Dịch Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc

Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 210: Con đường gây dựng sự nghiệp (14)



Lưu Đại Ngân vào phòng học, trong phòng vẫn còn hơn một nửa sinh viên.

Lưu Đại Ngân xách túi vải của mình lên, tìm một bạn học, hỏi: “Bạn học cho tôi hỏi chút, tiết sau vẫn là tiết học của giáo viên vừa rồi à?”

Vân Chi

Bạn học kia đang nói chuyện với bạn mình, trông thấy Lưu Đại Ngân cậu ấy không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Thím vẫn muốn dự thính tiếp à?”

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, chỉ cần không phải tiết học của Nhậm Thiên Hành, tiết khác tôi đều dự thính.”

Sinh viên kia cho Lưu Đại Ngân một ánh mắt bội phục, nếu như cậu ấy bị giáo viên nói như vậy, chỉ sợ sau này sẽ không bao gi tới nghe giảng nữa. Thím này lại thản nhiên như không có gì, đúng là lợi hại thật.”

“Thầy Nhậm chỉ dạy tiết angs này và tiết chiều thứ năm thôi, thời gian khác không có lớp của thầy ấy.”

“Tôi biết rồi, cám ơn cậu.”

Lưu Đại Ngân đang định đi, thì một sinh viên đeo mắt kính lại hỏi: “Thím, thím quen Nhậm Thiên Hành à?”

“Chúng tôi có chút xích mích nhỏ.” Nhìn sinh viên thu dọn sách vở của mình, Lưu Đại Ngân rất hâm mộ, nếu như bà ấy cũng được học đại học đàng hoàng thì tốt biết mấy.”

“Bạn học, cho tôi mượn sách của các cậu đi phô tô được không?”

Đám sinh viên đều không nói gì.

Không trách được bọn họ, bởi vì bọn họ với Lưu Đại Ngân không thân cũng chẳng quen, sao bọn họ có thể cho người xa lạ mượn sách đi phô tô chứ.

Sách là tài sản quý giá của sinh vin, nếu Lưu Đại Ngân cầm sách của bọn họ chạy mất, bọn họ phải làm sao?

Hơn nữa, sau khi phô tô trên sách sẽ dính lại vết mực, ảnh hưởng đến việc học của bọn họ.

Lưu Đại Ngân đang định nói mình có thể trả tền thì nam sinh đeo mắt kính nói với bà ấy: “Thím, hay là thế này nhé, đợi đến trưa sau khi tan học cháu sẽ đi cùng thím đến phòng hậu cần để phô tô.”

Lưu Đại Ngân vội vàng cười nói với nam sinh đeo mắt kính kia: “Vậy thì cảm ơn bạn học trước nhé.”

Lúc đi học, Lưu Đại Ngân vẫn ngồi ở hàng cuối cùng, vẫn ngồi cạnh người đàn ông hơn ba mươi tuổi kia.

“Chị gái, tôi còn cho rằng chị sẽ không quay về nữa.”

“Tôi tới để học tập, sao có thể từ bỏ vì vài câu nói kh nghe của một người nào đó.”

Đây cũng không phải tính của Lưu Đại Ngân.

Giảng viên giảng bài trên bục giảng, Lưu Đại Ngân nghe không hiểu gì nhưng không bà ấy vẫn ghi chép lại đầy đủ, chỉ cần giáo viên viết gì lên bảng đen là bà ấy sẽ ghi chép lại ngay ngắn vào vở.

Lưu Đại Ngân hẹn với bạn học đeo mắt kính kia, mười một giờ bốn mươi gặp nhau ở phòng hậu cần. Học hết tiết học này mới mười giờ, còn một tiếng rưỡi nữa, cho nên Lưu Đại Ngân ạp xe về nhà trước.

Con trai không ở nhà, Lưu Đại Ngân cũng không ở nhà, Lý Tam Thuận không làm gà nướng mà ngồi trông cửa hàng.

Thấy Lưu Đại Ng về, Lý Tam Thuận cười nói: “Sinh viên nhà chúng ta về rồi đấy à?”

Lưu Đại Ngân mặt dày nói: “Ừ, sinh viên về rồi đây, ông còn không mau đứng dậy nghênh đón.”

Nói xong câu này, Lý Tam Thuận và Lưu Đại Ngân cùng nhau cười ha ha.

Cười xong, Lưu Đại Ngân nói: “Tam Thuận, sinh viên đúng là sinh viên. Hai ta sống trong thời đại thiếu thốn, khi đó thiên tai loạn lạc không ngừng, muốn đi học cũng không đi được. Mấy đứa nhỏ trong nhà đều học không tốt, chỉ có con ba là thi đỗ trung cấp. Hiện tại quốc gia đã khôi phục thi đại học nhiều năm, đại học tốt hơn trung cấp nhiều, chúng ta phải bồi dưỡng cháu trai tử tế, để bọn nó đều thi đỗ đại học mới được.”

Lý Tam Thuận cũng khát khao: “Nếu như cháu trai nhà mình thi đỗ được đại học thì đúng là tổ tiên phù hộ. Ở thời đại trước, sinh viên chính là trạng nguyên đó.”

“Không chỉ cháu trai, cháu ngoại cũng phải học hành tử tế.” Lưu Đại Ngân vỗ tay nói: “Đợi hôm nào rảnh tôi phải viết thư cho ba đứa con gái, để bọn nó quan tâm đến việc học hành của bọn nhỏ mới được. Nếu bọn nó không đủ tiền, chúng ta sẽ tài trợ, dù là cháu nội hay là cháu ngoại, tôi đều đối xử bình đẳng, chỉ cần thi đỗ đại học thì đều được khen thưởng.”

Lý Tam Thuận cười bà ấy: “Mới làm sinh viên một ngày đã biết ăn nói hoa mỹ rồi. Bọn nhỏ thi đỗ đại học, bà định thưởng gì cho bọn nó? Nói tôi nghe thử coi.”

Lưu Đại Ngân lườm ông ấy: “Được rồi, đừng cười nữa. Khen thưởng gì thì đến lúc đó ông sẽ biết.”

Cửa hàng gà nướng của gia đình kiếm được không ít tiền, ở thời đại này gia đình Lưu Đại Ngân cũng được coi là gia đình giàu có.

Lưu Đại Ngân nhớ rõ quyển sách Giang Văn Chung kia viết, sau này giá nhà sẽ tăng chóng mặt, là tiêu chuẩn để đánh giá một gia đình có giàu có hay không.

Nếu bọn nhỏ thi đỗ đại học, Lưu Đại Ngân định sẽ tặng mỗi đứa một căn nhà ở thành phố.

Còn chuyện đến lúc ấy bản thân có đủ tiền hay không, Lưu Đại Ngân chưa từng suy xét, chắc chắn bà ấy sẽ có tiền. Bà ấy có lòng tin vào bản thân.

Lưu Đại Ngân ở nhà chưa đến một tiếng, lại lên xe đạp, đạp xe đến trường đại học tỉnh.

Khi bà ấy đến nơi, mới hơn mười giờ một chút. Lưu Đại Ngân đến điểm hẹn với bạn học kia trước, đợi cậu ấy tan học.

Mười một giờ ba mươi sáu, bạn học kia ra khỏi phòng học.

“Thím, thím đợi cháu lâu chưa?”

“Tôi cũng vừa đến thôi. Bạn học, cậu tên gì? Không biết tôi nên xưng hô với cậu thế nào?”

“Thím, tên cháu là ĐớiVĩnh, thím gọi cháu Tiểu Đới là được.”

“Tôi họ Lưu, cậu gọi tôi dì Lưu là được. Tiểu Đới, phòng hậu cần trường các cậu ở đâu?”

Tiểu Đới chỉ về một hướng: “Dì Lưu, đi bên này.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 211: Con đường gây dựng sự nghiệp (15)



Dạo gần đây Lưu Đại Ngân chính là người gặp việc vui thì tâm trạng sảng khoái, người của tỉnh cố ý đến nhà bà ấy, mang cho bà ấy tin tức tốt, bọn họ đã mua xong máy đóng gói chân không từ Đức rồi, một khoảng thời gian nữa máy sẽ được chuyển về.

Lần này nhanh như vậy, cũng nhờ chủ tịch tỉnh. Khi biết Lưu Đại Ngân muốn nhập khẩu thêm một chiếc máy đóng gói nữa, ông ấy lập tức gọi điện thoại cho đoàn khảo sát đang ở bên Đức, nhờ bên đó mua máy móc giúp Lưu Đại Ngân rồi chuyển về cùng máy móc thiết bị của nhà máy quốc doanh.

Máy đóng gói đã có tin tức, Lưu Đại Ngân bèn tìm vài người, thu dọn lại căn nhà mới mua bên cạnh, trát vôi ve lại, sau này sẽ làm gà nướng ở bên đó.

Có thêm một chiếc máy, chắc chắn phải thuê thêm người, chuyện thuê người cũng phải bắt tay vào luôn.

Còn gà trống nữa, trại chăn nuôi cũng phải nuôi thêm một ám nữa, trứng gà làm trứng kho cũng phải tìm dần, cứ mua rải rác như bây giờ căn bản không đủ dùng.

Chồng và con trai bà ấy làm việc chân tay còn được, bảo nghĩ cách thì bọn h chịu chết, tất cả đều phải do Lưu Đại Ngân sắp xếp trước, bọn họ chỉ việc làm theo.

Ngoài việc này ra, Lưu Đại Ngân còn phải đi học, buổi tối phải ôn tập lại một lần, căn bản không có thời gian rảnh rỗi.

Đúng lúc này, Trương Thủy Sinh lại mang đến cho bà ấy một tin tức tốt, phía nam có bán ruộng đất.

Đây là chuyện quan trọng nhất Lưu Đại Ngân muốn làm, bà ấy lập tức vứt hết công việc trong tay, đi cùng Trương Thủy Sinh đến Hải Thị.

