Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến

Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 70: Chương 70



Sáng nay trong ký túc xá, anh đã nhận ra Hàn Tích chú ý quá mức đến anh và Tiểu Ngọc. Anh thì không sao, nhưng nếu là nhắm đến Tiểu Ngọc thì không được. Một Lương Phù là quá đủ phiền toái rồi, không thể để thêm một người nữa.

Suốt buổi sáng, anh không rời ký túc xá, Hàn Tích cũng không rời, còn lén lút dò hỏi về cha ruột mất tích của anh, quá đáng nghi.

Hàn Tích đau đớn kêu lên: “Bạn học Diệp, tôi không có ác ý, mau buông tay, tay tôi sắp gãy rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc lúc này mới phát hiện Hàn Tích bám theo bọn họ, chẳng lẽ lại là một tên b**n th**?

Nhưng cậu ta là con trai của phóng viên Hàn cơ mà. Tạ Tiểu Ngọc tức giận hỏi: “Nói mau, theo dõi bọn tôi làm gì? Không nói thì tôi sẽ bẻ gãy tay cậu.”

Hàn Tích:… Cô cháu dâu này nhìn yếu đuối mà bạo lực quá đi mất!

Cậu ta vội nói: “Tôi tình cờ đi cùng đường với hai người thôi.”

“Tốt nhất đừng nói dối.” Tạ Tiểu Ngọc nói: “Cậu nghĩ chỉ mấy câu nói nhăng nói cuội đó mà lừa được bọn tôi à? Tôi khuyên cậu nên thật thà một chút, Phúc Sinh nhà tôi mà ra tay thì cam đoan đánh cho cậu đau c.h.ế.t đi được, đưa vào viện còn chẳng phát hiện ra vết thương nào đâu.”

Cánh tay Hàn Tích càng đau hơn, cậu nghĩ, dù gì sau này cũng phải nhận nhau, thôi thì nói thật cho rồi: “À, tôi là chú họ của hai người, là chú lớn, còn cậu là cháu nội của bác gái tôi đấy, mau buông tay đi.”

---

Không phải Hàn Tích không có khí phách, mà là từ nhỏ đến lớn, không biết bao nhiêu người thân từng nhắc cậu về anh họ Diệp Hoài Cảnh – đó chính là “con nhà người ta” trong miệng mọi người. Bố cậu vốn đã được xem là xuất sắc, thế nhưng đứng trước anh họ Hoài Cảnh thì cũng chẳng là gì.

Rốt cuộc phải xuất sắc đến mức nào mới khiến người ta nhớ đến suốt hai mươi năm không quên? Diệp Hoài Cảnh mất tích lúc hai mươi lăm tuổi, còn Diệp Phúc Sinh năm nay hai mươi mốt, cho nên, Phúc Sinh thật sự giống hệt anh họ trong tấm ảnh kia.

Cậu vừa nhìn thấy Diệp Phúc Sinh là đã thấy có thiện cảm, huống chi bây giờ còn đang bị cháu họ chế trụ, lại bị cháu dâu tương lai uy h**p, đúng là bị ép buộc mới phải nói ra thôi.

Hàn Tích kể về hoàn cảnh gia đình mình. Bố cậu là con muộn, nhỏ hơn chị gái hơn hai mươi tuổi, cha mẹ mất sớm, từ nhỏ đã lớn lên trong nhà chị gái và anh rể. Khi đó, anh rể là thương binh, còn chị gái là y tá thực tập nơi chiến trường, nhân cơ hội chăm sóc thương binh, tổ chức sắp xếp cho kết đôi, thế là chị gái lấy anh rể.

Lúc đó, chị gái rất tốt với hai con riêng của chồng, không ngờ lại nuôi phải hai con rắn độc. Khi anh rể bị đưa đi cải tạo, chị gái cũng mất việc, vừa mới gặp tai họa, hai người con riêng và con dâu của họ liền trở mặt, chẳng ngày nào để chị sống yên, chị đã khổ sở suốt bao nhiêu năm, vậy mà vẫn kiên quyết bắt Hàn Nguyên Tông đăng báo đoạn tuyệt quan hệ.

“Mẹ tôi nói chuyện này với bác gái cả, cũng chính là bà nội ruột của Phúc Sinh, bác gái cả còn mắng mẹ tôi, bảo đừng lo chuyện bao đồng. Nhưng chúng tôi đều biết, bà ấy không muốn liên lụy đến Phúc Sinh, sợ sau này mang cái thành phần này trên người thì chuyện phân công công việc, xét chức danh đều sẽ bị ảnh hưởng.”

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, đợt bình phản quy mô lớn sẽ đến trong hai ba năm tới, lúc đó họ còn chưa tốt nghiệp đâu. Hơn nữa, sang năm cải cách mở cửa, buôn bán làm ăn tư nhân được hợp pháp hóa, ai còn quan tâm cái gì thành phần nữa chứ.

Cô nói: “Chỉ là giống nhau thôi, cũng không thể khẳng định Phúc Sinh chính là con ruột của anh họ anh, sao mọi người đều tự tin thế?”

Hàn Tích nói: “Không sai được đâu, thời gian, tướng mạo, tuổi tác đều trùng khớp. Hơn nữa, huyết mạch là điều không thể cắt đứt, tôi cảm thấy Phúc Sinh chắc chắn là cháu họ tôi.”

Tạ Tiểu Ngọc biết cách tốt nhất là làm giám định ADN, nhưng trong nước bây giờ chưa làm được. Theo những gì Hàn Tích kể, hầu như có thể khẳng định cha ruột của Phúc Sinh chính là Diệp Hoài Cảnh.

Rất nhanh đã trôi qua một tuần, chuyên ngành khảo cổ đối với Phúc Sinh mà nói quả thực như cá gặp nước, nhưng Tạ Tiểu Ngọc vẫn cảm nhận được trong lòng anh có điều gì đó canh cánh.

Cô hỏi Phúc Sinh có chuyện gì không vui à?

Phúc Sinh nói: “Muốn đi gặp một người.”

Tạ Tiểu Ngọc biết anh muốn gặp không phải là Hàn Nguyên Tông, mà là mẹ ruột của Diệp Hoài Cảnh. Tạ Tiểu Ngọc nói: “Được, vậy thì đi gặp.”

Tan học, cô kéo Hàn Tích lại, bảo cậu dẫn đường, cô và Phúc Sinh muốn đến gặp mẹ của Diệp Hoài Cảnh.

Hàn Tích vội nói: “Bác gái cả tôi tính tình cổ quái lắm, tốt nhất đừng đi, bà ấy sẽ cầm chổi đánh người đó.”

“Đánh thì để bà đánh cậu, dù sao bị đánh cũng là cậu chứ không phải chúng tôi.” Tạ Tiểu Ngọc nói.

Hàn Tích: … Cháu dâu này đúng là nhẫn tâm độc ác, suýt nữa bị vẻ ngoài dịu dàng của cô lừa rồi.

Hàn Tích đành phải dẫn Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đến nơi, đó là một khu tứ hợp viện, vị trí thực sự rất tốt, có thể thấy gia cảnh trước đây từng khá giả. Nhưng khu tứ hợp viện lớn như vậy, đã bị hai người con riêng chiếm mất, hai cô con dâu hợp sức đuổi mẹ chồng ra phía hậu viện, nơi đó chỉ có một bếp lộ thiên, phía trên bếp chỉ che được tấm vải bạt rách nát, hễ trời mưa là không thể nhóm lửa nấu ăn.

Tạ Tiểu Ngọc và họ vừa đến cổng, đã nghe thấy bên trong có một người phụ nữ đang chửi bới om sòm: “Nói tôi ăn trộm đậu tương muối của bà à, ai mà thèm chứ.”

Hàn Tích mặt lộ vẻ tức giận, nói: “Đó là con dâu cả của bác gái cả, tên là Quý Mặc Liên, chuyên thích ‘thuận tay lấy đồ’, miệng lưỡi thì thối không chịu nổi.”

Tạ Tiểu Ngọc liếc nhìn Phúc Sinh, đi gặp bà nội ruột của mình, không biết anh đã chuẩn bị tâm lý chưa: “Bây giờ vào luôn hả?”

Trên mặt Phúc Sinh không hề có biểu hiện căng thẳng, anh vốn dĩ như vậy, dù chuyện lớn đến đâu thì bề ngoài cũng không lộ vẻ gì. Thật ra trong lòng Phúc Sinh vẫn rất hồi hộp.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 71: Chương 71



Hàn Tích theo sát phía sau hai người, ba người vừa bước vào sân, Quý Mặc Liên ngoảnh đầu lại: “Các người tìm ai đấy…”

Thấy cặp mày kiếm anh tuấn và thân hình cao gầy kia, giống y hệt một người trong trí nhớ, đúng lúc ấy mặt trời vừa lặn, khoảnh khắc giao thoa âm dương khiến bà ta hoảng sợ hét toáng lên: “Có ma!”

“Làm nhiều chuyện thất đức nên mới thấy có ma đấy.”

Chu Cẩm bước lên, năm nay bà hơn sáu mươi, tính cách cứng rắn, nhưng sức khỏe không tốt, vừa ho vừa ngước mắt nhìn Phúc Sinh, trong lòng chấn động dữ dội – quá giống! Đứa trẻ này vừa đứng trong sân, tư thế, khí chất đều giống hệt con trai bà.

Bà đột nhiên nhớ lại khoảnh khắc con trai rời đi năm đó, khi ấy con trai bà còn nói muốn ra ngoài công tác, nửa tháng sau sẽ quay về, hỏi bà muốn mua gì về không.

Bà nói mình chẳng cần gì, chỉ mong con trai sớm dẫn vợ về nhà.

Con trai bà đã làm được – nó không quay lại, nhưng nó đã đưa con trai mình về rồi.

Người già dù có cứng cỏi đến đâu, khi nhìn thấy Phúc Sinh cũng không thể chịu đựng nổi, ngửa người đổ xuống sau.

Tạ Tiểu Ngọc không nhanh bằng Phúc Sinh, chính anh đã đỡ kịp trước khi bà ngã xuống, dìu bà ngồi xuống bậc thềm.

Phúc Sinh để mặc cho Chu Cẩm nắm chặt lấy tay mình, anh có thể cảm nhận được bà lão này dành cho anh một tình cảm mạnh mẽ và kìm nén.

Anh không biết nên nói gì, trước khi đến đây, anh chỉ đoán rằng sự xuất hiện của mình có thể khiến bà lão này thấy dễ chịu hơn phần nào.

Người thân thì phải cùng nhau gánh vác hoạn nạn, anh không ngại chuyện thành phần xuất thân.

Ở thời cổ đại, anh cũng chỉ là một tử sĩ thấp kém nhất, tình thân chính là thứ anh khao khát nhất.

Anh nghĩ, bà lão này cũng khao khát điều đó.

Tạ Tiểu Ngọc đứng bên cạnh nói: “Bà Chu, chúng cháu là bạn học của Hàn Tích, nghe nói Phúc Sinh rất giống con trai bà, nên đến thăm bà một chút.”

Trong lòng Chu Cẩm đã hoàn toàn chắc chắn, đây nhất định là cháu ruột của bà.

Nhưng bà vẫn giữ lại chút cố chấp cuối cùng, không muốn Phúc Sinh bị liên lụy bởi gia cảnh, nói: “Được rồi, nhìn cũng nhìn rồi, các cháu mau đi đi, bà già này chẳng có gì tốt đẹp để cho các cháu đâu.”

Tạ Tiểu Ngọc không đi, nói: “Bà Chu, cháu thấy đây chính là duyên phận đó. Hay là thế này đi, bà nhận Phúc Sinh làm cháu nuôi nhé, như vậy sau này chúng cháu có thể thường xuyên đến thăm bà.”

Chu Cẩm tức giận, bọn trẻ không hiểu, chuyện này liên quan đến nhiều thứ lắm.

