Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh

Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 360: Chương 360



Cố Hiểu Thanh nghe phần đầu rồi phần sau không hiểu gì, cô không phải dân chuyên nghiệp.

Nhưng thứ duy nhất cô hiểu là "công cụ tìm kiếm", cộng thêm đối phương là sinh viên ưu tú Stanford, đây cũng là lý do cô quyết định đầu tư.

"Được rồi, các cậu nói xem muốn mình rót vốn bao nhiêu?"

Jason và Shawn sửng sốt, hai người nhìn nhau một lúc rồi giơ một ngón tay.

"Mười vạn? Các cậu điên rồi à?"

Diệp Minh Nguyệt tức giận quát.

Shawn lắc đầu: "Dù chưa có sản phẩm hoàn chỉnh, nhưng tôi đã có ý tưởng tổng thể. Nếu cô tin tưởng, tối thiểu không thể dưới một triệu đô."

"Các cậu mất trí rồi à? Chỉ có mấy dòng code loằng ngoằng mà đòi lừa chúng tôi một triệu? Không đời nào! Jason, cậu lừa bạn bè như vậy, quan hệ của chúng ta chấm dứt ở đây. Jenny, đi thôi!"

(Tên tiếng Anh của Hiểu Thanh là Jenny)

Diệp Minh Nguyệt kéo Cố Hiểu Thanh định bỏ đi.

Nhưng Cố Hiểu Thanh kéo lại, mỉm cười hỏi Jason: "Vậy phần lợi nhuận mình nhận được là gì?"

Cố Hiểu Thanh không tiếc một triệu đô, lợi nhuận từ Vương Tiểu Cát đủ để trang trải.

Chưa kể lợi nhuận từ NewLive cũng không tệ.

Vấn đề là cô được gì? Về công cụ tìm kiếm, Cố Hiểu Thanh không hiểu, có thể nói so với Shawn, cô gần như là kẻ mù công nghệ.

Nhưng Cố Hiểu Thanh trọng sinh mà đến, cô rất rõ vị thế của công cụ tìm kiếm trong tương lai.

Dù chỉ biết sau này Bách Độ rất hốt tiền nhưng cũng rất hãm, 360 và Tencent rất lưu manh nhưng giàu có, ngoài ra cô không rõ gì khác.

Tuy nhiên, ở khía cạnh này, cô sẵn sàng đánh cược. Dù không biết cách mua cổ phần Bách Độ trước, nhưng lợi thế trọng sinh không nhất thiết phải đầu tư vào các công ty lớn tương lai.

Cô cũng có thể dùng tầm nhìn tiên phong để vượt mặt họ.

"Nếu thành công, bằng sáng chế cũng có phần của cô. Sau này nếu có thêm vốn đầu tư, tôi đảm bảo cổ phần của cô không dưới 15%."

Shawn nói với Cố Hiểu Thanh.

"15%?"

Cố Hiểu Thanh nhíu mày, ít quá nhỉ?

"30%!"

"Không, không, cô đã có quyền lợi từ bằng sáng chế, thêm nữa..." Shawn lắc đầu.

Cố Hiểu Thanh chậm rãi nói: "Hiện tại cậu chưa có sản phẩm, cậu nghĩ có ai sẵn sàng bỏ ra 1 triệu đô khi cậu chưa có gì không? Mình tuy có tiền nhưng không phung phí. Mình đồng ý vì Diệp Minh Nguyệt, tin tưởng các cậu là bạn cô ấy. Mình luôn ủng hộ lĩnh vực công nghệ, nhưng không thể vung tiền không cần lợi nhuận chứ?"

Shawn trầm mặc, đúng là anh đã tìm vài người, tất cả đều cho rằng anh viển vông.

Nhưng anh tin chắc ai đó đang làm việc này, vì đây là nhận thức chung trong giới. Chỉ cần nhanh hơn người khác một bước, anh sẽ thu lợi khổng lồ.

Nhưng nếu không có vốn, rất khó triển khai. Cứ thế này, kế hoạch của anh sẽ đổ bể.

Nghiến răng, Shawn đồng ý: "20%, tối đa đấy. Tôi nhất định sẽ làm ra. Nếu không, cô cứ kiện tôi lừa đảo."

Cố Hiểu Thanh suy nghĩ chốc lát, không đợi Diệp Minh Nguyệt hiểu chuyện gì, cô đã đồng ý.

"Mình sẽ để luật sư trao đổi với các cậu, sau khi ký hợp đồng, tiền sẽ chuyển khoản."

Cố Hiểu Thanh mỉm cười nhìn Jason và Shawn đang phấn khích: "Một lần duy nhất, một triệu đô sẽ được chuyển. Nếu thực sự có thành quả, mình sẽ tăng đầu tư. Nhưng điều kiện là mình phải thấy kết quả thực sự. Nếu không, mình sẽ kiện các cậu lừa đảo thương mại."

"Yên tâm đi, Jenny... à không, thưa sếp!"

Jason vỗ vai Shawn, hai người vui mừng khôn xiết.

Trên đường về, Diệp Minh Nguyệt trách Cố Hiểu Thanh không nên tiêu tiền bừa bãi. Nhưng Cố Hiểu Thanh không thấy có gì, cô sẵn sàng từ bỏ cơ nghiệp gia đình vất vả gây dựng, huống chi số tiền này?

Hơn nữa, nếu bị lừa cũng coi như bài học.

Dù sao, tương ớt của cô cần đầu tư sản xuất, quá trình chuyển đổi này cần thời gian, đầu tư là việc cô thích.

Dù cô không thích đầu cơ.

"Một năm rồi..."

Cố Hiểu Thanh lẩm bẩm, nhìn cảnh vật bên ngoài cửa sổ, nghĩ đến việc rời nhà gần một năm, thật sự nhớ nhà.

Quách Đông Hoa - đứa trẻ đáng thương - gần như phát điên vì bị từ chối visa. Đáng sợ nhất là cô ấy rất chán, không có việc gì làm.

Cứ liên tục gọi điện than phiền với Cố Hiểu Thanh.

"Minh Nguyệt, sắp Giáng sinh rồi, cậu về nhà chứ?"

"Ừ, hay cậu đi cùng mình đi? Mẹ mình rất muốn gặp cậu, nói cậu là niềm tự hào của phụ nữ chúng ta..."

"Thôi, mang quà của mình tặng bác, lúc khác mình sẽ đến thăm chính thức." Cố Hiểu Thanh ủ rũ, Phương Thiếu Hàn không tin tức gì, cô không biết mình có thể kiên trì đến khi nào.

Giáng sinh trắng, gần như toàn nước Mỹ đều nghỉ lễ.

Cố Hiểu Thanh một mình ngồi trong phòng thuê, do dự mãi cuối cùng cũng cầm điện thoại lên. Thật lòng mà nói, cô luôn viết thư cho gia đình, chưa từng gọi điện.

Dù sao cũng đã một năm rồi, những gì nên buông thì phải buông.

Theo số điện thoại, Cố Hiểu Thanh quay số.

Cô hơi lạ, sao nhà lại đổi số? Cô nghĩ có lẽ do ảnh hưởng từ chuyện của mình, gia đình bị quấy rối nên đổi số.

Đầu dây bên kia vang lên giọng Lý Tuyết Mai.

"A lô?"

"...Mẹ."

Cố Hiểu Thanh nghẹn ngào gọi.

"Là Hiểu Thanh à?" Lý Tuyết Mai xúc động hỏi: "Hiểu Thanh, là con không? Con ở đâu? Vẫn ở Mỹ à? Khi nào về? Đứa bé này, nói đi một năm, cũng không nói bao giờ về."

"Nhà mình ổn chứ? Mẹ và bố có khỏe không?"

Cố Hiểu Thanh hỏi.

"Ông già nhà mình khỏe lắm, con yên tâm."

"Sao nhà đổi số điện thoại vậy?"

"À, mẹ dọn ra ở riêng rồi, để ông già ở căn nhà to đó." Giọng Lý Tuyết Mai nghe có vẻ thoải mái, không cảm thấy cô đơn vì sống một mình.

"Sao cơ? Mẹ, thế không giống như đã nói trước đây."

Cố Hiểu Thanh kinh ngạc, lúc bị chị gái trách móc, cô đã nhận ra vấn đề gia đình và những gì có thể xảy ra.

Lúc đó, cô đã bí mật đề xuất với mẹ. Tiếc là Lý Tuyết Mai dù đồng ý nhưng vẫn do dự chưa quyết.

Sau này, khi chuyện ở Cố Gia Trang xảy ra, bà mới nhận ra gia đình chỉ duy trì bề ngoài là không đủ.

Lòng người phải đoàn kết lại.

Vì vậy ở Cố Gia Trang đã diễn ra một vở kịch chia nhà! Nếu không, Lý Tuyết Mai lúc nào mạnh mẽ thế, có thể tự quyết định chia gia tài?

Sự bùng nổ đột ngột của Lý Tuyết Mai là vì bà quyết tâm để gia đình đã quá an nhàn phải tái sinh trong lửa đỏ.

Giải pháp của Cố Hiểu Thanh là cách triệt để nhất bà có thể nghĩ ra.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 361: Chương 361



Nếu vì tiền bạc, vì bị ép buộc sống chung mà trở nên oán trách lẫn nhau, vậy thì tốt nhất là tạm thời chia tay, không liên lạc, để mọi người hiểu ý nghĩa thực sự của gia đình - không phải là sống chung dưới một mái nhà, mà là trái tim hướng về nhau.

Chỉ cần tấm lòng hòa hợp, dù có xa cách ngàn trùng, vẫn là một nhà!

Nhưng nếu lòng không đồng điệu, dù sống chung dưới một mái nhà, cũng chỉ là hình thức bề ngoài mà thôi.

"Đây là quyết định tạm thời của mẹ, cả đời mẹ chưa từng được hưởng tự do hay được ai theo đuổi. Giờ già rồi, để ông già nhà mình làm những việc đàn ông nên làm."

Lý Tuyết Mai năm xưa kiên quyết lấy Cố Như Hải, nhưng ông quá thật thà, chưa từng theo đuổi bà như những chàng trai trẻ.

"Dù sao ở cửa hàng vẫn thường xuyên gặp nhau. Giờ về nhà, mẹ muốn làm gì thì làm, không phải hầu hạ ông già nữa. Ông già nhà mình bây giờ mới biết thỉnh thoảng tặng quà, mỗi tuần mời mẹ đi ăn một bữa, ha ha ha!"

Giọng Lý Tuyết Mai nghe rất vui vẻ, có vẻ bà đang sống rất hạnh phúc. Người phụ nữ nào không muốn tận hưởng niềm vui từ những cuộc hẹn hò? Dù đã lớn tuổi.

Điều này ngoài dự tính của Cố Hiểu Thanh. Nhưng mẹ vui thì cũng tốt.

Cô không ngờ, một năm qua Cố Như Hải lại biết cách theo đuổi mẹ, đúng là thay đổi mới.

"Thế chị và em trai thế nào rồi?"

Cố Hiểu Thanh tự nhiên quan tâm đến gia đình, dù sao họ cũng là người thân của cô.

"Hiểu Thanh, con nói đúng, ý nghĩa gia đình là phải đồng lòng. Nếu lòng người ly tán, đó là bệnh, phải chữa. Bệnh nặng phải dùng thuốc mạnh, chia nhà là liều thuốc mạnh khá hiệu quả, ít nhất cũng có cảm giác tái sinh từ lửa đỏ."

"Em trai con lúc đầu chẳng biết gì, tự kinh doanh mới hiểu phải học hỏi. Dù làm hỏng ba cửa hàng, nhưng cũng kịp tỉnh ngộ, bỏ học trở lại trường."

"Chị gái con kinh doanh không tốt không xấu, cứ thế, doanh thu không khá lên được. Khách hàng ngày càng ít đi. Chị ấy mới hiểu, nếu không có gia đình đoàn kết, nỗ lực chung, một mình chị ấy chẳng làm được gì. Vì vậy, giờ cả nhà thỉnh thoảng đi ăn tối, chị ấy cũng hay nhắc đến con, mong con về, muốn xin lỗi con."

