Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến

Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 50: Chương 50



Khi Tạ Tiểu Ngọc ra về, bà Chu cho vào giỏ rau mười quả trứng gà, nói là do gà nhà bà đẻ, không được từ chối.

Cô cầm giỏ trứng về nhà, vào trong phòng thấy Phúc Sinh vẫn đang đọc sách, cô cũng ôn tập một lúc rồi đứng dậy nấu bữa tối. Ăn xong, cô tắm rửa rồi lên giường ngủ trước, còn Phúc Sinh tắm xong lại tiếp tục đọc sách, đến tận hơn một giờ đêm, Tạ Tiểu Ngọc tỉnh giấc vẫn thấy anh đọc.

“Phúc Sinh, đi ngủ đi.” Tạ Tiểu Ngọc dụi mắt nói.

Phúc Sinh đã đọc tới cuốn thứ ba, nói: “Xem xong quyển này rồi đi ngủ.”

Chiếc giường kê sát bàn học, Tạ Tiểu Ngọc khoác tay anh, lắc lắc: “Học không phải một ngày là xong được đâu, phải ngủ cho đủ giấc chứ.”

Phúc Sinh đứng dậy, đẩy cô nằm lại trong chăn: “Đừng làm phiền, lát nữa thôi.”

Tạ Tiểu Ngọc bất lực, nghĩ thầm chắc giờ này ở điểm thanh niên trí thức cũng còn sáng đèn, mấy người đều thức học suốt đêm đến sáng, hồi cô thi đại học cũng thường học đến nửa đêm.

Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy Phúc Sinh đang chẻ củi trong sân. Ở quê, Phúc Sinh cũng thích chẻ củi để giải tỏa căng thẳng. Tạ Tiểu Ngọc dậy thấy bữa sáng trong bếp đã chuẩn bị xong, rất đơn giản, một nồi cháo trắng, hai quả trứng vịt muối đã luộc, một đĩa dưa món.

Ăn sáng, cô hỏi: “Phúc Sinh, hôm qua anh đọc nhiều sách lịch sử vậy, anh nhớ được bao nhiêu?”

Phúc Sinh nghĩ một lúc: “Chín phần mười.”

“Thế nhớ được bao lâu?”

Trí nhớ của Phúc Sinh vốn tốt, lại được rèn luyện nghiêm khắc ở cổ đại nhiều năm. Thời gian nhớ còn tùy thuộc vào tình trạng ôn luyện. Nếu không ôn tập lại, một năm anh vẫn nhớ được tám phần mười. Còn nếu ôn đi ôn lại vài lần, có thể nhớ được vài năm không quên.

Giải thích phức tạp quá, Phúc Sinh cúi đầu ăn cơm không nói gì. Tạ Tiểu Ngọc đoán chắc tới kỳ thi đại học anh sẽ không quên, bởi giữa chừng còn phải ôn tập lại.

Ăn sáng xong là đi học, mỗi người mang theo một chiếc ba lô màu xanh quân đội. Ai cũng dùng loại ba lô này, kể cả người đi làm, vì thời này đây là kiểu ba lô thịnh hành và hợp thời nhất.

Tạ Tiểu Ngọc tìm được lớp mình. Trường Trung học Vân Thành mới mở lại, lớp 11A2 có 46 học sinh. Cô hỏi Phúc Sinh muốn ngồi đâu, ánh mắt anh nhìn về hàng cuối, vì anh không quen có người ngồi sau lưng.

Nhưng nếu Tiểu Ngọc ngồi hàng cuối, tầm nhìn sẽ bị che khuất, nên Phúc Sinh để cô chọn chỗ.

Tạ Tiểu Ngọc chỉ tay vào hàng đầu bên phải sát tường, nói: “Chúng ta ngồi góc bên đó được không?”

Ít nhất thì có bức tường dựa vào, ngồi dựa tường sẽ giúp Phúc Sinh cảm thấy an toàn hơn.

Phúc Sinh gật đầu. Tiểu Ngọc đến sớm, trước tiên giữ hai chỗ đầu hàng bên phải. Các bạn cùng lớp đều dễ tính, lại thêm Tiểu Ngọc không tranh giành chỗ ngồi đẹp nhất, nên không ai vì vị trí ngồi mà cãi cọ.

Giáo viên ở trường cũng thiếu, hiệu trưởng Trần kiêm dạy môn Ngữ văn và Lịch sử lớp họ. Buổi sáng có giáo viên chủ nhiệm khác đến thay họp lớp, vì hiệu trưởng Trần phải lên thành phố.

Nhà thuê của Tiểu Ngọc nằm ngay cổng trường, trưa cô về nhà ăn. Gặp hiệu trưởng ngoài cổng, thấy mặt ông u ám, tức giận, cô vội hỏi: “Hiệu trưởng Trần, thầy sao vậy ạ?”

“Ôi, đừng nói nữa.” Hiệu trưởng Trần đáp: “Thầy ra nhà sách Tân Hoa ở thành phố xếp hàng từ khi trời chưa sáng. Vừa chen vào thì thấy toàn bộ tài liệu ôn thi mới phát hành đã bị vét sạch.”

Ông còn gọi điện trước, nhờ bạn bè ở nhà sách giữ lại một quyển 《Đại số 1》 tái bản. Nhà sách Tân Hoa thành phố chỉ nhận được vài quyển, căn bản không thể giữ lại cho ông được.

Tạ Tiểu Ngọc chỉ biết an ủi vài câu. Khi cô cùng Phúc Sinh ăn xong bữa trưa quay lại, thấy hiệu trưởng Trần vẫn đứng ở cổng trường, mặt đã từ u ám chuyển sang tươi sáng, thấy cô đến, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ.

“Tiểu Ngọc, trò đến đúng lúc rồi, có một bưu phẩm gửi cho trò, do một tài xế xe khách từ bến xe gửi đến, đang để ở phòng bảo vệ.”

Tạ Tiểu Ngọc vội cảm ơn, đó là bộ tài liệu ôn thi mà chị dâu cô mua ở thành phố Vân gửi về. Vì sợ gửi bưu điện chậm, chị dâu còn nhờ tài xế quen ở bến xe đem theo xe khách đưa về nên chỉ nửa ngày đã đến.

Lúc người giao bưu phẩm đến, Tạ Tiểu Ngọc lại không có nhà, hiệu trưởng Trần còn đứng ngoài cổng khá bực dọc. Người giao đồ đã đưa cho hiệu trưởng, nhờ chuyển tận tay cho học sinh Tạ Tiểu Ngọc, nói rằng trong gói hàng toàn tài liệu ôn thi, đặc biệt có một cuốn 《Đại số 1》 trong bộ 《Tự học Toán Lý Hóa》 do nhà in tăng ca in lại, rất khan hiếm, gia đình em Tạ cực kỳ khó khăn mới mua được một cuốn.

Hiệu trưởng Trần vui mừng khôn xiết, nói sẽ trực tiếp giao bưu phẩm cho Tạ Tiểu Ngọc, khiến tài xế yên tâm rồi mới ra về. Ông hiểu rõ tầm quan trọng của những tài liệu này, ông lên thành phố cũng không mua được!

Gia đình Tạ Tiểu Ngọc ở thành phố tỉnh lỵ cũng phải xếp hàng rất lâu mới mua được.

Tạ Tiểu Ngọc định mang bưu phẩm về nhà mới mở ra, thì hiệu trưởng Trần đã đưa cho cô một cây kéo: “Học trò Tạ, mau mở ra xem thử bên trong có những tài liệu ôn thi gì nhé?”

Đây là giờ nghỉ trưa, lẽ ra các bạn học sinh đều đang ôn tập trong lớp, không biết ai là người nói trước, rằng nhà Tạ Tiểu Ngọc gửi cho cô tài liệu ôn thi, khiến mọi người chạy ra đứng ngoài phòng bảo vệ, nhìn chằm chằm vào đó với ánh mắt háo hức.

Tạ Tiểu Ngọc mở gói hàng ra, bên trong có cuốn 《Đại số 1》 tái bản, hiệu trưởng Trần xúc động đến mức nói: “Tiểu Ngọc, trò bây giờ là học sinh lớp 11, thời gian có phần thoải mái hơn các bạn thi đại học năm nay. Nhà trường sẽ bàn với trò chuyện này, thầy sẽ cho người sao chép bộ tài liệu này, vài ngày sau sẽ trả lại cho trò, trò thấy thế nào?”

Những bạn học sinh đứng ngoài cũng vui mừng không kém, nhất là các bạn lớp 12 dự định thi đại học năm nay, có thêm tài liệu ôn thi là có thêm hy vọng, ai cũng nhìn Tạ Tiểu Ngọc đầy kỳ vọng.

Tạ Tiểu Ngọc từng trải qua kỳ thi đại học một lần, biết rõ đây là tài liệu dành cho Phúc Sinh đọc. Phúc Sinh còn cần học lại kiến thức trung học, sắp tới anh sẽ ôn địa lý, chính trị, ngữ văn, rồi mới đến toán.

Cô muốn giúp Phúc Sinh lấy được cảm tình của mọi người, dù sao con gái lớn nhà Thím Liêu đang làm việc trong căn tin trường, bí mật nói xấu Phúc Sinh cũng không ít.

Cô nói: “Thực ra những tài liệu này gửi cho Phúc Sinh, em muốn hỏi ý kiến anh ấy đã.”

Hiệu trưởng Trần và các bạn học sinh chuẩn bị thi đại học chăm chú nhìn Diệp Phúc Sinh: “Học trò Diệp...”

Phúc Sinh: ... Anh chưa bao giờ được nhiều người chú ý đến như vậy. Trong đó còn có cả thầy cô, là những thầy cô lớn tuổi, rất được kính trọng. Học sinh trung học mà được đưa về thời cổ đại thì ai cũng là cử nhân trở lên, có chút địa vị, có thể làm thầy dạy mở mang kiến thức, gặp quan huyện cũng không phải quỳ lạy.

Tiểu Ngọc để anh quyết định, Phúc Sinh nói: “Được.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 51: Chương 51



Hơn mười bạn học sinh cùng nhau chung sức, chỉ trong hai đêm đã chép lại toàn bộ tài liệu ôn tập và đề thi do chị dâu Tạ Tiểu Ngọc gửi đến, đặc biệt là cuốn 《Đại số 1》 đã được chép ba bản, mỗi khối một bản, rồi các khối lại phân chia để chép tiếp. Hiệu trưởng trường trung học số 2 nghe tin, chạy đến văn phòng hiệu trưởng Trần, tranh cãi hơn một tiếng mới mượn được một cuốn.

Mấy ngày này, các bạn trong trường đều nhìn Diệp Phúc Sinh với ánh mắt thân thiện hơn nhiều. Rõ ràng những tài liệu quý giá này đều là của Diệp Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc, lại biết Phúc Sinh không thích nói chuyện nên không ai làm phiền anh.

Hôm đó, Tạ Tiểu Ngọc mang cơm trưa đến nhà ăn để hâm nóng. Trưa về ăn cơm tốn thời gian, cô chọn cách nấu sẵn buổi sáng rồi trưa mang đến nhà ăn hâm lại.

Triệu Mỹ Hạ là con gái cả của thím Liêu, không thể chịu nổi cảnh Tạ Tiểu Ngọc cùng tên ngốc Diệp Phúc Sinh. Ai ngờ ngốc lại có phúc, Phúc Sinh biết tìm thuốc quý, làm được đồ nội thất bằng tre, nếu không có Tạ Tiểu Ngọc, Phúc Sinh đã trở thành con rể vào ở nhà họ Triệu.

Triệu Mỹ Hạ cũng giống bà mẹ thím Liêu, hay xỉa xói người khác. Khi Tạ Tiểu Ngọc đến nhà ăn mượn bếp nấu lại cơm, cô ta liền mỉa mai: “Nhà trường đâu có phát củi miễn phí? Các người đến đây nấu cơm, mà chẳng thấy ai giúp nhặt lấy một cành cây?”

Thật ra không chỉ Tạ Tiểu Ngọc một mình đến nhà ăn để hâm cơm. Một số bạn học sinh nhà ở huyện nhưng không ở ký túc xá cũng tự mang cơm theo, chỉ là số lượng không nhiều.

Tạ Tiểu Ngọc đang định đáp lại, trong nhà ăn còn có hơn hai mươi bạn học sinh khác, trong đó vài người lớp 12 lớn tuổi hơn đứng dậy, lên tiếng hùng hồn: “Hiệu trưởng đã cho phép chúng tôi sử dụng bếp nhà ăn miễn phí, còn có người chuyên chở củi đến. Sao cô lại không cho phép chúng tôi nấu cơm được?”

