Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến

Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 40: Chương 40



Tạ Tiểu Ngọc nói: “Mẹ, Phúc Sinh cũng đang cố gắng thay đổi. Hơn nữa, ngành con chọn cũng nghĩ kỹ rồi, bọn con đều đăng ký ngành khảo cổ, con cũng thích, mà sau này công việc được phân cũng rất phù hợp với Phúc Sinh.”

Cao Phân nào hiểu đại học có phân ngành gì, bà còn tưởng đỗ đại học là xong chuyện rồi: “Khảo cổ là gì vậy?”

“Là khai quật, bảo vệ cổ vật, có thể hiểu rõ văn hóa lịch sử mấy nghìn năm của đất nước mình.”

Cao Phân nghe xong, hiểu sơ sơ, trong bụng nghĩ: trời đất thiên địa ơi, thế chẳng phải là đào mộ sao, nhưng người ta gọi là khảo cổ, sau này còn có thể thành chuyên gia gì đó, nghe cũng oai phết.

Hơn nữa, thi đỗ đại học là được phân công việc, hộ khẩu cũng chuyển vào thành phố, vậy thì không cần làm ruộng nữa, mỗi tháng có lương, có tem phiếu, tốt biết bao nhiêu.

Cao Phân sốt ruột đi vòng vòng trong nhà: “Hai đứa tụi con đi học ở ngoài thì ăn cái gì chứ? Sớm biết sẽ có ngày thi đại học được khôi phục, lúc trước phân gia, dù thế nào mẹ cũng phải đi theo tụi con, có cực c.h.ế.t mẹ cũng phải nuôi được hai đứa ăn học!”

Cao Phân nghĩ tới nghĩ lui, Phúc Sinh và Tiểu Ngọc lên huyện học, học phí, chi phí sinh hoạt đều cần tiền, đã học thì không thể về làm ruộng, cái nhà này nhất định phải phân lại, cho dù phải đắc tội với hai đứa con trai lớn, bà cũng phải ích kỷ một lần.

Cao Phân nói: “Tiểu Ngọc, mẹ muốn phân lại nhà.”

Tạ Tiểu Ngọc nghe vậy trong lòng thấy ấm áp. Chị dâu đã bán cây sâm núi đó, gửi tiền qua, có thể làm chi phí sinh hoạt khi học lại. Cô vốn định lấy phiếu chuyển tiền ra, nhưng nghĩ lại, tạm thời chưa lấy, để xem thái độ của anh cả và anh hai thế nào đã.

---

Cao Phân gọi ba người con trai và các con dâu tới, nói: “Phúc Sinh và Tiểu Ngọc muốn học lại một năm để thi đại học. Hai đứa tụi nó đi huyện học thì không thể xuống ruộng làm công điểm được. Mẹ định phân lại nhà, mẹ ở với Phúc Sinh và Tiểu Ngọc, tụi mẹ ba người làm được chút nào thì ăn chút đó. Sau này mẹ theo Phúc Sinh, cũng không cần thằng hai với thằng ba phụng dưỡng mẹ nữa.”

Lưu Tú Hảo nghe xong thì lập tức phản đối, mẹ như vậy chẳng phải muốn làm trâu làm ngựa cho Phúc Sinh sao? Cô ta tin Phúc Sinh gặp may, nhưng dù có may mắn đến đâu thì cũng vẫn là một đứa ngốc, ngốc thì làm sao học nổi chứ.

Cô ta tính đủ đường, chỉ không tính được việc thi đại học sẽ được khôi phục. Lúc này, cô ta thấy không thể giấu diếm nữa, phải nói rõ ràng với mẹ chồng.

“Mẹ, mẹ có từng nghĩ tới không, Tạ Tiểu Ngọc đang lợi dụng mẹ với Phúc Sinh làm công để nuôi cô ta đi học. Đợi cô ta thi đậu đại học, leo lên cành cao rồi, chắc chắn sẽ không quay về nhà họ Diệp nữa đâu, chúng ta không thể bị cô ta lừa!”

Tạ Tiểu Ngọc lập tức phản bác: “Chị hai, có muốn lừa cũng không tới lượt chị, chị cũng chẳng có quyền quyết định thay mẹ.”

Lúc đầu Cao Phân cũng thật sự lo Tiểu Ngọc sẽ bỏ đi, nhưng khi Tiểu Ngọc nói muốn cùng Phúc Sinh lên huyện học, trong lòng bà hoàn toàn không còn nghi ngờ nữa. Nếu Tiểu Ngọc thực sự muốn quay về thành phố, cô đâu cần phải chờ đợi, chỉ riêng anh chị em bên ngoại cũng đủ nuôi cô rồi.

Tiểu Ngọc đã tận tâm tận lực tính toán cho Phúc Sinh như vậy, nếu bà còn nghi ngờ cô thì thật không nên. Những lời này cũng không cần giải thích với con dâu thứ hai, nói rồi cô ta cũng chẳng hiểu.

Cao Phân bảo họ đừng cãi nữa, nói: “Bị lừa thì mẹ cũng cam lòng, ít nhất năm nay Phúc Sinh được học ở huyện, mẹ xem như cho Phúc Sinh thêm một năm học, mẹ bằng lòng.”

Lưu Tú Hảo nói: “Mẹ, mẹ thiên vị Phúc Sinh quá rồi đấy.”

“Sao lại bảo là mẹ thiên vị?”

Cao Phân nổi giận: “Mẹ nuôi lớn thằng cả với thằng hai, cho họ đi học tiểu học, cưới vợ cũng là mẹ lo. Hai đứa con trai nhà thằng hai cũng là mẹ bế lớn, con gái của thằng cả là mẹ nuôi. Đến giờ mẹ chưa bắt các con nuôi mẹ một ngày nào. Mẹ không nợ các con một sợi chỉ, mẹ muốn sống với ai là quyền của mẹ!”

Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn hoảng sợ quỳ “phịch” xuống: “Mẹ, là bọn con không đúng, mẹ bảo sao thì làm vậy ạ.”

Cao Phân điềm đạm nói, thực ra hai đứa con trai cũng không phải người xấu, đặc biệt là con cả, thật thà chất phác. Phúc Sinh dù sao cũng không phải cùng cha với hai anh, ai mà chẳng có chút thiên vị chứ.

Cao Phân nói tiếp: “Trong lòng mẹ tin Phúc Sinh và Tiểu Ngọc có thể thi đỗ đại học. Nếu hai đứa con chịu đồng lòng nuôi Phúc Sinh ăn học, thì nhà ta vẫn sống chung như trước. Còn nếu không muốn, thì mẹ sẽ sống với Phúc Sinh. Hai đứa bàn bạc đi, ăn cơm xong thì quyết định cho rõ ràng.”

Bà đã đoán chắc hai nhà con trai sẽ không đồng ý, vốn cũng không định nhờ họ chu cấp, chỉ là muốn nói rõ ràng để khỏi cãi vã sau này.

Diệp Kim Sơn và Diệp Ngân Sơn vào phòng bàn bạc với vợ mình. Lưu Tú Hảo không đồng ý, nói với Diệp Ngân Sơn: “Phúc Sinh chắc chắn thi không đậu đại học, bây giờ mình cắn răng bỏ tiền ra nuôi, sau này Tạ Tiểu Ngọc thi đỗ rồi là sẽ bỏ đi thôi. Hơn nữa, Đại Trụ và Tiểu Trụ nhà mình cũng phải đi học mà.”

Kỳ thi đại học đã được khôi phục, nếu có sức thì cô ta cũng sẽ dành cho con ruột mình. Phúc Sinh là con của Cao Phân chứ không phải con cô ta. Đợi đến khi Tạ Tiểu Ngọc thi đậu đại học bỏ lại một mình Phúc Sinh, thì Phúc Sinh tự nhiên sẽ mang vận may về nhà họ Diệp, lúc đó càng không có cô gái nào chịu gả cho Phúc Sinh, mà phúc khí của Phúc Sinh sẽ hoàn toàn tụ lại trong nhà họ Diệp.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 41: Chương 41



Diệp Ngân Sơn nói: “Nhỡ đâu Phúc Sinh thi đậu thật, nhà mình sẽ không còn mặt mũi mà bám vào nữa.”

Lưu Tú Hảo cười khẩy: “Phúc Sinh mà đậu được, thì người mù trong làng cũng đậu được! Mẹ với Phúc Sinh ngốc quá, bị Tạ Tiểu Ngọc xoay vòng vòng. Anh cứ nghe em, đảm bảo không thiệt.”

Diệp Ngân Sơn hơi khó xử, nói: “Cùng lắm thì nuôi hai người họ hai ba năm. Em nghĩ mà xem, bên nhà mẹ đẻ Tiểu Ngọc chắc chắn sẽ chu cấp học phí, nhà mình chẳng qua chỉ góp ít gạo, giúp Phúc Sinh trồng chút ruộng tự canh thôi. Dù gì cũng là anh em ruột, cần gì phải tuyệt tình như vậy.”

Lưu Tú Hảo nhỏ giọng mắng: “Anh em ruột cái gì, anh với nó đâu cùng cha!”

Diệp Kim Sơn và Giang Táo Hoa trở về phòng, cả hai đều không lên tiếng, mãi đến khi Cao Phân ngoài sân gọi vào ăn cơm, hai vợ chồng mới cùng lúc mở miệng: “Hay là để chúng con nuôi Phúc Sinh đi?”

Nói xong hai người đều bật cười, ban đầu không ai dám nói, sợ bị người kia mắng, hóa ra trong lòng cả hai đều có cùng suy nghĩ.

Diệp Kim Sơn hỏi: “Anh thật không ngờ, em cũng muốn nuôi Phúc Sinh và Tiểu Ngọc học hành sao?”

Giang Táo Hoa cau mày nghĩ một lúc: “Không hiểu sao, em cứ cảm thấy như mình nợ Phúc Sinh vậy. Cứ như từng có lần nằm mơ, em nói kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa trả ơn cho chú ấy.”

Diệp Kim Sơn cũng đồng cảm: “Anh cũng có cảm giác đó, như thể từng thề thốt gì đó, trong lòng cứ thấy nặng trĩu, không yên.”

Giang Táo Hoa gật đầu, cô cũng thấy vậy. Hai vợ chồng cùng ra ngoài, ăn cơm xong, Cao Phân lại hỏi: “Các con đều nghĩ kỹ chưa?”

Lưu Tú Hảo thì chắc chắn Phúc Sinh không thi đậu, nên đồng ý với sắp xếp của mẹ chồng.

Hai vợ chồng anh cả nói ra thì khiến Cao Phân bất ngờ: “Mẹ, vợ chồng con bằng lòng cùng mẹ nuôi Phúc Sinh, cuối năm tính công điểm tính khẩu phần, mẹ cứ sắp xếp hết.”

