Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 490



Bà Ôn thấy cô gái nhiệt tình nhắc nhở nên cũng không lạnh mặt: "Cô gái, cảm ơn cô."

"Bác gái, bác đừng khách sáo, đây đều là việc tôi phải làm. Công việc của tôi là nói cho người từ bên ngoài đến để mọi người tuyệt đối không bị mắc lừa. Có vấn đề gì cứ trực tiếp tìm người phụ trách nơi này là được."

Bà Ôn kinh ngạc nói: "Đây là chủ ý do ai nghĩ ra mà hay thế?"

Cô gái xinh đẹp đắc ý nói: "Đây là do ông chủ của chúng tôi nghĩ ra + đấy."

"Ông chủ của các cô?"

Bà Ôn vốn muốn hỏi ông chủ của các cô là ai nhưng lại lo lắng người ta suy nghĩ nhiều.

Không ngờ cô gái kia lại ngạc nhiên chỉ vào một người cách đó không xa: xem, đó chính là ông chủ của chúng tôi đấy!"

Bà Ôn thuận theo hướng cô gái chỉ, liếc mắt một cái là thấy ngay cháu trai như hạc giữa bầy gà.

"Được, cảm ơn cô nhé."

Bà Ôn cũng không cần nói gì với Tư Đồ Quang Diệu, hai người vô cùng ăn ý đi về phía Ôn Độ.

Nhưng bọn họ còn chưa đi tới nơi thì đã có một cô gái đang mang thai đi tới kéo lấy quần áo Ôn Độ, khóc lóc nói: "Anh không cho em đến tìm anh nên từ trước đến nay em chưa từng đến tìm anh. Nhưng bây giờ bụng em đã lớn thế anh vẫn không định cho em một danh phận sao?"

Mọi người xung quanh xôn xao, nhao nhao nhìn Ôn Độ, cảm thấy cậu là một tên khốn kiếp.

Hôm nay Ôn Độ nhận được một cuộc điện thoại, có người hẹn cậu tới đây bàn một vụ làm ăn lớn.

Cậu cố ý tới đây để nói chuyện này.

Nào ngờ cậu vừa đến đã bị một người phụ nữ cản lại.

Dáng dấp của người phụ nữ này trông rất xinh đẹp, thuộc kiểu mỹ nhân Giang Nam điển hình.

Tuổi trông cũng không lớn, đại khái khoảng hai mươi tuổi. Làn da rất trắng, đôi mắt không tính là to tròn nhưng vừa nhìn vào đã làm cho người ta có một cảm giác rất vô tội.

Đặc biệt là cô ta còn đang mang thai, đáy mắt ngậm nước, dáng vẻ cực kỳ bất lực khiến người ta hết sức đau lòng.

Không ít người theo bản năng đứng về phía cô ta đều cảm thấy cậu là người xấu.

Ôn Độ quả thực cảm thấy rất tức cười.

Cậu không biết rốt cuộc là ai đang tính kế cậu.

Không đến mức miễn cưỡng thì Ôn Độ cũng không muốn phơi bày tuổi tác của mình.

Tuổi tác của cậu chính là vết thương cứng nhất của cậu.

"Tôi không biết cô, cô nhận lầm người rồi." Lúc Ôn Độ bỏ đi, người phụ nữ lại muốn bám theo.

Người phụ nữ kia càng khóc càng dữ dội.

"Ôn Độ, sao anh có thể nói không quen biết em chứ? Mấy ngày hôm trước rõ ràng anh không như thế này. Anh còn nói với em chờ sau khi cục cưng ra đời sẽ đặt tên cho nó, còn nói sẽ kết hôn với em, sẽ sinh nhiều con hơn cùng em.”

“Em cũng không biết mình đã làm sai chỗ nào mà anh bỗng nhiên không để ý tới em nữa. Nếu như anh không muốn cưới em thì anh có thể nói thẳng ra mà? Tại sao nhất định phải trốn đi? Em thà rằng anh nói thật với em chứ đừng giấu giếm em, lừa gạt em."

Ba chữ cuối cùng, người phụ nữ kia nói vô cùng lớn tiếng.

Ôn Độ lạnh lùng nhìn cô ta diễn trò: "Cô nói cô quen biết tôi, cô có chứng cứ gì không?"

"Bụng của em còn không phải là chứng cứ sao?"

Người phụ nữ thất vọng nhìn cậu, trong mắt chỉ toàn là đau khổ.

Người xung quanh chỉ trỏ Ôn Độ.

"Thằng nhóc này sao lại thế? Cô gái người ta cũng đã nói như vậy rồi mà cậu còn đòi người ta đem bằng chứng ra? Tôi thấy cậu đúng là kiểu rút dây vô tình, kéo quần lên là không thèm nhận nữa!"

"Đúng vậy.

"Bụng của cô gái người ta đã lớn đến thế rồi mà còn có thể là nói dối sao? Chẳng lẽ đứa bé này không phải của cậu?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 491



"Cô gái kia thoạt nhìn rất ngây thơ, rõ ràng là tên đàn ông này sai, ăn xong thì không nhận."

"Người đàn ông này hình như là ông chủ của chợ buôn rau củ quả. Không ngờ tuổi còn trẻ mà bên trong lại thối nát như vậy. Không thích con gái nhà người ta còn chà đạp người ta, bảo người ta sau này lấy chồng kiểu gì đây?"

"Đàn ông bây giờ đều có cùng một đức hạnh. Cái tốt không học, chỉ toàn học xấu."

"Cô gái này thật sự đáng thương quá."

Trong đám người.

Khuôn mặt bà Ôn trong nháy mắt sa sầm, Tư Đồ Quang Diệu định ra mặt nhưng bị bà Ôn đưa tay giữ chặt lại.

"Không cần qua đó, đợi chút nữa đã. Trong đây chắc chắn có người tính kế nó."

Bà Ôn cười lạnh.

Người bắt nạt cô nhi quả mẫu bọn họ có nhiều lắm, nhưng trong một đống người đó lại không có ai chiếm được tiện nghi.

