Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!

Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 260


“Quý Thần Nham…” Thái Văn Thân gọi người muốn đi.

Quý Thần Nham không quay đầu nhưng vẫn đứng chờ anh ta nói.

“Xin lỗi cậu. Chuyện của Thần Tây, tôi rất xin lỗi, nhưng rõ ràng tôi và Phùng Giai ở bên nhau trước.” Chỉ là anh ta đã bị Phùng Giai đá mà thôi.

Quý Thần Nham mặc kệ chuyện tình cảm của người khác, lúc ấy đúng là anh từng rất tức giận, cảm thấy Phùng Giai đã phản bội anh cả của mình mới khiến anh cả mất tích.

Bây giờ khi đã biết anh cả rời đi cũng không phải vì chuyện này, anh ra tay độc ác với Phùng Giai là vì cô ta vọng tưởng, cô ta còn muốn g**t ch*t Tử Thư. Cô ta có bản lĩnh giữ đứa nhỏ lại nhưng phát hiện đứa nhỏ này cũng không giúp cô ta lấy được tất cả những gì mình mong muốn thì lập tức muốn g**t ch*t đứa nhỏ.

Đây chính là nguyên nhân anh không bao giờ cho Phùng Giai cơ hội.

“Không cần nói với tôi, tôi cũng không chuyển đến chỗ anh cả tôi được. Tôi không muốn tham gia vào chuyện của cậu và Phùng Giai, nhưng nếu cậu dùng thủ đoạn nhắm vào Khương Tuệ Ninh, tôi giết được cậu là chuyện rất dễ dàng.”

Mục đích anh đến đây hôm nay rất đơn giản, cảnh cáo Thái Văn Thân đừng mất trí vì Phùng Giai, đừng vọng tưởng đụng đến Khương Tuệ Ninh.

Thái Văn Thân quả thực giật dây khiến nhà máy không phản ứng đến Khương Tuệ Ninh, thờ ơ với cô ấy nửa ngày. Cứ như vậy cũng đáng để Quý Thần Nham ra tay? Anh ta điên rồi sao?

Nhưng Thái Văn Thân quả thực không dám động, đừng tưởng rằng trước kia anh ta từng dẫn đầu trong đại viện nhưng đúng là anh ta không dám trêu vào Quý Thần Nham, nếu không nhiều năm nay sao anh ta còn bị ép đến mức này.

Quý Thần Nham đến Đông Tam Bộ anh ta cũng chỉ có thể chuyển đến Bắc Tam Bộ, Quý Thần Nham muốn đến Bắc Tam Bộ, anh cũng cũng chỉ có thể rời đi.

Cũng không còn cách nào khác, Quý Thần Nham không muốn thấy anh ta.

Lúc Quý Thần Nham đi ra, Thái Văn Thân đã bị trói, Trần Huy thấy lãnh đạo đã bước ra thì nhanh chân đuổi theo.

“Đi đón Tử Thư.” Quý Thần Nham nói.

Trần Huy lái xe đi về phía bệnh viện Phùng Giai đang nằm. Khi đến bệnh viện họ cũng không xuống xe đi vào trong mà chỉ ngồi yên chờ đợi, chờ đến mãi nữa đêm, tuyết rơi càng lúc càng nhiều.

Xe của Trương Hà cũng đã lái đến.

Hai chiếc xe đậu song song nhau, Trương Hà mở cửa bên ghế lái phụ.

Quý Thần Nham mở mắt hỏi: “Đã xử lý xong?”

“Vâng, lãnh đạo. Bắt tất cả sáu gián điệp nước ngoài, hơn bốn mươi người nước ta bị chúng xúi giục cũng bị bắt.”

“Cũng may là đã bắt được, mục đích lần này của chúng không chỉ lãnh đạo cấp cao mà khu vực khoa học nghiên cứu quân sự cũng là mục tiêu quan trọng. Nếu chúng ta chậm một bước thì hậu quả sẽ khó mà tưởng tượng được. Khi anh đi tìm Thái Văn Thân, bên kia còn có hai người đã mai phục, mục tiêu của hai người đó chính là lãnh đạo, cũng đã bị chúng ta bắt được rồi.”

Lần này có thể bắt lấy toàn bộ không riêng gì nhờ vào thứ Phùng Giai cung cấp mà còn có lời nhắc nhở của Khương Tuệ Ninh mới là mấu chốt.

Quý Thần Nham không nói chuyện này ra ngoài, tuy anh không biết đến cùng là Khương Tuệ Ninh đã từng đến đâu, đêm đó cô nói mình đi đến tương lai nên hẳn biết được vài chuyện, nếu không cô không thể nào đề xuất ý kiến như vậy.

Nhưng anh sẽ giấu việc này trong lòng, không nói với bất kỳ ai, chỉ cần điều này có thể gây bất lợi cho cô thì dù một phần vinh quang vì công lao lần này anh cũng không để cô được nhận lấy, vì điều này có thể bảo đảm cho cô được an toàn nhất.

Mãi đến ba giờ sáng Quý Tử Thư mới đi ra khỏi bệnh viện.

Lúc đi ra đã nhìn thấy Quý Thần Nham đứng trước cửa bệnh viện.

“Sao ngài lại đến đây?” Quý Tử Thư nhìn người đến mà ngạc nhiên.

Quý Thần Nham không trả lời, chỉ hỏi lại: “Không biết tôi sao? Còn không biết nên gọi tôi như thế nào sao?”

“Cha…”

“Về nhà.” Quý Thần Nham nói.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 261


Quý Tử Thư gật đầu, nhắm mắt đi theo.

Sau khi lên xe, hai cha con đều không nói chuyện. Xe chạy đến nhà rồi Quý Thần Nham mới nói: “Ngoan ngoãn đón tết bên cạnh ông bà nội.”

Quý Tử Thư gật đầu. Rất lâu sau đó lại nói: “Cha, con…”

Cậu đã nghi ngờ thân phận của mình từ lâu rồi nên mới không dám tiếp tục đi tìm sự thật, cũng luôn tự lừa mình dối người rằng bản thân mình là đứa bé được cha mẹ sinh ra từ tình yêu của họ.

Nhưng cậu biết chắc chắn không phải. Chẳng qua trước giờ cậu vẫn tự sống trong giấc mơ mình tự dệt nên.

Đến một ngày, giấc mộng này bị người ta đánh thức, thậm chí người đánh thức giấc mộng của cậu lại chính là người mẹ ruột của mình. Trước khi chết người mẹ ruột sinh ra cậu lại nói bà ấy hận cậu, không ngừng hối hận vì đã sinh ra cậu.

Quý Tử Thư cảm thấy mình rất thừa thải, không ai hy vọng cậu được sinh ra.

Người cha ruột biết đến sự tồn tại của cậu thì lập tức rời đi, mẹ ruột cũng hối hận vì sinh ra cậu.

