Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,309
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AJFCJaXpUSfHBr4RKhgIQqwNQMykcHTtQFsY03_vJ8J7RwVdeJ3eQm6VeUTu4xjsJVxcBCHDJG-ESYK0F78CvNuqmNb-iNcsAupIeW19QvLXzRJy7Oh7uYGie_Fw9LHY_MQpPmIl3d0gC0W9PV6EV1lk3dTn=w215-h322-s-no

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Tác giả: Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Cung Đấu, Nữ Cường, Điền Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả Tiết Định Ngạc Gia Lí Đích Miêu - Mỗi cuốn tiểu thuyết luôn có một nữ phụ trung niên ích kỷ, tính toán chi li, tham tài hám lợi, đanh đá hung hãn, thấy lợi quên nghĩa…

Lưu Đại Ngân chính là người như vậy, mãi cho tới một ngày một giấc mơ, bà ấy mới phát hiện ra mình là mẹ chồng ác độc trong một quyển sách, con dâu bà ấy là nữ chính xinh đẹp lương thiện.

Nữ chính lương thiện đến mức, vì em trai vào đại học, thậm chí còn trộm tiền phẫu thuật của con trai cho người ta.

Mùa đông khắc nghiệt, cháu trai nhỏ bà ấy yêu thương chết trên giường bệnh, bà ấy sống sờ sờ bị tức chết, chồng bà ấy tâm trạng buồn bực bệnh không dậy nổi, không lâu sau cũng qua đời. Con trai bị đả kích, đầu óc xảy ra vấn đề, cả ngày ngơ ngẩn, cháu trai lớn không ai quản giáo, sau khi lớn lên trở thành lưu manh.

Lưu Đại Ngân:… Con dâu lương thiện như vậy ai thích thì lấy đi!

Tiễn nữ chính đi rồi, Lưu Đại Ngân sắn tay áo, chuẩn bị dẫn theo cả nhà làm giàu! Chỉ là làm giàu trong niên đại này không dễ dàng!

Rất lâu về sau, nữ chính trong nguyên văn nhìn mẹ chồng trước đã trở thành phú bà gia tài bạc tỉ, ung dung phú quý, giống như còn trẻ hơn mình vài tuổi, trong lòng hối hận không thôi.

Tag: Nữ xứng, vả mặt, làm giàu.

Một câu tóm tắt: Nhật ký nghịch tập của nữ phụ trung niên​
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 1: 1: Mẹ Chồng Ác Độc Trong Niên Đại Văn 1



Một chiếc xe bò lắc lư từ đằng xa đi tới.

Xe bò kẽo kẹt không ngừng, mặt trời chói lọi, người phụ nữ ngồi trên xe không nhịn được gật gù, hóa ra là sắp ngủ rồi.

Chuyện này cũng rất bình thường, thời tiết ấm áp như vậy cộng thêm ánh nắng chiếu lên người, xe bò lại lắc lư qua lại như ru ngủ, người phụ nữ kia phải dậy sớm đi họp chợ không buồn ngủ mới là lạ.

Người phụ nữ ấy tên Lưu Đại Ngân, trời còn chưa sáng bà ấy đã dậy thu dọn đồ đạc, bây giờ ngồi dưới nắng mặt trời ấm áp như vậy, đã mơ màng sắp ngủ.

Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, Lưu Đại Ngân mơ một giấc mơ kỳ lạ.

Trong mơ, bà ấy đi vào một căn nhà không lớn, trong phòng không có gì cả chỉ có một quyển sách bìa da màu xanh lam.

Tên sách là “Niên đại hồn nhiên”, nói về một đôi nam nữ trẻ tuổi phải trải qua nhiều khúc chiết, cuối cùng mới hạnh phúc bên nhau.

Nữ chính tên Giang An Ni, là một cô gái xinh đẹp lương thiện, sau khi cha qua đời, vì gia đình, cô ấy chia tay người yêu mình là Hàn Đông Thanh, gả cho Lý Lưu Trụ cùng thôn.

Tuy rằng Lý Lưu Trụ đối xử với cô ấy rất tốt, nhưng Lý Lưu Trụ chỉ tốt nghiệp tiểu học, ở cùng Giang An Ni tốt nghiệp cấp hai căn bản không có tiếng nói chung.

Hơn nữa mẹ của Lý Lưu Trụ cũng chính là Lưu Đại Ngân luôn nhìn cô ấy không vừa mắt, bới lông tìm vết khắp nơi, cuộc sống của Giang An Ni vô cùng thống khổ.

Bởi vì lấy tiền trong nhà cho em trai Giang Văn Chung nộp học phí đại học, Lý Lưu Trụ hung hăng đánh Giang An Ni một trận, chuyện này khiến Giang An Ni lạnh lòng với Lý Lưu Trụ, sinh ra ý tưởng ly hôn.

Nhưng vì con, cuối cùng cô ấy vẫn nhịn.

Có điều người nhà họ Lý được một tấc lại muốn lấn một thướng, con trai cả Lý Khai Nguyên cũng ghi hận trong lòng chuyện cô ta lấy tiền của nhà họ Lý cho em trai mình dùng, nhân lúc em trai cô ta ngủ, dùng gạch hung hăng đập gãy tay đối phương.

Em trai cô ta học chuyên ngành điều khiển máy móc, tay bị thương, không cách nào tiếp tục học đại học, đành phải xin nghỉ,Sau khi thôi học, em trai trở nên suy sút, tay còn bị tật không làm được việc nặng, chỉ có thể làm giáo viên dạy thay trong thôn, đời này xem như đã bị huỷ hoại.

Giang An Ni hoàn toàn thất vọng về người nhà họ Lý, dưới sự giúp đỡ của mối tình đầu Hàn Đông Thanh, đã ly hôn Lý Lưu Trụ.

Sau khi ly hôn, được Hàn Đông Thanh giúp đỡ, cô ta lên tỉnh thành làm việc, còn thi đỗ đại học truyền hình, tốt nghiệp xong trở thành nhà thiết kế của công ty quốc doanh, cuối cùng người có tình cũng đến được với nhau.

Dù Lưu Đại Ngân chưa từng đi học, không hề biết chữ, bà ấy vẫn xem hiểu quyển sách này.

Người và chuyện trên sách viết đều rất quen thuộc, bà ấy còn không phải là “Mẹ chồng trước ác độc” của nữ chính kia sao?Phi, Giang An Ni thương em trai không có tiền vào đại học, sao không thương con trai út nhà mình chết trên giường bệnh?Học phí Giang An Ni cho em trai cô ta chính là tiền phẫu thuật của con trai út, là tiền cứu mạng đó!Con trai út của Giang An Ni tên Lý Khai Lâm, vừa sinh ra sức khỏe đã không tốt, sau khi đến bệnh viện kiểm tra mới biết, hóa ra tim có vấn đề, bác sĩ nói, chỉ cần phẫu thuật, là có thể trưởng thành giống người bình thường.

Cắn răng tích cóp bao năm, cộng thêm vất vả vay mượn khắp nơi nhà họ Lý mới tích cóp đủ tiền phẫu thuật, lại bị nữ chính “Xinh đẹp lương thiện” cho “Mượn” như vậy…Trong sách viết, chính vào hôm nay, Lưu Đại Ngân lên thị trấn họp chợ bán đi mười quả trứng gà mới tích cóp được, Lý Lưu Trụ ở nhà thu dọn hành lý cần thiết buổi chiều sẽ lên tỉnh thành.

Vì an toàn, anh ta đi tìm Giang An Ni lấy tiền, định khâu vào trong áo.

Nhưng Giang An Ni lại lấy không ra, sau khi bị Lý Lưu Trụ truy vấn liên hồi, cô ta mới không cẩn thận nói ra sự thật.

Lý Lưu Trụ khó thở, đó chính là tiền phẫu thuật của con trai, là tiền cứu mạng, vậy mà Giang An Ni không thương lượng với hắn một tiếng đã cho người ta mượn.

Trong cơn giận dữ, Lý Lưu Trụ hung hăng đánh Giang An Ni một trận, Giang An Ni lập tức khóc lóc chạy về nhà mẹ đẻ.

Mẹ Giang nghe xong chuyện, đầu tiên không phải nghĩ nên làm thế nào để trả lại tiền cho cháu ngoại chữa bệnh, ngược lại lo lắng người nhà họ Lý chạy đến tỉnh thành đòi tiền con trai mình.

Khi con trai đi, có nói với bà ấy ngày nộp học phí, chính vào ngày kia.

Nếu người nhà họ Lý đến tỉnh thành làm loạn, đòi lại tiền, con trai bà ta còn học đại học thế nào?Con trai không vào được đại học, không phải chậm trễ tiền đồ sao?Mẹ Giang nhanh chóng phân tích “Quan hệ lợi hại” với con gái, dặn cô ta lát nữa nhìn thấy người nhà họ Lý, không bao giờ được thừa nhận đã đưa tiền cho em trai.

