Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 220: Con đường gây dựng sự nghiệp (24)



Lưu Đại Ngân hơi ưỡn thẳng mình, nghiêm túc nói: “Vì sao lại lựa chọn Đông Phổ ư? Là vì tôi rất có lòng tin về tương lai của Đông Phổ. Hải thị là trung tâm kinh tế của nước ta từ rất lâu rồi, Đông Phổ là hàng xóm của Hải Thị, cũng là nơi địa linh nhân kiệt, nơi này chỉ cách Hải Thị một dòng sông, tài nguyên phong phú, giao thông thuận lợi.”

“Hiện tại làn gió cải cách đã thổi tới khắp nơi trên cả nước, là trung tâm kinh tế quốc gia, chắc chắn Hải Thị sẽ phát triển càng ngày càng tốt. Nhưng giá cả ở Hải Thị cao hơn bình thường, giá nhà đất, giá nhân công đều cao. Mà Đông Phổ cách Hải Thị không xa lại có điều kiện tốt hơn nhiều, chính là nơi phát triển tốt nhất cho hộ kinh doanh cá thể chúng tôi.”

“Nơi này giao thông thuận tiện, không mất nhiều thời gian là đến được hải Thị rồi. Sông Phổ Giang còn có kênh rạch chằng chịt, thuận tiện kết nối khắp nơi, đi đường sông đến đặc khu kinh tế còn tiện hơn đi tàu hỏa. Hàng hóa chúng tôi sản xuất ra không cần mất công tìm xe phức tạp cũng dễ dàng vận chuyển được đến đặc khu kinh tế. Ngoài ra lãnh đạo huyện rất thân thiết, rất chiếu cố hộ kinh doanh cá thể chúng tôi, giải quyết giúp chúng tôi rất nhiều khó khăn. Cũng là hộ kinh doanh cá thể, tôi muốn nói với những hộ kinh doanh khác đang muốn tìm nơi phát triển một câu: Tới Đông Phổ đi, nơi này sẽ không khiến mọi người phải thất vọng.”

Lưu Đại Ngân nói xong, văn phòng vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Chủ tịch huyện lại bắt tay Lưu Đại Ngân thêm lần nữa: “Đồng chí Lưu, chị nói rất đúng, chỉ cần tới Đông Phổ chúng tôi phát triển, hộ kinh doanh cá thể gặp bất cứ khó khăn gì, chúng tôi đều giúp đỡ hết sức mình. Đồng chí Lưu, chị có thể giới thiệu bạn bè mình cùng tới Đông Phổ chúng tôi phát triển không?”

“Điều kiện ở Đông Phổ tốt như vậy, không cần anh nói chắc chắn tôi sẽ giới thiệu cho các bạn mình tới nơi này phát triển.”

“Đồng chí Lưu, sau này nếu các anh chị gặp phải khó khăn gì, đều có thể đi tìm cán sự Chu. Cán sự Chu, sau này cậu chính là người liên lạc với đồng chí Lưu và đồng chí Trương, tôi giao hai vị khách của Đông Phổ chúng ta cho cậu, cậu phải hết lòng giúp đỡ, nếu gặp phải vấn đề gì không giải quyết được thì tới tìm tôi.”

Lãnh đạo huyện đã ra lệnh, đương nhiên cán sự Chu phải vội vàng đồng ý rồi: “Chủ tịch Hoàng, ngài cứ yên tâm, việc này liên quan đến sự phát triển của huyện Đông Phổ chúng ta, tôi hứa sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành việc này.”

Đã nhận được giấy chứng nhận quyền sử dụng đất, tảng đá trong lòng Lưu Đại Ngân cũng buông xuống. Về đến nhà khách, bà ấy lập tức cất kỹ giấy chứng nhận quyền sử dụng đất đi.

Đợi đến khi ngành địa ốc phát triển, khi Đông Phổ khai phá toàn diện, đây đều là tiền đấy.

Thời gian vẫn còn sớm, ba người Lưu Đại Ngân không hề sốt ruột, lại cùng nhau đi dạo Đông Phổ một vòng.

Tuy rằng Đông Phổ chỉ cách Hải Thị một dòng sông, nhưng nhịp sống chậm hơn rất nhiều.

Vân Chi

Người ở nơi này không khác người ở tỉnh thành bọn họ, đều thong thả với công việc của mình, không giống người ở Hải Thị, ai nấy đều bước đi vội vàng giống như trước mặt có một đống tiền đang chờ bọn họ nhặt vậy.

Hàng hóa ở Đông Phổ không nhiều lắm, ngoài một Cung Tiêu Xã quy mô bình thường ra, trên đường chỉ có vài người bán rau dưa theo mùa, thật sự không có chỗ nào để đi dạo. Đi một vòng xong, ba người lại lên xe buýt quay về Hải Thị.

Hiện giờ mới hơn mười giờ, còn phải chờ hơn một tiếng nữa người ta mới mang tivi và quạt điện Lưu Đại Ngân đặt tới.

Bảy trăm hai một chiếc tivi, ba chiếc là hai ngàn một trăm sáu mươi đồng. Quạt điện một trăm một chiếc, ba chiếc là sáu trăm đồng, cộng lại là hai ngàn bảy trăm sáu mươi đồng.

Lần này tới Hải Thị, ngoài hai mươi vạn gửi ngân hàng ra, Lưu Đại Ngân còn mang theo một vạn tiền mặt để đề phòng có chuyện phát sinh, không đủ tiền dùng. May mà bà ấy mang theo một vạn này, nếu không thì không đủ tiền mua mấy thứ này rồi.

“Dì Lưu, chú Lý, chú dì mang đủ tiền không? Nếu không đủ thì chỗ cháu có một ít.”

Lý Tam Thuận nói: “Mang đủ rồi, dì Lưu cháu cố ý mang theo chút tiền, chính vì sợ không đủ tiền mua đồ đó.”

Trương Thủy Sinh cười hì hì: “Chú Lý, cháu cảm thấy nếu để cháu tiêu thoải mái, thì có bao nhiêu tiền cũng không đủ cho cháu tiêu ở Hải Thị này.”

Lưu Đại Ngân vô cùng đồng cảm: “Hải Thị này đúng là cái động tiêu tiền mà.”

Mười hai giờ trưa, Lưu Đại Ngân tới phòng làm việc của Chung Hướng Tiền đúng giờ.

Chung Hướng Tiền đã cơm nước xong: “Đồng chí Trương, đồng chí Lưu, đồng chí Lý, mọi người đừng đứng bên ngoài thế, Hải Thị này nóng gắt, sẽ bị cảm nắng đấy.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Quấy rầy cậu rồi. Luật sư Chung, đây là bánh ngọt tôi vừa mua, nghe nói là món bánh đặc sản của Hải Thị, không biết đồng chí Chung có thích món này không?”

Chung Hướng Tiền rót nước cho bọn họ: “Đồng chí Lưu, chị khách sáo quá, tôi có giúp được gì đâu, chị mang đồ tới thế này tôi ngượng lắm.”

“Đồng chí Chung, chúng ta cũng coi như là bạn rồi nhỉ?” Trương Thủy Sinh ngồi bên cạnh, nói: “Đã là bạn rồi thì mang vài thứ khi đến chơi với nhau có gì lạ đâu, cần gì phải ngượng.”

Chung Hướng Tiền đành nhận lấy túi bánh ngọt, sau đó đi kiếm hai cái đĩa bày bánh Sùng Minh và bánh nếp ra.

“Đồng chí Lưu, vừa nhìn là biết món bánh này là món chính tông rồi. Tôi thích nhất là bánh Sùng Minh.”

Lưu Đại Ngân cười: “Tôi cũng chỉ nghe nhân viên phục vụ ở nhà khách nói thôi. Đồng chí Chung thích là tốt rồi.”

Hơn mười hai giờ một chút, người trẻ tuổi bán tivi kia tới giao hàng.

Anh ta lái một chiếc xe ba bánh, trên xe đặt mấy cái thùng giấy.

“Đồng chí, chị xem thử đi, xem mấy thứ này được không?”

Lưu Đại Ngân vỗ cái hộp này, lại vỗ cái hộp kia, nói: “Chúng ta thử trước đã, nếu như dùng tốt tôi mới trả tiền.”

“Đồng chí thử thoải mái.”

Lưu Đại Ngân thử tất cả đồ điện một lượt, sau khi thấy chức năng đều bình thường, không phát hiện lỗi lầm gì, bà ấy mới thanh toán tiền.

Nhiều đồ như vậy không tiện mang lên tàu hỏa, Lưu Đại Ngân bảo Lý Tam Thuận đi gửi ở khoang hàng hóa.

Xuống tàu hỏa, Lý Tam Thuận thuê một chiếc xe ba bánh, kéo số đồ ấy về nhà.

Con trai và hai đứa cháu ở nhà thấy vợ chồng Lưu Đại Ngân về đều rất vui mừng, nhưng sau đó lại ưu sầu: “Cha, mẹ! Cuối cùng cha mẹ cũng về rồi, cửa hàng gà nướng nhà chúng ta đã xảy ra chuyện.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 221: Con đường gây dựng sự nghiệp (25)



“Gà nướng nhà chúng ta đã xảy ra chuyện? Đã xảy ra chuyện gì?” Lưu Đại Ngân nôn nóng hỏi: “Lưu Trụ, rốt cuộc chuyện là thế nào? Con nói mau đi.”

Lý Tam Thuận ở bên cạnh cũng sốt ruột hỏi: “Lưu Trụ, rốt cuộc chuyện là thế nào?”

Sau khi nghe Lý Lưu Trụ nói xong, Lưu Đại Ngân đã hiểu rõ.

Sau hôm Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận tới Hải Thị, có người mang gà nướng chân không nhà họ Lý sản xuất tới tận cửa.

Gà nướng này bán ra từ năm ngoái, hạn sử dụng là mười hai tháng, đối phương mới mua chưa đến nửa năm nhưng khi mở túi đóng gói ra định ăn thì phát hiện gà nướng đã hỏng rồi.

Một con gà nướng bảy đồng tiền, không hề rẻ, đương nhiên người ta sẽ tìm đến tận nhà rồi.

Lý Lưu Trụ nhìn túi đóng gói, xác định là gà nướng nhà mình, lập tức xin lỗi liên tục, còn bồi thường mười đồng tiền, tặng thêm ba con gà nướng nóng hổi, mới giải quyết xong việc này.

