Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 400: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (18)



Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đang ngồi trong phòng xem tivi, hai mắt nhìn tivi chăm chú nhưng đầu óc đã bay đi rất xa rồi. Không biết Lý Quân Nhạc kia đã bị bắt lại chưa nhỉ? Nếu đã bị bắt, không biết quốc gia có thể moi ra được tin tức về hệ thống từ miệng anh ta hay không…

Nếu Lý Quân Nhạc không lộ ra tin tức về hệ thống, vậy quốc gia sẽ đối đãi với anh ta thế nào nhỉ?

Lý Tam Thuận cũng có chung suy nghĩ, ông ấy đứng dậy, nói: “Đại Ngân, tôi hơi mệt, tôi về phòng nghỉ ngơi trước nhé.”

Lưu Đại Ngân đứng dậy theo ông ấy: “Tôi cũng đi nghỉ một lát. Lưu Trụ, cha mẹ lên phòng trước nhé.”

Lý Lưu Trụ đang xem tivi đến đoạn hay, nghe cha mẹ nói muốn lên lầu nghỉ ngơi, anh ta vội đáp: “Mẹ, mẹ nhớ dặn cha uống thuốc nhé, đừng quên đó.”

“Cha mà quên uống thuốc sao?” ý Tam Thuận bất mãn nói.

“Hôm qua cha vừa quên còn gì, nếu con không nhắc nhở, chắc cha đã quên uống rồi.”

Lý Tam Thuận không nói gì, chẳng lẽ lại nói là ông ấy cố ý đấy, nhưng mà ôngấy thật sự không muốn uống thuốc nữa rồi, hơn nữa ông ấy chỉ giả ốm, bỏ uống thuốc một hai bữa cũng không sao.

Vừa liếc mắt qua một cái, Lưu Đại Ngân đã nhìn ra được chồng mình đang suy nghĩ điều gì rồi.

“Lưu Trụ, con cứ yên tâm đi, có mẹ ở đây, cha con sẽ không quên uống thuốc đâu.”

Lên lầu, Lưu Đại Ngân khẽ véo tai Lý Tam Thuận: “Có phải ông cố ý quên không uống thuốc không?”

Lý Tam Thuận nắm lấy tay vợ mình: “Sao tôi lại cố ý quên uống thuốc chứ?”

Lưu Đại Ngân dùng thêm chút sức: “Hử?”

“Tôi sai rồi, tôi sai rồi, sau này tôi không bao giờ cố ý quên uống thuốc nữa.”

“Vậy còn được.”

Trở lại phòng đóng cửa lại, Lý Tam Thuận đặt m.ô.n.g ngồi xuống ghế sô pha: “Đại Ngân, bà nói xem liệu Lý Quân Nhạc đã bị bắt lại chưa?”

Lưu Đại Ngân ngồi xuống bên cạnh ông ấy: “Chuyện này sao tôi biết được, nhưng mà chỉ cần bị người của quốc gia theo dõi, Lý Quân Nhạc kia sẽ không chạy thoát được đâu.”

Vân Chi

Lý Tam Thuận vẫn hơi lo lắng: “Nếu quốc gia không hỏi ra được gì từ miệng Lý Quân Nhạc thì phải làm sao bây giờ? Ai có thể nghĩ tới trên người cậu ta còn có hệ thống chứ?”

“Quốc gia có nhiều người tài ba như vậy, còn Lý Quân Nhạc, nếu không có hệ thống, cậu ta cũng chỉ là một người bình thường mà thôi.” Lưu Đại Ngân rất tín nhiệm quốc gia. Việc làm ăn của bà ấy càng ngày càng lớn, chỗ đứng càng cao bà ấy càng kính sợ nhà nước, lực lượng quốc gia không phải chuyện đùa.

“Lý Quân Nhạc có bản lĩnh này, nếu biết giấu diếm không bị người khác phát hiện ra còn tốt, bây giờ quốc gia đã biết rồi, ông nghĩ quốc gia còn cho cậu ta nhởn nhơ bên ngoài sao?”

Uống một ngụm nước, Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Năng lực của Lý Quân Nhạc là “giấu giếm tai mắt”, cũng chính là khiến đồ vật ẩn hình. Nếu ông là lãnh ?ạo quốc gia, biết có người có được bản lĩnh như vậy, ông sẽ không sợ cậu ta gây bất lợi cho quốc gia sao? Người ngồi được lên vị trí lãnh đạo đều không phải người ngu, đạo lý tôi có thể hiểu, vì lý do gì bọn họ lại không thể hiểu chứ? Ông không thấy trong phim à, những kỳ nhân dị sĩ ở cổ đại đều bị hoàng đế quản lý, sợ bọn họ gây ra nhiễu loạn đấy thôi. Sao lãnh đạo nước ta lại không hiểu đạo lý này.”

Người ngồi lên được vị trí cao đều không phải kẻ ngốc, Lưu Đại Ngân tin, dưới sức mạnh của quốc gia, Lý Quân Nhạc sẽ phải khai ra hết.

Phải biết rằng, từ xưa đến nay có rất nhiều thủ đoạn tra tấn, bức cung. Chỉ cần quốc gia muốn biết rõ chi tiết về Lý Quân Nhạc, chắc chắn bọn họ sẽ hỏi ra được. Huống chi trước khi xuyên qua Lý Quân Nhạc còn chỉ là người bình thường, không phải người được huấn luyện chuyên nghiệp như đặc công. Chỉ cần dùng chút thủ đoạn khi thẩm vấn, chắc chắn anh ta sẽ khai hết.

Làm ra chuyện điên đảo nhận thức này, Lý Quân Nhạc sẽ phải đối mặt với điều gì, Lưu Đại Ngân cũng không dám suy nghĩ quá nhiều.

Nhân loại sẽ không bao giờ nhân từ, nương tay với dị loại. Nhưng mà Lưu Đại Ngân cũng không thương cảm cho Lý Quân Nhạc. Lúc anh ta dùng biện pháp đê tiện vô sỉ phá đổ rất nhiều cửa hàng gả nướng ở tỉnh thành, sao anh ta không nghĩ đến những chủ tiệm gà nướng bị anh ta hại kia sẽ phải sống thế nào?

Trong quyển sách kia, Lý Quân Nhạc lợi dụng hệ thống, không chuyện ác nào không làm, thậm chí còn phế bỏ tay của một đầu bếp thiên tài. Người đầu bếp kia không cha không mẹ, sống nương tựa với ông nội đã già. Sau khi hai tay bị phế bỏ, cậu ấy không làm được việc nặng gì, cuộc sống rất khốn khổ. Lúc đó Lý Quân Nhạc lại giả vờ làm người tốt, tiếp tế cho bọn họ, thu về một đống lời ngợi khen.

Chuyện như vậy còn có rất nhiều, có thể nói con đường thành thần của Lý Quân Nhạc đã dẫm lên vô số thi cốt của người khác.

Người như Lý Quân Nhạc gặp phải kết cục đáng thương, Lưu Đại Ngân cũng không thương hại chút nào.

Nguyên tắc làm người của Lưu Đại Ngân là: người không phạm ta, ta không phạm người, người dám phạm ta, ta sẽ trả lại gấp bội.



Chưa đến nửa tiếng sau, đã có kết quả xét nghiệm của đống bình thuỷ tinh kia.

Không ngoài dự đoán của Vệ Dương, những thứ từng đựng trong mấy cái bình thuỷ tinh đó chính là dầu, muối, dấm, ớt và các gia vị khác, thậm chí có một cái bình thuỷ tinh chỉ đựng nước lọc.

Nghe đến đây, trong lòng Vệ Dương lập tức nghĩ đến hình ảnh mình nhìn thấy trong máy tính, nghĩ đến thí sinh bị bốc khói trắng trong nồi kia, nếu trong nồi đang có dầu sôi, đột nhiên bị đổ nước vào, chẳng phải sẽ bốc khói trắng lên sao?

Tất cả vấn đề đều có lời giải rồi, nhưng trong lòng Vệ Dương vẫn không dám tin. Rốt cuộc Tề Gia Nhạc này là ai, sao lại có bản lĩnh lớn như vậy?

Tề Gia Nhạc này đã làm điên đảo nhận thức ba mươi mấy năm qua của anh ta, khiến người luôn kiên định theo chủ nghĩa duy vật lần đầu tiên d.a.o động.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 401: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (19)



Dù trong lòng có nghĩ thế nào, nên báo cáo thì vẫn phải báo cáo. Vệ Dương gọi điện thoại cho cục trưởng. Trầm mặc một lát, cục trưởng nói: “Tạm đưa Tề Gia Nhạc ra ngoài thẩm vấn một phen trước, xem rốt cuộc chuyện là thế nào.”

“Đưa ra ngoài” ý chỉ cơ quan công an bình thường. Hiện tại bọn họ vẫn chưa thăm dò được chi tiết về Tề Gia Nhạc, nên chưa thể trực tiếp đưa anh ta về cơ quan bảo vệ an ninh quốc gia, lỡ như anh ta còn con át chủ bài gì, chẳng phải hang ổ của bọn họ đều bại lộ trước ánh mắt cảu kẻ địch sao?



Trời sáng rồi, nhưng Lý Quân Nhạc vẫn đang nằm trên giường. Đây là do mẹ Tề yêu cầu. Tuy rằng con trai đã khỏi bệnh, thậm chí còn bắt đầu học nấu ăn rồi, nhưng ở nhà mẹ Tề vẫn không cho anh ta làm việc nặng, không cho anh ta dậy sớm, sợ anh ta bị tái phát.

Cuộc thi đầu bếp hôm nay, Lý Quân Nhạc không nói cho người nhà biết, sợ bọn họ lo lắng. Anh ta định đợi sau khi lấy được giải rồi mới thông báo.

Nằm trên giường, Lý Quân Nhạc thầm nói chuyện với hệ thống trong đầu: “Tiểu Thất, còn bao nhiêu điểm tích luỹ?”

