Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 435



Lúc trước Ôn Oanh chỉ mới nhìn thấy trong mơ, không ngờ rằng trong hiện thực cũng được nhìn thấy thứ này.

Ôn Oanh xách bánh ngọt nhỏ giọng nói: “Bánh ngọt đẹp như vậy, tớ cũng không nỡ ăn.”

“Tớ nhờ đầu bếp làm bánh ngọt cho cậu đó. Hôm nay cậu ăn xong, ngày mai tớ lại làm cho cậu.” Luật Cảnh Chi hận không thể đem tất cả đồ ăn ngon đưa đến trước mặt Ôn Oanh.

“Cậu có thể dạy tớ làm cái này không?” Ôn Oanh nhìn thấy bánh ngọt xinh đẹp thì quay đầu hỏi Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi hơi ngẩn ra, trong nháy mắt đã hiểu ý Ôn Oanh.

“Nếu cậu muốn học, tớ sẽ bảo đầu bếp tới dạy cậu. Đến lúc đó sẽ bảo anh ấy viết tất cả công thức lên đó.” Giọng nói trẻ con lại lạnh lùng của Luật Cảnh Chi lại vô cùng dịu dàng, cậu bé hỏi Ôn Oanh, “Như vậy có được không?”

Ôn Oanh không ngừng gật đầu.

Tuyệt vời.

Vậy cô bé có thể học cách làm bánh rồi!

Đợi sau khi trở về, cô bé có thể làm thêm món mới trong cửa hàng của bà nội.

Đây chính là món độc nhất của cả Bình Thành.

Làm ăn chắc chắn tốt!

Vậy là bà nội không cần lo lắng việc làm ăn của mình bị người khác thay thế nữa!

“Chi Chi, cảm ơn cậu nha!”

“Tớ còn chưa giúp được gì cho cậu mà, chờ cậu học xong rồi hãy nói. Đầu bếp nhà tớ biết làm rất nhiều đồ ăn, cậu có Muốn đi theo học thêm vài ngày không?”

Cậu bé không biết Ôn Oanh ở đây bao lâu, nên định dụ dỗ người ta về nhà mình.

Ôn Độ không biết có một thằng nhóc đang dự định lừa em gái mình về nhà, cậu và Luật Hạo Chi còn có Tư Đồ Quang Diệu, ba người ngồi cùng một chỗ bàn chuyện làm ăn.

Ba người đàn ông đều vô cùng khôn khéo, có những lời không cần phải nói quá chi tiết cũng có thể hiểu được ý tứ của nhau.

Ban đầu Ôn Thiều Ngọc còn ở bên cạnh nghe lén.

Nhưng mà hắn ngồi nghe nửa ngày cũng không nghe hiểu chữ nào, muốn hỏi cũng không biết hỏi từ chỗ nào thì thích hợp, dù sao tất cả hắn đều không nghe hiểu.

Ôn Thiều Ngọc dịch gần đến bên cạnh bà Ôn, thừa dịp người khác không chú ý nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, mẹ cũng không nghe hiểu phải không? Đám người trẻ tuổi này thật không có mắt mà, có lời gì cứ nhất định phải nói trước mặt già như chúng ta, có khác gì cố ý nhục nhã chúng ta đâu?”

Bà Ôn liếc hắn một cái, không mặn không nhạt nói: “Có ai chậm hiểu như con đâu?”

Ôn * học sinh trung học * Thiều Ngọc:???

Sao mẹ hắn cũng có thể nghe hiểu được?

Đùa à?

Bọn họ nói chuyện làm ăn, hắn thật sự nghe không hiểu. Đặc biệt có mấy câu như được bỏ thêm mật mã, hắn không có biện pháp phá giải. Cho nên hắn mới nghe câu được câu không, đầu óc đầy sương mù.

“Mẹ, mẹ thật sự có thể nghe hiểu được?” Ôn Thiều Ngọc lại gần hỏi bà.

Đến lúc này ánh mắt sắc lẹm của bà Ôn không thể giấu được nữa.

Ba người trẻ tuổi bên cạnh đều nhận ra.

Mấy người nhìn nhau, không hiểu tại sao Ôn Thiều Ngọc lại trêu chọc bà Ôn.

“Con không tin lắm.” Ôn Thiều Ngọc rụt cổ về sau, sợ hãi giải thích.

