Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 200: Con đường gây dựng sự nghiệp (4)



Sáng hôm sau, Lưu Đại Ngân đến nhà Trương Thủy Sinh.

Hiện tại chỉ có mình anh ta sống ở nhà họ Trương. Ông Trương đã đến nhà con gái rồi. Trương Thủy Sinh mải lo cho xưởng quần áo của mình, luôn đi sớm về trễ, còn thường xuyên không về nhà, bọn họ không yên tâm để ông Trươngở nhà một mình.

“Dì Lưu, đợi cháu rửa mặt xong chúng ta cùng đi.”

Lưu Đại Ngân kéo một chiếc ghế dựa qua, ngồi xuống hỏi: “Cháu ăn sáng chưa?”

Trương Thủy Sinh đang đánh răng rửa mặt, không trả lời được. Đợi rửa mặt xong, anh ta mới nói: “Vẫn chưa, đợi lát nữa lên phố cháu mua hai cái bánh bao là được.”

“Sáng mùa đông lạnh lẽo thế này, vừa đi vừa ăn hơi lạnh sẽ theo bánh bao chui vào bụng, sau này sẽ thường xuyên đau bụng đấy. Cháu ăn sáng trước, đợi ăn xong chúng ta lại đi.”

Trương Thủy Sinh mặc áo bông vào: “Vậy cũng được, đợi chút nữa cháu ăn sáng xong chúng ta lại đi, cũng không chậm trễ quá nhiều.”

Sau đó Trương Thủy Sinh dẫn Lưu Đại Ngân tới một nhà máy chuyên sản xuất bao bì.

Anh ta giới thiệu: “Dì Lưu, nhà máy này chuyên sản xuất các loại túi đóng gói thực phẩm, là nhà máy quốc doanh, danh tiếng không tệ, sau này dì muốn sản xuất túi đóng gói gì cứ đến nhà máy này là được.”

Đến gần nhà máy, Lưu Đại Ngân hỏi Trương Thủy Sinh: “Chúng ta là hộ kinh doanh cá thể, bọn họ là nhà máy quốc doanh, liệu bọn họ có để ý đến chúng ta không?”

Trương Thủy Sinh giải thích cho Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, quá nửa đơn đặt hàng của nhà máy này đều đến từ hộ kinh doanh cá thể đấy. Nửa năm trước, nhà máy này không còn quá nhiều việc, cứ làm nửa năm lại nghỉ nửa năm, công nhân chỉ có thể dựa vào tiền lương của nhà nước. Sau đó xưởng trưởng nhà máy này ftimf ra con đường mới, bắt đầu nhận việc từ hộ kinh doanh cá thể, hiện tại lương thưởng của công nhân đã gấp đôi trước kia rồi.”

“Phải không?” Lưu Đại Ngân cảm thán: “Xem ra quốc gia thật sự đã thay đổi rồi. Nếu vào một năm trước, làm gì có nhà máy quốc doanh nào chịu liếc mắt nhìn hộ kinh doanh cá thể.”

Trương Thủy Sinh cũng nói: “Đúng là đã thay đổi rồi. Trước kia đi bán đồ lặt vặt cũng phải vụng trộm, bây giờ có thể quang minh chính đại đi bán.”

Trương Thủy Sinh dẫn Lưu Đại Ngân đến gặp xưởng trưởng, nghe xong yêu cầu của Lưu Đại Ngân, xưởng trưởng đồng ý ngay, nói ba ngày nữa Lưu Đại Ngân đến lấy hàng mẫu rồi, nếu thấy được thì có thể bắt tay vào sản xuất hàng looạt.

Giải quyết xong chuyện bao bì đóng gói, giấy phép buôn bán gì đó cũng đợc phê duyệt, chỉ còn chờ ngày bắt tay vào sản xuất.

Chưa đầy hai tháng nữa là tới mùa xuân rồi, Lưu Đại Ngân định tranh thủ dịp tết Âm Lịch làm một vụ lớn.

Gà nướng đóng gói chân không bảo quản được tương đối lâu, Lưu Đại Ngân định mỗi ngày làm thêm một chút, đợi đến tết thì mang ra bán.

Giải quyết xong gà nướng đóng gói, chân gà đóng gói cũng phải giải quyết.

Ngoài chân gà ra, Lưu Đại Ngân còn định làm cả trứng kho đem bán. Món trứng kho này cũng là món tủ của Lý Tam Thuận, dùng ngay nước hầm gà để nấu, hương vị cũng không tệ.

Khi vừa khai trương cửa hàng gà nướng, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân đã làm trứng kho đem bán, nhưng bán không được đắt hàng lắm, có khi cả ngày không bán được quả nào.

Chỉ nghĩ một lát Lưu Đại Ngân đã hiểu được nguyên do. Gà nướng là thứ hiếm có, quanh năm suốt tháng chưa chắc đã được ăn một lần, muốn đến Cung Tiêu Xã mua thì phải có phiếu thịt đặc biệt, muốn làm ở nhà lại không biết cách, gà nướng nhà họ Lý không hề đắt, đương nhiên là được hoan nghênh rồi.

Trứng kho thì khác, trên tỉnh thành thường xuyên có người ở các thôn xóm quanh vác rổ tới bán trứng gà, có tiền là mua được. Tuy rằng trứng kho nhà bọn họ nấu không ngon như trứng kho Lý Tam Thuận nấu, nhưng bọn họ có thể đổi sang trứng luộc nước trà, hương vị cũng không kém quá nhiều. Trứng kho nhà họ Lý bán đắt hơn bọn họ tự mua trứng về nấu, tất nhiên người mua sẽ ít rồi.

Bây giờ có máy đóng gói chân không, Lưu Đại Ngân định đóng gói trứng kho mang đến ga tàu hỏa bán. Lần trước khi đến đặc khu kinh tế với Trương Thủy Sinh, Lưu Đại Ngân từng oán giận đồ ăn trên tàu quá đắt còn không ngon, nhưng không mua lại không có cách nào khác. Đi từ nhà còn dễ, có thể mang theo đồ ăn từ nhà lên tàu hỏa ăn. Nếu là trên đường về nhà thì chịu chết, đành phải mua đồ ăn trên tàu. Mua đồ ăn bên ngoài mang theo cũng khó, mùa đông quá lạnh, đồ ăn sẽ đông cứng, mùa hè nóng bức đồ ăn dễ ôi thiu.

Trứng kho nhà Lưu Đại Ngân chỉ đắt hơn trứng gà bình thường một chút, có đóng gói chân không, mùa hè để mấy ngày cũng sẽ không hỏng, mùa đông để cũng khng đông cứng, mang theo ăn trên đường rất tiện.

Câu cuối cùng, Lưu Đại Ngân tự nhủ trong lòng.

Nói làm là làm ngay, Lưu Đại Ngân tới nhà máy bao bì xác định kích thước, sau đó lại đi tìm Tưởng Bác, nhờ cậu thiết kế bao bì đóng gói trứng kho và chân gà nướng cho mình.

Bản thiết kế vẫn là một trăm đồng một bản, hai bản chính là hai trăm đồng. Tưởng Bác lập tức vui vẻ nhận lời.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 201: Con đường gây dựng sự nghiệp (5)



Vừa lấy được bao bì đóng gói gà nướng, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân lập tức bắt tay vào làm.

Chỉ cần một người là có thể thao tác máy đóng gói rồi, ban đầu khi chưa quen mỗi tiếng Lưu Đại Ngân chỉ đóng gói được mười con gà nướng, sau này quen rồi tốc độ cũng nhanh hơn, một tiếng có thể đóng gói ra hai mươi con gà nướng.

Đóng gói xong, Lưu Đại Ngây bày bán ngay trong cửa hàng, ngày đầu tiên đã bán được hai con.

Tuy rằng bán được không nhiều lắm, nhưng Lưu Đại Ngân rất có lòng tin với gà nướng nhà mình. Một phần cũng vì đa số khách mua hàng đều là mua về nhà ăn ngay, đương nhiên sẽ mua gà nóng hổi tại quầy rồi.

Đợi đến tết khi phải đi thăm họ hàng, bạn bè, gà nướng đóng gói chân không sẽ bán chạy hơn, bởi vì hạn sử dụng của gà nướng sau đóng gói chân không dài hơn, mang tặng sẽ tiện hơn.

Giá bán gà nướng đóng gói chân không và gà nướng tại quầy đều như nhau, vẫn là bảy đồng một con.

Đây là giá cả Lưu Đại Ngân đã thương lượng với Lý Tam Thuận, tuy rằng làm gà nướng đóng gói chân không phiền phức hơn một chút, chi phí cũng cao hơn một chút, nhưng vợ chồng bọn họ hướng tới mục tiêu lãi ít tiêu thụ nhiều, gà nướng đóng gói chân không này đi con đường số lượng.

Sau hai ngày làm gà nướng tại nhà, Lưu Đại Ngân mang gà nướng đến nhà ga để đẩy mạnh tiêu thụ.

Bất kỳ thời gian nào, ga tàu hỏa đều rất đông người. Hiện tại đang là tháng mười một, vài người đã chuẩn bị về nhà ăn tết rồi.

Lưu Đại Ngân vác một bao tải lớn, đi xuyên qua đám đông: “Gà nướng, gà nướng đóng gói chân không hạn sử dụng một năm đây.”

Giọng Lưu Đại Ngân rất lớn, nên dù trong phòng chờ ồn ào tiếng rao hàng vẫn rất rõ ràng.

Lưu Đại Ngân vừa rao hai câu đã có người chạy tới, hỏi: “Chị bán gà nướng à? Gà nướng này để được tận một năm thật sao? Lấy ra cho tôi xem nào.”

Lưu Đại Ngân lấy gà nướng nhà mình ra, nói: “Gà nướng nhà tôi là gà nướng đóng gói chân không, dùng máy đóng gói nhập khẩu từ Đức, đã qua kiểm tra của trung tâm vệ sinh an toàn thực phẩm của tỉnh, ở nhiệt độ bình thường hạn sử dụng có thể lên đến mười bốn tháng. Mọi người xem đi, đây là đóng gói chân không, bên trong không có một chút không khí nào cho nên mới bảo quản được thời gian dài như vậy.”