Thành phần gia đình không tốt thì đừng hòng vào được đơn vị tốt, còn không mau tránh xa ra.

“Không nhận, bà không thèm.”

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, bà cụ này quả nhiên rất cứng đầu.

Thực ra thành phần gia đình chẳng là gì cả, chỉ một hai năm nữa thôi sẽ chẳng còn ai để ý nữa, nhưng họ lại coi như chuyện sống còn.

Cũng không trách được, mấy năm nay bà cụ bị đấu tố nhiều lần, chịu không ít khổ sở.

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đành cáo từ trước.

Trước khi đi, Tạ Tiểu Ngọc bước đến trước mặt Quý Mặc Liên, nói: “Tôi khuyên bà đừng bắt nạt bà Chu nữa, không thì sẽ gặp báo ứng đấy.”

Quý Mặc Liên vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc, giờ mới xác định được không phải thấy ma, mà chỉ là một người trẻ tuổi rất giống lão Tam.

Không thể xác định được ngay, vừa rồi nghe cuộc nói chuyện của họ, bà già c.h.ế.t tiệt kia cũng chưa nhận người mà.

Bà ta chỉ tay ra cửa lớn: “Cô tưởng cô là ai? Việc nhà chúng tôi đến lượt mấy người xen vào sao? Cút cho tôi!”

Phúc Sinh cúi người nhặt vài hạt đậu vàng trên cái nia trong sân, búng ra ngoài.

Quý Mặc Liên chỉ cảm thấy các huyệt vị trên tay chân nhói lên, hai chân tê rần rồi mềm nhũn ngã nhào xuống đất.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Thấy chưa, bà bắt nạt bà Chu, tất cả đều sẽ trả lại trên người bà gấp bội!”

Hàn Tích vừa nãy còn hoa mắt, chỉ thấy Phúc Sinh nhặt đậu vàng, rồi người đàn bà ngang ngược Quý Mặc Liên đã ôm chân nằm r*n r* dưới đất.

Phải biết rằng, trước đây cậu đến thăm bác gái cả còn bị Quý Mặc Liên chửi cho té tát, không được bước chân qua cửa.

Nhưng Tạ Tiểu Ngọc thì sao? Cô không cãi nhau với bà ta, mà còn dữ dằn hơn cả Quý Mặc Liên.

Tạ Tiểu Ngọc trông yếu đuối, trong khi Quý Mặc Liên nặng đến hơn một trăm bốn mươi cân (~70kg), nếu đánh nhau thật, Tạ Tiểu Ngọc chưa chắc chịu nổi một cái tát của bà ta.

Nhưng cô dám dữ, là vì bên cạnh có Phúc Sinh – chẳng khác gì đại hiệp trong tiểu thuyết võ hiệp!

Hàn Tích nghĩ, người lợi hại thế này, lại là cháu họ lớn của cậu.

Haiz, đúng là may mắn, có được một người cháu như vậy, ngoài việc ít nói ra thì cái gì cũng tốt.

Cuối tuần Hàn Tích về nhà ở, cậu rủ Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc theo cùng: “Dù sao hai người cũng đã đến thăm bác gái cả rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc nói để sau đi, bà cụ ngay cả Hàn Nguyên Tông cũng không cho đến nhận thân, không cần gấp, nhất định sẽ có ngày được giải oan.

Cô lại phân tích cho Phúc Sinh: “Phúc Sinh, anh đừng sốt ruột, ông nội Diệp chắc chắn sẽ sớm được minh oan, ráng kiên nhẫn thêm một chút, mình phải thông cảm với nỗi lòng của bà Chu.”

Phúc Sinh gật đầu, điều anh không thiếu nhất chính là sự kiên nhẫn.

Nhưng trong thời gian chờ đợi này, anh tuyệt đối sẽ không để ai bắt nạt bà cụ ấy.

Dù có phải là bà nội ruột hay không, trong lòng anh cảm thấy là như vậy.

Bởi vì nhìn thấy bà bị ức h**p, tim anh đau lắm, có một số mối liên hệ m.á.u mủ, có lẽ là khắc vào xương tủy, không cách nào dứt bỏ, là có cảm ứng.

Ngày ông nội Diệp được minh oan sẽ không còn xa nữa, vì tối đó, Tạ Tiểu Ngọc đã nằm mơ – cô mơ thấy ông Diệp được giải oan, khóc trong nước mắt trở về nhà, nhưng lại phát hiện trong nhà đang đội khăn tang, có người đã qua đời.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 72: Chương 72



Ông nội Diệp được giải oan, một là nhờ Hàn Nguyên Tông nhiều năm không ngừng chạy vạy, hai là vì chính sách ngày càng cởi mở hơn, bạn chiến đấu cũ của ông sau khi được phục hồi danh dự đã giữ chức cao, nên thủ tục xử lý cũng rất nhanh chóng.

Lẽ ra đây là một chuyện vui, nhưng mái nhà của bà nội Chu bị dột, nửa đêm trời mưa to khiến chăn nệm bị ướt, sáng hôm sau không thể dậy nổi.

Hai cô con dâu kế độc ác trong nhà thấy vậy, nghĩ rằng khi ông cụ trở về thể nào bà cụ cũng tố cáo bọn họ, nên chỉ mong bà ấy c.h.ế.t sớm, cố tình không đưa bà vào bệnh viện.

Chỉ trong vòng hai ba ngày, bà cụ đã c.h.ế.t bệnh trong căn nhà sau. Khi Hàn Nguyên Tông phát hiện ra thì t.h.i t.h.ể đã lạnh ngắt.

Hàn Nguyên Tông phát điên, không hiểu những năm qua mình sống vì điều gì, chị gái luôn vì gia đình ông mà lo nghĩ, còn ông lại để mất mạng chị.

Hàn Nguyên Tông một mình đánh không lại hai đứa con kế, ngược lại còn bị thương phải nhập viện.

Ông nội Diệp trở về, trước mắt là cảnh “con hiếu cháu hiền” đang quỳ trước linh đường, ôm lấy chân ông khóc lóc:

“Cha, cha cuối cùng cũng về rồi, mẹ con mất rồi…”

Trong mơ, Tạ Tiểu Ngọc tức đến mắng chửi không ngừng, nhưng mặc kệ nó đi, vậy mà cô vẫn chưa tỉnh lại, giấc mơ tiếp tục.

Ông nội Diệp đau đớn mất vợ, thân thể vốn đã yếu, giờ lại ngã bệnh, cuối cùng cả căn tứ hợp viện rộng lớn ấy cũng rơi vào tay hai đứa con kế.

Bình thường, Tạ Tiểu Ngọc sớm đã tức đến tỉnh giấc, vậy mà đêm nay hết giấc mộng này đến giấc mộng khác.

Nửa sau là thời cổ đại, ánh đao chớp lửa, khói lửa ngút trời, có người ngã gục dưới chân cô, đẩy một đứa bé còn quấn tã ra phía trước, miệng sùi bọt máu:

“Đem... thế tử đi…”

Người phụ nữ ấy quý phái cao sang, không biết có phải là mẹ của đứa trẻ hay không, sau lưng có một vết thương lớn, không thể cứu được nữa.

Tạ Tiểu Ngọc muốn cúi xuống bế đứa trẻ dưới đất, nhưng chụp vào khoảng không – đây là giấc mơ của cô, cô không thể cứu được họ.

Đúng lúc ấy, có người cầm kiếm trong một tay, tay kia ôm lấy đứa bé dưới đất, mũi kiếm chống xuống đất, một chân quỳ xuống, người phụ nữ nằm trên đất trút hơi thở cuối cùng.

Một người đàn ông gầy gò trông chừng năm mươi tuổi nhìn đứa bé còn quấn tã trong lòng.

Bên ngoài tiếng c.h.é.m g.i.ế.c vang trời, vậy mà đứa trẻ này không khóc, không la, cũng chẳng cười.

Ông thầm cười khổ trong lòng – đứa nhỏ này, chẳng lẽ là một đứa ngốc sao?

Rời khỏi cuộc tàn sát nơi hành cung, ông nhìn đứa bé rồi mở miệng nói:

“Đã như vậy, từ nay hãy vứt bỏ thân phận của ngươi, gọi là Phúc Sinh đi.”

Tạ Tiểu Ngọc nhận ra ông lão này – chính là sư phụ của Phúc Sinh.

Thì ra Phúc Sinh không phải bị nhặt về, mà là được ông cứu đi.

Đoạn này, trước đây Tạ Tiểu Ngọc chưa từng mơ thấy bao giờ.

Cả đêm đó, Tạ Tiểu Ngọc ngủ vô cùng chập chờn, cứ như có gì đó níu kéo, không tài nào tỉnh lại được.

Người ngủ không yên còn có Quý Mặc Liên.

Bà ta trằn trọc lật qua lật lại không ngủ được.

Bên ngoài trời mưa lớn, bà già trong nhà sau lại bắt đầu ho khan.

Cái bà già dai dẳng đó sao còn chưa chịu c.h.ế.t đi?

Quý Mặc Liên cứ nhớ mãi đến gã thanh niên ban ngày – gương mặt kia giống hệt Lão Tam đã c.h.ế.t từ lâu.

Bà ta đẩy chồng dậy, nói:

“Hôm nay thằng nhãi Hàn Tích dẫn theo một thanh niên trông rất giống Lão Tam đến thăm mẹ anh.”

“À, tôi biết rồi, thấy trên TV rồi.” Diệp Tiêu Long chẳng mấy bận tâm: “Có khi chỉ là giống nhau thôi. Nếu thật sự là con trai của Lão Tam, mẹ tôi đâu có ngồi yên được, đã nhận người từ lâu rồi.”

“Nếu không phải con Lão Tam, sao hôm nay dám uy h.i.ế.p tôi? Chuyện nhà chúng ta, sao họ cứ phải xía mũi vào?”

Diệp Tiêu Long cũng không ngủ được nữa.

Nếu là trước kia, Lão Tam có con cũng chẳng sao, biết đâu còn có thể diễn một màn nhận thân cảm động lòng người.

Nhưng từ sau khi cha họ bị đưa đi cải tạo, cuộc sống của cả nhà trở nên khó khăn, đối xử với mẹ kế dĩ nhiên cũng không còn tốt đẹp gì.

Bà lão đó tính tình khó chịu, ông ta không tốt với bà lão, bà lão cũng chẳng thèm lấy lòng ông ta, thế là quan hệ ngày một tệ hơn.

Bọn họ đều tưởng ông cụ sẽ c.h.ế.t già trong cái chuồng trâu nơi bị đưa đi cải tạo, đối với mẹ kế thì lại càng không thể tốt hơn.

Nhưng cái tên Diệp Phúc Sinh ấy, chẳng phải là trạng nguyên toàn tỉnh Vân sao? Sau này nhất định sẽ có tiền đồ rạng rỡ.

Quý Mặc Liên có chút lo lắng — nếu cậu ta thật sự là con trai của Lão Tam, biết được bà nội ruột của mình từng phải chịu khổ, vậy có trả thù bác cả, bác hai không?

Diệp Tiêu Long trở mình nói:

“Sợ cái gì, chúng ta có sống nhờ cậu ta đâu.”

“Không sống nhờ thì thôi, nhưng căn nhà này tính sao? Đây là nhà của cha, nếu cậu ta là con của Lão Tam, chẳng lẽ không đến tranh giành nhà với chúng ta?”

“Nó giành cái gì mà giành? Nó là cái thá gì!”

Diệp Tiêu Long bắt đầu mất kiên nhẫn.

“Nó nói là con của Lão Tam thì là sao? Chỉ dựa vào mặt giống là có thể tính được chắc? Bọn mình không thừa nhận!”

Vốn dĩ Diệp Tiêu Long định sang nhà sau xem tình hình của Chu Cẩm.

Dù sao nếu bà lão đó c.h.ế.t bệnh mà không được đưa đi viện, người ngoài cũng sẽ nói anh em họ là đồ bất hiếu.