Triệu Mỹ Hạ giật mình, nghĩ những học sinh này ôn thi suốt ngày suốt đêm nên đầu óc có vẻ như đã bị có bệnh rồi, cô ta nói: “Liên quan gì đến các người? Ai bảo các người đâu?”

Người đứng đầu là lớp trưởng lớp 12, chính là người đã chép lại cuốn 《Đại số 1》, khi chép lại đã thu được nhiều lợi ích. Anh nói: “Trường học là nơi để chúng tôi yên tĩnh học tập. Nếu mỗi ngày lại phải đến đây hâm cơm rồi còn phải nhìn mặt các cô, bị mắng mấy câu, vậy làm sao chúng tôi có thể học tập an tâm được?”

“Không muốn bị mắng thì về nhà mà ăn.” Triệu Mỹ Hạ nói: “Cách nhà mấy bước chân, mà cứ phải đến nhà ăn xin cơm của trường.”

Cô càng tranh cãi, các bạn học sinh càng tức giận. Lớp trưởng lớp 12 khinh bỉ nói: “Cô làm sao hiểu được thời gian quý giá với chúng tôi đến nhường nào. Ngoài thời gian ngủ cần thiết ra, chúng tôi còn muốn vừa ăn cơm vừa ôm sách đọc. Cô nghĩ cô dậy sớm à? Chúng tôi còn dậy sớm hơn cô!”

“Đúng vậy, ai cũng ước có 48 tiếng một ngày, làm sao có thời gian lãng phí trong nhà ăn. Cô có làm được việc không? Nếu không làm được thì chúng tôi sẽ viết đơn kiến nghị gửi hiệu trưởng, yêu cầu thay người!”

Thật đúng là, bên ngoài không biết bao nhiêu người muốn vào nhà ăn trường làm việc.

Triệu Mỹ Hạ thực sự không hiểu nổi tại sao các bạn học sinh lại đoàn kết như vậy, lại đứng ra bảo vệ Diệp Phúc Sinh.

Bên cạnh, mấy bà lớn tuổi kéo Triệu Mỹ Hạ ra, giữ hòa khí: “Nhà ăn chắc chắn sẽ cho các trò hâm cơm, thôi đừng gây chuyện nữa. Ai cần hâm cơm thì mau xếp hàng, để tôi nhóm lửa cho.”

Huyện Thanh Hà heo hút, đến nhà sách Tân Hoa cũng không có. Bộ tài liệu ôn thi của Phúc Sinh và Tiểu Ngọc rất đầy đủ, nghe nói là gửi từ thành phố tỉnh lỵ, mọi người đều cảm kích Phúc Sinh vì anh đã vô tư chia sẻ tài liệu ôn tập, ai cũng hưởng lợi. Tình cảm này thật hiếm có.

Mấy bạn học sinh đang xếp hàng hâm cơm đều đứng sang một bên, nói với Tạ Tiểu Ngọc và Diệp Phúc Sinh: “Hai bạn cứ hâm cơm trước đi.”

Phúc Sinh hơi ngạc nhiên. Ở thôn Đại Hà và thời cổ đại, anh đã quen bị chế giễu, bị loại trừ, chỉ có người muốn lợi dụng anh, chứ không ai để anh được lợi trước. Lần đầu tiên ở trường học, anh được người lạ quan tâm.

Phúc Sinh gật đầu nói: “Cảm ơn.”

Cơm thức ăn hâm nóng xong, hai người ngồi dưới khung rổ bóng rổ bỏ hoang trên sân vận động ăn cơm. Tạ Tiểu Ngọc nói: “Phúc Sinh, các bạn học đều rất dễ thương đúng không?”

Phúc Sinh trong lòng thấy ấm áp, mọi người đều dễ thương. Anh chỉ là cho mượn một cuốn tài liệu ôn thi hiện giờ không dùng đến mà đổi lại được nhiều thiện ý đến vậy.

Tạ Tiểu Ngọc biết Phúc Sinh được sự thiện ý ấy sưởi ấm, người cay nghiệt đối lập với người tốt bụng, mấy bạn học sinh này thật sự rất dễ thương.

Phúc Sinh nói: “Em mới là người dễ thương hơn.”

Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt, c.h.ế.t rồi, Phúc Sinh có biết mình đang nói lời tình cảm không!

Trước khi vào lớp học, Lưu Vân đến trường tìm Tạ Tiểu Ngọc. Cô nghe nói chị dâu Tạ Tiểu Ngọc gửi tài liệu ôn tập, thanh niên trí thức thôn Đại Hà nghe được chuyện liền nhờ Lưu Vân, người thân thiết nhất với Tạ Tiểu Ngọc, mượn cuốn 《Đại số 1》 về để chép lại.

Tạ Tiểu Ngọc đưa cho cô, Lưu Vân vui mừng không ngớt: “Ngày mai sẽ gửi lại cho em, không mất nhiều thời gian đâu.”

Tạ Tiểu Ngọc vội nói: “Môn Toán Phúc Sinh để học sau cùng, muộn vài ngày cũng không sao.”

Có chuyện này, Lưu Vân suy nghĩ mãi rồi vẫn nói với Tạ Tiểu Ngọc: Triệu Hà hình như từng bị người ta giam giữ, người gầy đi nhiều, bị đưa về huyện Thanh Hà. Nhà họ Lương nhận được tin đã đón cô về làng. Triệu Hà chỉ nói là tự nguyện trở về, nhưng rõ ràng ánh mắt vừa sợ vừa không dám nói, dù ai hỏi cô cũng không hé răng.

Phản ứng đầu tiên của Tạ Tiểu Ngọc là cho rằng chính Lương Phù làm chuyện này, hắn không phải lần đầu làm những việc như vậy. Về động cơ, có thể là vì Triệu Hà bỏ trốn, Lương Thiên Đông bị người nhà Lương đánh nhập viện.

Nhưng đó chỉ là suy đoán của Tạ Tiểu Ngọc.

Lưu Vân nói: “Còn Liêu Đại Dân thì chị có phần khâm phục anh ta, anh ta nói ‘Quả dưa ép không ngọt’, nên chủ động ly hôn với Triệu Hà.”

Tạ Tiểu Ngọc cũng hơi ngạc nhiên, nếu biết vậy thì Triệu Hà thà nên nói chuyện hòa bình với Liêu Đại Dân còn hơn.

Lưu Vân vội về, Tạ Tiểu Ngọc cũng phải trở lại lớp học.

Tan học, Tạ Tiểu Ngọc kể lại chuyện về Triệu Hà cho Phúc Sinh nghe, Phúc Sinh quay sang nhìn cô, nói: “Hắn tra tấn Triệu Hà là vì em.”

Tạ Tiểu Ngọc: ... tên thần kinh đó!

“Tại sao vậy?” Tạ Tiểu Ngọc không hiểu: “Em với Triệu Hà không có oán thù gì, hắn lấy quyền gì tự quyết!”

Phúc Sinh quá hiểu Diệp Nhất, anh nói: “Thế thân.”

Tạ Tiểu Ngọc suy nghĩ một lúc, Triệu Hà thay cô làm cô giáo thay ở tiểu học, rồi cô nhanh chóng kết hôn với Phúc Sinh, Lương Phù thù hận từ đó, tên điên đó thật khiến người ta rùng mình.

Tạ Tiểu Ngọc hơi sợ: “Phúc Sinh, anh phải bảo vệ em!”

Phúc Sinh dừng bước, nhìn Tạ Tiểu Ngọc rất nghiêm túc: “Anh nhất định sẽ bảo vệ em.”

Có Phúc Sinh bên cạnh, Tạ Tiểu Ngọc không còn sợ hãi, cô không muốn bận tâm đến những chuyện rối ren kia nữa.

Tuần học đầu tiên, vào thứ Sáu, giáo viên chủ nhiệm cầm một xấp đề thi vừa mới in đến lớp, bất ngờ ra đề kiểm tra đầu vào, kỳ thi thử đầu tiên chính thức bắt đầu!
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 52: Chương 52



Sau nhiều năm trung học bị đình chỉ, phần lớn các bạn học đã quên gần hết kiến thức. Kỳ thi thử đột ngột này đã làm giảm nhiệt huyết của mọi người. Sau khi thi xong, nhìn thấy nét mặt chán nản của các bạn, thầy cô động viên mọi người rằng kỳ thi thử nhằm để hiểu rõ trình độ thực tế hiện tại, đừng nản lòng, những phần nào còn yếu cần phải cố gắng ôn tập hơn.

Chỉ có hơn chục bạn học có nền tảng khá vững vẫn giữ được bình tĩnh, Phúc Sinh cũng vậy. Vì anh hiểu rõ mình tích lũy được bao nhiêu kiến thức, những câu biết thì làm, câu nào không biết thì để trống, những câu mơ hồ không chắc chắn cũng không đánh.

Đặc biệt là đề Toán, với các phương trình, hàm số, Phúc Sinh như nhìn một thứ chữ nghĩa khó hiểu. Anh tính toán tốt, giúp đội sản xuất tính công điểm, nhưng không có nghĩa làm được bài toán trung học. Vì vậy, Phúc Sinh nộp bài trắng môn Toán.

Tạ Tiểu Ngọc đau lòng nói: “Còn có phần chọn đáp án nữa, anh cứ đoán đại cũng được mà.”

Phúc Sinh nói: “Không biết thì không đoán.” Không có gì để đoán.

Tạ Tiểu Ngọc: “Khi thi đại học, em bắt anh làm sai còn hơn để trống!”

Phúc Sinh: … không hiểu lắm, nhưng biết Tiểu Ngọc nói chắc có lý, nên nghe theo.

Giáo viên Toán Tằng Dũng Khánh khi chấm bài, đặc biệt tìm kiếm kỹ mà không thấy bài của Diệp Phúc Sinh. Ông hỏi các giáo viên chấm cùng: “Sao không thấy bài của Diệp Phúc Sinh vậy?”

Một thầy bên cạnh nói: “Bài của cậu ấy ghi tên thật là Diệp Hồi Chu.”

Tằng Dũng Khánh lại tìm kỹ lần nữa thì thấy, trên bài thi có ghi chữ “Diệp Hồi Chu” với nét chữ chắc khỏe. “Một tên quê mùa vùng nông thôn, mà tên gọi cũng không đến nỗi tệ.”

Hiệu trưởng Trần nghe vậy không vui: “Chẳng lẽ thầy không phải ăn gạo từ những người nông dân đó mà lớn hả? Sao lại phân chia thành hạng ba hạng sáu như vậy?”

Tằng Dũng Khánh vội im miệng, anh ta không ngốc như vợ mình, không cãi cọ với học sinh trong trường, cũng không ngu như thợ mộc Hà, em rể nhà anh ta, chỉ biết để mẹ vợ ra mặt thay mà đi gây khó dễ với Diệp Phúc Sinh. Anh ta tuyệt đối không làm trò vặt vãnh trên bài thi.

Bởi vì thực ra chẳng cần thiết, Phúc Sinh nộp bài trắng môn Toán rồi, Tằng Dũng Khánh không nhịn được cười, Phúc Sinh nộp bài trắng môn Toán làm sao có thể thi đậu đại học, chỉ là mơ tưởng thôi.

Ở trường anh ta cũng không dám nói lời cay độc nữa, về nhà thấy vợ vẫn giận dữ, còn trách móc Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc cố tình gây khó dễ cho nhà họ Liêu, khiến cô ta bị hơn hai mươi học sinh vây quanh quát mắng.

Thời gian này nhà họ Liêu vì Diệp Phúc Sinh mà gặp xui xẻo không ít: “Hai trường trung học của huyện, sao Diệp Phúc Sinh cứ phải chọn trường Văn Thành, làm khó mình vậy?”

Tằng Dũng Khánh nghĩ, trước khi trường Văn Thành ngừng hoạt động thì là trường trọng điểm của huyện, chọn trường Văn Thành cũng không sai. Anh ta cười nói: “Thôi đừng giận nữa, hôm nay thi thử, Phúc Sinh nộp bài trắng môn Toán, làm sao thi đậu đại học được.”

“Còn Tạ Tiểu Ngọc được bao nhiêu điểm?” Triệu Mỹ Hạ ước ao cô ta cũng thi rớt như vậy.

“Cô gái này khá lắm, đứng nhất lớp.”

Triệu Mỹ Hạ nhếch mép, cũng tốt, Tạ Tiểu Ngọc học giỏi thì đi học đại học, Phúc Sinh thi trượt, đến lúc đó hai vợ chồng một người học đại học, một người ở nhà làm ruộng, sớm muộn cũng ly hôn.