Lưu Đại Ngân đặt tải gà nướng xuống đất, lấy một túi gà nướng ra để người xung quanh xem cho rõ ràng.

Có người cầm một túi gà nướng lên, xem kỹ rồi hỏi: “Gà nướng này bao nhiêu tiền?”

Lưu Đại Ngân trả lời: “Bảy đồng, bằng giá gà nướng chúng tôi bán trong cửa hàng.”

Có người vẫn chưa tin: “Gà nướng này thật sự bảo quản được một năm? Không phải lừa gạt chứ?”

“Nếu như chưa đến một năm đã bị mốc hay hư hỏng, anh có thể mang tới trả hàng.” Lưu Đại Ngân chỉ vào dòng chữ trên bao bì, nói: “Đây là địa chỉ cửa hàng nhà tôi, nếu anh không tin thì cứ qua xem thử một lần. Còn chuyện gà nướng có thể bảo quản một năm là nói dối, vậy đào vàng đóng hộp có thể bảo quản một năm thì sao? Chẳng lẽ cũng là lừa gạt? Lãnh đạo nói, khoa học có thể thúc đẩy sản xuất, bây giờ khoa học phát triển rồi, gà nướng có thể bảo quản một năm có gì lạ đâu?”

Có người nhìn Lưu Đại Ngân, nói: “Tôi nhận ra chị, chị là bà chủ của cửa hàng gà nướng nhà họ L ý đúng không?”

Lưu Đại Ngân cười hì hì: “Bà chủ gì đâu, chỉ dựa vào tay nghề tổ tiên để lại kiếm miếng cơm ăn thi.”

“Bán cho tôi một con, đúng lúc tôi đang định về quê ăn tết.”

“Tôi mua hai con, một con giữ lại nhà mình ăn, một con để đến tết mang đi thăm người thân.”

Có người mở đầu, lập tức có người theo sau, đến khi đám đông tản ra, hai mươi con gà nướng Lưu Đại Ngân mang đến đã bán đi đựoc một nửa.

Lưu Đại Ngân vác số gà nướng còn lại lên vai, định đổi sang chỗ khác để bán tiếp.

“Thím, sao thím lại ở đây thế?”

Nghe thấy có người gọi mình, Lưu Đại Ngân quay đầu lại theo bản năng thì trông thấy Trần Kiến Quốc, người từng thu mua gà cho nhà bà ấy.

Trần Kiến Quốc cõng theo một cái tải sau lưng, trên mặt râu ria xồm xoàm, dáng vẻ phong trần mệt mỏi vừa nhìn đã biết là vừa đi xa v.

Trước kia là một chàng trai rất có tinh thần, sao bây giờ lại biến thành dáng vẻ này rồi? Chắc là đã phải chịu rất nhiều khổ cực bên ngoài.

“Là gà nướng nhà tôi mới làm, tôi mang ra ngoài bán.” Nói xong, Lưu Đại Ngân lại hỏi: “Tưởng cậu xuống phía nam làm ăn rồi? Nghỉ về nhà ăn tết à?”

Trần Kiến Quốc đổi túi xác rắn từ vai trái qua vai phải, trả lời: “Vâng, cháu về ăn tết, ăn tết xong lại đi làm.”

“Vậy cậu mau về nhà đi, lúc nào có thời gian rảnh thì đến nhà tôi chơi.”

Trần Kiến Quốc cười, vẫy tay với Lưu Đại Ngân: “Thím, cháu về đây.”

Ngày hôm sau Trần Kiến Quốc đã tới nhà họ Lý, nhìn qua đã sáng sủa hơn hôm qua rất nhiều, râu đã cạo, quần áo trên người cũng sửa sang tử tế, căn bản không giống người hôm qua Lưu Đại Ngân gặp.

Sau khi hàn huyên vài câu, Trần Kiến Quốc nói ra ý đồ mình đến: “Chú thím, gà nướng chân không nhà chú thím có bán sỉ ra ngoài không?”

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận liếc nhau, nói: “Có chứ, năm đồng rưỡi một con.”

“Vậy mua sỉ gà nướng này…” Trần Kiến Quốc hơi ấp úng: “Có mua nợ được không?”

Vân Chi

Hỏi xong câu đó, cậu ta lại vội vàng bổ sung: “Đợi bán hết gà nướng, cháu lập tức đưa tiền tới cho chú thím.”

Không nói điều khác, chỉ riêng số tền Trần Kiến Quốc kiếm được từ việc đưa gà cho nhà Lưu Đại Ngân thôi tính ra cũng không ít rồi, sao đến tiền nhập gà nướng cũng không có nhỉ?

Trần Kiến Quốc nói: “Chú, thím, lần này xuôi nam cháu bị người ta lừa, không chỉ mất hết tiền tiết kiệm, còn nợ bên ngoài không ít. Nhưng mà chú thím yên tâm, tiền gà nướng này cháu sẽ không khất nợ quá lâu, bán gà nướng xong cháu lập tức mang tiền về trả cho chú thím.”

Khi nói ra lời này chính Trần Kiến Quốc cũng cảm thấy xấu hổ. Cậu ta cúi đầu không dám nhìn Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận.

“Kiến Quốc, vốn dĩ chúng tôi không bán chịu cho người khác đâu…” Khóe miệng Lưu Đại Ngân mang theo ý cười, nói: “Nhưng mà chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, cậu cũng là người trung hậu, nên tôi phá lệ cho cậu mua nợ đấy, chỉ là cậu không thể nhập quá nhiều một lần, nhiều nhất chỉ có thể mua năm mươi túi gà nướng.”

Trần Kiến Quốc không ngờ Lưu Đại Ngân lại đồng ý với yêu cầu của mình một cách sảng khoái như vậy, vốn dĩ cậu ta cho rằng mình còn phải cầu xin một lúc lâu.

“Được vậy thì cám ơn thím Lưu nhiều lắm, thím với chú Lý cứ yên tâm, bán hết gà nướng cháu lập tức mang tiền về trả cho chú thím.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 202: Con đường gây dựng sự nghiệp (6)



Gà nướng đóng túi dễ bảo quản, cũng tiện mang theo, dùng làm quà cáp đi thăm bạn bè người thân đều được, chỉ là bây giờ vẫn chưa đến tết, người mua sẽ không nhiều lắm, cho nên sau khi suy nghĩ một phen, Trần Kiến Quốc quyết định vẫn đến bán ở gà tàu hỏa, bến xe trước.

Giá nhập một con gà nướng là năm đồng rưỡi, bán ra bảy đồng, lợi nhuận là một ồng rưỡi, mỗi ngày chỉ cần bán được ba con thôi là mỗi tháng có hơn một trăm đồng tiền rồi.

Trần Kiến Quốc bán ở ga tàu hỏa hai ngày, ngày thứ ba cậu ta mua một vé tàu hỏa đi nơi khác, mang theo ba mươi tám con gà nướng còn lại lên tàu hỏa, định bán gà nướng trên tàu.

Chỉ một ngày một đêm, ba mươi tám con gà nướng đã bán sạch sẽ.

Năm mươi con gà nướng kiếm được bảy mươi lăm đồng, trừ tiền vé tàu vẫn còn dư lại năm mươi mốt đồng.

Có hy vọng trả hết nợ rồi.

Sở dĩ Trần Kiến Quốc nợ nhiều như vậy là do cậu ta bị bạn học lừa. Người bạn kia nói anh ta phát hiện ra một hạng mục rất có triển vọng ở phía nam, Trần Kiến Quốc cũng đi theo đối phương khảo sát hai ba lần, cảm thấy hạng mục đó rất không tồi nên mới mang theo tất cả tiền bạc trong nhà, còn vay mượn một ngàn đồng làm tiền vốn, ai ngờ người bạn học cùng nhau lớn lên từ nhỏ kia lại lừa cậu ta, cảnh tượng nhà máy nhộn nhịp mấy lần trước cậu ta nhìn thấy đều do đối phương thuê người đóng kịch.

Cậu ta mang tiền đến đó, sau một bữa cơm thì ngủ mê man, đến khi cậu ta tỉnh lại tất cả đồ đạc trên người đều biến mất rồi.

Ban đầu Trần Kiến Quốc còn không chịu tin người bạn kia sẽ đối xử với mình như vậy, nhưng sau hai ngày đói bụng tìm kiếm, cuối cùng cậu ta mới nhận rõ sự thật. Người bạn hơn hai mươi năm kia thật sự đã tính kế Trần Kiến Quốc để cướp đi tất cả tiền tài trên người cậu ta, ngay cả tiền vé tàu về quê cũng không để lại.

Trần Kiến Quốc đến đồn công an báo án, đăng ký một tờ giấy chứng minh thân phận lâm thời, đi làm thuê mười ngày mới có tiền gửi điện báo về nhà, sau đó vợ cậu ta gửi cho cậu ta hai mươi đồng, cậu ta mới có tiền mua vé tàu về quê.

Khi vừa xuống tàu lại đụng phải Lưu Đại Ngân đang bán gà nướng.

Trần Kiến Quốc rất có đầu óc kinh tế, cậu ta đi theo Lưu Đại Ngân xem bà ấy bán hàng một lát, phát hiện ra đây là một biện pháp kiếm tiền rất tốt.

Chỉ là hiện tại trên người cậu ta không có một đồng nào, trong nhà cũng không có tiền, muốn bán gà nướng thì phải mua chịu.

Cậu ta đã tính toán trước, nếu như Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân không đồng ý, cậu ta sẽ về nhà bán xe đạp đi lấy tiền nhập gà nướng.

Chỉ là không có xe đạp, sau này cậu ta sẽ phải đi bộ lên tỉnh thành.

Lần đầu tiên, gà nướng bán không tệ, Trần Kiến Quốc về nhà nghỉ ngơi một buổi sáng, ăn cơm trưa xong lập tức đạp xe đến cửa hàng gà nướng nhà Lưu Đại Ngân.