Lý Tuyết Mai lải nhải kể chuyện nhà.

Đúng vậy, Lý Tuyết Mai đột nhiên mạnh mẽ đòi chia nhà, thực ra là chủ ý của Cố Hiểu Thanh.

Vì sau khi xảy ra chuyện, cô mới hiểu điểm tấn công chính của chị dâu Phương Thiếu Hàn chính là việc gia đình cô hoàn toàn không đồng lòng.

Chỉ dựa vào một người cố gắng duy trì là vô ích.

Giống như bị ung thư, chỉ dựa vào sức đề kháng của cơ thể để chống lại bệnh tật, kết quả thường là tế bào ung thư di căn.

Bây giờ cũng vậy.

Cố Hiểu Thanh thuận theo dòng chảy, nhân cơ hội này để tạm thời chia cách những trái tim ly tán, mọi người đều bình tĩnh lại, vì chỉ có chia ly mới có đoàn tụ tốt đẹp hơn.

"Vậy thì tốt quá."

Cố Hiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm, vấn đề game của Cố Hiểu Thành là vấn đề lớn.

Có người bạn để họ thoải mái chơi, chơi đến chán sẽ tự phản tỉnh, cuối cùng hiểu mình không thể có cả cuộc đời từ game.

Nhưng có người, sự buông lỏng của bạn lại hại họ.

Cố Hiểu Thanh trước đây nghĩ em trai thuộc loại thứ nhất, chỉ cần để em thoải mái chơi, một thời gian sẽ ổn.

Nhưng không ngờ, Cố Hiểu Thành ngày càng nghiện game.

Nếu cứ thế này, Cố Hiểu Thanh tự hỏi việc đưa em trai ra nước ngoài có phải quyết định sai lầm?

Dù công nghệ máy tính ở đây phát triển nhanh hơn trong nước, nhưng nếu Cố Hiểu Thành không chịu học, cũng vô ích.

Ngược lại, những điều mới lạ và cuộc sống xa hoa ở Mỹ có thể hủy hoại cả đời em, nếu như đúng như Lý Tuyết Mai lo lắng, Cố Hiểu Thành vì tò mò và theo đuổi cảm giác mạnh mà nghiện ngập, thì cô sẽ hối hận cả đời.

Vì vậy, Cố Hiểu Thanh nghĩ đã đến lúc để Cố Hiểu Thành hiểu được sự vất vả của cuộc sống.

Con gái cần nuôi dạy trong giàu sang, con trai cần nuôi dạy trong nghèo khó. Cố Hiểu Anh nhận được một phần ba cửa hàng, còn Cố Hiểu Thành chỉ có ba cửa hàng, vị trí còn không tốt.

Cố Hiểu Thanh còn cố ý chọn ba cửa hàng làm ăn không khá, và nhờ Tiểu Ngô đặc biệt cho người theo dõi em trai.

Để phòng khi Cố Hiểu Thành cùng đường, có thể sa ngã.

Tiểu Ngô báo cáo Cố Hiểu Thành không có gì bất thường, cộng thêm lời Lý Tuyết Mai, Cố Hiểu Thanh thở phào nhẹ nhõm.

Cũng có thể coi là thành công nhỏ.

"Con gái à, về đi. Sắp đến Tết rồi, chẳng lẽ năm nay con cũng không định về?"

Lý Tuyết Mai rất lo lắng, Tết năm ngoái Cố Hiểu Thanh một mình ở nước ngoài. Năm nay, chẳng lẽ cũng không về?

"Mẹ, bên này con bận lắm, với lại việc học cũng nhiều."

"Khai giảng à?"

Lý Tuyết Mai chợt hiểu, con gái đi du học, đương nhiên phải đi học.

"Học trường nào vậy? Mẹ có nghe qua không? Con có thiếu tiền không? Ngày mai mẹ gửi ít tiền cho con nhé..."

Lý Tuyết Mai quan tâm hỏi, đây cũng là vấn đề của cả nhà, Cố Như Hải không chỉ một lần hỏi bà có liên lạc với Cố Hiểu Thanh không.

Khi cả nhà ở cùng nhau, Cố Như Hải và Cố Hiểu Anh cũng bắt đầu lo lắng cho Cố Hiểu Thanh ở nước ngoài: việc học thế nào? Cuộc sống ra sao?

Lúc Cố Hiểu Thanh đi, trong thư có viết đã lấy cuốn sổ tiết kiệm của Cố Như Hải, sẽ không thiếu tiền tiêu.

Gần một năm trôi qua, số tiền mấy chục vạn trong sổ tiết kiệm Lý Tuyết Mai nghĩ cũng sắp hết.

Vì vậy bà lo lắng cho cuộc sống của con gái.

"Đại học Columbia, ở New York."

"Ồ ồ, trường tốt, con gái mẹ giỏi quá. Đại học trong nước có gì hay, học đại học nước ngoài mới là giỏi."

Lý Tuyết Mai nói vậy, nhưng thực ra bà không biết trường đó thế nào.

Bà định sau này hỏi người khác.

Dù sao trong lòng bà, việc Cố Hiểu Thanh bị Giao thông đuổi học rất đáng tiếc.

"Mẹ, việc kinh doanh của nhà cũng ổn định rồi chứ?"

Cố Hiểu Thanh lại hỏi.

Theo kế hoạch của cô, khi rời khỏi Cố gia, đối thủ đã đạt được mục đích. Vậy thì chị dâu Phương Thiếu Hàn không có lý do gì để làm khó gia đình cô.

Đối phương dù từng bước siết chặt, nhưng Cố Hiểu Thanh vẫn muốn "cảm ơn" chị dâu Phương Thiếu Hàn, trải qua gian nan, trái tim gia đình cuối cùng cũng đoàn kết lại.

Nếu chị dâu Phương Thiếu Hàn biết được kế thuận theo dòng nước của Cố Hiểu Thanh, có lẽ cũng phải khâm phục.

"Ừ, dù không bằng trước, nhưng cũng tạm được."

Lý Tuyết Mai lúc này cũng cảm thấy áp lực, thị trường lẩu cạnh tranh ngày càng khốc liệt, nhưng độ hot lại giảm.

Còn nướng thì nhà nào cũng nướng, không thể tạo khác biệt, phân chia đẳng cấp. Điều này khiến Lý Tuyết Mai vắt óc cũng không nghĩ ra cách.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 362: Chương 362



Hơn nữa, họ vốn là những người làm ăn lương thiện, chưa từng nghĩ đến mánh khóe hay thủ đoạn.

Chi phí ngày càng tăng do giá cả leo thang, nhưng giá bán lại phải giảm để cạnh tranh, lợi nhuận ngày càng mỏng.

"Mẹ, con cũng đã nghĩ đến chuyện này. Giờ cửa hàng đã hoạt động bình thường trở lại, đã đến lúc hành động rồi."

Cố Hiểu Thanh hiểu rõ tình hình hiện tại.

"Hành động?"

Lý Tuyết Mai nghe thế thì mừng rỡ hỏi: "Hiểu Thanh, con có cách gì hay sao?"

"Trước hết nói về lẩu, con nghĩ mẹ nên đầu tư tiền vào ba thành phố lớn là thủ đô, Thượng Hải và Thâm Quyến để mở cửa hàng flagship của thương hiệu nhà mình."

"Cửa hàng flagship?"

Lý Tuyết Mai ngơ ngác, không theo kịp những thuật ngữ mới của con gái.

"Đúng vậy, đó là những cửa hàng đại diện cho chất lượng cao nhất của lẩu và nướng Cố gia, tập trung toàn lực vận hành ba cửa hàng này."

Nhượng quyền chỉ là phương thức tích lũy ban đầu, khi đã đủ thì phải xây dựng thương hiệu.

Muốn xây dựng thương hiệu cho chuỗi lẩu, cách tốt nhất là vận hành một cửa hàng flagship làm hình mẫu cho mọi người thấy.

"Đời sống trong nước ngày càng khá giả, mọi người sẽ dần có yêu cầu cao hơn về hương vị. Quan trọng nhất còn có một điểm..."

"Là gì?"

"Sức khỏe!"

Cố Hiểu Thanh ngừng lại, chuẩn bị nói về xu hướng lớn của các nhà lẩu trong tương lai.

"Chúng ta cần tách riêng nồi lớn và nồi nhỏ."

"Nồi lớn, nồi nhỏ?"

"Đúng vậy, cần có nồi lớn dành cho nhóm đông người, kiểu nồi lẩu song song như hiện nay. Đồng thời phải có nồi nhỏ riêng cho từng người."

Ưu điểm của nồi nhỏ là vệ sinh hơn, nồi lớn mọi người đều chung đũa, nói thẳng ra là nước bọt của cả nhà hòa vào một nồi.

Còn nồi nhỏ thì khác, mỗi người ăn riêng, những người kỹ tính chắc chắn sẽ thích, tương lai càng ngày càng được ưa chuộng.

"Về nước lẩu chúng ta cũng phải đổi mới."

"Nước lẩu còn có thể làm gì nữa?"

Lý Tuyết Mai cảm thấy mình không phải là người kinh doanh giỏi, những việc này vẫn phải nhờ Cố Hiểu Thanh.

Dù cô luôn nói thành quả hiện tại là do mọi người cùng góp sức, nhưng bà thấm thía rằng thực sự là nhờ Cố Hiểu Thanh chống đỡ mới có ngày hôm nay.

"Lẩu nấm, lẩu cà chua, lẩu xương là những thứ tạm nghĩ ra, con cũng chuẩn bị xong rồi. Thực ra còn muốn làm lẩu bò gia truyền..."

Cố Hiểu Thanh trong thời gian rảnh cũng nghiên cứu nước lẩu, cùng Diệp Minh Nguyệt ăn thử vài lần.

Lẩu nấm là loại nước lẩu được yêu thích sau này.

Lẩu cà chua cũng có nhiều người ưa chuộng.

Hai loại nước lẩu này cùng chế độ nồi nhỏ một khi ra mắt, chắc chắn sẽ khiến khách hàng cảm thấy mới lạ, tạo khoảng cách với các nhà lẩu bình thường khác.

"Đợi đã, mẹ lấy giấy bút ghi lại đã."

Lý Tuyết Mai vội vàng tìm giấy bút, ghi chép cẩn thận tất cả những điều này. Bà không ngờ con gái ở nước ngoài bận rộn mà vẫn lo nghĩ cho chuyện nhà.

"Những điều này mẹ cứ nói với bố và mọi người là do mẹ nghĩ ra."

"Sao được?!"

Lý Tuyết Mai lập tức phản đối, đây rõ ràng là công lao của con gái, sao lại nhận là của mình.

Cố Hiểu Thanh thở dài bên kia điện thoại: "Mẹ, mẹ có bao giờ nghĩ tại sao mọi chuyện lại đến nông nỗi này không?"

"Gì cơ?"

"Tại sao chị gái lại oán giận con, tại sao Hiểu Thành lại nghiện game?"

"Tại sống quá sung sướng thôi."

"Đó chỉ là một mặt, mặt khác là vì con luôn kiểm soát hướng đi của gia đình. Con không nghĩ đến cảm nhận của chị gái - người lớn nhất nhà, khiến chị cảm thấy đóng góp của mình trước mặt con dường như không quan trọng."

"Mẹ, ai cũng mong khả năng của mình được công nhận. Mẹ luôn nói cái này con làm, cái kia con làm, cứ thế này sớm muộn chuyện tương tự sẽ xảy ra lần nữa."

"Hiểu Thành cũng vậy, không được quản lý gì, em cảm thấy mình không có vị trí trong nhà, không ai công nhận năng lực. Em mới chìm đắm vào thành tích ảo trong game online. Mẹ thấy người thành đạt nào nghiện game không?"

Cố Hiểu Thanh qua sự việc lần này đã thấu hiểu nhiều điều.