Không lâu sau có khách sỉ tới lấy hàng, đối phương cũng mang hai túi gà nướng tới, nói hôm tết khách mua hàng bỏ nỡ ăn, đợi khi cả nhà quây quần bên nhau mới mở ra, nhưng lúc mở ra gà nướng cũng hỏng rồi.

Có ba trường hợp như vậy, đều là gà nướng mua từ năm ngoái đã để lâu ngày nhưng chưa đến mười hai tháng, lúc mở ra không chỉ hương vị thay đổi, thậm chí có một túi còn bị mốc rồi. Tuy rằng việc này đã trôi qua, nhưng Lý Lưu Trụ vẫn cảm thấy không yên lòng.

Đã đổi lại gà nướng bị hỏng cho khách hàng rồi, nhưng Lý Lưu Trụ vẫn canh cánh trong lòng, cha mẹ vừa về đến nơi, anh ta lập tức kể ra chuyện này.

Lưu Đại Ngân hỏi: “Lưu Trụ, con còn giữ con gà nướng bị hỏng kia không?”

Lý Lưu Trụ gật đầu: “Con vẫn giữ lại hết.”

Lúc ấy Lý Lưu Trụ cũng nghĩ, tuy gà nướng này đã bị hỏng rồi, nhưng lỡ như còn tác dụng gì khác thì sao nên mới giữ lại.

Hiện tại nghe Lưu Đại Ngân nói như vậy, Lý Lưu Trụ vội vàng đi lấy ba túi gà nướng kia tới.

Lưu Đại Ngân nhận gà nướng, mở túi đóng gói ra, mùi hôi thối lập tức bốc lên.

Vừa ngửi mùi này đã biết, gà nướng bị hỏng do để thời gian quá dài chứ không phải vì vấn đề gì khác.

Lưu Đại Ngân mở túi đóng gói ra, gà nướng đã mốc meo rồi.

Lý Tam Thuận cũng cầm một túi gà nướng lên, xem xét cẩn thận: “Đại Ngân, gà nướng này không bị gì cả, chỉ là để quá lâu mà thôi. Nhưng gà nướng nhà chúng ta đã đóng gói chân không, hạn sử dụng lên đến một năm, lẽ ra phải không hỏng mới đúng, chẳng lẽ bao bì đóng gói đã xảy ra vấn đề gì?”

Lưu Đại Ngân buông túi gà nướng xuống, vung tay lên: “Chúng ta tới xưởng sản xuất xem thử đi.”

Tuy rằng trong nhà chỉ có một chiếc máy đóng gói chân không nhưng Lưu Đại Ngân vẫn thích gọi nó là xưởng sản xuất.

Vương Nhất Tường và hai công nhân đang bận rộn, nhìn thấy Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã trở lại, cậu ấy vui vẻ chào hỏi Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân mỉm cười, cầm lấy một túi gà nướng thành phẩm lên xem thử, không có vấn đề gì mà?

Lại đi dạo quanh chiếc máy đóng gói một vòng, sau đó Lưu Đại Ngân mới hỏi nhân viên: “Lão Lý, máy đóng gói của chúng ta có vấn đề gì không?”

Lão Lý là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi. Nghe Lưu Đại Ngân hỏi vậy, ông ấy nói: “Không có vấn đề gì. Sao vậy, chị Lưu?”

“Không sao, mọi người làm việc tiếp đi.”

Ra khỏi xưởng sản xuất, Lưu Đại Ngân vừa đi vừa nghĩ, gà nướng bị hỏng đều do cất giữ trong thời gian quá dài, chẳng lẽ do đóng gói không đúng nên không thể để quá lâu?

Nhưng rõ ràng kết quả kiểm tra ở cục an toàn thực phẩm nói hạn sử dụng là mười bốn tháng, vì an toàn, Lưu Đại Ngân đã viết mười hai tháng rồi.

Chẳng lẽ do bộ phận kiểm tra của cục an toàn thực phẩm tỉnh đã tính sai.

Nhưng kết quả kiểm tra hạn sử dụng của chân gà nướng và trứng kho cũng dài như vậy mà?

Lưu Đại Ngân suy nghĩ mãi, cuối cùng quyết định lại đến trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm của tỉnh thêm lần nữa.

Vốn dĩ Lưu Đại Ngân định đi một mình, nhưng Lý Tam Thuận lại muốn đi cùng bà ấy. Nhìn ánh mắt lo lắng của Lý Tam Thuận, bà ấy đành nuốt lại lời từ chối.

Bà ấy mang ba túi gà nướng bị hỏng theo, còn cầm cả ba túi gà nướng vừa làm xong, cộng thêm mười túi chân gà, mười túi trứng kho.

Trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm của tỉnh không đông người lắm, rất nhanh đã đến lượt vợ chồng Lý Tam Thuận.

Nói rõ ý đồ đến với nhân viên kỹ thuật xong, nhân viên kỹ thuật cũng rất coi trọng, rõ ràng đồ vật bọn họ đã kiểm tra kỹ càng rồi, sao đột nhiên lại bị hỏng nhỉ?

Nhân viên kỹ thuật bảo vợ chồng Lưu Đại Ngân chờ bên ngoài, vội vào phòng gọi điện thoại.

Vân Chi

Trong lúc chờ đợi, Lưu Đại Ngân nghĩ tới một vấn đề, trong nhà vẫn đang tiếp tục sản xuất, bà ấy chưa bảo mọi người dừng lại để kiểm tra trước đã, sau khi tìm ra vấn đề lại tiếp tục sản xuất.

“Tam Thuận, ông về nhà trước đi, về nói với mọi người một tiếng, bảo bọn họ tạm ngừng sản xuất.”

Lý Tam Thuận không hỏi vì sao, chỉ đứng dậy nói: “Vậy tôi về trước nhé, bà ở đây chờ kết quả.. Đại Ngân, đừng lo lắng, gà nướng nhà chúng ta sẽ không xảy ra vấn đề gì đâu.”

Lưu Đại Ngân gật đầu, gà nướng nhà bà ấy làm ra nhà bà ấy cũng ăn, đương nhiên sẽ không có vấn đề gì rồi, Lưu Đại Ngân đoán vấn đề nằm ở khâu đóng gói.

Đóng gói có vấn đề, gà nướng sẽ không bảo quản được thời gian dài, vậy thì khác gì gà nướng bình thường đâu, gà nướng nhà bà ấy còn có năng lực cạnh tranh sao?

Thời gian dần dần trôi qua, mỗi giây mỗi phút đều vô cùng gian nan.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 222: Con đường gây dựng sự nghiệp (26)



Hôm nay Lưu Đại Ngân vừa xuống tàu hỏa, vốn dĩ đã rất mệt mỏi rồi, về đến nhà lại nghe nói chuyện gà nướng, lúc ấy trong lòng sốt ruột cho nên không cảm thấy mệt mỏi, bây giờ chờ đợi bên ngoài, vừa thả lỏng cơ thể, hai mắt lập tức dính chặt vào nhau.

Lưu Đại Ngân nở nụ cười bất đắc dĩ, già rồi có khác, sức khỏe không ược như thời trẻ nữa. Lúc trẻ tuổi, bà ấy đi làm ngoài đồng cả ngày, tối về nhà còn làm việc nhà đến tận nửa đêm, vẫn không cảm thấy mệt. Thế mà bây giờ, chẳng qua ở trên tàu hỏa mới ngủ không ngon giấc hai ngày thôi, bây giờ mí mắt đã không mở ra được rồi.

Nơi này là cơ quan chính phủ, sẽ không có người xấu, nhiệt độ không nóng cũng không lạnh, còn yên tĩnh, cộng thêm không biết bao giờ mới có kết quả kiểm tra, Lưu Đại Ngân quyết định ngồi dựa vào tường, chợp mắt một lát.

Sau đó, Lưu Đại Ngân bị người ta đánh thức.

Đánh thức bà ấy là nhân viên kỹ thuật ban nãy.

“Chị gái, tỉnh lại đi. Chị gái, tỉnh lại đi.”

Lưu Đại Ngân vừa mở mắt, ánh mắt vẫn mơ màng, đã trông thấy nhân viên kỹ thuật mặc quần áo trắng kia đang đứng trước mặt bà ấy.

Lưu Đại Ngân ngáp một cái rất không văn nhã, hỏi: “Đồng chí, nhanh như vậy đã có kết quả kiểm tra rồi à?”

“Đồng chí, chị qua đây với tôi một lát, chúng tôi mời một vị giáo sư đến, đã tìm ra được nguyên nhân đại khái rồi.”

Nhân viên kỹ thuật dẫn Lưu Đại Ngân tới một căn phòng, có một ông lão đầu tóc hoa râm đang ngồi bên trong. Chắc là vị giáo sư nhân viên kỹ thuật vừa nhắc đến.

Lưu Đại Ngân vội khom lưng, nói: “Chào đồng chí.”

“Chào đồng chí, chị ngồi trước đi.” Ông lão chỉ vào chiếc ghế dựa.

Sau khi ngồi xuống, Lưu Đại Ngân vội vàng hỏi: “Đồng chí, rốt cuộc gà nướng nhà tôi gặp phải vấn đề gì vậy?”

Vị giáo sư già chưa nói gì, nhân viên kỹ thuật ở bên cạnh đã nói trước: “Số liệu kiểm tra của chúng tôi đều dựa vào máy móc tính toán ra, sẽ không xảy ra sai lầm mới đúng. Nên khi chị đưa gà nướng bị hỏng nhà chị đến, chúng tôi đều coi trọng, nên đã lập tức đi tìm giáo sư Trần, ông ấy là chuyên gia trong vấn đề an toàn thực phẩm, sau khi kiểm ra, cuối cùng ông ấy đã tìm ra được nguyên nhân.”

“Trong quá trình đóng gói, vận chuyển, nhiệt độ của gà nướng sẽ tăng lên. Đóng gói chân không không diệt được hoàn toàn vi khuẩn, khi nhiệt độ vừa tăng lên, tốc độ sinh sôi nảy nở của vi khuẩn cũng tăng theo, do đó hạn sử dụng sẽ ngắn lại.”

Lưu Đại Ngân nghe hiểu được ý trong lời nhân viên kỹ thuật nói, bà ấy sốt ruột hỏi: “Vậy thì không thể tiếp tục bán gà nướng này nữa, đúng không?”

Giáo sư Trần, nói: “Đồng chí, chị đừng sốt ruột, chúng tôi phải kiểm nghiệm lại gà nướng nhà chị thêm lần nữa, xem cuối cùng hạn sử dụng của nó là bao nhiêu lâu. Đợi có số liệu kiểm tra rồi, chị sửa lại hạn sử dụng là được, cơ bản sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Vân Chi

“Vậy lần kiểm nghiệm này mất bao nhiêu tời gian?”

“Trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm vừa nhập một thiết bị mới, lần này có thể rút ngắn rất nhiều thời gian, khoảng bốn ngày là có kết quả rồi.”

“Vâng, vậy tôi về nhà cho tạm dừng sản xuất trước, đợi khi có báo cáo kiểm tra rồi, thì tính sau.” Hiện tại chỉ có thể làm như vậy thôi.

Lưu Đại Ngân nói tiếp: “À còn chuyện này… Giáo sư, ngài là chuyên gia về phương diện an toàn thực phẩm đúng không?”

Nhân viên kỹ thuật ở bên cạnh, nói: “Giáo sư Trần chẳng những rất nổi tiếng trong tỉnh chúng ta, còn rất có danh tiếng trong cả nước. Lần này ông ấy dẫn học sinh tới trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm chỗ chúng tôi thăm quan, nếu không chúng tôi cũng không mời được ông ấy.”

Giáo sư Trần cười nói: “Ai bảo chỉ chỗ các cậu mới có loại thiết bị kia chứ.”

Lưu Đại Ngân đứng dậy, xoa xoa tay, nói: “Giáo sư, ngài xem, ngài là chuyên gia trong phương diện này, ngài có kiến nghị gì với sản phẩm nhà chúng tôi không? Tôi muốn kéo dài hạn sử dụng gà nướng, không biết có biện pháp nào không nhỉ?”

Nhân viên kỹ thuật liếc mắt nhìn Lưu Đại Ngân một cái, nữ đồng chí này lớn mật thật đấy, vừa gặp đã đưa ra vấn đề như vậy cho giáo sư Trần rồi.

Giáo sư Trần cười nói: “Đóng gói chân không chỉ là tạo ra một môi trường bất lợi cho vi khuẩn sinh sôi nảy nở thôi, chứ không tiêu diệt hoàn toàn vi khuẩn. Nếu muốn kéo dài hạn sử dụng cảu thực pẩm đóng gói chân không, vậy thì phải chú ý một vài phương diện sau. Một là tăng thêm chất phụ gia, ví dụ như khi nấu ăn chúng ta bỏ nhiều muối hơn, mặn hơn có thể để được lâu hơn. Chất phụ gia cũng có công dụng tương tự, nó có thể g.i.ế.c c.h.ế.t một số vi khuẩn bên trong thực phẩm, từ đó kéo dài thời gian sử dụng.”

“Biện pháp thứ hai là thay đổi vật liệu đóng gói. Tôi thấy bao bì đóng gói gà nướng nhà chị sử dụng là túi nhựa, nếu đổi thành túi nhôm, khả năng hạn sử dụng sẽ dài thêm một chút.”

“Nhưng hai biện pháp tôi kể trên đều là biện pháp trị được ngọn không trị được gốc, chỉ cần vẫn còn vi khuẩn, cho dù chất phụ gia, hay bao bì bằng nhôm, hạn sử dụng đều không thể quá dài. Biện pháp thứ ba này chính là biện pháp nhằm vào cốt lõi vấn đề, chính là sau khi sản xuất gà nướng xong, chị dùng máy móc diệt khuẩn.”

“Có các biện pháp diệt khuẩn thường thấy nhất như dùng tia tử ngoại, dùng nhiệt độ cực nóng, hoặc cực lạnh để diệt khuẩn, nhưng kết hợp với tình hình kinh tế trong nước hiện giờ, tôi kiến nghị chị dùng biện pháp diệt khuẩn bằng nhiệt độ cao.”

“Vậy… Giáo sư Trần, diệt khuẩn bằng nhiệt độ cao phải dùng máy móc à?”

“Đúng vậy, phải dùng máy móc,” Giáo sư Trần trêu Lưu Đại Ngân: “Không được tự mình đun nóng đâu đấy.”

Lưu Đại Ngân vội vàng cảm ơn giáo sư Trần: “Giáo sư Trần, cảm ơn ngài, ngài giúp ta việc lớn như vậy, tôi cũng không biết nên cảm ơn ngài thế nào cho phải nữa. Tôi là người nhà quê, cũng không có thứ gì quý hiểm, chỉ có mấy con gà nướng trong nhà làm ra này là tạm chấp nhận được, không biết tôi tặng ngài hai con gà nướng có được không?”

Giáo sư Trần vội vàng xua tay, từ chối: “Tôi có giúp được gì đâu, chỉ nói mấy câu mà thôi, sao có th nhận đồ của nhà chị.”

“Giáo sư Trần, ngài chỉ nói mấy câu, nhưng lại liên quan đến sự sống còn của xưởng gà nướng nhà chúng tôi, tôi không biết cảm ơn ngài thế nào cho phải, đưa ngài vài con gà nướng ngài lại không nhận, vậy tôi cúi người cảm ơn ngài nhé.”

Nói xong, Lưu Đại Ngân cúi gập người trước giáo sư Trần: “Cảm ơn ngài.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 223: Con đường gây dựng sự nghiệp (27)



Lưu Đại Ngân về đến nhà, máy móc trong nhà đã ngừng hoạt động.

Lý Tam Thuận ngồi trong phòng, nhìn chếc máy đóng gói chân không kia, không biết đang suy nghĩ điều gì.

“Tam Thuận, tôi về rồi đây.”

Lý Tam Thuận dụi dụi mắt, nói: “Đại Ngân, bà về rồi đấy à. Người của tỉnh nói thế nào? Sau này chúng ta có thể tiếp tục bán gà nướng nữa không?”

Đây là vấn đề Lý Tam Thuận quan tâm nhất lúc này, nếu không thể tiếp tục bán gà nướng, thì phải làm sao bây giờ?

Không phải tự dựng phí tiền mua chiếc máy này sao?

Lưu Đại Ngân ngồi xổm xuống trước máy đóng gói, nói: “Vẫn bán được, nhưng phải đợi kết quả kiểm tra đo lường đã, sau đó chúng ta sửa lại hạn sử dụng là có thể bán tiếp.”

“Phải sửa hạn sử dụng à? Vây chẳng phải số túi đóng gói kia của chúng ta sẽ phải vứt đi sao?” Nói tới đây, Lý Tam Thuận lại chỉ vào đống gà nướng trên mặt đất: “Vậy số gà nướng đã đóng gói xong rồi này thì phải làm sao? Chẳng lẽ lại vứt đi?”

Không đợi Lưu Đại Ngân trả lời, Lý Tam Thuận đã nói thêm: “Đại Ngân, không được thì chúng ta làm thế này nhé, giảm giá mỗi con một đồng, bán hết số gà nướng đã đóng gói này đi, khi bán phải nói rõ với bọn họ, gà nướng này không thể để quá lâu. Số gà nướng chưa đóng gói chúng ta cũng giảm giá, hai ngày tới tạm thời không làm gà nướng nữa, đợi bán hết chỗ này rồi tính.”

Lưu Đại Ngân vẫn hơi u sầu: “Vậy còn chân gà với trứng kho thì sao, phải bán thế nào?”

Lý Tam Thuận: “Đều giảm giá, chúng ta đi bày quán bán hàng rong.”

“Được rồi, vậy chiều nay chúng ta đi bày quán bán gà nướng.”

“Ai da, bà vội gì chứ?” Lý Tam Thuận không đồng ý buổi chiều đi bày quán: “Bà vừa ngồi tàu hỏa mấy ngày, không nghỉ ngơi lấy một hơi sao được? Bà đi nghỉ ngơi một lát trước đi, chiều chúng ta nói sau.”

“Được rồi, vậy ông bảo Lưu Trụ đi gọi công nhân về đi, chiều nay làm việc bình thường, đóng gói cho hết số gà nướng chưa đóng gói xong này. Nhiều gà nướng như vậy, chúng ta không thể bán hết được trong một hai ngày, để lâu sẽ hỏng mất. Nhân viên kỹ thuật ở trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm nói, gà nướng nhà chúng ta không thành vấn đề, chỉ là hạn sử dụng viết trên bao bì quá dài thôi. Lúc bán nhớ nói rõ với người ta, hạn sử dụng gà nướng này là hai tháng, không để được quá lâu.”

“Ừ, lát nữa tôi đi dặn Lưu Trụ.”

“Còn nữa, gà nướng này chúng ta không giảm một đồng một con, mà giảm hai đồng, bán với giá năm đồng một con.”

“Được, đều nghe bà.”

Nhìn căn phòng chất đầy gà nướng, Lưu Đại Ngân chậm rãi thở dài một hơi.

May mà phát hiện sớm, nếu phát hiện muộn, gà nướng bị hư hỏng nhiều, vậy chẳng phải là tự phá hoại danh tiếng của mình sao?

Cũng may là mấy người khách mua hàng kia chưa ăn, nếu ăn vào xảy ra vấn đề thì càng không tốt. Trời đất bao la, mạng người là lớn nhất mà.

Cơm nước xong xuôi, Lưu Đại Ngân không có chút tinh thần nào, bát cũng không rửa đã đi nghỉ ngơi với Lý Tam Thuận.

Ngồi tàu hỏa thời gian dài như vậy, khiến vợ chồng già Lý Tam Thuận đều mệt muốn c.h.ế.t rồi. Khi về, bọn họ không mua được vé giường nằm, ngồi ghế cứng mấy chục tiếng đồng hồ, lưng như sắp gãy ra.

Nếu không phải vì chuyện gà nướng, Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận đã đi nghỉ ngơi từ lâu rồi.

Ngủ thẳng đến ba giờ chiều, lúc Lưu Đại Ngân tỉnh lại, Lý Tam Thuận đã dậy rồi.

Trong sân, Lý Tam Thuận đã chất gà nướng lên xe đẩy tay, nói: “Đại Ngân, bà dậy rồi à.”

“Ừ.”

“Chúng ta đi đâu bán gà nướng?”

Hôm nay là thứ tư, thời gian này, người đi làm vẫn phải đi làm, người đi học vẫn phải đi học, không nhiều người rảnh rỗi lắm.

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân nói: “Chúng ta mang ra quảng trường bán.”

Ở tỉnh thành có vài khu quảng trường, rất nhiều người trẻ đều thích chơi ở đó, nếu có người từ nơi khác tới, bọn họ cũng thích ra quảng trường chơi, chụp vài bức ảnh.

Chỉ cần thời tiết đẹp, ngoài quảng trường luôn có rất nhiều người.

