Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 500



"Việc làm ăn của chúng ta bên đây sẽ sớm được mở rộng nên nguồn cung cấp cũng phải được chuẩn bị sẵn sàng từ trước. Thế này đi, chúng ta phái người đến từng thôn khác nhau để ký hợp đồng với nông dân, để bọn họ bán tất cả và rau quả của mình cho bên chúng ta.”

Ôn Độ suy nghĩ một chút, trực tiếp soạn thảo một hợp đồng đơn giản.

Triệu Hiểu Phi nhìn thấy nội dung hợp đồng chỉ cảm thấy sống lưng lạnh căm.

Chị ấy yếu ớt hỏi: "Tiểu Độ, chị chưa từng làm chuyện gì khiến chú không vui đúng không?"

Ôn Độ ngước mắt nghi ngờ nhìn chị ấy trả lời: "Không có."

"À, vậy là tốt rồi."

Lần này Triệu Hiểu Phi đã yên tâm.

Chị ấy nghĩ đến em trai trước kia ngu xuẩn như vậy mà Ôn Độ cũng không tính toán với anh ấy, cậu thật sự xem bọn họ là người nhà.

Lại nhìn số phận của Ngô Ái Quốc...

*

Triệu Hiểu Phi vừa xoay người đã sắp xếp người đi làm chuyện này ngay.

Chị ấy cũng ký hợp đồng với những nông dân gần đó.

Đặc biệt là chị ấy còn tự mình đến thôn của Ngô Ái Quốc, cẩn thận nói cho người ta biết nội dung trong hợp đồng. Không riêng gì rau dưa, ngay cả hoa quả cũng được thu rất nhiều.

Hoa quả của bọn họ không chỉ mua được ở Hương Thành, nghe nói còn có thể mua được ở Áo Thành.

Chi phí bên đó cao, giá cả cũng bán cao.

Dù giá bọn họ đưa ra cho nhà vườn có cao hơn một chút cũng không thành vấn đề, dù sao bọn họ cũng kiếm được tiền.

Ôn Độ là một thương nhân có lương tâm, tự mình kiếm tiền, cũng sẽ giúp các nông dân đi theo cậu kiếm tiền. Cậu không chê rau dưa của người ta ít hay cây ăn quả ít. Chỉ cần có là một tên khốn đến bán thì cậu cũng thu hết.

Triệu Hiểu Phi đi vội vàng, suốt một tháng không có ở nhà.

Cuối cùng cũng ký xong hợp đồng với những thôn kia.

Mắt thấy chuối tiêu, đào, ổi, nho và các loại trái cây khác đều chín, Triệu Hiểu Phi lo lắng sẽ làm chậm trễ thời gian nên bận rộn trở về.

So với chị ấy, Ôn Độ thoải mái hơn nhiều.

Bà Ôn ở đây một tháng, rất thân thiết với Thiết Tỏa.

Thiết Tỏa không cần đi học, chỉ cần ôn tập ở nhà.

Tư Đồ Quang Diệu có việc bận nên ngoại trừ lúc ăn cơm thì rất ít khi quay về.

Ôn Độ cũng bận rộn, Đại Ni và Nhị Ni đến chợ buôn rau củ quả hỗ trợ, thế là trong nhà chỉ còn lại mỗi mình Thiết Tỏa. Mỗi ngày Thiết Tỏa đi theo sau bà nội, đưa bà đi tới đi lui.

ngày người công nhân nhà

"Bà nội, bà xem tòa nhà này đi, đây là do anh con xây đấy! Lúc ấy còn được lên báo! Đây là tiểu khu mà anh con nói, sau này nhân viên quan chức trong nhà máy đều sẽ ở đây. Khi xây xong tòa nhà đầu tiên đã có rất nhiều người sợ ngây người. Anh con theo sát một tháng, sau đó để anh Đông phụ trách. Hôm nay trên mảnh đất này không ai là không biết tên công ty xây dựng của chúng ta, không ai là không biết ông chủ Ôn trâu bò cỡ nào!"

Vẻ mặt Thiết Tỏa rất kiêu ngạo.

Cậu ta thật sự rất may mắn.

Gặp được Ôn Độ trên xe lửa, được Ôn Độ cho một cuộc sống mới.

Bây giờ cậu ta có sách để đọc.

Nói Ôn Độ là ba mẹ tái sinh của cậu ta cũng không quá đáng.

Thiết Tỏa nghiêm túc nói: "Bà nội, bà không biết con và anh trai con quen nhau như thế nào đúng không? Anh trai con chắc chắn sẽ không nói cho bà biết. Con và anh trai con quen biết nhau trên xe lửa, là anh ấy cứu vớt con ra khỏi những kẻ xấu xa kia, dẫn con tới đây, cho con cơm ăn, cho con áo mặc, còn cho con đọc sách. Ngay cả hộ khẩu của con cũng được viết ở căn nhà này."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 501



Bà Ôn không ngờ cháu trai lại tốt bụng đến thế.

Bà trái lại chỉ nghe cháu trai nói đơn giản qua rằng đứa bé này không ba không mẹ, chỉ có một mình, rất đáng thương.

"Con cho rằng mình xong đời rồi, nhưng con lại gặp được anh trai. Bà nội, sau này con sẽ báo đáp anh trai!" Thiết Tỏa kêu quen rồi, biết rõ Ôn Độ nhỏ tuổi hơn cậu ta nhưng cậu ta vẫn gọi anh mỗi ngày.

Bà Ôn nói: "Đứa nhỏ này thật lắm trò, anh trai con mang con về cũng không phải để con báo đáp nó. Sự báo đáp tốt nhất của con cho nó chính là sau này sống tốt hơn, gặp được đứa bé tốt nào đó cũng giúp đỡ một tay, kéo nó lên, đây chính là ý nghĩa hôm nay anh trai con đã vực con dậy."

Hai mắt Thiết Tỏa đỏ lên, dùng sức gật đầu nói: "Con biết rồi, sau này con nhất định sẽ làm như vậy."

"Anh trai con có từng chịu tủi thân không?" Trước đó bà Ôn ngại hỏi.