Trước đây cô giúp chị gái chọn chồng, dù thực sự có ích, nhưng cô không nghĩ mình can thiệp vào chuyện tình cảm của người khác.

Có những việc có thể đúng, nhưng chưa chắc đã phù hợp.

Con người phải trải qua tổn thương thì mới trưởng thành.

Cố Hiểu Thanh đã trưởng thành, cô học cách che giấu sự sắc sảo của mình, biết việc gì nên làm, việc gì không.

Hiểu rằng gia đình không phải để tránh mọi tổn thương, mà quan trọng hơn là chỗ dựa tinh thần.

"Nhưng như vậy, như vậy..."

"Mẹ, thôi, nghe con đi. Chị gái cũng vất vả vì nhà, mẹ đôi khi phải thông cảm. Còn Hiểu Thành, cứ để em tiếp tục những gì đã giao, đừng vì thất bại mà bắt em dừng lại. Như thế, em sẽ mãi sống trong ám ảnh thất bại."

Lời Cố Hiểu Thanh khiến Lý Tuyết Mai vừa cảm động vừa cảm khái, mình sống bao năm mà không thấu hiểu bằng con gái.

Nhưng có những việc bà vẫn sẽ làm.

"Được rồi, cứ theo ý con vậy."

"Vâng, còn một việc nữa mẹ có thể nhờ chị gái đi một chuyến."

"Việc gì thế?"

"Cửa hàng flagship của chúng ta phải sang trọng, nên con nghĩ cần có thịt nhập khẩu. Nhờ chị ấy sang Hồng Kông tìm hiểu cách nhập thịt bò nước ngoài."

Đây cũng là việc Cố Hiểu Thanh luôn muốn làm.

Trước đây cô định lấy nguồn thịt bò cừu từ Nội Mông, giờ nghĩ nguồn thịt nước ngoài còn tốt hơn, đặc biệt là thịt bò.

Chỉ có vấn đề thuế...

Cô nghĩ có thể từ từ xử lý, dù sao thịt cao cấp cũng nhắm vào giới doanh nhân và những người ăn uống bằng tiền công, tiền bạc với họ không thành vấn đề.

Cuộc nói chuyện với Lý Tuyết Mai kéo dài đến tận khuya, bà mới tạm biệt con gái.

Biết con sống tốt ở bên đó, bà cũng yên tâm phần nào.

Cúp máy xong, bà chợt nhớ ra quên hỏi số liên lạc của con gái, Phương Thiếu Hàn bên kia đang sốt ruột lắm rồi.

Đêm Giáng sinh, trong căn nhà cổ rộng rãi nằm sâu trong khu biệt thự ở thủ đô, ánh đèn xuyên qua cửa kính in bóng lên thân cây liễu, vài bóng người đi lại trong nhà.

"Ông nội, có phải ông bảo chị dâu làm chuyện này không? Vu oan cho Cố Hiểu Thanh, khiến cô ấy giờ phải lưu lạc một mình nơi đất khách? Ông sao có thể như vậy?"

Phương Thiếu Hàn gào lên với ông lão đang ngồi trên ghế bập bênh, chưa bao giờ anh tức giận như thế, chưa bao giờ dám cãi lại ông nội.

"Thiếu Hàn, chú ý thái độ của cậu. Nếu đến để chất vấn thì cút ngay, không có gì để nói với cậu cả."

Chị dâu Phương Thiếu Hàn - người phụ nữ mạnh mẽ và tinh anh mặc quân phục, đứng cạnh ông lão lạnh lùng nói.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 363: Chương 363



“Ông nội!”

Phương Thiếu Hàn không thèm để ý đến chị dâu mình, mà quay sang nhìn người ông đức cao vọng trọng.

Anh hy vọng nhận được một câu trả lời.

“Cháu muốn làm gì?”

Người già từ từ mở mắt, đôi mắt hổ dù đã già nhưng vẫn đầy uy lực.

“Ông… ông khiến cháu thất vọng quá.”

Phương Thiếu Hàn tức giận đến mức không thốt nên lời, không ngờ sau một năm không về nhà, Cố Hiểu Thanh lại phải chịu ấm ức như vậy.

Anh thậm chí còn không biết chuyện này!

“Chính cháu mới là người khiến ông nội thất vọng!”

Chị dâu Phương Thiếu Hàn lạnh lùng buông lời.

“Ông nội, tại sao? Tại sao ông không thể chấp nhận Hiểu Thanh? Cô ấy tuy xuất thân nông thôn, nhưng ngày xưa ông cũng chỉ là một nông dân, phải không? Ông đã quên rằng chính ông năm xưa cầm súng đánh giặc, cũng chỉ là một nông dân sao?”

Phương Thiếu Hàn không hiểu nổi, tại sao người ông vốn luôn nghiêm khắc dạy con cháu không được quên gốc gác, giờ lại trở nên phân biệt địa vị như vậy?

Đét!

Chị dâu Phương Thiếu Hàn không nhịn được, thẳng tay tát một cái vào mặt anh. Ánh mắt cô lạnh băng: “Cháu coi ông nội là gì? Cháu dám nhìn ông nội mình như vậy sao?”

“Chẳng phải là như thế sao?”

Phương Thiếu Hàn giận dữ hỏi lại.

“Hừ, cháu thật sự nghĩ ông nội ghét xuất thân của Cố Hiểu Thanh?” Chị dâu Phương Thiếu Hàn cười lạnh.

“Không… phải sao?”

Phương Thiếu Hàn hơi do dự. Theo lẽ thường, ông nội anh cũng xuất thân từ gia đình nghèo khó, lẽ ra phải thông cảm cho Cố Hiểu Thanh mới đúng!

“Ông nội không thích những việc cô ấy đang làm.”

Chị dâu Phương Thiếu Hàn cuối cùng cũng nói ra sự thật, một sự thật mà Phương Thiếu Hàn không hề nhận ra, nhưng lại vô cùng hợp lý.

Một người già với niềm tin sâu sắc, năm xưa từng đánh đổ địa chủ chia ruộng đất, điều gì khiến ông căm ghét nhất?

Tư bản!

Mà Cố Hiểu Thanh làm gì?

Kinh doanh.

Đây mới là lý do khiến ông cụ không đồng ý. Ông không thể để một người phụ nữ nhuốm mùi tiền bạc bước vào gia đình mình.

“Ông nội… bây giờ là thời đại nào rồi?”

Phương Thiếu Hàn cảm thấy buồn cười, sao vẫn có người giữ tư tưởng như vậy. Hiện nay đất nước đổi mới, xây dựng, phát triển kinh tế thị trường, tại sao ông nội vẫn ghét bỏ giới doanh nhân?

Thực ra, chị dâu Phương Thiếu Hàn từng trò chuyện qua điện thoại với Cố Hiểu Thanh. Cô thực sự cảm thấy đồng cảm với cô gái này.

Cô thậm chí nghĩ, nếu Cố Hiểu Thanh kết hôn với nhà họ Phương, họ sẽ trở thành những người bạn thân thiết. Bởi cô nhìn thấy ở Cố Hiểu Thanh hình ảnh của chính mình: kiên cường, cứng cỏi, không chịu khuất phục, không đầu hàng, một khi đã quyết tâm thì sẽ cố gắng đến cùng.

Nói thật, cô không muốn đóng vai ác, nhưng thực chất cô đang giúp đỡ Phương Thiếu Hàn và Cố Hiểu Thanh.

Nếu nhà họ Cố sụp đổ, mà Cố Hiểu Thanh vẫn không chia tay Phương Thiếu Hàn, cô sẽ có lý do để thuyết phục ông cụ.

Một nhà họ Cố sụp đổ sẽ không còn là doanh nhân, và mọi chuyện sẽ ổn.

Nhưng hiện tại, nhà họ Cố không sụp đổ, cô lại càng thêm khâm phục cách làm của Cố Hiểu Thanh. Trong thâm tâm, cô muốn giúp đỡ, nên không thể để Phương Thiếu Hàn tiếp tục gây rối ở đây.

Một khi xung đột thực sự nổ ra, dù chỉ là trong nội bộ gia đình, ông cụ nổi giận, Phương Thiếu Hàn và Cố Hiểu Thanh sẽ không còn cơ hội.

Vì vậy, cô liên tục ngăn cản, hy vọng Phương Thiếu Hàn có thể bình tĩnh.

Nhưng lúc này, Phương Thiếu Hàn làm sao bình tĩnh được?

Bất đắc dĩ, chị dâu Phương Thiếu Hàn lạnh lùng nói: “Thiếu Hàn, cháu còn nhớ hồi nhỏ cháu thích làm gì với chị dâu không?”

“Ý chị là…”

“Đúng vậy, hôm nay chúng ta thi đấu một lần nữa. Hai khẩu súng, tháo rồi lắp lại. Nếu chị thắng, cháu về phòng ngủ. Nếu chị thua, cháu tiếp tục, chị về phòng ngủ.”

Phương Thiếu Hàn ngẩn người, không phục: “Được, ai sợ ai!”

“Đi, ra sân.”

Phương Thiếu Hàn ngạc nhiên: “Không phải ở đây?”

“Có đèn thì còn gì thú vị.”

Chị dâu Phương Thiếu Hàn khinh khỉnh cười.

Điều này càng k*ch th*ch Phương Thiếu Hàn. Với sự đồng ý của ông cụ, anh và chị dâu mỗi người cầm một khẩu súng ra sân.

Từ nhỏ, Phương Thiếu Hàn đã có thể tháo lắp súng ống thành thạo.

Dù mỗi lần đều không thắng được chị dâu, anh vẫn say mê thi đấu với cô.

Cho đến khi lớn lên, anh mới không còn thi đấu nữa.

Giờ đây, Phương Thiếu Hàn kìm nén nhịp tim, trong bóng tối hoàn toàn, anh nhìn vào bóng đen trước mặt và hỏi: “Luật cũ, em đếm đến ba.”

“Một!”

“Hai!”

Phương Thiếu Hàn cố gắng đặt tay gần khẩu súng, đồng thời trong đầu lướt qua quá trình tháo lắp và vị trí các bộ phận.

“Ba… bắt đầu!”

Lách cách…

Động tác của hai người như mây trôi nước chảy. Phương Thiếu Hàn dù không nhìn thấy, nhưng đã hình dung sẵn trong đầu.

Tiếng lắp ráp vang lên trong sân, một cuộc thi đấu không ai biết diễn ra trong bóng tối.

Cạch cạch…

Phương Thiếu Hàn càng lúc càng sốt ruột. Chỉ nghe tiếng động, anh đã đoán được quá trình lắp ráp của đối phương. Chị dâu anh quả nhiên là “nữ thần quân sự”, tốc độ không ai sánh kịp.

Khi nghe tiếng lên đạn, Phương Thiếu Hàn biết mình đã thua.

Như mọi khi.

“Cháu yếu thật rồi, Thiếu Hàn. Nếu tình yêu khiến cháu trở nên yếu đuối, chị thực sự thấy buồn cho cháu. Cháu thậm chí còn không bằng Cố Hiểu Thanh, ít nhất cô ấy cũng kiên cường hơn cháu. Nếu cháu chăm chỉ luyện tập, dành thời gian viết thư cho việc huấn luyện, giờ đã không thua chị một cách dễ dàng như vậy.”

“Chị ấy biết hết?!”

Phương Thiếu Hàn đặt khẩu súng chưa lắp ráp xong xuống, lòng đầy kinh ngạc. Anh tưởng mình đã làm rất kín đáo, gần như không thể bị phát hiện.

Không ngờ, chị dâu anh lại thấu rõ mọi hành động nhỏ của anh.

“Cháu suy nghĩ kỹ đi, đâu mới là lựa chọn tốt nhất cho cháu và cô ấy. Đừng để chị thất vọng thêm nữa.”

Chị dâu Phương Thiếu Hàn đặt súng xuống. Cô đưa anh ra ngoài thi đấu không phải để thể hiện mình có thể lắp ráp mà không cần nhìn, bởi cao thủ vốn dĩ không cần nhìn.