Bà Ôn cười lạnh, giơ tay gõ vào đầu hắn. Ôn Thiều Ngọc ôm đầu trốn sang bên cạnh, sau đó nhanh chóng đứng dậy chạy trốn. Hắn không muốn ở lại đây bị đánh đâu.

Tư Đồ Quang Diệu kinh hãi nhìn tư thế chạy trốn của Ôn Thiều Ngọc.

Hành động của hắn thuần thục quá rồi đấy.

Giống như phản ứng theo bản năng, đã được khắc sâu trong xương tủy.

Ôn Độ yên lặng quay đầu, Luật Hạo Chi bình tĩnh cụp mắt, một người không có mặt mũi nhìn, người còn lại ngượng ngùng nhìn, chỉ có Tư Đồ Quang Diệu quang minh chính đại nhìn cảnh này, còn rất chăm chú.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 436



Tư Đồ Quang Diệu rót cho bà Ôn một ly trà: “Mẹ nuôi, tư thế mẹ đánh anh con thật thuần thục!”

“Mẹ đánh nó từ nhỏ, sao có thể không thuần thục chứ.”

Bà Ôn càng nhìn Tư Đồ Quang Diệu càng thấy thuận mắt, trong lòng chỉ hận mình không có con gái, nếu không bà đã gả con gái cho anh ấy rồi.

“Mẹ nuôi thật lợi hại.” Tư Đồ Quang Diệu giơ ngón tay cái lên, “Nếu mẹ ruột con có thể để ý đến con nhiều hơn, con cũng không đến mức đi tới ngày hôm nay.”

Bà Ôn đau lòng, vì thế tò mò hỏi: “Quan hệ giữa con và mẹ không tốt ư?”

“Không phải không tốt bình thường.” Mỗi lần Tư Đồ Quang Diệu nhắc đến mẹ mình, ánh mắt đều rất lạnh.

Trong mắt một người phụ nữ chỉ có chồng của mình, sao có thể chứa thêm con trai của mình đây?

“Làm mẹ thì đều thích con của mình. Rất nhiều người phụ nữ có con rồi còn quên cả chồng mình. Mẹ con không thể không thương con được.” Kiến thức bà Ôn vô cùng rộng lớn.

Đương nhiên bà cũng biết rất nhiều chuyện khác.

Cho dù nhìn thấu tất cả, cũng có hơi tò mò, nhưng bà không thể nói ra trước mặt con cái người ta được. Vậy có khác nào đang xát muối lên vết thương của người ta đâu?

“Chỉ có người không có mắt mới làm như vậy.”

“Mẹ, mẹ sai rồi, trên thế giới này thật sự có một loại phụ nữ không thích con của mình.” Tư Đồ Quang Diệu cũng không nghĩ ra.

Bà Ôn hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”

“Mẹ con là con gái thứ ba trong nhà, là loại người không có cảm giác tồn tại. Nhưng lớn lên xinh đẹp, được ba con coi trọng, cùng cưới vào cửa. Hai người bọn họ ân ái được một đoạn thời gian, nhưng khoảng thời gian này quá ngắn ngủi. c*̃ng không lâu lắm, ba con đã có người phụ nữ khác.”

“Ông ta bắt đầu lạnh nhạt với mẹ con, mẹ con nghĩ hết mọi biện pháp để ba con trở về gia đình. Vì thế bà ấy mang thai."

Ôn Oanh thích nhất là nghe chuyện xưa, cô bé lén lút vểnh tai, lại gần nghe chuyện xưa.

Luật Cảnh Chi bất đắc dĩ.

Cậu bé đành phải dừng lại, để Ôn Oanh nghe chuyện xưa trước.

Ôn Độ và Luật Hạo Chi nhìn như đang nói chuyện phiếm, thật ra hai người cũng không biết mình đang nói chuyện gì, sự chú ý đều ở bên người Tư Đồ Quang Diệu.

Ôn Thiều Ngọc là buồn cười nhất, hắn cầm băng ghế nhỏ ngồi ở cửa, vẻ mặt kia giống hệt Ôn Oanh.

Bà Ôn lại hỏi: “Sau đó thì sao?”

“Đứa nhỏ không giữ lại được.”

Trong lòng mọi người lộp bộp một chút.