Lưu Tú Hảo thầm cười trong bụng, vợ chồng anh cả đúng là thật thà quá mức. Thôi thì, anh cả chị dâu cứ muốn tự nguyện làm c* li cho Tạ Tiểu Ngọc, cô ta cũng không ngăn, rồi sẽ có ngày họ phải hối hận.

Cao Phân nghĩ ngợi một lúc, vợ chồng con cả tính tình thật thà, chắc là thật lòng, bà nói: “Lời các con, mẹ ghi nhớ. Sau này nếu thiếu ăn, mẹ sẽ lại mở lời.”

Việc phân lại nhà cứ thế mà định xong, Lưu Tú Hảo bỗng nói: “Mẹ, nếu đã phân lại nhà, mẹ sống với Phúc Sinh, vậy căn nhà sau có phải cũng chia lại không?”

Vừa mới phân nhà xong đã muốn đuổi Cao Phân ra khỏi căn nhà sau, Diệp Ngân Sơn lập tức bùng nổ: “Lưu Tú Hảo, ý cô là gì? Cô muốn đuổi mẹ tôi đi à?!”

Lưu Tú Hảo bị Diệp Ngân Sơn mắng đến ngẩn người, chẳng phải đã nói là không nuôi nữa sao? Cô ta khóc lên: “Là mẹ muốn phân nhà mà, anh mắng em làm gì? Đã chia thì chia cho dứt khoát, nếu không mẹ giúp Phúc Sinh làm việc, mà ăn ở vẫn ở nhà mình, vậy chia cái gì?”

Cao Phân nhìn vợ chồng con thứ hai cãi nhau, trong lòng thở dài. Con trai thứ hai trước đây cũng là đứa tốt, chỉ là vợ nó quá tính toán.

Trước khi quyết định phân nhà, bà đã có ý định dọn sang sống với Phúc Sinh và Tiểu Ngọc. Bà nói: “Mẹ sẽ chuyển sang ở với Phúc Sinh. Còn khoản hai mươi đồng lúc trước chưa chia xong, giờ cũng chia luôn đi, để sau này khỏi bảo mẹ thiên vị.”

Hai mươi đồng đó chia làm bốn phần, Cao Phân và mỗi người con đều được năm đồng. Sau đó bà thu dọn quần áo của mình. Khẩu phần của bà chỉ còn nửa bao lương thực, bà bảo Phúc Sinh mang đi. Sau đó Phúc Sinh quay lại, cùng hai anh trai chuyển hết giường chiếu và chăn đệm ở căn nhà sau sang bên chỗ mới.

Bà Trần vội kéo Cao Phân lại hỏi có chuyện gì: “Chị với hai nhà con trai xảy ra mâu thuẫn à?”

“Không có.”

Cao Phân cười nói: “Chẳng phải kỳ thi đại học được khôi phục rồi sao, Tiểu Ngọc với Phúc Sinh định lên huyện học lại một năm để thi, tôi bàn với hai đứa con trai phân lại nhà. Sau này tôi sống với Phúc Sinh, trông nhà, trồng ít ruộng tự canh, kiếm chút khẩu phần. Hai đứa nó cũng ủng hộ lắm, nên tôi dọn sang sống với Phúc Sinh rồi.”

Chuyện đúng là như vậy, nhưng đâu được hòa thuận như lời Cao Phân nói. Đây là chuyện xấu trong nhà, bà không muốn kể lể.

---

Sau khi chuyển đồ xong, Phúc Sinh định ra đồng làm việc, trước khi lên huyện thì cố gắng kiếm thêm chút công điểm. Cao Phân cũng muốn ra đồng, nhưng Tạ Tiểu Ngọc chặn cả hai người lại, lấy ra phiếu chuyển tiền: “Mẹ, mẹ xem đây là gì?”

Cao Phân nhìn thấy tờ phiếu chuyển tiền một trăm đồng thì giật mình hoảng hốt: “Sao con có thể lấy nhiều tiền như vậy từ nhà mẹ đẻ?”

Tạ Tiểu Ngọc đọc thư của chị dâu cho Cao Phân nghe, trong thư nói rằng cây nhân sâm núi đó đã bán được một trăm đồng, toàn bộ đã gửi cho Tiểu Ngọc và Phúc Sinh làm chi phí sinh hoạt, dặn hai đứa cố gắng ôn tập, đừng lo chuyện tiền nong.

Cao Phân tức thì vỗ vào Tiểu Ngọc hai cái, nhưng nhẹ nhàng chẳng đau, Phúc Sinh hoảng hốt, ôm lấy Tiểu Ngọc: “Mẹ đánh con đi.”

Cao Phân và Tạ Tiểu Ngọc đều bật cười, Phúc Sinh chẳng phân biệt được yêu ghét lẫn lộn, mà mẹ vừa rồi cũng chẳng đánh mạnh gì.

Cao Phân nói: “Con bé này, có phiếu chuyển tiền mà không nói với mẹ một tiếng. Nhìn cái bộ dạng keo kiệt của chị dâu hai con mà xem, nếu con lấy ra sớm, mẹ đã chẳng phải chịu bực bội rồi.”

Tạ Tiểu Ngọc đáp: “Mẹ, nếu con lấy ra sớm, nhà đã chẳng chia nổi nữa rồi. Con thấy mẹ ở riêng với chị dâu hai vẫn hơn. Đợi khi con với Phúc Sinh thi đậu, sau này tụi con mua lại căn nhà này để mẹ ở. Đến khi con với Phúc Sinh tốt nghiệp, ổn định rồi, sẽ đón mẹ lên ở cùng.”

Cao Phân thấy lòng ngọt lịm: “Cái miệng con đúng là bôi mật rồi, bảo sao chị dâu bên nhà mẹ đẻ con thương con đến vậy.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 42: Chương 42



Có được một trăm đồng này, Cao Phân tính toán trong bụng, nhà còn chu cấp thêm khẩu phần ăn, cũng đủ cho hai đứa dùng trong một năm. Đợi đến khi thi đỗ đại học, rồi hẵng tính đến chi phí học đại học sau.

Tạ Tiểu Ngọc lại an ủi bà: “Mẹ, mẹ quên rồi à, trong núi vẫn còn một củ sâm nữa mà, chỉ là không to bằng lần trước. Đợi con với Phúc Sinh thi đậu, con sẽ đào lên nhờ chị dâu bán giúp lần nữa, chắc cũng đủ tiền tàu xe lên trường.”

Cao Phân nghĩ lại thấy đúng thật, suýt nữa quên mất chuyện Phúc Sinh có thể vào rừng. Bà nói: “Chả trách mấy hôm nay chị dâu hai con hay vào rừng, chắc cũng muốn thử vận may.”

Phúc Sinh cau mày, chỗ có sâm đều ở sâu trong núi, lại có dã thú xuất hiện, anh nói: “Có dã thú, nguy hiểm.”

Cao Phân dù không ưa con dâu thứ hai, nhưng dù sao cũng là mẹ của cháu trai bà. Nếu Lưu Tú Hảo vì đi tìm sâm mà gặp chuyện, thì cả nhà lại bị liên lụy.

Bà chạy sang nhắc nhở con trai thứ hai: “Hôm trước đưa dược liệu cho công xã, con không nghe các xã viên nói à? Không có Phúc Sinh thì họ chẳng ra được khỏi núi, bảo vợ con đừng có chạy loạn trong rừng nữa.”

Lưu Tú Hảo đâu chịu nghe, Phúc Sinh tìm được thì mình cũng có thể may mắn chứ! Cô ta đi tìm mấy ngày liền, chẳng biết sao lại đồn ra ngoài rằng trong núi có sâm, cả làng ai rảnh rỗi đều đổ vào rừng kiếm, thậm chí có mấy đứa nhỏ còn bị lạc.

Trưởng thôn phải tổ chức trai tráng trong làng vào núi tìm trẻ con, cuối cùng vẫn là Phúc Sinh tìm được mấy đứa trẻ sắp c.h.ế.t rét, c.h.ế.t đói, đưa về.

Trưởng thôn mở họp toàn đội, nghiêm khắc phê bình mấy người đứng đầu. Mấy bà thím trong làng tức tối, nói là nghe lời Lưu Tú Hảo bảo trong núi có của quý.

Trưởng thôn hỏi Lưu Tú Hảo nghe ở đâu ra, cô ta không dám nói là Phúc Sinh từng đào được sâm, nếu nói ra thì chồng và mẹ chồng cô ta sẽ không tha. Cô ta chỉ còn cách bịa là mình nằm mơ thấy.

Trưởng thôn phạt mỗi nhà có người dẫn đầu gây chuyện một trăm công điểm. Lưu Tú Hảo tức muốn chết, một trăm công điểm, lúc nông nhàn cũng phải làm việc mười ngày nửa tháng mới kiếm lại được!

Từ đó trong làng mới yên ổn, không còn ai dám vào núi tìm sâm nữa.

Cao Phân dặn dò Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc, lần sau đào củ sâm còn lại nhất định phải kín đáo, đừng để ai nhìn thấy, đặc biệt là Lưu Tú Hảo.

Tạ Tiểu Ngọc nói nhất định sẽ chú ý, lần trước là ngoài ý muốn, không ai ngờ Lưu Tú Hảo lại bất ngờ xuất hiện và mở gói vải ra. Sau này nhất định sẽ đề phòng.

Cháu dâu của thím Liêu bỏ trốn, trong làng thiếu một giáo viên dạy thay. Trước kia không ai quan tâm, nhưng giờ kỳ thi đại học đã được khôi phục, trường cấp ba ở huyện cũng mở lại, mấy đứa trẻ đang học tiểu học trong làng, dù còn mấy năm nữa mới đến tuổi thi, nhưng nhà nào chẳng mong có con đỗ đại học.

Vì thế, vị trí giáo viên dạy thay lại được coi trọng. Trưởng thôn là người đầu tiên đến hỏi ý Cao Phân, muốn mời Tạ Tiểu Ngọc quay lại trường làng dạy học.

Cao Phân thấy nở mày nở mặt, nhưng từ chối khéo, rồi cười nói: “Phúc Sinh với Tiểu Ngọc chuẩn bị cùng nhau lên huyện học lại, không thể làm giáo viên tiểu học ở làng được.”

“Phúc Sinh học lại à?”

Trưởng thôn phá lên cười, nhưng không phải cười nhạo mà là không tin nổi. Phúc Sinh còn chẳng biết nói chuyện với người khác, học hành cái gì chứ, nó là số làm ruộng cả đời.

Trưởng thôn lắc đầu, trong bụng nghĩ Cao Phân bị con dâu út xoay vòng vòng, dốc sức nuôi nó học đại học, đợi nó đỗ rồi bay khỏi cái chuồng gà này, còn quay lại được sao?

Chẳng mấy chốc, cả làng đều biết chuyện Diệp Phúc Sinh không làm ruộng nữa, Cao Phân để thằng con ngốc của mình lên huyện học, còn phân lại nhà với hai người con trai trước. Nhiều người không coi trọng chuyện này, nói Cao Phân quá ngốc, mấy năm nữa chắc chắn sẽ hối hận.