Trương Thủy Sinh rất khó hiểu về ý đồ này của Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, dì muốn mua đất xây nhà xưởng, thì đến đặc khu kinh tế còn hơn, bên đó đông người, phát triển cũng tốt hơn. Tuy rằng Hải Thị là thành phố lâu đời, nhưng hiện tại đặc khu kinh tế mới là nơi cải cách đầu tiên.

Lưu Đại Ngân: “Mấy điều cháu nói, dì đều biết. Nhưng mà tiền của dì chỉ đủ mua một miếng đất, mua ở đặc khu kinh tế rồi thì không thể mua đất ở Hải Thị. Khi dì bằng tuổi cháu, Hải Thị chính là thành phố phồn hoa nhất cả nước, bây giờ cả nước đều bắt đầu cải cách mở cửa rồi, tuy rằng hiện tại Hải Thị không bằng đặc khu kinh tế, nhưng chắc chắn nó sẽ không tụt hậu. Thủy Sinh, dì hỏi cháu câu này nhé. Hải Thị và đặc khu kinh tế, nơi nào phồn hoa hơn? Nơi nào giàu có hơn?”

“Đương nhiên là Hải Thị rồi.” Trương Thủy Sinh buột miệng thốt ra: “Hiện tại đặc khu kinh tế mới bắt đầu cất bước, Hải Thị đã phát triển trước nhiều năm rồi, trước giải phóng nó chính là trung tâm kinh tế của nước ta.”

“Như vậy không phải được rồi sao, đặc khu kinh tế phát triển nhanh như vậy, cháu nghĩ lãnh đạo Hải Thị sẽ không nhìn thấy à? Cháu cũng nói rồi đấy, Hải Thị là trung tâm kinh tế của nước ta, nếu con đường đặc khu kinh tế đi là con đường đúng đắn, chắc chắn Hải Thị cũng sẽ đi theo, hơn nữa còn đi sau mà vượt lên trước.”

Những lời này do chính Lưu Đại Ngân đúc kết ra từ quyển sách Giang Văn Chung kia, trong sách viết, mấy chục năm sau giá đất tăng chóng mặt, ngành địa ốc là một trong những ngành kiếm tiền nhiều nhất.

Giá nhà Hải Thị và giá nhà Kinh Thị là cao nhất, một căn bình thường cũng phải hơn trăm vạn.

Thương nhân buôn bán đất đai ai cũng kiếm được đầy bồn đầy gáo.

Lưu Đại Ngân không có bản lĩnh lớn như vậy, với bà ấy mà nói, mở công ty địa ốc giống như nói chuyện trên trời, như người si nói mộng, bà ấy chỉ muốn mua một miếng đất để sau này bán lại cho công ty địa ốc kiếm chút tiền thôi.

Còn chuyện vì sao không lựa chọn đặc khu kinh tế trước, là vì trong lòng Lưu Đại Ngân có cảm giác, Hải Thị cũng sắp cải cách rồi. Chỉ cần nó cải cách, thì hạng tép riu như Lưu Đại Ngân tuyệt đối không thể mua được đất đai ở đó.

Đến Hải Thị, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đi tìm nhà khách trước, sau đó lại mau chóng đến nơi bán đất đai mà Trương Thủy Sinh nói.

“Nơi này thế nào, dì Lưu? Bên kia sông chính là Hải Thị, vị trí địa lý tốt, tầm nhìn rộng mở, giao thông thuận tiện, sau này chắc chắn sẽ là khu vực có tiềm năng phát triển.”

Trương Thủy Sinh nói rất êm tai, thật ra hiện tại nơi bọn họ đứng vẫn đang là một cánh đồng hoang mọc đầy cỏ dại.

Ngoài bọn họ ra, có mấy người nữa cũng đang xem xét.

Trương Thủy Sinh nói: “Dì Lưu, mấy người kia là người Hải Thị, muốn mở xưởng quần áo ở nơi này. Giá thuê đất ở Hải Thị quá đắt, nhân công cũng đắt, nên bọn họ mới nghĩ đến chuyện mở nhà máy ở bên này. Tự xây nhà máy sẽ đỡ được tiền thuê nhà, muốn làm gì cũng tiện hơn, cho nên sau khi chính phủ thả ra tin tức, đã có không ít người tới xem.”

Lưu Đại Ngân nhỏ giọng hỏi: “Người xem không ít, đã có ai mua chưa?”

Trương Thủy Sinh lắc đầu: “Vẫn chưa thấy ai mua, bọn họ cũng lo lắng.”

Lưu Đại Ngân biết mọi người lo lắng điều gì.

Trước kia, chủ nhà xưởng tư nhân đều bị gắn mác nhà tư bản, hiện tại chính sách thay đổi cho phép tư nhân mở nhà máy, làm ăn buôn bán, không phải lại giống trước khi giải phóng sao?

Thuê nhà người khác còn dễ nói, nếu tự bỏ tiền ra xây nhà mở nhà máy, lỡ như chính sách lại thay đổi, bọn họ phải làm sao?

Nếu không mơ thấy quyển sách kia, đã biết đại khái về tương lai, Lưu Đại Ngân cũng không dám mua đất xây nhà máy.

Mở cửa hàng gà nướng nho nhỏ thì không đáng gì, còn mở nhà máy thì đúng là giai cấp tư sản thật.

Đến lúc đó có mười cái miệng cũng không giải thích được.

Trương Thủy Sinh cũng hơi do dự, rốt cuộc mình có nên xây nhà máy không.

Xưởng quần áo của anh ta đã có chút quy mô rồi, anh ta muốn chuyển nhà xưởng xuống phía nam, đặt tại đặc khu kinh tế hoặc Hải Thị.

Vân Chi

Vốn dĩ anh ta định thuê nhà, đúng lúc Lưu Đại Ngân nhờ anh ta hỏi thăm đó mảnh đất nào thích hợp không, nên anh ta cũng nghĩ hay là tiện thể mua luôn.

Lưu Đại Ngân hỏi: “Thủy Sinh, giá cả thế nào?”

“Một vạn một mẫu.”

Một vạn một mẫu, không đắt lắm.

Hiện tại trong nhà Lưu Đại Ngân đang sẵn tiền, bà ấy nói với Trương Thủy Sinh: “Nhân viên chính phủ phụ trách ở đâu, dì muốn mua.”

Trương Thủy Sinh hỏi: “Dì Lưu, dì thật sự muốn mua đất ở Đông Phổ này à?”

Lưu Đại Ngân nói chắc như đinh đóng cột: “Mua.”

“Vậy dì đi theo cháu, cháu dẫn dì đi tìm nhân viên phụ trách.”

Sau đó Trương Thủy Sinh dẫn Lưu Đại Ngân tới ủy ban huyện Đông Phổ, tìm nhân viên phụ trách.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 212: Con đường gây dựng sự nghiệp (16)



Trong văn phòng chỉ có một nhân viên đang ngủ gà ngủ gật, sau khi nghe Lưu Đại Ngân nói ra ý đồ đến, nhân viên lập tức tỉnh ngủ, hỏi: “Chị muốn mua mảnh đất hoang phía đông thành phố à?”

Lưu Đại Ngân gật đầu nói: “Vâng.”

“Chị biết giá đất chưa?”

“Tôi nghe nói rồi, một vạn một mẫu đúng không?”

Lần này đến lượt nhân viên gật đầu: “Vâng, một vạn một mẫu.”

“Được, tôi mua hai mươi mẫu.”

“Hai mươi mẫu, chị suy nghĩ kỹ chưa?”

“Suy nghĩ kỹ rồi, khi nào thanh toán tiền? Khi nào làm thủ tục?”

Hình như nhân viên kia hơi choáng váng. Bọn họ mới thả ra tin tức cho thuê đất hơn mười ngày, người tới xem không ít, người muốn mua lại khkoong có một ai.

Mảnh đất hoang kia cách huyện thành rất xa, xung quanh đều là đồng ruộng, nếu nơi đó không phải là đất kiềm mặn, không thể trồng hoa màu thì bọn họ sẽ không mang ra bán.

Một mẫu đất một vạn đồng, cái giá này thật sự hơi cao, người có số tiền này nếu không mua nhà ở Hải Thị, thì đã đi mua đất ở đặc khu kinh tế rồi, ai lại quay về nơi này mua đất.

Vậy mà có người tới mua thật, còn mua liền một lúc hai mươi mẫu. Bao nhiêu tiền mới đủ chứ?

Một mẫu một vạn đồng, hai mươi mẫu chính là hai mươi vạn. Trời ạ, là hai mươi vạn đấy.

Nhân viên không quyết định được việc này, nên nói khéo: “Hai đồng chí chờ tôi một chút, tôi đi mời lãnh đạo đến tiếp đãi hai người, sẽ quay về nhanh thôi.”

Lưu Đại Ngân nói muốn mua hai mươi mẫu đất, Trương Thủy Sinh cũng bị kinh sợ.

“Dì Lưu, dì định mua thật, còn mua nhiều như vậy?”

Lưu Đại Ngân cười ha hả: “Ừ, mua thật.”

Trương Thủy Sinh sợ Lưu Đại Ngân nhất thời nổi hứng, mua xong lại hối hận: “Dì Lưu, để cháu nói cho dì nghe. Đất đai của nước ta đều thu về tập thể, tư nhân không được phép sở hữu. Bây giờ nói là bán, nhưng thật ra là thuê, chỉ được thuê quyền sử dụng đất đai, không giống như mua bán nhà đất hay muốn bán đồng ruộng ở quê chúng ta, sau này có thể truyền lại cho con trai, con trai có thể truyền cho cháu trai. Về mặt pháp luật, mảnh đất này vẫn thuộc về nhà nước, dì chỉ đang thuê, cùng lắm chỉ được thuê năm mươi năm, sau năm mươi năm ấy, mảnh đất này sẽ không phải của dì, mà vẫn là của nhà nước.”

Lưu Đại Ngân chỉ nghĩ đến chuyện mua đất, không nghĩ tới bên trong còn có chuyện như vậy.

Mua đất lại không thuộc về mình, vẫn thuộc về quốc gia, mình chỉ có quyền sử dụng, còn chỉ có thể sử dụng tối đa là năm mươi năm.