Bà biết mặc kệ mình hỏi thế nào, đứa nhỏ này cũng sẽ không chịu nói.

Hôm nay bầu không khí đến mức này, bà hỏi như vậy, Thiết Tỏa nhất định sẽ nói.

Vừa vặn bọn họ đi tới công trình trước đó của Hoàng Lập Đạt, Thiết Tỏa mím môi, nhỏ giọng nói: "Bà nội, con nói với bà, bà tuyệt đối đừng để anh trai con biết là con nói cho bà biết nhé. Trong lòng bà hiểu rõ là được."

"Bà không nói."

Bà Ôn nhất định sẽ không nói thẳng với cháu trai, đây không phải là bán đứng trẻ con người ta sao?

Bà sẽ không làm ra loại chuyện này.

Thật ra Thiết Tỏa rất khó xử.

Nhưng anh trai cậu ta lúc trước không dặn cậu ta là không được nói nên hẳn là bà Ôn cũng có thể được biết những chuyện này.

Lúc này cậu ta mới dám nói với bà Ôn.

"Lúc đầu anh trai con gây dựng sự nghiệp rất khó khăn. Có một người nhà giàu coi trọng công việc của anh trai con, Muốn cướp nó đi."

Bà Ôn nghe đến đó, sắc mặt nhất thời sa sầm.

"Sau đó anh trai con dùng chút thủ đoạn khiến thằng nhóc kia phải chịu một khoản thua thiệt lớn. Không bao lâu sau mẹ của thằng nhóc đó bị phát hiện tham ô, cách đây không lâu vừa mới bị xử bắn."

"Lúc ấy chuyện này ầm ĩ rất rầm rộ, thằng nhóc kia mất kẻ giật dây nên cũng không dám đến cướp công việc trong tay anh trai con nữa. Càng về sau, sự nghiệp của anh trai con khởi sắc, cũng không còn bất kỳ vấn đề nào khác."

Thiết Tỏa nói xong bèn dùng ánh mắt trông mong nhìn bà Ôn.

Bà Ôn biết chuyện này không đơn giản như những gì đứa bé này kể.

Đứa nhỏ này không nói trong đó chấn động lòng người thế nào và cách mà Tiểu Độ xử lý chuyện này ra sao, toàn bộ chỉ là nói sơ lược.

Bà Ôn biết có chuyện như vậy, cũng biết nó đã kết thúc mà cháu bà không sao.

Nên bà sẽ không đặt chuyện này trong lòng nữa.

Chẳng qua buổi tối lúc trở về, bà cố ý đến chợ mua gà vịt thịt cá.

Nhớ đến lúc cháu trai còn bé đã thèm nhỏ dãi trước thịt kho tàu của nhà người ta, ngủ không yên nên bà cố ý xuống Bếp nấu một chút cho cháu trai.

Ôn Độ trở về, nhìn thấy một bàn đầy đồ ăn bèn kinh ngạc hỏi: "Bà nội, hôm nay là ngày gì vậy? Sao lại làm nhiều món ngon như thế?"

"Bà định ngày mai về lại Hương Thành, ở bên đó vài ngày rồi sẽ đưa Oanh Oanh về."

Tính toán thời gian, bọn họ cũng đã đến đây gần hai tháng rồi.

Nếu không quay về sẽ không kịp khai giảng.

Trong khoảng thời gian này Ôn Độ bề bộn nhiều việc, không ngờ chưa được bao lâu mà bà nội và em gái đã phải trở về rồi.

"Con còn chưa chơi với hai người được mấy ngày tử tế." Trong lòng Ôn Độ có chút áy náy.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 502



Bà Ôn liếc mắt nhìn cháu trai một cái, trong thoáng chốc có thể nhìn ra suy nghĩ trong lòng cháu trai.

"Về sau mỗi năm đều phải đến hai chuyến, lúc nào chơi mà không được, nhất định phải chơi bây giờ sao? Hơn nữa chúng ta ở Hương Thành cũng đã chơi không ít, mua một mớ đồ đạc rồi. Mấy ngày nay nghỉ ngơi thật tốt rồi sau đó trở về thôi.”

"Vậy ngày mai con sắp xếp đưa bà về.”་

Ôn Độ suy nghĩ một lúc, bản thân gần đây dường như không còn bận rộn mấy nữa, chuyện còn lại có thể giao cho những người khác đi làm.

Về phần Ngô Ái Quốc gây chuyện cho mình, Ôn Độ cũng không để hắn ta ở trong lòng.

Mà mấy ngày nay Ngô Ái Quốc nôn nóng bốc hỏa, hắn ta ghim Ôn Độ trong lòng.

"Cậu nói cái gì mà người ta không chịu bán cho chúng ta nữa?"

"Em đã tìm mấy thôn rồi, những người đó đều nói hoa quả và rau củ của bọn họ đã có người mua, hơn nữa còn ký hợp đồng với bọn họ. Nếu vi phạm hợp đồng thì phải bồi thường cho người ta mấy chục ngàn, cho nên những nông dân kia sẽ không bán đồ cho chúng ta nữa."

Em trai Ngô Ái Quốc là Ngô Hồng Quân mấy ngày gần đây gấp đến độ miệng muốn bỏng: "Anh, trừ phi chúng ta ra ngoài đi xa hơn một chút. Gần đây không mua được rau thì phải tăng giá mua vào lên."

Ngô Ái Quốc nghe em trai nói xong, sắc mặt nhất thời sa sầm.

"Vậy cậu có biết chúng ta phải tốn bao nhiêu tiền không?" Ngô Ái Quốc mắng chửi hùng hổ, quay đầu lại với vẻ mặt dữ tợn nói: “Chẳng phải tất cả trái cây trong thôn của chúng ta đều đã được hái xuống rồi sao? Mang đến chống đỡ trước đi.”

Ngô Hồng Quân cau mày nói: "Người trong thôn chúng ta đã ký hợp đồng với người ta rồi."

"Mẹ nó! Mấy tên chó vong ân phụ nghĩa này vì chút tiền mà quên mất trước đó anh đối xử tốt với bọn họ thế nào rồi à?" Ngô Ái Quốc mắng rất khó nghe.