Bà ta nghĩ trái lo phải, rốt cuộc phải làm thế nào mới ngăn cản được người nhà họ Lý tới tỉnh thành đòi tiền con trai mình… Cuối cùng cũng có biện pháp.

Mẹ Giang bảo con gái về nhà họ Lý trước, bà ta lên đồn công an trên thị trấn báo án, nói con gái bà ta sắp bị con rể đánh chết.

Tính mạng lớn hơn trời, rất nhanh cảnh sát đã đến nhà họ Lý.

Khi cảnh sát đến nơi, Giang An Ni đang ôm hai đứa nhỏ trốn trong bếp khóc, Lý Lưu Trụ với vẻ mặt đáng sợ đứng ngoài sân, miệng còn hùng hùng hổ hổ.

Ai đúng ai sai, liếc mắt một cái đã xem hiểu.

Mẹ Giang đại náo một trận ở nhà họ Lý, Giang An Ni không nói gì cả, chỉ cúi đầu khóc, mười phần giống cô vợ nhỏ bị bắt nạt.

Cuối cùng Lý Lưu Trụ bị cảnh sát bắt đi.

.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 2: 2: Mẹ Chồng Ác Độc Trong Niên Đại Văn 2



Khi Lý Lưu Trụ bị bắt, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân đều không ở nhà, đợi bọn họ về, Lý Lưu Trụ đã bị nhốt vào đồn công an rồi, còn cấm thăm hỏi.

Lý Đại Ngân và Lý Tam Thuận không gặp được con trai, tất nhiên không biết vì sao hai người cãi nhau, càng không biết tiền cứu mạng của cháu trai đã không còn.

Đợi nhà họ Lý biết hướng đi của tiền, tới tìm nhà họ Giang lý luận, mẹ Giang lại đáp trả hùng hồn đầy lý lẽ, nói một năm sau có thể trả lại hết tiền, tuyệt đối không chậm trễ cháu ngoại chữa bệnh.

Nhưng cháu trai nhỏ nhà họ Lý không thể chờ đến một năm sau, mùa đông bị cảm một trận, khiến bệnh tình nặng thêm, đợi nhà họ Lý vất vả vay mượn thêm được mấy chục đồng mang tới bệnh viện tỉnh, bác sĩ lại lắc đầu nói một câu, đã muộn!Người nhà họ Lý không chịu nổi đả kích này, Lưu Đại Ngân đang sống sờ sờ bị tức chết, Lý Tam Thuận chồng của Lưu Đại Ngân, tâm trạng buồn bực, bệnh không dậy nổi, cũng qua đời không lâu sau đó, con trai Lý Lưu Trụ không chịu nổi đả kích, đầu óc xảy ra vấn đề, cả ngày mơ màng hồ đồ, cháu trai cả Lý Khai Nguyên không ai quản giáo, trở thành lưu manh.

Còn cuộc sống của nữ chính “Xinh đẹp lương thiện” lại rất hạnh phúc, sau này sinh được một đôi long phượng thai thông minh đáng yêu.

Lưu Đại Ngân đang ngủ ngon lành bị chọc giận bừng tỉnh.

Con mẹ nó lương với chả thiện, thiện lương sẽ cho người khác mượn tiền cứu mạng của con trai ruột sao?Sáu giờ sáng, ánh mặt trời chiếu khắp nơi.

Giang Văn Chung đã dậy từ lâu, nằm trên giường thêm một lát anh ta mới rời giường.

Đại học công nghiệp tỉnh B là một trường đại học có lịch sử lâu đời, được xây dựng đã hơn năm mươi năm, là một trong số trường đại học công nghiệp sớm nhất trong cả nước, rất có danh tiếng.

Giang Văn Chung có thể thi đỗ trường đại học này, chứng minh anh ta thật sự có thực lực.

Sau khi tan học buổi sáng, trên đường về ký túc xá Giang Văn Chung gặp Lão Lục ngay trước cửa: “Lão Ngũ, cậu về rồi à, có người tìm cậu đó, đang ở phòng quản lý ký túc.

”Giang Văn Chung không có thân thích nào ở tỉnh thành, ai đến tìm anh ta nhỉ?Mang theo nghi vấn, Giang Văn Chung vào ký túc xá, sau đó gặp được ba người Lưu Đại Ngân đang chờ mình ở đó.

Sao người nhà họ Lý lại tới nơi này? Bọn họ tới tỉnh thành tìm mình làm gì? Chẳng lẽ bọn họ đã biết……Trên mặt Giang Văn Chung lộ vẻ hoảng loạn.

Có điều rất nhanh anh ta đã trấn tĩnh lại, nụ cười trên mặt vẫn trước sau như một, nhanh chân bước tới chỗ ba người: “Bác trai, bác gái, chị hai, sao mọi người lại tới đây? Tìm cháu có việc gì sao?”Lưu Đại Ngân vẫn luôn để ý đến Giang Văn Chung, tất nhiên là thấy được sắc mặt anh ta thay đổi.

Đến tận lúc này, trong lòng bà ấy mới hoàn toàn tin tưởng, hóa ra những gì “Quyển sách kia” viết đều là sự thật.

Tiền thật sự ở trong tay Giang Văn Chung.

Đầu tiên Lý Đại Ngân cực hận, lại nghĩ mà sợ, nếu không phải bà mơ thấy giấc mơ kia, bây giờ chắc chắn bản thân đang ngồi nhà sốt ruột, sao có thể nghĩ tới chuyện tiền cứu mạng cháu trai đã không cánh mà bay?Hôm nay Giang Văn Chung phải nộp học phí, nộp rồi dù đến tìm đối phương, cũng không lấy lại được.

Nghĩ tới hậu quả của việc không có tiền, trời nóng như vậy mà Lưu Đại Ngân lại rùng mình một cái.

Giang Văn Chung cười rất thân thiết, giống như ba người nhà họ Lý rất thân với anh ta vậy!Trên mặt Lưu Đại Ngân lại không chút biểu cảm: “Chúng tôi tới tìm cậu, tất nhiên là có việc rồi, nếu không chúng tôi tới tỉnh thành làm gì? Nhiều tiền quá mua vé tàu hỏa đi chơi sao? Hay nhàn quá cố ý chạy tới tìm cậu tiêu khiển.

Văn Chung này, vì sao chúng tôi tới, cậu thật sự không biết sao?”Lưu Đại Ngân không có tâm trạng nào nói lời vô nghĩa với anh ta, càng không có thời gian công sức khách sáo qua lại, hư tình giả ý.

Trên xe bò mơ một giấc mơ như vậy, khiến lòng Lưu Đại Ngân không yên ổn, nhanh chóng bảo Lý Tam Thuận chồng mình mau mau đánh xe bò về nhà.

Nhưng xe bò có thể nhanh đến đâu, đợi bọn họ về đến nhà, con trai Lý Lưu Trụ đã bị công an thị trấn bắt đi rồi.

Trưởng thôn và mấy vị trưởng bối đang ở nhà bọn họ khuyên giải Giang An Ni khóc đầy mặt là nước mắt!Mẹ Giang nhìn thấy Lưu Đại Ngân, lập tức xông lên, lời nói kẹp đao giấu kiếm đâm chọc một phen.

Lưu Đại Ngân không để ý đến bà ta, trực tiếp hỏi Giang An Ni nguyên nhân cãi nhau.

Giang An Ni khóc sưng mắt, mở miệng: “Lưu Trụ hỏi tiền con, con tìm lại không thấy tiền, lo lắng ngã ngửa ra đất.

Lưu Trụ giận con không bảo quản tốt, nên động tay với con.

”Mẹ Giang kêu lên: “Tiền bị trộm mất, con gái tôi không đau lòng sao? Bà nhìn con trai tốt của bà xem, ra tay nặng như vậy, nó còn xứng là đàn ông không?”Lưu Đại Ngân nhìn chằm chằm vào Giang An Ni hỏi: “Tiền thật sự bị trộm?”Giang An Ni lập tức thề thốt, tiền không thấy đâu chắc chắn là bị kẻ trộm trộm mất.

Lưu Đại Ngân nhớ kỹ lời con dâu nói, tiền thật sự bị trộm, bà ấy phải đi tìm kẻ trộm kia, lấy tiền về mới được.

Lưu Đại Ngân nhanh chóng đưa ra quyết định, lên tỉnh thành với chồng Lý Tam Thuận và con gái thứ hai Lý Liên Hoa, tìm Giang Văn Chung đòi tiền.

Vé tàu hỏa bọn họ đã mua từ trước, vốn dĩ định hôm nay đưa cháu trai nhỏ lên tỉnh thành.

Không ngờ cháu trai không đi được, bọn họ phải tới tỉnh thành tìm Giang Văn Chung trước.

Ý cười trên mặt Giang Văn Chung cứng lại, nhưng rất nhanh đã khôi phục: “Bác gái, cháu thật sự không biết vì sao mọi người lại tới đây.

Cháu đâu phải con giun trong bụng mọi người, sao có thể biết mọi người tìm cháu vì chuyện gì.