Điều này không giống trong quyển sách “Giang Văn Chung” kia vi.

Lưu Đại Ngân cẩn thận nghĩ lại, phải rồi trong quyển sách “Giang Văn Chung” kia cũng chưa nói rõ vấn đề quyền sở hữu đất đai.

Lưu Đại Ngân đang tràn đầy tự tin lại bị hiện thực hắt cho một chậu nước lạnh.

Rốt cuộc có nên mua mảnh đất này không… Không đúng, là nên thuê hay không nên thuê nhỉ?

Lưu Đại Ngân ngồi trên ghế, cẩn thận nhớ lại nội dung trong quyển sách “Giang Văn Chung”.

Trong quyển sách viết khoảng mười mấy năm sau, ngành địa ốc mới phát triển toàn diện, là ngành nghề kiếm tiền nhiều nhất.

Nếu kiếm được tiền, những thương nhân lớn kia không thể nào không suy xét đến vấn đề này.

Có nên đánh cuộc một phen không nhỉ? Lưu Đại Ngân suy nghĩ rất lâu vẫn không biết nên quyết định thế nào.

Vừa rồi bà ấy đã nói chắc như đinh đóng cột, nhân viên cũng đi tìm lãnh đạo của anh ta rồi, bây giờ bà ấy muốn đổi ý cũng phải tìm một lý do tử tế.

Nhân viên đã trở lại, còn dẫn theo lãnh đao của anh ta.

“Hai đồng chí, đây là phó huyện trưởng quản lý kinh tế của huyện chúng tôi.”

Về chuyện cho thuê đất lần này, lãnh đạo huyện bọn họ rất coi trọng, vốn dĩ việc tiếp đón Lưu Đại Ngân chỉ cần một vị trưởng phòng là đủ, nhưng Lưu Đại Ngân là người đầu tiên nói muốn thuê đất, cho nên phó huyện trưởng quản lý việc này mới trực tiếp đến tiếp đón Lưu Đại Ngân.

“Đồng chí, chị chính là người muốn thuê đất của huyện chúng tôi à?” Phó huyện trưởng nở nụ cười hòa ái.

Hiện tại Lưu Đại Ngân đang rơi vào tình thế “Cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống”, không biết nên trả lời đối phương thế nào. Cuối cùng bà ấy đành căng da đầu hỏi: “Nhà chúng tôi làm gà nướng, nếu thuê đất trong huyện, huyện các anh có chính sách ưu đãi gì không?”

Phó huyện trưởng nói: “Làm giấy phép buôn bán, điện nước gì đó, huyện chúng tôi đều giúp đỡ hết sức mình.”

Nói đến điện nước, đột nhiên Lưu Đại Ngân nhớ tới mảnh đất hoang kia vẫn chưa có điện, cũng chưa có nước, như vậy sao xây được nhà máy.

Huyện này định bán cho bọn họ một mảnh đất hoang không điện không nước, để bọn họ phải tự mình giải quyết mọi khó khăn sao?

Có lẽ bà ấy có thể dùng lý do này để suy xét lại.

“Nói đến điện nước, khi nào huyện có thể giải quyết?”

“Đồng chí yên tâm, chỉ trong năm nay thôi, muộn nhất là sang năm chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề điện nước cho đồng chí. Chị xem, huyện Đông Phổ chúng ti rất gần Hải Thị, Hải Thị là thành phố phồn hoa nhất nhì trong cả nước, là trung tâm kinh tế của quốc gia, hiện tại cả nước đã bắt đầu cải cách, đương nhiên Hải Thị sẽ không lạc hậu, thành phố Hải Thị chỉ lớn như vậy, nếu phát triển lên thật, chắc chắn sẽ mở rộng sang chỗ chúng tôi.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân: “Vậy để tôi suy nghĩ lại, ngày mai sẽ cho anh câu trả lời chính xác.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 213: Con đường gây dựng sự nghiệp (17)



Lưu Đại Ngân đi khỏi, phó huyện trưởng châm một điếu thuốc, hỏi: “Tiểu Chu, không phải cậu nói nữ đồng chí kia đã chắc chắn mua, còn mua hai mươi mẫu đất à? Sao lại thay đổi rồi?”

Chuyện này cháu cũng không rõ nữa, vừa rồi rõ ràng bà ấy nói đã quyết định sẽ mua hai mươi mẫu đất, không biết sao bây giờ lại thay đổi.”

Ra khỏi cửa ủy ban huyện, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đến điểm chờ xe buýt.

Trong huyện này chỉ có một chuyến xe buýt lui tới Hải Thị, nếu tới muộn sẽ không có chỗ ngồi.

Hiện tại lòng Lưu Đại Ngân đang rối bời, ôm đầy hy vọng đi đến nơi này, đột nhiên lại bị hắt cho một chậu nước lạnh.

Rốt cuộc có nên thuê mảnh đất này hay không đây.

Lưu Đại Ngân không biết phải làm sao.

Trương Thủy Sinh quen biết Lưu Đại Ngân lâu như vậy, rất hiếm khi nhìn thấy Lưu Đại Ngân trầm mặc như lúc này.

Anh ta hơi lo lắng: “Dì Lưu, dì không sao chứ?”

Lưu Đại Ngân lắc đầu: “Thủy Sinh, dì không sao, chúng ta quay về nhà khách rồi nói sau.”

Đến nhà khách, Trương Thủy Sinh đi sau đóng cửa lại, rồi hỏi: “Dì Lưu, dì vẫn ổn chứ?”

“Dì không sao, chỉ đang suy nghĩ rốt cuộc có nên mua mảnh đất này hay không, à, là nên thuê hay không thuê.”

Trương Thủy Sinh ngồi xuống ghế: “Chuyện này à. Dì Lưu, chuyện thuê hay không thê, muốn thuê bao nhiêu, dì phải tự đưa ra quyết định.”

“Dì Lưu, khó lắm mới tới Hải Thị một chuyến, dì không ra ngoài đi dạo à? Nếu so với Hải Thị, tỉnh thành chúng ta chỉ như một thị trấn thôi, Hải Thị này mới thật sự là thành phố. Cháu từng đi qua Kinh Thị rồi, nói thật, cháu thấy Hải Thị này còn phồn hoa hơn Kinh Thị nhiều.”

Lưu Đại Ngân đang mê mang, nghe thấy Trương Thủy Sinh nói như vậy, bà ấy cũng nảy sinh hứng thú: “Đi, chúng ta đi dạo một lát nhé. Hải Thị này là thành phố biển nổi tiếng nhiều năm, trước giải phóng tôi còn nghe người ta gọi nó là “thành phố không ngủ”, khó lắm mới tới được một chuyến, chúng ta cũng ra ngoài thưởng thức một phen để tăng thêm kiến thức đi.”

Hiện tại trong túi có tiền, Lưu Đại Ngân cũng tự tin hơn hẳn, muốn mua gì thì mua cái đó, không cần nghĩ ngợi nhiều như trước kia.

Hải Thị này đúng là phồn hoa thật, có rất nhiều thứ căn bản không thể nhìn thấy ở tỉnh thành. Người qua lại trên đường đều ăn mặc rất tây, nhìn cũng rất có tinh thần.

Lưu Đại Ngân nghĩ trăm lần cũng không ra: “Thủy Sinh, cậu nói xem, đều là con người như nhau, sao nhìn người Hải Thị này lại có tinh thần hơn người ở tỉnh thành chúng ta thế nhỉ?”

“Cũng dễ hiểu thôi mà.” Trương Thủy Sinh nói: “Người đẹp vì lụa, hơn nữa thành phố này phát triển như vậy, mức sống cũng cao hơn ở tỉnh chúng ta, đương nhiên con người ở đây cũng có tinh thần hơn rồi, giống như trẻ con nhà giàu được nuôi trắng trẻo mập mạp thì cực kỳ có tinh thần, còn con nhà nghèo gầy gò xám xịt thì tinh thần sẽ không được như vậy rồi.”

Lưu Đại Ngân nhìn Hải Thị phồn hoa, trong lòng đã có quyết định.

Đất này, vẫn sẽ thuê.

Trong tương lai, Hải Thị sẽ trở thành trung tâm kinh tế của đất nước, sẽ như lời phó huyện trưởng kia nói, cả nước đều đang cải cách sao Hải Thị có thể tụt hậu, chắc chắn sau này sẽ phát triển càng tốt hơn.

Đất đai ở Hải Thị chỉ có bấy nhiêu, sau này lượng người đổ xô đến Hải Thị sẽ càng ngày càng nhiều, đương nhiên Hải Thị sẽ không chứa nổi rồi. Vậy phải làm sao? Đương nhiên phải mở rộng ra các vùng lân cận rồi.

Đông Phổ chỉ cách Hải Thị một con sông, sau này có lẽ chính là trung tâm thứ hai của Hải Thị.

Còn về niên hạn thuê chỉ có năm mươi năm, cũng không sao. Mười mấy năm sau ngành địa ốc bắt đầu phát triển rồi, lúc ấy quyền sử dụng đất vẫn nằm trong tay mình, bản thân không làm được ngành khai phá bất động sản thì cho người khác thuê lại vẫn được mà.

Đến lúc đó, chi phí thuê lại sẽ không phải là một vạn một mẫu đất nữa.

Nghĩ vậy, Lưu Đại Ngân lại hơi sốt ruột rồi. Bà ấy định lập tức đi đến ủy ban huyện Đông Phổ ký hợp đồng, nhưng mà nhớ lại mình đã hẹn phó huyện trưởng ngày mai, nên đành kiềm chế tâm trạng kích động, quay về nhà khách trước.

Ngày hôm sau Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đến ủy ban huyện Đông Phổ từ sáng sớm, đợi nhân viên ủy ban đến làm.

Trương Thủy Sinh không biết nghĩ gì, cũng muốn thuê hai mươi mẫu đất.

Hơn tám giờ, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh bước chân vào ủy ban huyện, đi tới cửa văn phòng hôm qua mình tới.

Thấy cửa đang đóng kín, Trương Thủy Sinh nhẹ nhàng gõ cửa.

“Vào đi.”