Hệ thống: “Hôm nay giá trị danh tiếng tăng thêm bốn mươi, đổi được bốn mươi điểm tích luỹ.”

Lý Quân Nhạc: “Mua một lọ gia vị tăng độ ngon miệng, thăng cấp “giấu giếm tai mắt”.”

Hệ thống: “Một lọ gia vị tăng độ ngon miệng năm điểm tích luỹ, thăng cấp giấu giếm tai mắt hai mươi điểm tích luỹ, tổng cộng hai mươi lăm điểm tích luỹ, xác nhận mua sắm và thăng cấp?”

Lý Quân Nhạc nhắm mắt lại, môi giật giật: “Xác nhận mua sắm và thăng cấp.”

Rất nhanh, một chiếc bình nhỏ đã xuất hiện trong tay anh ta, giống cái hộp đựng hạt tiêu trong các siêu thị, trên hộp không có nhãn mác gì.

Lý Quân Nhạc ngồi dậy cầm bình nhỏ lên xem thử, rồi nghi hoặc hỏi: “Ít vậy?”

Giọng nói của hệ thống truyền vào trong đầu anh ta: “Đừng thấy thứ này ít mà coi thường, tác dụng tốt lắm đấy, chỉ cần cho một chút vào là có thể khiến đồ ăn trở nên thơm ngon vô cùng.

Lần này giọng của hệ thống không phải âm thanh máy móc như mọi khi, thậm chí Lý Quân Nhạc còn nghe ra được cảm giác tự hào và đắc chí bên trong.

Cất kỹ gia vị tăng độ ngon miệng đi, Lý Quân Nhạc tiếp tục nằm xuống giường, nói chuyện phiếm với hệ thống trong đầu: “Tiểu Thất, các cậu có bản lĩnh lớn như vậy, sao còn phải dựa vào giá trị danh tiếng tôi kiếm, để lấy được lực lượng bản nguyên của thế giới này? Chủ Thần hàng lâm xuống thế giới này, trực tiếp lấy đi không phải tốt hơn sao?”

“Chủ Thần không thể trực tiếp hàng lâm xuống thế giới này. Mỗi thế giới đều có pháp tắc riêng của mình. Nếu Chủ Thần tiến vào thế giới này, lực lượng của người sẽ bị áp chế, sẽ không khác gì người bình thường.”

“Hoá ra là như vậy.” Lý Quân Nhạc cười nói: “Vậy tại sao Chủ Thần không đích thân đến thế giới này làm nhiệm vụ?”

“Xin lỗi, không thể trả lời.” Hệ thống bắt đầu giả chết.

Khoé miệng Lý Quân Nhạc cong lên, không hỏi thêm nữa.

Qua những lời vừa rồi hệ thống nói, anh ta phân tích ra được, Chủ Thần không thể tùy ý hàng lâm xuống tinh cầu, hoặc vị diện khác. Nếu như Chủ Thần tới thật, sợ là việc đối phương làm được còn không bằng người bình thường.

Người bình thường nhập cư trái phép đến thế giới này, khả năng ý thức của thế giới này sẽ không phát hiện ra, giống như một con kiến nhỏ bò qua chân con người, sao con người thèm để ý đến nó chứ.

Chắc chắn lực lượng của chủ thần rất mạnh, giống như người khổng lồ xuất hiện trước mặt ý thức của thế giới, một người khổng lồ đi ngang qua trước mặt người khác chắc chắn sẽ bị người ta chú ý tới, còn phán đoán ra được đối phương sẽ gây nguy hiểm cho mình, nên sẽ dùng hết sức để áp chế.

Chuyện khiến Lý Quân Nhạc khó hiểu là, nếu Chủ Thần đã mạnh như vậy, thì sao đối phương lại coi trong bản nguyên của thế giới khác? Do bản nguyên của thế giới là thứ đặc biệt, hay do Chủ Thần đang bị thương, cần dùng nó để chữa trị.

Lý Quân Nhạc suy nghĩ rất nhiều, nhưng mấy chuyện này không liên quan nhiều với anh ta, điều anh ta phải làm hiện giờ là cố gắng thăng cấp tranh thủ sớm ngày đạt được thành tựu “Vua đầu bếp”.



Bên ngoài, Vệ Dương đã dẫn người tới vây quanh nhà họ Tề rồi.

Đi cùng với bọn họ còn có mấy đồng chí công an của đồn công an thành phố. Cục trưởng đã cố ý dặn dò, bọn họ là lực lượng bí mật, không tiện ra mặt, cứ để người của đồn công an đứng ra thì hơn. Cho nên những người khác đều đóng giả công an, định mang Tề Gia Nhạc về thẩm vấn trước rồi quyết định sau.

“Tới đây, muộn thế này rồi ai còn đến thế?” Cha Tề mặc áo khoác ra khỏi phòng, định đi mở cửa.

Hiện tại đã khá muộn rồi, ai còn tới nhà bọn họ nhỉ?

Vừa mở cửa ra cha Tề đã khiếp sợ, bởi có rất nhiều người đang đứng trước cửa nhà bọn họ, hai người đi đầu còn mặc đồng phục cảnh sát.

“Đồng chí cảnh sát, xin hỏi có chuyện gì sao?” Cha Tề cẩn thận hỏi.

Đã trễ thế này, cảnh sát còn đứng trước cửa nhà mình, vừa nhìn đã biết không phải chuyện tốt lành gì.

“Tề Gia Nhạc có nhà không, chúng tôi nghi ngờ cậu ta có dính líu tới một vụ án nghiêm trọng, đây là lệnh bắt giữ.”

Cha Tề bị doạ sợ không biết phải nói gì. Người thành thật như Tiểu Nhạc sao có thể phạm tội?

“Đồng chí cảnh sát, có phải các anh hiểu lầm không? Tiểu Nhạc là đứa thành thật, sẽ không làm chuyện xấu đâu.”

Vệ Dương đi theo sau hai đồng chí cảnh sát vào nhà họ Tề, tay làm thủ thế ra hiệu cho cấp dưới, cấp dưới lập tức giơ s.ú.n.g lên bước vào phòng của Tề Gia Nhạc.

Vân Chi

Trông thấy cảnh này, suýt nữa cha Tề không đứng vững nổi. Rốt cuộc Tiểu Nhạc đã phạm phải lỗi gì vậy, sao mấy đồng chí cảnh sát đều mang theo s.ú.n.g tới bắt nó thế này?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 402: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (20)



Nếu là tội phạm bình thường, cảnh sát sẽ không căng thẳng như vậy, cũng không cử nhiều người cầm s.ú.n.g tới bắt như vậy.

Ngoài mấy người đi vào phòng của Tề Gia Nhạc, mấy người khác chia nhau ra, người mai phục dưới cửa sổ, người mai phục trong phòng khác, tất cả đều lấy s.ú.n.g ra. Điều cha Tề không biết là, không chỉ nhà ông ấy mà hai con ngõ xung quanh đều có người mai phục rồi.

Ông ấy muốn hô to cho con trai chạy trốn, nhưng lại không kêu được thành tiếng.

Nhiều người như vậy, cho dù Tiểu Nhạc muốn chạy cũng không chạy được.

Tề Gia Nhạc vẫn chưa ngủ, đột nhiên hệ thống hô lên trong đầu anh ta: “Ký chủ, bên ngoài có rất nhiều người đang đi về phía phòng của cậu. Người tới đều là quân nhân ở thế giới này, còn mang theo súng.”

Lý Quân Nhạc lập tức ngồi dậy khỏi giường: “Hệ thống, làm sao bây giờ?”

“Ký chủ, mười lăm điểm tích luỹ đổi vô ảnh vô tung, có thể giúp ký chủ ẩn thân, mắt người bình thường sẽ không nhìn thấy, trừ khi...”

Chưa nghe hết câu, Lý Quân Nhạc đã nói: “Đổi.”

Anh ta có thể khẳng định, Tề Gia Nhạc chưa từng phạm phải tội gì, quân nhân tới, chỉ có thể là tới để bắt anh ta.

Anh ta ném chuột chết, ném giẻ lau vào cửa hàng gà nướng khác, nhưng hành vi như vậy chưa đến mức bị quân nhân mang s.ú.n.g tới bắt. Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là...

Lý Quân Nhạc không dám nghĩ tiếp, lập tức dùng “Vô ảnh vô tung” vừa đổi được lên người mình.

Hiện tại, anh ta không có thời gian nghĩ nhiều, không nghĩ ra vì sao kỹ năng “Vô ảnh vô tung” này cao cấp hơn kỹ năng “Giấu giếm tai mắt” nhiều mà giá mua nó lại rẻ như vậy.

Lý Quân Nhạc không rảnh đeo giày, dùng “Vô ảnh vô tung” xong, lập tức tranh thủ lúc quân nhân chưa vào nhà nhanh chóng xuống khỏi giường.

Căn nhà này của nhà họ Tề là nhà kiểu cũ, phòng nào cũng có cửa thông với phòng khác, phòng của Tề Gia Nhạc cũng có cửa thông với căn phòng khác trong nhà.

Tề Gia Nhạc ngó ra cửa sổ quan sát tình hình, sau đó quyết định tạm thời đứng bất động trong phòng trước, đợi cảnh sát đi rồi, mới chạy trốn.

Trong khoảnh khắc cảnh sát phá cửa vào phòng, Lý Quân Nhạc lập tức nín thở theo bản năng, không dám cử động chút nào.

Tốt xấu gì kiếp trước anh ta cũng là tổng giám đốc của một công ty lớn, vẫn hiểu biết ít nhiều về lực lượng quốc gia. Nhiều quân nhân tới bắt anh ta như vậy, chỉ có một khả năng, chính là anh ta đã bị quốc gia để ý tới, bị liệt vào loại người có khả năng gây hại cho quốc gia, nên quốc gia mới phái quân nhân tới chứ không phải cảnh sát bình thường.