Tư Đồ Quang Diệu lại tiếp tục nói: “Mẹ con không náo loạn, bà ấy khóc lóc đau đớn, khiến cho ba con rất đau lòng một đoạn thời gian. Khoảng thời gian đó đối với mẹ con mà nói, có thể là thời điểm vui vẻ nhất.”

“Nhưng loại tình cảm này có thể duy trì bao lâu? Rất nhanh ba con lại không ở nhà. Nhưng vẫn sẽ nể mặt mẹ con. Người phụ nữ bên ngoài liên tiếp sinh con, tất cả đều là con gái.”

“Mẹ con đứng ngồi không yên, bà ấy muốn sinh con. Bà ấy cũng rất yêu quý bản thân, sau khi dưỡng tốt thân thể, mới định có con. Lúc này đây, bà ấy lại thành công mang thai. Còn biết là con trai.”

Trong mắt Tư Đồ Quang Diệu đã sắp không còn ý lạnh nữa.

“Bà ấy thuận lợi sinh ra con, ông nội con thưởng cho bà ấy rất nhiều tiền. Bà ấy cũng ngồi vững vàng vị trí thiếu phu nhân Tư Đồ gia, chỉ tiếc vô dụng. Ba con không để ý chuyện này, cả ngày lưu luyến bụi hoa.”

“Mẹ con muốn lợi dụng con để đạt được mục đích lạc người đàn ông của mình, nhưng thất bại, cuối cùng bà ấy...” Bỗng nhiên bà Ôn vỗ vỗ tay anh ấy, ngắt lời: “Nếu con đã gọi mẹ một tiếng mẹ, thì về sau con là con của mẹ.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 437



Trước kia Tư Đồ Quang Diệu muốn gọi bà Ôn là mẹ, chỉ là vì hâm mộ cách ở chung của người nhà họ Ôn.

Hiện tại anh ấy đã thật sự coi bà là mẹ!

"Me!"

“Haizz!” Bà Ôn vui vẻ đáp, “Chuyện không vui trong nhà thì không cần phải nói ra đâu. Dù sao cũng đã qua, không quan trọng. Có vài người ở trong phúc mà không biết phúc, có đứa con trai tốt như vậy mà không biết quý trọng, thế thì đừng trách người ngoài cướp.”

“Con cũng không phải thứ tốt lành gì.”

“Nói hươu nói vượn.

Tư Đồ Quang Diệu rất muốn cười.

Thứ anh ấy tiếp nhận không phải sự nghiệp trong nhà, mà là đế chế anh ấy dốc sức từng chút một làm ra.

Có thể đi tới hôm nay, hoàn toàn đều dựa vào bản thân anh ấy.

Những chị gái anh rể, còn có các em trai em gái của anh ấy đều không phải đèn cạn dầu. Lúc này đây, cũng là những người kia hợp tác để đối phó anh ấy. Những thứ rác rưởi kia đều không làm được trò trống gì.

Thậm chí cả đám còn không thể mang họ Tư Đồ.

Tư Đồ Quang Diệu nghĩ, đời này chuyện duy nhất mẹ anh ấy làm đúng chính là sống chết không cho bất kỳ con riêng nào mang họ Tư Đồ.

Bà ấy đã tạo hoàn cảnh trưởng thành trước cho anh ấy, vì vậy anh ấy mới có cơ hội ở trước mặt ông nội triển lộ tài hoa của mình.

Ông nội anh ấy cũng là một ông già khôn ngoan.

Sau khi từ bỏ ba anh ấy thì đã toàn tâm toàn ý bồi dưỡng anh ấy.

Chi tiếc, người già rồi, lại càng luyến tiếc ủy quyền.

Tư Đồ Quang Diệu hiểu.

Đồ của Tư Đồ gia anh ấy không muốn, nhưng tuyệt đối sẽ không để cho bất kỳ kẻ nào được tiện nghi.

Anh ấy thậm chí còn viết di chúc sớm.

Chừng nào anh ấy còn sống, không ai được thừa kế tài sản của anh ấy.

“Mẹ, con nói thật.” Tư Đồ Quang Diệu không muốn lừa gạt bà Ôn, anh ấy thật sự không phải người tốt.

Bà Ôn không thèm để ý nói: “Mẹ tin tưởng con là người tốt, những người đối nghịch với con chắc chắn đều không phải thứ tốt lành gì.”

