Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 380: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (16)



Vốn dĩ Hoằng Quốc Nguyên đang tức giận, nhưng thấy bạn gái nhận lỗi dứt khoát như vậy, anh ta cũng hết giận phần nào.

Đúng vậy, trong mắt Hoằng Quốc Nguyên, Chu Xuân Yến gật đầu tán đồng chính là đang nhận lỗi với mẹ mình.

Bà Hoằng coi như vừa lòng với thái độ của Chu Xuân Yến, xem ra cô con dâu tương lai này vẫn còn thuốc chữa, sau khi kết hôn dạy bảo cẩn thận vẫn có thể trở thành một cô con dâu tốt.

Nghĩ vậy bà Hoằng lại bắt đầu truyền thụ cho Chu Xuân Yến những “Phẩm tính” cần thiết của một cô con dâu tốt như cần cù tiết kiệm, hiếu thảo với cha mẹ, thương yêu người nhà gì đó… Tất cả bà ta đều nói một lần.

Bà Hoằng nói, Chu Xuân Yến mỉm cười lắng nghe, thi thoảng còn gật đầu.

Đợi đến khi bà Hoằng truyền thụ xong, Chu Xuân Yến còn săn sóc bảo bà ấy: “Bác gái, bác nói nhiều như vậy, uống chút nước trái cây trước để giải khát đi.”

Vân Chi

Đợi bà Hoằng uống cạn ly nước trái cây, Chu Xuân Yến lại vẫy tay với nhân viên phục vụ, gọi cho bà Hoằng thêm một ly nữa.

“Xuân Yến, đừng gọi nữa, thứ này đắt như vậy, không được tiêu tiền lung tung.” Thật ra bà Hoằng vẫn chưa đã thèm, nước trái cây này thật sự quá ngon, còn ngon hơn nước có ga vị quýt nhiều, nhưng mà thứ này đắt như vậy, gọi thêm ly nữa lại lãng phí tiền.

Chu Xuân Yến cười nói: “Bác gái, một ly nước trái cây thôi mà, hiếm khi bác tới tỉnh thành, cháu phải chiêu đãi bác chu đáo chứ.”

Nhân viên phục vụ mang một ly nước trái cây mới lên, ly cà phê của Chu Xuân Yến vẫn chưa vơi đi nhiều lắm: “Quốc Nguyên, anh đã ghi nhớ kỹ những lời bác gái vừa nói chưa? Đều là lời bác gái dạy bảo đó, nếu chúng ta kết hôn thật, anh phải làm theo hết đấy nhé.”

Câu nói này giống một tiếng sấm vang trời nổ ầm ầm trong lỗ tai bà Hoằng, rõ ràng bà ta vừa nói về bổn phận của con dâu, liên quan gì tới con trai nhà mình chứ?

Hôm nay Xuân Yến làm sao vậy, sao cứ liên tục chèn ép mình thế nhỉ?

Đến lúc này cuối cùng Hoằng Quốc Nguyên không nhịn nổi nữa. Anh ta hỏi: “Xuân Yến, em nói vậy là có ý gì?”

Chu Xuân Yến tỏ vẻ kinh ngạc, biểu cảm trên mặt rất ngây ngô khó hiểu: “Có ý gì là sao?”

Hoằng Quốc Nguyên chưa nói lời nói, bà Hoằng đã không nhịn được, nói trước: “Xuân Yến, lời bác vừa nói là bổn phận của người làm vợ, làm con dâu, liên quan gì tới Quốc Nguyên?”

Chu Xuân Yến nghiêng đầu, trợn tròn mắt: “Bác gái, hiếu thảo với cha mẹ đâu phải chỉ là bổn phận của phái nữ, đàn ông cũng phải hiếu thảo đúng không? Đàn ông cũng phải chăm chỉ cần cù chứ, như nhà cháu dù nam hay nữ đều phải làm việc nhà. Bác gái, đến lãnh đạo quốc gia còn nói nam nữ bình đẳng cơ mà, chẳng lẽ những việc này chỉ phụ nữ mới làm được, còn đàn không thì không sao? Nếu cháu kết hôn, thì chồng cháu chắc chắn cũng phải làm việc nhà. Cháu hiếu thảo với cha mẹ chồng thế nào, thì chồng cháu phải hiếu thảo với cha mẹ vợ như vậy. Còn về thân thích hai bên, tất cả đều đối xử bình đẳng. Quốc Nguyên, anh thấy em nói có đúng không?”

Hoằng Quốc Nguyên không nói gì.

Lúc này bà Hoằng cũng hiểu rồi, rõ ràng là Chu Xuân Yến này đang muốn bà ta không thoải mái đây mà.

Bà ta vỗ mạnh xuống bàn, giọng nói kích động: “Nhà họ Hoằng chúng tôi không có chuyện đàn ông làm việc nhà, đó đều là việc của phụ nữ. Tôi nuôi con trai tôi học hành tử tế, để nó có được tiền đồ rộng mở, nó còn phải làm việc lớn, việc nhà không phải phận sự của nó.”

Giọng Chu Xuân Yến rất thờ ơ: “Không làm việc nhà cũng được ạ, đợi Quốc Nguyên có tiền đồ rồi, anh ấy thuê hai người giúp việc là được, như vậy chúng cháu đều không cần làm vệc nhà.”

Lời Chu Xuân Yến hoàn toàn không có tính công kích, nhưng lại như mũi kim đ.â.m vào lòng bà Hoằng không nể tình chút nào.

Bà Hoằng có hai cô con dâu, chưa đứa nào dám ăn nói với bà ta như vậy, Chu Xuân Yến này là người đầu tiên.

“Xuân Yến, theo quy củ của nhà họ Hoằng chúng tôi, đàn ông phải phấn đấu bên ngoài, không phải làm việc nhà, phụ nữ ở nhà làm việc, chăm con.”

Chu Xuân Yến cười nhạt: “Bác gái, cháu sinh ra dưới ngọn cờ cách mạng, lớn lên trong cải cách, tiếp thu nền giáo dục xã hội chủ nghĩa, trong thời đại nam nữ bình đẳng, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời. Trung Quốc mới đã thành lập nhiều năm như vậy rồi, hiến pháp còn viết rõ nam nữ bình đẳng, sao bác gái vẫn mang tư tưởng cổ hủ như vậy?”

Khi nói ra lời này, trên mặt Chu Xuân Yến vẫn luôn cười tủm tỉm, không giống đang tranh cãi lời bà Hoằng mà giống như đang tâm sự với bà ta vậy.

“Quốc Nguyên, anh nói đi, có phải trong hiến pháp nước ta viết rõ nam nữ bình đẳng không? Vậy thì vì sao phụ nữ phải làm việc nhà, còn đàn ông thì không phải làm?”

Hoằng Quốc Nguyên trừng mắt với Chu Xuân Yến: “Xuân Yến, sao em lại biến thành người thế này?”

“Người thế nào? Chẳng lẽ anh định sau khi kết hôn với tôi, anh sẽ không làm việc nhà, tất cả việc nhà đều nhường hết cho tôi sao? Tôi không ngờ con người anh lại mang tư tưởng phong kiến như vậy đấy, thế có phải anh còn định bắt tôi phải sinh được con trai không?”

Cuối cùng cuộc gặp mặt này tan rã trong không vui, Chu Xuân Yến trở lại ký túc xá, thu dọn vài bộ quần áo, rồi xách túi hành lý về nhà Lưu Đại Ngân.

Lần này coi như hoàn toàn vạch mặt với Hoằng Quốc Nguyên rồi, chỉ còn chờ nói ra hai chữ “Chia tay” thôi.

Hoằng Quốc Nguyên không tới tìm Chu Xuân Yến, để cô ấy bình tĩnh vài ngày.

Nhưng mà, nên tới vẫn sẽ ới.

Hôm nay Chu Xuân Yến vừa ra khỏi cơ quan đã trông thấy Hoằng Quốc Nguyên đang đứng trước cửa. Dưới chân anh ta đã có vài cái đầu mẩu thuốc lá, xem ra đã đợi một lúc rồi.

Cơ quan của Hoằng Quốc Nguyên thường tan làm muộn hơn Chu Xuân Yến, chắc là anh ta xin nghỉ để tới đây.

Câu đầu tiên Hoằng Quốc Nguyên nói khi gặp Chu Xuân Yến chính là: “Mẹ anh về rồi.”

“Ừ.”

“Hôm đó mẹ anh rất khó chịu, bà ấy không ngờ…”

Chu Xuân Yến ngắt lời anh ta: “Em cũng rất khó chịu, em vẫn luôn cho rằng chúng ta tâm đầu ý hợp, nhưng không ngờ, tam quan của chúng ta lại khác nhau như vậy. Hoá ra trong lòng anh, làm việc nhà, hiếu thảo với cha mẹ đều là việc của phụ nữ. Em vẫn luôn cho rằng tam quan của chúng ta giống nhau, hoá ra lại khác xa nhau như vậy.”

“Quốc Nguyên, chúng ta chia tay đi.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 381: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (17)



Nói ra hai chữ này xong, đột nhiên Chu Xuân Yến cảm thấy trái tim mình như thiếu đi một mảnh lớn.

Nước mắt chảy xuống, cô ấy giơ tay lau khô nước mắt, đẩy xe đạp của mình đi ra đường cái.

Điều không ngờ là, Hoằng Quốc Nguyên lại túm lấy xe đạp của cô ấy, vẻ mặt nặng nề, hỏi lại: “Xuân Yến, em muốn chia tay anh?”

Sắc mặt của anh ta thật sự không tốt lắm, giống như vừa nghe thấy điều gì đó rất khó tin, vừa trắng vừa xen chút màu xám giống như cây cối bị mất nước vậy.

“Xuân Yến, em… muốn chia tay anh sao?”

Anh ta hỏi lại lần nữa.

“Hoằng Quốc Nguyên, tuổi của em không còn nhỏ nữa, em không chờ nổi. Trước đây anh nói anh sẽ cưới em, em ngu ngốc em chờ đợi, nhưng kết quả chờ đợi được gì? Em hỏi anh nhé Hoằng Quốc Nguyên, ngoài miệng anh luôn nói anh muốn cưới em, nhưng hành động thì sao? Anh đã làm được gì? Anh nói đi, anh đã làm được gì?”

