Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến

Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 60: Chương 60



Trước Tết, Phúc Sinh đã vác đá xây xong tường rào quanh nhà.

Con trai cưng nhà thím Liêu cũng đã xuất viện về nhà, ca phẫu thuật thành công, nhưng trong nhà thì móc sạch cả tiền.

Để góp tiền phẫu thuật cho Triệu Phú Quý, mấy cô con gái lén mang hết tiền dành dụm trong nhà đi.

Mấy bà mẹ chồng không chịu, nói vì Triệu Phú Quý mà nhà họ chẳng sống nổi nữa.

Hơn nữa, sao bên nhà thông gia – mẹ vợ của Triệu Phú Quý – lại không bỏ ra đồng nào?

Không thể cứ nhằm vào mấy đứa con dâu nhà họ để "vặt lông" mãi như vậy.

Lúc trước tiền sính lễ đưa không ít đâu.

Ba nhà chồng hẹn nhau đến nhà thím Liêu làm ầm một trận, nói nếu còn như vậy nữa thì cứ để bà ấy đón cả ba cô con gái về, nhà họ không nuôi nổi dạng con dâu này.

Sau đó, về nhà liền thu lại toàn bộ quyền quản lý tài chính trong nhà, không cho con dâu nhà thím Liêu đụng tới tiền nữa.

Mấy cô con gái của thím Liêu thì không chịu, vì nhà đã phân riêng rồi, không có lý gì mẹ chồng lại quản tiền nhà con cái.

Nhất là cô con gái lớn, bản thân có công việc, mỗi tháng kiếm hơn ba mươi đồng tiền lương, sao lại phải đưa cho mẹ chồng quản.

Cô ấy cãi nhau với Tằng Dũng Khánh trong nhà.

Nhà thím Liêu đón Tết trong tiếng cãi vã om sòm.

Ngày 28 tháng Chạp, con dâu bà cũng sinh con, là một bé gái trắng trẻo mũm mĩm, rất đáng yêu.

Nhưng thím Liêu lại không vui — vì không phải cháu trai cưng.

Thế nên tháng ở cữ cũng chẳng chăm lo đàng hoàng, so với lúc con dâu nhà họ Diệp sinh thì đúng là khác một trời một vực.

Có người hàng xóm thấy không vừa mắt, nói:

“Thím Liêu à, bà cũng phải nấu cho con dâu một con gà mái bồi bổ chứ, không thì học nhà Cao Phân mua móng giò hầm đậu phộng cũng được, có tốn bao nhiêu đâu.”

Tâm trạng thím Liêu vốn đã không tốt.

Nếu không phải vì con dâu thèm ăn, bắt Triệu Phú Quý nửa đêm đi trộm dưa với rau củ, thì nó đâu có bị thương chỗ đó, suýt nữa thì không sinh nở được nữa rồi.

“Đẻ một đứa con gái thì có gì đáng để bồi bổ chứ.”

Mẹ ruột của con dâu không chịu nổi nữa, quát lên:

“Bà không phải cũng sinh ba đứa con gái đấy à? Đồ trời đánh, bà mà dám không chăm con gái tôi cho tử tế lúc ở cữ, tôi đón nó về nhà luôn, không bao giờ cho quay lại nữa. Nhà họ Liêu giờ mang tiếng quá rồi, xem còn nhà nào dám gả con gái qua đây không!”

Thím Liêu tạm thời im ắng, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy không cam lòng, liền chạy đến nhà Tạ Tiểu Ngọc gây chuyện, đòi Phúc Sinh bồi thường viện phí cho Triệu Phú Quý.

“Phải bồi thường, nhất định phải bồi thường, chính Phúc Sinh đã thừa nhận rồi, là cậu ta dùng đá đập vào vòng chân của Phú Quý.”

Tạ Tiểu Ngọc đang ở trong phòng học bài, liền bảo Phúc Sinh đừng ra ngoài, còn mình thì đi ra nói:

“Thím Liêu, nói vậy tức là bà thừa nhận Triệu Phú Quý đã trộm rau nhà tôi, còn dám đến đây đòi tiền thuốc men? Nhà họ Liêu không phải có người thân làm ở đội liên phòng sao, bà đi hỏi trước đi, tội trộm cắp bị xử mấy năm tù?”

“Phú Quý có trộm được đâu!”

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Vậy tức là bà thừa nhận nó có hành vi trộm cắp rồi đấy nhé. Dù chưa trộm được, nhưng đã có ý đồ và hành vi, lại còn đòi viện phí của nhà tôi? Vậy thì chúng ta đến đồn công an nói cho rõ ràng, bà chuẩn bị đón Tết trong tù với con trai đi là vừa.”

Thím Liêu không dám nữa, về nhà mãi vẫn không nghĩ thông.

Nhà họ Liêu từng có thời huy hoàng như vậy — cha bà là bác sĩ thú y của thôn, mấy đứa cháu trai đều có tiền đồ, ba cô con gái cũng gả đi chỗ tốt.

Vậy mà bây giờ, một đứa cháu ly hôn, một người mất việc ở trạm thú y, con trai cưng thì lại bị thương.

Thím Liêu thấy không ổn, bèn chạy sang xã bên mời một ông thầy bói về xem vận.

Thầy bói chỉ là kẻ bịp bợm, thấy người nói tiếng người, thấy ma nói tiếng ma.

Ông ta nói thím Liêu và Cao Phân xung khắc, hỏi bà lúc trẻ có phải khi nào Cao Phân sống tốt thì bà lại gặp xui, còn khi nào Cao Phân gặp xui thì bà lại ăn nên làm ra không?

Thím Liêu nghĩ lại đúng là như thế thật!

Thầy bói nói chẳng sai chút nào.

Hồi còn con gái, Cao Phân đẹp hơn bà, giỏi giang hơn bà, lấy chồng cũng hơn.

Cao Phân sinh liền hai đứa con trai, còn bà thì sinh hai đứa con gái liên tiếp, cái gì cũng bị so thua.

Về sau, chồng Cao Phân chết, nhà họ Liêu bắt đầu phát đạt.

Nhưng đến lúc này, Cao Phân lại cõng một người đàn ông về nhà, rồi lại sinh thêm một đứa con trai.

Còn bà lại tiếp tục sinh đứa con gái thứ ba, chồng Cao Phân thì bỏ đi, con trai thì lại khù khờ.

Cuối cùng, bà mới sinh ra Triệu Phú Quý để vượt mặt Cao Phân.

Chính từ lúc Cao Phân cưới vợ cho thằng con ngốc, nhà họ Liêu mới bắt đầu gặp xui xẻo.

Thầy bói nhìn sắc mặt của thím Liêu, đoán mò trúng phóc, liền nói:

“Hồi trẻ thì các bà tự so với nhau, giờ già rồi thì so con trai. Con trai bà ấy càng tốt, thì con trai bà càng xui xẻo.”

“Vậy có cách nào giải không?” Thím Liêu vội vàng hỏi.

Thầy bói vê tay ra hiệu thím Liêu tỏ lòng thành.

Thím Liêu lấy ra đúng năm đồng còn lại.

Thầy bói thấy ít quá, nhưng nghĩ thôi kệ, mấy hôm rồi chẳng có ai đến xem.

Thầy nói: “Không thì bà dọn nhà đi, hoặc để bà ta dọn đi. Hai nhà càng xa nhau càng tốt.”

Dù thầy bói chỉ toàn nói bừa, nhưng nếu thím Liêu không kiếm chuyện, Phúc Sinh và Tiểu Ngọc thi đậu đại học, sau này đón Cao Phân đi, bà sống yên ổn, nhà họ Liêu cũng sẽ chẳng gặp thêm chuyện gì.

Thím Liêu lắc đầu liên tục:

“Dọn nhà là không thể, xây nhà tốn biết bao nhiêu tiền, còn cách nào khác không?”

Thầy bói làm bộ thần bí:

“Bà nghĩ kỹ mà xem, khi nào bà ta gặp xui, thì bà mới sống khá hơn. Cũng như vậy, con trai bà ta càng khổ, thì con trai bà mới thuận lợi. Tôi chỉ nói được đến đây thôi.”

Thím Liêu ôm nỗi nặng lòng quay về.

Chồng bà hỏi: “Bảo bà ra hàng thịt mua mấy cân thịt về ăn Tết, thịt đâu?”

Thím Liêu liền kể lại lời thầy bói, nói đã đưa năm đồng cho ông ta rồi.

Ông cụ nhà họ Triệu tức điên, nói đó là mê tín phong kiến.

Dẫn theo mấy anh em nhà họ Triệu sang xã bên, tìm thầy bói đánh cho một trận rồi áp giải về đồn công an.

Năm đồng kia thì sớm đã bị thầy bói mang đi trả nợ cờ bạc, cuối cùng cũng không đòi lại được.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 61: Chương 61



Ngày 29 tháng Chạp, Tạ Tiểu Ngọc cùng Cao Phân chiên ít viên củ cải, viên cải thảo.

Ba đứa nhỏ chạy đến xem chiên đồ ăn Tết, Tạ Tiểu Ngọc nặn cho mỗi đứa vài viên.

Chúng ngồi lên ghế nhỏ mà ăn.

Cô bé Tiểu Ni ôm em gái, cũng muốn đút cho em ăn một miếng.

Tạ Tiểu Ngọc vội nói: “Em gái còn nhỏ quá, không ăn được đâu.”

Em gái của bé Tiểu Ni tên là Tiểu Tuệ Nhi.

Trong bếp khói lớn, Tiểu Tuệ Nhi ngủ mất, Tiểu Ni liền bế em về nhà.

Đại Trụ bảy tám tuổi rồi, cũng đã hiểu chuyện.

Tạ Tiểu Ngọc đưa viên chiên cho cậu, cậu cúi đầu không ăn.

Tạ Tiểu Ngọc hỏi: “Đại Trụ, cháu không thích ăn viên chiên à?”

Đại Trụ rất thích ăn, cậu nói:

“Thím ba, mẹ cháu ở nhà từng mắng thím, cháu ngại nên không dám ăn.”

Tạ Tiểu Ngọc nghe xong thì bật cười, đứa nhỏ này thật thà quá.

“Thím ba thấy cháu rất ngoan, sau này chịu khó học theo chú ba và bác cả cháu. Cháu là cháu, mẹ cháu là mẹ cháu. Ví dụ như, nếu Tiểu Trụ làm chuyện xấu, thím sẽ không giận cháu đâu, có giận thì cũng là giận Tiểu Trụ thôi, hiểu không?”

Tiểu Trụ còn nhỏ, chỉ hiểu đại khái: “Thím ba, cháu không làm chuyện xấu đâu.”

Tạ Tiểu Ngọc đưa cậu một cái bánh bao trắng mới hấp chín:

“Thím ba chỉ nói ví dụ thôi mà. Đi tìm chú ba của cháu đi, hôm nay anh ấy nói sẽ lên núi săn hai con vịt trời về.”

Đại Trụ và Tiểu Trụ vui vẻ theo Phúc Sinh lên núi.

Cao Phân nói: “Tết mà chỉ chiên được có chừng đó, con còn đem cho bọn nó ăn vặt.”