Tằng Dũng Khánh thấy vợ định đi, hỏi: “Mặt trời đã lặn rồi, em còn đạp xe đi đâu thế?”

“Em về nhà mẹ đẻ.” Gần đây nhà họ Liêu gặp nhiều chuyện xui xẻo, cô muốn mang tin vui này về cho mẹ vui.

Triệu Mỹ Hạ chạy về nhà mẹ, kể kết quả kỳ thi thử hôm nay cho thím Liêu nghe, nói rằng Diệp Phúc Sinh môn Toán điểm cuối bảng, như một học sinh tiểu học vậy, muốn thi đại học thì phải học lại từ cấp hai, đợi đến lúc đậu được chắc phải 25, 26 tuổi, lúc đó Tạ Tiểu Ngọc đã tốt nghiệp đại học, hai người chắc chẳng thể chịu nổi mà ly hôn sớm thôi.

Thím Liêu vừa từ nhà mẹ về, đang tức tối không chịu nổi. Vì sao tức giận? Bởi con dâu nahf họ Liêu là Triệu Hà đã được đón về, bên nhà mẹ đẻ bà náo loạn như động đất.

Mẹ chồng Triệu Hà không đồng ý ly hôn, nói sẽ bẻ gãy chân Triệu Hà xem cô có chạy được không. Còn cháu trai bà lại kiên quyết muốn ly hôn, nói sống ép buộc chỉ là tai họa cho cả hai, nhất định phải ly dị.

Nghe tin này, thím Liêu mới phần nào yên lòng. Bà từ khi còn trẻ đã thích so bì với Cao Phân, lúc nào cũng muốn thắng một bậc. Bà chạy sang nhà Cao Phân, kể rằng Phúc Sinh môn Toán nộp bài trắng.

Bà còn nói: “Tiểu Ngọc thật sự thông minh, môn Toán đứng nhất lớp, biết đâu nhà trường cho cô ấy thi thử năm nay, nếu Tiểu Ngọc thi đậu, Phúc Sinh nhà bà biết làm sao?”

Cao Phân cười lạnh: “Liêu Hồng Trà, chúng ta so xem ai sống tốt hơn. Ít nhất nhà tôi Phúc Sinh và Tiểu Ngọc không ly hôn, hai người đi học, Tiểu Ngọc lại đứng nhất lớp, chỉ mới tuần đầu thôi mà, chẳng lẽ Phúc Sinh sau này lại không tiến bộ à? Còn nhà bà thì sao? Nhìn cha bà, con rể thứ hai nhà bà, haizz, thành trò cười cả làng rồi. Cậu cháu họ Liêu Đại Dân còn có khí phách hơn cô nữa!”

Thím Liêu mất mặt, lặng lẽ rút lui.

Nhà họ Liêu thì, cuối cùng mẹ chồng Triệu Hà cũng không cản được con trai, để hai người ly hôn. Ở phòng đăng ký kết hôn, sau khi ly hôn xong, Liêu Đại Dân quay lưng bước đi không ngoảnh lại, Triệu Hà không ngờ, sau cải cách mở cửa, Liêu Đại Dân làm ăn phát đạt, công việc tiến đến thành phố tỉnh lỵ. Cô ôn thi lại ba năm mới đậu đại học, sau khi được phân công việc, đến thập niên 90 gặp phải sóng gió sa thải, khi đi xin việc thì lại trùng hợp vào công ty của Liêu Đại Dân, lúc đó cảm xúc dâng trào không nói nên lời.

Sau khi Liêu Đại Dân đi làm kinh doanh, anh ta giữ mối quan hệ mật thiết với Lương Phù, sau này không biết vì sao mà làm mất lòng Diệp Phúc Sinh, phá sản, vợ cả và nhân tình đều bỏ đi, nhưng đó là chuyện sau này.

Ly hôn xong, Liêu Đại Dân không nói câu nào với Triệu Hà, con gái cả của thím Liêu, tức giận, chặn Triệu Hà ở cổng phòng đăng ký, mắng nhiếc một trận rồi mới để cô đi.

Kết thúc kỳ thi là cuối tuần, chưa kịp có kết quả các môn khác, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đã về làng, Cao Phân nhờ người gửi thư đến trường báo tin chị dâu sinh con.

Cô cùng Phúc Sinh đi cửa hàng hợp tác xã mua ít đồ dinh dưỡng, long nhãn, đường nâu, những thứ này cần tiền và tem phiếu, Tạ Tiểu Ngọc đều có đủ, còn có phiếu vải, mua vài thước vải bông chất lượng tốt để may quần áo cho bé, còn mua một cuộn gạc dày, làm tã giấy thấm hút tốt.

Đi ngang qua cổng làng, thấy dọc hàng thịt heo hôm nay cũng khá, mua hai cân sườn, rẻ hơn thịt, lại mua thêm hai cái chân giò.

Về đến nhà, Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh mang cả đống đồ vào phòng chị dâu Diệp, Giang Táo Hoa mới sinh hôm qua, là con gái. Ở làng, sinh con đều thuê bà đỡ về nhà đỡ đẻ, chị dâu Diệp sinh con thứ hai, rất thuận lợi.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 53: Chương 53



Tạ Tiểu Ngọc gọi Phúc Sinh lại xem em bé mới sinh, đứa bé còn nhăn nheo, cô ôm em bé vào lòng, mềm mại, nhỏ bé đáng yêu làm sao, khiến lòng cô tan chảy.

Cô gọi Phúc Sinh ôm bé, nhưng Phúc Sinh lùi lại một bước, đứa bé nhỏ như vậy, anh sợ chỉ cần động nhẹ cũng có thể làm tổn thương.

Cao Phân nhìn thấy cười, nói: “Trẻ con mới sinh đều nhăn nheo như vậy, lúc con còn nhỏ cũng như thế. Giờ con không dám bế, sau này Tiểu Ngọc sinh con, con có định không bế không?”

Tạ Tiểu Ngọc đỏ mặt, đứa bé đó là con cô với Phúc Sinh sao? Phải đợi Phúc Sinh sẵn sàng đã.

Diệp Kim Sơn bên cạnh thúc Phúc Sinh: “Em bế đi, bế rồi sẽ có cảm giác thôi.”

Tạ Tiểu Ngọc đặt em bé vào vòng tay Phúc Sinh, Phúc Sinh toàn thân cứng đờ, ôm em bé mà không dám cử động, thật kỳ diệu, đây chính là một sự sống nhỏ bé, mới mẻ. Góc miệng Phúc Sinh khẽ nhếch lên, Tạ Tiểu Ngọc nhìn mà sửng sốt, vội kéo Cao Phân lại.

“Mẹ ơi, anh Phúc Sinh cười rồi kìa!”

“Đợi lúc Phúc Sinh có con với con, bảo đảm thằng bé còn cười vui hơn bây giờ nữa.” Cao Phân mỉm cười nói.

Phúc Sinh nóng ran người, anh trả em bé lại cho Diệp Kim Sơn, vội vàng chạy ra ngoài hít thở không khí.

Cao Phân đi mổ gà để nấu cháo gà cho con dâu, sản phụ ăn uống tốt thì con mới khỏe mạnh. Tạ Tiểu Ngọc cũng ra bếp, nhổ sạch lông heo trên chân giò, rồi gọi Phúc Sinh bóc một bát lạc.

“Mẹ ơi, con dạy mẹ cách nấu canh chân giò lạc này, cũng rất bổ dưỡng, nấu với lạc thì mặn, còn nấu với táo đỏ, đường nâu cùng gừng tươi thì lại có vị khác, đều rất ngon.”

“Được rồi, con nói gì cũng đúng.” Chân giò heo không đắt, một tháng dưỡng thai, ngày nào cũng canh chân giò cũng không tốn nhiều tiền.

Tạ Tiểu Ngọc nhỏ giọng hỏi: “Con thấy chị dâu nhăn mặt trông có vẻ buồn, con khỏe mạnh, lẽ ra phải vui chứ?”

Cao Phân đáp: “Con bé chỉ hay nghĩ vớ vẩn, sợ sinh con gái làm mẹ không vui, giờ đã chia nhà rồi, mẹ còn có gì mà không vui, ngay cả anh cả con cũng rất vui. Hôm qua vợ thằng hai cứ nói lảm nhảm là nhà họ Diệp sau này chỉ trông cậy vào hai đứa con trai nó, mẹ mắng cho một trận, nó bỏ về nhà mẹ đẻ rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Vậy con đi khuyên chị dâu được không?”

Cao Phân nói: “Không cần khuyên đâu, trong tháng dưỡng thai này, cứ để Kim Sơn với mẹ chăm sóc chị cả con là được, canh gà, canh giò heo, canh cá đều không thiếu, cả làng đều biết cả, dù người ta có nói lời không hay, chị dâu con cũng sẽ suy nghĩ lại, nếu có bản lĩnh, thì người ta cũng phải chăm sóc sản phụ và con cái chu đáo như vậy chứ.”

Tạ Tiểu Ngọc rất ngưỡng mộ: “Mẹ, mẹ thật là rộng rãi. Nếu sau này con với Phúc Sinh sinh con gái, mẹ cũng sẽ như vậy chứ?”

Cao Phân trong lòng lo lắng không yên, đến giờ vẫn chưa thành vợ chồng, bà nói: “Chỉ cần hai đứa con sinh ra, dù là có là cái trứng, mẹ cũng quý!”

Phúc Sinh vừa bóc xong bát lạc Tiểu Ngọc dặn, đem đến trước cửa bếp thì nghe được lời mẹ nói, mà đỏ cả mặt.

Anh đưa đậu phộng cho Tiểu Ngọc, rồi đỏ mặt đi lấy đòn gánh, tiếp tục gánh nước, phải gánh đầy cả lu mới thôi.

Cao Phân vừa thương vừa giận, Phúc Sinh và Tiểu Ngọc thật sự là cặp trời sinh, một người tính khí kỳ quái, một người tính cách hòa nhã lạc quan. Bà hỏi Tạ Tiểu Ngọc: “Hai đứa thi xong rồi à?”

“Xong rồi ạ, kết quả thì chưa có.” Tạ Tiểu Ngọc hỏi lại sao mẹ biết chuyện.

Cao Phấn nói: “Còn có thể là ai nữa, con gái của Lưu Hồng Trà chạy về nói Phúc Sinh nộp giấy trắng môn toán, còn con thì thật là nở mày nở mặt, thi được hạng nhất.”

Bà vặt sạch lông gà, mang ra bờ sông rửa. Tạ Tiểu Ngọc đi cùng bà, nói: “Mẹ, lần này là kỳ thi đánh giá ban đầu, chỉ để kiểm tra năng lực thật sự của bọn con, điểm vẫn chưa chấm xong hết. Con cảm thấy môn lịch sử của Phúc Sinh không tệ đâu, trước kỳ thi cậu ấy vừa ôn xong hết sách lịch sử. Đợi có đủ điểm rồi, mẹ sẽ biết Phúc Sinh thông minh thế nào. Hơn nữa, toán học không giống các môn khác, không biết thì là không biết, chứ có phải cộng trừ nhân chia tiểu học đâu. Mẹ đợi con dạy kèm cho Phúc Sinh một học kỳ, điểm cậu ấy sẽ cao lên.”

Tạ Tiểu Ngọc đã nói vậy, trong lòng Cao Phấn cũng không lo lắng nữa, ít nhất Tiểu Ngọc cũng chưa nói là sẽ thi đại học ngay trong năm nay.

Bên bờ sông có không ít người đang giặt đồ, rửa rau, thấy nhà Cao Phấn lại mang theo gà mái đang đẻ trứng, móng giò, sườn heo, liền cười nói: “Cao Phân, bà sinh đến đứa cháu gái thứ tư rồi mà còn quý vậy sao?”

Cao Phấn nói: “Cháu gái tôi cũng quý chứ sao không, nhà tôi Tiểu Ngọc còn hiếu thuận hơn mấy đứa con trai. Sau này con bé này có khi còn hiếu thảo hơn cả con trai ấy chứ. Tôi đây là gieo nhân nào gặt quả ấy, bây giờ tốt với mẹ con nó một chút, sau này tôi già rồi, con bé không lẽ lại không nhớ ơn? Mấy người nhìn cả cái làng này mà xem, cưới vợ xong quên mẹ thì nhiều, chứ đã thấy đứa con gái nào đi lấy chồng rồi quên luôn mẹ đẻ chưa?”