Cuối cùng Tư Đồ Quang Diệu cũng hiểu vì sao trên người Ôn Thiều Ngọc lại có thứ gì đó hấp dẫn mình.

Vì sao lúc anh ấy nhìn thấy bà Ôn và Ôn Thiều Ngọc ở chung, lại muốn chen vào giữa hai người, tranh thủ sự chú ý của bà Ôn?

Bởi vì anh ấy thật sự rất muốn có loại cảm giác được thiên vị mà không cần bất cứ lý do gì!

“Mẹ!”

Bà Ôn vỗ vỗ vai anh ấy: “Cơ thể con còn chưa khỏe, nằm nghỉ ngơi cho tốt. Tối nay mẹ tự mình xuống bếp, làm chút đồ ăn sở trường cho con nếm thử.”

“Được!”

“Bên này không hạn chế mua đồ, muốn mua cái gì cũng có. Chúng ta ăn nhiều một chút.” Bà Ôn còn không quên Gọt hai anh em Luật Hạo Chi và Luật Cảnh Chi, “Hai đứa hôm nay cũng ăn ở đây, đừng đi nữa, biết không?”

“Vâng ạ!”

Dường như Luật Cảnh Chi cố ý, lớn tiếng trả lời một chữ vâng.

ngoài di dao đua, bà cần đi

Cậu bé còn đứng dậy đi theo sau bà Ôn, giọng non nớt, trầm ổn mở miệng: “Bà nội, nguyên liệu nấu ăn bà không cần quan tâm đâu ạ, bà cần gì cứ nói với cháu. Bây giờ cháu trực tiếp bảo người đưa tới. Bên ngoài quá nóng, nếu bà ra còn được, nhưng ra ngoài mua thức ăn thì thôi. Nóng như vậy bà chắc chắn không chịu nổi đâu.”

Tư Đồ Quang Diệu: “...”

Luật Hạo Chi: “...”

Ôn Thiều Ngọc: “...”

Ôn Độ: “...”

Ôn Oanh: mắt lấp lánh.

Chi Chi thật sự quá tốt, cậu ấy rất thương bà nội nha!

Quả nhiên cô bé thích Chi Chi nhất!

Chi Chi chính là tiểu thiên sứ mà chị gái nhỏ nói.

Là tiểu thiên sứ trời cao phái đến cứu cô bé.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 438



“Như vậy quá phiền toái, bà nói mời các cháu ăn cơm, sao có thể để các cháu mua đồ được?” Bà Ôn cũng sẽ không bởi vì Luật Cảnh Chi là một đứa nhỏ, mà bà thật sự coi cậu bé như đứa nhỏ thật.

Luật Cảnh Chi lại nói: “Vốn dĩ bọn cháu nên làm hết lễ nghĩa của chủ nhà. Đáng tiếc bà lại không cho cháu cơ hội này! Hơn nữa, cháu nói mua đồ về nấu cơm, đây không phải là việc nên làm sao?”

Luật Hạo Chi hoài nghi ngoáy ngoáy lỗ tai.

Đây là em trai ruột dù đánh mấy gậy cũng không thả được một quả rắm của cậu ấy ư? Em trai cậu ấy thế mà lại biết làm cho người ta vui vẻ như vậy?

Nếu để cho ông nội nhìn thấy hình ảnh em trai cố gắng lấy lòng người khác như thế, e rằng ông nội sẽ tức giận đến đau đầu.

“Bây giờ Chi Chi vẫn còn là một đứa trẻ, tiền trong túi đều là của ba mẹ cháu, bà nội cũng không thể để cháu tiêu tiền được. Lát nữa bà nội đưa tiền cho cháu.” Bà Ôn sẽ không chiếm tiện nghi của một đứa trẻ.

Luật Cảnh Chi nói: “Đây không phải tiền của ba mẹ cháu đâu, đây là tiền của cháu. Tiền cháu để dành đưa cho anh trai, anh trai cháu cầm đi đầu tư, nếu kiếm được tiền, sẽ chia hoa hồng cho cháu. Cháu có không ít tiền!”

“Chi Chi lợi hại như vậy sao?”

Lúc bà Ôn khích lệ người khác luôn nghiêm mặt, người không biết chuyện còn tưởng rằng bà khích lệ qua loa.

