Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại

Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 620



Ôn Oanh cũng không kịp phản ứng, chờ cô bé kịp phản ứng xong mới hung hăng nhíu mày: "Anh trai, có phải đã xảy ra chuyện gì không?"

Nếu không tại sao anh trai đang yên đang lành lại phải ra nước ngoài?

Ôn Độ không giải thích: "Bởi vì trường học sắp xếp."

"Em luôn cảm thấy anh có chuyện gạt em." Ôn Oanh không tin.

Ôn Độ bắt đầu hình thức lừa dối em gái: "Kiếp trước anh chưa từng học đại học, tuy học thức của anh đã không thua kém gì những sinh viên đại học kia nhưng anh vẫn rất muốn hưởng thụ cuộc sống đại học, trước đây anh luôn bận rộn sự nghiệp nên không có thời gian nghỉ ngơi, hiện giờ tất cả sự nghiệp đã đi vào quỹ đạo, coi như anh có rời đi cũng sẽ không xuất hiện bất cứ vấn đề gì, huống chi còn có ông cậu ở bên cạnh theo dõi sát sao thì sẽ càng không thể xuất hiện bất cứ chuyện gì cả."

Những lời này đều là lời trong lòng Ôn Độ.

"Vậy anh phải đi bao lâu?" Ôn Oanh lại hỏi.

Ôn Độ nói: "Ít thì hai năm, nhiều thì bốn năm, năm năm."

"Lâu vậy ạ?"

Ôn Oanh không nỡ để anh trai rời đi.

Bây giờ cô đã trưởng thành, biết anh trai muốn đi con đường thuộc về chính anh.

Mà con đường này cũng là con đường mà cô hy vọng anh trai sẽ đi.

Cô chưa kịp kiếm tiền thì anh trai cũng đã tự kiếm đủ tiền, tự mình đi học đại học ở nước ngoài rồi.

Ôn Oanh nhất thời không biết phải nói gì cho phải.

"Đi đi, anh muốn đi bao lâu thì đi bấy lâu, chuyện trong nhà anh không cần lo lắng, ba bây giờ đã là diễn viên nổi tiếng nhất trong nước chúng ta rồi, mặc dù bề bộn nhiều việc, quanh năm không ở nhà nhưng vẫn còn có chú Tư Đồ ở nhà, hơn nữa ông cậu cũng ở nhà, em và bà nội sẽ không sao đâu."

Ôn Độ biết em gái đã hiểu chuyện, trổ mã duyên dáng yêu kiều.

Anh xoa đầu em gái, nghiêm túc nói: "Ôn Oanh, tuy rằng hiện tại em đã trưởng thành nhưng em vẫn là một đứa nhỏ, nhất quyết không thể yêu sớm.

Ôn Oanh: "..."

Ôn Độ: "Anh không có ở nhà nhưng vẫn còn có một đám người đang theo dõi em đấy."

Ôn Oanh: "...”

Ôn Độ đi rồi.

Ngày đó, Ôn Oanh đang đi học nên không thể ra sân bay tiễn anh trai, tâm trạng uể oải thật lâu.

Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có gì đó không ổn.

Hôm nay Ôn Oanh đi học gặp được một người quen.

Là người đã gặp trong mơ.

Ôn Oanh vốn không để ý nhưng lúc đi ngang qua Kiều Vi Vi, nghe thấy Kiều Vi Vi nói, cô vẫn không tự chủ được mà thả chậm bước chân.

"Chị tớ trông xinh đẹp lắm! Nhưng đối tượng của chị ấy đẹp trai hơn nhiều, cao hơn một mét chín, vô cùng giàu có, quảng trường lớn nhất của chúng ta chính là của công ty bọn họ đấy."

Sắc mặt Ôn Oanh lập tức trắng bệch.

Chị gái của Kiều Vi Vi tên là Kiều Huyện Huyện, mà Kiều Huyện Huyền chính là chị dâu kiếp trước của cô.

Không phải anh trai đã nói sẽ không quan tâm đến Kiều Huyện Huyện rồi sao?

Vì sao còn muốn ra nước ngoài cùng Kiều Huyện Huyện?

Chẳng lẽ anh trai đang lừa cô?

Ôn Oanh tin tưởng anh trai sẽ không lừa gạt mình, trong đây chắc chắn có vấn đề. Ôn Oanh không yên lòng học xong một ngày, chuyện đầu tiên cô làm khi về đến nhà chính là gọi điện thoại cho anh trai.

Chi phí gọi điện thoại đường dài quốc tế rất đắt.

Không bao lâu sau, điện thoại được kết nối.

"A lô? Anh trai, có phải anh với...

"Xin chào."

Trong điện thoại truyền đến một giọng nói dịu dàng ấm áp, trong nháy mắt tóc gáy của Ôn Oanh dựng thẳng, cô cảnh giác hỏi: "Cô là ai? Sao cô lại nhận điện thoại của anh trai tôi?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 621



Người ở đầu dây bên kia chần chừ một chút mới nói: "Em là em gái của Ôn Độ sao? Anh ấy đi ra ngoài rồi, lát nữa mới trở về, nếu em không vội thì chờ anh ấy trở về, chị sẽ bảo anh ấy gọi lại được không?"

Ôn Oanh càng không vui.

"Vậy cô nhất định phải nói với anh trai tôi, khi nào anh ấy trở về thì lập tức gọi điện về nhà, trong nhà có việc gấp! Rất quan trọng rất quan trọng!"

"Được."

Cúp điện thoại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Ôn Oanh phủ đầy sương lạnh.

Anh trai thật sự ở cùng một chỗ với Kiều Huyên Huyên, bọn họ thậm chí còn ở cùng một chỗ.

Vậy có phải sau này Kiều Huyện Huyện chính là chị dâu của cô không?

Cô không muốn!

Chỉ cần vừa nghĩ tới anh trai đời trước bị người nhà họ Kiều ghét bỏ, con trai do Kiều Huyên Huyên sinh ra cũng rất chán ghét anh trai, không hề xem anh trai là ba ruột mà hiếu thuận, cô cũng rất tức giận.

Khoảng chừng mười phút sau.

Ôn Độ mới gọi điện thoại tới.

Ôn Oanh vô cùng tức giận chất vấn anh trai: "Không phải anh đã nói với em là anh sẽ không ở cùng một chỗ với người phụ nữ kia rồi sao? Vì sao hai người còn lén lút hẹn hò với nhau?"

“Anh trai, anh đã quên bọn họ đối xử với anh như thế nào rồi sao? Lúc trước anh đã làm rất đúng, vì sao lúc này đây lại khăng khăng không chịu tỉnh ngộ?"