Đừng tưởng rằng đổi chỗ khác là người của nhà họ Ôn bọn họ có thể bị người ta tùy tiện bắt nạt.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn bà Ôn thấp giọng nói: "Mẹ nuôi đừng quá tức giận, đây chỉ là chuyện nhỏ, có thể giải quyết dễ dàng."

"Mẹ biết, mẹ chỉ cảm thấy những người này thật không ra gì. Ai cũng dám bắt nạt, ai cũng dám tính kế. Hừ, một đám người mất lương tâm. Tiểu Độ nhỏ bé nhà chúng ta mới bao nhiêu tuổi mà lại giở kiểu thủ đoạn bẩn thỉu thế này ra chứ? Thật sự cho rằng người lớn nhà họ Ôn chẳng có ai sao?"

Bà Ôn xoa tay.

Bây giờ bà đang chờ mấy bọn yêu ma quỷ quái này nhảy ra hết là sẽ hung hăng cho bọn họ một cái bạt tai.

Đánh bay hết mặt bọn chúng.

Để bọn chúng suốt ngày nói nhảm.

Mở miệng tung tin đồn là vu oan cho người khác.

Ha.

Bọn họ thật sự cho rằng mình sẽ không phải trả giá gì cả ư?

Bà Ôn quyết định hôm nay phải dạy dỗ lại bọn họ cách làm người thật tử tế.

Xem xem sau này bọn họ còn dám nói năng lung tung nữa không.

Tư Đồ Quang Diệu vốn định thô bạo đưa người kia đi, đồng thời cử người ra làm rõ để ngăn cản sự việc mở rộng khiến nhiều người biết đến hơn.

Nhưng anh ấy nhìn dáng vẻ của bà là biết ngay bà có cách khác, vì thế anh ấy an tâm chờ ở bên cạnh, nghe theo chỉ huy của bà.

Ôn Độ cũng nghe được âm thanh xì xào bàn tán của người xung quanh.

Mặt cậu không đổi sắc, hỏi rằng: "Trong lòng cô biết rõ đứa trẻ trong bụng cô là của ai, nếu như bây giờ cô nói ra người đã sai khiến cô tới đây thì tôi cũng sẽ không truy cứu chuyện cô làm ở chỗ tôi hôm nay nữa."

Rõ ràng là đã sớm có người dặn dò người phụ nữ kia nên cô ta căn bản không hề sợ hãi.

Thậm chí còn quá phận hơn mà lui về phía sau một bước, giơ tay lên lau nước mắt trên mặt, kết quả nước mắt rơi càng lúc càng dữ dội.

"Anh có thể không thích em, nhưng anh không cần phải sỉ nhục em như vậy. Nếu anh muốn cắt đứt với em thì anh có thể nói thẳng, không cần phải làm thế."

Người phụ nữ kia đau lòng muốn chết, cô ta ôm bụng mình, vẻ mặt quật đường.

"Anh không cần đứa bé này cũng được, em có thể tự sinh tự nuôi. Anh thật sự không cần phải thế! Không cần phải nói mấy lời này."

Trong đám người có người đột nhiên hô to một tiếng: "Là đàn ông thì cho cô ấy một danh phận đi chứ."

Người nọ nói xong, bên cạnh lập tức có người phụ họa.

"Là đàn ông thì cậu cưới cô ấy về nhà đi!"

"Đúng vậy! Cậu đến cùng có phải là đàn ông không thế? Đối xử với người phụ nữ của mình như vậy không sợ về sau sẽ không con không cháu sao?"

Một ông cụ trong đó bước ra nói: "Nhóc con, làm người không thể quá tuyệt tình. Người ta theo cậu lâu như vậy rồi, cũng sắp sinh cả con cho cậu, cậu không thể vô lương tâm như thế."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 492



Ôn Độ lạnh lùng nhìn ông cụ rồi nói: "Tôi căn bản không quen biết cô ta. Tôi cũng không biết đứa bé trong bụng cô ta rốt cuộc là của ai? Thế nên tại sao tôi phải cưới cô ta chứ?"

"Ai tin cậu không quen biết cô ấy chứ?" Trong đám người lại có người lớn tiếng hộ.

Lúc này Ôn Độ lập tức bắt được người nọ.

Tư Đồ Quang Diệu ném một ánh mắt cho vệ sĩ sau lưng, nhóm vệ sĩ bình tĩnh lọt vào trong đám người, nhanh chóng khống chế được người nọ.

Người mà bọn họ khống chế được cũng không chỉ có một.

Trong chốc lát đã có không ít người bị bại lộ.

Một vệ sĩ trong đó trở về, đi tới bên cạnh Tư Đồ Quang Diệu thấp giọng nói với anh ấy hai câu.

Tư Đồ Quang Diệu hơi gật đầu: "Bắt hết những người đứng sau ra đi."

"Vâng.

Đám vệ sĩ xoay người rời đi, chỉ để lại vài người đi theo sau lưng Tư Đồ Quang Diệu.

Thân phận của Tư Đồ Quang Diệu quá đặc thù.

Để phòng ngừa sự kiện lần trước xảy ra nên lúc này tất cả mọi người đều vô cùng cảnh giác, cho dù là khi Tư Đồ Quang Diệu ở với Ôn Thiều Ngọc lúc ấy cũng có người âm thầm theo sau bảo vệ.

Ngoại trừ mấy ngày đầu, vệ sĩ bên cạnh Tư Đồ Quang Diệu chưa từng thiếu.

Chỉ là những vệ sĩ này đều trốn trong bóng tối, căn bản không hề xuất hiện.

Ngay cả bản thân Tư Đồ Quang Diệu cũng không rõ lắm.

Tư Đồ Quang Diệu nhìn về phía đám người.

Người phụ nữ kia khóc đến mức gần như muốn ngất xỉu nhưng hết lần này tới lần khác cô ta vẫn chưa ngã.

"Anh nói anh không quen biết em, nhưng em lại biết trên ngực anh có một nốt ruồi. Anh nói anh không quen biết em, nhưng em lại biết anh thích gì."

