Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 100



“Ngày mai không đi học nên con không muốn ngủ nữa phải không? Hay là mai bà bảo ba con đến trường hỏi thầy giáo xem con thi được hạng mấy nhé?” Bà Ôn nói, đây là một đòn rất hiệu quả.

Ôn Oanh lập tức nằm xuống.

Bà Ôn đắp chăn cho cô bé rồi tắt đèn.

“Oanh Oanh, sau này con đánh nhau với người khác cũng như hôm nay nhé.” Bà Ôn dõng dạc nói: “Con không cản sợ bà sẽ mắng con vì con đánh nhau. Nếu con bị người khác đánh mà không biết đánh trả lại, bà mới mắng con đấy.”

Ôn Oanh gật đầu lia lịa, giọng nói mềm mại hứa hẹn: “Bà ơi, con nhất định sẽ không đứng yên để người khác đánh con đâu.”

“Ừ, được rồi, ngủ đi.”

Ôn Oanh nhắm mắt lại, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Bà nội, anh trai đánh nhau rất lợi hại đó, bà biết không?” “Ngủ đi con.”

Bà Ôn thầm nghĩ, làm sao bà lại không biết được tính khí của đứa cháu trai mình chứ?

Vì lo lắng cháu trai bị bắt nạt bên ngoài, bà Ôn đã đặc biệt tìm người dạy võ cho cậu. Sau khi người đàn bà vô lương tâm kia bỏ đi, không ít người đã trêu chọc Tiểu Độ.

Tiểu Độ còn nhỏ, lúc bị bắt nạt không thể đánh lại được.

Bà Ôn đã bỏ ra năm đồng để gửi cậu đến nhà ông Dương ở phía sau, nhờ ông lão nhà họ Dương dạy võ cho. Tiểu Độ mạnh mẽ hơn ba cậu gấp trăm lần, tính cách lại giống hệt ông nội cậu.

Cậu theo ông lão luyện tập vài tháng, đã có thể đánh cho tất cả bọn nhóc trong làng ngã lăn ra đất Gọt ông nội.

Từ đó, Tiểu Độ càng không bao giờ ngắt quãng việc học võ.

Năm ngoái, ông Dương không trụ được, qua đời.

Tiểu Độ mới không đến nhà họ Dương nữa, mỗi sáng cậu dậy sớm, tự mình tập luyện frong sân. Luyện những bài quyền cơ bản mà ông Dương đã dạy.

Nửa đêm về sáng, nhiệt độ đột ngột giảm xuống.

Sở Thành cũng trở nên lạnh lẽo.

Sáng sớm Ôn Độ thức dậy, chạy một vòng rồi về, lấy áo khoác dày mặc vào.

“Anh Đông, hôm nay anh trông chừng công trường nhé, dạo này em không thể qua thường xuyên được.” Cậu muốn vẽ xong bản thiết kế của Cảnh Duy Châu.

Triệu Kiến Đông nghĩ đến chuyện Ôn Độ sắp làm việc lớn, vỗ ngực đảm bảo: “Công trường em cứ yên tâm, có anh ở đây mà. Tuyệt đối...”

“Được rồi, em biết rồi, anh đi đi.”

Ôn Độ vội vàng ngắt lời Triệu Kiến Đông, sợ Triệu Kiến Đông miệng quạ đen lại nói trúng cái gì.

Triệu Kiến Đông cười gượng, gãi đầu rồi đi ra ngoài.

Đại Ni và Nhị Ni đi học, Triệu Hiểu Phi dẫn Uông Bình đi mua thức ăn, trong nhà chỉ còn lại Ôn Độ.

Cậu ngồi trước bàn, dùng bút vẽ nhanh lên trên.

Tất cả các đường nét đều được vẽ liền mạch lưu loát.

Nếu có chuyên gia về lĩnh vực này ở đây, chắc chắn sẽ sáng mắt lên.

Ôn Độ là một người chăm chỉ, làm bất cứ việc gì cũng chỉ có một tiêu chuẩn. Hoặc là không làm, hoặc là làm hết sức mình. Làm ăn, không thể chỉ biết tiêu tiền mà không hiểu chút kiến thức chuyên môn nào.

Bây giờ, Ôn Độ rất mừng vì đã yêu cầu bản thân nghiêm khắc.

Nếu không, bây giờ dù cậu có muốn Đông Sơn tái khởi cũng không có vốn liếng.

Triệu Hiều Phi và Uông Bình mua thức ăn về nhà cũng không tạo ra tiếng động lớn. Hai người bọn họ ngồi trong sân nói chuyện nhỏ nhẹ, sợ làm phiền Ôn Độ.

Đến giờ ăn trưa, Triệu Hiểu Phi mới lên gọi người.

“Tiểu Độ, ăn trưa thôi.”

“Đến ngay.”

Ôn Độ đáp.

Cậu cẩn thận cất bản thảo vào ngăn kéo, rồi mới đi xuống tầng.

Trên bàn chỉ có đồ ăn của mỗi mình cậu.

Triệu Hiểu Phi muốn dẫn Uông Bình đến công trường đưa cơm.

Vừa ăn xong, Hoàng Long Nghị đi từ bên ngoài vào, mặt vàng hoe, sưng vù, trông như biến thành một người khác.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 101



“Tiểu Độ, tối qua anh về nhà bằng cách nào vậy?” Hoàng Long Nghị mặt mày xám xịt ngồi đối diện với Ôn Độ. “Giờ mới dậy hả?” Ôn Độ hỏi anh ấy, tiện tay lấy cho anh ấy một bộ chén đĩa: “Cùng ăn chút đi.”

Hoàng Long Nghị lắc đầu: “Không được, giờ anh không có khẩu vị. Lát nữa ra ngoài tìm chỗ nào đó ăn bát cháo là được.”

“Tối qua bọn em đưa anh về.” Ôn Độ không khuyên anh ấy nữa.

“Cảm ơn em, em trai. Chuyện tối qua, thật xin lỗi, anh không ngờ anh lại không nể mặt như vậy.” Hoàng Long Nghị cảm thấy bản thân vô cùng mất mặt.

Ôn Độ nói: “Không sao, tối qua ở nhà hàng đó em đó nhận được một công việc khác. Cũng nhờ anh đấy.”