Cô chỉ muốn tránh mặt ông cụ, truyền đạt suy nghĩ của mình cho Phương Thiếu Hàn.

Cô hy vọng anh không tiếp tục gây rối, bởi điều này chỉ khiến ông cụ thêm kiên quyết không chấp nhận Cố Hiểu Thanh.

Ông cụ không thể để một mối họa vào nhà.

Cô hy vọng Phương Thiếu Hàn có thể suy nghĩ thấu đáo, làm thế nào để ông cụ vượt qua rào cản “doanh nhân” và chấp nhận Cố Hiểu Thanh.

“Chị dâu…” Nhìn thấy chị dâu chuẩn bị vào nhà, Phương Thiếu Hàn đột nhiên gọi lại.

“Gì nữa?”

“Cảm ơn chị dâu, em hiểu rồi.”

Phương Thiếu Hàn cúi người, chân thành nói.

May mắn thay, chị dâu anh đã nhân nhượng. Nếu thực sự muốn đối phó với gia đình Cố Hiểu Thanh, quá đơn giản. Có lẽ trong mắt người ngoài, chị dâu Phương Thiếu Hàn đã dùng mọi thủ đoạn để hạ gục Cố Hiểu Thanh.

Nhưng thực chất, chị dâu chỉ dùng mọi cách để k*ch th*ch Cố Hiểu Thanh, xem cô có thể kiên nhẫn, tâm hồn có vững vàng, tầm nhìn có bao quát hay không.

Nếu cô thực sự muốn hại nhà họ Cố, chỉ cần để hai chị em họ Lý vu khống Cố Hiểu Thanh, rồi làm chút tay chân trong vụ lẩu, cả nhà họ Cố giờ đã vào tù.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 364: Chương 364



Hai nhà hiện tại hoàn toàn không cùng đẳng cấp, cô bỏ ra nhiều tâm sức như vậy, tất nhiên không phải để hủy diệt Cố Hiểu Thanh.

Cô từng nói với Cố Hiểu Thanh, nếu cô không phải là một... thì họ đã có thể trở thành bạn tốt. Hàm ý của câu nói này thực chất là nếu Cố Hiểu Thanh không phải là một doanh nhân, không chọn con đường kinh doanh, thì cô và Cố Hiểu Thanh chắc chắn sẽ hợp nhau.

Giờ đây, mọi việc cô làm, giống như lúc Cố Hiểu Thanh thử thách bạn trai của chị gái mình - Thương Văn Minh năm xưa.

Thương Văn Minh không có ý tốt, kết cục ra sao?

Nếu Cố Hiểu Thanh không thực lòng với Phương Thiếu Hàn, thì việc chịu chút đả kích này cũng là lẽ thường tình. Trên đời này không có chuyện chỉ cho phép người khác bị hại, mà không cho phép bản thân bị trả đũa.

Còn nếu sau này trở thành một nhà, thì nên cư xử thế nào?

Đây chính là chỗ cao tay của chị dâu Phương Thiếu Hàn. Cô biết rõ Phương Thiếu Hàn động viên Cố Hiểu Thanh nhưng không ngăn cản, biết rõ Hà Thối - người mẹ chồng tương lai ủng hộ Cố Hiểu Thanh, nhưng không làm bất cứ điều gì.

Như vậy, Cố Hiểu Thanh và Phương Thiếu Hàn vẫn còn đường lui.

Còn bản thân cô, đã sớm dự tính nếu Cố Hiểu Thanh thực sự vượt qua được thử thách của mình, cô sẽ chủ động xin lỗi và gánh chịu hậu quả. Nếu Cố Hiểu Thanh oán hận hay trả thù, cô sẽ một mình đảm nhận.

Dù việc này giống như đánh người rồi xin lỗi, rất vô lý, nhưng cô sẵn sàng làm như vậy để xem Cố Hiểu Thanh thực sự là người thế nào.

Từ thái độ hiện tại và việc cô không động thủ gì sau khi Cố Hiểu Thanh rời đi, có thể thấy cô rất khâm phục Cố Hiểu Thanh.

Trở về nhà, chị dâu Phương Thiếu Hàn đến phòng sách của ông cụ.

Ông cụ từ từ mở mắt, giọng hơi mệt mỏi: "Khổ cho cháu rồi, Tiểu Tuyết. Nói gì thì nói, nhà họ Phương vẫn thiếu người kế thừa."

"Bố, bố nói gì thế. Thiếu Hàn và các em rồi sẽ trưởng thành, có thể đảm đương được việc nhà. Bố thường nói tương lai đất nước là của thế hệ trẻ. Tương lai nhà họ Phương cũng là của các em."

Chị dâu Phương Thiếu Hàn thay đổi vẻ mặt lạnh lùng, nở nụ cười ấm áp, vừa sắp xếp sách vở lộn xộn trên bàn, vừa an ủi ông lão.

"Không, không. Con trai cả của ta mất sớm, mấy đứa em cũng chẳng có đứa nào thành công, lại để cháu phải giúp đỡ những đứa không ra gì này. Năm xưa Tiểu Ngô đỡ đạn hy sinh vì ta, giờ con gái hắn lại thay ta gánh vác cả nhà. Nói gì thì nói, chúng ta nợ hai cha con các cháu..."

"Bố nuôi con lớn, lại cho con một người chồng như Thiếu Cường, con thực sự may mắn khi được ở nhà họ Phương."

Chị dâu Phương Thiếu Hàn mỉm cười nói.

Khi trong lòng có chỗ dựa, con người ta sẽ trở nên kiên cường.

Cố Hiểu Thanh là vậy, Phương Tri Tuyết cũng là vậy.

Vì kiên cường, nên họ không quan tâm bản thân phải gánh vác điều gì, mà chỉ quan tâm đến những người và gia đình họ yêu quý.

"Cháu nói xem, cô bé Cố Hiểu Thanh này thực sự thế nào?"

Ông cụ nhìn chị dâu Phương Thiếu Hàn - Phương Tri Tuyết. Ngay cả con trai ông, Phương Kiến Quốc - cha của Phương Thiếu Hàn, cũng không thể lay chuyển ý kiến của ông.

Duy chỉ có Phương Tri Tuyết, người lấy cháu đích tôn của ông - Phương Thiếu Cường, mới có khả năng thuyết phục ông.

Phương Tri Tuyết tuy mang họ Phương, nhưng thực chất là con gái của Ngô bài trưởng - người từng thuộc đội cảnh vệ của ông cụ.

Vị Ngô bài trưởng này luôn đi theo ông cụ, có thể coi là tri kỷ của ông.

Sau đó, trong một lần rút lui, Tiểu Ngô đỡ một phát đạn cho ông cụ và hy sinh nơi chiến trường.

Ông cụ cảm kích, sau khi giải phóng đã đón gia đình Tiểu Ngô lên Bắc Kinh.

Ông cụ bất chấp tất cả, nhận Ngô Tri Tuyết làm con gái, dù sau này vì tránh phiền phức đã đổi sang họ Phương.

Thực tế, tuổi của Phương Tri Tuyết ngang với cháu đích tôn của ông cụ.

Ông cụ thương Phương Tri Tuyết, thấy cô lớn tuổi mà vẫn chưa có người yêu.

Dù Phương Tri Tuyết lớn hơn cháu đích tôn của ông một hai tuổi, nhưng ông thấy hai người khá hợp, bèn quyết định chuyện hôn nhân.

Ông cụ là người thô lỗ, xuất thân nông dân, đâu quan tâm chuyện vai vế.

Hơn nữa, nhiều năm chiến đấu, số người ông giết còn nhiều hơn số kiến Phương Thiếu Nam từng thấy. Ai dám bàn tán về chuyện hôn nhân này? Khẩu súng của ông sẽ không cho phép.

Đó chính là quyền lực của ông cụ năm xưa!

Thực tế, Phương Tri Tuyết và Phương Thiếu Cường lớn lên cùng nhau, cô như một người chị luôn ở bên cạnh Phương Thiếu Cường.

Tại sao cô không có người yêu phù hợp? Không phải không có ai đến hỏi cưới, mà cô không thể tưởng tượng cuộc sống không có Phương Thiếu Cường và gia đình họ Phương.

Cứ trì hoãn mãi, không ngờ mong ước lại thành hiện thực.

Dù trong nhà có người không hài lòng, nhưng khi ông cụ rút súng đập lên bàn, ai còn dám lên tiếng?

Nói chung, Phương Tri Tuyết có được như ngày nay đều nhờ ông cụ là người thô lỗ, không quan tâm chuyện vai vế.

Nhưng giờ đây, xuất thân của ông cụ lại trở thành rào cản giữa Cố Hiểu Thanh và Phương Thiếu Hàn.

Đôi lúc, Phương Tri Tuyết ước gì Cố Hiểu Thanh từ bỏ kinh doanh, như vậy mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn.

Nhưng cô biết, dù có nói ra, Cố Hiểu Thanh cũng sẽ không đồng ý.

Bởi vì, họ là cùng một loại người.

"Tiểu Tuyết? Tiểu Tuyết?"

"À? Có chuyện gì vậy, ông nội?"

"Ông hỏi cháu về Cố Hiểu Thanh, sao cháu lại đờ người ra? Có chuyện gì khó nói với ông sao?"

Những nếp nhăn trên mặt ông cụ co lại, trông rất hiền hậu.

"Không phải, thực ra bản thân cháu rất khâm phục Cố Hiểu Thanh. Cô ấy có thể đứng dậy sau chuyện này, phân tích hợp lý, không đối đầu với chúng ta.

Không chỉ vậy, cô ấy sẵn sàng gánh chịu hiểu lầm, rời xa gia đình, chỉ để không ảnh hưởng đến mối quan hệ giữa hai nhà. Cháu thấy, cô ấy có tầm nhìn rộng. Ông thường nói, cháu nghĩ năng lực của Cố Hiểu Thanh không hề tệ."

"Cháu nói không sai, ông thích những đứa trẻ nông thôn, chúng bền bỉ, chịu khổ. Ông từng nói nên ném tất cả bọn Thiếu Nam vào làng quê rèn luyện vài năm, để chúng biết thế nào là khó khăn.

Ôi, nếu cô bé ấy chịu khó nghiên cứu, vào viện nghiên cứu cống hiến cho đất nước, ông sẽ vỗ tay tán thành chuyện này. Một trí thức như vậy gả vào nhà ta, chính là làm rạng danh ông già này."

Suy nghĩ của ông cụ họ Phương quả nhiên khác biệt, Cố Hiểu Thanh có lẽ không ngờ tính cách ông cụ lại như vậy.

Vốn tưởng gia đình quyền quý chỉ xem trọng xuất thân, dòng máu, nhưng yêu cầu của ông cụ rất đơn giản: chỉ cần có thực lực, cống hiến hết mình cho đất nước, ông sẽ chấp nhận.

Duy chỉ không chấp nhận doanh nhân!

Phương Tri Tuyết cũng hiểu điều này, nên khi trò chuyện với Cố Hiểu Thanh, cô cũng tiếc nuối. Cô từng điều tra Cố Hiểu Thanh, biết cô học rất giỏi, điểm thi cao hơn nhiều so với điểm chuẩn của Đại học Giao thông Thượng Hải, vào Thanh Hoa hay Bắc Đại cũng không khó.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 365: Chương 365



Cố Hiểu Thanh lại chọn con đường khiến ông cụ không thể nào chấp nhận được, và đúng người cô yêu lại là Phương Thiếu Hàn - người mà ông cụ rất quý mến.

Đôi lúc, Phương Tri Tuyết thầm cảm thán: Đây chính là số mệnh!

"Nhưng hiện nay đất nước đã kêu gọi phát triển kinh tế, xây dựng nền kinh tế thị trường, khuyến khích doanh nghiệp tư nhân và khởi nghiệp. Việc Cố Hiểu Thanh hưởng ứng chính sách chứng tỏ cô ấy có tầm nhìn xa trông rộng."