Ngô Hồng Quân ở ngay bên cạnh nghe cũng không nói lời nào.

Chờ hắn ta mắng xong, Ngô Hồng Quân mới nói: "Hiện tại chỉ có hai phương án, hoặc là không làm ăn nữa, hoặc là ra ngoài vận chuyển rau, nếu không chúng ta sẽ không thể tiếp tục việc làm ăn này."

Ngô Hồng Quân cũng không phải ở một mình, nhà anh ta còn có miệng chờ ăn.

Trẻ con trong nhà còn đang chờ uống sữa bột.

Đó đều là tiền.

Ngô Ái Quốc mắng cũng mắng xong, chuyện vẫn phải giải quyết.

Hắn ta mất mặt, ỉu xìu xua tay: "Cứ làm theo lời cậu nói đi. Ra ngoài tìm rau trước, đến lúc đó đưa hết hoa quả và ra dura sang, nhất định phải làm tiếp việc làm ăn này."

Nhưng Ngô Hồng Quân lại không nhúc nhích.

"Anh, anh có muốn thương lượng với ông chủ bên kia không, hỏi xem người ta có muốn hàng của chúng ta không?"

Ngô Ái Quốc vất vả lắm mới tỉnh táo lại lập tức nổi trận lôi đình.

"Lời này của mày là có ý gì?"

"Em chỉ phòng ngừa chúng ta ngàn dặm xa xôi mua hoa quả cùng rau dưa về, đến lúc đó lại không bán được." Ngô Hồng Quân không muốn gánh chút mạo hiểm nào.

Anh ta muốn hỏi rõ ràng vấn đề nên có.

Nếu không đập xuống nhiều tiền như thế mà không bán được gì thì thua lỗ sẽ do bọn họ tự mình chịu trách nhiệm. Trong túi Ngô Hồng Quân không có nhiều tiền đến thế, số tiền kiếm được gần đây không hề dễ dàng, anh ta không toàn bộ số tiền đó.

Cơn tức này trong lòng Ngô Ái Quốc nghẹn không lên mà xuống không xong.

Sắc mặt hắn ta xanh mét ngồi ở đó, một hồi lâu sau mới đứng dậy nói: "Bây giờ anh đi hỏi một chút."

Ngô Hồng Quân về đến nhà thấy vợ mình đang ngồi trong sân dỗ con.

Thấy Ngô Hồng Quân trở về, cô ấy hỏi: "Anh đã nói rõ ràng với anh trai chưa?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 503



"Đã nói rõ ràng rồi."

Vợ Ngô Hồng Quân nói: "Anh ấy đắc tội với người khác, khiến cho việc làm ăn của hai người không thể tiếp tục được nữa, đây đều là cái nồi mà anh ấy nên đội, vậy mà anh phải chạy tới chạy lui, miệng thổi thành như vậy mà mà ngay cả cơm cũng không ăn vô. Ấy thế cũng chẳng thấy anh trai anh nói với anh một câu vất vả nào, ngược lại còn trút giận lên người anh.”

“Tiền chúng ta kiếm được gần đây đúng là nhờ có anh trai anh giúp đỡ, chuyện này chúng ta phải nhận, nhưng bây giờ làm ăn không nổi nữa, anh nói cho anh ấy biết để kịp thời ngừng tổn hại, đây cũng là cách chúng ta báo đáp anh ấy. Sau này anh muốn kinh doanh gì khác cũng đừng kéo anh ấy theo, thế thì sẽ không còn gánh nặng gì nữa."

Trong lòng Ngô Hồng Quân rất khó chịu.

"Anh hiểu những gì em nói, nhưng nhờ có anh cả anh đã vực chúng ta dậy vào lúc chúng ta ở thời điểm khó khăn nhất mới giúp chúng ta có được một khoản tiền tiết kiệm."

Vợ Ngô Hồng Quân biết rõ chút ý đồ của người đàn ông nhà mình.

"Nhưng chúng ta tách ra làm ăn cũng không có gì không đúng. Trứng gà không thể để chung một rổ. Sau này nếu anh trai anh làm ăn thiếu chút tiền, đến lúc đó chúng ta còn có thể giúp một tay. Nếu cứ tụ cùng một chỗ, giống như lần này, xảy ra chuyện gì thì không phải là hai nhà cùng buồn sao?"

"Đạo lý em nói, anh hiểu."

Ngô Hồng Quân quyết định buổi tối sẽ nói chuyện với anh trai mình.

Ai biết anh ta còn chưa đi đã nghe được tin dữ.

Ngô Hồng Quân không ngờ việc làm ăn trong nhà hoàn toàn không tiếp tục nổi nữa.

Cho dù là bọn họ ra ngoài vận chuyển rau dưa thì người mua bên Hương Thành cũng không cần hàng.

Anh cả anh ta chán nản ngồi trong sân, cả người không còn hăng hái như xưa nữa, tựa như đã già đi mười mấy tuổi trong một đêm.

"Anh, lúc trước không phải em đã nói với anh rằng chúng ta không mua rau nữa thì vẫn còn có thể bán cái khác sao?" Ngô Hồng Quân rất lo lắng cho anh trai, lo lắng hắn ta trong lúc nhất thời nghĩ quẩn, đi đường cụt.

Ngô Ái Quốc vô cùng bực bội nói: "Cậu thì biết cái gì? Chỉ có cái này là có giá thành thấp nhất, kiếm tiền nhanh nhất. Cậu biết những cái khác cần phải đầu tư bao nhiêu tiền không?"

"Nhưng cho dù bây giờ chúng ta lấy sang cũng không bán được rau thì có ích lợi gì chứ?"

Ngô Hồng Quân nói trúng tim đen.

Sắc mặt Ngô Ái Quốc sa sầm.

Hắn ta còn định bán rau cả đời, nhưng thật không ngờ trong một đêm đã bị người ta rút củi dưới đáy nồi.

Không thể không nói thằng nhóc họ Ôn kia thật ác độc.

Dùng thủ đoạn quyết tuyệt như vậy đối phó với hắn ta.