Trước khi ra khỏi nhà, Lưu Đại Ngân dặn con trai: “Lưu Trụ, nếu có khách sỉ tới mua gà nướng, con cứ nói mấy ngày tới đang tạm ngừng sản xuất.”

“Con biết rồi, mẹ.”

Hôm nay thời tiết không tồi, mùa này không lạnh lắm, cũng không nóng lắm, có rất nhiều người đang chơi đùa trên quảng trường, cũng có người bán hàng rong đang rao hàng.

Lý Tam Thuận dừng xe, Lưu Đại Ngân mở mấy cái thùng giấy ra, ngồi trên ghế gấp bắt đầu rao hàng: “Gà nướng, trứng kho, chân gà đại hạ giá đây. Gà nướng năm đồng một con, chân gà một đồng một cân, trứng kho bốn xu một quả. Đại hạ giá đây, ai đi qua đừng bỏ lỡ.”

“Gà nướng năm đồng một con, chân gà một đồng một cân, trứng kho bốn xu một quả. Đại hạ giá đây.”

Giọng Lưu Đại Ngân rất lớn, không lâu sau đã có một đám người vây trước sạp hàng của bọn họ rồi.

“Gà nướng nhà chị bao nhiêu tiền? Năm đồng một con à?”

“Ơ, tôi từng mua gà nướng nhà chị rồi, không phải bảy đồng một con à? Sao hôm nay lại bán rẻ thế?”

Lưu Đại Ngân nở nụ cười khổ, nói: “Trước đây trên báo cáo của trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm đưa cho chúng tôi có viết, hạn sử dụng của gà nướng nhà tôi là mười hai tháng, nên tôi cứ dựa theo số liệu đó đi in ấn bao bì. Nhưng hôm nay, người của trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm lại tới tận nhà, nói báo cáo lần trước của bọn họ bị lỗi, hạn sử dụng chỉ hai tháng thôi. Nhưng gà nướng này nhà tôi đều đóng gói xong cả rồi, sao sửa lại được hạn sử dụng? Nếu tiếp tục bán ra ngoài, người mua thấy hạn sử dụng trên bao bì là mười hai tháng cứ để đó đến bảy, tám tháng sau mới ăn, đến lúc đó mở ra gà nướng đã bị mốc, bị hỏng, bị bốc mùi, chẳng phải tự phá hoại danh tiếng của nhà chúng tôi sao? Nên tôi mới thương lượng với bạn già, dứt khoát đại hạ giá, ra ngoài bày quán bán hàng.”

Nghe Lưu Đại Ngân nói hợp tình hợp lý, có người lại hỏi: “Thật sự bán năm đồng một con?”

“Thật.” Lưu Đại Ngân nói: “Chỗ gà nướng này chúng tôi vừa làm ra mấy ngày trước, định để bán sỉ cho khách hàng, bây giờ không thể đổ sỉ nữa, đành phải tự mình ra ngoài bán.”

Vân Chi

“Trứng kho, bốn xu một quả thật à? Lần trước tôi mua tận sáu xu một quả.”

“Lần này chúng tôi bán lỗ, đương nhiên là rẻ hơn nhiều rồi. Giá trứng kho này tôi bán bằng tiền trứng gà, không thêm bất kỳ khoản chi phí nào khác.”

“Tôi mua ba mươi quả trứng kho.”

Trứng kho bán rẻ như vậy, không mua bây giờ sợ là không có lần sau.

Nếu mua ngày thường, một quả trứng phải bỏ ra sáu xu, bây giờ bán có bốn xu, chính là tiết kiệm được gần một nửa. Ba mươi quả trứng chỉ một đồng bốn hào, mua về cho cả nhà ăn cũng ăn được hai ba ngày đó.

“Tôi muốn mua gà nướng, lấy cho tôi hai con.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 224: Con đường gây dựng sự nghiệp (28)



Gà nướng nhà Lưu Đại Ngân cũng có chút danh tiếng ở tỉnh thành này rồi, trong đám người vây quanh, có không ít người đã từng ăn gà nướng mua ở cửa hàng nhà bà ấy. Hiếm khi mới thấy gà nướng nhà Lưu Đại Ngân giảm giá, đương nhiên bọn họ phải tranh thủ mua về nếm thử rồi.

Gà nướng bán rất đắt hàng, trứng kho cũng bán rất chạy, sau một buổi chiều bọn họ đã bán được quá nửa số gà nướng, trứng kho thì bán hết sạch rồi.

Lưu Đại Ngân dọn tất cả đồ trên xe đẩy tay xuống, nói với Lý Tam Thuận: “Tam Thuận, ông lại về nhà đẩy một xe gà nướng và trứng kho nữa tới đây.”

Lý Tam Thuận nhìn trời: “Thời gian không còn sớm rồi, hay là tôi với bà về đi, mai chúng ta lại đến đây bán.”

Mặt trời đã sắp xuống núi rồi, thêm hai tiếng nữa trời sẽ tối hẳn, nếu đợi ông ấy quay về nhà mang một xe hàng nữa đến, sợ là chưa bán được bao lâu trời đã tối om rồi.

Lưu Đại Ngân lắc đầu, nói: “Gà nướng nhà chúng ta bán rẻ như vậy, người vừa mua hàng về đến nhà sẽ nói chuyện với hàng xóm, chắc chắn sẽ có người tới mua tiếp. Bây giờ chúng ta về nhà, chẳng phải là mất công người ta tới tìm sao? Vừa rồi có người hỏi tôi, lát nữa còn bánở đây không, tôi đã nói sạp hàng nhà chúng ta sẽ bày hàng đến tối rồi, bây giờ về chẳng phải sẽ thất hẹn sao? Ông về trước kéo một xe gà nướng với trứng kho nữa tới đây đi, hôm nay chúng ta bày quán đến tối, dù sao quanh đây cũng có đèn đường, trả tiền lẻ gì đó vẫn nhìn rõ được.”

“Ừ, vậy tôi về trước mang thêm gà nướng tới, bà ở đây bán hàng nhé. Nhớ cẩn thận chút.”

“Yên tâm đi, nơi này là trung tâm của tỉnh, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Vân Chi

Lúc Lý Tam Thuận về đến nhà, Lý Lưu Trụ đang định bắc bếp thổi cơm rồi.

Khai Nguyên và Khai Lâm đang ở trong phòng xem phim hoạt hình.

Lý Lưu Trụ cầm muỗng nấu ăn ra khỏi phòng bếp, thấy chỉ có một mình Lý Tam Thuận, thì hỏi ngay: “Cha, mẹ con đâu?”

“Mẹ con vẫn ở quảng trường, gà nướng bán rất chạy, cha về nhà lấy thêm một xe nữa qua bên đó bán.”

Lý Lưu Trụ xoay người, bỏ cái muỗng xuống, đi chất gà nướng lên xe giúp Lý Tam Thuận. Lý Tam Thuận chưa kịp nói gì, anh ta đã nâng xe đẩy tay lên.

“Cha, con đi bán gà nướng với mẹ, cha ở nhà với bọn trẻ đi.”

Lý Tam Thuận bám vào xe th* d*c: “Để cha đi là được rồi, con không biết mẹ con ở chỗ nào?”

“Ban nãy không phải cha nói là bán ở quảng trường sao?” Lý Tam Thuận để xe xuống, nhưng vẫn không buông tay khỏi cần đẩy xe: “Mẹ con ngồi chỗ nào ở quảng trường? Cha vừa bốc mấy túi gà nướng này lên xe thôi đã th* d*c rồi, sao đẩy được cả xe gà nướng đến quảng trường? Cứ để con đi cho, cha nói cho con vị trí cụ thể của mẹ con là được.”

Lý Lưu Trụ nói rất đúng, Lý Tam Thuận thật sự cảm thấy hơi mệt rồi. Người đã lớn tuổi, không chịu nổi dày vò, đi có một đoạn được, bốc có chút hàng hóa thôi đã thở không ra hơi rồi.

“Vậy thì con đi đi, mẹ con ngồi ở phía nam quảng trường, con cứ qua đó là trông thấy bà ấy thôi.”

Hai cha con sợ Lưu Đại Ngân khát nước, còn mang cho bà ấy một chai nước đun sôi để nguội. Lý Tam Thuận dặn dò con trai: “Đến giờ ăn thì đi mua cho mẹ con mấy cái bánh bao nhân thịt.”

“Cha, cha yên tâm đi, con không để mẹ phải đói bụng đâu.” Nói xong, Lý Lưu Trụ nâng xe đẩy lên, cánh tay dùng sức, bánh xe lập tức lăn tròn, chậm rãi ra khỏi cửa.

Người trẻ tuổi có khác. Lý Tam Thuận cảm khái.

Lúc đẩy xe hàng đi ngang qua quán bánh bao, Lý Lưu Trụ mua mười cái, coi như bữa chiều của anh và Lưu Đại Ngân.

Nhưng lúc đẩy xe tới quảng trường rồi, Lý Lưu Trụ nhìn quanh một vòng vẫn không thấy bóng dáng Lưu Đại Ngân đâu. Anh ta đẩy xe vào chỗ đám đông đang tụ tập, linh cảm mách bảo mẹ anh ta đang ở trong ó.

Đến bên cạnh đám đông, quả nhiên anh ta nghe thấy giọng Lưu Đại Ngân: “Lát nữa người nhà tôi sẽ đưa gà nướng tới, ai cũng có phần, đừng tranh nhau.”

Lý Lưu Trụ không kịp nghĩ nhiều, vội hô lên: “Nhường đường chút, tôi đưa gà nướng tới, mọi người nhường đường chút.”

Nghe thấy giọng con trai mình, Lưu Đại Ngân cũng hô to: “Mọi người nhường đường chút, để con trai tôi mang hàng vào, nếu nó không vào được, tôi sẽ không có gà nướng để bán cho mọi người.”

Người vây xem tự giác nhường ra một con đường cho Lý Tam Thuận, Lưu Đại Ngân giữ xe giúp con trai, để anh ta bỏ gà nướng và trứng kho xuống khỏi xe hàng.

Lưu Đại Ngân mở thùng đựng gà nướng ra, hô to: “Gà nướng năm đồng một con, trứng kho bốn xu một quả. Ai mua gà nướng thì qua chỗ tôi, ai mua trứng kho thì qua chỗ con trai tôi. Xếp hàng lần lượt, đừng chen nhau, gà nướng với trứng kho còn nhiều lắm, đảm bảo ai cũng có phần, không ai phải về tay không.”

