Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1170: Chương 1170



Bà ta muốn nhân cơ hội chiếm đoạt tài sản của gia đình thằng ba, tống vợ chồng Lạc Quốc Vinh vào tù, cả đời này cũng đừng nghĩ đến việc ra ngoài.

Về phần Lạc Di và Lạc Nhiên, hai đứa đều còn trẻ, đều có công việc tốt, loại người này rất thích sĩ diện, dễ dàng thao túng.

Bà ta muốn Lạc Di thân bại danh liệt, xuống dưới đền tội cho Xuân Mai của bà ta.

Ai biết được mọi chuyện sẽ không diễn ra theo kịch bản của bà ta.

Tiểu Trịnh lấy giấy tờ tùy thân ra, lớn tiếng hét: "An ninh quốc gia đang xử lý vụ án, ai trốn tránh hoặc chống đối người thi hành công vụ đều sẽ quy vào tội phản quốc."

Giống như sét đánh ngang tai, mọi người đều choáng váng.

Trong nháy mắt dân làng đều giải tán, không ai dám ở lại trong sân nhà họ Lạc, không ai muốn dính líu đến chuyện như vậy.

Người thân, bạn bè không dám ở lại lâu hơn, kéo lê cơ thể bị thương lần lượt rút lui, nếu là cảnh sát bình thường còn có thể quậy phá, nhưng đây là An ninh quốc gia?

Ai mà chẳng biết đây là đội đặc nhiệm của nước ta, một khi xuất hiện thì có nghĩa vụ án không đơn giản, nước sâu quá.

Dân làng ra về nhưng không về nhà mà chạy sang nhà bên cạnh nhà họ Lạc, tất cả đều ghé sát vào tường nghe ngóng.

"Lẽ nào cái c.h.ế.t của bà cụ Lạc không bình thường? Tại sao lại thu hút được những người này đến? Chẳng lẽ... có gián điệp?"

"Sao tôi lại có cảm giác như là do Lạc Di dẫn đến? Cô ấy còn có thể vào được bộ phận đó sao?"

"Cách nói chuyện vừa rồi của Lạc Di thật ấn tượng, giống như... một quan chức cấp cao trên TV vậy."

"Cô ấy không phải làm giáo viên à? Tôi có thể thấy rằng Lạc Di không phải là người bình thường, cô ấy rất giỏi trong việc kiểm soát tình hình."

“Cô ấy xinh đẹp như vậy, nhưng lại hung hãn quá, tôi không dám nhìn.” Cái nhìn đầu tiên không phải kinh ngạc, mà là chấn động và uy lực.

Bên kia, người nhà họ Lạc căng thẳng đến đổ mồ hôi đầm đìa, không còn tâm trí quan t@m đến cơn đau trên cơ thể.

Tiểu Trịnh nhanh chóng giải quyết sự hỗn loạn, khống chế tình huống trước: "Bây giờ, tôi hỏi gì thì mấy người trả lời cái đấy, nếu ai nói dối sẽ tống các người vào tù."

“Chúng tôi không dám, chúng tôi không dám.” Người nhà họ Lạc nhát gan, đối với người nhà mình thì kiêu căng tàn nhẫn, nhưng bên ngoài lại vô cùng hèn nhát.

Tiểu Trịnh hỏi câu đầu tiên: "Bà cụ Lạc c.h.ế.t như thế nào? Phát hiện khi nào?"

Một người bên cạnh đang cầm máy ghi âm, còn có một người đang ghi chép.

“Bị tức chết…” Lạc Quốc Cường dùng sức quay người.

“Ý tôi là, buổi sáng mọi người đều dậy, ngoại trừ mẹ tôi. Lúc đó chúng tôi chỉ tưởng bà mệt nên ra ngoài làm việc mà không để ý. Đến giữa trưa chúng tôi quay lại mới phát hiện bất thường, lúc đó...người đã cứng đơ rồi.”

Khi nói mắt ông ta đỏ hoe, trông rất buồn bã.

"Tối qua bà ấy đi ngủ lúc mấy giờ? Trước khi đi ngủ có biểu hiện là gì không? Một đêm này có thức dậy lần nào không?"

Những người khác không dám nói lời nào, ngoại trừ Lạc Quốc Cường là người đại diện: “Bà ấy đi ngủ lúc hơn mười một giờ, lúc đó bà ấy đang bị kích động, không ngừng mắng Lạc Quốc Vinh bất hiếu, đến nửa đêm không thức dậy…chắc là không có."