Người phụ nữ vô cùng tủi thân nói: "Em biết bây giờ em có nói gì anh cũng có cách để phản bác em, bởi vì em không có cách nào chứng cứ, trừ phi đứa bé trong bụng chào đời, nhưng có một nửa khả năng nó không giống anh, em c*̃ng không biết chắc nên anh muốn nói thế nào mà chẳng được."

"Đã vậy thì chúng ta báo cảnh sát đi."

Ôn Độ hoàn toàn không sợ hãi, vẫy tay về phía cách đó không xa.

Triệu Hiểu Phi nghe được tiếng động bèn vội vàng chạy tới.

Vừa lúc nhìn thấy Ôn Độ vẫy tay với mình.

Chị ấy bước nhanh đến bên cạnh Ôn Độ, cau mày nhìn về phía người phụ nữ trước mắt, trong ánh mắt còn mang theo cảnh giác và chán ghét.

"Có chuyện gì vậy?"

"Có một cô gái lừa đảo, chị đi báo cảnh sát đi." Ôn Độ khiến mọi người xung quanh xôn xao.

Lại muốn báo cảnh sát?

Loại chuyện này mà còn có thể báo cảnh sát sao?

Không ít người đều khó hiểu trong lòng.

Triệu Hiểu Phi không hề do dự xoay người rời đi: "Chú đừng nóng vội, bây giờ chị sẽ cho người đạp xe đạp đến đồn công an báo cảnh sát ngay.”

"Em không vội.”

Đến mức này thì hẳn là đã đến phiên người khác sốt ruột rồi.

Trong mắt người phụ nữ kia rõ ràng có một phần bối rối.

Có điều cô ta vẫn không nhúc nhích, dùng ánh mắt vô cùng bị thương nhìn Ôn Độ, trên mặt là nụ cười khổ tuyệt

vọng.

"Ôn Độ, em không rõ vì sao anh muốn tuyệt tình đến vậy? Ai cũng nói tu trăm năm mới đi chung chuyến thuyền, tu ngàn năm phu thê, cho dù anh chán ghét em thì cũng không thể không nể mặt tình cảm của chúng ta trong quá khứ mà làm chuyện ầm ĩ đến nỗi mọi người đều biết được?"

"Anh là đang muốn đẩy em vào đường cùng sao?"

Người phụ nữ nói xong còn nhìn về phía bờ sông, sau đó cô ta xoay người đi về phía bờ sông.

Đi hai bước nhưng không có ai ngăn cản cô ta, trong lòng người phụ nữ bắt đầu luống cuống.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 493



Sao cái này không giống với những gì đã nói trước đó vậy?

Không phải đã bàn rằng cô ta sẽ làm lớn chuyện, sau đó đi ra bờ sông Muốn tự sát à?

Đến lúc đó những người kia sẽ lao ra từ trong đám người để ngăn cản cô ta?

Nhưng vì sao cô ta nói đến đây rồi mà vẫn không có ai đến ngăn cô ta lại?

Chẳng lẽ cô ta thật sự phải nhảy sông sao?

Trong lòng người phụ nữ hoảng loạn không thôi nhưng vẫn phải làm theo lời đã nói trước đó.

Nếu không cô ta sẽ không nhận được một xu nào.

Người phụ nữ đi được hai bước lại quay đầu nhìn Ôn Độ, trong giọng nói mang theo lưu luyến và nỗi tuyệt vọng khôn nguôi: "Ôn Độ, hy vọng nhiều năm sau, khi anh nghĩ đến ngày này sẽ cảm thấy hối hận."

Cô ta bước nhanh về phía bến tàu.

Rốt cuộc trong đám người cũng có người kịp phản ứng: "Mẹ kiếp! Không phải cô gái này muốn tự sát đó chứ?" "Mau ngăn cô ấy lại đi!"

"Nếu thật sự xảy ra án mạng thì thằng nhóc cậu cứ chờ mà ngồi tù."

Có người chỉ thẳng vào mũi Ôn Độ mà mắng.

Ôn Độ không hề biến sắc suốt toàn bộ quá trình.

"Chỉ là đến đồn công an mà thôi, trong lòng cô ta sợ gì chứ? Còn đòi tự sát?"

Ôn Độ lạnh lùng nhìn những người xung quanh: "Bây giờ các người mắng tôi dữ dội như vậy, chờ đến khi biết được cô ta là kẻ lừa đảo thì có phải sẽ mắng cô ta máu chó đầy đầu không? Tôi khuyên các người đừng nên quá chân thành để rồi đến lúc đó lại nói tôi chưa giải thích."

Lời này của Ôn Độ vừa ra khỏi miệng, người xung quanh mắng cậu càng hung dữ hơn.

"Mày là kiểu khốn nạn gì thế? Cái mày nói là tiếng người sao? Đến giờ rồi mà mày vẫn còn vu oan cho con gái nhà người ta à? Người ta đáng bị vậy sao?"

"Cô gái, cô đừng nhảy sông, vì một người đàn ông rác rưởi như vậy thật sự không đáng. Cô cứ kiện cậu ta đi, tố cáo cậu ta giở trò lưu manh, đến lúc đó cứ để bên trên trực tiếp xử bắn cậu ta."

Người lôi kéo người phụ nữ kia lớn tiếng nói.

Không ít người cũng nói: "Đúng vậy! Tự sát có ích lợi gì? Nên làm cho cậu ta thân bại danh liệt. Chúng ta chờ cảnh sát tới rồi nói sau.”

Người xung quanh anh một lời tôi một câu, không ít người đều ngăn cản người phụ nữ kia lại.

Sắc mặt của người phụ nữ rất khó coi.

Cô ta hận không thể nhảy xuống sông ngay bây giờ, sau đó trốn sang bên kia.

Chứ không phải bị người ta vây quanh ở đây chờ cảnh sát tới.

Cảnh sát vừa tới là lộ tẩy hết.