Vân Chi

Nước mắt Chu Xuân Yến rơi xuống từng dòng: “Chúng ta đều là sinh viên có học vấn cao, em vẫn luôn cho rằng tư tưởng của anh cũng giống của em, nhưng kết quả thì sao? Anh cho rằng phụ nữ nên làm việc nhà, phụ nữ nên hiếu thảo với cha mẹ chồng, sau khi kết hôn tất cả tiền lương của phụ nữ đều thuộc về người nhà chồng, không liên quan gì với nhà mẹ đẻ. Đàn ông kiếm được tiền có thể giao cho mẹ mình quản lý, phụ nữ thì không thể. Có phải trong mắt anh, phụ nữ bẩm sinh đã thấp hèn hơn đàn ông hay không?”

“Em không muốn thấp hèn, cũng không muốn chờ anh nữa, Quốc Nguyên, chúng ta chia tay đi!”

Nói xong những lời này, Chu Xuân Yến lập tức lên xe, đạp ra đường cái.

“Không phải thế, Xuân Yến, anh thật lòng muốn cưới em, chỉ là… Chỉ là…”

Chỉ là sao, Hoằng Quốc Nguyên không nói ra, Chu Xuân Yến cũng không nghe được.

Bên này, Lưu Đại Ngân đang ngồi trong phòng khách nói chuyện với con gái út, thì Chu Xuân Yến thất thểu vào nhà.

Thấy cảm xúc của cháu gái không ổn, Lưu Đại Ngân vội vàng hỏi: “Xuân Yến, cháu làm sao vậy?”

Vành mắt Chu Xuân Yến đỏ bừng: “Bà ngoại, cháu chia tay rồi.”

Chia tay? Cháu gái đã chia tay Hoằng Quốc Nguyên?

Nếu thật thì đúng là chuyện tốt.

Theo Lưu Đại Ngân thấy thì người trong nhà họ Hoằng kia đều là người quái đản. Trong mắt người ngoài, con trai cả nhà họ Hoằng là “Người tốt”, là “Người đáng tin cậy”, nhưng đối với vợ con anh ta mà nói, anh ta thật sự không phải người chồng tốt, người cha tốt.

Xuân Yến đã chia tay Hoằng Quốc Nguyên rồi, Lưu Đại Ngân không cần lo lắng cô ấy gả vào nhà họ Hoằng sẽ bị bà Hoằng bắt nạt nữa.

Nhưng mà hiện tại chưa thể vui mừng quá sớm, lỡ như hai người lại quay về với nhau thì sao? Trong quyển sách kia có viết, sau khi kết hôn rất nhiều lần Xuân Yến và Hoằng Quốc Nguyên cãi nhau đến mức sắp ly hôn, nhưng cuối cùng đều làm lành với nhau.

Phải nghĩ cách ngăn cản Xuân Yến quay lại với Hoằng Quốc Nguyên mới được, Lưu Đại Ngân nghĩ.

Hiện tại có một cơ hội đang ở ngay trước mắt, bà ấy hỏi: “Xuân Yến, dạo này công việc của cháu có bận không? Có xin nghỉ được mấy ngày không?”

Chu Xuân Yến ngồi xuống ghế sô pha, hỏi: “Bà ngoại, có việc gì ạ?”

Lưu Đại Ngân nói: “Bà định sang Mỹ một chuyện, chẳng phải cháu vừa chia tay à, hay là đi giải sầu với bà nhé?”

Chu Xuân Yến cúi đầu ngẫm nghĩ, cô ấy vẫn còn không ít ngày phép, lần này dùng cũng được. Giống như bà ngoại nói, ra ngoài giải sầu cũng tốt.

“Bà ngoại, bà định khi nào sẽ đi Mỹ?”

Lưu Đại Ngân nói ngày dự tính, Chu Xuân Yến nói: “Hộ chiếu gì đó, cháu đều chưa có.”

Lý Ngẫu Hoa ở bên cạnh, bảo cô ấy: “Vậy cháu mau làm đi, hơn nửa tháng là nhận được thôi, thời gian vẫn còn kịp.”

“Được ạ, vậy ngày mai cháu sẽ đi làm hộ chiếu.”

Chu Xuân Yến ở lại chỗ Lưu Đại Ngân mấy ngày, hôm nay khi tan làm cô ấy vừa dắt xe đạp ra ngoài đã trông thấy Hoằng Quốc Nguyên đang đứng trước cửa đơn vị.

Đã chia tay rồi, thì chính là người xa lạ không có quan hệ gì với mình, Xuân Yến dắt xe ra bằng cửa khác.

“Xuân Yến.” Thấy cô ấy ra ngoài lại dắt xe đi bằng cửa khác, Hoằng Quốc Nguyên vội gọi cô ấy lại: “Xuân Yến, anh đứng đây chờ em lâu lắm rồi.”

Chu Xuân Yến đành phải dừng bước, hỏi: “Anh có chuyện gì sao?”

“Xuân Yến, chúng ta không chia tay được không? Anh đã suy nghĩ rất nhiều rồi. Nếu em đồng ý, chúng ta sẽ kết hôn luôn, anh thề, anh sẽ…”

Chu Xuân Yến ngắt lời anh ta: “Chúng ta kết hôn bây giờ sao? Hoằng Quốc Nguyên, chúng ta lấy gì ra để kết hôn? Em trai anh kết hôn có sính lễ, có nhà riêng. Tôi kết hôn thì có gì?”

“Hoằng Quốc Nguyên, anh biết không, vì tích cóp tiền để kết hôn với anh mà đồ trang điểm của tôi chỉ có mỗi thỏi son môi, mỹ phẩm dưỡng da chỉ có kem chống nắng, không nỡ bỏ tiền ra mua thứ gì chỉ vì tương lai của chúng ta, nhưng anh thì sao?”

“Nhà tôi nuôi tôi ăn học đàng hoàng không phải để tôi đi làm việc nhà cho anh! Anh không phản bác lại lời mẹ anh nói câu nào, có phải trong lòng anh cũng nghĩ như vậy không? Anh cũng nghĩ việc nhà là công việc của phụ nữ, chăm con là việc của phụ nữ, sau khi kết hôn phải phân rõ giới hạn với nhà mẹ đẻ, nhưng phải toàn tâm toàn ý phụng hiến cho nhà chồng?”

“Hoằng Quốc Nguyên, kết hôn không có nhà riêng có lẽ tôi còn chịu đựng được, nhưng tôi không chịu đựng được tư tưởng của anh và người nhà anh, tôi không phải nàng dâu nhỏ tam tòng tứ đức trong xã hội phong kiến.”

“Xuân Yến, em nghe anh nói đã, không phải như vậy đâu, anh không hề nghĩ như vậy. Vì mẹ anh là người lớn, anh mới không phản bác, thật ra anh…”

Ánh sáng trong mắt Chu Xuân Yến đã biến mất hoàn toàn: “Hoằng Quốc Nguyên, mẹ anh là người lớn trong nhà nên anh không thể phản bác, vậy sau này chúng ta kết hôn rồi, mẹ anh không phải người lớn trong nhà nữa sao? Lời bà ấy nói anh không thể phản bác, việc bà ấy làm anh cũng giơ tay tán thành, không quan tâm là đúng hay sai phải không? Hoằng Quốc Nguyên, tôi không muốn sau này phải sống cuộc sống như vợ ông Chu.”

“Chúng ta chia tay rồi, sau này đừng gặp lại vẫn tốt hơn.”

Chu Xuân Yến dắt xe đạp đi thẳng, để lại Hoằng Quốc Nguyên đứng một mình tại chỗ, anh ta còn muốn nói gì đó, nhưng mà người anh ta muốn nói cho nghe đã đi xa rồi.

Sau đó Hoằng Quốc Nguyên không tới tìm Chu Xuân Yến nữa, bọn họ chấm dứt hoàn toàn.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 382: Pháo Hôi trong truyện luân lý gia đình (18)



Sau khi nhận được hộ chiếu, Chu Xuân Yến xin đơn vị cho nghỉ, rồi lên máy bay bay đến nước Mỹ.

Lần này Lưu Đại Ngân qua đây vì tham gia một buổi hội nghị thương nghiệp.

Ngoài đi họp ra, bà ấy còn muốn gặp cháu trai Khai Nguyên của mình. Từ khi Khai Nguyên sang Mỹ du học, đã sáu bảy năm rồi bọn họ không gặp nhau. Không biết hiện tại trông Khai Nguyên thế nào nhỉ? Chắc chắn là trưởng thành hơn nhiều rồi.

Lý Khai Nguyên đã tới sân bay từ sớm, chờ bà nội và chị họ.

Lưu Đại Ngân xuống máy bay, ngoài cháu gái ra còn có các nhân viên khác đi cùng bọn họ. Vừa ra tới cửa, bà ấy đã trông thấy Khai Nguyên đang đứng giữa đám người.

So với mấy năm trước, hình như Khai Nguyên không thay đổi nhiều lắm, chỉ bớt đi vài phần ngây ngô trên mặt, thay vào đó là dáng vẻ trưởng thành và tinh thần phấn chấn.

Khai Nguyên đang giơ tấm biển lớn trong tay lên, cùng lúc đó cậu ấy cũng trông thấy bà nội mình, tay không ngừng múa may vì hưng phấn.

“Bà nội, chị họ, cháu ở đây.”

Trong tay Lưu Đại Ngân không cầm theo thứ gì, bà ấy vội chạy tới trước m Khai Nguyên, không sốt ruột ôm lấy cậu ấy mà cẩn thận quan sát cậu ấy vài lần trước đã: “Khai Nguyên của bà trưởng thành rồi.”

Nói xong, bọn họ ôm nhau thật chặt qua hàng rào chắn.

Hai mắt Khai Nguyên đã ươn ướt, cậu ấy ôm chặt lấy bà nội của mình: “Bà nội.”

Lưu Đại Ngân vỗ về tấm lưng của cháu trai: “Ơi, bà nội đây.”

Thời gian xa cách mấy năm qua dường như bị một tiếng “Bà nội” này của Khai Nguyên xua đi hết, giống như bọn họ mới chia tay hôm qua, hôm nay đã gặp mặt vậy.

Lần này Khai Nguyên có thể bớt ra chút thời gian tới đón Lưu Đại Ngân, là vì cậu ấy đã cố gắng vất vả rất nhiều trước đó.

Đến khách sạn Lưu Đại Ngân ở, Khai Nguyên ăn với bọn họ một bữa cơm rồi lại vội vàng quay về trường học.

Lưu Đại Ngân sửa sang lại quần áo cho cháu trai, cười nói: “Được rồi, cháu về đi, đợi bà nội làm xong việc sẽ rủ Xuân Yến qua đó thăm cháu.”