Lưu Đại Ngân vừa bán gà nướng vừa thu tiền, Lý Lưu Trụ thì bán trứng kho, dần dần người vây quanh càng ngày càng ít.

Đợi khi bán xong cho vị khách cuối cùng, hai mẹ con không hẹn mà cùng thở ra một hơi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 225: Con đường gây dựng sự nghiệp (29)



Ba nhân viên chỉ làm một ngày đã đóng gói xong hết số gà nướng còn dư lại rồi.

Chỉ cần Khai Lâm không đi bệnh viện, Lưu Đại Ngân và Lý Lưu Trụ sẽ đẩy xe đẩy tay đi khắp nơi bán gà nướng.

Gà nướng nhà bà ấy rất được hoan nghênh, không vì điều gì khác, chỉ vì giá rẻ. Một con gà giảm thận hai đồng đó, mua một con tương đương với tiết kiệm được hai đồng, có thể mua thêm rất nhiều thứ khác.

Có khách sỉ tới mua gà nướng, thấy Lưu Đại Ngân bày quán bán rẻ như vậy cũng muốn nhập hàng, hy vọng có thể nhập giá rẻ hơn chút nữa. Nhưng cho dù khách sỉ nói thế nào, Lưu Đại Ngân vẫn không đồng ý.

Lỡ như đám khách sỉ kia mua gà nướng thanh lý nhà bà ấy đi bán như gà nướng bình thường, không nói rõ với khách hàng về hạn sử dụng, có khách hàng nào đó để gà nướng quá lâu, khi lấy ra thấy gà nướng đã bị hỏng rồi, thì cuối cùng thứ bị tổn hại vẫn là thanh danh của gà nướng nhà họ Lý bọn họ.

Không bán sỉ, cũng là quyết định Lưu Đại Ngân đã thương lượng với Lý Tam Thuận ngay từ đầu.

Lưu Đại Ngân bán suốt hơn một tháng, cuối cùng cũng bán hết gà nướng và trứng kho tồn đọng trong nhà.

Chân gà thì dư lại không ít, cuối cùng Lưu Đại Ngân dứt khoát bán thanh lý nốt một hào một cân.

Kết quả kiểm tra của trung tâm an toàn thực phẩm đã có từ lâu rồi, dưới điều kiện nhiệt độ bình thường, gà nướng, trứng kho và chân gà của nhà Lưu Đại Ngân có thể bảo quản được lâu nhất là bốn tháng.

Vì vấn đề an toàn, Lưu Đại Ngân quyết định viết thời hạn sử dụng trên bao bì là ba tháng.

Số túi bóng đóng gói trước kia không dùng được nữa, Lưu Đại Ngân lại vội vàng liên lạc với xưởng in ấn, in gấp cho bà ấy một lô túi đóng gói mới. Khi tiếng máy đóng gói chân không lại gầm rú vang lên, cuối cùng Lưu Đại Ngân mới thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này, một chiếc máy đóng gói chân không khác Lưu Đại Ngân nhờ tỉnh ủy nhập khẩu từ nước ngoài cũng về rồi, chiếc máy đóng gói này lớn hơn chiếc máy đóng gói trong nhà, tốc độ đóng gói cũng nhanh hơn, mỗi phút có thể đóng gói xong một túi thực phẩm, tốc độ nhanh gấp hai lần.

Vì hạn sử dụng gà nướng chỉ có ba tháng, nên Lưu Đại Ngân không dám sản xuất quá nhiều, có chiếc máy đóng gói mới rồi, chiếc máy cũ kia tạm ngừng hoạt động.

Đương nhiên Lưu Đại Ngân sẽ không chấp nhận như vậy, sau khi được giáo sư Trần kiến nghị, Lưu Đại Ngân đã lập tức viết cho Trương Vân Sinh một lá thư.

Trương Vân Sinh đang ở nước M, còn là sinh viên chuyên ngành máy móc. Lưu Đại Ngân viết thư cho anh, mong anh có thể tìm giúp bà ấy xem ở nước M có loại máy móc thiết bị tiệt trùng đồ ăn chín nào thích hợp không.

Đợi gần một tháng, cuối cùng cũng nhận được thư hồi âm của Trương Vân Sinh.

Trong thư, anh ấy đề cử cho Lưu Đại Ngân mấy loại máy móc thích hợp với quy mô của nhà họ Lý, cuối cùng Lưu Đại Ngân lựa chọn một loại máy móc cỡ trung.

Dựa theo tính toán của Trương Vân Sinh, một giờ chiếc máy ấy có thể tiệt trùng cho một trăm năm mươi túi gà nướng.

Hiệu suất này còn cao hơn năng lực sản xuất của nhà họ Lý, nhưng mà Lưu Đại Ngân dự định tương lai sẽ mở rộng quy mô, nên tốc độ tiệt trùng cao không phải chuyện gì xấu.

Lưu Đại Ngân nhớ kỹ tên của loại máy móc kia, sau đó tới công ty mậu dịch trong tỉnh.

Hiện tại, quốc gia đã buông lỏng hạn chế xí nghiệp tư nhân nhập khẩu máy móc, hộ kinh doanh cá thể cũng có thể nhập khẩu. Bởi vậy trong tỉnh đã có thêm vài công ty mậu dịch, chuyên nhập khẩu các loại đồ dùng giúp người khác.

Vân Chi

Lưu Đại Ngân tìm đến công ty mậu dịch lớn nhất, nhờ bọn họ nhập khẩu giúp mình một chiếc máy tiệt trùng từ nước ngoài.

Đến lúc này mới coi như giải quyết xong chuyện trong nhà, cuối cùng Lưu Đại Ngân cũng bớt ra được chút thời gian rảnh rỗi để tới trường học, tiếp tục sự nghiệp học hành rồi.

Bỏ lỡ nhiều buổi học như vậy, chắc chắn sẽ không theo kịp. Lưu Đại Ngân rất buồn lòng, khó khăn lắm mới có cơ hội học tập, thế mà vì chuyện trong nhà bà ấy đã trì hoãn quá nhiều ngày rồi.

Lưu Đại Ngân không phải sinh viên chính thức, cũng không quá nhiều người trong lớp quen biết bà ấy.

Hiện tại, những người cùng dự thính trước kia chỉ còn lại vài người, bọn họ đều không thân với Lưu Đại Ngân, đương nhiên sẽ không tới chỗ bà ấy chào hỏi.

Chỉ có Đới Vĩnh là hơi kinh ngạc khi thấy Lưu Đại Ngân tới lớp học: “Dì Lưu, thấy dì nghỉ nhiều ngày như vậy, cháu còn tưởng rằng dì không tới học nữa chứ.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Trong nhà xảy ra chút chuyện, nên không có thời gian. Hiện tại đã xử lý xong chuyện trong nhà rồi, nên vội vàng tới học tiếp đây.”

“Dì Lưu, dì bỏ lỡ không ít buổi học, đợi buổi sau tới, cháu cho dì mượn vở ghi chép của cháu.”

Lưu Đại Ngân đang buồn rầu vì chuyện này, ai ngờ Đới Vĩnh lại cho bà ấy mượn vở ghi chép. Bà ấy cũng không khách sáo, lập tức cười nói với cậu ấy: “Vậy cảm ơn cậu Đới nhé, tôi không khách sáo nữa.”

Đới Vĩnh từng giúp Lưu Đại Ngân rất nhiều lần rồi, lần trước cũng chính anh ta đã cho Lưu Đại Ngân mới sách để photo lại, cũng vì chuyện này, mà trên sách của Đới Vĩnh còn dính không ít mực đen, Lưu Đại Ngân cảm thấy rất áy náy.

Lần này đi Hải Thị, Lưu Đại Ngân đã mua một chiếc bút máy, định tặng nó cho Đới Vĩnh, cảm ơn cậu ấy đã giúp đỡ mình.

Lúc Đới Vĩnh đưa vở ghi chép cho Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân cũng lấy hộp đựng bút ra, đặt xuống bàn đá trước mặt Đới Vĩnh: “Tiểu Đới, cậu giúp tôi nhiều việc như vậy, tôi không biết nên cảm ơn cậu thế nào cho phải. Chiếc bút máy này tôi mua khi tới Hải Thị, xem như quà đáp lễ nhé.”

Chiếc bút máy này là một chiếc hiệu Anh Hùng, Đới Vĩnh đã từng thấy nó ở Cung Tiêu Xã rồi, chiếc rẻ nhất cũng phải mười mấy đồng.

Cậu ấy đẩy chiếc bút lại: “Dì Lưu, thứ này quý quá rồi, cháu không nhận được đâu. Những việc đó đều là việc nhỏ không đáng nhắc đến, sao có thể nhận món quà quý giá như vậy của dì.”

“Tiểu Đới, dù bút có quý đến đâu, cũng đều mua được bằng tiền. Còn thứ cậu giúp tôi là tri thức, tri thức là thứ quý giá nhất trên thế gian này, là thứ không thể mua được bằng tiền. Tiểu Đới, nếu cậu coi dì Lưu này là bạn, vậy thì nhận lấy chiếc bút máy này đi.”

“Vậy… Vậy cháu cảm ơn dì Lưu.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 226: Con đường gây dựng sự nghiệp (30)



Công ty mậu dịch vẫn chưa có tin tức về máy tiệt trùng thì thư của Trương Vân Sinh đã tới trước.

Trong thư anh ấy viết, anh ấy đã liên hệ giúp với công ty bán máy móc tiệt trùng kia rồi, đúng lúc có nhà máy quốc doanh ở Kinh Thị muốn nhập khẩu một dây chuyền thiết bị, người được cử ra nước ngoài mua sắm là bạn học của bác trai anh ấy, nên bác trai anh ấy đã nhờ người ta giúp đỡ, tháng sau chiếc máy tiệt trùng kia sẽ được vận chuyển từ Mỹ về nước.

Lúc đó Lưu Đại Ngân cứ đến xưởng sắt thép số ba ở Kinh Thị lấy máy móc là được. Còn tiền mua máy móc Lưu Đại Ngân cứ đưa thẳng cho em trai anh ấy, giá của chiếc máy đó là ba vạn một ngàn tệ.

Lần này đúng là Trương Vân Sinh đã giúp Lưu Đại Ngân một việc lớn rồi.

Nếu nhờ công ty mậu dịch kia nhập khẩu máy móc giúp, ít nhất bà ấy cũng phải chờ hơn nửa năm nữa máy móc mới lên thuyền vận chuyện từ nước ngoài về. Nhờ có sự giúp đỡ của Trương Vân Sinh, thời gian chờ đợi của Lưu Đại Ngân chỉ còn hơn một tháng.

