Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 110



Ôn Độ nói một cách giản dị, rồi hỏi ông lão: “Ông ơi, nếu ông thực sự muốn bán thì ngồi ở đây đợi tôi một chút. Tôi về nhà lấy tiền, sau đó chúng ta cùng đi xem đất. Nếu được thì chúng ta chốt chuyện này. Sáng mai nhà tôi có thể trồng một số loại rau, sau một thời gian nữa là có thể ăn được.”

Ông lão nói: “Được thôi, vậy cậu đi nhanh lên, tôi chỉ chờ cậu tối đa nửa tiếng thôi. Nếu qua nửa tiếng mà cậu không đến, tôi sẽ bán cho người khác.”

Mặc dù không có ai để bán, nhưng ông lão vẫn phải nói vậy để thể hiện rằng mảnh đất của ông ấy rất đắt khách.

Ông lão tuy có vẻ xấu xa nhưng lại có chút đáng yêu.

Ôn Độ không hề nghĩ rằng ông lão có ý xấu, cậu đoán rằng ông lão chỉ nói vậy vì lo cậu không đến mua nên mới cố tình nói thế.

“Sẽ không lâu đâu.”

Ôn Độ có đôi chân dài và bước đi nhanh.

Chỉ vài phút sau, cậu đã quay trở lại sân nhà, lên tầng lấy một ngàn đồng nhét vào túi quần rồi đi tìm ông lão.

Chưa đầy mười lăm phút, cậu đã quay lại.

Nhìn thấy Ôn Độ, ông lão mừng rỡ vô cùng.

“Cháu trai này có vẻ thành tâm đấy. Thôi được rồi, chúng ta đi thôi.”

Ông lão đứng dậy dẫn đường, những người khác cũng ồ ạt đi theo, ai cũng tò mò muốn xem Ôn Độ có thực sự Muốn mua đất không.

Ôn Độ đi theo bên cạnh ông lão, thấy ông lão sức khỏe tốt, nên chậm rãi đi theo ông ấy.

“Ông ơi, ông chắc chắn muốn bán đất ạ?” Ôn Độ nghĩ rằng nên nói trước một số điều thì tốt hơn.

Ông lão cảnh giác hỏi: “Cậu có ý gì? Cậu không định mua nữa à?”

Ôn Độ thật thà nói: “Không phải vậy. Tôi chỉ lo là sau này mảnh đất này có giá trị cao, ông lại hối hận.”

Mọi người xung quanh ồ lên cười.

Ôn Độ không hiểu bọn họ cười cái gì.

Đến nơi, Ôn Độ mới hiểu ra.

Nơi đây cách chỗ Ôn Độ thuê nhà khá xa, không thể nói là đẹp, chỉ có thể nói là tạm được để làm đất trồng rau. So với những mảnh đất bên cạnh, mảnh đất này thực sự rất nhỏ.

Chỉ khoảng một mẫu rưỡi.

Nhưng cũng không phải là nhỏ.

Theo quan điểm của Ôn Độ, mảnh đất này có thể xây được hai ba toà nhà văn phòng. Đây là trường hợp quy hoạch tốt. Nếu không thể xây ba tầng, vẫn có thể xây hai toà nhà mang tính biểu tượng.

Cậu hoàn toàn không cảm thấy mua mảnh đất này là thiệt thòi.

“Chú nghĩ ai sẽ mua mảnh đất này chứ?” Người đàn ông trung niên chế giễu hỏi.

“Tôi mua.

Vừa dứt lời Ôn Độ, mọi người xung quanh đều cho rằng Ôn Độ là một tên ngốc.

Ông lão vô cùng vui mừng: “Vậy thì chúng ta đi làm thủ tục ngay thôi.”

Thủ tục rất đơn giản, chỉ cần đến thôn để làm là được.

Ông lão sốt ruột muốn mua khu vườn lớn bên cạnh. Nhà ông lão có một ao cá, một nửa ao nằm trước sân nhà hàng xóm. Nếu tiếp tục nuôi cá trong ao thì không sao cả. Nếu ông ấy lấp ao, một nửa diện tích lấp sẽ không thuộc về nhà ông ấy nữa.

Vì chuyện này, hàng năm ông lão vẫn phải đổ nước vào ao.

Bây giờ mua khu vườn bên cạnh, đồng nghĩa với việc khu vườn nhà ông ấy sẽ to hơn, ao cá phía trước san lấp cũng sẽ thuộc về nhà ông ấy.

Chẳng phải tốt hơn nhiều sao?

Ông lão muốn đi làm thủ tục còn gấp hơn cả Ôn Độ.

Ông ấy thúc giục Ôn Độ: “Sao cậu thanh niên mà đi chậm vậy?”

Ôn Độ: “...”

Đây không phải cậu chiếm lợi của người khác, mà là người ta nhất quyết muốn bán đất cho cậu.

Ông lão trong thôn có uy tín rất cao, người quản lý toàn bộ mọi việc trong thôn hiện giờ, được gọi là thúc công.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 111



Thủ tục được xử lý nhanh chóng chưa từng thấy.

Nhanh đến mức khiến Ôn Độ có chút không kịp thích nghi.

Mọi người nghe nói cậu mua đất trồng rau, còn vỗ vai cậu nói: “Chàng trai trẻ, lòng tốt sẽ được đền đáp!”

Ôn Độ không hề cảm thấy cậu tốt bụng.

Cậu chỉ muốn một mảnh đất, và mảnh đất này chắc chắn sẽ kiếm được tiền. Không rõ cụ thể khi nào sẽ kiếm được tiền, hiện tại mọi người đều cho rằng cậu là một tên ngốc.

Ôn Độ không giải thích, cậu cầm tất cả các thủ tục, sau khi xác nhận không có sai sót, định quay trở về. Cậu chưa ra khỏi cửa thì đã nghe thấy ông lão Gọi tên con trai.

Ông lão bảo con trai gọi người hàng xóm bên cạnh đến, đưa cho bọn họ ba trăm đồng ngay tại chỗ, mua nhà của bọn

họ.

Ông ấy còn nhân cơ hội vỗ vỗ vai Ôn Độ: “Chàng trai trẻ, hahaha, cảm ơn cậu nha!”

Ôn Độ: “...”

Lúc này, cậu mới hiểu tại sao ông lão lại dễ dàng bán cho cậu mảnh đất xa xôi đó.