“Chú em, em đang đùa anh hả? Hôm qua anh say quắc cần câu, chẳng nhớ gì cả. Làm sao anh có thể tìm việc cho em được chứ?”

Hoàng Long Nghị hoàn toàn không tin.

Lúc này đầu anh ấy đau như búa bổ, ngồi trên ghế, xoa bóp thái dương, hai mắt vô hồn, ánh mắt đờ đẫn.

Ôn Độ hỏi anh ấy: “Lúc đó anh còn cụng chén với người ta cơ mà, đã quên rồi à?”

“Thật sự không nhớ.”

Hoàng Long Nghị cố gắng nhớ lại nhưng không sao nhớ ra được, thậm chí anh ấy còn không nhớ nổi là mình về nhà bằng cách nào.

Hôm nay anh ấy đến đây là để xin lỗi Ôn Độ.

Chuyện hôm qua là do anh ấy không sắp xếp ổn thỏa nên khiến Ôn Độ phải chờ đợi lâu như vậy.

Quan trọng nhất là bữa tối hôm qua Ôn Độ đã thanh toán. Nếu hôm nay anh ấy không đến xin lỗi thì thật sự là thiếu đạo đức. Sau này anh ấy còn có mặt mũi nào để gặp Ôn Độ nữa.

“Hôm nay anh đến đây chủ yếu là để xin lỗi em.”

Hoàng Long Nghị thầm mắng Trần Trác Lâm là đồ khốn kiếp, đã không muốn đến thì đừng có hứa hẹn. Hứa rồi lại không đến làm anh ấy mất mặt.

Ôn Độ không để tâm đến chuyện này.

“Anh Nghị, hôm qua anh gọi em là em trai, hôm nay em gọi anh là anh Nghị, anh em mình không cần khách sáo như vậy. Anh vì muốn tốt cho em mới tổ chức buổi gặp gỡ này. Người ta đến hay không đến không quan trọng, quan trọng là em đã cảm nhận được tấm lòng của anh. Tấm lòng này em sẽ ghi nhớ suốt đời.”

Hoàng Long Nghị nghe Ôn Độ nói xong, trong lòng xúc động không thôi.

Anh ấy cầm chén trà trước mặt lên, nói: “Anh trai lấy trà thay rượu, kính em trai một chén!”

“Nói hay lắm.”

Ôn Độ cầm chén lên, bên trong là nước lọc, cụng ly với Hoàng Long Nghị.

Lúc này tảng đá lớn trong lòng Hoàng Long Nghị mới được đặt xuống.

“Em nói xem, tên khốn Trần Trác Lâm kia lúc trước nói với anh ngon ngọt thế nào. Kết quả cuối cùng không những không đến, mà ngay cả một lá thư cũng không cho người đưa đến. Anh ta đang trêu tức anh đấy à?”

Hoàng Long Nghị vô cùng tức giận.

Anh ấy vô lực vỗ bàn: “Anh kể cho em biết, lúc anh ta bỏ trốn, là anh đưa anh ta lên thuyền. Nếu không anh ta đã bị treo bảng diễu hành. Bây giờ anh ta phát tài rồi, em xem anh ta làm gì kìa? Đó có phải là việc con người làm không?”

“Hoàng Long Nghị anh không có bản lĩnh lớn, chỉ xứng đáng có một cái xưởng nhỏ như vậy. Thì sao chứ? Cái xưởng nhỏ này của anh vẫn có thể phát tài nhé!”

“Vâng, anh Nghị nói đúng.” Ôn Độ gật đầu tán thành, cầm bát cơm lên, nháy mắt ăn hết nửa bát.

“Con người không thể có lòng dạ xấu xa.”

“Đúng vậy.”

“Kẻ có lòng dạ xấu xa không thể thành công được. Anh nói cho em biết, với cái tác phong làm việc này của anh ta, không thể tồn tại lâu dài được. Nếu không phải anh không có tiền, anh cũng không thèm làm cho nhà máy của anh ta. Bây giờ anh mở một cái xưởng nhỏ, kiếm được một khoản tiền, sau đó anh cũng đi mở một nhà máy điện tử.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 102



Hoàng Long Nghị không phải là người thiển cận.

Ngược lại, anh ấy còn rất có tầm nhìn xa.

Ôn Độ rất ngưỡng mộ điểm này của Hoàng Long Nghị.

Cậu đặt bát cơm xuống, uống một ngụm nước, rồi mới nói: “Anh Nghị, anh suy nghĩ như vậy là đúng rồi. Anh mở xưởng may, ban đầu chỉ bán buôn quần áo. Chất lượng tốt, mẫu mã đẹp, nghĩ thêm một thương hiệu hay hơn. Khi nào - đủ vốn, chúng ta sẽ mở thêm các nhà máy khác.”

“Có câu tục ngữ nói rất đúng, không nên bỏ hết trứng vào một giỏ. Sau này nếu anh phát triển cả hai mảng, nhớ đừng quên anh em nhé.”

“Chắc chắn rồi.”

Hoàng Long Nghị nghe Ôn Độ nói mà lòng tràn đầy hy vọng, anh ấy cảm thấy đầu cũng không còn đau nữa. Nghiêng người về phía trước, ghé sát vào Ôn Độ, trên mặt nở nụ cười lấy lòng.

“Cái em nói nãy giờ, có thể nói cụ thể hơn cho anh nghe không?”

Ôn Độ cảm thấy với tính cách nhạy bén của Hoàng Long Nghị, nếu kiếp sau mà không có chỗ đứng thì đúng là uổng phí.

“Xưởng may sản xuất quần áo, nếu muốn tự bán cũng không phải là không được. Anh phải tự đi bán hàng, việc này cần rất nhiều nhân lực, vật lực và thời gian, anh không cần em phải nói chi tiết với anh nữa. Chắc hẳn trước đây anh cũng đã nghĩ đến vấn đề này rồi.”

Hoàng Long Nghị gật đầu: “Ban đầu anh định cho mấy anh em họ đi ra ngoài bán.”

“Đó cũng là một cách. Nhưng chậm quá, không phù hợp với thị trường này. Việc đầu tiên anh cần làm là chọn mẫu mã quần áo cho quý tiếp theo. Quần áo mùa đông chắc chắn là không kịp, quần áo mùa xuân cũng không thể. Anh có thể làm quần áo mùa hè.”