Lần này phải cảm tạ Trương Vân Sinh thế nào mới tốt đây.

Lưu Đại Ngân vội vàng viết thư tỏ vẻ cảm tạ, anh ấy đang bên Mỹ, cách xa tỉnh thành như vậy, Lưu Đại Ngân muốn tặng anh ấy vài thứ cũng không có cách nào. Trực tiếp đưa tiền càng không được, như vậy quá tổn thương tình cảm. Sau khi nghĩ đi nghĩ lại, biết nỗi vướng bận lớn nhất của Trương Vân Sinh chính là ông Trương, đợi làm xong hết công việc, Lưu Đại Ngân lại mua một chút đồ đến thăm ông ấy, cũng coi như bày tỏ tấm lòng.

Lưu Đại Ngân tính toán ngày tháng, ngày máy tiệt trùng kia đến nơi cũng là khoảng thời gian Khai Lâm phải đi khám lại.

Khai Lâm đã trị liệu ở bệnh viện tỉnh gần một năm rưỡi rồi, hồi đầu năm vừa qua tết nhà Lưu Đại Ngân đã dẫn cậu lên bệnh viện Kinh Thị khám lại, bác sĩ nói sắp khôi phục hoàn toàn rồi, trị liệu thêm một khoảng thời gian nữa chắc là có thể khỏi hẳn.

Lưu Đại Ngân cố ý hỏi, ý của bác sĩ là sau này Khai Lâm sẽ hoàn toàn bình thường, giống như những đứa trẻ khác có phải không?

Bác sĩ trả lời, chỉ cần kết quả khám lại bình thường, vậy thì Khai Lâm sẽ giống như những đứa trẻ khác.

Lúc ấy Lưu Đại Ngân mừng rớt nước mắt. Bà ấy vẫn nhớ cái ngày Khai Lâm chuẩn đoán ra bị bệnh kia, từ đó đến giờ nhà bà ấy chưa từng thả lỏng một ngày. Bây giờ thì tốt rồi, Trường Thành vạn dặm cũng có ngày xây xong, bọn họ sắp nghênh đón thắng lợi rồi.

Ngày tới Kinh Thị, Khai Nguyên cũng được nghỉ hè rồi, nên cả nhà bọn họ đều đi. Đợi khám lại cho Khai Lâm xong, nhà bọn họ sẽ du lịch vài ngày ở Kinh Thị. Còn cửa hàng sao? Đóng cửa vài ngày là được, công nhân cũng cho nghỉ, nhưng vẫn trả lương bình thường.

Từ khi biết sẽ được đến Kinh Thị chơi, ngày nào Khai Nguyên cũng đếm ngón tay tính toán ngày tháng.

Lần này lên Kinh Thị không giống mấy lần trước, mấy lần trước bọn họ đều mang gánh nặng trong lòng, làm gì có tâm trạng đi thăm quan, du lịch. Lần này nếu Khai Lâm khỏi hẳn, bọn họ phải chơi ở Kinh Thị mấy ngày mới được.

Lưu Đại Ngân cũng đã nghe người ta nói qua những địa điểm du lịch nổi tiếng ở Kinh Thị rồi, nếu thật sự muốn đi thăm quan hết một lượt, sợ là phải mất trên nửa tháng. Bọn họ không có nhiều thời gian như vậy, cùng lắm chỉ có thể chơi ở Kinh Thị sáu, bảy ngày thôi, muốn đi chơi ở đâu, phải lên kế hoạch chu đáo mới được.

Lúc ăn cơm, Lưu Đại Ngân nói ra suy nghĩ của mình, người trong nhà sôi nổi bàn luận, góp ý.

Ngay cả Khai Lâm mọi khi luôn yên lặng, lần này cũng nói ra nơi mình muốn đi chơi.

Lý Tam Thuận cười hỏi cậu bé: “Khai Lâm, cháu biết địa danh này từ đâu thế?” Lý Khai Lâm nuốt nốt miếng cháo, nói: “Trên sách của anh Khai Nguyên.”

Lưu Đại Ngân kinh ngạc: “Khai Lâm chưa biết chữ, sao xem hiểu được sách của anh trai cháu?”

“Bà nội, sách mà Khai Lâm nói là quyển truyện tranh cháu mua.”

Vân Chi

“Truyện tranh à, chẳng trách…”

Lưu Đại Ngân cũng từng xem mấy quyển truyện tranh cháu trai bà ấy mua rồi, bên trên không nhiều chữ lắm, Khai Nguyên chỉ cần nói qua một lần là Khai Lâm có thể nhớ kỹ nội dung câu truyện.

Sau khi chờ đợi một tháng, cuối cùng cũng đến ngày người nhà họ Lý lên tàu hỏa đến Kinh Thị.

Dọc đường đi, Khai Nguyên và Khai Lâm nhìn ra ngoài cửa sổ, nói chuyện không ngừng.

Vì tiện cho việc nghỉ ngơi, Lý Tam Thuận mua vé giường nằm, tuy rằng vé giường nằm đắt hơn không ít, nhưng cũng thoải mái hơn vé cứng nhiều.

Hiện tại trong nhà không thiếu tiền, tất nhiên Lưu Đại Ngân sẽ không tính toán chi li phương diện này.

Nhớ tới những ngày đầu khi vừa khám bệnh cho cháu trai, khi đó vì tiết kiệm bọn họ chỉ bỏ tiền mua một tấm vé cứng, bà ấy bế cháu ngồi trên ghế, con trai phải đứng cả quãng đường.

Bây giờ thì tốt rồi, dù phải bỏ nhiều tiền mua mấy vé giường nằm, Lưu Đại Ngân vẫn cảm thấy không đáng gì.

Thật sự cảm ơn quốc gia đã thay đổi chính sách!

Tới Kinh Thị, nhà bọn họ tìm một nhà khách không tệ lắm, thuê phòng ở lại. Lúc này đã sẩm tối rồi, cơm nước xong xuôi cả nhà lập tức đi nghỉ ngơi sớm, ngày mai còn phải đến bệnh viện, phải dậy sớm xếp hàng.

Khai Lâm đi xét nghiệm vài thứ, bác sĩ xem xong tất cả báo cáo kiểm tra, rồi nói: "Cậu bé đã khỏi bệnh hoàn toàn rồi, sau này sẽ giống những đứa trẻ bình thường khác.”

“Thật ạ? Cảm ơn bác sĩ, cảm ơn bác sĩ.”

Cảm ơn bác sĩ xong, ra khỏi bệnh viện, Lưu Đại Ngân ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. Sao hôm nay bầu trời trong xanh thế nhỉ, sao đám mây này lại trắng thế nhỉ, ngay cả gió thổi qua cũng thoải mái, Kinh Thị có khác, không hổ danh thủ đô của nước mình, tất cả mọi thứ đều tốt đẹp như vậy.

Khai Lâm đã khỏi hẳn, nhà bọn họ đã không còn nỗi lo nào khác, có thể thoải mái đi chơi ở Kinh Thị vài ngày rồi.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 227: Con đường gây dựng sự nghiệp (31)



Khi máy tiệt trùng được chuyển tới tỉnh thành, Lưu Đại Ngân lập tức bắt tay vào sản xuất.

Máy tiệt trùng này thao tác rất đơn giản, chỉ cần bỏ đồ ăn đã đóng gói xong vào, đậy nắp máy lại, ấn vài cái nút, sau đó đợi mấy phút là hoàn thành xong quá trình tiệt trùng.

Khi lô gà nướng, chân gà và trứng kho đầu tiên xuất xưởng, Lưu Đại Ngân lại mang nó tới trung tâm an toàn thực phẩm của tỉnh để kiểm tra, đo lường một phen trước khi đem đi bán.

Kết quả kiểm nghiệm khiến Lưu Đại Ngân rất vừa lòng, sau khi tiệt trùng sản phẩm, hạn sử dụng được kéo dài thêm không ít, Vào khoảng mười hai tháng.

Ngày nhận được báo cáo kiểm tra đo lường, Lưu Đại Ngân vội vàng đến xưởng in ấn đặt in năm nghìn túi đóng gói, nhà cũng chưa kịp về.

Bà ấy định viết hạn sử dụng trên túi đóng gói là mười tháng.

Hiện tại trong xưởng không nhiều việc lắm, nhưng cũng không ít. Lưu Đại Ngân muốn in gấp số túi đóng gói này, nhưng xưởng trưởng không đồng ý. Vì thế bà ấy còn hứa hẹn sẽ tăng tiền công lên mười phần trăm, nhưng đối phương vẫn không thay đổi quyết định. Đợi đến khi Lưu Đại Ngân tăng thêm ba mươi phần trăm, xưởng trưởng mới sửa miệng, đồng ý in cho bọn họ.

Đợi có túi đóng gói rồi, hai chiếc máy trong nhà lại ắt đầu hoạt động hết công suất. Chiếc máy đầu tiên kia để đóng gói riêng gà nướng, còn chiếc máy mới mua này để đóng gói chân gà và trứng kho.

Hiện tại trại nuôi gà của nhà bà ấy cũng phải mở rộng quy mô, ít nhất phải ở rộng gấp đôi, trứng gà cũng phải mua nhiều thêm, chân gà cũng phải liên hệ với xưởng gia công thịt gà.

Lưu Đại Ngân tìm đến ủy ban thôn nơi bà ấy đặt trại nuôi gà, thuê thêm mảnh đất hoang bên cạnh, xây thêm trang trại nuôi gà mới.

Về vấn đề trứng gà, Lưu Đại Ngân cũng tìm người giải quyết giúp mình, chứ để nhà bà ấy đi thu mua thì không thực tế lắm. Lưu Đại Ngân đến tìm năm người, để bọn họ đi khắp nơi thu mua trứng gà mang đến cho nhà bà ấy, giá mua mỗi cân trứng là ba hào bảy xu.

Vân Chi

Nếu tự xuống nông thôn thu mua trứng gà, một cân trứng gà chỉ ba hào hai xu, mỗi cân trứng gà bọn họ kiếm được năm xu, một ngày mua mười mấy cân trứng gà là có thể kiếm được hai, ba đồng rồi.

Chân gà thì không cần Lưu Đại Ngân nhọc lòng, đến thẳng xưởng gia công thịt gà là được.

Bên phía trường đại học, hiện tại lớp học Lưu Đại Ngân dự thính đã lên năm hai. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lưu Đại Ngân quyết định không đi theo bọn họ, vẫn tiếp tục ở lại nghe bài giảng năm nhất.