”.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 3: 3: Mẹ Chồng Ác Độc Trong Niên Đại Văn 3



Giang Văn Chung đi về phía trước hai bước, đẩy người nhà họ Lý vào trong góc, che chắn ánh mắt người khác.

Thấy Giang Văn Chung đi đến trước mặt, Lý Tam Thuận mở miệng: “Văn Chung, cháu có thể trả lại tiền cho nhà bác không? Chị gái cháu nói…”Nụ cười trên mặt Giang Văn Chung lập tức không duy trì được.

Anh ta cất cao giọng: “Bác trai, cháu biết bác cần dùng tiền gấp, nhưng tiền của cháu còn phải nộp học phí, thật sự không còn dư tiền cho bác.

”Lúc này đúng thời điểm ăn trưa, không ít sinh viên cầm hộp cơm xuống lầu, một câu này của Giang Văn Chung khiến rất nhiều người dừng lại xem náo nhiệt.

Giang Văn Chung mặc áo sơ mi trắng quần đen, văn nhã tuấn tú, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ xen chút ẩn nhẫn.

Vốn dĩ Giang Văn Chung định lừa người nhà họ Lý ra về trước, không ngờ, bọn họ đã biết chuyện chị gái lấy tiền đưa cho mình…Việc này không thể giải quyết trong hòa bình rồi, anh ta biết rõ Lưu Đại Ngân mẹ chồng của chị gái mình là người đanh đá cỡ nào.

Kế sách duy nhất, là đánh đòn phủ đầu.

Nơi này là tỉnh thành, không phải trong thôn, không phải địa bàn nhà họ Lý, dù Lưu Đại Ngân có đanh đá hơn nữa, chỉ sợ cũng không có đất dụng võ.

Chỉ cần anh ta cắn chết không thừa nhận cầm tiền chị gái đưa, người nhà họ Lý có thể có biện pháp nào? Chẳng lẽ trên tiền của bọn họ còn có ký hiệu sao?Giang Văn Chung cúi đầu, khóe miệng hơi cong lên, nở nụ cười đắc ý.

Hừ, một đám chân đất biết được mấy chữ to, còn muốn đấu với sinh viên sao?Nghĩ hay thật đấy.

Ba người nhà họ Lý đứng đối diện, mặc quần áo dài rộng cũ nát, khe rãnh tung hoành trên mặt hai vợ chồng trung niên kia, là hình tượng nông dân nghèo khổ điển hình trong thời đại này.

So sánh hai bên, cao thấp lập tức phân rõ.

Sinh viên đứng xem náo nhiệt xung quanh, đều đứng về phía Giang Văn Chung theo bản năng, nghe thấy ba người kia đến để đòi tiền Giang Văn Chung, còn là tiền học phí, đều trợn mắt oán giận nhìn ba người.

“Các người quá đáng thật đấy, ngay cả học phí của bạn học này cũng để ý.

”“Đúng thế, các người còn là bác trai bác gái của bạn ấy, bạn ấy vất vả lắm mới thi đỗ đại học, các người không chúc mừng thì thôi, vậy mà còn đuổi tới nơi này đòi tiền học phí của người ta, quá không hiểu chuyện rồi!”“Các người có biết để thi đỗ đại học, bạn ấy đã phải vất vả thế nào không? Vậy mà các người lại có ý đồ với học phí của bạn ấy.

”“Bạn học này đáng thương quá, vô phúc mới có thân thích như vậy.

”“Tôi thi đỗ đại học, cả nhà đều vui mừng không chịu nổi.

Đúng là không ngờ, còn có thân thích có ý đồ xấu với học phí của người ta.

”……Người xung quanh nói chuyện như sóng biển ập đến, khiến mặt già của Lý Tam Thuận đỏ lên: “Văn Chung, chị gái cháu…”Giang Văn Chung lập tức ngẩng đầu, ngắt lời Lý Tam Thuận: “Chị gái cháu làm sao? Hai bác đừng trút giận lên người chị ấy.

Số tiền kia là tiền học phí của cháu, cháu không thể cho hai bác, hai bác về đi.

Trước khi chết nguyện vọng lớn nhất của cha cháu chính là cháu có thể vào đại học, cháu đưa tiền cho hai bác, chẳng phải là bất hiếu sao?”Giang Văn Chung rũ mắt xuống, có nước mắt chảy ra từ khóe mắt, giống như vo cùng thương tâm.

Người chung quanh càng tức giận hơn, chỉ vài câu ngắn ngủn, Giang Văn Chung đã khiến mọi người tưởng tượng ra câu chuyện, một cậu sinh viên mất cha, sống nương tựa lẫn nhau với chị gái, kết quả gặp phải người nhà cực phẩm, bị bắt nạt đủ điều…“Các người là ai? Nếu không lấy được tiền sẽ tra tấn chị gái của bạn học này đúng không? Các người có còn nhân tính không thế?”“Đúng vậy, bắt nạt hai kẻ cô nhi mất cha có bản lĩnh gì, giỏi thì tự mình kiếm tiền đi.

”“Nơi này là tỉnh thành, không phải nơi không quy không củ chỗ các người, nếu các người dám gây chuyện ở chỗ này, tôi sẽ đi báo cảnh sát.

”……“Bạn học này, xin cậu đừng báo cảnh sát, dù sao bọn họ cũng là người thân của tôi.

” Giang Văn Chung ngẩng đầu nói với người nọ.

Sau đó anh ta lại quay sang nói với ba người nhà họ Lý: “Bác trai, bác gái, chị Hai, ba người tới tỉnh thành sớm như vậy, chắc chắn vẫn chưa ăn cơm nhỉ? Cháu dẫn mọi người đi ăn gì đó trước nhé?”Bạn học này tốt biết mấy, bị người lớn trong nhà tính kế tiền học phí, còn quan tâm người ta đã ăn cơm hay chưa…Thật ra Giang Văn Chung nghĩ thế nào, chỉ mình anh ta biết.

Anh ta sợ để người nhà họ Lý ở lại chỗ này, bọn họ lại nói ra lời gì đó không nên nói, lưu lại ấn tượng không tốt trước mặt bạn học.

Đúng lúc ấy, một cậu nam sinh vóc người cao lớn duỗi tay rẽ đám đông ra bước vào, vừa tới đã ôm lấy bả vai Giang Văn Chung, vẻ mặt bất thiện nhìn ba người nhà họ Lý: “Lão Ngũ đừng sợ, có chuyện gì cứ nói với anh Ba, anh Ba ra mặt thay cậu.

”Đến tận lúc này Lưu Đại Ngân vẫn chưa nói gì cả, chỉ lẳng lặng nhìn Giang Văn Chung diễn kịch.

Trước cổng trường đại học, Lý Tam Thuận còn nói với Lưu Đại Ngân: “Khả năng Văn Chung không biết số tiền đó là tiền chữa bệnh cho Khai Lâm, chúng ta nói chuyện tử tế với cậu ấy, có lẽ cậu ấy sẽ trả lại tiền cho chúng ta.

”Lưu Đại Ngân lại không suy nghĩ lạc quan như Lý Tam Thuận.

.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 4: 4: Mẹ Chồng Ác Độc Trong Niên Đại Văn 4