Quốc gia muốn bắt anh ta, chỉ có một khả năng, anh ta đã bị phát hiện khi dùng “Giấu giếm tai mắt”, quốc gia cảm thấy anh ta nguy hiểm, nên muốn khống chế anh ta, để hỏi rõ ràng lai lịch.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, nếu thật sự bị quốc gia bắt lại, chắc chắn quốc gia sẽ có biện pháp hỏi được chi tiết về anh ta. Nếu biết anh ta là người của thế giới khác, còn có hệ thống để gian lận, anh ta còn sống tốt được sao?

Không bị giải phẫu là may mắn lắm rồi.

“Tiểu Thất, có đó không?” Lý Quân Nhạc không dám cất tiếng, chỉ hỏi thầm trong đầu.

“Có, ký chủ.”

“Đổi một viên thuốc độc.”

“Ký chủ?”

Giọng Lý Quân Nhạc rất bình tĩnh: “Nếu bị bắt thật, so với chịu đựng tương lai không biết trước sẽ thế nào, thà c.h.ế.t đi còn hơn.”

Vân Chi

“Thuốc độc xuyên tim, một điểm tích luỹ một viên.”

“Đổi một viên.”

“Tiểu Thất, chúng ta ở chung với nhau lâu như vậy, cũng coi như chung đụng vui vẻ, cậu có thể giúp tôi nốt lần cuối cùng này không? Hãy đặt thuốc độc lên người tôi, để tôi có thể khống chế bằng ý nghĩ. Tôi sợ đặt trên người mình, sẽ bị quân nhân phát hiện, thu đi mất, như vậy tôi đổi viên thuốc độc này có ích lợi gì chứ.”

“Ký chủ, cậu có thể đặt nó trong rương đựng đồ.”

Hệ thống của Lý Quân Nhạc có rương đựng đồ, nhưng mà chỉ có ba ô chứa đồ,c chỉ đựng được ba vật phẩm. Hiện tại Lý Quân Nhạc đã để một ít thức ăn và nước uống vào rương đựng đồ rồi, do Lý Quân Nhạc đề phòng chuyện bất trắc mới bỏ vào, không ngờ hôm nay lại dùng đến thật.

Nếu chạy trốn được, anh ta sẽ phải tránh né khắp nơi, nước và đồ ăn có tác dụng rất lớn với anh ta.

“Tiểu Thất, cậu từng nói, nếu tôi tiết lộ sự tồn tại của cậu, cậu sẽ lập tức tách khỏi người tôi. Cậu đi rồi, rương đựng đồ còn dùng được sao? Nếu tôi bị bắt thật, chắc chắn tôi sẽ tiết lộ sự tồn tại của cậu, đến lúc đó rương đựng đồ không còn nữa, sao tôi lấy được thuốc độc?”

Rất lâu sau hệ thống vẫn không nói gì.

Thật ra chỉ là Lý Quân Nhạc cảm thấy thời gian rất dài thôi, thực tế chỉ mới qua vài giây ngắn ngủn.

“Được, tôi giúp cậu. Tôi đã đặt thuốc độc vào lòng bàn tay cậu rồi, chính là nốt ruồi trong bàn tay phải của cậu. Nếu cậu muốn chết, chỉ cần véo nát nốt ruồi kia là được, thuốc độc sẽ ngấm vào m.á.u rồi chảy khắp cơ thể cậu, mười giây sau sẽ phát độc mà chết.”

“Cảm ơn cậu, Tiểu Thất.”

“Ký chủ, cậu nghĩ cách chạy trốn trước đi.”

Trong lúc Lý Quân Nhạc nói chuyện với hệ thống, ba người quân nhân cầm s.ú.n.g đã vào phòng.

Bọn họ bước đi rất nhẹ nhàng, hơi cúi người, làm tư thế phòng thủ.

Kiếp trước Lý Quân Nhạc cũng là người từng trải, nên vừa nhìn qua đã biết, ba người quân nhân này đều là người được quốc gia bồi dưỡng tỉ mỉ, quân nhân bình thường sẽ không có được khí thế như vậy.

Kiếp trước có ông chủ lớn từng thuê quân nhân xuất ngũ làm vệ sĩ, tiền lương một năm lên đến bảy con số, thậm chí ông chủ kia còn tặng cho hai người ấy mỗi người một căn biệt thự giá trị hàng tỷ đồng.

Anh ta âm thầm cười khổ, ngoài ba quân nhân vừa vào phòng, không biết bên ngoài còn bao nhiêu người khác đang mai phục đâu.

Ba người quân nhân chậm rãi bước tới gần mép giường, một người vươn tay sờ lên giường đệm, rồi đưa tay ra hiệu cho hai người khác.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 403: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (21)



Một quân nhân nhanh chóng chạy ra khỏi phòng, không biết đang báo cáo với người bên ngoài điều gì. Khi chạy đi, bước chân của anh ta vẫn rất nhẹ nhàng.

Lý Quân Nhạc nín thở, chỉ sợ hai quân nhân trong phòng phát hiện ra điều gì.

Không lâu sau lại có ba người quân nhân khác vào phòng, năm người quân nhân cẩn thận lục soát.

Lúc này người nhà họ Tề đều tỉnh rồi, biết những cảnh sát này tới để bắt con trai út nhà mình, mẹ Tề lập tức khóc lóc: “Con trai tôi là người thành thật, thằng bé sẽ không phạm tội đâu, có phải các anh nhầm rồi không?”

Công an thành phố nói: “Chúng tôi làm việc theo luật pháp, có lệnh bắt giữ.”

“Tôi không quan tâm, các anh phải nói cho rõ ràng, rốt cuộc con trai tôi đã phạm phải chuyện gì.”

Hai cảnh sát này thường xuyên giải quyết các vụ án trong dân, từng gặp không ít người như vậy. Một vị lập tức sa sầm mặt, nói: “Rốt cuộc Tề Gia Nhạc phạm phải tội g, chắc chắn chúng tôi sẽ nói cho nhà chị biết. Bây giờ chị làm ầm ĩ thế này là đang cản trở chúng tôi thi hành công vụ, sẽ bị bắt lại đấy.”

Nghe vậy, mẹ Tề lập tức co rúm lại. Cha Tề ở bên cạnh vội kéo bà ấy lại: “Bà đừng sốt ruột, Tiểu Nhạc nhà chúng ta là người thế nào, chúng ta đều hiểu rõ. Lát nữa chúng ta đi theo cảnh sát, đến đồn công an hỏi cho rõ ràng.”

Thấy cha Tề nói có lý, mẹ Tề nhìn qua đám cảnh sát đang mai phục khắp nhà, giọng không tình nguyện: “Được rồi, lát nữa chúng ta đi theo bọn họ về đồn công an, hỏi cho rõ ràng rốt cuộc Tiểu Nhạc đã phạm phải chuyện gì.”



Trong phòng, Lý Quân Nhạc cố gắng che miệng mình lại, sợ tiếng hít thở của mình quá lớn sẽ kinh động đến người quân nhân vừa lướt qua trước mặt anh ta.

Vệ Dương đang cẩn thận lục soát trong phòng, đột nhiên nhăn mày, lui về phía sau nửa bước, quay lại chỗ góc tường.

Trong góc tường này không có thứ gì cả, chỉ liếc qua là có thể trông thấy rõ ràng. Nhưng mà khi vừa đi ngang qua, anh ta lại có cảm giác như có người đang đứng ở nơi đó.

Vệ Dương dừng bước, nghiêng tai cẩn thận lắng nghe, không hề có tiếng động dư thừa nào.

Lúc này chỗ Vệ Dương Đứng chỉ còn cách Lý Quân Nhạc vài centimet, Lý Quân Nhạc không dám cử động chút nào, ngay cả hít thở cũng ngừng lại. Chỉ cần người đàn ông kia đi về phía trước thêm một bước, hoặc vươn tay ra thôi là chạm được vào Lý Quân Nhạc rồi.

“Vô ảnh vô tung” chỉ khiến người ta không nhìn thấy anh ta, nhưng vẫn chạm vào được.

Hiện tại Lý Quân Nhạc đã vô cùng hối hận vì việc mượn dùng năng lực của hệ thống để hoàn thành nhiệm vụ rồi. Cứ thành thật làm từng bước một để hoàn thành nhiệm vụ không phải tốt hơn sao?

Anh ta thật sự đã quá sơ suất, cho rằng thế giới này lạc hậu hơn thế giới anh ta từng sống, có tương đối ít thiết bị quay phim, giám sát, nên mới sử dụng năng lực “Giấu giếm tai mắt” không hề cố kỵ, từ đó khiến bản thân bị bại lộ.

Nhưng mà trên đời này không có thuốc hối hận, dù Lý Quân Nhạc hối hận đến đâu cũng không kịp nữa rồi.

Huống chi, anh ta chỉ hối hận vì mình sơ suất, chứ không hối hận vì mình làm chuyện xấu, thương tổn người khác. Nên, dù anh ta có thoát được lần này, thì lần sau vẫn sẽ không thoát được.

Vệ Dương nhìn góc tường vài lần, xác định thật sự không có ai mới xoay người đi về phía khác.

Vân Chi

Lý Quân Nhạc đang đứng dán chặt vào tường thở phào nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng người này cũng đi rồi. Anh ta thầm nghĩ, biết thế trốn trong gầm giường, hình như nơi đó an toàn hơn.

Nhưng nghĩ lại thì, trong gầm giường có rất nhiều tro bụi, nếu anh ta trốn trong gầm giường, chắc chắn sẽ để lại dấu vết, nếu quân nhân nghi ngờ chui vào kiểm tra, vậy thì phiền phức to.

Lý Quân Nhạc thở phào nhẹ nhõm một hơi, lại âm thầm nói chuyện với hệ thống trong đầu mình: “Tiểu Thất, có thứ gì có thể thay đổi dung mạo của tôi không?”

Giọng nói của hệ thống rất bình tĩnh: “Có, nhưng mà ký chủ không đủ điểm tích luỹ, không thể mua sắm.”

“Tiểu Thất, thân phận này của tôi không dùng được nữa, sau này tôi phải làm gì để kiếm giá trị danh tiếng?”

