ còn không biết con trai mình là đức hạnh gì sao?

Một lời đó của Giang Thành, trong mắt con trai đều là chột dạ.

Họ không có gì đổ lỗi trước mặt người khác mà thôi.

Hai người vốn định chuyện lớn hóa nhỏ rồi chuyện nhỏ hóa không, không ngờ bà cụ ồm áo trước, ép con nhỏ Giang Niệm Tư đó tìm tự sát.

Sao điều này có thể tốt được?

Bà cụ Giang còn muốn ầm ĩ, Giang Đại Vĩ đá một cái vào bụng con trai: “Từ hôm nay trở đi, đi làm ruộng mỗi ngày cho ba mày, lại để tao nghe được mày làm chuyện khốn nạn nói lời khốn nạn, ba mày cầm d.a.o c.h.é.m mày trước, trách cho mày mỗi một ngày gây chuyện cho ba mày”

Bà cụ Giang mắng: “Con nói Cường làm gì, đồ đê tiện như con nhỏ thối tha đó có liên quan gì Cường của chúng ta.

Giang Đại Vĩ hét: “Nếu người ta là đồ đê tiện, cháu trai của mẹ chính là băm vằm, nếu đổi lại hai năm trước chưa có mỏ rộng, dám nói lời như vậy, đoa là tội lưu manh, không bị kéo đi diễu hành trên đường mới là lại.”

Giang Đại Vĩ nói một lời này khiến bà cụ Giang bị hù dọa.

Mặc dù mấy năm nay mở rộng, nhưng ai biết có lại đổi về hay không?”

Sợ hãi đến mức nhanh chóng im lặng.

Giang Niệm Tư thật sự nhảy sông.

Nhưng cô chỉ nhảy xuống bơi, cô biết bơi, có điều chuyện này chỉ có người nhà cô biết.

Giang Thành và Giang Tuyết lo gần chết, nhìn Giang Niệm Tư xoay người nháy mắt với hai người họ, mới biết được con bé này là cố tình.

Cô vừa nhảy xuống sông, Giang Thành liền nhanh chóng nhảy xuống vớt cô lên.

Đợi khi tất cả mọi người chạy đến, Giang Niệm Tư đang nằm trong n.g.ự.c Giang Thành “Thoi thóp”.

Giang Tuyết khóc lớn tiếng nhất, Đinh Hồng Mai và bà cụ Lương chạy đến, nước mắt còn chưa tuôn, mỗi người đã bị Giang Tuyết nhéo nhéo lúc này mới hiểu.

Thế là, cả nhà kêu trời trách đất, bi tráng đó, nức nở đó...

Giang Niệm Tư suýt nữa tưởng cô sắp chết.

Các thôn dân thấy Giang Niệm Tư thật sự nhảy sông, trong lúc nhất thời sụt sịt không dứt.

Mọi người thầm mắng Giang Nhị Cương xấu xa.

Cô gái ngoan thế này, ai có thể nghe được những lời tổn hại đó?

Ngay cả thím Lưu thích khua môi múa mép, không ưa nhất nhà Đinh Hồng Mai mà cũng không nhịn được thút thít một tiếng nói: “Tôi phải nói, Giang Thành nên đánh tên khốn Nhị Cương đó gần chết, tránh hắn nói nhảm”

Vợ chú Vương Triệu Lệ Quyên cũng nói: “Cũng may Giang Thành nghe được, chỉ là nói nhảm mấy câu, nếu tên khốn này thực sự hành động, cậu có thể hại c.h.ế.t người rồi.

DTV

Thím Lưu vừa thút thít, vừa lại không nhịn được nói: “Cũng trách dáng người con bé Niệm Tư này quá thu hút”

Triệu Lệ Quyên không muốn nghe lời này.

Từ trước đến nay bà ấy không thích xúc phạm người khác, trực tiếp chửi thẳng: “Dáng người xinh đẹp là lỗi của Tư Tư sao? Bà không trách tên khốn Giang Nhị Cương đó suy nghĩ bừa bãi, sao còn trách con bé, không nhìn thấy Tu Tư suốt ngày đội rèm che kín mặt sao? Tôi phải nói, đáng lẽ phải giống như thời cổ đại, dìm Giang Nhị Cương trong lồng tre”

Mặc dù Giang Niệm Tư nằm trong n.g.ự.c Giang Thành, nhưng đã ghi nhớ lời nói của bà con vào lòng.

