Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 390: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (8)



Lưu Đại Ngân đặt máy quay phim ở cửa sổ trước xe, ống kính đối diện với cửa hàng gà nướng kia.

Lưu Đại Ngân điều chỉnh tốc độ, đến khi Lý Quân Nhạc xuất hiện trong màn ảnh, hai vợ chồng ngồi xuống ghế, mắt nhìn chăm chú vào máy quay phim, không nháy mắt một cái nào.

Vân Chi

Dáng người Lý Quân Nhạc khá cao, khả năng là do bị bệnh năng vừa mới khỏi, nên dù đã mặc quần áo mùa đông rất dày, trông anh ta vẫn gầy gò yếu ớt.

Anh ta chậm rãi đi tới, đeo một cái túi trên vai. Sau khi vào trong cửa hàng gà nướng, anh ta đi đến chỗ tương đối gần cái vại lớn, rồi đứng lại. Vị trí anh ta đứng khá khuất tầm mắt, gần như người bình thường tới cửa hàng mua gà đều không để ý tới anh ta.

Một lát sau, có người muốn mua gà nướng, chủ tiệm gà nướng cầm cái muôi lớn đang gác trên nắp vại lên, định vớt một con cho khách hàng.

Đúng lúc ấy, Lý Quân Nhạc lấy ra một con chuột c.h.ế.t từ trong túi xách, ném vào trong cái muôi đang múc gà nướng kia.

Không lâu sau, người trong tiệm gà nướng đã xôn xao, rồi chạy ra ngoài, còn có người la to. Xem đến đây Lưu Đại Ngân vươn tay tắt máy quay phim đi, nói: “Con chuột c.h.ế.t kia là do Lý Quân Nhạc ném vào.”

“Đại Ngân, trong tiệm gà nướng có nhiều người như vậy, tất cả đều không nhìn thấy Lý Quân Nhạc ném con chuột c.h.ế.t vào sao?”

“Không.” Giọng Lưu Đại Ngân hơi run rẩy: “Tam Thuận, khi gọi điện thoại cho ông tôi vẫn luôn chú ý đến động tĩnh trong cửa hàng gà nướng, tôi chỉ nhìn thấy Lý Quân Nhạc giơ tay lên thôi, không hề nhìn thấy trong tay cậu ta có thứ gì. Nếu như không xem đoạn phim vừa rồi, tôi cũng không dám tin là con chuột c.h.ế.t kia do chính Lý Quân Nhạc ném vào, bởi vì trong mắt tôi, tay anh ta không cầm thứ gì cả, sao có thể ném con chuột c.h.ế.t đó vào trong.”

Lý Tam Thuận an ủi Lưu Đại Ngân, ông ấy vỗ lưng vợ mình, nói: “Đại Ngân, bà đừng sợ, có tôi ở đây mà. Máy quay phim có thể quay được toàn bộ quá trình Lý Quân Nhạc ném con chuột c.h.ế.t vào nồi, chứng minh hệ thống không phải vạn năng, đối đầu với Lý Quân Nhạc, phần thắng của chúng ta vẫn rất lớn. Chúng ta đã biết chi tiết về Lý Quân Nhạc và hệ thống rồi, biết bọn họ sẽ làm gì tiếp theo, chúng ta không phải sợ.”

Được chồng an ủi Lưu Đại Ngân đã bình tĩnh lại. Bà ấy hít sâu một hơi, nói: “Tam Thuận, chuyện cuộc thi đầu bếp, chúng ta phải nắm chắc. Tôi đã dặn thư ký liên hệ với ban tổ chức rồi, đợi chuẩn bị xong tất cả là chúng ta có thể bắt được nhược điểm của Lý Quân Nhạc, để quốc gia đối phó với cậu ta.”

Lưu Đại Ngân đã thương lượng trước với Lý Tam Thuận rồi. Lý Quân Nhạc có hệ thống, chỉ dựa vào lực lượng của Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận thì không thể nào đối phó được anh ta, cứ giao Lý Quân Nhạc cho quốc gia, để quốc gia dùng lực lượng của mình đối phó với Lý Quân Nhạc và hệ thống sau lưng anh ta thì hơn.

Ban đầu điểm tích luỹ của hệ thống không nhiều lắm, hiện tại Lý Quân Nhạc vẫn chưa có bản lĩnh quá lớn, Lưu Đại Ngân tin quốc gia vẫn đối phó được cái ệ thống nho nhỏ này.

Còn chuyện Lý Quân Nhạc sẽ bị đối xử thế nào, không cần Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận phải nhọc lòng.

Lý Tam Thuận gật đầu, nói: “Đại Ngân, đến hôm tổ chức cuộc thi đầu bếp, tôi đi cùng bà nhé. Đoạn phim này chúng ta xử lý thế nào đây? Huỷ nó đi hay nộp cho quốc gia?”

Lưu Đại Ngân nói ngay không hề nghĩ ngợi: “Đợi Lý Quân Nhạc bị quốc gia mang đi rồi, chúng ta sẽ phá huỷ cái máy quay phim này, không thể cho người khác biết.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lý Tam Thuận hỏi: “Đại Ngân, có phải bà sợ…”

Lưu Đại Ngân gật đầu: “Không sai, tôi sợ lỡ như quốc gia phái người tới hỏi chúng ta, tại sao chúng ta lại có một đoạn ghi hình như vậy. Tuy rằng chúng ta có thể trả lời bằng lý do chúng ta nghĩ ra trước đó, nhưng người làm việc cho quốc gia đều là người có tài, tôi làm ăn buôn bán bao nhiêu năm qua, biết lực lượng quốc gia lớn vô cùng, thủ đoạn cũng nhiều vô kể. Lỡ như hai ta để lộ ra sơ hở, hậu quả thế nào tôi thật sự không dám tưởng tượng.”

“Đại Ngân, bà nói đúng.” Lý Tam Thuận tiếp lời vợ mình: “Nếu như quốc gia biết bà có thể mơ thấy trước tương lai, chắc chắn bà sẽ bị mang đi. Chúng ta không thể mạo hiểm.”

Sống bao nhiêu năm trên đời rồi, không còn là người trẻ tuổi chưa trải sự đời nữa, Lý Tam Thuận biết một “Nhà tiên tri” có thể biết trước tương lai, sẽ được quan tâm thế nào.

Người ngồi trên địa vị cao đều không phải người ngốc, nếu bị những người đó biết Đại Ngân có thể mơ thấy trước tương lai, sợ là gia đình bọn họ sẽ không được sống yên ổn nữa.

Bí mật này bắt buộc phải giấu kỹ, trừ hai người bọn họ ra, không thể cho bất kỳ người nào biết, không được để lại một chút tai hoạ ngầm nào.

Nếu bọn họ nộp đoạn phim này lên cho quốc gia, khi quốc gia phái người tới hỏi, bọn họ lại lộ ra sơ hở, thì không biết kết cục sẽ thế nào đâu!

Tuyệt đối không thể mạo hiểm!

Hai vợ chồng thương lượng xong, Lưu Đại Ngân cất máy quay phim vào ngăn tủ, khoá kỹ lại. Sau khi Lý Quân Nhạc bị quốc gia mang đi, bọn họ sẽ phá huỷ cái máy quay phim này.



Làm xong việc mình muốn làm rồi, Lý Quân Nhạc đút tay vào túi quần, chậm rãi đi về nhà mình.

Giọng nói máy móc của hệ thống vang lên trong đầu anh ta, so với trước kia lần này giọng nói ấy mang theo chút nghi hoặc: “Ký chủ, sao cậu lại làm chuyện này?”

“Vì giá trị danh tiếng đó!” Lý Quân Nhạc chậm rãi nói: “Dựa hương vị để chiến thắng, từ đó chậm rãi tích luỹ danh tiếng, như vậy thì quá chậm. Nhưng nếu như đa số các cửa hàng gà nướng trong tỉnh thành này đều đóng cửa, không thể tiếp tục kinh doanh, chỉ còn vài cửa hàng có thể mở cửa, vậy thì cửa hàng gà nướng nhà họ Tề sẽ có được danh tiếng thôi.”

Hệ thống không nói gì, Lý Quân Nhạc tiếp tục lầm bầm trong đầu: “Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, tôi làm vậy cũng vì hoàn thành nhiệm vụ thôi. Còn những cửa hàng gà nướng bị hại đóng cửa kia, đợi sau này khi lớn mạnh rồi tôi sẽ bồi thường cho bọn họ.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 391: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (9)



Lưu Đại Ngân đã liên hệ xong với ban tổ chức cuộc thi đầu bếp, nói mình muốn làm nhà tài trợ.

Cuộc thi đầu bếp này có tên “Cuộc thi đầu bếp lần thứ 3 của tỉnh B”, nó không hề nổi tiếng ở tỉnh thành, đài truyền hình với báo chí ở tỉnh đều không đưa tin về nó.

Sở dĩ Lý Quân Nhạc sẽ tham gia cuộc thi này là vì anh ta đã có tính toán từ trước. Vì cuộc thi này không có danh tiếng, không có ai đưa tin, nên sẽ không có camera ghi hình gì đó, anh ta có thể gian lận.

Đợi khi lấy được giải nhất ở cuộc thi đầu bếp này, kiểm đủ điểm tích luỹ rồi, hệ thống và kỹ năng “Giấu giếm tai mắt” sẽ được thăng cấp, sau này khi anh ta sử dụng kỹ năng ấy, dù có máy quay cũng sẽ không quay lại được. Cuộc thi này là cơ hội cuối cùng để Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đối phó với hệ thống và Lý Quân Nhạc.

Biết được Lưu Đại Ngân muốn tài trợ cho cuộc thi này, ban tổ chức vô cùng mừng rỡ, bởi vì có nhà tài trợ là có tiền, ai lại chê tiền chứ.

Lưu Đại Ngân không có yêu cầu gì, chỉ cần khi tổ chức thi đấu, bọn họ giăng biểu ngữ quảng cáo cho Mì ăn liền Lý Sư Phụ là được.