Trước đó ông lão nói rằng cần phải bỏ ra năm trăm để mua nhà của người hàng xóm bên cạnh, đó là để nói cho người ngoài nghe.

Thực tế là ngôi nhà đó chỉ cần ba trăm, ông lão mua nhà, ao cá trước mặt cũng hoàn toàn thuộc về nhà ông ấy. Sau này san lấp lại, muốn làm gì cũng được.

Bản thân ông lão còn giữ lại hai trăm đồng.

Dù sao đi nữa, việc kinh doanh của ông lão này cũng không tệ, không hề lỗ vốn.

Trước đó, những người cùng đi xem náo nhiệt nói: “Chàng trai trẻ, tôi đã nói với cậu rồi, chú tôi là người rất xảo quyệt, thích lừa những thanh niên trẻ và người ngoại tỉnh không biết gì.”

Ôn Độ: “...”

Cậu rất muốn nói, bây giờ cậu có tiền, lừa cậu thêm vài lần, cậu vẫn vui vẻ.

Đáng tiếc, người bán nhà bán đất chỉ có một người này, không có lựa chọn nào khác.

Ôn Độ chậm rãi đi về, Triệu Kiến Đông đã về nhà, đang lo lắng cho cậu nên đi đi lại lại trong sân. Lúc thấy cậu xuất hiện ở đầu ngõ, anh ấy lập tức lao tới hỏi: “Tiểu Độ, em đi đâu vậy? Em không nói một lời mà đi ra ngoài, giờ mới về, anh còn tưởng em làm sao chứ.”

“Xin lỗi, em có việc đột xuất nên không kịp nói với anh, lần sau sẽ không thế nữa.”

Khi Ôn Độ quay lại lấy tiền, cậu không gặp Triệu Hiểu Phi, cậu cũng không tiện đi vào phòng Đại Ni và Nhị Ni để tìm người.

Triệu Hiểu Phi không biết đã đi đâu với Uông Bình.

Cậu tưởng rằng sẽ nhanh chóng quay lại, ai ngờ chỗ đó hơi xa. Ông lão đi nhanh, cũng không bằng người trẻ, đi đi về về mất kha khá thời gian.

“Thì ra là vậy.”

Triệu Kiến Đông thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ đều là người ngoại tỉnh, đến nơi xa lạ, kho" tránh khỏi phải cẩn thận.

Bây giờ bên ngoài không yên bình lắm.

“Về sau buổi tối em đừng đi ra ngoài một mình nữa. Nếu có chuyện gì, em cứ đợi anh, anh gọi hai công nhân đi cùng em. Bây giờ những công nhân này chỉ hận không được đi theo chúng ta làm việc thôi đó. Đừng thấy bọn họ hiền lành, thật ra những người đồng hương ở đây nhiều hơn chúng ta.”

Triệu Kiến Đông cảm thấy anh ấy như một tên ngốc vậy, bây giờ những người Phụng Thiên đến miền nam, quả thực không tìm được mấy người.

Trong lúc nói chuyện, hai người kia đã về đến nhà, Triệu Kiến Đông đóng cửa lại, mới thấp giọng nói tiếp với Ôn Độ: “Những người trên công trường cũng thường xuyên liên lạc với những người đồng hương khác. Bọn họ nói rằng dù là đi làm ở nhà máy hay ở công trường, nhiều ông chủ không trả tiền lương. Làm việc ba tháng, không nhận được một đồng nào.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 112



“Hơn nữa, những ông chủ đó còn bắt họ dậy làm việc từ 6 giờ sáng, đến 12 giờ đêm mới cho về ngủ. Ăn uống cũng không tốt, cả tháng không thấy được miếng thịt nào. So với bọn họ, chúng ta mới thực sự là lương tâm chân chính. Thảo nào người ta kiếm được nhiều tiền hơn.”

Ôn Độ cũng đã nghe qua những chuyện này.

Trước đây cậu cũng từng bị người ta ức h**p như vậy.

Làm việc mấy tháng liền, không nhận được một xu nào, còn bị bắt nạt rồi đuổi việc.

“Anh Đông, kinh doanh phải lấy chữ tín làm đầu, làm người phải lấy lương tâm làm trọng. Những kẻ lòng dạ đen tối như vậy sẽ không thể làm ăn lâu dài được.” Cậu không Muốn Triệu Kiến Đông đi vào con đường sai trái.

Có những người một khi đã nếm được vị ngọt thì sẽ nghiện.

Hơn nữa còn không cai được.

Đến lúc đó con tim sẽ ngày càng dơ bẩn, ngày càng đen tối. Sau này, bọn họ còn có thể lừa gạt người khác, coi thường người khác là kẻ ngu ngốc. Bọn họ có thể lừa được bao nhiêu người, kiếm được bao nhiêu tiền?

Tiếng xấu đó sẽ lan truyền khắp nơi rồi ai cũng biết.

Sau này, việc làm ăn sẽ trở nên khó khăn.

Triệu Kiến Đông cũng chỉ nghĩ vậy thôi, chứ không thực sự có ý định làm như vậy.

“Anh chỉ nói vậy thôi, chứ không thực sự làm vậy đâu.”

Ôn Độ liếc nhìn anh ấy một cái không nói gì, con đường là do chính mình đi. Lòng người cũng có thể thay đổi. Không cùng đạo lý thì không thể hợp tác được. Cậu sẽ theo dõi Triệu Kiến Đông, một khi phát hiện vấn đề sẽ lập tức đuổi cổ.

Vào nhà rồi, Triệu Kiến Đông vẫn cảm thấy hơi lạnh.

Anh ấy rùng mình, quay đầu nhìn ra ngoài, bên ngoài không có gió cũng không có mưa, sao lúc nãy lại lạnh thế nhỉ?

Ôn Độ trở lại tầng trên, nhìn mảnh giấy chứng nhận đất và lá thư nhà gửi đến đặt cạnh nhau trên bàn. Nhìn chiếc hộp sắt frong tay, cậu suy nghĩ một lúc rồi đứng dậy đặt nó lên nóc nhà.

Cậu cau mày, luôn cảm thấy nơi này không đủ an toàn.

Nhưng không thể tìm được nơi nào phù hợp hơn.

Ôn Độ cất hộp đi, vỗ tay, cầm quần áo đi tắm.

Sáng hôm sau, cậu lại đến công trường sớm để làm việc.

Nông trường Hồng Tinh.

Ôn Oanh cũng dậy sớm, hôm nay cô bé phải đi học.