Xem ra bà con phần lớn đều là người bình thường.

Mặc dù thím Thẩm miệng lảm nhảm, nhưng cũng không phải loại người hy vọng người khác thật sự xảy ra chuyện gì.

Về sau vẫn là bớt nói móc bà ta vài câu.

Màn náo kịch này, bằng tiếng quát của trưởng thôn mà kết thúc.

Trưởng thôn bảo Đinh Hồng Mai và bà cụ Lương đưa Giang Niệm Tư về nhà an ủi, đừng bao giờ nghĩ quẩn nữa.

Còn Giang Nhị Cương, ông ấy sẽ đích thân áp giải nhận tội với Giang Niệm Tư.

Bà cụ Lương là bác sĩ chân đất duy nhất trong thôn, Giang Niệm Tư lại là bác sĩ trong phòng khám ở trấn trên.

Thật ra mọi người trong thôn đều không mong muốn xảy ra xích mích công khai với nhà cô.

Từng người một rối rít lên tiếng an ủi.

Nhà bà cụ Giang tuyệt đối không ngờ đến không được gây phiền phức, ngược lại bị mọi người trong thôn ghét bỏ, trưởng thôn còn hung dữ làm một phen giáo dục tư tưởng cho nhà bà ta.

Hai vợ chồng Giang Đại Vĩ chỉ đành phải cúi đầu thừa nhận sai xin thứ lỗi.

Bà cụ Giang không vui, nhưng cũng không dám đối nghịch với trưởng thôn.

Miệng nhúc nhích vài câu, cứu vãn thể diện nói: “Cương chỉ nói năng tùy tiện vài câu thôi, cũng không có ý nghĩ đó, ai biết con nhỏ đó không chịu được việc như này, nói vài câu đã đi tìm cái chết”
 
Thập Niên 80: Quân Nhân Mặt Lạnh Bị Mỹ Nhân Ốm Yếu Làm Khó
Chương 49: Chương 49



Trưởng thôn gõ vào cột khói: “Chính bà đã có một cô con gái bảo bối, đổi lại tên lưu manh đó nói như vậy con gái bà trước khi con gái bà kết hôn, xem bà còn có thể nói thế này không?”

Bà cụ Giang vô thức liền muốn nói bà ta sẽ xé rách miệng ra, chợt nghĩ đến đây là trưởng thôn đang giễu cợt bà ta, lời đến trong miệng mới ngậm miệng lại.

Chuyện này ầm ĩ thành như vậy, Giang Đại Vĩ và vợ ông ta tự mình áp giải Giang Nhị Cương đến cửa nói xin lỗi.

Ngay trước mặt tất cả mọi người, Giang Nhị Cương không dám phản bác, chỉ có thể đàng hoàng nói xin lỗi.

Dĩ nhiên, cả nhà Giang Niệm Tư không cho gã sắc mặt tốt đã được rồi.

Đợi tất cả mọi người đi.

Giang Niệm Tư lập tức bò dậy từ trên giường, nghiêm túc nói với Giang Thành: “Anh, sau này gặp lại loại chuyện này, anh vẫn nên nói thẳng ra nguyên nhân để nhóm người phân xử, hoặc là lên tiếng chối là được, em không chủ động bắt nạt người khác, nhưng người khác bắt nạt đến cùng, em nhất định không để cho người khác cảm thấy mình đuối lý.

Vừa dứt lời, lỗ tai đã bị Giang Tuyết nhéo.

DTV

“Em còn không biết xấu hổ mà nói sao, nói chuyện thì nói chuyện, còn chạy đến bờ sông, em có biết không, chị bị em hù chết.

Đinh Hồng Mai cũng lo lắng, nhưng nhìn Giang Tuyết nhéo lỗ tai Giang Niệm Tư giáo dục, làm cho bà cảm thấy không tốt.

Một cái kéo tay Giang Tuyết ra, Đinh Hồng Mai tức giận nói: “Chỉ là em gái con làm vậy cũng là vì tránh bị đe dọa tống tiền”

Bà cụ Lương chọc chọc đầu Giang Thành: “Em gái con nói đúng, lần sau không được như vậy nữa buồn bực không lên tiếng để cho người khác gây phiền phức.