Tạ Tiểu Ngọc bắt đầu nhào bột làm bánh quẩy, cô nói:

“Mẹ, mấy món này làm ra là để ăn, ăn sớm hay muộn cũng là ăn mà.”

Cao Phân thấy cô đổ quá nhiều bột để nhào, vội giật lấy bao bột:

“Con nhìn con xem, chị hai của con thì cứ châm chọc bóng gió, con làm bao nhiêu đồ ăn vặt thế này, cuối cùng không biết lại rơi vào tay ai. Con của nó muốn ăn thì để nó tự làm đi.”

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Mẹ, con với Phúc Sinh cũng ăn mà. Con thấy Đại Trụ và Tiểu Trụ bản tính đều rất tốt, trẻ con thế nào là do dạy dỗ mà ra thôi. Chị hai thì như vậy rồi, mình mà còn làm khó với Đại Trụ và Tiểu Trụ nữa, tụi nhỏ dễ buồn, dễ lệch lạc tính cách, đâu cần thế. Mẹ cũng nói rồi đó, gieo gì gặt nấy, cây giống tốt thì mình nên chăm bón nhiều hơn chứ, đúng không mẹ?”

“Con thì lúc nào cũng nhiều lý lẽ.”

“Hồi nhỏ con cũng vậy mà.”

Tạ Tiểu Ngọc kể với Cao Phân, hồi nhỏ mẹ ruột cô mất sớm, mẹ kế ban đầu gây nhiều chuyện lắm, khi đó cô ghét tất cả người lớn.

Là chị dâu cả của cô mang cô về nuôi như con ruột.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Nếu không có chị ấy, có lẽ con cũng đã lệch lạc rồi.”

Cao Phân nghĩ một lát, rồi lại đưa nửa bao bột mì trả cho Tạ Tiểu Ngọc:

“Thôi được rồi, nửa bao bột này cũng chẳng làm nhà mình nghèo đi đâu.”

Dù gì Đại Trụ và Tiểu Trụ cũng là cháu bà.

Phúc Sinh bắt được một con gà rừng và một con vịt trời mang về.

Anh có thể bắt được nhiều hơn, nhưng Phúc Sinh xưa nay vẫn vậy, luôn kính trọng thiên nhiên, chưa từng tham lam lấy quá mức.

Chiều ba mươi Tết, ăn xong cơm trưa thì bắt đầu chuẩn bị bữa cơm tất niên.

Tạ Tiểu Ngọc lấy một ít bánh quẩy làm hôm qua đưa cho ba đứa trẻ.

Cô lại bảo Phúc Sinh đi g.i.ế.c gà và vịt bắt được hôm qua.

Cô nấu một nồi nước sôi để vặt lông.

Phúc Sinh chọn những chiếc lông gà đẹp nhất để riêng ra, làm cho Tiểu Ni một chiếc cầu đá có lông thật xinh.

Ba đứa trẻ vui không tả xiết, chạy ra ngoài đá cầu chơi.

Bữa cơm tất niên làm rất phong phú, có gà, có vịt, có cá.

Tạ Tiểu Ngọc nấu ăn lại ngon, cả thôn không có nhà nào có bữa cơm tất niên phong phú như nhà Tạ Tiểu Ngọc.

Sau khi đá cầu xong, Đại Trụ và Tiểu Ni cứ ngửi thấy mùi thơm là không nỡ về nhà.

Cao Phân nghĩ lại, Tiểu Ngọc thật đúng là người hiền hậu.

Rõ ràng món ăn nhiều thế này là tính luôn phần của ba đứa nhỏ kia.

Trước khi được chị dâu cả đón về, chẳng phải tuổi thơ của Tiểu Ngọc đã rất bất hạnh sao?

Phải chăng vì vậy nên cô mới đối xử đặc biệt tốt với trẻ con?

Cao Phân không dám hỏi, sợ hỏi vào ngày Tết sẽ khiến Tiểu Ngọc buồn.

Bà bèn nói với mấy đứa trẻ:

“Về nói với cha mẹ các cháu một tiếng, bảo hôm nay các cháu qua bên này ăn Tết với bà nội.”

“Vâng ạ.”

Lưu Tú Hảo thấy vậy thì chua xót trong lòng, nói với Giang Táo Hoa:

“Trẻ con bị đón qua đó hết, người ta cũng chẳng thèm chào hỏi chúng ta lấy một câu.”

Giang Táo Hoa cũng đã chuẩn bị xong bữa cơm tất niên, tất nhiên không phong phú bằng nhà Tạ Tiểu Ngọc.

Trẻ con qua đó được ăn ngon vui vẻ, cô còn mừng không kịp nữa là.

Hơn nữa không hiểu sao, mấy đứa trẻ cứ thích quấn quýt lấy Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh.

Chỉ cần hai người đó về nhà, ba đứa nhỏ lại chạy sang đó liền.

Giang Táo Hoa nói:

“Tôi đã nấu xong rồi, bếp thím cứ dùng đi.”

Cô không nói nhiều lời, chỉ để Lưu Tú Hảo một mình ở đó tức tối.

Ăn xong bữa cơm tất niên, mấy đứa nhỏ không đợi Cao Phân nhắc nhở, đã tự giác lau dọn bàn ăn và nhà bếp sạch bóng.

Cao Phân thầm nghĩ, thật kỳ lạ, trước kia đánh mắng cũng từng có, mà chúng chẳng bao giờ siêng năng như vậy.

Giờ chẳng thấy Tiểu Ngọc dạy dỗ gì nhiều, mà bọn trẻ lại ngoan ngoãn hẳn ra.

Tạ Tiểu Ngọc lấy ra ba chiếc hộp quà, nói:

“Không có tiền lì xì, chú ba và thím ba đổi sang quà cho tụi con, mở ra xem nào.”

Phần của Đại Trụ là một quyển từ điển Tân Hoa.

Cậu sắp lên lớp Ba, ôm quyển từ điển mừng rỡ không rời tay — thì ra thím ba biết cậu luôn ao ước có quyển từ điển này!

Phần của Tiểu Trụ là một bộ truyện tranh *Mùa hè đến rồi*, Tạ Tiểu Ngọc dặn cậu nếu có chữ nào không biết thì nhờ anh đọc cho nghe.

Phần của Tiểu Ni là một hộp bút, bên trong có sáu chiếc bút chì, hai cục tẩy và một gọt bút.

Đến mùa hè, Tiểu Ni cũng sẽ vào lớp Một rồi.

Cả ba món quà đều hợp ý từng đứa, khiến chúng mừng rỡ vô cùng.

Cao Phân thì lì xì cho ba đứa mỗi đứa hai hào — ở trong làng mà nói thì số tiền đó cũng không ít, đủ mua nhiều vở bút rồi.

Cao Phân còn dặn riêng với Đại Trụ và Tiểu Trụ:

“Đừng nói với mẹ tụi con nhé, để dành mà mua vở. Mẹ tụi con với cái tính hà tiện đó, biết được lại lấy mất.”

Khi về đến nhà, Lưu Tú Hảo thấy bọn trẻ mang về đồ đạc, đặc biệt là quyển từ điển Tân Hoa đắt tiền kia thì mặt mày khó chịu.

Tiểu Ni vốn thật thà, về nhà liền đưa hai hào lì xì cho Giang Táo Hoa giữ hộ.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 62: Chương 62



Lưu Tú Hảo cũng hỏi con trai mình:

“Bà nội tụi con có cho tiền lì xì không?”

Ban đầu Đại Trụ định nghe lời bà nội dặn, nhưng nghĩ đến việc Tiểu Ni có lì xì mà mình và em thì không nói, thể nào mẹ cũng mắng mỏ sau lưng.

Đại Trụ nói: “Bà nội có cho, nhưng con sẽ không đưa mẹ giữ đâu, con muốn tự giữ!”

Tiểu Trụ: “Con để anh giữ giùm con!”

Lưu Tú Hảo giận dữ, vớ lấy chổi đánh: “Đồ trời đánh, sao mẹ lại nuôi ra hai đứa nghịch tử như các con! Mẹ là mẹ ruột của các con đó, mà lại không bằng bà ta hả!”

Diệp Ngân Sơn tức quá, giật lấy cái chổi: “Chuyện vui vẻ như vậy, cô lại nổi điên cái gì? Có còn muốn ăn Tết nữa không? Không muốn thì về nhà mẹ cô đi, đừng ở nhà mà gây chuyện!”

Giữa anh em trong nhà bắt đầu có khoảng cách vì Lưu Tú Hảo, nhưng bên kia lại chẳng vì thế mà ghét bỏ hai đứa trẻ.

Diệp Ngân Sơn không thể để Lưu Tú Hảo tiếp tục gây chuyện, làm ảnh hưởng đến quan hệ của hai đứa nhỏ với chú ba chúng.

Cũng không phải muốn chiếm chút lợi lộc gì bên đó, mà là vì Đại Trụ và Tiểu Trụ đều rất ngưỡng mộ chú ba của mình.

Chú ba lại rất có tiền đồ, biết đâu hai đứa nhỏ cũng sẽ cố gắng mà thi đỗ đại học sau này.

Giữa những ngày Tết, Diệp Ngân Sơn đóng cửa lại, cãi nhau một trận ra trò với Lưu Tú Hảo.

Cao Phân vốn định qua xem cháu gái nhỏ Tuệ Nhi, nhưng nghe thấy tiếng cãi nhau trong phòng, liền quay về, đóng cửa lại, không thèm quan tâm nữa.

Vợ với con cái là của thằng hai, thì để nó tự lo liệu lấy.

---

Mùng Hai Tết, Tạ Tiểu Ngọc cũng chẳng có nhà mẹ đẻ để về.

Anh cả và chị dâu cô đều nói, trước khi thi đại học xong thì đừng quay về, tránh rắc rối.

Một là vì mẹ kế của Tiểu Ngọc là người ngoài cứng trong mềm, dễ khiến người khác tức giận.

Hai là vì chuyện của gia đình họ Lương.

Chị dâu nói, ba của Lương Phù vào đúng đêm Giao thừa vẫn đi làm thêm ở đơn vị, chẳng may xảy ra tai nạn ngã chết.

Sau khi đơn vị điều tra, kết luận rằng Lương Thiện vì sửa chữa thiết bị, bảo vệ tài sản tập thể mà hy sinh, nên đã được truy phong danh hiệu liệt sĩ.

Sau khi Lương Thiện trở thành liệt sĩ, Lương Phù liền thay cha mình nhận việc, chuyển hồ sơ từ nhà máy cơ khí sang đơn vị của cha, nhanh chóng trở thành cán bộ cấp phòng trẻ tuổi nhất của Cục Hóa chất.

Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy lạnh sống lưng, luôn cảm giác cái c.h.ế.t của Lương Thiện có liên quan đến Lương Phù, nhưng đó chỉ là suy đoán trong lòng, cô không nói với ai.

Gia đình họ Lương ở thành phố Vân đang tổ chức tang lễ.

Lương gia mất đi Lương Thiện, nhưng ai nấy đều cảm thấy may mắn vì Lương Phù đã thay cha nhận việc.

Tuy chức vị không bằng cha, nhưng Lương Phù mới hai mươi hai tuổi, tiền đồ rộng mở hơn Lương Thiện rất nhiều, sau này chắc chắn còn leo cao hơn cả Lương Thiện.

