Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 460



Đây là một bài hát rất chậm rãi.

Khúc dạo đầu rất nhẹ nhàng.

Ôn Thiều Ngọc mở miệng, tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn lên sân khấu.

Bọn họ không ngờ Ôn Thiều Ngọc lại hát dễ nghe đến vậy.

Giọng hát của hắn rất có độ nhận biết, tiếng hát của hắn không có kỹ xảo gì mà chỉ giống như là đang kể lại một câu chuyện xưa, vô cùng êm tai.

Nghe giọng hát của hắn cứ như đang xem một bộ phim chiếu rạp vô cùng lãng mạn.

Âm nhạc kết thúc.

Hiện trường hoàn toàn yên tĩnh.

Ôn Thiều Ngọc đứng dậy cúi người thật thấp với sân khấu, vài giây trôi qua, hiện trường vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt.

Giám khảo khách mời nói: "Hình như tôi vừa nghe được một buổi hòa nhạc.

Một vị giám khảo khác nói: "Rất muốn tiếp tục nghe nữa. Giọng hát của anh ấy có một loại sức hút khiến người khác nghe hoài không chán."

Đây là đánh giá cao nhất mà ban giám khảo đưa ra.

Ôn Thiều Ngọc cúi chào ban giám khảo lần nữa: "Cảm ơn các vị giám khảo."

Ôn Thiều Ngọc không phải là thí sinh cuối cùng biểu diễn, phía sau hắn vẫn còn mấy người nữa.

Bài hát dự thi của mọi người đều không giống nhau, có người hát ca khúc trữ tình, có người hát ca khúc rất vui vẻ. Có người là tổ hợp thành nhóm, có người là đơn độc, còn có người có bạn nhảy trong lúc hát.

Chỉ có Ôn Thiều Ngọc đứng một mình trên đó.

Nhưng một người đủ để chống lại ngàn quân vạn ngựa.

"Tôi vừa nghe ở hậu trường và cũng đã thấy phản ứng của khán giả dưới sân khấu. Anh hát rất hay, phản ứng của khán giả dưới sân khấu là nhiệt tình nhất. Nếu không có gì mờ ám bên trong thì anh chính là hạng nhất.

Tư Đồ Quang Diệu chờ ở cửa hậu trường, thấy Ôn Thiều Ngọc đi xuống bèn đi thẳng tới.

Ôn Thiều Ngọc kéo người nọ sang bên cạnh, còn không quên liếc mắt nhìn mấy thí sinh phía sau.

"c** nh* giọng một chút, vẫn còn mấy thí sinh khác chưa biểu diễn. Chờ bọn họ biểu diễn xong rồi nói sau."

Ôn Thiều Ngọc cũng không có tự tin như Tư Đồ Quang Diệu.

"Anh nên có thêm chút lòng tin nữa vào bản thân mình."

"Tôi có lòng tin vào bản thân, nhưng tôi đã lớn tuổi rồi."

Ôn Thiều Ngọc cũng đã từng hỏi thăm, biết được có diễn viên lớn tuổi hơn mình, cũng biết được có ca sĩ lớn tuổi hơn mình.

Nhưng những diễn viên và ca sĩ ra mắt hiện nay đều còn rất nhỏ tuổi.

Nhiều công ty đĩa nhạc cũng không muốn ký hợp đồng với các ca sĩ lớn tuổi.

Trừ khi họ có danh tiếng.

Ôn Thiều Ngọc không biết bài hát của mình thật ra đã nổi tiếng rồi.

Càng không biết sau khi đài truyền hình phát sóng, có không ít người đều hỏi người này là ai? Trước đó đã từng hát bài gì?

Ôn Thiều Ngọc vẫn còn đang ngồi ở hậu trường yên tĩnh chờ kết quả.

"Được rồi, cậu không cần ở chỗ này chờ tôi đâu, cậu xuống dưới sân khấu đi. Lát nữa sau khi tuyên bố xếp hạng xong là chúng ta có thể đi rồi."

Trái tim Ôn Thiều Ngọc thật sự rất lớn.

Tư Đồ Quang Diệu vô cùng bội phục.