“Có lý.”

Hoàng Long Nghị háo hức chờ Ôn Độ nói tiếp.

“Quần áo không phải cứ may ra là có người mua. Một khi đã quyết định theo ngành này, chắc chắn anh cũng đã tìm hiểu về thị trường. Em không biết anh có nhận ra chưa, từ đầu năm nay, trang phục mọi người mặc trên phố ngày càng thay đổi.”

“Trước đây, toàn là màu xanh lá cây. Vài tháng gần đây, các bạn trẻ trên phố đều ăn mặc rất thời trang. Có chút giống với người ở bờ bên kia.”

Hoàng Long Nghị cũng đã sớm nhận ra điều này.

Nhưng khi Ôn Độ nói vậy, anh ấy lại có cảm giác như được khai sáng.

“Thật ra, mẹ anh là thợ may lâu năm, nên anh mới quyết định mở một xưởng may.” Hoàng Long Nghị thực ra cũng không biết làm gì khác, anh ấy vẫn khá am hiểu về ngành may mặc này.

Ôn Độ ngạc nhiên: “Vậy thì anh nên biết tầm quan trọng của kiểu dáng quần áo. Trước đây, tại sao quần áo nhà anh lại được ưa chuộng, mà nhà khác lại không? Lý do này, dù là hiện tại hay quá khứ, đều giống nhau.”

“Vừa rồi nghe em nói phải chú trọng vào kiểu dáng, anh đã hơi hiểu rồi. Bây giờ em nói vậy, anh đã biết đại khái phải làm gì. Mở xưởng, việc chuẩn bị trước rất quan trọng, sau này quần áo chúng ta làm ra có bán được hay không còn quan trọng hơn.”

“Tốt nhất anh nên tìm người am hiểu thiết kế kiểu dáng quần áo.” Ôn Độ nhắc nhở Hoàng Long Nghị.

Hoàng Long Nghị gật đầu cảm kích: “Chuyện này nhất định phải lập tức tìm người làm ngay. Vậy còn cái kia thì sao? Theo em mô hình hoạt động bán buôn sẽ vận hành thế nào?”

“Nhiều người đến Sở Thành lập xưởng, cũng có nhiều người muốn đến Sở Thành làm giàu. Những người không thể lập xưởng thì nghĩ đến việc buôn bán nhỏ. Bọn họ sẽ lấy hàng mà những nơi khác không có ở Sở Thành, mang đến nơi khác bán. Những người này mới chính là mục tiêu mà các anh phải nắm bắt.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 103



Hoàng Long Nghị vỗ mạnh đùi, mặt lộ vẻ mừng như điên: “Chú em, em thật sự giúp anh một đại ân đó! Không nói gì thêm, tại đây anh hứa với em, sau này anh mà phát tài, tuyệt đối sẽ không quên em đâu! Anh đi tìm người nghiên cứu việc này trước đây, đây là tiền thanh toán cho công trình, anh đã mang hết đến cho em rồi.”

Nói xong, anh ấy đứng dậy, chào tạm biệt Ôn Độ rồi vội vã rời đi.

Ôn Độ nhìn số tiền trên bàn, mở ra kiểm tra một lượt.

Không phải vì cậu có lòng dạ tiểu nhân mà nghi ngờ người quân tử, mà vì khi ra ngoài làm việc, ở đâu cũng phải cẩn thận đề phòng.

Kiểm tra tiền xong, Ôn Độ mới đặt túi xách bên cạnh chân.

Cậu ăn cơm, đặt bát đũa vào Bếp, dọn dẹp sơ sơ bàn ăn rồi lên tầng tiếp tục vẽ bản thảo. Khi cậu động bút, trong đầu vẫn đang nghĩ đến tiến độ thi công xưởng may của Hoàng Long Nghị.

Năm ngoái, nhà xưởng có thể khởi công.

Trước Tết, xưởng may có thể đi vào hoạt động.

Kho hàng sẽ hoàn thiện muộn hơn một chút, nhưng cũng không lâu lắm.

Hiện tại, các công nhân đã rất thành thạo và tiến độ công việc cũng đang được đẩy nhanh. Công nhân dưới tay cậu, so với người khác, nhiều gấp đôi. Bởi vì ở đây bọn họ được bao ăn bao ở và có chế độ ăn uống tốt. Không ít công nhân muốn giới thiệu người thân đến làm việc.

Hiện tại tạm thời không cần thêm người, nhưng sau Tết chắc chắn sẽ cần rất nhiều nhân công.

Gần đây, Ôn Độ đã cao thêm 5 cm, ngón tay cũng trở nên dài hơn, các khớp xương rõ ràng hơn. Kiếp này chưa từng làm việc nặng, ngón tay cậu cũng không bị biến dạng, trông rất đẹp mắt.

Trên thực tế, Ôn Độ chỉ cần một ngày để vẽ bản vẽ thiết kế kiến trúc.

Những thứ này hoàn toàn không kho" đối với cậu.

Vẽ bản vẽ thiết kế thi công cần nhiều thời gian hơn một chút, nhưng cũng chỉ mất ba ngày.

Ôn Độ nhốt mình trong phòng bốn ngày, sau khi vẽ xong lại đến công trường làm việc.

Triệu Kiến Đông nhìn cậu, kinh ngạc hỏi: “Tiểu Độ, sao em lại tới công trường?”

“Em qua đây giám sát một chút.”

Đây là hũ vàng đầu tiên của bọn họ, không thể xảy ra bất kỳ sai sót nào.

Triệu Kiến Đông đợi những công nhân bên cạnh đi qua mới cúi thấp giọng hỏi cậu: “Vậy còn cái bản vẽ gì đó của em không vẽ à? Năm vạn đó!”

Anh ấy thậm chí không dám nghĩ.

Ôn Độ vẫn nhàn nhã nói: “Vẽ xong rồi.”

“Cái gì? Vẽ xong rồi?”

“Ừ.”

“Vậy sao em nói với người ta là cần một tháng?” Triệu Kiến Đông có chút không hiểu: “Em đưa đồ cho người ta sớm, lấy tiền sớm chẳng phải tốt hơn sao?”