Đạo lý mọi người đều hiểu, nhưng thực tế người trong nhà không có ai cho rằng Giang Thành làm chuyện xấu.

Cũng hiểu Giang Thành không muốn nói những lời lẽ bẩn thỉu của Giang Nhị Cương nói cho tất cả mọi người nghe.

Anh ấy sợ người khác cũng nghĩ Giang Niệm Tư như vậy.

Đối mặt với người ngoài với tính khí cứng rắn, đối mặt với người nhà, Giang Thành lại cười như một tên ngốc.

Anh ấy gãi đầu nói: “Lần sau nghe thấy lời này nữa, anh vẫn sẽ đánh hắn”

Chuyện này đã ầm ĩ lớn, Giang Nhị Cương đã nói vài câu, chưa thật sự xảy ra chuyện gì.

Nhưng Giang Thành đánh Giang Nhị Cương là sự thật, ầm ĩ đồn cảnh sát, họ chiếm không được bao nhiêu lý.

Cho nên Giang Niệm Tư mới một khóc hai ầm ĩ ba tự vẫn.

Một là thuận lợi thu hút dư luận ủng hộ mình, hai là chặn miệng bà cụ Giang trước.

Cũng biết gặp phải kẻ vô lại để ý đến, đó là làm sao cũng không giải thích được, với lại còn gây ra nhiều rắc rối.

Nếu như thế, Giang Niệm Tư đó rõ ràng mình như kẻ vô lại trước tiên.

Một lần nhảy xuống nước, cũng đủ khiến cơ thể Giang Niệm Tư yếu đi.

May mà Giang Tuyết may cho cô hai bộ áo khoác váy.

Kiểu dáng cúng thế, một bộ màu đỏ, một bồ màu trắng.

Vì phòng ngừa cảm mạo, tối đó Giang Niệm Tư tóm Giang Thành và mình vừa lấy thuốc tắm, vừa uống thuốc thang phòng ngừa phong hàn.

Làm xong những thứ này, cô như thường lệ tới một lần kết hợp dưỡng trắng.

Kem dưỡng trắng, súp bột linh chi, ngâm tay với dấm trắng, dưỡng trắng tay, tập yoga...

Chính cô cũng khâm phục tự ràng buộc của mình.

Ngay cả Giang Tuyết cũng cười cô, đều đến lúc này rồi mà vẫn không quên làm đẹp.

Giang Niệm Tư trả lời đương nhiên: “Dung mạo không phải quan trọng nhất, nhưng em thích trông mình đẹp.

Cô chính là thích cái đẹp, có cái gì không thể thừa nhận.

Hôm sau, Giang Niệm Tư chuẩn bị xong tất cả dược liệu, ở trong phòng khám đợi ông cụ Thẩm đến Một bên khác, Thẩm Trình đã xin nghỉ phép, đuổi theo không ngừng, cuối cùng chạy đến trấn Kỳ Thạch.

Dựa theo địa chỉ Tưởng Tân Lệ nói, anh một đường không dám dừng lại nghỉ, đến sân nơi họ tạm thời thuê.

Dừng xe, anh sải bước chạy vào trong sân, vừa chạy vừa kêu: “Ba, mẹ, ông nội,

Trong phòng không hề có bóng dáng người nào, điều này khiến Thẩm Trình cau mày.

Anh vào nhà tìm thử vài vòng cũng không thấy một ai.

Người thì không thấy nhưng lại nhìn thấy một vài món đồ.

Đôi mắt Thẩm Trình nhíu lại, vốn dĩ là đôi mắt anh đào quyến rũ lúc này đây lại hiện lên sự sắc sảo.

Anh bước đến phía trước một cái bàn gỗ trong phòng khách, đưa tay cầm lên chiếc bông tai nằm trên bàn.

DTV

Mẹ anh có một sở thích là thích các loại trang sức, phụ kiện trên đầu, những thứ này đều là do tự bà ấy làm.

Ông nội sắp qua đời rồi mà bà ấy còn có tâm trạng làm mấy thứ linh tinh này sao?

Hai tay Thẩm Trình đặt ngang hông, trong lòng chất chứa đầy phiền muộn không giải tỏa được.

Bị chơi rồi.

Tưởng Tân Lệ liên tục hắt hơi mấy cái.

Không nhịn được mà nói: “Ây da, có phải có ai đó đang nghĩ tới tôi không đây?”