Nhân viên tiếp đón bọn họ hôm qua đang lau dọn bàn ghế, ngẩng đầu lên trông thấy Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh, anh ta vội vàng buông giẻ lau xuống, cười nói: “Hai đồng chí tới sớm thế, mau ngồi đi, tôi tới ngay đây.”

Trương Thủy Sinh cười nói: “Tại chúng tôi kích động quá không ngủ nổi, nên tới hơi sớm.”

Lưu Đại Ngân cũng nói: “Hôm qua chúng tôi gây phiền phức cho đồng chí rồi, nên hôm nay chúng tôi tới sớm để giải quyết cho xong việc này đây.”

“Hai đồng chí đã nghĩ kỹ chưa? Đừng đợi tôi dẫn lãnh đạo đến hai người lại hối hận đấy nhé.”

“Không hối hận, không hối hận nữa.”

Vân Chi

“Vậy hai người định thuê bao nhiêu?”

“Đồng chí, tôi vẫn thuê hai mươi mẫu.” Lưu Đại Ngân nói: “Đồng chí bên cạnh tôi cũng muốn thuê hai mươi mẫu, hai chúng tôi cộng lại là bốn mươi mẫu.”

“Thật? Hai người sẽ không đổi ý nữa chứ?” Giọng nhân viên kia hơi kích động.

Hôm qua sau khi hai người này đi khỏi, anh ta còn tưởng rằng việc này hết hy vọng rồi, không ngờ chỉ sau một đêm, bọn họ không chỉ đã quay lại, còn nói sẽ thuê bốn mươi mẫu đất, số lượng còn tăng gấp đôi ngày hôm qua.

“Không thay đổi nữa, đồng chí, nếu anh không yên tâm thì hôm nay chúng ta đi xem đất rồi ký hợp đồng luôn.”

“Vậy hai người chờ ở đây, tôi đi gọi lãnh đạo tới.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 214: Con đường gây dựng sự nghiệp (18)



Người hôm nay tới gặp Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh không phải phó huyện trưởng như hôm qua, mà là một ông lão có dáng người thấp bé.

Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh muốn mau chóng thuê được đất, chính phủ huyện thì muốn mau chóng cho thuê đất, hai bên đều muốn giải quyết nhanh gọn lẹ, bởi vậy chưa đến hai ngày đã xử lý xong tất cả các thủ tục.

Lưu Đại Ngân không mang quá nhiều tiền nên thanh toán trước năm ngàn đồng làm tiền thế chấp, hẹn năm ngày nữa sẽ quay lại thanh toán nốt số tiền còn lại, lúc này hai mươi mẫu đất gần ven đường đã thuộc về Lưu Đại Ngân rồi.

Ra khỏi ủy ban huyện, Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh quay lại nhà khách thu dọn đồ đạc đến ga tàu hỏa.

Mua vé lên tàu rồi, Trương Thủy Sinh mới tự véo mình một cái.

“Dì Lưu, như vậy là tiêu hết tiền rồi sao?”

Lưu Đại Ngân lấy trứng kho nhà mình làm ra, đặt lên bàn nhỏ, nói: “Nếu không muốn tiêu nữa thì đừng trả nốt phần còn lại, coi như mất số tiền đặt cọc kia.”

Trương Thủy Sinh xé vỏ một quả trứng kho, nói: “Dì Lưu, thật ra cháu biết được tin tức Đông Phổ có bán đất là do bác trai cháu gọi điện thoại cho cháu. Bác trai cháu ủng hộ cháu mua đất, nói quốc gia cải cách rồi, sau này chắc chắn đất sẽ tăng giá. Vốn dĩ trong lòng cháu còn đang phân vân, nhưng thấy dì muốn mua cháu mới hạ quyết tâm, có trong tay quyền sử dụng mảnh đất này năm mươi năm, coi như cháu cũng không lỗ.”

Lưu Đại Ngân lẩm bẩm một câu: “Đương nhiên không lỗ rồi.”

Sau này đất đai sẽ cực kỳ đắt giá.

Người trong nhà vẫn chưa biết Lưu Đại Ngân đã bỏ ra hai mươi vạn mua đất ở Đông Phổ đâu.

Lý Tam Thuận chỉ biết bà ấy xuống phía nam để tìm kiếm cơ hội kinh doanh, không biết bà ấy ra tay rộng rãi bỏ ra hai mươi vạn mua một mảnh đất hoang. Chỉ riêng việc phải nói với người nhà thế nào thôi, Lưu Đại Ngân cũng buồn rầu rồi.

Nói thẳng ư? Nói tôi biết sau này chắc chắn giá đất sẽ tăng, nên tôi đã bỏ ra hai mươi vạn để mua một miếng đất, a, không, là thuê quyền sử dụng mảnh đất đó năm mươi năm..

Nếu nói như vậy, Tam Thuận và Lưu Trụ sẽ tin sao? Đặc biệt là Tam Thuận, chắc chắn sẽ cãi nhau to.

Vậy thì nói dối, nói tôi thấy mảnh đất kia rất tốt, nên đã mua nó? Như vậy càng khó nói hơn.

Trương Thủy Sinh ngồi bên cạnh đã bắt đầu ăn trứng kho, còn vừa ăn vừa nói: “Dì Lưu, trứng kho nhà dì nấu kiểu gì mà ăn ngon thế, cháu đã ăn ba quả rồi mà vẫn muốn ăn thêm ba quả nữa. Dì Lưu, bác trai cháu rất thích ăn trứng kho, nếu bác ấy ở trong nước, chắc chắn sẽ thường xuyên mua trứng kho nhà dì.”

Bác trai Thủy Sinh chính là nhân vật lớn kia, người có tiền như vậy cũng thích ăn trứng kho sao?

Lưu Đại Ngân suy nghĩ vẩn vơ, ơ, có sẵn lý do đây rồi.

Lưu Đại Ngân dùng giọng điệu hiền từ, hỏi: “Thủy Sinh này, cháu gọi điện cho bác trai cháu, bác trai cháu cũng ủng hộ cháu mua đất đúng không?”

Thấy Lưu Đại Ngân ăn nói dịu dàng như vậy, Trương Thủy Sinh hơi bất ngờ, miếng trứng trong miệng cũng nghẹn ngay cổ họng.

Lưu Đại Ngân vặn ấm nước ra, đưa cho anh ta, còn thuận tay vỗ lưng giúp: “Thủy Sinh, cháu ăn từ từ thôi, trứng kho này nhà thím có rất nhiều, cháu muốn ăn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu, lớn như vậy rồi sao còn không cẩn thận thế.”

Trương Thủy Sinh uống ừng ực vài ngụm nước, cuối cùng lau miệng, nói: “Dì Lưu, dì nói giọng dịu dàng như vậy, cháu thật sự không quen lắm.”

Lưu Đại Ngân lườm anh ta một cái: “Vậy dì đổi sang mắng cháu cho cháu quen nhé?”

“Dì Lưu, dì vẫn nên nói chuyện với cháu bằng giọng điệu này đi.” Trương Thủy Sinh vặn nắp bình nước, rồi thu dọn rác rưởi trên bàn: “Bác trai cháu ủng hộ. Bác ấy nói, hiện tại nước ta phát triển nhanh như vậy, chắc chắn sau này đất đai sẽ trở thành nhu cầu giá trị cao, miếng đất kia lại gần Hải Thị như vậy, nhất định sẽ tăng giá.”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân: “Bác trai cháu là ông chủ lớn có khác, nhu cầu giá trị cao gì đó tóm lại là sau này đất đai sẽ rất đắt tiền đúng không?”

Trương Thủy Sinh đặt lại trứng kho còn thừa lên bàn: “Vâng, ý bác trai cháu là như vậy, hai tháng nữa bác ấy sẽ bay về từ nước M, bác ấy cũng định xây nhà máy ở đặc khu kinh tế và Hải Thị.”

“Để lại trứng kho làm gì, cháu ăn hết đi.”

Trương Thủy Sinh cười khà khà: “Cháu ăn mấy quả rồi, còn uống nhiều nước nữa, thật sự ăn không nổi nữa.”

Lưu Đại Ngân cũng cười, trong đầu đã nghĩ ra lý do.

Bác trai Trương Thủy Sinh cũng xem trọng đất đai như vậy, đương nhiên bà ấy phải mua rồi, bỏ lỡ lần này sợ là về sau không còn cơ hội nữa.

Tiền tiết kiệm trong nhà còn hơn bốn mươi vạn, mua đất hết hai mươi vạn, vẫn còn hơn hai mươi vạn nữa. Hay là lại mua thêm vài mẫu nữa nhỉ? Lưu Đại Ngân tính nhẩm trong lòng.

Về đến nhà, thấy Lưu Đại Ngân mang theo dáng vẻ mệt mỏi phong trần, Lý Tam Thuận đau lòng không thôi: “Lần này đâu phải lần đầu tiên bà xa nhà, sao sắc mặt kém thế?”

Lưu Đại Ngân nhận chiếc khăn mặt ấm ông ấy đưa qua, lau mặt, lau tay, sau đó cất gọn đi, rồi mới chậm rãi nói: “Tam Thuận, lần này tôi tiêu không ít tiền.”

Lý Tam Thuận cất chậu rửa mặt lên giá, nói: “Tiêu rồi thì thôi, định báo cáo với tôi à?”

“Tam Thuận, lần này tôi tiêu nhiều lắm.” Lưu Đại Ngân vươn hai ngón tay lên.

“Hai ngàn, cũng không nhiều lắm.”

Lưu Đại Ngân lắc đầu. Lý Tam Thuận lại đoán: “Hai vạn?”

Lưu Đại Ngân lại lắc đầu. Thấy vậy Lý Tam Thuận ngồi không yên nữa: “Không thể là hai trăm, nếu chỉ hai trăm bà sẽ không nói với tôi. Vậy… Vậy chẳng lẽ là hai mươi vạn?”

Lưu Đại Ngân khẽ gật đầu.