Nhưng nếu bà lão đó c.h.ế.t rồi, chẳng còn ai nhắc đến chuyện Lão Tam mất tích hay có con hay không, vậy thì cũng chẳng ai tới giành nhà với họ nữa.

Nghĩ đến đây, ông ta lại thấy bà lão c.h.ế.t đi còn tốt hơn.

Dù sao mấy năm nay vợ ông ta đối xử với mẹ kế cũng chẳng ra gì, danh tiếng vốn đã chẳng tốt lành gì.

Nghĩ thế rồi, Diệp Tiêu Long lại nhắm mắt tiếp tục ngủ.

Bên kia, nhà họ Hàn cũng chưa ngủ yên.

Hàn Nguyên Tông lại đang dạy dỗ con trai.

Ông chỉ nói, chứ không ra tay.

Nhưng Tần Tố Vân thì ra tay.

Cái roi lông gà quật túi bụi lên người Hàn Tích:

“Miệng không kín, đầu óc cũng chẳng sáng! Con đưa Phúc Sinh và Tiểu Ngọc đi tìm bác gái cả của con, đầu con bị hỏng rồi hả?”

Chị gái chồng bà đã phải nhẫn nhịn nỗi đau, không nhận đứa cháu ruột này là vì sao?

Chính là để khi Phúc Sinh tốt nghiệp được phân công công tác, không bị ảnh hưởng bởi thành phần xuất thân.

Ai mà không muốn được ở lại làm việc tại Kinh thị chứ?

Với cái thành phần gia đình như cậu ấy, chỉ cần có người cố ý gây khó dễ, chuyện thăng chức sẽ vô cùng gian nan.

Chị gái chồng bà một lòng lo xa tính kỹ, vậy mà lại bị tên ngốc này phá hỏng hết cả.

Tần Tố Vân làm sao mà không giận cho được.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 73: Chương 73



Lần này Hàn Tích không dám né tránh, bị đánh mấy roi chắc nịch.

“Phúc Sinh và Tiểu Ngọc nói, có tệ đến mấy cũng chẳng thể tệ hơn trước.”

Cậu lại nói tiếp: “Hơn nữa Tiểu Ngọc nói, bọn họ không quan tâm đến thành phần, chỉ cần người thân nhất còn sống bình an, thì còn quý hơn bất cứ thứ gì. Rồi cũng sẽ đợi được thời cơ tốt.”

Tiểu Ngọc đâu chỉ nói những lời đó.

Cháu dâu cậu, người vừa khéo ăn khéo nói, vừa biết nhìn xa trông rộng, còn nói rằng kỳ thi đại học đã được khôi phục, tình hình chỉ có thể ngày một tốt hơn.

Bác cả cậu rồi cũng sẽ được giải oan, hà tất phải lo lắng viển vông.

Chuyện tương lai thì để sau, sống tốt từng ngày hiện tại mới là quan trọng nhất.

Không ngờ Hàn Tích lại vô cùng đồng tình.

Hàn Nguyên Tông trầm mặc.

Chuyện mà hai đứa trẻ cũng hiểu được, vậy mà ông – người hơn bốn mươi tuổi đầu – lại không thông suốt nổi.

Chị gái ép ông phải lên báo cắt đứt quan hệ.

Chị nói: “Cậu lên báo thì giữ được công việc. Cậu không lên báo, thì cả nhà cậu sẽ bị liên lụy, trong đơn vị cũng chẳng có tương lai, mà với tôi cũng chẳng giúp được gì. Con người sống đừng có cố chấp như thế. Tôi biết tấm lòng của cậu là đủ rồi.”

Vì vậy, ông nghe lời chị mà lên báo.

Ai ngờ sau đó chị càng đóng vai càng giống thật, mỗi lần tới nhà đều mắng ông không ngẩng nổi đầu.

Nhưng như Phúc Sinh và Tiểu Ngọc nói, chỉ cần còn sống, còn bình an thì mới có hy vọng.

Chị gái ông sức khỏe đã rất yếu rồi, không thể tiếp tục kéo dài được nữa.

Hàn Nguyên Tông nói:

“anh sẽ tới nhà chú Thôi hỏi xem việc giải oan cho anh rể đã tiến triển tới đâu rồi.”

“Anh đi đi,” Tần Tố Vân nói: “Chúng ta sống còn không bằng hai đứa nhỏ ấy nhìn thấu.”

---

Sáng sớm, khi cơn mưa vừa dứt, Tạ Tiểu Ngọc cuối cùng cũng tỉnh dậy.

Cô tranh thủ thời gian đánh răng rửa mặt.

Hôm nay là thứ Bảy, Hứa Xuân Hồng mang theo cốc và khăn mặt đi cùng Tạ Tiểu Ngọc tới phòng rửa mặt.

Cô vừa bóp kem đánh răng vừa nói:

“Tiểu Ngọc, bọn chị hẹn nhau hôm nay đi tham quan Cố Cung, em có muốn đi cùng không?”

Trong ký túc xá, chỉ có Tạ Tiểu Ngọc và Lương Thiên Đông là học ngành khảo cổ, nên một số môn học không học chung.

Cả bốn người họ đã hẹn từ hôm qua, nhưng tối qua về muộn, Tạ Tiểu Ngọc đã ngủ, nên sáng sớm tranh thủ nhắc lại với cô.

Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn lo lắng về giấc mơ đêm qua.

Sáng dậy cô có ghé qua cửa sổ nhìn một cái, mưa tuy đã tạnh nhưng mặt đất đầy lá rụng, chứng tỏ đêm qua mưa gió cũng không nhẹ.

Cô nhanh chóng đánh răng, rửa mặt xong, liền nói:

“Chị Xuân Hồng, hôm nay em có hẹn riêng với Phúc Sinh, lần sau có hoạt động chung, chị nhớ báo em trước một tiếng, em chắc chắn sẽ đi.”

Tạ Tiểu Ngọc vốn là người khá hòa đồng, chỉ là hôm nay cô thực sự có việc.

Hứa Xuân Hồng cũng chỉ mới chốt kế hoạch từ tối hôm qua, lúc về ký túc thì Tiểu Ngọc đã ngủ.

Cô vội nói: “Tụi chị cũng vừa mới quyết định hôm qua thôi, về thì thấy em ngủ rồi. Em cứ đi chơi với chồng đi, lần sau có hoạt động nhóm lại rủ tiếp.”

Lương Thiên Đông vẫn chưa dậy.

Cô cảm thấy vào đại học là tự do nhất, không còn ai ở nhà càm ràm bên tai nữa.

Khi nãy Hứa Xuân Hồng cũng hỏi cô có muốn đi Cố Cung không.

Tạ Tiểu Ngọc không đi, cô cũng chẳng buồn đi theo.

Từ giường trên, cô duỗi một cánh tay thòng xuống, hỏi:

“Tạ Tiểu Ngọc, hôm nay cậu đi đâu đấy?”

Tạ Tiểu Ngọc lườm cô một cái: “Hỏi làm gì?”

“Chúng ta là bạn học kiêm bạn cùng phòng, tôi hỏi một câu không được à?”

“Cậu mà không nói, tôi còn tưởng cậu là mẹ tôi đấy... à không, mẹ ruột tôi c.h.ế.t rồi.”

Lương Thiên Đông cũng trừng mắt lại:

“Cái tính khó ưa này của cậu, không hiểu sao anh tôi lại mê nổi.”

“Nhắc đến anh cậu nữa là tôi trở mặt với cậu đấy!”

Lương Thiên Đông lập tức im miệng.

Anh trai cô từng dặn rồi: đừng cãi nhau với Tạ Tiểu Ngọc, chỉ cần viết thư kể lại sinh hoạt hàng ngày của cô ấy cho anh nghe là được.

Trong lòng Lương Thiên Đông bực lắm: “Được rồi, sau này tôi không nhắc nữa. Chúng ta làm hòa nhé.”

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Chúng ta vốn chẳng hòa thuận gì, tôi không thèm làm bạn với cậu.”

Trong lúc nói chuyện, Tạ Tiểu Ngọc đã buộc xong tóc đuôi ngựa đơn giản, bôi một chút kem dưỡng lên mặt, đeo ba lô lên vai, bỏ vào ít tiền và vé, rồi chạy đi luôn.

Hứa Xuân Hồng và mấy người bạn khác cũng chuẩn bị ra ngoài.

Có người nhỏ giọng hỏi: “Tiểu Ngọc với Thiên Đông trước kia có hiềm khích gì à?”

“Không biết nữa, hai người họ chẳng ai nói gì cả.”

Hứa Xuân Hồng lắc đầu: “Chuyện riêng của người khác thì đừng hỏi lung tung. Tôi thấy hai người họ chỉ là hay đấu khẩu thôi, chắc không có vấn đề lớn gì đâu.”

Tạ Tiểu Ngọc chạy đến ký túc xá nam.

Lúc ấy Giang Vạn Lý vừa mới thức dậy, đang mở cửa sổ, cúi đầu xuống liền thấy cô.

Anh quay đầu lại nói: “Phúc Sinh, vợ cậu đến rồi kìa.”

Phúc Sinh ló đầu ra ngoài cửa sổ, anh đã rửa mặt chải đầu xong, đang chuẩn bị đi tìm Tạ Tiểu Ngọc ăn sáng.

Tạ Tiểu Ngọc ngẩng đầu lên nói: “Đừng mang theo hộp cơm, chúng ta ra ngoài ăn. À, dẫn theo cả Hàn Tích nữa nhé.”

Phúc Sinh gật đầu với Tạ Tiểu Ngọc dưới lầu, sau đó quay sang nói với Hàn Tích: “Đi thôi.”

Hàn Tích hí hửng chạy theo.

Cháu dâu hôm nay tâm trạng tốt ghê, đi ăn sáng còn dẫn cả cậu theo nữa!

Trong ký túc xá, mấy người chưa kết hôn ai nấy đều ghen tị với Phúc Sinh đến chết.

Được học đại học cùng với vợ mình, thật là chuyện hạnh phúc biết bao.

Lại còn cùng chuyên ngành nữa.

Cô vợ nhỏ của Phúc Sinh vừa xinh đẹp, lại đối xử với anh ấy cực kỳ tốt, hoàn toàn không ghét bỏ tính cách lạnh lùng của anh chút nào.

“Phúc Sinh hẹn hò với Tiểu Ngọc, kéo theo cái bóng đèn Hàn Tích làm gì?”

Lúc mới khai giảng, Giang Vạn Lý còn tưởng Hàn Tích để ý đến Tạ Tiểu Ngọc, sợ cậu thanh niên trẻ phạm sai lầm tư tưởng, phá hoại gia đình bạn học, nên còn từng khuyên bảo qua.

Hàn Tích thì khẳng định là cậu ta tuyệt đối không có ý đó.

Vậy mà sao giờ ba người này cứ quấn lấy nhau suốt, thật khiến người ta chẳng hiểu nổi.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 74: Chương 74



Tạ Tiểu Ngọc đưa tiền và tem phiếu cho Hàn Tích:

“Cậu đi mua ít gạo, rau, thịt với trứng nhé, hôm nay tụi mình đến nhà bà nội Chu ăn cơm.”

Hàn Tích: … Cháu dâu lớn thật là người sống theo cảm xúc!

“Cái đó… có khi đến cả bếp cậu cũng chẳng được sờ vào đâu, bác gái cả tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài đấy.”

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Cậu cứ đi mua trước đi, tôi với Phúc Sinh giờ sẽ qua nhà bà nội Chu.”

Hàn Tích trả lại tiền, nhưng giữ lại tem phiếu.

Tem thì cậu không có, nhưng trong người có tiền.

“Đó là bác gái tôi, tôi bỏ tiền, cậu đưa tem.”

Tạ Tiểu Ngọc không tranh với cậu nữa.

Lúc ngồi xe buýt, cô kể cho Phúc Sinh nghe giấc mơ đêm qua:

“Ông nội Diệp vừa về nhà, trong nhà đã treo đầy màn trắng, bà nội Chu bệnh c.h.ế.t rồi. Em vốn định tối qua đến tìm anh, nhưng trong mơ cứ không tỉnh dậy nổi.”

