Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 40: Chương 40



“Ăn xong trước thì không sao, ăn sau thì rửa bát đi chứ sao nữa.

Ai bảo mày ăn nhiều thế?” Bà Ôn đi dép ra ngoài tiễn hai đứa nhỏ.

Bỗng dưng Ôn Thiều Ngọc cảm thấy miếng bắp cải trong miệng không còn ngon nữa.

Nhưng điều này cũng chỉ kéo dài một giây.

Hắn tiếp tục ăn một cách từ từ, nhai kỹ nuốt chậm.

Nếu bà Ôn nhìn thấy hắn ăn như vậy, bà có thể đá hắn sang một bên.

“Anh trai, anh thực sự sẽ đi ạ?” Ôn Oanh ngồi ở ghế sau hỏi, cô bé vẫn luôn nhớ về chuyện này.

Ôn Độ sẽ đi, hơn nữa còn đi trong mấy ngày, chắc chắn không thể giấu em gái được.

Nên phải nói rõ ràng mọi chuyện.

“Anh muốn đi kiếm thật nhiều tiền!”
Kiếp trước cậu nghe người ta nói rằng, thời đại này khắp nơi đều có cơ hội kinh doanh.

Nếu bây giờ bỏ lỡ cơ hội này, sau này sẽ càng khó khăn hơn.

Ôn Độ không muốn bỏ lỡ cơ hội này!
“Anh ơi, sau này em cũng sẽ kiếm thật nhiều tiền!”
Ước mơ lớn nhất của Ôn Oanh ở kiếp này chính là cho cả nhà có được cuộc sống tốt đẹp.

Cô bé muốn kiếm thật nhiều tiền để người ba công tử bột có thể đi chơi mỗi ngày, và có nhiều tiền tiêu vặt.

Có thể mua những sản phẩm chăm sóc da tốt nhất trên quầy và đến các thẩm mỹ viện cao cấp để chăm sóc da.

Hy vọng bà nội sống lâu trăm tuổi, trở thành bà thái hậu giàu có nhất trần gian.

Cô bé mong muốn anh trai không còn phải chịu khổ, không phải hèn mọn đi ở rể, bị con trai ruột nhà người ta coi thường.

Cô bé muốn anh trai ưỡn ngực ngẩng cao đầu, sống một cuộc sống quang minh chính đại, cưới được cô gái anh yêu về nhà, trở thành người ba được các cháu ngưỡng mộ nhất.

Đương nhiên Ôn Độ không biết về hoài bão lớn lao của em gái cậu, cho dù biết cũng chỉ phì cười cho qua.

Là anh trai, làm sao cậu có thể để em gái nuôi cậu được chứ?
“Được rồi, anh trai chờ em nhé.

” Ôn Độ xoa xoa mái tóc ngắn của em gái: “Mau vào học đi.

"
“Vâng ạ.


Ôn Oanh đi được hai bước, lại quay đầu nhìn anh trai, thấy anh trai vẫn đứng đó mới đi về phía lớp học.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 41: Chương 41



Ôn Độ đạp xe đến cổng trường, đưa em gái vào lớp học nhưng rời đi ngay.

Mà cậu đi tìm giáo vieen chủ nhiệm của em gái, người cũng là chú họ của cậu và là giáo viên chủ nhiệm của cậu trước khi lên cấp hai.
“Thầy Lý.”
Ôn Độ đứng trước cửa phòng giáo viên gọi to.

Thấy Ôn Độ, thầy Lý vội vàng mời cậu vào và hỏi han đầy quan tâm: “Sao em lại tới đây? Đã tìm được Ôn Oanh chưa?”
“Cảm ơn thầy Lý đã quan tâm, đã tìm được em gái em rồi ạ.” Ôn Độ biết thầy giáo sắp phải đi dạy, cũng không muốn làm mất thời gian của thầy, nên đi thẳng vào vấn đề: “Thầy Lý, em gái em vẫn cần thầy quan tâm nhiều hơn.

Sau giờ học, nếu nhà em chưa đến đón, xin thầy tuyệt đối đừng để em ấy tự đi về.”

Thầy Lý nghiêm túc nói: “Em cứ yên tâm, sau này tất cả giáo viên trong trường đều không cho học sinh đi một mình.

Học sinh lớn sẽ đi cùng học sinh nhỏ về nhà.