“Anh Đông, anh hãy nhớ một câu nói, có những lúc nhanh không phải là tốt. Anh nhanh quá, người khác còn nghi ngờ năng lực của anh. Vì vậy, có những lúc, thời gian càng lâu, người khác cảng tin rằng anh có thể làm được, là một người có bản lĩnh.”

Ôn Độ lại dạy cho Triệu Kiến Đông một đạo lý.

“Có lý.”

Triệu Kiến Đông cũng không thúc giục Ôn Độ, chỉ khi Ôn Độ định vác gạch thì vội vàng ngăn cậu lại: “Em làm gì vậy? Em nghĩ em có thể làm được việc này à? Đôi tay này của em tùy tiện vẽ vài nét là đã đáng giá năm con số, em tự thấy em hợp với công việc này sao? Thật là không biết điều gì cả. Nếu em muốn theo dõi anh thì anh không ngăn cản, nhưng đừng đụng tay vào.”

Triệu Kiến Đông thật sự rất quý trọng đôi tay của Ôn Độ.

Anh ấy chỉ muốn nâng niu đôi tay này.

Ôn Độ rất muốn nói rằng, thứ quý giá nhất của cậu chính là bộ não.

Nhưng cậu vẫn ghi nhận ý tốt của Triệu Kiến Đông.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 104



Sau này, chuyện ở công trường phần lớn phải dựa vào Triệu Kiến Đông gánh vác. Cậu không thể lúc nào cũng túc trực ở công trường. Hơn nữa, có tiền rồi, cậu còn tính toán làm thêm vài việc khác.

Lúc này, ở nông trường Hồng Tinh.

Lại đang có tuyết lớn.

Nhà trường cho học sinh nghỉ học.

Ôn Oanh nóng lòng muốn đến trường xem điểm nhưng không được, cả người ỉu xìu.

Bà thím cả dắt cháu trai tới, ngồi trên giường nhìn chằm chằm vào quả lê trong tay Ôn Oanh, mắt đảo lia lịa. Ôn Hồng Bảo nhân lúc người lớn không để ý, giật phắt quả lê frong tay Ôn Oanh.

Ôn Oanh nhíu mày, mím môi không nói gì, cầm sách giáo khoa tiếp tục đọc.

Ôn Hồng Bảo lại giơ tay cướp sách giáo khoa đi.

Ôn Oanh có chút mất hứng, cô bé vươn tay về phía Ôn Hồng Bảo: “Trả sách cho tôi!”

“Không trả không trả không trả.” Ôn Hồng Bảo còn giơ sách lên cao, cực kỳ muốn ăn đòn.

Bà Ôn giơ tay tát lên đầu cậu nhóc: “Còn dám nghịch ngợm nữa thì bà chặt tay cháu đó.”

Phùng Ngọc Mai thấy cháu trai bị đánh, vẻ mặt không vui.

“Từ Quế Anh, sao bà đánh cháu tôi? Đánh hỏng rồi bà có bồi thường nổi không?”

Bà Ôn cười lạnh: “Bà nên cảm ơn tôi đó. Bé tí đã nghịch ngợm như vậy, lớn lên không biết sẽ hư hỏng đến mức nào. Giờ tôi đánh nó để cho nó biết điều, sau này ra ngoài sẽ không bị người ta đánh.”

“Thế thì nó còn có bà nội như tôi quản lý, đâu cần bà ra tay?” Phùng Ngọc Mai cũng là một bà lão chanh chua nổi tiếng.

Bà Ôn cũng không phải người dễ chọc.

“Thế còn chuyện nó cướp lê của cháu gái tôi, cướp sách của cháu gái tôi nữa, bà có quản không? Bé tí đã đi cướp đồ của người khác, lớn lên sẽ bị bắn đó!”

Phùng Ngọc Mai tức giận chửi ầm lên: “Vậy cũng tốt hơn con trai bà. Già thì đoản thọ, nuôi con trai thì hèn nhát, vợ bỏ đi cũng không dám đuổi theo. Cháu trai thì giống mẹ, đều là thứ không an phận. Cháu gái lại còn là một đứa ngốc. Tôi thấy bà đúng là thiếu ân đức tám kiếp mới gặp báo ứng như vậy!”

“Bốp...!”

Bà Ôn vung tay tát mạnh vào má Phùng Ngọc Mai, thanh âm như tiếng dao cắt, lạnh thấu xương.

“Phùng Ngọc Mai, cái miệng của bà chỉ biết phun ra phân thôi à? Bà có thật sự cho rằng người ngoài đều không biết con trai út của bà là con ai à?”

Phùng Ngọc Mai trợn tròn mắt kinh hãi.

Những lời bà ta định nói đến bên miệng, bỗng chốc không dám thốt ra một câu.

Bà ta xám xịt đứng dậy, túm lấy đứa cháu trai kéo xuống đất: “Bà nói bậy bạ gì đấy? Chẳng có chuyện gì cả. Thằng ranh con này, mau đi xuống, nếu không xuống bà sẽ ném mày ra vườn hoa phía tây cho ma quỷ bắt đi.”

Ôn Hồng Bảo vừa khóc vừa bị bà nội kéo đi.

Bà Ôn cười khẩy hai tiếng, đứng im tại chỗ không nhúc nhích.

Bà nhìn theo người đàn bà lẳng lơ Phùng Ngọc Mai kia dắt cháu trai đi khỏi nhà, sau đó mới quay đầu định xem cháu gái có bị Ôn Hồng Bảo đánh hay không. Ai ngờ vừa quay người lại, đã đối diện với ánh mắt lấp lánh của cháu gái.

“Bà nội, bà thật lợi hại! Con nhất định là giống bà, mới có thể lợi hại như vậy.” Ôn Oanh cực kỳ đắc ý.

Bà Ôn ghét bỏ nói: “Con thôi đi được rồi đó! Con giống bà chỗ nào? Con rõ ràng là giống như... cái đồ ngốc chết đi được, bà không ngốc như vậy đâu.”

Cô bé chỉ giống bà thôi mà!

Hơn nữa, cô bé rất thông minh, không hề ngốc.

Cô bé biết nhiều cách kiếm tiền lắm.

“Bà ơi, nhà mình nuôi thêm nhiều gà đi ạ!” Ôn Oanh biết từ năm sau sẽ có người bắt đầu bán đồ ăn.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 105



Không đúng, lẽ ra năm nay đã có người bán đồ ăn rồi.