Lý Tam Thuận trợn tròn mắt, ngồi không vững ngã từ trên ghế xuống đất.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 215: Con đường gây dựng sự nghiệp (19)



Trông thấy Lý Tam Thuận trượt xuống khỏi ghế, Lưu Đại Ngân vội vàng đỡ ông ấy lên: “Ông cẩn thận chút, không khéo lại trệch khớp hông thì phiền phức lắm.”

Lý Tam Thuận vịn tay Lưu Đại Ngân để bà ấy đỡ dậy, ngồi lên giường: “Đại Ngân này, bà thật sự đã tiêu nhiều tiền như vậy à?”

Vân Chi

Lưu Đại Ngân không nói gì.

“Đại Ngân, bà đã mua gì thế? Mua thứ gì mà tốn tận hai mươi vạn?”

Lòng dạ Lý Tam Thuận rối bời. Hai mươi vạn, là hai mươi vạn đấy, rốt cuộc là thứ gì mà giá tận hai mươi vạn?

Lưu Đại Ngân nói cho ông ấy câu trả lời: “Tôi mua đất, mua hai mươi mẫu đất ở huyện Đông Phổ cách Hải Thị không xa.”

“Hai mươi vạn hai mươi mẫu đất?” Lý Tam Thuận vẫn là không dám tin tưởng: “Cái giá này không phải ăn cướp giữa ban ngày sao? Đất gì mà đắt như vậy, tận một vạn đồng một mẫu. Ở quê chúng ta, một mẫu đất chỉ mấy chục đồng, cùng lắm là một trăm thôi. Đại Ngân này, có phải bà bị người ta lừa không?”

“Đất ở quê quán chúng ta sao so được với đất ở Đông Phổ. Miếng đất kia nằm ngay bên cạnh Hải Thị đấy. Ông xem, chúng ta mua nhà ở tỉnh thành, căn nhà nhỏ con con cũng hơn một vạn rồi, ở quê căn nhà thế này mới bao nhiêu tiền? Cùng lắm là một ngàn đúng không? Ở nơi khác nhau, đưng nhiên giá cả cũng sẽ khác rồi. Hơn nữa…”

Bà ấy hạ giọng: “Ông biết bác trai của Trương Thủy Sinh chứ?”

“Đương nhiên là biết rồi.” Lý Tam Thuận có ấn tượng rất sâu về Trương Thu Sơn, biết đối phương là nhân vật có chức có quyền, người nước ngoài còn đi làm vệ sĩ cho ông ấy.

“Thủy Sinh cũng mua đất ở nơi đó, bác trai cậu ấy cố ý tiết lộ, nói sau này đất sẽ càng ngày càng đáng giá, nhất định phải mua về.”

“Thật?” Lý Tam Thuận nửa tin nửa ngờ.

“Thật, không tin ông đi hỏi Thủy Sinh đi, xem có phải cậu ấy cũng mua đất không.” Lưu Đại Ngân nói.

“Đại Ngân, bà để tôi nghĩ lại đã, hai mươi vạn không phải số tiền nhỏ.”

Buổi tối, hai vợ chồng Lưu Đại Ngân nằm trên giường, Lý Tam Thuận hỏi: “Đại Ngân, miếng đất kia rất gần Hải Thị à?”

“Ừ, đứng ở đó có thể nhìn thấy nhà cao tầng ở Hải Thị.”

“Bà nói nơi đó tên là gì ấy nhỉ?”

“Là Đông Phổ.”

“Có phải nơi đó rất gần Phổ Giang không?”

“Ngay bên bờ Phổ Giang.”

“Bác trai Thủy Sinh thật sự nói mảnh đất kia đáng giá à?”

“Ừ.”

“Vậy hay là, hay là chúng ta mua đi.”

“Ông đồng ý rồi à?”

“Thì bà đã nộp tiền cọc rồi, tôi không đồng ý còn thay đổi được sao?”

“Vậy không mua nữa.”

“Thôi, cứ mua đi.”

Lưu Đại Ngân xoay người ra ngoài, không nhìn Lý Tam Thuận: “Thật? Ông đừng hối hận đấy nhé, là hai mươi vạn đó.”

“Không hối hận, chẳng phải sau này mảnh đất ấy sẽ tăng giá à?”

“Vậy nếu không tăng th sao?” Lưu Đại Ngân hỏi ông ấy.

Lý Tam Thuận ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Nếu không tăng thì chúng ta xây nhà trên đó, lúc rảnh rỗi không có việc gì làm thì qua đó ở, ra sông Phổ Giang câu cá.”

Đã quyết định xong, sáng sớm hôm sau Lưu Đại Ngân lập tức mang sổ tiết kiệm của nhà mình tới ngân hàng làm việc.

Ở thời đại này, muốn rút tiền ở nơi khác, thủ tục rất phiền phức. Còn trực tiếp mang theo hai mươi vạn lên tàu hỏa đến đó, Lưu Đại Ngân lại không yên tâm. Trên tàu nhiều người, nếu bị trộm hết tiền, bà ấy sẽ đau lòng c.h.ế.t mất.

Chỉ xử lý mấy thủ tục này thôi Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đã phải chạy đi chạy lại hai ngày rồi.

Tối hôm làm xong thủ tục, Lưu Đại Ngân lập tức lên tàu đi xuống phía nam.

Lần này Lý Tam Thuận cũng đi cùng bà ấy. Lưu Đại Ngân hỏi: “Ông không sợ mình đóng cửa hàng, khách quen sẽ chạy mất à?”

“Chuyện lớn như vậy, tôi không yên tâm để bà đi một mình, tôi cũng muốn đi xem xem, rốt cuộc đất của chúng ta nằm ở chỗ nào.”

“Đợi xong việc này, chúng ta qua Hải Thị đi dạo một vòng nhé. Tôi nói ông nghe, Hải Thị phồn hoa lắm, còn phồn hoa hơn Kinh Thị đấy. Nơi đó có đầy đủ mọi thứ, cả trai lẫn gái đều ăn mặc thời thượng, có sức sống hơn nơi khác vài phần.”

Nghe Lưu Đại Ngân nói như vậy, Lý Tam Thuận cũng hơi tò mò: “Thành phố ven biển mà, trước kia chính là nơi giàu có nhất trên cả nước.”

Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh đến trước lịch hẹn một hôm, bọn họ cũng không tìm nhà khách mà đi thẳng từ ga tàu hỏa đến ủy ban huyện Đông Phổ.

Cán sự Chu không ngờ bọn họ lại đến sớm như vậy: “Hai đồng chí tới rồi à, mau ngồi đi.”

Sau khi ngồi xuống, Lưu Đại Ngân hỏi: “Đồng chí Chu, chúng tôi tới trước một hôm không biết có thể giải quyết trước chuyện hợp đồng không?”

Cán sự Chu lộ vẻ ngượng ngùng: “Ngại quá, lãnh đạo huyện đều lên Hải Thị họp rồi, chiều nay mới về. Lãnh đạo không có nhà, tôi không tự quyết được chuyện hợp đồng.”

Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân liếc nhau, Trương Thủy Sinh nói: “Nếu lãnh đạo không có nhà, vậy sáng mai chúng tôi lại đến.”

Cán sự Chu cười nói: “Chẳng phải chúng ta đã hẹn vào sáng mai sao. Chúng tôi đã chuẩn bị xong cả rồi, không ngờ hai đồng ch lại tới trước một ngày, các lãnh đạo đều đi họp không ở nhà.”

Trương Thủy Sinh: “Chúng tôi cũng nóng vội, nên muốn làm xong việc này sớm chút, để sớm ngày xây dựng nhà máy, ai ngờ hấp tấp cũng không giải quyết được việc gì. Nếu lãnh đạo đều không có nhà, vậy ngày mai chúng tôi lại đến. Dì Lưu, chú Lý, hay là chúng ta về trước nhé.”

“Vậy chúng tôi về trước đây. Tạm biệt đồng chí Chu.”

Ra khỏi ủy ban huyện Đông Phổ, Trương Thủy Sinh hỏi: “Dì Lưu, chúng ta tới nhà khách ở huyện Đông Phổ, hay đi xe buýt đến nhà khách ở Hải Thị?”

“Đi Hải Thị,” Lưu Đại Ngân nói: “Chúng ta nghỉ ngơi hết buổi sáng, buổi chiều đi dạo ở Hải Thị.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 216: Con đường gây dựng sự nghiệp (20)



Bọn họ vừa nói vừa đi đến trạm xe buýt, Trương Thủy Sinh trêu ghẹo: “Dì Lưu, lần trước đi dạo cả một ngày rồi dì vẫn chưa dạo đủ à?”

Lưu Đại Ngân: “Mới một ngày sao đủ được. Dù đi dạo ba ngày ba đêm, chưa chắc chúng ta đã đi dạo hết được Hải Thị.”

Đi dạo phố thì phải làm gì, đương nhiên là phải tiêu tiền rồi.

Vân Chi

Nhìn Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cầm một đống túi trên tay, Trương Thủy Sinh nở nụ cười bất đắc dĩ: “Dì Lưu, hôm nay dì khác thế, không phải từ trước đến nay dì luôn tiết kiệm sao?”

Lưu Đại Ngân lại mua một món đồ nhỏ nữa, tự mình cầm, nói: “Ai không thích tiêu tiền chứ, chẳng qua là có tiền hay không có tiền mà thôi. Trước kia không có tiền đương nhiên phải tiết kiệm rồi, hiện tại đã có tiền thì ăn xài phung phí một lần cũng không sao.”

Đang xách theo một đống đồ đi về phía trước, đột nhiên Trương Thủy Sinh dừng bước, ghé vào một cửa hàng.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cũng nhanh chân vào theo. Chẳng lẽ Thủy Sinh cũng định mua gì đó.

Cửa hàng này nằm trong một con ngõ nhỏ, biển hiệu rất lớn, Lưu Đại Ngân đọc mấy chữ trên tấm biển: “Văn phòng luật sư Sùng Đức.”

Nơi này không bán thứ gì, bên trong ngoài hai chiếc bàn ra thì không còn gì nữa.

“Thủy Sinh, đây là nơi nào thế?” Lý Tam Thuận hỏi.