Phúc Sinh nghiêng đầu nhìn Tạ Tiểu Ngọc.

Mỗi lần có chuyện quan trọng, Tiểu Ngọc đều biết trước.

May mà có cô, nếu không thì lúc tìm được bà nội Chu, có khi bà đã c.h.ế.t rồi.

Dù sư phụ từng nói, ai rồi cũng sẽ phải chết, không cần quá đau buồn, nhưng anh không muốn bà nội Chu c.h.ế.t lúc này.

Anh nắm lấy tay Tạ Tiểu Ngọc — kiếp này, anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra.

Khi đến nhà họ Diệp thì vẫn còn khá sớm.

Quý Mặc Liên vừa thức dậy mở cửa liền thấy hai người họ, vội vàng chặn lại:

“Sao lại là hai người nữa?”

“Bọn tôi đến thăm bà nội Chu.” Tạ Tiểu Ngọc nói thẳng, rồi đẩy cô ta ra.

“Đây là nhà tôi, các người không được vào, không thì tôi báo công an đấy!”

Tạ Tiểu Ngọc đứng lại, cười lạnh: “Bà chỉ là con dâu mà chiếm nhà của bà nội Chu, lại còn tưởng mình là chủ nhà? Đây là nhà của ông nội Diệp, bà nội Chu là vợ của ông, bà mới là chủ nhân thật sự của căn nhà này. Bọn tôi đã hẹn trước với bà hôm nay đến thăm. Chó ngoan thì tránh đường, cút!”

Quý Mặc Liên:… Con nhỏ này dám mắng bà ta là chó?!

Tạ Tiểu Ngọc bỗng “phì” một tiếng, nói: “Xin lỗi chó nhé, chó là bạn tốt của con người. Tôi không nên lấy bà ra so với chó. Chó còn biết trung thành và bảo vệ chủ, còn bà thì không xứng.”

Quý Mặc Liên… Con tiện nhân này rõ ràng là đang mắng cô còn không bằng chó!

Lúc này, Diệp Tiêu Hổ và Dư Tiểu Tiền cũng vừa thức dậy:

“Chuyện gì vậy chị dâu? Hai người này là ai vậy?”

Tạ Tiểu Ngọc nói thẳng:

“Bọn tôi là bạn học của Hàn Tích, mà Hàn Tích là cháu của bà nội Chu, chắc hai người quen cậu ấy rồi nhỉ? Hôm qua bọn tôi đã đến đây, hẹn với bà nội Chu hôm nay đến sửa lại mái nhà cho bà.”

Nói rồi, cô cùng Phúc Sinh đi thẳng đến căn nhà sau.

Vợ chồng con trai thứ hai vừa thấy gương mặt Phúc Sinh, trong lòng hoang mang không kém gì Quý Mặc Liên hôm qua.

Đến khi hỏi lại vợ chồng nhà anh cả mới biết, thì ra hôm qua họ đã gặp rồi.

“Anh hai, chị dâu, sao hôm qua hai người không nói với tụi em một tiếng?”

Quý Mặc Liên nói: “Tụi chị cũng đâu ngờ bọn họ hôm nay lại đến nữa. Trên đời này người giống nhau nhiều lắm, dù sao thì anh hai cũng đã nói rồi, tuyệt đối không thừa nhận thằng đó là con Lão Tam.”

Cửa phòng phía sau được chốt từ bên trong, Tạ Tiểu Ngọc gõ mãi mà không thấy động tĩnh gì, cô bắt đầu lo lắng.

Bà nội Chu chắc chắn là giống như trong giấc mơ, đêm qua phát bệnh rồi.

“Phúc Sinh, hay là anh phá cửa đi?” Phúc Sinh khỏe, nhất định làm được.

Phúc Sinh lắc đầu.

Anh lùi vài bước, mượn lực nhảy lên mái nhà, gỡ ra hơn chục viên ngói rồi chui xuống từ trên mái vào căn phòng phía sau.

Sắc mặt bà cụ đỏ bừng, trán nóng ran, chăn đắp cũng ướt sũng — là do đêm qua mưa dột.

Phúc Sinh lật chăn ướt ra, cõng bà nội Chu lên lưng, mở cửa phòng phía sau.

Anh nói với Tạ Tiểu Ngọc đang đứng sốt ruột ngoài cửa: “Bị bệnh rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy bà nội Chu đã sốt đến mức hôn mê, vội nói: “Đi, chúng ta tới bệnh viện!”

Khi ra đến cổng, hai bà con dâu đứng chặn ngay cửa: “Các người định đưa mẹ chồng tôi đi đâu hả?”

Tạ Tiểu Ngọc chẳng có tâm trạng đôi co với bọn họ: “Không thấy bà cũ đã sốt đến mê man rồi à? Tránh đường!”

Quý Mặc Liên nói: “Chồng anh với Tiêu Hổ còn đứng đực ra làm gì, mau đỡ mẹ xuống đi. Em đi mượn xe kéo, đưa mẹ đến bệnh viện.”

Đã xác định là phải đưa đi bệnh viện, thì để con trai đưa mới hợp lẽ.

Nếu không, để hàng xóm xung quanh thấy, lại nói xấu sau lưng thì mất mặt lắm.

Hai người đàn ông bước lên, định đỡ bà Chu mê man từ lưng Phúc Sinh xuống.

Nhưng vừa đối diện với ánh mắt lạnh lẽo của Phúc Sinh, cả hai bất giác khựng lại.

Trước mặt họ lúc này, như thể Diệp Hoài Cảnh đổi tính rồi quay trở về vậy.

Từ nhỏ, hai anh em họ chưa từng thoát khỏi cái bóng của Diệp Hoài Cảnh.

Dù bà Chu vẫn đối xử tốt với họ, nhưng Diệp Hoài Cảnh lại quá xuất sắc, khiến hai người anh luôn bị lu mờ.

Ông cụ cũng yêu quý Lão Tam nhất, yêu đến mức khiến hai người con trai còn lại phát điên vì ghen tị.

Quý Mặc Liên thấy hai người đàn ông còn đứng bất động, trong lòng nghĩ — giờ hàng xóm đã bắt đầu tụ lại xem rồi, nếu không ra vẻ thì đợi đến bao giờ?

“Còn ngẩn ra đó làm gì hả?”

Diệp Tiêu Long lấy lại tinh thần.

Sợ gì chứ, cũng chỉ là thằng nhóc còn chưa mọc đủ lông.

Chỉ trừng mắt thì được tích sự gì!

Ông ta làm ở xưởng thịt, mỗi ngày chặt không biết bao nhiêu con heo, sức lực đầy người, sao phải sợ thằng nhóc gầy gò này?

Diệp Tiêu Long quát:

“Thằng ranh, thả mẹ tao xuống!”

Tay còn chưa chạm tới bà Chu, đã bị Phúc Sinh đá bay ra xa, nằm rạp dưới đất hồi lâu chưa ngồi dậy nổi.

Bên kia, Diệp Tiêu Hổ vung gậy lao tới, chẳng thèm để ý có thể làm bà Chu bị thương:

“Dám đánh người trong nhà tao à? Hôm nay tao đập c.h.ế.t mày!”

Phúc Sinh một tay đỡ bà nội Chu, tay còn lại đón lấy cây gậy đang vung tới.

Diệp Tiêu Hổ cảm giác như bị kìm sắt kẹp chặt, không nhúc nhích được chút nào.

Phúc Sinh vừa buông tay, ông ta đã tự ngã lăn lên tảng đá mài ngoài sân.

Lúc này Hàn Tích đã mua rau về, thấy trong sân loạn cả lên.

Phúc Sinh đang cõng bac gái mình đi ra, mà bà vẫn còn hôn mê.

Cậu choáng váng, vội hỏi:

“Bác gái làm sao vậy?”

“Đêm qua dột mưa, chăn bị ướt, bà nội Chu bị cảm rồi sốt mê man luôn. Cậu mau đi báo cho ba mẹ cậu, tôi với Phúc Sinh đưa bà đến bệnh viện trước.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 75: Chương 75



Tạ Tiểu Ngọc vừa đi vừa dặn dò Hàn Tích.

Khi đến trạm xe buýt, cô không cần biết là tuyến nào, vội vàng lên xe cầu xin tài xế: “Chú ơi, bà nội cháu bệnh nặng lắm, người đã hôn mê rồi, chú làm ơn đưa tụi cháu đến bệnh viện được không ạ?”

Tài xế cũng là người tốt bụng, quay đầu gọi về phía trong xe: “Có việc gấp, mọi người xuống đón chuyến sau nhé, tôi đưa bà cụ này đi viện trước đã.”

Hành khách trên xe rất thông cảm.

Chuyện chỉ là chờ thêm một chuyến xe buýt, ai nấy đều lần lượt xuống xe.

Phúc Sinh cõng bà nội lên xe, người tốt quả thật vẫn còn nhiều.

Tạ Tiểu Ngọc liên tục cúi đầu cảm ơn từng người xuống xe: “Cảm ơn, cảm ơn mọi người ạ.”

Tài xế đưa họ thẳng đến cổng Bệnh viện Nhân dân.

Tạ Tiểu Ngọc không ngừng cảm ơn, còn ghi lại số tuyến xe buýt số 5 và biển hiệu trên n.g.ự.c tài xế.

Đợi khi về lại trường, cô sẽ viết một bức thư cảm ơn gửi đến công ty xe buýt.

Họ đăng ký khám cấp cứu.

Tạ Tiểu Ngọc mang theo tiền nên rất nhanh đã làm xong thủ tục nhập viện và truyền nước biển.

Khi Hàn Nguyên Tông vội vã chạy đến thì bà nội Chu vẫn chưa tỉnh lại.

Thấy Hàn Nguyên Tông quỳ bên giường bà, rơi nước mắt, Tạ Tiểu Ngọc liền nắm tay Phúc Sinh lặng lẽ ra ngoài.

Hàn Nguyên Tông là em trai được bà nội Chu nuôi lớn, chị cả như mẹ.

Đợi lát nữa bà tỉnh, chắc chắn sẽ có rất nhiều điều muốn nói.

Họ quay lại tứ hợp viện.

Hàn Tích vẫn luôn đi theo, vội nói: “Vào đó lại cãi nhau cho xem. Bác gái tôi còn đang ở bệnh viện, cậu tới đây làm gì?”

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Đây là nhà của chồng bà nội Chu, sợ gì bọn họ? Tôi nấu ít cháo loãng cho bà, lát nữa mang vào bệnh viện.”

Quý Mặc Liên cãi không lại Tạ Tiểu Ngọc, hai người đàn ông thì đánh không lại Phúc Sinh, tức tối không chịu nổi, liền chạy đến đồn công an khu vực báo án.

Cô ta nói có hai thanh niên không rõ lai lịch, sáng sớm đã cõng mẹ mình đi mất, còn đánh người, giờ thì chiếm luôn sân nhà cô ta.

Trưởng đồn Triệu vừa nghe có chuyện ly kỳ như vậy, lập tức chạy tới xem tình hình.

Khi ông thấy Diệp Phúc Sinh, mức độ ngạc nhiên không hề thua kém người khác.

Cậu ấy thật sự trông rất giống con trai ruột của bà Chu.

Hàn Tích thầm nghĩ may mà cậu đã đi theo.

Cậu là cháu ruột của Chu Cẩm, là người thân, nếu không có thân phận này, lời nói của cậu chắc gì người ta đã tin.

Cậu liền giải thích với trưởng đồn Triệu:

“Hai người đó là bạn học của cháu. Ngày nhập học, cháu vừa nhìn thấy Phúc Sinh đã thấy rất giống anh họ cháu. Hai bạn cháu là vợ chồng, hôm qua đến thăm bác gái cháu, đã hẹn hôm nay đến sửa mái nhà cho bà.”