Chu Xuân Yến ở bên cạnh cũng cười nói: “Khai Nguyên, đi đường cẩn thận nhé, đợi bà ngoại bận việc xong, bà với chị sẽ tới thăm em. Trường em học là trường đại học top đầu thế giới, chị phải thăm quan một vòng mới được.”

“Vâng, đợi chị với bà nội tới, em sẽ dẫn hai người đi dạo một vòng.”

Lưu Đại Ngân phải tham gia hội nghị, phải đi khảo sát, không có nhiều thời gian rảnh rỗi, Chu Xuân Yến thuê một bạn du học sinh, để đối phương dẫn cô ấy đi thăm quan xung quanh.

Trường Khai Nguyên học cách nơi này mấy trăm cây số, sau khi giải quyết xong công việc, Lưu Đại Ngân mới có thời gian đi gặp Khai Nguyên.

Biết Lưu Đại Ngân sắp tới, Khai Nguyên cố bớt ra một ngày, để dẫn bà nội với chị họ đi dạo xung quanh.

Nơi cậu ấy đang học là một làng đại học, mấy trường đại học nổi tiếng nhất nước Mỹ đều ở nơi này.

Thời gian ở bên nhau luôn ngắn ngủi, mới đoàn tụ với Khai Nguyên một ngày, bọn họ đã phải ra về rồi.

Trước khi chia tay, Khai Nguyên ôm Lưu Đại Ngân, lại ôm Chu Xuân Yến, nói: “Bà nội, bà chờ cháu nhé, chờ tốt nghiệp xong cháu sẽ về nước.”

Khi vừa ra nước ngoài, cậu ấy đã nghĩ kỹ rồi, sau khi tốt nghiệp cậu ấy sẽ về nước.

Vừa gặp nhau một ngày đã phải chia xa, Lưu Đại Ngân không nhịn được lại rơi nước mắt: “Khai Nguyên, cháu muốn về nước hay muốn ở lại, bà nội đều ủng hộ cháu.”

Khai Nguyên lại ôm Lưu Đại Ngân: “Bà nội, cảm ơn bà.” Vì được bà thấu hiểu và ủng hộ, cháu mới yên tâm theo đuổi ước mơ của mình. Bà nội, cảm ơn bà!

Trên máy bay, Lưu Đại Ngân hỏi cháu gái: “Xuân Yến, ở nước Mỹ có vui không?”

Vân Chi

Chu Xuân Yến gật đầu: “Rất vui ạ.”

“Vậy cháu hết buồn chưa?”

“Bà ngoại, hết buồn hay chưa cháu cũng không biết nữa.” Chu Xuân Yến cúi đầu v**t v* ngón tay cái: “Nhưng mà hiện tại thời gian cháu nghĩ đến Hoằng Quốc Nguyên đã bớt đi rất nhiều rồi, sau này thời gian lâu dần cháu sẽ không nghĩ đến anh ta nữa.”

Lưu Đại Ngân vỗ về cháu gái: “Tất cả đều sẽ là quá khứ. Xuân Yến, cháu sẽ gặp được người tốt hơn.”

Chu Xuân Yến cười nói: “Vậy cháu nhận lời chúc phúc của bà.”

Máy bay cất cánh, bỏ lại nước Mỹ ở phía sau, cũng giống như cuộc đời vậy, trong quá trình tiến về phía trước, luôn có thứ phải bỏ lại phía sau.

Sau khi trở về từ nước Mỹ, Chu Xuân Yến lại quay về cuộc sống trước kia, ban ngày đi làm, buổi tối quay về ký túc xá. Hoằng Quốc Nguyên tường tới tìm cô ấy một lần, nhưng hai người đã chia tay, còn chuyện gì để nói với nhau nữa đâu.

Trong đơn vị của Chu Xuân Yến có không ít người biết cô ấy với Hoằng Quốc Nguyên yêu nhau, bây giờ cô ấy đã chia tay, có không ít chị gái nhiệt tình giới thiệu đối tượng cho cô ấy.

Nhưng mà vừa kết thúc một mối tình, cô ấy vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để bước vào mối tình tiếp theo, tạm thời cứ độc thân thế này cũng không tệ. Cô ấy có thể tranh thủ khoảng thời gian này để học thêm vài thứ.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 383: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (1)



Lúc này, trên máy bay trở về từ nước Mỹ, Lưu Đại Ngân lại mơ một giấc mơ.

Vẫn là khung cảnh quen thuộc kia, vẫn là quyển “Sách” quen thuộc.

Trên bìa quyển sách này có vẽ một người đàn ông anh tuấn, có tên là “Thành thần nhờ hệ thống”, nhưng mà quyển sách này không giống bất kỳ quyển sách nào trước kia, Lưu Đại Ngân xem mà mờ mịt, một lúc lâu sau mới tiêu hoá được nội dung cốt truyện.

Nhân vật chính trong quyển sách này không phải người cùng thế giới với Lưu Đại Ngân mà xuyên tới từ thế giới khác.

Nhưng mà điểm giống với mấy quyển sách trước chính là, vẫn có người trong nhà họ Lý là pháo hôi.

Nhân vật chính trong quyển sách tên là Lý Quân Nhạc, là người c.h.ế.t đi sống lại, nhưng mà không phải c.h.ế.t đi sống lại giống như Giang Văn Chung, Lưu Văn Nhân, Doãn Đinh, mà anh ta sống lại trên cơ thể người khác chứ không phải trên cơ thể mình.

Trong thế giới ban đầu, Lý Quân Nhạc là chủ tịch một công ty niêm yết, chỉ trong một đêm, công ty do anh ta một tay sáng lập nên bị tuồn ra tin tức xấu, sau đó tài chính quay vòng không đủ dẫn đến phá sản.

Mãi cho đến khi sắp chết, anh ta mới biết người đứng sau tấm màn làm ra tất cả chuyện này chính là người bạn thân nhất của mình, đối phương làm vậy để thâu tóm công ty của anh ta, cướp tài sản của anh ta.

Người cấu kết với bạn thân nhất của anh ta cùng nhau làm việc xấu chính là cô bạn gái đã ở bên anh ta sáu năm, hai người kia đã lén lút ngoại tình sau lưng anh ta từ lâu, đã lên giường vô số lần rồi.

Bạn thân phá đổ công ty, quyến rũ bạn gái anh ta còn chưa đủ, cuối cùng còn lái xe đ.â.m anh ta rơi xuống vách núi, khiến anh ta táng thân trong chiếc ô tô bị nổ mạnh, xương cốt cũng không còn.

Sau khi chết, hồn phách của Lý Quân Nhạc không tiêu tán, cũng không đi đến địa phủ, ngược lại đi tới một không gian thuần trắng. Trong không gian này, anh ta gặp được hệ thống.

“Hệ thống” là thứ do Chủ Thần phát minh ra, sẽ bám vào cơ thể người làm nhiệm vụ, đi qua nhiều thế gới, cướp đoạt lực lượng căn nguyên của những thế giới đó, cho Chủ Thần kia sử dụng.

Hệ thống nói với anh ta, chỉ cần anh ta hoàn thành nhiệm vụ, là hệ thống có thể thăng cấp, chỉ khi hệ thống thăng cấp anh ta mới có nhiều nhiệm vụ hơn, mới kiếm được nhiều điểm tích luỹ hơn.

Nếu như tích cóp đủ điểm tích luỹ, là anh ta có thể trở lại thế giới ban đầu của mình, thay đổi kết cục của mình.

Ai không muốn có thể sống lại, có thể trả thù người thương tổn mình chứ, cho nên Lý Quân Nhạc đã lựa chọn ký kết khế ước với hệ thống. Thật ra viêc này cũng không có gì, nhưng mà những việc anh ta làm sau đó, Lưu Đại Ngân thật sự không dám khen ngợi.

Vân Chi

Lý Quân Nhạc không thể trực tiếp xuyên đến thế giới khác, mà phải bám vào người ở thế giới khác.

Người anh ta bám vào đều là người đã chết, sau khi bám vào, anh ta sẽ lợi dụng “Hệ thống” thăng cấp nghịch tập, đi l*n đ*nh cao của cuộc đời.

Nhiệm vụ của Lý Quân Nhạc ở thế giới này là: Vua đầu bếp.

Trong thế giới Lưu Đại Ngân đang sống, người Lý Quân Nhạc bám vào tên là Tề Gia Nhạc, nhà bọn họ cũng làm về gà nướng.

Tề Gia Nhạc bị bệnh tim từ nhỏ, năm mười chín tuổi vì bệnh tim tái phát đã qua đời khi đang ngủ. Lý Quân Nhạc tiếp nhận thân thể của Tề Gia Nhạc, đầu tiên là theo người nhà làm gà nướng, sau đó lộ ra tài năng khi tham gia cuộc thi đầu bếp, trải qua đủ loại khúc chiết, cuối cùng trở thành vua đầu bếp thế hệ mới.

Mà con trai Lý Lưu Trụ của Lưu Đại Ngân, chính là pháo hôi đầu tiên trên con đường trở thành vua đầu bếp của Lý Quân Nhạc.

Nhà họ Tề làm về gà nướng, nhà họ Lý cũng lập nghiệp từ gà nướng, cửa hàng gà nướng Lý Lưu Trụ kinh doanh ở tỉnh thành cũng có chút danh tiếng, hai nhà coi như đối thủ cạnh tranh với nhau.

Cửa hàng gà nướng của nhà họ Tề tương đối nhỏ, không quá nổi tiếng ở tỉnh thành, nếu muốn phát triển, khiến nó trở nên tốt hơn, đa phần người bình thường sẽ ngh biện pháp cải thiện hương vị của gà nướng nhà mình, dựa vào đó để hấp dẫn thêm nhiều khách hàng hơn.

Nhưng mà biện pháp Lý Quân Nhạc dùng lại là trực tiếp vu oan hãm hại đa số các cửa hàng gà nướng khác ở tỉnh thành, hại bọn họ mất hết danh dự, để bản thân làm ngư ông đắc lợi.

Đây là nhiệm vụ đầu tiên hệ thống giao cho anh ta, muốn anh ta phá đổ đa số cửa hàng gà nướng ở tỉnh thành, như vậy cửa hàng gà nướng nhà họ Tề sẽ có được danh tiếng nhất định ở tình thành, cuối cùng “Giá trị danh tiếng” này sẽ biến thành điểm tích luỹ, giúp hệ thống của Lý Quân Nhạc thăng cấp lần đầu.

