Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 255



Cô bé không nên coi thường bà nội.

“Sau này ba con mở cửa hàng quần áo, ngày mai con học may vá với bà.” Giọng bà nội rất cứng rắn.

Ôn Oanh chớp mắt, mềm mại nói: “Dạ!”

“Ngủ đi.”

"Da."

Ôn Oanh nhắm mắt lại, bắt đầu nghĩ đến anh trai.

Không biết anh trai đã ngủ chưa, làm việc có vất vả không?

Cô bé rất muốn nói, anh trai đừng đi làm nữa, ở nhà học hành đi. Nhưng ba không được, không trông cậy được. Ngược lại ba còn phải dựa vào anh trai. Cả nhà dọn lên thành phố, không có thu nhập, sau này còn phải dựa vào anh trai.

Ôn Oanh rất áy náy, lén lút lau nước mắt.

Bà nội nói: “Sao lại khóc rồi?”

“Bà ơi, con nhớ anh trai.”

Tay bà khẽ ngừng lại, bà cũng nhớ cháu trai, nhưng nhớ có ích gì. Ai bảo con trai mình không ra

gì chứ!

"Bà ơi."

“Gì thế?

"Bánh bao của bà làm rất ngon, chúng ta có thể bán bánh bao không ạ?" Ôn Oanh muốn kiếm chút tiền, lỡ anh trai cần tiền, trong nhà cũng có thể giúp được một chút.

Bà Ôn không la rầy cháu gái nữa, mà đang suy nghĩ xem có thể bán bánh bao được hay không.

"Ngủ đi, anh con vẫn ổn thôi."

Bà Ôn trầm lắng suy tư, đặt cái rổ xuống, thay đồ ngủ, sau đó tắt đèn đi ngủ.

Sáng hôm sau, bà Ôn dậy rất sớm.

Thời xưa, con gái phải bó chân. Bởi vì bà không muốn bỏ chân nên đi theo gia đình ra đồng làm việc. Mỗi lần mẹ Muốn bó chân cho bà, bà đều chạy trốn.

Bà còn nói chân mình không lớn, không cần bó.

Không biết có phải ông trời thương hay không, chân bà chỉ có size 36.

Vì không bị bó chân, bà đi lại rất nhanh.

Trời bên ngoài vẫn chưa sáng.

Bà thấy bên đường có nhiều quầy hàng nhỏ, trong khoảnh khắc đó, bà như trở về thời trẻ thơ của mình. Khi đó, trên phố có rất nhiều quầy hàng, có người bán bữa sáng, có người bán quần áo...

Đủ thứ, không thiếu gì cả.

Bây giờ dường như bà lại có cảm giác như hồi đó rồi.

Bà Ôn có tiền, khi cháu trai rời nhà, bà lo lắng có việc gấp cần phải lo liệu, nên để lại năm đồng. Sau đó con gái gửi mười đồng về, con trai cũng tìm được việc, nhà cũng không thiếu tiền.

Sau này, cháu trai mang về năm trăm đồng.

Lần này cháu trai đi, để lại nhà một nghìn đồng.

Bà không thiếu tiền.

Bà nhìn vài quầy hàng trên đường, bán không nhiều đồ, có quầy bán quầy, có quầy chuyên bán sữa đậu nành. Bà cầm một cái bình đi đến, hỏi giá cả.

"Cho tôi một bát sữa đậu nành, thêm mười cây quẩy nữa!"

"Được thôi!"

Có khá nhiều người đang sạp quẩy của ông chủ.

Quầy của ông chủ là được làm mới.

Chỉ trong chốc lát, đã có khá nhiều người tới mua quẩy ở sạp hàng này. Quẩy được bọc trong giấy dầu, nóng hổi, thơm lừng.

Bà Ôn sợ nguội, cầm sữa đậu nành và quẩy đi rất nhanh.

Bà quan sát một chút, thấy người ra mua bữa sáng khá đông. Chỉ trong chốc lát, đã bán được vài đồng. Sáng sớm bày quầy bán bánh bao chắc cũng ổn.

Về đến nhà, bà gọi con trai dậy.

Ôn Thiều Ngọc chậm chạp ngồi dậy, một lúc sau mới tỉnh táo lại.

Hắn hỏi bà Ôn: "Mẹ, trời lạnh thế này, sao mẹ còn dậy sớm vậy?"