Đến mùa đông, Trương Thủy Sinh tới nhà Lưu Đại Ngân, hưng phấn hỏi: “Dì Lưu, dì có muốn sang Mỹ không?”

Lưu Đại Ngân đang đọc sách, nghe vậy bà ấy tháo kính ra bỏ xuống, quay sang hỏi: “Nước Mỹ? Dì qua Mỹ làm gì?”

Trương Thủy Sinh kéo một chiếc ghế dựa tới, ngồi xuống, nói: “Dì Lưu, dạo này dì không phải bận học tập ở trường, thì bận rộn việc trong nhà, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không biết rồi. Chẳng phải tỉnh chúng ta mới thành lập hiệp hội kinh doanh cho hộ kinh doanh cá thể sao? Tỉnh rất coi trọng chúng ta, nên lần này lãnh đạo tỉnh đã lên kế hoạch để chúng ta cùng ra nước ngoài học hỏi với nhà xưởng quốc doanh khác trong tỉnh. Nếu dì muốn đi, thì mau đăng ký.”

“Tỉnh chúng ta có tổ chức này à? Sao dì chưa từng nghe nói nhỉ?” Lưu Đại Ngân vội hỏi, bà ấy chưa từng nghe về hiệp hội kinh doanh này, nếu nghe nói, chắc chắn bà ấy đã đến đăng ký tham gia rồi.

Hiệp hội nhiều thành viên, dễ dàng tiếp cận tin tức mới, huống chi chính phủ còn coi trọng như vậy, nếu có chính sách mới, thành viên cũng biết được đầu tiên.

Trương Thủy Sinh: “Dì Lưu, dì hết bận chuyện trại nuôi gà, lại bận đến đại học dự thính, đương nhiên là không biết chuyện này rồi.”

“Dì không phải người của hiệp hội kinh doanh, có đăng ký được không?” Đây mới là vấn đề Lưu Đại Ngân quan tâm nhất hiện nay.

Trương Thủy Sinh gật đầu: “Đương nhiên là được rồi. Có rất nhiều người trong hiệp hội kinh doanh đều muốn đi. Nếu chúng ta đi, thì phải bỏ tiền túi ra, tiền đi lại, tiền ăn ở, cũng không phải số tiền nhỏ. Có người muốn đi, có người lại không nỡ bỏ ra số tiền này nên không đi nữa.”

“Thủy Sinh, vậy chúng ta lập tức đăng ký đi.”

“Dì Lưu, dì muốn đi à?”

“Đương nhiên là phải đi rồi, hiếm khi mới có được cơ hội như vậy, đương nhiên phải đi xem đất nước tư bản chủ nghĩa kia chứ. Dì phải đi xem xem, ở bên đó nhà máy của bọn họ ra sao, rốt cộc có điểm nào khác so với chúng ta. Thủy Sinh, cháu có đi không?”

Trương Thủy Sinh đáp: “Đương nhiên là đi chứ. Hơn một năm rồi cháu không được gặp anh trai cháu, cháu phải đi thăm anh ấy.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Được, vậy dì cháu mình đi cùng nhau, đi hít thử không khí hủ bại của chủ nghĩa tư bản.”

Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh cùng đi đăng ký, giống như những gì Trương Thủy Sinh nói, người đồng ý sang Mỹ thăm quan có khoảng một nửa.

Người không đi cũng chỉ vì một nguyên nhân duy nhất: “Quá tốn kém.”

Có người sẵn lòng bỏ ra số tiền này, có người lại không muốn. Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đều thuộc loại sẵn lòng bỏ tiền ra.

Viết đơn đăng ký xong, nhân viên hẹn bọn họ mười ngày sau đến nơi này, cùng nhau làm hộ chiếu.

Lúc này người nhà vẫn chưa biết chuyện Lưu Đại Ngân muốn đi Mỹ đâu. Đến giờ ăn cơm, Lưu Đại Ngân mới tuyên bố tin tức này.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 228: Con đường gây dựng sự nghiệp (32)



Lý Tam Thuận nghe xong, không hề phản đối. Lý Lưu Trụ thì hỏi một câu: “Mẹ, vậy khi nào mẹ qua nước Mỹ?”

Lưu Đại Ngân: “Vẫn chưa biết ngày tháng cụ thể đâu, hộ chiếu còn chưa làm xong cơ mà.”

“Hộ chiếu là gì?” Lý Tam Thuận thuận miệng hỏi một câu.

“Hộ chiếu là giấy tờ cần thiết khi xuất ngoại, chính là chứng minh nhân dân khi ở nước ngoài.”

“Là vậy à. Đại Ngân, không biết tiền nước ta có tiêu được ở bên Mỹ không nhỉ? Nếu không tiêu được, thì sang bên đó bà sống thế nào?”

Lưu Đại Ngân nuốt nốt miếng cơm, rồi nói: “Tôi hỏi người ta rồi, đợi sau khi làm xong hộ chiếu, chúng tôi sẽ đến ngân hàng đổi tiền đô la Mỹ.”

Nói xong chuyện ra nước ngoài thăm quan, Lý Tam Thuận lại nói đến chuyện trại gà: “Đại Ngân này, tôi nghĩ đi nghĩ lại rồi, hiện tại nhà chúng ta cần dùng nhiều trứng gà như vậy, cứ đi thu mua cũng không phải cách hay, hay là chúng ta tự nuôi gà mái đẻ nhé?”

Lưu Đại Ngân bẻ cho cháu trai một miếng bánh bao, hỏi: “Chúng ta tự nuôi? Bây giờ trại nuôi gà vẫn chưa xây xong đâu, nếu nuôi thêm gà mái, tôi sợ không đủ chỗ để nuôi.”

Lý Tam Thuận: “Chúng ta không nuôi gà mái cùng một chỗ với gà trống, mà tìm nơi khác chuyên nuôi gà mái.”

Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân nói: “Vậy lúc nào rảnh rỗi ông ra ngoài xem thử xem, xem thấy nơi nào thích hợp thì về nói với tôi, rồi chúng ta cùng qua đó hỏi thăm.”

“Được rồi, nếu rảnh tôi sẽ đi xem. Đại Ngân này, tôi nghe nói bên Mỹ có rất nhiều thứ căn bản không mua được trong nước. Hôm nào đi bà nhớ mang thêm chút tiền, thấy gì hay thì mua về nhé.”

Lưu Đại Ngân: “Ừ, tôi sẽ mang thêm chút tiền, đến lúc đó sẽ mua thêm vài thứ mang về. Lưu Trụ, con muốn mua thứ gì không?”

“Mẹ, con không muốn mua gì cả.”

“Vậy Khai Nguyên với Khai Lâm thì sao?”

“Cháu muốn mua ô tô khổng lồ.” Lý Khai Lâm nói.

Vân Chi

“Bà nội, cháu muốn mua ô tô tự mình lái được.”

“Ô tô khổng lồ với ô tô tự lái à, bà nhớ rồi.”



Hôm lên máy bay, Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân ngồi cạnh nhau.

“Dì Lưu, tim cháu đang đập thình thịch đây này, không biết rốt cuộc nước Mỹ trông thế nào nhỉ?”

“Không phải anh trai cháu từng gửi cho cháu ảnh chụp rồi à? Chắc là như trên ảnh chụp thôi.”

Hôm nay Trương Thủy Sinh mặc một bộ tây trang, bộ tây trang này là bộ đắt tiền nhất xưởng quần áo nhà anh ta sản xuất.

“Dì Lưu, nhìn qua ảnh sao giống ngoài đời thực. Đây là lần đầu tiên cháu đi máy bay đấy, dì Lưu, dì nói xem, liệu máy bay này có bị rơi xuống giữa đường không?”

Câu cuối cùng, Trương Thủy Sinh ghé sát vào tai Lưu Đại Ngân, nói thầm với bà ấy.

Anh ta cũng biết lời này không phải lời tốt lành, nhưng không khống chế được bản thân, cứ luôn nghĩ về nó.

Lưu Đại Ngân vỗ đầu Trương Thủy Sinh một cái không mạnh cũng không nhẹ: “Mau phi, phi phi đi, ăn với chả nói.”

Trương Thủy Sinh “Phi phi phi” mấy tiếng, Lưu Đại Ngân lại véo tai anh ta: “Cháu suy nghĩ vớ vẩn cái gì thế? Máy bay này được phát minh ra từ bao nhiêu năm rồi, lúc dì lớn bằng cháu nó đã có mặt khắp nơi, khi đó còn không xảy ra chuyện gì nữa là mấy chục năm sau đã cải tiến hơn nhiều, đương hiên là rất an toàn. Nếu cứ sợ này sợ kia, vậy thì ăn cơm uống nước cũng không thoải mái, bởi ăn cơm cũng có thể nghẹn chết, uống nước cũng có thể sặc c.h.ế.t mà.”

Trương Thủy Sinh xoa xoa lỗ tai: “Cháu cũng biết mình không nên nói ra câu này, nhưng cháu không khống chế nổi cái miệng của mình. Dì Lưu, dì nghĩ bao lâu nữa chúng ta sẽ tới được nước Mỹ?”

“Chuyện này thì dì cũng không biết, lát nữa khi nhân viên phục vụ đến, cháu hỏi cô ấy xem.”

“Dì Lưu, người ta không gọi là nhân viên phục vụ, mà gọi là tiếp viên hàng không.” Trương Thủy Sinh đắc ý, nói.

“Hóa ra nhân viên phục vụ trên máy bay gọi là tiếp viên hàng không à, dì biết rồi.”

Khoảng thời gian ngồi trên máy bay thật sự rất nhàm chán, Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân nhìn ra cửa sổ ngắm khung cảnh bên ngoài một lát, rất nhanh đã mất hứng. Trên máy bay không có việc gì để làm, có người đang nói chuyện phiếm, có người đang ngủ, Trương Thủy Sinh trò chuyện với Lưu Đại Ngân một lát, sau đó cũng gia nhập vào trận doanh ngủ.

Ngủ ngồi đương nhiên không thoải mái bằng ngủ nằm rồi, huống chi còn là ban ngày. Lưu Đại Ngân vừa chợp mắt một lát đã tỉnh lại, sau đó không ngủ được nữa.

Cảnh vật bên ngoài máy bay thay đổi rất nhanh, ánh chiều tà chiếu vào cửa sổ, đám mây bồng bềnh trên bầu trời cũng sáng lên.

Lưu Đại Ngân nhìn cảnh vật bên ngoài, cảm xúc mênh mông.