Nhưng Luật Cảnh Chi lại vui vẻ không chịu nổi.

“Là anh trai lợi hại.

Luật Hạo Chi ở bên cạnh nghĩ thầm, hừ, coi như thằng nhóc này có lương tâm.

Chẳng bao lâu, nguyên liệu nấu ăn đều được đưa tới.

Luật Hạo Chỉ biết hành tung của mình nhất định sẽ bị tiết lộ ra ngoài. Vốn dĩ cậu ấy lo lắng, nhưng hiện tại thì không lo lắng nữa. Có Tư Đồ Quang Diệu ở đây, không ai dám động đến Ôn Thiều Ngọc.

Trừ phi là người ngốc.

Nguyên liệu nấu ăn tới, Ôn Thiều Ngọc vào phòng bếp hỗ trợ, Tư Đồ Quang Diệu cũng đi qua.

Ôn Độ và Luật Hạo Chi đang bàn chuyện làm ăn.

Ôn Oanh lôi kéo Luật Cảnh Chi trở lại phòng mình, Ôn Oanh giống như đang cầm bảo bối, lấy ra một cái đồ chơi làm bằng gỗ.

“Đây là quà tớ tặng cậu, lúc cậu không có việc gì có thể chơi một chút.” Ôn Oanh vì chuẩn bị phần lễ vật này phải chạy rất nhiều nơi, tìm rất nhiều người.

Luật Cảnh Chi nhìn thấy món đồ chơi trong tay cô bé, vẻ mặt kinh ngạc: “Oanh Oanh, đây là quà cho tớ sao?” “Đương nhiên rồi!”

Ôn Oanh đã tốn rất nhiều tâm tư mới chuẩn bị xong.

Luật Cảnh Chi cười híp mắt hỏi: “Sao cậu lại tặng quà cho tớ? Tớ còn chưa chuẩn bị quà cho cậu.”

“Nhiều quần áo xinh đẹp, cả giày còn có váy nhỏ siêu đẹp mắt, đều là quà cậu tặng cho tớ mà!”

Cái đó không giống.

Luật Cảnh Chi cảm thấy mình mua quần áo cho Ôn Oanh, giống như chị họ cậu bé mua quần áo thay đồ cho búp bê của mình vậy.

Không thể coi là quà tặng.

“Giống nhau.”

“Không giống nhau.”

“Được rồi, không giống nhau.”

Tính cách Ôn Oanh rất mềm mại ngoan ngoãn. Nhìn giống như búp bê vải của chị họ, cậu bé rất muốn lừa gạt cô bé về nhà cất giữ.

Như vậy Ôn Oanh có thể cùng cậu bé trưởng thành rồi.

“Oanh Oanh, cậu có thể ở lại đây học không? Dù sao chú Ôn cũng ở đây.”

“Không có khả năng!”

Ôn Độ cười lạnh.

Thanh mai trúc mã gì chứ?

Đó là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra.

Luật Cảnh Chi biết mình muốn giữ Ôn Oanh lại rất khó khăn, nhưng thật không ngờ cậu bé vừa mới mở miệng thăm dò đã bị Ôn Độ cản trở.

“Không thể sao?”

Khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Luật Cảnh Chi tràn ngập thất vọng.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 439



Người ngoài nhìn vào sẽ chỉ nghĩ cậu bé là một đứa nhỏ vô cùng đơn thuần, không có ý gì khác.

Mà Ôn Độ nhằm vào cậu bé như thể cậu bé là tên bại hoại tội ác tày trời nào đó vậy.

Loại tương phản mãnh liệt này, khiến cho người ta không nhịn được muốn đứng ở bên Luật Cảnh Chi.

“Vậy tớ cũng chỉ có thể cố gắng học tập, tranh thủ sau này có thể xin vào nội địa đi học.” Luật Cảnh Chi ngây thơ nói xong thì quay đầu lại hỏi Ôn Oanh, “Oanh Oanh, cậu chờ tớ một thời gian, chờ sau này tớ và cậu đi học cùng nhau.”

Ôn Oanh không ngờ còn có thể chuyện tốt như vậy, lập tức vui vẻ hỏi: “Vậy phải mất bao lâu?”