Ôn Độ: "..."

Nghe lời nói cực kỳ hung dữ của em gái, Ôn Độ buồn cười nói: "Ai nói anh ở cùng một chỗ với cô ta?"

"Anh còn gạt em, rõ ràng anh ở chung với người phụ nữ đó. Vừa rồi em gọi điện thoại qua là do cô ta bắt máy." Ôn Oanh cảm thấy Kiều Huyên Huyên không phải người tốt, mỗi lần cô ta đều im lặng không lên tiếng khi anh trai chịu thiệt thòi.

Chỉ cần cô ta đứng về phía anh trai một lần, đối xử tốt với anh trai một chút, cô cũng sẽ tha thứ cho cô ta.

"Không phải cô ta."

"Không thể nào! Kiều Vi Vi đã nói chị gái cậu ta có một người bạn trai cao một mét chín, dáng dấp rất đẹp trai, còn rất có tiền, quảng trường Hòa Bình chính là của người đó! Cái này chẳng lẽ còn không phải là bằng chứng sao?"

Trong lòng Ôn Oanh rất khó chịu, cô chỉ không muốn anh trai đi theo con đường cũ mà thôi.

Nếu anh trai cứ kiên trì, cô cũng sẽ tôn trọng anh trai.

Nhưng tại sao anh trai phải lừa gạt cô!

Ôn Độ nghe thấy lời em gái nói, biểu cảm lập tức trở nên rất khó coi.

Anh đưa mắt nhìn cô gái đang nấu cơm trong phòng bếp, giọng trầm thấp mang theo khí lạnh: "Trước lễ mừng năm mới anh sẽ dẫn chị dâu của em trở về một chuyển, thuận tiện kết hôn, trước đó anh trai giao cho em một nhiệm vụ quan trọng, em bảo bà nội đến nhà chị dâu em cầu hôn.

"Cái gì?"

Ôn Oanh nổ tung!

Còn bảo cô đến nhà họ Kiều cầu hôn?

Cô không đi!

"Không muốn, em không đi!"

Ôn Độ biết em gái hiểu lầm, không nhanh không chậm giải thích nói: "Chị dâu em không phải Kiều Huyền Huyền. Chị dâu em là Chu Mẫn Nguyệt, là người mà anh đã tìm cả đời."

Ôn Oanh: "!!!"

Cô nhớ ra rồi.

Lần trước anh trai có nói chỉ là anh trai nhận lầm người nên mới cưới Kiều Huyện

Huyên, còn cùng người ta sinh ra hai đứa nhỏ.

"Anh trai, anh thật cặn bã!

Ôn Độ lập tức hiểu được ý của em gái, thấp giọng giải thích: "Anh chưa từng chạm vào Kiều Huyên Huyện.

"Vậy mấy đứa nhỏ..."

"Đứa nhỏ cũng không phải của anh."

Lượng thông tin quá lớn, Ôn Oanh muốn tiêu hóa từ từ.

"Anh trai."

"Ừm?"

"Trên đầu anh xanh quá!"

Được rồi.

Bây giờ mọi thứ đều đã rõ ràng.

Ôn Oanh nhớ lại ánh mắt Kiều Huyên Huyên nhìn anh trai đời trước, cuối cùng hiểu được vì sao lại vừa yêu vừa hận.

"Anh trai, sẽ không phải là bởi vì anh không chạm vào Kiều Huyện Huyện, cho nên cô ta mới đi tìm đàn ông khác để sinh con đó chứ?"

Ôn Độ: "..."
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 622



Ôn Độ né tránh không đáp, còn hỏi: "Rốt cuộc em còn muốn có chị dâu hay không?”

"Không phải Kiều Huyên Huyên là được.

"Em cũng nghe thấy mấy lời bịa đặt rồi, bây giờ người có thể giúp anh trai cũng chỉ có em, em bảo bà nội đến nhà họ Chu cầu hôn, đợi đến nghỉ hè bọn anh sẽ trở về, em sẽ có một người chị dâu."

Ôn Độ lừa em gái.

Ôn Oanh vừa nghe được lời này, mà Kiều Huyền Huyền còn đang dòm ngó anh mình, thế là cô lập tức rất có tình nghĩa anh em mà nói: "Anh yên tâm, em cam đoan sẽ hoàn thành tốt thay anh. Chỉ là anh không cảm thấy như vậy có vẻ rất vội vàng sao? Không được tôn trọng con gái nhà người ta lắm nhỉ?"

"Anh trai em sợ đêm dài lắm mộng."

Đời trước, anh vì tìm kiếm em gái nên mới trời xui đất khiến lạc mất Chu Mẫn Nguyệt, lúc này đây anh nhất định phải nắm giữ cô ấy thật chặt chẽ trong tay.

"Biết rồi ạ!"

Ôn Oanh không hiểu vì sao ngay cả vợ mà anh trai cũng làm mất, nhưng chuyện mà anh trai dặn dò cô làm, cô nhất định sẽ làm thật tốt.

Bây giờ bà Ôn không cần theo sát trong cửa hàng mỗi ngày nữa, cô gái mà cháu trai giới thiệu đến rất không tệ. Chịu khổ chịu khó, rất được việc.

Có cô ấy ở trong cửa hàng, bà Ôn đã tiết kiệm được không ít công sức.

Bởi vậy bình thường bà trở về cũng rất sớm, không cần phải trông coi trong cửa hàng mỗi ngày.

Bà Ôn đang nấu cơm, chờ cơm xong bưng lên bàn mới nói: "Con vây quanh bà nửa ngày như vậy, có lời gì thì mau nói đi."

Ôn Oanh lấy lòng cười một tiếng: "Bà nội, lời con nói với bà, bà tuyệt đối không được tức giận."

"Bà có thể giận cái gì?"

Bà Ôn biết sức khỏe của cháu gái.

Tuy mấy năm nay thoạt nhìn giống như không có bệnh tật gì nhưng mỗi năm cô đều bị cảm sốt một lần, một lần kéo dài cả một tháng. Mỗi lần cháu gái bị bệnh, bà Ôn đều sốt ruột đến nỗi miệng như muốn bốc cháy.

Sau đó, bà Ôn cũng quen rồi.

Đừng nhìn bề ngoài bà bình tĩnh, trên thực tế buổi tối vẫn thức trắng cả đêm.

Tuy cháu gái nhỏ hiểu chuyện, nhưng cho dù cháu gái nhỏ không hiểu chuyện, bà cũng sẽ không tức giận với cháu gái.

"Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?" Bà Ôn bưng bát uống một ngụm canh, chờ cháu gái mở miệng.

Ôn Oanh quy củ ngồi xuống nói: "Anh trai con nhờ bà đi cầu hôn cho anh ấy"

"Cái gì?"

Sau khi bà Ôn nghe được, sắc mặt nhất thời trở nên nghiêm túc.

Không đợi Ôn Oanh giải thích, bà đã gọi điện thoại cho cháu trai của mình.

Mười mấy phút sau, bà cúp điện thoại.

Bà Ôn chờ con trai và em trai trở về, sau đó ba người bọn họ thương lượng đến nửa đêm mới xác định được mọi thứ.

Chuyện sau đó ra sao, Ôn Oanh cũng không biết.

Cô chỉ biết không bao lâu sau, hôn sự của anh trai đã được quyết định.

Ôn Oanh thi đậu trung học phổ thông.

Mỗi ngày bắt đầu từng bước lên lớp.

Bỗng nhiên có một ngày, cô nghe thấy các bạn học nói: "Phim mới của Ôn Thiều Ngọc phát sóng rồi, rất đẹp trai, tối qua tớ chỉ mải xem TV mà không làm bài tập."

Cô gái nói chuyện là một cô gái rất hoạt bát.

Bên cạnh cô ấy có không ít người vây quanh, Ôn Oanh ngồi yên ở vị trí phía trước

cô ấy, nghe cô ấy thảo luận phim truyền hình mới của ba cô cùng với rất nhiều bạn học mà khóe miệng hơi nhếch lên.

Sau khi ba cô trở về, cuối cùng cũng có biên chế.

Bây giờ đang làm việc tại xưởng phim.

Mỗi năm quay hai bộ phim điện ảnh, hai bộ phim truyền hình.

Là người bận rộn nhất trong nhà.

Đôi khi hắn bận rộn suốt mấy tháng không gặp được. Đến khi gặp lại thì cứ như gặp được một người xa lạ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 623



Đợi đến khi bộ phim được công chiếu, cô luôn có thể nghe thấy mọi người trong lớp thảo luận về ba cô.

Lúc này Ôn Oanh mới có một loại cảm giác ba mình chính là ngôi sao điện ảnh.

Tan học.

Ôn Oanh đạp xe về nhà.

Có vài người ngồi trong sân nhà, một người trong đó chính là đối tượng mà các bạn học đang thảo luận.

"Ba, ba về rồi à?""

Ôn Oanh nhìn thấy Ôn Thiều Ngọc vô cùng vui vẻ.

Ôn Thiều Ngọc gật đầu, lười biếng nói: "Oanh Oanh tan học rồi à? Vừa rồi ba còn muốn đi đón con nhưng bà nội con sống chết không cho, cũng tại bây giờ ba đã trở thành ngôi sao điện ảnh rồi nên không tiện ra ngoài lắm."

Ôn Oanh: "..."

Trong lòng cô vốn rất vui vẻ.

Kết quả bây giờ nội tâm không hề gợn sóng.

"Ba, không kiêu không chảnh.

Ôn Oanh lại chào hỏi ông cậu và bà nội xong, đeo cặp sách vào phòng làm bài tập.

Hiện tại cô không có cảm giác gấp gáp nhưng vẫn muốn cố gắng học tập.

Ôn Thiều Ngọc nhìn thấy bóng lưng con gái, khóe môi gợi lên nụ cười nhàn nhạt, giọng điệu lại tương đối đắc ý: "Xem con gái của con lớn lên xinh đẹp nhường

nào, nếu cũng đi đóng phim như con thì nhất định sẽ trở thành một ngôi sao lớn."

Bà Ôn ghét bỏ trừng mắt nhìn Ôn Thiều Ngọc: "Anh cho rằng con gái của anh là anh à? Giấc mơ của nó là chế tạo tên lửa!

"Ơ, sao lúc trước con chưa từng nghe nói qua nhỉ? Con gái của con ghê gớm ghê." Ôn Thiều Ngọc cực kỳ đắc ý: "Chí khí của con gái con thật trâu bò!"

"Oanh Oanh quả thật rất có chí khí."

Từ Trí Viễn ở bên cạnh cười, cầm ấm trà trong tay chậm rãi uống.

Ông thoạt nhìn nhàn nhã nhưng trên thực tế lại quản lý rất nhiều công ty.

Trong số đó, công ty của Ôn Độ cũng do ông giám sát. Sau khi trao đổi với Ôn Độ về nhiều vấn đề đề ra quyết định sách lược, ông có trách nhiệm theo dõi những người đó thực hiện chúng.

Bà Ôn nhìn A Huy đi tới cửa, bèn cau mày nói với em trai: "Em suốt ngày bận rộn cái gì thế? Đến tuổi này rồi thì cứ hưởng phúc đi, chăm sóc tốt thân thể của em, bớt quan tâm lại."

Từ Trí Viễn nói: "Tiểu Độ ở nước ngoài nên em phải trông coi giúp chuyện công ty, cuối năm nó sẽ về kết hôn nhưng chừng hai năm nữa mới có thể trở về, đến lúc đó công ty dưới tay em sẽ giao lại hết cho Tiểu Độ quản lý, khi ấy là em đã có thể dưỡng lão thật tốt rồi."

"Đồ của của thì em cứ giữ lại."

Bà Ôn biết đó là sự nghiệp mà em trai tích góp cả đời, liều mạng cả đời để đổi lấy.

Từ Trí Viễn không thèm để ý nói: "Chị, đồ của em đều phải giao cho Tiểu Độ, hơn nữa chị còn không tin cháu trai của mình sao? Dù sao em cũng không có con cháu."

Lời nói của Từ Trí Viễn khiến trong lòng bà Ôn rất khó chịu.

Đợi đến khi Từ Trí Viễn đứng dậy đi đến công ty, bà Ôn mới nói với Ôn Thiều Ngọc: "Cậu anh để lại gia sản cả đời cho Tiểu Độ, sau khi mẹ chết rồi, anh đừng để cậu anh chịu một chút tủi thân nào đấy."

Ôn Thiều Ngọc nghe xong, nhất thời mất hứng nói: "Mẹ, mẹ nói cái gì vậy? Mẹ và cậu con còn trẻ mà. Đừng suốt ngày suy nghĩ những chuyện đó nữa. Mẹ cứ nghĩ mọi chuyện theo hướng bình thường là được rồi, Oanh Oanh nhà chúng ta còn nhỏ tuổi, về sau vẫn chưa biết phải gả cho người nào. Nó ngây thơ như vậy, nhỡ đâu bị người ta lừa mất thì phải làm sao? Mẹ không khỏe mạnh chờ sau này làm chỗ dựa cho cháu gái của mẹ à?”