Dường như Quý Thần Nham biết cậu đang suy nghĩ cái gì nên không chờ cậu nói xong, anh đã mở miệng: “Con mãi mãi là con trai của Quý Thần Nham này, chúng ta là người một nhà. Còn nữa, lý do anh ấy rời đi rất bất đắc dĩ, không phải vì con, nếu không anh ấy đã không cố gắng để lại thư bảo cha chăm sóc con.”

“Cha.”

“Đi vào ngủ một giấc, mai thức dậy mọi chuyện đều sẽ qua.”

Hai người vừa nói xong thì cửa lớn đã được mở từ bên trong, Khương Tuệ Ninh đứng ở cửa nhìn hai cha con.

Ánh đèn trong nhà đột nhiên rọi ra khiến hai người đều vô cùng sửng sốt. Quý Thần Nham lập tức đi đến nhưng chợt nhớ đến cả người gió tuyết của mình nên anh dừng bước: “Sao không nghe lời?”

“Em không ngủ được.” Khương Tuệ Ninh nói xong lại nhìn sang Quý Tử Thư: “Tử Thư, cậu không sao chứ? Có bị thương không?”

Cô biết đến chuyện bên người Quý Thần Nham luôn có nguy hiểm rình rập, từ lần cho thuốc độc vào lần trước cô đã luôn cảnh giác nên cô nghĩ Quý Tử Thư bị bắt là chuyện tiếp theo sau chuyện hạ độc.

Tuy Quý Thần Nham đã nói rất nhiều lần rằng anh đã có sự chuẩn bị nhưng loại chuyện thế này lại khó lòng mà đề phòng, ai biết sẽ có sai lầm hay không.

“Tôi không sao.”

Khương Tuệ Ninh nhìn sang Quý Thần Nham, kiểm tra người anh: “Anh thì sao? Không sao chứ?”

Quý Thần Nham bước vào nhà, cởi bỏ găng tay ra, anh dùng bàn tay không tính là quá lạnh kéo Khương Tuệ Ninh, nói: “Không có việc gì. Tôi đã nói với em rồi, không có bất kỳ nguy hiểm nào cả.”

Nhìn thấy hai cha con đều vô sự, Khương Tuệ Ninh cũng yên tâm.

Nghiêm Bội Lan và Quý Trung Đình nghe thấy tiếng nói chuyện bên ngoài nên vội mở cửa phòng đi ra.

Nghiêm Bội Lan ôm Quý Tử Thư, nhìn một lúc mới nói: “Cháu dọa chúng ta sợ muốn chết.”

“Bà nội, cháu không sao.”

“Không có việc gì thì tốt, không có việc gì thì tốt. Đi về phòng ngủ một giấc trước đã, một đêm không ngủ rồi. Ninh Ninh, con mang thai cũng không thể cố chịu đựng như vậy!”

Quý Trung Đình nhìn thoáng qua con trai và cháu nội, sau cùng mới nói: “Trước hết nên nghỉ ngơi đã. Chuyện gì cần ngày mai lại nói.”

Nói xong thì lôi kéo Nghiêm Bội Lan về phòng, Quý Tử Thư đi ở phía trước, Quý Thần Nham đỡ Khương Tuệ Ninh đi sau cùng.

Vừa vào phòng ngủ, Khương Tuệ Ninh đã nhào vào lòng Quý Thần Nham, ôm anh không chịu buông tay: “Em thật sự rất lo lắng cho anh.”

Khóe miệng Quý Thần Nham hơi cong lên, đáy mắt tràn ngập ý cười, anh cũng ôm trọn vòng eo cô, xích lại gần gương mặt trắng nõn của cô, hôn xuống: “Xin lỗi, để Tuệ Tuệ lo lắng rồi. Mọi chuyện đã được giải quyết xong, bao gồm cả chuyện đồ ăn em đưa đến bị cho thuốc độc vào. Đêm nay đã kết thúc tất cả.”

“Tử Thư thì sao? Cậu ấy bị ai đưa đi? Sao em lại cảm thấy cảm xúc của cậu ấy không được tốt.”

“Thái Văn Thân đưa Tử Thư đến chỗ Phùng Giai, Phùng Giai chết rồi.”

“Tử Thư, cậu ấy…” Khương Tuệ Ninh không biết nói thế nào. Cô không biết đến cùng thì tình cảm Quý Tử Thư dành cho Phùng Giai là thế nào.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 262


Quý Thần Nham nói: “Phùng Giai đã nói sự thật Tử Thư không phải con trai của tôi. Thật ra Tử Thư cũng đã cảm nhận được chuyện này từ trước rồi, nhưng điều khó tiếp nhận được lại là nghe sự thật tàn nhẫn này từ chính người mẹ ruột của mình.”

“Sao Phùng Giai này lại đáng ghét như vậy? Cũng đã chết rồi, còn không muốn con trai mình được sống tốt hơn sao?”

“Không cần để ý đến cô ta, ngày mai tôi sẽ khuyên bảo Tử Thư.”

Quý Thần Nham còn có rất nhiều việc chưa nói nhưng anh không ngẩng nhắc đến, chỉ cưỡng ép Khương Tuệ Ninh lên giường ngủ.

Sang ngày hôm sau, Khương Tuệ Ninh thức dậy đã gần giữa trưa. Lúc cô thức dậy trong nhà vô cùng yên tĩnh, kết quả lúc đi ra lại phát hiện Quý Thần Nham và Quý Tử Thư đanh nói chuyện trong thư phòng. Cô cũng không biết họ nói cái gì, chỉ biết Quý Tử Thư đang khóc.

Cậu nhìn thấy Khương Tuệ Ninh đi đến thì vội vàng lau nước mắt.

Ban đầu Khương Tuệ Ninh còn không muốn đi vào, kết quả Quý Thần Nham lại bảo cô đi vào.

“Tuệ Tuệ, thức rồi à? Đói bụng không?”

Khương Tuệ Ninh lắc đầu.

“Không đói cũng phải ăn cơm.” Quý Thần Nham nói xong thì đứng dậy chuẩn bị xuống lầu giúp cô chuẩn bị đồ ăn.

Khương Tuệ Ninh lại nói: “Quý Thần Nham, hay là anh xuống trước đi. Em có vài câu muốn nói với Quý Tử Thư.”

Quý Thần Nham gật đầu đồng ý, anh quay người rời đi, lúc đi ra ngoài còn tiện tay đóng cửa thư phòng lại.

“Tử Thư, cậu nghĩ kỹ muốn đặt tên cho các em là gì chưa?”

Quý Tử Thư còn tưởng Khương Tuệ Ninh ở lại là vì muốn khuyên bảo mình, cậu không ngờ cô lại hỏi mình đã nghĩ ra tên cho các em chưa, lời này khiến cậu không hiểu gì cả, nửa ngày sau mới nói”: “Đặt tên không phải cần cha tôi đặt sao?”