Yêu cầu này rất hợp lý, ban tổ chức đồng ý ngay lập tức, còn hỏi Lưu Đại Ngân có yêu cầu nào khác khng?

Lưu Đại Ngân lại nói bà ấy muốn tài trợ địa điểm thi đấu, ban tổ chức cũng đồng ý ngay không hề nghĩ ngợi.

Có người muốn đứng ra tài trợ, bọn họ có thể tiết kiệm được một khoản tiền đó, ngu gì không nhận.

Địa điểm thi đấu ở đâu, Lưu Đại Ngân cũng thương lượng trước với Lý Tam Thuận rồi. Phải hiểu rõ về địa điểm thi đấu bọn họ mới dễ bề gian lận.

Lưu Đại Ngân trực tiếp mua một toà nhà hai tầng ở khu vực ngoại ô, tầng một nơi tổ chức thi đấu có gắn hai chiếc cameras giám sát. Hai chiếc cameras này được giấu rất kỹ, người bình thường sẽ không nhìn ra được.

Đến khi bắt đầu thi đấu bọn họ mới bật hai cái camera này lên. Làm như vậy, là để đối phó với hệ thống ở phía sau Lý Quân Nhạc.

Lý Quân Nhạc làm xong nhiệm vụ “Tăng danh tiếng cửa hàng gà nướng, hệ thống đã tăng một bậc, có thể tra ra tất cả thiết bị camera ghi hình đang bật xung quanh rồi.

Trong quyển sách kia viết, sau khi bước vào sân thi đấu để tham gia cuộc thi đầu bếp, việc đầu tiên Lý Quân Nhạc làm là bảo hệ thống kiểm tra một phen, xác định không có camera ghi hình nào đang bật, anh ta mới yên tâm sử dụng kỹ năng “Giấu giếm tai mắt”.

Trong quyển sách kia còn viết, hiện tại hệ thống vẫn tương đối yếu, mỗi ngày chỉ kiểm tra được một lần, như vậy Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận mới lợi dụng được kẽ hở để canh chừng lúc bật camera lên.

Lưu Đại Ngân còn thương lượng trước với Lý Tam Thuận, khi bắt đầu thi đấu, Lý Tam Thuận sẽ lấy lý do cơ thể không thoải mái rời khỏi sân thi đấu trước, sau đó bật camera theo dõi lên để xem cuộc thi đấu từ xa, từ đó mới phát hiện ra điểm khác thường của Lý Quân Nhạc.

Ngoài Lưu Đại Ngân ra, bọn họ còn phải tìm thêm hai người nữa làm nhân chứng.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lưu Đại Ngân quyết định chọn thư ký của mình và nhân viên trong ban tổ chức cuộc thi đầu bếp.

Đợi sau khi phát hiện ra tất cả, Lưu Đại Ngân sẽ gọi ba vị giám khảo của cuộc thi đầu bếp vào, mở lại camera ghi hình, hỏi bọn họ khi các đầu bếp đang thi đấu bọn họ có phát hiện ra điểm nào không thích hợp không.

Sau khi thảo luận xong, bọn họ sẽ báo cảnh sát.

Lưu Đại Ngân đã sống ở tỉnh thành này rất nhiều năm rồi, cũng quen biết một vài nhân vật lớn. Bà ấy gọi điện thoại thẳng cho một vị cảnh sát có cấp bậc tương đối cao, nói cho đối phương phát hiện của mình, thông qua anh ta báo cáo cho quốc gia tất cả.

Để quốc gia coi trọng chuyện này hơn, Lưu Đại Ngân còn giả vờ không cẩn thận nói ra kỳ tích Lý Quân Nhạc bị bệnh tim bẩm sinh đột nhiên khỏi hẳn….

Tất cả đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ đến ngày diễn ra cuộc thi đầu bếp.

Ngày diễn ra cuộc thi càng ngày càng gần, Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận cũng càng ngày càng căng thẳng, bởi có thể đánh bại được hệ thống và Lý Quân Nhạc không, đều phải xem lần này.

Lý Lưu Trụ cũng cảm nhận được thái độ của cha mẹ mình hơi khác thường, anh ta cũng hỏi vài lần, nhưng đều bị Lưu Đại Ngân lấy lý do công việc quá bận rộn để lảng sang chuyện khác.

Cuối cùng ngày thi đấu cũng đến, Lưu Đại Ngân không thể tĩnh tâm được, sau khi về nhà Lý Tam Thuận vẫn luôn ở bên cạnh bà ấy, hai vợ chồng già cổ vũ cho nhau.

Cuộc thi đầu bếp chính thức bắt đầu vào lúc chín giờ sáng, Đại Ngân và Lý Tam Thuận xuất phát từ nhà lúc tám rưỡi, đi đến nơi tổ chức cuộc thi.

Trên đường đi, hai người nắm c.h.ặ.t t.a.y nhau, cho nhau thêm sức mạnh.

Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận đến không sớm lắm, không ít thí sinh dự thi đã tới rồi, nhân viên của ban tổ chức đang ổn định trật tự.

Xe của Lưu Đại Ngân vừa đến, một nhân viên đã chạy ra nghênh đón, rồi đưa Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận tới phòng nghỉ.

Vân Chi

Là nhà tài trợ cho cả cuộc thi, Lưu Đại Ngân rất quan tâm tới cuộc thi này, thứ cần thiết trong sân thi đấu đều có đầy đủ. Phòng nghỉ trên lầu có thiết bị kết nối thẳng với hai cái camera ghi hình kia, có thể xem trực tếp toàn bộ cuộc thi.

Tất cả đều do Lưu Đại Ngân cố ý chuẩn bị để đối phó với Lý Quân Nhạc và hệ thống trên ngời anh ta

Ngồi trong phòng nghỉ một lát, có nhân viên tới mời bọn họ ra ngoài, cuộc thi đầu bếp sắp bắt đầu rồi.

Lúc này Lý Quân Nhạc đang đứng trước một chiếc bếp gas, khuôn mặt vô cảm.

“Tiểu Thất, kiểm tra một chút xem nơi này có thiết bị theo dõi gì đó không.” Anh ta âm thầm ra lệnh cho hệ thống.

“Vâng, ký chủ.”

Rất nhanh, hệ thống đã trả lời anh ta: “Ký chủ, trong căn phòng này không có bất kỳ thiết bị ghi hình nào.”

“Được, vậy lát nữa tôi sẽ sử dụng giấu giếm tai mắt, nhất định tôi sẽ vào được vòng thi tiếp theo trong lần thi đấu này.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 392: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (10)



Lý Quân Nhạc thầm hạ quyết tâm, lần thi đấu này chỉ cần tiến vào vòng trong là được, không cần thiết phải đứng đầu. Vòng này mới là vòng loại thôi, vòng tiếp theo mới là vòng quan trọng nhất.

Sau vòng này, chỉ cần tiến được vào vòng trong, là anh ta sẽ được thêm một chút giá trị danh tiếng, có thể lấy được một số điểm tích luỹ nhất định. Đến vòng thi sau anh ta sẽ dùng số điểm tích luỹ này đổi một chút gia vị tăng độ thơm ngon sẽ dùng đến khi thi đấu bán kết, như vậy đạt giải nhất chẳng phải chuyện dễ như trở bàn tay sao.

Tại bây giờ chưa có đủ điểm tích luỹ, chưa đổi được gia vị tăng độ thơm ngon, nếu không sao anh ta phải dùng đến mấy thủ đoạn nho nhỏ kia chứ.

Anh ta chỉ còn thiếu hai điểm tích luỹ nữa thôi là mua được gia vị tăng độ thơm ngon rồi, nhưng chỉ vì hai điểm ấy mà anh ta lại phải dùng “Giấu giếm tai mắt” thêm lần nữa.

Lý Quân Nhạc buồn bực nghĩ: Nếu không mua ký ức của cơ thể này thì tốt rồi. Nhưng nếu không mua ký ức, anh ta sẽ không biết người thân và các mối quan hệ xã hội của chủ nhân cơ thể này, chẳng sớm thì muộn cũng bị lộ tẩy.

Anh ta không tin dùng lý do “Mất trí nhớ” có thể lừa gạt được người thân của nguyên chủ như trong tiểu thuyết viết. Con người có thể mất trí nhớ, nhưng tính tình, thói quen sẽ không thay đổi quá nhiều.

Ngay cả khẩu vị cũng thay đổi, cử chỉ, cách ăn nói đều thay đổi, cha mẹ của nguyên chủ không nghi ngờ mới là lạ. Đổi lại thành anh ta, nếu người thân của anh ta bị mất trí nhớ nhưng tính tình thay đổi rất lớn, chắc chắn anh ta sẽ nghi ngờ.

Nghĩ vu vơ xong, Lý Quân Nhạc nhàm chán ngẩng đầu nhìn ban giám khảo. Có một người phụ nữ lớn tuổi đang ngồi nói chuyện với bọn họ, bà ấy là nhà tài trợ cho cuộc thi lần này, đã nói chuyện mười mấy phút rồi vẫn chưa nói hết chuyện.

Xem ra cho dù ở thế giới nào thì người lãnh đạo đều thích nói nhiều.

Khi anh ta làm lãnh đạo, anh ta cũng từng nói chuyện thao thao bất tuyệt như vậy sao? Lý Quân Nhạc tự hỏi bản thân, hình như không thì phải. Khi đi họp, anh ta đều nói chuyện công việc, chưa bao giờ giống người phụ nữ này, toàn nói lời vô nghĩa không có giá trị gì.

Đợi Lưu Đại Ngân nói xong hết lời vô nghĩa, một giám khảo tuyên bố: “Cuộc thi bắt đầu.”

Tiếng lửa cháy, tiếng thái rau… Lập tức vang lên.