Hệ thống: “Vấn đề này ký chủ tự giải quyết.”

Lý Quân Nhạc muốn mắng hệ thống, lại sợ hệ thống nghe được, đành phải nuốt lại lời muốn nói.

Dù đang nói chuyện với hệ thống trong đầu, Lý Quân Nhạc vẫn nhớ rõ tình cảnh của mình lúc này, vẫn không dám thở mạnh.

“Đội trưởng, không có ai.”

“Đội trưởng, không có ai.”

“Đội trưởng, không có ai.”

“Đội trưởng, không có ai.”

Căn phòng này của Tề Gia Nhạc không lớn lắm, không nhiều nơi có thể trốn tránh, bọn họ đã tìm hết các ngõ ngách trong phòng rồi, nhưng vẫn không tìm thấy người.

“Tôi vừa sờ chăn đệm rồi, vẫn còn ấm. Khi chúng ta vào phòng, người kia vừa rời giường chưa quá một phút. Hai phút trước, căn nhà này đã bị chúng ta bao vây chặt chẽ, không hề nhìn thấy Tề Gia Nhạc ra ngoài.”

Vậy thì kỳ quái thật, rốt cuộc Tề Gia Nhạc kia đi đâu được nhỉ?

Chẳng lẽ anh ta còn biết xuyên tường, biết ẩn thân…

Dường như nghĩ đến điều gì đó, đột nhiên Vệ Dương bước nhanh về phía góc phòng.

Vừa rồi, anh ta có cảm giác hình như có người đang đứng trong góc tường kia, nhưng mà nhìn bằng mắt lại không trông thấy ai trốn trong đó.

Nghĩ đến năng lực quỷ dị của Tề Gia Nhạc, biết đâu đối phương có thể “Ẩn thân” thật thì sao?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 404: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (22)



Vệ Dương bước đi cực nhanh, cộng thêm căn phòng này không lớn lắm, không lâu sau anh ta đã đi tới góc tường kia rồi.

Lý Quân Nhạc căng thẳng không thôi, trái tim như sắp nhảy ra khỏi cổ họng. Tên quân nhân này quay lại làm gì thế nhỉ? Lẽ nào anh ta đã phát hiện ra điều gì sao?

Thấy quân nhân kia sắp đi đến trước mặt mình rồi, Lý Quân Nhạc lập tức chạy trốn theo bản năng, muốn lén lút trốn sang góc khác.

Nhưng anh ta quên mất, người trong phòng này đều là quân nhân trải qua huấn luyện nghiêm khắc, khốc liệt, gió thổi cỏ lay một chút thôi bọn họ cũng nghe ra được.

Vệ Dương nheo mắt, đá tới nơi vừa phát ra động tĩnh rất nhỏ. Anh ta khống chế lực chân của mình rất tốt, sẽ đá ngã người nhưng không làm người kia bị thương.

“A.”

Có tiếng người kêu lên, Vệ Dương cũng cảm giác được mình đã đá trúng ai đó.

Lý Quân Nhạc vội vàng vươn tay bịt chặt miệng mình. Sao vừa rồi mình lại kêu lên thế này, chắc chắn đám quân nhân kia đã phát hiện ra mình rồi…

Phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ khoanh tay chịu trói như vậy sao?

“Tiểu Thất, cậu còn cách gì không?” Lý Quân Nhạc nôn nóng hỏi hệ thống trong đầu.

“Ký chủ, điểm tích luỹ của cậu không đủ, không làm được gì hết.”

Xong đời rồi… Lý Quân Nhạc nằm liệt trên mặt đất, lần này xong thật rồi.

Ngoài Vệ Dương, những quân nhân khác trong phòng cũng đã nghe thấy âm thanh Lý Quân Nhạc phát ra. Bọn họ thầm kêu không ổn, chẳng lẽ thật sự có người trốn ở nơi đó?

Đám người chậm rãi đi về phía góc tường, khép chặt vòng vây. Súng cũng chỉ vào nơi đó.

Đối mặt với nhiều nòng s.ú.n.g như vậy, cho dù hiện tại Lý Quân Nhạc vẫn đang ẩn thân, nhưng muốn trốn cũng không trốn được, bởi chỉ cần anh ta vừa hành động, đám quân nhân này sẽ nghe ra tiếng vang từ đó phát hiện ra anh ta.

Đúng vào lúc này, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, mẹ Tề xông vào phòng.

Tiểu Nhạc ở ngay trong phòng, đám quân nhân kia vào phòng lâu như vậy không ra ngoài, bà ấy nghĩ Tiểu Nhạc đang bị bọn họ tra tấn, nên sốt ruột xông vào phòng, muốn bảo vệ con trai mình.

“Út ơi, mẹ tới đây.” Mẹ Tề xông vào phòng, nhưng chỉ nhìn thấy mấy người quân nhân, không nhìn thấy con trai mình đâu.

Trong khoảnh khắc mẹ Tề xông vào phòng, Lý Quân Nhạc lập tức nảy ra một ý nghĩ. Hay là bắt cóc mẹ Tề để rời khỏi nơi này?

Nhưng ý nghĩ ấy chỉ loé qua rồi vụt tắt trong đầu anh ta, nơi anh ta trốn không có thứ gì, bắt cóc mẹ Tề thế nào được. Huống chi, nếu bắt cóc mẹ Tề, chắc chắn sẽ bại lộ vị trí của mình. Đám quân nhân kia b.ắ.n qua một phát, chẳng phải anh ta sẽ bị thương sao?

“Tiểu Nhạc đâu rồi? Các anh giấu con trai tôi ở đâu rồi?”

Mẹ Tề xông tới định túm lấy Vệ Dương, lại bị anh ta tránh thoát.

Vệ Dương bước đến góc tường, vươn tay sờ vào vị trí mình vừa phán đoán, thật sự sờ thấy quần áo của ai đó, nhưng trong mắt anh ta, ngoài không khí ra trên tay anh ta không hề có thứ gì khác.

Đám người trong phòng đều nhìn chăm chú về phía bên này, mẹ Tề vẫn đang gào khóc: “Các anh đưa Tiểu Nhạc của tôi đi đâu rồi? Trả Tiểu Nhạc lại cho Vệ Dương nắm chặt không khí trong tay, ít nhất trong mắt người khác chính là như vậy.

Lý Quân Nhạc muốn chạy, nhưng tay Vệ Dương quá khoẻ, anh ta muốn chạy cũng không chạy được.

Vệ Dương không nghĩ nhiều, lập tức lần theo quần áo túm được một bàn tay. Anh ta bóp mạnh một cái, Lý Quân Nhạc bị đau lập tức kêu lên thành tiếng.

Vệ Dương từng trải qua huấn luyện, biết đánh vào vị trí nào trên cơ thể người bị đánh sẽ đau đớn nhất.

Nghe thấy âm thanh xuất hiện ở nơi không có người, không cần Vệ Dương ra lệnh, đã có quân nhân cầm ca nước lên hất qua chỗ đó.

Ca nước này là một loại nước màu đặc biệt, do bọn họ cố ý chuẩn bị vì hành động lần này, dùng nước bình thường sẽ không rửa sạch được.

Tề Gia Nhạc có năng lực quỷ dị như vậy, lỡ như xuất hiện điều gì bất ngờ bọn họ biết phải làm sao? Nhưng năng lực của Tề Gia Nhạc chỉ che giấu được ánh mắt con người, không thể che giấu được camera giám sát. Cho nên sau khi thảo luận, bọn họ đã quyết định mang theo lo nước màu này.

“Các anh làm gì thế hả?” Vừa vào phòng, cha Tề đã nhìn thấy một người quân nhân đang hất nước màu vào góc phòng.

Mẹ Tề đứng bên cạnh, hai mắt trợn tròn, giống như vừa nhìn thấy cảnh tượng gì đó không thể tin nổi.

Ban nay bà ấy nghe được rõ ràng, trong góc không người kia phát ra tiếng kêu, còn là tiếng kêu của con trai út Tề Gia Nhạc nhà bà ấy.

Nhưng rõ ràng nơi đó không hề có một ai, sao lại có tiếng kêu của con trai bà ấy được nhỉ?

Mẹ Tề choáng váng đầu óc, không thể nghĩ ra được điều gì nữa.

Một ca nước màu hắt xuống, đỉnh đầu Lý Quân Nhạc ướt một phần, cơ thể cũng ướt một phần. Nước màu dần dần phác họa ra non nửa cơ th anh ta.

Không cần Vệ Dương ra lệnh, hai đồng đội còn lại cũng tháo bình nước màu trên eo mình xuống, hất về phía nửa hình người vẫn chưa hiện ra kia.

Cha mẹ Tề đều trợn mắt há hốc mồm. Chuyện gì thế này? Sao… Sao lại có một bóng người xuất hiện ở nơi không người thế….

Biết mình không chạy thoát được, Lý Quân Nhạc đành nói: “Tôi đi theo các anh.”

Mẹ Tề chỉ vào Lý Quân Nhạc đang bị dính không ít màu nước vừa hiện ra kia, giọng nói cũng run rẩy: “Chuyện này… Chuyện này là thế nào? Tiểu Nhạc... Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc… Rốt cuộc chuyện là thế nào?”

“Con xin lỗi.” Lý Quân Nhạc cảm thấy rất có lỗi với cha mẹ Tề, bọn họ thật sự coi anh ta là con trai ruột thịt mà yêu thương.

Đêm hôm đó, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng mất ngủ. Sáng hôm sau, vừa ăn sáng xong hai vợ chồng đã đi thẳng tới con phố gia đình Tề Gia Nhạc đang sống để hỏi thăm tình hình.

Cửa hàng gà nướng của nhà họ Tề không mở cửa. Lưu Đại Ngân hỏi thăm hàng xóm quanh đó, biết được tối hôm qua nhà họ Tề đã xảy ra chuyện, con trai út của nhà họ Tề bị cảnh sát bắt đi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 405: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (23)



Lý Quân Nhạc đã bị cảnh sát bắt đi, chứng minh quốc gia tương đối coi trọng chuyện này. Vậy là tốt rồi, không phải sợ Lý Quân Nhạc tiếp tục ra ngoài hại người khắp nơi nữa.