Hiện tại mọi việc lớn nhỏ trong nhà họ Lương đều nghe theo lời của Lương Phù.

Lương Thiên Đông không dám tin:

“Anh, anh không thể đối xử với em như vậy, em là em họ của anh mà, trong lòng anh em còn không bằng Tạ Tiểu Ngọc sao?”

“Các người đều là người thân của tôi, tôi biết chứ, tôi cũng biết lúc Lương Thiện đánh tôi, các người đều rụt cổ lại, giả vờ câm điếc. Mẹ tôi c.h.ế.t thế nào, trong lòng các người cũng rõ, bà ấy bị Lương Thiện đánh chết, rồi các người cùng nhau bịa ra là bà ấy ngã c.h.ế.t do tai nạn. Làm ma chay cho bà ấy linh đình, các người đều là đồng lõa g.i.ế.c người. Cô nói xem, nếu cô chẳng có ích lợi gì, tôi nên xử cô thế nào đây?”

Lương Thiên Đông cũng từng nghe lén được những cuộc nói chuyện của người lớn trong nhà, mơ hồ biết cái c.h.ế.t của bác gái không đơn giản, cô sợ hãi:

“Hồi đó em còn nhỏ, em không biết gì hết.”

“Giờ cô đã trưởng thành rồi.”

Lương Phù nói:

“Thành thật đăng ký học ngành khảo cổ, đừng giở trò.”

Lương Thiên Đông mang tâm sự nặng nề trở về nhà, đứng ngoài cửa nghe thấy ba mẹ đang nói chuyện:

“Nhà họ Triệu cho sính lễ nhiều thật đấy, nếu không phải Tiểu Phù nhất định bắt Thiên Đông thi đại học, tôi thật sự không nỡ từ chối chuyện cưới hỏi với nhà họ Triệu.”

Ba của Lương Thiên Đông nói:

“Sau này cả nhà họ Lương đều phải dựa vào Tiểu Phù, nó nói gì thì làm theo, đừng làm trái ý nó.”

Mẹ kế của Lương Thiên Đông nói:

“Ông xem thử Tiểu Phù có di truyền cái bệnh điên của cha nó không?”

“Chắc là không đâu, tôi thấy Tiểu Phù vẫn rất bình thường, đối xử với chúng ta cũng khách khí, với Thiên Đông lại càng tốt. Sau này bà đối xử với Thiên Đông tốt một chút, chuyện kết thân với nhà họ Triệu thì không được nhắc lại nữa.”

Lương Thiên Đông không bước vào nhà, quay người xuống lầu, đứng ngây ra một lúc.

Nếu cô không nghe lời anh trai, sẽ không được đi học đại học, mà phải gả cho thằng ngốc nhà họ Triệu.

Thằng ngốc đó thật sự ngốc, chỉ biết cười ngờ nghệch và ch** n**c miếng, người vợ trước từng bị “mua” về, cũng bị hắn đánh cho chạy mất rồi.

Lương Thiên Đông ngẩng đầu nhìn về phía căn nhà vang lên tiếng cười rộn rã.

Chờ mà xem, anh cô nhất định sẽ lần lượt “xử lý” từng người bọn họ!

---

Mùng Hai Tết, Tạ Tiểu Ngọc mang ít đồ ăn Tết đến nhà hiệu trưởng.

Toàn là những món nhà làm như viên chiên, bánh quẩy nhỏ, kẹo lạc vừng — còn ngon hơn cả đồ bán ở cửa hàng cung tiêu.

Chu Lan Hoa có con trai, con dâu và cháu ngoại cũng về nhà mẹ đẻ ăn Tết, bà giữ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh ở lại nhà ăn cơm.

Trong bữa ăn, Tạ Tiểu Ngọc hỏi:

“Cô Trần, lần trước phóng viên Hàn đó là người ở Thủ đô phải không ạ?”

“Đúng rồi, lần phỏng vấn đó, không biết có được đăng không nữa?”

Tạ Tiểu Ngọc nói:

“Con với Phúc Sinh muốn thi vào Đại học Bắc Kinh, nếu đậu rồi thì cũng định đến thăm ông ấy một chuyến.”

“Chí khí thật tốt!”

Hiệu trưởng Trần rất tin tưởng vào Tạ Tiểu Ngọc, cũng thấy Phúc Sinh hoàn toàn có khả năng.

Nói chuyện một lúc, cô tranh thủ hỏi về tình hình gia đình của phóng viên Hàn, trong nhà còn ai không?

Hiệu trưởng Trần cũng không biết nhiều, chỉ nói phóng viên Hàn được chị gái nuôi lớn, hai chị em cách nhau những hai mươi tám tuổi.

Mười năm trước, anh rể bị dán bản kiểm điểm, bị điều xuống làm việc ở chuồng trâu.

Chị gái liền lập tức cắt đứt quan hệ với phóng viên Hàn, nên ông ấy mới không bị liên lụy.

Chị gái là người phụ nữ rất cứng cỏi.

Những chuyện khác thì hiệu trưởng Trần không rõ, Tạ Tiểu Ngọc cũng không hỏi thêm nữa, chỉ đợi sau này đậu được vào Đại học Bắc Kinh rồi tới Thủ đô hỏi thăm sau.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 63: Chương 63



Ăn trưa xong về nhà, học sinh lớp 12 sẽ bắt đầu học lại sau mùng 10 Tết.

Lớp trưởng lớp 1 rất nhiệt tình, còn giúp Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc đổi chỗ ngồi sát cửa sổ và gần tường.

Lớp không có ai tranh đấu lục đục, ai cũng đang tập trung ôn thi.

Giờ nghỉ trưa, nhiều bạn hay tìm Tạ Tiểu Ngọc hỏi kinh nghiệm học tập, vì dù mới vào lớp 12, cô vẫn là người đứng nhất lớp.

Rất nhanh, vị trí nhất lớp của Tạ Tiểu Ngọc không giữ được nữa.

Kỳ thi giữa kỳ, Phúc Sinh đứng nhất, Tạ Tiểu Ngọc thứ hai, lớp trưởng thứ ba.

Ngay cả môn kém nhất là Toán, Phúc Sinh cũng lọt vào top 10 của lớp.

Còn các môn Văn, Chính trị, Lịch sử, Địa lý thì đứng nhất toàn khối, Tạ Tiểu Ngọc không đọ lại được.

Hiệu trưởng Trần xúc động đến mức tay run lên.

Tiến bộ như vậy, thì giành được thủ khoa toàn thành phố cũng không phải chuyện không thể.

Còn vài tháng nữa, môn Toán của cậu ấy vẫn còn có thể tiến bộ.

Một nhân tài như vậy, mấy chục năm dạy học, ông chỉ gặp được một mình Phúc Sinh.

Hơn nữa, cậu bé này rất có định lực, không kiêu không nóng vội, lúc nộp bài trắng cũng giữ được tâm thái bình tĩnh.

Thi đứng đầu cũng không mừng quá đà, tâm lý vững vàng thế này thì thi đại học sẽ không dễ bị lệch phong độ.

Đến tháng Sáu, nhà trường cho khối 10 và 11 nghỉ mấy ngày để làm nông vụ, nhưng khối 12 thì không được nghỉ.

Cuối tuần, Tạ Tiểu Ngọc cùng Phúc Sinh về nhà — một là báo kết quả thi cho Cao Phân, hai là lấy thêm rau và lương thực.

Cao Phân thấy hai đứa về, từ ruộng chạy vội về nhà:

“Còn một tháng nữa là thi đại học rồi, có thiếu gì thì nhờ người nhắn về nhà, mẹ mang lên cho. Giờ không thể lãng phí thời gian được đâu!”

Tạ Tiểu Ngọc mang một phần đồ ăn và quần áo mà chị dâu bên nhà mẹ đẻ gửi đến:

“Chị dâu con lại gửi rất nhiều đồ, con mang một phần về cho mẹ. Với con muốn báo tin kỳ thi giữa kỳ lần trước Phúc Sinh đứng nhất, lần thi thử cuối cùng trước kỳ thi đại học này, lại vẫn đứng nhất. Mẹ ơi, lần này tụi con chắc chắn sẽ đậu!”

Cao Phân vui mừng không để đâu cho hết.

Lúc trước thật may là đã nghe lời Tiểu Ngọc, cho Phúc Sinh học lại thêm một năm.

Không ai ngờ, Phúc Sinh lại học giỏi đến vậy.

Tạ Tiểu Ngọc chạy ra sau vườn, thấy sườn dốc sau nhà họ Liêu giờ trơ trụi, liền hỏi:

“Mẹ, mấy cây tre đâu rồi ạ?”

Cao Phân vừa cho vịt ăn xong, ngẩng đầu nói:

“Bị con rể của Liêu Hồng Trà chặt mất rồi, mang đi đan đồ gỗ.”

Giờ tuy rằng chưa cho phép buôn bán tự do, nhưng dân làng những lúc nông nhàn, đan vài món thủ công mang lén lên huyện bán cũng không sao.

Nhà họ Liêu đợt trước vay mượn khắp nơi, mà người con rể thứ hai có tay nghề, thấy mấy món đồ gỗ nhỏ bằng tre mà Phúc Sinh làm bán chạy, cũng thử làm vài cái, mang lên huyện bán cũng khá chạy.

Nhưng nếu chỉ để dùng trong nhà thì chặt vài cây tre không ai nói gì, còn chặt đem bán thì dân làng chắc chắn không cho phép, ai cũng làm thế thì núi sẽ bị chặt trụi hết.

Thím Liêu liền cho chặt hết tre trên sườn dốc sau nhà mình, đám tre này đã mọc mấy năm rồi.

Đội trưởng sản xuất có khuyên, nói năm nay mưa nhiều, chặt hết tre thì sườn núi dễ sạt lở, có khi vùi lấp cả sân nhà.

Không được chặt.

Nhưng thím Liêu không nghe, nói làm gì có chuyện trùng hợp đến mức năm nay lại sạt lở, bà không tin.

Với lại mùa xuân năm sau tre măng lại mọc, cả vạt tre lại sẽ lên thôi, sợ gì.

Huống hồ hai nhà sát nhau, có lở đất thì cũng bị vùi lấp cùng nhau.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ bụng, mình không hề nằm mơ thấy gì, chắc sẽ không sao.

Ban đầu định chiều sẽ quay lại trường, nhưng mưa quá to, ra ngoài không mở mắt nổi, bên ngoài còn có gió giật, sấm chớp ầm ầm, rất đáng sợ.

Cao Phân bảo hai đứa đợi đến ngày mai, xem mưa có tạnh hay không rồi hãy đi.

Ngày hôm sau, mưa lớn đã tạnh, nhưng nửa đêm lại xảy ra chuyện.

Không ai ngờ trên núi phía sau lại có một cụm mộ cổ, do nhiều năm bị nước lũ và động đất làm xói mòn, cả cụm mộ chìm xuống, dẫn đến sạt lở đất.

Hàng loạt phản ứng địa chất kéo theo khiến sườn núi phía sau nhà Tạ Tiểu Ngọc cũng bị sạt lở.