Nói đến đây, trong lòng Hàn Tích càng thêm khó chịu.

Nếu không nhờ Phúc Sinh và Tiểu Ngọc đến, bệnh của bác gái chắc chắn không thể đưa đi bệnh viện kịp thời.

“Hai người họ đến gọi cửa phòng phía sau không ai trả lời, Phúc Sinh liền leo lên mái, tháo ngói chui xuống, phát hiện bác gái cháu bị sốt hôn mê từ tối qua. Họ muốn đưa bà đi bệnh viện, mà hai cô con dâu của bà còn ra chặn đường không cho đi. Giờ thì lại còn lật lọng đi báo công an trước!”

Quý Mặc Liên vội giải thích: “Bọn tôi đâu có quen thân gì với họ, sao có thể giao mẹ cho họ được? Chúng tôi vốn định tự mình đưa bà đi bệnh viện. Tiêu Long với Tiêu Hổ còn bị cậu ta đánh bị thương nữa.”

Trưởng đồn Triệu nhìn về phía Phúc Sinh đang trên mái nhà sửa ngói, lại liếc sang Tạ Tiểu Ngọc đang nấu ăn ở bếp.

Hôm nay nếu không có hai người trẻ tuổi này, có khi đến tối cũng chẳng ai phát hiện bà Chu bị hôn mê trong nhà.

Trong lòng ông rất rõ anh em nhà họ Diệp là người thế nào, chẳng hề thiên vị họ, nghiêm khắc nói: “Người làm, trời nhìn. Hai anh em nhà cậu thật quá nuông chiều vợ, để họ làm càn. Người ta đưa bà Chu đi bệnh viện, cậu còn cản lại, bị đá cho một cái thì sao chứ? Tôi còn muốn đá thêm một cái nữa! Vì chút chuyện nhảm này mà bắt đồn công an phải ra tay, các người đúng là làm lãng phí lực lượng!”

Quý Mặc Liên kêu lên: “Chú, sao chú lại bênh người ngoài, chú với ba cháu là bạn mà!”

Trưởng đồn Triệu cười lạnh: “Bớt giở trò đi! Dù có là bạn của ba cô, nếu cô phạm tội, tôi vẫn sẽ bắt cô như thường!”

“Vậy còn hai người đó xông vào nhà cháu, các người không quản à?”

“Nhà cô? Đây là nhà của mẹ chồng cô!” Trưởng đồn Triệu chẳng buồn nói nhiều với cô ta.

“Có Hàn Tích đi cùng. Hàn Tích đưa bạn học đến thăm người thân, cần phải xin phép cô chắc?”

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ bụng: vị trưởng đồn này thật tốt.

Cô vừa làm xong bánh trứng, liền nhanh tay đưa một cái qua:

“Chú Triệu, mấy chú công an vất vả nhất rồi, cháu đoán chú còn chưa ăn sáng, mau ăn cái bánh trứng lót bụng đi ạ.”

Trưởng đồn Triệu vừa ngửi thấy mùi thơm liền thấy bụng càng đói hơn.

Nãy giờ ông đã thấy cô nhào bột, ăn một cái bánh thôi cũng chẳng sao.

Thế là ông nhận lấy, vừa cắn một miếng, bên trong không biết quét loại nước sốt gì, bánh còn cuốn thêm xà lách, quẩy giòn rụm — ngon đến mức cơn giận trong lòng cũng tan biến mất.

“Các cháu đúng là những đứa trẻ ngoan, lại còn làm việc tốt. Đồn công an không bao giờ bắt người tốt, yên tâm đi nhé.”

Tạ Tiểu Ngọc cười ngọt ngào: “Cảm ơn chú Triệu, chú cũng là người dễ thương nhất!”

Trưởng đồn Triệu cười hớn hở rời đi.

Quý Mặc Liên tức đến mức phát điên — con yêu tinh nhỏ này đúng là miệng ngọt như quét mật!

Tạ Tiểu Ngọc nấu là cháo rau xanh thịt nạc, thịt bỏ không nhiều, được băm nhuyễn ra.

Bà Chu bị bệnh, lại còn thiếu dinh dưỡng trong thời gian dài, cần phải từ từ bồi bổ.

Bánh trứng làm nhiều một chút, cô cho Hàn Tích hai cái, cho Phúc Sinh ba cái, còn bản thân ăn một cái là đã thấy đủ rồi.

Sau đó cô đổ cháo rau xanh vào hộp, nói:

“Đi thôi, mình mang đến bệnh viện cho bà nội.”

Hàn Tích chưa ăn no:

“Tiểu Ngọc, sao Phúc Sinh được ba cái, tôi ăn không no…”

Tạ Tiểu Ngọc quay đầu lườm cậu một cái:

“Không đủ ăn thì tự đi mua, tôi làm sao biết được cậu ăn được bao nhiêu?”

Hàn Tích: … Tính tình cháu dâu đúng là sáng nắng chiều mưa.

Lúc nãy còn cười hớn hở hỏi trưởng đồn Triệu ăn một cái có đủ không, giờ quay sang với cậu thì lạnh tanh như tảng đá.

Hàn Tích lặng lẽ nhìn Phúc Sinh ăn hết sạch ba cái bánh trứng.

Trong bệnh viện, Hàn Nguyên Tông đang kể lại mọi chuyện cho Chu Cẩm nghe.

Phúc Sinh và Tiểu Ngọc đã đánh nhau với hai anh em Diệp Tiêu Long, Diệp Tiêu Hổ để đưa bà đến bệnh viện.

Hàn Nguyên Tông nói:

“Chị à, thằng nhóc Hàn Tích miệng không kín, bị Phúc Sinh với Tiểu Ngọc hù vài câu là khai sạch.

Hai đứa nó đều là người tốt, chị nhận đi thôi.”

Chu Cẩm lắc đầu: “Chính vì hai đứa nó đều là người tốt, nên chị mới không thể làm liên lụy đến chúng.”

Hàn Nguyên Tông đêm qua đã đi dò hỏi và nhận được tin chính xác, liền nói:

“Đêm qua em đã đến nhà chú Thôi, chú ấy nói anh rể lần này chắc chắn sẽ được giải oan. Hồ sơ em nộp không còn ai gây khó dễ nữa, thủ tục sắp hoàn tất rồi.”

“Thật sao?” Chu Cẩm kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y em trai.

Bà đã chờ ngày này quá lâu rồi. “Anh rể em thật sự có thể được giải oan?”

“Được! Lần này chắc chắn được!”

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đứng ở cửa phòng bệnh, Chu Cẩm vẫy tay gọi họ vào.

Bây giờ bà không còn sợ nữa — ông cụ sắp được giải oan, sau này sẽ là chỗ dựa cho Phúc Sinh.

Tạ Tiểu Ngọc khẽ đẩy Phúc Sinh một cái, nhỏ giọng nói:

“Lát nữa nếu bà nội nắm tay anh hay sờ mặt anh, anh không được né đâu đấy.”

Ngoài Tạ Tiểu Ngọc ra, Phúc Sinh rất không thích bị người khác đụng vào.

Tạ Tiểu Ngọc mở nắp cháo rau xanh cho nguội bớt.

Quả nhiên, bà nội Chu vừa nắm lấy tay Phúc Sinh liền không chịu buông, còn đưa tay sờ lên mặt anh, rồi hỏi anh từ nhỏ đến lớn đã trải qua những gì.

Hàn Nguyên Tông từng phỏng vấn qua, thấy Phúc Sinh không nói nhiều, liền ngồi bên cạnh bổ sung.

Ông nói Phúc Sinh từ nhỏ đã vậy, không thích nói chuyện.

Chuyện cũ mấy chục năm, đều là Hàn Nguyên Tông kể lại.

Ông kể cho Chu Cẩm nghe chuyện Cao Phân đã cõng Hoài Cảnh về như thế nào, Hoài Cảnh lúc đó mất trí nhớ, khi nhập hộ khẩu ở Đại Hà thôn thì lấy tên là Diệp Đình Sinh.

Tần Tố Vân từng nghe chồng kể lý do Phúc Sinh và Tiểu Ngọc kết hôn, giờ kéo cô sang một bên hỏi cặn kẽ thêm.

Nếu không phải Tiểu Ngọc kiên quyết bắt Phúc Sinh thi đại học, thì Hàn Nguyên Tông đã không có cơ hội phỏng vấn, Phúc Sinh cũng chẳng đến được Kinh thị.

Nói thật lòng, cơ thể bà cụ đã yếu, có thể không chờ nổi đến ngày gặp lại Phúc Sinh.

Giờ thì đã gặp được rồi, chồng bà ấy cũng sắp được giải oan, tâm lý nhẹ nhõm hơn, dưỡng bệnh từ từ cũng sẽ khỏe lại thôi.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 76: Chương 76



Đợi Phúc Sinh và Tiểu Ngọc rời đi, Hàn Nguyên Tông bưng bát cháo rau xanh vừa nguội tới độ thích hợp, đút cho Chu Cẩm ăn:

“Chị à, giờ thì chị yên tâm rồi chứ? Đợi thêm một thời gian nữa, đón con dâu chị về đây, vậy là trọn vẹn rồi.”

“Chưa cần đón về vội.” Bà cụ nói.

“Sao lại không?” Hàn Nguyên Tông không hiểu.

Phúc Sinh đã nhận rồi, sao lại không nhận Cao Phân?

Chu Cẩm nghe nói Cao Phân ở quê, một người phụ nữ tự mình nuôi ba đứa con lớn lên.

Phúc Sinh lại là đứa không thích nói chuyện, không biết đã phải chịu bao nhiêu ánh mắt khinh thường và lời đàm tiếu.

Trong nhà bà còn có hai cô con dâu chẳng khiến người ta yên lòng.

Bà cụ nói: “Hai đứa ‘con ngoan’ kế và hai cô con dâu kia, đợi ông ấy về còn chẳng biết sẽ giở trò gì nữa. Giờ để mẹ Phúc Sinh đến, cô ấy phải chịu bao nhiêu ấm ức vì hai cô em dâu? Đợi chị xử lý xong hai cặp ác tâm đó, rồi mới đón mẹ Phúc Sinh lên đoàn tụ.”

Lúc đó đưa lên, mới là để hưởng phúc.

Giờ mà gọi Cao Phân đến, chẳng biết sẽ nảy sinh bao nhiêu mâu thuẫn.

Tần Tố Vân nói: “Chị vẫn là người chu đáo nhất.”

Hàn Nguyên Tông đề nghị đưa Chu Cẩm về nhà mình chăm sóc, nhưng bà cụ không chịu.

Bà nói muốn đợi ông cụ về, để ông tận mắt nhìn thấy, hai đứa con trai và con dâu của ông có bộ mặt thế nào.

Bà còn dặn Hàn Nguyên Tông phải giữ kín chuyện chồng bà sắp được giải oan, không được để lộ ra ngoài.

Hàn Nguyên Tông gật đầu đồng ý từng điều.

---

Hôm nay là cuối tuần không có tiết học.

Hàn Tích hỏi Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc buổi chiều có dự định gì.

Tạ Tiểu Ngọc nói muốn đến thư viện đọc sách.

Hàn Tích liền nói: “Vậy tôi đi cùng hai người nhé.”

Tạ Tiểu Ngọc liếc nhìn Hàn Tích: “Được thôi, nhưng cậu đừng ngồi cùng bọn tôi.”

“Sao vậy?” Hàn Tích thắc mắc. “Tôi là chú nhỏ của hai người, phải chăm sóc chứ.”

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Người khác đâu có biết, cậu không thấy ba người đi với nhau nhìn kỳ lạ sao?”

Đúng là kỳ thật.

Bạn cùng phòng Giang Vạn Lý cũng từng nhắc nhở Hàn Tích vài lần.

Vì thế, Tạ Tiểu Ngọc dứt khoát đuổi cậu ta đi.