Vòng thi đấu này, tất cả thí sinh đều nấu các món giống nhau, một món dưa góp, một món thịt bát bảo, một món thịt chua ngọt, đều là đồ ăn thường ngày ở nhà.

Cơm nhà vừa dễ nấu nhất vừa khó nấu nhất, dễ nấu vì nó đơn giản, khó nấu vì rất khó khiến người ta ăn một lần sẽ nhớ mãi không quên.

Khi cuộc thi bắt đầu, Lý Tam Thuận nói thầm bên tai Lưu Đại Ngân hai câu, rồi rời khỏi khu vực thi đấu trước.

Ông ấy đi để bật camera lên.

Một lát sau, Lưu Đại Ngân cũng nói với một giám khảo: “Tôi có việc phải ra ngoài một lát.”

Giám khảo cười gật đầu: “Ngài cứ đi đi, chỗ này có chúng tôi rồi, ngài cứ yên tâm.”

Lưu Đại Ngân đứng dậy, thư ký ngồi sau bà ấy cũng đứng lên theo, rồi cùng đi ra ngoài với bà ấy.

Trên đường đi, Lưu Đại Ngân gọi một nhân viên lại, nói: “Nhờ cậu mang mấy cốc nước lên phòng nghỉ trên lầu giúp tôi nhé. Cám ơn.”

Nhân viên biết người phụ nữ này là nhà tài trợ cho cuộc thi, phải chăm sóc chu đáo, nên vội vàng gật đầu, cười nói: “Vâng, ngài chờ một lát, tôi lập tức đi lấy nước mang đến phòng nghỉ cho ngài.”

Lưu Đại Ngân lên lầu, đẩy cửa ra, Lý Tam Thuận đang ngồi trong phòng xem cuộc thi đấu thông qua máy tính.

Trông thấy Lưu Đại Ngân tới, ông ấy nói: “Tôi hơi váng đầu nên lên đây nghỉ, bà lên đây làm gì, sao không ngồi dưới đó xem thi đấu?”

Lưu Đại Ngân ngồi xuống ghế: “Tôi lo cho ông, nên mới lên đây.”

“Tôi không sao, tại dưới lầu quá ồn ào, ngồi một lát đã váng hết cả đầu rồi.”

Đây cũng là lý do Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận thương lượng từ trước. Lý Tam Thuận lấy lý do không được khoẻ để lên lầu nghỉ ngơi, nhưng lại rất muốn xem cuộc thi nấu ăn bên dưới, nên mới mở camera lên để theo dõi cuộc thi từ xa, ai ngờ lại trông thấy cảnh tượng không thể tin nổi như vậy.

Còn việc vì sao Lưu Đại Ngân cũng lên trên này, đương nhiên là vì bà ấy lo cho chồng mình, nên lên với ông ấy rồi.

Vân Chi

Không lâu sau, nhân viên đưa nước ấm tới cho bọn họ. Lưu Đại Ngân nói với nhân viên vài câu, biết cậu ấy cũng là đầu bếp, còn là đệ tử cuối cùng của một trong số các vị giám khảo bên dưới, Lưu Đại Ngân bèn giữ cậu ấy lại, để cậu ấy giảng giải cho mình và Lý Tam Thuận những điều cần chú ý khi nấu mấy món này, thi thoảng còn bình luận vài câu về tài nấu nướng của các thí sinh.

Trên sân thi đấu đang tiến hành được một nửa, đột nhiên Lý Tam Thuận kêu lên một tiếng, chỉ vào màn hình tivi, nói: “Mọi người xem, thí sinh này đang làm gì thế nhỉ?”

Ông ấy vừa lên tiếng, ánh mắt của người trong phòng đều tập trung vào màn hình tivi. Bọn họ trông thấy đột nhiên có một đám bình thuỷ tinh nho nhỏ đang trôi nổi trước mặt một thí sinh tham gia thi đấu, không biết trong ấy cái bình thuỷ tinh đó đựng thứ gì, sau đó đám bình thuỷ tinh ấy bay về các hướng khác nhau.

Đúng là tự bay qua, không phải kiểu bị ai dùng tay ném qua. Nếu như không phải đang xem trực tiếp qua camera giám sát, khả năng tất cả mọi người trong phòng đều cho rằng mình đang xem phim viễn tưởng rồi.

Đám người trong phòng đều trợn tròn mắt, nhân viên của ban tổ chức lắp bắp: “Chuyện… Chuyện gì thế này?”

Lý Tam Thuận giải thích cho cậu ấy: “Ban nãy tôi nhìn thấy thí sinh này móc ra mấy cái bình thuỷ tinh từ túi xách dưới chân cậu ta, không biết trong bình đựng thứ gì. Sau đó cậu ta vung tay lên, một cái bình thuỷ tinh nh lập tức bay ra ngoài. Bình thuỷ tinh kia bay tới trước mặt một thí sinh khác, rất nhanh trong cái nồi thí sinh kia đang nấu đã toả ra khói trắng, không biết cậu ta đã đổ thứ gì vào nồi của thí sinh kia.”

Hình ảnh xem được sau đó đã đổi mới nhận thức của tất cả người có mặt trong phòng. Đám bình thuỷ tinh nho nhỏ kia bay đến trước mặt không ít thí sinh, không biết đã đổ thứ gì vào trong nồi của những thí sinh ấy, tiếp đó, đám bình thuỷ tinh ấy lại tự bay trở về, bị người kia cất lại vào trong túi xách.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 393: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (11)



Đám người xem hình ảnh qua màn hình đều trợn mắt há hốc mồm.

Lưu Đại Ngân hỏi: “Các cậu tổ chức cuộc thi đầu bếp hay cuộc thi ảo thuật thế? Sao lại có người biết ảo thuật như vậy?”

Vân Chi

Nhân viên kia nghèo vốn từ, chỉ biết nói: “Chuyện này… Chuyện này cũng không giống ảo thuật.”

Đúng vậy, dù nhà ảo thuật có xuất sắc đến đâu, thì người xem vẫn biết bọn họ đang lừa gạt. Nhưng người này lấy ra nhiều chai lọ quấy rối các thí sinh khác như vậy, thế mà không ai bên dưới khán đài lên tiếng, chẳng lẽ khán giả bên dưới đều không nhìn thấy sao?

Nhân viên nói thầm trong lòng: Nhiều chai thuỷ tinh như vậy, sao không ai nhìn thấy nhỉ?

Nhưng nếu nhìn thấy, thì sao không ai ngăn cản đối phương?

Không quan tâm bọn họ nghĩ thế nào, cuộc thi bên dưới vẫn tiến hành như bình thường.

Đến cuối cùng, giám khảo chọn ra mười đầu bếp tiến vào vòng chung kết, vòng thi đấu này cũng kết thúc.

Bốn người trong phòng xem xong toàn bộ vòng thi đấu qua màn hình đều không nói một lời.

Cuối cùng, Lưu Đại Ngân mở miệng nói với Tiểu Trịnh: “Cậu đi gọi ba vị giám khảo lên đây, phải bí mật.”

Nhân viên kia cũng bị cảnh tượng trong màn hình doạ choáng váng, nếu Lưu Đại Ngân không nói lời nào, cậu ấy cũng không biết nên làm gì lúc này.

Kết thúc vòng thi đấu loại, ba vị giám khảo vẫn ngồi tại ch, nghe Tiểu Trịnh nói Lưu Đại Ngân muốn tìm bọn họ, ba người không dám trì hoãn, vội chạy lên lầu.

Bọn họ vừa vào phòng, Lưu Đại Ngân đã dặn dò: “Tiểu Trịnh, cậu khoá cửa phòng lại đi.”

Ba vị giám khảo quay sang nhìn nhau, không biết đã xảy ra chuyện gì, sao còn phải khoá trái cửa phòng, vì có chuyện quan trọng muốn thương lượng với bọn họ sao?

Một vị giám khảo trong ba người hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, có chuyện gì à?”

Lưu Đại Ngân bấm vài cái trên máy tính, nói: “Các anh xem cái này đi, rốt cuộc chuyện này là thế nào?”

Tiểu Trịnh lấy cho bọn họ ba cái ghế dựa: “Thầy ngồi xuống xem đi, xem cẩn thận xem có chỗ nào không đúng không.”

Ba người không hiểu ra sao, bắt đầu theo dõi hình ảnh trên màn hình.

Khi vòng thi diễn ra, bọn họ ngồi ngay dưới lầu mà, rõ ràng không hề xảy ra chuyện gì, sao Lưu Đại Ngân muốn bọn họ xem lại lần nữa nhỉ?

Nhưng mà, rất nhanh bọn họ đã nói không ra lời.

Một chiếc bình thuỷ tinh nhỏ bay giữa không trung, hướng về phía một thí sinh, không biết đổ thứ gì vào nồi của thí sinh kia, khiến món ăn trong nồi toát ra khói trắng.

Lúc ở hiện trường, bọn họ không hề trông thấy chiếc bình thuỷ tinh này mà, sao nó lại xuất hiện trong camera giám sát nhỉ?

Lẽ nào camera giám sát có vấn đề?

Thầy của Tiểu Trịnh nói: “Tôi nhớ rõ, thí sinh có món ăn bị bốc khói kia là thí sinh số mười ba, bởi vì khi bỏ nguyên liệu nấu ăn vào nồi, nguyên liệu chưa để ráo nước, nên mới toát ra khói trắng như vậy. Lúc ấy tôi còn nói thầm với ông Trương và ông Triệu, nói thí sinh không được rồi, sợ là không thể tiến vào vòng chung kết. Tôi còn rất buồn bực, nghĩ trình độ nấu nướng của người này không bằng cả người thường, sao lại đi thi đầu bếp nhỉ? Chẳng lẽ là… Chẳng lẽ là bị chơi xấu?”

Thầy của Tiểu Trịnh vừa nói hết câu, ông Trương đã tiếp lời: “Nhưng chúng tôi ngồi ngay dưới sân thi đấu, lại không hề nhìn thấy cái bình thuỷ tinh nào. Có phải máy tính này bị lỗi không?”