Thím Liêu vốn đã chờ xem trò cười, giờ cười đến đau cả bụng. Ngồi dưới gốc cây hòe lớn đầu làng làm việc thêu thùa, vừa khâu vá vừa tám chuyện: “Cao Phân khổ cả đời rồi, bà ấy coi như hết đời rồi.”

“Sao chị lại nói thế?” Những người đang tám chuyện ở đầu làng đều là các bà thím, con dâu trong đội Một, ai nấy đều thân với thím Liêu.

Thím Liêu lại lôi chuyện xưa ra kể một lần nữa: “Hồi đó, chồng của A Phân biết làm mộc, cuộc sống trong nhà cũng khấm khá hơn người khác, ai cũng ghen tị nói bà ấy lấy được chồng tốt. Ai mà ngờ, vừa sinh xong đứa con thứ hai, chồng bà ta đã mất.”

“Bà ấy làm góa phụ, lại vác một người đàn ông từ trong núi về, vốn dĩ đã là người chẳng may mắn gì, thế mà bà ta cứ khăng khăng sống với anh ta. Quả nhiên, sinh ra một đứa con trai lại là đứa ngốc. Giờ thì sao, cưới được cô con dâu lanh lợi thế, suốt ngày khoe khoang, để xem sau này con dâu bỏ đi, đến lúc đó ai khóc cho mà xem.”

Mấy bà thím bên cạnh xu nịnh: “Trường cấp ba ở huyện mở lại rồi, nghe nói con rể lớn của chị được điều lên đó dạy học, con gái lớn thì làm ở nhà ăn của trường, hai vợ chồng đều có việc làm chính thức. Con dâu nhà chị cũng sắp sinh nữa rồi, A Phân làm sao so được với chị, có tận ba chàng rể hiếu thảo, chị còn nhiều ngày tốt đẹp phía trước.”

Thím Liêu thầm đắc ý, đúng là như vậy, A Phân sao có thể so với bà ta. A Phân phân lại nhà, chọc giận hai đứa con trai trước, Phúc Sinh thì là thằng ngốc, đến lúc bà ta già rồi còn có ai nuôi?

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đang đứng ở đầu làng chờ xe máy cày, hôm nay lên trường cấp ba ở huyện đăng ký, buổi trưa có thể sẽ phải ăn ở huyện, Tạ Tiểu Ngọc mang theo giấy tờ và tem lương thực.

“Mẹ, con với Phúc Sinh chắc đến chiều mới về, mẹ đừng lo, con sẽ không bỏ Phúc Sinh mà đi đâu.”

Cao Phân cười mắng yêu: “Đi đi, làm xong việc thì về sớm.” Nếu Tiểu Ngọc thực sự muốn bỏ trốn, thì đã chẳng nói chuyện chị dâu bên ngoại gửi tiền về rồi.

Tạ Tiểu Ngọc cùng Phúc Sinh leo lên chiếc xe máy cày của làng rời đi. Cao Phân quay người trở về, đi ngang qua cây hòe lớn đầu làng lại bị thím Liêu bám lấy châm chọc bằng mấy câu chua chát.

Cháu dâu của thím Liêu bỏ trốn, con dâu út của Cao Phân cũng là trí thức trẻ nhưng lại không chạy, đem ra so sánh thì bà ta thấy mất mặt.

“A Phân, đến lúc Phúc Sinh học một năm, thi được cái trứng ngỗng mang về, thì số tiền năm đó coi như đổ sông đổ biển, lại mất luôn con dâu. Bà chẳng phải bị thằng con ngốc dắt theo mà ngốc luôn rồi à?”

Cao Phân chống nạnh mắng lại: “Con tôi là Phúc Sinh, sau này nhất định sẽ là người đầu tiên trong làng thi đậu đại học. Tiểu Ngọc còn nói, đợi tốt nghiệp rồi sẽ đón tôi lên thành phố ở!”

Thím Liêu cười phá lên, bảo Cao Phân nằm mơ giữa ban ngày. Phúc Sinh thì biết gì mà học với hành: “A Phân à, chuyện đó mà bà cũng tin được sao?”

Cao Phân không muốn đôi co mấy lời nhảm nhí, chỉ nói: “Tin hay không, thì cứ để thời gian chứng minh đi.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 43: Chương 43



Đường làng gập ghềnh, Tạ Tiểu Ngọc bị lắc đến mơ màng, dựa vào vai Phúc Sinh lim dim thì lại nằm mơ. Trong mơ, một con bò do trạm chăn nuôi quản lý bất ngờ phát điên, không ai cản được, nó húc bay một ông lão ngoài năm mươi đi ngang qua, m.á.u trên đất loang lổ, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.

Khi Tạ Tiểu Ngọc tỉnh lại thì xe máy cày đã tới huyện thành. Cô không bao giờ vô cớ mơ thấy chuyện không liên quan. Con bò bị chọc giận kia, có liên quan gián tiếp tới Phúc Sinh.

Vì sao lại nói vậy? Lần trước, con trâu cày của đội bị bệnh, đội trưởng đến trạm chăn nuôi tìm bác sĩ thú y trực ca, nhưng cháu trai của thím Liêu – Liêu Bảo Sơn – lại bị đày đi dọn phân ở chuồng bò, trong lòng tích đầy oán khí.

Khi trạm chăn nuôi mới nhập một con bò giống về để phối giống, anh ta không chăm sóc tử tế. Bò là loài rất nhạy cảm, bị ngược đãi sẽ trở nên hung dữ, cuối cùng phát điên húc trúng một ông lão vô tội.

Mà người bị bò húc chính là hiệu trưởng trường cấp ba Văn Thành. Ông phải nằm viện mấy tháng liền, còn con rể lớn của thím Liêu – Tằng Dũng Khánh – được đôn lên làm hiệu trưởng tạm quyền. Cả nhà thím Liêu vì thế mà vênh váo hết chỗ nói.

Tằng Dũng Khánh cũng chính là người sau này lấy lý do Phúc Sinh không đủ điều kiện để từ chối cho anh vào học trường cấp ba Văn Thành.

Tạ Tiểu Ngọc cùng Phúc Sinh đến trạm chăn nuôi trước. Vừa đến nơi, cô chỉ vào con bò giống chuẩn bị được đưa đi phối giống, khẽ nói với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, nếu con bò đó phát điên, anh có thể khống chế nó không?”

Phúc Sinh hỏi: “Trong mơ à?”

Tạ Tiểu Ngọc gật đầu: “Ừ, lúc sáng ngồi xe mơ màng ngủ gật, em mơ thấy.”

“Được.” Phúc Sinh liền chuyển một phần sự chú ý sang con bò kia.

Trạm trưởng Kha thấy Diệp Phúc Sinh và Tạ Tiểu Ngọc liền cười hỏi: “Hai đứa đến làm gì thế?”

Phúc Sinh không nói chuyện, Tạ Tiểu Ngọc liền trả lời, cô và Phúc Sinh đến trường cấp ba huyện để đăng ký học lại, tiện thể ghé qua xem hai cây dược liệu lần trước đem về trồng có sống được không, nếu cần thì Phúc Sinh sẽ vào núi đào thêm.

Trạm trưởng Kha nghĩ hai đứa trẻ này có lòng, liền nói hai cây dược liệu đó đã sống, một cây đã được gửi lên Viện Nghiên cứu Nông nghiệp thành phố, cây còn lại thì ông đang tự mình chăm sóc.

Trạm trưởng Kha bảo hai người chờ chút: “Tôi quen hiệu trưởng trường cấp ba Văn Thành, lát nữa dẫn hai đứa đi.”

“Cảm ơn trạm trưởng Kha ạ.”

Kha Lai Vượng đi kiểm tra con bò giống sắp đem phối giống, nghe thấy Liêu Bảo Sơn đang lầm bầm chửi bới, ông đi tới thì thấy anh đang lấy xẻng đập vào chân bò để trút giận, kêu rằng đám gia súc này thải phân quá nhiều.

Trạm trưởng Kha tức giận quát lớn: “Liêu Bảo Sơn, dừng tay lại!”

Kha Lai Vượng giật lấy cái xẻng trên tay Liêu Bảo Sơn, đập một cái vào lưng anh ta: “Anh cũng là bác sĩ thú y, không biết làm vậy sẽ chọc tức nó à?!”

Liêu Bảo Sơn liên tục cầu xin tha thứ, nói mình không có đánh thật. Trong lúc cãi vã, con bò bị kích động đã phá hàng rào chuồng, lao thẳng ra ngoài. Bên ngoài chỉ có một bức tường đất, gần đây lại mưa nhiều, móng tường bị xói mòn, bò vừa húc là tường sập xuống ngay.

Kha Lai Vượng sợ muốn chết, con bò này mà phát điên thì không ai khống chế nổi, nếu húc trúng người thì biết làm sao. Chân ông mềm nhũn, mặt trắng bệch đuổi theo ra ngoài — và ông đã thấy một cảnh tượng không thể tin nổi!

Dưới đất là một ông lão ngồi ngã khuỵu, con bò chỉ cách ông chưa tới nửa mét, nhưng bị Phúc Sinh giữ chặt đầu, không thể nhúc nhích thêm một bước. Rất nhanh, hai chân trước của con bò khuỵu xuống, sau đó đến hai chân sau cũng quỳ xuống, từ từ ngoan ngoãn trở lại.

Trạm trưởng Kha tiêm thuốc an thần cho con bò, rồi bảo các xã viên đưa nó về chuồng chăm sóc cẩn thận. Ông trừng mắt nhìn Liêu Bảo Sơn đang co rúm ở phía sau: “Tí nữa tôi sẽ tính sổ với cậu!”

Tạ Tiểu Ngọc cũng bị dọa cho hoảng hồn, vội chạy tới đỡ ông lão đang ngồi dưới đất dậy, rồi quay sang hỏi Phúc Sinh có sao không. Phúc Sinh lắc đầu, ra hiệu rằng mình không sao. Nhìn lại ông lão, cũng không bị thương gì. Nhờ Phúc Sinh kịp thời khống chế con bò, ông cụ chỉ bị ngã do hoảng sợ mà lùi lại.

“Cảm ơn.” Ông lão nhặt kính dưới đất lên đeo lại, hôm nay đúng là vừa thoát khỏi quỷ môn quan.

“Chàng trai, sao cháu khỏe vậy?” Trần Mãn Phúc vẫn chưa hoàn hồn.

Kha Lai Vượng mời mọi người vào văn phòng, rót trà để trấn tĩnh. May mà con bò được Phúc Sinh chế ngự, không thì hậu quả khó lường. Mà người vừa bị bò húc suýt trúng lại là hiệu trưởng trường cấp ba Văn Thành. Dạo gần đây ông đang đi từng nhà, vận động phụ huynh có con em bỏ học quay lại trường.