"Ra ngoài mua bữa sáng, con mau dậy ăn, không thì nguội mất."

Bà Ôn vào Bếp để sữa đậu nành vào nồi hâm nóng, rồi đi vào nhà, cháu gái đã mặc quần áo xong xuôi, đang gấp chăn.

"Chăn không gấp được thì cứ để bên cạnh đi."

Bây giờ bà Ôn không rảnh lo việc gấp chăn, trong đầu bà chỉ nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Dựa vào một mình cháu trai kiếm tiền thì sao được chứ? Dù bà không nói ra, nhưng trong lòng sao có thể không lo lắng.

Không có đêm nào bà ngủ ngon giấc được cả, cứ suy tư lo lắng suốt đêm.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 256



Cháu trai hào phóng, để lại nhiều tiền, bảo người ta xây nhà. Nhưng xây nhà đâu phải nói xây là xây ngay được?

Làm kinh doanh không phải chỉ mở cửa hàng là xong.

Trước khi đi, cháu trai đi đã nói, khoảng một năm mới xây nhà xong, bảo bà đừng lo lắng. Cậu sẽ gửi tiền về mỗi tháng.

Bà Ôn nghe mà hối hận không thôi.

Nếu ở quê, bà còn có thể ấp trứng gà, bán trứng gà, cũng có chút thu nhập. Con trai làm gác đêm ở trạm nông nghiệp, mỗi tháng cũng có mười đồng. Nhà có vườn rau, ăn uống không cần tốn tiền.

Nhưng lên thành phố, không ra ngoài cũng tốn tiền, ngồi không cũng tốn tiền.

Làm sao bà có thể yên tâm được.

Bà Ôn từng thấy người ta bán, phải có cái Bếp, trên Bếp đặt nồi. Đến lúc đặt xửng lên là có thể hấp bánh bao. Bếp này không thể ngày nào cũng mang theo, vậy thì sẽ mệt chết, nên phải làm cái

xe.

Nếu là xe đẩy, bà nhìn con trai bước vào cửa, âm thầm gạt bỏ ý nghĩ này.

Với vóc người nhỏ bé như thế của con trai bà, đừng nói tới chuyện đẩy xe có Bếp và nồi lớn, đẩy xe không đi một dặm đã mệt đứt hơi rồi. Bà vẫn nên tìm một chiếc xe đạp thì hơn.

Xe này cũng tốn không ít tiền.

Bà nhớ lại lời chồng nói khi còn sống: "Làm kinh doanh đừng lo vốn đầu tư không thu hồi được. Dù kinh doanh không kiếm được tiền, cũng có thể bán những thứ này đi, lấy lại một phần vốn. Đến lúc đó tính toán lại, cơ bản là không lỗ."

Bà không sợ lỗ.

Dù sao bà cũng đã lớn tuổi rồi.

Bà tính toán những thứ cần mua, cần mua rau, mua bột, còn cần mua thịt.

Thịt mua không nổi, bà sẽ mua mỡ, dùng mỡ heo làm nhân. Đúng lúc nhà có nhiều bắp cải, bánh bao nhân củ cải cũng rất ngon. Đến lúc đó làm thêm bánh bao nhân bắp cải trứng gà, bánh bao nhân bắp cải mỡ heo, bán cùng nhau.

Biết đâu cũng không kém gì người bán quầy.

"Mẹ, mẹ đang làm gì đấy?"

Ôn Thiều Ngọc một tay cầm quẩy, một tay cầm bát uống sữa đậu nành, ghé lại hỏi bà.

Bà Ôn gấp sổ lại đứng lên nói: "Lát nữa con rửa bát rồi ở nhà trông Oanh Oanh. Nhân tiện quét sân. Mấy mảnh đất trống kia mùa đông cũng phải tưới nước, con tranh thủ tưới đi. Năm ngoái mùa đông mình không đến, giờ phải tranh thủ."

Ôn Thiều Ngọc nghe mà đau đầu, nhưng những việc mẹ nói sẽ tự động lưu vào đầu hắn.

Bà Ôn vừa ra ngoài, hắn đã dọn dẹp trong ngoài nhà một lượt.

"Trời ơi, nhìn cái sàn này, phải dùng giẻ lau kỹ mới được. Sàn này không nhìn ra nguyên bản nữa rồi."