Trên đường tới thư viện, cô nói với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, tối hôm qua em lại mơ thấy thân phận kiếp trước của anh ở cổ đại. Không chừng anh là con cháu hoàng tộc đó.”

Rồi cô kể lại giấc mơ về biến cố trong cung cho Phúc Sinh nghe.

Phúc Sinh tính toán thời gian, đúng là trùng với lúc anh mất ở cổ đại.

Lùi lại hai mươi năm, chính là năm anh vừa chào đời.

Năm anh sinh ra xảy ra một chuyện lớn — năm Chiêu Hòa thứ 46, Đại hoàng tử âm mưu tạo phản, bị Cấm quân do Tam hoàng tử dẫn đầu bao vây tại hành cung.

Đêm đó, có bốn vị hoàng tử tử trận.

Tam hoàng tử vì có công cứu giá, lại là hoàng tử trưởng thành duy nhất còn sống, nên năm sau được lập làm thái tử.

Tuy vậy, lão hoàng đế vẫn còn sống, lúc Phúc Sinh chết, ông ta còn chưa thoái vị.

Triều Đại Chu đã diệt vong hơn một nghìn năm rồi.

Phúc Sinh nói: “Không quan trọng nữa, tìm cha mới là quan trọng.”

Chỉ cần không xác nhận là đã chết, thì vẫn có khả năng còn sống.

Tạ Tiểu Ngọc thì đơn thuần vì tò mò.

Vốn dĩ cô rất thích xem phim cung đấu, giờ mộng cung đấu lại xuất hiện trong mơ.

Chỉ là, sau khi xuyên đến đây và ở bên Phúc Sinh, những giấc mơ cổ đại không còn xuất hiện thường xuyên nữa.

Khi còn ở thế kỷ 21, cô gần như mơ thấy chúng mỗi ngày.

Hơn nữa, trước đây cô mơ thấy gì, hôm sau y như rằng sẽ xảy ra.

Còn lần này, giấc mơ thấy ông nội Diệp được giải oan đã hơn một tháng rồi mà ông vẫn chưa về.

Hàn Tích thì lén nói với họ là sắp rồi, chỉ trong hai ngày nữa thôi.

Cuối tuần, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh mua đồ ăn tới thăm bà nội Chu.

Vừa bước vào cửa, Quý Mặc Liên đã nổi trận lôi đình: “Gặp người không biết xấu hổ rồi, nhưng chưa từng thấy hai đứa trơ trẽn đến mức này! Tưởng mặt giống thì có thể gạt mẹ chồng tôi hả? Tôi nói cho hai người biết, căn nhà này không có phần của các người! Chúng tôi sẽ không bao giờ thừa nhận thân phận của hai người đâu!”

Cô ta còn phân tích với vợ chồng nhà thứ hai rằng, Tạ Tiểu Ngọc và Diệp Phúc Sinh tưởng đâu chăm sóc bà cụ mấy ngày là sau này có thể chia được mấy gian nhà, đúng là ngây thơ quá rồi.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Cô quên mất còn có cái gọi là di chúc à? Sau này ông nội Diệp mà biết mấy năm qua các người đối xử với bà nội Chu ra sao, biết đâu ông sẽ lập di chúc đem căn nhà này đi quyên góp hết, không để lại cho các người một cắc nào cũng nên đó.”

“Tào lao! Nhà đương nhiên là để con trai thừa kế!” Quý Mặc Liên không tin chút nào.

“Vậy nếu con ruột của bà nội Chu mà quay về, thì đương nhiên cũng có quyền thừa kế rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc vốn không tin cha ruột của Phúc Sinh đã chết.

Quý Mặc Liên nghe vậy thì cười nhạt.

Nếu chưa c.h.ế.t thì đã quay về từ lâu rồi, đời nào có chuyện mất tích hai mươi năm mà còn quay lại được?

Thấy Tạ Tiểu Ngọc và Diệp Phúc Sinh đi vào nhà sau, bà ta cũng chuẩn bị đi nấu cơm.

Diệp Tiêu Hổ hấp tấp chạy về nhà, gọi Quý Mặc Liên dọn ngay một căn phòng chính:

“Chị dâu, chị mau dọn dẹp phòng tốt nhất đi, lấy bộ chăn mới chuẩn bị cưới cho Viên Bảo ra, mình đưa mẹ vào ở phòng chính!”

Quý Mặc Liên cười lạnh.

Rước bà già vào phòng chính làm gì chứ?

Hồi đó vất vả lắm mới đẩy được bà ta ra nhà sau, rồi hai nhà mới chia được căn tứ hợp viện này.

“Chú hai, chú bị ma nhập à? Chú có chắc chú vẫn là chú hai không đấy?”

Diệp Tiêu Hổ sốt ruột dậm chân:

“Chị dâu! Cha về rồi! Cha được giải oan rồi!”

Quý Mặc Liên hoảng đến mức suýt nữa đứng không vững.

Nếu thật sự được giải oan, sao lại không nghe thấy tí gió nào trước đó?

Bà ta liên tục hỏi: “Chú chắc chứ? Không thể nhầm chứ?”

“Sao có thể nhầm được? Anh cả đã ra ga đón cha rồi, bảo em về chuẩn bị đón tiếp. Chị đừng ngẩn ra nữa.”

Thật ra, anh cả đã dặn ông ta bằng mọi giá phải đưa Chu Cẩm vào ở phòng chính.

Tuy giờ có bù đắp thì cũng muộn, nhưng ít nhất phải làm ra vẻ trước mặt cha.

Quý Mặc Liên hốt hoảng đi chuẩn bị phòng.

Ai mà ngờ được cha còn có thể được giải oan?

Nếu đã giải oan, liệu có thể phục chức không?

Trước khi bị đưa đi cải tạo, chức của cha cũng không nhỏ.

Nhưng cha đã lớn tuổi rồi, giờ về chắc cũng gần tuổi nghỉ hưu.

Ây, dù sao đi nữa, cứ chuẩn bị phòng trước đã.

Dù bà cụ không ở, thì cha về cũng phải có phòng mà ở.

Tạ Tiểu Ngọc lúc này cũng đang nấu cơm.

Sau một tháng điều dưỡng, sức khỏe bà nội Chu đã khá hơn nhiều.

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đều đến thăm mỗi cuối tuần.

Mái nhà sau cũng đã được sửa xong.

Quanh bếp được quây bằng tre, phía trên dựng khung xương bằng những cây tre to bằng cánh tay, phủ lên tấm bạt che mưa.

Giờ có mưa gió cũng không ảnh hưởng đến việc nấu nướng nữa.

Bữa trưa có món viên thịt nạc, một con cá vược hấp — cá vược ít xương.

Ngoài ra còn có canh sườn ninh củ từ.

Khi mọi người vừa dọn cơm lên bàn chuẩn bị ăn, Diệp Tiêu Hổ chạy xộc vào: “bịch” một tiếng quỳ xuống đất dập đầu:

“Mẹ ơi, tin vui lớn rồi! Cha về rồi! Mẹ dọn về phòng chính đi ạ, sau này chúng con nhất định sẽ hiếu thuận với mẹ!”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 77: Chương 77



Ông nội Diệp sắp trở về, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đã biết trước.

Hàn Nguyên Tông là người đi đón, mà một khi đã được giải oan trở về, dĩ nhiên cũng có không ít người biết.

Có người thân quen với Diệp Tiêu Long đã báo tin này cho hai anh em họ.

Hai anh em liền xin nghỉ, một người ra ga đón Diệp Văn Thanh, một người trở về đưa Chu Cẩm vào ở phòng chính.

Người chịu trách nhiệm đưa bà về là Diệp Tiêu Hổ, ông ta quỳ trước mặt Chu Cẩm, trong lòng cũng có chút hối hận:

“Mẹ ơi, mấy năm qua con không hiểu chuyện, không quản được vợ, khiến mẹ phiền lòng. Mẹ muốn dọn ra nhà sau mà con cũng không ngăn cản. Giờ cha về rồi, cả nhà mình hãy bỏ qua hiềm khích mà sống hòa thuận, sau này con nhất định sửa đổi, hiếu thuận với cha mẹ.”

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ bụng, trên đời sao lại có loại người không biết xấu hổ đến thế.

Nếu ông nội Diệp không gặp chuyện, quan hệ giữa bà nội Chu và hai đứa con kế kia, có thể không tốt cũng không xấu, cả đời cứ vậy mà sống qua ngày.

Vậy mà một khi có chuyện xảy ra, bộ mặt thật mới lộ ra, đúng là khiến người ta ghê tởm.

Chu Cẩm từ lâu đã nhìn thấu bộ mặt của mấy đứa con kế.

Bà ăn xong rồi, đặt đũa xuống, lạnh nhạt nói:

“Tôi là người rõ ràng trắng đen. Trước khi cha các anh xảy ra chuyện, bề ngoài các anh còn tỏ ra có chút tình nghĩa, tôi cũng đã tận tâm nuôi nấng các anh khôn lớn. Nhưng sau khi ông ấy gặp chuyện, các anh liền nói tôi là mẹ kế, trong xương tủy không có quan hệ m.á.u mủ. Giờ thì đừng có giả vờ làm bộ ‘mẹ hiền con hiếu’ với tôi, tôi không ăn nổi đâu.”

Diệp Tiêu Hổ tiếp tục khuyên: “Mẹ, mẹ cứ cứng rắn thế này, cha về sẽ buồn lắm.”

Chu Cẩm cười lạnh.

Nếu ông ấy trở về mà không thấy được bà đã khổ sở ra sao mấy năm qua, lại còn bênh hai đứa con trai thì ông ấy buồn hay không liên quan gì đến bà.

Sống đến từng này tuổi, trước đây không có hy vọng, giờ thì bà đã có cháu trai, cháu dâu — bà cũng sẽ nghĩ cho người ruột thịt của mình thôi.

Chu Cẩm gọi Phúc Sinh:

“Phúc Sinh, bà không muốn nhìn thấy nó, con ném nó ra ngoài đi.”

Phúc Sinh đứng dậy.

Lúc này Diệp Tiêu Hổ vẫn còn đang quỳ.

Anh nắm lấy cổ áo ông ta, kéo đi mấy bước, rồi ném thẳng ra sân trước.

Đúng lúc đó, Diệp Văn Thanh vừa bước một chân vào cổng.

Con trai thứ hai ngã nhào xuống nền đá xanh, thấy cha về thì vội ôm lấy chân ông khóc lóc:

“Cha ơi, cha cuối cùng cũng về rồi…”

Nhưng Diệp Văn Thanh chẳng buồn để tâm đến đứa con đang nằm dưới đất.

Trên đường về, ông đã được Hàn Nguyên Tông kể qua về Phúc Sinh.

Giờ được nhìn tận mắt, vẫn khiến ông chấn động đến mức không dám tin.

Diệp Văn Thanh bước qua người Diệp Tiêu Hổ, mấy bước đã đến trước mặt Phúc Sinh:

“Hoài Cảnh… con trai của Hoài Cảnh đã trở về…”

Nhìn thoáng qua, ông thật sự tưởng là con trai mình trở về.

Nhưng nhìn kỹ lại ánh mắt lạnh nhạt kia, ông biết đây không phải cùng một người.

Diệp Tiêu Hổ dưới đất và Diệp Tiêu Long đứng phía sau đều giật mình.

Nhìn bộ dạng của cha, chẳng lẽ ông định nhận thằng nhóc này là cháu ruột?

“Cha, cũng chưa chắc nó là con của em ba đâu, chuyện này còn phải điều tra…”

Trong lòng Diệp Văn Thanh có sẵn oán khí với hai đứa con trai này.

Những năm ông bị đưa đi cải tạo, chính là em vợ Hàn Nguyên Tông âm thầm lo lót khắp nơi, tìm người mang tiền, mang tem phiếu, mang quần áo cho ông, ông mới không c.h.ế.t trong chuồng trâu.

Nếu không nhìn thấy Phúc Sinh, có khi ông còn nghi ngờ.