Bà Ôn vốn rất thương cảm.

Kết quả nghe lời nói của Ôn Thiều Ngọc xong, trong nháy mắt chỉ muốn đá bay hắn.

"Anh nên làm gì thì làm đi, không có việc gì thì tìm vợ về đây.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 624



Ôn Thiều Ngọc nghe xong, cảnh giác nói: "Mẹ, mẹ cũng đừng tìm đối tượng cho con, con không muốn kết hôn. Con cảm thấy con như bây giờ là rất tốt rồi. Con cái song toàn, còn góa vợ, sự nghiệp thành công, tương lai tươi sáng. Con cần gì phải tìm cho mình một người vợ chứ?"

"Con trai và con gái của anh đều lớn cả rồi, tìm được vợ thì mẹ cũng không lo lắng hai đứa nhỏ chịu thiệt thòi." Trước kia bà Ôn lo lắng có người châm ngòi ly giản, làm ba ba con bọn họ lục đục.

Bây giờ thì không còn mối băn khoăn này nữa.

Ôn Thiều Ngọc lại điên cuồng lắc đầu: "Không được, không được, tuyệt đối không được!"

Đánh chết hắn cũng sẽ không tái hôn.

"Chẳng lẽ anh còn đang chờ người phụ nữ kia hồi tâm chuyển ý à?" Sắc mặt bà Ôn trong nháy mắt trở nên khó coi.

Ôn Thiều Ngọc sợ đến nỗi hai chân đều mềm nhũn.

"Mẹ, mẹ suốt ngày suy nghĩ cái gì vậy? Con chỉ là không muốn kết hôn mà thôi, chẳng lẽ mẹ chịu để con cưới về một người phụ nữ mà mỗi ngày đều gây khó dễ cho mẹ sao? Người con cưới không phải vợ, mà là bom hẹn giờ đấy. Cưới cô ấy về, con sợ cô ấy ở chung với mẹ không tốt, còn lo lắng cô ấy bắt nạt Oanh Oanh, không cho Tiểu Độ và vợ nó sắc mặt tốt."

Bà Ôn tức giận đến độ muốn mắng chửi người.

"Anh không thể tìm một người có tính cách không giống anh sao?"

"Con cũng nghĩ thế mà! Nhưng lòng người cách một lớp da bụng! Hơn nữa nếu như con thật sự thích người ta, chắc chắn không thể cưới người ta vào cửa. Cô ấy phải lấy lòng mẹ chồng, còn phải đối xử tốt với con gái và con trai của con, ngay cả con dâu cũng có địa vị hơn cô ấy trong nhà này, mẹ nói xem, con phải ôm thù lớn cỡ nào mới cưới người ta vào cửa chứ?"

Ôn Thiều Ngọc nói xong thì bỏ chạy.

Kiên quyết không cho bà Ôn cơ hội đánh hắn.

Bây giờ hắn đã là một ngôi sao lớn.

Không thể ngày nào cũng bị mẹ đuổi đánh được.

Nhỡ đâu bị người ta nhìn thấy rồi truyền ra ngoài thì sẽ rất mất mặt.

Ôn Thiều Ngọc ở nhà chưa được hai ngày đã phải nhanh chóng vào tổ.

Ban ngày Từ Trí Viễn bề bộn nhiều việc, đến tối mới về.

Bà Ôn cũng buồn chán nên đến cửa hàng xem một chút.

Mãi cho đến cuối năm.

Ôn Độ cuối cùng cũng trở về.

Bà Ôn vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy cháu trai đã nửa năm không gặp.

Bà vừa vỗ vỗ tay cháu trai, vừa nhìn về phía sau, kết quả chỉ thấy một mình cháu trai.

"Sao con lại tự mình trở về? Mẫn Nguyệt đâu?"

Ôn Độ nói: "Cô ấy về nhà rồi ạ.

Bà Ôn vừa nghe xong thì hỏi: "Hôn sự của hai đứa tổ chức vào mấy ngày nữa nhé?"

"Vâng ạ."

Lần này Ôn Độ trở về là để tổ chức hôn lễ.

Ngày hôm sau anh về đến nhà đã mang theo đồ đạc đến nhà thăm hỏi.

Không ngờ vừa tới nhà họ Chu đã đụng phải Kiều Huyên Huyên.

Kiều Huyện Huyện căm tức nhìn Ôn Độ: "Vì sao anh chọn cô ta chứ không chọn em?"

Đáy mắt Ổn Độ lạnh lẽo, lười nói lời nào, chỉ vòng qua cô ta rồi đi thẳng vào sân nhà họ Chu.

Anh vừa vào cửa đã nhìn thấy Chu Mẫn Nguyệt đang trốn ở sau tưởng.

Ôn Độ trực tiếp mở miệng nói: "Mẫn Nguyệt, hôm nay bà nội gọi em đi cùng anh qua bên kia, lát nữa em thu dọn đồ một chút nhé.

“Bà tìm thợ may cũ may áo cưới cho em, em qua xem thử xem có vừa người không, ngoài ra ông cậu anh còn nhờ nhà thiết kế nước ngoài đặt làm áo cưới cho em nữa, lát nữa em cũng qua đó thử xem sao. Đến lúc đó em xem xong rồi, thích bộ nào thì mặc bộ đó."

Chu Mẫn Nguyệt bất an nhìn ra ngoài cửa, kéo tay áo Ôn Độ, không cho anh tiếp tục nói nữa.

Ánh mắt Ôn Độ dịu dàng nhìn Chu Mẫn Nguyệt.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 625



Nghĩ đến kiếp trước, người phụ nữ ngốc nghếch này một mình nuôi lớn con của bọn họ, chịu rất nhiều đau khổ, còn bị ba mẹ đuổi ra khỏi nhà.

Mà Kiều Huyên Huyện vẫn luôn biết về tin tức của cô ấy nhưng lại ở sau lưng giờ trò xấu.

Cả đời này anh không ra tay với Kiều Huyền Huyền đã là ân lớn trời ban rồi.

Anh sẽ không cho phép Kiều Huyên Huyên lại đến phá hoại tình cảm của anh và Chu Mẫn Nguyệt.