Thật ra ông Trương băn khoăn như vậy cũng không sai, rất nhiều người ngồi dưới sân thi đấu đều không nhìn thấy, sao trong camera lại xuất hiện hình ảnh này nhỉ?

Lưu Đại Ngân nói: “Chiếc camera này do tôi thuê người lắp đặt, hội trường thi đấu cũng do tôi tài trợ, đợi cuộc thi của các anh kết thúc tôi còn phải dùng vào việc khác, nên mới bỏ tiền ra lắp đặt thiết bị theo dõi tiên tiến nhất, bình thường sẽ không bị lỗi đâu. Huống chi ban nãy chúng tôi còn theo dõi trực tiếp, Tiểu Trịnh cũng nhìn thấy mấy cái bình thuỷ tinh này.”

Tiểu Trịnh gật đầu nói: “Vâng, em xem thấy mà sợ, đám bình thuỷ tinh này cứ bay vèo vèo ra ngoài, khiến em ngỡ như đang xem phim viễn tưởng. Thầy ơi, sao các thầy ngồi ở hiện trường đều không nhìn thấy, mà qua camera lại trông thấy số bình thuỷ tinh này nhỉ? Bình thuỷ tinh còn tự bay được, chẳng lẽ có yêu ma quỷ quái?”

Cậu ấy miêu tả rất đúng, đám bình thuỷ tinh kia không phải bị ném ra, mà tự bay ra, còn dừng lại đúng trước mặt các thí sinh dự thi, ngoài phim viễn tưởng ra, ai có thể tạo ra được cảnh tượng như vậy?

Lý Tam Thuận ngồi bên cạnh, nói: “Sức khoẻ của tôi không được tốt, cảm thấy sân thi đấu quá ồn ào, nên mới lên phòng trên lầu nghỉ ngơi. Vào phòng tôi mới nhớ ra dưới sân thi đấu có trang bị camera giám sát, có thể theo dõi cuộc thi qua máy tính, nên mới mở máy tính lên xem. Ai ngờ… Ai ngờ lại xem được cảnh tượng như vậy. Ban đầu chúng tôi đều khiếp sợ, khi thấy các anh đều giống như không nhìn thấy chúng tôi mới phát hiện ra điểm bất thường.”

Thư ký cũng bị doạ sợ. Anh ta là sinh viên tốt nghiệp đại học, luôn kiên định với thuyết vô thần, nhưng cảnh tượng hôm nay đã phá tan tất cả nhận thức của anh ta rồi.

Tạm thời không nói đến những người ở dưới lầu không hề nhìn thấy đống bình thuỷ tinh nho nhỏ kia, chỉ riêng đống bình thuỷ tinh ấy tự mình bay lơ lửng thôi đã trái với định luật vật lý rồi.

Khoa học không giải thích được, vậy thì không phải chuyện nằm trong phạm vi khoa học, mà là chuyện thần quái.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 394: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (12)



Thư ký nói: “Tạm thời chưa nói tới việc người ở dưới sân thi đầu đều không nhìn thấy, chỉ nói riêng đám bình thuỷ tinh kia tự bay đi rồi tự bay về thôi, khoa học cũng không giải thích được rồi. Chỉ có thể xem xét từ góc độ quỷ thần.”

Thư ký vừa nói xong, dường như nhiệt độ trong phòng nghỉ lập tức giảm xuống vài độ. Đám người không hẹn mà cùng rùng mình một cái.

Một lúc lâu sau, ông Triệu nói: “Tôi nhớ ra rồi, nơi những chiếc bình thủy tinh nhỏ kia dừng lại, tất cả đầu bếp ở vị trí đó đều không vào được vòng chung kết.”

Ông Triệu vừa nói xong, ông Chu với ông Trương cũng nghĩ đến điều này. Đúng vậy, hễ thí sinh nào đứng ở vị trí cái bình thuỷ tinh kia dừng lại, thì không một ai vào được vòng chung kết.

Chuyện này chứng minh điều gì?

Ông Chu cũng vỗ đầu, nói: “Tôi nhớ ra rồi, tôi có biết một thí sinh trong số đó, là đầu bếp đã dày dặn kinh nghiệm, nhưng hôm nay món gà Cung Bảo mà ông ấy nấu lại hơi mặn, tôi vừa nếm là biết ngay bị cho quá nhiều muối. Nhưng một đầu bếp dày dặn kinh nghiệm sao lại mắc phải sai lầm cơ bản như vậy chứ.”

“Tôi cũng quen một đầu bếp trong số đó, tài năng của cậu ấy không tệ, nhưng hôm nay hương vị món ăn cậu ấy nấu ra lại không ổn lắm, kém ra trình độ ngày thờng của cậu ấy. Tôi còn tưởng rằng vì cậu ấy căng thẳng, nên khi nấu ăn bị run tay mới cho quá nhiều dấm nữa. Bây giờ thì tôi biết rồi, chắc là do mấy cái bình thuỷ tinh nhỏ này giở trò.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân cũng nói: “Các anh nói xem, có phải trong mấy cái bình thuỷ tinh này đều đặt gia vị không? Mấy thí sinh kia bị đổ thêm gia vị vào món ăn, hương vị của món ăn mới không ổn.”

“Nhưng mà cũng lạ, người có bản lĩnh như vậy thì tham gia cuộc thi đầu bếp nho nhỏ này làm gì nhỉ? Mọi người nói xem, có bản lĩnh này rồi, cậu ta có g.i.ế.c người thì cũng không ai biết, tham gia cuộc thi đầu bếp này làm gì chứ?” Lý Tam Thuận nhìn máy tính nói.

Lý Tam Thuận vừa nói xong, người trong phòng lại cảm thấy đáng sợ hơn.

Đúng vậy, người kia có bản lĩnh như vậy, có thể khiến người khác không biết anh ta đã làm gì, cho dù anh ta có g.i.ế.c người trong đám đông thì cũng không ai nhìn thấy, không ai nghi ngờ…

Giọng ông Triệu hơi run: “Tuy rằng mùa thi này đã là mùa thứ ba rồi, nhưng cuộc thi của chúng tôi không tính là cuộc thi lớn, cũng không có danh tiếng ở tỉnh thành. Người kia có bản lĩnh như vậy, thì sao lại tới chỗ chúng ta nhỉ? Chúng ta đều là người bình thường, có gì để cậu ta mưu cầu chứ?”

Ông Chu, ông Trương và Tiểu Trịnh đều run lẩy bẩy, rõ ràng thể hình của ba người đều không nhỏ, lúc này lại hết sức đáng thương.

Tiểu Trịnh vô cùng sốt ruột, nói: “Thầy ơi, chúng ta phải làm sao bây giờ? Hay là coi như chưa xảy ra chuyện gì hết?”

“Chúng ta coi như chưa xảy ra chuyện gì có được không? Nếu như người kia biết chúng ta đã phát hiện ra bí mật của anh ta, liệu anh ta có… Liệu anh ta có g.i.ế.c chúng ta diệt khẩu không nhỉ? Anh ta có bản lĩnh như vậy, dù g.i.ế.c chúng ta diệt khẩu cảnh sát cũng không phát hiện ra…” Lý Tam Thuận nói.

Lời ông ấy nói vô cùng có lý, nếu bọn họ bị người kia diệt khẩu thật, sợ là cảnh sát cũng không phát hiện ra được, cuối cùng chỉ có thể tính là chuyện ngoài ý muốn.

Căn phòng lại lần nữa rơi vào trầm mặc.

Cuối cùng, Lưu Đại Ngân nói: “Nước ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, tôi không tin có yêu ma quỷ quái. Đã xảy ra chuyện như vậy rồi, chúng ta báo cảnh sát đi.”

“Báo cảnh sát?”

Người trong phòng đều nhìn Lưu Đại Ngân.

Báo cảnh sát chuyện kiểu này, cảnh sát có quan tâm không?

Trong căn phòng này, Lưu Đại Ngân có địa vị cao nhất, nghe bà ấy nói báo cảnh sát, người còn lại đều bắt đầu cẩn thận suy nghĩ về khả năng này.

“Người kia có bản lĩnh lớn như vậy, vừa nhìn đã biết là không phải người bình thường rồi. Nếu anh ta dùng bản lĩnh của mình vào việc đúng đắn thì không có gì, nhưng nếu bản lĩnh ấy dùng sai đường, vậy thì sẽ khiến xã hội này hỗn loạn. Dân chúng bình thường như chúng ta không giải quyết được người như vậy, chúng ta cứ báo cảnh sát để quốc gia tới giải quyết chuyện này đi.” Lưu Đại Ngân nói.

Lưu Đại Ngân nói có lý, chuyện như vậy cứ giao cho quốc gia xử lý thì hơn, lực lượng quốc gia mạnh mẽ như vậy, chắc chắn sẽ có biện pháp đối phó với người kia.

Thầy của Tiểu Trịnh vẫn không yên tâm: “Cảnh sát sẽ để ý đến chuyện như vậy sao? Hơn nữa, chuyện này cảnh sát bình thường cũng không giải quyết được.”

“Việc này cứ giao cho tôi.” Lưu Đại Ngân nói: “Tôi quen một vị cảnh sát, cấp bậc của đối phương rất cao, còn quen biết lực lượng bảo vệ an toàn quốc gia, chúng ta có thể gọi cho anh ấy.”

“Có quen biết lực lượng bảo vệ an toàn quốc gia sao? Vậy thì tốt quá rồi. Tổng giám đốc Lưu, chị mau gọi điện thoại cho đối phương đi.”

Lưu Đại Ngân cầm điện thoại lên, bấm một dãy số. Chuông điện thoại vừa kêu hai tiếng đã có người nghe máy.