Đừng nói tố cáo Ôn Độ tội lưu manh, Ôn Độ chả làm cái rắm gì cả.

Trong lòng người phụ nữ rất hoảng sợ.

Nhưng trên mặt cô ta vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí còn cười khổ diễn trò.

"Tôi xin nhận ý tốt của mọi người." Người phụ nữ vừa nói vừa Muốn rời khỏi đám đông: "Dù sao đi nữa anh ấy cũng là ba của con i không muốn con tôi không có ba. Hơn nữa lúc trước chúng tôi ở bên nhau là anh tình tôi nguyện. Anh ấy không sai, cái sai là chúng tôi không có duyên phận."

Mọi người vừa thấy người phụ nữ này đến bây giờ còn không chịu tố cáo Ôn Độ, người vốn tin tưởng Ôn Độ lần này đều nghiêng hết về phía người phụ nữ.

Bọn họ kiên định cho rằng Ôn Độ chính là một tên lưu manh.

"Hừ, lưu manh thối!"

"Đúng vậy, chính là lưu manh thối."

"Sau này tôi không bán đồ ăn đến nhà bọn họ nữa, tôi đổi chỗ khác. Nghe nói phía Nam cũng mở một chợ buôn rau củ quả. Chúng ta xách đồ qua bên kia bán đi!"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 494



Còn có người nói: "Cô gái, cô đừng ngốc nghếch nữa. Nếu quả thật quyết định không sống cùng cậu ta nữa thì cô nên tự mình về nhà sống thật tốt đi, sau đó nuôi lớn đứa nhỏ khiến cậu ta hối hận."

Người phụ nữ nhẹ nhàng gật đầu, cảm kích nhìn mọi người: "Ý tốt của các vị tôi xin nhận, nghe các vị nói như vậy, tôi mới biết mình đã phạm phải sai lầm bao nhiêu. Sau này tôi sẽ không bao giờ ngu ngốc như vậy nữa."

Không cần nhảy sông nữa, chuyện nên làm đã hoàn thành cả rồi.

Người phụ nữ cảm thấy mình có thể thành công lui thân, hận không thể đẩy đám người này ra rồi xoay người rời đi.

Đúng lúc này, người được Triệu Hiểu Phi phái đi báo cảnh sát đã trở lại.

"Cảnh sát đến rồi."

Không biết ai hô một câu mà tay người phụ nữ trong nháy mắt run lên, dưới đáy mắt là bối rối có thể dễ dàng nhận ra được.

Đáng tiếc, mọi người đều đang vây quanh cô ta lại, moi tim móc phổi khuyên nhủ cô ta.

"Cô gái, cô đừng sợ, có chúng tôi làm chỗ dựa cho cô. Cô nói với đồng chí cảnh sát rằng người đàn ông này đã phạm sai lầm để tổ chức dạy dỗ lại cậu ta, đến lúc đó sẽ cho cậu ta ăn đạn! Xem kiếp sau cậu ta còn dám giở trò lưu manh hay không”

"Cô gái, cô tuyệt đối không được mềm lòng, nếu không về sau cậu ta không có tiền, phá sản rồi sẽ quấn lấy cô là cô chết chắc."

Người phụ nữ hận không thể làm cho những người này câm miệng lại.

Bọn họ căn bản chẳng biết gì cả!

Tất cả những gì cô ta muốn bây giờ là rời khỏi đây.

"Mọi người không cần phải nói nữa, tôi sẽ không kiện cáo anh ấy, phiền mọi người tránh ra một bên cho tôi đi."

Người phụ nữ đã nói đến đây rồi nhưng không ai chịu nhìn.

Ôn Độ thờ ơ lạnh nhạt nhìn người phụ nữ tự làm tự chịu.

"Ai báo cảnh sát?"

Cảnh sát đồn công an tới hỏi.

Ôn Độ trực tiếp chỉ vào người phụ nữ kia nói: "Đồng chí cảnh sát, vị nữ đồng chí này nói tôi và cô ta có mối quan hệ nam nữ bất còn luôn miệng nói đứa bé trong bụng cô ta là của tôi, nhưng tôi căn bản không hề quen biết cô ta.”

Đến lúc này, bà Ôn trực tiếp chen qua đám người rồi dừng bên cạnh Ôn Độ.

Ôn Độ nhìn thấy bà nội thì có hơi kinh ngạc, sau đó hai bà cháu rất ăn ý, không ai nói chuyện.

"Nữ đồng chí kia, phiền cô qua đây một chút." Cảnh sát liếc mắt nhìn cô gái kia, mở miệng gọi cô ta tới.

Người phụ nữ căn bản không muốn qua đó nhưng bác gái bên cạnh lại nhiệt tình thúc giục: "Cô gái, cô còn do dự gì nữa? Cảnh sát đã tới làm chỗ dựa cho cô rồi, cô mau qua đó đi."

Người phụ nữ mắng chửi trong lòng.

Qua cái gì mà qua, bây giờ cô ta mà qua thì chẳng khác nào đi tìm chết, tự chui đầu vào lưới.

Cô ta phải đầu lắm mới qua đó.

Nhưng cô ta không muốn qua đó cũng không được, mấy bác gái kia cứ đẩy cô ta về phía trước.

Cô ta lo lắng nhìn xung quanh, chẳng thấy bóng dáng của một người nào đã được sắp xếp từ trước. Những người đó sẽ không bỏ cô ta lại, để cô ta đối mặt với những chuyện này một mình đó chứ? Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt người phụ nữ trắng bệch.

Cô ta tuyệt đối không ngờ mình sẽ rơi vào kết cục này, không chỉ không lấy được tiền mà nói không chừng còn phải ngồi tù.

"Vị đồng chí này, cô tên là gì? Nhà ở đâu? Năm nay bao nhiêu tuổi? Quen biết cậu ấy từ khi nào?" Đồng chí cảnh sát vừa há miệng ra là hỏi liền tù tì mấy câu.

Người phụ nữ không trả lời được một câu nào.