Giang Văn Chung có biết sức khỏe Khai Lâm không tốt, cần phẫu thuật không?Anh ta biết.Giang Văn Chung có biết nhà họ Lý ăn mặc cần kiệm, tích cóp tiền phẫu thuật không?Anh ta biết.Giang Văn Chung có biết hai vợ chồng Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân phải chạy vạy khắp nơi vay tiền chữa bệnh cho cháu trai nhỏ không?Anh ta cũng biết.Nếu đều biết, vậy khi Giang An Ni đưa tiền cho anh ta, chẳng lẽ anh ta không rõ số tiền ấy dùng làm gì sao?Đương nhiên anh ta biết rồi, chẳng qua giữa tiền đồ của mình và tính mạng của cháu ngoại, anh ta lựa chọn bản thân mà thôi.Càng đáng giận hơn là, trong quyển sách kia viết, vốn dĩ học phí của Giang Văn Chung đã gần đủ rồi, chẳng qua là anh ta thi đỗ đại học, trong huyện có khen thưởng cho anh ta một tờ phiếu công nghiệp, anh ta muốn mua một chiếc đồng hồ, nên mới nói dối chị gái là học phí chưa đủ.Vì vậy Giang An Ni mới đưa tiền phẫu thuật của con trai cho anh ta.Đến hiện tại, Lưu Đại Ngân vẫn nhớ rõ, trong sách viết thế này: Tàu hỏa kêu loảng xoảng loảng xoảng, lúc này đã là đêm khuya, Giang Văn Chung lại không buồn ngủ chút nào, lần đầu tiên trong túi anh ta có nhiều tiền như vậy, dù nộp học phí xong vẫn có thể dư lại vài trăm.Phải tiêu xài số tiền này thế nào nhỉ?Đồng hồ bắt buộc phải mua, quần áo thể diện cũng phải mua một bộ.Mua thêm một đôi giày da mới nữa, tuy rằng giày vải trên chân là giày mới, nhưng đã lỗi mốt rồi, không xứng với thân phận sinh viên của anh ta.Vì thứ gọi là “Thể diện”, anh ta có thể lừa đi tiền phẫu thuật của cháu ngoại mình.Chính là một kẻ lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa.Trông cậy anh ta có thể chủ động trả tiền, thà trông cậy tiền từ trên trời rơi trúng mặt còn hơn.“Anh Ba, dù sao bọn họ cũng là người thân của em, em không sao, anh…”Giang Văn Chung còn chưa nói hết lời, Lưu Đại Ngân đã bước lên trước một bước, túm lấy tay áo anh ta, cao giọng hô lên: “Văn Chung, bác van cháu, cháu trả lại tiền mình ăn trộm cho bác đi, đó là tiền phẫu thuật của Khai Lâm đó! Là tiền cứu mạng Khai Lâm đó!”Giọng Lưu Đại Ngân to lớn vang dội, còn cố ý gào lên, suýt chút nữa nóc nhà cũng bật ngửa.Giang Văn Chung và Cao Thành gần bà ấy nhất đứng mũi chịu sào, lỗ tai kêu ong ong.Giang Văn Chung sửng sốt.Sao bà ta dám nói mình “Ăn trộm”?“Văn Chung, bác biết nhà cháu nghèo, không có tiền nộp học phí, nhưng cháu không thể trộm tiền của nhà bác như vậy… Đó là tiền phẫu thuật cho Khai Lâm, là tiền cứu mạng thằng bé…” Nước mắt Lưu Đại Ngân rơi xuống ào ào.Nghĩ đến cháu trai đáng yêu của mình gặp phải kết cục như quyển sách kia viết, vì bệnh tình nặng thêm không có tiền giải phẫu khiến thằng bé chết non, trái tim Lưu Đại Ngân lập tức đau như dao cắt, nước mắt cũng không ngăn được cứ thế tuôn rơi.Từ khi Lưu Đại Ngân kéo tay áo Giang Văn Chung, Lý Liên Hoa đã hiểu ý của mẹ mình, chị ấy cũng túm lấy một ống tay áo khác của Giang Văn Chung, khóc lớn: “Văn chung, chị biết em chỉ nhất thời hồ đồ, quá muốn vào đại học mới phạm sai lầm, em trả lại tiền cho nhà chị đi, đó là tiền phẫu thuật của khai lâm mà.”Lý Liên Hoa là con gái thứ hai của Lưu Đại Ngân, tính tình đanh đá giống bà ấy.

Lần này lên tỉnh thành, Lưu Đại Ngân cố ý gọi đi cùng.Người xung quanh đều sửng sốt, ruốt cuộc ân oán giữa Giang Văn Chung và ba người nhà họ Lý là thế nào?Sao lại biến thành Giang Văn Chung trộm tiền của bọn họ rồi?Nhất thời sinh viên vây xem đều không hiểu nổi.Cao Thành thấy ba người kia định hắt nước bẩn lên người Lão Ngũ, lập tức nổi giận.

Giang Văn Chung hợp mắt anh ta, anh ta không tin người tính tình tốt như Lão Ngũ lại làm ra chuyện như vậy.“Các người có chứng cứ gì chứng minh Lão Ngũ trộm tiền không? Nếu các người còn tiếp tục nói hươu nói vượn, tôi sẽ báo cảnh sát thay Văn Chung.”“Chúng tôi nói hươu nói vượn? Giang Văn Chung, cậu có lương tâm không thế? Mẹ cậu không làm nổi việc nhà nông, kiếm không được bao nhiêu công điểm, cậu với mẹ cậu sống dựa vào ai? Học phí ba năm cấp ba của cậu do ai trả thay? Vì không có tiền, năm đầu tiên em trai tôi còn đi bán máu nộp học phí chao cậu.

Nhưng cậu báo đáp nhà họ Lý chúng tôi thế nào? Cậu trộm mất tiền phẫu thuật của Khai Lâm! Giang Văn Chung, lương tâm của cậu bị chó ăn rồi à? Khai Lâm chính là cháu ngoại ruột của cậu đó!” Lý Liên Hoa kéo tay Giang Văn Chung, khóc lóc hô to.Em trai, em trai cái gì? Còn cả cháu ngoại… Sao không giống lời Giang Văn Chung nói?Hai người này không phải bác trai bác gái của Giang Văn Chung à? Em trai chắc là em họ nhỉ?Đồng học vây xem vểnh tai lên, muốn nghe rõ ràng.“Cháu không trộm tiền nhà hai bác, hai bác đừng bôi nhọ cháu.” Giang Văn Chung lui về phía sau một bước, rút tayra khỏi tay Lưu Đại Ngân và Lý Liên Hoa.Trên mặt anh ta mang theo tức giận, ngực lên xuống phập phồng.Lưu Đại Ngân chống eo, hô to: “Được, vậy cậu nói xem, cậu lấy đâu ra tiền học phí, là ai cho cậu? Nếu nói ra được, tôi sẽ dập đầu tạ tội.”Giang Văn Chung lại lui về phía sau hai bước thêm lần nữa, sắc mặt chuyển từ đỏ sang trắng.Cao Thành thấy sắc mặt anh ta không tốt, tưởng anh ta bị thái độ của Lưu Đại Ngân dọa sợ: “Văn Chung, cậu không phải sợ, tôi chống lưng cho cậu.

Cậu lấy đâu ra học phí, cứ nói với bọn họ.”Giang Văn Chung cúi đầu né tránh ánh mắt Lưu Đại Ngân: “Học phí… Học phí là cô ruột cho cháu.”“Câu nói dối.” Lưu Đại Ngân tiếp tục hô to: “Dượng cậu ngã xe đạp, phải phẫu thuật trong bệnh viện huyện, nhà bọn họ lấy đâu ra tiền cho cậu?”Cao Thành trợn mắt khinh bỉ: “Sao hả? Bà hỏi cô của Văn Chung rồi à, sao biết nhà người ta phẫu thuật xong không còn tiền nữa? Biết đâu nhà người ta vẫn còn tiền thì sao? Bà dám khẳng định trong nhà người ta không có tiền cho cháu trai nộp học phí không?”Lưu Đại Ngân cười mỉa một tiếng: “Trước khi tới đúng là tôi đã hỏi rồi, cô cậu ta nói, có cho cậu ta tiền, nhưng chỉ cho mười đồng.

Học phí của cậu tận mấy trăm, số tiền dư lại làm sao gom đủ?”Đương nhiên là Lưu Đại Ngân không đi hỏi cô của Giang Văn Chung rồi, sở dĩ bà ấy biết điều này, vì trên quyển sách kia có viết.Thấy cô của Giang Văn Chung chỉ mang mười đồng đến, mẹ Giang vô cùng bất mãn, cũng lải nhải với Giang An Ni rất lâu..
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 5: 5: Mẹ Chồng Ác Độc Trong Niên Đại Văn 5



Lưu Đại Ngân ép sát từng bước, Giang Văn Chung lại trở nên trấn định: “Bác gái, cháu thi đỗ đại học, trong huyện khen thưởng một chút, trong thôn khen thưởng một chút, mẹ cháu vay mượn người trong thôn một chút, mới gom đủ tiền học phí.

”Lưu Đại Ngân: “Trong huyện khen thưởng năm mươi đồng, trong thôn khen thưởng hai mươi đồng tiền, mẹ cậu vay mượn trong thôn được hơn hai trăm đồng, nhưng vừa lên đến tỉnh thành cậu đã mua một chiếc đồng hồ hơn hai trăm, số tiền còn lại đủ để cậu nộp học phí sao?”Đây là điểm khiến Lưu Đại Ngân tức giận nhất, thứ gọi là “Thể diện” kia thật sự quan trọng đến vậy sao?Nhìn đám sinh viên vây xem xuong quanh, quần áo cũ chỗ nào cũng có, thậm chí có một bạn học trên quần áo còn có mụn vá.

Sắc mặt Giang Văn Chung vừa tốt lên một chút lại chuyển sang trắng bệch, sao bà ấy biết mình mới mua đồng hồ? Rõ ràng tới tỉnh thành mình mới mua.

Anh ta lập tức giấu tay trái đang đeo đồng hồ mới mua ra sau lưng theo bản năng.

Sau đó giảo biện: “Đồng hồ của cháu là một vị trưởng bối tặng.

”Đối với bạn bè mới quen, anh ta đều nói như vậy.

“Có chuyện gì thế? Sao tụ tập hết chỗ này? Không đi ăn cơm à?”Một người đàn ông trung niên rẽ đám người bước tới.

Ông ta mặc áo sơ mi trắng, trên mũi đeo gọng kính, trời nóng như vậy vẫn đóng nút áo lên tận nút trên cùng.

Lưu Đại Ngân không biết chữ, không biết hình dung thế nào, nói chung vừa nhìn đã biết là người làm công tác văn hoá.

Sinh viên xung quanh đều chào hỏi đối phương: “Chào thầy Trần.

”“Chào thầy Trần.