Một người tốt như vậy nếu xảy ra chuyện, sẽ là tổn thất cho toàn bộ học sinh huyện Thanh Hà.

“Hiệu trưởng Trần, đây là Phúc Sinh, người tôi từng nhắc tới với ông, là người của đội Ba, thôn Đại Hà. Trời sinh sức vóc phi thường, hôm nay tôi mới thật sự thấy rõ. Nếu không có cậu ấy, con bò bị chọc điên kia không biết sẽ gây ra chuyện lớn cỡ nào.” Kha Lai Vượng vẫn còn thấy sợ.

“Cậu ấy là Diệp Hồi Chu à?” Hiệu trưởng Trần vẫn quen gọi tên thật của cậu.

Trần Mãn Phúc đã từng nghe Kha Lai Vượng khen ngợi Phúc Sinh. Cái tên “Hồi Chu” rất hay, e rằng cha ruột của cậu trước khi mất trí là người có học, dù bị mất trí nhớ, nhưng những gì khắc sâu trong cốt tủy thì vẫn không mất đi. Chỉ tiếc là sau này không còn tin tức gì nữa.

Hiệu trưởng Trần vừa nghe hai người đến đăng ký học lại thì mừng rỡ. Mấy hôm nay ông đi khắp nơi, chân gần như muốn gãy, khuyên những gia đình có điều kiện nên cho con trở lại trường. Nay có người tự nguyện đến đăng ký, dĩ nhiên là hoan nghênh.

Tạ Tiểu Ngọc thì không vấn đề gì, trước khi xuống nông thôn cô đã học hết cấp ba. Còn Phúc Sinh mới học hết tiểu học, nền tảng quá kém, theo không kịp mất.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Hiệu trưởng Trần, Phúc Sinh cực kỳ thông minh, học cái gì cũng nhanh. Em sẽ cố gắng hết sức phụ đạo cho anh ấy, mong thầy cho một cơ hội thử xem được không ạ?”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 44: Chương 44



Trường cấp ba đã ngừng dạy mấy năm, năm nay khối mười tuyển sinh được đủ lớp, khối mười hai thì toàn học sinh học lại, còn khối mười một thì trống lớp — dĩ nhiên là được rồi. Hơn nữa, Phúc Sinh mới hai mươi tuổi, kỳ thi đại học mới được khôi phục, có những người ba bốn mươi còn đi thi. Phúc Sinh dù có học lại mấy năm cũng không muộn.

“Hai em mang giấy tờ chưa?”

“Dạ có mang rồi ạ.” Tạ Tiểu Ngọc vội nói.

“Vậy được.” Hiệu trưởng Trần đứng dậy nói: “Theo tôi đến trường làm thủ tục nhập học nhé.”

Làm xong thủ tục nhập học, Tạ Tiểu Ngọc đến ký túc xá trường xem thử. Một gian phòng lớn, kiểu giường ghép, mỗi phòng ở đến mười hai người. Tạ Tiểu Ngọc nghĩ đến tính cách của Phúc Sinh, sống chung với nhiều người thế này thật không ổn, anh thích yên tĩnh, lại không giỏi giao tiếp, sống vậy thì sao học hành yên ổn được.

Trước khi đi, cô đã bàn bạc với mẹ chồng, nếu không được thì sẽ thuê một căn nhà nhỏ ở huyện. Cô hỏi hiệu trưởng xem gần trường có nhà nào cho thuê không?

Hiệu trưởng Trần biết hai người là vợ chồng, Diệp Hồi Chu không thích tiếp xúc với người khác. Ông liền cho thuê căn nhà nhỏ trống trong sân nhà mình. Ban đầu ông không định lấy tiền, nhưng Tạ Tiểu Ngọc không chịu. Cuối cùng hai bên thống nhất với giá ba đồng một tháng, Tạ Tiểu Ngọc trả trước sáu tháng — tổng cộng mười tám đồng.

Cô vẫn còn hơn một trăm đồng trong người, mức giá này hoàn toàn có thể chấp nhận được.

Thuê nhà xong, hiệu trưởng Trần bảo Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh đến lớp vào thứ Hai tuần sau, cuối tuần có thể chuyển chăn màn và đồ dùng sinh hoạt đến.

Trước khi về, Tạ Tiểu Ngọc nói với Phúc Sinh: “Phúc Sinh, chị dâu sắp sinh rồi, lần trước em uống hết khá nhiều đường đỏ, mình mua một cân đem về tặng chị ấy nhé.”

“Được.” Phúc Sinh gật đầu.

Lần trước chị dâu bên ngoại cho rất nhiều tem phiếu, Phúc Sinh ở nhà làm việc chỉ toàn đi giày vải, gặp mưa thì đi giày cao su. Giờ phải lên huyện học, Tạ Tiểu Ngọc mua cho anh một đôi giày thể thao đế cao su, hôm nắng thì đi giày vải, mưa thì đi giày thể thao.

Có hai màu: đen và trắng. Tạ Tiểu Ngọc hỏi anh thích màu nào, Phúc Sinh biết giá này đối với gia đình hiện tại là quá đắt, nên lắc đầu bảo không mua. Nhưng Tạ Tiểu Ngọc không đồng ý, dù có chặt chẽ thì vẫn đủ tiền, hơn nữa số tiền này là Phúc Sinh đào sâm mà có, cô tự quyết chọn đôi màu đen vì đỡ dơ, rồi còn mua thêm một cân đường đỏ, một cân bánh trứng.

Lúc về không có xe máy cày, hai người đi bộ về làng, trời đã sập tối. Cao Phân đang đứng sốt ruột chờ ở đầu làng, thấy hai đứa trở về thì vội hỏi: “Đăng ký được không?”

Tạ Tiểu Ngọc hớn hở nhướn mày: “Con với Phúc Sinh đều đăng ký được rồi.”

Lúc đó Cao Phân mới nhẹ lòng, liền kể với Tạ Tiểu Ngọc: “Hai đứa vừa lên xe đi là thím Liêu đứng ở đầu làng nói móc, bảo Phúc Sinh chỉ có trình độ tiểu học, trường sẽ không cho học cấp ba. Mẹ tức quá phải cãi nhau với bà ta mấy câu.”

Lúc ấy có người đứng xem hỏi thím Liêu sao biết, thím ta nói con rể lớn là giáo viên trường cấp ba Văn Thành, là do nghe con rể nói.

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, hôm nay cô và Phúc Sinh mới đi đăng ký, con rể bà ta sao mà biết trước? Chắc chắn là thím Liêu nhiều chuyện, lại bịa ra để nói lời chọc tức.

Cũng chẳng trách lúc đến làm thủ tục, người tên Tằng Dũng Khánh lại phản đối kịch liệt như vậy. May mà có hiệu trưởng Trần, nên cuối cùng Phúc Sinh vẫn được nhận vào học.

“Nhà bà Liêu Hồng Trà chẳng có ai rộng lượng cả. À, thế rốt cuộc hai đứa đăng ký kiểu gì?”

Tạ Tiểu Ngọc kể chuyện ở trạm chăn nuôi cho Cao Phân nghe: “Con rể của thím Liêu đúng là có phản đối, nhưng hiệu trưởng Trần đồng ý cho tụi con đăng ký, một mình anh ta phản đối cũng vô ích.”

Cao Phân nghĩ bụng, nếu không nhờ Tiểu Ngọc nằm mơ rồi đi trước một chuyến đến trạm chăn nuôi, thì có khi thật sự không đăng ký được. Bà lại càng thấy may mắn vì đã cưới Tiểu Ngọc cho Phúc Sinh, Tiểu Ngọc đúng là quá vượng cho Phúc Sinh rồi.

Khi đi ngang qua cây hòe lớn đầu làng, thím Liêu đang bưng bát cơm vừa ăn vừa buôn chuyện. Thấy Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh quay về, trong bụng nghĩ chắc chắn Phúc Sinh không đăng ký được, mất mặt quá.

Bà ta quen miệng độc, lúc này mà không buông lời cay độc thì đâu phải bà ta: “A Phân à, con trai bà không đăng ký được đúng không?”

Cao Phân cười lạnh, chỉ tay vào mặt bà ta mắng: “Tôi nói rồi mà, từ sáng sớm bà đã bóng gió châm chọc, hóa ra là bà cấu kết với con rể trên huyện, không cho con trai tôi đăng ký!”

“A Phân, bà không thể vu oan cho người ta như vậy được. Nếu con trai bà đủ điều kiện, người khác phản đối cũng đâu có tác dụng, đúng không?”

Có người đứng gần đó can: “A Phân, trình độ học vấn con bà không đủ, chuyện này không thể trách thím Liêu được đâu.”

Tạ Tiểu Ngọc bình tĩnh nói: “Chưa nói đến chuyện điều kiện của Phúc Sinh, mà điều tôi thấy lạ là — thím Liêu ở trong làng, thế mà lại biết trước có thầy giáo ở trường không cho Phúc Sinh đăng ký. Tôi nói cho mọi người nghe, thầy cô ở trường đều rất tốt, còn khích lệ Phúc Sinh. Chỉ có con rể lớn của thím Liêu là kịch liệt phản đối. Thím Liêu à, con rể của thím đúng là hiếu thảo với thím thật đó.”

Cao Phân thì không nói nhẹ nhàng như Tiểu Ngọc, bà mắng thẳng: “Loại người đen cả ruột gan, tôi khuyên bà nên biết điều một chút. Kẻo làm quá lên, quả báo quay lại thì chẳng giữ nổi công việc của con gái con rể đâu.”

“Cao Phân, bà đừng có nguyền rủa con gái với con rể tôi!”

Hai bên sắp cãi nhau to, thì đội trưởng từ trên xe máy cày bước xuống. Dạo này đang thu thuế lương thực, xe máy cày trong làng phải chạy mấy chuyến mỗi ngày.

“Sao lại cãi nhau nữa rồi?”

“Là tại Cao Phân đó, con trai bà ấy không đăng ký được thì quay sang trách con rể tôi. Đội trưởng, lần này thật sự không thể trách tôi được đâu!”

“Gì chứ, con trai tôi là Phúc Sinh đã đăng ký xong rồi đấy.” Cao Phân đầy khí thế đáp lại.

“Sao có thể chứ?” Thím Liêu không tin, con gái và con rể bà trên huyện đều nói rằng trường chắc chắn sẽ không nhận Diệp Phúc Sinh.
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 45: Chương 45



Giang Hoài Sơn nghe rõ đầu đuôi sự việc, trong lòng hiểu ngay là thím Liêu nhỏ mọn. Mấy hôm trước còn chế giễu nhà họ Diệp ở làng, nói Phúc Sinh lên huyện học chỉ phí tiền, còn làm mất cả công điểm.