“Alo, cảnh sát Từ phải không? Chỗ chúng tôi xảy ra chút chuyện không giống bình thường, anh có thể tới nơi này một chuyến không? Vâng, vâng, là chuyện rất không bình thường, không tiện báo cảnh sát… Vâng, chúng tôi ở…” Lưu Đại Ngân nói ra địa chỉ, còn nói thêm: “Cảnh sát Từ, chúng tôi cũng không biết nói sao về việc này, anh cứ tới là biết… Tạm thời anh đừng nói cho người khác nhé, chuyện này rất quỷ dị. Vâng, chúng tôi chờ anh tới.”

Buông điện thoại, Lưu Đại Ngân mới thở phào nhẹ nhõm.

Cuối cùng bầu không khí trong phòng nghỉ đã tốt hơn một chút. Tiểu Trịnh rót cho mỗi người trong phòng một chén nước, lại hỏi: “Tổng giám đốc Lưu, thầy, chúng ta vẫn tiếp tục khoá trái cửa ạ?”

Lưu Đại Ngân uống một ngụm nước ấm, nói: “Mở cửa ra đi, cảnh sát Từ sắp tới rồi.”

Lý Tam Thuận bấm vài cái trên máy tính, xem lại đoạn phim vừa rồi một lần nữa, sau đó nói: “Sao tôi có cảm giác người này quen mắt thế nhỉ?’
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 395: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (13)



“Người nào cơ?” Lưu Đại Ngân hỏi: “Trong này có nhiều người như vậy, sao tôi biết ông đang nói đến người nào?”

“Chính là người biết ma pháp, có thể khiến bình thuỷ tinh tự bay lên kia kìa.” Lý Tam Thuận chỉ vào màn hình máy tính, nói: “Tôi cảm thấy người này rất quen mắt, nhưng mà không nhớ được đã từng gặp ở đâu.”

“Tiểu Trịnh, các cậu có danh sách thí sinh tham gia cuộc thi đầu bếp không?” Lưu Đại Ngân hỏi.

Tiểu Trịnh gật đầu nói: “Có, để cháu đi lấy.”

Bây giờ là ban ngày, lầu trên lầu dưới đều có người, hơn nữa người kia đã đi rồi, Tiểu Trịnh mới dám ra ngoài.

Đừng chê cười cậu ấy nhát gan, đàn ông thì không được nhát gan sao?

Danh sách ở ngay trong phòng làm việc tầng trên, không lâu sau Tiểu Trịnh đã quay lại.

Cậu ấy đưa danh sách qua cho Lưu Đại Ngân, còn nhìn lướt qua màn hình máy tính, nói: “Tổng giám đốc Lưu, người này là thí sinh số 9, ngài có thể kiểm tra tên của anh ta trên danh sách.”

Rất nhanh Lưu Đại Ngân đã tìm thấy tên của thí sinh số 9, chính là Tề Gia Nhạc.

“Tên của người này là Tề Gia Nhạc, là một cái tên rất bình mà.”

Nghe vậy, Lý Tam Thuận lập tức vỗ đầu, nói: “Thảo nào tôi lại cảm thấy người này quen mắt như vậy, đây chẳng phải là con trai út nhà ông Tề sao? Nhà bọn họ cũng mở cửa hàng gà nướng, ông Tề có hai người con trai, con trai cả cùng làm gà nướng với ông ấy. Tôi vẫn nhớ con út của ông ấy tên là Tiểu Nhạc. Nhưng mà tôi nhớ con út của ông Tề bị bệnh tim bẩm sinh, mắc bệnh từ trong bụng mẹ rồi, đã chạy chữa rất nhiều năm vẫn chưa chữa khỏi, sao cậu ta còn tới tham gia cuộc thi đầu bếp được nhỉ? Nấu ăn không phải công việc thoải mái gì, cậu ta bị bệnh tim sao nấu ăn được?”

Vốn dĩ bầu không khí đã buông lỏng không ít, nhưng Lý Tam Thuận vừa nói như vậy, bầu không khí lại lập tức trở nên quỷ dị.

Tiểu Trịnh tuổi nhỏ nhất, cũng sợ hãi nhất, cậu ấy run rẩy ngồi trên ghế dựa, nói: “Ngài càng nói, cháu càng thấy sợ.”

Lưu Đại Ngân vỗ mạnh xuống bàn, hào khí ngút trời, nói: “Sợ cái gì, tất cả yêu ma quỷ quái đều là phái phản động, đều là hổ giấy trước mặt đảng và nhn dân, nước ta là quốc gia xã hội chủ nghĩa, sợ gì mấy thứ đó, còn có đảng và quốc gia đang đứng trước bảo vệ chúng ta mà.”

“Đúng đấy, còn có cảnh sát mà, chúng ta sợ gì chứ.”

“Ừ, có quốc gia bảo vệ, chúng ta không cần sợ gì hết.”

“Ừ, tất cả yêu ma quỷ quái đều là phản động, đều là hổ giấy, chúng ta không việc gì phải sợ.”

Dưới sự cổ vũ của Lưu Đại Ngân, lòng yêu nước yêu đảng của tất cả mọi người có mặt trong phòng dâng cao trước nay chưa từng có. Cuối cùng cảnh sát Từ mà bọn họ trông ngóng cũng khoan thai tới, bầu không khí trong phòng lại thả lỏng hơn nhiều.

Lưu Đại Ngân vội vàng đứng dậy, chào hỏi: “Cảnh sát Từ, anh tới rồi à, mau ngồi đi.”

Thư ký lập tức pha trà rót nước cho cảnh sát Từ, người trong phòng đều ngồi vây lại.

“Tổng giám đốc Lưu, chị nói đã xảy ra chuyện rất quỷ dị, rốt cuộc là chuyện gì vậy?” Cảnh sát Từ buồn bực hỏi.

“Có chuyện gì xảy ra, chị cứ báo cảnh sát là được, cảnh sát sẽ giải quyết vấn đề cho chị.”

Lý Tam Thuận ngồi bên cạnh nói: “Cảnh sát Từ, việc này báo cảnh sát, cảnh sát cũng không giải quyết được, anh xem đoạn phim này trước đi.”

“Đúng đấy, cảnh sát Từ, người kia không trộm không cướp, nhưng mà chuyện cậu ta làm ra lại khiến người nhìn sợ hãi, chúng tôi thật sự không biết nên làm gì bây giờ.”

“Việc này cảnh sát bình thường không xử lý được, nước ta có phòng ban chuyên về an ninh quốc gia không? Giống kiểu CIA của Mỹ ấy. Chỉ những cơ quan như vậy mới giải quyết được việc này.”

“Cảnh sát Từ, anh cứ xem đi thì biết, đang giữa ban ngày mà tôi cũng bị doạ đổ đầy mồ hôi rồi, chẳng lẽ trên thế giới này thật sự có quỷ thần?”

“Sao trên thế giới này lại có quỷ thần được chứ!” Cảnh sát Từ nghiêm mặt, nói: “Chúng ta phải tin vào khoa học, tin vào chủ nghĩa duy vật, không được tin tưởng mấy tứ quỷ thần duy tâm đó.”

“Vâng, phải tin vào khoa học. Cảnh sát Từ, tại tôi sợ quá nên nói lung tung thôi, anh đừng để trong lòng nhé.”

Thư ký bước đến mở máy tính, Lưu Đại Ngân nói: “Cảnh sát Từ, chúng tôi đang tổ chức cuộc thi đầu bếp ở dưới lầu, đây là video khi thi đấu. Anh xem kỹ đi, bên trong có sự việc không thể tưởng tượng nổi, là người này, cậu ta có thể khiến đồ vật tự bay ra ngoài.”

Máy tính vẫn chưa chiếu đến hình ảnh Lý Quân Nhạc giở trò, cảnh sát Từ thuận miệng nói: “Muốn đồ vậy bay ra ngoài cứ ném ra là được, không phải rất đơn giản sao?”

Vân Chi

“Nhưng mà thứ này còn tự mình bay về được.” Ông Chu nói với vẻ mặt đau khổ: “Ai có thể ném được đồ vật bay đến nơi mình muốn, cuối cùng đồ vật còn tự bay trở lại? Hơn nữa…”

Ông ấy không nói tiếp, bởi vì màn hình máy tính đã chiếu tới đoạn bình thuỷ tinh nhỏ tự bay ra ngoài rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 396: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (14)



Lưu Đại Ngân nhìn lén cảnh sát Từ, thấy lông mày của anh ta càng ngày càng nhăn chặt, khuôn mặt cùng gần với máy tính hơn một chút.

Thời gian tiếp theo, tất cả mọi người trong phòng đều không nói gì, đều hết sức chăm chú theo dõi video trên máy tính.

Xem xong một lần, cảnh sát Từ ngồi thẳng người dậy, nói: “Phát lại lần nữa.”

Mấy người này nói không sai, đám bình thuỷ tinh nho nhỏ kia rất quỷ dị, không chỉ tự bay ra ngoài, còn tự bay về được.

Vô cùng trái với quy luật vật lý.

Điều quỷ dị hơn nữa là, mấy cái bình thuỷ tinh này bay tới bay lui trong thời gian thi đấu, thế mà trong hội trường đông đúc lại không có ai ngẩng đầu lên nhìn lấy một lần, giống như số bình thuỷ tinh nhỏ đó đều không tồn tại vậy.

Vân Chi

Đây mới là điều quỷ dị nhất.

Sao trên camera giám sát có thể nhìn thấy rõ ràng, mà ở hiện trường lại không một ai trông thấy nhỉ?

Cảnh sát Từ xem đi xem lại ba lần, mới bảo thư ký tắt máy tính đi. Anh ta hỏi: “Chuyện này là thế nào?”

Anh ta là cảnh sát dày dặn kinh nghiệm, điều đám người Lưu Đại Ngân có thể nghĩ ra sao anh ta có thể không nghĩ ra chứ. Người này quỷ dị như vậy, có bản lĩnh như vậy, nếu là người thành thật còn tốt, nếu như không thành thật, làm ra chuyện gì đó trái pháp luật, thì cảnh sát không thể tra ra được, chắc chắn sẽ gây ra tổn thất và ảnh hưởng nặng nề cho xã hội.