Khương Tuệ Ninh gật đầu: “Đúng vậy. Tên thật sẽ để cha của cậu đặt, nhưng cậu phải đặt tên gọi ở nhà cho chúng. Ở chỗ của chúng tôi, bình thường đều là anh trai và chị gái sẽ đặt tên gọi ở nhà cho em mình.”

“Có thể sao?” Quý Tử Thư hỏi.

“Chắc chắn có thể. Cậu không biết sao? Cậu là anh lớn trong nhà, nếu cậu đặt tên cho em trai, em gái, chúng sẽ rất vui vẻ.”

“Vậy dì để tôi suy nghĩ kỹ đã, được không?”

“Không cần gấp!”

Quý Tử Thư nhìn Khương Tuệ Ninh, đột nhiên cảm thấy hốc mắt rất cay, cậu lập tức quay đầu, chịu đựng một lát: “Khương Tuệ Ninh, cảm ơn dì.”

“Cảm ơn tôi làm gì?”

Quý Tử Thư cũng không biết mình cảm ơn cô cái gì, chỉ biết bình thường cô hay nói cậu nhưng có sự hiện diện của cô, cậu cảm thấy rất vui vẻ, có cô ở đây cậu cảm thấy mình đã có nhà.

“Khương Tuệ Ninh, dì biết không? Bà ấy nói bà ấy rất hối hận vì sinh tôi ra, hối hận giữ tôi lại, tôi không mang cho bà áy lợi lộc gì cả, chỉ khiến bà ấy khó khăn vô cùng, bà ấy chán ghét tôi… Bà ấy nói tôi là kẻ thừa thãi, ai cũng không thích tôi.”

Khương Tuệ Ninh nhìn Quý Tử Thư, cô rất muốn ôm cậu, cuối cùng cô vẫn không nhúc nhích mà chỉ nói: “Tử Thư, cậu biết không? Cậu ở trong cuộc sống của mỗi người có vai trò không giống nhau. Cậu có thể là anh hùng, là người xấu, là bạn bè, là người được yêu thích, là người bị ghét, nhưng với rất nhiều người khác cậu đúng là người thừa.”

“Không riêng gì cậu, mỗi người trong số chúng ta đều như vậy.”

“Đối với cô ta, cậu là người thừa thãi nhưng với chúng tôi, cậu không phải như vậy. Chúng ta là người một nhà, sau này cậu còn làm anh hùng trong mắt em trai, em gái, là tấm gương để chúng muốn trở thành. Vì vậy cậu không cần để ý đến những lời không hay, cậu phải sống vì những người để ý đến mình.”

Quý Tử Thư bị cô làm cho rất cảm động nhưng cậu không muốn để cô nhìn ra, thế là cố gắng đè nén không cho nước mắt rơi xuống, còn giả vờ càu nhàu: “Lời này thật sự giống như được nói ra từ miệng dì.”

Khương Tuệ Ninh hỏi: “Vậy tôi nên nói cái gì?”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 263


Quý Tử Thư giương mắt nghĩ một lúc, nói: “Để tôi nghĩ lại đã. Dì phải nói: Quý Tử Thư, cậu còn tiền tiêu vặt không? Chúng ta đi mua đồ, cậu trả tiền. Quý Tử Thư, cậu xem mứt hoa quả kia có lớn không? Cậu muốn ăn không? Cậu đi mua thì tiện thể mua về cho tôi một ít!”

“Dì đã quen lừa gạt tiền của trẻ con, nhát gan, lại lười, hay thèm ăn, nói nhảm nhiều, tự luyến…” Nhưng nếu mẹ của tôi là dì, tôi sẽ rất vui.

“Ha ha, gấu con này, không ngờ cậu còn nhỏ tuổi vậy mà…” Khương Tuệ Ninh chưa nói xong đã duỗi tay đến trước mặt Quý Tử Thư.

Cậu cho rằng cô tức giận muốn ra tay đánh mình nên không tránh đi. Thật ra cậu cố ý chọc giận cô, không muốn nghe cô nói mấy lời rất tình cảm kia nữa, nếu không cậu không nhịn được sẽ ôm cô khóc mất.

Làm như vậy thì mất thể diện biết bao nhiêu, các em còn trong bụng cũng sẽ nghe thấy mất.

Không ngờ Khương Tuệ Ninh cũng chỉ giơ tay xoa lên đầu cậu làm tóc trên đầu hoàn toàn rối bù lên, nói: “Tuổi còn nhỏ vậy mà nhìn người rất chuẩn.”

Quý Tử Thư bị cô nói không rõ đầu đuôi chọc cho cười lên, cậu cũng duỗi tay giữ tay cô lại trên đầu mình.

Khương Tuệ Ninh giật mình nhưng cô lập tức nghe cậu nói: “Nếu thích thì vò nhiều hơn mấy lần đi, sau này không cho phép vò đầu tôi nữa, tôi là người lớn rồi.”

“Ha ha ha.” Khương Tuệ Ninh nghe xong thì lập tức dùng bàn tay khác véo vào mặt cậu con riêng, sau đó lại chăm chú hỏi: “Tử Thư, hay là cậu thử gọi tôi một tiếng “mẹ” thử xem!” Cô thật sự nằm mơ cũng muốn có một đứa con trai lớn như thế.”

“… Nghĩ hay lắm.” Quý Tử Thư liếc mắt nhìn cô.

Quý Tử Thư cũng rất buồn rầu, nhưng nếu Khương Tuệ Ninh lớn hơn cậu cỡ mười tuổi cậu còn có thể gọi cô bằng một tiếng “mẹ”, nhưng thế này thì không được, cô lớn hơn cậu cũng chỉ ba tuổi.

Ngày kia đã là ba mươi tết, Quý Trung Đình và Nghiêm Bội Lan đều ra ngoài chuẩn bị đồ tết.

Lúc họ trở về thì gặp dì Lưu, dì Lưu còn cố ý mua rất nhiều giấy đỏ về nhà.

Bà nói năm nay trong nhà đã có nữ chủ nhân, còn đang mang thai, đây đều là chuyện tốt nên mới quyết định đi mua một số giấy cắt hoa dán lên.

Việc này Nghiêm Bội Lan rất biết làm, bà ấy lôi kéo dì Lưu cắt giấy chung, Khương Tuệ Ninh thì không biết một chút gì về mấy thứ này.

Vì ở thời đại sau này mọi người đều có thể mua được cả.

Ban đầu cô còn muốn học hỏi từ mẹ chồng của mình, kết quả lại bị Quý Thần Nham kéo đi bắt học viết câu đối.

Câu đối ở cửa lớn sẽ do cha chồng Quý Trung Đình viết. Ban đầu ông ấy định viết : “An định vạn dân hỉ, đoàn kết bách sự thành.”