"Anh làm như vậy, về sau em còn chạm mặt với Kiều Huyên Huyên như thế nào nữa đây?" Nghe được tiếng bước chân bên ngoài truyền đến, Chu Mẫn Nguyệt mới lôi kéo Ôn Độ đi vào bên trong.

Sắc mặt Ôn Độ không hề thay đổi nói: "Không cần thiết phải làm bạn với người như vậy, chẳng lẽ em muốn tặng anh cho cô ta à?"

Chu Mẫn Nguyệt lập tức không nói thêm gì nữa.

Cô ấy sẽ không cho phép đâu.

Cho dù quan hệ giữa cô ấy và Kiều Huyện Huyên có tốt bao nhiêu, cô ấy cũng sẽ không tiếp xúc với Kiều Huyên Huyên nữa.

Kiều Huyên Huyên biết rõ Ôn Độ đã đính hôn với cô ấy.

Nhưng còn nói ra lời nói như thế ở trước cửa nhà cô ấy để ngăn cản Ôn Độ, Chu Mẫn Nguyệt cũng không phải kẻ ngốc, làm sao còn có thể tiếp tục làm bạn với loại người như vậy nữa.

"Anh sẽ đưa em ra ngoài."

"Sau này đừng để ý đến loại phụ nữ này nữa, cũng không nên nói gì với cô ta."

Chu Mẫn Nguyệt: "Như vậy có phải không tốt lắm không?"

Cô ấy định từ từ lạnh nhạt với Kiều Huyền Huyền, sau đó dần dần không liên lạc nữa.

Ôn Độ lạnh giọng nói: "Nhỡ đâu trong lòng cô ta nghĩ phải làm sao để g**t ch*t em thì thế nào?"

"g**t ch*t em làm gi?" Chu Mẫn Nguyệt mờ mịt hỏi.

"Sau khi g**t ch*t em, cô ta mới cảm thấy mình có cơ hội được ở bên cạnh anh."

Chu Mẫn Nguyệt nổi da gà.

Trên thế giới còn có loại người như vậy sao?

Cô ấy muốn thay Kiều Huyên Huyên giải thích, nhưng đối diện với ánh mắt Ôn Độ, không biết tại sao cô ấy vẫn luôn cảm thấy Kiều Huyên Huyên dường như thật sự sẽ làm ra một chuyện như thế.

"Về sau em sẽ không bao giờ liên lạc với cô ta nữa"

"Ngoan!"

Ôn Độ rất hài lòng.

Anh biết rõ Chu Mẫn Nguyệt là một người phụ nữ rất hướng nội: "Nếu như em cảm thấy không có bạn bè, em có thể tâm sự cùng với em gái của anh nhiều hơn, con bé là một cô gái rất hiểu chuyện, sẽ không cố tình gây sự, cũng sẽ không gây khó dễ cho em."

Nhà họ Kiều đối với hôn sự của con gái nhà mình hài lòng đến không thể hài lòng hơn.

Chỉ là mẹ Kiều có chút bất an.

Đợi sau khi Ôn Độ đi rồi, mẹ Kiều mới len lén kéo con gái vào trong phòng, đóng cửa lại, nhỏ giọng hỏi: "Có phải con và cậu ấy đã xảy ra cái kia, cho nên cậu ấy mới vội vàng cưới con về nhà như thế không?"

Chóp tai Chu Mẫn Nguyệt đỏ ửng, cô ấy thấp giọng nói: "Mẹ, nếu như anh ấy thật sự làm như vậy thì hẳn là mẹ nên cảm thấy vui mừng mới đúng. Ít nhất anh ấy là một người đàn ông có trách nhiệm, đáng để phó thác cả đời."

Mẹ Kiều thấy con gái như vậy bèn tức giận không chỗ phát tiết.

"Con bị ngốc rồi đúng không?"

Chu Mẫn Nguyệt mới không ngốc, chỉ là đôi khi cô ấy rất ngây thơ.

"Mẹ, con cũng không phải kẻ ngốc"

"Được rồi, mẹ không nói mấy lời khác nữa. Người là do chính con chọn, chính con phải hiểu rõ trong lòng. Mẹ chỉ muốn nói với con là điều kiện của nhà bọn họ quá tốt, con gả qua đó chắc chắn người khác sẽ nói này nói nọ”

“Mặc kệ người bên ngoài nói cái gì, con cũng đừng để trong lòng. Nhà chúng ta không ham tiền tài nhà bọn họ, chỉ là mẹ mong con có thể gả cho người thích hợp, sống tốt đẹp cả đời."

"Mẹ, con biết ạ.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 626



Mắt Chu Mẫn Nguyệt hơi đỏ.

Mẹ Kiều nhìn con gái lớn lên duyên dáng yêu kiều, trong lòng vô cùng luyến tiếc.

Nhà bọn họ không trọng nam khinh nữ giống như nhà người khác. Tuy điều kiện trong nhà bình thường nhưng vẫn nguyện ý cho con gái đi học, để con gái đi con đường mình lựa chọn chứ không phải là bọn họ lựa chọn cuộc sống thay cho cô ấy.

Cho dù là con trai hay con gái cũng phải đối xử bình đẳng.

"Con có cơ hội ra nước ngoài du học, cho dù là kết hôn sinh con cũng không cần ở nhà. Con phải làm một người phụ nữ độc lập, phải phát huy học thức của mình, đừng lãng phí nhiều năm vất vả cố gắng như vậy. Con học nhiều năm như thế không phải vì để về nhà giúp chồng dạy con, mà là để cống hiến vì xã hội này."

Mẹ Kiều hy vọng con gái có thể độc lập.

Cho dù có một ngày, tình cảm của cô ấy và Ôn Độ tan vỡ thì cô ấy cũng có đủ năng lực nuôi sống bản thân và đứa nhỏ.

Chu Mẫn Nguyệt ghi tạc lời nói của mẹ vào trong lòng.

Thời gian kết hôn rất vội vàng.

Nhưng những gì cần chuẩn bị đều đã sẵn sàng.

Ôn Độ mang đến cho Chu Mẫn Nguyệt một hôn lễ long trọng.

Sau khi kết hôn không bao lâu, đôi vợ chồng son bèn ngồi máy bay bay ra nước ngoài tiếp tục việc học.

Mỗi lần bà Ôn gọi điện thoại cho cháu trai đều dặn dò một việc: "Nếu Nguyệt Nguyệt có con, con tuyệt đối đừng để Nguyệt Nguyệt sinh con ở nước ngoài, cho dù xảy ra chuyện gì, con cũng phải đưa con bé về đây cho bà mới được"

Ôn Độ cảm thấy bà nội chỉ đang thích quan tâm.