“Từng người nói một, Tổng giám đốc Lưu, chị nói trước đi.”

Lưu Đại Ngân kể lại từ việc mình tài trợ cho cuộc thi đầu bếp, lắp đặt camera giám sát trong toà nhà này, đến Lý Tam Thuận không được khoẻ lên lầu nghỉ ngơi, Lưu Đại Ngân không yên tâm nên cũng lên lầu theo, sau đó bọn họ trông thấy cảnh tượng quỷ dị này trong màn hình máy tính, cả hai đều bị doạ sợ…

Thầy của Tiểu Trịnh và ông Trương, ông Triệu đều kể lại những gì mình nhìn thấy, nghe thấy, đương nhiên cũng nói luôn hậu quả do mấy cái bình thuỷ tinh nhỏ kia gây ra.

“Các anh nói là, không ai trong số các anh nhỉn thấy mấy cái bình thuỷ tinh này ở hiện trường thi đấu?”

Ba người vội gật đầu: “Vâng, không chỉ chúng tôi, tất cả người trong hội trường đều như vậy, không ai thốt lên tiếng nào, chắc chắn bọn họ đều không nhìn thấy. Nếu như có người trông thấy mấy thứ này bay lượn trên không trung, sao có thể không hô to chứ, chúng tôi chỉ đang thi nấu ăn chứ không phải đang thi đấu ảo thuật.”

“Các anh nói, hễ người nào bị mấy cái bình thuỷ tinh nhỏ này dừng trước mặt, tất cả đều không vào được trận chung kết, hương vị đồ ăn nấu ra cũng không được ngon miệng?”

“Vâng, vừa rồi tôi đã xem lại danh sách một lần, hễ bình thuỷ tinh nhỏ dừng trước mặt người nào là người đó không thể tiến vào vòng chung kết.”

“Tôi quen một đầu bếp đã có kinh nghiệm nhiều năm, nhưng lần này ông ấy lại phạm phải một sai lầm cấp thấp, món ăn nấu ra quá mặn. Nhưng người làm đầu bếp nhiều năm sao có thể phạm phải sai lầm cơ bản như vậy?”

“Tôi quen một đầu bếp trẻ tuổi tới tham gia thi đấu, trước kia tôi từng ăn món ăn cậu ấy nấu rồi, tay nghề cũng khá ổn, nhưng mà không biết vì sao hôm nay nấu ăn cậu ấy lại cho quá nhiều dấm, cũng không được vào vòng chung kết.”

Sắc mặt cảnh sát Từ trở nên nghiêm túc hơn, qua màn hình máy tính có thể nhìn thấy đám bình thuỷ tinh kia bay tới bay lui, nhưng mà không thể nhìn rõ trong mấy cái bình thuỷ tinh đó đang đựng thứ gì.

Thấy thời cơ thích hợp, Lý Tam Thuận lại châm thêm chút lửa: “Cảnh sát Từ, tôi biết người có thể khiến đám bình thuỷ tinh tự bay lên kia, cậu ta tên là Tề Gia Nhạc. Nhưng mà điều khiến người ta khó hiểu là, từ nhỏ sức khoẻ của cậu Tề Gia Nhạc kia đã không được tốt, cậu ta mắc bệnh tim bẩm sinh, ngày thường rất ít khi ra ngoài, sao hôm nay lại tới tham gia cuộc thi đầu bếp được nhỉ? Phải biết rằng nấu ăn là công việc tốn sức, không có sức khoẻ sao cậu ta chịu đựng được?”

“Anh quen biết cậu ta?”

Lý Tam Thuận ngoan ngoãn trả lời, giống học sinh tiểu học bị cô giáo hỏi bài: “Vâng, nhà cậu ta cũng mở cửa hàng gà nướng, cảnh sát Từ, anh cũng biết đấy, tôi cũng từng mở cửa hàng gà nướng, hiện tại con trai tôi vẫn đang kinh doanh. Đều là người cùng ngành cả, quen biết nhau cũng không có gì là lạ. Chuyện con trai út nhà ông ấy, tôi cũng chỉ nghe người khác nói thôi. Vì con trai út, nhà họ Tề còn tốn không ít tâm sức, mấy năm trước tôi còn gặp cha của Tề Gia Nhạc ở bệnh viện.”

Vốn dĩ bị mắc bệnh tim bẩm sinh, nay đột nhiên lại khoẻ mạnh, không chỉ có sức khoẻ tham gia cuộc thi đầu bếp, còn có bản lĩnh quỷ dị như vậy, nhìn từ góc độ nào cũng cảm thấy không bình thường.

Cảnh sát Từ đứng dậy, đi tới đi lui trong phòng vài bước, nói: “Mọi người đều ở lại đây, đừng ai về nhà, tôi ra ngoài một chuyến, chờ tôi quay lại.”

Cảnh sát Từ vừa đi khỏi, căn phòng lại lần nữa rơi vào trầm lặng.

Vẫn là Lưu Đại Ngân phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong phòng: “Cảnh sát Từ bảo chúng ta tạm thời đừng về nhà, hay là mọi người dùng điện thoại của tôi gọi điện về cho người nhà đi. Dù sao cũng không biết khi nào mới xong việc, cũng không biết khi nào chúng ta mới được ra về.”

“Ừ, vậy tôi mượn gọi điện thoại về nhà trước, để bà nhà tôi khỏi lo lắng cho tôi.”

Cuộc thi đấu đã kết thúc từ lúc mười một giờ, bọn họ còn tốn nhiều thời gian như vậy, giờ ăn trưa cũng đã qua rồi.

“Hay là tôi gọi điện thoại bảo người ta mang cơm tới cho chúng ta nhé?’

Ông Triệu vội nói: “Tổng giám đốc Lưu, chúng tôi đều là đầu bếp, sao có thể để ngài gọi người mang cơm tới? Dưới lầu vẫn còn nguyên liệu nấu ăn, tôi đi bảo người ta mang lên đây, chúng tôi nấu vài món đơn giản cho ngài nếm thử.”

“Được đó, xem ra hôm nay tôi có lộc ăn rồi, được nếm thử tay nghề nấu ăn của ban giám khảo.”

Tiểu Trịnh nói: “Để cháu làm phụ bếp cho.”

Thầy của cậu ấy và ông Trương cũng đứng dậy, nói: “Chúng ta cùng nhau làm, như vậy sẽ nhanh hơn chút.”

Ba vị đầu bếp cùng nấu ăn, quả nhiên tốc độ rất nhanh, hơn mười phút sau đã có tám món ăn được mang lên bàn rồi.

“Ở đây không có gạo, tôi bảo Tiểu Trịnh ra ngoài mua màn thầu rồi, chúng ta ăn tạm nhé. Đợi giải quyết xong chuyện này, tôi lại mời Tổng giám đốc Lưu và chồng ngài nếm thử tay nghề của ba người chúng tôi.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Hứa rồi đấy nhé, chúng tôi chờ ba vị giám khảo bộc lộ tài năng.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 397: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (15)



Bọn họ vẫn chưa ăn xong, cảnh sát Từ đã dẫn ba người nữa đến.

Người đi theo cảnh sát Từ vào phòng đều mặc thường phục, bọn họ không có dáng người cao lớn, vẻ mặt chính khí, vừa nhìn đã biết không phải quân nhân cũng là cảnh sát như cảnh sát Từ, mà là kiểu ném vào trong đám đông sẽ không dễ dàng ghi nhớ diện mạo.

Nói cách khác, đều là người nhìn rất bình thường.

Đám người Lưu Đại Ngân vội vàng đứng dậy, cảnh sát Từ chỉ vào ba người phía sau, nói: “Ba đồng chí này là người cấp trên phái tới xử lý chuyện xảy ra hôm nay, các anh chị kể lại hết những điều mình bếp cho bọn họ thêm lần nữa đi.”

Cảnh sát Từ chưa giới thiệu ba người này tên là gì, đám người Lưu Đại Ngân cũng không hỏi, cứ theo lời cảnh sát Từ nói, kể lại từ đầu đến cuối những gì mình biết một lần.

Khi cảnh sát Từ nghe bọn họ nói, lông mày càng nhăn càng chặt, nhưng ba người này nghe thấy câu chuyện ly kỳ như vậy, sắc mặt lại không thay đổi chút nào.

Lưu Đại Ngân không nhịn được thầm nghĩ, có lẽ trước kia ba người này cũng từng gặp phải chuyện quỷ dị rồi, cho nên hôm nay nghe thấy chuyện như vậy mới không cảm thấy kinh ngạc.

Đợi người trong phòng đều nói xong những gì mình nhìn thấy, mình suy đoán, một người chỉ vào máy tính, nói: “Bật máy tính lên, để chúng tôi xem video ghi hình.”

Thư ký bước đến bật máy tính lên, sau đó không nói câu nào, yên lặng lui ra sau lưng Lưu Đại Ngân.

Tuy rằng dung mạo của ba người này rất bình thờng, nhưng khi bọn họ nhìn thẳng vào mình, thư ký lại cảm thấy rất áp lực.

Thư ký nói thầm, mình cũng coi như người từng trải qua sóng to gió lớn, rất nhiều lần từng diễn thuyết trước đám đông, được mấy ngàn đôi mắt nhìn chăm chú rồi, sao áp lực còn không lớn bằng áp lực ba người này gây ra thế nhỉ?

Vừa rồi khi đi qua ba người, thư ký đã cảm thấy chân mình nhũn ra rồi. Khí tràng của ba người kia mạnh mẽ thật đấy, bao nhiêu năm qua, anh ta chỉ thấy khí trạng như vậy trên người một lão chiến binh từng lên chiến trường g.i.ế.c giặc ở thôn mình.

Lẽ nào ba người này cũng từng g.i.ế.c người?

Nghĩ đến điều này, thư ký cảm thấy hình như chân mình lại nhũn hơn rồi.