Bên cạnh có một bà cụ hỏi: “Cao Phân, con dâu cả của bà sinh con, sao con dâu hai lại về nhà mẹ đẻ vậy?”

Cao Phấn nói: “Tôi có phải con giun trong bụng nó đâu mà biết?”

Hôm qua Lưu Tú Hảo bị mẹ chồng mắng cho một trận, chồng cô ta cũng không nói tiếng nào, Lưu Tú Hảo tức giận chạy về nhà mẹ đẻ, còn mong chồng đến đón. Chiều thì là Đại Trụ đến, bảo cô ta ở nhà chẳng có ai nấu cơm, cha bảo cô ta về nấu cơm đi.

Lưu Tú Hảo vội hỏi: “Bác gái sinh em gái, bà nội chăm, mấy đứa tụi con không có cơm ăn sao?”

“Trưa nay có ăn mà.” Đại Trụ nói: “Hôm nay chú ba và thím ba về, tụi con ăn chung với mọi người. Nhưng cha nói nhà đã phân ra rồi, buổi tối không được ăn ké nữa, mẹ về đi.”

“Trưa nay ăn gì vậy?” Lưu Tú Hảo hỏi, từ khi Tạ Tiểu Ngọc về, cơm nước trong nhà thay đổi hẳn.

Tiểu Trụ còn đang thèm thuồng: “Trưa nay ăn sườn chua ngọt, canh giò hầm là để bác gái tẩm bổ, nhưng vì có canh gà rồi nên canh giò hầm đậu phộng được chia cho con, anh với chị Tiểu Ni mỗi người một bát. Thím ba nấu giò ngon lắm!”

Lưu Tú Hảo mắng: “Hai đứa vô lương tâm, ăn cơm mà không biết gọi mẹ về?”

Đại Trụ và Tiểu Trụ đều im lặng, vì bữa trưa thím ba nấu quá ngon, ngửi thấy mùi thơm là chỉ muốn ăn ngay, nào còn nhớ đến chuyện khác.

Đại Trụ nói: “Mẹ, con về trước đây, chiều chú ba vào núi, đã hẹn cho con đi theo. Con sẽ nhặt trứng vịt trời với trứng gà rừng mang về bán lấy tiền, con muốn mua một quyển từ điển Tân Hoa.”

“Mua từ điển làm gì, phí tiền!”

Đại Trụ không để ý đến cô, chạy cái vèo mất dạng.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 54: Chương 54



Mẹ của Lưu Tú Hảo nói với cô ta: “Hai đứa con trai ở nhà, con mau về đi, con mà không về thì ai nấu cơm cho tụi nó?”

Lưu Tú Hảo nói: “Mẹ nghe đi, hồi con sinh con trai, ở cữ cũng đâu được đối xử thế này. Đại Trụ với Tiểu Trụ cũng là cháu của mẹ chồng con, ăn ké mấy miếng thì sao chứ. Sau này cả nhà phải dựa vào hai đứa nó thôi. Con nghe nhà họ Liễu nói, Phúc Sinh thi được cái trứng vịt (0 điểm), đồ ngốc như thế, sau này làm sao có tương lai được!”

Tiểu Trụ vừa ăn cơm cháy bà ngoại cho, vừa nói: “Chú ba không phải đồ ngốc, chú ba thi được một trăm điểm.”

Mẹ của Lưu Tú Hảo không tin: “Con nghe ai nói vậy? Có phải chú ba với thím ba con bịa chuyện không đấy? Con nít không được học nói dối nghe chưa?”

“Không có đâu.” Tiểu Trụ nói: “Là hiệu trưởng trên trường huyện tới nhà nói đó, còn nói chú ba chắc chắn thi đậu đại học, kêu nhà mình ủng hộ chú ba học tiếp nữa.”

Chuyện gì thế này? Lưu Tú Hảo trong lòng rối như tơ vò, vội kéo Tiểu Trụ chạy về nhà xem rốt cuộc là sao.

---

Trường lại có hai ba học sinh xin nghỉ học, lý do thì đủ kiểu, có người nói con học không giỏi, chi bằng về nhà làm ruộng. Thầy hiệu trưởng Trần phải đến từng nhà khuyên nhủ. Sau đó, khi chấm bài xong, ông bất ngờ phát hiện Phúc Sinh thi sử được điểm tuyệt đối!

Dựa theo thành tích các môn khác của Phúc Sinh, không thể nào môn sử lại cao như vậy. Thầy Trần về kể với vợ, vợ ông nói Tiểu Ngọc mấy hôm trước có mang rau đến biếu, nói Phúc Sinh đang ôn lại môn sử ở nhà, chắc là do ôn tập có kết quả.

Hiệu trưởng Trần không tin, làm gì có ai ôn tập mà tiến bộ nhanh đến thế. Ban đầu ông định đợi thứ hai đi học lại sẽ hỏi, nhưng trùng hợp ở thôn Đại Hà có một học sinh đang định nghỉ học, thầy liền qua tận nhà học sinh đó khuyên nhủ, bảo ít nhất cũng nên đi thi thử, không thì sau này sẽ hối hận cả đời.

Sau đó, ông tranh thủ hỏi thăm nhà của Diệp Phúc Sinh, và được người ta dẫn thẳng đến.

Cao Phấn căng thẳng lắm, tưởng Phúc Sinh thi không tốt nên thầy hiệu trưởng mới tìm đến, vội pha trà, lau ghế mời vào. Thầy hiệu trưởng Trần cười nói:

“Phúc Sinh môn sử thi được tròn 100 điểm, tôi muốn tìm Phúc Sinh và Tiểu Ngọc để hỏi thêm về phương pháp học tập của em ấy.”

“Con tôi Phúc Sinh thật sự thi được một trăm điểm sao?” Cao Phấn vừa mừng vừa không dám tin, nhưng đã là hiệu trưởng nói thì không thể giả được, bài thi lịch sử là do chính tay hiệu trưởng Trần chấm mà.

Trong lòng hiệu trưởng nghĩ, nền tảng kém một chút thì đã sao, nếu Diệp Phúc Sinh có phương pháp học tốt, có thể thi được điểm tuyệt đối môn lịch sử, thì sau khi ôn tập, các môn khác chắc cũng không kém.

Phúc Sinh không muốn nói chuyện, không biết vì sao, chỉ là không muốn mở miệng giải thích. Tạ Tiểu Ngọc bên cạnh giải thích rằng Phúc Sinh có trí nhớ rất tốt, trước kỳ thi vừa đúng lúc ôn xong toàn bộ sách lịch sử cấp một và cấp hai, dựa vào trí nhớ siêu phàm và khả năng hiểu nhanh, lại còn chăm chỉ cố gắng.

Hiệu trưởng nghe xong giật mình đứng bật dậy, thiên tài như thế thật không nhiều, ông liền nói với Cao Phấn rằng chỉ cần để Phúc Sinh tiếp tục cố gắng, nhất định có thể đỗ đại học.

Học khối C mà dựa vào trí nhớ cũng không phải không được, môn Văn có phần đọc hiểu thì ông có thể phụ đạo cho Phúc Sinh, còn Toán cần tư duy logic rõ ràng, hiệu trưởng thấy tuy Phúc Sinh không hay nói chuyện nhưng rất có logic, nếu không thì sao có thể giúp đội sản xuất tính công điểm, hơn nữa Tiểu Ngọc còn thi Toán được hạng nhất, có thể giúp Phúc Sinh học thêm.

Nhìn vào thì Phúc Sinh và Tiểu Ngọc đều là hạt giống tiềm năng để thi đại học!

Kỳ thi đại học vừa được khôi phục, trường trung học Văn Thành và trường nhị trung đang ganh đua nhau về tỷ lệ đậu, khi rời đi hiệu trưởng Trần rất vui, còn bảo Tiểu Ngọc và Phúc Sinh mai quay lại trường sớm để ôn luyện.

Cao Phấn bận rộn vào chuồng bắt một con vịt, buộc chặt cánh lại để tặng hiệu trưởng Trần mang về, nhưng ông vội vàng xua tay từ chối, nhất quyết không nhận.

Lưu Tú Hảo vừa về tới nhà thì đúng lúc nghe hiệu trưởng khen ngợi Phúc Sinh thông minh, còn nói chắc chắn Phúc Sinh sẽ thi đỗ đại học. Lưu Tú Hảo trong lòng chua xót không chịu được, sớm biết Phúc Sinh học giỏi thế, lúc mẹ chồng đề nghị chia lại nhà, đã chẳng nên chia ra làm gì.

Cô ta nói với chồng mình: “Hay là anh nói thử với mẹ một câu, nhà mình cũng giống anh cả, cùng góp tiền cho Phúc Sinh học lại?”

Diệp Ngân Sơn không dám mở miệng: “Tính mẹ thế nào em còn không biết à, đừng có mà đi tìm mắng. Bên nhà mẹ đẻ Tiểu Ngọc vừa gửi tiền vừa gửi phiếu, còn gửi cả tài liệu ôn tập, có thiếu gì đâu mà cần chúng ta góp?”

“Vậy sau này nếu sinh viên đại học của nhà mình lại thành con rể ở rể nhà họ Tạ, anh cam tâm à?”

Hiệu trưởng trường trung học Văn Thành còn nói Phúc Sinh chắc chắn đậu đại học, vậy thì nhất định là thật. Sinh viên đại học đầu tiên của thôn Đại Hà, sau này cả nhà không phải cũng được thơm lây sao.

Lưu Tú Hảo nói: “Em đâu phải vì bản thân mình, em là nghĩ cho hai đứa con trai của anh đấy, đó mới là cháu đích tôn của nhà họ Diệp các anh. Anh nhìn ba anh em các anh xem, chỉ có em sinh được hai đứa con trai!”

Diệp Ngân Sơn bật cười, nói: “Sinh ra từ bụng em thì có liên quan gì đến anh cả hay em ba? Em còn mong họ nuôi con trai thay em à? Nói ra người ta cười thối mũi cho.”

Lưu Tú Hảo trong lòng buồn bực, đêm trằn trọc không ngủ được. Con trai thì sao mà không quý, con gái dù có tốt đến đâu, sau này cũng gả về nhà người ta, tài sản vẫn là con trai thừa kế.

Diệp Ngân Sơn bị cô ta làm phiền đến phát cáu: “Em tưởng nhà mình có mỏ vàng à, còn nói đến thừa kế? Nói ra ngoài người ta cười chết.”

Cũng mất mặt không kém còn có thím Liêu. Lúc buôn chuyện còn lôi việc Phúc Sinh thi trượt ra giễu cợt, ai ngờ vừa từ nhà họ Diệp xem náo nhiệt trở về có người đã nói: “Thím Liêu đừng nói nữa kẻo lại bị vả mặt, hiệu trưởng trường huyện đích thân đến nhà cô Cao Phân, nói Phúc Sinh chắc chắn sẽ thi đậu đại học!”

“Thi được con số không mà cũng đòi đậu đại học, làm gì có chuyện đó chứ.” Thím Liêu cười đến đau cả bụng.

“Làm sao lại không thể?”

Vài người dân trong thôn vừa mới chúc mừng Cao Phân lên tiếng: “Hiệu trưởng trường trung học Văn Thành không đời nào nói dối đâu, Phúc Sinh thi Lịch sử được một trăm điểm đấy. Tôi thấy Phúc Sinh căn bản không phải là đứa ngốc, đứa ngốc sao mà thi được điểm tuyệt đối? Sau này, tuyệt đối đừng có mà nói Phúc Sinh ngốc trước mặt Cao Phân nữa.”

“Đúng vậy, nếu thi được một trăm điểm mà còn bị gọi là ngốc, thì bọn tôi thành cái gì?”

Mặt mũi thím Liêu lập tức cứng đờ, sao có thể như vậy được, lẽ nào sinh viên đại học đầu tiên của cả làng lại là người nhà Cao Phân?
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 55: Chương 55



Sáng chủ nhật, Cao Phân đi vào nhà kính hái một đống rau tươi. Hiệu trưởng đích thân đến tận nhà thăm hỏi khiến bà như ăn được viên thuốc an thần. Rau được chất đầy một bao tải lớn bằng vải dù, bà bảo Tạ Tiểu Ngọc mang một phần đến tặng cho bà giáo Chu.

Rồi dặn thêm: “Tuần sau tụi con đừng quay về nữa, mẹ bảo anh cả con đem rau và lương thực lên cho, tụi con ở trên huyện tập trung ôn thi cho tốt.”