“Chú, thím, đây là tiền gà nướng lần trước.” Trần Kiến Quốc để tiền lên bàn, đẩy tới trước mặt Lưu Đại Ngân.

Lưu Đại Ngân cầm tiền lên đếm, rồi gạch sổ ghi nợ lần trước cho Trần Kiến Quốc: “Kiến Quốc, lần này cậu còn nhập gà nướng nữa không?”

Nghe Lưu Đại Ngân hỏi, Trần Kiến Quốc hơi ngượng ngùng: “Thím, lần này cháu vẫn phải mua nợ năm mươi con gà nướng, đợi sau vài lần kiếm đủ vốn rồi cháu sẽ không mua nợ nữa.”

“Tôi không có ý đó.” Lưu Đại Ngân bỏ tiền vào ngăn kéo, nói: “Tôi tin tưởng nhân phẩm của cậu, cậu mua nợ không thành vấn đề.”

Sau đó Trần Kiến Quốc lại vác theo năm mươi con gà nướng mua nợ từ chỗ Lưu Đại Ngân, chọn một chuyến tàu sắp xuất phát, mua vé, lên tàu.

Lúc này Tưởng Bác cũng đã thiết kế xong bao bì đóng gói trứng gà kho và chân gà nướng, Lưu Đại Ngân lại gấp rút chạy tới xưởng in ấn bao bì, bảo bọn họ mau chóng in hàng mẫu.

Nói hết lời hay cuối cùng xưởng trưởng mới đồng ý in gấp rút cho Lưu Đại Ngân, bảo bà ấy chiều mai đến lấy hàng.

Đợi có bao bì đóng gói rồi, Lưu Đại Ngân lại mau chóng làm chân gà nướng và trứng kho, sau khi đóng gói chân không, hương vị cũng không tệ lắm.

Chân gà nướng có thể sản xuất đem bán ngay, còn trứng kho thì phải đưa đến trung tâm kiểm tra an toàn thực phẩm của tỉnh để kiểm tra trước, nếu kết quả đủ tiêu chuẩn bọn họ mới có thể bắt đầu sản xuất.

Hàng ngày con trai phải đưa cháu trai đến bệnh viện trị liệu, Lý Tam Thuận phải ở nhà làm gà nướng, chân gà nướng và trứng kho, Lưu Đại Ngân phải trông cửa hàng, căn bản không có nhiều thời gian để đóng gói gà nướng và chân gà nướng.

Phải thuê thêm người.

Lưu Đại Ngân nhìn trúng người câm ở cùng con phố.

Người câm này không lớn tuổi lắm, vì hồi nhỏ bị sốt cao không được chữa trị kịp thời nên từ đó không thể nói chuyện nữa. Cha cậu ấy mất sớm, mẹ cũng tái giá rồi, từ nhỏ vẫn luôn sống với ông bà nội, là một cậu bé đáng thương.

Nhưng cậu ấy không hề suy sụp mà luôn vui vẻ giúp đỡ ông nội cậu ấy sửa chữa xe đạp, tay rất khéo léo, hàng xóm láng giềng trong khu phố có nhà nào bị hỏng xe đều thích nhờ cậu ấy sửa.

Vân Chi

Ông nội cậu ấy muốn mở cho cậu ấy một cửa hàng sửa chữa xe đạp, coi như có cái nghề để kiếm sống, nhưng trên con phố này đã có một cửa hàng sửa xe rồi, quản lý khu phố không cho phép.

Lưu Đại Ngân rất thích tính tình cậu nhóc bị câm này, muốn tìm một con đường cho cậu ấy.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 203: Con đường gây dựng sự nghiệp (7)



Cậu nhóc bị câm kia họ Vương, tên là Vương Nhất Tường, năm nay mười chín tuổi, làn da rất trắng, đôi mắt to tròn, không cao cũng không thấp, không mập cũng không gầy, là một cậu nhóc đẹp trai.

Nhưng số phận trêu ngươi lại khiến cậu ấy không thể nói chuyện.

Tuy Lưu Đại Ngân thường xuyên gặp mặt, cũng như nói chuyện với ông bà nội nhà họ Vương, nhưng chưa đến nhà cậu ấy lần nào.

Thấy Lưu Đại Ngân đến nhà mình, Vương Nhất Tường lộ ra vẻ mặt nghi hoặc. Cậu ấy khoa tay múa chân hỏi: “Thím Lý, thím tìm ông nội cháu à?”

Tuy không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng Lưu Đại Ngân đoán được đại khái cậu ấy muốn nói gì. Bà ấy cười, bảo: “Thím không tìm ông nội cháu, mà tới tìm cháu.”

Vương Nhất Tường chỉ vào người mình: “Tìm cháu?”

Dáng vẻ ấy kết hợp với biểu cảm nghi hoặc, nhìn càng đáng yêu.

Lưu Đại Ngân gật đầu, nói: “Đúng, đến tìm cháu. Nhưng mà việc này phải thương lượng với ông bà nội cháu trước đã.”

Trong khu nhà Vương Nhất Tường sống còn có vài hộ gia đình khác, lúc này có năm sáu đứa trẻ đang chơi trong sân, còn có hai người phụ nữ đang giặt đồ.

Lưu Đại Ngân cười chào hỏi từng người một.

Vương Nhất Tường khoa tay múa chân: “Thím Lý, có phải xe đạp nhà thím bị sao không? Đẩy qua đây cháu xem cho.”

Xe đạp nhà hàng xóm láng giềng bị hỏng đều thích nhờ cậu sửa, bởi vì không được phép mở cửa hàng ngoài phố nên Vương Nhất Tường chỉ có thể sửa xe trong nhà. Hàng xóm nếu ai có xe đạp hỏng đều trực tiếp đẩy xe đến nhà tìm cậu ấy.

Vân Chi

Như vậy người khác không quản được.

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Xe đạp nhà thím không hỏng, hôm nay tới tìm cháu vì việc khác.”

Vương Nhất Tường gãi đầu, hơi khó hiểu, nhưng vẫn dẫn Lưu Đại Ngân về nhà mình.

Nhà cậu ấy chỉ có hai gian, ba người chen chúc nhau. Tuy hơi chật chội, nhưng nhà cửa được thu dọn rất sạch sẽ.

Trông thấy Lưu Đại Ngân, ông bà Vương cũng nghi hoặc: “Chị Lý, chị tới tìm Nhất Tường sửa xe đạp à?”

Thấy nhà bọn họ đều hỏi như vậy, Lưu Đại Ngân cũng buồn cười.

“Chú thím Vương, cháu có dắt xe đạp tới đâu mà sửa xe đạp. Là thế này, cháu tới để thương lượng với chú thím một việc, không phải nhà cháu mở cửa hàng gà nướng sao, bây giờ cháu không lo liệu được hết việc nên muốn tìm một người giúp đỡ. Cháu nhìn trúng đứa nhỏ Nhất Tường này, vừa hiền hòa vừa thành thật, cho nên mới tới để hỏi một câu xem chú thím có đồng ý cho Nhất Tường qua nhà cháu làm việc không.”

Ông Vương rất kinh ngạc, cháu trai nhà ông ấy bị câm thì giúp đỡ thế nào được? Cửa hàng nhà họ Lý là cửa hàng bán gà nướng, chẳng lẽ bọn họ định tìm người học việc, nhưng nhà bọn họ có con có cháu, không sợ Nhất Tường học mất tay nghề tổ truyền của nhà bọn họ sao?

“Chị Lý, Nhất Tường nhà tôi thế nào chị cũng biết rồi đấy. Nó không thể nói chuyện, sao có thể bán gà nướng giúp chị? Chị định để nó làm học đồ sao?”

Lưu Đại Ngân xua tay, nói: “Không phải bán gà nướng, cũng không phải làm học đồ, cháu mới mua được một chiếc máy, chuyên đóng gói gà nướng. Con trai cháu bận đưa Khai Lâm đến bệnh viện, Tam Thuận bận làm gà nướng, cháu thì phải trông cửa hàng, thật sự không phân thân được nên muốn tìm người giúp đỡ, cho nên mới nghĩ tới Nhất Tường.”

Vương Nhất Tường còn kích động hơn ông bà nội, cậu ấy vỗ ngực, tỏ vẻ mình sẽ làm được.

Sửa xe đạp căn bản không kiếm được nhiều tiền, cũng chỉ đủ ăn tiêu trong nhà, ông bà nội cậu lại lớn tuổi rồi, sức khỏe cũng không tốt, sau này còn rất nhiều việc cần dùng đến tiền, hiện tại có công việc tìm đến tận cửa, đương nhiên là Vương Nhất Tường rất vui mừng rồi.

Bà Vương vẫn hơi băn khoăn: “Nhất Tường thật sự có thể làm được việc kia sao?”

“Thím, cháu làm được đương nhiên Nhất Tường cũng làm được rồi. Công việc kia không mệt, chỉ cần ngồi một chỗ bỏ gà nướng vào túi bóng, cho vào máy nhấn một cái là xong. Mỗi ngày làm việc tám giờ, mỗi tuần nghỉ một ngày, ba tháng đầu cháu trả hai mươi lăm đồng một tháng, sau ba tháng tăng lên ba mươi đồng, nếu phải tăng ca, tiền lương tăng ca sẽ tính riêng, chú thím thấy th nào?”

Mỗi tháng hai mươi lăm đồng, dựa theo tình huống của cháu trai, số tiền này tuyệt đối không thấp.

Hai vợ chồng già nhìn nhau, đều cảm thấy chuyện này rất khó tin.

Trước kia Vương Nhất Tường từng làm việc cho khu phố mấy tháng, nhiều nhất cũng chỉ nhận được hai mươi đồng một tháng, bây giờ người nhà họ Lý lại trả hẳn hai mươi lăm đồng, sau đó còn tăng lên ba mươi, tiền lương này không hề thấp, sắp đuổi kịp tiền lương của công nhân chính thức trong nhà máy quốc doanh rồi.