Tóc cô bé dày, tay nhỏ không thể chải nổi, nên bây giờ cô bé không bao giờ chải tóc. Buổi sáng thức dậy rửa mặt xong, cô bé tóc tai bù xù ngồi trên giường, trông như một người điên vậy.

Ôn Thiều Ngọc chống chọi với gió lạnh từ bên ngoài đi vào, xoa tay hít một hơi thật sâu rồi mới nói: “Oanh Oanh, bây giờ con ra ngoài như thế này, trông giống như người có bệnh tâm thần ở nhà họ Bạch thôn bên cạnh ấy.”

Oái!

Lời còn chưa dứt, Ôn Thiều Ngọc đã ôm đầu kêu một tiếng.

Hắn quay lại trừng mắt nhìn bà Ôn hỏi: “Mẹ, sao mẹ lại đánh con?”

“Đánh cái thằng hay nói vớ nói vẫn như mày là đúng. Mày nói cái gì vậy hả? Lấy con gái ruột ra so sánh với thằng ngốc, tao không mày thì đánh ai? Con gái mày vốn đã ngốc hơn những đứa trẻ bình thường, nói thế vài lần, lỡ nó lại giống thằng ngốc kia thật thì sao?”

Bà Ôn tức giận.

Ôn Oanh: “...”

Ôn Thiều Ngọc trốn sang một bên, mới nói: “Vậy chính mẹ nói cũng chẳng dễ nghe gì! Đúng không, Oanh Oanh?”

Ôn Oanh: “...”

Lúc này, cô bé chỉ muốn cắt tóc.

“Bà ơi, con có thể cắt tóc được không ạ? Cắt ngắn như các bạn nam lớp con ấy.”

Suy nghĩ của Ôn Oanh rất đơn giản, con trai có thể cắt tóc ngắn thì con gái cũng có thể cắt tóc ngắn và cô bé cũng có thể cắt tóc.

Trước đây, cô bé đã mơ thấy rất nhiều cô gái xinh đẹp cắt tóc ngắn mà vẫn rất đẹp.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 113



Ôn Oanh mở to đôi mắt đen láy, nhìn thấy bà nội và ba đều im lặng.

“Xong rồi, xong rồi, ngốc thật rồi! Có đứa con gái nào cắt tóc ngắn như vậy chứ!” Ôn Thiều Ngọc ôm mặt, cảm thấy con gái hắn bây giờ trông càng ngốc nghếch hơn.

Bà Ôn tức giận tát thêm một cái vào mặt con trai: “Đừng có suốt ngày nói nhảm, mau ăn đi, ăn xong rồi thì hai ba con cút đi cho khuất mắt tao. Nhìn thấy là bực mình.”

“Được rồi!”

Ôn Thiều Ngọc đi lấy cơm trên bàn.

Bà Ôn cầm chiếc lược, ngồi vào mép giường rồi gọt Ôn Oanh lại: “Bà chải tóc cho con.”

“Vâng ạ!”

Ôn Oanh vui vẻ chạy đến, ngồi trước mặt bà nội, để bà nội chải tóc cho cô bé.

Tóc cô bé rất dày và cứng, chất rất đẹp.

Lần hiếm hoi bà Ôn cất công tỉ mỉ, tết cho cô bé hai bím tóc từ đỉnh đầu hai bên, cuối cùng dùng dây buộc tóc màu đỏ buộc lại. Bên dưới còn thắt thêm một chiếc nơ.

Ôn Thiều Ngọc bưng mẻ bánh mì vào, nhìn thấy con gái đã tết tóc xong, cố ý trêu chọc: “Ai da, đây là tiểu thư nhà ai vậy.”

Ôn Oanh còn ngượng ngùng cười.

Cô bé xuống đất chạy đến trước tủ, kiễng chân nhìn vào chiếc gương nhỏ, ngắm nghía mãi, lúc ăn cơm khóe miệng vẫn không ngừng nở nụ cười.

Đến cổng trường, Ôn Oanh đã học ngoan.

Cô bé không đợi Ôn Thiều Ngọc lên tiếng đã nói: “Tạm biệt ba, con vào trường đây ạ.”

Nói xong, cô bé bước từng bước nhỏ đi rất nhanh, trong chớp mắt đã hòa vào đám bạn học, chỉ còn trông thấy cái đầu

nhỏ.

Nhìn con gái hớn hở như vậy một lúc, rồi Ôn Thiều Ngọc đạp xe đến Trạm máy móc làm việc.

Tiết học đầu tiên buổi sáng là tiết của giáo viên chủ nhiệm.

Giáo viên chủ nhiệm bước vào lớp, cả lớp bỗng chốc im lặng.

Ôn Oanh nhìn thầy giáo bằng ánh mắt trông mong, muốn hỏi điểm thi giữa kỳ nhưng lại không dám.

Tống Lệ Dĩnh cũng không lén ăn bánh ngọt nữa, muốn nói chuyện với Ôn Oanh, cô nhóc nhìn Ôn Oanh mấy lần mà Ôn Oanh đều không nhận ra, chỉ tập trung nhìn thầy giáo, mong thầy giáo sớm công bố điểm thi giữa kỳ.

“Lần thi này, lớp chúng ta có ba bạn đạt điểm tối đa môn toán và ngữ văn. Vương Sảng, Trương Linh Thu và Ôn Oanh. Mọi người vỗ tay chúc mừng ba bạn đi. Mong rằng ba bạn học sinh này có thể...”

Ôn Oanh nghe thấy mình đạt được hai điểm tối đa, vô cùng vui vẻ, không còn nghe thấy gì vào nữa.

Cô bé mở hộp bút chì, lấy bút ra, nghiêm túc viết lên vở của mình: “Anh ơi, em thi được hai điểm 100 đó. Lớp em chỉ có ba người được 100 điểm thôi. Sau này em sẽ luôn cố gắng thi được 100 điểm...”

Ôn Oanh viết thư cho anh trai xong, đặt bút xuống tiếp tục chăm chú nghe thầy giáo đọc điểm của các bạn.

“Bạn cuối cùng là Tống Lệ Dĩnh, Tống Lệ Dĩnh thi môn Toán được 59 điểm, môn Ngữ văn được 61 điểm. Là học sinh đứng cuối lớp. Tổng Lệ Dĩnh cần phải học tập theo bạn cùng bàn, không nên lơ là trong giờ học, không tập trung nghe giảng.”