"Hừ, lão tử không tin vào mấy thứ đó. Thực lực mới là chân lý, tiền bạc chỉ khiến con người sa đọa. Môi trường hòa bình hiện nay chẳng phải do chúng ta đánh đổi bằng xương máu sao? Chẳng phải nhờ hai quả bom nguyên tử khiến lũ khốn kia sợ hãi sao?"

Rõ ràng không thể thuyết phục được ông cụ, Phương Tri Tuyết hiểu rằng cần phải kiên nhẫn từng bước, chuyện này không thể vội vàng.

"Ông nội, ông nên đi nghỉ đi. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cháu sẽ để mắt đến chuyện của Thiếu Hàn." Phương Tri Tuyết sắp xếp sách vở gọn gàng, nhẹ nhàng khuyên ông cụ.

Hôm nay chỉ nói đến đây là đủ, nếu nói thêm sẽ thành thừa.

"Ừ, nếu Thiếu Hàn tiếp tục khiến ta thất vọng, tuyệt đối không để cái họa đó bước vào cửa nhà ta."

Phương Tri Tuyết thầm nghĩ: Quả nhiên, sự nóng nảy của Phương Thiếu Hàn hôm nay đã phản tác dụng.

Cô tuy khâm phục việc Phương Thiếu Hàn dám cãi lại ông cụ, nhưng hành động liều lĩnh này cần phải đúng lúc.

Liều lĩnh đúng lúc là anh hùng, liều lĩnh bừa bãi là ngu xuẩn.

"May mắn là Thiếu Hàn ít nhất đã hiểu chút ít."

Phương Tri Tuyết thở phào nhẹ nhõm. Thực ra nếu Phương Thiếu Hàn không quá nóng nảy, cô cũng không lộ ra chút tâm tư của mình.

Bởi cô cho rằng tốt nhất là không để gia đình biết, để sự oán hận của Cố Hiểu Thanh với nhà họ Phương dừng lại ở cô là đủ.

Ngày hôm sau, Phương Thiếu Hàn lẽo đẽo theo sau Phương Tri Tuyết, liên tục dò hỏi ý kiến của ông cụ và tình hình gần đây của Cố Hiểu Thanh.

Phương Tri Tuyết còn rất nhiều việc phải làm, làm sao chịu nổi cảnh Phương Thiếu Hàn bám đuôi như thế?

"Khi nào thắng được chị, hãy nói đến chuyện Cố Hiểu Thanh."

Lên xe, Phương Tri Tuyết để lại cho Phương Thiếu Hàn một tia hy vọng.

Phương Thiếu Hàn bám vào cửa kính xe, cười toe toét hỏi: "Chị dâu, vậy em... em có thể..."

"Muốn liên lạc với cô ấy? Không có cửa đâu. Chị đã nói rồi, khi nào thắng được chị hãy bàn tiếp. Thứ hai, em phải có thành tích, không thì ông nội sẽ không nhượng bộ. Và đừng kể chuyện gia đình, đặc biệt là chuyện giữa chị và ông nội."

Nói xong, xe của Phương Tri Tuyết phóng đi trong tiếng gầm động cơ.

Người đàn ông ngồi sau tay lái cười khẽ: "Nhìn Thiếu Hàn lại nhớ ngày xưa anh cũng thế, lẽo đẽo theo sau em, miệng không ngớt gọi chị."

"Đừng có nịnh. Thiếu Cường, anh cũng vậy, đừng tùy tiện ra tay, biết chưa? Đừng để lợn lành thành lợn què."

Người lái xe chính là chồng cô - Phương Thiếu Cường, cháu đích tôn nhà họ Phương.

"Biết rồi biết rồi, phu nhân. Anh chỉ không ngờ, người luôn công tư phân minh như em lại giúp Thiếu Hàn một tay."

"Đừng tâng bốc em. Em chỉ muốn cậu ta tập trung vào công việc."

Phương Tri Tuyết nhất quyết không thừa nhận.

Phương Thiếu Hàn đứng sững tại chỗ, suy ngẫm kỹ lời chị dâu.

"Không cho liên lạc trực tiếp? Nhưng lại dặn không được kể chuyện gia đình... À, ra là thế!" Phương Thiếu Hàn vỗ tay, nhớ lại cách mình từng chuyển thư cho Cố Hiểu Thanh.

Ý của Phương Tri Tuyết là trước khi có thành tích, cậu không nên liên lạc trực tiếp để tránh ông cụ phát hiện, nhưng có thể thông qua mẹ mình gián tiếp liên lạc với Cố Hiểu Thanh.

Vậy thành tích gần đây cậu có thể đạt được là gì?

Đó chính là chiến dịch phối hợp giữa cục của cậu và thủ đô để triệt phá đường dây m* t**. Ý của Phương Tri Tuyết rất rõ: hãy thể hiện hình ảnh người đàn ông nhà họ Phương trong chiến dịch này.

Phương Tri Tuyết biết rõ chiến dịch này tiềm ẩn nguy hiểm, nhưng cô vẫn để Phương Thiếu Hàn tham gia.

Ai mà chẳng từng trải qua nguy hiểm?

Bản thân cô bao nhiêu lần đối mặt với lửa đạn ở nước ngoài, bao nhiêu lần suýt chết, chỉ có Phương Thiếu Cường biết cô mang bao nhiêu vết thương chí mạng.

Một người phụ nữ như cô còn có thể chiến đấu với những tên tội phạm khét tiếng quốc tế, Phương Thiếu Hàn chỉ đối đầu với một tên tội phạm cỡ nhỏ trong nước, lại không cần thường xuyên ra "tiền tuyến", trong mắt cô mức độ nguy hiểm gần như không đáng kể.

Phương Thiếu Hàn giờ đã có mục tiêu phấn đấu. Cậu biết chỉ cần lập công trong chiến dịch này, chị dâu sẽ cho phép liên lạc với Cố Hiểu Thanh.

Lần sau nữa, có lẽ cậu sẽ được gặp mặt cô ấy... Trong phút chốc, người đàn ông này cảm thấy tràn đầy năng lượng.

Cậu tin rằng, Cố Hiểu Thanh cũng đang phấn đấu không ngừng.

Suy nghĩ của Phương Thiếu Hàn hoàn toàn chính xác, Cố Hiểu Thanh đang rất bận rộn.

Một mặt, cô hỗ trợ Vương Tiểu Cát về thị trường và bằng sáng chế, mặt khác tự mình tìm kiếm nhà máy chế biến cho bánh bao, tương ớt và nước sấu của mình.

Về logo thương hiệu, thiết kế bao bì... Diệp Minh Nguyệt thông qua mối quan hệ của mình và giáo viên, liên hệ với một số sinh viên Đại học Columbia để thiết kế, vừa tạo cơ hội thực hành tốt, vừa tiết kiệm chi phí thuê đội ngũ thiết kế chuyên nghiệp.

Không chỉ vậy, Cố Hiểu Thanh còn phải chạy khắp các chợ. Dù hệ thống cửa hàng nhượng quyền đã giúp tương ớt và nước sấu của cô có chỗ đứng nhất định, nhưng điều này còn quá ít.

Cô còn rất nhiều việc phải làm.

Làm sao để quảng bá sản phẩm trở thành vấn đề nan giải. Bởi khẩu vị và quan niệm của người Mỹ khó nắm bắt hơn trong nước.

Tuy nhiên, cũng có điểm đáng mừng: khả năng chi tiêu và tiếp nhận cái mới của họ cao hơn nhiều so với trong nước.

Nhưng hiện nay, cách quảng cáo hiệu quả nhất vẫn là truyền hình. Và với quan niệm truyền thống, nếu muốn cạnh tranh với thị trường hiện có, Cố Hiểu Thanh phải áp dụng phương thức mới.

"Yếu tố then chốt để tăng doanh số vẫn là thói quen tiêu dùng, nhưng thói quen cũ quá khó thay đổi."

Vừa suy nghĩ, Cố Hiểu Thanh vừa tìm cách tiếp cận.

Ý tưởng tốt nhất của cô là học theo Vương Tiểu Cát, từ góc độ "sức khỏe" để phân tích tác hại của đồ ăn nhanh, đồng thời tìm ra lợi ích của sản phẩm mình.

Cô nghĩ mình có thể cho ra mắt loại snack giòn tan nhưng không chiên, thông qua hệ thống cửa hàng nhượng quyền để thử nghiệm, sau đó mở rộng ra thị trường bán thành phẩm.

"Để thay thế độ giòn của đồ chiên, phương pháp nướng là tối ưu, nhưng..."

Cố Hiểu Thanh tiếp tục đắm mình vào chuỗi sản phẩm ẩm thực của mình.

Diệp Minh Nguyệt cũng mệt nhoài. Vốn yêu thích sáng tạo, thiết kế và lập kế hoạch, cô chủ động giúp Cố Hiểu Thanh lên các chiến dịch tại siêu thị để tăng doanh số.

Sau Giáng sinh, Cố Hiểu Thanh chính thức bắt đầu công cuộc chinh phục thị trường Mỹ.

Cùng lúc đó, Quách Đông Hoa cũng gọi điện than thở về việc lại bị từ chối visa.

Theo lời Cố Hiểu Thanh, cô bạn này sắp trở thành "chuyên gia bị từ chối visa" mất thôi.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 366: Chương 366



Dù chưa từng gặp mặt Quách Đông Hoa, nhưng Diệp Minh Nguyệt đã nghe Cố Hiểu Thanh nhắc đến nhiều lần. Sau đó, cô tò mò liên lạc và trò chuyện với Quách Đông Hoa.

Hai người này khi nói chuyện với nhau thường rất sôi nổi, nhanh chóng chuyển từ đùa giỡn sang châm chọc, rồi chỉ một lúc sau đã thành cãi vã.

Kỳ lạ thay, Diệp Minh Nguyệt lại rất thích điều này, còn Quách Đông Hoa dường như cũng "không ghét lắm"?

Hôm nay, khi Diệp Minh Nguyệt vừa về đến nhà thuê, thấy Cố Hiểu Thanh đang an ủi Quách Đông Hoa qua điện thoại, liền chạy ngay tới, hét vào mic: "Cô bé ngốc nghếch, lại bị từ chối visa rồi à?"

Đầu dây bên kia, Quách Đông Hoa lập tức phản ứng: "Không cần cái đồ Tây lai như mày quan tâm. Hiểu Thanh, lấy cái tất bẩn bịt miệng nó lại đi."

"La la la, ta nói rồi mà, cô bé ngốc lại bị từ chối, cô bé ngốc lại bị từ chối. À, 'lại bị từ' chẳng phải là 'lại bi kịch' sao? Khục khục, cô bé bi kịch."

"Mày... mày... thế nào đấy? Tao thế nào cơ? Đâu như mày, không biết xấu hổ..."

Cố Hiểu Thanh bật loa ngoài để hai người tiếp tục "chiến tranh", còn cô bắt đầu suy nghĩ về việc thành lập một đội xây dựng riêng để xưởng sản xuất và trang trí các cửa hàng nhượng quyền.

Dĩ nhiên, việc này đã được lên kế hoạch từ lâu. Thuê ngoài không đáng tin, lợi nhuận lại rơi vào tay người khác, hơn nữa cô cần một bộ phận xây dựng cho kế hoạch lâu dài.

Cuộc khẩu chiến kéo dài gần nửa tiếng, kết thúc bằng chiến thắng thuộc về Diệp Minh Nguyệt - người có thể bật ra bất kỳ từ ngữ nào và còn pha trộn cả tiếng Anh.

"Cho Hiểu Thanh nghe máy đi."

Quách Đông Hoa không tiếp tục khẩu chiến nữa, hôm nay cô gọi điện vì có chuyện quan trọng.

"Sao vậy, Đông Hoa?"

Cố Hiểu Thanh lại gần, trong khi Diệp Minh Nguyệt như điên cuồng chạy vào bếp, vừa ăn sủi cảo do Cố Hiểu Thanh làm vừa dùng đủ loại tính từ miêu tả hương vị thơm ngon, dường như cố tình trêu chọc Quách Đông Hoa.