"Chờ anh được trao giải xong xuôi rồi nói." Anh ấy cũng không hy vọng trong thời điểm cuối cùng sẽ xuất hiện bất cứ vấn đề gì.

Dưới sân khấu.

Ôn Oanh kích động lắc lắc cánh tay Ôn Độ: "Anh trai, ba hát hay ghê! Em không ngờ ba lại giỏi đến vậy. Trông dáng vẻ ông ấy đứng trên sân khấu làm em không dám nhận luôn."

Ôn Độ nghĩ ở trong lòng, hắn cũng vậy.

Dáng vẻ vừa rồi của ba thật sự rất chói mắt, vô cùng chói mắt.

Hẳn sinh ra là để đứng trên sân khấu.

May mắn thay, hắn đã đến đây rồi.

Chứ không phải mờ mịt không có mục đích sống giống như kiếp trước.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 461



Bà Ôn cũng rất kinh ngạc.

Bà không ngờ con trai mình lại xuất sắc như vậy.

Bà có thể nghe thấy tiếng thét gào chói tai của người xem phía sau, nghe thấy bọn họ kích động nói thích Ôn Thiều Ngọc, cảm giác kia rất không tầm thường.

Cẩn thận cảm nhận một chút, dùng hai chữ để hình dung.

Đó là tự hào.

Ca sĩ phía sau hát một bài hát rất vui vẻ.

Bài hát như vậy rất có lợi trên sân khấu thi đấu, rất nhiều người trông thấy sân khấu như vậy đều cảm thấy mới lạ.

Còn kiểu sân khấu yên tĩnh giống như Ôn Thiều Ngọc sẽ tương đối chịu thiệt.

Nhưng không ai ngờ biểu hiện của Ôn Thiều Ngọc trên sân khấu lại tuyệt vời đến thế.

Một mình hắn đứng ở nơi đó hát một ca khúc đơn giản lại tựa như phát ra hào quang muôn trượng.

Hắn, giống như một siêu sao.

Thiên vương trong giới ca hát thời đại này.

Các ca sĩ cuối cùng cũng đã hát xong.

Người dẫn chương trình đứng trên sân khấu lớn tiếng nói: "Bây giờ mời tất cả thí sinh lên sân khấu."

"Chúng tôi sẽ công bố giải thưởng đặc biệt, thí sinh đoạt giải là..."

Ôn Oanh ngồi ở dưới sân khấu vô cùng hồi hộp nắm tay anh trai, nói với Luật Cảnh Chi: "Không có ba, ba sẽ không nhận được giải thưởng đặc biệt."

"Đừng kích động, đợi đến lúc công bố á quân thì chúng ta lại tiếp tục kích động."

Luật Cảnh Chi rất bình tĩnh.

Nhưng cô bé bên cạnh cậu bé thì không.

“Tớ lo ba sẽ không giành được danh hiệu á quân, thậm chí là không nhận được giải thưởng đặc biệt."

Ôn Độ ở bên cạnh lành lạnh nói: "Vừa rồi là ai nói ba hình như là người sinh ra vì sân khấu? Ông ấy mà không nhận được giải quán quân thì là điều vô lý?"

Ôn Oanh đỏ mặt.

Cô bé cho là như vậy, nhưng những người khác không cho là như vậy.

"Không thể nghi ngờ rằng trong lòng em, ba là tuyệt vời nhất. Nhưng trong lòng những người khác, ba không nhất định là người tốt nhất." Ôn Oanh mềm giọng giải thích.

Ôn Độ cười khẽ: "Tự tin lên, ba của chúng ta là giỏi nhất!"

Bà Ôn nghe thấy lời nói của cháu trai bèn nhìn qua, không ngờ cháu gái còn lố hơn cả cháu trai bà: "Anh trai nói đúng, ba là người tài giỏi nhất! Những người kia không phải đối thủ của ba, ba mà không được quán quân tức là tình hợp lý!"

Bà Ôn tỉnh bơ xê dịch sang bên cạnh.

Tuy bà cũng tin tưởng con trai có thể giành được giải thưởng, nhưng quán quân thì thôi.