Kết quả bị mẹ chồng chê một trận, nói ông ấy đã nhiều năm nay vẫn không chịu thay đổi, vẫn giống như trước kia.

“Năm nay là năm đầu tiên Ninh Ninh đến nhà chúng ta, viết cho dễ nghe vào. Yên ổn yên ổn, cái này đã biết bao năm về trước rồi, còn lấy ra lừa người.”

Quý Trung Đình bị vợ mình chê, không còn cách nào khác, đành phải nói: “Được được được, tôi viết lại, tôi viết lại.”

“Vậy bà nói xem nên viết cái gì?” Quý Trung Đình cầm bút lông không biết viết cái gì. Mỗi năm đều viết tương tự nhau, tất cả cũng đều là yên ổn, đoàn kết, vui vẻ.

Ban đầu Khương Tuệ Ninh nghĩ ra cách thoát thân nên nói tùy tiện viết cái gì cũng được, chỉ cần mang ý nghĩa tốt là được.

Kết quả Quý Thần Nham đã giành phần, nói: “Để cha viết. Nào, để tôi dạy em, em muốn viết cái gì?”

“Em không muốn viết cái gì cả.” Nói thật thì dù viết bằng bút máy cô cũng không thích, đây lại là bút lông cô lại càng không muốn viết, vừa cầm cây bút lông lên là tay đã run rẩy.

“Không được lười biếng. Câu đối cầu nguyện trong dịp tết đều chuẩn cả, em viết cái gì thì đến năm sau đều linh nghiệm cả.”

Quý Thần Nham dụ dỗ cô nói.

“Đừng gạt em! Không được mê tín đâu, thủ trưởng Quý.”

Quý Thần Nham phát hiện Tuệ Tuệ của anh càng ngày càng khó lừa gạt.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 264


Bên này Quý Thần Nham còn đang dụ dỗ Khương Tuệ Ninh viết câu đối thì bên kia Quý Trung Đình đã viết xong, ông ấy viết: “Xuân quy đại địa nhân gian noãn, phúc giáng Thần Châu hỉ lâm môn, hoành phê thị phúc hỉ doanh môn.”

Nghiêm Bội Lan nhìn thấy cũng rất hài lòng, nói: “Ninh Ninh cũng là phúc khí của nhà chúng ta. Tử Thư, cháu chờ nước mực khô thì hai cha con cháu treo lên nhé!”

Khương Tuệ Ninh nhìn thoáng qua nét chữ rồng bay phượng múa của cha chồng. Quá đẹp! Cô nhịn không được phải khen ngợi một phen. Quý Trung Đình nghe thấy thì mặt mày hớn hở, ông ấy còn cố tỏ ra bình tĩnh nói: “Ôi, cũng tạm thôi, đã nhiều năm nay cha cũng không tập viết.”

“Ninh Ninh muốn học không? Muốn học thì cha dạy con.”

Quý Thần Nham nghe thấy vậy đã kéo Khương Tuệ Ninh vào lồng ngực mình, nói: “Không cần, chữ của cha phức tạp hơn, con dạy Tuệ Tuệ là được rồi.” Nói xong đã nhét bút lông vào tay Khương Tuệ Ninh lần nữa.

Không phải chứ! Khương Tuệ Ninh cảm thấy không nên khen ngợi người Quý gia, chỉ cần mới khen một chút là họ lại cảm thấy cô muốn học.

Ai muốn học cái này chứ?

Chẳng qua cô vẫn bị Quý Thần Nham ép viết chữ.

“Tuệ Tuệ muốn viết cái gì?”

“Cây treo đầy tiền, sung túc ngày đêm phát tài.”

Khương Tuệ Ninh không biết câu đối nào cả, cô chỉ biết trước kia trên cửa nhà đều chọn dán mấy câu liên quan đến tiền.

Quý Thần Nham nói: “Đúng là mê tiền, làm thế nào trong lòng cũng nghĩ đến tiền.”

“Anh không hiểu, đây mới chính là nguyện vọng căn bản nhất của con người.”

Nghiêm Bội Lan đứng một bên cũng phụ họa theo: “Đúng, ý này của Ninh Ninh rất tốt, rất thực tế.”

Quý Trung Đình cũng gật đầu, đúng là như vậy.

Quý Tử Thư tiếp tục cắt giấy giúp dì Lưu, cậu nhìn dáng vẻ mê tiền kia của Khương Tuệ Ninh, trong lòng thầm nghĩ sao cô lại yêu tiền thế nhỉ?

Bởi vì có Quý Thần Nham nắm chặt tay dạy nên câu đối đầu tiên Khương Tuệ Ninh hoàn thành rất tốt. Cô vô cùng hài lòng, nghe thấy mọi người khen ngợi mình còn cảm thấy mình giống như Vương Hi Chi khiến mọi người cười không ngừng.

Khi mọi người còn đang vui vẻ cười đùa thì Quý Thần Nham đã giơ tay bịt mắt cô lại, nói: “Tuệ Tuệ, còn có một bất ngờ muốn cho em.”

Có chuyện khiến cô bất ngờ?

Khương Tuệ Ninh vừa muốn hỏi là chuyện gì, thì liền nghe được một tiếng gọi quen thuộc cất lên,”Ninh Ninh.”

Ngay sau đó Quý Thần Nham buông tay che đôi mắt của Khương Tuệ Ninh ra.

Khương Tuệ Ninh nhìn hai người quen thuộc đang đi vào cửa, trên người họ vẫn đang phủ đầy gió tuyết, nhưng trên khuôn mặt lại mang theo nụ cười từ ái.

“Cha, mẹ.”

Miệng cô mím lại, nước mắt do kìm nén mà trào ra, cô liền vội vàng chạy đến ôm chặt lấy Tôn Hội Vân.

“Ngoan, đừng ôm mẹ nữa, trên người cha mẹ đều có gió lạnh.” Tôn Hội Vân nói xong thì nhanh chóng đẩy nhẹ con gái đang ôm lấy mình ra.

Sau đó bà được dì Lưu giúp cởi áo khoác ngoài dính khí lạnh ra.

Nghiêm Bội lan và Quý Trung Đình cũng đã biết gia đình thông gia sẽ đến, nhưng hai nhà hai bên còn chưa được gặp mặt nhau lần nào.

Thư ký Trần đem đồ hai người mang đến vào sau, Quý Thần Nham liền bắt đầu giới thiệu hai bên, dù sao cũng đều là người có tính tình hiền lành dễ gần nên sau khi gặp mặt cũng dễ dàng tiếp xúc.

“Mẹ Ninh Ninh, các bà đi đường đến đây cũng vất vả lắm phải không? Vừa đến Đông Thành chắc cũng chưa quen ngày được, bởi dù sao bên này so với Nam Thành thì lạnh hơn nhiều.”