"Anh, chúng ta bắt đầu kinh doanh lại cái khác từ đầu đi. Lúc trước em cũng đã nói với anh rồi, trứng gà không thể để chung một giỏ. Em vốn định kinh doanh cái khác, hay là bây giờ anh kinh doanh cái khác với em đi?"

Ngô Hồng Quân vốn còn cảm thấy có lỗi với anh trai anh ta, nhưng hiện tại lại cảm thấy ý kiến vợ đưa ra rất quan trọng.

"Nói sau đi."

Ngô Ái Quốc đuổi em trai đi.

Ngô Hồng Quân cũng không ở bên này lâu.

Sáng sớm.

Tư Đồ Quang Diệu dẫn theo vệ sĩ đến nhà họ Ôn.

"Vẫn chưa ăn sáng sao? Mau vào ăn đi. Lúc trước đã bảo con ở nhà mà con không chịu, cứ chạy ra ngoài ở." Bà Ôn thấy Tư Đồ Quang Diệu là bắt đầu nói linh tinh nhưng chỉ toàn là lời quan tâm.

Tư Đồ Quang Diệu đặt chút đồ mình mua cho bà lên bàn bên trái, giải thích: "Con cũng định phát triển vào trong nước, trong khoảng thời gian gần đây vẫn luôn khảo sát. Lần sau mẹ nuôi đến là con có thể trực tiếp đến trạm xe đón mẹ nuôi rồi.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 504



"Vậy chẳng phải con có thể đến Bình Thành sao?" Đáy mắt bà Ôn mang theo vui mừng.

Tư Đồ Quang Diệu mỉm cười gật đầu: "Lần này con đưa mẹ nuôi và Oanh Oanh cùng về."

Lái xe trở về quá vất vả, ngồi xe lửa sẽ thoải mái hơn mà còn vô cùng an toàn.

Ôn Độ vốn định đích thân đưa bà nội và em gái về nhưng thấy Tư Đồ Quang Diệu định cùng đi là biết ngay lần này bà nội và em gái trở về không cần mình.

"Vậy con cứ ở nhà một thời gian, không cần lo lắng trong nhà không đủ chỗ. Hai nhà chúng ta gần nhau, nếu con không được tự nhiên thì cứ ở bên đó, mỗi ngày sang đây ăn cơm là được."

Bà Ôn Tư Đồ Quang Diệu là một người rất biết giữ ý tứ, ngay cả chuyện sau khi Tư Đồ Quang Diệu đến Bình Thành cũng đã được sắp xếp rõ ràng.

"Vậy thì tốt, con sẽ ở lại vài ngày."

Tư Đồ Quang Diệu biết cách nói làm sao để dỗ bà vui vẻ.

"Con Muốn ở bao lâu thì ở. Đó cũng là nhà của con."

Suốt cả bữa sáng, bà vô cùng vui vẻ.

Sau bữa ăn.

Đoàn người ngồi xe đến Hương Thành.

Không ngờ đến Hương Thành lại không thấy Ôn Thiều Ngọc đâu.

Tư Đồ Quang Diệu sai người nghe ngóng mới biết Ôn Thiều Ngọc được chọn trúng đi quay phim.

"Mẹ, hay là bây giờ con lái xe đưa mẹ qua đó nhé?" Tư Đồ Quang Diệu có khả năng này.

Bà Ôn cũng đã nghe quản gia nói bên ấy là quay phim kín, người bình thường không vào được.

Bà không muốn gây thêm phiền phức cho con trai nên đã từ chối lời đề nghị của Tư Đồ Quang Diệu.

"Cũng không phải sau này không thể đến nữa. Nó quay phim quan trọng thì cứ để nó thanh thản ổn định quay phim đi. Chờ nó quay phim xong trở về thì lần sau chúng ta lại đến."

Bà Ôn biết cháu trai nhất định sẽ trở về đón năm mới, nhưng con trai có thể trở về đón năm mới hay không thì không nhất định.

Tuy rằng lễ mừng năm mới phải trải qua ở quê nhà.

Nhưng bà nội Muốn đoàn tụ với gia đình và dự định đón Tết Nguyên Đán ở Hương Thành.

Ôn Độ nghe bà nội nói như vậy bèn hiểu được tính toán của bà nội.

"Con đi đón em gái."

"Đi đi." Bà Ôn dặn dò cháu trai: "Mang một ít đồ bà mang đến cho bên nhà Chi Chi đi. Đứa bé kia chăm sóc cho Oanh Oanh một thời gian dài như vậy, chúng ta cũng không thể không bày tỏ chút nào."

"Con đã chuẩn bị xong quà cáp rồi, bà cứ yên tâm."

Ôn Độ làm việc, bà Ôn rất yên tâm.

Vài ngày sau.

Bà Ôn dẫn theo Ôn Oanh, được Tư Đồ Quang Diệu hộ tống trở về Bình Thành.

Bình Thành là một thành phố rất cổ xưa.

Ngay từ giây phút xuống xe lửa đã cảm nhận được sức hấp dẫn của thành phố này.

Tư Đồ Quang Diệu đánh giá xung quanh.

"Trước kia ở đây không phải thế này." Bà Ôn muốn giới thiệu với Tư Đồ Quang, trong đó toàn là những điển cố cũ.

"Năm đó nhà chúng ta cũng ở đây. Sau đó xảy ra một số chuyện nên mẹ và ba con mới chuyển đi."

Bà Ôn cảm thấy lúc trước may mà chuyển chỗ, nếu không hai tòa nhà của bọn họ đều không thể giữ được.

Có rất nhiều người sống trong viện bên cạnh, những người đó cũng xem viện này là nhà mình, căn bản không chịu đi.

Mà hai viện này của bọn họ bị phía trên trưng dụng.

Sau đó lại trả lại.

"Được rồi, về đến nhà rồi!"

Bà Ôn mở cửa, bên trong rất sạch sẽ.

Vừa nhìn đã biết trong khoảng thời gian này có người khác dọn dẹp.

"Quang Diệu, con ở nhà bên cạnh hay ở đây?" Bà Ôn hỏi.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 505



Tư Đồ Quang Diệu định ở cùng một chỗ với bà nhưng anh ấy còn phải bàn chuyện làm ăn với người ta.