Sau khi giải quyết xong đa số cửa hàng gà nướng ở tỉnh thành, Lý Quân Nhạc lại tham gia cuộc thi đầu bếp, lấy được giải nhất, có được danh tiếng ở tỉnh thành, lấy được nhiều “Giá trị danh tiếng” hơn.

Tiếp đó, anh ta lại tới Kinh Thị, dùng một món ăn tự mình nghĩ ra đã kinh động đến đầu bếp nổi tiếng nhất Kinh Thị, được đối phương thu làm đệ tử cuối cùng.

Con đường của Lý Quân Nhạc càng ngày càng thuận lợi, điểm tích luỹ càng ngày càng nhiều. Sau khi anh ta trở thành thần bếp, hệ thống của anh ta đã thăng vài ấp, chuẩn bị cho anh ta đi đến thế giới tiếp theo…
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 384: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (2)



Có sẵn nền móng ở thế giới đầu tiên, thế giới võ hiệp, thế giới mạt thế, thế giới kh*ng b*, thế giới huyền huyễn, thế giới vô hạn… Sau đó, Lý Quân Nhạc đều bình yên vượt qua, cuối cùng đi tới trước mặt Chủ Thần.

Trải qua một phen đấu trí đấu dũng, Lý Quân Nhạc đánh bại Chủ Thần, trở thành Chủ Thần mới, không chỉ báo thù xong ở thế giới ban đầu, anh ta còn bất tử bất diệt, hưởng thụ sinh mệnh vô hạn và lực lượng vô tận.

Còn cửa hàng gà nướng nhà họ Lý thì bị anh ta hãm hại phải đóng cửa. Con trai Lý Lưu Trụ tự trách bản thân làm hỏng danh tiếng của nhà họ Lý, suốt ngày buồn bực không vui, cuối cùng còn qua đời sớm hơn Lưu Đại Ngân.

Còn vì tại sao Lưu Đại Ngân không tìm Lý Quân Nhạc báo thù, là vì bọn họ không hề biết cửa hàng gà nướng nhà mình xảy ra vấn đề là do có người hãm hại.

Trước mặt bao nhiêu người, một miếng giẻ lau bẩn thỉu rơi ra từ trong bụng con gà nướng của nhà bọn họ, sau lần đó, thanh danh của cửa hàng gà nướng nhà họ Lý bị phá hoại hoàn toàn, không còn khách hàng nào tới mua gà nướng nhà bọn họ nữa.

Lý Lưu Trụ vẫn luôn cho rằng vì mình không để ý, mới xảy ra chuyện như vậy. Anh chưa bao giờ nghĩ đến là do Lý Quân Nhạc và hê thống giở trò quỷ.

Giai đoạn ban đầu, hệ thống có một ít điểm tích luỹ cơ bản, Lý Quân Nhạc dùng nó mua thẻ “Giấu giếm tai mắt”, lén bỏ giẻ lau bẩn thỉu vào trong con gà nướng nhà họ Lý, đợi khi có người mua, Lý Lưu Trụ chặt gà nướng ra, miếng giẻ lau bẩn thỉu tự nhiên sẽ rơi ra ngoài.

Xảy ra chuyện như vậy, làm gì còn ai thèm đến mua gà nướng của nhà họ Lý nữa chứ, cửa hàng gà nướng của nhà họ Lý đành phải đóng cửa.

Còn có mấy cửa hàng gà nướng nữa ở tỉnh thành cũng gặp phải tình trạng tương tự như cửa hàng gà nướng nhà họ Lý, gà nướng nhà bọn họ đều xảy ra vấn đề như vậy, cuối cùng phải đóng cửa.

Cửa hàng gà nướng nhà họ Tề là một trong ba cửa hàng duy nhất còn sót lại ở tỉnh thành, có được danh tiếng nhất định ở nơi này.

Không phải vì sợ chỉ còn một mình cửa hàng gà nướng nhà họ Tề sẽ khiến người ta chú ý, sợ là Lý Quân Nhạc đã khiến tất cả các cửa hàng gà nướng ở tỉnh thành đều đóng cửa rồi.

Thật ra muốn đối phó với Lý Quân Nhạc cũng không khó lắm, khó đối phó là “Hệ thống” đứng sau anh ta kia.

Người nhà Lưu Đại Ngân làm kiếp pháo hôi trong sách nhiều lần như vậy, nhưng nói thế nào thì nhân vật chính cũng chỉ là con người bình thường, còn “Hệ thống” này đã không phải người rồi.

Chỉ cần có điểm tích luỹ là “Hệ thống” có thể làm được rất nhiều chuyện thần không biết quỷ không hay, thậm chí tới giai đoạn cuối lực lượng của “Hệ thống” còn có thể huỷ diệt cả một tinh cầu với chỉ một cái nhấc tay.

Lực lượng này không phải người bình thường như Lưu Đại Ngân có thể đối phó được.

May mắn đây là thế giới đầu tiên Lý Quân Nhạc và hệ thống làm nhiệm vụ, hệ thống vẫn chỉ là hệ thống cấp thấp nhất, bản lĩnh của nó vẫn chưa nhiều lắm, lực lượng của nó cũng chưa mạnh lắm.

Hơn nữa thế giới này chỉ là thế giới bình thường nhất, hệ thống bị áp chế bởi ý thức của thế giới, sẽ không có lực lượng quá mạnh mẽ, ban đầu chỉ có thể “Giấu giếm tai mắt” chứ chưa thể hủy thiên diệt địa.

Theo quyển sách kia viết “Giấu giếm tai mắt” chẳng qua chỉ khiến người ta không nhìn thấy, nhưng camera vẫn có thể ghi lại tất cả hành động của Lý Quân Nhạc. Bởi vậy trước mỗi lần làm chuyện xấu, Lý Quân Nhạc đều khảo sát hiện trường trước một phen, xem xung quanh có camera hay không.

Giá của một chiếc camera không thấp, cửa hàng gà nướng không phải cửa hàng gì lớn, cơ bản đều không trang bị cameras.

Tới cuối cùng, dù là nơi có trang bị cameras, hệ thống vẫn phá hoại được. Đều này là do khoa học kỹ thuật của thế giới này vẫn chưa phát triển, nếu có thứ gì đó vượt qua sản phẩm khoa học kỹ thuật ở thế giới này quá nhiều, nó sẽ bị ý thức của thế giới này áp chế.

Vân Chi

Bởi vậy, Lưu Đại Ngân có thể lợi dụng sơ hở này để đối phó với hệ thống và Lý Quân Nhạc, cũng có lỗ hổng để chui vào trong cuộc thi đầu bếp anh ta tham dự sau này.

Vừa xuống máy bay, Lưu Đại Ngân đã bảo thư ký đi mua cho mình một chiếc máy quay phim cầm tay có công năng tốt nhất, hình dáng nhỏ nhất, tiền không thành vấn đề.

Tuy rằng thư ký rất nghi hoặc không biết xưởng trưởng định mua thứ này làm gì, nhưng sếp lớn đã yêu cầu, anh ta cũng không hỏi nhiều. Ra khỏi sân bay, anh ta tách sang đường khác, đi mua thứ Lưu Đại Ngân muốn mua.

Dựa theo thời gian trong sách, hiện tại Tề Gia Nhạc vẫn chưa phải Lý Quân Nhạc, Lưu Đại Ngân vẫn còn thời gian chuẩn bị.

Mua máy quay phim mini là bước đầu tiên, bước tiếp theo Lưu Đại Ngân muốn làm là huỷ diệt hoàn toàn Lý Quân Nhạc.

Trong sách nói, thế giới đầu tiên là thế giới quan trọng nhất cũng là thế giới an toàn nhất, nếu như không hoàn thành nhiệm vụ ở thế giới đầu tiên, thì Lý Quân Nhạc và hệ thống sẽ bị phá huỷ, hoàn toàn tan thành mây khói, một sợi tóc cũng không để lại. (Tuy rằng hệ thống cũng không có tóc.)

Sắp xếp xong tất cả, Lưu Đại Ngân mới thả lỏng đôi chút, nhưng quay về tỉnh thành rồi sẽ còn một trận ác chiến đang chờ bà ấy.

Lý Quân Nhạc có hệ thống giúp đỡ, cho dù Lưu Đại Ngân bây giờ có rất nhiều tiền, nhưng bản lĩnh lớn đến đâu cũng không phải là đối thủ của hệ thống, bà ấy chỉ có thể âm thầm ngủ đông, chờ đợi cơ hội ra tay, một lưới bắt hết cả Lý Quân Nhạc và hệ thống.

Bản lĩnh khác thì Lưu Đại Ngân không có, nhưng bà ấy có lòng kiên nhẫn, có lòng tinh nhất định mình sẽ đánh bại được Lý Quân Nhạc và hệ thống.

Trong đầu Lưu Đại Ngân âm thầm suy nghĩ rất nhiều, nhưng không hề để lộ ra mặt, vẫn duy trì dáng vẻ thong dong bình tĩnh thường ngày.

Tuổi của Lưu Đại Ngân không còn nhỏ nữa, ngồi trên máy bay lâu như vậy đã mệt không chịu nổi từ lâu rồi, sau khi về đến nhà bà ấy không làm gì cả đã lăn ra ngủ.

Đợi sau khi bà ấy tỉnh ngủ, trời đã tối rồi.

Lý Tam Thuận đang dọn cơm bên ngoài, trông thấy Lưu Đại Ngân ra ngoài, ông ấy vội buông cái muôi xới cơm trong tay, kéo ghế dựa cho bà ấy để bà ấy ngồi xuống.

“Đại Ngân, tôi nghĩ bà ở bên ngoài ăn không được ngon nên đã bảo chị Triệu đừng nấu quá phức tạp, xào mấy món thanh đạm, nấu một nồi canh, hầm thêm chút cháo thôi. Bà uống bát canh trước đi, làm ấm dạ dày.”

“Ngẫu Hoa với Xuân Yến đâu rồi? Sao hai đứa vẫn chưa xuống thế?”

Lý Tam Thuận cũng múc cho mình một bát canh, nói: “Bọn nó vẫn ở trên lầu, chắc lát nữa mới xuống.”

Ông ấy vừa nói xong câu này thì Lý Ngẫu Hoa và Chu Xuân Yến một trước một sau xuống lầu.

Lý Ngẫu Hoa ngồi xuống, cầm đôi đũa lên: “Cha, mẹ, con có chuyện này muốn nói với cha mẹ.”