Trương Thủy Sinh để đống đồ trong tay lên chiếc bàn tiếp khách đặt sát tường, nói: “Nơi này là văn phòng luật sư, có luật sư làm việc bên trong.”

“Luật sư là người thưa kiện giúp người khác đúng không? Thủy Sinh, cháu định kiện ai à?” Lý Tam Thuận lại hỏi.

“Chú Lý, cháu không kiện ai cả. Không phải ngày mai chúng ta sẽ đi ký hợp đồng sao? Cháu định dẫn một luật sư đi cùng, để đối phương xem hợp đồng giúp chúng ta. Chính sách pháp luật nước ta thế nào cháu đều không biết, lỡ như có lỗ hổng nào đó trong hợp đồng thì phải làm sao?”

Lúc bọn họ nói chuyện, người trẻ tuổi ngồi sau bàn vẫn luôn lắng nghe, không hề lên tiếng.

Đợi bọn họ nói xong, người trẻ tuổi kia mới hỏi: “Ba đồng chí, có việc gì cần giúp đỡ sao?”

Trương Thủy Sinh: “Ngày mai chúng tôi phải ký một bản hợp đồng, cậu có thể xem giúp chúng tôi không?”

“Đương nhiên rồi, tôi họ Chung, không biết nên xưng hô với ba cái đồng chí thế nào nhỉ?”

“Tôi họ Trương, đây là dì Lưu, còn chú ấy là chú Lý.”

“Đồng chí Trương, chú Lý, dì Lưu, chúng ta ngồi xuống rồi nói.”

Trương Thủy Sinh nói ra yêu cầu của mình, Chung Hướng Tiền cẩn thận lắng nghe, thi thoảng sẽ hỏi xen vào một hai câu.

“Đồng chí Trương, yêu cầu của anh là, ngày mai tôi đi theo các anh đến ủy ban huyện Đông Phổ, xem xét kỹ càng hợp đồng giúp các anh, tránh xuất hiện lỗ hổng, đúng không?”

Trương Thủy Sinh gật đầu: “Đúng thế, trước kia chúng tôi chưa từng ký hợp đồng, cũng không quen thuộc phương diện này, nên muốn tìm một người chuyên nghiệp giúp đỡ. Hôm nay đi dạo trông thấy tấm biển bên ngoài, chúng tôi mới vào đây.”

“Được, vậy tôi sẽ xem xét hợp đồng giúp ba vị, chuyện thù lao thì sao nhỉ?”

Trương Thủy Sinh chỉ vào một tờ giấy dán trên tường, nói: “Trên này cậu không viết rõ giá cả xem giúp hợp đồng là bao nhiêu, vậy chúng tôi dựa theo giá cả giải quyết tranh chấp là hai mươi đồng một lần, được chứ?”

Giải quyết tranh chấp rất phiền toái, ít nhất phải điều giải mâu thuẫn giữa hai bên. Còn việc xem giúp hợp đồng xem có lỗ hổng nào không này thì không phiền phức như vậy.

Chung Hướng Tiền vội gật đầu: “Được, hai mươi đồng một lần.”

Lúc Trương Thủy Sinh nói chuyện với Chung Hướng Tiền, Lưu Đại Ngân không hề xen miệng vào, bà ấy cũng không hiểu biết về phương diện này, cứ giao cho Thủy Sinh làm là được.

Ra khỏi văn phòng luật sư, Lưu Đại Ngân mới hỏi: “Thủy Sinh này, sao cháu lại nghĩ đến chuyện đi tìm luật sư? Không đi thưa kiện, ai lại muốn giao thiệp với luật sư chứ?”

“Dì Lưu, dì không biết đấy thôi, cháu nghe bác trai cháu nói, buôn b*n n**c M, dù là ký hợp đồng, hay xây nhà máy, tất cả đều cần luật sư tham sự bên trong. Bác trai cháu còn có luật sư riêng, chỉ phục vụ cho bác ấy và công ty của bác ấy.”

“Chúng ta đều không biết gì về hợp đồng, nếu chỉ dựa vào kiến thức nửa vời đi ký hợp đồng, lỡ như trên hợp đồng có lỗ hổng, chúng ta chịu thiệt thòi thì phải làm sao? Cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.”

Lý Tam Thuận rất thành thật: “Nhưng chúng ta ký hợp đồng với chính phủ mà, có chuyện gì được chứ?”

Lưu Đại Ngân rất tán đồng cách làm của Trương Thủy Sinh: “Thủy Sinh, cháu nói đúng lắm, cẩn thận một chút không phải chuyện xấu, hai mươi đồng cũng không nhiều, coi như mua lòng tin để chúng ta yên tâm hơn.”

Tiễn ba người Lưu Đại Ngân xong, Chung Hướng Tiền vui vẻ xoay vài vòng trong văn phòng luật.

Sau khi tốt nghiệp đại học, anh ta từ chối công việc nhà nước phân phối, rẽ sang con đường luật sư.

Quốc gia vừa khôi phục thể chế pháp luật vài năm, ấn tượng của mọi người về luật sư vẫn dừng lại ở những năm trong quá khứ, vẫn cho rằng luật sư đều là chó săn giúp đỡ kẻ có tiền thưa kiện, ức h.i.ế.p người nghèo.

Chung Hướng Tiền vứt bỏ công việc nhà nước, khăng khăng đi mở văn phòng luật, người nhà đều không ủng hộ quyết định này của anh ta, thậm chí cha mẹ anh ta còn tuyên bố sẽ cắt đứt quan hệ.

Nhưng Chung Hướng Tiền lại cảm thấy, hiện tại quốc gia đã cải cách mở cửa rồi, sau này chắc chắn nhu cầu luật sư sẽ tăng lên. Công việc được nh nước phân phối thì quá gò bó, không có tương lai, anh ta không thích.

Nhưng anh ta mở văn phòng luật này đã hơn hai tháng, mà vẫn không có một người khách nào. Anh ta sắp không kiên trì nổi nữa rồi.

Đúng vào lúc ấy, lại có ba người khách tới tận cửa.

Chỉ là xem giúp hợp đồng thôi đã nhận được hai mươi đồng rồi, có thể chống đỡ văn phòng luật sư của anh ta hơn một tháng.
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 217: Con đường gây dựng sự nghiệp (21)



Tuy rằng việc mua bán này hai bên đều không có ý kiến gì, nhưng mua đất không phải việc nhỏ, còn rất nhiều vấn đề cần thương thảo.

Ngày hôm sau, ba người Trương Thủy Sinh vừa đến ủy ban huyện Đông Phổ, phó huyện trưởng quản lý việc này lập tức dẫn bọn họ và vài nhân viên khác trong huyện, thêm cả luật sư Chung đi thẳng đến mảnh đất hoang kia.

Đây là lần đầu tiên Lý Tam Thuận tới nơi này, ông ấy đi sau Lưu Đại Ngân nói: “Đây đúng là đất hoang thật.”

Lưu Đại Ngân bật cười, nhỏ giọng nói với ông ấy: “Nếu không phải đất hoang, ông nghĩ bọn họ sẽ bán cho chúng ta sao?”

Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh là nhóm khách hàng đầu tiên, phó huyện trưởng cho bọn họ một đặc quyền, để bọn họ tự mình đóng cọc phân lô.

Đo đất xong, bọn họ đóng mấy cây gậy sắt xuống đất, xem như cột mốc.

Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận vung vẩy cây búa, gõ từng nhát một vào gậy sắt, vụ mua bán đất đai đầu tiên của huyện Đông Phổ đã chính thức bắt đầu một cách đơn giản như vậy.

Trở lại ủy ban huyện, cán sự Chu đưa hợp đồng qua. Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân nhận lấy hợp đồng, sau đó đưa cho Chung Hướng Tiền ngồi bên cạnh xem trước.

Hôm nay Chung Hướng Tiền ăn mặc rất nghiêm chỉnh, trên người mặc tây trang, dưới chân đeo giày da, còn mang đồng hồ, mắt kính, trên tóc bôi thứ gì đó bóng loáng, nhìn qua cực kỳ có sức sống.

Chung Hướng Tiền cầm lấy hợp đồng, cẩn thận đọc từng điều một.

Sau khi đọc xong, anh ta thì thầm bên tai Trương Thủy Sinh vài câu.

Trương Thủy Sinh lại nói gì đó với Lưu Đại Ngân, lãnh đạo huyện Đông Phổ quay sang nhìn nhau, rất muốn nghe được bọn họ đang nói chuyện gì.

Không lâu sau, Lưu Đại Ngân đã mở miệng nói: “Các đồng chí lãnh đạo, tôi thấy điều khoản tranh cãi trong tương lai này chưa viết rõ ràng. Tôi hy vọng có thể viết rõ những điều sau: Hai mươi vạn này là tiền thuê quyền sử dụng hai mươi mẫu đất này trong năm mươi năm, trong khoảng thời gian đó sẽ không tăng giá. Sau này nếu mảnh đất đó nằm trong khu quy hoạch, hoặc khai phá, tôi và Thủy Sinh có toàn quyền quyết định, bất kỳ ai cũng không được nhúng tay vào.”

Yêu cầu Lưu Đại Ngân đưa ra rất hợp lý, hai mươi vạn này chính là tiền bọn họ mua đứt một lần, đương nhiên sau này sẽ không tăng thêm nữa. Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh mua đất, năm mươi năm tới mảnh đất này sẽ thuộc về bọn họ, tương đương đất đai thuộc quyền sở hữu cá nhân, bất kể sau này muốn làm gì, đương nhiên đều do bọn họ quyết định rồi.

Vân Chi

“Được, chúng tôi sẽ thêm vào những điều chị nói, tiểu Chu, cậu đi in lại hợp đồng đi.” Phó huyện trưởng dặn dò cấp dưới.

Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân vội vàng cảm ơn: “Cảm ơn đồng chí huyện trưởng.”

In lại hợp đồng không mất quá nhiều thời gian, hợp đồng vừa đưa tới, Chung Hướng Tiền lại xem lần nữa, sau khi xác định không thành vấn đề thì gật đầu với Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh.