Có đôi khi buổi tối trở về quá muộn sẽ làm ảnh hưởng đến thời gian làm việc và nghỉ ngơi của bà.

"Mẹ nuôi, con ở nhà bên cạnh."

Vậy thì anh ấy có bận rộn không về thì bà cũng không cần lo lắng.

"Con Muốn sao cũng được."

Bà Ôn không có ý kiến gì.

Nhà không ai ở thì sẽ nát.

Trong nhà không có hơi người thì nhà này cũng nát.

"Mẹ nuôi, mấy ngày nay con đi xung quanh một chút, lúc ăn cơm ở nhà không cần chờ con."

Tư Đồ Quang Diệu nói muốn đến bên này phát triển không phải chỉ là nói ngoài miệng mà thôi.

Anh ấy thật sự coi trọng trong nước.

Bà Ôn cũng không rảnh quản anh ấy, cửa hàng của bà chuẩn bị khai trương rồi.

Còn vài ngày nữa là đến ngày khai giảng của học sinh tiểu học.

Ôn Oanh mỗi ngày đi theo phía sau bà nội, nhân lúc Tư Đồ Quang Diệu bận rộn không thấy bóng người đâu thì bọn họ sẽ ở lại trông cửa hàng.

"Bà nội, cái này là con học với đầu Bếp nhà Chi Chi đấy. Sau khi bà học xong là có thể bán nó trong cửa hàng!"

Ôn Oanh nhớ tới những cửa hàng bánh ngọt mình nhìn thấy trong mơ, bèn bày mưu tính kế cho bà nội.

"Đồ trong cửa hàng chúng ta không cần phải bán mỗi ngày. Ví dụ như hôm nay bán cái này, ngày mai bán cái khác. Chỉ có đến nhà chúng ta trong thời gian cố định mới có thể mua được bánh ngọt.”

Ôn Oanh nghĩ phương án tiếp thị kiểu này vừa xuất hiện chắc chắn sẽ làm cho khách hàng nhớ kỹ cửa hàng nhà bọn họ.

"Cửa hàng chúng ta cũng không thể chỉ bán bánh bao, còn có thể bán đồ ngọt bên cạnh."

Ôn Oanh phát hiện trong nhà có một ngăn nhỏ được ngăn cách đặc biệt, để một gian hàng có thể biến thành hai gian hàng.

Bà Ôn không ngờ thiên phú kinh doanh của cháu gái lại cao như vậy.

Bà cân nhắc, cảm thấy chủ ý của cháu gái không tệ.

Bèn cố ý bảo người ta làm lại bên trong cửa hàng một lần nữa.

Một cửa hàng tiến hành hai loại hình kinh doanh.

Một bên là bữa sáng.

Bên kia bán bánh ngọt.

Ngay cả bàn ghế trong cửa hàng cũng thay đổi, bên bán bánh ngọt chỉ có hai cái bàn nhỏ.

Còn lại chính là một chiếc cửa sổ thủy tinh thật to, có thể giúp người đi đường đi ngang qua nhìn thấy bên trong có bánh ngọt đáng yêu.

Bên này chỉ cần sắp xếp một nhân viên là được.

Về phần nơi làm bánh ngọt đương nhiên vẫn sẽ đặt ở sau Bếp, sẽ cách ra một không gian riêng ở sau Bếp.

Bà Ôn học cách làm bánh mấy ngày, tuy chưa thành thạo được hết toàn bộ nhưng bà đã học làm được tất cả các loại bánh ngọt được giới thiệu cách đây không lâu.

Nhân viên tuyển dụng lúc trước cũng bắt đầu huấn luyện, Ôn Oanh ở bên cạnh đưa ra ý kiến.

"Bà nội, đã làm xong đồng phục làm việc chưa ạ?"

Bà Ôn không biết vì sao phải làm đồng phục làm việc, một bộ quần áo kia tốn không ít tiền.

"Bà nội, bà nhìn xem tất cả nhân viên trong cửa hàng của bà đều mặc quần áo thống nhất có phải sẽ khiến người khác cảm thấy hai mắt tỏa sáng không?"

Ôn Oanh cũng không rõ vì sao người ta ăn cơm trong tiệm phải mặc quần áo thống nhất.

Nếu những cửa hàng làm ăn rất tốt đều làm như vậy thì chứng minh đây là điều có lợi, có thể học theo.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 506



"Được, bà sẽ cho người đi làm."

Lúc bà Ôn bảo người ta đi may quần áo mà tim cũng đều rỉ máu.

Tuổi tác của những người phụ nữ làm bánh bao đều không tính là quá lớn nhưng ai nấy cũng đều trung thực, thoạt nhìn sạch sẽ.

Trong nhà đều là người đã quen làm việc, hầu như ai cũng biết làm bánh bao.

Bà Ôn chỉ cần điều chỉnh nhân bánh, chuyện còn lại không cần bà phụ trách nữa.

Đến ngày khai trương.

Tư Đồ Quang Diệu dẫn vệ sĩ đến ủng hộ, anh ấy học theo tập tục bên Hương Thành, cố ý tặng không ít lẵng hoa.

Pháo nổ ngoài cửa.

Lại nhìn hai hàng lẵng hoa vô cùng đồ sộ kia, rất khó để người đi đường đi ngang qua không chú ý tới cửa hàng mới mở này.

"Mọi người thấy không? Phía trước bên kia mới mở một cửa hàng, một bên bán bánh bao, một bên lại bán mấy loại bánh ngọt nhỏ thế này. Trông cũng đẹp lắm, nhưng không biết mùi vị thế nào nhỉ?"

Có người đã từng ăn bánh bao bà Ôn làm, ngày khai trương nhìn thấy bà Ôn đã lâu không gặp bèn lập tức xen vào nói: "Bánh ngọt nhà bọn họ có ngon hay không thì tôi không biết, nhưng tôi biết bánh bao của bà chủ đó làm ra có hương vị rất tuyệt vời. Trong khoảng thời gian này phỏng chừng là vì bà ấy bận rộn mở cửa hàng nên không có thời gian bày sạp. Tôi rất muốn ăn bánh bao nhân bắp cải nhà bọn họ, cũng đã bảo vợ tôi thử làm một chút, tuy rằng bánh bao nhân bắp cải đó cũng rất ngon nhưng vẫn không ngon bằng người ta làm."