Nếu là ngày thường, hai người hẳn đã tiếp tục "chiến tranh" thêm vài trăm hiệp nữa.

Nhưng lần này, Quách Đông Hoa dường như không nghe thấy, cô than thở với Cố Hiểu Thanh: "Hiểu Thanh, gia đình bắt tao về tiếp quản công việc kinh doanh."

"Ồ? Thế chẳng phải tốt sao?"

Đây là điều không có gì bất ngờ, doanh nghiệp gia đình là vậy. Dù bạn có đi đâu xa, cuối cùng vẫn phải quay về.

"Nhưng tao không muốn về, tao ghét phải ở cùng lũ người đó."

Quách Đông Hoa buồn bã nói.

"Tại sao vậy?"

Cố Hiểu Thanh không hiểu, doanh nghiệp gia đình Quách Đông Hoa không nhỏ, ngay cả toàn bộ tài sản hiện tại của cô cũng chưa chắc sánh bằng.

Dù tiềm năng phát triển của Cố Hiểu Thanh hiện nay là rất lớn.

"Ư, nói ra chắc mày cũng không hiểu. Nói chung đó là một vũng lầy, một khi đã bước vào thì không thể rút chân ra được."

Quách Đông Hoa hiểu rõ nỗi phiền não khi gia đình có cơ nghiệp lớn.

Ai nấy đều tính toán thiệt hơn, cân nhắc xem mình sẽ được bao nhiêu, liệu lợi ích tương lai có bị giảm đi không.

Điều này khiến Quách Đông Hoa mệt mỏi, cô không phải người giỏi mưu tính.

"Ưm ưm, chuyện này bên này cũng thường thấy. Rất nhiều người tìm bố tao kiện tụng về tài sản thừa kế, lũ người đó một khi chia tài sản liền trở thành quỷ dữ, dùng dao vô hình đâm sau lưng." Diệp Minh Nguyệt vừa nhai sủi cảo vừa xen vào.

Vì bố cô chuyên về tài chính doanh nghiệp, tham gia nhiều vụ kiện tài chính, nên đã chứng kiến không ít cảnh tranh giành tài sản thừa kế đẫm máu.

Cố Hiểu Thanh không có nỗi lo này, vì cô chưa từng nhòm ngó tài sản gia đình. Trước đây cô chỉ muốn gia đình có cuộc sống tốt hơn, chị gái được lấy chồng tử tế, không bị người khác bắt nạt, em trai Cố Hiểu Thành có tiền đi học, dù sau này không thành công cũng có thể sống nhờ vào cơ nghiệp gia đình.

Còn bản thân cô, chỉ khi vào đại học mới bắt đầu lập nghiệp, từ đó mở ra tiệm trà sữa đầu tiên.

Hiện tại, cô đã tạo dựng được một chân trời mới. Thành thật mà nói, chỉ riêng quy mô phát triển sau này của Vương Tiểu Cát đã có thể vượt xa gấp trăm lần cơ nghiệp gia đình.

"Cứu tao với, Hiểu Thanh." Dù không nói thẳng, nhưng đây là lần đầu tiên Quách Đông Hoa đồng tình với quan điểm của Diệp Minh Nguyệt.

Cố Hiểu Thanh vừa buồn cười vừa tội nghiệp, hỏi: "Vậy mày định làm thế nào?"

"Mày thuê tao qua đó làm việc đi?"

"Nhưng vẫn cần visa mà."

Không phải Cố Hiểu Thanh không muốn Quách Đông Hoa, mà là vấn đề "bi kịch" xin visa của cô bạn này.

Hơn nữa, bên này Cố Hiểu Thanh vẫn đang trong giai đoạn đầu, thị trường Mỹ chưa khai phá xong, châu Âu mới chỉ manh nha.

"Đông Hoa, nếu mày không ngại khổ, có thể giúp tao mở thị trường châu Âu không?"

"À, không được ở cùng mày à?"

Quách Đông Hoa rất muốn ở cùng Cố Hiểu Thanh, suýt nữa muốn chung quần áo với cô.

"Vậy mày có sang châu Âu không?"

"Chuyện này... có lẽ tao không có nhiều thời gian, nhưng chắc chắn tao sẽ về nước." Cố Hiểu Thanh không thể không về nước, thị trường Mỹ dù phồn thịnh nhưng kim tự tháp đã định hình.

Những gã khổng lồ ngành hàng không phải dễ dàng hạ gục, dù cô đã nhận được đầu tư từ nhiều công ty lớn, con đường phía trước vẫn rất gian nan.

Theo triết lý "sức khỏe là vàng", cô đang dần chiếm lĩnh thị phần vốn thuộc về McDonald's. Công việc kinh doanh ngày càng mở rộng, đội xây dựng cũng bắt đầu nhận thêm các công trình khác.

Việc Cố Hiểu Thanh thành lập bộ phận xây dựng không chỉ để trang trí cửa hàng nhượng quyền hay xây dựng nhà máy.

Mục đích thực sự là trở về nước, nắm bắt cơ hội bất động sản.

Đây cũng là kế hoạch cô đã bàn bạc với Tiểu Ngô từ lâu.

Vì vậy, việc trở về nước là tất yếu.

"Vậy... vậy mày khi nào về?"

Quách Đông Hoa hy vọng hỏi.

"Có lẽ ít nhất còn một năm nữa."

Cố Hiểu Thanh không chỉ phải hoàn thành việc học, mà còn phải sắp xếp công ty NewLive ổn thỏa, hoàn thiện cơ chế vận hành độc lập và đa dạng hóa.

Thành thật mà nói, một năm cô nói đã là rút ngắn rất nhiều.

"Lâu thế, vậy tao phải làm sao? Đợi mày về đến nơi thì tao đã tốt nghiệp rồi."

Quách Đông Hoa thất vọng nói.

Đột nhiên, Cố Hiểu Thanh như nhớ ra điều gì, hỏi Quách Đông Hoa: "Đông Hoa, mày cũng muốn có sự nghiệp riêng chứ?"

"Đương nhiên rồi."

"Tiếng Anh của mày không thành vấn đề nữa chứ?"

"Còn phải nói, bản cô nương đi du lịch châu Âu toàn tự túc, không cần phiên dịch gì hết."

"Vậy mày có thích một công việc vừa ở trong nước, vừa có thể đi nước ngoài không?"

"Có công việc tốt thế sao?"

Quách Đông Hoa lập tức hào hứng, công việc gì mà vừa ở trong nước lại có thể đi nước ngoài chứ?

"Tao không biết có công việc như vậy?"

Không chỉ Quách Đông Hoa, ngay cả Diệp Minh Nguyệt cũng tò mò bước tới hỏi.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 367: Chương 367



Nghe Cố Hiểu Thanh nói, Quách Đông Hoa trở nên hào hứng, ngay cả Diệp Minh Nguyệt cũng tỏ ra thích thú. Cô mỉm cười nói: "Đông Hoa, mày còn nhớ trường 'Tân Hy Vọng' mà người ta nhắc đến khi chúng ta xin visa không?"

"Cái trường chuyên hướng dẫn xin visa, dạy tiếng Anh đó hả?"

"Đúng vậy, hiện nay Tân Hy Vọng mới chỉ có thị trường ở thủ đô, Thượng Hải vẫn còn trống. Hoặc có thể nói, cả ngành giáo dục trong nước vẫn là một mảnh đất màu mỡ chưa khai phá. Mày có điều tra chưa? Số lượng học sinh muốn đi du học mỗi năm tăng theo cấp số nhân, đây là một chiếc bánh khổng lồ!"

Quách Đông Hoa suy nghĩ một lúc, lẩm bẩm: "Hiểu Thanh, mày định bắt tao đi làm giáo viên à? Không được, không được, cái này tao không làm nổi đâu."

"Không thử sao biết? Tao ở Mỹ sẽ giúp mày liên hệ với lưu học sinh và các trường học bên này, châu Âu mày có thể tự liên hệ. Hơn nữa mày đã từng xin visa nhiều lần, thi TOEFL IELTS cũng dễ dàng, sợ gì chứ?"

Cố Hiểu Thanh tiếp tục động viên: "Không chỉ tiếng Anh, chúng ta có thể dạy toán, ngoại ngữ, vật lý, hóa học, thậm chí cung cấp thông tin xếp hạng du học, tạo thành một chuỗi dịch vụ từ tiểu học đến nghiên cứu sinh. Đảm bảo mày sẽ không hối hận!"

"Tao thấy ý tưởng của Jenny rất hay, cho tao tham gia với, tao cũng muốn làm cùng." Diệp Minh Nguyệt từ lâu đã muốn về nước, nhưng bố mẹ không cho phép.

Nếu có công việc này, chẳng phải cô có thể thoải mái đi khắp nơi sao?
Điều này hoàn toàn hợp gu của Diệp Minh Nguyệt.

"Thật sao?"

Quách Đông Hoa dường như cũng bị thuyết phục, thành thật mà nói, cô không muốn trở về nhà.

"Đừng sợ, vạn sự khởi đầu nan, khi bên này ổn định, tao sẽ về giúp mày." Cố Hiểu Thanh đã bước vào quỹ đạo ổn định, cô có thể phát triển đa ngành nhanh chóng không chỉ nhờ các nhà đầu tư lớn.

Đồng thời, cô còn có sự hỗ trợ từ phía Vương Tiểu Cát.

Hiện nay, trà mát Vương Tiểu Cát và trà đá của công ty Thanh Vân đang áp sát Jianlibao và Coca-Cola trong nước, lan tỏa với tốc độ chóng mặt.

Tiểu Ngô cũng đứng ở tuyến đầu thị trường, phát hiện cơ hội lớn từ bất động sản, đang phát triển lĩnh vực này giống Cố Hiểu Thanh.

Tất nhiên, lĩnh vực hoạt động của Cố Hiểu Thanh không chỉ dừng lại ở hai mảng này.

"Được rồi, nghe mày, mày là đại gia, tao là nhị gia, còn con kia là kẻ làm thuê!" Quách Đông Hoa quyết tâm rồi vẫn không quên châm chọc Diệp Minh Nguyệt.

"Ha, ai thèm, Diệp Minh Nguyệt ta như trăng trên trời, muốn đi đâu thì đi, ai quản được. Mày muốn quản ta? Không có cửa!"

Hai người tiếp tục cãi nhau, còn Cố Hiểu Thanh bắt đầu liên lạc với Tiểu Ngô.

Cô có tiền, Tiểu Ngô có quan hệ, ý của Cố Hiểu Thanh là muốn phát triển thì phải đi trước Tân Hy Vọng một bước.

Vì vậy, với nguồn vốn của cô và mối quan hệ của Tiểu Ngô, Quách Đông Hoa hoàn toàn không phải lo lắng về vấn đề cơ sở vật chất.

Hơn nữa, cô còn có thể nhân cơ hội này để Tiểu Ngô bắt đầu mua lại một số đất ở các thành phố lớn.

Khi hai người cãi nhau xong, Cố Hiểu Thanh cũng đã thống nhất ý kiến với Tiểu Ngô, Quách Đông Hoa mới chợt nhớ ra, hỏi Cố Hiểu Thanh: "À này, chúng ta nên đặt tên cho cơ sở giáo dục là gì?"

"Gọi là Hiểu Nguyệt giáo dục được không?"

Diệp Minh Nguyệt hỏi.

"Không được, nếu đặt thì phải là Hiểu Hoa giáo dục, không liên quan gì đến con sói cái này."

"Vì sao? Cứ gọi là Hiểu Nguyệt, tức chết mày, tức chết mày!"

Cố Hiểu Thanh lắc đầu, hét lên: "Hai người đừng cãi nhau nữa, đối thủ là Tân Hy Vọng, vậy chúng ta sẽ gọi là Tân Thị Giới."

"Thế giới?" Quách Đông Hoa bên kia điện thoại nghe không rõ.

"Thị là thị lực, giới là thế giới."

Quách Đông Hoa tò mò hỏi: "Có ý nghĩa gì vậy?"