Bà Ôn liếc nhìn đứa cháu gái nhỏ: “Sao vậy? Con thèm ăn thịt gà à?”

Nhớ lại vào mùa hè năm nay, gà nhà bị dọa chết, bà không nỡ vứt đi, mang gà đi luộc ăn, hương vị khiến Ôn Oanh nhớ mãi đến tận bây giờ. Cô bé ngoan ngoãn gật đầu như một chú chó nhỏ đang âm thầm lắc lắc cái đuôi.

Ôn Oanh dựa vào ý chí mà mạnh mẽ lắc đầu: “Bà ơi, chúng ta nuôi gà để lấy trứng, ấp nhiều gà con, sau đó bán trứng ra ngoài. Con có thể ăn ít cơm hơn một chút, để gà ăn no hơn.”

Bà Ôn nghĩ đến việc cháu gái ăn ít đi một chút cũng không đủ cho hai con gà ăn.

Ngoài miệng bà nói: “Bán trứng gà thì được mấy đồng chứ?”

“Bà ơi, vậy con có thể tự nuôi gà rồi đi bán trứng được không ạ?” Ôn Oanh sợ bà nội sẽ từ chối mình, vội vàng hứa hẹn: “Con sẽ không chậm trễ việc học đâu ạ.”

Bà Ôn phầy tay: “Thôi được rồi, mau đi đọc sách đi. Ngày mai tuyết ngừng rơi, các con phải đi học lại rồi. Đừng để đến lúc thi được điểm thấp nhất trường rồi lại khóc lóc.”

“Sẽ không đâu ạ.

Ôn Oanh nói chuyện rất nhẹ nhàng, giọng nói cũng ngọt ngào, mềm mại, rất dễ thương.

Mặc dù nhìn không được lanh lợi, nhưng lại rất dễ mến.

Bà Ôn nhìn trời còn sớm, lấy ra số tiền con gái lớn gửi cho. Tháng này con gái lớn gửi về mười đồng.

Nghe nói con rể thăng chức, lương tăng nhiều. Bản thân cô ấy vì cơ thể có tật, cấp trên cũng rất quan tâm, sắp xếp cho cô ấy một công việc rất nhẹ nhàng, cơ bản không mệt mỏi, chỉ cần luôn có người ở đó giám sát là được.

Bây giờ tiền lương nhiều rồi nên cô ấy lập tức gửi về nhà mười đồng.

Bà Ôn cầm mười lăm đồng, bỏ vào túi áo, rồi vào nhà nói với Ôn Oanh: “Oanh Oanh, bà sang nhà bà hai chơi, con ở nhà không được mở cửa cho ai đó.”

“Con biết rồi ạ!”

Ôn Oanh trả lời lớn tiếng.

Bà Ôn yên tâm đi ra ngoài.

Bà cũng có những người bạn tốt trong thôn, đặc biệt là vợ lão Nghiêm, hai người rất hợp nhau và thường xuyên qua lại. Khi không phải ra đồng, bà ấy thường đến nhà chơi.

Bà Ôn thì ít khi đến nhà lão Nghiêm.

Cửa nhà góa phụ thường có nhiều thị phi.

Bà tuyệt đối không bao giờ giao tiếp với người ngoài nếu như không cần thiết.

Bà Ôn đi bộ năm phút rồi đến nhà lão Nghiêm.

“Ngọn gió nào đưa bà đến đây vậy?” Bà cụ Nghiêm ngạc nhiên khi nhìn thấy bà Ôn.

Tuy bà Ôn vẫn cau có nhưng sắc mặt đã dịu đi: “Có chuyện muốn nói với bà.”

“Vậy thì mau vào nhà đi.”

Nhà họ Nghiêm đông người, cũng không chia ra ở riêng.

Ba người con trai đều sống chung. Người con trai cả của bọn họ có có tiền đồ, tham gia quân ngũ, thường xuyên ở ngoài, lập gia đình ở nơi xa, một năm mới về nhà một lần. Người con trai thứ hai và thứ ba đều ở gần ba mẹ.

Hai gia đình đều có hai con và cùng chen chúc trong một cái sân.

Nói chuyện bình thường cũng không dám nói lớn tiếng, dù chỉ là nói một câu bâng quơ, cũng có thể bị người khác nghe thấy.

“Tôi rót cho bà chút nước uống nhé.” Bà cụ Nghiêm cầm cái cốc, rót cho bà một ít trà.

Bà Ôn không muốn uống nên nói: “Không cần đâu, tôi đã uống ở nhà rồi. Hơn nữa, tôi chỉ nói chuyện với bà vài câu thôi, không cần rót nước đâu.”

“Vậy tôi rót cho bà cốc nước”

Bà cụ Nghiêm rất lịch sự, nói cái gì cũng phải bưng một cốc nước lên.

Đợi đến khi bà ấy ngồi xuống, bà Ôn mới nói: “Tôi muốn nhờ bà hỏi giúp, trong thôn mình có nhà ai có trứng gà ngon không. Tôi tính mùa xuân sang năm ấp một đàn gà con.”

“Sao bà lại nghĩ đến chuyện nuôi gà?” Bà cụ Nghiêm có chút tò mò.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 106



“Cháu gái tôi thích ăn thịt gà, còn thích ăn trứng gà nữa. Tôi nghĩ nuôi gà cũng không tốn nhiều công sức. Chờ đến khi trời ấm hơn, Thiều Ngọc làm cho cái ổ gà, rồi nuôi gà trong sân. Đến lúc đó sẽ không cần phải đi mua trứng nữa.”

“Cũng đúng. Bây giờ khác xưa rồi. Đất đai bây giờ đều là chúng ta tự trồng, trong nhà ăn cũng nhiều hơn năm ngoái. Cám lúa mì còn lại từ bột mì đủ để cho gà ăn.”

Bà cụ Nghiêm cảm thấy nhà bà ấy cũng nên nuôi vài con gà nhỏ.

“Đúng vậy, khác xưa rồi. Cuộc sống có hy vọng rồi.” Lại giống như khi chồng bà còn sống, có thể tự mình mở cửa hàng, làm ăn buôn bán.

Cũng có thể đi ra ngoài kiếm việc làm.

Bà Ôn nhớ lại những ngày tháng tuổi trẻ.