Tống Lệ Dĩnh cũng không đỏ mặt, đôi mắt ngây thơ của cô nhóc vẫn nhìn theo thầy giáo. Đợi đến khi thầy giáo không nhìn nữa, cô nhóc mới cất bài thi vừa phát xuống vào cặp sách, nhỏ giọng nói với Ôn Oanh.

“Mẹ tớ không quan tâm tớ thi tốt hay không. Nếu không phải vì tất cả trẻ em frong thôn đều phải đi học, mẹ tớ đã không muốn cho tớ đi học rồi! Dù sao mẹ tớ cũng chỉ quan tâm tớ có thể nấu cơm cho mẹ mỗi ngày hay không thôi.”

nấu con mình cầu có liên

Ôn Oanh nhíu mày, nhân lúc thầy giáo quay vào bảng viết bài, nhỏ giọng khuyên Tống Lệ Dĩnh: “Học tập có thể thay đổi vận mệnh. Cậu có thể đến những nơi tốt hơn, kiếm được rất nhiều tiền, mua rất nhiều đồ ngon, không cần phải tự nấu cơm mỗi ngày nữa.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 114



Tống Lệ Dĩnh không thể tưởng tượng được cuộc sống như vậy, cô nhóc cũng chưa từng thấy qua.

Bây giờ cô nhóc cảm thấy việc mỗi ngày ba lén lút cho cô nhóc một xu, mẹ mua cho cô nhóc một ít bánh ngọt để ở nhà, mỗi ngày cho cô nhóc cầm hai miếng đi học, cuộc sống như vậy là tốt lắm rồi.

Dù sao cô nhóc cũng không thích học, cô nhóc nguyện sống cả đời như vậy.

Ôn Oanh với khuôn mặt bầu bĩnh, rất băn khoăn: “Nhưng học tập rất quan trọng!”

“Ừ ừ, vậy cậu cố gắng học nhé.”

Tống Lệ Dĩnh đút tay vào trong hộc bàn, nhưng mắt vẫn hướng về phía thầy giáo. Nhân lúc thầy quay lưng, cô nhóc lại bẻ một miếng bánh nhỏ bỏ vào miệng.

Bánh thật ngọt, ngọt đến mức cô nhóc không nỡ chia sẻ với Ôn Oanh.

Nhưng Ôn Oanh cứ nhìn chằm chằm, khiến Tống Lệ Dĩnh cảm thấy ngượng ngùng.

Thế là Tống Lệ Dĩnh cúi đầu xuống giả vờ như không nhìn Ôn Oanh.

Ôn Oanh không ăn bánh, cô bé chỉ thấy hành động của Tống Lệ Dĩnh là không tốt. Nhưng cô bé lại không biết nên nói chuyện phải trái với Tống Lệ Dĩnh như thế nào. Đến giờ tan học, Ôn Oanh viết tâm sự của mình vào thư, kể cho anh trai nghe.

Trở về Sở Thành.

Nửa đêm, Ôn Độ bị đau chân làm cho tỉnh dậy. Mức độ đau này không đến mức không thể chịu đựng được, nhưng nó khiến cậu không thể ngủ được. May là trời sắp sáng rồi, Ôn Độ rời giường xuống nhà.

Triệu Hiểu Phi dậy từ bốn giờ sáng để chuẩn bị bữa sáng cho công nhân. Lúc này, nhìn thấy Ôn Độ xuống nhà, chị ấy vô cùng ngạc nhiên: “Sao hôm nay em dậy sớm thế?”

Nhìn thấy sắc mặt Ôn Độ không được tốt, chị ấy lập tức lau tay và đi đến hỏi: “Tiểu Độ, em sao vậy? Sắc mặt em không ổn lắm.”

“Em bị đau chân, không ngủ được nên dậy.”

Kiếp trước Ôn Độ cũng từng bị đau chân, mức độ đau cũng y như bây giờ.

Cậu định ra ngoài chạy bộ một vòng, trở về là ổn thôi.

Triệu Hiểu Phi vội vàng kéo cậu lại: “Tiểu Độ, hôm qua em bị cảm lạnh hả? Hay là mệt mỏi?”

“Không cảm lạnh, cũng không mệt. Hôm qua em đi bộ không nhiều.” Ôn Độ giải thích.

Triệu Hiểu Phi nghiêng đầu nghiêm túc suy nghĩ: “Lạ thật, không phải cảm lạnh, cũng không phải mệt mỏi, thì không thể là đau nhức do phát triển. Em đã hai mươi rồi, có phải mới mười hai đâu.”

Ôn Độ thật sự chỉ mới mười hai tuổi: “

Đau do phát triển sao?

Vậy nên đây là đau do phát triển?

Ôn Độ chưa bao giờ quan tâm đến chuyện này, cậu chỉ nghe qua những từ như vậy, nhưng chưa bao giờ nhận ra bản thân cũng từng trải qua.

“Làm thế nào để hết đau do phát triển ạ?”

Hiện tại không có mạng, sách liên quan cũng không có, muốn tìm thì phải đến thư viện trong thành phố. Hiện tại người duy nhất có thể hỏi là Triệu Hiểu Phi, nên cậu trực tiếp hỏi chị ấy.

Triệu Hiểu Phi tưởng rằng cậu mới nghe qua từ này, nên nhiệt tình giải thích cho Ôn Độ thế nào là đau do phát triển.

“Em cao lớn như vậy, tức là lúc mười mấy tuổi, chân thường xuyên bị đau phải không? Khoảng từ mười một, mười hai tuổi, có khi phát triển quá nhanh, ban đêm sẽ bị đau chân, đau đến mức khó chịu.”

“Đây là biểu hiện điển hình của việc thiếu dinh dưỡng. Trước đây rất nhiều trẻ em đều bị đau, vì cơ thể thiếu dinh dưỡng. Đau thì nhịn là hết.”

Triệu Hiểu Phi vừa nấu ăn vừa nói, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt biến đổi liên tục của Ôn Độ.

“Chẳng nói ai xa, nói em trai chị đó. Lúc nhỏ Đông Tử gầy nhom như con khỉ ấy, bỗng dưng có một năm, nó cao lên vùn vụt. Ban đầu nó còn thấp hơn chị một cái đầu, nhưng chỉ một tháng không gặp, bỗng dưng nó đã cao hơn chị nhiều, giọng nói cũng thay đổi. Gầy nhom như con khỉ, vô cùng xấu xí. Lúc đó chị còn chê bai với mẹ chị là, sao

Đông Tử lại xấu như vậy?”