Tiểu Trịnh lại hỏi thêm một loạt vấn đề, cuối cùng mang bản ghi chép tới để mọi người xác nhận và ký tên.

Anh ta còn đưa cho mọi người một tờ giấy trắng và yêu cầu họ ghi lại lịch trình của ngày hôm qua kèm theo người làm chứng.

"Không được phép trao đổi, mọi người tự viết rồi nộp lên đây."

Sắc mặt Lạc Xuân Vũ trông rất khó coi: “Anh đang nghi ngờ chúng tôi à?”

Tiểu Trịnh nhướng mày, mặt hằm hằm sát khí: "Đây là quy trình điều tra án thông thường, cô có thể không viết, nhưng hậu quả thì phải tự chịu."

Những người như họ từng trải qua nhiều thử thách khác nhau, thập tử nhất sinh, trên người đều có sát khí.

Lạc Xuân Vũ run rẩy không dám nói gì.

Vương Kiều, vợ của anh ta tỏ ra bất mãn: "Tại sao ba người nhà họ lại không cần viết lời khai? Hôm qua họ đều ở gần đây, thậm chí Lạc Quốc Vinh cò ăn cơm cùng chúng tôi."

Cô ta là người thông Hồng Tinh, cũng là bạn học tiểu học của Lạc Di. Cô ta và Lạc Xuân Vũ trải qua bao thăng trầm sóng gió cuối cùng mới đến được với nhau.

Mồm miệng cô ta ngọt ngào, biết cách tạo quan hệ lại có mưu mô, vừa vào nhà liền sinh con trai, địa vị trong nhà họ Lạc vững như núi, rất được yêu thương.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1171: Chương 1171



Bà cụ Lạc rất thích cô ta, động một tí lại cho cô ta tiền.

Vẻ mặt Tiểu Trịnh cực kỳ lạnh nhạt: "Cô đan dạy chúng tôi điều tra án à?"

Lịch trình của gia đình ba người Lạc Quốc Vinh đều nằm trong tầm mắt của họ, có đáng nghi hay không chẳng ai biết rõ hơn họ.

Ánh mắt Vương Kiều lóe lên: “Lạc Di cho người đánh chúng tôi, sao mấy người lại không quản?”

Tiểu Trịnh nhìn lên trời: “Tôi không thấy.”

Là A Vũ và những người khác ra tay, nhưng bọn họ lại đứng quay lưng vào trong, mặt hướng ra cổng nên chẳng nhìn thấy gì cả.

"Anh. . . " Vương Kiều tức giận, đám người này cùng một giuộc, chẳng phải Lạc Di có chút tiền bẩn thỉu thôi sao?

Cha chồng cô ta không nhịn được mà hét lên: "Im đi, mau viết đi, viết cho thành thật vào."

Dù sao anh cả Lạc cũng từng làm trưởng thôn, cũng coi như làm quan một nửa, nên cũng mơ hồ hiểu được điều gì đó.

Lạc Di nghiêm túc bôi thuốc cho Ngô Tiểu Thanh, bà ấy bị đánh mấy phát vào mặt, mấy đám tóc bị giật ra, quần áo cũng bị xé rách.

Vén tay áo của mẹ lên, cánh tay của bà ấy bầm tím, trông thật đáng sợ.

Càng nhìn, cô càng tức giận, toàn thân toả ra khí lạnh.

Ngô Tiểu Thanh khẽ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái, nhẹ nhàng an ủi: “Tiểu Di, mẹ không đau, con đừng buồn.”

“Vâng, con không buồn, con chỉ biết khiến người khác buồn thôi.” Lạc Di mỉm cười, nhưng trong mắt lại không có ý cười.

Lạc Quốc Vinh sờ túi lấy ra mấy viên kẹo thỏ trắng: “Tiểu Di, ăn kẹo đi.”

Lạc Di cầm lấy một viên kẹo bơ cứng ăn, trong lòng rung động: "Cha mẹ ăn cơm chưa?"

Lạc Quốc Vinh lắc đầu, ông ấy không có thời gian, cũng không có tâm trạng.

Lạc Di liếc nhìn A Phượng, cô ta liền quay người đi ra ngoài, sau đó xách một cái túi đi vào.