“Vậy thì tôi cũng ấp một ít gà con. Để tôi hỏi thăm trong thôn xem nhà ai có trứng, đến lúc đó bảo bọn họ để dành thêm nhiều một chút.” Bà cụ Nghiêm rất được lòng người trong thôn.

Bà Ôn nói: “Bà mua giúp tôi nhiều một chút.”

Bây giờ trứng gà rất kho" mua, bên ngoài vẫn phải dùng phiếu mới có thể mua được.

Thôn bọn họ không có nhiều người nuôi gà, đa phần là rất ít người ở bên này.

Tháng hai tháng ba phải ấp gà con, hai mươi mốt ngày sau gà con sẽ nở, trước đó bà muốn có thêm gà con, không thể không dặn dò người ta chuẩn bị trước.

Xong việc, bà Ôn cũng không nán lại lâu, đi thẳng về nhà.

Về đến nhà, Ôn Oanh vẫn đang đọc sách, bà Ôn bắt đầu loay hoay chuẩn bị bữa tối.

Chẳng mấy chốc, Ôn Thiều Ngọc đi xe đạp về, vừa vào cửa đã hỏi: “Mẹ, hôm nay mẹ đánh nhau với thím à?”

“Đánh nhau? Con coi trọng bà ta quá rồi, là mẹ đánh bà ta đó.” Bà Ôn thái dưa cải muối, con dao vang lên tiếng lạch cạch, vô cùng mạnh tay, nghe đến rợn người.

Ôn Thiều Ngọc lùi lại hai bước một cách lặng lẽ, hỏi: “Vậy thím đến nhà mình chỉ để bị đánh à?”

“Con nghĩ bà ta đến nhà mình để làm gì chứ?”

Bà Ôn rất coi thường Phùng Ngọc Mai, cái gì cũng không làm được, ăn gì cũng không đủ, lại còn không đứng đắn. Cũng chỉ tại ông chồng hèn nhát của bà ta, mẹ chồng lại lười quản, trực tiếp đuổi bà ta đi, để bọn họ tự sinh tự diệt. Lúc bà nội của Ôn Thiều Ngọc còn sống, Phùng Ngọc Mai cũng không dám đến nhà bọn họ.

Ôn Thiều Ngọc cũng biết thím của hắn không ra gì, miệng còn đặc biệt chua ngoa, nhưng lại không dám đánh nhau với ai.

Nếu bà ta điên khùng với người khác thì thôi đi, điên khùng với mẹ hắn, mẹ hắn có thể khiến bà ta hối hận vì đã được sinh ra trên đời này.

“Đến tìm đánh”

Bà Ôn nghiêm mặt, cho một muỗng mỡ lợn nhỏ vào nồi, sau đó cho ba miếng thịt vào nồi, xào qua vài cái rồi cho dưa cải muối vào xào, sau đó đổ nước vào nồi, cho miến vào, đậy nắp nồi và đun lửa.

Ôn Thiều Ngọc đi thẳng vào nhà, hoàn toàn không có ý định ngồi xuống nhóm lửa.

Đây cũng là do chị gái hắn nuông chiều.

Chị gái hắn vì từ nhỏ đã có vấn đề về tay nên rất tự ti, không thường xuyên ra ngoài. Mọi người hay bảo cô ấy rằng: “Sau này nếu con gái lấy chồng, nhất định phải dựa vào anh em nhà mẹ đẻ.”

“Phải giữ mối quan hệ tốt với anh em nhà mẹ đẻ.”

Chỉ vì vậy, chị gái hắn đã dành hết những gì ngon nhất cho hắn, nuông chiều hắn như một cậu ấm vậy.

Bà cũng không bạc đãi con gái lớn, con gái lớn xinh đẹp, tính cách tốt, biết đọc sách viết chữ, chỉ vì cơ thể có khuyết tật nên mới cảm thấy tự ti, không ngẩng cao đầu được.

Bà Ôn nghĩ đến người con gái lớn đã nhiều năm không gặp, lén lau nước mắt nơi khóe mắt, không biết trong đời này còn có thể gặp lại con gái lớn hay không.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 107



Sở Thành.

Mặt trời đã lặn.

Đã đến giờ ăn tối của công nhân.

Thấy Ôn Độ đi tới, Triệu Hiểu Phi vội vàng nói với con gái lớn: “Đại Ni, con đem thư của chú Ôn

Ôn Độ nghe vậy, ngạc nhiên hỏi: “Thư của em đến rồi hả?”

qua đây.”

“Chứ còn sao nữa? Hôm nay đưa đến nhà, chị nghĩ là em nóng lòng muốn đọc lắm, nên bảo Đại Ni mang đến cho em đây. Một phong thư khá dày, nhìn ra là người nhà rất nhớ em, có nhiều điều muốn nói với em lắm đó.”

Trên khuôn mặt Triệu Hiểu Phi nở nụ cười rạng rỡ, trông hoàn toàn khác so với trước đây.

Ngay cả hai cô con gái của chị ấy cũng khác trước. Trước đây, hai cô bé như những đứa con gái nhà địa chủ trong xã hội cũ, đầu cũng không dám ngẩng, lời cũng không dám nói, làm gì cũng cẩn thận dè chừng.

Bây giờ, hai cô bé có ánh sáng trong mắt, con người cũng trở nên cởi mở và vui vẻ hơn rất nhiều.

Nhìn những cô bé như vậy mới thấy ưng mắt.

Ôn Độ nhận lấy thư, quả nhiên là một phong thư dày, bèn cười nói: “Bà nội em ít nói, thường chỉ dặn dò em một số việc. Ba em là một người hay nói, chỉ hận không thể viết hết mọi chuyện lông gà vỏ trứng vào. Em gái em vẫn chưa biết viết thư, có lẽ toàn là do ba em viết.”

Mặt Triệu Hiểu Phi đầy vẻ ghen tị: “Quan hệ của nhà em tốt thật đó.”

Nhà bọn họ tuy không trọng nam khinh nữ, nhưng con gái lấy chồng ở xa, mối quan hệ với chồng đổ vỡ coi như xong, chính bản thân cũng sống chưa tốt.

“Cũng tạm.”

Ôn Độ cầm lá thư, cơm cũng không ăn mà đi về.