"Bà nội, nếu bà không ngại, hai năm sau nữa hãy ôm chất được không?" Ôn Độ nói xong bèn cúp điện thoại.

Anh lo lắng bà nội trực tiếp mở miệng mắng anh.

Nào ngờ mấy ngày sau vẫn không thấy điện thoại gọi lại.

Làm cho Ôn Độ có chút lo lắng đề phòng.

Anh vẫn luôn cảm thấy bà nội sẽ đột nhiên kiếm tới.

Lúc bà Ôn gọi điện thoại, Ôn Oanh đang ngồi ở bên cạnh đọc sách.

Cô thấy bà nội cúp máy mới ngạc nhiên hỏi: "Bà nội, anh trai con làm sao thế?"

"Anh trai con nói tạm thời sẽ không sinh con, bảo bà chờ thêm vài năm nữa rồi hãy bế chắt."

Bà Ôn sinh con sớm, Ôn Thiều Ngọc cũng sinh con sớm, bây giờ Ôn Độ kết hôn sớm, cho dù có kéo thêm hai năm nữa thì bà vẫn có thể ôm chặt như bình thường.

Cho dù trước đây thằng nhóc này không nói thì bà cũng đã dặn dò cả năm rồi, bây giờ thằng nhóc này mới cho một tin chuẩn.

Ôn Oanh thuận miệng nói: "Nói không chừng chắt trai của bà đã đến rồi đấy!"

Ôn Oanh cũng chỉ là thuận miệng nói.

Ai ngờ nửa năm sau, chị dâu cô đã trở về.

Cái bụng to lớn kia nhô cao làm Ôn Oanh sợ tới mức không dám tiến lên.

Toàn bộ nhà họ Ôn đều cẩn thận từng li từng tí.

Bà Ôn còn lo lắng cô ấy ở nhà không thoải mái, bảo cô ấy cứ về nhà mẹ đẻ ở một thời gian ngắn.

Kết quả cô ấy ở nhà mẹ đẻ được hai ngày đã vội vàng trở về.

Bà Ôn có lòng muốn hỏi hai câu, lại lo lắng cháu dâu khó mở miệng nên mới tìm đến Ôn Oanh.

"Con đi hỏi chị dâu con vì sao không ở nhà mẹ đẻ thêm hai ngày nữa, có phải đã xảy ra chuyện gì không. Bây giờ con bé đang mang thai, cũng không thể nghĩ đông nghĩ tây được, điều này không tốt đối với thân thể con bé, cũng không tốt cho đứa nhỏ."

Ôn Oanh nhận được mệnh lệnh của bà nội, lập tức đến phòng bếp bưng mấy loại hoa quả tươi đến viện của anh trai.

"Chị dâu, chị có ở đó không?"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 627



Tuy Chu Mẫn Nguyệt và Ôn Độ kết hôn mới hơn một năm nhưng hai người vẫn chưa từng trở về, cũng chưa từng ở chung với Ôn Oanh, thay vào đó là mỗi ngày nói hai câu qua điện thoại.

Thường xuyên qua lại, tình cảm của hai người vẫn rất tốt.

"Em vào đi!"

Chu Mẫn Nguyệt định ra ngoài đón cô.

Ôn Oanh đi rất nhanh, thấy cô ấy muốn đi ra bèn nói: "Chị dâu, chị đừng nhúc nhích, cũng không phải người ngoài mà, sao lại khách sáo như vậy chứ."

Chu Mẫn Nguyệt nghe vậy cười nói: "Vậy chị sẽ không động nữa nha!"

Bây giờ đứa bé đã được bảy tháng.

Cô ấy đứng lên sẽ rất khó chịu.

Lúc bình thường đứng rồi thì sẽ không muốn ngồi xuống, ngồi xuống rồi thì sẽ không muốn đứng lên. Lúc đi bộ, xương chậu của cô ấy còn rất đau, khoảng thời gian gần đây lại càng không muốn đi bộ.

"Chị dâu, chị muốn ăn cái gì cứ nói thẳng, đây là nhà mình, chị không cần khách sáo, cũng không cần ngượng ngùng, nếu như chị ngượng ngùng, vậy thì em sẽ gọi điện thoại cho anh trai em, bảo anh ấy trở về chăm sóc chị. Ôn Oanh ăn nói khá giỏi.

Chu Mẫn Nguyệt vội nói: "Cái gì chị muốn ăn trong nhà đều có cả, chị không chịu ấm ức."

"Vậy tại sao chị còn trở về? Ở nhà chị không thoải mái ạ?" Ôn Oanh nói chuyện thật sự rất thẳng thắn, hoàn toàn không cho người ta có cơ hội phản ứng.

Chu Mẫn Nguyệt sửng sốt một chút mới nói: "Không phải em trai chị đã kết hôn rồi sao? Em dâu chị ở nhà, cũng có thai, mẹ chị một mình chăm sóc không được hai người nên chị mới trở về."

Ôn Oanh lập tức hiểu ngay.

Lúc trước anh trai kết hôn, trong lòng cô có một loại cảm giác giống như ngôi nhà này không phải nhà của cô, mà là nhà của người khác.

Cô giống như một người ngoài.

Cô rất lo lắng chị dâu sẽ không thích mình, chán ghét mình, không thích mình ở nhà.

Khi đó, cô cũng bắt đầu tính toán tìm một căn nhà mới, trực tiếp dọn ra ngoài ở.

Cũng may cô vẫn chưa hoàn toàn thực hiện chuyện này.

Đợi đến sau khi anh trai kết hôn, đã mang theo chị dâu ra nước ngoài tiếp tục việc học.

Cô mới cảm thấy cuộc sống sau khi anh trai kết hôn và trước kia không có gì khác nhau.

Tâm trạng không được tự nhiên trong lòng mới chậm rãi chuyển biến tốt đẹp.

Chắc chị dâu còn tưởng rằng đó vẫn là nhà của mình, sau khi trở về muốn từ từ ở lại một khoảng thời gian ngắn.

Sau khi về đến nhà mới ý thức được em trai kết hôn, trong nhà có thêm một người, mà tất cả mọi người phải quan tâm đến cảm xúc của người em dâu kia, cho dù cô ấy có đang mang thai thì cũng phải quan tâm đến tâm trạng của em dâu.

Ở một thời gian ngắn thì được, nhưng ở lâu, trong lòng cô ấy cũng sẽ không thoải mái.

Mà ở nhà chồng, cô ấy là người được cưng chiều kia.