Chuyện tốt như vậy, thật sự có thể rơi trúng đầu nhà bọn họ sao?

Ngoài vui mừng ra, hai vợ chồng già còn không dám tin tưởng.

Lưu Đại Ngân nói tiếp: “Chú thím Vương, nhà cháu làm về đồ ăn, nên trước khi vào làm việc phải đến bệnh viện khám sức khỏe trước đã, không có bệnh truyền nhiễm gì mới có thể đi làm. Nhất Tường, cậu có đồng ý đi làm không?”

Vương Nhất Tường vội vàng gật đầu, tỏ vẻ mình muốn đi.

Ông Vương cũng đã lấy lại tinh thần từ niềm vui ngoài ý muốn, ông ấy gật đầu, nói: “Được, mai tôi sẽ dẫn Nhất Tường đến bệnh viện kiểm tra.”

Khó khăn lắm mới có người sẵn lòng cho Nhất Tường một cơ hội, bọn họ phải nắm bắt, nếu không chỉ sợ sẽ không còn cơ hội.

Lưu Đại Ngân vội vàng nói: “Chú Lý, Nhất Tường đến cửa hàng nhà cháu làm việc, chi phí khám sức khoe do cháu bỏ ra, sáng mai chúng ta cùng nhau đến bệnh viện được chứ? Cửa hàng nhà cháu cần người gấp, đi làm sớm ngày nào cháu thoải mái sớm ngày đó.”

Ông Vương nghe xong đã hiểu được ý của Lưu Đại Ngân: “Cũng được, vậy bảy giờ sáng mai chúng ta gặp nhau ở cửa hàng gà nướng nhà chị nhé.”

Nói xong chuyện cần nói, Lưu Đại Ngân đứng dậy: “Vâng, bảy giờ sáng mai gặp nhau ở cửa hàng gà nướng. Có vài mục kiểm tra cần nhịn đói, sáng mai Nhất Tường đừng ăn sáng nhé.”

Vương Nhất Tường gật đầu, sau đó lại khoa tay múa chân nói: “Cháu biết rồi, cảm ơn thím Lý.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 204: Con đường gây dựng sự nghiệp (8)



Người nhà họ Vương tiễn Lưu Đại Ngân ra tận cửa, đợi Lưu Đại Ngân vào cửa hàng nhà bà ấy rồi bọn họ mới quay về.

Hàng xóm làm việc trong sân hỏi: “Bác Vương, có chuyện gì mà chị Lý đến nhà bác thế?”

Ông Vương cười nói: “Không có chuyện gì.”

Việc này vẫn chưa chắc chắn trăm phần trăm, tạm thời không nên nói cho người ngoài thì tốt hơn.

Về nhà đóng cửa lại rồi, bà Vương gấp không chờ nổi hỏi ngay: “Ông nó này, ông thấy việc này liệu có phải thật không? Họ Lý kia không lừa gạt chúng ta chứ? Với mức tiền lương này bọn họ thuê ai chẳng được. Không phải tôi xem thường cháu trai nhà mình, mà thật sự là… Ai!”

Ông Vương ngồi trên ghế, không trả lời mà hỏi lại: “Bà thấy việc làm ăn của cửa hàng gà nướng nhà họ Ly thế nào?”

Bà Vương nói: “Buôn bán rất đắt hàng, có người nói một năm nhà bọn họ có thể kiếm vài ngàn, thậm chí cả vạn đồng đó.”

“Vậy không phải được rồi sao.”

Ông Vương nói: “Một năm nhà bọn họ kiếm được nhiều tiền như vậy, ần gì chạy tới lừa nhà chúng ta? Nhà chúng ta có gì để bọn họ lừa? Nếu nhà bọn họ thật sự lừa chúng ta, liệu bọn họ còn buôn bán được ở con phố này không? Bọn họ ăn no rửng mỡ, vứt tiền đấy không kiếm đi lừa chúng ta cho vui à?”

Ông Vương nói rất có lý, bà Vương cũng hiểu được, trừ khi người nhà họ Lý bị điên, nếu không ai lại đi vứt bỏ việc làm ăn tốt đẹp của nhà mình, chạy tới lừa người khác.

Vân Chi

Có lẽ nhà bọn họ thật sự muốn giúp cháu trai nhà mình có được một công việc để nuôi sống bản thân.

Nghĩ vậy, bà Vương lại quay sang hỏi cháu trai mình: “Nhất Tường, trước kia cháu từng tiếp xúc với người nhà họ Lý kia bao giờ chưa?”

Ngẫm nghĩ một lát, Vương Nhất Tường lại khoa tay múa chân đáp: “Có, nhưng mà từ lâu rồi, xe đạp của thím Lý hỏng giữa đường đúng lúc cháu đi ngang qua nên đã sửa giúp thím ấy. Thím ấy muốn trả cháu tiền, nhưng cháu không nhận.”

Ông Vương: “Có lẽ chị Lý kia nhìn trúng cái tính tốt bụng của Nhất Tường nhà chúng ta. Được rồi, bà đi chuẩn bị đi, tối nay chúng ta ăn no chút, nếu ngày mai kết quả kiểm tra của Nhất tường không thành vấn đề, có thể thuận lợi đến nhà họ Lý làm việc, thì chúng ta gói sủi cảo nhân thịt heo cải trắng liên hoan.”

Về đến nhà, uống xong cốc nước Lưu Đại Ngân lại vội vàng bắt tay vào làm việc.

Hiện tại là buổi chiều, cháu trai không cần đến bệnh viện, Lưu Trụ bận làm gà nướng, ông Lý trông cửa hàng, bà ấy phải tranh thủ thời gian đóng gói gà nướng.

Báo cáo kiểm tra sức khỏe của Vương Nhất Tường không vấn đề gì, không có bệnh truyền nhiễm, Lưu Đại Ngân hẹn với cậu ấy, ngày mai bắt đầu đi làm.

Ông Vương và Vương Nhất Tường vui sướng quay về, bà Vương trông cửa hàng sửa xe, thấy bạn già và cháu trai vui vẻ ra mặt cũng đoán được việc đã thành công.

“Bà nội, bà nội, mai là cháu có thể đi làm rồi.” Vương Nhất Tường khoa tay múa chân nói.

Khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà Vương cười vui vẻ như một đóa hoa: “Tốt, tốt, tốt, sau này Nhất Tường nhà ta cũng là người có công ăn việc làm, đợi tích cóp hai năm là có thể cưới vợ rồi.”

Mặt Vương Nhất Tường đỏ bừng, vội chạy vào trong nhà.

Bà Vương thương lượng với bạn già: “Ngày mai là ngày đầu tiên Nhất Tường đi làm, hay là ông đi theo xem thế nào nhé?”

Ông Vương lắc đầu, nói: “Như vậy sợ là không hay, cứ như chúng ta không tin tưởng người nhà họ Lý vậy. Cửa hàng gà nướng nhà họ Lý không xa, để Nhất Tường đi một mình là được rồi.”

Bà Vương hơi buồn rầu: “Đứa nhỏ đi làm là chuyện tốt, nhưng mà không hiểu sao trong lòng tôi lại cảm thấy hơi vắng vẻ.”

“Bà đó, như chim mẹ không xa nổi đàn con. Đứa nhỏ đã lớn, phải để nó tự học cách bay. Chúng ta cũng nhiều tuổi rồi, chẳng biết còn có thể ở bên Nhất Tường bao lâu nữa. Nó có việc làm, chúng ta mới dễ tìm vợ cho nó. Có vợ, có gia đình rồi, chúng ta c.h.ế.t cũng không phải lo lắng cho Nhất Tường.”

“Ông đừng nói nữa, ông càng nói tôi càng muốn khóc.”

“Bà đừng khóc, không lát nữa Nhất Tường qua đây sẽ nhìn thấy đó. Bà nên vui mới đúng, Nhất Tường có việc làm, chúng ta phải vui mừng cho nó.”

Máy đóng gói chân không đặt ngay gian bên cạnh của cửa hàng gà nướng, khi chưa mua máy về Lưu Đại Ngân đã thu dọn căn phòng sạch sẽ rồi.

Có nhân viên mới, cuối cùng Lưu Đại Ngân mới có thể thả lỏng.

Hiện tại gà nướng đóng gói chân không bán rất đắt hàng, một m*nh tr*n Kiến Quốc thôi, một ngày cũng bán được từ hai mươi đến ba mươi con rồi, ngoài ra còn có hai người khác nghe danh mà đến, mỗi lần đều lấy hơn một trăm con gà nướng, khiến hàng tồn kho trong nhà Lưu Đại Ngân cũng không còn nhiều nữa.

Trứng kho cũng bán rất đắt hàng, giá mua trứng là hơn ba xu chưa đến bốn xu, Lưu Đại Ngân bán năm xu một quả, Trần Kiến Quốc bảo vợ bày sạp hàng ở ga tàu chuyên bán trứng kho, nghe nói bán sáu xu một quả, bán hàng không tệ, mỗi ngày đều bán được hơn trăm quả, có khi buôn bán đắt hàng một ngày còn bán được gần hai trăm.

Vợ Trần Kiến Quốc nói, người mua trứng kho đa phần là người đi công tác hoặc đi xa nhà. Hạn sử dụng trứng kho dài, còn dễ mang theo, ra ngoài mang theo nó có thể dùng như món chính, nên bán rất đắt hàng.

Trong ba thứ nhà Lưu Đại Ngân bán, chân gà là bán kém nhất.

Tuy rằng bán không chạy, nhưng một ngày cũng bán ra được mấy cân, nên Lưu Đại Ngân quyết định một ngày chỉ đóng gói chân gà ba tiếng, thời gian còn lại đều dùng để đóng gói gà nướng và trứng kho.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 205: Con đường gây dựng sự nghiệp (9)



Doanh số bán gà nướng chân không tăng lên ổn định, đến tết âm lịch chắc chắn sẽ còn tăng tiếp.

Chỉ mình Vương Nhất Tường làm việc đã không đáp ứng được nhu cầu, nên Lưu Đại Ngân quyết định lại thuê thêm một người nữa.