May mà tường đá mà Vạn Hạnh Phúc Sinh xây cao và kiên cố, đã chắn toàn bộ bùn đất và đá lăn lại, chuồng gà và nhà kính đều được giữ nguyên vẹn.

Nhưng nhà thím Liêu bên cạnh thì không may mắn như thế.

Bà đã chặt sạch tre trên sườn dốc sau nhà, khi đất đá trượt xuống thì chẳng còn gì cản, cả sân sau nhà bà bị vùi lấp hết.

Thêm tai họa chồng chất, một tảng đá lớn lăn xuống, đập sập luôn nhà bà.

Thím Liêu vừa khóc vừa than, đội trưởng sản xuất cũng bó tay, nói trong đội còn hai gian nhà tranh, cho nhà bà thuê tạm mà ở.

Thím Liêu đứng dậy, chỉ tay vào Tạ Tiểu Ngọc mà chửi: “Chính là thằng Diệp Phúc Sinh nhà mày khắc nhà tao!”

Lời ông thầy bói nói đều ứng nghiệm rồi.

Bà không chịu dọn đi xa, giờ nhà bị đá đè sập.

Tạ Tiểu Ngọc chẳng buồn để ý tới bà ta.

Đội trưởng sản xuất đứng bên cạnh nhìn không nổi nữa, nói: “Đã sớm bảo bà đừng chặt tre, bà không nghe. Giờ còn trách người ta cái gì? Đừng có mà ăn vạ vô lý nữa.”

Thím Liêu tức không chịu nổi, nhà tranh của đội sản xuất sao có thể bằng được nhà ngói mà Diệp Phúc Sinh đang ở.

Bà lại đưa ra yêu cầu đòi đổi nhà với Cao Phân.

Cao Phân lập tức cầm ra một con d.a.o phay.

Trưởng thôn phải đến điều đình.

Phúc Sinh là ứng viên sáng giá cho vị trí thủ khoa toàn thành phố, Tạ Tiểu Ngọc cũng chắc chắn đậu đại học.

Tạ Tiểu Ngọc đã gả về thôn Đại Hà thì chính là người thôn Đại Hà.

Năm nay thôn Đại Hà mà một lúc có hai sinh viên đậu đại học thì quá đỗi vinh quang, sao có thể để thím Liêu làm loạn.

Trưởng thôn nói: “Nếu bà thấy đội 3 không tốt thì quay về đội 1 đi, đội 1 sẽ chia cho bà một nền đất để xây nhà mới!”

“Không đi, tôi không đi! Tại sao lại là tôi phải đi?”

Thím Liêu không đồng ý.

Không chỉ bà ta, ngay cả nhà họ Triệu cũng không muốn chuyển về đội 1, vậy thì còn ra cái thể thống gì nữa.

Cuối cùng, trưởng thôn sắp xếp hai gian nhà đất vốn dùng để chứa nông cụ của thôn cho họ ở tạm.

Tiền thuê vẫn phải trả đầy đủ, đợi qua mùa vụ thì phải nhanh chóng sửa lại nhà.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn đống đổ nát bên nhà bên cạnh, còn nhà họ Diệp thì không hề hấn gì, nói với Cao Phân:

“Mẹ xem, tường đá mà Phúc Sinh xây vẫn có ích đấy chứ.”

Cao Phân vẫn còn thấy sợ.

Quả nhiên mọi chuyện đều do trời định, nếu Phúc Sinh không xây tường, thì nhà kính, đất tự trồng và chuồng gà phía sau chắc chắn đã bị cuốn trôi hết rồi.

Bà sợ hãi nói: “Tốt, từ nay về sau chuyện trong nhà cứ nghe theo hai đứa. Mưa tạnh rồi, mau quay lại trường học đi.”

Phải quay về trường thôi.

Càng gần kỳ thi, thầy cô và học sinh càng căng thẳng.

Người duy nhất trong lớp 12 có thể giữ được bình tĩnh, e rằng chỉ có Phúc Sinh.

Anh thật sự là người mà dù có chuyện lớn đến đâu cũng không hề nao núng.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ đến đêm Giao thừa, lúc cô muốn gọi Phúc Sinh hôn mình một cái, anh lại bất ngờ mất bình tĩnh, nghĩ lại thấy buồn cười — hôn cô thôi mà có gì đáng sợ đến vậy chứ?

Ngày 20 tháng 7 năm 1978, kỳ thi đại học chính thức bắt đầu.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 64: Chương 64



Số lượng thí sinh năm nay còn nhiều hơn năm ngoái, cả nước có hơn sáu triệu thí sinh bước vào trường thi.

Tạ Tiểu Ngọc biết, trong số sáu triệu người đó, chỉ có hơn bốn mươi vạn người được tuyển, đúng là “ngàn quân vạn mã vượt cầu độc mộc”.

Lúc này, tuyệt đối không thể xảy ra chút sai sót nào.

Điểm thi nằm ở huyện bên cạnh, nhà trường thuê ba chiếc xe khách từ bến xe.

Kỳ thi đại học là chuyện lớn, bến xe điều động những tài xế có kinh nghiệm nhất, đưa học sinh đến từ ngày hôm trước.

Bên đó đã đặt sẵn nhà khách.

Học sinh quá đông, không thể nào mỗi người một phòng.

Phòng đôi thì ở bốn người, phòng ba thì ở sáu người.

Vì phải ra khỏi huyện Thanh Hà, Tạ Tiểu Ngọc lo xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bèn nói với hiệu trưởng rằng ở tỉnh có một người đàn ông từng dây dưa với cô.

Cô tự bỏ tiền, đặt một phòng đơn, ở cùng với Phúc Sinh.

Hiệu trưởng Trần đồng ý, Phúc Sinh và Tiểu Ngọc là vợ chồng, hai người ở chung một phòng cũng không vấn đề gì.

Sáng sớm xếp hàng trước cổng trường chờ lên xe, trời còn chưa sáng mà Cao Phân đã tới huyện thành đưa tiễn.

Bà nấu trứng gà, hấp bánh bao cho Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh, còn nấu thêm chè đậu xanh, cho cả đường trắng vào, ngọt lịm.

Mũi Tạ Tiểu Ngọc rất thính, vừa mở nắp ra đã ngửi thấy hương thơm của đậu.

Đậu đã được nấu nhừ, cô nếm một miếng, cực kỳ ngon:

“Mẹ, ngon quá đi mất!”

Cao Phân nghĩ, dĩ nhiên rồi, đậu này bà nhặt từng hạt một, còn cho thêm đường, nửa đêm đã bắt đầu nấu, sắp đi thi đại học rồi, bà còn hồi hộp hơn cả Tiểu Ngọc và Phúc Sinh.

“Con hai hôm nay có mơ thấy gì xui xẻo không đấy?”

“Không đâu mẹ.”

Giấc mơ của Tạ Tiểu Ngọc thường không đến quá sớm, thường là mơ thấy chuyện xảy ra vào hôm sau, có khi chợp mắt thôi cũng có thể mơ thấy chuyện sắp xảy ra.

Tối qua không mơ gì, chắc hôm nay sẽ bình an.

Nhà ăn của trường cũng chuẩn bị chè đậu xanh cho hơn trăm thầy trò mang theo giải khát dọc đường.

Một thùng sắt lớn được khiêng ra trước cổng trường, bên trong là chè đậu xanh đã để nguội.

Mọi người đều mang theo cốc, thầy cô dặn học sinh xếp hàng đến lấy chè.

Tạ Tiểu Ngọc đứng gần, ngửi thấy mùi chè có gì đó không đúng.

Cô múc một chút ra nắp cốc, nếm thử rồi lập tức nhổ ra, lấy bình nước súc miệng, rồi chạy đến nói với hiệu trưởng:

“Thầy ơi, chè đậu xanh của nhà bếp có mùi lạ lắm, chắc chắn không phải đậu xanh ngon nấu ra, hình như bị ẩm mốc rồi đem rửa lại rồi nấu.”

Dù sao mùi vị cũng không đúng, sợ hiệu trưởng không tin, cô lấy chè mẹ nấu ra so sánh với chè của trường, rót lên nắp cốc cho hiệu trưởng và mấy thầy cô nếm thử.

Vừa nếm đã thấy nồi chè của trường có vị hơi đắng.

Hiệu trưởng sợ đến mất hồn, tự mình chạy đến nhà bếp kiểm tra, quả nhiên phát hiện chỗ đậu xanh bị ẩm mốc chưa dùng hết.

Người phụ trách nhà bếp lập tức khai ra là do Triệu Mỹ Hạ mua đậu về.

“Là chị Triệu mua đậu đấy, nói là rẻ, rửa rồi nấu cũng không sao, bọn em không liên quan gì đâu.”

Hiệu trưởng tại chỗ quyết định khai trừ Triệu Mỹ Hạ, còn gọi luôn công an đến điều tra, xem cô ta trước giờ có từng làm chuyện lấy hàng kém chất lượng trục lợi không.

Triệu Mỹ Hạ kêu oan: “Đậu xanh đó tôi đã rửa sạch rồi, tôi ăn còn không sao, là Tạ Tiểu Ngọc có thù với tôi, cô ta cố ý!”

Hiệu trưởng tức giận nói:

“Cô da dày thịt thô thì không sao, mấy đứa học sinh này mấy tháng nay thức đêm học bài, cơ thể vốn đã yếu, uống bát chè đậu xanh mốc này vào, xảy ra chuyện lớn thì sao!”

Nếu từng đứa một bị tiêu chảy, còn thi cử cái gì nữa!

Cho dù có người uống vào mà không sao, hiệu trưởng cũng không dám lấy sức khỏe học sinh ra mạo hiểm.

Ông dặn mấy thầy cô phối hợp với cảnh sát điều tra nhà ăn, vốn ban đầu Tằng Dũng Khánh là một trong các thầy cô đi theo trông thi, nhưng hiệu trưởng giận quá nên bảo ông ta khỏi đi nữa, thay vào đó đi cùng mấy thầy cô khác lên xe đã chờ sẵn trước cổng trường.

Trước khi lên xe, Tạ Tiểu Ngọc nói với Cao Phân:

“Mẹ xem con lo chuyện bao đồng, lại đắc tội với nhà thím Liêu, mấy ngày con với Phúc Sinh đi thi xa, sợ thím Liêu lại đến gây chuyện với mẹ.”

Con gái lớn của thím Liêu vì nồi chè đậu xanh mà bị đưa đi điều tra, chắc chắn trong lòng có bất mãn, Tạ Tiểu Ngọc thấy lo lắng không yên, không biết chuỗi phản ứng sau này có gây ra chuyện gì không.

Cao Phân thấy cô nhíu mày thì cười sảng khoái:

“Mẹ sống mấy chục năm nay rồi, chưa từng sợ bà ta, con đừng để bụng. Chừng đó học sinh mà uống nồi chè đậu xanh đó, nhỡ đâu bị tào tháo rượt thì còn thi gì nữa. Hôm nay con làm đúng lắm, là đang tích phúc cho con và Phúc Sinh đấy.”

Cao Phân lại hạ giọng: “Hơn nữa, nếu có chuyện xấu thật, con còn có thể nằm mơ mà biết trước mà, đừng nghĩ linh tinh nữa, lo đi thi cho tốt.”