Cuối cùng tảng đá đè nặng trong lòng Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân cũng buông xuống, con trai bọn họ không phải pháo hôi nữa rồi.

Cửa hàng gà nướng nhà bọn họ cũng có thể mở cửa lại rồi.

“Lát nữa về chúng ta bảo Lưu Trụ mở lại cửa hàng gà nướng đi.” .” Lưu Đại Ngân nói.

Lý Tam Thuận vẫn hi do dự: “Hay là cứ để từ từ đã, lỡ như… Lỡ như Lý Quân Nhạc lại được thả ra thì sao?”

Ông ấy vừa nói như vậy, Lưu Đại Ngân lại hơi do dự: “Ừ, hay là cứ chờ thêm đã.”

Đột nhiên Lý Tam Thuận ghé sát vào Lưu Đại Ngân, nói nhỏ: “Đại Ngân, bà nói xem chúng ta đi tìm hiểu về Lý Quân Nhạc sớm như vậy, liệu có bị người của quốc gia chú ý tới không?”

“Tam Thuận, tôi đã nghĩ đến điều này từ trước rồi, con người ai cũng có lòng tò mò, huống chi chúng ta chỉ tới hỏi thăm chứ chưa làm gì cả, quốc gia sẽ không để ý tới chúng ta đâu.”

“Được rồi, chúng ta về thôi. Mấy ngày nay bà không để ý tới công việc rồi, chắc chắn trong nhà máy đang có rất nhiều việc đang chờ bà đấy.”

“Ừ, hai ngày không làm việc thôi, tài liệu trên bàn đã chất chồng chất đống lên nhau rồi.”

Lý Tam Thuận an ủi Lưu Đại Ngân: “Ừ, bà làm việc đi, tôi làm con sen ở bên cạnh bưng trà rót nước, bóp vai đ.ấ.m lưng cho bà.”



Lý Quân Nhạc bị đưa về phòng thẩm vấn của đồn công an thành phố ngay trong đêm, cuối cùng Vệ Dương mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Tề Gia Nhạc này thật sự khiến người ta quá bất ngờ, không chỉ có năng lực khiến đồ vật ẩn hình, mà bản thân cũng tàng hình được.

May mà anh ta cảm thấy không thích hợp mới quay lại xem xét nơi đó. Nếu không, Tề Gia Nhạc chỉ cần trốn trong góc không nhúc nhích, là có thể trốn tránh được ánh mắt của bọn họ.

Chuyện này đã vượt qua trí tưởng tượng của bọn họ, đồn công an lập tức báo cáo lên cho lãnh đạo cấp cao ngay trong đêm.

Người có năng lực ẩn thân, còn có thể khiến những thứ khác ẩn hình, nếu không bắt được, bọn họ còn chưa dám tin.

Tuy rằng hồi nhỏ bọn họ đã từng đọc, hoặc đã từng nghe qua truyện thần thoại, cũng từng ảo tưởng trên đời này thật sự có người có được năng lực đặc biệt, nhưng bọn họ vẫn biết đó chỉ là ảo tưởng chứ không có trong hiện thực.

Bây giờ, lại có người nói cho bọn họ, trên đời này thật sự có người như vậy, đối phương thật sự có năng lực đặc biệt. Người cầm quyền đều không phải kẻ ngốc, bọn họ còn nghĩ ra được nhiều thứ hơn so với Lưu Đại Ngân.

Tề Gia Nhạc có lợi dụng dị năng này để làm chuyện xấu, làm nhiễu loạn trật tự xã hội hay không chỉ là thứ yếu, quan trọng là đã có một Tề Gia Nhạc rồi, liệu còn có “Tề Gia Nhạc” thứ hai, thứ ba không? Bản lĩnh của những “Tề Gia Nhạc” kia là gì.

Chẳng lẽ thế giới này đã bắt đầu thay đổi, bắt đầu đi theo hướng huyền huyễn rồi sao?

Cấp trên vô cùng coi trọng Tề Gia Nhạc, lãnh đạo ở Kinh Thị lập tức ngồi trực thăng tới tỉnh thành.

Ngoài hai vị lãnh đạo, còn có bốn nhân viên tâm lý, và sáu nhân viên an ninh đi theo bảo vệ những người này.

Tề Gia Nhạc là người có siêu năng lực chân chính, cấp trên rất coi trọng, cho nên, dù biết bộ phận an ninh ở tỉnh B có không ít người tài giỏi, cấp trên vẫn phái thêm sáu người thuộc bộ đội đặc chủng tới.

Sáu người này đều là người tài giỏi từng chấp hành vô số nhiệm vụ tuyệt mật, mỗi người đều có thể lấy một địch trăm, là lực lượng ẩn giấu của quốc gia.

Ngồi trên trực thăng không lâu lắm, bọn họ đã tới được cục công an của tỉnh B. Tề Gia Nhạc đang bị tạm giam ở đó.

Dọc đường đi, hai điều tra viên đều không nói gì. Điều muốn biết bọn họ đều biết rồi, những chuyện còn lại phải đợi đến khi gặp mặt Tề Gia Nhạc rồi mới đưa ra được phán đoán.



“Tiểu Thất.” Biểu cảm trên mặt Lý Quân Nhạc không chút thay đổi, trong đầu lại đang âm thầm nói chuyện với hệ thống: “Nơi này có người nào hoặc có thiết bị nào có thể tra ra được cậu không?”

“Ký chủ, chỉ cần cậu không chủ động nói lộ ra, thì sẽ không ai biết về sự tồn tại của tôi.”

“Không nói lộ ra… Sợ là tôi không làm được.”

Lý Quân Nhạc ngước mắt quan sát căn phòng thẩm vấn này thêm lần nữa, căn phòng khoảng hai mươi mét vuông, ngoài chiếc ghế dựa anh ta đang ngồi ra, chỉ có một cái bàn trước mặt và hai chiếc ghế dựa ở phía đối diện.

Nóc nhà cách mặt đất chỉ khoảng hai mét, vách tường đều sơn màu trắng lạnh, trên trần nhà gắn một bóng đèn sợi đốt, ngoài ra không còn thứ gì khác.

Bên phải của anh ta là một vách tường bằng kính rất rắn chắc, không phải kính trong suốt, không nhìn thấy được có thứ gì ở phía bên kia. Nhưng mà Lý Quân Nhạc biết, chắc chắn phía bên kia có thể quan sát rõ ràng căn phòng này qua tấm kính.

Anh ta cũng chắc chắn, trong căn phòng này nhất định còn có gắn vài cái cameras, lúc này cameras đang theo dõi mọi hành vi cử chỉ của anh ta, không có góc c.h.ế.t nào, ghi lại hết biểu cảm của anh ta rồi truyền về căn phòng nào đó. Lúc này chắc chắn trong căn phòng kia cũng có rất nhiều người đang phân tích từng biểu cảm anh ta để lộ ra ngoài.

Vân Chi

Nhưng mà đáng tiếc, hệ thống kết nối trực tiếp với ý nghĩ của anh ta, bọn họ sẽ không điều tra ra được.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 406: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (24)



“Tiểu Thất,” Lý Quân Nhạc tiếp tục nói chuyện phiếm với hệ thống : “Cậu do Chủ Thần chế tạo ra, trong mắt cậu, khả năng con người chỉ là con kiến thôi. Nhưng cậu đừng coi thường con kiến, thật ra bản lĩnh của bọn chúng cũng rất lớn đó. Lát nữa chắc chắn sẽ có người tới thẩm vấn tôi, sẽ hỏi năng lực của tôi đến từ đâu? Nếu là tra tấn về thể xác, khả năng tôi còn chịu đựng được. Nhưng nếu bị tra tấn về phương diện tinh thần, sợ là tôi sẽ bó tay chịu trói.”

“Ở thế giới của tôi có chuyên gia về tâm lý, có nhà thôi miên, tôi biết một vị bác sĩ tâm lý có thể chữa trị cho bệnh nhân thông qua thôi miên, có thể giúp người bệnh tìm lại ký ức đã mất, qua đó thoát khỏi bệnh về tâm lý. Người bình thường như tôi còn tiếp xúc được với bác sĩ tâm lý như vậy, quốc gia muốn đối phó với tôi, chắc chắn sẽ cử bác sĩ tâm lý lợi hại hơn. Tôi sợ mình sẽ không kiên trì được quá lâu, sẽ khai ra cậu.”

“Cho nên, Tiểu Thất này, tôi nghĩ mình vẫn nên chủ động nói ra thì tốt hơn, biết đâu còn không phải chịu đau đón.”

Trên mặt Lý Quân Nhạc lộ ra nụ cười: “Tiểu Thất, sau khi nói ra tất cả, tôi sẽ tự sát. Bởi vì tôi biết, sau khi tôi nói ra tất cả, chắc chắn bọn họ sẽ đưa tôi vào phòng thí nghiệm để nghiên cứu, nói không chừng còn giải phẫu để tìm ra nơi trốn của cậu.”

Thu lại nụ cười trên mặt, Lý Quân Nhạc ngửa đầu về phía sau, nhắm mắt lại không cử động nữa.



Sau khi người từ Kinh Thị tới, cuộc thẩm vấn Lý Quân Nhạc cũng bắt đầu.

Vệ Dương là người thẩm vấn chính, anh ta ngồi sau bàn, sống lưng thẳng tắp, nói: “Tôi nghĩ, chắc cậu cũng đã biết chúng tôi mời cậu tới đây vì việc gì rồi nhỉ? Tôi muốn biết, năng lực của cậu có từ khi sinh ra, hay sau này mới có được?”

Lý Quân Nhạc mở to mắt, cười nói: “Thật ra tên của tôi không phải là Tề Gia Nhạc, mà là Lý Quân Nhạc.”

Vệ Dương kinh ngạc hỏi lại: “Lý Quân Nhạc?”