“E rằng phải chờ rất lâu.” Luật Cảnh Chi có hơi mất mát, lông mi dài nhẹ nhàng run rẩy, “Nhưng tớ sẽ cố gắng.”

Ôn Oanh cảm thấy Chi Chi cố gắng muốn cùng mình đi học thật sự khiến người ta yêu thích!

“Chi Chi, cậu không cần lo lắng, tớ sẽ luôn chờ cậu. Cho dù cậu không thể học trung học cơ sở cùng tớ cũng không sao. Cậu có thể thi đại học mà. Đến lúc đó chúng ta nhất định sẽ học cùng một trường.”

Ôn Oanh thật sự là một cô gái nhỏ ngây thơ hồn nhiên.

Luật Cảnh Chi vĩnh viễn bị thái độ lạc quan, tích cực hướng về phía trước của cô bé hấp dẫn.

Ôn Oanh giống như biết phát sáng.

Có thể xua tan tất cả bóng tối bên cạnh cậu bé, khiến cậu bé cảm thấy trên thế giới này vẫn còn rất nhiều chuyện có thể lưu luyến.

Cô bé cũng rất đẹp.

Tốt đẹp đến mức khiến cho người ta tình nguyện xây dựng một thế giới sạch sẽ vì cô bé.

“Vậy Oanh Oanh sẽ quên tớ ư?” Vẻ mặt Luật Cảnh Chi lo lắng hỏi.

“Đương nhiên là không rồi, sao tớ có thể quên Chi Chi được chứ?”

Ôn Oanh biết mình vĩnh viễn sẽ không thể quên Luật Cảnh Chi được.

Luật Cảnh Chỉ là người đầu tiên cô bé nhìn thấy sau khi tỉnh mộng. Là một trong những người đã cùng cô bé trốn thoát khỏi tay bọn buôn người. Họ hỗ trợ lẫn nhau, giúp đỡ lẫn nhau để thoát khỏi bàn tay của những kẻ buôn người.

Cô bé biết trong giấc mơ, Chi Chi cũng sẽ chết như mình.

Trên thực tế, họ đều sống sót.

Tuy không biết vì sao, nhưng Ôn Oanh cảm thấy hai người bọn họ không giống nhau.

Luật Cảnh Chi nghe thấy câu trả lời của Ôn Oanh, khóe môi xuất hiện ý cười ngượng ngùng.

“Tớ cũng sẽ không quên Oanh Oanh.”

Ôn Oanh nhìn Luật Cảnh Chi cười ngọt ngào.

Ôn Độ hoàn toàn bị xem nhẹ thì trong lòng hơi khó chịu, cậu quay đầu nhìn về phía Luật Hạo Chi: “Em trai của cậu, cậu cũng mặc kệ sao?”

“Phải nói là không có gì để quản mới đúng.” Luật Hạo Chi biết từ trước đến nay em trai mình luôn có suy nghĩ riêng.

Cậu ấy sẽ không bởi vì em trai còn nhỏ tuổi mà xem nhẹ ý nghĩ chân chính của em trai. Mặc kệ em trai đưa ra quyết định gì, cậu ấy đều ủng hộ em trai.

Ôn Độ:???

Cậu khiếp sợ nhìn về phía Luật Hạo Chi, cau mày, hạ giọng tức giận nói: “Cái gì mà không có gì để quản?”

Luật Hạo Chi: “Hiện tại hai đưa nó còn chưa đến 7 tuổi. Cùng lắm tính thêm tuổi mụ thì được 7 tuổi. Hai đứa nhóc chơi với nhau, có thể có chuyện gì được chứ? Cậu bảo tôi quản cái gì? Không cho hai đứa nhóc chơi với nhau, chẳng lẽ cậu sẽ chơi với em gái cậu sao?”

Lúc này trong ngực Ôn Oanh ôm một con búp bê vải xinh đẹp, tay kia đang chọn lựa các loại quần áo nhỏ xinh đẹp.

Cô bé vừa chọn vừa hỏi ý kiến Luật Cảnh Chi.

Luật Cảnh Chi nói: “Tớ cảm thấy cái này rất đẹp, chúng ta mặc vào thử xem.”

“Được!”

Ôn Oanh nghiêm túc mặc quần áo cho búp bê, Luật Cảnh Chi cầm quần áo nhỏ ở bên cạnh hỗ trợ.

Hình ảnh quá đẹp.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back