“Có chuyện gì thế? Con cứ nói đi.”

“Con quen một anh bạn trai, cả hai đều vừa lòng về nhau, nên muốn tiến thêm bước nữa. Khi nào cha mẹ có thời gian rảnh để con dẫn anh ấy về gặp mặt cha mẹ?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 385: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (3)



Học xong đại học liên thông, Ngẫu Hoa đã tìm được việc làm ở một trường học, vẫn tiếp tục làm giáo viên.

Bạn trai cô ấy là bác sĩ, họ Trần, hai người quen biết nhau qua người khác giới thiệu.

Vợ bác sĩ Trần đã qua đời mấy năm trước, vì con cái anh ta vẫn luôn ở một mình, không tái hôn, đợi con cái trưởng thành, vào đại học rồi, anh ta mới muốn tìm một người bầu bạn. Hai người gặp mặt vài lần, đều vừa lòng về đối phương, nên đã quyết định tìm hiểu nhau, tới hôm nay bọn họ đã ở bên nhau hơn một năm rồi.

Năm nay Xuân Sinh cũng đã thi vào đại học, Lý Ngẫu Hoa không có nỗi lo nào nữa, nên quyết định giải quyết chuyện của mình với bác sĩ Trần.

Dù sao bọn họ đều không còn trẻ nữa, khó khăn lắm mới gặp được người thích hợp, con cái cũng ủng hộ, đương nhiên phải mau chóng định ra chuyện hôn sự rồi.

Lưu Đại Ngân không can thiệp vào quyết định của con gái, chỉ hỏi: “Nhân phẩm của bác sĩ Trần thế nào, hoàn cảnh gia đình ra sao, con của cậu ta có đồng ý chuyện của hai đứa không?”

“Con với anh ấy đã ở bên nhau hơn một năm rồi, ấn tượng về nhau đều rất tốt. Người nhà anh ấy đa số đều là bác sĩ, con đã gặp mặt con anh ấy, Xuân Sinh cũng gặp anh ấy rồi, hai đứa nhỏ đều ủng hộ bọn con tái hôn.”

“Vậy là tốt rồi,” Lưu Đại Ngân nói: “Tái hôn quan trọng nhất là ý kiến của con cái, nếu bọn trẻ không đồng ý, thì sau này mới vất vả. Bây giờ con cậu ta và Xuân Sinh đều đều ủng hộ các con, như vậy thì rất tốt. Hai đứa con đã quyết sẽ ở bên nhau, vậy hai đứa sắp xếp thời gian đi để mẹ với cha con gặp mặt người nhà bác sĩ Trần kia một lần.”

“Vâng, mẹ, để chúng con sắp xếp thời gian.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận gặp bác sĩ Trần, cũng coi như vừa lòng về anh ta.

Bác sĩ Trần hơn Lý Ngẫu Hoa hai tuổi, đang công tác ở bệnh viện nhân dân tỉnh, vẻ ngoài hào hoa phong nhã, theo Lý Tam Thuận nói, thì vừa nhìn đã biết chính là người làm công tác văn hoá.

Lý Ngẫu Hoa cũng gặp người nhà họ Trần rồi, phụ huynh hai bên đều rất vừa lòng về con dâu/ con rể con mình tìm. Sau đó hai nhà gặp mặt thêm lần nữa, định ra hôn kỳ của Lý Ngẫu Hoa với Trần Khai, chính thức hợp thành một gia đình mới.

Bên này Lý Ngẫu Hoa bận rộn chuyện hôn sự, bên kia Lý Quân Nhạc cũng đã đi tới thế giới này.

Trong căn phòng tối tăm, một cậu thanh niên ngồi dậy khỏi giường, đi chân trần đến trước cửa sổ, vươn tay kéo tấm rèm ra.

Người đàn ông này chính là Lý Quân Nhạc.

Cảm giác còn sống tốt thật đấy!

Nhất định anh ta sẽ hoàn thành được tất cả các nhiệm vụ, để quay trở lại thế giới của mình trả thù đôi nam nữ kia.

“Tiểu Thất, ký ức của cơ thể chúng ta bám vào đâu?”

Một âm thanh máy móc không hề có cảm tình vang lên trong đầu Lý Quân Nhạc: “Ký ức của cơ thể bám vào, ba điểm tích luỹ, ký chủ xác nhận mua chứ?”

Vân Chi

Khoé miệng Lý Quân Nhạc cong lên, lộ ra nụ cười vô cảm: “Xác nhận mua.”

Ban đầu hệ thống chỉ có năm mươi điểm tích luỹ, chỉ mua sắm ký ức của thân thể này thôi đã mất ba điểm tích luỹ rồi, đúng là không rẻ.

Nhưng nếu không có ký ức, sao anh ta có thể giấu giếm được cha mẹ, bạn bè thân thích của thân thể này?

Anh ta vừa tới thế giới này, trời xa đất lạ, thứ gì cũng không biết thì sao có thể hoàn thành nhiệm vụ để kiếm được điểm tích luỹ.

Lý Quân Nhạc nói “Xác định mua sắm” xong, cơ thể khẽ lắc lư một cái.

Ký ức cả đời của người tên Tề Gia Nhạc lập tức mở ra trước mắt Lý Quân Nhạc giống như một bộ phim.

Bởi vì lượng thông tin quá khổng lồ, Lý Quân Nhạc suýt không chịu nổi, cơ thể mới lắc lư một cái.

Nhưng mà cái lắc lư ấy gần như chỉ trong nháy mắt, đợi khi đứng vững lại, anh ta cũng đã tiếp thu xong toàn bộ ký ức của Tề Gia Nhạc.

Khác với Lý Quân Nhạc cha không thương mẹ không yêu, tuy sức khoẻ của Tề Gia Nhạc không được tốt, nhưng cậu ấy lại là báu vật trong lòng người nhà, từ cha mẹ đến các anh chị em đều vô cùng yêu thương cậu ấy.

“Cậu yên tâm đi đi, tôi sẽ hiếu thảo với cha mẹ thay cậu.” Lý Quân Nhạc nói với cửa sổ.

Đã dùng cơ thể của Tề Gia Nhạc, thì mình nợ cậu ấy một phần nhân quả, chăm sóc cha mẹ thay cậu ta, nuôi dưỡng cha mẹ cậu ta khi về già là việc mình phải làm.

Đứng trước cửa sổ thêm một lát, Lý Quân Nhạc lại nằm lên giường, hai tay đan vào nhau định đi ngủ một giấc.

Nhưng mà hơn một tiếng đã trôi qua, Lý Quân Nhạc vẫn chưa ngủ được, chỉ cần nhắm mắt lại là anh ta lại trông thấy người đã từng là bạn thân nhất của mình đứng trước mặt, biểu cảm dữ tợn, nói: “Mày c.h.ế.t đi!”

Để có thể ngủ một giấc, Lý Quân Nhạc tiêu một điểm tích luỹ, đổi mười viên thuốc ngủ.

Vật hệ thống lấy ra, tất nhiên đều tinh phẩm.

Lý Quân Nhạc uống một thuốc ngủ, lập tức tiến vào giấc ngủ sâu, ngủ đến tận hừng đông mới tỉnh lại.

Nhà họ Tề không tính là giàu có, ông bà Tề ở chung với con trai, con dâu Cả trong một căn nhà nhỏ, phòng của Tề Gia Nhạc là căn phòng tốt nhất trong ngôi nhà này.

“Gia Nhạc, dậy chưa?” Chị dâu Tề đang bận nhặt rau trong phòng bếp, hôm nay là thứ bảy, chị ấy không phải đi làm: “Cơm sáng đang để trong nồi cho em đó, chẳng phải mấy hôm trước em nói muốn ăn sủi cảo à? Hôm nay chúng ta làm sủi cảo ăn.”

Lý Quân Nhạc chào hỏi chị dâu Tề giống Tề Gia Nhạc: “Vâng, vậy em phải ăn thêm mấy cái mới được.”

Sức khoẻ của Tề Gia Nhạc không được tốt, đi vài bước lại phải nghỉ một lát, tuy rằng khi vừa bám vào thân thể này hệ thống đã chữa trị hết bệnh tật rồi, nhưng để tránh phiền phức không cần thiết, Lý Quân Nhạc vẫn vừa đi vừa nghỉ.

“Chỉ cần Tiểu Nhạc ăn thêm mấy miếng, là chị dâu vui hơn bất cứ điều gì rồi.”

Trong mắt Lý Quân Nhạc sủi cảo nhân thịt heo cải trắng này không phải món ngon gì, nhưng bầu không khí trong nhà họ Tề quá ấm áp, khiến anh ta cảm nhận được không khí gia đình. Nên hương vị sủi cảo thế nào đều không quan trọng.

Mấy ngày tiếp theo, Lý Quân Nhạc vẫn ở rịt trong nhà họ Tề, thi thoảng ra ngoài đi dạo xung quanh một vòng để quen với “Ký ức” trong đầu.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 386: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (4)



Vì lý do sức khoẻ, nên ngoài nhà mình ra, Tề Gia Nhạc chỉ tới bệnh viện và trường học, gần như chưa từng đi đến nơi nào khác, kiến thức của cậu ấy về thế giới này đa phần đều từ trong sách vở và xem được trên tivi.

Sau mấy ngày tĩnh dưỡng, sắc mặt của “Tề Gia Nhạc” đã tốt hơn trước rất nhiều.

“Mẹ, mẹ xem có phải sắc mặt của Tiểu Nhạc hồng hào hơn trước kia rất nhiều không?” Chị dâu Tề hỏi.

Mẹ Tề gật đầu: “Mẹ cũng thấy vậy. Hay là mai mẹ dẫn Tiểu Nhạc đến bệnh viện kiểm tra nhé. Bác sĩ từng nói, Tiểu Nhạc không sống được quá… Bây giờ sắc mặt thằng bé tốt lên như vậy, biết đâu lại có kỳ tích thì sao.”

Chị dâu Tề vội vàng an ủi mẹ chồng: “Mẹ, chắc là kỳ tích thật đó. Trước kia mỗi lần Tiểu Nhạc ra ngoài quay về đều phải nghỉ ngơi một lúc rất lâu, sắc mặt còn trắng bệch ra nữa, nhưng mấy ngày nay thằng bé ra ngoài về còn nhặt được rau giúp chúng ta, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhều, nói không chừng bệnh tình của Tiểu Nhạc thật sự không thành vấn đề rồi.”