”“Chào thầy Trần.

”Thầy giáo Trần gật đầu không ngừng, đi vào giữa đám người, quét mắt nhìn một lượt: “Đều đứng chắn ở đây làm gì? Không đi ăn cơm à?”Hình như thầy giáo Trần này rất uy nghiêm, sinh viên vây xung quanh mau chóng tản ra.

Cao Thành không đi, anh ta giành cơ hội mở miệng trước, nói với thầy giáo Trần: “Thầy Trần, ba người này bôi nhọ Văn Chung trộm tiền nhà bọn họ.

”“Chúng tôi đâu có bôi nhọ câu ta, cậu ta thật sự cầm tiền nhà chúng tôi.

” Lý Liên Hoa tức giận nói.

“Thầy giáo, thầy phải làm chủ cho chúng tôi! Tiền Giang Văn Chung lấy là tiền phẫu thuật của cháu trai tôi, là tiền cứu mạng đó! Cầu xin ngài, thầy giáo, thầy bảo cậu ta trả lại tiền cho chúng tôi đi!” Lưu Đại Ngân khóc lóc hô to.

Giang Văn Chung biện giải: “Cháu không lấy tiền nhà bác, bác đừng ngậm máu phun người.

Thầy Trần, thầy đừng nghe bọn họ nói bậy, em trong sạch.

”Thầy giáo Trần đẩy gọng kính: “Bà nói bạn học này cầm tiền nhà bà, có chứng cứ gì không?”Lý Tam Thuận vẫn luôn trầm mặc, đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt phủ đầy phong sương nhìn chằm chằm vào Giang Văn Chung: “Giang Văn Chung, nếu cậu có lương tâm, thì trả lại tiền cho chúng tôi, đó là tiền phẫu thuật của Khai Lâm đó.

”Vành mắt Giang Văn Chung đỏ lên, giống như vô cùng ấm ức: “Bác trai, cháu thật sự không lấy tiền nhà bác, hai người đừng bôi nhọ cháu.

”Thầy giáo Trần lại đẩy gọng kính: “Nếu ba người không có chứng cứ, vậy xin mời ba người lập tức rời khỏi đây.

”Lưu Đại Ngân chất vấn: “Ông là lãnh đạo trong trường à? Tôi muốn gặp lãnh đạo trường.

”Cao Thành liếc mắt khinh bỉ: “Lãnh đạo trường bà muốn gặp là có thể gặp sao?”Lưu Đại Ngân xoay người thì thầm với con gái vài câu, Lý Liên Hoa gật đầu, liếc Giang Văn Chung một cái, sau đó nhanh chóng rời đi.

Lưu Đại Ngân: “Ai nói tôi không có chứng cứ, tôi có nhân chứng, lát nữa bọn họ sẽ tới.

”Trong lòng Giang Văn Chung căn bản không tin Lưu Đại Ngân sẽ có chứng cứ, lúc chị gái đưa tiền cho anh ta, trong nhà ngoài hai người bọn họ ra, chỉ có mẹ Giang, sao mẹ Giang có thể đứng ra làm chứng.

Lý Liên Hoa đi một lúc lâu vẫn chưa trở lại, bạn học đi ăn cơm đã tốp năm tốp ba lục tục quay về.

Thích hóng chuyện là bản tính của con người, trong xã hội nào cũng không bị ma diệt.

Dù thầy giáo vẫn ở đó, vẫn có người lén lút hỏi thăm tình hình từ Cao Thành.

Cao Thành cười khinh miệt, nói: “Người nhà kia nói có nhân chứng, con gái bà ta đã đi tìm người rồi, nhưng đến bây giờ vẫn chưa quay về.

Tôi rất tò mò, nếu bà ấy có nhân chứng thật, sao ngay từ đầu bọn họ không dẫn theo nhân chứng đến, phải tới khi không còn lời nào để nói mới tìm nhân chứng?”Giang Văn Chung tỏ ra rộng lượng, còn nói tốt cho người nhà họ Lý: “Bác trai bác gái cũng chỉ vì không còn cách nào khác, mới có ý đồ với tiền học phí của tôi, sức khỏe của Khai Lâm thật sự không tốt.

”Cao Thành tò mò hỏi: “Cậu gọi bọn họ là bác trai bác gái, bọn họ lại nhắc đến chị gái cậu, rốt cuộc hai bên có quan hệ gì?”Nói chuyện với bạn học, lúc nào Giang Văn Chung cũng mang theo khuôn mặt tươi cười: “Con trai bọn họ là anh rể tôi.

”Cao Thành kéo dài giọng: “A, hóa ra là thế.

Cha mẹ chồng chị gái nhìn chằm chằm vào học phí của em trai con dâu, đúng là không biết xấu hổ.

”Bốn chữ không biết xấu hổ bị anh ta nói vang dội khác thường.

Lý Tam Thuận là người thành thật, lớn như vậy rồi, lần đầu tiên bị người ta nói không biết xấu hổ.

Mặt ông ấy đỏ lên: “Cậu thanh niên này, cậu ăn nói kiểu gì vậy?”Cao Thành: “Con người tôi tính tình thẳng thắn, có gì nói nấy.

”Lưu Đại Ngân kéo bạn già lại, ý bảo ông ấy nhịn thêm chút nữa.

Nơi bọn họ đang đứng là cửa ký túc xá, người đến người đi, rất nhanh tin tức đã lan truyền khắp ký túc xá nam sinh.

.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 6: 6: Mẹ Chồng Ác Độc Trong Niên Đại Văn 6



Rất nhanh cả ký túc xá nam đã lan truyền, có thân thích của một sinh viên mới nhập học đến trường tìm đối phương đòi tiền, còn là đòi tiền học phí.

Trong niên đại này, có thể thi đỗ đại học vô cùng không dễ dàng, bọn họ đều là hy vọng của cả gia tộc, thậm chí cả một thôn làng.

Vì tư lợi bản thân, bắt một sinh viên tiền đồ sáng lạn đưa ra tiền học phí, từ bỏ tương lai tươi sáng, đây là chuyện con người làm sao?Rất nhiều sinh viên tụ tập trước cửa ký túc xá nam, bọn họ thảo luận sôi nổi, thi nhau thảo phạt vợ chồng Lý Tam Thuận.

“Đúng là không biết xấu hổ, còn tới tận trường học đòi tiền.

”“Đàn em, có thầy ở đây, không cần sợ, thầy sẽ làm chủ cho em.

”“Nếu ở chỗ chúng tôi có người làm như vậy, nước miếng của người xung quanh có thể dìm bọn họ chết đuối rồi.

”“Nếu bọn họ sợ nước miếng, còn tìm tới nơi này sao?”“Đàn em, cậu đừng sợ, chúng tôi đều ủng hộ cậu.

”“Bảo vệ trường đâu, sao vẫn chưa tới? Mau “Mời” hai người kia ra ngoài đi.

”……Lưu Đại Ngân đứng yên bất động, mặc người xung quanh nói thế nào, bà ấy vẫn không thèm để ý.

Vì tích cóp tiền chữa bệnh cho cháu trai út, lời khó nghe hơn thế này bà ấy đã từng nghe rất nhiều rồi.

Đội bảo vệ của trường học khoan thai tới muộn, đội trưởng lau mồ hôi trên trán, đầu tiên chào hỏi thầy giáo Trần.

Khi quay sang hai vợ chồng Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân, sắc mặt đối phương trở nên nghiêm túc: “Hai người làm nhiễu loạn trật tự trường học, mời hai người rời đi, nếu hai người không chủ động, tôi đành phải áp dụng biện pháp cưỡng chế.

”Lý Tam Thuận đứng thẳng lưng, hiếm khi tỏ thái độ cứng rắn: “Chúng tôi tới để đòi tiền, nếu không lấy được tiền, chúng tôi sẽ không đi.

”Đội trưởng đội bảo vệ: “Anh định đòi tiền ai?”Lý Tam Thuận: “Giang Văn Chung cầm tiền nhà tôi, tôi tới đòi tiền cậu ta.

”Đội trưởng đội bảo vệ hỏi ngược lại: “Anh nói bạn học Giang Văn Chung cầm tiền nhà anh, có chứng cứ không?”Giọng Lý Tam Thuận yếu đi: “Không có.

”“Nếu đã không có chứng cứ, vậy hai người lấy gì ra để chứng minh bạn học Giang cầm tiền nhà anh chị?” Đội trưởng đội bảo vệ hỏi.

Lưu Đại Ngân: “Không có chứng cứ, nhưng chúng tôi có nhân chứng, lát nữa bọn họ sẽ tới.

”Thầy giáo Trần vẫn đứng tại chỗ, nghe đội trưởng đội bảo vệ nói chuyện với hai vợ chồng Lý Tam Thuận, suy ngẫm một lát, mở miệng nói: “Hai người đứng chỗ này, ảnh hưởng đến các bạn học, vẫn nên đến văn phòng thì hơn.

”Lưu Đại Ngân: “Không được, nhân chứng sẽ mau chóng đến, chúng ta cứ chờ ở chỗ này.