Người trong phòng đều nhìn về phía màn hình máy tính không lớn lắm kia, không ai lên tiếng, giống như sợ ảnh hưởng đến người đang ngồi trước màn hình.

Xem xong toàn bộ video theo dõi, người đàn ông lớn tuổi nhất trong ba người, nói: “Chúng tôi mang hết số video theo dõi này đi được chứ?”

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Đương nhiên là được rồi.”

“Khi chuyện này phát sinh, có ai trong số các anh chị có mặt ở hiện trường không?”

Thầy của Tiểu Trịnh, ông Trương và ông Triệu đều nói: “Ba người chúng tôi ở hiện trường.”

“Lúc ấy các anh có thấy mấy thứ này bay tới bay lui không?”

Ông Trương nói: “Không thấy, không chỉ chúng tôi, sợ là tất cả mọi người ở hiện trường đều không nhìn thấy. Bởi nếu có ai trông thấy mấy cái bình này bay tới bay lui giữa không trung chắc chắn đã kinh ngạc thốt lên thành tiếng rồi. Dù sao cuộc thi của chúng tôi cũng là cuộc thi đầu bếp chứ không phải thi ảo thuật.”

“Chúng tôi sẽ mang cả chiếc máy tính này về. Tiểu Trần, cậu lấy hiệp nghị bảo mật ra đây, để bọn họ xem rồi ký tên vào.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã nghĩ tới từ trước, khả năng sẽ phải ký hiệp nghị bảo mật, dù sao chuyện hôm nay cũng quá quỷ dị, truyền ra ngoài sẽ không tốt.

“Đã ký hiệp nghị bảo mật rồi, các anh chị nhớ phải tuân thủ điều lệ quy định trên đó, không đợc nói cho bất kỳ ai chuyện hôm nay, bao gồm cả cha mẹ, vợ con của mình. Nếu chuyện hôm nay bị lan truyền ra ngoài, các anh chị sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Ra khỏi cánh cửa này rồi, các anh chị hãy quên hết chuyện hôm nay đi, coi như nó chưa từng xảy ra.”

Đám người Lưu Đại Ngân vội gật đầu, chuyện này không phải nói chơi, quốc gia không cho phép nói ra ngoài, nếu không nghe theo thì cứ chờ bị bắt lại đi.

“Chúng tôi hiểu rồi, nhất định sẽ không nói ra ngoài.”

“Đồng chí cảnh sát, các anh cứ yên tâm, trong lòng chúng tôi đều hiểu.”

“Tôi thề, tôi sẽ không nói ra ngoài đâu, ngay cả người nhà thân thiết nhất tôi cũng không nói.”

“Tôi cũng thế, dù nằm mơ tôi cũng sẽ ngậm chặt miệng, sẽ không nói ra ngoài đâu.”

“Vậy thì tốt.” Cảnh sát Từ nói: “Chúng tôi đi trước đây, nếu có việc gì cần, tôi sẽ liên hệ với mọi người sau.”

Đám người Lưu Đại Ngân lo lắng bất an tễn đám người cảnh sát Từ ra về. Lưu Đại Ngân nói: “Chúng ta cũng về nh đi, coi như chưa từng phát sinh chuyện này, nhất định phải giữ bí mật.”

Không cần Lưu Đại Ngân nói, bọn họ đều biết nên làm thế nào rồi.

Vân Chi

“Tổng giám đốc Lưu, ngài cứ yên tâm, chúng tôi đều không ngốc, biết nên làm thế nào. Chuyện xảy ra hôm nay quá quỷ dị, chúng ta đừng nhắc đến nữa, từ giờ trở đi coi như chưa từng có chuyện này.”

“Ừ, cứ quên hết đi thì hơn, nói chung trời có sập xuống thì có quốc gia gánh vác rồi, chúng ta cứ làm tốt bổn phận của mình là được.”

“Tôi sẽ giấu kín chuyện xảy ra hôm nay trong tận đáy lòng, Tổng giám đốc Lưu, chúng tôi về trước nhé.”

Ông Trương hỏi thêm: “Tổng giám đốc Lưu, ngài xem cuộc thi đầu bếp của chúng ta có nên tiếp tục không?”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Đương nhiên phải thi tiếp chứ, có xảy ra chuyện gì đâu, sao lại dừng lại?”

“Ừ nhỉ.” Ông Triệu nói: “Cuộc thi đầu bếp của chúng ta không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, sao lại không tiếp tục.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 398: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (16)



Thương lượng xong, Tiểu Trịnh và thầy của cậu ấy rời khỏi phòng nghỉ cùng ông Trương và ông Triệu.

Lưu Đại Ngân với Lý Tam Thuận cũng đứng dậy, nói: “Thư ký Hạ, tôi cho cậu nghỉ nửa ngày, chiều nay không cần tới công ty, cứ về nhà nghỉ ngơi đi. Hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, chắc cậu cũng mệt mỏi lắm rồi.”

“Cảm ơn tổng giám đốc Lưu.”

Về đến nhà, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận khóa trái cửa phòng lại, lấy máy quay phim ra khỏi két sắt, Lý Tam Thuận cầm bản hướng dẫn sử dụng lên xem trước, sau đó bắt đầu xoá bỏ đoạn phim đã quay.

Lưu Đại Ngân mang một cái búa đến, nói: “Cần gì phải phiền toái như vậy, trực tiếp đập hỏng cái máy quay này đi chẳng phải được rồi sao.”

Lý Tam Thuận hơi tiếc tiền: “Cái máy này tận mấy vạn đấy, đập đi thì phí quá.”

Vân Chi

“Cứ đập đi, lỡ xoá không sạch thì sao?” Lý Tam Thuận lấy thẻ nhớ ra, bẻ vài cái nát chiếc thẻ nhớ. Lưu Đại Ngân vung cái búa lên đập mạnh xuống chiếc máy quay phim trên mặt đất.

Chỉ sau vài phút, chiếc máy quay phim đã không còn hình dạng ban đầu rồi, sợ chưa hỏng hẳn, Lý Tam Thuận còn bỏ chiếc thẻ nhớ đã vỡ thành mấy mảnh vào bồn cầu.

“Xong rồi, làm sạch sẽ như vậy, sẽ không ai biết bên trong từng có thứ gì.”

Lâu rồi không làm việc thể lực, vừa vung cái búa kia mấy cái Lý Tam Thuận đã thấy hơi mệt rồi: “Đại Ngân, bà nghĩ quốc gia có xử lý tên Lý Quân Nhạc kia không?”

Lưu Đại Ngân ngồi xuống cạnh ông ấy, nắm tay ông ấy để tiếp thêm sức mạnh cho nhau: “Đương nhiên sẽ giải quyết rồi. Ông thấy ba người cảnh sát Từ mang đến không, vừa nhìn đã biết bọn họ không phải cảnh sát bình thường rồi. Bọn họ còn mang cả máy tính đi, chứng minh bọn họ để ý đến chuyện này. Chỉ cần không phải kẻ ngốc, chắc chắn có thể nhìn ra sự nguy hiểm của Lý Quân Nhạc, sao quốc gia có thể để cậu ta nhởn nhơ làm xằng làm bậy bên ngoài.”

“Ừ, lãnh đạo quốc gia đều không phải kẻ ngốc, sao có thể không quan tâm tới Lý Quân Nhạc.” Lý Tam Thuận nắm lấy tay Lưu Đại Ngân: “Đại Ngân, đợi giải quyết xong chuyện này rồi, chúng ta lên chùa thắp hương đi. Bà xem, nhà chúng ta gặp hạn g vậy, sao lúc nào cũng xảy ra chuyện thế? Còn lần nào cũng là pháo hôi, có phải dính phải thứ gì không tốt rồi không?”

“Tôi lại không nghĩ như vậy.” Lưu Đại Ngân nói: “Ông xem, tôi có thể mơ thấy trước chuyện sẽ xảy ra, đây chẳng phải chuyện tốt à? Nếu chúng ta không biết gì cả, chẳng phải thứ chờ đợi chúng ta sẽ là vận mệnh pháo hôi sao?”

“Tuy rằng mơ thấy trước như vậy là chuyện tốt, nhưng mà… Nhưng mà quá thường xuyên. Người trong nhà chúng ta sắp thành pháo hôi một lượt rồi.”

Từ “Pháo hôi” này Lý Tam Thuận học từ Lưu Đại Ngân, nhà bọn họ bị nhiều “Nhân vật chính” xử lý như vậy, chẳng phải pháo hôi thì là gì.

“Vận mệnh pháo hôi không có gì đáng sợ, chẳng phải vẫn còn chúng ta sao? Chỉ cần chúng ta còn sống ngày nào, chúng ta sẽ bảo vệ tốt bọn nhỏ đến ngày đó.”

“Đại Ngân, bà nói đúng, tôi nghĩ vớ vẩn rồi. Bà có thể mơ thấy trước chuyện sẽ xảy ra là phúc của chúng ta, chúng ta cầu thần bái phật còn không bằng tự cầu chính mình, chỉ cần hai chúng ta còn sống, chúng ta có thể bảo vệ bọn nhỏ chu toàn.”

“Tam Thuận, chúng ta đã lo lắng cả buổi sáng rồi, tôi đi nằm một lát đây, ông có muốn nghỉ ngơi một lát không?”

“Ừ, tôi cũng đi nằm một lát, đúng là mệt muốn c.h.ế.t rồi.”



Bên này, Lý Quân Nhạc thi đấu đang chậm rãi đi trên đường.

Hệ thống không nhịn được, hỏi: “Cậu động tay động chân như vậy, không sợ bị người ta phát hiện ra sao?”