Cho dù chồng không có ở nhà thì ở đây vẫn thoải mái hơn so với ở nhà mẹ đẻ nhiều.

Quan trọng là đồ ăn trong nhà cũng ngon hơn nhà mẹ đẻ.

Chu Mẫn Nguyệt cũng không phải kẻ ngốc, ở nhà được ba ngày đã trực tiếp trở lại.

"Em còn tưởng rằng là vì chị sợ bà nội không vui! Em còn tính đến đây nói với chị, chị muốn ở đâu thì cứ ở đó, không cần lo lắng chuyện khác, đây là nhà của chị, thích làm gì thì làm là được"

"Ừm!"
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 628



Trước khi Chu Mẫn Nguyệt về nước vốn còn rất thấp thỏm.

Trải qua mấy ngày ở chung, Chu Mẫn Nguyệt cảm thấy ở nhà thật sự rất tốt.

Bà nội tìm mọi cách để nấu những món ăn mà cô ấy thích, mùi vị thanh đạm lại không dầu mỡ, mấu chốt là vừa dinh dưỡng vừa ngon miệng. Mỗi ngày còn có người tới giải sầu cùng cô ấy, cô ấy không chỉ được xem TV mà còn được nghe nhạc, đọc sách...

Dù sao cô ấy ngoại trừ ăn cơm và ngủ thì chính là được dỗ vui vẻ.

Mỗi ngày trôi qua khá tự tại.

Căn bản không cần quan tâm đến người khác nói gì về cô ấy.

Mấu chốt là sau khi mẹ ruột cô ấy tới đây hai chuyến, nói vài câu với cô ấy thì người nhà chồng căn bản cũng không nói gì đến cô ấy nửa câu nào. Còn lo lắng không đủ sách cho cô ấy đọc, bảo em gái đến thư viện mượn sách.

Rõ ràng sức khỏe của em gái không tốt lắm, mấy ngày hôm trước còn bị cảm lạnh phải ở viện một tháng.

Cả gia đình vẫn vây quanh cô ấy.

Chu Mẫn Nguyệt cảm thấy đời trước mình đã tích đức lớn nên mới có thể có được vận may đời này.

"Không biết đời trước chị phải làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể gả cho anh trai em, trở thành một thành viên trong gia đình này." Chu Mẫn Nguyệt ăn nho, khóe miệng nhếch lên, nở một nụ cười hạnh phúc.

Lại không chú ý tới sắc mặt của Ôn Oanh bên cạnh hơi thay đổi.

Cuối năm, Ôn Độ trở về.

Ôn Oanh kéo anh qua một bên, thấp giọng hỏi: "Anh trai, vì sao kiếp trước chị dâu và anh không ở bên nhau?

Tại sao anh trai lại ở bên Kiều Huyên Huyên?

Lúc trước anh trai không chịu nói.

Dù sao bây giờ cũng nên nói rồi đúng không?

"Lúc ấy anh cưới Kiều Huyên Huyên là bởi vì Kiều Huyên Huyên nói trong bụng cô ta có đứa con của anh. Lúc trước anh từng phát sinh chuyện ngoài ý muốn với một người phụ nữ, cho rằng người kia chính là Kiều Huyên Huyên.

“Anh cho rằng giữa anh và chị dâu em đã không còn khả năng nữa, cho nên mới không đi tìm cô ấy. Anh không biết Kiều Huyên Huyên gây trở ngại giữa chừng, lại càng không biết cô ấy mang thai con của anh. Trong thời đại đó mà chưa kết hôn đã có thai thì sẽ bị người khác chỉ trỏ. Sau khi cô ấy đi xa tha hương, anh cũng không thể tìm thấy được nữa. Về sau thì cô ấy qua đời."

Ôn Oanh lạnh hết cả người.

Cô run rẩy hỏi: "Người anh thích vẫn luôn là chị dâu đúng không?"

"Phải.”

"Có phải Kiều Huyên Huyên vẫn luôn biết sự thật không?"

"Không sai."

"Vì cô ta nên anh và chị dâu mới chia lìa?"

Đúng vậy.

"Cái chết của chị dâu..." Ôn Oanh không nói nổi nữa.

Cô rất khó chịu.

Ôn Độ cúi đầu nhìn khuôn mặt trắng bệch của em gái, biết ngay em gái đã hiểu lâm.

"Không phải cô ấy chết sớm, mà là đến tuổi trung niên, bởi vì mệt nhọc nên mắc bệnh trong người, vì thế mới chết sớm hơn anh một chút." Lúc anh biết được sự thật, Chu Mẫn Nguyệt đã không còn sống được mấy ngày nữa.

Nửa đời trước tuy cô ấy rất khổ cực nhưng con cái rất biết phấn đấu.

Anh không đến làm phiền cô ấy.

Chỉ là mời bác sĩ tốt nhất giúp cô ấy.

Chăm sóc con cái của cô ấy.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao đời này anh lại theo đuổi người ta về tay sớm như vậy.

Anh thích cô ấy.

Không muốn bỏ lỡ cô ấy thêm nữa.

Tóm lại là kiếp trước anh nợ cô ấy.

Trời xui đất khiến, bọn họ chia xa cả đời.

Ôn Oanh cắn môi, hung dữ hỏi: "Vậy anh cứ như vậy tha cho Kiều Huyên Huyên ư?"

"Ai nói anh tha cho Kiều Huyên Huyên?" Ngữ khí lành lạnh của Ôn Độ làm cho Ôn Oanh sửng sốt.

Cô kinh ngạc hỏi anh trai: "Anh xử lý Kiều Huyên Huyên như thế nào?"

"Chuyện này không cần em quan tâm. Một cô gái biết những thứ này không tốt, em chỉ cần biết người một nhà bọn họ chỉ có thể nghèo rớt mồng tơi cả đời là đủ rồi.

Ôn Độ chưa bao giờ là một người nhân từ nương tay.
 
Thập Niên 80: Em Gái Của Nam Chủ Trong Niên Đại Văn Đã Trở Lại
Chương 629



Năm đó, mấy khối đất anh mua ở phía Nam đều tăng giá trị.

Anh không bán đất mà là xây nhà cao tầng, hơn nữa còn cho bên ngoài thuê, hiện giờ chỉ riêng tiền thuê hàng tháng cũng đã có thể làm cho người ta hâm mộ đỏ mắt.

Không ít người muốn có được mảnh đất trong tay anh, dùng không ít thủ đoạn nhưng cũng không thể thành công.

Nếu anh không có chút bản lĩnh này thì cũng sẽ không bảo vệ được thứ trong tay mình.