Tạ Tiểu Ngọc đồng ý. Đến thị trấn, cô mang một rổ rau đến biếu Chu Lan Hoa. Sau đó là những ngày ôn luyện căng thẳng.

Tuần thứ hai là Diệp Kim Sơn lên huyện mang rau cho cô và Phúc Sinh. Đến tuần thứ ba, Lưu Tú Hảo sốt ruột đến mức không chịu nổi, liền nói với Diệp Ngân Sơn: “Tuần trước anh cả đi đưa rau và gạo cho Phúc Sinh rồi, tuần này anh phải đi!”

Diệp Ngân Sơn đáp: “Là mẹ bảo anh cả đi mà.”

Lưu Tú Hảo gắt: “Anh ngốc vừa thôi, Phúc Sinh mà đậu đại học, sau này chính là người thành phố rồi. Giờ mà không tranh thủ tạo quan hệ, chẳng phải để anh cả và chị dâu ôm hết cái ơn này à?”

Diệp Ngân Sơn cố nén giận: “Ba anh em chúng tôi vốn dĩ rất hòa thuận, tất cả là do em gây ra. Chẳng phải chính em đòi phân nhà sao? Cũng chính em nói Phúc Sinh chắc chắn không thi đậu, không muốn bỏ tiền nuôi nó học. Giờ có mặt mũi thì tự đi nói với mẹ, xem mẹ có mắng em không!”

Lưu Tú Hảo tức đến mức không chịu nổi, tự mình đến tìm mẹ chồng, nói rằng anh cả còn phải chăm vợ và con nhỏ, để cô lên huyện mang rau cho Phúc Sinh.

Cao Phấn không vui nói: “Giờ mới muốn dựa vào thì trước đó đi đâu? Tụi nó ôn thi căng thẳng lắm, đừng đến làm phiền. Tuần này để tôi đi đưa lương thực.”

Ngày 11 tháng 12, hơn năm triệu sĩ tử trên cả nước bước vào kỳ thi đại học. Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh được nghỉ hai ngày. Chưa đầy một tháng sau lại đến kỳ thi cuối kỳ, thành tích của Phúc Sinh tiến bộ vượt bậc, tổng điểm đã lọt vào top ba của lớp, khiến giáo viên chấm bài đều phải kinh ngạc – sự tiến bộ này đúng là phi thường.

Trước khi nghỉ Tết, hiệu trưởng Trần gọi Phúc Sinh và Tiểu Ngọc đến nói chuyện, nói rằng Phúc Sinh tiến bộ quá nhanh, còn Tiểu Ngọc thì vốn có nền tảng vững chắc: “Đợi sang học kỳ mới, hai em chuyển lên lớp 12 cuối cấp, chuẩn bị thi đại học vào mùa hè năm sau.”

Hiệu trưởng chưa kịp đề xuất, thì Tạ Tiểu Ngọc cũng đã định nói ra. Cô không ngờ Phúc Sinh tiến bộ nhanh đến vậy. Nếu không nhảy lớp, hè năm sau mới học lớp 12, thì phải đến năm sau nữa mới thi đại học. Với đà tiến bộ của Phúc Sinh hiện tại, hoàn toàn có thể tham gia kỳ thi năm 1978!

Sau khi thống nhất, đợi qua Tết Nguyên đán sẽ vào học lớp 12A, kỳ thi đại học tháng 7 năm 1978 vẫn còn nửa năm nữa – hoàn toàn đủ thời gian chuẩn bị.

Trước kỳ nghỉ, có mấy phóng viên của tòa soạn đến trường, họ đi khắp nơi phỏng vấn về tình hình thi đại học được khôi phục trong năm nay. Huyện Thanh Hà là vùng đất có truyền thống hiếu học, trong lịch sử từng xuất hiện hàng chục trạng nguyên, bảng nhãn, thám hoa, cho nên điểm đến cuối cùng của họ là trường trung học Văn Thành.

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh vừa ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, thì tình cờ gặp mấy phóng viên này. Trong số đó, có một phóng viên trung niên nhìn thấy Phúc Sinh thì như bị dọa sợ, hoảng hốt nói: “Cậu… cậu là…”

Phúc Sinh lạnh nhạt liếc mắt nhìn một cái, người này như thể quen biết anh. Nhưng dù ở cổ đại hay thời đại này, anh chắc chắn chưa từng gặp người này.

Phúc Sinh thấy người này không có ác ý, liền quay đầu, không để tâm đến nữa.

Tạ Tiểu Ngọc nghiêng đầu hỏi: “Chú ơi, chú thấy Phúc Sinh giống người quen của chú à?”

Người đó vội vàng lắc đầu: “Trong mắt cậu ấy có sát khí, chú bị dọa sợ rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc nhịn không được bật cười: “Phúc Sinh đâu có hung dữ, các bạn trong trường đều rất thích anh ấy đấy.”

Phúc Sinh tiến bộ vượt bậc như vậy, rất nhiều người muốn hỏi anh bí quyết học tập. Nhưng Phúc Sinh không thích nói chuyện, mà phương pháp học của anh vốn là dựa vào thiên phú cộng với sự nỗ lực hơn người – cũng không phải điều có thể dễ dàng truyền dạy.

Phúc Sinh đem giấy trắng cắt ra, ai đến thì đưa cho một tờ. Trên giấy chỉ viết mấy chữ đơn giản nhưng là sự thật: 【Chuyên tâm, cần cù】.

Tạ Tiểu Ngọc sẽ thay anh giải thích, nói rằng khi Phúc Sinh học bài thì trong mắt chỉ có kiến thức trong sách. Còn cô thì tổng kết ra một vài phương pháp học tập và chia sẻ cho mọi người.

Vì vậy Phúc Sinh và Tiểu Ngọc rất được yêu quý trong trường.

Hiệu trưởng Trần đi tới bắt tay: “Phóng viên Hàn, cuối cùng cũng đợi được các anh, mời vào, mời vào.”

Hàn Nguyên Tông nói ông muốn đến phỏng vấn xem, ở huyện Thanh Hà – nơi có bề dày văn hóa và lịch sử – trong năm đầu tiên khôi phục kỳ thi đại học, liệu có học sinh nào đặc biệt đáng để đưa tin?

Hiệu trưởng Trần nói: “Huyện Thanh Hà chúng tôi nhân tài xuất chúng, sau kỳ thi đại học vừa rồi, căn cứ theo điểm ước tính, có hai học sinh có khả năng đạt hơn bốn trăm điểm.”

Bốn trăm điểm, có thể tùy ý đăng ký vào bất kỳ trường đại học nào trong cả nước, phóng viên Hàn dùng bút ghi chép lại cuộc trò chuyện, nói: “Huyện Thanh Hà quả không hổ danh là nơi từng sinh ra cả chục trạng nguyên, bảng nhãn.”

“Đúng vậy.” Hiệu trưởng Trần cũng vô cùng tự hào.

Hiệu trưởng Trần nói tiếp: “Lớp 11 có một học sinh tên là Diệp Phúc Sinh, còn lợi hại hơn, khi mới nhập học chỉ có trình độ tiểu học, chỉ dùng một tuần để ôn tập lịch sử mà thi được điểm tuyệt đối!”

“Trí nhớ tốt đến vậy sao?” Hàn Nguyên Tông thán phục.

“Không chỉ có thế, lần thi học kỳ này, từ học sinh đội sổ, tổng điểm của em ấy đã vươn lên nằm trong top ba của lớp.”

Hiệu trưởng Trần nói: “Tôi đã để em ấy theo học lớp 12 để tham gia kỳ thi đại học vào mùa hè năm sau, có khi lại xuất hiện thêm một trạng nguyên cấp thành phố!”

Hàn Nguyên Tông đặt bút xuống, cũng rất kích động: “Vậy có thể phỏng vấn học sinh Diệp Phúc Sinh này được không?”

“Đương nhiên là được rồi, vừa mới ra ngoài đấy.”

Hiệu trưởng nói người vừa đi chính là Phúc Sinh cùng vợ cậu là Tạ Tiểu Ngọc. Bây giờ mới khôi phục kỳ thi đại học, vợ chồng cùng thi đại học cũng không phải chuyện hiếm, thậm chí còn có người đã có con rồi mới đi thi đại học, ví dụ như vậy rất nhiều.

Hiệu trưởng Trần nói: “Chắc còn chưa đi xa, tôi cho người gọi họ quay lại.”

Hàn Nguyên Tông vội nói: “Chúng tôi muốn đến tận nhà Diệp Phúc Sinh để phỏng vấn, muốn xem gia đình như thế nào lại có thể nuôi dạy ra học sinh xuất sắc như vậy.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 56: Chương 56



Hàn Nguyên Tông muốn đến nhà Diệp Phúc Sinh phỏng vấn, bởi vì gương mặt cậu ấy quá giống một người.

Hiệu trưởng Trần nói có thể, đến lúc đó ông sẽ cùng đi: “Phúc Sinh chỉ là tên thường gọi, nếu sau này đăng báo, các anh phải dùng tên thật của em ấy.”

“Cậu ấy tên thật là gì vậy?”

“Diệp Hồi Chu, lần đầu tiên tôi nghe tên này cũng cảm thấy là do người có học vấn đặt.”

Hàn Nguyên Tông nghĩ, Hồi Chu có phải là con trai của Hoài Cảnh không? Giống quá, nếu không phải cha con thì không thể nào hợp lý được.

Ông nhất định phải đến nhà Phúc Sinh xem một chút, mượn danh nghĩa phỏng vấn để dò hỏi.

Tạ Tiểu Ngọc thu dọn chăn nệm, sách vở vào túi, nói với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, trước khi về nhà sửa lại mái nhà nhà sư nương một chút nhé.”

“Được.” Phúc Sinh mang theo dụng cụ, giúp sửa lại mái nhà cho nhà Chu sư nương. Chu Lan Hoa lấy một khối thịt muối trong nhà, khoảng một cân, đưa cho Tạ Tiểu Ngọc mang về ăn, mấy tháng nay, Tiểu Ngọc không ít lần mang rau tươi đến, mà mùa đông thì những loại rau củ này rất hiếm.

Hiệu trưởng Trần vừa hay quay lại, nói với Tạ Tiểu Ngọc rằng ngày mai ông sẽ dẫn phóng viên Hàn đến nhà Diệp để phỏng vấn.

Tạ Tiểu Ngọc hỏi Phúc Sinh: “Được không?”

Phúc Sinh nhíu mày, bản năng của anh là muốn giấu mình vào góc khuất, càng ít người chú ý càng tốt. Hiệu trưởng Trần cười nói: “Với thành tích này của em, năm sau mà đậu thủ khoa thành phố, đài truyền hình còn đến phỏng vấn nữa đấy, chuyện gì cũng phải tập thích nghi, phóng viên Hàn là người rất tốt, đâu có ăn thịt người.”

Phúc Sinh vẫn không mấy bằng lòng, Tạ Tiểu Ngọc cũng không ép, nói: “Hiệu trưởng Trần, Phúc Sinh không thích nói chuyện với người lạ, hay là thôi vậy.”

Chu Lan Hoa nói: “Vẫn nên để phóng viên Hàn đến đi, Phúc Sinh, mẹ em chắc chắn sẽ rất vui!” Con trai có tiền đồ, làm mẹ ai mà không vui chứ.

Phúc Sinh lúc này mới gật đầu, Tạ Tiểu Ngọc lại hỏi ngày mai mấy giờ đến, để cô còn chuẩn bị cơm nước tiếp đãi.

Hiệu trưởng Trần nói không cần đâu, phóng viên Hàn nói đúng hai giờ chiều sẽ đến, phỏng vấn khoảng một tiếng là xong, không cần chuẩn bị gì, phóng viên Hàn chọn giờ này chính là không muốn làm phiền người dân trong thôn.

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh cầm bảng điểm kỳ thi cuối kỳ về nhà, Cao Phân hận không thể đi quanh làng để khoe một vòng.

Tạ Tiểu Ngọc nói ngày mai có phóng viên đến phỏng vấn, Cao Phân liền chạy đến nhà trưởng thôn mượn trà vào lúc ăn tối.

“Biết con trai anh biếu anh loại trà ngon, tôi mặt dày đến mượn một ít về đãi khách.”

Trưởng thôn vội hỏi: “Khách gì mà quan trọng vậy?”

Cao Phân khiêm tốn nói: “Phúc Sinh nhà tôi học giỏi, từ lớp mười một nhảy thẳng lên lớp mười hai, có phóng viên từ thủ đô đến, hiệu trưởng Trần sẽ dẫn người ta đến nhà tôi phỏng vấn vào chiều mai.”