Nghiêm Bội Lan giúp đỡ dì Lan cất đồ sau đó rót nước mời thông gia.

Tôn Hội Vân nhận lấy nước nói: “Không mệt, Thần Nham sắp xếp rất tốt, bên ngoài này đúng là so với Nam Thành lạnh hơn, nhưng trong nhà mình cũng rất ấm áp.”

“Đúng vậy, phương bắc cái này tốt, trong nhà vô cùng ấm áp.” Nghiêm Bội Lan cũng tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Tôn Hội Vân.

Còn Quý Trung Đình thì tiếp đón Khương Kiến Dân, vừa lúc hai người cha đều thích chơi cờ, nên đã có một trận đấu cờ diễn ra luôn.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 265


Quý Thần Nham và Khương Tuệ Ninh ở ngoài phòng khách bên cạnh hai người mẹ nói chuyện, còn Quý Tử Thu thì giúp mang trái cây mà dì Lưu đã rửa sạch ra.

Sau đó cũng ngồi bên cạnh cha của mình.

Nghiêm Bội Lan mời Tôn Hội Vân ăn trái cây, thật ra hai người cũng khá hợp, nhưng mà hầu hết các chủ đề của họ đều là xoay quanh hai đứa nhỏ.

Nghiêm Bội Lan khen Khương Tuệ Ninh, Tôn Hội Vân lại tán thưởng Quý Thần Nham, hơn nữa tốc độ làm quen của hai người rất nhanh, mới đó mà đã bắt đầu gọi chị xưng em.

“Chị Lan em cùng với cha Ninh Ninh thật sự cảm ơn nhà mọi người đã dung túng cho Ninh Ninh, đứa nhỏ này từ nhỏ đã bị nhà em chiều hư, tính tình không tốt, cũng là Thần Nham nhà chúng ta tính tình tốt.”

“Hội Vân, lời này của em là khách khí rồi, Ninh Ninh gả đến nhà chúng ta thì đương nhiên chúng ta phải coi nó như chính con ruột của mình mà yêu thương, nhưng mà Ninh Ninh cũng rất ngoan ngoãn, lại hiểu chuyện, phải nói nhà chúng ta thật có phúc mới có thể cưới được Ninh Ninh về làm con dâu.”

Hai bà mẹ cùng nhau khen qua khen lại, cảm giác như có thể đem hai người khen đến mức nở hoa được.

Tối hôm qua Khương Tuệ Ninh không nghỉ ngơi được tốt, nghe hai mẹ nói cô liền buồn ngủ ngáp một cái, sau đó nước mắt lại lập tức trào ra.

Quý Thần Nham thấy cô không ngừng gật gù, bộ dạng vô cùng đáng yêu thì nhỏ giọng hỏi: “Lên tầng ngủ một lát đi?”

Nghiêm Bội Lan cũng chú ý đến bộ dạng buồn ngủ của cô, nên cũng nói: “Thần Nham, con đưa Ninh Ninh đi nghỉ ngơi một lát đi, người mang thai hay như vậy, đừng ngồi ở đây nữa, mẹ sẽ trò chuyện với Hội Vân.”

“Mẹ, vậy con đi ngủ trước một chút.” Vốn dĩ Khương Tuệ Ninh muốn ngồi với mẹ mình, nhưng kết quả thì mang thai thật mệt mỏi, khi buồn ngủ thì cố thế nào cũng không nhịn được.

Tôn Hội Vân vội nói: “Mau đi, mau đi đi.”

Quý Thần Nham đưa Khương Tuệ Ninh lên lầu, mới vừa đóng cửa lại, thì Khương Tuệ Ninh liền duỗi tay đập anh một cái,”Hừ, cố ý gạt em, đáng ghét.”

Quý Thần Nham duỗi tay ra trực tiếp giữ lấy tay nàng, sau đó đưa lên bên miệng cọ cọ,”Thật ra bất ngờ vốn dĩ không phải chuyện này, đây là cha mẹ không muốn nói trước cho em biết.”

Khương Tuệ Ninh bĩu môi không vui,”Vậy là bây giờ anh nghe lời bố mẹ em nói, chứ không nghe em nói phải không?”

Quý Thần Nham vòng tay ôm lấy eo cô, một tay giữ lấy tay cô, sau đó đem người ôm vào trong lồng ngực, sau đó hôn nhẹ lên môi cô,”Vẫn luôn nghe lời em nói mà.”

Thời điểm riêng tư của hai người thì Quý Thần Nham vẫn luôn không có bộ dạng nghiêm túc như ngày thương, khuôn mặt luôn mang theo nụ cười ôn nhu, lúc nói chuyện đôi mắt vẫn luôn chìm đắm sự nuông chiều.

“Thủ trưởng Quý, anh như vậy người khác sẽ chê cười anh đấy.” Khương Tuệ Ninh duỗi tay nhéo nhẹ tai anh, nhéo xong còn không vừa ý, liền xoa tay lên cằm và yết hầu của anh.

Quý Thần Nham biết tiểu phôi đản này nhà anh vô cùng xấu, hiểu được bây giờ anh không thể động vào cô, thì liền tích cực đốt lửa.

Nhưng anh cũng không ngăn cả cô cố ý trêu chọc, bởi vì cô chủ động thân mật tuy là không thể thỏa mãn được lòng tham của anh nhưng cũng có thể tạm thời an ủi cô.

“Tại sao người khác lại cười tôi?” Quý Thần Nham cũng sờ lấy hai tai cô, anh rất thích sờ tai cô, vừa nhiều thịt lại mềm mềm.

Hơn nữa mỗi một lần chạm vào cô, thì cô dường như có thể mềm như bông luôn, và vô cùng ngọt ngào khi mà anh ôm cô vào ngực.

“Cười anh sợ vơ, họ sẽ cười vào mặt anh.” Khương Tuệ Ninh đột nhiên bật cười khanh khách, không biết là do bị hơi thở của Quý Thần Nham thở vào cổ làm cho ngứa ngáy, hay là do nghĩ đến chuyện gì vui vẻ, nhưng dù thế nào cũng không nhịn được lại.

Tiếng cười của Khương Tuệ Ninh đặc biệt dễ nghe, giọng vừa mang theo chút mềm mại lại vừa yêu kiều, đôi mắt của cô như là đang chứa đựng hàng ngàn vì sao, làm người khác nhìn thấy cũng sẽ bị cuốn theo cô, rồi cùng nhau cười theo.

Quý Thần Nham nhìn cô cười đến nỗi trong mũi cũng phát ra tiếng cười khe khẽ.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 266


Sau khi Khương Tuệ Ninh cười đủ rồi, thì nửa người đã dựa vào trong lòng ngực của Quý Thần Nham, một tay anh ôm lấy eo cô, một tay đỡ lấy bụng cô, hai người cũng không nói chuyện mà chỉ thân mật dựa vào nhau.