Những người xung quanh vẫn không hiểu lắm.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 495



Có người bên cạnh lo lắng thúc giục nói: "Cô gái, cô còn suy nghĩ gì nữa? Mau nói đi!" "Nhanh chóng nói rõ ràng với đồng chí cảnh sát đi, để đồng chí cảnh sát làm chủ cho cô."

Cảnh sát nhìn người phụ nữ kia, biểu cảm vốn có chút thoải mái trong nháy mắt trở nên nghiêm nghị.

"Phiền cô đi theo tôi một chuyến." Người đang giết người nghe được giọng điệu này là có thể phát giác được vấn đề. "Cảnh sát chờ đã, phiền cậu chờ một chút." Đúng lúc này bà Ôn mở miệng.

Người phụ nữ kia nhìn thấy bà Ôn còn tưởng rằng mình đã gặp được cứu tinh, dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn về phía bà nội.

Đồng chí cảnh sát nói: "Bác gái, bác có gì muốn nói sao?"

"Tôi có vài câu muốn hỏi cô gái này."

Cảnh sát không lập tức đồng ý ngay mà là nhìn thoáng qua Ôn Độ, nếu đương sự không có ý kiến gì thì hắn ta sẽ đồng ý.

Bà Ôn đi tới trước mặt người phụ nữ hỏi: "Cô có quen biết tôi không?"

Người phụ nữ chần chừ một chút rồi nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vậy cô có biết trong nhà cậu ấy còn có người nào khác không?" Bà nội vừa hỏi vừa chỉ vào Ôn Độ.

Người phụ nữ nhìn thoáng qua Ôn Độ, nhỏ giọng nói: "Anh ấy có ba, có em gái và có một bà nội."

"Cô đã gặp qua hết chưa?" Bà Ôn hỏi.

Người phụ nữ nói: "Lúc ba anh ấy đến tôi chỉ nhìn thấy một lần. Về phần em gái anh ấy và bà nội anh ấy thì cũng chỉ nghe nói qua chứ chưa từng gặp mặt. Anh ấy không thích tôi tiếp xúc với người nhà anh ấy.”

“Lúc đầu tôi nghĩ anh ấy cảm thấy thời cơ không thích hợp cho nên mới không nói. Cho tới bây giờ tôi mới hiểu được là anh ấy không có ý định nói."

"Vậy cô chưa từng lén đi tìm bà nội cậu ấy sao?" Bà Ôn lại hỏi tiếp.

Người phụ nữ cắn môi nói: "Thật ra tôi đã từng tìm, chẳng qua là tôi không nói gì với bà ấy cả."

"Đồng chí cảnh sát, phiền anh mang người này về, hỏi xem rốt cuộc là ai bảo cô ta tới hãm hại cháu trai tôi!" Bà Ôn

chỉ vào người phụ nữ rồi cười lạnh mở miệng khiến người phụ nữ hoàn toàn trợn tròn mắt.

Cô ta không ngờ bà cụ ôn hòa trước mắt này lại là một người lừa đảo.

Những người xung quanh mới đầu vẫn chưa hiểu gì.

Ôn Độ mở miệng nói: "Bà nội, sao bà lại tới đây?"

Bà Ôn tức giận mắng: "Nếu bà không tới thì làm sao bà biết được con bị người ta bắt nạt!"

Có người kêu lên.

"Thì ra người này là bà nội của Ôn Độ!"

"Ôi trời, không phải cô gái này nói cô ấy biết bà nội của Ôn Độ sao?"

"Ban đầu cô gái ấy nói không biết, sau đó lại đổi thành đã từng lén đi gặp, kết quả người thật đứng trước mặt cô ấy mà cô ấy lại không nhận ra?"

Lần này liếc qua là thấy ngay ai nói thật, ai nói dối.

Một người phụ nữ nói dối đầy miệng trông có đáng thương thế nào cũng không thể tin được.

"Vị đồng chí này, phiền cậu đi theo tôi một chuyến." Cảnh sát quay đầu nói với Ôn Độ: "Vẫn cần cậu theo chúng tôi trở về phối hợp điều tra."

"Được."

Ôn Độ đồng ý không chút do dự, cậu quay đầu nói với bà nội: "Bà nội, con bảo người đưa bà về nhà trước. Chờ con xong việc rồi sẽ về sau."

"Bà đi cùng con, con không cần lo lắng cho bà, có chú con đi cùng bà."

Bà Ôn quay đầu lại, Tư Đồ Quang Diệu nhận được tín hiệu bèn quang minh chính đại đứng trước mặt bà Ôn.

Ôn Độ nhìn thấy niềm tự hào trên khuôn mặt của người chú này.

"Chú, phiền chú chăm sóc cho bà nội con nhé."

"Đây cũng là mẹ chú."

Ôn Độ không nói gì nữa, đi theo đồng chí cảnh sát nhân dân.

Những người khác thấy thế cũng nhao nhao thảo luận.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 496



Có người muốn đi theo xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Còn có người có đầu óc linh hoạt thì ném tầm mắt lên trên người Triệu Hiểu Phi.

"Bà chủ Triệu, cô nói xem rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Vậy rốt cuộc người phụ nữ kia có liên quan gì đến ông chủ của cô không?"

Triệu Hiểu Phi đã sớm chờ đợi mọi người xung quanh hỏi.

Vốn dĩ chị ấy còn định tự mình chủ động nói, nhưng bây giờ có người hỏi nên chị ấy lập tức giải thích: "Ông chủ của chúng tôi đến giờ còn chưa từng gặp mặt một đối tượng nào. Trong mắt cậu ấy chỉ có tiền, mỗi ngày đều bận rộn, không phải đang kiếm tiền thì là đang trên đường đi kiếm tiền, nào có tâm tư đi tìm phụ nữ?"

Triệu Hiểu Phi thầm nghĩ, sở dĩ ông chủ bọn họ không đi tìm phụ nữ không phải bởi vì không thích phụ nữ, mà là bởi vì không đủ tuổi nên không có cách nào đi tìm phụ nữ.