Đúng lúc hai người con trai của em chồng tới tỉnh thành chơi, Lưu Đại Ngân giữ hai người lại, mời bọn họ làm việc cho mình luôn.

Vừa bao ăn bao ở, tiền lương mỗi tháng còn cao hơn Vương Nhất Tường năm đồng, bởi vì hai người bọn họ phải làm việc ca đêm.

Sau khi Vương Nhất Tường tan làm, hai người bọn họ chia ra làm việc đến sáng, một người làm nửa đêm đầu, một người làm nửa sau.

Lưu Đại Ngân gửi điện báo cho em cô, nói ra ý định của mình, hai hôm sau cô em chồng đã gửi điện báo đến, đồng ý cho bọn họ ở lại làm việc, còn nói nếu bọn họ làm không tốt Lưu Đại Ngân cứ lấy roi đánh bọn họ, đừng khách sáo.

Quả nhiên, gần tết âm lịch doanh số bán gà nướng chân không tăng lên chóng mặt, ngày nào cũng bán được hai ba trăm con.

Người mua đều nói gà nướng này dễ bảo quản, nên mua về để dành ăn tết và đi thăm người thân.

Vân Chi

Máy đóng gói chân không không ngừng nghỉ chút nào, làm việc hết công suất để đóng gói gà nướng, trứng kho và chân gà.

May mà bọn họ có trại chăn nuôi gia đình, Lưu Đại Ngân đã chuẩn bị

May mắn trong nhà có chính mình trại nuôi gà, Lưu Đại Ngân trước tiên chuẩn bị rất nhiều gà trống, bằng không hiện tại đi đâu mà tìm gà nướng, đều là một nan đề.

Qua tết năm đó, cửa hàng gà nướng nhà họ Lý càng nổi tiếng hơn, có người nhìn thấy cơ hội kinh doanh đã chạy tới chỗ Lưu Đại Ngân mua gà nướng chân không và trứng kho mang đến nơi khác bán.

Lưu Đại Ngân suy nghĩ vài lần, cuối cùng hạ quyết tâm, lại mua thêm một chiếc máy đóng gói chân không nữa.

Nếu chỉ làm gà nướng, một chiếc máy đóng gói là đủ rồi, nhưng làm thêm cả trứng kho và chân gà, chỉ một chiếc máy là không đủ dùng.

Chuyện nhập khẩu máy móc vẫn phải nhờ đến lãnh đạo tỉnh.

Lưu Đại Ngân mặc bộ quần áo mới nhất của mình, lại lần nữa đến tìm phòng ban liên quan của tỉnh ủy.

Người tiếp đãi bà ấy vẫn là người quen cũ, chính là một trong những người lần trước đến nhà Lưu Đại Ngân khảo sát.

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân, người nọ hỏi: “Đồng chí, chị có phải là bà chủ của cửa hàng gà nướng nhà họ Lý kia không?”

“Vâng. Tôi họ Lưu, đồng chí cứ gọi tôi một tiếng đồng chí Lưu là được.” Tay Lưu Đại Ngân nắm chặt túi xách của mình, nói: “Đồng chí, lần này tôi tới đây là muốn nhờ anh giúp tôi việc này, tôi lại muốn nhập khẩu thêm một chiếc máy đóng gói chân không nữa.”

“Chị lại muốn nhập khẩu thêm một chiếc máy đóng gói chân không nữa?” Đồng chí tiếp đãi bà ấy hơi kinh ngạc: “Không phải chiếc máy đóng gói kia của chị vừa mới mua chưa lâu sao?”

Lưu Đại Ngân giải thích: “Đồng chí, là thế này, gà nướng nhà tôi bán quá đắt hàng nên một chiếc máy đóng gói thì hơi không đủ dùng, cho nên tôi muốn nhập khẩu thêm một chiếc nữa, hai chiếc máy cùng sản xuất, có thể tạo ra nhiều giá trị hơn cho quốc gia.”

Đồng chí tiếp đãi Lưu Đại Ngân âm thầm líu lưỡi: Một chiếc máy hơn một vạn rồi, bây giờ mới bao lâu chứ, vậy mà nữ đồng chí này đã muốn nhập khẩu thêm một chiếc nữa rồi.

Hai chiếc máy là hơn hai vạn đồng, đồng nghệp trong phòng bọn họ đều không lấy ra được số tiền lớn như vậy.

Trong lòng suy nghĩ rất nhiều, nhưng ngoài mặt nhân viên tiếp đãi Lưu Đại Ngân vẫn luôn nở nụ cười chuyên nghiệp: “Đồng chí Lưu, yêu cầu này tôi không tự quyết định được, phải báo cáo lên cấp trên trước đã, sau đó mới trả lời được cho chị, ngày kia đồng chí lại đến một chuyến nhé.”

Lưu Đại Ngân cảm ơn rối rít: “Vậy thì cảm ơn đồng chí, ngày kia tôi lại đến.”

Lúc ra khỏi văn phòng tỉnh ủy, Lưu Đại Ngân lại chạm mặt một người quen khác, chính là Giang An Ni.

Trên mặt cô ta đầy nước mắt, cũng ra ngoài từ văn phòng tỉnh ủy. Hai người nhìn thấy đối phương, đều dừng lại nhìn qua.

Lưu Đại Ngân làm như không nhìn thấy Giang An Ni, thản nhiên ngồi lên xe đạp định đạp xe về.

Thấy vậy, Giang An Ni gọi Lưu Đại Ngân lại, như có chuyện muốn nói: “Bà chờ chút.”

Một chân Lưu Đại Ngân đã đặt lên bàn đạp rồi, nghe cô ta gọi đành xuống xe, mặt vô cảm hỏi: “Cô gọi tôi có chuyện gì sao?”

Giang An Ni đã lau khô nước mắt trên mặt, cô ta cúi đầu hỏi: “Sức khỏe của Khai Lâm thế nào rồi? Năm trước Khai Nguyên học hành có khá không? Ở trường học có bị bạn bè bắt nạt không?”

Lưu Đại Ngân rất muốn khinh bỉ một phen, tỉnh thành này nhỏ như vậy, nếu cô ta thật sự muốn biết hai đứa nhỏ sống thế nào, sao cô ta không tự mình tới thăm?

Nhưng mà cuối cùng Lưu Đại Ngân vẫn không khinh bỉ, chỉ lạnh lùng nói: “Khai Lâm sắp khỏi hẳn rồi, điều trị thêm vài tháng là bình phục hoàn toàn. Khai Lâm học giỏi lắm, có thêm rất nhiều bạn bè mới trong trường học.”

Giang An Ni gật đầu: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.”

Lưu Đại Ngân đã hơi kiên nhẫn, Giang An Ni này uống lộn thuốc à, bao nhiêu năm chẳng quan tâm gì đến con cái, sao hôm nay lại nhắc đến bọn nhỏ nhỉ?

“Vậy... Sau này tôi có thể đến thăm bọn nhỏ không?” Giọng Giang An Ni hi thiếu tự tin.

Nghe thấy câu này, cuối cùng Lưu Đại Ngân không nhịn được nữa. Bà ấy cười mỉa: “Từ trước đến nay nhà chúng tôi chưa bao giờ cấm cô đến thăm bọn nhỏ. Giang An Ni, cô còn chuyện gì khác không? Không thì tôi đi trước đây.”

Giang An Ni chưa kịp trả lời, Lưu Đại Ngân đã đạp xe đi xa rồi. Cô ta ngẩng đầu lên, nước mắt lại rơi xuống, sau đó cũng ngồi lên xe đạp của mình, đạp xe ra về.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 206: Con đường gây dựng sự nghiệp (10)



Hôm nay Giang An Ni tới tỉnh ủy để tìm cha Hàn.

Giang Văn Chung vẫn chưa bị phán xử, Hàn Đông Thanh đã đưa ra yêu cầu ly hôn với Giang An Ni.

Lần trước, sau khi cha Hàn nói muốn đưa mẹ Giang về quê, mẹ Giang không tới nhà họ Trương làm ầm ĩ nữa, nhưng bà ta còn làm ra một chuyện mất não hơn.

Bà ta đã trộm hết tiền tiết kiệm của Hàn Đông Thanh và Giang An Ni, cầm đi hối hộ chủ thẩm xử lý vụ án Giang Văn Chung.

Người thẩm phán kia quen biết cha Hàn, thấy mẹ Giang đưa tiền, ông ấy lập tức gọi điện thoại cho cha Hàn, bảo nhà bọn họ đến đưa mẹ Giang về.

Cũng vì việc này, không biết cha mẹ Hàn và Hàn Đông Thanh đã phải muối mặt xin lỗi đối phương bao lâu, mới khiến người ta không tức giận nữa.

Sau khi về nhà, cha Hàn thẳng tay tát Hàn Đông Thanh một cái ngay trước mặt mọi người, sau đó đi luôn không nói câu nào.

Giang An Ni muốn giải thích, Hàn Đông Thanh lại không muốn nghe, chỉ hỏi cô ta hai câu: “An Ni, không phải phần lớn tiền tiết kiệm của nhà chúng ta đều ở trong ngân hàng sao? Mẹ cô lấy ra thế nào vậy? Sao bà ấy biết cả việc thẩm phán Dương đang ở đâu?’

Vân Chi

Sắc mặt Giang An Ni trắng bệch, không biết nên giải thích thế nào.

Hỏi xong, Hàn Đông Thanh không nói gì thêm, quần áo cũng không lấy đã đi thẳng ra ngoài.

Từ sau hôm đó, Hàn Đông Thanh không còn về nhà nữa, mà chuyển sang sống ở nhà cha mẹ.

Chưa đến một tháng, Hàn Đông Thanh đã nói với Giang An Ni chuyện ly hôn.

Đương nhiên là Giang An Ni không đồng ý rồi, hiện tại cô ta vẫn đang trong thời kỳ cho con bú, trừ khi bản thân cô ta muốn ly hôn, nếu không Hàn Đông Thanh không có cách nào ly hôn được.