“Quý Thần Nham, anh thật tốt.”

“Vậy thì Tuệ Tuệ liệu có thể vì tôi tốt mà yêu tôi cả đời không?”

Lời nói của Quý Thần Nham vào thời điểm thì lại càng ôn hòa, cúi đầu ghé vào trán của Khương Tuệ Ninh, con ngươi lộ ra vẻ yếu ớt hiếm thấy.

Không biết vì chuyện gì mà vào thời điểm này Khương Tuệ Ninh sẽ vô cùng mềm lòng không biết phải làm sao, chắc có lẽ là bởi vì mang thai, thiên chức làm mẹ được phóng đại đến vô cùng, cô ôm lấy anh rồi trấn an anh như là một đứa trẻ,”Có, em sẽ mãi yêu anh.”

“Tuệ Tuệ không cần gạt tôi, cho dù có một ngày tôi già rồi tóc trắng đi, em cũng sẽ không buông tay tôi ra chứ?”

Chuyện Quý Thần Nham lo lắng cũng không phải không có đạo lý, sáng sớm hôm nay lúc đang soi gương anh phát hiện ra trên đầu mình đã mọc ra không ít tóc bạc, mà vợ của anh lại đang ở độ tuổi như hoa.

Anh cẩn thận tính toán một chút, chờ khi đầu anh trở thành đầu hoa râm thì Khương Tuệ Ninh vẫn còn đang trong tuổi xuân sắc, vì vậy anh không nhịn được lo lắng, sợ hãi, cô có thể ghét bỏ bản thân mình hay không.

“Không buông tay, mãi mãi không buông tay anh.”

Quý Thần Nham thật sự rất dễ dỗ dành, cảm xúc của anh luôn được chính bản thân anh điều chỉnh cho tốt, mấy lời an ủi của Khương Tuệ Ninh vẫn luôn là dệt hoa trên vải gấm, nhưng mà điều này vẫn như trước làm cho anh vô cùng vui vẻ.

“Tuệ Tuệ… Tuệ Tuệ.” Anh ôm lấy cô rồi đặt cô nằm xuống gối đầu.

Bàn tay to rộng của anh nhẹ nhàng chui vào lớp áo lông mỏng của cô, nhẹ nhàng v**t v* chiếc bụng đang nhô lên của cô.

Rồi cúi đầu xuống h*n l*n ch*p m**, cuối cùng là rơi xuống khóe môi cô, cứ lặp đi lặp lại một hồi, sau đó mới cúi đầu hôn thật sâu lên môi cô.

Sau khi nụ hôn kết thúc, anh dùng một tay chống cơ thể mình lên, nhìn thấy bộ rạng xuân sắc của cô, thì liền nhỏ giọng hỏi,”Tuệ Tuệ, tôi có thể…”

“Không được, bây giờ là ban ngày ban mặt.”

Khương Tuệ Ninh cũng không đợi anh nói xong liền nhanh chóng duỗi tay che lấy miệng anh.

Tuy rằng cô đã mang thai ba tháng, các phương diện đều đã ổn định, muốn làm cũng không phải không thể, nhưng việc này không thể làm ở ban ngày, hơn nữa trên tầng dưới tầng đều là người lớn, dù là phòng này cách âm tốt thì nhỡ đâu chút nữa mẹ lại đi tìm cô thì sao.

“Hả? Vì sao lại không thể vào ban ngày?”

Quý Thần Nham cố ý hỏi cô, nhìn gương mặt trắng nõn của cô dần chuyển sang màu hồng, anh cảm thấy vô cùng đáng yêu.

“Thủ trưởng Quý, anh không được lưu manh.” Khương Tuệ Ninh cắn rằng, cô cảm thấy bản thân mình sau khi mang thai hình như ngày càng dễ thẹn thùng, vì vậy liền quay mặt đi không muốn nhìn anh.

Quý Thần Nham lại tỏ vẻ ủy khuất nói,”Tuệ Tuệ tôi lưu manh chỗ nào?”

Nói xong anh còn giữ lấy cằm cô để cô quay lại về phía mình, để cho cô nhìn thẳng vào mắt anh, giống như là anh đang phải chịu oan uổng vô cùng lớn vậy.

“Anh… Ban ngày ban mặt muốn tuyên dâm.” Khương Tuệ Ninh trừng mắt nhìn anh, người này sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy chứ.

Quý Thần Nham lại không để ý đến lời chỉ trích của cô, đột nhiên cúi đầu xuống, Khương Tuệ Ninh cho rằng anh muốn bắt nạt cô, liền sợ hãi kêu lên một tiếng.

Kết quả bên tai liền truyền đến tiếng cười trầm nhẹ của Quý Thần Nham, sau khi cười xong một trận anh mới nói: “Tuệ Tuệ, tôi muốn hỏi em là tôi có thể nghe tiếng của các bảo bảo trong bụng em không? Rõ ràng là em hiểu sai ý tôi mà?”

Nói xong còn cố ý dùng đầu răng cắn nhẹ vào vành tai cô,”Lưu manh nhỏ.”

Chờ khi anh lui ra thì Khương Tuệ Ninh nhìn thấy ý cười trong đôi mắt nhàn nhạt của anh, thì liền biết mình bị chơi xấu, sau đó cô tức giận đến mức mắt hạnh xinh đẹp liền hiện lên một hàng nước mắt nhìn vô cùng ủy khuất, sau đó giơ nắm đấm không hề có uy h**p của mình đánh vào ngực anh,”Anh thật đáng ghét, chỉ biết bắt nạt em.”
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 267


Nếu là bình thường thì chắc chắn Khương Tuệ Ninh sẽ không cảm thấy ủy khuất như vậy, nhưng sau khi mang thai dường như cô đã thay đổi mình thành một người khác, vô cùng yếu ớt, nước mắt nói đến là đến, hơn nữa loại ủy khuất này cũng không nhanh đi, còn cô thì không ngăn được nước mắt cứ thể chảy ra.

Quý Thần Nham chỉ là muốn trêu chọc cô, không nghĩ tới lại khiến cô ủy khuất thành ra như vậy liền nhanh chóng ôm cô lên dỗ dàng,”Tôi sai rồi, tôi biết sai rồi.”

“Anh đáng ghét, anh mới là lưu manh, anh luôn chơi xấu em.”

“Đúng đúng, tôi là đồ lưu manh, là tôi không tốt, Tuệ Tuệ đánh tôi để xả cơn giận đi.” Quý Thần Nham cũng không dám nói nhiều lời nữa, chỉ có thể dựa vào Khương Tuệ Ninh nói cái gì liền nhận luôn cái đó, nói xong còn lôi tay cô đánh bản thân mình từng cái, từng cái một.