Tất cả đều là đồ ăn, bánh mì, mì tôm, đồ khô và các loại đồ ăn vặt.

"Cha, cha thử món bánh lòng đỏ trứng này đi, con mua nó ở Quảng Thành. Mẹ ơi, đây là món bánh thịt heo nướng mà mẹ thích nhất."

Lạc Quốc Vinh vốn không có khẩu vị, nhưng nể mặt con gái, lấy một cái ăn thử liền khen ngợi một cách khoa trương: “Ngon quá, đồ con gái cha chọn lúc nào cũng ngon.”

Sắc mặt Lạc Di tốt lên đôi phần: "Lần sau con sẽ dẫn cha đến khách sạn Thiên Nga Tráng ở vài ngày, ở đó có rất nhiều đồ ăn, trà buổi sáng là một cảnh tượng vô cùng nổi tiếng ở Quảng Thành."

"Vậy cha sẽ chờ hưởng phúc của tiểu Di, được rồi, cha ăn một cái là đủ rồi." Không phải Lạc Quốc Vinh không thích ăn vặt, mà là vì ông ấy chưa bao giờ giành đồ ăn với bọn trẻ, chỉ cần bọn trẻ thích thì ông sẽ không động vào.

"Con cũng không mang nhiều, còn phải mang về chia cho mỗi người một ít."

"Cha, cha đang nghĩ gì vậy?" Lạc Di cười nói: "Con đã chọn xong quà lưu niệm rồi, chờ con về Bắc Kinh sẽ vận chuyển bằng đường hàng không, như vậy mới tươi ngon."

Bên cô có một đầu bếp hoàng gia có thể làm món dim sum và các món ăn kiểu Quảng Đông, nhưng cô có rất nhiều quà lưu niệm để tặng người thân, bạn bè nên phải mua rất nhiều.

Lạc Quốc Vinh sửng sốt: "Có lãng phí quá không."

"Không sao đâu, có người tặng con một chiếc trực thăng, vẫn đang đậu ở sân bay Quảng Thành." Lạc Di vẫn chưa tìm được phi công, cô lại không biết lái nên tạm thời để ở Quảng Thành.

"Để khi nào họ gửi trực thăng đến Bắc Kinh, tiện thể chuyển qua lưu niệm qua."

Đôi mắt của Lạc Quốc Vinh sáng lên: "Máy bay trực thăng? Loại máy bay nhỏ nhỏ trên ti vi sao?"

Đàn ông đều thích ô tô và máy bay trực thăng.

Lạc Di cắn một miếng kẹo bơ cứng, dần dần bình tĩnh lại: “Đúng vậy, chỉ có thể ngồi sáu người, đủ cho gia đình chúng ta.”

Vương Kiều nghe không nổi nữa: "Ha ha, nói khoác mà không biết lối chuẩn bị trước, cái gì mà máy bay trực thăng."

Chỉ là một giáo sư quèn, ngày nay chế tạo b.o.m nguyên tử còn chẳng bằng bán trứng lá trà ngoài chợ đâu.

Chị dâu cả Lạc lập tức tiếp lời con dâu: “Có một số người chỉ là tự phụ, làm mất mặt chính mình còn bôi nhọ cho tổ tiên, đừng để con cái trong nhà học theo nó”.

Đột nhiên, trên bầu trời vang lên một tiếng gầm, mọi người đồng loạt ngẩng đầu lên: "Ôi, đó là cái gì vậy?"

"Hình như là... một chiếc máy bay!"

"Này này, hình như chiếc máy bay này đang bay về phía chúng ta."

Mọi người lần lượt chạy ra xem, ai ai cũng hưng phấn, sao lại có máy bay nhỏ bay đến đây?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1172: Chương 1172



Mẹ chồng và con dâu Vương Kiều nhìn nhau với ánh mắt dự cảm không tốt.

Thôn Lạc Gia có một sân phơi lúa cho cả thôn cùng sử dụng.

Dưới sự quan sát của cả làng, chiếc máy bay vững vàng dừng lại trên sân phơi, cửa cabin mở ra, một bóng người gọn gàng nhảy ra.

Đó là một thanh niên mặc đồng phục, anh ta liếc nhìn xung quanh, rất nhanh đã tìm thấy mục tiêu.

Toàn hội trường náo nhiệt, trưởng thôn hưng phấn đi tới, lần đầu tiên trong đời ông ta gặp được phi công: "Đồng chí, đồng chí có nhiệm vụ gì? Có cần chúng tôi hợp tác không?"