Tạ Tiểu Ngọc cũng thấy nhẹ lòng hơn.

Đúng vậy, ông trời đã ban cho cô cái mũi thính, lại để cô ngửi ra chè có vấn đề, nếu cô không làm gì, biết đâu thực sự đã xảy ra chuyện rồi.

Ba chiếc xe lần lượt rời khỏi huyện thành.

Cháu trai của Tằng Dũng Khánh là Tằng Bảo Tường thấy chú mình vì chuyện này mà không được đi trông thi, trong lòng rất giận Tạ Tiểu Ngọc, liền nói với bạn bên cạnh:

“Đậu xanh mốc tao cũng từng ăn rồi, mà nồi chè đó còn chưa ai uống, vậy mà đã bắt thím dâu tao đi rồi, quá đáng thật.”

Bạn học bên cạnh từng hỏi Tạ Tiểu Ngọc cách học, khẽ khuyên:

“Hiệu trưởng gọi công an đến là để điều tra việc bếp ăn dùng đồ kém chất lượng thôi. Nếu cô mày không làm gì sai, người ta sẽ thả ra mà.”

Tằng Bảo Tường đỏ bừng mặt.

Triệu Mỹ Hạ từng mang thịt, rau, gạo đến nhà cậu, ai cũng không giàu có, dù chú và thím đều có việc làm, nhưng thím Triệu keo kiệt như thế, chắc chắn không dùng tiền của mình để mua đồ mang đến, chỉ có thể là do vơ vét được từ nhà ăn mà ra.

Tài xế nhìn qua gương chiếu hậu, thấy hai chiếc xe phía sau đột nhiên dừng lại, tài xế xe sau còn lao vội xuống xe, chạy thẳng vào ruộng ngô bên đường.

Anh ta cũng lập tức dừng lại, hỏi:

“Hiệu trưởng, hai xe phía sau bị sao vậy?”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 65: Chương 65



Hiệu trưởng vội vàng xuống xe, chẳng mấy chốc quay lại, tức đến run tay, nói tài xế của hai chiếc xe kia sau khi ăn trưa ở nhà ăn, mỗi người uống một bát lớn chè đậu xanh, giờ thì bị tiêu chảy không ngừng, không lái xe nổi nữa.

Tài xế xe của Tạ Tiểu Ngọc may mắn vì trưa hôm đó ăn no quá, không uống chè, trước khi chuẩn bị lấy chè thì bị Tạ Tiểu Ngọc ngửi ra mùi lạ nên không uống, không thì giờ cũng tiêu chảy như ai.

Cả ba tài xế vì chiều còn phải lái xe đưa học sinh nên trưa đều ăn ở nhà ăn, may thật!

Hiệu trưởng xuống xe, sắp xếp giáo viên, cho xe này chở trước nhóm học sinh đến trước, còn mình thì ở lại trấn an hai xe phía sau, nói không sao đâu, mới đi được nửa tiếng, giờ sẽ cử người đến bến xe điều thêm tài xế, tuyệt đối không để ảnh hưởng đến kỳ thi ngày mai.

Nhờ lời trấn an của hiệu trưởng, học sinh mới dần bình tĩnh lại.

Các học sinh trên chiếc xe đi trước đều cảm ơn Tạ Tiểu Ngọc, nếu không nhờ mũi cô thính phát hiện chè đậu xanh có vấn đề, giờ đây hơn trăm học sinh của cả ba xe có khi đang rồng rắn chạy vào ruộng ngô tiêu chảy, cảnh tượng ấy thật không dám tưởng tượng.

Nhất là các nữ sinh, sợ xanh mặt — nếu nửa đường bị tiêu chảy rồi phải chạy vào ruộng ngô, đó sẽ là chuyện xấu hổ cả đời không muốn nhắc đến.

Hơn nữa, tiêu chảy vì ăn đồ hỏng, không phải hai ba ngày là khỏi, nhất định sẽ ảnh hưởng đến mấy ngày thi sắp tới!

Tằng Bảo Tường mặt đỏ bừng, cổ nổi gân xanh, bát chè đậu xanh kia đúng là gây chuyện thật, cậu ta không nói thêm lời nào nữa.

Xe của Tạ Tiểu Ngọc là xe đến nhà khách sớm nhất, giáo viên đi cùng phát phiếu báo danh cho các học trò, dặn buổi tối không được thức khuya học bài nữa, phải giữ giấc ngủ tốt, giữ tâm trạng bình ổn.

Hai chiếc xe còn lại, hai tiếng sau cũng đến nơi.

Giáo viên đi cùng quay lại thay tài xế kể rằng, Triệu Mỹ Hạ cũng uống một bát chè đậu xanh, miệng còn khẳng định chắc nịch là không sao, thế mà chưa đến đồn công an đã bắt đầu tiêu chảy, còn nôn mửa, trông giống triệu chứng ngộ độc thực phẩm.

“May mà có Tiểu Ngọc, không thì lứa học sinh năm nay của mình coi như mất cả một năm!”

“Suỵt, nhỏ giọng thôi, đừng để tụi nhỏ nghe thấy, giờ chúng phải tập trung thi cử.”

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đi đến phòng lấy nước nóng, tình cờ nghe thấy, Phúc Sinh khẽ siết tay Tạ Tiểu Ngọc, như muốn nói việc cô làm là hoàn toàn đúng đắn.

Đêm trước kỳ thi, Tạ Tiểu Ngọc ngủ một giấc ngon lành.

Bữa sáng được giáo viên và hiệu trưởng đích thân giám sát chế biến trong bếp sau, đảm bảo an toàn.

Hiệu trưởng động viên học trò đừng lo lắng, giữ vững tâm lý, phát huy bình thường là được.

Mọi người đều là lần đầu tiên đi thi đại học, nhưng thực ra Tạ Tiểu Ngọc đã từng thi ở thế kỷ 21, nên cô không hề căng thẳng.

Cô và Phúc Sinh không cùng phòng thi, Phúc Sinh cũng không hề hồi hộp, cứ như đi thi ở trường bình thường vậy, làm xong bài, kiểm tra lại rồi nộp trước.

Tạ Tiểu Ngọc là người ra khỏi phòng thi cuối cùng, vừa ra liền thấy Phúc Sinh, cô hỏi:

“Anh ra lúc nào thế?”

Phúc Sinh nói:

“Đợi em, hai mươi phút trước.”

Anh ra sớm hai mươi phút để đợi cô.

Tạ Tiểu Ngọc không nghi ngờ thực lực của Phúc Sinh, cô cười nói:

“Buổi thi sau, anh ra cùng lúc với mọi người nhé, đừng ra sớm quá. Anh nghĩ xem, anh ra sớm như vậy, những người còn đang làm bài nhìn thấy sẽ bị ảnh hưởng tâm lý đó.”

Đây mới là năm thứ hai khôi phục kỳ thi đại học, rất nhiều thí sinh lớn tuổi, ai cũng không dễ dàng gì.

Phúc Sinh gật đầu, mấy môn thi sau đó, anh đều không nộp bài sớm nữa, đợi đến giờ giao bài rồi mới cùng các thí sinh khác rời khỏi phòng thi.

Thi xong thì về lại huyện trước, mọi người chẳng ai vội về nhà, mà ở lại trường để ước lượng điểm và so đáp án.

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh ước lượng điểm đều hơn bốn trăm, Phúc Sinh cao hơn Tạ Tiểu Ngọc hơn chục điểm, hiệu trưởng trong lòng đã rõ ràng, chỉ cần điểm thực tế không chênh lệch nhiều, thủ khoa thành phố chắc chắn là Phúc Sinh!

Về đến phòng trọ ở huyện, Cao Phân đã ở đó rồi, Tạ Tiểu Ngọc ngạc nhiên vui mừng nói:

“Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

“Qua đây dọn dẹp cho tụi con, nấu nước nóng cho tắm rửa, nấu cơm cho ăn.”

Đợi Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh tắm rửa thay đồ xong, Cao Phân đã chuẩn bị xong bữa ăn, lúc này mới hỏi hai đứa thi cử thế nào rồi?

Tạ Tiểu Ngọc nói là phát huy bình thường, khi ước lượng điểm, Phúc Sinh hơn cô hơn chục điểm, đăng ký Đại học Bắc Kinh là không vấn đề gì.

Tiếng Anh tuy có thi, cũng là điểm yếu của Phúc Sinh, nhưng năm nay vẫn chưa tính vào tổng điểm, chỉ dùng để tham khảo, vì vậy cả cô và Phúc Sinh đều có thể trúng tuyển.

Thi xong là vào kỳ nghỉ hè luôn, kỳ nghỉ hè của học sinh lớp 12 là nhẹ nhàng nhất, không có bài tập, thi cũng thi xong rồi, mấy hôm nữa điền nguyện vọng, rồi kiên nhẫn chờ giấy báo trúng tuyển.

Thời gian chờ đợi thật nôn nao, Cao Phân sốt ruột hơn bất kỳ ai, một ngày phải chạy ra đầu làng mấy lần:

“Con nói thi đậu rồi, sao chưa thấy giấy báo gửi tới vậy?”

Tạ Tiểu Ngọc cười nói:

“Mẹ ơi, chắc còn đang chấm điểm mà, mai con với Phúc Sinh điền nguyện vọng.”

Sáng sớm hôm sau, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đến trường, thầy hiệu trưởng thấy hai đứa đăng ký Đại học Bắc Kinh thì rất vui, nhưng khi thấy cả hai đều chọn ngành khảo cổ của khoa Lịch sử, thì trừng to mắt:

“Hai đứa chắc chắn không? Với điểm số tốt thế này, sao lại không chọn ngành tốt hơn?”

Tạ Tiểu Ngọc vội nói:

“Thầy Trần, em với Phúc Sinh đều thích ngành khảo cổ, biến điều mình yêu thích thành nghề nghiệp, như vậy rất tốt mà.”

Hiệu trưởng Trần hỏi:

“Đã bàn bạc với người nhà chưa?”

“Bàn rồi ạ, anh chị bên nhà mẹ đẻ em, còn có mẹ chồng em đều đồng ý.”

Ban đầu anh chị bên nhà mẹ đẻ Tạ Tiểu Ngọc không đồng ý, nhưng không chịu nổi cô kiên trì, tuy không đồng ý nhưng cũng không phản đối nữa. Còn Cao Phân thì từ sớm đã biết hai đứa sẽ đăng ký ngành khảo cổ.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 66: Chương 66



Sau khi đăng ký nguyện vọng xong, hai người đến thăm vợ thầy Trần, bà ấy kể cho họ biết rằng Tằng Dũng Khánh đã ly hôn với vợ.

Lý do ly hôn là vì Triệu Mỹ Hà thay hàng giả, kém chất lượng vào thức ăn và lương thực của nhà ăn trường học, bị nhà trường đuổi việc, còn bị truy cứu trách nhiệm. Dù sao thì vụ việc nồi chè đậu xanh cũng khiến hai tài xế bị ngộ độc. Nhà họ Tằng thấy mất mặt, Tằng Dũng Khánh nói phải cắt đứt quan hệ với Triệu Mỹ Hà nên ly hôn.