Hàn Đông Thanh đã đoán trước được thái độ của Giang An Ni rồi, anh ta không nói gì cả, chỉ để lại một câu: “Cuộc hôn nhân này chắc chắn phải ly, Giang An Ni, cô cứ xem rồi làm đi.”

Giang An Ni muốn cứu vãn cuộc hôn nhân này, nhưng cho dù cô ta dùng biện pháp nào, Hàn Đông Thanh vẫn không d.a.o động, vẫn kiên quyết muốn ly hôn.

Hai đứa nhỏ là vũ khí cuối cùng của Giang An Ni, cô ta đưa ra yêu cầu, nếu muốn ly hôn, hai đứa nhỏ đều phải đi theo cô ta, Hàn Đông Thanh không được quyền nuôi nấng đứa nào.

Giang An Ni nghĩ, vì con cái chắc chắn Hàn Đông Thanh sẽ thỏa hiệp, bởi vì Hàn Đông Thanh vô cùng yêu con mình, vì con anh ta sẽ không nỡ ly hôn.

Nhưng Giang An Ni nghĩ sai rồi.

Hàn Đông Thanh đồng ý yêu cầu cô ta đưa ra, giao hết quyền nuôi nấng hai đứa nhỏ cho Giang An Ni.

Đến lúc này Giang An Ni đã không còn cách nào khác, cho nên mới bắt đầu đi cầu xin cha mẹ Hàn, hy vọng bọn họ có thể nể mặt hai đứa nhỏ, khuyên nhủ Hàn Đông Thanh, để anh ta bỏ đi ý định ly hôn.

Nhưng điều cô ta không ngờ tới là, dù cô ta đã lôi hai đứa nhỏ ra, mẹ Hàn bình thường vẫn luôn yêu cháu hơn mạng sống cũng không chịu giúp cô ta, huống chi là cha Hàn.

Giang An Ni chạy đến nơi cha Hàn làm việc tìm ông ấy vài lần, chỉ có hôm nay là gặp được cha Hàn, nhưng cha Hàn chỉ nói một câu: “Ly hôn là chuyện của cô ta và Đông Thanh, ông ấy sẽ không nhúng tay vào.” Nói xong thì khách sáo mời Giang An Ni ra ngoài.

Giang An Ni khóc lóc ra khỏi văn phòng tỉnh ủy, đúng lúc gặp Lưu Đại Ngân đến xin nhập khẩu máy móc.

Nhìn thấy Lưu Đại Ngân, hình như Giang An Ni mới nhớ ra mình còn hai đứa nhỏ nữa, cho dù hai đứa nhỏ ấy cũng sống ở tỉnh thành nhưng cô ta chưa hề đi thăm bọn nó lần nào.

Thật ra trong lòng cô ta rất nhớ Khai Nguyên với Khai Lâm, nhưng vì sao cô ta lại chưa đi thăm hai đứa nhỏ lần nào nhỉ?

Gặp Giang An Ni, tâm trạng tốt đẹp của Lưu Đại Ngân bị phá hoại hoàn toàn, nhưng mà bà ấy là người lạc quan, về đến cửa nhà đã ném chuyện Giang An Ni ra sau đầu rồi, cuộc sống này tốt đẹp như vậy, cần gì phung phí đầu óc vì một người không liên quan chứ.

Hai đứa cháu nhà cô em chồng làm việc ở chỗ Lưu Đại Ngân hơn một tháng, qua tết không làm nữa mà mua sỉ gà nướng nhà Lưu Đại Ngân đem đi nơi khác bán. Lưu Đại Ngân lại thuê thêm hai người khác, tiền lương cũng giống lương của Vương Nhất Tường.

Gà nướng bán chạy, Lưu Đại Ngân cân nhắc định ba tháng nữa sẽ tăng lương cho bọn họ.

Hai hôm sau khi đến văn phòng tỉnh ủy, đồng chí tiếp đãi bà ấy trả lời, cấp trên đã đồng ý yêu cầu của Lưu Đại Ngân, sẽ nhập khẩu giúp bà ấy một chiếc máy đóng gói chân không nữa.

Đây đúng là một tin tức tốt.

Gà nướng bán được nhiều, gà trống cũng cần nhiều hơn. Lưu Đại Ngân thương lượng với Lý Tam Thuận, lại mở rộng quy mô của trại nuôi gà, cũng thuê thêm một người nữa. Còn chuyện sau này cửa hàng gà nướng phát triển theo phương hướng nào, Lưu Đại Ngân hoàn toàn mờ mịt, giống như con đường phía trước bị sương mù bao phủ vậy, chỉ có thể s* s**ng đi từng bước, chỉ cần hơi vô ý là sẽ té ngã, có khi là ngã đau, thậm chí sẽ không đứng dậy nổi.

Bản thân bà ấy là một người phụ nữ nông thôn ít học, quốc gia mới cải cách chưa lâu, như lời báo chí nói “Chỉ trong chớp mắt đã thay đổi chóng mặt”, bà ấy phải làm sao mới tránh được việc đi nhầm đường nhỉ?

Ngoài làm việc ra, thời gian còn lại Lưu Đại Ngân đều suy nghĩ về việc này.

Hiện tại cửa hàng gà nướng không coi là lớn, nhân viên cũng chỉ có ba người, Lưu Đại Ngân còn quản lý được, nhưng mà sau này quy mô lớn hơn, nhân viên nhiều thêm, lên đến ba mươi, thậm chí ba trăm người, liệu bà ấy còn quản lý được không?

Điều khác không nói, chỉ riêng sổ sách thôi bà ấy cũng thấy đau đầu rồi. Với quy mô như hiện tại, đến cuối tháng khi tính toán sổ sách Lưu Đại Ngân cũng phải bận rộn cả ngày mới xong rồi, nếu quy mô lớn hơn chút nữa, bà ấy còn tính toán sổ sách nổi sao?

Đường ra ở nơi nào, Lưu Đại Ngân rất mê mang.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 207: Con đường gây dựng sự nghiệp (11)



Tính Lưu Đại Ngân lạc quan bẩm sinh, nếu không làm được, vậy thì đi học là biết thôi.

Bà ấy nhờ rất nhiều người, mới hỏi thăm được một vị giảng viên đại học.

Giảng viên kia chuyên dạy ngành quản lý, ban đầu Lưu Đại Ngân cũng không biết ngành quản lý là ngành học gì, bà ấy chỉ nói muốn tìm một người c thể dạy bà ấy cách quản lý nhà máy lớn, sau đó được đề cử vị giảng viên này.

Giáo viên đều là người làm công tác văn hóa, đặc biệt là giảng viên đại học, đối với Lưu Đại Ngân mà nói, chính là người cần nhìn lên.

Lần đầu tiên đi gặp vị giảng viên kia, Lưu Đại Ngân mang theo rất nhiều quà cáp, thật sự rất khiêm tốn.

Vị giảng viên kia nói với Lưu Đại Ngân, mỗi chiều thứ bảy sẽ dạy bà ấy hai tiếng, học phí là năm mươi đồng một buổi.

Ngày đầu đi học, vị giảng viên kia đưa cho Lưu Đại Ngân hai quyển sách rất dày, nói: “Chị đọc hiểu hai quyển sách này trước di.”

Mỗi quyển sách đều dày hai mươi centimet, hai quyển chồng lên nhau còn dày hơn một viên gạch, rơi vào đầu có thể đập c.h.ế.t người.

Lưu Đại Ngân nhìn hai quyển sách trước mặt, hiếm khi thấy sợ như vậy.

Trời ạ, phải đọc bao lâu mới đọc hết được hai quyển sách này? Trong vòng một năm có thể đọc hết không?

Tuy rằng Lưu Đại Ngân đã học được rất nhiều chữ từ chỗ con trai, nhưng đều là những chữ bình thường, trong quyển sách vị giảng viên kia đưa cho, có rất nhiều chữ bà ấy không quen biết, bà ấy đành phải mặt dày mượn ông ta một quyển từ điển, vừa tra vừa đọc.

Đọc được chữ rồi, những chữ ấy ghép lại với nhau có ý nghĩa thế nào lại là vấn đề khác, Lưu Đại Ngân không hiểu chút nào vì thế lại đi hỏi giảng viên.

Hỏi một hai lần còn được, hỏi nhiều lần, vị giảng viên kia cũng mất kiên nhẫn.

“Không phải tôi đã nói với chị rồi à, chị tự học đi. Chị gái, sách viết rõ như vậy chị còn không hiểu thì tôi cũng không biết nên dạy chị thế nào nữa.”

Lưu Đại Ngân là người nóng tính, ban đầu thấy thái độ của giảng viên với mình không tốt lắm bà ấy còn nhẫn nhịn, nhưng ông ta nói vậy thì quá vô trách nhiệm rồi. Bà ấy đọc hiểu được ý trong sách, thì bà ấy còn thuê ông ta dạy làm gì?

“Này, tôi ở nhà ông ngây người hơn một tiếng, ông đã dạy tôi được một phút nào chưa? Chỉ ném cho tôi hai quyển sách rồi bảo tôi tự đọc. Nếu muốn đọc sách thì tôi đến tìm ông làm gì, đi thẳng đến thư viện chẳng phải tốt hơn sao? Tôi tới để học tập tri thức không phải tới để nhìn ông xưng xỉa mặt mày. Nếu ông thật sự dạy tôi tri thức, thì đừng nói là mặt mày xưng xỉa, dù đánh tôi, mắng tôi, tôi cũng nhịn. Nhưng từ đầu đến cuối ông nói với tôi đươc mấy câu rồi? Còn nhăn mặt với tôi nữa, ông dựa vào đâu chứ? Nếu hiểu được ý trong sách, tôi còn tới tìm ông làm gì, ăn no rỗi việc à? Thôi, tôi không học nữa, tiền học phí tôi cho ông đấy!”

Lần này là lần thứ ba Lưu Đại Ngân tới nhà ông ta học tập, nhưng chưa học được gì cả, coi như tự dưng lãng phí một trăm đồng.