Giang Hoài Sơn đứng trên xe máy cày, nói với đám người đang tụ lại xem náo nhiệt: “Tôi vừa từ huyện về. Phúc Sinh đội Ba nhà mình ở trạm chăn nuôi đã khống chế được một con bò bất ngờ phát cuồng, cứu được một mạng người. Huyện sẽ biểu dương Phúc Sinh. Các người có sức thì để dành mà đi làm công kiếm công điểm, đừng có lắm lời gây bực mình, không thấy xấu hổ à!”

Thím Liêu đỏ mặt đến tận mang tai, Phúc Sinh không những đăng ký được, mà còn được biểu dương. Mặt khác, càng khiến bà ta xấu hổ hơn là đội trưởng còn nói chính cháu trai bà đã chọc giận con bò, nên bị đuổi việc ở trạm chăn nuôi.

“Cái gì, cháu tôi bị mất việc ở huyện rồi sao?” Thím Liêu chân mềm nhũn, nếu không có bà bác lớn tuổi bên cạnh đỡ thì đã ngã sụp xuống.

---

Cao Phân suốt dọc đường tâm trạng đều rất tốt, gặp ai cũng nói: tuần sau Phúc Sinh và Tiểu Ngọc sẽ lên huyện học lại.

Có người thật lòng chúc mừng, cũng có người ghen tị trong bụng, mong chờ xem Cao Phân sớm muộn sẽ thành trò cười. Nhưng bà chẳng buồn để ý. Ngay từ lúc bà giúp Phúc Sinh cưới Tiểu Ngọc về, chẳng ai coi trọng, đến cả chuyện đi huyện đăng ký hôm nay, cũng có kẻ nói Tiểu Ngọc sẽ thừa cơ bỏ trốn.

Hết lần này đến lần khác, những kẻ đặt điều nói xấu đều bị vả mặt. Cao Phân cười hớn hở nghĩ: Tiểu Ngọc đã nói Phúc Sinh học được, thì nhất định là học được!

Tạ Tiểu Ngọc chia một nửa bánh trứng vừa mua về cho Cao Phân. Cao Phân nói: “Mấy món ăn vặt này, các con cứ mang về phòng ăn.”

Tạ Tiểu Ngọc đáp: “Số tiền này là Phúc Sinh kiếm được đấy, mẹ không nếm thử một chút sao?”

Lúc đó Cao Phân mới nhận nửa cân bánh trứng. Tiền và phiếu mà Tạ Tiểu Ngọc mua mấy món lặt vặt này, đều là do anh chị bên ngoại cho thêm. Giờ cô chia một nửa cho mẹ chồng, trong lòng Cao Phân rất vui. Bà cũng định khuyên nên tiết kiệm một chút, nhưng nghĩ lại, người ta có anh chị thương yêu, thôi kệ, Tiểu Ngọc là đứa biết tính toán, con bé đã mua, tức là đã sắp xếp ổn thỏa chi tiêu rồi, bà cũng chẳng cần lo lắng làm gì.

Tạ Tiểu Ngọc chia bánh trứng cho mẹ chồng xong, lại đem đường đỏ sang đưa cho chị dâu cả, khiến Lưu Tú Hảo tức tối quay về than phiền với chồng rằng Tạ Tiểu Ngọc đối xử với hai anh chị chồng không đều. Diệp Ngân Sơn nghe xong thì nổi giận: “Cô chẳng chịu chịu thiệt một chút nào, suốt ngày chỉ lo tính toán thiệt hơn, tôi nói cho cô biết, đừng có nhiều lời trước mặt mẹ.”

Chớp mắt đã tới cuối tuần. Ăn sáng xong, Tạ Tiểu Ngọc chuẩn bị cùng Phúc Sinh lên huyện. Căn nhà thuê phải dọn dẹp, ngày mai thứ Hai đã bắt đầu vào học.

Tạ Tiểu Ngọc nói với Cao Phân: “Mẹ, con tính rồi, tiền vẫn đủ dùng. Đợi thi đậu đại học rồi, nhà nước còn cấp trợ cấp hàng tháng cho sinh viên nữa. Mẹ chỉ cần chăm sóc vườn rau cho tốt, đừng làm việc quá sức mà mệt người.”

Cao Phân phất tay: “Hai đứa cứ dồn hết tâm trí vào học hành, mẹ còn chưa già đâu. Đi đi, xe máy cày ở đầu làng không chờ người đâu.”

Tạ Tiểu Ngọc và Phúc Sinh mang theo chăn đệm và đồ sinh hoạt lên huyện. Cả buổi sáng hai người dọn dẹp vệ sinh nhà cửa, sau đó Tạ Tiểu Ngọc nói: “Phúc Sinh, tụi mình đi hợp tác xã mua ít vở và bút đi.”

Phúc Sinh khóa cửa lại, vừa quay người thì liền chắn Tạ Tiểu Ngọc ra sau lưng. Phía trước có một người đang nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt đầy khó chịu, Phúc Sinh đã siết chặt nắm tay.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn theo hướng mà Phúc Sinh nghiêng đầu chỉ, liền rùng mình một cái, vội nép đầu sau vai Phúc Sinh: “Phúc Sinh, tên thần kinh đó chính là Lương Phù!”

“Đừng sợ.” Phúc Sinh nắm chặt bàn tay hơi run của Tiểu Ngọc đang giấu sau lưng mình.

Lương Phù tiến lên vài bước, anh ta không cao bằng Phúc Sinh, nhưng khuôn mặt lại mang một vẻ hiểm độc khiến người thường phải run sợ. Thế nhưng Phúc Sinh chẳng cảm thấy có gì đáng sợ. Anh từ nhỏ đến lớn đều tin vào sức mạnh thật sự của bản thân, xưa nay đều như vậy.

Lương Phù mở miệng: “Tiểu Ngọc, cô có biết người bên cạnh mình là ai không?”

Tạ Tiểu Ngọc nghe anh ta hỏi như vậy, cứ như thể anh ta quen biết Phúc Sinh lắm vậy. Cô đáp: “Tôi đã đăng ký kết hôn với Phúc Sinh rồi, anh c.h.ế.t tâm đi.”

Bị tên thần kinh này bám theo đúng là xui xẻo. Tạ Tiểu Ngọc nghĩ, có lẽ tên b**n th** này biết cô đang học lại ở trường cấp ba huyện nên mới không cam tâm chạy đến đây. Hôm nay bất kể thế nào cũng phải kết thúc dứt điểm. Lần này Lương Phù đến, cô không hề mơ thấy trước, vậy chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì lớn.

Ngay khi Lương Phù mở miệng, Phúc Sinh đã cảm thấy đối phương rất quen thuộc. Sư phụ từng nói anh là người cô độc, tính cách kỳ lạ, nhưng cũng nói người như anh có khả năng quan sát vượt trội hơn người thường. Câu nói vừa rồi của đối phương, cùng với thái độ và ánh mắt, rõ ràng là của một kẻ quen cũ có địch ý. Giọng điệu và biểu cảm kia… chỉ có thể là người đó.

Phúc Sinh hỏi: “Diệp Nhất?”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 46: Chương 46



Phúc Sinh hỏi thẳng Lương Phù đối diện: “Diệp Nhất?”

Lương Phù không phủ nhận. Đây không phải nơi thích hợp để giải quyết chuyện này, anh ta nói: “Tìm chỗ khác đi, vẫn theo cách cũ, ai thắng thì ở lại, kẻ thua phải rời khỏi huyện Thanh Hà này, mãi mãi không được quay lại, thế nào?”

Phúc Sinh nhíu mày. Anh sẽ không rời khỏi nơi có Tiểu Ngọc, không phải vì sợ thua, mà bởi vì Tiểu Ngọc không đáng bị đem ra làm điều kiện cá cược.

Diệp Nhất là kẻ không c.h.ế.t không thôi, nhưng anh ta cũng là kẻ giữ lời. Vậy thì cứ theo quy tắc cũ đấu một trận, để anh ta mãi mãi không thể đặt chân vào huyện Thanh Hà. Trước kỳ thi đại học, Tiểu Ngọc sẽ không còn phải lo lắng nữa.

Chỉ trong vài giây suy nghĩ, Phúc Sinh gật đầu: “Được.”

Huyện Thanh Hà lưng tựa núi, trước mặt là sông, muốn tìm một chỗ không có người rất dễ. Chỉ cần đi sâu vào núi, dù có đánh nhau long trời lở đất cũng không ai biết.

Phúc Sinh bảo Tiểu Ngọc chờ anh ở hợp tác xã. Ở đây người đông, cho dù Lương Phù có dẫn theo người cũng không dám trắng trợn ra tay cướp người giữa ban ngày.

Anh xin Tiểu Ngọc tem đường và tiền, đi vào mua hai lạng kẹo Đại Bạch Thố, đặt vào tay Tạ Tiểu Ngọc: “Kẹo ăn hết rồi, trước đó, anh sẽ… quay về.”

Tạ Tiểu Ngọc ngẩng mặt nhìn, Phúc Sinh vẫn là vẻ mặt bình tĩnh như mọi khi. Có những lời không cần nói, cô cũng hiểu.

“Em sẽ đợi anh quay về.”

“Ừ.” Lần đầu tiên, Phúc Sinh giơ tay xoa nhẹ mái tóc đen mượt của cô.

Phúc Sinh đi rồi, Tạ Tiểu Ngọc bóc một viên Đại Bạch Thố cho vào miệng, thơm ngọt mềm dẻo. Cô bán hàng trong quầy cúi đầu trên quầy hàng, ghen tỵ nói: “Người yêu cô chiều cô cứ như đang dỗ trẻ con ấy.”

Tạ Tiểu Ngọc mỉm cười với cô ấy, rồi vào khen ngợi đôi câu, nhờ vậy thuận lợi mua được vở và đồ dùng học tập để chuẩn bị cho buổi học ngày mai. Cô cất hết vào túi vải đeo chéo màu xanh bộ đội, rồi ra ngoài tiếp tục tắm nắng.

Cuộc nói chuyện giữa Phúc Sinh và Lương Phù đúng là kỳ lạ. Hai người nói chuyện đánh nhau như thể đang ăn cơm uống nước, vậy chắc chắn họ đã từng đấu rất nhiều lần trước đây.

Chắc chắn là họ không thể từng tỉ thí với nhau ở thời đại này, hôm nay mới là lần đầu họ gặp mặt. Phúc Sinh gọi Lương Phù là “Diệp Nhất”, mà Lương Phù cũng không phủ nhận. Có lẽ là do một số thói quen nhỏ, thần thái, giọng điệu... khiến Phúc Sinh nhận ra anh ta. Lương Phù và Phúc Sinh đến từ cùng một nơi.

Tương tự, Lương Phù cũng nhận ra Phúc Sinh. Tạ Tiểu Ngọc là người từ thế kỷ 21 xuyên về làm chính mình ở kiếp này, còn Phúc Sinh là người trọng sinh từ cổ đại. Như vậy: “Diệp Nhất” cũng là người trọng sinh từ cổ đại. Tức là cả ba người bọn họ đều mang theo ký ức của hai đời.