Gia đình lo lắng cho Ôn Oanh, muốn người nhà tới đón, thầy cũng sẽ giao học sinh tận tay cho phụ huynh.”
Hồi bé Ôn Độ đi học cũng không có phụ huynh tới đón.
Bất kể xa hay gần, đám trẻ đều tự đi học về cùng nhau.
Vài chục năm sau, con cái trong thôn ngày càng ít, không còn bạn bè đi học cùng, phụ huynh mới bắt đầu đến trường đón con hằng ngày.
Không ngờ, vì em gái bị bọn buôn người bắt cóc mà nhà trường không yên tâm cho học sinh tự về nhà nên yêu cầu phụ huynh đến đón.
Ôn Độ yên tâm rời khỏi trường học, đạp xe về đến nhà, bắt đầu thu dọn hành lý.
“Sao con đi vội thế?” Bà Ôn thấy cháu trai thu dọn hành lý, đứng ở bên cạnh lo lắng hỏi.

Ôn Độ nói: “Đi sớm về sớm ạ.”
Cậu không biết tình hình bên đó ra sao, cũng không biết có thể về trước Tết hay không.

Có một số chuyện cần phải dặn dò bà nội cẩn thận.
“Bà ơi, bà bảo nhà trường giữ lại học bạ cho con.

Có thể con sẽ không về nhà trước Tết được, khi nào đến đó con sẽ viết thư về.

Bà đừng lo lắng cho con, mọi việc ở nhà đều nhờ vào bà.”
Ôn Độ muốn đưa cả gia đình đi theo.
Mùa xuân năm đó, đội sản xuất chia đất, lúc đó đã xảy ra một cuộc náo loạn lớn.

Những kẻ lười biếng muốn làm ầm ĩ, ban lãnh đạo thôn cũng mặc kệ bọn họ náo loạn như thế nào, đất đai đã chia đều cho mọi người.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 42: Chương 42



Để đảm bảo công bằng, người ta viết từng mảnh đất lên giấy cho mọi người bốc thăm.
Bốc được mảnh đất nào thì chính là mảnh đất đó.
Ai cũng không được phép kêu ca than vãn là không công bằng.
Nhà họ Ôn là Ôn Thiều Ngọc đi bốc thăm.

Ôn Thiều Ngọc tuy không giỏi việc gì khác, nhưng lại có vận may cực kỳ tốt.

Mảnh đất bốc được toàn là đất tốt, hai nhà bên cạnh cũng đều là những người hiền lành, dễ tính.
Bà Ôn vì thế còn đặc biệt thịt một con gà trống lớn, hầm cả ngày cho Ôn Thiều Ngọc ăn no nê.
Mặc dù đây đều là chuyện kiếp trước, nhưng Ôn Độ lại nhớ rành rọt từng chi tiết.
Bây giờ mỗi nhà đã chia đất đai, chỉ cần chịu khó làm ăn, vun vén cẩn thận thì không lo thiếu ăn thiếu uống.

Nhưng bây giờ tiền quan trọng hơn ngày xưa, nhà nào không có tiền thì không dám ốm đau.
Cuộc sống hiện tại cũng có hy vọng, bà nội chắc chắn càng không muốn theo cậu đi tha hương cầu thực.

Ôn Độ quyết định sẽ cùng em gái sống thật tốt, sẽ lên thành phố sống tốt, và sẽ mua nhà ở thành phố.

Mặc dù bọn họ ở một thôn nhỏ, cách trung tâm thành phố rất xa, nhưng bọn họ có hộ khẩu thủ đô.
Chỉ cần cậu tiết kiệm đủ tiền, cậu có thể mua nhà ở trung tâm thành phố và cho em gái học trường tốt nhất.
Trước mắt, vẫn cứ kiếm tiền trước đã!
Ôn Độ đi xe buýt đến thành phố rồi đi tàu hỏa.

Cậu cất 350 đồng vào những chỗ khác nhau.

Cậu đeo ba lô, bên trong đựng vài bộ quần áo cũ, một đôi giày vải mới, một cái cốc.

Còn lại là vài cái bánh ngô và mười quả trứng luộc.
Bà Ôn tiễn cháu trai ra tận đường lớn, cùng cháu trai đứng bên đường chờ xe.
“Tiểu Độ, ra ngoài đi đừng tiết kiệm tiền, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống.

Con vẫn còn là trẻ con, sức khỏe là quan trọng nhất.

Kiếm được tiền hay không cũng không sao, bà cũng không mong con kiếm được nhiều tiền, chỉ mong con bình an.”
“Lần này con đi ra ngoài mở mang tầm nhìn, khi nào về nhà thì học hành chăm chỉ.

Bây giờ nhà nước đã khôi phục kỳ thi đại học, con học tốt thì sau này cũng có thể thi đỗ trường đại học tốt.