Ôn Thiều Ngọc từ nhỏ đã không học được chuyện gì đàng hoàng, mà mấy chuyện vô nghĩa thì học nhanh lắm.

"Chú Ôn hát tốt nhất, nghe hay nhất toàn trường."

Luật Cảnh Chi ở bên cạnh phụ họa, ngay cả Luật Hạo Chi cũng gật đầu theo: "Không sai.”

Bà Ôn: "...”

Trên sân khấu, người dẫn chương trình kích động nói: "Bây giờ chúng ta hãy chào đón người đạt hạng ba của cuộc thi ca hát lần này, Từ Kiến Kiệt..."

Khán giả vỗ tay.

Thí sinh đạt được hạng ba kích động cầm microphone cảm ơn người nhà và bạn bè của mình, còn có fan hâm mộ đã thích mình.

Khóc bù lu bù loa.

Ôn Oanh căng thẳng nhắc nhở: "Là ba, không phải ba, là ba, không phải ba, là ba, không phải ba..."

Ôn Độ im lặng.

"Rốt cuộc em hy vọng là ba hay không phải ba?"

"Em Muốn ba là quán quân!"

Ôn Oanh nói xong, Ôn Độ trầm mặc.

Ôn Độ không nói cho em gái biết rằng có thể ba cậu không nhận được giải thưởng.

Đây là sự vận hành của tư bản.

Bây giờ vẫn chưa có cái gọi là tư bản nhưng về cơ bản cũng giống nhau thôi.

Những người muốn kiếm tiền, kiểm soát ngành công nghiệp sẽ chọn ra một nhóm có ngoại hình tốt, khí chất tốt, năng lực nghiệp vụ cho dù bình thường nhưng chỉ cần có cái mặt dùng được là có thể dùng tài nguyên đập lên người bọn họ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 462



Mấy chục năm sau, những người này được gọi là lưu lượng.

Ba cậu chỉ hơi lớn tuổi, đã kết hôn và có hai đứa con nhỏ.

Năng lực nghiệp vụ là không thể chê, nhưng điểm duy nhất có thể khiến cho tư bản cảm thấy vừa mắt cũng chỉ có thể là còn độc thân?

Người dẫn chương trình đã công bố tên của người đoạt giải á quân.

"Chúng ta hãy chúc mừng Hoàng Cảnh Minh."

Ôn Độ nhìn á quân trên sân khấu, đó là một nam sinh tuổi tác ước chừng mới hai mươi có dáng dấp rất đẹp trai.

Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi bên trong, diện bên ngoài một chiếc tây trang màu xám lớn hơn một cỡ, trên mặt mang theo nụ cười tươi tắn, cho dù là mấy chục năm sau thì ngoại hình này vẫn có thể tẩn đám tiểu thịt tươi kia một phát chết luôn.

"Anh ấy hát không hay." Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Ôn Oanh rất xoắn xuýt: "Vậy có phải người hát hay cũng không giành được quán quân không?"

Ôn Độ xoa xoa đầu em gái: "Cho dù ba không phải quán quân thì cũng có thể phát hành đĩa nhạc. Đến lúc đó anh sẽ mua về cho em, em phải cất giữ cho tốt."

Rõ ràng là ba hát hay nhất nhưng lại không giành được quán quân.

Trong lòng Ôn Oanh khó chịu.

"Anh trai, lát nữa chúng ta ra hậu trường đón ba nha? Em về nhà làm bánh ngọt cho ba, ba còn chưa được ăn bánh ngọt em làm nữa."

Cô bé muốn dỗ dành ba vui vẻ, không muốn ba buồn.

Vì sau này ba vẫn còn có thể hát nên không giành được giải quán quân cũng không sao cả. Không có mánh lới, có lẽ con đường sau này chỉ không dễ đi mà thôi. Nhưng những chương trình kiểu này không ít, vẫn còn nhiều quán quân đó cũng không phải là hiếm.

Ôn Oanh lẳng lặng suy nghĩ cẩn thận đoạn này ở trong lòng, tính toán lát nữa nhìn thấy ba sẽ an ủi ba một chút.

"Để tôi xem người đoạt giải quán quân là ai nhé?"