Vân Chi

Vì thân phận của mình, rất ít người dám ăn nói như vậy trước mặt vị giảng viên đại học kia, thấy Lưu Đại Ngân không nể tình, ông ta cũng chỉ thẳng vào mặt Lưu Đại Ngân, nói: “Nhà quê có mấy đồng tiền dơ bẩn thì ghê gớm lắm à? Chị về đi, tôi không dạy người như chị.”

Xét về cãi nhau, từ xưa đến nay Lưu Đại Ngân chưa thua bao giờ: “Nhà quê thì làm sao? Những thứ ông ăn đều do người nhà quê chúng tôi vất vả trồng ra đấy, có bản lĩnh thì ông đừng ăn nữa. Giảng viên đại học mà tư tưởng giác ngộ còn không bằng thôn phụ nhà quê! Chê tiền bẩn à? Chê tiền bẩn thì ng đừng lấy tiền của tôi nữa. Ông dạy tôi chẳng phải vì mấy đồng tiền dơ bẩn ấy sao? Lúc trước sao không chê đi, bây giờ lại chê tiền bẩn, có bản lĩnh thì ông từ thiện hết số tiền ấy cho tôi xem nào, đã giữ khư khư trong tay còn chê tiền bẩn.”

“Tôi không cần ông trả lại cho tôi, tôi là người thành thật, nói đưa bao nhiêu sẽ đưa bấy nhiêu, không giống người văn minh ông, nói trước sẽ dạy tôi tri thức, tôi đến chỗ ông lại không học được cái lông gì, chỉ ngồi trên ghế tra từ điển.”

“Cái ghế này nhà ông quý giá quá, ngồi một tiếng mất hẳn hai mươi lăm đồng/ Bái bai ông, tôi không ngồi nổi nữa.”

Lưu Đại Ngân cầm đồ của mình lên ra khỏi nhà, không quan tâm đến vị giảng viên kia đang tức giận dậm chân.

“Con mẹ nó,” Lưu Đại Ngân lại mắng một câu, rồi bước ra ngoài.

Vị giảng viên này không đáng tin, vậy phải đi đâu học tập tri thức bây giờ? Lưu Đại Ngân không lên xe buýt mà vừa đi bộ vừa nghĩ.

Đột nhiên, Lưu Đại Ngân nghĩ tới, bà ấy có thể dự thính ở trường đại học mý thuật, sao lại không đi dự thính nghe giáo viên giảng bài ở khoa quản lý nhỉ?

Nói làm là làm ngay, Lưu Đại Ngân lập tức đi đến đại học tổng hợp của tỉnh.

Hôm nay là thứ bảy, trường học được nghỉ, nhưng chuyện này không làm khó được Lưu Đại Ngân. Bà ấy chặn một bạn học đi ngang qua lại, hỏi: “Bạn học, cho tôi hỏi thăm chút.”

Người bà ấy gọi lại là hai nữ sinh, trông thấy Lưu Đại Ngân đã lớn tuổi, thái độ của bọn họ rất tốt: “Có chuyện gì không thím?”

Lưu Đại Ngân xoa xoa tay, hơi ngượng ngùng, hỏi: “Trường học này có cho người ngoài trường dự thính không?”

Hai nữ sinh nhìn nhau, một trong số đó nói: “Việc này phải xem giáo viên giảng bài là ai, có người cho dự tính, có người không cho.”

Hóa ra là như vậy. Lưu Đại Ngân hỏi tiếp: “Vậy cho tôi hỏi, khoa quản lý thường học ở phòng nào?”

“Khoa quản lý à?” Hai nữ sinh hỏi: “Thím muốn hỏi khóa nào?”

“Khóa nào…” Ngẫm nghĩ một lát, Lưu Đại Ngân nói: “Năm nhất.”

“Chúng cháu là sinh viên năm hai, năm nhất khoa quản lý học ở đâu chúng cháu cũng không rõ lắm, thím thử đi hỏi người khác xem.”

Lưu Đại Ngân vội vàng cảm ơn, sau đó định đi nơi khác hỏi thăm.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 208: Con đường gây dựng sự nghiệp (12)



Trường đại học này rất rộng, Lưu Đại Ngân hỏi vài người, mới hỏi được địa điểm học của năm nhất khoa quản lý.

Bạn học mà bà ấy hỏi thăm chính là sinh viên năm nhất khoa quản lý, khoa quản lý là khoa mới mở thêm năm trước, bọn họ là lứa sinh viên đầu tiên.

Lưu Đại Ngân vội vàng hỏi: “Giáo viên của các cậu có cho người ngoài dự thính không?”

“Dự thính? Có, chỉ cần sinh viên dự thính tuân thủ kỷ luật, yên tĩnh ngồi hàng cuối nghe giáo viên giảng bài, giáo viên sẽ không để ý.”

Cho dự thính!

Lưu Đại Ngân vui mừng không thôi: “Ngày nào các cậu cũng có lớp à? Mấy giờ vào học?”

“Dì, dì muốn dự thính ạ?” Sinh viên kia hỏi.

Vân Chi

Đừng trách cậu ta dùng giọng kinh ngạc như vậy, đều do Lưu Đại Ngân thật sự quá lớn tuổi rồi. Trước kia cũng có người tới dự thính, nhưng đều là nam nữ thanh niên trẻ tuổi, tuyệt đối chưa từng có ai lớn tuổi như Lưu Đại Ngân.

“Ừ, tôi muốn đi dự thính. Học, học nữa, học mãi mà. Tuy rằng tôi đã nhiều tuổi rồi, nhưng vẫn hy vọng có thể học thêm được chút kiến thức mới.”

“Vâng, mỗi sáng tám giờ chúng cháu đều có lớp, ngoài môn chuyên ngành quản lý ra, còn có cả tiếng Anh, toán học gì đó, dì có học không?”

“Mấy môn đó thì tôi không học, chỉ đi nghe giáo viên khoa quản lý giảng bài thôi.”

“Môn chuyên ngành thì sáng thứ hai có hai tiết, chiều thứ ba có một tiếng, sáng thức năm và chiều thứ năm có một tiết, chiều thứ sáu có hai tiết, dì cứ tới lớp đúng giờ đó là được.”

Bạn học này nói rất kỹ càng, Lưu Đại Ngân vội vàng cảm ơn cậu ấy.

Sáng thứ hai, Lưu Đại Ngân dậy rất sớm, sau khi sửa soạn xong, bảy rưỡi sáng đã ra ngoài.

Lý Tam Thuận hơi nghi hoặc: “Đại Ngân, mới sáng sớm bà đã đi đâu thế?”

Lưu Đại Ngân cầm theo một chiếc bút chì và một quyển vở, nói: “Không phải đã nói với ông là hôm nay có tiết học à, đương nhiên phải đi sớm một chút rồi.”

Thứ bảy về nhà lƯu Đại Ngân đã nói chuyện với chồng mình rồi, nói vị giảng viên bà ấy tìm không đáng tin, nên bà ấy định đến trường đại học dự thính.

Lý Tam Thuận đang bắt đầu thu dọn cửa hàng, chuẩn bị mở cửa: “Đợi hôm nào rảnh, tôi cũng đi dự thính với bà. Đời này có thể ngồi trong trường đại học nghe giảng một tiết, cũng coi như không sống uổng phí.”

Lưu Đại Ngân lườm ông ấy: “Mới sáng ra đã sống c.h.ế.t cái gì, nếu ông muốn nghe thì đi cùng tôi.”

Lý Tam Thuận: “Còn cửa hàng thì phải làm sao?”

“Đóng cửa để đấy. Đóng cửa nửa ngày có sao đâu.”

“Không được, lỡ như có khách tới mua gà nướng, thấy chúng ta đóng cửa như vậy, sau này không tới nữa thì sao? Bà mau đi đi, không lại muộn đấy. Dự thính cũng là nghe giáo viên giảng bài, chín bỏ làm mười, bà cũng coi như là sinh viên rồi.”

Lưu Đại Ngân bị câu này của Lý Tam Thuận chọc cười ha ha, hiếm khi thấy ông ấy vui đùa như vậy. Lưu Đại Ngân đã sống với Lý Tam Thuận hơn nửa đời người rồi, số lần ông ấy nói đùa có thể đềm được trên đầu ngón tay.

“Vậy sinh viên này đi học đây, ông ở nhà trôn cửa hàng nhé.”

Sống đến ngần này tuổi đây vẫn là lần đầu tiên Lưu Đại Ngân đi học, trong lòng không nhịn được hồi hộp, suốt quãng đường đi đều mơ màng.

May mà đường phố ở tỉnh thành ít ô tô, đa phần đều là xe đạp, Lưu Đại Ngân chỉ cần đạp xe theo dòng người là được.

Lần trước bà ấy đến dự thính ở lớp mỹ thuật đơn giản chỉ vì tìm người, giáo viên giảng thứ gì bà ấy đều không nghiêm túc nghe, căn bản nghe cũng không hiểu, nhưng lần này thì khác, bà ấy đi để học tập tri thức, là “Sinh viên” học hành nghiêm túc.

Lưu Đại Ngân đến lớp không tính là sớm cũng không tính là muộn, trong phòng học đã có quá nửa sinh viên đến rồi.

Lưu Đại Ngân vào lớp từ cửa sau, trực tiếp ngồi xuống hàng ghế cuối cùng.

Hàng ghế cuối cùng này có già có trẻ, nhưng mà nhìn người lớn tuổi nhất cũng chỉ hơn ba mươi tuổi, không ai lớn tuổi như Lưu Đại Ngân.

Trông thấy bà ấy vào lớp, người trong phòng học đều sửng sốt, lớn tuổi như vậy rồi còn tới trường đại học nghe giảng bài, đúng là quá tiến bộ.

Sau khi Lưu Đại Ngân ngồi xuống, người ngồi bên cạnh cũng chính là người hơn ba mươi tuổi kia, hỏi: “Chị gái, chị cũng tới nghe giảng à?”