“Mẹ chị nói, cũng giống như chó mèo vậy, khi đến tuổi dậy thì, chúng sẽ trở nên xấu xí.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 115



Ôn Độ nghe xong, lặng lẽ quay người rời đi.

Cậu không đi đâu khác, trực tiếp đến cửa hàng tạp hóa, đặt mua một trăm quả trứng. Nghĩ đến việc trong nhà có phụ nữ mang thai, hai đứa trẻ con, cộng thêm cậu và Triệu Kiến Đông, tổng cộng là sáu người.

Mỗi người một quả trứng mỗi ngày, vậy là hai trăm quả trứng.

“Chủ tiệm, tôi mua hai trăm quả trứng. Ông cứ đếm trước đi, lát nữa tôi qua lấy!” Nói xong, Ôn Độ rời đi.

Cậu nhớ mấy hôm nay có thấy một ông lão dắt bò vào thành phố nên đến hỏi xem ông lão có thể cung cấp sữa cho nhà cậu mỗi ngày không.

Ông lão ngồi dưới gốc cây cổ thụ, người qua lại khá đông, nhưng không ai mua sữa của ông ấy cả.

Ôn Độ tiến đến hỏi thẳng ông lão: “Ông ơi, sữa bán thế nào vậy?”

Ông lão nhìn Ôn Độ, nhìn vào cái bình trong tay cậu, mới thong thả nói: “Bình to như của cậu, ba hào một bình.”

Giá cũng khá đắt.

Nhưng với một bình này, mỗi người trong nhà có thể uống một cốc, không tính là đắt.

Tra Vậy thì cho tôi một bình trước. Bắt đầu từ ngày mai, ông có thể giao sữa đến mỗi ngày không?

Ôn Độ nói thẳng: “Vậy thì cho tôi một bình trước. Bắt đầu từ ngày mai, ông có thể giao sữa đến mỗi ngày không? Tôi ở trong con ngõ phía trước, ông đi qua sẽ thấy một cửa hàng tạp hóa. Đi thêm khoảng năm mươi mét, nhà có cây đu đủ trước cửa là nhà tôi. Tôi họ Ôn, đây là tiền sữa một tháng, tôi thanh toán cho ông trước.”

Ôn Độ móc ra chín đồng, đưa cho ông lão.

Ông lão đã quanh quẩn ở đây nhiều ngày rồi, một giọt sữa cũng không bán được, kết quả là hôm nay lại có một đơn hàng lớn.

Mặc dù sau này phải giao sữa mỗi ngày, nhưng một tháng có chín đồng.

Ông lão rất vui mừng, bàn tay run run đưa ra: “Cậu đưa bình cho tôi, tôi vắt sữa cho cậu ngay bây giờ.”

“Được.”

Mười mấy phút sau, Ôn Độ bưng một bình sữa đi đến trước cửa hàng tạp hóa. Người trong cửa hàng tạp hóa đã xếp trứng đặt vào giỏ lớn bên cạnh.

Ôn Độ đi vào, trả tiền: “Chủ tiệm, lát nữa tôi sẽ bảo cháu tôi mang giỏ qua cho ông.”

“Không vội, không vội, chúng tôi cũng chưa cần dùng ngay.”

Chủ tiệm rất nhiệt tình.

Ôn Độ một tay bưng sữa, một tay xách giỏ trứng về nhà, làm cho Triệu Hiểu Phi sợ hãi.

“Em mua những gì thế này? Sao em mua nhiều trứng vậy? Công nhân được ăn thịt mỗi ngày là đã xa xỉ lắm rồi, sao còn cho họ ăn trứng nữa?”

Triệu Hiểu Phi tim đau như cắt, chỉ nghĩ đến việc những thứ này biến thành tiền là đã đau lòng không chịu nổi.

Ôn Độ đặt trứng lên kệ ngoài nhà: “Đây không phải để cho công nhân ăn, mà là cho chúng ta ăn. Chị Tiểu Phi, sau này mỗi sáng chị luộc sáu quả trứng. Mỗi người một quả.”

“Ngoài ra, đây là sữa, nấu sữa hơi tốn công. Phải đun lửa lớn, sau khi sôi thì tắt Bếp đi. Đợi đến khi sữa không sôi nữa thì tiếp tục đun, lặp lại bốn, năm lần là có thể uống được. Sau này mỗi sáng đều có người mang sữa đến, em đã trả tiền rồi. Đến lúc đó phiền chị Tiểu Phi nhé.”

Triệu Hiểu Phi nghe nói nấu sữa có bước như vậy, lập tức nghiêm túc ghi nhớ.

“Không phiền, có gì mà phiền chứ?”

Trên bếp đang đun một nồi canh, giờ cũng gần xong rồi.

Triệu Hiểu Phi nhấc nồi canh xuống, đổ sữa vào một nồi nhỏ khác để nấu thử. Theo lời Ôn Độ, chị ấy đun đến lần thứ năm mới bưng sữa vào nhà.

Uông Bình cũng dậy sớm, bình thường khi nấu ăn Triệu Hiểu Phi không cho chị ấy vào. Không phải vì muốn chị ấy kiêng khem, mà là vì giờ chị ấy không thể ngửi được mùi dầu mỡ, nên chỉ đứng ngoài rửa rau và thái rau.

“Ăn sáng thôi.”

Triệu Hiểu Phi luộc sáu quả trứng, nhưng chị ấy không ăn.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 116



Ôn Độ cũng không nói gì, rót cho mỗi người một ly sữa, cậu uống nhiều nhất. Cậu tự lấy một quả trứng, rồi chia những quả trứng còn lại cho bọn họ.

“Sau này ngày nào cũng ăn như vậy. Đây đều là những thứ bổ sung dinh dưỡng mà cơ thể cần. Đại Ni và Tiểu Ni ăn cái này, não bộ phát triển tốt, cơ thể khỏe mạnh, bổ sung canxi, sẽ không ảnh hưởng đến chiều cao.”

“Chị Uông ăn trứng uống sữa mỗi ngày, đứa nhỏ frong bụng sẽ phát triển tốt. Còn anh Đông và chị Tiểu Phi, hai người cũng giống như em, trước đây đã vất vả nhiều, giờ phải ăn nhiều để bồi bổ, tránh cho xương cốt quá giòn, va vào là gãy.”