Trước đây đó chính là chuyện làm rạng danh tổ tông.”
Ôn Độ nghe bà Ôn nói, thỉnh thoảng gật đầu.
“Bà, bà không cần lo cho con.

Chỉ có điều con đi rồi, gánh nặng trong nhà đều dồn lên vai bà.

Bà đừng xuống ruộng làm việc một mình, gọi ba con đi cùng.

Cũng đừng thức khuya dậy sớm làm việc, con nhất định sẽ kiếm được tiền gửi về.”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 43: Chương 43



Ôn Độ nói xong thì xe đã đến.

Cậu vẫy tay, cuối cùng dặn dò bà Ôn: “Bà, nhất định phải chăm sóc Oanh Oanh thật tốt, đợi con về nha.


“Tiểu Độ, chú ý an toàn.


Ôn Độ gật đầu, nhảy lên xe.

Lúc này người trong xe còn thưa thớt, cậu ngồi bên cửa sổ, vẫy tay chào bà Ôn và nói lớn: “Bà nội, bà về nhà đi!”
Bà Ôn không nhúc nhích, đứng yên lặng nhìn cháu trai ngồi xe rời đi.

Bà đứng bên vệ đường rất lâu, cho đến khi xác định cháu trai không quay lại, mới từ từ xoay người bước đi.

Ôn Thiều Ngọc đi từ nhà vệ sinh vào, thấy nhà không một bóng người, vốn dĩ định không rửa bát.

Vừa thay áo khoác mới định ra ngoài, đã nhìn thấy mẹ từ bên ngoài chậm rãi bước vào.

Ôn Thiều Ngọc lập tức xoay người vào nhà, cởi áo khoác và nghiêm túc rửa bát.

Bà Ôn bước vào nhìn thấy động tác rửa bát của Ôn Thiều Ngọc, lập tức mở miệng mắng: “Mày chỉ có một ngón tay à? Còn dùng một ngón tay rửa bát? Rửa như vậy làm sao mà sạch được? Dùng hai tay rửa cho đàng hoàng, rửa không sạch thì không được đi đâu hết.


Ôn Thiều Ngọc lau tay sạch sẽ, xắn tay áo lên rồi mới quay lại bệ bếp rửa bát một cách nghiêm túc.

Rửa một cái bát mà y như làm ra một cái mới, bà Ôn nhìn đến bốc hỏa.

Lúc này thời tiết đã ấm áp, bà Ôn cầm cuốc đứng trong sân gọi Ôn Thiều Ngọc.

“Hôm nay mày đi thu hoạch củ cải với tao.


Ôn Thiều Ngọc vừa buông tay áo, nhìn mẹ bằng ánh mắt oán trách, hắn quay vào nhà thay một bộ quần áo rách.

Tuy là đồ rách nhưng cũng sạch sẽ.

Hắn tuy lười biếng, nhưng cũng không phải là kẻ nhìn mẹ già làm việc mà hắn thì không làm gì.

Ôn Thiều Ngọc cầm cuốc đi trước, dọc đường gặp người còn nói chuyện với người ta vài câu.

“Mày đi đâu thế?”
Bà Ôn dừng lại trước mảnh ruộng nhà mình, nhìn Ôn Thiều Ngọc đã đi xa bảy tám mét, mặt bỗng chốc tối sầm lại.

Ôn Thiều Ngọc quay lại nhìn sắc mặt của bà, biết mình đã đi quá.

Hắn cười hì hì nói: “Con qua xem đây là ruộng nhà ai, dọn dẹp chẳng ra gì cả, không bằng nhà mình.


“Đừng có lảm nhảm, mau qua đây.


Đây là con trai ruột của bà, chỉ cần nhìn cái mông nhúc nhích là bà đã biết hắn định đánh cái rắm gì.

Mánh khóe vặt vãnh này, lừa được ai chứ!
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 44: Chương 44



Thu hoạch củ cải là một việc rất tốn sức.
Ôn Thiều Ngọc mới làm được một lát đã mệt mỏi ngồi phịch xuống đất.
“Mẹ, Tiểu Độ đi đâu rồi? Sao không bảo Tiểu Độ sang đây phụ giúp?” Đừng thấy con trai hắn còn nhỏ tuổi, nhưng sức khỏe lại lớn.

Mới mười hai tuổi mà đã cao hơn một mét tám.
Hai năm nữa, chẳng lẽ không cao đến một mét chín?
Ôn Thiều Ngọc so với con trai hắn chính là yếu đuối đến không thể tự lo liệu.
Bà Ôn nhướng mắt, ánh nhìn sắc bén: “Tiểu Độ đi kiếm tiền rồi, sau này trong nhà chỉ còn một người đàn ông.