“Bị người ta phát hiện ra? Tiểu Thất, chẳng phải cậu đã kiểm tra hiện trường rồi à, không hề có thiết bị theo dõi nào.” Lý Quân Nhạc cất giọng lười nhác: “Cuộc thi đấu đầu bếp này có quy mô rất nhỏ, cậu xem ngoài mấy thí sinh dự thi ra cũngchir có ba vị giám khảo và một nhà tài trợ, đến người quan sát cũng không có, chúng ta sợ cái gì? Xã hội này điện thoại di động còn chưa phổ biến, người có điện thoại di động thì không thích chụp ảnh đăng lên mạng xã hội, có gì phải sợ chứ?”

“Cậu vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Hệ thống lại khôi phục âm thanh máy móc không hề có cảm tình.

Lý Quân Nhạc cười nói: “Hôm nay tôi tiến vào vòng chung kết, đã có chút giá trị danh tiếng, đổi được gia vị thơm ngon rồi. Đến vòng thi đấu lần sau, tôi không cần dùng tới chiêu này nữa, cứ trực tiếp dùng gia vị thơm ngon là được.”

Hệ thống không đáp lại.

Lý Quân Nhạc hỏi tiếp: “Tiểu Thất, nếu như tôi bị bắt thật, cậu sẽ thế nào? Chúng ta sẽ bị huỷ diệt sao?”

Hệ thống: “Sẽ không, nếu bị người khác biết sự tồn tại của hê thống, hệ thống sẽ tự tách ra khỏi người ký chủ.”

“Tách ra từ người tôi? Vậy thân thể cậu chữa trị giúp tôi này còn duy trì được dáng vẻ hiện tại không?”

“Sẽ duy trì, trước khi ký chủ bám vào thân thể này đã được chữa trị hoàn hảo rồi.”



“Cục trưởng, đây là tài liệu chúng tôi mang về, ngài xem qua đi. Tôi cảm thấy chuyện này rất quỷ dị.” Người nói chuyện là một trong ba người cảnh sát Từ dẫn theo.

Cục trưởng là một người đàn ông đầu tóc hoa râm, ánh mắt kiên nghị: “Có thể khiến cậu nói ra từ quỷ dị, vậy chắc chắn là không giống bình thường. Mở lên cho tôi xem đi.”

Xem xong đoạn phim, cục trưởng hỏi ra câu hỏi tương tự: “Khi chuyện này phát sinh, không một ai ở hiện trường thi đấu trông thấy sao?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 399: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (17)



“Không, chúng tôi đã hỏi thăm ba vị giám khảo ở hiện trường rồi, không ai trông thấy những cái bình thuỷ tinh đó. Hiện trường chỉ có thí sinh thi đấu, giám khảo và nhân viên của ban tổ chức, chắc là bọn họ cũng không nhìn thấy mấy th này, nếu có ai nhìn thấy, chắc đã hô lên từ lâu rồi.”

Cục trưởng cầm cốc thuỷ tinh của mình lên, uống một ngụm nước: “Liệu có phải camera giám sát xảy ra vấn đề không?”

“Cục trưởng, chúng tôi cũng từng nghi ngờ vấn đề này rồi, nhưng trùng hợp là, hễ mấy cái chai này dừng trước mặt thí sinh nào, thì món ăn của thí sinh đó đều gặp vấn đề, không phải quá nhiều muối thì quá nhiều dấm, đều không vào được trận chung kết. Trong đó có hai thí sinh là đầu bếp dày dặn kinh nghiệm, lẽ ra sẽ không phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy.”

Nghe báo cáo xong, cục trưởng trầm tư một lát, sau đó hỏi: “Cậu có ý kiến gì về chuyện này không?”

‘Chúng ta chưa biết rõ chi tiết về người này, nếu đối phương thật sự có bản lĩnh như vậy… Thì, thì thật sự quá hoang đường.”

Anh ta dùng hai chữ hoang đường, bởi vì chuyện này quá khó tin. Nếu đối phương thật sự có được bản lĩnh như vậy, thì tại sao anh ta lại dùng nó trong cuộc thi đầu bếp nho nhỏ này, không phải hoang đường thì là gì.

“Hoang đường? Sao lại hoang đường chứ? Nếu người này thật sự có bản lĩnh giấu diếm được tất cả mọi người, thì không phải hoang đường mà là lợi hại.” Cục trưởng nói.

“Cục trưởng, ý tôi là chuyện anh ta làm quá hoang đường. Ngài xem, nếu anh ta thật sự lợi hại như vậy, sao anh ta lại dùng vào việc này? Người có năng lực giấu diếm được đồ vật, nếu không dùng vào con đường đúng đắn, thì sẽ gây ra nguy hại rất lớn cho xã hội.”

“Tạm thời đừng vội hành động thiếu suy nghĩ, lén theo dõi Tề Gia Nhạc này trước đã.”

“Vâng, cục trưởng.”

Cục trưởng lại cầm cốc thuỷ tinh lên, uống một ngụm nước cẩu kỷ, thầm nghĩ: Rốt cuộc Tề Gia Nhạc này là ai? Ngoài năng lực có thể khiến vật phẩm ẩn thân ra, đối phương còn năng lực nào khác không?

Vì bọn họ vẫn chưa biết rõ những đều này, nên bắt giữ tuỳ tiện sẽ chỉ gây ra phiền toái không cần thiết, cứ âm thầm giám thị trước thì tốt hơn. Đợi tìm được thêm manh mối rồi, mới tiện bốc thuốc đúng bệnh, mới dễ tìm ra biện pháp đối phó với Tề Gia Nhạc.

Ông ấy cũng là người từng lăn lội mấy chục năm, nhưng đây là lần đầu tiên gặp phải người có năng lực quỷ dị đến mức đáng sợ như vậy.

Vệ Dương đã đi theo ông ấy nhiều năm, làm việc đáng tin cậy, nếu không có chứng cứ xác thực, anh ta sẽ không báo cáo chuyện này với ông ấy.

Một người có thể khiến tất cả mọi người không nhìn thấy hành động của mình, thậm chí có thể khiến đồ vật tự lơ lửng trái với quy luật vạn vật hấp dẫn, năng lực này lớn đến mức nào chứ?

Nhận được mệnh lệnh, Vệ Dương tự mình dẫn đội đi giám thị Tề Gia Nhạc.

Không lâu sau, bọn họ phát hiện ra, trong đống rác nhà họ Tề vứt đi buổi tối có rất nhiều bình thủy tinh nhỏ.

Nhìn cấp dưới lấy ra mấy cái bình thuỷ tinh từ trong thùng rác, trong lòng Vệ Dương đã kết luận đây chính là mấy cái bình thuỷ tinh từng xuất hiện trong đoạn băng ghi hình.

Vệ Dương đeo bao tay vào, cẩn thận bỏ mấy cái bình thuỷ tinh nhỏ vào túi đựng vật chứng: “Các cậu ở đây canh chừng, tôi mang theo thứ này về đồn trước.”

Rất nhanh, mấy cái bình thuỷ tinh nhỏ đã được đưa tới phòng xét nghiệm. Vệ Dương nghiêm túc nói với đồng nghiệp: “Các cậu mau chóng làm xét nghiệm, xem mấy cái bình thuỷ tinh này từng đựng thứ gì, có phải các loại gia vị như dầu, muối, tương, dấm không, cục trưởng Nhiễm đang chờ kết quả.”

Tổ của bọn họ thuộc về tổ bảo vệ an ninh quốc gia, ngày thường đều xử lý các vụ án lớn, ảnh hưởng đến toàn xã hội. Thứ bọn họ xét nghiệm cũng là những thứ có thể tạo ra gió tanh mưa máu, không ngờ hôm nay Vệ Dương lại mang tới cho bọn họ mấy cái chai thuỷ tinh nhỏ rất bình thường, bên trong còn là mấy loại gia vị như dầu, muối, tương, dấm…

“Lão Vệ, cậu có nhầm không thế? Trong này chỉ đựng mấy loại gia vị dầu, muối, tương dấm bình thường thật sao?”

Vân Chi

Vệ Dương nghiêm túc, nói: “Không lầm đâu, cậu xét nghiệm đi, cục trưởng Nhiễm vẫn đang chờ đó.”

“Được rồi, kiểm nghiệm mấy thứ này không tốn bao nhiêu thời gian, cho tôi một tiếng đồng hồ là có kết quả rồi.”

Bận từ sáng đến bây giờ, Vệ Dương vẫn chưa ăn cơm chiều đâu, may mà gần nơi anh ta làm việc có một sạp hàng nhỏ, chuyên bán bánh rán. Hương vị không thể nói là ngon, nhưng anh ta không kỹ tính trong chuyện ăn uống, chỉ cần lấp đầy bụng là được.

Vệ Dương làm việc trong một toà nhà ba tầng không hề bắt mắt, bên ngoài treo biển hiệu một công ty bán sỉ, chính là một cứ điểm của cục bảo vệ an ninh quốc gia ở tỉnh, dưới bề ngoài không bắt mắt còn có “càn khôn” khác.

Ra khỏi cổng chính, đi theo đường cái khoảng một trăm mét rồi rẽ phải là trông thấy một quán bán bánh rán, cháo quẩy nhỏ ở ngã tư đường. Vệ Dương móc một đồng năm hào ra, nói: “Cho cháu mấy cái bánh rán.”

Bác gái vừa nhanh tay lấy cho anh ta mấy cái, vừa nói chuyện phiếm với Vệ Dương: “Vẫn chưa tan làm à?”

Vệ Dương thường xuyên giải quyết bữa sáng, bữa tối của mình ở chỗ này, nên cũng coi như người quen của bác gái.

“Vẫn chưa ạ, đang tăng ca.”

Dù lợi hại hơn nữa thì Vệ Dương vẫn chỉ là người bình thường, bận việc lâu như vậy, anh ta đã đói đến mức n.g.ự.c dán vào lưng từ lâu rồi.

Vừa nhận được bánh rán, anh ta đã gấp không chờ nổi nhét vào miệng mình. Đói bụng đã lâu, chỉ cần là đồ ăn nóng, thì món gì cũng là món ngon.
 
Back
Top Bottom