Lương Phù có lẽ đã đến thế giới này sớm hơn cô và Phúc Sinh. Cô là vì lên cơn đau tim, c.h.ế.t trong mơ rồi trọng sinh về kiếp này. Phúc Sinh thì bị sư phụ dùng kiếm đ.â.m xuyên tim rồi trọng sinh. Còn Diệp Nhất thì sao? Anh ta c.h.ế.t như thế nào? Trọng sinh về đây từ khi nào?

Tạ Tiểu Ngọc nghĩ ngợi một lúc, cảm thấy Lương Phù tuy trước đây đã khiến người khác khó chịu, nhưng vẫn chưa đến mức khiến cô rợn người. Mà từ ba năm trước, anh bắt đầu trở nên ngày càng b**n th**, càng lúc càng giống cha anh ta.

Người ngoài đều cho rằng cha của Lương Phù là người chồng tốt, vì vợ c.h.ế.t mà thủ tiết không tái hôn. Nhưng rất ít người biết, cha của Lương Phù là một kẻ điên. Năm đó, Lương Phù vừa tròn mười tám tuổi thì bị cha đánh trọng thương, sau đó ông ta thay quần áo đã nhăn và dính m.á.u rồi bỏ đi.

Tạ Tiểu Ngọc đúng lúc đi ngang cổng nhà họ, cô vốn rất nhạy mùi, vừa ngửi thấy mùi m.á.u tanh, lại thấy cổng trong lẫn cổng ngoài đều mở toang, nên mới bước vào xem thử.

Lúc ấy Lương Phù đã chảy rất nhiều máu, trông vô cùng thảm hại. Cả hai đều lớn lên trong khu nhà tập thể của nhà máy, cũng chẳng có thâm thù đại hận gì. Khi đó Tạ Tiểu Ngọc mới mười lăm tuổi, vì động lòng trắc ẩn mà đưa cho anh hộp cơm thịt kho vừa mua từ nhà hàng quốc doanh.

Tạ Tiểu Ngọc từng định tìm người đưa anh đến bệnh viện, nhưng Lương Phù không chịu đi. Anh ta còn nói nếu chuyện Lương Thiện đánh mình bị lộ ra ngoài, Lương Thiện sẽ bị xử phạt, nhà họ Lương mất chỗ đứng vì không còn vị trí của Lương Thiện, cả gia tộc sẽ từ mây cao rơi xuống bùn đen, còn anh sẽ thành chuột chạy qua đường bị người người đuổi đánh. Trước khi anh đủ mạnh để thay thế Lương Thiện, anh sẽ nhẫn nhịn.

Tạ Tiểu Ngọc cảm thấy Lương Phù cũng điên giống cha mình. Nhà họ Lương điên bên trong, bên ngoài lại tỏ ra tử tế, còn Lương Phù thì hung hãn không chút che giấu.

Từ sau hôm đó, Lương Phù càng lúc càng tàn nhẫn. Ông ngoại anh ta là lãnh đạo nhà máy cơ khí, Lương Phù vào nhà máy làm việc, còn trẻ mà đã được làm quản lý. Ai không phục thì hôm sau liền bị anh chỉnh đến mức không dám hé răng.

Tạ Tiểu Ngọc nghe nói những người trong nhà máy phản đối Lương Phù thăng chức đều bị đánh đến sợ không dám nói lời nào, còn nói là tự mình té ngã. Cô biết đó đều là do Lương Phù làm, từ đó không nói chuyện với anh ta nữa, gặp trên đường cũng quay mặt bỏ đi.

Khi Tạ Tiểu Ngọc vừa tròn mười sáu tuổi, Lương Phù đến nhà họ Tạ cầu hôn, muốn đính hôn với cô. Tạ Tiểu Ngọc đã hơn nửa năm không gặp anh ta, phát hiện khí chất của anh thay đổi rất nhiều, trở nên khó đoán và nguy hiểm hơn.

Tạ Tiểu Ngọc vốn không thích anh ta, đến gặp còn không muốn, là chị dâu ra mặt từ chối Lương Phù.

Chị dâu nói: “Lương Phù, vì một bát cơm thịt kho mà anh đòi cưới Tiểu Ngọc nhà chúng tôi, như vậy là quá đáng rồi. Nếu hôm đó là một người khác đang đói và bị thương, Tiểu Ngọc cũng sẽ cho người đó ăn. Chỉ là hôm đó người đó tình cờ là anh. Nếu anh thật lòng cảm kích, thì càng không nên ép Tiểu Ngọc đính hôn. Ép buộc không mang lại hạnh phúc, đúng không?”

Lương Phù về nhà rồi liền lan truyền lời đe dọa khắp nhà máy: Ở thành phố Vân, ai dám cưới Tạ Tiểu Ngọc thì cứ chờ mà tan cửa nát nhà. Ai nấy đều sợ anh. Ở thành phố Vân, ngoài nhà họ Lương ra, Tạ Tiểu Ngọc không thể nào tìm được chồng.

Anh trai và chị dâu tức điên người. Cả nhà bàn bạc một lúc, quyết định để Tạ Tiểu Ngọc đi xuống nông thôn trong đêm. Trước khi đi, cô còn nói với anh chị: cho dù cô có lấy một người ngốc ở nông thôn, cũng nhất định sẽ không gả cho Lương Phù.

Tạ Tiểu Ngọc lại bóc thêm một viên kẹo Đại Bạch Thố. Lần này Lương Phù đến huyện Thanh Hà, nếu cô mơ thấy từ đêm hôm trước thì chắc chắn đã tránh đi rồi. Nhưng lại không hề có giấc mơ nào báo trước, chẳng lẽ đây là việc bắt buộc phải đối mặt?

Không có mơ báo trước, vậy chắc Phúc Sinh sẽ không sao… phải không?
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 47: Chương 47



Trước khi đến thế giới này, Diệp Nhất không bằng được Phúc Sinh. Sau khi đến đây rồi, anh ta vẫn không đánh thắng được Phúc Sinh. Ở kiếp này, anh không còn là Diệp Nhất nữa — anh có tên, có thân phận, gia thế ở thành phố Vân cũng thuộc hàng có tiếng.

Nhưng ông trời quả nhiên không để anh được thoải mái. Anh có một người cha mắc chứng điên loạn theo cơn.

Ngày đầu tiên anh đến thế giới này, anh còn mờ mịt không hiểu chuyện gì. Chính Tiểu Ngọc đã cho anh một bát cơm. Ngay lúc đó, anh đã quyết tâm nhất định phải cưới được Tạ Tiểu Ngọc.

Ở nơi anh ta từng sống, càng là phụ nữ xinh đẹp, càng phải dựa vào kẻ mạnh. Một người đẹp như Tiểu Ngọc, chỉ có người mạnh nhất mới có tư cách cưới, mới có thể bảo vệ được cô. Nhưng thế giới này lại khác với nơi anh từng sống — sĩ, nông, công, thương đều bình đẳng, còn đánh cả địa chủ, nông dân và công nhân lại có thể làm chủ.

Trong mấy năm sống ở đây, Lương Phù phát hiện không còn ai huấn luyện sát thủ vô cảm và tuyệt đối phục tùng nữa, ở đây chỉ toàn là người bình thường, nên người trong nhà máy cơ khí đều sợ anh.

Tạ Tiểu Ngọc lại đi lấy một tên ngốc dưới quê. Theo mấy lần miêu tả của Lương Thiên Đông, người đó biết tìm thuốc quý trong núi, có thể vác năm cây tre to bằng miệng bát, còn có thể dùng cành cây đ.â.m trúng mắt cá đang bơi trong nước. Người tên Phúc Sinh ở đại đội thôn Đại Hà đó, có thể không phải là người ở thế giới này.

Hơn nữa, người ngốc đó lại trùng tên với Diệp Phúc Sinh. Lúc đó anh bắt đầu nghi ngờ, cho đến khi hôm nay thấy gương mặt giống hệt năm xưa, anh chắc chắn — đây chính là kẻ từ nhỏ đã luôn đè đầu cưỡi cổ anh, khiến anh vĩnh viễn không thể làm người đứng đầu: Diệp Phúc Sinh!

Trong cuộc tỉ thí hôm nay, Lương Phù đã thua. Anh ta không cam lòng: “Phúc Sinh, còn nhớ lời sư phụ từng nói không? Cậu là một cục đá không có hỷ nộ, không có tình cảm. Loại người như cậu, đừng làm hại Tiểu Ngọc nữa. Ở lại quê mà làm ruộng đi.”

“Thế giới này không giống nơi chúng ta từng sống. Kiếm tiền không phải dựa vào sức lực, mà dựa vào đầu óc. Tiểu Ngọc là người muốn thi đại học, còn cậu, cậu có thể thi được sao? Cậu không thể.”

Phúc Sinh không có biểu cảm gì, anh vốn không thích nói nhiều. Sư phụ từng nói: người mạnh chỉ dùng hành động để chứng minh. Thi đại học, cùng Tiểu Ngọc bước ra khỏi nơi này — anh làm được. Chỉ cần cố gắng đủ nhiều, trên đời này không có chuyện gì là không thể.

“Cậu thua rồi.” Phúc Sinh nói ngắn gọn: “Cút!”

“Đúng, lần này tôi đã thua. Tôi sẽ giữ lời hứa, cả đời này sẽ không bước chân vào huyện Thanh Hà nữa. Nhưng Tiểu Ngọc không thể cả đời ở mãi huyện Thanh Hà!”

Lương Phù nghiến răng nói: “Cả đời này, tôi không thể nào vĩnh viễn thua cậu được!”

Phúc Sinh nhìn rõ rồi — Diệp Nhất vẫn là Diệp Nhất, người có thể giữ lời hứa, thế là đủ. Diệp Nhất trước kia không thắng nổi anh, sau này cũng vậy.

Phúc Sinh hái một bó hoa dại màu tím mang về tặng Tiểu Ngọc, anh còn muốn nói với cô: trong suốt thời gian học lại này, người cô ghét tuyệt đối sẽ không quay lại huyện Thanh Hà nữa.

Thương tích của Lương Phù nghiêm trọng hơn nhiều, nếu không nghỉ ngơi thì căn bản không thể xuống núi nổi. Anh từng nghĩ, khi cả hai người đến thế giới này, có lẽ sức mạnh của họ đều sẽ yếu đi so với thời cổ đại, có thể Phúc Sinh sẽ không còn mạnh như trước. Nhưng thực tế là sức mạnh của Phúc Sinh dường như chẳng hề suy giảm.

Thật không công bằng. Ông trời đã lấy đi khả năng giao tiếp của Phúc Sinh, khiến anh trở thành một kẻ cô độc, kỳ quái. Nhưng lại bù đắp cho anh toàn bộ ở những phương diện khác.