Mẹ Tề: “Nếu như Tiểu Nhạc khỏi được bệnh, mẹ tình nguyện giảm thọ mười năm.”

“Mẹ, mẹ nói gì vậy, giảm thọ gì chứ. Tiểu Nhạc khỏi bệnh thật, nhất đình là do nhà chúng ta đã khiến trời cao cảm động.”

Lúc Lý Quân Nhạc đi dạo bên ngoài về nhà, cơm chiều đã chín rồi. Mẹ Tề hỏi anh ta: “Tiểu Nhạc, mấy ngày nay con cảm thấy thế nào? Đi lại nhiều có cảm thấy khó chịu ở đâu không?”

Lý Quân Nhạc ngồi xuống, uống một chén nước: “Mẹ, con không cảm thấy khó chịu ở đâu cả. Trước kia mỗi lần ra ngoài về đều phải nghỉ ngơi một lúc lâu, bây giờ con đi bộ từ nhà mình đến ngã ba đường rồi quay lại, trừ hơi mỏi chân ra thì không cảm thấy có gì không thoải mái.”

“Tiểu Nhạc, con nói thật chứ?” Mẹ Tề vội bỏ bát đũa trong tay xuống, chạy tới hỏi lại.

Khoảng cách từ nhà bọn họ đến ngã ba đường không hề gần, phải đến hai dặm, đi qua đi lại chính là bốn dặm đường, bằng vào tình trạng sức khoẻ của Tiểu Nhạc, chắc chắn không thể đi bộ xa như vậy.

Hiện tại con trai đi bộ được như vậy còn không xảy ra vấn đề, điều này chứng minh…

Mẹ Tề thật sự không dám tin tưởng. Bà ấy đi đến trước mặt con trai út, quan sát từ trên xuống dưới vài lần, xác định con trai thật sự không vấn đề gì, cũng không mang dáng vẻ không thoải mái, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Chị dâu nhà họ Tề cũng chạy tới, nói: “Mẹ, cha với chồng con sắp về rồi, lát nữa chúng ta thương lượng với nhau rồi ngày mai đưa Tiểu Nhạc đến bệnh viện kiểm tra nhé, nói không chừng… nói không chừng lại có kỳ tích thật thì sao?”

“Đúng đúng, ngày mai chúng ta đưa Tiểu Nhạc đến bệnh viện kiểm tra.”

Sau khi cha Tề và anh cả về, mẹ Tề lập tức nói cho bọn họ chuyện vừa rồi. Ban đầu bọn họ còn không dám tin, bởi vì bệnh tình của Tề Gia Nhạc là bệnh từ trong bụng mẹ, bác sĩ ở Kinh Thị cũng đã nói, cậu ấy sẽ không sống được quá hai mươi tuổi.

Nhưng hiện tại, Tiểu Nhạc đi bộ bốn dặm đều không vấn đề gì, điều này thậm chí còn lợi hại hơn người bình thường, có phải chứng minh sức khoẻ của cậu ấy thật sự đã tốt lên rồi không?

Nghĩ đến kết quả này, cha Tề và anh Tề lập tức kích động không biết nên nói gì mới tốt, đặc biệt là cha Tề - người đàn ông ngày thường luôn cực kỳ nghiêm túc, lúc này lại rơi nước mắt trên bàn ăn.

Sáng hôm sau, người trong nhà họ Tề đều dậy sớm, ngoài chị dâu Tề phải đưa con đi học, sau đó đi làm ra, cha Tề, mẹ Tề và anh Tề đều đi cùng Lý Quân Nhạc đến bệnh viện.

Bọn họ đi bệnh viện, tất nhiên của hàng gà nướng nhà bọn họ cũng phải đóng cửa.

Sau khi nhận được kết quả kiểm tra của Tề Gia Nhạc, chính bác sĩ cũng kinh ngạc không thôi.

Tề Gia Nhạc là bệnh nhân lâu năm của ông ấy, vừa sinh ra không lâu đã kiểm tra ra bị mắc bệnh tim, đã trải qua vài lần phẫu thuật lớn nhỏ, nhưng tình trạng khôi phục lại không được tốt cho lắm.

Một năm gần đây, sức khoẻ của Tề Gia Nhạc lại lần nữa chuyển biến xấu, tất cả các bác sĩ đều kết luận cậu ấy không thể sống quá hai mươi tuổi. Nhưng bây giờ thì sao? Thế mà Tề Gia Nhạc lại khỏi hẳn, trải tim cũng khoẻ mạnh bình thường.

Chuyện này là thế nào? Bác sĩ nghĩ cả trăm lần cũng không nghĩ ra.

Nhưng mà dù nghĩ không ra, người bệnh khỏi hẳn, ông ấy cũng chúc mừng chứ không nói câu nào khác.

Vân Chi

Biết Tề Gia Nhạc đã khỏi bệnh thật, người nhà họ Tề đều bật khóc ngay trong bệnh viện, may mà bọn họ vẫn để ý đến nơi này là nơi công cộng, nếu không bọn họ đã nhảy cẫng lên để biểu đạt niềm vui sướng trong lòng mình rồi.

Mẹ Tề khóc từ bệnh viện đến khi về nhà.

Trên đường về, Lý Quân Nhạc an ủi mẹ Tề hết lời, nhưng mà anh ta có nói gì thì mẹ Tề vẫn khóc lóc không ngừng.

“Tiểu Nhạc này, con đã khỏi bệnh hoàn toàn rồi, sau này có dự định gì không?” Cha Tề hỏi.

Lý Quân Nhạc tới thế giới này để làm Vua đầu bếp, còn chuyện làm thế nào, anh ta đã có dự tính rồi.

“Cha, mẹ, anh Cả, bằng tốt nghiệp trung học con còn không có, sợ là không dễ tìm được việc làm, cho nên con muốn học nấu ăn, tương lai trở thành đầu bếp. Con định ban đầu sẽ làm việc vặt ở tiệm gà nướng nhà chúng ta trước, chờ con khoẻ mạnh hoàn toàn rồi, con sẽ đi bái sư học nghệ.”

Lý Quân Nhạc vừa dứt lời, hệ thống đã tuyên bố nhiệm vụ đầu tiên trong đầu anh ta: “Giúp đỡ cửa hàng gà nướng nhà họ Tề nâng cao danh tiếng ở tỉnh thành, khi giá trị danh tiếng đạt tới bảy mươi, coi như hoàn thành nhiệm vụ, phần thưởng là năm mươi điểm tích luỹ.”

Lý Quân Nhạc vừa nói chuyện với người nhà họ Tề, vừa âm thầm hỏi thăm hệ thống: “Tiểu Thất, khi nào mới tính là giá trị danh tiếng đạt tới bảy mươi?”

Hệ thống dùng giọng nói máy móc trả lời: “Tất nhiên là hệ thống sẽ có cách tính toán của mình rồi.”

Lưu Đại Ngân vẫn luôn chú ý đến tình hình của nhà họ Tề, khi nghe được con trai út bị bệnh tim bẩm sinh của nhà họ Tề tự dưng khỏi hẳn, bà ấy biết, Lý Quân Nhạc đã tới rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 387: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (5)



Sau khi mơ thấy quyển sách này, về đến nhà Lưu Đại Ngân đã kể cho Lý Tam Thuận chồng mình nghe.

Lý Tam Thuận nghe xong, một lúc lâu sau mới mở miệng hỏi: “Đại Ngân, rốt cuộc hệ thống này là thứ gì vậy, nó thật sự có bản lĩnh lớn như vậy sao?”

Thật ra Lưu Đại Ngân cũng rất sợ, nếu như bảo bà ấy đấu với người khác, bà ấy sẽ không sợ chút nào. Nhưng hệ thống lại nhìn không thấy sờ không được, không chỉ lấy được đồ từ trong không gian, còn mê hoặc được tâm trí của người khác. Sao người bình thường như bà ấy có thể không sợ hãi?

Nhưng mà sợ hãi thì sợ hãi, bà ấy vẫn phải chiến đấu một trận ngươi c.h.ế.t ta sống với nó, bởi vì chỉ cần hệ thống còn ở đây, con trai bà ấy sẽ không thoát được số mệnh pháo hôi.

Vân Chi

“Tôi cũng không biết hệ thống là thứ gì, nhưng đúng là bản lĩnh của nó rất lớn.”

Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế, cẩn thận nghĩ lại nội dung quyển sách kia: “Thế giới chúng ta đang sống chỉ là thế giới cơ bn nhất, nên bản lĩnh của hệ thống vẫn chưa lớn lắm. Đợi khi Lý Quân Nhạc hoàn thành nhiệm vụ kiếm được điểm tích luỹ, hệ thống thăng cấp rồi, có chỉ cần giơ tay là có thể huỷ diệt cả một tinh cầu.”

“Chỗ chúng ta chỉ là thế giới bình thường nhất?” Lý Tam Thuận hỏi: “Đại Ngân, chẳng lẽ vẫn còn thế giới khác?”

Lưu Đại Ngân chỉ nới với Lý Tam Thuận về Lý Quân Nhạc và hệ thống, chưa nói đến thế giới khác.

“Vẫn còn thế giới khác như thế giới tinh tế, thế giới võ hiệp, thế giới tu tiên gì đó, tóm lại còn rất nhiều thế giới khác. Thế giới chúng ta đang sống là thế giới đầu tiên, cũng là thế giới bình thường nhất, phải kiếm đủ điểm tích luỹ ở thế giới này, Lý Quân Nhạc và hệ thống mới thăng cấp được. May mà thế giới này có hạn chế, rất nhiều công năng của hệ thống đều không phát huy được, hơn nữa Lý Quân Nhạc vẫn chưa có nhiều điểm tích luỹ, cũng chỉ lợi hại hơn người bình thường một chút thôi, chúng ta vẫn đối phó được.”

Lý Tam Thuận cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, rồi hỏi: “Đại Ngân, hay là chúng ta bảo con trai đóng cửa hàng gà nướng lại, không liên quan đến Lý Quân Nhạc kia nữa có được không? Hệ thống này, tôi cảm thấy nó thật sự rất lợi hại, người bình thường như chúng ta biết lấy gì ra để chống lại hệ thống nhìn không thấy sờ không được kia?”

Nếu như chỉ có một mình, Lý Tam Thuận sẽ không sợ, dù sao ông ấy cũng chỉ có một cái mạng. Nhưng ông ấy còn con trai con gái, cháu nội cháu ngoại, cộng tất cả lại là bao nhiêu chứ? Lý Tam Thuận thật sự không muốn đối đầu với hệ thống kia.