Nhưng hôm nay nhìn thấy rồi, trong lòng ông không còn chút nghi ngờ nào.

Hai đứa con còn dám nói đây không phải là con của Hoài Cảnh là định giở trò gì đây?

Diệp Văn Thanh tức giận nói:

“Cháu ruột của mình mà tôi không nhận ra chắc?”

Diệp Tiêu Hổ không dám mở miệng.

Phúc Sinh đối với Diệp Văn Thanh thì lại bình thản hơn nhiều, không gọi tiếng nào.

Hàn Nguyên Tông trước đó đã giải thích tính cách của Phúc Sinh cho Diệp Văn Thanh nghe.

Diệp Văn Thanh có rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng thấy Phúc Sinh không mấy mặn mà nói chuyện, ông đành tạm thời nén lại.

Ông nhìn thấy vợ mình đang ở trong căn nhà sau, kinh ngạc hỏi:

“A Cẩm, sao bà lại ở đây?”

Trước khi bị đưa đi cải tạo, ông đã dặn rõ hai đứa con trai phải chăm sóc Chu Cẩm tử tế.

Nhìn bữa cơm trên bàn thì cũng tạm được, nhưng nhà sau này vốn là nơi để chứa đồ, sao lại để người ở?

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ bụng, không thể để hai đứa con kế giành nói trước, liền nhanh miệng nói:

“Ông nội Diệp, cháu và Phúc Sinh là bạn học của Hàn Tích. Hôm đó vô tình tìm đến đây, phát hiện bà nội Chu sốt đến mức hôn mê, Phúc Sinh liền cõng bà đi viện. Hai con trai và con dâu của ông thì chặn lại không cho đi, nên bọn cháu mới đánh nhau với họ một trận. Giờ ông đã về rồi, có ông chăm sóc bà, tụi cháu cũng yên tâm rồi.”

Diệp Văn Thanh nghe lời cô gái ấy, hiểu ngay cô chỉ thừa nhận Chu Cẩm, hoàn toàn không muốn dính líu gì đến cái nhà này, chẳng có chút ý định hòa giải.

Hai đứa con trai còn đứng một bên tranh cãi.

Ông thầm cười khổ — hôm nay thật không phải là ngày tốt để nhận lại người thân hay ôn lại chuyện cũ.

Ông dịu giọng nói:

“Hai đứa ngoan, cháu và Phúc Sinh cứ về trước đi. Để ông sắp xếp ổn thỏa việc trong nhà, rồi sẽ mời hai cháu đến chơi.”

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu, nói lời từ biệt với Chu Cẩm.

Chu Cẩm cũng vẫy tay: “Mấy chuyện bẩn thỉu trong nhà, không cần hai đứa phải nhúng tay vào. Hai đứa về trước đi.”

Tạ Tiểu Ngọc nắm tay Phúc Sinh ra khỏi nhà.

Vừa ra đến cửa, Phúc Sinh quay đầu nhìn lại, rồi hỏi Tạ Tiểu Ngọc: “Bà nội, liệu có bị bắt nạt không?”

Tạ Tiểu Ngọc an ủi anh: “Nếu ông nội Diệp không bảo vệ được bà, thì mình thuê một căn nhà ngoài kia, đón bà nội ra ở với mình.”

Chu Cẩm cũng bảo Hàn Nguyên Tông về trước.

Bà chẳng buồn để tâm đến hai đứa con kế và con dâu đang giả bộ đáng thương ngoài kia.

Bà đóng cửa phòng sau lại, lấy thêm một đôi đũa cho Diệp Văn Thanh: “Bình thường toàn ăn bánh ngô với dưa muối, ông về hôm nay là đúng lúc đó. Bữa cơm này là Tiểu Ngọc nấu, nguyên liệu cũng do con bé mua mang tới, cuối tuần mới được ăn ngon một bữa.”

Hai người đã xa cách nhiều năm.

Diệp Văn Thanh thầm nghĩ, con trai cả và thứ hai cùng hai cô con dâu đều có công việc.

Bốn người nuôi một người già, không lý gì lại để bà sống khổ như vậy.

Ông vội hỏi: “Vậy bình thường bà ăn uống thế nào?”

Trong lòng Diệp Văn Thanh luôn rất tôn trọng Chu Cẩm.

Năm đó ông không có điều kiện tốt, đã góa vợ lại còn mang theo hai đứa con, bị thương phải nằm viện dưỡng thương hơn hai tháng, là Chu Cẩm chăm sóc ông.

Sau này tổ chức giúp đỡ giới thiệu, hai người mới thành đôi và kết hôn.

Sau khi cưới, Chu Cẩm đối xử với hai đứa con riêng rất tốt.

Đến khi Hoài Cảnh ra đời, từ ăn mặc đến sinh hoạt đều chia đều ba phần, không hề thiên vị.

Khi ông bị đưa đi cải tạo, hai đứa con trai còn lên báo đoạn tuyệt quan hệ.

Chỉ có Chu Cẩm là cắn răng không ly hôn.

Tuy bà không bị đưa đi cải tạo, nhưng cũng mất luôn công việc.

Lúc đó ông đã dặn hai đứa con trai, có thể lên báo cắt đứt quan hệ, nhưng nhất định phải chăm sóc Chu Cẩm tử tế.

Chu Cẩm thấy ông cụ vẫn còn tỉnh táo, liền nói: “Ông muốn biết bình thường tôi ăn uống ra sao, thì mai sẽ rõ. Tôi chỉ nói một câu — tôi tuyệt đối không thể sống yên với hai đứa con trai và con dâu của ông được. Tôi cũng không quay về phòng chính đâu. Căn nhà sau này tôi ở bảy, tám năm rồi. Nếu ông không quen, thì cứ dọn vào phòng chính mà ở.”

Diệp Văn Thanh vội nói: “Chuồng trâu tôi còn sống được mấy năm, nhà sau này sao lại không được chứ? Giờ về rồi, tôi không bao giờ bỏ bà lại để một mình hưởng phúc. Bà ở đâu, tôi ở đó. Bà ăn gì, tôi ăn nấy.”

Diệp Văn Thanh nói được làm được.

Mặc cho hai đứa con có quỳ xuống cầu xin thế nào, ông cũng không đoái hoài.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 78: Chương 78



Ông cùng Chu Cẩm đi mua rau.

Thấy bà cứ hay đi vào buổi chiều, ông hỏi: “Buổi sáng rau tươi hơn mà.”

Chu Cẩm nhìn ông lão — trước khi bị đưa đi, lương ông rất cao, nuôi cả nhà không thành vấn đề.

Bà đáp: “Tôi không có thu nhập, toàn nhờ vợ của Nguyên Tông lén lút đưa cho chút ít. Buổi chiều rau không còn tươi, nhưng rẻ hơn. Mấy năm nay tôi đều ăn như vậy.”

Ăn liền mấy ngày, ông Diệp hiểu rõ cả rồi.

Những năm qua, Chu Cẩm sống khổ chẳng khác nào ông ở chuồng trâu.

Ông tin chắc, Chu Cẩm không phải vì mấy hôm nay làm ra vẻ khổ sở.

Vợ chồng mấy chục năm, ông quá hiểu tính tình bà rồi.

Tối hôm đó, Chu Cẩm nói đau họng muốn uống nước.

Ông liền dậy rót nước.

Nhưng bình giữ nhiệt đã chẳng còn giữ ấm.

Thời tiết thế này, bà mà uống nước lạnh thì chắc chắn đau bụng.

Ông nghĩ một lát, cầm theo cái cốc, định qua phòng con trai xin ly nước nóng.

Vừa đi đến cửa phòng con trai cả, Diệp Văn Thanh đã nghe thấy vợ chồng nó đang nói chuyện bên trong:

“Cha có ý gì vậy chứ? Cứ ở lì trong nhà sau với bà già ấy mãi, người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ gì về hai anh em anh đây? Ông ấy chẳng chịu nghĩ cho con cái chút nào.”

Giờ đây, bên ngoài vẫn có người chỉ trỏ, nói hai anh em bọn họ bất hiếu, nếu trước đây đối xử với mẹ kế tốt hơn một chút, thì ông cụ đâu nỡ lạnh lùng đến mức không nói giúp họ lấy một câu.

Diệp Tiêu Long nói: “Cha mềm lòng lắm, mưa dầm thấm lâu. Mình cứ giả vờ đáng thương, tỏ vẻ hối hận cho thật nhiều, cha sẽ nhìn thấy thôi. Hiện tại bà già đó bị ấm ức, cha chắc chắn sẽ nghiêng về phía bà ta.”

“Vậy phải chờ đến bao giờ nữa?”

Quý Mặc Liên nói: “Chú hai đi dò la rồi. Cha đúng là được giải oan, nhưng không còn việc làm nữa, dù sao cũng đến tuổi nghỉ hưu rồi. Nhưng mấy năm qua bồi thường tiền lương cũng không ít đâu, mấy ngàn tệ đó. Còn căn nhà ba gian trước kia bị tịch thu cũng sẽ được trả lại, còn to và đẹp hơn chỗ này nhiều. Vậy căn nhà ấy tính cho ai?”

Diệp Tiêu Long không hề biết cha mình đang đứng ngoài cửa, liền nói: “Đương nhiên là của anh em anh rồi. Cái thằng con hoang mà Lão Tam để lại ấy, chờ cha c.h.ế.t rồi, tụi mình nhất quyết không nhận nó thì nó cũng chẳng giành được gì hết.”

Ngực Diệp Văn Thanh như bị bóp nghẹt.

Trước khi bị đưa đi cải tạo, ông quá bận công việc, lơ là việc dạy dỗ con cái.

Không ngờ con trai cả và thứ hai của ông lại thành ra những kẻ vô lương tâm như thế này.

Lúc này, người con trai thứ hai đang sống đối diện mở cửa ra, định sang bàn chuyện với vợ chồng anh cả.

Nhìn thấy cha đang đứng ở cửa phòng anh cả, run lên vì giận, ông ta sợ đến mức lập tức lùi lại vào phòng mình.

Quay sang thì thào với vợ: “Chắc anh cả chị dâu đang nói gì đó trong phòng, cha nghe thấy rồi. Bây giờ cô tuyệt đối đừng ra ngoài đó!”

Diệp Văn Thanh lại quay về với cái cốc rỗng trong tay.

Chu Cẩm vừa đứng dậy đã thấy trong cốc không có nước, thầm nghĩ — ông cụ ra ngoài không thể nào xin không được nước, chắc là nghe thấy chuyện gì rồi.

Bà nói: “Ra xin nước cũng bị làm khó à? Thôi, ông đưa cái nước nguội kia cho tôi uống cũng được, trước đây tôi cũng toàn uống vậy.”

Diệp Văn Thanh xót xa: “Không thể mua cái bình giữ nhiệt mới à?”

Chu Cẩm bật cười: “Không mất tiền chắc?”

Diệp Văn Thanh vừa nghe thấy đoạn đối thoại của con trai cả và con dâu, ông cũng hiểu rõ tính cách của Chu Cẩm — thà đói c.h.ế.t cũng không mở miệng xin tiền từ hai người đó.

Ông nói: “Con cả với con thứ thì tôi không nói nữa, nhưng còn Nguyên Tông? Nguyên Tông sao lại không chăm sóc bà? Từ nhỏ nó lớn lên trong nhà mình, tuy là em trai, nhưng cũng nuôi như con trai. Sao nó có thể để bà chịu khổ?”

Chu Cẩm tức giận: “Nguyên Tông làm sao? Nó còn có lương tâm hơn hai đứa con ông nhiều! Ông bị đưa đi cái nơi khổ sở như thế, không phải Nguyên Tông lo liệu khắp nơi, ông nghĩ ông còn sống trở về được à? Là tôi không cho Nguyên Tông tới nhà, là tôi không nhận tiền của nó! Đó là em ruột tôi, tôi sao có thể liên lụy nó? Con ông bất hiếu ông không trách, giờ quay sang trách Nguyên Tông?”