Giọng của người dẫn chương trình sôi trào, không khí hiện trường khá sôi động.

Chỉ có mấy người Ôn Oanh suy sụp, vô cùng không phục.

Luật Cảnh Chi nhìn thấy tâm trạng của Ôn Oanh sa sút bèn quay đầu hỏi anh trai: "Anh không tài trợ một chút nào hết hả? Sao không tiêu chút tiền mua giải quán quân? Nếu anh không đủ tiền thì chỗ em có này."

Luật Hạo Chi khiếp sợ nhìn em trai, không ngờ mình còn có thể nghe được lời như vậy từ trong miệng em trai.

"Sao em lại nghĩ vậy?"

"Những chuyện này rõ ràng có tiền là có thể làm được, vì sao không tiêu tiền?" Giọng điệu của Luật Cảnh Chi cực kỳ đương nhiên.

Ánh mắt cậu bé nhìn Luật Hạo Chi giống như đang nhìn một tên ngốc.

Luật Hạo Chi cảm thấy em trai mình mới là thiên tài kinh doanh, tuy ánh mắt em trai nhìn mình không quá lễ phép nhưng cậu ấy vẫn cho là vậy.

Nếu cậu ấy có thể nghĩ đến thì ba hạng đầu trong lần tranh tài này nhất định sẽ có ca sĩ trong công ty bọn họ. Cho dù lần này không có thì sau này nếu nghệ sĩ của công ty cậu ấy muốn ra mắt suôn sẻ thì tốt nhất nên có một lượng fan cố định.

Cậu ấy trực tiếp tài trợ cho một chương trình, lấy được quyền lên tiếng, vậy thì chỉ cần năng lực nghiệp vụ của nghệ sĩ không quá tệ mà lớn lên lại trông xinh đẹp, nói không chừng còn có thể hot.

Có hot không còn phải xem số.

Một người không được thì đầu tư thêm mấy người nữa, chỉ cần có một người nổi tiếng là công ty sẽ có tên tuổi kiếm tiền cũng chỉ là việc trong vài phút.

Luật Hạo Chi cười híp mắt vỗ vỗ vai em trai: "Em có cân nhắc đến kinh doanh không?"

"Là anh phá sản rồi hay là trong nhà không có đủ tiền cho em tiêu?" Luật Cảnh Chi ghét bỏ lắc đầu, xoay người định đi an ủi Ôn Oanh.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 463



Cậu bé quay đầu thấy Ôn Oanh đang nhỏ giọng nói gì đó bèn tò mò ghé qua nghe, sau đó im lặng suốt hồi lâu.

Trong miệng Ôn Oanh giống như đang niệm kinh nói: "Ba hạng nhất! Ba là quán quân! Ba nhất định phải giành quán quân! Quán quân, quán quân, quán quân…”

Trên sân khấu, hai người dẫn chương trình còn kích động hơn trước đó.

"Thời khắc mọi người mong đợi nhất đã đến, vậy thì ai là quán quân của cuộc thi ca hát lần này đây? Chúng ta hãy dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt nhất để chúc mừng anh ấy, anh ấy chính là..."

Ôn Oanh nắm chặt nắm tay nhỏ, sốt ruột nói: "Ôn Thiều Ngọc, Ôn Thiều Ngọc, Ôn Thiều Ngọc! Nhất định là Ôn Thiều Ngọc!"

Người dẫn chương trình: "Anh ấy chính là..."

Hồi lâu vẫn không nói ra tên.

Ôn Oanh có tính cách mềm mại cũng cảm thấy người dẫn chương trình rất thèm ăn đòn.

"Tên của anh ấy chính là Ôn Thiều Ngọc! Chúng ta hãy chúc mừng anh ấy đã trở thành quán quân của cuộc thi ca hát lần này!"

Cuối cùng người dẫn chương trình cũng đã nói ra.

Không ít người đều mê mang.

Ôn Oanh: "???"

Bà Ôn: "!!!"

Ôn Độ nhướn mày.

Luật Cảnh Chi quay đầu nhìn biểu cảm của Ôn Oanh, thở phào nhẹ nhõm. Luật Hạo Chi vỗ tay trước tiên, lúc này mọi người mới như tỉnh mộng.