"Đồ ngốc, nghĩa là không gian mà mày có thể nhìn thấy, giống như mày không thể quan sát bên trong hố đen vậy. Chúng ta không thể thông qua bất kỳ phương tiện nào để quan sát bên ngoài thị giới."

Diệp Minh Nguyệt bĩu môi, giải thích qua loa rồi tỏ vẻ đắc ý vì có cơ hội khoe kiến thức.

Quách Đông Hoa không thèm để ý, chợt hiểu ra: "Ý mày là thông qua chúng ta, có thể cho học sinh thấy một thế giới mới?"

"Đại khái vậy, từ bỏ tầm nhìn cũ, cho học sinh góc nhìn mới về thế giới."

Cố Hiểu Thanh giải thích ý nghĩa cái tên mình chọn.

Quả thật, với mục đích du học, cái tên này rất phù hợp để mở ra chân trời mới về giáo dục nước ngoài cho học sinh trong nước.

Quách Đông Hoa cuối cùng cũng có việc để làm, lập tức bắt tay vào thực hiện với nhiệt huyết.

Một năm trôi qua nhanh chóng.

Cố Hiểu Thanh lại một cái Tết không về nhà, nhưng NewLive dưới sự dẫn dắt của cô đã trở thành một ngựa ô trong ngành thức ăn nhanh và bán lẻ tại Mỹ.

Cũng trong năm này, Jason và Shawn bên kia cũng có tin vui, công cụ tìm kiếm của họ đã phát triển gần xong.

Cố Hiểu Thanh đầu tư thêm 3 triệu đô la, nắm giữ 30% cổ phần trong công ty do Shawn thành lập.

Giáng sinh trắng, Cố Hiểu Thanh và Diệp Minh Nguyệt chính thức đến thăm bố mẹ cô.

Cố Hiểu Thanh cảm ơn sự giúp đỡ của bố Diệp Minh Nguyệt, nhưng bố mẹ cô lại kinh ngạc trước thành tựu mà Cố Hiểu Thanh đạt được chỉ trong hai năm ngắn ngủi.

Đây là điều mà người bình thường có lẽ cả đời không thể làm được.

Nhập gia tùy tục, Cố Hiểu Thanh vừa dùng bữa tối kiểu Tây với bố mẹ Diệp Minh Nguyệt, vừa trao đổi với bố cô về một số vấn đề công ty.

Hiện nay Cố Hiểu Thanh đã trở thành khách hàng lớn của bố Diệp Minh Nguyệt, nhờ ông xử lý nhiều tranh chấp và vấn đề pháp lý tại Mỹ.

"À này bác, bằng sáng chế công cụ tìm kiếm đã xong chưa ạ?"

"Yên tâm đi Hiểu Thanh, mọi thứ đã ổn thỏa, ngay cả công ty cũng đã chuẩn bị xong. Shawn và những người khác còn mời cả giáo sư Page tham gia nữa."

Cố Hiểu Thanh gật đầu, cô không hiểu lắm, cô chỉ chịu trách nhiệm đầu tư thôi.

Nhưng một khi đã làm ra, cô tin rằng sẽ có thành quả.

"À, còn có một chuyện thú vị nữa."

Bố Diệp Minh Nguyệt nhớ ra liền buồn cười.

Diệp Minh Nguyệt cũng nhanh nhảu hỏi: "Gì vậy, chuyện gì thế bố?"

"Minh Nguyệt, con không ngồi yên được à?"

Mẹ Diệp Minh Nguyệt không vui, con gái mình sao không có chút e lệ nào của phụ nữ Trung Quốc, bà mong con gái có thể điềm tĩnh, đoan trang, khí chất như Cố Hiểu Thanh.

"Mẹ đừng chỉ trích con nữa được không? Con rất xuất sắc mà."

"Được rồi được rồi, đừng tự khen mình nữa." Bố Diệp Minh Nguyệt cười trêu, rồi tiếp tục chủ đề: "Shawn ban đầu định chọn Googol, nhưng không ngờ đánh nhầm thành Google."

"Hả? Người lập trình mà đánh sai chữ? Buồn cười thế?!"

Diệp Minh Nguyệt bụm miệng cười không ngớt.

Nhưng Cố Hiểu Thanh lại giật mình, cảm thấy mình nghe không rõ, hỏi lại: "Bác Diệp, bác nói là Google?"

"Đúng vậy, có vấn đề gì sao?"

"Google?"
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 368: Chương 368



Bố Diệp Minh Nguyệt ngạc nhiên một chút, sau đó suy nghĩ và nói: "Cái này... tên tiếng Trung chưa nghĩ ra, nhưng cháu nói nghe hay đấy, bác sẽ bàn bạc với họ sau, chúng ta có thể đăng ký trước hai chữ này."

Cố Hiểu Thanh: "..."

Choang!

Chiếc nĩa trong tay cô rơi xuống đất. Là người đến từ tương lai, cô hiểu rõ ý nghĩa của hai chữ này.

Cô nắm giữ 30% cổ phần gốc không bị pha loãng - điều này đại diện cho cái gì?! Dù là người không am hiểu công nghệ, cô cũng không thể không biết.

"Hiểu Thanh, cậu sao vậy?"

Diệp Minh Nguyệt không hiểu chuyện gì, cả gia đình họ Diệp cũng nhìn Cố Hiểu Thanh với ánh mắt tò mò, không hiểu tại sao cô đột nhiên đờ người ra.

"Không, không có gì, chúng ta tiếp tục đi."

Một tình huống nhỏ ngoài ý muốn, Cố Hiểu Thanh mới nhận ra Diệp Minh Nguyệt đã mang đến cho cô một cơ hội lớn đến thế nào.

Bữa tiệc ban đầu chỉ là khởi động cho việc khởi nghiệp của cô, nhưng không ngờ lại gặp được một cơ hội trời cho, và cô đã nắm bắt nó!

Năm nay, đối với Cố Hiểu Thanh, có lẽ là một năm bận rộn nhưng cũng đầy thu hoạch.

Năm thứ ba ở Mỹ, Cố Hiểu Thanh được vinh danh là nữ doanh nhân trẻ tuổi xuất sắc nhất, xuất hiện trên tạp chí Mỹ, được mệnh danh là người huyền thoại thay đổi khẩu vị của người Mỹ.

Nhờ những thay đổi lớn mà cô mang lại, cô thậm chí còn lên bìa tạp chí Time và thường xuyên tham gia các buổi gặp gỡ với giới chính trị gia và doanh nhân.

Đây cũng là con đường mà bố Diệp Minh Nguyệt cho rằng nên đi. Bất kỳ công ty nào muốn phát triển lớn mạnh đều phải có "người nhà" trong giới quyền lực.

Trên thực tế, NewLive của Cố Hiểu Thanh đang dần chuyển trọng tâm sang lĩnh vực kỹ thuật và môi trường.

Nếu chỉ dựa vào việc liên tục đổi mới, một ngày nào đó khi người khác đi trước, những gì cô xây dựng sẽ dễ dàng sụp đổ.

Hơn nữa, Cố Hiểu Thanh có mối quan hệ thân thiết với thị trưởng mới của New York - Rudy. Bởi trước đây, bầu không khí ở New York không tốt lắm.

Vị thị trưởng cứng rắn này quyết tâm cải thiện mặt tối của thành phố, nên muốn nhận được sự ủng hộ từ những doanh nhân mới trong sạch như Cố Hiểu Thanh.

Trong một thời gian ngắn, Cố Hiểu Thanh trở nên nổi tiếng. Thậm chí, cô phải thuê vệ sĩ cho mình.

Vì mối quan hệ thân thiết với Rudy, các băng đảng và tổ chức tội phạm ở New York có thành kiến với cô.

Chưa kể, giá nhà ở Manhattan lúc đó khá thấp, Cố Hiểu Thanh đã đầu tư một khoản không nhỏ ở đó. Ai mà ngờ một căn nhà ở Manhattan chỉ vài chục nghìn đô la, thậm chí chưa đến trăm nghìn.

Cô biết rằng sau này Manhattan sẽ trở thành khu dành cho giới nhà giàu, giá nhà ở đây ít nhất cũng lên tới hàng triệu đô.

Cuối năm 1996, Cố Hiểu Thanh kết thúc hành trình gần hai năm rưỡi ở Mỹ và quyết định trở về nước.

Tất nhiên, cô không chỉ về thăm nhà mà còn mang theo dự án đầu tư. Chỉ có điều, đội ngũ của cô sẽ đi sau, cô về nước trước một mình.

Cùng về nước với cô còn có một người, đó là giáo sư hướng dẫn của cô ở Đại học Columbia, người được mời thuyết trình tại Đại học Phúc Đán, Thượng Hải.

Diệp Minh Nguyệt và Quách Đông Hoa phối hợp với nhau khiến Cố Hiểu Thanh phải kinh ngạc. "Tân Thị Giới" nhờ sự đầu tư không ngừng của cô đã nhanh chóng áp đảo "Tân Hy Vọng".

Không có cách nào, "Tân Hy Vọng" chưa hoàn thiện, trong khi Cố Hiểu Thanh có nguồn tài nguyên từ các trường đại học danh tiếng ở Mỹ và châu Âu.

Thêm vào đó, khi hình ảnh của Cố Hiểu Thanh và Diệp Minh Nguyệt được đăng lên - cả hai đều là sinh viên Đại học Columbia - điều này đã tạo sức hấp dẫn lớn.

Hơn nữa, Cố Hiểu Thanh còn xuất hiện trên tạp chí Time của Mỹ, ai cũng biết nên chọn bên nào uy tín hơn.

Chưa kể, "Tân Thị Giới" không chỉ tuyển dụng được những giáo viên xuất sắc trong nước - những người có nghiên cứu sâu về kỳ thi đại học - mà còn mở rộng phạm vi hoạt động, điều mà "Tân Hy Vọng" chỉ dạy tiếng Anh không thể so sánh được.

Cơ sở vật chất hiện đại, đội ngũ giáo viên chất lượng, cùng thông tin mới nhất từ nước ngoài, "Tân Hy Vọng" không thể nào theo kịp "Tân Thị Giới".

Vì vậy, khoản đầu tư của Cố Hiểu Thanh nhanh chóng mang lại lợi nhuận.

Diệp Minh Nguyệt về nước cùng cô vì cô có một chuỗi bài giảng ở Thượng Hải, Thâm Quyến và thủ đô.

Giờ đây, cô trở thành giảng viên nổi tiếng ngang Quách Đông Hoa ở "Tân Thị Giới", đặc biệt là phong cách Mỹ thuần túy của cô được các học sinh có ý định du học yêu thích. Nhiều bạn trẻ cũng rất thích nữ giảng viên xinh đẹp với phong cách phóng khoáng, khác biệt với vẻ e ấp của phụ nữ phương Đông.

Tại sân bay Hồng Kiều, một người nước ngoài da trắng, một cô gái phong cách phóng khoáng và một người phụ nữ không mấy nổi tiếng, ba người kéo vali ra khỏi sân bay.

"Quách Đông Hoa thật đấy, không thuê xe đến đón chúng ta!"

Diệp Minh Nguyệt bĩu môi, không vui.

Người nước ngoài da trắng chỉ vào tấm bảng không xa: "Cái đó có lẽ là đón chúng ta chứ?"

Nhìn mấy giáo viên đeo kính, vẻ nho nhã cùng đám học sinh còn ngây thơ, rõ ràng đây là người đến đón giáo sư của Cố Hiểu Thanh.

"Ừ, đúng vậy. Minh Nguyệt, đi với chúng tôi trước nhé?"

"Chỉ còn cách này thôi."

Diệp Minh Nguyệt bất đắc dĩ, cùng Cố Hiểu Thanh và mọi người lên xe buýt do trường Phúc Đán cử đến đón.

Giáo viên đón tiếp nhìn thấy Cố Hiểu Thanh và Diệp Minh Nguyệt đi sau người nước ngoài, ngạc nhiên hỏi: "Ngài John, hai vị này là..."