Lý Quân Nhạc khai rõ từ chuyện mình c.h.ế.t đi gặp được hệ thống, cho tới chuyện trọng sinh tới thế giới này làm nhiệm vụ kiếm điểm tích luỹ.

Đợi anh ta nói xong, rất lâu sau trong phòng vẫn không có động tĩnh gì.

Những gì Lý Quân Nhạc nói ra thật sự đã vượt quá sự tưởng tượng của mọi người.

Sau khi c.h.ế.t đi còn sống lại được, không chỉ sống lại còn có hệ thống và cả Chủ Thần đứng sau hệ thống nữa. Chủ Thần kia là cái gì nhỉ?

Hệ thống có bản lĩnh lớn như vậy thật sao? Có thể cho người bình thường năng lực siêu phàm thật sao?

Chuyện này còn chấn động hơn cả việc bắt được người ngoài hành tinh đó.

Tất cả chấn động đều thành lập trên cơ sở lời “Lý Quân Nhạc” này nói là sự thật, nếu anh ta đang nói dối để lừa gạt bọn họ thì sao nhỉ?

Nghĩ đến điều này, Vệ Dương nghiêm mặt hỏi lại: “Tất cả những điều cậu nói đều là thật chứ? Cậu có gì để chứng minh mình là Lý Quân Nhạc chứ không phải Tề Gia Nhạc?”

“Chắc là các anh đã điều tra rõ ràng, chi tiết về Tề Gia Nhạc rồi nhỉ? Cậu ta mắc bệnh tim bẩm sinh, còn rất nghiêm trọng, tất cả các bác sĩ đều nói cậu ta không sống được quá hai mươi tuổi. Nhưng chỉ sau một đêm, bệnh tim của cậu ta đã khỏi hẳn, các anh không thấy đáng nghi sao? Thật ra lúc đó, Tề Gia Nhạc đã c.h.ế.t rồi, do hệ thống đã chữa trị lại cơ thể của cậu ta, sau đó để tôi bám vào.”

Lý Quân Nhạc lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ: “Đã nói vậy rồi các anh vẫn chưa tin, thì tôi cũng không còn cách nào khác.”

Sau khi khai rõ lai lịch của mình rồi, cuối cùng Lý Quân Nhạc cũng được nghỉ ngơi một lát.

“Tiểu Thất, cậu còn đó không?” Lý Quân Nhạc hỏi thử.

Lần này giọng nói máy móc không hề có cảm tình không vang lên nữa, hình như hệ thống Tiểu Thất kia đã đi thật rồi.

Trong lòng Lý Quân Nhạc cảm thấy hơi phiền muộn.

Điều Lý Quân Nhạc không biết là, thật ra hệ thống không rời đi, mà bị tiêu huỷ rồi.

Khi Chủ Thần chế tạo ra hệ thống, mỗi hệ thống đều được gắn với một số hiệu trung tâm, khi bị người ngoài biết sự tồn tại của hệ thống, hoặc không hoàn thành nhiệm vụ, thì hệ thống sẽ lập tức khởi động chương trình tự huỷ, tan thành mây khói, không để lại dấu vết gì.

Lý Quân Nhạc vẫn chưa biết hệ thống đã tự hủy, chỉ cho rằng nó đã rời đi rồi. Vậy không biết mình còn sử dụng được năng lực kia không nhỉ? Lý Quân Nhạc muốn thử một lần. Nhưng nơi này có nhiều người đang theo dõi anh ta như vậy, anh ta không thử được. Thôi cứ đợi đến khi tìm được nơi nào kín đáo, không có cameras giám sát rồi thử sau.

Hiện tại Lý Quân Nhạc đã thay đổi ý định rồi. Vốn dĩ anh ta định nói ra tất cả sau đó sẽ tự sát, nhưng bây giờ anh ta không muốn c.h.ế.t nữa. Chết rồi sẽ không còn gì cả, sống tạm bợ vẫn tốt hơn.

Hiện tại quốc gia vẫn chưa có ý định sẽ giải phẫu anh ta, anh ta vẫn sống thêm được một khoảng thời gian nữa. Đợi đến khi bị đưa lên bàn giải phẫu thật, lúc đó anh ta tự sát vẫn chưa muộn.

“Anh cảnh sát này, các anh định xử lý tôi thế nào? Giải phẫu hay huỷ diệt theo chủ nghĩa nhân đạo?”

Vệ Dương: “Chúng tôi sẽ không làm chuyên trái với chủ nghĩa nhân đạo.”

Đối phương chỉ trả lời rất qua loa. Lý Quân Nhạc bĩu môi: “Mong là vậy.”

Không lâu sau lời khai của Lý Quân Nhạc đã được đưa đến Kinh Thị, các vị lãnh đạo quốc gia xem xong hai trang giấy mỏng manh này, trong lòng lại sinh ra sóng to gió lớn.

Theo lời khai của người này, thì thế giới song song thật sự có tồn tại, vũ trụ còn có sinh mệnh. Thậm chí sinh mệnh vũ trụ còn rất lớn, còn có lực lượng con người không cách nào lý giải.

Vân Chi

Nhưng nếu sinh mệnh của vũ trụ có lực lượng lớn như vậy, vì sao nó phải phái một người bình thường đi tới thế giới này làm nhiệm vụ, mà không tự mình hạ xuống.

“Lý Quân Nhạc” nói: “Chủ Thần” có lực lượng vô cùng mạnh mẽ, giơ tay là có thể hủy diệt cả một tinh cầu, vậy “Hắn” muốn lực lượng bản nguyên làm gì nhỉ? Vì sao “Hắn” không đích thân tới lấy?

Nhiệm vụ của “Lý Quân Nhạc” này càng khiến người ta phải suy nghĩ nhiều hơn, trở thành “Vua đầu bếp” để làm gì chứ?

Nếu muốn lấy được “Giá trị danh tiếng” thì chọn nghề nghiệp khác chẳng phải tốt hơn nghề đầu bếp này à? Sao “Hệ thống” lại tuyên bố nhiệm vụ như vậy nhỉ?

Còn chuyện gì bên trong mà bọn họ vẫn chưa biết sao?
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 407: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (25)



Nhưng cho dù bọn họ khó hiểu thế nào, thì Lý Quân Nhạc cũng không thể cho bọn họ câu trả lời chính xác, bởi chính anh ta cũng không biết vì sao Chủ Thần lại muốn anh ta làm Vua đầu bếp.

Trước kia anh ta cũng từng hỏi hệ thống, nhưng hệ thống lạnh lùng kiêu ngạo không chịu nói lý do. Bây giờ hệ thống đi rồi, ai biết được vì sao Chủ Thần muốn anh ta trở thành đầu bếp.

Sau khi thảo luận với nhau, các vị lãnh đạo quốc gia không cố chấp với chuyện Chủ Thần và hệ thống nữa, Lý Quân Nhạc đã nói như vậy, sợ có hỏi thêm nữa cũng không hỏi được gì.

Bây giờ, chuyện quan trọng nhất là hỏi Lý Quân Nhạc về tình hình thế giới và phương hướng phát triển của thế giới trước kia Lý Quân Nhạc sống.

Qua lời khai của Lý Quân Nhạc, có thể thấy thế giới ban đầu anh ta sống không khác thế giới này lắm. Tri thức của Lý Quân Nhạc có tác dụng tham khảo không nhỏ

Vân Chi

Nhận được lệnh từ cấp trên, Lý Quân Nhạc lại bị thẩm vấn một phen, lần này trọng điểm không phải về hệ thống với Chủ Thần, mà về chuyện sẽ phát sinh ở thế giới tương lai.



Ngoài cháu trai út của nhà họ Tề ra, những người còn lại trong nhà họ Tề đều mất ngủ cả đêm.

Khi anh cả nhà họ Tề chạy về nhà, đúng lúc nhìn thấy cảnh em trai mình xuất hiện từ trong hư không, rõ ràng trước đó không hề có thứ gì, nhưng đột nhiên Tiểu Nhạc lại xuất hiện, cứ như ảo thuật vậy.

Người nhà họ Tề đều biết, đó không phải ảo thuật mà là Tiểu Nhạc biết ẩn thân. Nhất thời người nhà họ Tề đều không nói gì, cứ trơ mắt nhìn Tề Gia Nhạc bị mang đi.

Nhìn con trai bị cảnh sát bắt, mẹ Tề vừa nghĩ đến hình ảnh không thể tưởng tượng được ban nãy, vừa lo lắng sốt ruột, đã hôn mê bất tỉnh.

Chị dâu Tề bận chăm con không có mặt ở hiện trường, nên không thấy được cảnh tượng em chồng mình ẩn thân thất bại. Nghe chồng mình kể, cô ấy còn hỏi đi hỏi lại vài lần, các định chồng mình không đùa giỡn, cha mẹ chồng cũng nhìn thấy cảnh này… Môi chị dâu Tề run run, hỏi: “Anh nói xem, quân nhân tới bắt người còn mang theo số nước màu kia làm gì? Chẳng lẽ… Chẳng lẽ bọn họ đã biết Tiểu Nhạc có bản lĩnh như vậy từ trước? Nhưng Tiểu Nhạc sống cùng chúng ta từ nhỏ, nếu thằng bé thật sự có bản lĩnh như vậy, sao chúng ta lại không phát hiện ra nhỉ? Chúng ta đều là người thân ở bên cạnh Tiểu Nhạc sớm chiều còn khng phát hiện ra, sao quân nhân lại phát hiện ra được? Em càng nghĩ, càng cảm thấy chuyện này rất bất thường.”

Hai mắt anh Tề đỏ bừng, tay cầm một điếu thuốc: “Anh cũng cảm thấy chuyện này không thích hợp lắm. Em cẩn thận nhớ lại xem, khoảng thời gian này Tiểu Nhạc có điểm nào khác thường không?”

Chị dâu Tề ngẫm nghĩ cẩn thận, rồi nói: “Có điểm nào khác thường sao? Nhất thời em cũng không nghĩ ra được. Anh là anh trai ruột của Tiểu Nhạc, anh ở cùng thằng bé thời gian dài hơn em, anh nghĩ lại xem có điểm nào khác thường không?”