Chàng trai nhẹ nhàng vẫy tay chào ông ta rồi đi thẳng đến trước mặt Lạc Di, làm động tác chào cô: "Tiến sĩ Lạc Di, tôi được lệnh đến đón cô về Bắc Kinh."

Mọi người: ! ! !

Lạc Di nhìn đối phương: "Anh là ai? Ai phái anh đến đây?"

Chàng trai trẻ đưa giấy tờ tùy thân bằng cả hai tay: “Cô nhìn xem, tôi họ La, tên La Vĩ.”

Lạc Di nhìn thoáng qua, anh ta lái máy b** ch**n đ**? Đúng ta nhân tài, dùng để đến đón nhân vật nhỏ như cô có phần lãng phí rồi.

Điện thoại reo, cô nhấc máy: "Cháu đây, vâng, có một chiếc trực thăng đến rồi, là lệnh của bác à?"

Một giọng nói quen thuộc truyền đến: "Ừ."

Lạc Di không nói nên lời, có phải Nhiếp Khôn Minh đang phản ứng thái quá không?

"Bác đang rất căng thẳng phải không?"

"Bác thấy không khỏe lắm, cháu mau chóng về Bắc Kinh đi." Nhiếp Khôn Minh thúc giục cô.

"Cháu biết rồi."

Sau khi Lạc Di xác nhận thân phận của đối phương, cô nói không chút do dự: "Cha, mẹ, chúng ta đi thôi."

Mọi việc ở đây sẽ có người xử lý, kết quả đương nhiên sẽ được báo cáo lên trên.

Lạc Quốc Vinh ngơ ngác nhìn, không biết đang suy nghĩ gì, liền bị Lạc Di kéo đi.

Ngô Tiểu Thanh không muốn ở lại đây thêm một giây phút nào, mặc dù bà cụ Lạc là mẹ chồng của bà nhưng cũng không phải là người tốt, còn xúi giục con trai ly hôn với con dâu, thậm chí còn sắp xếp xong cho cô vợ tiếp theo của chồng bà.

Bà không muốn làm tròn bổn phận của con dâu, tổ chức tang lễ cho bà ta.

Dân làng ngơ ngác nhìn một nhà ba người, ánh mắt kinh ngạc.

Đặc biệt là đối với Lạc Di, đây là đến đón cô, rõ ràng cô có tiềm lực rất lớn, không thể tin được.

Hai anh em Lạc Quốc Cường tái mét mặt, lòng đầy khó chịu, bọn họ đang âm mưu với Tam Phòng, muốn lấy tiền từ Tam Phòng về tay, nhưng lại phát hiện ra rằng người bị bỏ rơi Lạc Di mới chính là vương giả.

Cô có quyền lực!

Có tiền thì tốt, nhưng đối với kẻ có quyền thì tiền bạc chẳng đáng là gì.

Chị dâu cả nhà họ Lạc đột nhiên chạy tới, tức giận hét lên: "Dừng lại, mấy người hại người khác mà còn muốn bỏ chạy? Có người ở trên chống lưng thì to lắm à, g.i.ế.c người xong lại coi như không có chuyện gì mà bỏ đi, tôi không phục."

Những người xung quanh Lạc Di phản ứng nhanh hơn, họ bảo vệ cô ở giữa, giọt nước cũng không thể lọt qua.

Sắc mặt Lạc Di tối sầm lại: “Mỗi lời bà nói đều được ghi âm lại dùng làm bằng chứng trước tòa. Tôi nhắc lại, nói bậy sẽ phải ngồi tù đấy.”

Chị dâu cả nhà họ Lạc làm liều, mặt mũi đỏ bừng: "Cô đang đe dọa tôi à? Tôi không sợ, bà cụ c.h.ế.t thảm quá, tôi là con dâu thực sự không thể chịu nổi nữa. Dù bị báo thù, có c.h.ế.t tôi cũng không thể các người đi khỏi đây.”

Bà ta cư xử rất chính trực, làm như chính mình là hiện thân của công lý.

Đáng tiếc Lạc Di là người không thích nhất kiểu này, cô không phải là kiểu mềm lòng, không hề bị đạo đức trói buộc.