”Một lát sau, cuối cùng Lý Liên Hoa cũng quay lại.

Đi theo sau cô ấy là hai người mặc đồng phục cảnh sát.

Lý Liên Hoa thở hồng hộc, hiển nhiên vừa chạy về.

“Mẹ, con đã báo cảnh sát, cảnh sát tới rồi.

”Lưu Đại Ngân túm chặt tay cảnh sát, khóc lóc kể lể: “Đồng chí cảnh sát, nhất định anh phải làm chủ cho chúng tôi, có người trộm tiền nhà tôi, số tiền đó là tiền phẫu thuật, là tiền cứu mạng cháu trai nhỏ của tôi.

”Hai đồng chí cảnh sát này chính là nhân chứng?Không phải ba người một nhà này đang nói đùa chứ?Hai cảnh sát này thuộc đồn cảnh sát cách cổng trường đại học không xa, trước đó căn bản không hề quen biết ba người nhà họ Lý, cũng không quen biết Giagn Văn Chung, sao lại gọi bọn họ tới làm chứng?Cảnh sát liếc mắt nhìn quanh một vòng: “Nơi này không tiện nói chuyện, chúng ta đến văn phòng đi.

”Lưu Đại Ngân gật đầu tán đồng: “Đồng chí cảnh sát nói đến văn phòng, vậy thì chúng ta đến văn phòng.

”Thầy Trần vươn tay chỉ đường: “Vậy thì đi với tôi.

”Hiện tại không phải giờ học, trong văn phòng không có ai, cũng may vừa quét tước xong, văn phòng coi như sạch sẽ.

Hiện tại có cảnh sát tham gia, chuyện này không phải chuyện nhỏ nữa, một mình thầy Trần không quyết định được, đội trưởng đội bảo vệ nhờ đồng nghiệp đi mời lãnh đạo trường học tới.

Đầu tiên cảnh sát hỏi thăm Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân khóc lóc kể lại chuyện đã xảy ra một lượt, cầu xin cảnh sát đứng ra làm chủ cho mình.

Giang Văn Chung khăng khăng nói mình không trộm tiền, người nhà họ Lý nói hươu nói vượn.

Cuối cùng anh ta đã hiểu rõ, người nhà họ Lý muốn làm lớn chuyện này lên, muốn phá hoại thanh danh của anh ta trong trường học.

“Nếu chị nói bạn học này trộm tiền nhà chị, vậy chị có chứng cứ không?” Một vị cảnh sát hỏi.

Lý Tam Thuận và Lý Liên Hoa đồng loạt nhìn về phía Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân gật đầu: “Đương nhiên là có chứng cứ rồi.

Đồng chí cảnh sát, mong anh làm chứng lấy học phí Giang Văn Chung nộp mang tới đây, hỏi cậu ta xem cậu ta lấy tiền từ nơi nào.

”“Bạn học này, mời cậu lấy tiền của mình ra đây.

” Cảnh sát nói với Giang Văn Chung.

Giang Văn Chung: “Tiền của tôi không ở nơi này, đặt trong ký túc xá, bây giờ tôi sẽ quay về lấy.

”Lưu Đại Ngân lại không theo ý anh ta: “Không được, nếu cậu đi đổi tiền chúng tôi phải làm sao?”“Vậy mời đồng chí cảnh sát đi lấy tiền giúp tôi, trong tủ quần áo của tôi có một chiếc áo bông màu xanh lục, trong áo có một ngăn bí mật, tiền gói trong một chiếc khăn tay.

” Giang Văn Chung nói.

Một đồng chí cảnh sát lập tức cùng đội trưởng đội bảo vệ và thầy Trần đi lấy tiền.

Văn phòng cách ký túc xá nam không xa, rất nhanh bọn họ đã trở lại.

Lãnh đạo trường học cũng đã tới.

Giang Văn Chung thầm đắc ý, tiền chị anh ta đưa cho, ngoài tờ mười tệ và năm tệ, số tiền lẻ dư lại đều bị anh ta đổi thành tiền chẵn rồi, xem nhà họ Lý còn lấy chứng cứ thế nào.

Lưu Đại Ngân đứng lên, chỉ vào chiếc khăn đựng tiền trong tay cảnh sát, nói: “Đây đều là tiền tôi đi vay, trên mỗi tờ đều có ký hiệu.

”Lưu Đại Ngân lấy ra tờ mười đồng trước khi lên tàu hỏa con gái cả đưa cho, chỉ vào sáu chữ cái ngân hàng nhân dân trung ương bên trên, nói: “Mấy chữ này đều có lỗ kim do tôi đâm.

”.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 7: 7: Mẹ Chồng Ác Độc Trong Niên Đại Văn 7



Hai cảnh sát lấy tiền trong khăn tay ra, cầm từng tờ lên giơ cao trước cửa sổ xem xét.

Tim Giang Văn Chung rơi chạm đáy cốc, bắp chân bắt đầu run lên.

Ngoài tiền lẻ ra, còn còn hơn hai mươi tờ mười tệ và năm tệ anh ta không đem đổi, lỡ như một hai tờ trong số đó có lỗ kim châm, anh ta biết phải giải thích thế nào?Vừa rồi anh ta còn khăng khăng nói mình không lấy tiền nhà họ Lý, bây giờ tiền nhà họ Lý làm ký hiệu đánh mất lại bị phát hiện ra ở chỗ anh ta, anh ta phải phản bác ra sao?Đến lúc đó cảnh sát sẽ xử lý thế nào? Có bắt anh ta tới đồn công an không? Bạn học và giáo viên trong trường sẽ có cái nhìn ra sao về anh ta?Hậu quả nghiêm trọng nhất là, trường học có vì việc này mà đuổi học anh ta hay không? Tiền đồ tương lai anh ta vất vả cố gắng kiếm được, chẳng lẽ cứ như vậy bị phá hủy sao?Đều do người nhà họ Lý, rõ ràng là do chị gái đem tiền cho mình vay, bọn họ còn tìm tới làm gì? Còn ấn cho anh ta tội danh trộm tiền nữa…Bác sĩ chữa bệnh cho Khai Lâm đã nói, phẫu thuận muộn một năm cũng được, chẳng lẽ bọn họ không thể chờ thêm một chút, thế nào cũng muốn đẩy anh ta vào chỗ chết sao?Giang Văn Chung đẩy hết trách nhiệm lên người nhà họ Lý, nhưng mà anh ta đã quên, học phí cấp ba của anh ta là người nhà họ Lý trả, lương thực anh ta với mẹ Giang ăn quá nửa là do Lý Lưu Trụ mang tới.

Người nhà họ Lý cũng đã cho anh ta cơ hội, nếu khi Lưu Đại Ngân hỏi anh ta, anh ta còn chút lương tâm trả lại tiền cho người nhà họ Lý, căn bản người nhà họ Lý sẽ không báo cảnh sát.

Rất nhanh, một cảnh sát đã nói: “Trên tờ tiền này có lỗ kim.

”“Tờ này cũng có.

”“Tờ này cũng có.

”……Cuối cùng cảnh sát tìm ra năm tờ mười tệ, mười ba tờ năm tệ, tổng cộng mười tám tờ tiền có lỗ kim.

Lưu Đại Ngân đánh đòn phủ đầu: “Không phải cậu nói cậu không lấy tiền nhà tôi à? Sao tiền tôi làm ký hiệu lại ở chỗ của cậu thế?”Giang Văn Chung nhỏ giọng nói: “Tiền này là chị gái cháu đưa cho cháu, cháu cũng không biết tại sao lại như vậy.

”Khi cảnh sát phát hiện ra tờ tiền đầu tiên có ký hiệu, anh ta đã nghĩ ra lý do.

Tiền là chị gái cậu ta đưa cho, còn chị gái cậu ta lấy đâu ra số tiền đó, cậu ta không biết.

“Cậu nói bậy.

” Lý Liên Hoa hô lên: “Vừa rồi cậu còn nói học phí là cô út cho, là mẹ cậu vay tiền trong thôn, sao bây giờ lại nói là chị gái cậu cho cậu rồi?”“Cô út cho em một chút, mẹ em vay mượn một chút, chị gái em cũng cho em một chút.

” Giang Văn Chung cúi đầu, giọng lại nhỏ hơn vài phần: “Em biết chị gái em không thể đứng ra làm chủ trong nhà, em sợ nhà chị biết chị ấy cho em tiền, về nhà tìm chị ấy tính sổ, nên mới không dám nói.

”Mẹ chồng làm chủ nhà, con dâu lén lút cho em trai tiền học phí, lý do này cũng chấp nhận được.

Lưu Đại Ngân đã nghĩ ra từ trước Giang Văn Chung sẽ đẩy hết lên người Giang An Ni, dù sao bản thân cậu ta chính là người ích kỷ như vậy.

“Cậu nói bậy.