Ôn Thiều Ngọc là người có thói quen sạch sẽ, không để hắn làm việc thì thôi, một khi làm là còn cẩn thận hơn nhiều phụ nữ. Các góc cạnh, mọi chỗ đều dọn sạch sẽ.

Chăn không gấp thì thôi, gấp là phải chỉnh tề.

Ôn Oanh ngồi trên giường nhìn ba mình như làm ảo thuật, dọn dẹp nhà cửa một lượt, có cảm giác như nhà được trang trí lại.

Trạng thái này của Ôn Thiều Ngọc, một năm cũng chỉ phát tác được vài lần, hơn nữa chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Khi hắn tưới xong mấy mảnh đất bên ngoài, cả người đều mệt lả.

Hắn nằm dài trên giường, mắt nhìn trần nhà, than thở với con gái: "Chắc chắn là bà nội con cố ý rồi, bà biết ba một khi đã làm việc, tuyệt đối không chịu nổi bất cứ chỗ nào bẩn, còn bắt ba làm. Đây không phải cố ý hành hạ ba sao?"

"Ba ơi, nếu những việc này để bà làm thì bà sẽ mệt hơn." Ôn Oanh ngẩng đầu lên, chậm rãi nói.

Ôn Thiều Ngọc: "..."

Thôi kệ, hắn mệt thì cứ mệt vậy!

Vài giây sau, Ôn Thiều Ngọc bất ngờ ghé lại gần hỏi con gái: "Oanh Oanh, con biết bà nội làm gì không? Mới sáng sớm ra mà bà đã bí ẩn thế này, không biết bà đang làm gì nữa?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 257



Ôn Oanh nói: "Bà nội đang nghĩ cách kiếm tiền đó ạ!"

Ôn Thiều Ngọc lập tức ngồi bật dậy.

“Con nói gì? Bà nội con đang nghĩ cách kiếm tiền à?” Ôn Thiều Ngọc hỏi ngay: "Có phải nhà mình gặp chuyện gì rồi không?”

Ôn Oanh cũng không chắc chắn: “Chắc không đâu ạ?”

“Nếu không có chuyện gì thì sao bà con lại muốn kiếm tiền chứ?” Ôn Thiều Ngọc gãi đầu, bước xuống giường, chỉnh lại tóc trước gương rồi nói với con gái: "Ba đi tìm bà nội xem sao, con ở nhà trông nhà nhé.”

“Vâng ạ.”

Ôn Oanh tiếp tục đọc sách.

Sắp đến ngày khai giảng rồi, cô bé không thể để mình bị tụt lại sau các bạn được.

Nếu chẳng may bị thương hoặc ốm nặng không thể đi học, cô bé sẽ bỏ lỡ nhiều bài học, lúc đó học không tốt còn phải ở lại lớp, mà ở lại lớp thì phải nộp thêm một năm học phí, sẽ khiến gia đình phải chịu thêm gánh nặng.

Ôn Oanh nắm chặt tay, tự động viên mình rồi tiếp tục học bài.

Ở một nơi khác, bà Ôn đến nhà bà Kim chờ Tiểu Lục Tử.

Ngày nào Tiểu Lục Tử cũng đến nấu cơm cho bà Kim.

Đợi một lúc, cuối cùng Tiểu Lục Tử cũng đến.

“Tiểu Lục, bà có chuyện muốn nhờ cháu giúp. ” Bà Ôn vừa thấy Tiểu Lục tới, lập tức tươi cười nói chuyện với cậu ấy trước tiên.

Tiểu Lục vừa xắn tay áo vừa nói: “Bà, có chuyện gì bà cứ nói, không cần khách sáo đâu ạ.”

“Bà Muốn có một chiếc xe ba gác, loại mà có thể để người đạp phía trước, còn phía sau có thùng xe ấy, hoặc loại người đầy xe phía trên mà vẫn có thể ngồi được.”

Trước đây bà Ôn đã thấy loại xe này trên đường, lúc đó bà đã nghĩ là xe này rất tiện lợi.

Tiểu Lục nói: “Bà Muốn xe này cũng được, cháu sẽ tìm người hỏi giúp bà. Nếu không có, thì sẽ tìm người chế lại một chiếc cho bà.”