Cậu bước nhanh vào phòng, đặt thư lên bàn, tắm rửa xong đi thẳng lên lầu, ngồi vào bàn, trịnh trọng mở lá thư ra.

“Tiểu Độ, bà không mong con kiếm được nhiều tiền, chỉ mong con bình an trở về. Con còn nhỏ, đi ra ngoài học hỏi thế giới là hơn hẳn tất cả mọi người frong thôn. Sau này con cũng thi đỗ đại học, có thể ra ngoài làm người thành phố.

Đây là lời bà nội của cậu nói.

Còn về thư của ba, có chút ngoài dự đoán của Ôn Độ: “Tiểu Độ, con không cần phải gánh vác bất cứ gánh nặng nào, bây giờ ba đã kiếm được tiền rồi. Mặc dù chỉ làm bảo vệ ở cổng Trạm máy móc nông nghiệp, nhưng mỗi tháng có mười đồng. Con về nhà học hành chăm chỉ đi, ba có thể nuôi nổi con.”

Trước mắt cậu bỗng hiện ra hình ảnh một cậu bé thiếu gia kiêu hãnh, mặt đầy vẻ đắc ý nói: “Con trai, mau nhìn xem, ba giỏi không! Con hãnh diện lắm phải không?”

Mắt Ôn Độ trong nháy mắt đỏ hoe.

Ba viết rất ít.

Cộng thêm lời dặn dò của bà nội, mới miễn cưỡng hết một tờ giấy.

Còn lại một chồng giấy dày cộp, tất cả đều là thư em gái viết.

Nhớ đến đôi mắt to tròn ngây thơ của em gái, Ôn Độ đặt trang giấy mà ba và bà viết xuống, lấy bức thư của em gái ra.

Cũng không biết ba đã chịu đựng như thế nào mà lại viết cho em gái nhiều thư đến vậy.

Có chút khó có thể tưởng tượng được ba có thể kiên nhẫn đến thế.

Ôn Độ mở chồng giấy dày cộp đó ra, lúc nhìn thấy chữ viết trên bức thư cậu kinh ngạc một hồi.

Bức thư này hóa ra là do em gái tự viết!!!

Chi là bức thư này trông có vẻ rất khó đọc.

Trước đây, Ôn Độ có thể đọc văn kiện tiếng Anh một cách trôi chảy, nhưng bây giờ phải mất một lúc lâu cậu mới đọc được một dòng thư. Nhìn vào hình thức của bức thư, cậu biết ngay rằng chắc chắn có ba cậu ở bên cạnh hướng dẫn.

Ba cậu xét về một số mặt, là một người rất lãng mạn.

Chi tiếc là sinh nhầm thời đại.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 108



“Anh trai tốt nhất thế giới:

Hi vọng khi anh đọc bức thư này mọi thứ đều đang tốt đẹp!

Anh ở thành phố có khỏe không? Em nhớ anh lắm! Em ở nhà cũng rất khỏe! Ba đã đi làm rồi! Ba làm việc ở Trạm máy móc nông nghiệp. Mỗi ngày, sáng chiều ba đều đưa đón em đi học.

Em cảm thấy rất hạnh phúc. Mỗi khi làm việc gì đó, em đều nghĩ rằng nếu có anh trai ở bên cạnh thì tốt biết bao.

Anh ơi, em sẽ ngoan ngoãn ở nhà, tuyệt đối không đi đến những nơi vắng vẻ.

Anh ở ngoài đó cũng phải cẩn thận. Nếu anh bị người ta bắt nạt, cũng đừng phản kháng. Con người phải nhẫn nhịn một chút.

Bà nội nói, người bên ngoài kia đều là những con hổ giấy. Còn mềm nắn rắn buông, chỉ cần sơ hở một chút, bọn họ sẽ bắt nạt anh không thương tiếc.

Anh đừng không tin những gì em nói nhé! Em có kinh nghiệm rồi.

Cậu bạn mập ú trong lớp em vẫn là một đứa trẻ con, miệng cậu ta cực kỳ đê tiện, thích bắt nạt người khác, em không sợ cậu ta. Em đánh cậu ta. Nhà cậu ta còn đến nhà tìm em!

Anh, em không lừa anh đâu! Ai đánh thì anh phản kháng, anh đừng sợ, cứ đánh bọn họ.”

Ôn Độ đọc thư của em gái, đọc đến hoa cả mắt.

Em gái thật sự là kể đủ thứ chuyện, những chuyện nhỏ nhặt nhất cũng viết hết cho cậu.

Ôn Độ rất thích đọc, chỉ có điều vì sao em gái lại luôn lo sợ cậu bị bắt nạt nhi? Nếu đổi lại là kiếp trước, cậu có thể nhìn thấy lá thư này của em gái, chắc chắn sẽ không cảm thấy những ngày tháng lúc bấy giờ là khổ cực.

Nhất định sẽ cảm thấy tương lai còn nhiều hy vọng.

Ôn Độ tiếp tục đọc thư, em gái kể lại mọi chuyện xảy ra trong nhà cho cậu nghe. Trong đầu cậu hiện lên từng khung cảnh một cách rõ ràng, như thể cậu chưa bao giờ rời xa nhà vậy.

Bà nội thương em gái hơn cả tưởng tượng, ba cũng trưởng thành sớm hơn kiếp trước, có một khởi đầu tốt đẹp hơn.

Cậu không cần lo lắng ba sẽ bị lũ cuốn trôi, cũng không cần lo lắng bà nội sẽ qua đời sớm.

Bọn họ sẽ bảo vệ em gái, đợi cậu trở về.

Ôn Độ có chút nóng lòng muốn về nhà.

Chi là bây giờ vẫn chưa được.

Ôn Độ rất nhẫn nại, thậm chí cậu muốn về nhà ăn Tết cũng không được. Ôn Độ có chút nóng ruột, nhưng ngay lập tức lấy lại bình tĩnh.

Cậu muốn phát triển ở nơi này, rồi đón cả bà nội, ba và em gái tới đây luôn.

Nghĩ như vậy, Ôn Độ lại có hy vọng.

Một lúc lâu sau, cậu mới lưu luyến đặt thư của em gái xuống, cất lại vào phong bì.