Mọi việc này đều phải do mày làm.”
Sắc mặt Ôn Thiều Ngọc lập tức hoảng sợ.

“Cái gì? Tiểu Độ đi rồi? Đi lúc nào?” Hắn vẫn luôn ở nhà, sao lại không nhìn thấy?
Bà Ôn cười lạnh: “Chính là lúc mày trốn trong nhà vệ sinh, sống chết cũng không chịu ra đó.”
Ôn Thiều Ngọc chán nản.
Hắn nghỉ ngơi một lát, rồi ngoan ngoãn đứng dậy làm việc.
Có rất nhiều củ cải.
Những củ cải này được dùng để làm dưa muối, cả nhà sẽ dựa vào thứ này để sinh sống cho đến mùa thu hoạch củ cải năm sau.

Sau khi nhổ hết củ cải, bà Ôn dùng dao chặt bỏ phần cọng cải, cũng không vứt đi mà định mang về cho lợn ăn.
Ôn Thiều Ngọc nhổ củ cải xong thì đi đâu đó.
Mười mấy phút sau, hắn quay lại với một chiếc xe đẩy, chất hết củ cải lên xe, đặt củ cải lên trên rồi một hơi đẩy tất cả về nhà.
Bà Ôn xách theo một giỏ cải anh tử, đi ở phía sau: “Xe của ai thế?”
“Nhà lão Tống.” Ôn Thiều Ngọc và Tống Thiên Nguyên là anh em tốt.

Tống Thiên Nguyên đã có hai cô con gái.

Cô con gái lớn bằng tuổi Ôn Oanh.

Hai năm sau khi sinh cô con gái lớn, bọn họ lại sinh thêm một cô con gái nữa, và hai vợ chồng đã tặng đứa trẻ cho người khác.

Nghe nói hai vợ chồng kia là giáo viên, cô con gái thứ hai này sung sướng hơn cô con gái lớn nhiều.
Mới năm tuổi mà mỗi sáng cô con gái lớn đã phải dậy sớm đun nước nấu cơm.
Trời rét căm căm, đôi bàn tay nhỏ bé của đứa nhỏ lạnh cóng như củ cải tím, đầy nứt nẻ.
Tống Thiên Nguyên đến nhà bọn họ xin ít kem dưỡng mang về, bôi lên tay cho con gái.

Vợ anh ta là Đỗ Hiểu Mai thậm chí còn không dậy nấu cơm, chuyện này đã truyền khắp thôn.
Đều là người lớn lên cùng thôn, ai mà không biết rằng vợ nhà lão Đỗ không phải là loại người tốt lành gì.
Đỗ Hiểu Mai tự mình sinh con gái rồi lại đối xử tệ bạc con mình như vậy.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 45: Chương 45



Ôn Thiều Ngọc hoàn toàn không ưa Đỗ Hiểu Mai, tư tưởng trọng nam khinh nữ cũng cần phải có con trai trong nhà mới được.

Bây giờ nhà bọn họ chỉ có mỗi một đứa con, mà còn bắt đứa trẻ làm việc như một người giúp việc.

Thật không đáng làm người mà.

Ôn Thiều Ngọc đẩy xe về nhà, vừa bước vào cửa đã ngồi bệt xuống ghế không muốn đứng dậy.

Bà Ôn gọi Ôn Thiều Ngọc: “Mày lấy cái chum nhỏ kia lại đây cho mẹ.


“Lấy qua đó làm gì ạ?”
Ôn Thiều Ngọc nhìn chằm chằm vào cái chum mà nhà bọn họ từng trồng sen ngày trước, nuốt nước miếng.

Bà Ôn cáu kỉnh mắng hắn: “Tao bảo lấy về thì cứ lấy đi, sao nhiều lời thế?”
Bị mẹ mắng, Ôn Thiều Ngọc đành ngoan ngoãn đi lấy chum.

Bà Ôn thấy hắn cố gắng bê cái chum lên, chật vật di chuyển từng bước, bỗng nổi giận đùng đùng.

“Vô dụng! Sao mày không lăn cái chum lại đây?”
Ôn Thiều Ngọc: “! ”
Hắn lăn cái chum nhỏ đến, đặt nó ở chỗ bà Ôn chỉ định, rồi lại ngồi xuống băng ghế nhỏ.

Bà Ôn bỏ củ cải vào hai cái chum nhỏ, gọi Ôn Thiều Ngọc đến đổ nước vào.