Ôn Oanh yên tâm.

Hôm nay tan học.

Cô bước ra khỏi trường học, định đạp xe về nhà nhưng vừa ra khỏi cổng trường thì chợt nghe thấy có người gọi cô.

"Ôn Oanh."

Ôn Oanh quay người lại, nhìn thấy người phụ nữ đã già đi rất nhiều so với vài năm trước, ánh mắt thoáng lay động.

Cô không ngờ rằng sau nhiều năm, vẫn có thể gặp lại Nhiễm Tú Trân.

Nhiễm Tú Trân với mái tóc xoăn như lông cừu, mặc quần bó, trên người là áo khoác ngoài rộng thùng thình như áo vest, tay xách một chiếc túi da nhỏ màu trắng, đang mỉm cười nhìn cô.

“Chắc con không biết cô là ai phải không? Cô là mẹ của con.” Nhiễm Tú Trân xoay người, từ trong chiếc xe Santana lấy ra một túi nhỏ màu đỏ, đưa cho Ôn Oanh.

“Đây là mẹ đặc biệt mua cho con ở Hương Thành.” Nhiễm Tú Trân đặt chiếc túi vào giỏ xe của Ôn Oanh, tự nhiên nói: "Mẹ đã đặt một nhà hàng, bình thường phải đặt trước mới có. Để gặp con, mẹ đã đặt trước nửa tháng rồi, hai mẹ con mình ngồi nói chuyện một chút đi. Con lớn thế này rồi, mẹ chưa bao giờ được cùng con ăn một bữa cơm cả."

Ôn Oanh không chút biểu cảm nhìn Nhiễm Tú Trân, trong ánh mắt thậm chí không có chút ấm áp nào.

Cô không hiểu sao Nhiễm Tú Trân có thể không có một chút hối hận nào khi đứng trước mặt mình, còn có thể vui vẻ tươi cười như vậy, cứ như thể bọn họ thực sự là mẹ con sống cùng nhau, không hề có chút khoảng cách nào.

Ôn Oanh hiểu rõ Nhiễm Tú Trân là người như thế nào hơn bất kỳ ai khác.

Chính vì hiểu rõ, nên lòng cô không chút dao động.

Cô không cần mẹ.

Trước đây không cần, sau này càng không cần.

Hơn nữa, tình mẫu tử rẻ mạt và giả tạo này, cô hoàn toàn không để vào mắt.

Ôn Oanh cầm túi lên, trả lại cho Nhiễm Tú Trân: “Xin lỗi, thưa bà. Tôi không quen biết bà, xin hãy mang đồ của bà đi.”

Nhiễm Tú Trân lập tức trở nên hoảng hốt.

“Oanh Oanh, mẹ thật sự là mẹ ruột của con mà!”

Nhiễm Tú Trân bước lên nằm chặt lấy Ôn Oanh, vì quá nôn nóng và lo sợ Ôn Oanh sẽ rời đi nên sức lực rất lớn.

Bỗng nhiên bà ta nhớ đến một vụ án xác định mẹ con thật giả.

Có một ông quan huyện xử án, cho hai người phụ nữ giành đứa trẻ, ai giành được thì đứa trẻ là của người đó. Hai người phụ nữ dùng sức kéo đứa trẻ, khiến nó khóc thét lên. Một trong hai người phụ nữ thấy đứa trẻ khóc dữ dội thì buông tay.

Người phụ nữ còn lại ôm chặt đứa trẻ, vui mừng khôn xiết.

Cuối cùng, quan huyện quyết định giao đứa trẻ cho người phụ nữ đã buông tay. Bởi vì người mẹ thật sự sẽ không nỡ để con mình chịu đau đớn.

Giờ đây cô không còn là đứa trẻ ngây thơ năm xưa nữa, mà đã là một thiếu nữ mười tám tuổi. Khi còn nhỏ trong giấc mơ, cô đã mơ thấy những chuyện xảy ra sau khi mình qua đời, và dần dần hiểu được tại sao anh trai và cô lại được tái sinh.

Muốn có được điều gì thì phải đánh đổi một điều gì đó.

Cô không chỉ có thể chất yếu ớt, không thể nhảy nhót, chạy nhanh như người

bình thường. Người khác bị bong gân thì chỉ bị bong gân, còn cô, có thể sẽ bị gãy cổ chân.

Người khác bị cảm không cần uống thuốc cũng có thể khỏi, còn cô thì hoặc là sốt, hoặc là đau họng, uống thuốc cũng phải mất một tháng mới khỏi được.

Cô đã chịu đựng biết bao đắng cay, khổ sở.

Chỉ vì muốn gia đình được đoàn tụ và sống hạnh phúc ở kiếp này.

Chứ không phải bị người ta ghê tởm như vậy.

“Nếu bà thực sự là mẹ của tôi, thì trong suốt mười tám năm qua bà đã ở đâu?" Ôn Oanh bình tĩnh lên tiếng, nhưng giọng nói rất lạnh lùng.

Nhiễm Tú Trân định mở miệng giải thích.

Nhưng khi đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Ôn Oanh, bà ta mở miệng nhưng không thể thốt ra được một câu nào.

Ôn Oanh nhìn vào cổ tay của mình, Nhiễm Tú Trân nhìn theo ánh mắt của cô, dần dần buông tay ra.

Cuối cùng bà ta nhận ra điều gì đó và vội vàng buông tay.

“Không cần phải xin lỗi.”

Ôn Oanh nhìn cổ tay đã tím bầm của mình, trong lòng nghĩ rằng trông như vậy khá đáng sợ.

Có lẽ Nhiễm Tú Trân đã bị dọa đến phát hoảng.

Nhìn sắc mặt của bà ta tái nhợt đến đáng sợ.

Ôn Oanh nói: “Cho dù bà có mục đích gì thì cũng đừng đến tìm tôi nữa. Bà cứ yên tâm mà sống cuộc đời của bà, sẽ không ai biết chuyện bà đã từng bỏ rơi chồng con để quay về thành phố. Mẹ của tôi đã qua đời ngay khi tôi vừa mới sinh ra."

Một chiếc túi rẻ tiền thậm chí còn không đáng giá bằng một phần nhỏ của chiếc túi mà Nhiễm Tú Trân đang cầm trong tay.

Còn những chiếc túi, giày dép và quần áo mà anh trai mua cho cô từ nước ngoài thì được cất giữ trong một căn phòng riêng.

Cô không thiếu thứ tình yêu rẻ mạt thế này.
 
Back
Top Bottom