Từ ngày được sư phụ mang về, anh được ban cho cái tên "Phúc Sinh", còn những người khác chỉ được gọi bằng tên một chữ.

Diệp Phúc Sinh còn có một cái tên khác: Diệp Hồi Chu — đứa con thất lạc trong dân gian của hoàng thất. Chỉ tiếc lại là một kẻ câm ngốc.

Có lẽ cả đời Phúc Sinh cũng sẽ không hiểu được vì sao sư phụ lại một kiếm đ.â.m xuyên tim mình. Bởi vì anh là con của Đại hoàng tử, mà sư phụ thì thuộc phe Thái tử. Dù Đại hoàng tử đã chết, thì đứa con hoang này, dù là một kẻ ngốc, cũng không nên tồn tại trên đời.

Nhưng những điều đó bây giờ đã không còn quan trọng nữa. Chế độ phong kiến đã sớm bị lật đổ, Phúc Sinh bây giờ cũng chỉ là một người bình thường. Chỉ có điều, người cha ruột mất trí và mất tích của Phúc Sinh, biết đâu cũng là người xuất thân hiển hách? Liệu có khi nào, cũng giống như Đại hoàng tử kiếp trước, bị hại c.h.ế.t trong một cuộc tranh đấu quyền lực?

Kiếp trước của Phúc Sinh, thân phận vừa mới bị phát hiện thì đã bị sư phụ một kiếm xuyên tim. Kiếp này, thực sự khiến người ta tò mò về thân thế của phụ thân Phúc Sinh.

Lương Phù nói: “Phúc Sinh, cậu không tò mò cha ruột anh là ai sao?”

Phúc Sinh không quay đầu lại, tiếp tục đi xuống núi. Trong lòng anh, người đã c.h.ế.t không còn quan trọng, quan trọng là người đang sống. Anh đã nói với Tiểu Ngọc rồi, sẽ quay lại trước khi cô ăn hết kẹo.

Khi viên kẹo Đại Bạch Thố còn lại một nửa, Phúc Sinh đã trở về, trong tay còn cầm một bó hoa dại không rõ tên, nhìn rất đẹp.

Phúc Sinh mà cũng biết tặng hoa! Tiểu Ngọc vui mừng khôn xiết, trong chốc lát liền quên hết những suy đoán rối ren trong đầu.

“Phúc Sinh!” Tiểu Ngọc chạy tới, chỗ này không tiện cởi áo anh ra kiểm tra: “Anh có bị thương không?”

Phúc Sinh lắc đầu, Diệp Nhất đã thụt lùi nhiều rồi, kẻ tên Lương Phù kia chính là Diệp Nhất, chỉ là anh không biết làm sao để giải thích với Tiểu Ngọc cho cô hiểu được: “Hắn là Diệp Nhất, yếu đi rồi.”

Tiểu Ngọc vốn cũng đã đoán ra gần hết, cô kéo tay Phúc Sinh nói: “Chuyện này không thể nói một hai câu là rõ, đi, chúng ta về nhà rồi nói.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 48: Chương 48



Tiểu Ngọc tìm một cái lọ thủy tinh rỗng, đổ nửa lọ nước, cắm bó hoa dại màu tím vào. Trên bàn học có thêm một mảng sắc màu, tâm trạng bị Lương Phù làm rối loạn cũng dịu đi không ít.

Phúc Sinh từ trước đến nay chưa từng tặng ai thứ gì, Tiểu Ngọc nghĩ, có lẽ cô là người đầu tiên được anh tặng hoa. Tiểu Ngọc cười ngốc nghếch: “Hoa này đẹp quá, chắc chỉ mình em được tặng thôi phải không?”

“Không phải.” Phúc Sinh đáp.

Tiểu Ngọc ngạc nhiên, Phúc Sinh còn có thể tặng hoa cho ai chứ?!

Phúc Sinh nói: “Sư phụ.”

Tạ Tiểu Ngọc đã từng gặp trong mộng, một ông lão đầu tóc hoa râm, chính là người đã đ.â.m Phúc Sinh một kiếm xuyên tim, trong lòng cô không có chút thiện cảm nào với ông ta.

Tạ Tiểu Ngọc lấy bút và vở đã mua ra, trải ra bàn rồi nói: “Phúc Sinh, nếu anh không muốn nói chuyện, thì viết ra giấy cũng được, việc đó không có gì khó, đúng không?”

Phúc Sinh gật đầu, việc này đối với anh không thành vấn đề. Ở thế giới kia, anh từng phải thu thập tình báo, đọc thư từ, đôi khi còn phải mô phỏng nét chữ trên thư tín. Với quá trình huấn luyện nghiêm khắc như vậy, chữ viết của Phúc Sinh rất thành thạo.

Ở cổ đại, người ta viết bằng bút lông, lực cổ tay phải rất chắc. Còn loại bút chì mà Tiểu Ngọc đưa cho anh, viết rất thuận tay, anh nhanh chóng thích nghi được.

Tạ Tiểu Ngọc tặc lưỡi, nét chữ của Phúc Sinh đẹp đến mức có thể đi làm nhà thư pháp rồi.

Tạ Tiểu Ngọc bắt đầu kể chuyện của mình trước: “Phúc Sinh, để em nói cho anh biết, thật ra em có ký ức của hai kiếp. Kiếp kia là nơi có sản xuất cơ giới hóa, đô thị hóa phát triển rất nhanh, em từng nhắc đến với anh rồi đó.”

Tư duy của Phúc Sinh rất trực tiếp và rõ ràng. Từ nhỏ đến lớn, anh đã được huấn luyện để thích nghi với mọi môi trường, đối mặt với mọi tình huống bất ngờ và nhanh chóng tìm ra cách giải quyết.

Sư phụ từng dạy anh, không thể thích nghi thì sẽ bị loại bỏ.

Thật ra ngay từ đầu Phúc Sinh đã tin lời Tiểu Ngọc nói. Hơn nữa, qua ánh mắt của cô, anh không thấy chút giả dối nào.

Phúc Sinh bắt đầu viết chữ lên giấy. Tốc độ viết của anh còn nhanh hơn cả nói: “Anh cũng vậy. Kiếp trước sống ở cổ đại hai mươi năm. Kiếp này ngắn, mới qua đây chưa tới nửa năm. Chuyện của hai đời anh đều nhớ.”

Viết xong, anh ngừng lại một chút. Nếu ai cũng giống như Tiểu Ngọc, có thể dùng giấy bút để giao tiếp, thì mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều. Nhưng sư phụ từng nói, không thể bắt người khác phải thích nghi với thói quen của anh. Nếu không thể thích nghi, thì không thể giao tiếp.

Thật ra Phúc Sinh không thích giao tiếp với người khác, anh thấy rất phiền. Nhưng với Tiểu Ngọc thì không như vậy. Có khi anh không nói lời nào, Tiểu Ngọc vẫn hiểu được anh đang nghĩ gì.

Anh ở bên Tiểu Ngọc từng phút từng giây đều cảm thấy rất thoải mái.

Tạ Tiểu Ngọc nói, Phúc Sinh viết. Phúc Sinh không bao giờ truy hỏi, tính cách này rất thuận tiện để hai người có thể kể rõ ngọn ngành mọi chuyện.

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Phúc Sinh, anh cũng biết là em có thể nằm mơ. Em mơ thấy anh dùng đá đánh Vương Nhị Lại, mơ thấy thím Liêu vu oan báo cáo anh. Ngoài những chuyện đó, em còn có thể mơ thấy chuyện của anh ở kiếp trước trong thời cổ đại nữa, nhưng chỉ mơ thấy những chuyện liên quan đến anh thôi.”

“Lúc nhà mình còn chưa phân ra ở riêng, có một đêm, anh và đại ca đi gánh nước rất lâu mà chưa về, em còn hỏi anh là đại ca nói gì với anh, anh còn nhớ không?”

“Nhớ.”

“Chính là đêm đó, em mơ thấy kiếp trước của anh ở thời cổ đại. Anh đang tắm ở hồ, có một con bồ câu đưa thư màu đen bay tới giao thư, trong thư là mệnh lệnh yêu cầu anh đi bắt Diệp Tứ. Em nói đúng chứ? Kiếp đó của anh thật sự có chuyện đó, đúng không?”

Tạ Tiểu Ngọc cũng muốn xác nhận lại một chút, những giấc mơ cổ đại về Phúc Sinh mà cô mơ thấy có phải đều là thật không?

“Là thật.” – Tiểu Ngọc lại còn thấy anh đang tắm.

Mặt Phúc Sinh đỏ lên, tiếp tục viết trên giấy: “Sau đó, anh mơ thấy Diệp Tứ và Liễu Vô Mi đã sinh một đứa con.”

“Em cũng mơ thấy.”

Tạ Tiểu Ngọc nói: “Giấc mơ của em kỳ lạ thật, có thể mơ thấy cả quá khứ lẫn tương lai, nhưng mà cũng rất hữu ích. Hôm đi đăng ký học lại, em mơ thấy con bò bị kích động lao vào hiệu trưởng, con rể lớn của thím Liêu được làm hiệu trưởng tạm thời rồi không cho anh vào học. Lần này Lương Phù đến, em lại không mơ thấy, nên em nghĩ chắc sẽ không có chuyện gì nguy hiểm, vì thế em không ngăn cản anh đi.”

Phúc Sinh viết trên giấy: “Tại sao Diệp Nhất lại cứ dây dưa với em?”

Phúc Sinh không hiểu tại sao mình lại hỏi như vậy, trước giờ anh chưa từng tò mò, cũng chưa từng hỏi chuyện không liên quan đến mình. Thế nhưng, hôm nay trong lòng anh lại thấy nghẹn ngào khó chịu.

Anh cảm thấy mình không nên hỏi Tiểu Ngọc như thế, liền viết thêm trên giấy: “Có thể không trả lời.”

Tạ Tiểu Ngọc kéo mặt Phúc Sinh đang quay sang chỗ khác lại, cười hỏi: “Phúc Sinh, anh đang ghen sao?”

“Ghen?” Phúc Sinh nhíu mày, anh không biết cảm xúc này gọi là gì, chỉ tay vào vị trí trái tim: “chỗ này, chua chát, tức tức.”

Tạ Tiểu Ngọc cắn môi cười, Phúc Sinh biết cảm giác ghen tuông rồi.

Tính cách của Phúc Sinh vốn không phân biệt được đùa hay thật, Tạ Tiểu Ngọc cũng không dám chọc anh, liền kể lại chuyện hôm đó cô đi ngang nhà Lương Phù, thấy anh ta đáng thương nên đưa phần cơm thịt kho mua từ quán quốc doanh cho anh ta ăn.