"Tôi cũng muốn ăn bánh bao nhà bọn họ. Cũng không biết sau này bà ấy còn có thể tạo ra nhiều loại mới nữa không."

"Chắc là có nhỉ? Nếu không mở cửa hàng mà chỉ kinh doanh hai loại bánh bao, ăn lâu chẳng phải sẽ ngán sao?"

"Hôm nay khai trương không biết có thể ăn bánh bao được không."

"Cùng qua đó xem đi."

Những người còn do dự lúc đầu đã mang theo lòng hiếu kỳ sau khi nghe đám đông xung quanh thảo luận, định đi xem cửa hàng bánh bao này ngon thế nào.

"Bà chủ, cho ba cái bánh bao."

"Bà chủ, hai cái bánh bao."

Người mua bánh bao không hề ít.

Vị khách đầu tiên ăn một miếng bánh bao, hài nói: "Bà chủ, hai tháng nay bà đi đâu vậy, bà không biết hai tháng nay tôi đã ăn gì đâu."

"Bận mở cửa hàng nên không có thời gian bày sạp ấy mà."

Bà Ôn thấy được không ít gương mặt quen thuộc, nghe thấy người ta hỏi, bà bèn cười giải thích.

Hết vòng này đến vòng khác.

Các vị khách lần lượt bước vào từng người một.

Không ít người ra ra vào vào.

Cũng có rất nhiều người không ăn ở trong cửa hàng mà trực tiếp mua bánh bao mang đi.

Trái lại bánh ngọt bên cạnh không ai thèm hỏi thăm tới.

Ôn Oanh gục xuống bàn nhìn khách khứa bên cạnh rầm rộ rồi lại nhìn bên phía mình có thể giăng lưới bắt gà.

Nhưng trong lòng không hề ghen tỵ chút nào.

Bà nội nhìn thấy cháu gái ỉu xìu nằm bò trên bàn, ít nhiều gì cũng thấy hơi đau lòng.

Sáng sớm cháu gái dậy sớm, tốn không ít tâm tư làm ra bánh ngọt để bày ở đó.

Nhưng vẫn không có ai đến hỏi thăm.

Bà nội định khuyên cháu gái từ bỏ.

"Oanh Oanh..."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 507



"Hay là đừng làm nữa." Dù sao cũng không có ai ăn.

Bà Ôn còn chưa nói xong thì đã có một người phụ nữ từ ngoài cửa tiến vào.

Người phụ nữ mặc một chiếc váy liền áo nền trắng chấm đen, mái tóc dài uốn thành lọn nhỏ, trên môi tô son, giống như mấy cô gái thời thượng bắt mắt có thể bắt gặp ở đầu đường Hương Thành.

Mọi người đang ăn trong cửa hàng bánh bao đều nhìn về phía người phụ nữ đó.

Dường như sự xuất hiện của người phụ nữ chính là cái chốt mở.

"Bánh ngọt này bán thế nào?" Giọng nói của người phụ nữ cũng rất êm tai, thanh thúy dễ nghe như gà hoàng oanh.

Ôn Oanh lấy lại tinh thần, vươn một ngón tay nói: "Một đồng!"

"Một đồng?"

Dáng vẻ người phụ nữ hơi hơi nhíu mày cũng rất xinh đẹp, mềm mại nói: "Có hơi đắt! Nhưng mà hình như đây là cửa hàng đầu tiên trên cả nước Hoa này có thể mua được kiểu bánh ngọt thế này nên đắt một chút cũng là chuyện đương nhiên."

"Tôi lấy năm đồng."

Người phụ nữ lấy ra một xấp tiền rồi đưa qua.

Ôn Oanh kích động hỏi: "Xin hỏi chị muốn mấy loại bánh ngọt? Hay là lấy cả năm loại này? Chỉ có thứ sáu mỗi tuần thì chúng em mới bán loại bánh ngọt này thôi, mỗi ngày từ thứ hai đến chủ nhật đều sẽ bán các loại bánh ngọt khác nhau.”

Đây là những lời của nhân viên trong giấc mơ của Ôn Oanh nói, sau đó cô bé sắp xếp lại với nhau.

Nghe có vẻ lộn xộn nhưng cũng may có thể giúp người ta nghe hiểu ý tứ.

"Vậy à?"

Người phụ nữ thời thượng cảm thấy rất thú vị.

Ôn Oanh nhìn thấy dáng vẻ có hơi động lòng của người phụ nữ, lập tức nói: "Chẳng qua hôm nay chị rất may mắn, hôm nay là ngày đầu tiên chúng em khai trương nên còn có thể mua thêm mấy loại bánh ngọt mà chỉ có thể mua được vào những ngày khác đấy, nhưng số lượng không nhiều lắm, hôm nay chỉ có loại của thứ hai, thứ ba, thứ tư và thứ năm thôi."

"Vậy thì gói hết cho tôi đi!"

"Được ạ!"

Ôn Oanh xoay người, trông thấy bà Ôn đã dùng/hộp giấy đặt mấy chiếc bánh ngọt xinh đẹp lại với nhau, sau đó đưa

cho vị khách kia.

"Quý khách, đây là món đặc biệt dành cho chị, quý khách chỉ có thể ăn nó trong kỳ nghỉ hè sắp tới. Đây là một bất ngờ nhỏ dành cho quý khách!"

Ôn Oanh đưa một miếng bánh ngọt có nho cho vị khách kia, vị khách ngạc nhiên nhận lấy, cười híp mắt nói: "Cảm ơn cô chủ nhỏ nhé!"

"Cảm ơn đã lui tới, hoan nghênh lần sau lại ghé thăm!"

Ôn Oanh cười cực kỳ ngọt ngào đưa khách đến cửa rồi mới xoay người trở về cửa hàng.