“Vậy chúng ta ký hợp đồng đi.”

Ký hợp đồng xong, phó huyện trưởng dẫn nhân viên phòng kế toán của huyện đi cùng ba người Lưu Đại Ngân đến ngân hàng ở Hải Thị để lấy tiền.

Bốn mươi vạn, không chỉ Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân không yên tâm, nhân viên chính phủ huyện Đông Phổ cũng không yên tâm.

Phó huyện trưởng đưa ra quyết định, đợi Lưu Đại Ngân v Trương Thủy Sinh rút tiền thanh toán xong, bọn họ sẽ trực tiếp gửi tiền vào tài khoản của chính phủ huyện.

Ở ngân hàng, Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân rút tiền ra đưa cho nhân viên kế toán của huyện Đông Phổ, nhân viên kiểm tiền xong lại nộp vào tài khoản của chính phủ. Đến đây, giao dịch mới tính là đã hoàn thành.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh nhận lấy hợp đồng từ tay phó huyện trưởng, hai bên bắt tay nhau một cái.

“Ngày mai, hai người mang hợp đồng này tới tìm tôi, tôi sẽ làm thủ tục chứng minh quyền sử dụng đất cho hai người.”

Trương Thủy Sinh và Lưu Đại Ngân vội vàng nói lời cảm ơn: “Vâng, vâng.”

Thật ra vừa rồi khi thanh toán tiền cho ủy ban huyện Đông Phổ, bọn họ nên giao giấy chứng nhận quyền sử dụng đất cho Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh luôn rồi, nhưng vì đây là lần đầu tiên chính phủ huyện Đông Phổ bán đất, hai bên đều nóng lòng giao dịch, muốn mau chóng hoàn thành vụ mua bán này nên Lưu Đại Ngân và Trương Thủy Sinh phải chờ đến ngày mai mới lấy được hết giấy tờ. Hai người cũng thoải mái chờ đợi, dù sao cũng không sợ nhân viên chính phủ lừa bọn họ.

Đặc biệt là người ở độ tuổi như Lưu Đại Ngân, đều có lòng tín nhiệm rất sâu với đảng và chính phủ.

Ngày mai là lấy được giấy chứng nhận quyền sử dụng đất rồi, Lưu Đại Ngân hỏi Trương Thủy Sinh: “Thủy Sinh, lấy giấy chứng nhận xong dì định về tỉnh thành luôn, cháu thì sao? Cháu ở lại đây hay về tỉnh thành?”

Trương Thủy Sinh nói: “Về tỉnh thành trước đi, đợi cháu sắp xếp xong chuyện ở xưởng quần áo cháu lại qua đây tìm người xây nhà xưởng. Dì Lưu, chú Lý, chú dì thì sao ạ? Ở lại hay về?”

“Chú dì cũng về, chú Lý phải bán gà nướng, dì phải đi học.”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 218: Con đường gây dựng sự nghiệp (22)



Trương Thủy Sinh hơi ngạc nhiên, hỏi: “Dì Lưu, dì đi học ạ? Dì học gì thế?”

Hiện tại chỉ có ba người bọn họ, Lý Tam Thuận cũng nói nhiều hơn: “Dì cháu đi dự thính ở đại học tỉnh, học còn rất nghiêm túc đó.”

Trương Thủy Sinh càng kinh ngạc hơn: “Dì Lưu, dì dự thính ở đại học tỉnh? Dì nghe hiểu được?”

Cảm thấy lời này của mình không xuôi tai lắm, anh ta vội vàng lắc đầu xua tay: “Dì Lưu, xem mồm miệng cháu này, cháu không có ý đó. Ý của cháu là, tuổi tác dì không còn nhỏ nữa, sao lại nghĩ đến chuyện đi học?”

“Lớn tuổi thì không thể đi học sao? Học, học nữa, học mãi mà.” Lưu Đại Ngân nói.

“Khi mới bắt tay vào làm ăn buôn bán dì đã có một mộng tưởng, muốn bán gà nướng hoặc thứ khác của nhà mình ra tận nước ngoài, để người nước ngoài cũng được nếm thử. Chú Lý và con trai thím là người thế nào cháu cũng biết rồi đấy, bảo làm việc tay chân còn được, chứ bảo quản lý nhà máy thì bọn họ chịu chết, lỡ như tương lai xưởng làm gà nướng nhà thím thật sự mở rộng, thuê thêm rất nhiều công nhân, công việc phát sinh cũng nhiều thêm thì sao? Dì cảm thấy mình sẽ không quản lý nổi, cho nên bây giờ mới phải tranh thủ thời gian để học tập thêm.”

Trương Thủy Sinh vươn ngón tay cái lên với Lưu Đại Ngân: “Dì Lưu, dì lợi hại thật đấy.”

Lưu Đại Ngân nhận lấy lời khen ấy không chột dạ chút nào: “Đương nhiên rồi, dì là Lưu Đại Ngân mà, còn không lợi hại sao! Thủy Sinh, rảnh rỗi không có việc gì cháu cũng đọc thêm mấy quyển sách đi, sẽ không có hại đâu.”

Trương Thủy Sinh xua tay liên tục: “Dì Lưu, dì buông tha cho cháu đi, vừa nhìn thấy sách vở là cháu ngủ gà ngủ gật rồi. Sách đại học thế nào cháu cũng nhìn thấy từ chỗ anh trai cháu rồi, có quyển còn dày hơn viên gạch, nhìn thôi cũng choáng váng đầu óc rồi, nếu bắt cháu học tập, thà trực tiếp dùng nó đập cháu hôn mê còn hơn.”

Trương Thủy Sinh làm động tác dùng tay gõ đầu mình rồi lăn ra té xỉu, chọc Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận cười ha hả không ngừng.

Hôm qua đã đi dạo cả buổi sáng ở Hải Thị, Lưu Đại Ngân lại cảm thấy vẫn chưa đi dạo đủ, vẫn muốn ra ngoài đi dạo tiếp.

Trương Thủy Sinh ra vẻ thần bí nói: “Dì Lưu, dì có muốn mua thứ tốt không?”

“Thứ tốt gì mà làm ra vẻ thần bí thế?”

Trương Thủy Sinh cười nói: “Dì Lưu, chú Lý, Hải Thị này là thành phố phồn hoa nhất cả nước, người dân đều có tiền, những thứ không mua được ở nơi khác nơi này đều có, ví dụ như tivi, máy giặt, tủ lạnh, xe đạp… Nơi khác phải có phiếu mới mua được, nơi này thì khác, chỉ cần có tiền muốn mua gì cũng được.

khác đến có phiếu mới có thể mua, nơi này nhưng không giống nhau, chỉ cần có tiền, cái gì đều có thể mua được đến.”

Nghe Trương Thủy Sinh nói đến mấy thứ này, Lưu Đại Ngân cũng giật mình. Bà ấy vội hỏi: “Mua được tivi không?”

Trương Thủy Sinh gật đầu nói: “Mua được, chỉ là đắt hơn ở Cung Tiêu Xã một chút.”

“Vậy cháu mau dẫn dì với chú Lý đi đi.” Nói xong, Lưu Đại Ngân còn quay sang bảo Lý Tam Thuận: “Tôi định mua tivi cho mấy đứa con gái từ lâu rồi, nhưng mà kiếm mãi vẫn không kiếm được phiếu. Nếu ở Hải Thị này mua được tivi mà không cần phiếu, thì chúng ta phải mua vài chiếc mang về đi.”

“Được, vậy chúng ta đi xem đi.”

Sau đó Trương Thủy Sinh dẫn Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận lên xe buýt, xuống ở con phố nọ, rồi rẽ trái rẽ phải vào con hẻm nhỏ, đi đến một quảng trường nhỏ.

“Dì Lưu, người ở nơi này có biện pháp chuyển đồ từ nơi khác đến đây. Chú dì định mua tivi đúng không? Đi theo cháu.” Nói xong anh ta dẫn Lưu Đại Ngân và Lý Tam Thuận tới trước một quầy hàng bày một đống dây đồng, hỏi: “Có tivi không?”

Chủ quán là một người trẻ tuổi, đang ngồi dưới bóng râm. Anh ta lười biếng, mở mắt ra hỏi: “Có, mua kích cỡ thế nào?”

Lưu Đại Ngân vội nói: “Mười bảy inche, đen trắng.”

“Tivi đen trắng mười bảy inche, bảy trăm rưỡi một chiếc.”

“Đắt vậy” Lưu Đại Ngân kinh hô: “Ở Cung Tiêu Xã một chiếc mới sáu trăm mốt.”

“Giá chung rồi, đồng ý mua thì mua, không mua thì thôi.”

Lưu Đại Ngân lại hỏi: “Mua ba chiếc, tổng cộng bao nhiêu tiền?”

Người trẻ tuổi lập tức tỉnh táo, mở to mắt hỏi lại: “Ba chiếc? Vậy mỗi chiếc bớt cho chị ba mươi đồng, đây là giá thấp nhất rồi. Chị gái, chị còn muốn mua thứ gì không? Chỗ tôi còn nhiều thứ lắm.”

“Có quạt điện không?”

“Có, Hải Thị chúng tôi có xưởng sản xuất quạt điện mà, hai trăm đồng một chiếc.”

Khó lắm mới tới được một lần, đã tới rồi vậy thì dứt khoát mua luôn. Lưu Đại Ngân nói: “Mua thêm ba chiếc quạt điện nữa.”

Người trẻ tuổi cười rất vui vẻ, không ngờ lại có khách sộp: “Vậy mai tôi giao hàng cho chị nhé, chị muốn giao hàng đến đâu?”

Địa chỉ Lưu Đại Ngân nói là địa chỉ văn phòng luật của Chung Hướng Tiền.

“Có địa chỉ rồi, còn thời gian thì sao?”

“Mười hai giờ trưa mai đi, chúng ta không gặp không về.”

“Được, không gặp không về.”

Trên đường ra về, Lý Tam Thuận vẫn chưa phản ứng lại: “Như vậy là xong rồi? Có phải hơi quá đơn giản không?”