"Con trai ruột còn chưa ra mặt, con dâu như bà nhảy dựng cái gì, bình thường quan hệ giữa bà và bà cụ cũng đâu có tốt lắm đâu." Lạc Di lạnh lùng nhìn bà ta, chút tâm tư nho nhỏ này cô không thèm để mắt tới.

"Tôi hiểu rồi, vì con gái Lạc Thanh Mai đã c.h.ế.t của bà đúng không? Lạc Thanh Mai không c.h.ế.t trong tay tôi, do cô ta cấu kết với gián điệp nước ngoài, có ý định phản quốc."

Cô nhẹ nhàng xé nát những bí mật mà nhà họ Lạc đã cố gắng che giấu.

Nếu nhà họ Lạc chịu an phận, cô sẽ không có ý định lật rõ bộ mặt thật của bọn họ, nhưng nếu nhà họ Lạc đã đi quá xa thì Lạc Di cũng không cần khách khí.

Mọi người đều sửng sốt, đồng loạt nhìn về phía người nhà họ Lạc, người nhà họ Lạc hoảng sợ.

Ánh mắt chị dâu cả nhà họ Lạc tối sầm: “Cô nói bậy.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1173: Chương 1173



“Việc này đều được ghi lại trong hồ sơ.” Lạc Di cảm thấy buồn cười, chính mình không trong sạch, sao lại dám đi tắt đón đầu?

Là không biết không có tội? Hay là h@m muốn mạnh mẽ che mờ lý trí?

"Vì vậy, bất kì ai là người thân của cô ta đều không qua được xét duyệt chính trị, không thể tham gia quân đội hoặc làm việc trong các cơ quan chính phủ."

Người nhà họ Lạc tái mét mặt, trơ ra như phỗng, không biết phải làm sao.

Vương Kiều vừa giận vừa sợ, bà ta có hai con trai, làm sao mà lấy được vợ?

"Đây chỉ là tin đồn, mọi người đừng tin mấy lời nói dối của cô ta."

Lạc Di hất cằm lên: "Không tin à? Cứ đến bộ phận liên quan mà hỏi."

Giọng nói bình tĩnh của Tiểu Trình vang lên: “Không cần phải hỏi, vụ án của Lạc Xuân Mai năm đó do chúng tôi đích thân xử lý, mọi chuyện trong ngoài đều rõ ràng. Quả thực Lạc Xuân Mai phạm tội phản quốc, làm nhiều chuyện bất chính tất bị trừng phạt."

Anh ta có địa vị đặc biệt, đại diện cho các bộ phận liên quan, lời nói của anh ta chắc như đinh đóng cột.

Dân làng đều tin vào điều đó, lần lượt hắt hủi Lạc Xuân Mai, trong quan niệm đơn giản của họ, phản quốc là tội ác không thể tha thứ nhất.

"Trời ạ, tôi đã nói Lạc Xuân Mai không phải người tốt ."

"Tôi còn không biết chuyện này, nhà họ Lạc giữ bí mật quá nghiêm khắc."

"Không nghiêm làm sao được? Không thì ai dám kết giao với nhà họ? Ai muốn kết thân với nhà họ? Con cái sinh ra đều không được làm chính trị."

"Chuyện Lạc Xuân Mai làm sao lại đổ lên đầu nhà họ Lạc chứ?"

"Ông quên rồi sao? Năm đó có một truyền thuyết, Lạc Xuân Mai và Lạc Di mệnh cách tướng khắc, một người tốt thì một người không tốt. Lạc Xuân Mai c.h.ế.t rồi, Lạc Di lại sống đường hoàng, mẹ của Lạc Xuân Mai không hận sao được?”

"Đều là mê tín."

“Tôi chỉ muốn biết bà cụ Lạc c.h.ế.t như thế nào? Cõ khi bị người nhà họ Lạc hạ độc không, chính là muốn nhân cơ hội chiếm chỗ của chi thứ ba.”

Cậu thanh niên nhẹ nhàng thúc giục: “Tiến sĩ Lạc, chúng ta đi thôi.”

Một giọng nói rụt rè vang lên: “Người già trong nhà vừa qua đời, phận là con cháu không đến dự tang lễ, không tiễn một đoạn được như vậy có được không?”

Mọi người im lặng, tất cả ánh mặt đổ dồn về Lạc Di.

Lạc Di nhắm vào Lý Thanh Bình đang ở trong đám đông, cô hơi nheo mắt nói: "Đồng chí Tiểu Trịnh, cần đặc biệt chú ý đến người này."