Cô bé nắm chặt nắm đấm nhìn về phía bà nội, tuy không lên tiếng nhưng hưng phấn dưới đáy mắt rõ ràng vẫn truyền đến bà Ôn.

Bà Ôn cảm thấy việc làm ăn của cháu gái rất tốt.

"Con học cái này với ai thế?" Bà Ôn chưa từng hỏi Ôn Oanh.

Giống như lúc trước bán quần áo, cô bé dường như trời sinh đã biết cách buôn bán. Ý tưởng trong đầu cũng không biết là học được từ ai.

Ôn Oanh thầm nói cô bé chỉ đang xem mèo vẽ hổ, hoàn toàn không ghê gớm bằng các anh các chị, các chú các dì trong mơ.

Những người đó mới thật sự là ghê gớm.

"Con và Chi Chi ra ngoài ăn cơm học được đấy ạ." Ôn Oanh lấy sách giáo khoa ra, bắt đầu chuẩn bị làm bài tập.

Nhờ có anh Tiểu Lục mượn giúp cô bé sách giáo khoa lớp hai của tiểu học.

Để có thể học tập cho giỏi, Ôn Oanh đều sẽ ôn tập bài tập trước.

Cô bé giúp làm bánh ngọt ở trong cửa hàng, lúc không có việc gì thì sẽ ngồi ở đây chuẩn bị bài tập. Vốn dĩ cô bé chưa bán được cái nào nên không hề có tâm trạng đọc sách, nhưng hiện tại đã khác rồi.

Bây giờ cô bé có thể đọc được rồi.

Hôm nay đã kiếm được mười đồng.

Hôm nay sẽ không lỗ vốn.

Không lỗ vốn là chuyện tốt.

Cảm ơn anh trai đã mua cửa hàng!
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 508



Ôn Oanh nghiêm túc ôn tập bài tập, không hề biết bánh ngọt nhỏ của cô bé đã gây ra náo động cỡ nào bên trong một công viên nào đó ở Bình Thành.

"Đây có phải là thứ mà chúng ta nhìn thấy người phương Tây thích ăn trong TV không? Không ngờ lại còn ngon như vậy!"

Một nam thanh niên mặc áo sơ mi hoa quần ống loe sấy kiểu tóc sư tử nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt xinh đẹp trên bàn đá bằng hai mắt đang phát sáng.

Người đẹp thời thượng kia đắc ý nói: "Đúng là nó! Tôi nghe cô chủ nhỏ nói tay nghề này là học theo đầu bếp cao cấp ở Hương Thành, đừng nói ở Tứ Cửu Thành chúng ta, ngay cả ở Hoa Thành cũng không tìm được một cửa hàng có gu tốt như vậy đâu!”

"Ở Hoa quốc vẫn chưa có ai làm ra được chiếc bánh ngọt xinh đẹp và tinh xảo như vậy à?"

"Tất nhiên là không có."

Những nam nữ thanh niên ăn mặc thời trang này mang theo máy ghi âm trên vai, mỗi ngày phát những bài hát thịnh hành, chuyện thích làm nhất chính là làm theo trào lưu.

Cái gì phổ biến thì bọn họ sẽ làm cái đó.

Một đồng bánh ngọt căn bản không đủ phần.

Hai mươi mấy người trẻ tuổi chỉ có thể đi mua thêm.

Ôn Oanh vừa mới chuẩn bị xong sách giáo khoa ngữ văn, định nhận biết toàn bộ chữ trên đó thì bỗng nhiên có một nhóm nam nữ vô cùng thời thượng đi vào trong cửa hàng.

"Cô chủ, tôi muốn mua bánh ngọt!"

"Một đồng một đồng, xin hỏi anh muốn vị nào?"

Ôn Oanh lập tức tiến vào trạng thái, khép sách lại rồi đứng ở phía trước tủ trưng bày được chế tạo đặc biệt, mở cửa kính ra chỉ vào bánh ngọt trong đó, giải thích hương vị của bánh ngọt.

"Tôi muốn cái này và cái này!"

"Tôi muốn vị dâu tây này!"

Mọi người anh một lời tôi một câu làm Ôn Oanh đau hết cả đầu.

Cô bé rất muốn nói mọi người cứ từ từ, sao lại có nhiều người như vậy chứ?

Bà Ôn tiến lên, thuần thục đặt bánh ngọt vào trong hộp: "Cái này là của ai?"

"Của tôi!"

"Hai đồng!"

"Được, cô chủ cầm tiền đi!"

Có bà Ôn hỗ trợ, Ôn Oanh chỉ phụ trách thu tiền, không cần làm những chuyện khác.

Chờ đến khi những người này vừa đi, toàn bộ hàng tồn kho chuẩn bị trong cửa hàng hôm nay đều đã bán hết sạch. Ôn Oanh và bà Ôn hai mặt nhìn nhau: "Bà nội!"

Bà Ôn nghiêm mặt, thoạt nhìn vô cùng nghiêm túc, dù sao Ôn Oanh cũng không nhìn ra một chút tâm trạng nào. "Chúng ta kiếm được tiền rồi!"

"Ừ"

"Bán hết sạch toàn bộ bánh ngọt rồi!"

Lúc Ôn Oanh chiêu đãi khách không nói bánh ngọt mà là nói đồ ngọt, tráng miệng.

Cô bé cố tình nói như vậy.

Như vậy sẽ có vẻ thu hút hơn.

"Bà nội, bên kia buôn bán thế nào ạ?" Ôn Oanh cúi đầu nhìn túi vải nhỏ của mình, nhỏ giọng hỏi bà Ôn.

Đứa nhỏ ngốc này.

Chuyện kiếm được bao nhiêu tiền có thể nói ở đây sao?

Bà Ôn quặm mặt lại nói: "Không biết.”

Bà nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ đến ngây ngốc của cháu gái, lo lắng cô bé bị đả kích, trong lòng khổ sở nên lại nhỏ giọng nói: "Buổi tối trở về sẽ biết."

Hai mắt Ôn Oanh lại lập tức tỏa sáng.

"Vâng!"