"A! Ôn Thiều Ngọc!!!"

Ôn Oanh kích động nhảy dựng lên làm Luật Cảnh Chi hoảng sợ, cậu bé vội vàng che chở cho Ôn Oanh. Ôn Độ cũng vô cùng vui mừng quay đầu nhìn em gái, phát hiện có người đã che chở cho em gái trước cả mình một bước.

Ôn Độ nắm tay em gái, thấp giọng nói: "Đừng để ngã!"

"Anh trai, ba là quán quân! Ba là quán quân! Sau này ba có thể làm ca sĩ rồi!"

Ôn Oanh kích động nói xong, khán giả tại hiện trường cũng hưng phấn hoan hô và chúc mừng.

Có không ít người lúc trước không biết đến Ôn Thiều Ngọc nhưng qua cuộc thi này, bọn họ đều đã nhớ kỹ cái tên đó.

Giọng hát của hắn rất có sức cuốn hút.

Nghe rất êm tai.

Trên sân khấu, Ôn Thiều Ngọc cũng sợ ngây người, hắn đứng trên đó cầm cúp, vui đến phát khóc.

Người dẫn chương trình cười hỏi hắn: "Giờ phút này anh có lời gì muốn nói với mọi người không?"

Ôn Thiều Ngọc đứng trước micro, sau khi phát ra một âm thanh mới nói: "Từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ thích hát kinh kịch thì tôi không thích làm bất cứ chuyện gì cả. Tôi cho là tôi thích hát kinh kịch, mãi cho đến một ngày tôi nghe thấy có người cất cao giọng hát trong công viên, lúc ấy tôi mới biết tôi cũng thích ca hát.”

“Đến khi tôi được đứng trên sân khấu này, tôi mới hiểu rằng tôi thích cảm giác được đứng trên sân khấu hơn. Cho dù là đứng ở đây ca hát, hay là đứng ở đây diễn kinh kịch, chỉ cần có thể đứng ở đây là tôi đã thích rồi."

Hắn dừng một chút.

Cúi đầu nhìn chiếc c*́o trong tay, hẳn kích động nói: "Tôi đã lớn như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên tôi đạt được vị trí thứ nhất. Sau này tôi sẽ ở trên sân khấu, dựa vào nỗ lực của mình và đạt được vị trí thứ nhất tiếp theo. Rất cảm ơn người nhà của tôi, nhờ vào sự bao dung của họ nên mới có tôi của ngày hôm nay."

Hắn nhìn thẳng xuống sân khấu, nghiêm túc nói: "Sau này, ba sẽ trở thành trụ cột cho cả nhà, thay các con che mưa chắn gió!"

Ôn Độ nhìn người ba tỏa sáng trên sân khấu, cảm giác tất cả những thứ này rất không chân thật.

Giống như đang mơ.

"Cứ như đang nằm mơ vậy!"

Cậu thấp giọng nỉ non.

Bỗng nhiên, cô bé bên cạnh mềm nhũn nói: "Ba trong mơ không tỏa sáng như vậy! Ông ấy đã sớm bị lũ lụt cuốn trôi, chết đuối rồi!"

Thân thể Ôn Độ cứng đờ, khiếp sợ nhìn em gái.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 464



"Oanh Oanh, em vừa mới nói gì?" Ôn Độ nắm chặt tay em gái, ánh mắt nhìn cô bé gắt gao.

Ôn Oanh không hiểu vì sao anh trai lại kích động như vậy, bèn lặp lại lời mình vừa mới nói một lần nữa.

"Làm sao em biết?" Ôn Độ trầm giọng hỏi.

Ôn Oanh không giấu giếm anh trai, nhỏ giọng nói: "Em thấy trong mơ á."

"Mơ thấy nó khi nào?"

"Lúc bị bọn buôn người bắt."

Sớm vậy sao?

Ôn Độ không tiếp tục hỏi nữa, nơi này có quá nhiều người nên rất bất tiện, cậu cần trở về rồi tìm thời gian ở riêng với em gái để nói chuyện rõ ràng hơn.