“Thế thì phiền cháu quá.” Bà Ôn thấy Tiểu Lục thật đáng tin cậy.

“Có gì mà phiền đâu ạ? Chuyện nhỏ mà. Bà còn cần gì nữa không? Để cháu thu xếp một lượt luôn."

Tiểu Lục thấy bà Ôn có chuyện cần mình, nên muốn giúp đỡ bà đến cùng.

Bà Ôn càng thêm yêu mến Tiểu Lục, so với con trai mình thì rõ ràng Tiểu Lục đáng tin cậy hơn nhiều.

Còn con trai bà, ăn ngon mặc đẹp suốt bao năm nay mà vẫn chẳng tiến bộ tí nào.

“Bà còn muốn một cái lò than, thêm một cái nồi nữa. Tốt nhất là mua thêm vài cái xửng hấp. Tốt nhất là loại xửng có từ năm đến sáu tầng hấp ấy."

Bà Ôn sợ mình nói không rõ, vừa diễn tả kích thước vừa nói công dụng.

Tiểu Lục nghe xong thì đã hiểu tại sao Ôn Độ lại giỏi như vậy.

Có một bà nội như vậy, cậu không thành không là rất chuyện rất kho".

Trong nhà họ Ôn, có lẽ chỉ có Ôn Thiều Ngọc là người ngoại lệ duy nhất.

“Được, những gì bà nói cháu đều nhớ hết cả rồi, đến lúc đó cháu sẽ đi mua cho bà."

Bà Ôn vui vẻ ở lại trò chuyện với bà Kim.

“Cháu trai bà có triển vọng, nhưng cả gia đình này không thể chỉ dựa vào mỗi cháu trai được.”

Bà Ôn thực sự rất thương cháu trai mình.

Không chỉ có mình bà Kim cảm nhận được, mà ngay cả Tiểu Lục cũng nhận thấy điều đó.

Tiểu Lục có chút ghen tị với Ôn Độ.

Bà Ôn đã lớn tuổi như thế rồi, mà vẫn có thể chăm sóc gia đình. Hơn nữa, tầm nhìn của bà cũng vượt xa nhiều người khác.

Những người khác đều muốn có một công việc nhà nước ổn định.

Những người không có công việc ổn định thì cố gắng tìm mối quan hệ để có được một công việc nhà nước.

Còn đối với bà Ôn, bà luôn nắm bắt mọi cơ hội để kiếm tiền nuôi gia đình.

Bây giờ chính sách của nhà nước đã tốt hơn nhiều so với năm ngoái.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 258



Trên phố cũng bắt đầu xuất hiện nhiều người bán hàng rong. Nhiều người vẫn nghĩ bán hàng rong không đáng tin cậy, không kiếm được nhiều tiền. Nhưng Tiểu Lục biết rằng bán hàng rong mới là công việc kiếm được nhiều tiền nhất.

Những người bán quần áo có thể kiếm lời tới vài trăm đồng mỗi ngày.

Cậu ấy đã nói với Ôn Độ chuyện này.

Tiểu Lục đã nói Ôn Độ nhập hàng cho cậu ấy, sau đó cậu ấy sẽ đi bán quần áo ở nơi khác.

Ôn Độ cũng đã đồng ý, chỉ là không biết khi nào hàng mới về.

Hy vọng Ôn Độ không quên việc này.

Tiểu Lục có chút lo lắng.

Ôn Độ không quên chuyện này, nhưng vì Hoàng Long Nghị không có ở đây, nghe nói anh ấy đã đi liên lạc với nhà máy để mua vải.

Ôn Độ luôn cho người nghe ngóng tin tức.

Hoàng Long Nghị vừa về, cậu lập tức dành chút thời gian tới gặp anh ấy ngay.

“Em trai, có gì cần giúp đỡ thì cứ nói với anh. Không cần khách sáo với anh đâu.” Hoàng Long Nghị cũng đã nghe người khác nói về chuyện xảy ra bên chỗ công trường của Ôn Độ.

Chuyện trước đây, anh ấy vẫn nợ Ôn Độ một ân tình.

Bây giờ Ôn Độ gặp chuyện, anh ấy không thể không giúp.

Nếu anh ấy khoanh tay đứng nhìn, sẽ bị người ta cười chê.