Sau khi xả cơn ủy khuất kia xong thì Khương Tuệ Ninh lại giống như không cảm giác được gì, nước mắt của bản thân cũng không chảy ra nữa, nhưng mà vẫn cảm thấy không chiếm được thế thượng phong, trong lòng vẫn có chút không thoải mái, liền bĩu môi không để ý đến anh.

“Tuệ Tuệ, đừng khó chịu, hay là em muốn phạt anh như thế nào anh cũng sẽ đồng ý.”Quý Thần Nham ăn nói khép nép nhẹ nhàng dỗ dành.

Khương Tuệ Ninh nhìn anh, trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng, nhưng vẫn hầm hừ hỏi lại: “Trừng phạt như thế nào cũng được?”

“Đương nhiên, chỉ cần Tuệ Tuệ vui vẻ.”

Khương Tuệ Ninh đột nhiên lấy lại tự tin, hai tay chống nạnh lên, vừa muốn nói ra lời trừng phạt thì cảm thấy bản thân có chút ngại ngùng, nên đành phải tiến lại gần tai anh nói nhỏ.

Quý Thần Nham nghe xong được điều này thì liền nhăn mặt nhăn mày lại, cuối cùng bất đặc dĩ phải gật đầu, chẳng qua là vẫn nói thêm một câu: “Tuệ Tuệ, em thật sự bị dạy hư rồi.”

“Vậy anh có làm hay không?”

“Làm, Tuệ Tuệ đã yêu cầu thì phải làm.”

Khương Tuệ Ninh lúc này mới cảm thấy thoải mái, mà Quý Thần Nham rốt cuộc cũng đã có thể dỗ dành xong, lúc này mới nhớ tới bất ngờ thực sự mình muốn cho Khương Tuệ Ninh.

Để cho cô dựa vào đầu giường, còn bản thân mình thì xoay người lấy một túi văn kiện từ bên trong ngăn kéo ra, sau khi lấy ra thì đặt vào tay cô nói: “Cục cưng của tôi, đây mới là bất ngờ chuẩn bị cho em.”

“Thứ gì vậy?” Khương Tuệ Ninh cầm lấy rồi nhìn thoáng qua, mỏ ngọc thạch đang chờ khai thác…

Đương nhiên tất cả cô đều biết, nhưng sau khi được nhận lấy thì Khương tuệ Ninh tự hoài nghĩ bản thân mình dường như không biết.

“Đây… Cũng là do người khác tặng sao?” Dù sao thì trước đây sau khi được Vạn Minh Sâm tặng cho mỏ sắt thì Khương Tuệ Ninh đã cảm thấy nhà họ Quý khả năng còn có bạn bè thân thích lợi hại hơn nữa.

Quý Thần Nham thấy ngay cả lời nói cô cũng không nói được rõ ra thì liền đưa tay nhéo lấy mũi cô nói,”Đây là sản nghiệp của tổ tiên, là thứ duy nhất mà tổ tiên nhà họ Quý để lại, năm đó những nhà máy và tài sản được sở hữu bên ngoài cũng đã giao nộp hết lên cho chính phủ.”

“Cái này là thứ duy nhất mà ông nội tôi để lại, lúc lấy chiến tranh loạn lạc không dám động, vốn dĩ là định chờ sau khi cuộc sống yên ổn trở lại thì lấy, không ngờ sau đó chiến sự lại ùn ùn không dứt, ông nội nói lớn nhà họ Quý có mấy thế hệ người, nên là chút tài sản này phải giấu càng kỹ càng tốt, nên tạm thời gác lại, bây giờ người đàn ông của em đang nỗ lức, tôi tin tưởng là không bao lâu nữa, tất cả đều có thể bắt đầu lại từ đầu”.

“Lần này cha tới đây thì cũng mang đến đây luôn, em là con dâu của nhà họ Quý, sau này chuyện của gia đình là do em quyết định, nên đương nhiên những đồ này cũng phải giao cho em.”

Cuối cùng Khương Tuệ Ninh cũng biết được tại sao lúc ấy Quý Thần Nham thấy cô mang rương châu báu ra thì lại nói là những đồ nhỏ này để cho cô cầm đi chơi.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 268


Cô nhìn phần sản nghiệp tổ tiên để lại này thì liền nghỉ chút bảo bối kia của cô không phải là chỉ là một chút nhỏ xíu khi so với cái này sao? Cô nghĩ đến tứ viện, rốt cuộc có bao nhiêu viện vậy?

Có biết cái mỏ sắt kia cuối cùng vẫn là rơi vào tay Tam Bộ, cô biết chuyện đó nhiều lắm cũng chỉ làm tên tuổi của cô được nâng lên một chút, nhưng cái này không giống, đây là một phần sản nghiệp của tổ tiên nhà họ Quý, nên tất cả những đồ trong đó đều thuộc về bọn họ, tuy rằng không thể nói là so được với của quốc gia, nhưng khối tài sản này cô cũng không dám nghĩ đến.

“Quý Thần Nham, Quý Tử Thư biết chuyện này không? Trong đó cũng có của nó một nửa.” Khương Tuệ Ninh tuy là tham tiền, nhưng nghĩ đến loại chuyện này cô cũng không thể ích kỷ, hơn nữa lại nói đây là sản nghiệp của nhà họ Quý, thì cũng chính là Quý Thần Nham và anh trai anh, bây giờ anh trai anh không rõ tung tích, thì một phần kia đương nhiên phải cấp cho Quý Tử Thu.

Về sau khi mà khai thác cũng có thể chia một nửa cho Tử Thư, nhưng lúc ấy mà mới nói cho cậu, thì khẳng định là cậu sẽ cảm thấy là mọi người trong nhà lừa gạt cậu, Quý Tử Thư sợ nhất chính là không có gia đình, nếu mà biết người nhà giấu giếm cậu thì chắc chắn cậu sẽ không vui.

Quý Thần Nham mổ nhẹ lên mũi cô,”Yên tâm đi, Tử Thư biết rồi, lúc cha nói phải đưa cho em thì nó cũng ở bên cạnh, thậm chí nó còn chủ động nói tất cả đều cho em, nói sau này để làm hồi môn cho hai em gái, nhưng mà tôi vẫn nói là cho nó, một phần này thuộc về nó chúng ta sẽ không dùng vào, đợi sau này nó trưởng thành rồi muốn xử lý thế nào thì là chuyện của nó, còn chuyện hồi môn của em gái nó thì còn có cha nó chuẩn bị cũng chưa đến lượt nó phải chuẩn bị.”

Khương Tuệ Ninh nghiêm túc gật đầu, nghĩ đến chuyện sáng nay cô nói với Quý Tử Thư,”Quý Thần Nham, em muốn nói với anh một chuyện.”

“Chuyện gì vậy?”

“Chính là em để Tử Thư đặt biệt danh cho bảo bảo nhà chúng ta, anh sẽ không trách em tự quyết định chứ?”