Lễ trao giải đã kết thúc.

Trên sân khấu rất hỗn loạn.

Khán giả dưới sân khấu thì chuẩn bị rời đi.

Không ít người của công ty đĩa nhạc đi tới hậu trường định tìm Ôn Thiều Ngọc ký hợp đồng. Bọn họ chuẩn bị đánh trước nhẹ nhàng hơn đánh sau, nào ngờ Ôn Thiều Ngọc nói mình đã ký hợp đồng rồi.

Có người không tin, tưởng là Ôn Thiều Ngọc lấy cớ, vẫn còn đang tận tình khuyên bảo đào chân tường.

Đúng lúc này, hướng cửa kia thoáng chốc trở nên yên tĩnh.

Người bên trong nhìn qua phía cửa giống như đã nhận ra gì đó.

Một người đàn ông có dáng dấp hung ác, tuy rằng khoe môi mang theo nụ cười nhưng trông vẫn cực kỳ không dễ chọc vào đang dẫn theo mấy người bước vào từ bên ngoài, sau đó ném thẳng một phần hợp đồng đến trước mặt Ôn Thiều Ngọc.

"Nhóc con, ký hợp đồng này đi."

Giọng điệu của người nọ rất không tốt.

Thái độ cũng rất ác liệt.

Hình như không phải đến ký hợp đồng mà là đến ép mua ép bán.

Ôn Thiều Ngọc uyển chuyển từ chối nói: "Tôi đã ký hợp đồng rồi!"

"Ký rồi? Trước đây cậu nói vẫn chưa hợp tác với công ty nào, sao bây giờ lại ký hợp đồng rồi? Ký rồi cũng chẳng liên quan gì, tôi hủy hợp đồng đó giúp cậu, còn giờ thì cậu ký hợp đồng này trước đi."

Người đàn ông gõ gõ hợp đồng, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ôn Thiều Ngọc thức thời một chút.

Ôn Thiều Ngọc có ngu cũng biết mình không thể ký hợp đồng lung tung.

Hắn không quen biết người đàn ông trước mắt, nhưng cảm giác mâu thuẫn khi trông thấy sự hâm mộ và sợ hãi trong ánh mắt của những người khác khiến Ôn Thiều Ngọc càng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Chuyện hủy hợp đồng không cần các anh đâu, tôi sẽ nói chuyện với ông chủ công ty. Đến lúc hủy hợp đồng, tôi sẽ liên lạc lại với anh, anh thấy được không?"

Thái độ của hắn rất tốt, thế nhưng đối phương căn bản không để mình bị đẩy vòng vòng.

Nếu không phải quán quân lần này là Ôn Thiều Ngọc, bọn họ mới lười ký hợp đồng với một người đàn ông lớn tuổi thế này.

Nhìn trẻ thì đã sao?

Tuổi tác bày ra ở đó, về sau cũng không có tiền đồ gì.

"Mau ký đi, đừng lề mà lề mề."

Giọng nói của người đàn ông rất thiếu kiên nhẫn, tốc độ gõ bàn cũng càng lúc càng nhanh, giống như bùa đòi mạng.

Những người xung quanh Ôn Thiều Ngọc đều trốn đi thật xa, còn có người lén lút rời đi để miễn cho mình cũng bị người ta ép mua ép bán.

Ôn Thiều Ngọc cảm thấy rất may mắn khi Tư Đồ Quang Diệu không có ở đây.

Nếu không, với tính cách Tư Đồ Quang Diệu, chuyện này chắc chắn sẽ không tốt lành gì.

"Nếu anh thật sự muốn ký hợp đồng với tôi thì có thể cho tôi xem hợp đồng kỹ càng không?" Ôn Thiều Ngọc tốt bụng nói.

Người đàn ông nhất thời nổi giận, há miệng mắng chửi: "Cho cậu mặt mũi thì cậu đừng có mà không biết xấu hổ, bảo cậu ký thì cậu nhanh chóng ký tên cho tôi đi, nếu không về sau cậu đừng mong mình sẽ lăn lộn được trong cái giới này nữa. Khỏi ca hát gì hết, chạy về nhà mà ăn xin!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back