Ôn Thiều Ngọc ấn nước, đổ đầy hai cái chum nhỏ, cả người mệt lử.

“Mày đi trả xe cho nhà lão Tống, tiện đường đón Oanh Oanh về.

Oanh Oanh sắp tan học rồi.

” Bà Ôn nhìn đứa con trai vai không thể khiêng, tay không thể xách, bực mình mà lắc đầu thở dài.

Con là do bà sinh ra, đành phải chịu thôi.

Ôn Thiều Ngọc lập tức đứng dậy đi vào phòng.

Bà Ôn quát lớn: “Bảo mày đi trả xe rồi đón con, mày lại vào nhà làm gì thế hả?”

Tiếng Ôn Thiều Ngọc từ trong nhà vọng ra: “Thay đồ chứ sao!”
Đi đón con ở trường, nhất định phải đàng hoàng tử tế, không thể để Oanh Oanh mất mặt.

Bằng không, sau này các phụ huynh học sinh khác sẽ biết, Oanh Oanh có một người ba luộm thuộm.

Đây là điều mà Ôn Thiều Ngọc nhất định không thể dung thứ.

Hắn không chỉ thay đồ mà còn rửa mặt, đi giày vải rồi mới ra khỏi nhà, miệng lẩm bẩm: “Hay là trả xe muộn một chút, đi xe đạp đón Oanh Oanh trước vậy.


“Cút nhanh cho tao nhờ!”
Bà Ôn nghiến răng, rốt cuộc cũng không thể nhịn được, lại mắng hắn một câu.

“Vậy con cút đây!”
Ôn Thiều Ngọc đẩy chiếc xe đạp, hí hửng chạy ra ngoài sân.

Oanh Oanh đi ra khỏi cổng trường, nhìn thấy ba đang đi xe đạp, chống một chân xuống đất, tự cho mình là rất hào hoa đứng trước cổng trường.

Cô bé định âm thầm đi qua, ai ngờ ba cô bé mắt tinh như cú, liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô bé.

“Oanh Oanh, ba đến đón con đây!”
Ngay lập tức, tất cả thầy cô và học sinh xung quanh đều nhìn sang Oanh Oanh.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 46: Chương 46



Mặt Ôn Oanh đỏ bừng bừng, cô bé cúi đầu không dám nhìn các bạn xung quanh, bước nhanh đến trước mặt ba và khẽ gọi: “Ba ơi.”
Cô bé không muốn đi xe, mà muốn cùng các bạn khác đi bộ về nhà bằng đôi chân ngắn ngủn của mình.
“Oánh Oánh, sao con không lên xe? Ba đến đón con đây, mau lên xe, ba chở con về nhà.

Bà nội đang ở nhà đợi hai ba con mình đấy.”
Ôn Thiều Ngọc đạp xe hai cái đã đuổi kịp con gái, thúc giục cô bé mau lên xe.
“Ba, con đi bộ về được mà.”
Giọng của Ôn Oanh rất nhỏ, Ôn Thiều Ngọc không nghe rõ, hắn nói lớn: “Mau lên xe!”
Các bạn đi đằng trước còn dừng lại ngoái đầu nhìn, Ôn Oanh cảm thấy rất xấu hổ.

Cô bé da mặt mỏng, bị các bạn nhìn như vậy, cứ tưởng tượng như bị tất cả mọi người đang nói xấu sau lưng cô bé.
Cô bé cố gắng leo lên xe ngồi, ba cô bé lập tức đạp nhanh về phía trước.
Vừa đi, hắn vừa bấm chuông và hô: “Nhường đường! Nhường đường!”
Mặt Ôn Oanh đỏ đến mức như có thể chảy ra máu.
Sao hôm nay không phải là anh trai đến đón nhỉ!
May mà quãng đường về nhà không xa, Ôn Thiều Ngọc đạp xe một lát là đến nhà.
Xe chưa kịp dừng hẳn, Ôn Oanh đã định nhảy xuống, Ôn Thiều Ngọc hoảng hốt vội vã gọi: “Con làm gì vậy? Ba còn chưa dừng hẳn mà con đã nhảy xuống, lỡ ngã thì sao?”
“Không ngã được đâu ạ.”
Ôn Oanh vừa nói xong, cô bé đã trực tiếp ngã khuỵu xuống đất.
Trong đôi mắt to xinh đẹp của cô bé tràn ngập hoảng sợ.