“Tam Thuận, cho dù chúng ta trốn tránh hệ thống kia kiểu gì, chỉ cần nó vẫn còn ở đây, gia đình chúng ta sẽ không đươc yên bình. Ông còn nhớ lần hai tên côn đồ vào nhà chúng ta trộm cướp không? Trốn tránh không có tác dụng. Tôi có dự cảm, dù chúng ta có nghỉ kinh doanh cửa hàng gà nướng, không đối đầu với hệ thống kia, tạm thời tránh được tai hoạ lần này, thì tương lai chắc chắn vẫn phải đối đầu với Lý Quân Nhạc. Đợi tới lúc đó, Lý Quân Nhạc đã hoàn thành nhiệm vụ, đã kiếm được nhiều điểm tích luỹ rồi, sẽ càng khó đối phó hơn.”

Giống như nghĩ tới điều gì đó, Lý Tam Thuận cắn răng nói: “Đại Ngân, bà nói xem…. Nếu tôi… Tôi xử cái tên Lý Quân Nhạc kia, như vậy có được không?”

Lưu Đại Ngân đã sống với Lý Tam Thuận nhiều năm như vậy, đương nhiên nghe ra được ý của Lý Tam Thuận.

Ông ấy định giải quyết Lý Quân Nhạc trước.

“Dù hệ thống kia có lợi hại hơn nữa, nó cũng phải bám vào cơ thể con người, đúng không? Nếu Lý Quân Nhạc c.h.ế.t rồi, vậy chẳng phải hệ thống kia sẽ không gây chuyện được nữa sao?”

Lý Tam Thuận tuân thủ pháp luật cả đời, nhưng đến khi già rồi, lại nghĩ ra biện pháp tiêu cực như vậy.

“Tam Thuận, làm thế sao được, chúng ta không thể g.i.ế.c người.”

Giết người là phạm pháp, huống chi hiện tại Lý Quân Nhạc vẫn chưa làm gì hết, nếu bọn họ làm như vậy thật, thì bọn họ có khác gì “Vai chính” thương tổn người khác vì lợi ích của mình trong những quyển sách kia.

“Ai, Đại Ngân, vừa rồi do tôi sốt ruột quá.” Lý Tam Thuận giơ tay lau mồ hôi một phen: “Đại Ngân, bà kể lại kỹ càng giấc mơ lần này cho tôi nghe lần nữa đi, để xem còn bỏ sót điều gì không, rồi chúng ta cùng nhau nghĩ cách đối phó với hệ thống và Lý Quân Nhạc.”

Lưu Đại Ngân kể lại kỹ càng giấc mơ của mình cho Lý Tam Thuận nghe, sau đó hai vợ chồng bắt đầu thuảo lận xem làm thế nào mới đánh bại được Lý Quân Nhạc đang khoác lớp vỏ bọc Tề Gia Nhạc kia.

“Tam Thuận, tôi nghĩ thế này, chúng ta tạm ngừng kinh doanh cửa hàng gà nướng của Lưu Trụ, để tránh đầu sóng ngọn gió trước đã. Còn máy quay phim tôi đã nhờ người đi mua rồi, đợi khi Lý Quân Nhạc tới gây sự, chúng ta sẽ quay lại tất cả việc này.”

“Quay lại? Không phải bà nói tạm ngừng kinh doanh của hàng gà nướng của Lưu Trụ à? Sao còn quay lại được?” Vừa hỏi xong, Lý Tam Thuận đã sửa lời: “Ý của bà là, khi Lý Quân Nhạc gây sự ở cửa hàng gà nướng khác, chúng ta quay lại tất cả?”

“Ừ, tôi nghĩ như vậy đấy.” Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Chúng ta không thể ngồi yên chờ chết, phải chủ động xuất kích. Còn cuộc thi đầu bếp mà Lý Quân Nhạc nhất định phải tham gia kia nữa, tôi muốn tài trợ cho cuộc thi ấy.”

“Chúng ta tài trợ sao? Vậy cũng được. Đại Ngân, bà nói xem chúng ta làm như vậy liệu có ổn không?”

Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân cúi đầu thương lượng với nhau, thỉnh thoảng cả hai lại gật đầu.

Bọn họ thương lượng xong đã là nửa đêm, tạm thời đã nghĩ ra được biện pháp đối phó với Lý Quân Nhạc và hệ thống rồi, hai vợ chồng cũng có lòng tin nhất định.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 388: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (6)



Khi biết Tề Gia Nhạc đã đổi thành Lý Quân Nhạc, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng lập tức bắt tay vào hành động.

Bước đầu tiên chính là: Lý Tam Thuận giả vờ bị ốm, giữ con trai ở bên chăm sóc, tạm thời ngừng kinh doanh cửa hàng gà nướng.

Ban đầu Lý Lưu Trụ không muốn tạm nghỉ, định thuê người trông cửa hàng gà nướng thay mình, nhưng thấy Lý Tam Thuận thở ngắn than dài cả ngày, Lý Lưu Trụ đành phải tạm thời đóng cửa.

Bước thứ hai, Lưu Đại Ngân tạm bỏ xuống tất cả công việc ở nhà máy, ngày nào cũng lái xe đi dạo quanh cửa hàng gà nướng nọ ở tỉnh thành.

Cửa hàng gà nướng này chính là cửa hàng gà nướng đầu tiên Lý Quân Nhạc ra tay, cửa hàng này bán gà nướng hoa quế, trong cửa hàng có một cái vại lớn, ai đến mua gà nướng chủ tiệm sẽ vớt ra một con từ trong vại, rồi chặt nhỏ, đóng gói, đưa cho khách hàng.

Lý Quân Nhạc dùng “Giấu giếm tai mắt” đổi được từ hệ thống, tranh thủ lúc chủ tiệm vớt gà nướng ra, đã ném một con chuột c.h.ế.t vào trong cái muôi vớt. Đợi khi nước hầm chảy hết, gà nướng và chuột c.h.ế.t lập tức lộ ra cùng với nhau. Lý Quân Nhạc lựa chọn thời gian đông khách hàng nhất, khi con chuột c.h.ế.t kia vừa lộ ra, tất cả khách hàng định mua gà nướng đều lui về phía sau một bước, thậm chí có người còn bịt mũi muốn nôn mửa. Danh dự của cửa hàng gà nướng này bị phá huỷ hoàn toàn, không lâu sau đã phải đóng cửa.

Lưu Đại Ngân từng nghĩ hay là trực tiếp bắt lấy Lý Quân Nhạc ngay tại chỗ? Nhưng mà sau khi bắt được thì ăn nói thế nào đây? Phải biết rằng, Lý Quân Nhạc đứng rất xa cái vại đựng gà nướng, căn bản không có khả năng bỏ con chuột c.h.ế.t vào trong cái muôi vớt gà.

Nếu nói là anh ta ném qua, vậy nhiều khách hàng như thế sao không ai nhìn thấy?

Cuối cùng bà ấy quyết định cứ quay lại cảnh này trước đã, sau này coi như chứng cứ để vặn ngã Lý Quân Nhạc.

Đi canh chừng vài hôm, cuối cùng Lưu Đại Ngân cũng nhìn thấy Lý Quân Nhạc đi từ bên kia tới, sau đó bước vào tiệm gà nướng.

Nhìn thấy Lý Quân Nhạc đã vào trong, Lưu Đại Ngân vội lái xe đến trước cửa tiệm, bật máy quay phim hướng về phía cửa hàng gà nướng. Sau đó Lưu Đại Ngân lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lý Tam Thuận.

Hai vợ chồng bọn họ đã thương lượng trước với nhau việc này rồi, Lưu Đại Ngân sẽ mở máy quay phim lên đặt trong xe, giả vờ như quên tắt đi, ngẫu nhiên quay được Lý Quân Nhạc làm chuyện xấu. Sau này Lưu Đại Ngân sẽ giả vờ nhớ tới mình có một chiếc máy quay phim, lúc mở ra xem những gì mình từng quay mới phát hiện ra cảnh tượng quỷ dị này.

Tiệm gà nướng hoa quế kia không lớn lắm, nhưng vị trí địa lý rất tốt, nằm trên một con đường rất phồn hoa, hơn nữa hiện tại còn là thời điểm lượng người qua lại đông đảo nhất, trong tiệm đã có bảy, tám khách hàng rồi.

Có khách tới mua gà nướng, chủ tiệm đang dùng muôi vớt gà nướng ra, Lý Quân Nhạc đứng bên ngoài đám đông, tay khẽ cử động, giống như vừa ném ra thứ gì đó.

Chắc chắn anh ta vừa ném ra con chuột c.h.ế.t kia! Lưu Đại Ngân thầm nghĩ. Nhưng mà trong mắt Lưu Đại Ngân lại chỉ nhìn thấy tay anh ta khẽ động một cái, trong tay không hề có bất cứ thứ gì.

Máy quay phim đặt trong ô tô của Lưu Đại Ngân chĩa thẳng về phía Lý Quân Nhạc, quay lại tất cả hành vi anh ta đã làm.

Rất nhanh, đã có tiếng xôn xao truyền đến từ trong tiệm gà nướng. Có người hô to: “Sao trong gà nướng nhà chị lại có một con chuột c.h.ế.t thế này? Oẹ!”

Hai cô gái định mua gà nướng lập tức chạy ra khỏi cửa tiệm, vịn vào cây ngô đồng bên đường bắt đầu nôn khan.

“Không… Không… Gà nướng nhà tôi thật sự rất sạch sẽ, tôi cũng không biết vì sao lại có con chuột c.h.ế.t bên trong…” Chủ tiệm tưởng giải thích.

“Mọi người nghe tôi nói đã, tôi…”

Có người cất cao giọng, hô: “Chị không biết vì sao lại có con chuột c.h.ế.t trong này ư? Vậy nó chui vào bằng cách nào? Trước kia tôi từng mua gà nướng của nhà chị rất nhiều lần rồi, bây giờ nghĩ lại… Oẹ!”

Lúc này có rất nhiều người qua lại trên đường phố, thấy tiệm gà nướng ầm ĩ như vậy, rất nhiều người đều vây tới xem náo nhiệt.

Qua tiếng nói chuyện của người xung quanh, rất nhanh tất cả đều đã biết chuyện trong cái vại hầm gà nướng của nhà này có một con chuột chết.