"Đúng là em có chuyện cần nhờ anh giúp thật." Ôn Độ nói xong thì cười tủm tỉm nhìn Hoàng Long Nghị, mà sắc mặt Hoàng Long Nghị vẫn bình tĩnh như thường.

"Nói đi, em muốn anh giúp gì?" Hoàng Long Nghị thẳng thắn nói.

Ôn Độ lập tức lấy ra một danh sách.

"Anh, em tới đây là vì muốn bàn chuyện làm ăn với anh, em muốn mua lượng lớn quần áo ở nhà máy của anh. Ngoài ta, em có cho người chuyên môn thiết kế vài bộ quần áo, Muốn nhà máy các anh sản xuất những bộ quần áo đó cho em."

Ôn Độ không định để ba mình bán những mặt hàng đại trà.

Những hàng đại trà sẽ gửi cho Tiểu Lục, để Tiểu Lục có thể nhanh chóng kiếm được tiền.

Cửa hàng của họ phải làm ăn lâu dài, cố gắng xây dựng danh tiếng. Vì vậy, quần áo trong cửa hàng phải vừa hợp thời, vừa thời trang.

Dù thời trang có thay đổi thế nào, phong cách đơn giản và trang nhã luôn là chủ đạo.

Dù là mấy chục năm sau cũng không lỗi thời.

"Anh có thể giúp em làm những bộ quần áo này, nhưng em muốn làm bao nhiêu?"

“Mỗi mẫu quần áo, mỗi kích cỡ đều không cần nhiều, trong đó kích cỡ nhỏ của mỗi mẫu làm hai bộ. Kích cỡ trung bình, mỗi mẫu làm mười bộ.”

Trước khi đi đến đây, Ôn Độ đã nghĩ kỹ rồi.

Bây giờ cậu cũng đã nói rõ yêu cầu của mình cho Hoàng Long Nghị biết, những việc còn lại sẽ để Hoàng Long Nghị tự sắp xếp.

“Được, những gì em nói anh đều hiểu rồi, anh sẽ sắp xếp người làm cho em.” Hoàng Long Nghị sàng khoái nói.

Ôn Độ vội nói cảm ơn anh ấy.

“Cảm ơn anh rất nhiều.”

“Giữa chúng ta còn cần mấy lời cảm ơn này sao. À, chuyện bên em thật sự không cần anh giúp sao?” Hoàng Long Nghị nghe nói công trường bên Ôn Độ vẫn đang hoạt động, nên hỏi thêm một

câu.

“Tạm thời không cần.”

Hoàng Long Nghị biết rõ người mà Ôn Độ phải đối phó, anh ấy thở dài nói: “Anh biết cậu có bản lĩnh, nhưng có bản lĩnh đến đâu thì cũng không thể gánh vác mọi chuyện một mình như thế.”

"Em biết rồi."

“Được rồi, vẫn là câu nói đó, có chuyện gì thì cứ nói. Tuy anh không có bản lĩnh gì, nhưng vẫn có thể lo liệu phần nào đó thay em.”

Hoàng Long Nghị đứng dậy: " Không phải em muốn lấy quần áo từ nhà máy của anh sao? Đi sang bên này xem thành phẩm đi. Em muốn lấy mẫu nào, số đo thế nào, cứ nói thẳng một tiếng, mấy ngày tới anh sẽ để mọi người tăng ca sản xuất thành phẩm cho em."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 259



“Anh, anh đã giúp em quá nhiều rồi."

Ôn Độ cười nói, cùng Hoàng Long Nghị đi xem quần áo. Quả thực, quần áo ở nhà máy của Hoàng Long Nghị rất đẹp và có phong cách. Ôn Độ lấy khá nhiều hàng từ chỗ Hoàng Long Nghị.

Xong việc, cậu quay về.

Cậu dự định gửi một bức điện tín cho Tiểu Lục, bảo vài ngày nữa Tiểu Lục ra ga tàu đợi, để lấy hết hàng về.

Ôn Độ không biết rằng, bà nội cậu vẫn đang nhờ Tiểu Lục giúp đỡ, hơn nữa còn muốn tự mình ra ngoài buôn bán.

Ôn Thiều Ngọc còn chưa ra khỏi sân, đã thấy bà Ôn trở về.

“Mẹ, mẹ đi đâu vậy?”

Ôn Thiều Ngọc tiến lại gần, giúp bà đóng cửa rồi cùng bà đi vào nhà.