Ôn Độ cất thư xong rồi đi xuống tầng, bốn người Triệu Hiểu Phi đã về. Để tiết kiệm điện, hai đứa trẻ làm bài tập cũng không bật đèn. Ôn Độ nhíu mày, bật đèn lên rồi dặn dò Triệu Hiểu Phi.

“Chị Hiểu Phi, buổi tối bọn nhỏ làm bài tập phải bật đèn lên. Không cần lo lắng về tiền điện, đến lúc mắt bọn nhỏ không nhìn rõ nữa, lại chậm trễ việc học, chị sẽ hối hận đó.”

Khó khăn thế nào cũng không thể để con cái chịu khổ.

Triệu Hiểu Phi nghe xong vội vàng gật đầu: “Sau này chị sẽ hai đứa nhỏ làm bài tập ở nhà chính.”

Như vậy, Uông Bình cũng có thể về phòng muộn hơn, và chị ấy cũng có thể chuẩn bị sẵn thức ăn cho sáng mai ở nhà chính.

Ôn Độ không quan tâm bọn họ bật đèn nào, miễn có bật đèn là được.

“Tiểu Độ, chị đi làm cơm cho em ăn nhé.”

Triệu Hiểu Phi nhớ ra Ôn Độ vẫn chưa ăn cơm, lập tức đứng dậy đi nấu cơm cho Ôn Độ. Thức ăn đều đã chuẩn bị sẵn, chỉ cần thêm củi vào Bếp là có thể xào một món rau.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 109



Chị ấy biết Ôn Độ ăn nhiều, còn thích ăn bánh bao nên đặc biệt hấp cho Ôn Độ một nồi bánh bao, hâm nóng mười mấy chiếc bánh bao, xào một đĩa rau nhỏ, trộn một đĩa bắp cải và nấu một nồi canh trứng.

Ôn Độ nhìn thấy nhiều thức ăn như vậy, rất bình tĩnh ngồi xuống ăn.

Uông Bình đã nhìn thấy điều này nhiều lần, nhưng vẫn không thích ứng được.

Chị ấy thầm nghĩ, một người dù có ăn khỏe đến đâu cũng không thể ăn nhiều như vậy mỗi ngày được.

Nhưng trên thực tế, Ôn Độ còn ăn nhiều hơn thế nữa. Cậu ăn nhiều hơn số lượng thức ăn trên bàn rất nhiều. Và điều này diễn ra mỗi bữa ăn.

Ăn xong, Ôn Độ không lên tầng ngay mà tự dọn dẹp bàn ăn và chuẩn bị rửa bát. Lúc cậu đang định rửa bát, Triệu Hiểu Phi từ trong phòng đi ra, lập tức đuổi cậu đi.

“Đôi tay này của em là để làm việc này sao?”

Triệu Hiểu Phi nghe nói đôi tay này của Ôn Độ chỉ cần vẽ vài nét đơn giản là có thể bán được năm vạn. Người ta còn đồng ý mua mà không hề do dự.

Triệu Hiểu Phi cảm thấy cậu có tài năng và hiểu biết nhiều. Cũng vì vậy, chị ấy càng thêm quyết tâm cho hai con gái học đại học.

Nếu không thi đậu, chị ấy sẽ cho con ôn thi lại, miễn là con chịu học, chị ấy sẵn sàng làm việc ở công trường xây dựng cả đời để kiếm tiền cho con ăn học.

Bị đuổi ra ngoài, Ôn Độ suy nghĩ một hồi rồi ra ngoài đi dạo một vòng.

Nơi bọn họ đang ở hiện nay sẽ trở thành khu vực sầm uất nhất trong tương lai. Nhưng hiện tại, thậm chí không thể nhìn ra được chút hình hài nào. Đi dạo một vòng bỗng nhiên cậu nhìn thấy một nhóm người vây quanh một ông lão.

Ông lão ngồi dưới gốc cây thở dài than vãn: “Các người nói gì vậy? Lại không mua mảnh đất đó à!”

Ôn Độ tiến đến đứng bên cạnh nghe. Nghe một lúc, cậu mới hiểu ra. Hóa ra ông lão này Muốn bán một mảnh đất, nhưng giá cao quá nên không ai muốn mua.

“Chú ơi, mảnh đất của chú nhỏ xíu như vậy, mua về cũng không trồng được gì. Chú còn muốn bán năm trăm đồng, có khác gì cướp giật không? Chắc chỉ có lừa người nơi khác đến mua thôi.”

Người đàn ông trung niên đang nói chuyện thấy lời đề nghị của ông chủ thật hoang đường.

Ông lão nói: “Nếu người ngoài địa phương muốn mua, tôi cũng bán! Hôm nay tôi nói ở đây, ai đến mua thì cùng nhau vào thôn làm thủ tục sang tên. Chỉ cần ai có thể đưa ra năm trăm đồng ngay bây giờ là được!”

Để mua được mảnh đất bên cạnh, ông ấy chỉ còn cách bán mảnh đất cũ mà ông ấy đã mua trước đó.

Ôn Độ cảm thấy việc mua một mảnh đất ở đây, bất kể lớn nhỏ, đều sẽ có lợi nhuận trong tương lai. Cậu suy nghĩ một lát rồi nói: “Ông ơi, ông xác định muốn bán một mảnh đất hả?”

“Tất nhiên rồi! Bà con trong thôn đều có thể làm chứng.” Ông lão vừa nói vừa đánh giá Ôn Độ từ trên xuống dưới.

Ông ấy nghĩ rằng tên nhóc này chắc chắn không thể có đủ tiền.

Người đàn ông trung niên đã nói chuyện trước đó nói với Ôn Độ: “Chàng trai à, nghe tôi khuyên này, mảnh đất của ông chú tôi mua về cũng chỉ để trồng rau. Cậu trồng nhiều rau như vậy cũng ăn không hết. Mua mảnh đất này là vô ích. Năm trăm đồng, cậu làm gì không tốt?”

“Anh trai, cảm ơn ý tốt của anh. Chỉ là tôi muốn mua một mảnh đất để trồng rau. Gia đình tôi đông người, mỗi bữa mua thức ăn tốn không ít tiền. Mua một mảnh đất trồng rau có thể tiết kiệm được kha khá tiền. Hai ba năm nữa, số tiền năm trăm đồng này sẽ được hoàn lại. Đối với tôi, điều đó rất hợp lý.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back