Ai mà nghĩ ông chủ của bọn họ trông cao lớn như vậy nhưng bây giờ cũng chỉ mới có mười ba tuổi thôi chứ.

Nói ra ai sẽ tin đây?

"Rốt cuộc là ai đã phái người phụ nữ kia tới? Chúng tôi cũng không biết, chúng tôi cũng không hiểu âm mưu cụ thể là gì. Hôm nay ông chủ của tôi đến là để bàn chuyện làm ăn, nhưng chuyện làm ăn không thành mà còn rước họa vào có ý đồ xấu mà lại cố ý muốn làm hỏng thanh danh của ông chủ chúng tôi."

Trong đám đông có người lên tiếng: "Bà chủ Triệu, cô phải cẩn thận một chút! Vừa rồi tôi còn nghe thấy có người nói bọn họ không bán đồ ăn cho nhà cô nữa mà là bán đến chợ buôn rau củ quả ở phía Nam đấy."

Bỗng nhiên có người nhanh trí.

"Không phải là ông chủ của chợ buôn rau củ quả phía Nam làm đấy chứ?"

Có người bừng tỉnh đại ngộ: "Người anh em, nói không chừng là anh nói đúng đấy."

"Bà chủ Triệu, cô có muốn nhờ người khác đi hỏi thăm một chút không? Xem ông chủ của cô rốt cuộc đã đắc tội với ai?"

"Đây có thể là do kẻ thù làm."

Triệu Hiểu Phi chỉ chờ người khác dẫn chuyện tới chợ buôn rau củ quả phía Nam.

Chị ấy cũng hoài nghi là người bên kia gây chuyện.

Chẳng qua chị ấy không thể tự mình nói lời này, có một số thứ sẽ không giống nhau khi chúng phát ra từ miệng chị ấy.

Trong mắt người khác đó gọi là nói xấu.

Không có bằng chứng.

Nhưng nếu là người ngoài nói, vậy thì mặc kệ có chứng cứ hay không thì cũng là đổ chậu nước bẩn lên đầu người khác.

Cái mà Triệu Hiểu Phi muốn chính là kiểu hiệu quả này.

Sắc mặt chị ấy nghiêm nghị nói: "Chuyện này chắc chắn không liên quan gì đến chợ buôn rau củ quả phía Nam. Đều là đồng nghiệp nên sẽ không có tâm tư xấu xa như vậy đâu. Cũng có thể là người khác muốn tìm ông chủ của chúng liền toái! Dù sao ông chủ của chúng tôi cũng là một thiên tài, dẫn theo chúng tôi kiếm được không ít tiền, còn thay đổi cuộc sống của chúng tôi."

Lời chị ấy còn chưa dứt mà kiểu lời nói này trái lại càng khiến người ta cảm thấy chuyện này chắc chắn là do ông chủ của chợ buôn rau củ quả phía Nam gây ra.

"Bà chủ Triệu, lòng cảnh giác của cô như vậy là không được đâu."

"Đúng vậy. Bà chủ Triệu, cô chưa từng nghe qua câu nói này sao? Đồng hành là oan gia, có rất nhiều người cạnh tranh đấy."

"Cẩn thận thêm chút đi."

Trong đám người còn có người bổ thêm một đao.

"Vậy thì tôi cũng không dám đem đồ sang bán ở chợ buôn rau củ quả phía Nam nữa. Nhỡ đâu ông chủ thấy tôi không vừa mắt cũng cho tôi một nhát thì phải làm sao đây? Tôi không chịu nổi yêu tinh từ bên ngoài tới đâu."

Mọi người cười vang.

Nhưng sắc mặt của người đứng cách đó không xa lại tái nhợt.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 497



Ngô Ái Quốc là người có chút vốn liếng, nửa năm trước đã kiếm được số tiền đầu tiên thế nên lá gan cũng trở nên lớn hơn. Sau đó là số tiền thứ hai, tiếp đến là số tiền thứ ba.

Chi trong nửa năm ngắn ngủi, hắn ta đã trở thành một hộ gia đình nổi tiếng ở địa phương.

Tiền trong túi hắn ta không chỉ có chục nghìn đồng.

Hàng xóm láng giềng đến vay tiền, hắn ta sẽ cho mượn, sau khi cho mượn thì lấy đi đồ đạc của người ta. Hắn ta cũng cho người ta tiền chứ không lấy không, chỉ là chút tiền này không nhiều, so ra còn thấp hơn một chút so với giá thị trường.

Người dân trong thôn ai cũng biết ơn hắn ta.

Bán được rau rồi sẽ trả tiền lại cho hắn ta, còn ghi nhớ điểm tốt của hắn ta.

Rau củ tới tay đều là hàng tươi mới.

Để tiết kiệm chi phí nên đã bán với giá cao. Ngô Ái Quốc còn bảo người dân rửa sạch tất cả rau củ, bày ra ngay ngắn chỉnh tề.

Vậy thì sau khi thu hoạch rau xong là có thể bán thẳng đi.

Hắn ta lôi kéo quan hệ mới bán được những món rau này đến Hương Thành, một mình im ắng kiếm cả bộn tiền.

Nhìn tiền trong ví càng ngày càng nhiều, trong lòng Ngô Ái Quốc có chút bay bổng.

Nhưng không ngờ những ngày tươi đẹp này lại kết thúc không sau bao lâu.

Hắn ta chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có người mở một chợ buôn rau củ quả ở bến tàu.

Bên kia thu rau cao hơn hắn ta một hào, hơn nữa còn không cần rửa rau, ngay cả hoa quả tươi mới hái xuống mà đối phương cũng thu

Chợ buôn rau củ quả này vừa xuất hiện là việc buôn bán của hắn ta cũng mất ráo.

Người ta muốn đến buôn bán ở chợ buôn rau củ quả hơn.

Không đến nửa tháng ngắn ngủi, bên này đã không còn làm ăn phát đạt nữa.

Ngô Ái Quốc nhìn mà ghen tỵ, cũng mở một chợ buôn rau củ quả theo.