” Lưu Đại Ngân nhìn về phía cảnh sát, nói: “Đồng chí cảnh sát, ngài không biết đấy thôi, cháu út nhà tôi, cũng chính là cháu ngoại ruột thịt của Giang Văn Chung, từ khi sinh ra sức khỏe đã không tốt, tới bệnh viện kiểm tra mới phát hiện ra là bệnh tim bẩm sinh, bác sĩ nói, nhất thiết phải phẫu thuật.

Cả nhà chúng tôi ăn mặc cần kiệm, vất vả lắm mới tích cóp được chút tiền, nhưng chút tiền đó còn lâu mới đủ.

”Bà ấy dùng mu bàn tay thô ráp lau nước mắt một cái, rồi nói tiếp: “Không đủ tiền, bạn bè thân thích chúng tôi đều vay mượn cả rồi, nhưng thân thích nhà chúng tôi đều là nông dân, làm sao có nhiều tiền? Tôi với lão già nhà mình vứt bỏ thể diện, dập đầu vay từng nhà trong thôn, vất vả lắm mới ki cóp đủ tiền phẫu thuật cho thằng bé…”Hai mắt Lưu Đại Ngân nhìn Giang Văn Chung chằm chằm, hỏi: “Giang Văn Chung, tôi hỏi cậu một câu, cậu có biết sức khỏe cháu ngoại cậu không tốt, cần phẫu thuật không?”Giang Văn Chung cúi đầu, không dám dối diện với bà ấy, rõ ràng giọng nói nhỏ đi không ít.

“Biết.

”“Vậy được, tôi lại hỏi cậu.

” Lưu Đại Ngân tiếp tục hỏi đối phưưng: “Cậu có biết Khai Lâm không đủ tiền giải phẫu, tôi và ông nội thằng bé phải đi vay tiền khắp nơi không?”“Biết.

”“Cậu nói tiền là chị gái cậu cho cậu, chị gái cậu sẽ ngu như vậy, đem tiền giải phẫu của con trai ruột cho cậu sao? Lui một vạn bước, cho dù tiền này thật sự là chị gái cậu cho cậu, cậu không biết nghĩ, rốt cuộc chị ta lấy đâu ra tiền, rốt cuộc tiền này để làm gì sao?”Giang Văn Chung không đáp.

Đương nhiên những lời Lưu Đại Ngân nói, cậu ta đều biết.

Khi chị gái đưa tiền cho cậu ta, cậu ta đã biết chị gái lấy tiền ở đâu, nhưng cậu ta không hỏi, chị gái cậu ta cũng không nói, cả hai giả vờ như không có chuyện này.

Giang Văn Chung nghĩ thế nào, Lưu Đại Ngân cũng đoán được bảy tám phần.

Trong lòng bà ấy thầm phỉ nhổ một tiếng, giả vờ chính nhân quân tử làm gì, còn không phải vừa làm gái đ**m vừa muốn lập đền thờ trinh tiết sao?.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 8: 8: Mẹ Chồng Ác Độc Trong Niên Đại Văn 8



“Đồng chí, tiền này đã tìm thấy ở chỗ Giang Văn Chung, các anh xem nên giải quyết thế nào?” Lưu Đại Ngân hỏi cảnh sát.“Mời bạn học Giang đi theo chúng tôi một chuyến.”Lãnh đạo trường học tới chậm, trên đường chỉ nghe người ta nói đại khái, bây giờ nghe thấy cảnh sát muốn đưa sinh viên trường mình về đồn công an, vội vàng bước tới hòa giải: “Đồng chí cảnh sát, có phải có hiểu lầm gì đó hay không? Sinh viên có thể thi đỗ vào trường chúng tôi, nhân phẩm học vấn đều ưu tú, chắc chắn nhân phẩm không thành vấn đề, chắc chắn có hiểu lầm bên trong.”Lý Liên Hoa: “Hiểu lầm? Hiểu lầm cái gì? Tang chứng vật chứng đầy đủ, còn có gì có thể hiểu lầm? Khi mới tới chúng tôi đã hỏi Giang Văn Chung, không phải cậu ta nói mình không lấy tiền à? Sao lại lục soát ra được tiền nhà chúng tôi trong túi cậu ta? Chẳng lẽ tiền nhà chúng tôi mọc chân tự chạy tới?”Giang Văn Chung tiếp tục phản bác: “Không phải thế, tiền này là chị gái tôi cho tôi.”Lưu Đại Ngân ở bên cạnh thản nhiên nói: “Trước khi tới, tôi đã hỏi chị gái cậu, chị ta nói chưa từng cho cậu tiền, trưởng thôn và hàng xóm đều có thể đứng ra làm chứng.”Tới đồn công an, Giang Văn Chung bị đưa vào phòng thẩm vấn, ba người nhà họ Lý đi theo cảnh sát lấy lời khai.“Đồng chí, yêm* hỏi chút, tiền đã tìm thấy chỗ Giang Văn Chung rồi, khi nào có thể trả lại cho chúng tôi? Cháu trai tôi còn đang chờ số tiền này làm phẫu thuật…” Lưu Đại Ngân hỏi.“Chuyện này khó mà nói trước, phải đợi bằng chứng đầy đủ có thể kết án, định tội rồi, mới có thể trả lại tang vật.”“Vậy cảm ơn đồng chí.” Lưu Đại Ngân nói.“Mẹ, bây giờ chúng ta phải làm sao?” Lý Liên Hoa hỏi.Khi ba người nhà họ Lý đứng trước cửa đồn công an, Lưu Đại Ngân nheo mắt ngẫm nghĩ: “Chúng ta về nhà trước.”Lý Liên Hoa: “Về nhà? Chúng ta đi rồi, Giang Văn Chung phải làm sao?”“Cậu ta ở đồn công an, còn lo cậu ta chạy à? Bây giờ đang mùa gặt lúa mạch, chúng ta không về kiếm công điểm lấy gì bỏ vào mồm? Con ở trên này vài ngày, người nhà chồng lại có ý kiến.

Hơn nữa, chúng ta cũng không có chỗ ở trên tỉnh thành.” Lưu Đại Ngân hờ hững nói.Lý Liên Hoa: “Mẹ nói rất đúng.”Từ khi ra khỏi đồn công an, Lý Tam Thuận vẫn luôn trầm mặc.Vợ chồng mấy chục năm, Lý Tam Thuận nghĩ gì, đương nhiên Lưu Đại Ngân biết: “Ông cảm thấy tôi quá tuyệt tình, không nên đẩy Giang Văn Chung vào đồn công an à?”Lý Tam Thuận vội vàng lắc đầu: “Đương nhiên không phải, tôi chỉ không ngờ, đứa trẻ ngoan ngoãn sao lại biến thành như vậy? Nếu cậu ta thật sự không có tiền vậy còn dễ nói.

Nhưng cậu ta lại có tiền mua đồng hồ, một chiếc đồng hồ bao nhiêu tiền? Có số tiền ấy rồi cậu ta cần gì phải lấy tiền từ chỗ con dâu?”Lưu Đại Ngân trợn trắng mắt: “Đừng nói đã đủ tiền học phí, dù không có tiền, người có lương tâm cũng sẽ không lấy tiền Giang An Ni đưa.

Tôi hỏi cậu ta, có biết Khai Lâm bị bệnh hay không, có biết hai ta đi vay tiền từng nhà hay không, nhìn dáng vẻ ấy, đương nhiên là cậu ta đều biết.”Bà ấy phỉ nhổ: “Đều đã biết, vậy mà cậu ta còn mặt mũi lấy tiền từ chị gái mình, cậu ta không nghĩ xem, chị gái cậu ta lấy tiền ở đâu ra, tiền ấy dùng làm gì, trong lòng cậu ta không tự hiểu sao?”“Nhà họ Lý chúng ta đối với nhà họ Giang bọn họ, có thể nói là tận tình tận nghĩa, hai mẹ con Giang Văn Chung ăn uống, quá nửa là nhà họ Lý chúng ta đưa, học phí cấp hai cấp ba, là nhà ta nộp cho nó, nhưng ngày thương nhìn thấy chúng ta thái độ của nó thế nào? Giống như tiền nhà chúng ta làm bẩn tay nó vậy, nếu nó thật sự có bản lĩnh, vậy thì đừng nhận.

Bưng bát cơm lên ăn, buông bát chửi mẹ nó, thứ gì chứ?”Nhất thời kích động, Lưu Đại Ngân ho khan vài tiếng.Lý Tam Thuận vỗ lưng thuận khí cho Lưu Đại Ngân: “Được rồi, đừng mắng nữa, Giang Văn Chung đâu có ở đây, đừng tức giận hại mình.