“Từ nhỏ lớn lên cùng nhau, ba anh ta là Bí thư Đảng ủy của Cục Hóa chất Vân thị, ông ngoại anh ta cũng là lãnh đạo của nhà máy cơ khí, nên Lương Phù từ nhỏ đã kiêu ngạo. Nhưng em không thích anh ta, thật ra anh ta cũng không thích em, người anh ta thích vẫn luôn là hoa khôi của nhà máy cơ khí. Em thật sự không ngờ hôm đó lại đúng lúc đụng phải Diệp Nhất trọng sinh quay lại.”

Diệp Nhất trở về, chỉ vì một hộp cơm thịt kho mà thay lòng đổi dạ, Tạ Tiểu Ngọc không thể nào hiểu nổi. Dù là Lương Phù hay Diệp Nhất, cô đều không thích.

Cô chỉ thích Phúc Sinh, ai bảo từ nhỏ cô đã mơ thấy Phúc Sinh chứ.

Phúc Sinh vỗ vỗ mu bàn tay cô, tay phải viết trên giấy: “Hắn đã thua anh, đời này sẽ không bao giờ bước chân vào huyện Thanh Hà nữa, từ giờ đến lúc thi đại học cũng không cần phải lo lắng.”
 
Thập Niên 80: Người Chồng Hung Dữ Là Người Xuyên Từ Cổ Đại Đến
Chương 49: Chương 49



Tạ Tiểu Ngọc chỉ nhớ một vài sự kiện lớn sau khi khôi phục kỳ thi đại học. Bây giờ là cuối tháng Mười, kỳ thi đại học năm bảy bảy diễn ra vào mùa đông, hai ngày mười một và mười hai tháng Mười Hai, gần như tất cả các nhà sách Tân Hoa trong thành phố đều bị vét sạch tài liệu ôn tập. Cô gọi điện cho chị dâu, hỏi có thể gửi ít tài liệu ôn thi qua được không.

Chị dâu trong điện thoại nói: “Còn cần em nhắc nữa sao, chị đã bảo anh em nửa đêm đi xếp hàng ở nhà sách Tân Hoa rồi, cửa kính nhà sách còn bị chen vỡ nữa cơ, khó khăn lắm mới giành được cho em mấy quyển tài liệu ôn thi.”

“Anh em có bị thương không?” Tạ Tiểu Ngọc vội hỏi.

“Không có.” Chị dâu cười nói: “Chị có một người bạn làm ở xưởng in, mấy ngày nay xưởng tăng ca liên tục để in quyển 《Đại số》 trong bộ 《Tự học Toán Lý Hóa》, đợi chị giành được một quyển rồi sẽ gửi cùng cho em.”

《Tự học Toán Lý Hóa》 gồm tổng cộng mười bảy quyển. Dù sao thì kỳ thi đại học cũng đã gián đoạn mười năm, thời gian đến kỳ thi mùa đông quá gấp gáp, nên trước tiên chỉ in quyển 《Đại số 1》, đây là tài liệu ôn tập rất quan trọng.

Tạ Tiểu Ngọc nói với Phúc Sinh: “Chúng ta cứ đăng ký thi chuyên ngành khảo cổ của khoa Lịch sử trường Đại học Bắc Kinh, vậy thì chỉ cần ôn tập các môn văn là được rồi.”

Đến năm tám ba, chuyên ngành khảo cổ mới tách khỏi khoa Lịch sử, bây giờ vẫn là phòng nghiên cứu khảo cổ trực thuộc khoa Lịch sử.

Khối Văn cần thi năm môn: Chính trị, Ngữ văn, Toán, Lịch sử, Địa lý. Những khóa đầu tiên sau khi khôi phục kỳ thi đại học gặp may, chuyên ngành Ngoại ngữ thì phải thi ngoại ngữ, còn các chuyên ngành khác thì môn ngoại ngữ chưa được tính vào tổng điểm, chỉ dùng để tham khảo khi xét tuyển.

Phúc Sinh không cần học ngoại ngữ, nếu không thì chắc sẽ bị kéo điểm.

Họ là thanh niên trí thức, lúc đi lao động ở nông thôn, điều không nỡ buông bỏ nhất chính là sách vở. Tạ Tiểu Ngọc cũng đã mang theo tất cả sách giáo khoa trung học phổ thông từng học trước kia, bây giờ vừa hay có thể dùng đến.

Tạ Tiểu Ngọc lấy hết sách ra: “Phúc Sinh, để em dạy anh học bù nhé.”

Phúc Sinh có trình độ tiểu học, việc nhận chữ không còn khó khăn. Bốn môn Văn, Lịch sử, Chính trị, Địa lý, anh có thể nhớ rất nhanh nhờ trí nhớ siêu phàm, lại còn hiểu bài rất tốt, các môn xã hội với anh không mấy khó khăn, còn môn Toán sẽ học bù sau cùng.

Phúc Sinh cầm cuốn sách lịch sử lên, nói: “Xem lịch sử trước.”

“Được, anh đọc trước đi, em đi nấu cơm.”

Hai người ăn uống nhanh gọn. Khi lên huyện, họ mang theo nhiều rau củ trong khu vườn tự trồng. Bữa ăn đơn giản gồm hai món rau và một canh, cơm được nấu trong nồi đất to. Ở huyện ít nhà dùng khí gas, căn nhà thuê cũng có bếp lò đất, Tạ Tiểu Ngọc thích nấu bằng bếp củi, cơm sẽ thơm hơn.

Khi cô đi gọi Phúc Sinh ăn cơm, anh đã đọc xong nửa cuốn sách lịch sử.

Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ: ... nhanh thật!

Phúc Sinh không giống mấy thanh niên trí thức ở khu tập thể, lúc ăn không bao giờ rời sách. Anh làm một việc rất tập trung, lúc ăn thì ăn, lúc đọc thì đọc chuyên tâm.

Tạ Tiểu Ngọc hỏi: “Phúc Sinh, anh vừa đọc lịch sử lớp 7 học kỳ một, nhớ hết rồi chứ?”

Phúc Sinh gật đầu. Tạ Tiểu Ngọc bày thức ăn ra bàn rồi nói: “Vậy để em kiểm tra anh nhé.”

Phúc Sinh đặt đũa xuống: “Em hỏi đi.”

Tạ Tiểu Ngọc chọn ngẫu nhiên vài đoạn trong phần anh vừa đọc để hỏi, Phúc Sinh trả lời không sai một chữ nào. Trí nhớ và tốc độ đọc của anh như vậy, có lẽ khó tìm được người thứ hai.

Ăn xong, Phúc Sinh rửa bát rồi tiếp tục đọc sách. Kỳ thi đại học thập niên 70, Tạ Tiểu Ngọc chưa từng thi đỗ, nên cô cũng cần ôn luyện. Cô học môn Ngữ văn hơn một tiếng, rồi ngửa mặt xoa cổ.

Phúc Sinh lật sách rất nhanh, Tạ Tiểu Ngọc tính nhẩm, anh dừng lại khoảng ba phút mỗi trang, vậy trong vài tiếng có thể đọc xong một cuốn sách.

“Phúc Sinh, nghỉ ngơi một chút đi.” Tạ Tiểu Ngọc nói.

Phúc Sinh thực ra không cần nghỉ ngơi. Khi được huấn luyện ở cổ đại, anh có thể không dừng lại suốt nhiều canh giờ. Một canh giờ ở cổ đại tương đương hai tiếng bây giờ, tính ra là bảy tám tiếng liên tục không nghỉ.

Anh lắc đầu, dùng bút chì khoanh mười mấy chữ trên cuốn sách đã đọc xong, rồi viết: “Chữ này không biết.”

“Em sẽ dạy anh cách tra từ điển.”

Tạ Tiểu Ngọc lấy từ điển ra. Thực ra học sinh tiểu học đã phải học cách tra từ điển rồi. Trong hai năm làm giáo viên thay thế ở nông thôn, cô phát hiện lớp học không có lấy một cuốn từ điển nào. Hồi đó cấp ba vẫn đang nghỉ học, làng quê lại nghèo, chẳng ai bỏ tiền mua từ điển cho con em.

Cô mất mấy ngày thương lượng với làng, làng mới chịu chi tiền mua vài cuốn từ điển cho trường, học sinh mới biết cách tra từ điển.

Phúc Sinh rất nhanh học được cách tra từ điển, mỗi khi gặp chữ không biết, anh tự tra.

Tạ Tiểu Ngọc hỏi: “Phúc Sinh, sao anh lại đọc lịch sử trước vậy?”

Phúc Sinh nói: “Lịch sử rất thú vị.”

Từ xã hội nguyên thủy đến xã hội nô lệ, từ xã hội phong kiến đến cách mạng Tân Hợi, từ cộng đồng thị tộc đến sự sụp đổ của chế độ Kinh điền, từng triều đại huy hoàng một đã chìm vào dòng chảy dài của lịch sử.

Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy Phúc Sinh chăm chú đọc, cô bảo anh nghỉ một chút, rồi nói: “Phúc Sinh, em sẽ mang chút rau quả nhà mình đến tặng thầy hiệu trưởng Trần.”

Phúc Sinh ngẩng đầu nói: “Để anh đi cùng em.”

Tạ Tiểu Ngọc không cho: “Tên Lương Phù đã đi rồi, không còn nguy hiểm nữa đâu. Nếu có nguy hiểm, em sẽ mơ thấy trước, mà hôm nay không mơ, chắc chắn không có chuyện gì. Anh ở nhà xem sách đi.”

Phúc Sinh gật đầu, lại cúi đầu đọc sách. Tạ Tiểu Ngọc chọn mấy quả cà chua, dưa chuột, đậu que trong nhà kính đem đi biếu hiệu trưởng Trần.

Nhà hiệu trưởng không xa lắm, bà Chu đang ở nhà, Tạ Tiểu Ngọc thuê nhà cũng từng gặp bà. Cô đưa giỏ rau cho bà, nói là tự tay trồng.

Bà Chu rất ưa thích mấy loại rau này, nghe nói là do Tạ Tiểu Ngọc trồng trong nhà kính nên hỏi cách làm nhà kính như thế nào.

Tạ Tiểu Ngọc kể: “Chẻ tre to ra làm đôi, dựng thành khung mái cao khoảng người, phủ bạt nhựa lên trên. Đợi trời lạnh hơn thì phủ rơm lên nữa. Cả mùa đông vẫn có rau tươi ăn.”

Bà Chu nghe rất thích thú, nói: “Đến mùa đông, nếu nhà em có rau ăn không hết thì đem qua cho tôi. Tôi lấy phiếu trứng và phiếu thịt đổi một ít nhé.”

Tạ Tiểu Ngọc vội nói rau nhà mình không nhiều, lần tới sẽ đem thêm cho bà.

Chu Lan Hoa lần trước gặp Phúc Sinh, ấn tượng tốt về anh, hỏi: “Tiểu Ngọc, chồng em đâu rồi?”

“Anh ấy ở nhà đọc sách.” Tạ Tiểu Ngọc nói: “Em ra ngoài hít thở tí không khí, lát nữa cũng phải về học tiếp.”
 
Back
Top Bottom