Nhiều người không biết bán chỗ nào thì sẽ đến chỗ hắn ta bán, nhưng ngày hôm sau người ta lại sang bán ở bên đối diện.

Ngô Ái Quốc cố ý hỏi thăm qua mới tìm đến một người phụ nữ và diễn một vở kịch như vậy. Chỉ cần tội lưu manh của Ôn Độ được xác thực, đến lúc đó chợ bán rau củ sẽ là của riêng hắn ta.

Nhưng đám rác rưởi này xử lý có chút chuyện cũng không xong.

Ngô Ái Quốc sa sầm mặt mày xoay người rời đi.

May mà chuyện này không cần hắn ta phải ra mặt, nếu không đến lúc đó hắn ta cũng bị gọt vào cục cảnh sát thì không biết người trong thôn sẽ còn nói gì hắn ta.

Đừng cho rằng hắn ta không biết những tên kia đã nói những gì sau lưng hắn ta.

Không phải là ghen tị hâm mộ hắn ta có tiền sao?

Đồn cảnh sát.

Ôn Độ bước ra từ bên trong, thấy vẻ lo lắng dưới đáy mắt bà nội là trong lòng ấm áp.

Cậu đi tới ôm bả vai bà nội: "Bà nội, sao bà lại đến đây?"

"Bên phía ba con có người kèm cặp nên không sao cả, mà con một mình dốc sức làm việc ở đây thì làm sao bà có thể yên tâm được? Thế nên bà kiên quyết muốn đến xem xem sao."

Bà Ôn tự nhủ trong lòng rằng cũng may mà mình tới đây xem, nếu không bà cũng sẽ không biết cháu mình bị người khác bắt nạt.

"Đây chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Ôn Độ căn bản không để trong lòng.

Thủ đoạn của người này quá thấp kém.

Nhưng thủ đoạn thấp kém cũng rất hữu dụng, thiếu chút nữa đã làm náo loạn khắp thành phố.

Nếu ai đó bị chụp mũ lưu manh thì sẽ bị kết án, hơn nữa mấy năm gần đây nghiêm trị, nếu cậu là người trưởng thành nói không chừng còn phải vứt luôn mạng nhỏ.

Ôn Độ chưa bao giờ xem thường bất kỳ kẻ nào, nhiều năm qua cậu đối nhân xử thế đều vô cùng cẩn thận.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 498



Mang thói quen dưỡng thành từ kiếp trước tới kiếp này.

Hiện giờ người nhà đều ở đây, Ôn Độ chỉ biết cẩn thận hơn, tuyệt đối không thể bước sai một bước.

Cậu là trụ cột trong nhà.

"Biết chú ý thì sẽ giữ thuyền được vạn năm. Hơn nữa tên này rất khó đối phó, không biết rốt cuộc còn muốn làm gì sau lung."

Bà Ôn vừa nghĩ tới những người đó nói rằng nếu cháu trai bị phán tội lưu manh thì đến lúc đó chắc chắn sẽ phải ăn đạn là trong lòng bà lại cảm thấy hoảng sợ.

"Con nói xem mấy tên chó này có bản lĩnh thì tự mình kiếm tiền đi, ghen tỵ người khác kiếm được tiền là sao? Tiền nhà người ta cũng không phải do gió thổi tới."

Bà Ôn tức giận đến độ bắt đầu mắng chửi người khác.

Ôn Độ lo bà nội tức điên lên nên vội vàng dỗ dành: "Bà nội, bà đừng tức giận. Tức giận không đáng cho sức khỏe."

"Bà có thể không tức giận sao? Con đừng cho rằng cái này chỉ là việc nhỏ, người ta đang chờ cho con đi ăn đạn đấy." Mí mắt bà Ôn cụp xuống một cái, thoạt nhìn vô cùng hung dữ.

Nhưng lại rất có cảm giác an toàn.

Bà nghiêm mặt: "Đừng để bà biết là tên nào làm, nếu không đến mai là nhà bọn hắn sẽ tuyệt tự luôn."

Nhà họ Ôn chỉ có một mầm non, ngoài ra còn có một con ma ốm căn bản không dùng được, về sau còn phải trông cậy vào Ôn Độ chăm sóc cho em gái.

Nếu như Ôn Độ thật sự xảy ra chuyện gì, sau này Ôn Oanh phải làm sao?

Nghĩ đến sức khỏe ốm yếu của cháu gái, sắc mặt bà Ôn lại càng ngày càng âm trầm.

"Một đám mất lương tâm."

"Sao không bị chó cắn chết hết đi chứ?"

"Kiểu người này sống trên đời đúng là lãng phí lương thực."

Quả nhiên là bà Ôn đã tức điên lên rồi, càng mắng càng hăng.

"Bà nội, bên con đã biết đại khái là ai làm rồi, cũng đã cử người đến giải quyết chuyện này, bà đừng tức giận nữa. Những cách mà bọn họ sử dụng không có cách nào thành công được đâu."

Bà Ôn lập tức hỏi: "Là ai? Là ai làm?"

"Có thể bên trên có xung đột với con trong chuyện làm ăn, cho nên muốn dùng chút thủ đoạn bỉ ổi." Ôn Độ nghĩ đến những lời mình nghe được lúc trước, vẻ lạnh lẽo lóe lên dưới đáy mắt.

Bọn họ muốn đối phó với cậu cũng không có gì sai.

Dù sao thương trường như chiến trường.

Nhưng bọn họ hù dọa người nhà của cậu, vậy là sai rồi.

Về đến nhà, Ôn Độ sắp xếp tốt cho bà nội và Tư Đồ Quang Diệu rồi ra ngoài làm việc.

Trước khi đi Tư Đồ Quang Diệu giữ cậu lại, gọi hai vệ sĩ của mình đi theo.

"Sau này hai người này sẽ đi theo bên cạnh con, đi đến đâu cũng phải dẫn theo, đừng đi một mình." Bình thường Tư Đồ Quang Diệu ra ngoài cũng không mang theo nhiều vệ sĩ.