Ngắm cảnh từ trên bầu trời và ngắm cảnh từ dưới mặt đất đúng là không giống nhau thật.

Lưu Đại Ngân nhìn một lát, đến khi hai mắt mỏi mệt mới quay đầu lại. Lúc ấy Trương Thủy Sinh cũng tỉnh rồi.

Anh ta vừa mở mắt không lâu, cũng đang ngắm cảnh bên ngoài, miệng há hốc ra một lúc vẫn chưa khép lại được.

“Dì Lưu, cảnh hoàng hôn đẹp quá.”

Lưu Đại Ngân gật đầu phụ họa: “Đúng vậy, rất đẹp.”

Thấy Trương Thủy Sinh cũng không ngủ được nữa, Lưu Đại Ngân bèn quay sang nói chuyện phiếm với anh ta.

Nói qua nói lại một lúc, không hiểu sao lại nói đến chuyện hôn nhân đại sự của Trương Thủy Sinh.

Trương Thủy Sinh cúi đầu, hiếm khi thấy anh ta ngượng ngùng như vậy. Anh ta trả lời rất hàm hồ, muốn đổi sang chủ đề khác.

“Thủy Sinh, cháu thế này là có rồi à?”

Trương Thủy Sinh càng xấu hổ hơn, khuôn mặt lấc cấc ngày thường cũng đỏ bừng lên: “Dì Lưu, cháu có bạn gái rồi. Chúng cháu đã tìm quen biết nhau một khoảng thời gian, đều cảm thấy đối phương không tệ, nên nhìn trúng nhau.”

Trương Thủy Sinh chỉ nói mấy câu ngắn gọn, nhưng đã đủ kể rõ tình huống của mình. Lưu Đại Ngân cười nói: “Đứa nhỏ này, cháu đỏ mặt cái gì, có bạn gái thì có gì mà phải ngượng? Cháu cũng tới tuổi rồi, chỉ cần cô gái cháu thích có nhân phẩm tốt, thì cháu phải vui mừng mới đúng, không phải ngượng.”

Trương Thủy Sinh nói: “Dì Lưu, nhưng dì đừng nói cho anh trai cháu đấy nhé, chúng cháu vừa bắt đầu thôi, vẫn chưa muốn thông báo cho người trong nhà biết.”

“Cháu yên tâm, cháu không cho nói dì tuyệt đối không nói.”

Lưu Đại Ngân hỏi thêm: “Dì có quen cô bé đó không?”

Trương Thủy Sinh lắc đầu: “Dì Lưu, dì không quen. Là bạn học trước đây của cháu, sau khi tốt nghiệp trung học chúng cháu vẫn luôn giữ liên lạc, bây giờ đều đến tuổi thành gia lập nghiệp rồi, mới nhìn trúng nhau.”

“Bạn học à? Vậy thì tốt, hiểu tận gốc rễ. Bao giờ cháu kết hôn, dì Lưu hứa sẽ tặng cháu một phong bì dày cộp.”

Trương Thủy Sinh càng ngượng hơn: “Dì Lưu, kết hôn gì chứ, chúng cháu vẫn chưa đâu vào đâu hết, nói chuyện kết hôn vẫn còn sớm lắm.”

“Còn sớm đâu phải không có ngày đó. Dì Lưu nói trước không đươc sao?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 229: Pháo Hôi trong truyện hình sự (1)



Lưu Đại Ngân ở lại nước Mỹ ba ngày.

Trong ba ngày này, bọn họ đã thăm quan bốn nhà xưởng, có xưởng máy móc, có xưởng thực phẩm, có cả xưởng quần áo.

Sau khi thăm quan xong, trong lòng Lưu Đại Ngân chỉ có một suy nghĩ, so với xưởng thực phẩm của người ta, xưởng gà nướng nhà bà ấy đúng là chẳng ra sao.

Ở nước Mỹ này, xưởng thực phẩm đều sản xuất bằng dây chuyền sản xuất, môi trường trong nhà xưởng được giữ trong tình trạng vô khuẩn, công nhân mặc đồng phục vô khuẩn màu trắng, đội mũ, đeo kính, đeo khẩu trang, găng tay, ngay cả chân cũng đeo ủng riêng.

Lưu Đại Ngân chưa vào trong phân xưởng, chỉ đứng thăm quan bên ngoài cửa kính.

Nhân viên trong xưởng còn cho bọn họ xem một chiếc máy tính.

Đó là thứ trông rất giống tivi, nhưng có nhiều chức năng hơn, bọn họ có thể quan sát tình hình sản xuất toàn nhà xưởng từ màn hình. Ngay cả tình hình nhập xuất nguyên vật liệu, thành phẩm, tiêu thụ bao nhiêu điện, thậm chí tiền lương của mỗi công nhân là bao nhiêu, toàn bộ đều nằm trong máy tính.

Lưu Đại Ngân chưa từng tiếp xúc với chiếc máy nào như vậy, trên đường về bà ấy hỏi mọi người: “Nếu ngày nào đó chiếc máy tính kia bị hỏng, không dùng được. Vậy chẳng phải những thứ bên trong nó đều mất hết sao? Như vậy chẳng phải nhà máy sẽ loạn lên à? Còn cả internet, mạng gì kia nữa. Trong văn phòng nhà máy bọn họ, đừng nói mạng, ngay cả một sợi dây cũng không nhìn thấy mà.”

Người dẫn đoàn giải thích cho Lưu Đại Ngân: “Internet là thứ kết nối nhiều máy tính lại với nhau, ví dụ như nếu chị tải dữ liệu lên từ máy tính nào đó, thì chỉ cần chị đăng nhập vào tài khoản tương ứng, chị vẫn xem được dữ liệu đó từ máy tính khác, giống như hai chiếc máy được kết nối với nhau bởi một sợi dây vô hình. Khi nhiều máy tính kết nối với nhau, những sợi dây kết nối ấy sẽ tạo thành mạng lưới lớn, người ta gọi nó là Internet."

“Còn chuyện máy tính bị hỏng, không thể dùng những tài liệu bên trong, vấn đề này rất dễ giải quyết, chỉ cần thay sang một chiếc máy tính khác, đăng nhập vào mạng của bọn họ, là có thể khôi phục được đa phần số liệu trước kia.”

Vân Chi

Nghe người dẫn đoàn giải thích xong, Lưu Đại Ngân cái hiểu cái không, nhưng tóm lại vẫn hiểu được một đạo lý, máy tính là thứ rất tuyệt vời, có thể làm thay con người rất nhiều việc.”

Nhưng Lưu Đại Ngân chưa hề trông thấy chiếc máy tính nào ở trong nước.

Đây là lần đầu tiên nghe được người ta giới thiệu về máy tính, ban đầu bà ấy còn lẩm bẩm một câu: “Đây chẳng phải là tivi sao?” Nhưng nó có năng lực hơn tivi nhiều, cũng làm được nhiều thứ hơn.

Lưu Đại Ngân nghe người trong nhà xưởng quốc doanh nói, ở nước Mỹ này, rất nhiều gia đình bình thường đều có máy tính riêng.

Không chỉ máy tính, bọn họ còn có TV, máy giặt, tủ lạnh, quạt điện, điều hòa, chúng nó đều là đồ dùng sinh hoạt của gia đình bình thường ở nước Mỹ.

Không chỉ vậy, nơi này nhà nào cũng có xe con, thậm chí có nhà còn có không chỉ một chiếc.

Vừa tới nước Mỹ, tất cả mọi người trong đoàn khảo sát đã bị choáng ngợp bởi sự phồn hoa nơi này. Bọn họ giống như người nhà quê lần đầu tiên lên thành phố vậy, nhìn đâu cũng thấy phú quý như trên trời, ngoài kinh ngạc, hâm mộ và không dám tin ra, thì không còn ý nghĩ nào khác.

Người trong đoàn khảo sát cũng coi như kẻ có tiền ở tỉnh thành, thế mà sang đến nơi này, lại thấy mình còn kém cả dân chúng bình thường của nước Mỹ.

Mới chỉ ba ngày từ khi tới đây mà thôi, thế mà tâm trạng của bọn họ đã thay đổi chóng mặt. Chuyển từ hứng thú bừng bừng, tràn đầy lòng tin khi vừa đến nơi, sang tự ti, lo âu, không biết nên làm gì tiếp theo.

Bác trai Trương Thủy Sinh là thương nhân lớn ở nước Mỹ, có không ít người trong đoàn khảo sát biết ông ấy.

Có người vừa hâm mộ vừa ghen ghét, cất giọng chua lèo, nói: “Tiểu Trương này, cậu có phúc thật đấy, chỉ dựa vào bác trai cậu thôi, cậu muốn ở lại nước Mỹ cũng không phải việc gì khó, là chuyện khối người cầu mong cũng không được.”

Người nọ nói ra lời này trước mặt rất nhiều người, không biết đối phương thật sự không hiểu được tác hại của câu nói đó, hay là giả vờ không biết.

Nơi này còn có cả lãnh đạo đoàn khảo sát đó.

“Lão Lý, anh nói gì vậy, dù nước Mỹ này có tốt hơn nữa, thì nơi này cũng không phải nhà tôi, vì sao tôi phải ở lại nơi này?” Trương Thủy Sinh cười tủm tỉm, hỏi lại.

Dù tốt hơn nữa cũng không phải nhà mình, đương nhiên sẽ không ở lại rồi.

Bị Trương Thủy Sinh vặn lại, người nọ xấu hổ mặt đỏ bừng lên, từ đó về sau không ai trong đoàn khảo sát nói đùa trước mặt Trương Thủy Sinh nữa, còn nói sau lưng ư? Dù sao anh ta cũng không nghe thấy, bọn họ thích nói gì thì nói cái đó đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, Lưu Đại Ngân cảm giác mình vẫn chưa thăm quan đủ, thì đã đến ngày đoàn khảo sát phải về nước rồi.

Trương Thủy Sinh muốn ở lại nước Mỹ thêm một khoảng thời gian nữa, bởi từ khi qua đây anh ta vẫn chưa gặp đươc anh trai mình.

Bác trai của Trương Thủy Sinh cũng muốn anh ta ở lại thêm một khoảng thời gian, muốn giới thiệu Trương Thủy Sinh với người nhà ông ấy.

Bọn họ cũng muốn Lưu Đại Ngân ở lại cùng, nhưng Lưu Đại Ngân nhớ nhà rồi, dù nước Mỹ rất phồn hoa, bà ấy vẫn từ chối khéo.
 
Back
Top