Ôn Thiều Ngọc cũng sợ đến hồn bay phách lạc, vội vàng dừng xe, cúi xuống bế con gái chạy vào nhà.
“Ngã rồi đó thấy chưa? Ba đã bảo con không được nhảy mà, sao con không nghe lời? Giờ thì sao rồi, có đau không?”
Không đợi con gái mở lời, Ôn Thiều Ngọc đã hướng vào trong nhà hét lớn: “Mẹ ơi, mau ra đây! Oanh Oanh bị ngã rồi!”
Nghe tiếng con trai gọi, bà Ôn vội vã chạy từ trong nhà ra, vừa đến cửa đã nhìn thấy con trai đang bế cháu gái đi vào.
“Chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại bị ngã?” Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của cháu gái, bà Ôn vừa mở miệng đã mắng con trai: “Mày làm cái gì vậy hả? Tao bảo đi đón con về mà sao lại để con bé bị thương thế này?”
Ôn Thiều Ngọc vô cùng ấm ức: “Mẹ nói gì vậy? Con còn chưa kịp dừng xe mà con bé đã nhảy xuống rồi.

Con đã bảo con bé không được nhảy mà nó không nghe, còn bảo là không ngã được.

Vừa dứt lời thì đã ngã ngay.

Chuyện này không trách con được!”
“Sao lại không trách mày được?”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 47: Chương 47



Bà trừng mắt nhìn, Ôn Thiều Ngọc lập tức sợ hãi.
Hắn bế con gái lên giường: “Mẹ, mau xem cho con bé đi, nếu nghiêm trọng con sẽ đưa con bé lên trạm y tế.”
“Câu này nghe còn giống tiếng người đó.”
Bà Ôn cởi tất Ôn Oanh ra, nhìn vào mắt cá chân của cô bé, thấy đã sưng lên.

Bà ấn nhẹ vào đó và hỏi: “Có đau không con?”
Ôn Oanh lắc đầu: “Không đau ạ.”
Bà Ôn thở phào nhẹ nhõm: “Không đau là được, vậy là không gãy xương, nhưng bây giờ con không thể đi học được.

Chiều nay bảo ba con lên trường xin phép cho con nghỉ, đợi chân con khỏi hẳn rồi đi học tiếp.”
Ôn Oanh ngoan ngoãn gật đầu: “Bà ơi, anh trai con đâu ạ?”

Bình thường vào giờ này, anh trai đã về lâu rồi, hôm nay sao đến giờ vẫn chưa thấy bóng dáng đâu?
“Anh trai con vào miền nam kiếm tiền rồi.”
Mặt Ôn Oanh lập tức trắng bệch như tờ giấy: “Anh không học nữa ạ?”
Học mới có kiến thức, học mới có thể thay đổi số phận của bản thân.
Kiếp trước, cô bé nhìn anh trai không có bằng cấp, chỉ đành đi chuyển gạch ở công trường.
Công việc anh trai làm cực nhọc hơn ai hết, mà tiền lương lại thấp hơn nhiều so với người khác.

Đám sinh viên kia, chỉ ngồi trong văn phòng, không lo nắng mưa.

Trời nóng cũng chẳng đổ mồ hôi, có điều hòa mát mẻ vô cùng.
Lương của bọn họ còn cao gấp nhiều lần so với anh trai của cô bé.
Bà Ôn gật đầu: “Anh con nói học kỳ này không đi học nữa, bảo ba con nói với hiệu trưởng một tiếng, học kỳ này nó không đến lớp nữa.”

Vừa nghe nói anh trai không đi học nữa, mắt Ôn Oanh lập tức đỏ hoe, trong lòng vô cùng sốt ruột.
“Bà ơi, bà bảo anh trai về học tiếp đi! Sau này con lớn lên kiếm tiền nuôi gia đình, chỉ cần anh ấy học hành cho tốt là được.”
“Oanh Oanh!”
Ôn Oanh quá kích động, hai mắt trợn ngược lên, suýt nữa ngất đi.
Làm bà Ôn hoảng sợ.
Bà vừa véo ngón cái, vừa bóp nhân trung, cuối cùng mới khiến Ôn Oanh thở lại được.

Ôn Oanh thấy xung quanh tối đen, đầu óc choáng váng, bản thân cũng không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
“Oanh Oanh, con đừng vội, anh con không nói không đi học nữa.

Chỉ là thằng bé sẽ đi học muộn một năm thôi.” Bà Ôn lo lắng cháu gái sẽ lại ngất đi vì lo lắng, vội vàng giải thích.
Ôn Oanh biết anh cô bé không phải không đi học, nhưng vẫn không yên tâm.
“Vậy bao giờ anh con về ạ?” Ôn Oanh tự thấy cô bé có trách nhiệm và nghĩa vụ phải trông chừng anh trai.
Chuyện này bà Ôn nào biết được.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 48: Chương 48



Bà mong mỏi hơn ai hết cháu trai có thể sớm trở về, cháu trai đi rồi, lòng bà như lửa đốt.