Bên ngoài và bên trong không giống nhau.

Ôn Độ nhìn hai vệ sĩ, thấy hai người nọ không có gì gọi là bất mãn hay mất hứng nên biết chọn người có mục đích.

Nếu không rất có thể sẽ bất mãn trong lòng vì việc này.

"Cảm ơn chú, con đi làm trước đây." Ôn Độ không từ chối ý tốt của Tư Đồ Quang Diệu.

Dù sao vệ sĩ tốt cũng khó tìm.

Vệ sĩ đáng tin thì càng khó tìm hơn.

"Chuyện trong nhà con không cần lo lắng, bên bà nội đã có chú rồi, con cứ làm việc của mình là được. Bà ấy cũng lo lắng cho con nên mới muốn tới ở một thời gian ngắn."

Tư Đồ Quang Diệu giải thích.

Ôn Độ hiếm khi lộ ra một nụ cười.

"Con hiểu, con không phải là một đứa trẻ không hiểu chuyện, chú không cần lo lắng con sẽ tức giận với bà nội.”

Tư Đồ Quang Diệu biết những cậu bé tầm tuổi Ôn Độ ghét nhất là bị người khác quản lý quá nhiều.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 499



Không cẩn thận sẽ gây ra chút mâu thuẫn.

Bây giờ nhìn thấy Ôn Độ không để bụng chút nào, trong lòng anh ấy cũng hơi khó chịu.

Ôn Thiều Ngọc có tài đức gì mà có thể có được một đứa con trai tốt như vậy chứ?

"Nếu con là con trai của chú là tốt rồi." Tư Đồ Quang Diệu cảm khái.

Ôn Độ ngẩn ra: "Chờ em trai ra đời rồi chú không được nói như vậy. Có câu đứa con tốt nhất vẫn là con nhà mình."

"Vậy chờ sau này hãy nói vậy." Tư Đồ Quang Diệu khoát tay: "Con mau đi làm việc đi, đừng làm lỡ chuyện của mình. "

"Vậy con đi trước đây. Có chuyện gì chú cứ để Thiết Tỏa đi làm."

"Biết rồi, con đi mau đi."

Lúc này Ôn Độ mới dẫn theo hai vệ sĩ ra ngoài.

Ra bên ngoài, Ôn Độ hỏi: "Hai anh biết lái xe không?"

"Biết."

Vệ sĩ trả lời gọn gàng.

Ôn Độ nghĩ hai người đều biết lái xe, thế nên không nói gì mà lấy xe đến thẳng chỗ của Luật Hạo Chi.

Cậu đã mua được xe mà lúc trước cậu nhờ Luật Hạo Chi mua giúp rồi.

Vốn dĩ cậu định tự mình mời tài xế nhưng hiện tại có hai vệ sĩ nên cũng tiết kiệm được tiền thuê tài xế, cứ để hai vệ sĩ của mình lái xe là được.

Ôn Độ ngồi xe đi tìm Triệu Hiểu Phi.

"Chú đến rồi."

Triệu Hiểu Phi liếc mắt nhìn hai người phía sau Ôn Độ, lời đến bên miệng lại nuốt trở về.

"Hai người này không phải người ngoài, có chuyện gì chị cứ nói thẳng đi."

Ôn Độ nhìn ánh mắt Triệu Hiểu Phi là biết ngay chị ấy có ý gì.

Cậu giải thích xong mới phát hiện đáy mắt hai vệ sĩ đều mang theo một chút kinh ngạc.

Triệu Hiểu Phi không nghĩ nhiều như vậy: "Tìm được hai người này ở đâu vậy?"

Cũng quá tín nhiệm rồi.

"Là chú em đưa cho em." Giọng điệu của Ôn Độ rất nhẹ.

Triệu Hiểu Phi nghe ra được cảm giác khoe khoang từ trong mấy chữ này.

"Được."

Triệu Hiểu Phi không nói nhảm nữa mà đi thẳng vào vấn đề: "Ông chủ của chợ buôn rau củ quả đối diện tên là Ngô Ái Quốc. Lúc kiếm được không ít tiền, cũng rất có uy tín ở trong thôn. Hắn ta cho người trong thôn mượn tiền, còn nhận rau c*̉ của người trong thôn đem đi bán.”

“Chỉ là lúc bên chúng ta vừa mở cửa, những người dân kia phát hiện giá thu của chúng ta khá cao nên ngoại trừ những người đây nhận được lợi ích từ hắn ta, nguyện ý bán rau củ cho hắn ta thì những người khác đều đưa rau c*̉ đến chỗ chúng ta.”

Nói tới đây, đáy mắt Triệu Hiểu Phi tràn đầy khinh bỉ: "Chị thừa nhận thủ đoạn của người này không tệ, thanh danh cũng tốt, nhưng trong lòng hắn ta cũng đen tối. Chú không biết hắn ta thu những món rau kia với giá thấp cỡ nào đâu.”

“Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là hắn ta bán đứng người khác mà người khác còn phải đếm tiền cho hắn ta. Đúng là hắn ta vừa có lợi ích vừa có được thanh danh, nếu không phải chúng ta mở nơi này thì đoán chừng những người dân kia vẫn còn coi hắn ta là người tốt."

Làm ăn mà, nhất định phải kiếm tiền.

Ngô Ái Quốc làm như vậy cũng không sai.

Sai chính là hắn ta không nên xem người dân thành kẻ ngốc mà lừa gạt.

Đương nhiên có rất nhiều người dân khi không còn cách nào khác, Ngô Ái Quốc chính là chúa cứu thế duy nhất của bọn họ.

Một chiêu này của Ôn Độ tương đương với đập nát bát cơm của Ngô Ái Quốc, còn xé lớp mặt nạ dối trá của hắn ta xuống, treo thành. Trong lòng Ngô Ái Quốc tức giận nên dùng những thủ đoạn bỉ ổi này đối phó với cậu cũng là chuyện bình thường.

Hắn ta có thể hiểu, nhưng không thể chấp nhận.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back