“Mẹ đi đâu cũng phải báo cáo với con sao?”

Bà Ôn nhìn mấy mảnh đất trong sân, thấy đều đã được tưới nước mới tỏ ra hài lòng.

Ôn Thiều Ngọc bị cứng họng, vẫn tiếp tục theo sau bà.

“Mẹ, chẳng phải là con đang lo lắng cho mẹ sao? Chúng ta mới dọn đến đây vài ngày, chưa quen biết ai hết. Mẹ lớn tuổi rồi mà ra ngoài, con không lo lắng thì không phải là người.”

Dù sao Ôn Thiều Ngọc vẫn còn chút hiếu thảo.

"Vậy từ nay con lo liệu cơm nước trong nhà nhé?"

Ôn Thiều Ngọc nghe vậy liền nhanh chóng lên tiếng: “Mẹ, không phải con không muốn làm, mà là con nấu một bữa cơm mất hai tiếng, mẹ đợi nổi không?”

Bà Ôn nghe vậy, biểu cảm có chút méo mó, rõ ràng là nhớ lại nhiều chuyện không muốn nhớ.

Con trai bà có một chút vấn đề.

Bình thường không dọn dẹp nhà cửa thì thôi, nhưng một khi dọn dẹp thì lại như muốn dọn hết cả nhà.

Người khác rửa bát thì chỉ rửa bát, dọn dẹp Bếp, rửa sạch nồi là xong.

Ôn Thiều Ngọc rửa bát thì khác. Hắn phải rửa kỹ đến mức lau sạch cả viên gạch trên sàn.

Rửa rau còn kinh khủng hơn, người khác rửa rau một lúc là xong, hắn rửa một cọng rau cũng mất hai tiếng.

Khi nấu ăn thì phải rửa lại tất cả các dụng cụ nấu nướng mới sử dụng.

Đợi đến khi hắn nấu xong, bắt đầu từ sáng sớm mà tối mới ăn được thì cũng là may lắm rồi.

Bà Ôn vào nhà, thấy nhà cửa sạch sẽ, biết con trai chắc chắn đã dọn dẹp cả buổi.

“Trưa nay con muốn ăn gì?”

Bà hiếm khi nói chuyện với con trai mà có vẻ dịu hiền như thế.

Hiện giờ Ôn Thiệu Ngọc không muốn ăn gì cả, chỉ muốn biết mẹ mình đã làm gì.

“Mẹ, mẹ thực sự muốn kiếm tiền sao? Vậy mẹ định làm gì? Có phải Tiểu Độ xảy ra chuyện gì không?” Ôn Thiều Ngọc rất lo lắng con trai gặp chuyện bên ngoài.

Bà Ôn lườm hắn một cái rồi nói: “Tiểu Độ không sao. Đừng suốt ngày lo lắng vô ích.”

“Đây là con lo lắng vô ích sao?” Ôn Thiều Ngọc cảm thấy hơi ấm ức: "Nó là con trai của con mà, sao con có thể không lo lắng được? Mẹ, đó là con ruột của con đấy!”

“Vậy thì con phải cố gắng lên. Nhìn con suốt ngày lêu lổng. Trước đây còn không biết xấu hổ đi chơi bài. Nói dễ nghe thì gọi là thất nghiệp, nói kho" nghe thì con có khác gì mấy kẻ ăn không ngồi rồi ngoài đường không?”

Gần đây, những người thất nghiệp rất nhiều, có vô số người trẻ tuổi không tìm được việc làm.

Bà Ôn không phải không hiểu điều đó.

Nhưng tại sao người khác có thể làm việc chăm chỉ, còn con trai bà lại không thể?

“Con đang cố gắng mà.”

“Tiền mà con tiêu đều do con trai con kiếm, đây gọi là cố gắng của con sao?” Bà Ôn mắng con trai xong, biết con trai không có chí hướng, bà thay đổi giọng nói: "Hiện giờ Tiểu Độ đang làm ăn bên ngoài, không biết tình hình thế nào, nếu lỡ thằng bé thua lỗ, nhà mình lại không có gì giúp được thằng bé.”

“Vì vậy mẹ định buôn bán nhỏ, xem có thể dành dụm được ít tiền không, lỡ Tiểu Độ cần, mẹ có cái để giúp.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back