Nhưng trước mặt cháu gái, bà không thể để lộ ra.
“Anh con nói sẽ cố gắng về trước Tết.

Cũng chỉ còn hai tháng nữa thôi, đến lúc đó sẽ đi học.

Thằng bé còn nói sẽ viết thư về! Con học hành chăm chỉ đi, đến lúc đó có thể viết thư cho anh trai.”
Ôn Oanh gật đầu mạnh mẽ, vẫn không yên tâm dặn dò bà: “Khi nào anh con viết thư về, bà nhất định phải nói cho con biết nhé!”
“Bà hứa với con mà.”
Bà Ôn dỗ dành cô bé xong, ra ngoài mặt lập tức biến sắc.

Bà cau mày, trừng mắt nhìn con trai đang ăn vụng, tức giận mắng: “Còn không dọn bàn ăn cơm đi, chờ gì nữa?”
Vừa nghe nói ăn cơm, Ôn Thiều Ngọc lập tức hăng hái làm việc.
“Oanh Oanh, chân con không sao chứ?” Ôn Thiều Ngọc cầm bát đũa ngồi bên cạnh con gái, lại gần nhìn thử, cũng không nhìn ra gì.
Ôn Oanh lắc đầu, giọng nói mềm mại: “Không sao ạ.”
“Sao lại không sao được? Bị thương gân cốt phải dưỡng thương một trăm ngày.

Chân chưa lành hẳn thì không được xuống đất đi lại lung tung.

Lỡ sau này què thì lớn lên lấy chồng thế nào?”
Bà Ôn vén rèm cửa bước vào, đặt bát canh to lên bàn, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào con trai.
Ôn Thiều Ngọc bị mẹ nhìn chằm chằm mấy lần, cũng biết ý mẹ hắn là gì.

Hắn nhanh nhẹn đứng dậy đi bưng cơm.

“Shh, nóng quá!”
Ôn Thiều Ngọc bưng bát từ trong nồi ra, ném thẳng lên bệ bếp, nhảy chồm chồm hai tay sờ vào vành tai.

Bà Ôn từ trong nhà đi ra, thấy con trai làm việc vụng về lại tức giận muốn mắng người.
“Mày nói xem mày vô dụng đến mức nào.

Giẻ để trên cán, mày không biết lấy ra lót à?”
Bà Ôn cầm cái giẻ còn sạch hơn khăn lau nhà người khác, bưng hết thức ăn nóng hổi trong nồi ra bàn.
“Oanh Oanh, ăn nhanh lên, ăn xong bảo ba con đến trường lấy cặp sách cho con.

Đến lúc đó con tự học ở nhà.” Đối với cháu gái, lúc này bà Ôn rất dịu dàng.
Ôn Oanh tận hưởng ánh mắt trìu mến của bà nội, ngoan ngoãn gật đầu ăn cơm.
Khẩu phần ăn của cô bé so với trước đây đã nhỏ đi rất nhiều.
Bà Ôn nhìn thấy, ghi nhớ trong lòng, buổi tối lén làm món Ôn Oanh thích.
Buổi tối tan học, một cô bé búi tóc đuôi ngựa đứng bên ngoài gọi: “Oanh Oanh ơi!”
Ôn Oanh ngồi trên giường đất nhìn ra ngoài, thấy bạn đến, vui vẻ vẫy tay: “Tiểu Dĩnh, mau vào đi!”
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 49: Chương 49



Tống Lệ Dĩnh đeo cặp sách đi vào, thấy Ôn Oanh ngồi trên giường đất, tiến lại gần hỏi: “Cậu làm sao vậy? Hôm nay ba cậu tới trường xin phép cho cậu nghỉ, nói gần đây cậu không thể đi học được.”
“Bị bong gân.”
Ôn Oanh đưa cái chân sưng tấy cho Tống Lệ Dĩnh xem.
Tống Lệ Dĩnh nhìn mắt cá chân của cô bé, kinh ngạc thốt lên: “Ui! Nó sưng lên như cái móng giò kho vậy!”
“Bà nội tớ nói, bị thương xương cốt phải dưỡng thương một trăm ngày, vài ngày nữa là nó sẽ khỏi thôi.” Ôn Oanh hỏi Tống Lệ Dĩnh: “Cậu không về nhà nấu cơm à?”
Ôn Oanh và Tống Lệ Dĩnh từ nhỏ cùng nhau lớn lên.
Tống Lệ Dĩnh tính cách đặc biệt hướng ngoại, hoạt bát như một đứa ngốc, ngày nào cũng đuổi theo con trai trên sân trường.
Đừng nhìn vẻ ngoài lạc quan của cô nhóc, từ khi học mẫu giáo, mỗi sáng sớm cô nhóc đều phải nấu bữa sáng.
Cứ đến mùa đông, tay cô nhóc lại sưng tấy lên, thậm chí nứt nẻ nghiêm trọng.
Ôn Oanh cũng hay bị lạnh, nhưng không nghiêm trọng bằng Tống Lệ Dĩnh.
“Tớ đến để nói cho cậu biết thầy giáo đã cho bài tập gì nè.