Đây đúng là chuyện vẻ vang của thôn Đại Hà! Phóng viên từ thủ đô đến viết bài về Phúc Sinh cũng chính là viết bài về thôn Đại Hà. Nếu được lên báo thủ đô, thì làng họ cũng được thơm lây!

Trưởng thôn vội bảo: “Bà nó, mau mang gói trà ngon tôi cất kỹ ra đây.”

Cũng không nói cho mượn nữa, mà bảo Cao Phân cứ mang về. Ngày mai là đãi khách quý của cả làng mà. Cao Phân thấy áy náy, về nhà lại xách mười quả trứng vịt muối sang tặng lại, trưởng thôn cũng hào sảng nhận lấy.

Tạ Tiểu Ngọc đang trải giường trong phòng, căn phòng này ngày nào Cao Phân cũng quét dọn sạch sẽ, trải chăn là có thể ngủ được.

Trong làng thường xuyên mất điện, Phúc Sinh vẫn đang đọc sách dưới ánh đèn dầu, còn Tạ Tiểu Ngọc thì đã rúc vào trong chăn.

“Phúc Sinh, anh đứng trong top ba của lớp rồi, có thể thư giãn một chút được không?”

Phúc Sinh nói: “Không bằng em, lợi hại hơn.”

Tiểu Ngọc đứng nhất khối trong kỳ thi cuối kỳ.

Tạ Tiểu Ngọc ôm chăn nói: “Vậy anh lên giường đi, giúp em hơ ấm chân một chút, không làm lỡ việc anh đọc sách đâu.”

Phúc Sinh dời đèn dầu sang bàn đầu giường, Tạ Tiểu Ngọc liền vội vã duỗi chân đặt lên đùi anh, vị trí hơi trên đầu gối một chút. Cô đã thử qua, nếu cao hơn nữa thì không được, Phúc Sinh sẽ thấy không thoải mái, cả người căng cứng lại, cố gắng kiềm chế.

Cho nên, bây giờ vị trí hơ chân như thế này là vừa vặn nhất.

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, Phúc Sinh cũng không phải dạng người thanh tâm quả dục gì, chỉ là để đến bước kia một cách tự nhiên, vẫn cần thêm một chút thời gian.

Phúc Sinh ngồi trên giường đọc sách, giúp Tạ Tiểu Ngọc đắp kín lại những chỗ hở của chăn.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Hôm nay em đi xem mấy luống rau trong nhà kính, hỏi mẹ có đem biếu ai không, mẹ nói không có. Em cứ cảm thấy rau bị dùng hao quá nhanh, không chừng là có người trộm mất rồi ấy chứ?”

Phúc Sinh không nói gì, Tạ Tiểu Ngọc cũng không làm phiền anh đọc sách, liền nói: “Vậy em ngủ trước đây.”

Phúc Sinh đưa một tay ra vỗ nhẹ lên lưng cô, đợi đến khi Tạ Tiểu Ngọc ngủ rồi, anh mới tiếp tục đọc sách đến tận nửa đêm, sau đó mới tắt đèn dầu.

Sau khi tắt đèn khoảng một tiếng, Phúc Sinh nghe thấy sân sau có tiếng xào xạc, mấy con vịt trời nhốt trong chuồng gà còn kêu lên mấy tiếng.

Anh lặng lẽ ngồi dậy, không thắp đèn, từ bậu cửa sổ nhặt mấy viên đá đã thu sẵn, rồi từ cửa chính ra ngoài, leo lên mái nhà.

Con trai nhà thím Liêu đang trèo qua hàng rào tre trúc bao quanh, hàng rào này được làm từ những cây tre to bằng miệng bát, chẻ ra cao khoảng một mét, đầu trên được vót nhọn thành hình tam giác.

Phúc Sinh ném một viên đá trúng vào mắt cá chân của anh ta, khiến cho Triệu Phú Quý mất thăng bằng, bị đầu tre nhọn đ.â.m trúng chỗ hiểm, cắn răng rên vài tiếng rồi lảo đảo trèo ngược trở lại, khập khiễng chạy mất.

Vợ của Triệu Phú Quý sắp sinh, chỉ muốn ăn tí rau tươi, mà trong cả thôn giờ chỉ còn nhà Cao Phân là còn ớt và cà tím trong nhà kính. Triệu Phú Quý cách vài ba hôm lại lén đến ăn trộm một ít, số lượng không nhiều nên Cao Phân cũng không phát hiện.

Ngô Trúc Chi hỏi: “Sao hôm nay không mang rau về? Tôi muốn ăn ớt xanh xào tương đậu tằm. Không phải tôi thèm đâu, là cháu đích tôn nhà họ Triệu các người muốn ăn đấy.”

Triệu Phú Quý ôm m.ô.n.g nói: “Đừng nhắc nữa, từ lúc cái tên Diệp Phúc Sinh đó trở về, tôi toàn gặp xui. Vừa mới trèo qua hàng rào, chân đã trượt một cái, cái m.ô.n.g bị đ.â.m nát rồi. Mau giúp tôi xem với.”

“Trời ơi, vậy thì anh đừng có đi trạm y tế, năm xưa Vương Nhị Lại cũng bị lộ là do đến đó. Anh phải đi bệnh viện huyện ấy.”

Cô vợ giúp anh ta xem xét, phát hiện vết thương cũng khá nặng. Nhà họ Triệu bèn lén lút dùng xe kéo, chở Triệu Phú Quý đến bệnh viện huyện để băng bó.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 57: Chương 57



Sáng sớm Tạ Tiểu Ngọc thức dậy, Phúc Sinh lại không ở trên giường. Cô đã quen rồi.

Cao Phân đang ở trong bếp nấu bữa sáng – cháo rau xanh, chỉ nêm một chút muối và mỡ heo để tăng hương vị. Món này là do Tạ Tiểu Ngọc dạy cô nấu, bình thường cô không nỡ ăn như vậy đâu, cháo đều phải trộn với khoai lang.

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh trở về, Cao Phân muốn hai đứa ăn uống tốt một chút, vì đọc sách rất tốn sức.

Cao Phân gọi Tạ Tiểu Ngọc ra sân sau xem thử: “Phúc Sinh trời chưa sáng đã lên núi gùi đá rồi. Tôi bảo nó đừng gùi nữa mà nó không chịu nghe. Hôm nay còn có phóng viên tới phỏng vấn, con mau ra bảo nó đừng có gùi nữa.”

Tạ Tiểu Ngọc chạy ra sân sau, Phúc Sinh đã gùi về hơn mười gùi đá có thể dùng để xây tường. Lúc này vừa hay anh lại gùi thêm một gùi nữa quay về.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Phúc Sinh, mau rửa tay ăn cơm, ăn xong rồi hãy vác tiếp.”

Cao Phân tức giận: “Bảo con khuyên nó, sao lại để mặc nó vậy?”

Tạ Tiểu Ngọc thò tay vào chum lấy ba quả trứng vịt muối, là trứng vịt trời mà ba con vịt nhà nuôi đẻ ra, Cao Phân tích góp lại, đủ hai mươi quả thì đem muối, trong chum vẫn còn hơn hai mươi quả nữa.

Phân nhà ra sống riêng rồi thật là tốt, chứ nếu chưa phân, một chum thế này hai ba ngày là hết sạch.

Cao Phân vội nói: “Mẹ không ăn, con cắt hai quả là được rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc vẫn cắt ba quả: “Mẹ, con với Phúc Sinh sao nỡ ăn để mẹ nhìn, phải ăn cùng nhau chứ, nhà mình đâu có thiếu.”

Phúc Sinh rửa tay rồi ăn cơm, anh không kén ăn, cũng không khách sáo, cho gì ăn nấy.

Lòng đỏ trứng vịt muối đều chảy dầu, vừa dẻo vừa thơm, vị mặn mặn ăn kèm cháo thì tuyệt hảo.

Tạ Tiểu Ngọc hỏi: “Phúc Sinh, tối qua trong vườn rau là có trộm rau thật à?”

Phúc Sinh gật đầu.

Cao Phân tức tối: “Bảo sao mẹ cũng thấy rau trong nhà kính có gì đó không đúng!”

Mấy luống rau trong nhà kính này đều do bà chăm sóc tỉ mỉ.

Vào đông rồi, bà còn phủ thêm hai lớp nilon, bên trên lại đắp một lớp rơm dày.

Nhà kính cao bằng đầu người, chỉ riêng tiền mua đống nilon ấy cũng không ít rồi.

Muốn ăn thì tự đi làm nhà kính mà trồng, Cao Phân tức giận đứng ngoài cửa mắng.

Hôm nay có phóng viên đến, trưởng thôn mặc bộ quần áo tươm tất nhất, ăn sáng xong liền đến nhà Cao Phân.

Thấy Phúc Sinh đang vác đá đầy cả sân, ông vội hỏi:

“Cao Phân, chẳng phải phóng viên sắp đến rồi sao, sao Phúc Sinh còn đi vác đá thế này?”

Cao Phân tức tối nói:

“Cũng tại tên trộm rau tối qua đấy, cái đồ trời đánh, không biết đứa nào thèm ăn mà tối qua mò vào sân nhà tôi, bị Phúc Sinh đập cho một cục đá. Phúc Sinh sáng sớm đã đi vác đá, định xây tường rào quanh sân.”

“Đập trúng chỗ nào?”

“Trúng chân, nhưng Phúc Sinh nói là hắn ta đ.â.m m.ô.n.g vào hàng rào, còn chảy m.á.u nữa.”

Cao Phân mang cây tre còn dính m.á.u ra:

“Trưởng thôn xem đi, nếu không phải ăn trộm thì ai lại đang yên đang lành đi đ.â.m vào hàng rào nhà tôi chơi chứ?”

Trưởng thôn tức giận, gọi ba đội trưởng đến trạm xá điều tra:

“Đi coi xem tối qua có ai đến trạm xá băng bó không?”

Một lát sau, Giang Hoài Sơn quay lại, nói không ai đến trạm xá cả.

Nhưng có người trông thấy nhà thím Liêu tối qua dùng xe bò chở Triệu Phú Quý lên bệnh viện huyện.

Thím Liêu vội vàng phủ nhận, cuống cuồng nói:

“Các người đừng có vu khống! Phú Quý tối qua bị tiêu chảy, mặt trắng bệch, chúng tôi sợ quá nên mới chở nó lên bệnh viện huyện khám.”

Có người bên cạnh liền nói:

“Nhà Cao Phân tối qua vừa bị trộm rau, con bà lại đúng lúc đi bệnh viện, vậy thì trùng hợp quá nhỉ?”

Thím Liêu cười lạnh: “Cao Phân còn có thể từ trên núi vác về một thằng đàn ông hoang dã, có chuyện trùng hợp nào mà không thể xảy ra chứ? Theo tôi thấy thì, cha ruột của Phúc Sinh có khi nhớ lại được mọi chuyện rồi, biết đâu trong thành phố đã có vợ con đàng hoàng, sống yên ổn sung sướng, sớm đã quên béng cái bà vợ quê mùa dưới nông thôn rồi.”

Chuyện về cha ruột của Phúc Sinh, trong thôn đồn đoán đủ kiểu: có người nói ông ta c.h.ế.t dọc đường, có người nói ông nhớ lại rồi nhưng không muốn quay về nữa.

Tuy vậy, người trong thôn đa phần là người tốt, cũng chỉ thì thầm sau lưng, không ai dám nói thẳng trước mặt Cao Phân.

Bà ấy là phụ nữ, một mình nuôi ba đứa con lớn, còn lo cho từng đứa lấy vợ yên ổn – phần lớn dân trong làng đều rất khâm phục.

Chỉ trong chớp mắt, mọi người quay sang trách thím Liêu là ăn nói không có lương tâm.

Đàn bà trong làng cãi nhau, đàn ông không được can thiệp, nếu không sẽ thành chuyện lớn. Diệp Kim Sơn và mấy người đàn ông tức muốn c.h.ế.t nhưng không dám ra tay.

Tạ Tiểu Ngọc bước lên túm tóc thím Liêu mấy cái, nhân lúc ấy còn vả cho mấy bạt tai, vừa đánh vừa hét: “Chị cả, bà ta dám mắng mẹ mình, chị em mình không dạy cho bà ta một trận sao được!”

Cao Phân có tới ba cô con dâu, đứa thứ hai khi đối mặt với người ngoài thì vẫn biết bênh người nhà, còn Giang Táo Hoa tuy lại là người hiền lành, nhưng nay thấy Tạ Tiểu Ngọc mảnh mai yếu ớt mà còn ra tay, cô cũng xông lên cấu véo, mắng: “Cái miệng thối tha nhà bà, dám chửi mẹ chồng tôi à!”