Bọn họ từng gặp người đến Cung Tiêu Xã mua đồ điện rồi, có ai là không kiểm tra kỹ càng đâu, toàn đồ đắt tiền, nếu có vấn đề gì thì phải làm sao? Bọn họ còn không quen biết người kia, lỡ đối phương lừa bọn họ, bọn họ phải làm tế nào?

Lý Tam Thuận hỏi ra nghi vấn trong lòng.

Lưu Đại Ngân: “Tôi đã nghĩ tới việc này rồi, hôm trước khi đến văn phòng luật tôi đã để ý thấy trong phòng cậu ấy có một chiếc tivi. Đợi giao hàng đến đó chúng ta thử trước đã, nếu tivi không lên hình, quạt điện không quay, thì chúng ta không trả tiền nữa.”

Trương Thủy Sinh ở bên cạnh nói: “Dì Lưu, đúng là dì có khác, đầu óc xoay chuyển nhanh quá, cháu còn định nhắc dì một câu, ai ngờ dì đã nghĩ đến chuyện này rồi..”

Vân Chi

“Nếu luật sư Chung không đồng ý cho chúng ta thử tivi với quạt điện ở chỗ cậu ấy thì sao? Chúng ta với cậu ấy chỉ là bèo nước gặp nhau, cậu ấy xem hợp đồng giúp chúng ta, chúng ta trả tiền cho cậu ấy.”

Lưu Đại Ngân cười nói: “Tôi nghĩ luật sư Chung sẽ đồng ý.”

Lý Tam Thuận: “Vì sao?”

Lưu Đại Ngân không muốn giải thích cho chồng mình, Trương Thủy Sinh nói: “Chú Lý, chúng ta là khách hàng của luật sư Chung, thử quạt điện, thử tivi một chút cậu ấy cũng không tổn thất gì, còn giữ được mối quan hệ với chúng ta, sau này nếu chúng ta lại cần tư vấn về pháp luật chắc chắn sẽ tìm đến cậu ấy. Bác trai cháu từng nói, khách hàng là thượng đế, thượng đế mốn nhờ giúp một việc nho nhỏ, đương nhiên cậu ấy sẽ không phản đối rồi.”

Lý Tam Thuận vẫn rất mờ mịt: “Thủy Sinh, sao lại nói đến thượng đế rồi? Thượng đế là thế nào?”
 
Thập Niên 80 - Nhật Ký Nghịch Tập Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 219: Con đường gây dựng sự nghiệp (23)



Trương Thủy Sinh buồn cười không thôi, nhưng vẫn giải thích cho Lý Tam Thuận hiểu “Thượng đế” nghĩa là gì.

Ông ấy giật mình hiểu ra: “Còn dùng từ thượng đế, cứ nói thẳng chúng ta là khách hàng của cậu ấy là được. Giống như khách hàng mua gà nướng thôi, nếu bọn họ đưa ra yêu cầu nhỏ bé không đáng kể, đương nhiên chú cũng không phản đối.”

Sau đó ba người lại dạo thêm một vòng ở Hải Thị, Lưu Đại Ngân biết thêm một chuyện khiến bà ấy rất kinh ngạc.

Ở Hải Thị này có công ty xuất nhập khẩu, muốn mua thứ gì ở nước ngoài, công ty này đều giúp được.

Lưu Đại Ngân vào công ty hỏi thăm, bọn họ nói dù là máy móc thiết bị, bọn họ cũng mua được.

Giám đốc công ty giới thiệu với Lưu Đại Ngân: “Ông chủ của chúng tôi có người thân làm việc trong nhà máy quốc doanh lớn, nếu chị muốn nhập khẩu thiết bị gì, chúng tôi có thể cho thêm vào danh sách nhập khẩu của xưởng quốc doanh giúp chị. Chúng tôi từng nhập khẩu máy móc giúp vài hộ kinh doanh cá thể rồi, nếu cần, chị có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào, đây là số điện thoại của công ty chúng tôi.”

Lưu Đại Ngân nhận danh thiếp anh ta đưa qua, xem xong thì tiện tay bỏ vào túi.

“Dì Lưu, dì thấy công ty này thế nào?” Trương Thủy Sinh hỏi.

Lưu Đại Ngân nhíu mày: “Tôi cảm thấy công ty này không đáng tin lắm.”

Trương Thủy Sinh nói: “Dì Lưu, dạo gần đây có rất nhiều công ty “Cặp da” xuất hiện, chính là công ty không có vốn đầu tư, chỉ có nhân viên xách theo cặp da chạy khắp nơi tìm mối làm ăn về cho công ty thôi. Cháu vừa xem cng ty này rồi, không hề có giấy phép buôn bán, tuy rằng văn phòng trang trí rất xinh đẹp, nhưng một tờ giấy chứng minh nó là công ty hợp pháp cũng không có.”

Lưu Đại Ngân vừa đi vừa nói với Trương Thủy Sinh: “Bây giờ đã cải cách mở cửa, sau này chắc chắn hộ kinh doanh cá thể chúng ta sẽ có nhu cầu lớn về nhập khẩu máy móc, thiết bị. Dì cảm thấy không lâu nữa quốc gia sẽ có chính sách mới về phương diện này.”

“Dì Lưu, dì nhìn đủ xa đó nha. Bác trai cháu cũng nói, tuy rằng hiện tại nước ta vẫn chưa giàu có, vẫn chưa mở cửa hoàn toàn, mới chỉ mở ra một kẽ hở nhỏ thôi, nhưng đã có rất nhiều tập đoàn lớn ở nước ngoài theo dõi “miếng bánh kem” này rồi.”

Lưu Đại Ngân nói: “Rốt cuộc ai là bánh kem của ai vẫn chưa chắc chắn đâu.”

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, Lý Tam Thuận không xen miệng vào, lẳng lặng xách đồ mới mua được đi phía sau.

Đúng vậy, Lưu Đại Ngân lại mua đồ.

Đến phòng làm việc của Chung Hướng Tiền, bọn họ nói ra ý đồ mình đến. Chung Hướng Tiền đồng ý rất sảng khoái.

“Đồng chí Trương, đồng chí Lưu, tôi còn tưởng là chuyện lớn gì nữa chứ. Hai người cứ việc thử tivi, thử quạt điện.”

“Vậy thì cảm ơn đồng chí Chung trước nhé.” Lưu Đại Ngân nói: “Hôm nay đồng chí Chung vừa giúp chúng tôi một việc lớn, nếu không có cậu, chúng tôi sẽ không phát hiện ra được lỗ hổng trong hợp đồng. Đồng chí Chung là luật sư giỏi. Tôi có thể xin cậu một tấm danh thiếp, để sau này có việc gì còn tiện liên lạc không?”

Chung Hướng Tiền vỗ đầu: “Sao tôi lại quên mất chuyện này nhỉ. Hai đồng chí, đây là danh thiếp của tôi, có bất kỳ vấn đề gì về pháp luật hai người đều có thể tìm tôi.”

Sau đó anh ta hơi ngượng ngùng nói tiếp: “Nếu bạn bè gặp phải vấn đề gì về pháp luật, nhớ gọi điện giới thiệu văn phòng luật của tôi nhé.”

Vân Chi

“Đương nhiên rồi, tôi sẽ giữ kỹ danh thiếp của đồng chí Chung, sau này có việc gì tôi sẽ liên lạc.”

Trên đường về nhà khách, Lưu Đại Ngân đã suy nghĩ rất nhiều.

Sáng hôm sau, ăn sáng xong bọn họ lập tức lên xe buýt đi đến ủy ban huyện Đông Phổ.

Người tiếp đón bọn họ vẫn là cán sự Chung: “Ba người tới đúng lúc lắm, chủ tịch huyện vừa dặn dò tôi xong, bảo nếu các anh chị đến thì mời các anh chị đến phòng làm việc của ông ấy.”

Khi ba người Lưu Đại Ngân vào phòng, trong phòng làm việc đã có không ít người. Lưu Đại Ngân nhìn thoáng qua, trông thấy một người ngồi chính giữa, ngay cả phó huyện trưởng cũng ngồi bên cạnh ông ấy.

Lưu Đại Ngân nghĩ thầm trong lòng, người này không phải chủ tịch huyện thì cũng là bí thư huyện ủy.

Phó chủ tịch huyện giới thiệu cho ba người Lưu Đại Ngân: “Đây là chủ tịch Hoàng, đây là đồng chí trưởng phòng địa chính, đây là đồng chí chủ biên của tờ nhật báo Đông Phổ.”

Lý Tam Thuận hơi luống cuống, Lưu Đại Ngân thì tự nhiên hào phóng bắt tay cùng các đồng chí lãnh đạo trong phòng.

Bà ấy là người từng gặp mặt Tổng bí thư đó.

Chủ tịch huyện nhận giấy chứng nhận quyền sử dụng đất từ tay đồng chí trưởng phòng địa chính, giao cho Lưu Đại Ngân, Lưu Đại Ngân lại bắt tay với chủ tịch huyện.

Máy ảnh chợt lóe lên, ghi lại khoảnh khắc này.

Điều Lưu Đại Ngân không nghĩ tới là, sau đó còn được phỏng vấn.

“Đồng chí Lưu, đồng chí Trương, xin hỏi vì sao hai người lại từ bỏ đặc khu kinh tế, đổi sang m nhà xưởng ở Đông Phổ này?”

Trương Thủy Sinh cũng coi như người đã gặp qua việc lớn trong đời, nhưng bị hai phóng viên vây quanh, anh ta vẫn hơi căng thẳng, nói năng cũng lắp bắp.

“Tôi... Tôi thích Đông Phổ... Cảm thấy... Nơi này là vùng đất tốt.”

“Dì Lưu, hay là dì nói đi, cháu không ổn rồi, phóng viên cứ nhìn cháu, cháu sợ.”

Chủ tịch huyện ở bên cạnh, cười nói: “Đồng chí Trương, đừng căng thẳng, muốn nói gì thì nói đó.”

Trương Thủy Sinh gượng cười, lộ ra ánh mắt cầu cứu với Lưu Đại Ngân.
 
Back
Top