Lưu Đại Ngân để bút và vở lên bàn, cười nói: “Ừ, tới nghe giảng.”

Người đàn ông kia lại hỏi: “Chị gái, chị có nghị lực thật đấy, nhìn chị chắc cũng không ít tuổi nhỉ?”

“Hơn năm mươi rồi, đúng là không ít.”

Người đàn ông kia lập tức vươn ngón cái lên với Lưu Đại Ngân: “Chị gái, hôm nay chị mới tới học chắc là chưa có sách nhỉ? Lát nữa hết giờ chị tìm sinh viên mượn sách của bọn họ, rồi bỏ ra mấy đồng đến phòng hậu cần của nhà trường phô tô một bản. Phải có sách mới học được.”

Lưu Đại Ngân vội vàng cảm ơn: “Hôm nay là lần đầu tiên tôi tới nghe giảng, căn bản không biết có thể làm như vậy. Cảm ơn đồng chí.”

“Không cần cảm ơn, chúng ta cũng coi như là bạn học.”

Trong lòng đã có quyết định, đợi đến khi tan học, Lưu Đại Ngân sẽ đi tìm sinh viên ngồi phía trước mượn sách rồi mang đến phòng hậu cần phô tô.

Có sách mới học được.

Đến giờ học, giáo viên khoan thai tới muộn.

Người nọ vừa bước chân vào lớp, trong lòng Lưu Đại Ngân lập tức kêu lên không ổn rồi, không biết tiết học hôm nay còn học tiếp được không đây.

Giáo viên kia chính là vị giảng viên đại học mà Lưu Đại Ngân theo học hai buổi chiều, nhận của Lưu Đại Ngân một trăm đồng, sau đó cãi nhau, còn bị Lưu Đại Ngân mắng một trận.

Vừa vào phòng học, ánh mắt đầu tiên ông ta đã trông thấy Lưu Đại Ngân ở hàng cuối cùng đứng dậy chào mình.

Ông ta lạnh lùng nói: “Lớp học này là nơi học tập, không phải ai cũng đến được. Tôi không chỉ mặt gọi tên người đó là ai, mong người đó tự giác ra ngoài đi. Không phải chướng mắt tôi sao? Chướng mắt còn tới lớp tôi làm gì? Lập tức thu dọn đồ đạc ra ngoài ngay.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 209: Con đường gây dựng sự nghiệp (13)



Lưu Đại Ngân biết người này đang nói mình, bà ấy lặng lẽ thu dọn đồ đạc, ra ngoài từ cửa sau của lớp học.

Trong lúc Lưu Đại Ngân thu dọn đ đạc ra ngoài, vị giảng viên họ Nhậm kia vẫn đang nói: “Bây gờ đúng là người nào cũng có thể tới nghe giảng rồi, không biết bùn dính dưới chân đã rửa sạch chưa nữa, nếu sau này còn đến tiếp, tôi sẽ không khách sáo đâu.”

Cho dù ông ta nói chuyện khó nghe đến đâu, Lưu Đại Ngân vẫn không rên một tiếng.

Nơi này là lớp học, bên dưới còn có nhiều sinh viên khao khát tri thức như vậy, nếu như cãi nhau, bị ảnh hưởng nhất chỉ có thể là bọn họ, Lưu Đại Ngân không muốn nhiều bạn trẻ như vậy không thể học tập chỉ vì mình.

Ra khỏi lớp, Lưu Đại Ngân dựa vào vách tường, thở dài thật sâu, sau này không biết có thể đi dự thính tiếp hay không đây.

Hiếm khi thấy bà ấy hơi ủ rũ như vậy.

Nhưng Lưu Đại Ngân chỉ suy sút một lát, không lâu sau đã lấy lại tinh thần. Chắc chắn khoa quản lý này không chỉ có mình giáo viên họ Nhậm kia, cùng lắm thì không nghe lớp ông ta, đi nghe lớp của các giáo viên khác.

Không thể ngồi trong phòng học, cũng không biết đi đâu, Lưu Đại Ngân đành lang thang đi dạo trong khuôn viên trường đại học.

Vân Chi

“Đồng chí Lưu, sao đồng chí lại ở chỗ này?”

Nghe thấy có người gọi mình, Lưu Đại Ngân quay đầu nhìn lại. Hóa ra là người quen cũ, chính là thầy Trịnh từng thiết kế áo khoác da và tây trang cho Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh.

Lưu Đại Ngân lập tức cười nói: “Tôi tới đại học tỉnh dự thính.”

Thầy Trịnh vẫn ăn mặc rất thời thượng như cũ, ông ấy hơi ngạc nhiên: “Chị tới đây nghe giảng bài? Dự thính à?”

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Ừ, dự thính. Không phải nhà tôi mở xưởng gà nướng sao, nghe nói năm trước đại học tỉnh vừa mở thêm khoa quản lý nên tôi tới dự thính.”

“Chị mở xưởng gà nớng nên tới lớp quản lý dự thính?” Thầy Trịnh càng kinh ngạc, lỡ miệng hỏi ra suy nghĩ trong lòng mình.

Hỏi xong ông ấy lập tức cảm thấy không ổn, người ta mở xưởng gà nướng sao không thể tới dự thính? Ham học hỏi đâu phải chuyện gì xấu.

“Đồng chí Lưu, tôi không có ý gì đâu.” Thầy Trịnh vội xua tay: “Tôi chỉ cảm thấy hơi kỳ lạ thôi. Có người làm ăn buôn bán còn lớn lơn chị, nhưng không hề nghĩ đến chuyện đi học. chị Lưu bằng này tuổi rồi còn có ánh mắt nhìn xa trông rộng như vậy, thật sư khiến người ta ngạc nhiên và bội phục.”

Một người giảng viên đại học nói bội phục mình, Lưu Đại Ngân cảm thấy rất ngượng ngùng, da mặt bà ấy chưa dày như vậy.

“Vì tôi cảm thấy bản thân quản lý xưởng nhỏ chỉ hai ba người thì không vấn đề gì, nhưng nếu sau này mở rộng quy mô, tôi sẽ không quản lý nổi, nên mới tới để học tập.”

“Tôi nhớ khoa quản lý có cho dự thính mà, sao đồng chí Lưu không đến phòng học nghe giảng bài thế?”

Lưu Đại Ngân trả lời hàm hồ: “Tôi có chút khúc mắc với vị giảng viên kia, không muốn học lớp ông ta.”

Thầy Trịnh không hỏi nữa, sau khi hàn huyên thêm vài câu với Lưu Đại Ngân thì chào tạm biệt.

Vì đi học, Lưu Đại Ngân cố ý mang theo một chiếc đồng hồ.

Lúc ngồi nói chuyện phiếm với người khác trong phòng học, bà ấy đã nghe được tiết học này đến chín giờ là tan học.

Lưu Đại Ngân định chờ đến khi tan học lại đi hỏi thăm, nếu tiết sau vẫn là tiết của giảng viên Nhậm thì bà ấy sẽ về nhà.

Kim đồng hồ vừa nhích ến chín giờ, Lưu Đại Ngân lập tức đứng dậy đi về phía phòng học kia.

Lúc bà ấy đi đến hành lang thì chạm mặt giảng viên Nhậm đi ra từ phòng học.

Lưu Đại Ngân không muốn nói chuyện với ông ta, nên tiếp tục đi qua, giả vờ không nhìn thấy. Nhưng họ Nhậm kia lại không muốn cho bà ấy sống yên ổn. ông ta gọi gật lại: “Chị đứng lại, chị là sinh viên đại học tỉnh à? Sao lại tới nơi này?”

Lưu Đại Ngân quay đầu nhìn ông ta một cái, sau đó quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước.

Hành động này khiến Nhậm Thiên Hành tức giận không nhẹ, ông ta là giảng viên đại học từng du học nước ngoài, trong trường này không ai dám không nể mặt ông ta như vậy.

“Tôi bảo chị đứng lại, chị có nghe thấy không Lưu Đại Ngân?”

Lúc này Lưu Đại Ngân mới quay đầu lại, bà ấy chậm rãi nói: “Vừa rồi ông gọi tôi à? Hành lang nhiều người như vậy, ông lại không gọi rõ tên họ, sao tôi biết ông đang gọi tôi hay là gọi ai.”

Nhậm Thiên Hành lại bị chọc tức. ông ta nhìn Lưu Đại Ngân, kiêu ngạo nói: “Sau này chị không phải đến nữa, lớp tôi dạy không hoan nghênh chị.”

Lưu Đại Ngân đáp lại không khách sáo chút nào: “Lớp ông dạy tôi cũng không thèm học. Vào học lớp ông, thà tôi đến thư viện đọc sách còn hơn, ít nhất đến thư viện đọc sách thì không mất tiền.”

Lưu Đại Ngân đi vòng trở lại, đến gần Nhậm Thiên Hành, nói: “Con người tôi không sợ trời không sợ đất, không sợ nhất là cãi nhau với người khác. Thầy Nhậm, thầy chắc chắn mình muốn cãi nhau với tôi ở chỗ này chứ? Thầy cãi thắng được tôi sao? Người nhà quê như tôi không để bụng thanh danh gì đó, thầy Nhậm đây là người làm công tác văn hóa, chẳng lẽ cũng không cần thanh danh sao?”

Nhớ tới những lời Lưu Đại Ngân nói hôm rời đi, đến tận bây giờ, ông ta vẫn tức không chịu nổi.

Bản lĩnh mồm mép của người phụ nữ này ra sao, ông ta từng lĩnh giáo rồi, chính là một người đàn bà đanh đá, nếu thật sự cãi nhau ở chỗ này, đúng là ông ta không thể cãi thắng đối phương.

Lưu Đại Ngân không quen ai ở đây, nhưng người trong trường này đều quen biết ông ta, cãi nhau thật thì người mất mặt chẳng phải chính là ông ta sao?

Nhậm Thiên Hành lườm Lưu Đại Ngân một cái, rồi xoay người rời đi.

Thích lườm thì lườm đi, lườm một cái cũng không mất miếng thịt nào.
 
Back
Top