Cô bé dùng sức gật đầu, lập tức thu dọn tủ trưng bày, dọn dẹp sạch sẽ bên trong rồi định đợi một lát nữa sẽ làm tiếp.

Vật liệu đã được chuẩn bị kỹ càng.

Rất nhiều thứ vô cùng đắt tiền, còn là mua từ Hương Thành.

Không tính phí vận chuyển thì cũng đã rất đắt rồi.

Ôn Oanh cảm thấy bán cục cưng trong nhà với giá một đồng thật sự không hề đắt.

Dù sao vật hiếm thì quý.

Ôn Oanh thu dọn xong cửa hàng bên này, lại ra phía sau làm bánh ngọt.

Rất nhiều công cụ đều là do Ôn Độ nhờ Luật Hạo Chi nhờ người khác mua được, như vậy mới có thể giúp Ôn Oanh không cần phải vất vả đến thế.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 509



Ôn Oanh tin tưởng chỉ cần làm ăn tốt là có thể kiếm lại số tiền này rất nhanh.

Ôn Oanh tràn đầy lòng tin đối với việc này.

Tư Đồ Quang Diệu đang chán muốn chết cầm bút vẽ tới vẽ lui trên sổ.

Ôn Oanh lại làm xong thêm một mẻ bánh ngọt nữa, lúc đi qua bên cạnh Tư Đồ Quang Diệu, tầm mắt lơ đãng nhìn lê bàn rồi nhất thời dừng bước.

"Chú, chú còn biết vẽ nữa ạ?"

Tư Đồ Quang Diệu lười biếng ngước mắt, hờ hững nói: "Vẽ rất khó sao?"

Ôn Oanh: ".

"1

"Không phải khó, mà rất khó."

Bức tranh mà cô bé vẽ giống như một đứa trẻ vẽ nguệch ngoạc, vô cùng lộn xộn.

Ngay cả đứa trẻ hàng xóm cũng vẽ đẹp hơn cô bé.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn thấy vẻ mặt hâm mộ của cô bé, bỗng nhiên ý thức được cô bé rất muốn học.

"Muốn học à?"

Ôn Oanh vội vàng gật đầu liên tục: "Muốn a!"

"Vậy chú dạy con."

Tư Đồ Quang Diệu rất kiên nhẫn.

Ôn Oanh học cũng rất nghiêm túc.

Từ hôm nay trở đi, mặc kệ Tư Đồ Quang Diệu bận rộn cỡ nào cũng đều sẽ dành ra hai giờ mỗi ngày để dạy Ôn Oanh

vẽ tranh.

Ôn Oanh có thiên phú trong việc vẽ tranh, suy nghĩ của cô bé chưa từng có giới hạn.

Tư Đồ Quang Diệu học vẽ tranh sơn dầu chứ không phải quốc họa.

Lúc dạy Ôn Oanh vẽ tranh cũng không theo một khuôn mẫu nào.

Ỷ vào việc mình có tiền nên anh ấy đã mua không ít thuốc màu, cho cô bé tùy ý phát huy.

Màu sắc trên bức tranh của Ôn Oanh vẫn luôn làm cho hai mắt người ta tỏa sáng.

Lúc trước Tư Đồ Quang Diệu du học ở nước ngoài, lúc nhỏ từng học vẽ tranh, sau đó ra nước ngoài du học vẫn tiếp tục duy trì sở thích này, thường xuyên đến học viện mỹ thuật.

Giáo sư của học viện mỹ thuật rất thích anh ấy, nhiều lần muốn anh ấy chuyển học viện nhưng vận mệnh của anh ấy đã được viết sẵn, không thể thay đổi, cho nên anh ấy đã từ chối.

Nhưng anh ấy không hề từ bỏ việc vẽ vời.

Thậm chí người bên cạnh anh ấy cũng không biết anh ấy thích vẽ tranh, nếu như người nhà Tư Đồ nhìn thấy anh ấy chỗ này dạy một cô bé vẽ tranh thì nhất định sẽ ngoác mồm kinh ngạc.

Cửa hàng của bà Ôn kinh doanh rất tốt.

Sản phẩm đặc biệt được đưa ra mỗi tuần, đều là nhờ vào Ôn Oanh.

Rất được hoan nghênh.

Ở Bình Thành, người chạy theo mốt rất nhiều, không phải chỉ có hai mươi ba mươi người.

Vì vậy bánh ngọt nhỏ vẫn luôn cung không kịp cầu.

Bà Ôn cũng không có ý định truyền thụ cho người khác, cho nên mỗi lần mở cửa hàng, bánh ngọt nhỏ trong cửa hàng luôn có thể bán hết sạch.

Trong nháy mắt.

Kỳ nghỉ đông đã đến.

Ôn Oanh nhảy lớp.

Cô bé vừa học vẽ tranh, Tư Đồ Quang Diệu còn vừa dạy thêm cho cô bé.

Cô bé rất có thiên phú trong học tập, có thể vượt qua bạn cùng lứa tuổi rất dễ dàng.

Ngày nào cô bé cũng bận rộn nên không kết bạn ở trường.

Lúc Tư Đồ Quang Diệu đi đón cô bé, cô bé vẫn luôn ở một mình.

"Tại sao con không chơi với các bạn?" Tư Đồ Quang Diệu len lén hỏi cô bé.

Cô bé thoạt nhìn rất ngây thơ nhưng thực tế lại cực kỳ lệ thuộc vào gia đình. Mỗi ngày không Gọi điện thoại cho Ôn

Độ thì sẽ không ngủ được. Ôn Độ mặc kệ mình bận rộn cỡ nào cũng sẽ gọi điện thoại về.

Thậm chí còn lén Gọi điện thoại đến nhà bên cạnh hỏi chuyện trong nhà cậu.

Ban đầu Tư Đồ Quang Diệu còn cảm thấy thằng nhóc này là đang quá lo lắng.

Sau đó thì có chút thiếu kiên nhẫn.

Sau đó nữa, chính là cảm động.

Đồng thời lại càng hâm mộ.

Anh ấy cũng muốn có một người nhà lúc nào cũng quan tâm đến anh ấy như thế.
 
Back
Top