Mấy anh em họ hàng bên nhà họ Triệu vội vàng lên can ngăn, anh em Diệp Kim Sơn mỗi người cầm một cây đòn gánh xông ra: “Sao, định đánh nhau trước cửa nhà tôi à? Tưởng nhà họ Diệp chúng tôi không có người thân sao?”

Có kẻ nhanh chân muốn chạy, đã bị Phúc Sinh đá bay đi từ sớm, đến nỗi chẳng cần anh em họ hàng gì hết – một mình Phúc Sinh, bọn họ cũng không đánh lại.

Trưởng thôn tức đến phát điên, bảo vợ mình kéo đám đàn bà ra, lớn tiếng quát: “Đủ rồi! Cãi nhau thì chọn ngày khác!”

Thím Liêu bị thiệt mà vẫn còn mắng loạn lên, lúc này Liêu Bảo Sơn từ huyện chạy về, gọi dì Liêu chuẩn bị tiền, rồi còn bảo đi vay thêm từ mấy người con gái và con rể, nói rằng Triệu Phú Quý từ sáng sớm đã được chuyển lên bệnh viện thành phố. Anh ta ấp úng không chịu nói lý do, bị trưởng thôn quát cho mấy câu mới chịu khai: tối qua Phú Quý bị đầu nhọn hàng rào đ.â.m trúng vào chỗ quý, nếu không mau phẫu thuật ở thành phố thì sau này không thể sinh con được nữa.

Thím Liêu sinh ba đứa con gái rồi mới sinh được đứa quý tử này, còn đặt tên là Phú Quý.

Bà ta tức giận đến mức buột miệng mắng Cao Phân: “Cao Phân, nếu con tôi tuyệt đường con cháu, tôi cũng khiến con bà tuyệt hậu cho bằng được!”

Cao Phân vung cây tre trong tay: “Vậy là bà thừa nhận con trai bà đến trộm rau rồi hả? Đây là báo ứng đấy! Tôi chưa từng làm chuyện thất đức, lão nương không sợ!”

Thím Liêu không đôi co nữa, vội vàng đi tìm người thân bạn bè để vay tiền.

Trưởng thôn nghiêm khắc quát đám người đang tụ tập xem náo nhiệt, dặn rằng khi phóng viên tới, không ai được lắm miệng.

Trưởng thôn định gọi Phúc Sinh đi thay bộ đồ khác, nhưng Tạ Tiểu Ngọc vội nói:

“Chú trưởng thôn, Phúc Sinh không thích nói chuyện, thầy hiệu trưởng và chú phóng viên cũng biết rồi, người ta đến là để phỏng vấn cuộc sống chân thực nhất. Chủ yếu là phỏng vấn mẹ, anh cả với chú thôi, còn Phúc Sinh muốn làm gì thì cứ để anh ấy làm, anh ấy không giả vờ được đâu.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 58: Chương 58



Lúc phóng viên Hàn đến, màn kịch trước cửa đã kết thúc từ lâu.

Phóng viên Hàn ngoài bốn mươi tuổi, là người thành phố, không phải làm ruộng nên nhìn trẻ hơn nông dân vài tuổi.

Ông mang khí chất của một người trí thức, lời nói và cử chỉ đều rất chững chạc, lại hiền hòa dễ gần, chẳng khác nào người thân trong nhà tới thăm, trò chuyện vô cùng thoải mái.

Trong sân toàn là hàng xóm tụ tập lại xem cho thoả tò mò.

Phóng viên Hàn chủ yếu hỏi về quá trình lớn lên của Phúc Sinh.

Cao Phân kể rằng từ nhỏ Phúc Sinh đã thông minh, mười mấy tuổi đã biết giúp đội sản xuất tính công điểm.

Phóng viên Hàn lại hỏi tại sao không tiếp tục đi học.

Cao Phân vừa nhắc tới liền buồn bã, nói Phúc Sinh tính khí kỳ quặc, không thích nói chuyện, không hòa đồng, thường xuyên bị bắt nạt ở trường.

Nông dân thì biết được mấy chữ đâu, con trai mới lớn đã phải giúp gia đình kiếm công điểm nuôi cả nhà rồi.

Trưởng thôn đứng bên cạnh bổ sung: “Cha ruột của Phúc Sinh rời nhà vào mùa đông năm 1956, từ đó đến nay chưa từng quay lại. Lúc đó trong thôn cũng cử người đi tìm nhưng không thấy. Sau này mới biết, lúc cha Phúc Sinh bỏ đi, thì Cao Phân mới chỉ mang thai Phúc Sinh hơn một tháng. Phía trên Phúc Sinh còn có hai anh trai nữa, một người phụ nữ như cô ấy mà có thể cho cả ba đứa con học xong tiểu học đã là rất giỏi rồi.”

Phóng viên Hàn dừng bút lại: “Đồng chí Cao Phân, cô là một người mẹ vĩ đại.”

Cao Phân ngượng ngùng: “Trong thôn này, người phụ nữ nào mà chẳng sống như vậy, nói gì đến vĩ đại chứ.”

Phóng viên Hàn nói: “Các cô đều rất vĩ đại.”

Mấy bà thím trong thôn nghe thế thì thiện cảm với phóng viên Hàn tăng vọt, thấy người có học ở thành phố quả thật khác biệt.

Các bà bận rộn việc nhà mà vẫn không bỏ việc đồng áng, đàn ông trong nhà xưa nay chưa từng có ai nói lời dịu dàng như phóng viên Hàn.

Không đúng, cha ruột của Phúc Sinh lúc trước cũng hay nói như vậy.

Bà Trần nói: “Cao Phân, cô còn nhớ không, Đình Sinh cũng giống phóng viên Hàn, nói chuyện cũng văn vẻ như thế.”

Đình Sinh chính là người đàn ông mà Cao Phân vác từ trên núi về.

Lúc đó ông ấy không nhớ nổi tên thật của mình, ngọn núi nơi tìm thấy ông tên là núi Nhạn Đình, ông ấy nói vậy thì cứ gọi là Đình Sinh, thế là trong thôn ai cũng gọi như vậy.

Nói đến thương vợ, cả làng này không ai bằng Đình Sinh.

Đi làm về là vào bếp, lúc nào cũng nói với Cao Phân: “Em vất vả rồi, nghỉ ngơi đi, để anh làm.”

Mấy bà thím trong làng ghen tỵ c.h.ế.t đi được.

Với hai đứa con trước của Cao Phân, ông ấy cũng đối xử rất tốt, thường xuyên bồng lên vai, cưỡi trên cổ chơi vòng quanh làng.

Lúc đó ai cũng nói Cao Phân có phúc khí.

Chỉ tiếc là phúc khí đó quá đầy, nên người đàn ông đi rồi thì không quay lại nữa, mà Phúc Sinh sinh ra thì lại không biết nói.

Phóng viên Hàn hỏi: “Đình Sinh chính là cha của Phúc Sinh phải không? Anh ấy không có tên thật à?”

“Anh ấy là do mẹ của Phúc Sinh vác từ trên núi về.”

Trưởng thôn lại đứng bên cạnh bổ sung, nói cha của Phúc Sinh không nhớ nổi tên mình, cũng không nhớ địa chỉ gia đình, nên mới ở lại thôn lập hộ khẩu.

Người đàn ông đó là người tốt, nói sau này đã làm cha của Kim Sơn Ngân Sơn thì mang họ Diệp đi, nếu không cha và con không cùng họ, để người ta cười thì đứa trẻ sẽ tủi thân.

Lúc lập hộ khẩu thì đặt tên là Diệp Đình Sinh.

Hàn Viên Tông cũng không tiện cứ liên tục hỏi chuyện về Diệp Đình Sinh, may mà người trong thôn rất nhiệt tình, ông cũng đại khái hiểu được đầu đuôi.

Diệp Đình Sinh tám chín phần là Diệp Hoài Cảnh, nhìn dáng vẻ của Phúc Sinh, chẳng khác nào đúc từ cùng một khuôn với Hoài Cảnh, không thể sai được.

Phóng viên Hàn đề nghị muốn xem ảnh hồi nhỏ của Phúc Sinh, Cao Phân nói:

“Nhà làm nông bọn tôi thì chụp ảnh gì đâu. Ở huyện mở hiệu chụp ảnh cũng mới mười năm trở lại đây thôi. Lúc tôi với cha của Phúc Sinh thành thân còn chẳng chụp nổi tấm nào nữa là.”

Phóng viên Hàn trong lòng có chút tiếc nuối, nếu có ảnh thì ông càng có thể xác định Đình Sinh có phải là Hoài Cảnh hay không.

Nhưng với từng ấy thông tin hiện tại, ông cũng có thể khẳng định, cha của Phúc Sinh chính là Diệp Hoài Cảnh.

Buổi phỏng vấn kết thúc, phóng viên Hàn đề nghị chụp một tấm ảnh tập thể, ngay cả trưởng thôn cũng chỉnh lại cổ áo.

Phúc Sinh đã xây được nửa bức tường rồi, Tạ Tiểu Ngọc gọi anh lại:

“Phúc Sinh, thầy hiệu trưởng với phóng viên Hàn sắp đi rồi, anh qua đây chụp tấm hình chung đi.”

Phúc Sinh mới đi qua, trong mắt Hàn Viên Tông lấp lánh ánh lệ, cố kìm nén lại.

Đôi chân mày ấy, dáng vẻ ấy — đây chính là con trai của Hoài Cảnh, không thể nào sai được.

Cao Phân, trưởng thôn, và mấy ông bác bên nhà họ Diệp ngồi trên ghế băng, hai anh trai, hai chị dâu, Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đứng hàng sau, mấy đứa nhỏ thì ngồi xổm hàng đầu, phóng viên Hàn chụp một tấm ảnh tập thể lớn.

Thầy hiệu trưởng và phóng viên Hàn đều không chịu ở lại ăn cơm tối, nói buổi chiều còn phải về thị trấn để bắt xe.

Cao Phân lại mang ra mười quả trứng vịt muối, hái thêm một mớ rau tươi trong nhà kính.

Ở thôn quê, có thể lấy ra biếu người ta cũng chỉ có rau và trứng thế này.

Ban đầu phóng viên Hàn không muốn nhận, nhưng sau nghĩ lại, đây là người thân tặng, thì cứ mang theo về, đem về nhà cũng khiến người nhà vui lây.

Mọi người tiễn thầy hiệu trưởng và phóng viên Hàn ra tận đầu làng, lúc quay về thì râm ran bàn tán — nhà họ Diệp phen này nhất định sẽ có một đứa đỗ đại học rồi.

Phóng viên đi rồi, mấy người hàng xóm đến xem náo nhiệt cũng đã tản đi, lúc này Cao Phân mới chọt nhẹ vào trán Tạ Tiểu Ngọc:

“Mẹ đây cũng đâu phải không đánh lại được Lưu Hồng Trà, con thì tay chân mảnh khảnh như thế, nếu lỡ bị thương thì sao mà ôn bài được?”

Tạ Tiểu Ngọc cười làm nũng: “Con xông lên với mẹ xông lên là hai cảm giác khác nhau mà. Chính là muốn cho Liêu Hồng Trà thấy, con dâu mẹ không thua gì mấy đứa con gái ruột của bà ta. Nói đến đánh nhau, nhà mình cũng không thiếu người. Với lại, con chỉ tát bà ta hai cái rồi trốn ngay sau lưng Phúc Sinh rồi.”

Có Phúc Sinh ở đó, chẳng ai thật sự dám ra tay với cô, trong lòng Cao Phân cũng thấy ấm áp lắm.

Tạ Tiểu Ngọc chạy ra sau vườn giúp Phúc Sinh khiêng đá, Phúc Sinh dừng lại nói:

“Em đi… học bài đi.”

Tạ Tiểu Ngọc hạ giọng:

“Phúc Sinh, anh có cảm thấy ánh mắt của phóng viên Hàn nhìn anh… giống như đang nhìn đứa con thất lạc nhiều năm không?”

Phúc Sinh đáp: “Ông ấy không có… ác ý.”

Nhưng người đó tuyệt đối không phải là cha ruột.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Em biết phóng viên Hàn không có ác ý, nhưng em cảm thấy ông ấy biết cha anh. Phóng viên Hàn đến từ thủ đô, cha mình cho dù không phải người thủ đô, thì cũng có thể từ ông ấy mà hỏi thăm được tin tức, anh nói đúng không?”