Lưu Đại Ngân cũng giả vờ xuống khỏi xe xem náo nhiệt, lúc bà ấy chen vào bên trong, chủ tiệm đã ném con chuột c.h.ế.t kia đi rồi.

Có hai khách hàng vừa mua gà nướng xong thì xảy ra chuyện như vậy, lúc này đang cãi nhau với chủ tiệm đòi trả lại tiền.

Mặt chủ tiệm như đưa đám, không biết vì tức giận hay vì hoảng sợ mà sắc mặt rất trắng: “Tôi thật sự không biết vì sao lại có con chuột bên trong.”

“Chị có biết hay không, không quan trọng. Nói chung tôi muốn trả lại tiền. Trong cái vại đựng gà nướng nhà chị có một con chuột c.h.ế.t như vậy, ai dám ăn gà nướng nhà chị nữa chứ? Chỉ nghĩ đến thôi, tôi đã buồn nôn ròi. Mau trả lại tiền cho tôi.”

“Đúng đấy, mau trả lại tiền đi! Trước kia tôi từng mua gà nướng nhà chị rất nhiều lần, nghĩ lại thôi cũng buồn nôn rồi! Mau trả lại tiền đi.”

Lúc này Lưu Đại Ngân đã chen vào hàng trong cùng, bà ấy nói: “Có thể nào là do ai đó vừa ném con chuột c.h.ế.t này vào không?”

Người vây xem lập tức mồm năm miệng mười nói: “Sao có thể, chúng tôi đứng ngay đây, không hề nhìn thấy có ai ném con chuột c.h.ế.t này vào.”

“Đúng đấy, nhiều người ở đây như vậy, nhiều đôi mắt đang nhìn như vậy, nếu có ai ném con chuột c.h.ế.t này vào trong vại đựng gà nướng, thì sao chúng tôi lại không nhìn thấy?”

“Chắc chắn là do cửa hàng này không đủ tiêu chuẩn về vệ sinh an toàn thực phẩm, mới có chuột chạy vào, rồi rơi vào vại gà nướng…”

Người kia chưa nói hết câu đã che miệng nôn mửa.

“Không đúng.” Lưu Đại Ngân nói: “Nếu thật sự có con chuột chui vào khi gà nướng chưa hầm xong thì sao con chuột kia không bị hầm nát ra? Mọi người còn nhớ con chuột c.h.ế.t vừa rồi trông thế nào không? Vẫn hoàn chỉnh chứ?”

“Chị gái, chị đừng nói nữa, chị càng nói tôi càng cảm thấy ghê tởm.” Một người phụ nữ trung niên đang xách giỏ đồ ăn nói: “Không quan tâm nguyên do vì sao, tóm lại là có chuột c.h.ế.t trong vại gà nướng của cửa hàng này, về sau ai còn dám mua gà nướng ở đây nữa chứ.”

Đối phương nói rất đúng, sau lần này thanh danh của cửa hàng gà nướng hoa quế coi như hỏng hẳn rồi. không quan tâm con chuột kia tự mình chạy vào hay bị người khác ném vào, tóm lại về sau sẽ không còn ai tới cửa hàng này mua gà nướng nữa.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân quay đầu lại theo bản năng, đã không còn bóng dáng Lý Quân Nhạc đâu nữa.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 389: Pháo Hôi trong truyện hệ thống (7)



Lưu Đại Ngân cầm máy quay phim về nhà, vừa vào cửa Lý Tam Thuận đã sốt sắng chạy tới: “Đại Ngân?”

Lưu Đại Ngân gật đầu với ông ấy, chỉ vào máy quay phim trong tay nói: “Xong cả rồi.

Lý Tam Thuận thở dài: “Hy vọng tất cả đều thuận lợi.”

Lưu Đại Ngân đỡ lấy ông ấy, hiện tại ông ấy đang là bệnh nhân đó: “Chắc chắn sẽ thuận thợi. Chắc chắn chúng ta sẽ đánh bại được hệ thống và Lý Quân Nhạc.”

Lý Lưu Trụ đang ở trong bếp hầm canh cho Lý Tam Thuận, thấy mẹ mình đã về, anh ta vội vàng chạy ra khỏi phòng bếp, tố cáo: “Mẹ, mẹ về rồi à? Mẹ quản cha con đi, bác sĩ đã dặn cha phải ăn ít dầu, ít muối, ít đường rồi, thế mà cha con còn đòi ăn dưa muối, con muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được. Khi mẹ ở nhà, cha con nghe lời mẹ. Khi mẹ không ở nhà, cha con lại quên hết lời bác sĩ dặn.”

Bị con trai tố cáo trước mặt vợ mình, Lý Tam Thuận vội chuyển chủ đề: “Lưu Trụ, canh hầm xong chưa? Mau múc cho cha một bát, nhớ múc nhiều chút nhé. Canh kia cha ăn như uống nước vậy, coi như đồ giải khát.”

Lý Lưu Trụ đi múc canh, Lưu Đại Ngân đỡ Lý Tam Thuận ngồi xuống ghế sô pha. Ông ấy cúi đầu, nhỏ giọng nói với vợ mình: “Đại Ngân, tôi giả vờ ốm, cái này không được ăn, cái kia không được ăn, còn không được làm gì, xương cốt trên người tôi sắp rỉ sét cả rồi.”

Lưu Đại Ngân lén lút véo chồng mình một cái: “Ông còn không biết xấu hổ mà nói, bác sĩ đã dặn rồi, ông bị cao huyết áp, nên ăn ít gia vị thôi, thế mà ông còn lén ăn vụng dưa muối sau lưng tôi. Ông sợ sức khoẻ của mình quá tốt đúng không? Tôi nói cho ông biết, ông còn dám lén lút ăn vụng sau lưng tôi, tôi sẽ không tha cho ông đâu.”

Lý Tam Thuận vội vàng xua tay, nói: “Tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa. Sau này bác sĩ nói gì, tôi sẽ nghe hết, không dám làm trái ý bà, làm trái ý bác sĩ nữa.”

“Làm trái ý tôi là sao hả? Làm trái ý bác sĩ là tự hại sức khoẻ của ông đó!” Lưu Đại Ngân lườm chồng mình một cái, hỏi lại: “Sau này ông còn dám không nghe lời bác sĩ không?”

“Không dám, không dám.”

Chuyện ăn vụng đã bị Lưu Đại Ngân phát hiện, sau này sao ông ấy dám chứ.

Lý Lưu Trụ bưng một bát canh đi tới. Mắt, mũi, miệng Lý Tam Thuận đều nhăn tít lại, ông ấy lầm bầm: “Canh này khó uống quá, không biết sao lắm người thích hầm canh này như vậy nhỉ?”

“Vừa rồi ai nói, ăn canh này như uống nước? Sao bây giờ lại chê nó khó ăn rồi?” Lưu Đại Ngân cười ông ấy.

“Vừa rồi tôi chỉ thuận miệng nói vậy thôi, chứ canh này thật sự không ngon chút nào, không ngọt không mặn cũng không thớm, chẳng ngon gì hết.”

Tuy nói thầm như thế, cuối cùng Lý Tam Thuận vẫn ăn hết sạch bát canh kia.

“Cha, đây là canh bồi bổ sức khoẻ bác sĩ chỉ cách nấu, nói là mấy loại canh này tốt cho sức khoẻ của cha, cha ăn nhiều chút còn tốt hơn uống thuốc đấy.”

“Vậy cha uống thuốc còn hơn.” Lý Tam Thuận oán giận: “Thuốc viên bỏ vào miệng thêm ngụm nước nữa là xong rồi, canh này tận một bát đầy như vậy.”

Người già tính tình như trẻ con, lần này Lý Tam Thuận giả vờ ốm, thế mà cũng có vài phần “Tính trẻ con” thật.

Lưu Đại Ngân vỗ ông ấy một cái: “Nói gì thế? Thuốc đều có ba phần độc, huống chi là thuốc tây, bớt được bao nhiêu thì bớt bấy nhiêu đi. Ông không đọc tờ hướng dẫn sử dụng trong mấy hộp thuốc, tờ nào cũng viết uống thuốc lâu ngày sẽ ảnh hưởng đến chức năng gan thận đấy, ăn mấy thứ canh bổ này vẫn tốt hơn mà, hơn nữa, tôi thấy mùi hương cũng rất thơm, sao lại khó ăn chứ?”

Lý Tam Thuận lẩm bẩm: “Sao lại không khó ăn? Ngày nào bà cũng ăn nó là biết nó có khó ăn hay không...”

Lý Lưu Trụ ngồi bên cạnh nghe cha mẹ đấu võ mồm, trong lòng có chút hâm mộ mơ hồ. Cha mẹ anh ta đã sống với nhau cả đời rồi, trong ấn tượng của anh ta, hai người vẫn luôn yêu thương nhau, rất ít khi tranh cãi. Khi mình già rồi, sợ là… Anh ta không dám nghĩ tiếp nữa.

Vân Chi

“Cha, mẹ, con muốn mở lại cửa hàng gà nướng.”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận liếc nhau, Lý Tam Thuận vội vàng nói: “Lưu Trụ, mẹ con bận nhiều việc, thường xuyên không ở nhà, sức khoẻ của cha không được tốt nên muốn có người ở nhà trò chuyện với cha, con ở nhà với cha đi.”

Nghe những lời tình ý chân thành này, cộng thêm đôi mắt đã rưng rưng của Lý Tam Thuận, sao Lý Lưu Trụ từ chối nổi. Anh ta vội vàng nói: “Cha, con không mở lại cửa hàng nữa, con ở nhà với cha, cha đừng khó chịu.”

“Lưu Trụ, thế này nhé, đợi cha con khoẻ lại rồi, cửa hàng gà nướng của con tổn thất bao nhiêu, mẹ bù lại hết.” Lưu Đại Ngân nói.

“Mẹ, không cần đâu.” Lý Lưu Trụ vội vàng xua tay: “Làm gì có chuyện con trai chăm sóc cha mẹ còn đòi tiền, con mà lấy tiền thì con khác nào súc vật. Cha mẹ nghỉ ngơi đi, con đi rửa bát.”

Con trai đi khỏi, Lý Tam Thuận vội nói: “Đại Ngân, chúng ta lên lầu đi.”

Lưu Đại Ngân “ừ” một tiếng, cầm theo máy quay phim đi lên lầu.

Sau khi khoá kỹ cửa, hai người mới bật máy quay phim lên, chiếu lại hình ảnh mình quay được.
 
Back
Top Bottom