Sau khi nghe những lời tâm tình của Ôn Độ, mọi người trong nhà ai cũng vô cùng cảm kích. Bọn họ thầm ghi nhớ ơn nghĩa này trong lòng.

Ôn Độ đã viết thư hồi âm và gửi đi, đồng thời cũng gửi về nhà mấy trăm đồng. Cậu biết bà nội là một bà cụ rất kỹ tính, khi ông nội mất, một mình bà đã dựa vào số tiền tiết kiệm để nuôi dạy con gái nên người hiểu biết, lễ nghĩa, còn con trai thì... khỏe mạnh, cường tráng. Bà là một người vô

cùng khôn ngoan.

Số tiền mà ông nội để lại c*̃ng đã dần cạn kiệt. Từ nay về sau, cậu sẽ không để bà nội lo lắng về vấn đề sinh kế c*̉a gia đình nữa. Chắc chắn bà sẽ có một tuổi già an nhàn, hạnh phúc và trở thành bà nội hạnh phúc nhất trong thôn.

Nông trường Hồng Tinh.

Ôn Oanh ngồi xếp bằng trên giường, nhìn bà nội và ba với vẻ mặt đắc ý.

Bà nội xem qua bài thi hai lần rồi lại nhìn sang con trai, hai mẹ con vô cùng ăn ý cùng nhìn Ôn Oanh với ánh mắt ngạc nhiên.

Họ không thể ngờ rằng Ôn Oanh, cô bé có vẻ ngốc nghếch, chậm chạp và không thông minh cho lắm, lại có thể thi được điểm tuyệt đối.

Có lẽ điều này cũng giống như việc ai đó không thể làm việc nặng, không có sức để ăn cơm, nhưng khi học hát thì lại có giọng hát trời phú, cao vút và mượt mà, như được tổ sư thưởng cơm cho vậy.

Phải chăng tất cả những ưu điểm của Oanh Oanh nhà bọn họ đều dành cho việc học tập?

Bà Ôn quyết định sáng mai sẽ hấp cho cô bé một quả trứng gà, luộc thêm một quả nữa. Biết cô bé thích ăn đậu phụ, thích ăn thịt, nên bà sẽ mua thêm thịt.

Dù sao bây giờ mỗi tháng con trai bà cũng có thể kiếm về mười đồng.

Mỗi tháng bà chỉ cần đưa cho con trai năm hào tiền tiêu vặt là đủ.

Bà Ôn đã quyết định, tính toán ngày tháng, mai là mùng bốn, đúng ngày họp chợ. Năm nay lại cho phép họp chợ, nhà nhà đều có thể đến chợ mua sắm.

Bà Ôn đặt bài kiểm tra xuống, cố gắng làm cho mình vui vẻ hơn một chút: “Tốt lắm, tiếp tục cố gắng nhé.”

Bà cầm bài kiểm tra đi rồi.

Đợi mẹ đi rồi, Ôn Thiều Ngọc lập tức đưa tay bế con gái lên, định bế lên thật cao, nhưng sau khi cố gắng, hắn phát hiện ra rằng hình như hắn không có khả năng này. Ôn Thiều Ngọc cười gượng ôm lấy con gái, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

“Oanh Oanh giỏi quá, lại có thể thi được hạng nhất. Thằng nhóc của nhà bên cạnh thấy bảo thông minh lắm, mà thi cử cũng không bằng con. Tiểu Bảo cũng vậy, đều không bằng con. Con mới là đứa trẻ thông minh nhất!”

Ôn Oanh được khen có chút ngượng ngùng.

Cô bé cười tủm tỉm vươn tay ra, giơ một ngón tay và nói: “Ba ơi, con chỉ giỏi có thế này thôi, anh trai mới giỏi ạ!”

“Đúng vậy, con trai con là giỏi nhất nhà!”

Ôn Thiều Ngọc vô cùng tự hào về con trai hắn.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 117



Cậu giống như người ba mà hắn chưa từng gặp mặt, đều là những người cứng cỏi.

Hắn tự cảm thấy không bằng.

Ôn Thiều Ngọc đi ra ngoài Bếp phụ giúp, miệng còn hát: “Điêu Đức Nhất có mưu đồ gì?”

Vừa hát xong theo điệu chèo, hắn đã bị bà Ôn tát một cái: “Tao thấy mày mới là kẻ bụng đầy mưu mô đó, mau đi đốt lửa, không ăn cơm à?”

Nghe tiếng ba xin tha, Ôn Oanh mỉm cười mở sách ra tiếp tục đọc.

Cô bé muốn học thêm nhiều từ để lần sau viết thư cho anh trai không cần dùng phiên âm nữa.

Trong nhà còn có một cuốn từ điển được bảo quản rất tốt nhưng đã cũ kỹ lắm rồi.

Hiện tại Ôn Oanh đã học phiên âm rồi, chỉ cần học thêm một thời gian nữa, cô bé sẽ có thể tra cứu từ điển. Lúc đó chắc chắn sẽ khiến anh trai ngạc nhiên.

Nhưng hiện tại cô bé vẫn chưa học hết bảng phiên âm chữ Hán, rất nhiều phiên âm đều là do ba day.

Ôn Oanh thở dài.

Cảm thấy tiến độ học tập của bản thân quá chậm, cần phải tăng tốc độ.

Vừa nấu cơm, bà Ôn vừa tranh thủ hé cửa nhìn vào trong, thấy cháu gái đang học bài, bà nhỏ giọng nói với con trai: “Con trai con gái đều giỏi giang hơn mày. Con trai mười hai tuổi đã ra ngoài lăn lộn, con gái tuy nhìn ngốc nghếch nhưng đầu óc đầy kiến thức.”

“Ngay lần thi đầu tiên con bé đã đạt được điểm tuyệt đối, cả thôn mình, học sinh cùng lớp có hơn tám mươi đứa, chỉ có ba đứa thi được 100 điểm. Mày nhìn lại mày xem, chẳng có gì ra hồn, lấy vợ rồi còn để vợ bỏ đi.”

Vừa nhắc đến vợ, nụ cười nịnh hót trên mặt Ôn Thiều Ngọc lập tức biến mất.