Chúng ta đến nhà ga thôi, khi tới tôi đã hỏi thăm, chiều có chuyến tàu về, chúng ta tới ga tàu hỏa chờ trước.”Trong niên đại này, vấn đề tác phong là vấn đề lớn, Giang Văn Chung trộm tiền, sẽ bị đuổi học.Về chuyện cậu ta đi hay ở, trường học đã mở cuộc họp khẩn cấp, trải qua một phen thảo luận, nhà trường quyết định trước tiên tạm thời giữ lại học bạ của Giang Văn Chung, nếu cậu ta thật sự bị xử phạt, sẽ đuổi học.Lúc này đang vụ mùa, trên đường không một bóng người rảnh rỗi, mặt trời chói lọi chiếu xuống, làm mờ mắt người đi.Hàn Đông Thanh đạp xe đạp lao tới, chặn đường một ông cụ kéo xe: “Xin hỏi chút, nhà Giang Văn Chung đi thế nào?”Hàn Đông Thanh mặc áo sơ mi trắng sợi tổng hợp, bên dưới mặc quần màu đen, chân đeo giày da, dáng người cao lớn, hơi thở sạch sẽ, vừa nhìn đã biết không phải người làm việc nhà nông.Ông cụ dừng tay, dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn anh ta.“Ông ơi, cháu là bạn học với Giang Văn Chung, có việc tìm mẹ cậu ấy.” Hàn Đông Thanh cười nói.Trước khi dọn xuống nông thôn, Giang An Ni đã chia tay Hàn Đông Thanh, sau đó không lâu thì đính hôn với Lý Lưu Trụ, khiến Hàn Đông Thanh đau lòng đến cực điểm, nên chưa từng tới nhà Giang An Ni ở nông thôn lần nào.“À, cậu tìm nhà Giang Văn Chung năm nay thi đỗ đại học có phải không? Nhà cậu ta ở ngay bên kia, cậu nhìn thấy cái cây dương to kia không? Cây ở phía bắc, nhà cậu ta ở phía nam.”“Cảm ơn ông.”“Không cần cảm ơn.”Lúc này ba người Lưu Đại Ngân cũng mới trở về từ trên huyện.

Thời buổi không có phương tiện giao thông này, người một nhà chỉ có thể đi bộ về thôn.

Ba người từ hướng đông, Hàn Đông Thanh từ hướng tây, trùng hợp đi lướt qua nhau..
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 9: 9: Mẹ Chồng Ác Độc Trong Niên Đại Văn 9



Mấy ngày nay Giang An Ni đều trốn trong nhà không ra ngoài.

Mẹ Giang cũng không ra đồng làm việc kiếm công điểm.

Hai đứa nhỏ chơi đùa vui vẻ trong sân, Giang An Ni ngồi dưới mái hiên râm mát, ngây người nhìn hai đứa con, không biết đang nghĩ điều gì.

Đúng lúc này, Hàn Đông Thanh bước vào cửa nhà họ Giang.

“Bác gái, bác có nhà không?” Chưa bước vào sân Hàn Đông Thanh đã gọi to.

Giang An Ni đứng dậy, thuận miệng hỏi: “Ai đó?”Hàn Đông Thanh cũng không ngờ, mình vừa mới vào nhà đã trông thấy Giang An Ni.

Đã hơn một năm anh ta và Giang An Ni không gặp mặt, lần trước gặp nhau vẫn là ở trên huyện, cô ta và Lý Lưu Trụ đưa con tới bệnh viện.

Bọn họ lướt qua nhau ở hành lang bệnh viện, khi đó hai mắt Giang An Ni đỏ bừng, Lý Lưu Trụ ôm con đi theo sau.

Bọn họ đều trông thấy đối phương, chỉ là không ai nói gì, mắt nhìn thẳng, lướt qua nhau.

Vết bầm tím trên mặt Giang An Ni vẫn chưa biến mất, đột nhiên nhìn thấy Hàn Đông Thanh, cô ta dùng tay che mặt theo bản năng, đầu cúi gằm xuống: “Anh… Sao anh lại tới đây?”Hàn Đông Thanh nhanh chóng quay đầu đi, lưỡi xoay chuyển trong miệng vài lần, mới nói: “Tôi nghe nói em bị thương, đến thăm em.

”“Tôi không sao, nghe nói bây giờ anh đang công tác trong huyện à?”Có khách tới, Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm chạy tới rúc vào lòng Giang An Ni: “Mẹ, chú ấy là ai thế?”Giang An Ni cảm thấy hai má nóng rát, không biết nên giới thiệu về Hàn Đông Thanh thế nào.

Hàn Đông Thanh lại cúi đầu đối mặt với hai đứa nhỏ, cười nói: “Chú là bạn học của cậu các cháu.

”Anh ta móc túi áo lấy ra hai viên kẹo, đưa cho hai đứa nhỏ.

Lý Khai Nguyên và Lý Khai Lâm đồng loạt nhìn về phía Giang An Ni.

Giang An Ni cố nặn ra nụ cười: “Nếu chú đã cho các con, hai đứa cứ nhận đi.

”Lúc này mẹ Giang cũng đã trông thấy Hàn Đông Thanh qua cửa sổ, vội vàng chạy ra đón, nhiệt tình nói: “Đây không phải Đông Thanh sao? Mau vào phòng ngồi.

”Nói xong mẹ Giang định đi đun nước pha trà, Giang An Ni muốn giúp đỡ lại bị bà ta cản lại: “Con với Đông Thanh lâu rồi không gặp, mau ngồi xuống nói chuyện đi, mấy việc này để mẹ làm là được rồi.

”Nói xong bà ta lại dặn dò hai đứa nhỏ: “Mẹ cháu có viêc muốn nói với chú ấy, hai đứa ra ngoài chơi, không được chạy vào phòng nghịch ngợm.

” Nói xong đi thẳng.

…Đây là lần đầu tiên từ sau khi kết hôn, Giang An Ni và Hàn Đông Thanh ngồi xuống nói chuyện với nhau.

Hàn Đông Thanh mở miệng trước, phá vỡ bầu không khí trầm mặc: “Tôi nghe nói Văn Chung thi đỗ đại học trên tỉnh.

”Giang An Ni thở dài, nói: “Cảm ơn anh.

”Hàn Đông Thanh khó hiểu: “Cảm ơn tôi chuyện gì?”Giang An Ni cúi đầu, ánh mắt dính chặt nền đất: “Lưu Yến tới đưa tôi một trăm đồng, nói là quà cho Văn Chung, tôi biết… Đó là tiền của anh.

”Khi Lưu Yến móc ra một trăm đồng, còn dọa Giang An Ni sợ hãi, bởi Lưu Yến chỉ là ý tá bình thường trong bệnh viện, tiền lương một năm chưa đến hai trăm đồng, trên còn có cha mẹ già, dưới có con nhỏ, có thể lấy ra năm ba đồng tiền lễ mừng là nhiều nhất rồi.

Giang An Ni khăng khăng không chịu nhận một trăm đồng kia, cuối cùng Lưu Y phải khải thật: “Tiền này không phải tớ cho cậu, là có người nhờ tớ mang tới, cậu không nhận, tớ không biết ăn nói với người ta thế nào.

”Đối phương vừa nói như vậy, Giang An Ni biết ngay số tiền đó là ai cho cô ta.

Hàn Đông Thanh mím môi đáp: “Sức khỏe của dì không được tốt, không làm nổi việc nặng.

Tôi không muốn vì chuyện học phí của Văn Chung, khiến em ở nhà họ Lý bị khinh bỉ.

”Từ sau khi tra ra bệnh tình của Khai Lâm, đối với chuyện cung cấp nuôi dưỡng Giang Văn Chung đi học, nhà họ Lý bắt đầu có câu oán hận.

Vốn dĩ bọn họ đã không giàu có gì, tiền chữa bệnh cho con còn chưa có tin tức, sao có thể sẵn lòng nuôi một người không có quan hệ huyết thống đi học?Lời Hàn Đông Thanh, giống như một nhát búa đập thật mạnh vào lòng Giang An Ni.

Ấm ức mấy ngày qua phải chịu giống như nước vỡ đê, cuối cùng không áp chế được nữa.

Nhìn thấy Giang An Ni khóc, Hàn Đông Thanh sốt ruột: “Là tôi không biết lựa lời, em đừng khó chịu.

”Giang An Ni khẽ lau nước mắt: “Không liên quan đến anh.

”Hàn Đông Thanh do dự mãi, cuối cùng cúi đầu hỏi một câu: “Anh ta… Anh ta thường xuyên đánh em à?”Giang An Ni gượng cười: “Bình thường anh ấy đối xử với tôi khá tốt, lần này cũng vì giận quá, anh ấy mới động tay với tôi.

”Trong mắt Hàn Đông Thanh, Giang An Ni nói vậy chẳng qua là miễn cưỡng cười vui.

“Cho dù tức giận, cũng không thể ra tay đánh người chứ.

Cưới vợ về là để thương yêu, nếu tôi có vợ, nhất định sẽ nâng niu cô ấy trong lòng bàn tay…” Hàn Đông Thanh sốt ruột nói.

Giang An Ni mím môi, giọng nói đầy hâm mộ: “Vậy chắc chắn vợ tương lai của anh sẽ rất hạnh phúc.

”“An Ni, tôi……”“Trà tới rồi.

” Đúng lúc ấy mẹ Giang bưng khay đựng trà vào.

Giang An Ni vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt, Hàn Đông Thanh cũng ngậm miệng không nói tiếp.

.
 
Back
Top Bottom