Thím Liêu chạy đến nhà họ Tằng gây náo loạn, hỏi vì sao lại ly hôn với con gái bà. Tằng Dũng Khánh đầu óc vẫn còn tỉnh táo, tức giận nói:

“Phải trách thì trách bà, nếu không phải vì xây nhà cho đứa con trai bảo bối của bà, đắp vào cái hố nợ nhà bà, thì cô ta đâu phải đi lấy đồ ở nhà ăn trường.”

Thím Liêu giận dữ: “Nhà các người không lấy tiền lương của nó, sao nó có thể làm ra chuyện như vậy!”

Tằng Dũng Khánh đã quyết ly hôn, cũng không muốn nói thêm với bà mẹ vợ không biết điều. Dù ly hôn là chuyện mất mặt, nhưng vì để cả nhà sau này còn sống yên ổn, không thể để bị nhà vợ kéo lê lết theo, Tằng Dũng Khánh quyết tâm ly hôn.

Tằng Dũng Khánh quả là cũng cứng rắn, Tạ Tiểu Ngọc về nhà kể chuyện này cho Cao Phân nghe, Cao Phân nói:

“Trên đời này mọi chuyện đều có nhân quả. Liêu Hồng Trà hút m.á.u ba đứa con gái chỉ để nuôi một thằng con trai, ba đứa con gái đó bị tẩy não, không trách được ai khác.”

---

Một tháng sau, giấy báo trúng tuyển của Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh cũng về đến nơi.

Phúc Sinh đỗ thủ khoa toàn tỉnh, hai người cùng đăng ký ngành khảo cổ, cùng đậu vào Đại học Bắc Kinh.

Tạ Tiểu Ngọc gọi điện về nhà báo tin vui cho chị dâu, họ là đôi sinh viên đại học đầu tiên của thôn Đại Hà, Cao Phân cũng hào sảng đãi mấy bàn tiệc.

Đài truyền hình thành phố cử phóng viên đến phỏng vấn, lên cả tivi, nhưng năm nay tivi còn chưa phổ biến, thôn Đại Hà đến cái tivi trắng đen cũng chưa có, nên không ai trong thôn được xem chương trình có Tạ Tiểu Ngọc và Diệp Phúc Sinh.

Nhưng trưởng thôn vẫn rất tự hào, phóng viên còn nói sẽ phát trong khung giờ vàng, đưa tin thật trọng thể, thôn Đại Hà của họ được nở mày nở mặt khắp toàn thành phố!

Tuy dân làng không xem được cảnh Diệp Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc lên tivi, nhưng rất nhiều người khác đã thấy, bao gồm cả Hàn Nguyên Tông ở thủ đô.

Ông nhìn thấy trên tivi một bạn học sinh họ Diệp, dáng vẻ bình tĩnh lạnh lùng khi trả lời phỏng vấn, lời ít mà ý nhiều, phóng viên hỏi gì cũng chỉ đáp bằng ít chữ nhất có thể.

Ví dụ như phóng viên hỏi Diệp Phúc Sinh từ trình độ văn hóa chỉ có tiểu học mà thi đỗ thủ khoa toàn tỉnh Vân, có phải rất vất vả, ăn ngủ không yên, Phúc Sinh chỉ nhàn nhạt đáp hai chữ: “Cũng được.”

Phóng viên lại cười hỏi cậu thi đỗ Đại học Bắc Kinh, biết ơn ai nhất, Phúc Sinh chỉ nhìn Cao Phân, Tạ Tiểu Ngọc, và mấy thầy cô đứng sau lưng phóng viên, rồi đáp: “Nhiều người.”

Thế này thì phỏng vấn không tiếp tục nổi, may mà bạn học Tạ Tiểu Ngọc giọng ngọt, nói chuyện lại nhiều, nên chẳng mấy chốc cuộc phỏng vấn chuyển hướng sang cô và hiệu trưởng.

Hàn Nguyên Tông nói với vợ:

“Lên tivi có phải càng giống Hoài Cảnh hơn trong ảnh không?”

Lần trước Hàn Nguyên Tông chụp ảnh tập thể cả làng, Phúc Sinh đứng hàng sau, trong ảnh chỉ to bằng móng tay, tất nhiên là trên tivi nhìn rõ hơn nhiều.

“Giống, thật sự quá giống.” Tần Tố Vấn đau lòng đến c.h.ế.t lặng: “Nhất định là con trai của Hoài Cảnh, tiếc là bây giờ vẫn chưa thể nhận lại.”

Lần trước đến chỗ chị gái, chị sống một mình trong căn nhà cấp bốn cũ kỹ, nhìn thấy ảnh Phúc Sinh, không hề khóc, chỉ nói:

“Đừng nói bậy, Hoài Cảnh mất tích rồi, cho dù là con trai thằng bé cũng phải tìm được Hoài Cảnh để nó tự miệng xác nhận, tôi không nhận đâu. Còn nữa, sau này đừng đến tìm tôi nữa, đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, tôi không muốn gặp lại mấy người lòng lang dạ sói các người.”

Nhưng, tối hôm đó, bà lại ăn thêm một bát cơm.

Tần Tố Vấn biết chị gái là sợ liên lụy đến Phúc Sinh.

Phúc Sinh đã thi đậu đại học, sau này còn phải phân công công tác, nếu thành phần gia đình không tốt, có thể sẽ bị ảnh hưởng, việc thăng chức, xét danh hiệu cũng sẽ gặp khó khăn.

Chị gái là tình nguyện chịu đựng đau đớn trong lòng, cũng muốn để con trai của Hoài Cảnh có một thân phận sạch sẽ.

Năm đó chính chị gái ép Hàn Nguyên Tông lên báo tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ.

Sau lưng họ muốn giúp đỡ chị, đều bị chị mắng đuổi đi, vì sợ người ta biết, sẽ bị liên lụy.

Hiện tại Hàn Nguyên Tông vẫn đang tìm mối quan hệ, hy vọng sớm minh oan cho anh rể, chỉ cần được minh oan thì mọi chuyện sẽ ổn.

Hai vợ chồng trò chuyện một lúc lâu, nói vẫn nên báo tin vui Phúc Sinh thi đậu Đại học Bắc Kinh cho chị gái biết.

Vừa mở cửa, đã thấy thằng con ngốc của mình đứng trước cửa, ngơ ngác nói:

“Anh Hoài Cảnh có con rồi, vậy là con có một đứa cháu họ ngoài à?”

Hàn Nguyên Tông lập tức kéo nó vào nhà: “Con nói nhỏ thôi!”

Nếu sau này Phúc Sinh đến Bắc Kinh, với gương mặt đó chắc chắn sẽ khiến những người cũ nghi ngờ, nhưng người trong nhà không thừa nhận, thì cho dù người ta nghi ngờ cũng vô ích.

Hàn Nguyên Tông biết nước ngoài có thể làm giám định huyết thống, nhưng ngay cả cửa khẩu cũng chưa ra nổi, những kẻ có dã tâm, cho dù nghi ngờ cũng chẳng làm gì được.

Tần Tố Vấn cầm cây chổi lông gà phang tới:

“Sắp vào đại học rồi mà còn rình nghe lén, giỏi lắm đấy!”

Hàn Tích lập tức né tránh:

“Mẹ, con có ngốc đâu, con nhất định sẽ không nói đâu, con chỉ là vui quá thôi mà.”

Biết con trai nghe được rồi, Tần Tố Vấn đành phải dặn dò con nhất định không được nhận người: “Chờ khi cậu của con được minh oan, trước đó không được gây thêm chuyện.”

Hàn Tích đối với người cháu họ là trạng nguyên văn khoa toàn tỉnh Vân mà chưa từng gặp mặt này, bỗng nhiên có chút mong chờ.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 67: Chương 67



Tạ Tiểu Ngọc thi đậu đại học, cha cô ở tận Vân thị xa xôi xem ti vi thấy Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh cùng thi đậu Đại học Bắc Kinh, liền viết một bức thư bảo đảm gửi tới, nói rằng nhớ con gái, hỏi Tạ Tiểu Ngọc bao giờ dẫn con rể về nhà chơi.

Trong thư còn kèm theo phiếu chuyển khoản bưu điện hai trăm đồng, bảo Tạ Tiểu Ngọc mang theo khi lên Bắc Kinh học đại học, trong thư còn nói, nếu không đủ thì sẽ gửi thêm.

Cao Phân còn thấy kỳ lạ, Tạ Tiểu Ngọc đã ở thôn Đại Hà hơn hai năm, người cha kia như người tàng hình, không thư từ không tiền bạc, giờ biết cô thi đậu đại học, lại lập tức gửi tới hai trăm đồng, Cao Phân hỏi:

“Cha con có phải muốn nối lại quan hệ với con không?”

Con gái con rể đều có tiền đồ, sau khi tốt nghiệp rất có khả năng ở lại Bắc Kinh.

Cha của Tạ Tiểu Ngọc có hai con trai một con gái, chính là Tạ Tiểu Ngọc và hai anh trai của cô, còn có một người con gái riêng của mẹ kế, lớn hơn Tạ Tiểu Ngọc hai tuổi.

Tạ Tiểu Ngọc quá hiểu người cha cặn bã đó là loại người gì, cho dù cô có thi đậu đại học, ông ta cũng không thể chủ động gửi tiền tới, muốn lấy tiền ông ta chẳng khác gì lấy mạng ông ta.

Tạ Tiểu Ngọc xé nát phiếu chuyển khoản, chỉ cần quá hạn không đi nhận tiền, thì khoản chuyển đó sẽ tự động trả lại.

“Con không cần tiền của ông ta, hôm nay nhận hai trăm này, sau này ông ta có thể dây dưa với con cả đời.”

Hai anh trai và hai chị dâu của cô cũng không qua lại với người cha cặn bã đó.

Tạ Tiểu Ngọc vẫn còn nhớ, năm đó cha vì muốn tái hôn, định tìm cho cô cha mẹ nuôi, muốn đem cô đi cho người ta, chính chị dâu cả là người đón cô về nuôi, lúc đó đã nói thẳng với ông ta: sau này Tiểu Ngọc tuyệt đối sẽ không phụng dưỡng ông.

Hai trăm đồng tiền này có điểm kỳ lạ, không thể nhận.

Phúc Sinh xem xong thư, nghe Tạ Tiểu Ngọc nói về đức hạnh của cha cô, đã biết chắc ông ta tuyệt đối không thể nào tự nguyện gửi tiền, vậy thì người gửi, đoán cũng đoán ra được rồi.

Anh nói với Tiểu Ngọc: “Số tiền này là do Lương Phù gửi tới.”

Tạ Tiểu Ngọc: … Lương Phù lại thông qua cha cô để gửi tiền cho cô, hắn bị bệnh à!

Phúc Sinh hiểu rất rõ dụng ý của Lương Phù, hắn muốn dùng cách này để nói cho anh biết, cho dù Phúc Sinh thi đậu đại học cũng chẳng có gì ghê gớm, muốn để Tiểu Ngọc sống cuộc sống tốt, vẫn phải có năng lực kiếm tiền.

Phúc Sinh dùng gần một năm để thi đậu đại học, chắc là Lương Phù hết cách rồi nên mới nghĩ ra chiêu này để chọc tức người khác. Vậy thì kiếm tiền đi, Phúc Sinh lại tự đặt cho mình một mục tiêu mới.