Hắn nhỏ giọng nói: “Mẹ, Nhiễm Tú Trân muốn về thành phố, chúng ta cũng không thể giữ lại được. Cô ta muốn đi thì cứ để cô ta đi. Hơn nữa, ở nhà cô ta chẳng làm được việc gì ra hồn, không phải mẹ còn ghét bỏ thân thể tiểu thư yếu ớt của cô ta sao? Đi rồi thì chẳng còn ai làm mẹ

chướng mắt nữa.”

Bà Ôn nghe vậy lập tức nổi giận: “Mày nói cái gì vậy? Bên ngoài người ta chê cười con dâu con bỏ đi, mày vui lắm à? Mẹ không mất mặt à?”

“Mẹ, con trai mẹ thiếu gì con dâu ạ? Mẹ không biết có bao nhiêu người giới thiệu đối tượng cho con. Giờ con làm việc ở Trạm máy móc nông nghiệp, nhiều người muốn gả vào nhà mình lắm.”

Ôn Thiều Ngọc đắc ý nói, chưa dứt lời, bà Ôn đã quất ngay một chiếc chổi vào đầu hắn.

“Úi? Mẹ! Đánh người không đánh mặt mà!”

Ôn Thiều Ngọc đứng dậy nhảy sang bên cạnh.

Bà Ôn cười lạnh: “Câm miệng cho tao! Với cái đức hạnh của mày, muốn lấy vợ thì cút ra khỏi nhà tự lập đi. Đồ nhà tao mày đừng hòng động vào, tất cả đều là của Tiểu Độ và Oanh Oanh.”

Ôn Thiều Ngọc vỗ vỗ lên đầu giả vờ như gạt bụi, nói: “Mẹ kích động cái gì vậy chứ? Con nói người ta giới thiệu đối tượng cho con, nhiều người muốn gả vào nhà mình, chứ có nói con muốn kết hôn đâu? Cả đời này con không định kết hôn nữa đâu. Con thấy như vậy rất tốt rồi.”

“Có con trai con gái, nhà họ chúng ta cũng có người nối dõi tông đường, chuyện nối dõi tông đường cứ giao cho Tiểu Độ là được. Con chỉ muốn sống những ngày tháng phóng khoáng của riêng mình thôi.”

Bà Ôn tức đến mức hoa mắt chóng mặt, cuối cùng bà cũng nhận ra, đứa con trai này chính là điển hình của một người đàn ông vô trách nhiệm.

Một người ăn no, cả nhà không đói.

Ôn Oanh nghe thấy những gì ba và bà nói, cô bé lập tức viết lên giấy: “Anh ơi, mau về nhà đi! Ba định lấy vợ mới, chúng ta sắp có mẹ kế rồi!”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 118



Ôn Oanh nhớ lại kiếp trước mình đã từng nghe thấy bài dân ca ấy.

“Rau cải à, vàng úa trên đồng... Chỉ sợ cha, lấy mẹ kế thôi... Em trai được ăn mì, chị được húp canh...”

Hu hu hu!

“Oanh Oanh không muốn húp canh đâu.”

Cô bé muốn viết thư cho anh trai, để bảo anh trai mau trở về.

Ôn Oanh nhanh chóng làm xong bài tập, rồi (bắt đầu viết thư.

“Anh ơi, rất nhiều người đang giới thiệu đối tượng cho ba đó. Chắc là mùa xuân năm sau, chúng ta sẽ có em trai.”

“Em trai sẽ ăn mì, còn chúng ta chỉ được húp canh. Oanh Oanh thích ăn thịt cơ, Oanh Oanh chỉ Muốn ăn thịt thôi. Anh ơi, anh mau về đi, về đuổi mẹ kế đi!”

Ôn Thiều Ngọc bước vào phòng, phát hiện con gái đang cặm cụi viết, khen ngợi nói: “Oanh Oanh học chăm thật đấy. Ba xem con viết gì nào?”

“Ba đọc không hiểu đâu!”

Ôn Oanh nghiêng người về phía trước, dùng cánh tay che đi, cảnh giác nhìn ba chằm chằm.

“Ba không hiểu á? Ba là cũng học cấp ba đó!” Ôn Thiều Ngọc mặt đầy đắc ý: “Nếu không phải sợ ba thi đại học rồi đi mất, một mình bà nội chăm sóc hai đứa các con không thể sống nổi, thì giờ ba đã là người thành phố rồi.”

Bà Ôn vào nhà nhấc chân đá vào mông hẳn một cái: “Đi lấy cơm đi.”

Ôn Thiều Ngọc lập tức đi lấy cơm.

“Oanh Oanh đừng viết nữa, mau dọn bàn rồi đến ăn cơm đi.”

“Con biết rồi, bà nội.”

Ôn Oanh nhìn bà nội ra ngoài, lập tức gấp lá thư đã viết xong, giấu vào sách giáo khoa rồi cho vào cặp. Ngày mai đi học, vào buổi trưa, cô bé sẽ đến bưu điện hỏi cách gửi thư.

Nếu chờ đến khi thư của anh trai gửi tới, rồi cô bé mới gửi thư đi, thì ba cũng sẽ thấy thư của cô bé.

Lá thư này tuyệt đối không thể để ba thấy được.

Buổi trưa tan học, Ôn Oanh ăn cơm rất nhanh.

Cô bé ăn no xong, cầm lá thư †rong tay, lén chạy ra cổng trường. Cô bé không ra ngoài ngay, mà chạy đến chỗ bác bảo vệ gõ cửa.

“Ông ơi, ông có thể giúp cháu một việc được không ạ?”

Ôn Oanh nói giọng mềm mại, ngữ khí chậm rãi, khuôn mặt vô cùng có phúc khí, rất dễ mến.

Ông lão đứng ở cửa hỏi: “Việc gì vậy cháu?”

“Cháu muốn đến bưu điện ở đối diện để gửi một lá thư cho anh trai, nhưng cháu không dám đi một mình. Ông có thể đứng ở cổng trường trông chừng cháu một lúc được không?” Cô bé lo lắng có bọn buôn người.

Câu này Ôn Oanh không nói ra.

Ông lão thêm chút than vào lò, đứng dậy mặc áo khoác: “Đi thôi, ông sẽ đưa cháu qua đó.”

“Ông ơi, ông đưa cháu qua sẽ không làm ông chậm trễ công việc chứ?” Ôn Oanh biết nhiều ông chủ không cho phép nhân viên tự ý rời khỏi vị trí, nếu không sẽ bị trừ lương.

Không biết liệu hiệu trưởng có trừ lương của ông ấy không.