“Ông ấy… không muốn nói.”

Ý Phúc Sinh là, nếu phóng viên Hàn muốn nói, thì sớm đã nhận nhau rồi, không cần mượn cớ phỏng vấn để dò hỏi.

Tạ Tiểu Ngọc cũng nghĩ đến điều đó: “Ông ấy đã đến tận thôn để tìm hiểu chuyện của mình, đợi đến khi khai giảng, bọn mình cũng đến tìm hiệu trưởng Trần để hỏi thăm tin tức của ông ấy, có được không?”

Phúc Sinh suy nghĩ một lúc, biết mình biết người, anh không thích sống trong sương mù.

Anh gật đầu: “Được.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 59: Chương 59



Sáng sớm Hàn Viên Tông đến ga tàu Thủ đô, vừa xuống tàu liền về nhà, không ghé qua tòa soạn.

Vợ ông là giáo sư khoa Lịch sử của Đại học Bắc Kinh, năm nay khôi phục kỳ thi đại học, trường phải tuyển sinh nên bận rộn vô cùng.

Bà đang chuẩn bị ra cửa đến trường.

Hàn Viên Tông nói:

“Đợi một chút rồi đi, anh có chuyện muốn nói.”

Tần Tố Vấn đặt chiếc áo khoác dạ trên tay xuống, hỏi:

“Chuyện gì mà gấp vậy, để tối về nói không được sao?”

Hàn Viên Tông mệt mỏi rã rời, đặt túi xuống:

“Anh tìm được vợ và con của Hoài Cảnh rồi.”

Tim Tần Tố Vấn như muốn nhảy khỏi lồng ngực.

Diệp Hoài Cảnh là con của chị gái Hàn Viên Tông, ông và chị gái cách nhau những hai mươi tám tuổi, mẹ chồng ông sinh con thứ hai ở tuổi bốn mươi tám.

Hàn Viên Tông gần như được chị gái nuôi lớn.

Ông chỉ lớn hơn con trai chị gái một tuổi, từ nhỏ lớn lên cùng Diệp Hoài Cảnh, là cậu ruột của Diệp Hoài Cảnh.

Diệp Hoài Cảnh học hành rất giỏi, trước giải phóng từng du học, sau khi trở về làm phóng viên.

Có lần đi phỏng vấn thì mất tích, không trở về nữa.

Tần Tố Vấn gọi điện đến trường, nói trong nhà có việc gấp, xin nghỉ nửa ngày.

Hiện giờ đã nghỉ đông, các thầy cô đang tăng ca để lo việc tuyển sinh, phía bên kia không có ý kiến gì, việc xin nghỉ thuận lợi.

Tần Tố Vấn chạy vào phòng con trai, lật chăn của đứa con trai đang vùi đầu ngủ, kéo rèm ra, nói:

“Dậy đi con trai, mang hai chai rượu và một gói trà qua nhà ông ngoại!”

Hàn Tích lật người tiếp tục ngủ:

“Con chắc chắn không phải con ruột của mẹ. Nghỉ đông rồi mà, mẹ cho con ngủ thêm một lát đi.”

Hàn Tích năm nay học lớp mười hai, sang năm cũng sẽ thi đại học.

Tần Tố Vấn kéo cậu dậy: “Con ngoan, ông bà ngoại nhớ con lắm. Hồi nhỏ là ông bà nuôi con lớn, giờ lớn rồi sao lại không thân với ông bà nữa? Ông bà nhớ con, sợ ảnh hưởng đến việc học nên không dám đến nhà. Giờ nghỉ rồi, con nên qua thăm một chút. Con à, sao có thể vô tâm như vậy chứ?”

Hàn Tích miễn cưỡng rời khỏi chiếc chăn ấm áp, vì nếu không đi, mẹ cậu có thể lải nhải cả buổi sáng.

“Con đi, con đi, được chưa!”

Cậu bò dậy mặc quần áo, Tần Tố Vấn đưa rượu và trà cho cậu.

“Bữa sáng sang nhà ông bà ngoại ăn luôn, ăn trưa với ông xong rồi hẵng về.”

Hàn Tích nói: “Hai người cứ thần thần bí bí, định đuổi con đi làm gì chứ?”

Tần Tố Vấn nói: “Sao con lại nghĩ về ba mẹ như vậy, đúng là đứa nhỏ vô tâm. Ông bà ngoại thương con không công rồi. Không muốn đi thì thôi, mẹ gọi điện cho ông, nói con không đi nữa, vậy được chưa?”

Hàn Tích: ...

“Con ăn tối xong mới về.”

“Vậy càng tốt.”

Tiễn con trai ra ngoài, đóng cửa lại, đứng bên cửa sổ nhìn con rời khỏi khu nhà tập thể, Tần Tố Vấn mới quay đầu lại, nghiêm mặt hỏi chồng:

“Mau nói cho em nghe, chuyện là thế nào?”

Hàn Viên Tông ôm cái bụng đói meo, từ hôm qua lên tàu đến giờ vẫn chưa có gì bỏ bụng, suốt dọc đường toàn nghĩ chuyện này, giờ đói đến không chịu nổi, nói: “Vừa ăn vừa nói nhé.”

Tần Tố Vấn nấu cho ông một đĩa bánh chẻo.

Uống mấy ngụm nước bánh, thân thể mới ấm lên được chút.

Trên đường đi ông cũng đã gần như sắp xếp mọi chuyện rõ ràng rồi.

Ông nói: “Điểm đến cuối cùng của anh là trường Trung học Văn Thành ở huyện Thanh Hà, anh thấy một thanh niên giống Hoài Cảnh như được đúc từ cùng một khuôn. Năm nay cậu ấy hai mươi tuổi, cha ruột là người được dân làng cõng từ trên núi về, bị mất trí nhớ, không nhớ nổi tên mình, cũng không để lại ảnh chụp. Nhưng nhìn dáng dấp đứa trẻ ấy, dù cha ruột không phải là Hoài Cảnh, thì cũng là người rất giống Hoài Cảnh.”

Ông kể hết những điều thu thập được ở thôn Đại Hà cho vợ nghe, người đàn ông được Cao Phân cõng từ trên núi về, chắc chắn chính là Hoài Cảnh, không thể sai được.

Tần Tố Vấn suy nghĩ một lát, rồi nói: “Vậy thì bài phỏng vấn này anh không thể đăng, nếu Phúc Sinh là con của Hoài Cảnh, mà lý lịch gia đình bị người ta mang ra làm rắc rối, sẽ ảnh hưởng không nhỏ. Dù bây giờ thi đại học không xét thành phần, chỉ dựa vào thành tích, nhưng nhà chị anh còn có hai đứa con riêng đang rình rập, trước kỳ thi không thể để cậu ấy bị liên lụy.”

Hàn Viên Tông nói: “Anh biết chứ, nên mới không dám nhận nhau ở thôn Đại Hà.”

Anh rể ông mấy năm trước bị đưa đi lao động cải tạo, Hàn Viên Tông vẫn đang tìm cách giúp ông ấy được minh oan, trước khi việc đó xong xuôi thì tốt nhất không nên để lộ thân phận.

Tần Tố Vấn rất muốn đi gặp Phúc Sinh, nhưng lại lo nếu để người khác biết thân thế của Phúc Sinh, sẽ có người cố tình gây chuyện, ảnh hưởng đến việc thi cử của cậu.

Bà nói: “Chị sức khỏe không tốt, em tìm cơ hội đi thăm chị ấy, nói cho chị biết tin vui này. Nếu chị biết Hoài Cảnh có một đứa con, trong lòng có chút hy vọng, biết đâu sẽ khỏe lên.”

“Được, vậy em tranh thủ sớm đi thăm chị ấy.”

Tần Tố Vấn lại hỏi:

“Thế sau đó Hoài Cảnh đi đâu? Không phải đã nhớ lại điều gì rồi sao? Sao không quay về nhà?”

Hàn Viên Tông lắc đầu:

“Không biết nữa. Mẹ của Phúc Sinh cũng không biết. Trưởng thôn thôn Đại Hà đã cử người đi tìm ở huyện, ở thành phố, mà vẫn không tìm thấy.”

---

Chỉ mất hơn một ngày, Phúc Sinh đã xây xong một bức tường đá cao hai mét.

Tiếp theo còn phải lên núi vác thêm đá nữa.

Cao Phân nói nhà họ Liêu đã bị dằn mặt rồi, chắc sẽ không dám đến trộm rau nữa, bảo Phúc Sinh đừng đi vác đá nữa, bên ngoài lạnh lắm, ở nhà nhóm lửa sưởi ấm, đọc sách thì hơn.

Tạ Tiểu Ngọc nói học hành cũng cần thư giãn đầu óc, làm chút việc khác để thả lỏng thần kinh.

Phúc Sinh làm việc là phải đầu xuôi đuôi lọt, nếu không sẽ khó chịu, nên cứ để anh xây xong tường rào đi.

Cao Phân nói:

“Phúc Sinh chỉ nghe lời con, mà con lại không chịu khuyên nó, thôi được rồi, miễn là hai đứa có lòng tin thi đậu đại học, thì mẹ không nói gì nữa.”

Tạ Tiểu Ngọc nói:

“Mẹ, mẹ phải có lòng tin với Phúc Sinh chứ. Dựa theo tiến độ tiến bộ của anh ấy, đạt thủ khoa thành phố cũng không phải không thể. Chỉ cần không có gì ngoài ý muốn, đậu đại học hệ chính quy là chắc rồi.”

Cao Phân vội vàng nhổ mấy cái “phì phì”: “Không có gì ngoài ý muốn cả.”

Tạ Tiểu Ngọc muốn biết thêm chuyện về cha ruột của Phúc Sinh, bèn hỏi:

“Mẹ, sao mẹ lại nghĩ ra được cái tên hay thế cho Phúc Sinh vậy?”

Cao Phân đáp: “Mẹ làm gì nghĩ ra được, là cha Phúc Sinh đặt đó. Hôm ấy tự dưng ông ấy ngâm một bài thơ, mẹ nghe không hiểu, ông ấy liền giải thích là có người du ngoạn đến khi trời tối thì lên thuyền quay về, nhưng lại đi nhầm đường. Mẹ hỏi ông ấy có phải nhớ lại chuyện gì ở nhà không, ông ấy nói lờ mờ nhớ được chút gì đó, mẹ mới bảo ông ấy đi tìm thử.”

“Trước khi đi, cha Phúc Sinh nói nếu sau này có con, thì đặt tên là Diệp Hồi Chu. Mẹ thấy cái tên này nghe hay, hỏi nếu là con gái thì sao, ông ấy nói trai gái đều đặt tên đó được.”

Tạ Tiểu Ngọc vội hỏi:

“Lúc cha đi, có biết mẹ đã mang thai Phúc Sinh chưa?”

Cao Phân lắc đầu, rồi lại không chắc chắn:

“Bản thân mẹ lúc ấy cũng chưa nhận ra, nhưng cha Phúc Sinh tinh ý lắm, nhớ cả chu kỳ hàng tháng của mẹ. Mấy ngày đó là không cho mẹ động vào nước lạnh, giặt giũ nấu cơm đều là ông ấy làm hết. Chắc chắn ông ấy đã biết chuyện mẹ trễ mấy chục ngày rồi.”

Hồi đó mới chỉ là những năm 50, ai mà vì trễ kinh mười mấy ngày lại đi bệnh viện khám chứ.

Cao Phân nói: “Mẹ trong lòng vẫn luôn nghĩ, chắc cha Phúc Sinh không biết mình có con. Nếu ông ấy biết mình có con, thì không thể không quay về.”

Trong lòng Cao Phân cũng từng đoán, đến giờ người đàn ông đó vẫn chưa quay về, có lẽ đã mất ở bên ngoài rồi.

Chỉ là bà không muốn tin điều đó.

Nhưng thực tế, mấy ngày đó cha Phúc Sinh từng nhắc bà, nói bà trễ kinh rồi, bảo bà phải tự chăm sóc bản thân.

Ông ấy nói nhiều nhất một tháng là sẽ quay về, dù có tìm được hay không, cũng nhất định trở về.

Cao Phân cố gắng quên đi chuyện này.

Bà thà tin rằng cha Phúc Sinh đã nhớ lại chuyện cũ nên không muốn quay về nữa, ít ra còn giữ được một tia hy vọng.

Bởi vì cha Phúc Sinh thật sự là một người đàn ông rất rất tốt.

Dù thế nào đi nữa, bà vẫn mong rằng ông ấy còn sống.
 
Back
Top Bottom