Quý Thần Nham đem người cô kéo qua, nhẹ giọng nói: “Tuệ Tuệ, sao tôi có thể trách em được, tôi còn phải lo lắng em là đang phải ủy khuất mới phải chứ? Vô duyên vô cơ bị treo lên người chức danh mẹ kế, tuy rằng tôi với Phùng Giai cũng chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, nhưng bên ngoài vĩnh viễn đều nói là tôi như vậy, phần ủy khuất này dù thế nào tôi cũng không thể đền bù được cho em.”

Sau khi gián điệp bị bắt, chuyện của anh cả cũng dần dần rõ ràng, những nhiệm vụ lúc lâm thời của anh ấy thì cũng là trách nghiệm mà đời này anh phải làm.

Phần trách nghiệm này anh cũng không có cách nào bỏ qua, nhưng chuyện này dù nói thế nào cũng không công bằng với Khương Tuệ Ninh.

“Không sao.” Khương Tuệ Ninh cũng không biết nên nói thế nào, thật ra cái hư danh đó cô cũng không quá để ý.

Huống hồ mọi người đối xử với cô tốt như vậy, Tử Thư cũng thế, như vậy là đủ rồi.

Cuộc sống của mình cũng không phải là sống để cho người khác xem, gia đình của bọn họ, cũng không phải là để cho người khác xem giải trí, nên chỉ cần một nhà đều tốt thì so với cái gì cũng không quan trọng.

“Tuệ Tuệ.” Thật sự cảm ơn em, bao dung hết lần này đến lần khác mà chính mình còn phải chịu ủy khuất.

Những câu sau Quý Thần Nham cuối cùng cũng không nói ra mà nuốt trở lại, chỉ đem cô ấn vào trong chăn rồi nói,”Ngủ một giấc đi, em xem hốc mắt của em cũng đỏ hết lên rồi.”

“Anh không ngủ sao?” Khương Tuệ Ninh nhìn anh không có ý định nằm xuống liền hỏi.

“Tôi nhìn em ngủ.”

Khương Tuệ Ninh biết Quý Thần Nham hầu như không ngủ trưa bao giờ, vì vậy cũng không quấn lấy anh, mà chỉ ôm khư khư lấy tư liệu về phân khu mỏ kia nhỏ giọng hỏi: “Em có thể ôm nó ngủ không?”

Không ôm nó cô ngủ cũng không được yên.
 
Thập Niên 80: Này Thủ Trưởng, Ôm Một Cái Đi!
Chương 269


Quý Thần Nham biết tính tình của cô là vậy, liền gật đầu nói: “Được, em thích thì liền ôm lấy nó.”

Khương Tuệ Ninh vui vẻ, hài lòng ôm tư liệu ở trên giường một lát rồi ngủ.

Chờ khi cô hoàn toàn ngủ say giấc Quý Thần Nham mới nhẹ nhàng đem văn kiện rút ra, sợ cô tỉnh dậy không nhìn thấy nên liền đặt nó ở dưới gối đầu của cô, còn cố ý để lộ ra một đoạn nhỏ.

Nhìn cô ngủ rồi mà khóe miệng còn nở ra nụ cười thỏa mãn thì anh khẽ cười một tiếng rồi giúp cô đắp chăn đàng hoàng lại và đi xuống tầng.

Dưới tầng, Nghiêm Bội Lan và Tôn Hội Vân đã chuyển câu chuyện từ Quý Thần Nham và Khương Tuệ Ninh sang chuyện hai đứa cháu gái đang ở trong bụng cô.

“Hội Vân, chị nghe Thần Nham nói em vẫn còn đi làm à?” Nghiêm Bội Lan bóc một quả quýt chia làm mấy miếng nhỏ rồi đưa cho Tôn Hội Vân.

“Đúng vậy, ở Cung Tiêu Xã ở Nam Thành, hai năm nữa mới về hưu.”

“Vậy cũng rất nhanh, sắp rồi.”

Tôn Hội Vân gật đầu,”Đúng vậy, làm cả đời, rốt cuộc cũng đã sắp có thể nghỉ ngơi một chút,”

Nghiêm Bội Lan cười nói: “Là phải nghỉ ngơi thật tốt, Hội Vân nghỉ hưu rồi có muốn đến đây ở cùng Ninh Ninh không?”

Tôn sẽ vân cười nhẹ, biết Nghiêm Bội Lan là đang nghĩ muốn đến chăm sóc hai đứa nhỏ, nên đây là đang muốn hỏi ý của bà.

“Lão Khương, ông ấy không quen ở miền bắc, nên khả năng chúng ta cũng không thể đến chăm sóc Ninh Ninh được, đến lúc đó lại phiền chị Lan rồi, đứa nhỏ Ninh Ninh này mỏng manh, về sau lại có hai đứa nhỏ, chắc chắn là nó không thể chăm sóc được, nhà chúng ta lại cách xa, lúc đấy mong là chị có thể giúp đỡ nó nhiều hơn.”

Nghiêm Bội Lan vừa nghe thì vội nói: “Hội Vân, lời này của em là khách khí rồi, đứa nhỏ Ninh Ninh này cũng là con cháu của nhà họ Quý, chăm sóc ba mẹ con nó chắc chắn là việc chúng ta phải làm, đến lúc đó chị sẽ để một dì ở Bắc Kinh đến đây, cũng là người đã làm việc ở nhà nhiều năm, nên vô cùng cẩn thận.”

Tôn sẽ vân cũng tán thành, dù sao thì con gái cũng là đang mang song thai, nên không thể qua loa đại khái được,”Được, chị Lan, vậy chị định thì chuyển qua đây? Theo em, thấy tốt nhất là thời điểm chưa sinh này cũng cần qua luôn rồi, đứa nhỏ Ninh Ninh kia tính tình bất cẩn, Thành Nham lại dung túng nó, trong nhà không có người lớn, tôi rất lo lắng.”

Lời này đánh đúng vào lời trong lòng của Nghiêm Bội Lan, vốn dĩ đang nghĩ Tôn Hội Vân chỉ có một người con gái nên chắc hẳn sẽ nói để mình tự chăm sóc con gái, đến lúc đó hai nhà ở cùng nhau, tuy rằng hai nhà cũng tính là dễ sống, nhưng nhiều người quá khẳng định là sẽ không ổn, bên này tuy là so với ở Bắc Kinh thì rộng hơn, nhưng mà nhiều người ở như vậy chắc hẳn là vẫn sẽ bị chật trội.

“Ai, vậy quyết định như vậy đi, tối nay ăn cơm chúng ta thương lượng với hai đứa nhỏ một chút, chị với lão Quý cũng có ý như vậy, chỉ cần hai đứa nhỏ không có ý kiến, chúng ta sẽ về bên kia thu xếp một chút sau đó sẽ dọn đến Đông Thành luôn.”
 
Back
Top Bottom