Ông lão nghe vậy mỉm cười trêu chọc nói: “Chà, cháu cũng hiểu nhiều đấy nhỉ.”

“Cháu mới học lớp một, chỉ hiểu một chút thôi ạ.”

Ôn Oanh nắm tay ông lão, băng qua đường cái, đi thêm năm mươi mét đến bưu điện.

Cô bé quay lại nhìn ông lão, ông lão nói: “Ông không đi đâu, ông sẽ ở bên ngoài đợi cháu.”

“Vâng!”

Ôn Oanh vội vàng đi vào bưu điện.

Bên trong bưu điện có một ô cửa nhỏ, Ôn Oanh nhón chân lên cũng không nhìn thấy, cô bé lấy ra những đồng xu đã tiết kiệm từ lâu để trên bàn.

“Cô ơi, cháu muốn mua một con tem tám xu và một phong bì. Cô có thể giúp cháu viết địa chỉ trên lá thư này lên không ạ? Cháu vẫn chưa biết viết chữ.”

Cô bán vé liếc nhìn Ôn Oanh, cầm lấy mấy đồng xu, đưa cho cô bé một con tem và một phong bì, chỉ vào bàn bên cạnh nói: “Cháu qua đó đi, nhờ cô kia viết giúp cháu.”

“Cảm ơn cô ạ.”

Ôn Oanh rất lễ phép, cầm phong bì đi tìm một cô khác.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 119



Cô bé vừa định nói, thì cô kia đã nói: “Gửi thư đến Sở Thành phải không?”

“Đúng ạ, cháu gửi thư cho anh trai.” Ôn Oanh mềm mại trả lời, cô bé cảm thấy cô này thật tốt bụng.

Nhân viên bưu điện giúp Ôn Oanh viết địa chỉ xong, lại dán tem giúp cô bé.

“Xong rồi, cháu tự bỏ thư vào hòm hay để cô giúp cháu bỏ vào?” Nhân viên hỏi Ôn Oanh.

Ôn Oanh không tự bỏ vào được nên cô bé đưa lá thư cho nhân viên: “Cô ơi, vẫn phải làm phiền cô thêm một chút ạ!”

“Không phiền.”

Nhân viên nhìn cô bé trước mặt với khuôn mặt đáng yêu, tâm trạng cũng trở nên vui vẻ hơn nhiều. Hơn nữa, cô bé còn rất ngọt ngào và biết cách nói chuyện.

“Được rồi, thư đã được dán kín, chiều nay sẽ được gửi đi. Sau bảy hoặc mười ngày nữa, anh trai của cháu sẽ nhận được thư.” Nhân viên mỉm cười nói với Ôn Oanh.

Ôn Oanh vui vẻ gật đầu: “Cảm ơn cô, cháu phải về lớp học đây!”

“Về đi.”

Nhân viên đứng dậy, nhìn Ôn Oanh chạy ra ngoài, cùng một ông lão thong thả đi về phía trường học. Đợi đến khi hai người vào trong trường, cô ấy mới quay lại.

Nhân viên bán vé thấy cô ấy vào, hỏi: “Chị có vẻ thích cô bé đó nhỉ?”

“Trông rất có phúc.”

Cô ấy thản nhiên nói một câu, rồi ngồi xuống chỗ làm việc của mình và tiếp tục công việc.

Ôn Oanh trở về lớp, Tống Lệ Dĩnh tò mò hỏi cô bé: “Cậu đi đâu vậy?”

“Đi gửi thư cho anh trai tớ!”

Ôn Oanh có chút phấn khích, không thể kìm chế được muốn chia sẻ với bạn thân.

Tống Lệ Dĩnh đầy ngưỡng mộ “Cậu giỏi thật đó, đã biết viết thư rồi! Tớ còn không biết viết chữ, c*̃ng không biết phải viết gì. Tớ muốn viết thư cho em gái tớ, em tớ bị mẹ gửi về quê. Đợi khi tớ lớn lên, tớ sẽ đi gặp em tớ. Nếu em tớ muốn về, tớ sẽ đưa em ấy về. Đó là em gái tớ, em ruột của tớ mà!”

Ôn Oanh không hiểu lắm hỏi: “Tại sao em gái cậu lại bị gửi về quê vậy?”

“Bởi vì mẹ tớ muốn sinh con trai. Mẹ tớ trọng nam khinh nữ, không thích tớ chút nào. Mẹ còn nói, bây giờ tớ đã đi học rồi. Từ mùa hè năm sau, sẽ bắt tớ theo mẹ ra đồng làm ruộng.”

Tống Lệ Dĩnh vừa nói vừa uống hết ly nước trên bàn, sau đó lại chạy đi đùa giỡn với các bạn khác, trông có vẻ vô lo vô nghĩ.

Nhưng nói cô nhóc vô lo vô nghĩ, thật ra trong lòng cô nhóc lại luôn nhớ về em gái.

Ôn Oanh không hiểu được suy nghĩ của Tống Lệ Dĩnh, nên cũng không muốn nghĩ nữa.

Dù sao thì, mẹ ruột của Tống Lệ Dĩnh vẫn sẽ mua bánh cho cô nhóc.

Nếu ba cô bé cưới mẹ kế, sau này cô bé sẽ trở thành một đứa trẻ mồ côi! Sau này không những không có thịt ăn, mà còn phải húp canh mỗi ngày!

Ôn Oanh cảm thấy lúc đó chắc chắn cô bé sẽ còn khổ hơn Tống Lệ Dĩnh nhiều.

Tống Lệ Dĩnh chỉ cần nấu cơm, làm việc, thì mẹ cô nhóc sẽ không đánh cô nhóc.

Mẹ kế thì không giống vậy, cô bé sẽ trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của mẹ kế, còn trở thành người hầu không công của mẹ kế nữa.

Nếu gặp phải người mẹ kế lương thiện thì còn đỡ, nhưng làm gì có mấy người mẹ kế lương thiện?

Ôn Oanh nghĩ ngợi rồi thở dài, cô bé mong anh trai sớm nhận được thư của cô bé.

Được em gái nhắc đến, Ôn Độ nhìn những công nhân đang làm việc trên công trường, chỉ có một số ít người đội mũ bảo hộ bện bằng dây mây. Các biện pháp bảo hộ lao động khác cũng ít ỏi đáng thương.

Hiện tại chỉ là xây nhà xưởng, sau này nếu là xây nhà cao tầng thì sao?
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back