Nếu cậu không làm bài tập, sau này chắc chắn sẽ không theo kịp bài học đâu.” Tống Lệ Dĩnh lấy sách giáo khoa ra, nói cho Ôn Oanh biết hôm nay thầy giáo đã cho bài tập gì.
Ôn Oanh lấy bút ra viết lại lên vở.
“Được rồi, tớ phải về nhà nấu cơm đây.

Một lát nữa mẹ tớ ở ngoài ruộng về, biết tớ không nấu cơm lại đánh tớ nữa.” Lưng của Tống Lệ Dĩnh chi chít những vết thương do mẹ cô nhóc dùng gậy đánh, toàn là những vết bầm tím.

Ba cô nhóc không ở nhà, cô nhóc thường xuyên bị đánh đòn.
Ba cô nhóc ở nhà thì ít bị đánh đòn hơn.
Tống Lệ Dĩnh rất thích ba.
Ôn Oanh vội vàng vẫy tay với cô nhóc: “Vậy thì mau về nấu cơm đi nhé! Chờ chân tớ khỏi hẳn rồi tớ sẽ đến chơi với cậu.”
“Được!”
Tống Lệ Dĩnh đeo cặp sách chạy đi.
Ôn Oanh không có việc gì làm, nên mở sách giáo khoa ra làm bài tập về nhà hôm nay.
Thầy giáo dặn chép chữ mười lần.
Cô bé cầm bút viết từng nét một lên vở.

Chữ không đẹp lắm, nhưng rất ngay ngắn.
Ôn Oanh làm xong ngữ văn, lại làm bài tập toán.
Làm xong bài tập, bà nội cũng đã về.
Ba cô bé bước vào nhà, lập tức nằm lên giường than vãn: “Mẹ ơi, sáng mẹ muối dưa cải, chiều lại muối củ cải.

Sao không muối riêng ra?”
“Tiểu Độ không ở nhà, mày lấy thúng mang củ cải xuống hầm rau, xếp lên trên để đông lạnh là được.

Đến lúc củ cải bị xốp thì uổng công.”
Bà Ôn chẳng quan tâm con trai có mệt hay không.
Từ nhỏ đến lớn, con trai bà chưa từng làm việc tử tế được ngày nào.

Trước kia không có đất, mọi người đều làm việc theo công điểm.

Hắn quen thói lười biếng, số công điểm kiếm được còn chẳng bằng một đứa trẻ con.
Cháu trai bà mới chín tuổi đã có thể kiếm được một công điểm rồi.
Bà lại nhớ đến cháu trai, không biết Tiểu Độ đã lên xe chưa, nếu lên xe rồi thì giờ này đã đi đến đâu rồi.
Trong nhà, Ôn Oanh cũng đang suy nghĩ miên man, cô bé phát hiện mình bị cảm lạnh.
Rõ ràng trước kia cả năm cô bé không hề bị cảm, vậy mà giờ vừa nhảy xuống xe đã có thể bị trẹo chân, chỉ cần kích động một chút là ngất đi.

Mới đi học nửa ngày mà đã bị cảm.
Điều này khiến cô bé nhớ đến câu nói đã nghe được trước khi tỉnh dậy.
“Chẳng lẽ sau này mình thật sự sẽ trở thành một ấm thuốc nhỏ sao?”
Không thể được!
Làm ấm thuốc tốn rất nhiều tiền.
Ôn Oanh hít hít mũi, giả vờ như bản thân không bị cảm.
Đến khi ăn tối, bà Ôn thấy mặt cô bé đỏ bừng, lập tức hỏi: “Ăn cơm mà cũng nóng thế hả con?”
Ôn Oanh gật đầu, đang định nói thì bỗng nhiên cảm thấy trước mắt tối sầm lại, cơ thể lắc lư ngã về phía sau.
 
Back
Top Bottom