Anh Tề cúi đầu hút thuốc, cẩn thận nhớ lại hành vi của em trai mình trong khoảng thời gian này, đúng là có một vài điểm khác thường.

Từ nhỏ, vì sức khoẻ không được tốt, nên em út không thích ăn đồ ăn “khẩu vị nặng”. Anh nhớ rõ hai năm trước, anh từng dẫn em trai ra ngoài ăn cơm, các món ăn của nhà hàng kia đều cho thêm ớt, nên em trai chỉ ăn một miếng rồi không ăn nữa. Lúc ấy, anh còn hỏi vì sao không ăn nữa, Tiểu Nhạc trả lời, em ấy không thích ăn.

Bởi vì sức khoẻ của Tiểu Nhạc không được tốt, nên gần như đồ ăn trong nhà đều không thêm ớt cay vào. Nhưng từ khi Tiểu Nhạc khoẻ lại, muốn làm đầu bếp, lúc tập nấu ăn trong bếp em ấy thường xuyên cho thêm ớt cay vào các món ăn, còn rất thích ăn.

Ban đầu cha mẹ và anh đều từng khuyên Tiểu Nhạc, nói vừa mới khoẻ lại đừng ăn đồ ăn cay nóng, nhưng Tiểu Nhạc lại nói, em ấy thích ăn cay, nói đã khỏi hẳn rồi, ăn cay cũng không sao.

Rõ ràng trước đây em trai không hề thích ăn cay, sao sau khi khỏi bệnh lại thích ăn cay như vậy? Cứ như biến thành người khác rồi.

Cẩn thận nghĩ lại thì… Còn rất nhiều điểm không thích hợp.

Vì lý do sức khoẻ, từ nhỏ Tiểu Nhạc đã không thích vận động. Nhưng từ khi khoẻ lại, thi thoảng Tiểu Nhạc lại rủ con trai anh chi bóng rổ, con trai nói chú út chơi bóng rất giỏi, tỷ lệ ném vào rổ cực kỳ cao, cha của Tráng Tráng cũng khen chú út chơi bóng lợi hại.

Phải biết rằng, khi còn đi học cha của Tráng Tráng từng là đội trưởng đội bóng rổ của trường đó, chơi bóng rổ vô cùng giỏi, còn từng đoạt giải khi tham gia thi đấu nghi dư.

Được cha của Tráng Tráng khen chơi bóng rổ lợi hại, chứng tỏ phải có chút tài năng. Nhưng Tiểu Nhạc chưa từng chạm vào quả bóng rổ, sao có thể chơi giỏi?

Chẳng lẽ em trai anh có thiên phú dị bẩm.

Chị dâu Tề cũng nghĩ ra điểm bất thường, chị ấy nói: “Em nhớ có một lần khi Tiểu Nhạc ra ngoài về, em thuận miệng hỏi thằng bé đi đâu về thế, nó nói nó đi bơi về. Nhưng em nhớ rõ anh từng nói với em, sức khoẻ của Tiểu Nhạc không tốt, nên chưa từng tham gia tiết học thể dục lần nào, sao thằng bé lại biết bơi được nhỉ?”

Anh Tề lắc đầu: “Tiểu Nhạc không biết bơi đâu. Trong mấy năm chúng ta kết hôn, Tiểu Nhạc đi bộ còn phải đi thật chậm, sao có thể bơi lội.”

Hai vợ chồng càng nói, càng cảm thấy không thích hợp, bình thường thì không thấy gì, nhưng bây giờ nghĩ lại, hình như từ khi Tiểu Nhạc khỏi bệnh, trên người cậu ấy có rất nhiều điểm bất thường.

Hai vợ chồng càng nghĩ càng cảm thấy vớ vẩn, Tiểu Nhạc giống như đã đổi thành người khác vậy, mà tất cả đều phát sinh từ sau khi cậu ấy khỏi bệnh. Sao sức khoẻ tốt lên, con người lại thay đổi nhỉ?

Tất cả các bác sĩ đều nói, Tiểu Nhạc không thể sống được quá hai mươi, nhưng đột nhiên cậu ấy lại khỏi hẳn. Lúc ấy nhà họ Tề đều khóc vì mừng rỡ, cho rằng kỳ tích xuất hiện. Bọn họ không hề nghĩ, Tiểu Nhạc này có phải là Tiểu Nhạc của nhà mình không.

Miệng chị dâu Tề mấp máy vài lần, cuối cùng nói: “Anh nghĩ… Anh nghĩ Tiểu Nhạc này có phải Tiểu Nhạc nhà chúng ta không? Lẽ nào là… Lẽ nào là….”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 408: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (26)



Chị dâu Tề không nói hết câu nhưng anh Tề đã hiểu được ý của vợ mình rồi.

Rốt cuộc Tiểu Nhạc bị quân nhân bắt đi kia có phải em trai của mình hay không? Hay là nên nói, cơ thể là của em trai nhưng rốt cuộc linh hồn ở bên trong có phải của em trai hay không?

Hai vợ chồng ngồi đối diện nhau, không nói gì.

Đột nhiên có tiếng khóc vang lên từ buông trong: “Tiểu Nhạc, Tiểu Nhạc của mẹ đâu rồi? Thằng Cả, con mau đến đồn công an đón Tiểu Nhạc về đi, em trai con là người thế nào chúng ta đều biết rõ, nó sẽ không phạm tội đâu!”

Anh chị Tề vội vàng chạy vào buồng trong, đúng lúc mẹ Tề đang chạy ra ngoài, bà ấy đ.â.m sầm vào n.g.ự.c anh Tề.

“Thằng Cả, con mau đến đồn công an đón Tiểu Nhạc về đi. Sức khoẻ của nó không tốt, lại nhát gan, để nó ở đó một mình nó sẽ sợ hãi.”

Vì Tiểu Nhạc bị bệnh, nên mẹ Tề chưa bao giờ nói chuyện lớn tiếng, lúc ở nhà bà ấy luôn dịu dàng, thế mà bây giờ lại la to giống như người điên vậy.

Chắc là bà ấy đã thương tâm tới cực hạn rồi.

Chị dâu Tề ôm lấy mẹ Tề: “Mẹ, mẹ đừng kích động, chúng ta cứ từ từ. lát nữa con sẽ bảo Đại Hải đến đồn công an đón Tiểu Nhạc về, mẹ lên giường nằm nghỉ trước đi đã.”

Cha Tề cũng vội vàng chạy tới kéo vợ mình đến bên giường, nói: “Bà nằm nghỉ trước đã, đợi trời sáng rồi, chúng ta cùng nhau đi tới đồn công an.”

“Sao phải đợi đến khi trời sáng, chúng ta đi luôn bây giờ đi.” Mẹ Tề gào khóc.

“Mẹ, mẹ bình tĩnh lại trước đã, con cảm thấy việc này không bình thường.” Anh Tề nói.

Mẹ Tề lau nước mắt, nức nở: “Đương nhiên là không bình thường rồi. EM trai con là người thế nào, con còn không biết à? Sao thằng bé có thể phạm tội.”

“Mẹ, đương nhiên là con tin em ấy rồi, nhưng mà con, con… Con không tin Tiểu Nhạc hiện tại.”

Vân Chi

Cuối cùng anh Tề vẫn nói ra suy nghĩ trong lòng mình.

Bởi vì sức khoẻ của Tiểu Nhạc không tốt từ nhỏ, nên cha mẹ vẫn luôn cưng chiều cậu ấy. Anh Tề không cảm thấy có gì không đúng, Tiểu Nhạc đáng thương như vậy, anh cũng đau lòng.

Nhưng bây giờ, mẹ định đi đến đồn công an làm ầm ĩ vì Tiểu Nhạc, còn không biết rốt cuộc Tiểu Nhạc kia có phải là em trai nhà mình hay không. Anh Tề không thể không ngăn cản: “Mẹ, từ khi Tiểu Nhạc khỏi bệnh, em ấy đã thay đổi rất nhiều, không chỉ khẩu vị thay đổi, còn biết bơi lội, biết chơi bóng rổ….” Anh Tề ngẩng đầu nhìn mẹ mình: “Mẹ, mẹ nghĩ, thằng bé có thật sự là Tiểu Nhạc của chúng ta không?”

Không cho mẹ Tề thời gian phản ứng lại, anh Tề nói tiếp: “Quân nhân đến bắt Tiểu Nhạc đều có sự chuẩn bị từ trước. Vì bắt Tiểu Nhạc bọn họ còn mang theo nước màu, giống như đã biết trước Tiểu Nhạc có thể ẩn thân. Tiểu Nhạc sống cùng chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta còn không biết Tiểu Nhạc có bản lĩnh này, sao quân nhân kia lại biết được?”

Chị dâu Tề không nói gì, mẹ Tề thở mạnh một hơi: “Mẹ cũng cảm thấy, từ khi Tiểu Nhạc khỏi bệnh, thằng bé đã thay đổi rất nhiều, không còn giống Tiểu Nhạc trước kia.”

Hiểu con không ai bằng mẹ, tuy rằng trước đó mẹ Tề cũng cảm thấy con trai út đã thay đổi, nhưng bà ấy tự lừa bản thân, nghĩ con trai mình vừa khoẻ lại nên mới như vậy, chứ không dám nghĩ Tiểu Nhạc đã không còn là con trai mình.

Bà ấy ôm mặt bằng hai tay, khóc oà lên.

Người trong phòng không nhịn được cũng rơi nước mắt.

Khóc đủ rồi, mẹ Tề dùng tay lau khô nước mắt, nói: “Không quan tâm Tiểu Nhạc bị bắt đi có phải Tiểu Nhạc nhà chúng ta không, thằng bé đã dùng cơ thể của Tiểu Nhạc rồi, tôi không thể mặc kệ thằng bé. Đợi đến khi trời sáng, tôi sẽ đến đồn công an hỏi thăm, xem rốt cuộc Tiểu Nhạc đã phạm phải tội gì.”