Anh quay vào núi, đào gốc nhân sâm vẫn còn trước đó lên, rồi nói với Tạ Tiểu Ngọc: “Sau này, anh nuôi em.”

Tạ Tiểu Ngọc trong lòng ngọt ngào, cười hỏi: “Dựa vào việc đào nhân sâm à?”

Phúc Sinh lắc đầu, trong giấc mơ của Tiểu Ngọc, chỉ một hai năm nữa thôi, thời đại đó sẽ mở cửa, có rất nhiều cách để kiếm tiền.

Sắp đến ngày nhập học, Cao Phân lại giúp họ kiểm tra hành lý một lượt: “Tiền, vé, giấy tờ mang đủ chưa?”

“Đủ cả rồi.” Tạ Tiểu Ngọc lại hỏi: “Mẹ, mẹ thật sự không tiễn bọn con đến trường à?”

Tạ Tiểu Ngọc thật lòng mong mẹ chồng có thể cùng đi đến Bắc Kinh một chuyến, nơi đó rất có khả năng là thành phố mà cha chồng cô từng sống, cô cũng thà tin rằng cha chồng mình mất tích chứ không muốn tin ông đã chết.

Cao Phân nói: “Hai đứa đều lớn rồi, cùng nhau đi mẹ cũng yên tâm, mẹ không đi đâu, chờ hai đứa sau này tốt nghiệp mà được ở lại Bắc Kinh, sinh đứa con, lúc đó mẹ sẽ đến giúp hai đứa trông con.”

Thật ra Cao Phân cũng muốn tiễn chứ, nhưng tiền vé khứ hồi quá đắt, bà thà tiết kiệm tiền vé đó lại, để làm sinh hoạt phí cho Tiểu Ngọc và Phúc Sinh, sau này có cơ hội rồi hãy đi.

Tạ Tiểu Ngọc đến thăm chị dâu cả và em bé mới sinh, lại dặn Đại Trụ và Tiểu Nhi chăm chỉ học hành.

Sáng sớm hôm sau, trưởng thôn sắp xếp máy cày đưa Phúc Sinh và Tiểu Ngọc ra bến xe huyện, Cao Phân đứng nhìn họ lên xe, Tạ Tiểu Ngọc vẫy tay nói: “Mẹ, đến Tết bọn con sẽ về!”

Muốn đến Bắc Kinh phải đi xe đến Vân thị trước, rồi mới chuyển tàu hỏa. Vé tàu hỏa chị dâu cả của cô đã mua sẵn cho hai người.

Sau khi xuống xe, nơi này chính là thành phố mà Tạ Tiểu Ngọc từng sống trước khi xuống nông thôn, Lương Phù đang làm việc tại cục hóa chất lớn nhất Vân thị, nhưng có Phúc Sinh bên cạnh, cô cũng không còn sợ hãi.

Anh cả và chị dâu đã đợi sẵn ở bến xe. Tạ Tiểu Ngọc lâu rồi không gặp anh, nhào vào lòng anh khóc: “Anh, em nhớ anh quá.”

Anh cả của Tiểu Ngọc tuổi tác gần bằng cha cô, lớn hơn cô gần hai mươi tuổi, anh trông điềm đạm, cao ráo tuấn tú, có khí chất trầm ổn của người trung niên.

Nhìn Phúc Sinh, anh cảm xúc lẫn lộn. Trước kia nghe bao lời đàm tiếu, rất lo cho em gái, giờ Phúc Sinh đã thi đậu đại học, những kẻ từng chê cười nay đều im lặng.

Phúc Sinh gọi: “Anh, chị.”

Anh không nói nhiều, anh cả Tiểu Ngọc đã nghe vợ kể rồi, cũng không để ý.

Anh cả vỗ vai Phúc Sinh, nói: “Hôm nay gấp gáp quá, sau này đến nhà uống vài chén, cậu biết uống rượu chứ?”

Phúc Sinh: … “Không biết.” Thật sự không biết, uống một ly là say luôn.

Anh cả Tiểu Ngọc cười ha hả: “Không uống cũng tốt, người biết uống mới hay say.”

Chị dâu đẩy chồng một cái: “Anh nói nhiều thế, mau đi đến ga tàu, không cứ kéo dài lại trễ mất. Đến Tết họ về thôi.”

Tại sân ga Vân thị, chị dâu giao cho Phúc Sinh mấy món đã chuẩn bị sẵn: hai bộ quần áo và tất giày cho cả hai người.

Ngoài ra, chị còn đưa cho Tiểu Ngọc một phong bì, bên trong có mười tờ Đại Đoàn Kết (tiền) cùng các loại tem phiếu.

Tạ Tiểu Ngọc đưa cây nhân sâm được gói cẩn thận cho chị dâu, nói: “Chị, cây sâm này bán đi lấy tiền dùng, đừng gửi tiền lại cho bọn em. Đi học đại học, mỗi tháng có trợ cấp sinh hoạt rồi.”

“Được, chị biết rồi.” Chị dâu nhìn thấy Phúc Sinh trông có thần khí hơn năm ngoái, dáng vẻ cũng chững chạc hơn, đúng là học hành thay đổi khí chất. Chị lại dặn Phúc Sinh phải chăm sóc Tiểu Ngọc thật tốt.

Tạm biệt anh chị, Tạ Tiểu Ngọc đứng trên sân ga Vân thị, bước lên chuyến tàu đi Bắc Kinh.

Đại học là một thế giới hoàn toàn khác, cũng là nơi có thể tìm kiếm tung tích của cha Phúc Sinh.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 68: Chương 68



Tàu hỏa vỏ xanh lắc lư lọc cọc, tuy không nhanh như tàu cao tốc sau này, nhưng so với xe khách thì vẫn thoải mái hơn nhiều. Bây giờ chưa phải mùa cao điểm Tết, trên tàu cũng không quá đông.

Cao Phân chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho họ, dưa muối nhà làm, trứng vịt muối, bánh mì trắng, mang ra vẫn còn mềm. Tàu chạy buổi chiều, sáng hôm sau là đến nơi.

Chị dâu vốn định mua giường nằm cho hai người, nhưng giường nằm đắt hơn nhiều. Anh chị cũng chỉ là công chức bình thường, Tạ Tiểu Ngọc không đồng ý, nói:

“Chiều ngồi g.i.ế.c thời gian được, tối em dựa vai Phúc Sinh ngủ một giấc là tới, không cần tốn tiền làm gì.”

Tạ Tiểu Ngọc ngồi ghế gần cửa sổ, Phúc Sinh ngồi giữa, vừa hay ngăn giữa cô và người ngồi ngoài lối đi. Hai người cùng xem một quyển sách, thời gian trôi qua khá nhanh.

Tối đến, Tạ Tiểu Ngọc buồn ngủ, Phúc Sinh đặt tay lên bàn nhỏ, bảo cô gối lên tay anh mà ngủ, tư thế này thoải mái hơn là nằm trên đùi.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Vậy mai sáng dậy, tay anh chẳng phải tê rần luôn sao.”

Cô gối đầu lên đùi Phúc Sinh ngủ, lúc đầu Phúc Sinh cứng người, vì ở nhà ngủ cũng chưa từng gần gũi đến thế.

Bên cạnh có một bác gái cười nói: “Hai vợ chồng trẻ tình cảm thật đấy, lần đầu đi xa phải không?”

Phúc Sinh gật đầu, dần dần cũng thả lỏng. Đúng là đời này lần đầu tiên đi xa, nhưng kiếp trước thì không. Kiếp trước anh từng đến rất nhiều nơi, mà khi đó chưa có phương tiện giao thông thuận tiện như bây giờ, đường xá cũng kém hơn. Anh còn nhớ lần đó bị phục kích, phải vào rừng, đi bộ, bắt xe thương đội để vào kinh thành. Khi ấy vào thành còn phải kiểm tra giấy tờ, nhưng họ có cách riêng để vào.

Thời đại bây giờ thật tốt, chỉ một ngày là đến Bắc Kinh rồi.

Nằm nguyên một tư thế khiến lưng, tay chân đều mỏi. Sau đó, Tạ Tiểu Ngọc lại đổi tư thế, gối đầu lên vai Phúc Sinh, nằm sấp trên bàn nhỏ, ngồi ngủ, rồi dứt khoát ôm eo Phúc Sinh, áp tai lên n.g.ự.c anh nghe nhịp tim.

Cánh tay Phúc Sinh vòng qua đỡ đầu cô, Tạ Tiểu Ngọc có thể nghe rõ tiếng tim anh đập, thật sự nhanh hơn bình thường.

Lên đại học rồi phải ở ký túc xá, muốn ôm anh cũng chẳng có cơ hội, đợi nghỉ mới được, nên bây giờ tranh thủ ôm thêm một chút.

Cả đêm nay, mức độ bao dung của Phúc Sinh với cô thật là cao. Trước đây ngủ trên giường cũng chưa từng thân mật đến thế.

Khó khăn lắm mới chịu đựng được đến sáng, tàu đến ga, hai người vào trong nhà ga, một người trông đồ, một người đi tìm bồn nước rửa mặt, thay phiên nhau chỉnh trang lại bản thân, rồi ra ngoài tìm xe buýt đi đến Đại học Bắc Kinh.

Sinh viên chuyên ngành khảo cổ thật sự rất ít, nữ sinh lại càng hiếm hơn. Ký túc xá nam sáu người một phòng, mấy ngày này đều là ngày làm thủ tục nhập học, cũng không cấm phụ huynh đưa sinh viên vào ký túc xá, nên trong tòa nhà có cả nam lẫn nữ ra vào.

Phòng của Phúc Sinh nằm ở tầng ba, trong đó có hai bạn học lớn tuổi, đã có con rồi, mấy năm đầu khôi phục kỳ thi đại học thì giới hạn độ tuổi khá rộng, nên có con cũng là chuyện bình thường. Còn có một bạn nam nhìn nhỏ tuổi hơn Phúc Sinh, dáng dấp tuấn tú, vẫn luôn tò mò quan sát Phúc Sinh.

Vài người lớn tuổi chủ động giới thiệu bản thân. Sau một năm ôn thi lại cấp ba, Phúc Sinh đã cải thiện hơn trước rất nhiều, không còn kiệm lời như xưa, nhưng vẫn nói rất gọn gàng:

“Diệp Hồi Chu, đến từ thôn Đại Hà, huyện Thanh Hà.”

Sau đó nhìn sang Tạ Tiểu Ngọc, giới thiệu với các bạn cùng phòng:

“Tiểu Ngọc, vợ tôi…”

Nói xong mặt liền đỏ lên rõ rệt. Đây là lần đầu tiên anh giới thiệu Tiểu Ngọc với người khác, không biết vì sao trong lòng lại dâng lên cảm giác chiếm hữu mạnh mẽ — anh nhất định phải để người ta biết, Tiểu Ngọc là vợ của anh.

“Ồ, tôi biết rồi! Hai người chính là đôi vợ chồng trẻ lên tivi đó!”

Người nói là Giang Vạn Lý, anh ta vừa hay đã xem chương trình trên truyền hình, Diệp Hồi Chu là thủ khoa khối C tỉnh Vân, không ngờ hai người họ lại cùng đăng ký vào ngành khảo cổ học, thật ngoài sức tưởng tượng.