Diệp Văn Thanh lúc đó chỉ là lo cho bà, sốt ruột nên buột miệng nói vậy.

Ông vội vàng nói: “Tôi thương bà nên mới nói nặng lời, bà đừng giận. Tôi đi nấu nước nóng cho bà.”

Diệp Văn Thanh sau mấy năm cải tạo cũng đã quen với việc nấu cơm giặt giũ.

Ông đun nước nóng, pha ra một cốc nước ấm đưa cho Chu Cẩm.

Nghĩ một lúc, ông nói: “Vài hôm nữa căn nhà bị tịch thu sẽ được trả lại, chúng ta chuyển qua đó sống, không ở cùng chúng nó nữa.”

Chu Cẩm nghĩ, mấy ngày nay ông lão cũng đã cảm nhận được đủ hết những gì bà đã trải qua mấy năm nay.

May là lòng ông vẫn chưa nghiêng lệch.

Bà nói: “Đó là căn nhà ba gian, nếu hai đứa con ông lấy cớ hiếu thuận rồi đòi dọn vào ở để tiện chăm sóc ông thì sao? Dù sao tôi cũng không ở chung với họ đâu, tôi không chịu được cái cảnh tức nghẹn đó.”

Diệp Văn Thanh nói: “Năm xưa chính là bọn chúng nó lên báo cắt đứt quan hệ, trên pháp luật cũng không còn là con trai tôi nữa. Tôi không cần họ hiếu thuận. Tiền bồi thường mấy nghìn tệ kia cũng đủ để chúng ta dưỡng già. Nếu sau này không đủ chi tiêu, căn nhà bên kia rộng, cho thuê vài phòng cũng đủ cơm ăn áo mặc rồi.”

Chu Cẩm im lặng một lúc, rồi quay lưng về phía Diệp Văn Thanh, nằm xuống:

“Ông làm được rồi hãy nói.”

Diệp Văn Thanh thở dài.

Mấy năm bị đưa đi cải tạo, ông đã nhìn thấu lòng người ấm lạnh.

Chỉ có em vợ Hàn Nguyên Tông là vẫn luôn chạy vạy giúp ông được giải oan.

Sau khi trở về, ông lại càng nhìn rõ bản chất của hai đứa con trai.

Ông đã có tính toán từ trước.

Không nói gì với hai đứa con, ông tự mình đi lĩnh tiền bồi thường trong mấy năm qua, mở một sổ tiết kiệm đứng tên Chu Cẩm và đưa cho bà giữ.

Ông cũng tự mình đi nhận lại căn nhà ba gian từng bị thu hồi.

Đến ngày chuyển nhà, hai đứa con mới phát hiện ra — thì ra ông cụ đã lặng lẽ giữ toàn bộ tiền bồi thường và căn nhà trả lại trong tay mình.

Không thể chấp nhận nổi!

Con cả quỳ gối trước mặt Diệp Văn Thanh, trong lòng đầy oán khí:

“Cha, cha mà chuyển đi rồi, con với thằng hai ở đơn vị còn mặt mũi nào nữa? Là con trai thì phải phụng dưỡng cha mẹ. Cha ra ngoài ở riêng, có phải bị mẹ kế xúi giục không?”

Diệp Văn Thanh tức giận, vung tay tát cho một cái: “Đồ súc sinh! Chính mày là người đầu tiên lên báo đoạn tuyệt quan hệ cha con. Giờ nhớ ra chuyện phụng dưỡng, tao đây không nhận nổi đâu!”

Ngày chuyển nhà, Chu Cẩm cố ý chọn vào thứ Hai, khi có tiết học, hơn nữa còn không báo trước cho Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh, chính là không muốn hai đứa đến.

Cảnh tượng náo loạn trong ngày hôm đó, sau này Tạ Tiểu Ngọc mới nghe Hàn Tích kể lại.

Hàn Tích nói hôm đó rối loạn đến mức cả trưởng đồn Triệu cũng phải tới.

Thực ra chẳng có gì nhiều để chuyển, chỉ có hai chiếc chăn bông cũ, vài bộ quần áo cũ, chậu rửa mặt, cốc nước gì đó.

Diệp Văn Thanh tức đến mức chẳng thèm mang gì, dắt tay Chu Cẩm đến thẳng cửa hàng hợp tác xã.

Ông vừa mới lĩnh được tiền bồi thường, trên người có tiền, liền mua sắm đồ đạc mới hết, tiêu luôn hai ba trăm tệ để sắm sửa cho căn nhà mới.

Đến thứ Sáu, Chu Cẩm nhờ Hàn Tích mang lời nhắn, bảo Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh cuối tuần đến nhà mới ăn cơm.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 79: Chương 79



Bây giờ thời tiết bắt đầu chuyển lạnh.

Cuối tuần, Tạ Tiểu Ngọc mua ít thịt dê, sườn dê, nấm, đậu phụ và miến, định đến nhà mới của bà nội Chu để ăn lẩu dê.

Theo địa chỉ tìm đến, đó là một căn viện mới với cổng lớn sáng sủa.

Bà nội Chu đã đứng chờ sẵn ngoài cửa.

Trên người mặc đồ mới, thần sắc rạng rỡ.

Thấy hai người tới, bà liền mỗi tay dắt một người, dẫn họ vào chính sảnh.

Bình giữ nhiệt và ly uống trà đều là đồ mới.

Nhìn nụ cười trên mặt bà nội Chu cũng nhiều hơn hẳn, chắc hẳn dạo này sống rất thoải mái.

Có thể thấy ông nội Diệp không để bà chịu ấm ức.

Căn nhà mới này lớn hơn nhà cũ rất nhiều.

Ông nội Diệp mang trà ra, Tạ Tiểu Ngọc nhanh tay nhận lấy, pha bốn chén trà.

Gương mặt Phúc Sinh thật ra có vài phần giống ông nội Diệp.

Ông nội Diệp tỉ mỉ hỏi về chuyện của cha Phúc Sinh trước đây.

Phúc Sinh nói: “Lúc con chưa sinh ra thì cha đã đi rồi. Mẹ nói, cha rất tốt.”

Phúc Sinh vốn không nói nhiều, nên Tạ Tiểu Ngọc liền kể lại tất cả những gì mình nghe được cho hai ông bà.

Cô kể rằng cha của Phúc Sinh rất khác với đàn ông trong làng.

Đàn ông trong làng rất ít khi làm việc nhà, còn cha của Phúc Sinh thì tan ca về là làm mọi việc, lúc nào cũng bảo mẹ của Phúc Sinh vất vả, khuyên bà nghỉ ngơi nhiều hơn.

Chu Cẩm lau nước mắt: “Biết lo cho người khác như vậy, đúng là tính cách của Hoài Cảnh.”

Ông nội Diệp nhớ đến người con út — người hiền lành hiếu thảo nhất — cũng không nhịn được đỏ cả mắt.

Ông lấy ra một quyển album ảnh, lật từng trang một: “Các con xem, Phúc Sinh rất giống cha nó, phải không?”

Lần đầu tiên Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy ảnh cha của Phúc Sinh.

Đều là ảnh đen trắng.

Người đàn ông trong ảnh có đường nét khuôn mặt rõ ràng, thư sinh, tuấn tú.

Phúc Sinh như được đúc từ cùng một khuôn mẫu với ông ấy.

Chỉ khác biệt ở khí chất: Diệp Hoài Cảnh thì ấm áp ôn hòa, còn Phúc Sinh thì lạnh lùng trầm tĩnh.

Đóng album ảnh lại, Tạ Tiểu Ngọc vào bếp nấu cơm.

Nhà bếp ở đây tiện nghi hơn hẳn cái bếp lộ thiên ở nhà sau, có hai cái nồi lớn.

Phúc Sinh ngồi dưới bếp nhóm lửa, bà nội Chu thì dựng sẵn một cái bàn vuông nhỏ trong bếp, định lát nữa sẽ ăn cơm ngay trong nhà bếp rộng rãi này.

Tạ Tiểu Ngọc vừa nấu ăn vừa trò chuyện với bà nội Chu:

“Bà ơi, đợi đến lúc nghỉ lễ, cháu sẽ in vài tấm ảnh của ba Phúc Sinh mang về nhà, cho mẹ cháu nhìn xem, bà thấy thế có được không ạ?”

Bà nội Chu từ lâu đã muốn gặp mẹ của Phúc Sinh — người con dâu thật sự của bà, người đã sinh ra đứa cháu ruột cho bà.

“Được chứ, in nhiều một chút mang về.”

Thực ra, bà Chu và ông Diệp vẫn luôn bàn bạc với nhau, muốn đón Cao Phân lên Bắc Kinh sống.

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đều đang học ở đây, hai người con trai lớn của Cao Phân cũng đã ra riêng, nếu vậy thì sao không lên Bắc Kinh ở, vì nhà cửa ở đây cũng không thiếu.

Ông Diệp không phản đối, chỉ có chút băn khoăn:

“Tôi nghe Nguyên Tông nói, mẹ của Phúc Sinh một mình nuôi ba đứa con khôn lớn, tính cách có phần kiêu hãnh, lên Bắc Kinh khó mà sắp xếp công việc, e là cô ấy không chịu đến.”

Quả thật đây là vấn đề.

Bà nội Chu suy nghĩ một lúc, rồi nói với Tạ Tiểu Ngọc:

“Tiểu Ngọc, con tìm lúc nào thuận tiện thì gọi điện cho mẹ con, kể tình hình bên này cho mẹ con biết một tiếng.”

Tạ Tiểu Ngọc vốn cũng định làm vậy.

Trước đây, nhà họ Diệp ở Bắc Kinh loạn thành một nùi, hai người con lớn của ông Diệp cũng gây rối không ít.

Bây giờ ông Diệp và bà nội Chu đã dọn ra ở riêng, đúng là nên nói chuyện với Cao Phân về việc này.

Cô nói: “Vậy chiều nay con sẽ gọi cho mẹ con.”

Bà nội Chu trong lòng rất vui, lấy ra ba trăm sáu mươi đồng, đưa cho Tạ Tiểu Ngọc:

“Mẹ con gả cho Hoài Cảnh, đây coi như là tiền sính lễ mà bà với ba Hoài Cảnh bù cho mẹ con, chiều nay con gửi chuyển khoản luôn thể nhé.”

Tạ Tiểu Ngọc không dám nhận số tiền đó.

Chu Cẩm liền trách yêu:

“Lại không phải đưa cho con, đợi sau này con với Phúc Sinh tốt nghiệp rồi làm đám cưới, bà sẽ tặng riêng cho hai đứa một phần.”

Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt.

Nghĩ lại thì, Cao Phân là con dâu của bà Chu, bà nội thể hiện chút tấm lòng cũng là điều nên làm.

Nếu cô không đi gửi tiền, bà Chu chắc chắn cũng sẽ tự ra bưu điện gửi.

Vì thế cô nhận lấy số tiền ấy, bảo Phúc Sinh cất kỹ, chiều sẽ đi gọi điện cho mẹ, rồi đến bưu điện gửi tiền.

Bốn người ngồi quanh bàn vuông nhỏ ăn lẩu thịt dê.

Còn có một đĩa thịt dê thái lát mỏng, là do Phúc Sinh trổ tài d.a.o thái ra, lát thịt đều tăm tắp.

Ăn xong bữa trưa, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh cáo từ về trước.

Bà nội Chu dặn tuần sau hai đứa lại đến nữa.

Tạ Tiểu Ngọc đồng ý.

Cô đi tìm một buồng điện thoại công cộng, gọi đến hợp tác xã cung tiêu ở huyện, nhờ người nhắn tin về thôn Đại Hà cho Cao Phân.

Hẹn đúng trưa ngày hôm sau, bảo bà đến hợp tác xã để chờ điện thoại của cô và Phúc Sinh.

Sau đó, cô đến bưu điện, gửi ba trăm sáu mươi đồng về quê.
 
Back
Top Bottom