Thẩm Vũ Lâm hừ một tiếng: “Biết đâu là con trai đang mắng bà đó”

Tưởng Tân Lệ che miệng cười: “Ông nói mấy thứ không đâu, thằng bé còn không biết chúng ta lừa nó thì làm sao mà mắng tôi được.”

Đến phòng khám Đức Nguyên, hai người bước xuống xe, mỗi bên một người đỡ lấy ông cụ Thẩm.

Giang Niệm Tư đã chờ bên trong phòng khám từ lâu rồi.

Khi đặt lịch hẹn với bệnh nhân cô thường có thói quen đến sớm, đợi đã lâu nhưng không thấy ai tới nên cô mới đi ra ngoài mua bữa ăn sáng.

Lúc này ông cụ Trương đã ở mặt ở trong.

Nhìn thấy gia đình ông cụ thẩm cả ba người đều đến, ông cụ Trương có hơi ngạc nhiên, ngay sau đó liền nhiệt tình đón tiếp.

“Ông Thẩm, sao ông lại tới đây thế?”

Ông cụ Trương ở Bắc Kinh từng có duyên gặp mặt ông cụ Thẩm vài lần.

Bởi vì danh phận ông cụ Thẩm rất cao nhưng cư xử lại vô cùng hiền hòa nên khiến ông ấy ấn tượng rất sâu sắc.

Ông cụ Thẩm cũng rất bất ngờ, không nghĩ rằng sẽ gặp ông cụ Trương ở đây.

“Ông là bác sĩ Trương Khởi Tiên sao?”

“Ồ, là tôi đây” Ông cụ Trương cười lớn nói.

Thẩm Vũ Lâm và Tưởng Tân Lệ đứng một bên hai mắt nhìn nhau, đôi mắt đầy bối rối, thì ra lại là người quen cũ.

Sợ con trai và con dâu không biết nên ông cụ Tham giới thiệu với hai người: “Bác Trương của các con là một người rất giỏi, mấy năm trước ông ấy từng là quân y nổi danh ở trong quân đội đấy.

Sau đó ông ấy giải ngũ nhưng cũng không biết đi nơi nào, không ngờ là lại đến một nơi nhỏ bé thế này.

thủ Ông cụ Trương cười nói: “Nào có đâu, cựu trưởng đã coi trọng tôi rồi, tôi chỉ là một người có tay nghề sống tạm ổn thôi.”

Hai người nói chuyện với nhau, ông cụ Trương hỏi thăm ông cụ Thẩm đến đây để làm gì, có phải thấy chỗ nào trong người không khỏe hay không.

Ông cụ Thẩm cũng không giấu giếm, lập tức nói rõ ý của mình.

Nói: “Tôi hỏi thăm rất lâu mới nghe ngóng được ở đây có một thầy thuốc Đông Y rất giỏi, thì ra lại là ông đây, thật đúng là duyên phận mà Nghe ông nói như thế, ông cụ Trương liền hỏi thăm bệnh của ông cụ Thẩm là gì.

Ông cụ Thẩm nói: “Con bé trong phòng khám ông nói là bệnh viêm khớp nhiễm trùng”

“Viêm khớp nhiễm trùng?”

Chữ này nghe xong thật dọa người.

Đối với một nhân tài chuyên nghiệp như ông cụ Trương mà nói, thấy sợ hãi như thế thì không phải chuyện đơn giản rồi.

Bệnh này khó chữa đi “Cái này...” Ông cụ Trương theo nghề thuốc lâu năm như thế, gặp phải bệnh viêm khớp nhiễm trùng cũng mới chỉ thấy một trường hợp.

Nhưng trường hợp đó cho đến nay ông ấy vẫn chưa chữa trị khỏi hẳn.

Loại bệnh này thích hợp để Tây y chữa trị hơn.

Nhưng cho dù là để Tây Y chữa trị thì nếu muốn chữa khỏi cũng vô cùng khó khăn.

Nhìn vẻ mặt của ông cụ Trương lộ nét khó xử, vợ chồng Thẩm Vũ Lâm trong lòng nhất thời vang lên tiếng “bình bịch.

Trong lòng ông cụ Thẩm cũng rơi vào thất vọng.

“Rất khó chữa trị sao?” Ông không nhịn được mà hỏi.
 
Back
Top Bottom