Tạ Tiểu Ngọc có vẻ ngoài ngọt ngào, với hai người lớn tuổi thì cô gọi là anh cả, còn những người bằng tuổi thì gọi tên trực tiếp, sau này đều là bạn học với nhau cả.

Hàn Tích vẫn đứng bên cạnh giường của mình, trong lòng vừa chua xót vừa vui mừng — người kia chính là cháu họ của cậu, thật sự là tuấn tú khác thường, lại còn là thủ khoa toàn tỉnh, chỉ mới nghe tin mà bác gái cả của cậu đã ăn thêm một bát cơm vào buổi tối, nếu gặp được tận mắt thì không biết sẽ vui đến mức nào nữa.

Hàn Tích nghĩ đến đây, mắt liền đỏ hoe.

Giang Vạn Lý lớn tuổi hơn một chút, thấy Hàn Tích cứ nhìn chằm chằm đôi vợ chồng trẻ như vậy thì cảm thấy quá mất lịch sự, bèn ném cho Hàn Tích một cục giấy, giới thiệu:

“Đây là người nhỏ tuổi nhất trong phòng ta, Hàn Tích, mười chín tuổi, nhà ở ngay tại Kinh thị.”

Thật ra số người đăng ký vào ngành khảo cổ không nhiều, mọi người đều chia sẻ lý do vì sao mình chọn ngành này.

Hàn Tích nói từ nhỏ đã được ông ngoại nuôi dưỡng, ông ngoại cậu là chuyên gia khảo cổ, nên cậu chịu ảnh hưởng rất nhiều từ nhỏ.

Còn có người nói thẳng, rằng sau khi tốt nghiệp muốn vào làm ở Bảo tàng Cố Cung. Cũng có người mong muốn sau này sẽ được giữ lại trường giảng dạy.

Tạ Tiểu Ngọc nghe đến họ Hàn, liền mỉm cười nói: “Năm ngoái phóng viên đến huyện Thanh Hà phỏng vấn cũng họ Hàn, cũng là người Kinh thị, biết đâu hai người còn là bà con thì sao.”

Cô chỉ nói bâng quơ, ai ngờ Hàn Tích đáp: “Đó là ba tôi đấy. Sau khi về nhà, ông còn kể chuyện hai người dự định sẽ thi khảo cổ, tôi nghe xong đã biết chắc chắn sau này sẽ là bạn cùng lớp.”

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, thật đúng là khéo ghê.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 69: Chương 69



Giang Vạn Lý từng xem buổi phỏng vấn trên tivi, lại chứng kiến tận mắt hôm nay, cảm thấy Phúc Sinh có thể hơi mắc chứng tự kỷ nhẹ, nhưng ngoài việc ít nói thì cũng chẳng khác gì người bình thường.

Anh chỉ vào giường trên của Hàn Tích, nói: “Giường trên của Hàn Tích còn trống, nếu cậu không quen ngủ giường trên thì đổi giường dưới của tôi cũng được.”

Phúc Sinh lắc đầu, với anh ngủ đâu cũng như nhau: “Cảm ơn, không cần đâu.”

Phúc Sinh sắp xếp ổn thỏa xong liền đưa Tạ Tiểu Ngọc sang ký túc xá nữ. Hàn Tích nghĩ mình là trưởng bối, vội vàng theo sau: “Để tôi đưa hai người đi.”

Giang Vạn Lý nhanh chóng kéo cậu ta lại: “Hai người ta từ thôn Đại Hà lên tận Kinh thị mà còn tìm không ra ký túc xá nữ chắc?”

Hàn Tích luyến tiếc đứng lại, vẫn còn muốn tìm hiểu thêm về người cháu họ này. Nhưng thôi, dù sao cũng học cùng ngành, thời gian còn dài mà.

Giang Vạn Lý hiểu lầm, tưởng rằng Hàn Tích còn trẻ bồng bột, động lòng trước vẻ ngoài xinh đẹp của cô gái, sinh lòng ái mộ. Anh nghiêm túc khuyên nhủ:

“Lần trước tôi xem chương trình của đài truyền hình, thấy Hồi Chu và Tiểu Ngọc rất ân ái, hai người đúng là trời sinh một đôi. Cậu đừng nảy sinh ý nghĩ sai trái, phụ nữ đã có chồng là không thể mơ tưởng.”

Vì mới nhập học, chưa quen thân nên mọi người đều gọi Phúc Sinh bằng tên đầy đủ là Diệp Hồi Chu, chứ không xưng hô thân mật.

Hàn Tích: ……

Hiểu lầm này lớn thật rồi, Tạ Tiểu Ngọc là vợ cháu họ của cậu ta, nhưng cậu ta không thể nói ra điều đó được. Hàn Tích vội vàng nói:

“Mọi người hiểu lầm rồi, tôi chỉ đơn thuần là khâm phục và ngưỡng mộ bạn học Diệp Hồi Chu thôi.”

---

Ký túc xá nữ cũng là sáu người một phòng, nhưng chỉ có hai người là học chuyên ngành khảo cổ. Ngành khảo cổ còn vài năm nữa mới tách khỏi khoa lịch sử, mà năm nay số nữ sinh đăng ký khảo cổ lại đặc biệt ít, đến một phòng ký túc xá cũng không đủ.

Các bạn nữ thì nhiệt tình hơn nhiều, thậm chí còn nhường cho Tạ Tiểu Ngọc một giường tầng dưới. Giường tầng trên của cô là của Lương Thiên Đông, thật ra cô nàng không cố ý để lại giường dưới cho Tạ Tiểu Ngọc, chỉ là cô thích ngủ giường trên mà thôi.

Tạ Tiểu Ngọc thì chu đáo hơn nhiều, cô lấy ra chiếc màn giường do mình miêu tả và bà Trần làm giúp. Sau khi dọn giường xong, Phúc Sinh giúp cô treo màn giường lên. Gối cũng là gối vỏ trấu, nằm rất dễ chịu.

Các bạn cùng phòng nhìn thấy màn giường đẹp quá, Tạ Tiểu Ngọc liền chia sẻ cách làm, cần bao nhiêu vải, có thể đến tiệm may ngoài cổng trường đặt một chiếc, ngủ kéo rèm lại thì rất riêng tư.

Trong phòng mỗi người một tủ đồ, trước khi đi học Phúc Sinh đã làm sẵn mấy hộp ngăn kéo nhỏ bằng tre. Đợi Tạ Tiểu Ngọc dọn giường xong, Phúc Sinh đã giúp cô sắp xếp các vật dụng thường dùng vào hộp rồi đặt vào tủ, vừa ngăn nắp vừa tiết kiệm không gian.

Vali thì để dưới gầm giường. Tạ Tiểu Ngọc nói với Phúc Sinh:

“Anh về phòng trước đi, em nghỉ một lát, trưa em đến tìm anh.”

Phúc Sinh gật đầu, anh vừa rời đi thì các bạn nữ liền ùa lại vây quanh Tạ Tiểu Ngọc.

“Vừa nãy người đó là thủ khoa văn tỉnh Vân đúng không? Hai người thật sự kết hôn rồi à?”

Tạ Tiểu Ngọc cười: “Còn giả được sao?”

“Woa, Tiểu Ngọc à, chồng cậu đẹp trai thật đấy, kiểu lạnh lùng ấy. Mau kể đi, chuyện tình lãng mạn của hai người thế nào?”

Tạ Tiểu Ngọc giải thích: “Phúc Sinh chẳng lạnh lùng chút nào, anh ấy chỉ không thích nói chuyện thôi, nhưng rất tốt. Tớ là thanh niên trí thức bị đưa về nông thôn, lúc đó tưởng không về thành phố được nữa, lại thích anh ấy nên bọn tớ kết hôn luôn…”

Các bạn nữ rất thân thiện, lại thích nghe chuyện tình yêu, mà Tạ Tiểu Ngọc cũng là người hay nói, nên chỉ chốc lát đã thân thiết. Chỉ có Lương Thiên Đông ôm sách nằm trên giường, trở người quay mặt vào tường.

Cô khép sách lại, trong lòng hậm hực. Cô nhận ra từ lúc Tạ Tiểu Ngọc bước vào phòng đến giờ, không hề liếc mắt nhìn mình, Diệp Phúc Sinh cũng thế, cứ như cô là không khí. Hừ, có gì mà ghê gớm!

Cũng may anh trai cô không bảo cô làm gì cả, chỉ dặn cô hãy viết thư kể lại sinh hoạt hằng ngày của Tạ Tiểu Ngọc cho anh ấy biết.

Anh trai cô si tình như vậy, Tạ Tiểu Ngọc bỏ lỡ anh ấy, nhất định sẽ hối hận!

Tạ Tiểu Ngọc nói chuyện một lát rồi lên giường ngủ. Đoạn đường vừa qua quá mệt, trên tàu hỏa ngủ thế nào cũng không thoải mái, lần này ngủ một giấc thật sâu.

Mãi đến khi bạn cùng phòng là Hứa Xuân Hồng vén màn gọi cô dậy: “Tiểu Ngọc, mau dậy, chồng cậu đang chờ dưới lầu kìa.”

Tạ Tiểu Ngọc vội vàng bò dậy, rửa mặt sơ qua rồi cầm theo phiếu ăn và hộp cơm đi xuống. Phúc Sinh đang đứng yên lặng dưới ký túc xá, tay cầm một quyển sách, thấy cô xuống thì khép sách lại.

“Anh đợi lâu chưa?”

“Hơn nửa tiếng.”

“Sao không nhờ bạn nữ gọi em một tiếng?”

“Không vội.” Phúc Sinh rất kiên nhẫn, hơn nữa, anh sao có thể chủ động nói chuyện với nữ sinh không quen biết được.

Hai người đến căn-tin ăn cơm, rồi mang đồ về ký túc xá, buổi trưa cùng nhau đi dạo một vòng quanh khuôn viên để làm quen với môi trường. Phúc Sinh cao ráo tuấn tú, lại không hay cười, trông có vẻ khó gần, chính khí chất xa cách đó lại càng thu hút ánh nhìn. Tạ Tiểu Ngọc thì xinh đẹp rạng rỡ, hai người sóng vai đi trên sân trường, tỷ lệ ngoái đầu nhìn không phải là ít.

“Người kia chính là Diệp Hồi Chu và Tạ Tiểu Ngọc của ngành khảo cổ đúng không?”

“Sao cậu biết? Hôm nay mới báo danh mà.”

“Tớ từng xem tivi, nhìn rất giống. Sáng nay cả trường đều đồn rồi, ngoài ngành khảo cổ của khoa lịch sử, làm gì có đôi nào vừa đẹp lại vừa hợp như vậy, chắc chắn là họ.”

Phúc Sinh sớm đã phát hiện có người theo dõi từ phía sau, anh liền dẫn Tiểu Ngọc đi về hướng vắng vẻ, rẽ qua một nhà thi đấu ít người, chờ kẻ kia theo tới gần, Phúc Sinh liền chụp lấy tay hắn vặn mạnh.

“Tại sao lại theo dõi bọn tôi?”
 
Back
Top Bottom