Cha Tề cũng nói: “Ừ, dù thế nào thì thằng bé vẫn là con trai chúng ta, chúng ta không thể không quan tâm đến thằng bé. Hai đứa đi nghỉ ngơi đi, cũng nửa đêm rồi, đợi sáng mai chúng ta sẽ đến đồn công an hỏi thăm tình hình.”

“Cha, cha đã hỏi người ta chưa? Cảnh sát tới bắt Tiểu Nhạc thuộc đồn công an nào thế? Trong tỉnh thành này có nhiều đồn công an như vậy, chẳng lẽ chúng ta phải đi hỏi từng nơi một.”

“Cha hỏi rồi, là đồn công an thành phố.”

“Đồn công an thành phố ạ? Được rồi, vậy sáng mai chúng ta qua bên đó hỏi thăm.”

Cha Tề dặn dò người trong nhà: “Các con phải nhớ kỹ, cho dù sau này có ai tới hỏi cũng không được tiết lộ Tiểu Nhạc có bản lĩnh như vậy. Nhớ kỹ, chuyện này chỉ bốn người chúng ta biết với nhau thôi, không được nói cho người khác, dù trước mặt bọn trẻ cũng không được nói lỡ lời.”

Anh Tề và vợ mình gật đầu: “Chúng con biết rồi, cha.”

Không đợi người nhà họ Tề đi hỏi thăm, sáng sớm hôm sau, hai cảnh sát đêm qua tới bắt Tề Gia Nhạc đã tới nhà họ Tề trớc.

Đi cùng bọn họ còn có hai người khác mặc thường phục.

Bọn họ tới, vì muốn người nhà họ Tề ký tên vào hiệp nghị bảo mật.

Người nhà họ Tề đều không ngốc, không hỏi thăm gì đã ký tên vào hiệp nghị bảo mật.

“Động tĩnh đêm qua hơi lớn, chỉ sợ hàng xóm xung quanh đã nghe thấy rồi. Anh chị cứ nói Tề Gia Nhạc là nhân chứng trong một vụ án, chúng tôi đưa cậu ấy đi để hỗ trợ điều tra.”

Nhà họ Tề người đều gật đầu, mẹ Tề hỏi: “Đồng chí, rốt cuộc Tiểu Nhạc nhà chúng tôi đã phạm phải tội gì vậy? Chúng tôi… Chúng tôi tới thăm nó được không?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 409: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (27)



“Tạm thời nhà anh chị vẫn chưa thể gặp Tề Gia Nhạc, nhưng mà có thể gửi đồ cho cậu ấy, viết thư cho cậu ấy cũng được.”

Nghe thấy có thể viết thư cho con trai út, cuối cùng mẹ Tề mới cảm thấy có chút hy vọng: “Vâng, vậy hai đồng chí ngồi đây chờ tôi một lát nhé, tôi lập tức đi thu dọn đồ đạc cho Tiểu Nhạc.”

Mẹ Tề thu dọn cho Tề Gia Nhạc hai túi hành lý, có vài bộ quần áo, cũng có chút đồ ăn.

Cấp trên vẫn chưa đưa ra quyết định sẽ xử lý Lý Quân Nhạc thế nào, nên hiện tại anh ta đành phải sống trong nhà giam được canh phòng nghiêm mật. Thật ra căn phòng giam đó còn khang trang hơn nhà họ Tề nhiều, các loại đồ dùng sinh hoạt đều có đầy đủ, thậm chí còn có cả một cái bồn tắm. Nhà họ Tề không hề có thứ này.

Ngâm mình trong bồn tắm xong, Lý Quân Nhạc nằm lên giường, sắc trời bên ngoài đã hửng sáng. Đêm hôm qua anh ta mất ngủ cả đêm, còn trải qua màn thẩm vấn căng thẳng, lúc này đã mệt đến mức không mở được mắt rồi.

Nhưng trước khi đi ngủ, anh ta vẫn phải làm chút việc trước đã. Muốn biết rốt cuộc dị năng của anh ta có còn ở đây không, anh ta phải thử nghiệm một lần.

Nếu hệ thống vẫn còn ở đây thì tốt biết mấy, chỉ cần hỏi một câu là được, nhưng hiện tại hệ thống đã không còn nữa, anh ta đành phải tự mình làm thí nghiệm.

Chắc chắn trong căn phòng anh ta đang sống có gắn camera theo dõi, nhưng anh ta có thể trốn dưới chăn mà, chẳng lẽ trốn dưới chăn vẫn bị theo dõi sao?

Nghĩ vậy, Lý Quân Nhạc chùm chăn kín đầu, bắt đầu sử dụng ý nghĩ, nhưng cơ thể của anh ta không hề biến mất, vẫn trông thấy được bằng mắt thường.

Hệ thống đã ra đi, nên dị năng cũng không còn nữa rồi.

Lý Quân Nhạc cười khổ một tiếng, không biết con đường tương lai của mình sẽ ra sao.



Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận vẫn luôn chú ý tình hình bên phía nhà họ Tề, hơn mười ngày sau, thấy Lý Quân Nhạc vẫn chưa được thả ra, cuối cùng bọn họ mới yên lòng.

Xem ra nguy cơ lần này đã trôi qua hoàn toàn rồi, cửa hàng gà nướng của con trai đã có thể mở cửa trở lại.

Bọn họ lại cứu vớt người thân của mình thêm lần nữa.

Lưu Đại Ngân ôm Lý Tam Thuận, rơi nước mắt vì mừng rỡ. Kẻ địch của bọn họ lần này không phải người bình thường mà là người có hệ thống, bọn họ phải vắt óc trù tính từng bước một, nếu không chưa chắc đã đánh bại được đối phương.

“Đại Ngân, Lý Quân Nhạc kia đã bị quốc gia bắt lại rồi, hay là chúng ta ra ngoài giải sầu đi?”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân nói: “Tôi nhớ Xuân Sinh đang quay phim truyền hình, cũng vừa khai máy thôi, hay là mấy ngày nữa chúng ta tới thăm thằng bé nhé?”

Cuối cùng Khương Xuân Sinh vẫn đi theo con đường diễn viên như quyển sách kia viết. Điều khác với trong sách là, lần này cả nhà đều ủng hộ cậu ấy đi theo con đường này.

Ban đầu Lý Ngẫu Hoa không ủng hộ lắm, cho rằng giới giải trí hơi hỗn loạn, cô ấy vẫn mong con trai có thể thi đỗ đại học, rồi về làm việc trong cơ quan nhà nước.

Lưu Đại Ngân làm công tác tư tưởng cho cô ấy rất lâu, nói nhà bọn họ giàu có, che chở được cho Xuân Sinh, thằng bé đã muốn thì để nó thử một lần đi. Sau đó Lý Ngẫu Hoa lại nói chuyện với con trai thêm lần nữa, cuối cùng không chỉ đồng ý cho con trai đi học trường điện ảnh, còn tìm giáo viên bổ túc cho con trai, dạy cậu ấy kỹ năng diễn xuất.

Năm nay, có đạo diễn đến trường học tuyển diễn viên, Khương Xuân Sinh đã được chọn. Tuy rằng chỉ là nhân vật nhỏ, nhưng cũng coi như đã có bước tiến đầu tiên rồi.

Nói làm là làm ngay, đã quyết định sẽ đi thăm Xuân Sinh, Lưu Đại Ngân lập tức bảo tài xế chuẩn bị sẵn sàng

Vì công việc bận rộn nên Lý Ngẫu Hoa không thể đi cùng, Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận đưa Khai Ngọc và Khai Duyệt lên Kinh Thị với mình.

Trước khi đi, bọn họ đã gọi điện thoại cho Khương Xuân Sinh, hỏi thăm địa chỉ phim trường, hẹn với đoàn làm phim thời gian đến thăm ban.

Biết ông bà ngoại sắp tới, Khương Xuân Sinh vô cùng vui mừng, lập tức đi báo cáo với phó đạo diễn, nói mình muốn dẫn người nhà đến thăm quan phim trường.

Lưu Đại Ngân cũng coi như phú thương rồi, lần này tới Kinh Thị, bà ấy còn có việc khác phải làm, chính là muốn hỏi Xuân Sinh xem cậu ấy có muốn tìm người đại diện không?

Nói thật ra, giới nghệ sĩ rất phức tạp, nếu không có người che chở sẽ dễ xảy ra chuyện.

Có người quen thuộc với giới giải trí dẫn đường, con đường này mới dễ đi.

Tỉnh thành cách Kinh Thị không xa lắm, lái xe vài tiếng là tới nơi rồi.

Bọn họ đi từ buổi sáng, giữa trưa đã tới phim trường ở vùng ngoại thành Kinh Thị.

Khương Xuân Sinh đã đứng ở điểm hẹn chờ đợi bọn họ từ lâu. Cậu ấy mặc quần jean, khoác áo lông vũ, vừa đứng chờ vừa không nhịn được nhìn ngó xung quanh.

Vân Chi

Trông thấy chiếc xe quen thuộc chạy về phía bên này, cậu ấy vội vàng khua tay.

Ô tô dừng lại ở ven đường, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đưa bọn trẻ xuống xe. Khai Duyệt, Khai Ngọc lao vào lòng Khương Xuân Sinh, hô to: “Anh Xuân Sinh.”

Khai Ngọc hỏi: “Anh Xuân Sinh ca, anh đang đóng phim à? Các anh đóng phim đều bay lên không trung, còn phun lửa phun nước giống trên tivi chiếu chứ?”

Câu hỏi của cô bé chọc Khương Xuân Sinh cười ha ha: “Bọn anh không bay, cũng không phun lửa phun nước, lát nữa để anh dẫn các em đi xem, rốt cuộc phim chiếu trên tivi được quay như thế nào. Nhưng mà, chúng ta phải đi ăn cơm trước đã, cơm nước xong anh sẽ dẫn các em đi xem.”
 
Back
Top Bottom