"Để tôi giới thiệu, đây là cô Jenny, trợ lý của tôi. Còn đây là cô Jeanie, cũng là học trò của tôi."

Nghe hai cô gái trẻ lại là trợ lý và học trò của vị khách nước ngoài, giáo viên đón tiếp vội vàng bắt tay, mỉm cười nói: "Xin chào, tôi họ Điền, giáo viên khoa Tài chính của trường Phúc Đán."

"Xin chào thầy Điền, tên tiếng Trung của tôi là Cố Hiểu Thanh." Cố Hiểu Thanh bình thản bắt tay.

"À, cô Hiểu Thanh, hân hạnh được gặp cô."

"Diệp Minh Nguyệt. Hừ!"

Diệp Minh Nguyệt tỏ ra khá bất cần, cô vẫn nhớ Cố Hiểu Thanh đã đến Mỹ như thế nào, nên không có cảm tình với hệ thống trong nước.

Giáo viên đón tiếp cũng ngượng ngùng rút tay lại.

Sự việc của Cố Hiểu Thanh năm đó phần lớn là tin đồn, sau hai năm, ai còn cố nhớ tên cô.

Có lẽ ngay cả những giáo viên cũ của cô ở trường Giao thông cũng đã quên mất sinh viên này.

Ngồi trên xe buýt của trường, Cố Hiểu Thanh một lần nữa trở lại giảng đường.

Dù không phải là trường cũ, nhưng lần này Đại học Phúc Đán mời giáo viên từ nhiều trường đại học lớn đến tham dự, trong đó tất nhiên không thể thiếu trường Giao thông - một trong những trường đại học hàng đầu trong nước.

Giáo viên đón tiếp ngồi ở hàng ghế đầu, trò chuyện với John bằng thứ tiếng Anh không mấy trôi chảy, trong khi các học sinh và giáo viên phía sau nhìn Diệp Minh Nguyệt và Cố Hiểu Thanh với ánh mắt kỳ lạ.

"Các cậu nói xem, hai người phụ nữ này có quan hệ gì với ông ngoại quốc kia không?"

Một học sinh thì thào.

"Đừng nói bậy."

Một giáo viên lo lắng nhìn về phía trước, quở trách học sinh của mình. Ông sợ nếu làm phật lòng họ, sẽ khó giải quyết.
 
Thập Niên 80: Con Đường Nghịch Chuyển Tái Sinh
Chương 369: Chương 369



"Hê hê, thầy ơi, thầy không thấy sao? Nếu không thì hai người đó trông cũng chỉ tầm tuổi anh chị khóa trên bọn em thôi, có tư cách gì đến đây diễn thuyết cho chúng em chứ! Họ hiểu gì về kinh tế học? Em cá họ còn chẳng biết 'Quốc phú luận' là gì nữa."

Cậu sinh viên này không chỉ nói bằng tiếng Trung, mà còn cố ý pha chút phương ngữ.

Giọng nói của hắn không nhỏ, tên này tưởng hai cô gái ngồi phía trước sống lâu năm ở nước ngoài, dù có hiểu tiếng Trung cũng không thể nghe được phương ngữ.

Nhưng Diệp Minh Nguyệt đã về nước vài lần, thực sự hiểu chút ít phương ngữ, nghe xong lời đó, cô lập tức nổi giận.

"Thằng nhãi ranh, mày dám nói lại một lần nữa không?"

Diệp Minh Nguyệt đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mấy người phía sau, quát lớn.

Nhìn Diệp Minh Nguyệt trông như muốn ăn tươi nuốt sống người, lũ sinh viên ngoan ngoãn kia lập tức bị chấn động, ngay cả tên sinh viên vừa buông lời xúc phạm cũng cúi đầu, suýt nữa thì sợ đến mức ngã quỵ.

"Jeanie, có chuyện gì vậy?"

John cũng tò mò quay đầu lại, hỏi với vẻ không hiểu.

Thầy Điền vừa tập trung nói chuyện với người nước ngoài cũng nhíu mày nhìn về phía sau, đám người do chính mình dẫn đến này đều là cán bộ hội sinh viên của khoa, bình thường ông rất yên tâm về họ.

"Hừ, họ phỉ báng chúng ta, nói chúng ta có quan hệ không đứng đắn với thầy. Tình cảm gì mà chất lượng đại học trong nước thế này, sinh viên tốt nghiệp toàn thích phỉ báng người khác?"

Diệp Minh Nguyệt từ chuyện của Cố Hiểu Thanh đã không có thiện cảm với đại học trong nước, thêm hai năm nay làm giáo dục, dù kiếm được bộn tiền nhưng cũng vô cùng ghét chế độ thi cử trong nước.

Cấp hai phải thi tốt nghiệp, cấp ba phải thi đại học... chuyện này thôi cũng đành chịu.

Ngay cả ở Mỹ cũng có thi cử, không thể nói lên điều gì. Dù cách thức một kỳ thi quyết định thắng thua khiến Diệp Minh Nguyệt cảm thấy rất không ổn.

Điều khiến cô ghét nhất vẫn là các kỳ thi trong trường, mỗi tháng phải khảo sát chất lượng, giữa kỳ phải thi, cuối kỳ phải thi, bình thường giáo viên còn làm vài bài kiểm tra nhỏ.

Diệp Minh Nguyệt nghe học sinh của mình kể xong, bản thân cũng suýt nữa phát điên.

Những học sinh như vậy, nếu muốn thi đại học nước ngoài, dù phần viết không thành vấn đề, nhưng đến phần phỏng vấn thì thành nan đề lớn.

Học sinh của cô thích Diệp Minh Nguyệt chính vì cô không chỉ quen thuộc với văn hóa nước ngoài, mà còn từng phỏng vấn nhiều công ty trong top 500 thế giới.

Theo Diệp Minh Nguyệt, những người này chỉ muốn tìm công việc tốt, nhưng việc tốt không chỉ dựa vào kiến thức sách vở, quan trọng hơn là năng lực cá nhân, bao gồm cảm nhận tổng thể mà bạn mang lại cho người khác.

Vì vậy, trong lớp học của Diệp Minh Nguyệt có thể học được nhiều thứ thoạt nhìn vô dụng nhưng thực tế rất hữu ích.

Điều này tạo nên sự tương phản rõ rệt với Quách Đông Hoa - người xuất thân trong nước, có kỹ năng nghiên cứu thi cử riêng.

Nhưng khi hai người hợp tác, lại trở thành cặp bài trùng mạnh nhất của "Tân Thị Giới"!

Nhìn Diệp Minh Nguyệt hung hãn như vậy, lũ sinh viên chỉ biết lấy thành tích quyết định thắng thua này lập tức choáng váng.

Thời đại này khác với sau này, đại học thời này phần lớn vẫn lấy thành tích học tập làm tiêu chuẩn duy nhất đánh giá sinh viên, hội sinh viên chưa phải nơi để lũ chỉ biết khoác lác thể hiện thống trị.

Những người vào được Phúc Đán, ai chẳng là sinh viên chỉ biết học, dù trong số họ có những kẻ thích bàn tán như tên vừa xúc phạm Cố Hiểu Thanh và Diệp Minh Nguyệt, nhưng nhìn chúng đều bị khí thế của Diệp Minh Nguyệt làm cho khiếp sợ.

John nhìn Cố Hiểu Thanh, cô gật đầu với ông, nói: "Tôi cũng nghe thấy, nếu họ không xin lỗi, khôi phục danh dự cho chúng tôi, thầy John, tôi e rằng không thể tiếp tục làm trợ lý cho thầy. Bởi tôi cũng có nhiều việc phải làm."

John nghe xong, lập tức nghiêm nghị nói với thầy Điền bên cạnh: "Thầy Điền, tôi yêu cầu quý trường lập tức xin lỗi. Nếu không, tôi có quyền từ chối lời mời của các vị. Cô Cố là niềm tự hào của Đại học Columbia, cô ấy được mệnh danh là nữ hoàng ẩm thực thương mại Mỹ, hành vi của các vị không chỉ là xúc phạm cá nhân cô ấy, mà còn là sự sỉ nhục đối với toàn bộ Đại học Columbia, là vu khống đối với chế độ của chúng tôi!"

"Đừng, ngài John. Mấy em, lại đây xin lỗi đi."

Thầy Điền nghe lời John, nhìn trợ lý Cố Hiểu Thanh mà mình không để ý bằng ánh mắt khó tin, một người Hoa muốn trở thành niềm tự hào của Đại học Columbia quả thực quá khó khăn.

Chính vì vậy, ông không thể tin Cố Hiểu Thanh đã viết nên huyền thoại như thế nào.

Thực tế, ngay cả người Mỹ cũng không thể tưởng tượng Cố Hiểu Thanh có thể thay đổi thói quen ăn uống của người dân Mỹ.

Lúc này, thầy Điền lo lắng khi thấy xe đã dừng trong trường, lẽ nào lại tiễn họ đi?

Bên kia bữa tiệc đã chuẩn bị xong, không chỉ mấy trường đại học lớn quanh Thượng Hải như Giao thông, Phúc Đán, Tài chính, Ngoại ngữ Thượng Hải, Đại học Luật Hoa Đông..., mà còn có cả cục trưởng cục giáo dục thành phố và nhiều nhân vật có tiếng trong giới kinh doanh đều đến.

Nếu John không đi nữa, trường Phúc Đán sẽ hoàn toàn trở thành trò cười.

Nếu người trong trường biết khách đã đến cổng trường rồi lại bị một câu nói của sinh viên làm phật ý bỏ đi, nhà trường về sau còn không lột da ông sao?!

Thấy mình gây ra họa lớn, mấy sinh viên vừa buông lời xúc phạm cúi đầu xếp hàng đi tới, lần lượt xin lỗi.

"Xin lỗi là xong sao?"

Diệp Minh Nguyệt vẫn không buông tha, cô càng nghĩ càng tức, mình làm ăn bằng chính năng lực, sao lại thành tiểu tam rồi?

Cô giống tiểu tam chỗ nào?

Nghe lời Diệp Minh Nguyệt, mấy sinh viên vừa buông lời bừa bãi lập tức hoảng hốt.

Lúc này, vị giáo viên vừa quở trách học sinh không được nói bừa đứng ra hòa giải: "Cô ơi, xem nào, họ cũng đã xin lỗi rồi, cô hãy rộng lượng, xem họ còn là sinh viên, chưa hiểu chuyện..."

"Rộng lượng?"

Diệp Minh Nguyệt liếc nhìn vị giáo viên trước mặt với giọng điệu châm biếm, cười lạnh: "Không sao, ngưỡng cửa Phúc Đán cao, 'Tân Thị Giới' chúng tôi không đủ tư cách bước vào. Vậy nhờ thầy hủy luôn buổi diễn thuyết đã đặt ở đây. Chuyện này tôi cũng sẽ kể lại cho học sinh của mình, quả là một câu chuyện hay đấy."

"Cái gì? Cô, cô là 'Tân Thị Giới'..."

'Tân Thị Giới' là một tổ chức giáo dục mới nổi trong nước một năm nay, nhưng do hợp tác với nhiều trường học nước ngoài và là cơ quan có thẩm quyền nhất về du học trong nước, nên nhiều trường thích hợp tác với 'Tân Thị Giới'.

Ban đầu, Diệp Minh Nguyệt và mọi người cũng hợp tác với trường học để diễn thuyết thu hút khách hàng.

Nhưng giờ đảo ngược lại, học sinh trong nước có ý định du học đều chủ động tìm đến 'Tân Thị Giới'.

Vì vậy, các trường ngược lại hy vọng 'Tân Thị Giới' có thể đến trường hướng dẫn du học. Đặc biệt là những trường đại học như Phúc Đán, số người muốn du học càng nhiều, tự nhiên sẽ mời giảng viên nổi tiếng của 'Tân Thị Giới' đến diễn thuyết.

"Tôi là giảng viên trưởng của 'Tân Thị Giới', tốt nghiệp Đại học Columbia, Diệp Minh Nguyệt."
 
Back
Top Bottom