Tiểu Trịnh khẽ gật đầu, người này quả thực rất đáng nghi.

Anh ta ho nhẹ lặng lẽ làm động tác tay, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Từ xưa đến nay chữ trung chữ hiếu khó mà vẹn toàn. Đối mặt với lợi ích quốc gia, tiến sĩ Lạc Di đã chọn cách trung thành với đất nước, chỉ có thể gác lại chữ hiếu. Tôi nghĩ rằng chỉ cần là người Trung Quốc có lương tâm sẽ hiểu, suy nghĩ của mấy tên gián điệp có ý đồ xấu vốn chẳng quan trọng”.

Khung cảnh yên tĩnh đến lạ thường, sau đó là tiếng ồn ào và náo động.

Rốt cuộc Lạc Di muốn làm gì? Hai chữ trung với nước nghe cao xa quá, cảm giác ngoài tầm với

Còn có gián điệp, xung quanh họ có những người như vậy sao?

Tiểu Trịnh cũng thấy hơi bất an: "Tiến sĩ Lạc Di, xin cô mau chóng rời đi, bên Bắc Kinh đang rất cần cô."

Lạc Quốc Vinh liếc nhìn vợ và con gái: "Tiểu Thanh, em và Lạc Di đi trước, anh ở lại. Lạc Di đưa mẹ con đến bệnh viện kiểm tra sức khỏe, cha không yên tâm."

Lòng Ngô Tiểu Thanh thắt lại, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y ông không buông: "Quốc Vinh."

Lạc Quốc Vinh kiên quyết đẩy bà ra: “Dù bà ấy có thế nào thì cũng là người sinh ra anh, hiện tại bị sát hại một cách không thể giải thích được, anh phải có trách nhiệm điều tra rõ sự thật, đồng thời cũng phải làm tròn chữ hiếu đưa bà đoạn đường cuối cùng. Lạc Di, đất nước cần con, con mau đi đi.”

Lạc Di hít một hơi thật sâu và nói: "A Văn, A Vũ hai người ở lại bảo vệ cha tôi, có chuyện gì trực tiếp liên lạc cho tôi."

A Văn, A Vũ nhìn nhau: "Tôi sẽ ở lại, A Vũ sẽ đi với cô. Cô mới là người chúng tôi cần bảo vệ, sự an toàn của cô là trên hết."

Lạc Di không thể ép buộc bọn họ: “Được rồi, đồng chí Tiểu Trịnh, tôi có thể tin tưởng anh được không?”

"Đương nhiên." Tiểu Trình nói với giọng điệu rất kiên định.

Lạc Di nhìn anh ta, đôi mắt sáng ngời: “Đưa cha tôi bình an trở về.”

“Cô yên tâm."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1174: Chương 1174



Lạc Di nghe vậy cảm thấy nhẹ nhõm, cô tin tưởng vào những vệ binh trung thành nhất của đất nước này: "Chuyến này vất vả cho mọi người rồi, cảm ơn."

Tiểu Trịnh đáp lại cô: “Đây là trách nhiệm của chúng tôi, không cần phải nói lời cảm ơn, tiến sĩ Lạc Di, trên đường nhớ bảo trọng.”

Lạc Di khẽ gật đầu chào hỏi, nắm tay Ngô Tiểu Thanh đi về phía trực thăng, đám người vây quanh hộ tống cô suốt chặng đường.

Dân làng muốn đến gần để tiễn cô nhưng các vệ sĩ xua tay bảo họ đừng đến quá gần.

Lạc Di đẩy Ngô Tiểu Thanh lên máy bay trước, sau đó hơi cúi người, một chân đạp lên làm trụ chuẩn bị bước lên

“Bụp.” Đúng lúc này một tiếng s.ú.n.g vang lên, cơ thể Lạc Di run rẩy.

"Lạc Di."

"Tiến sĩ Lạc Di."

Một nhóm người lao tới để bảo vệ cơ thể của Lạc Di cùng nhau đẩy cô lên máy bay.

Ghế lái máy bay chỉ có một ghế ngồi của phi công, La Vĩ là phó lái, anh ta cũng nhanh chóng leo lên máy bay.

"Lái máy bay nhanh lên, nhanh lên."

Tiểu Trịnh không chút do dự rút s.ú.n.g lục ra, lớn tiếng ra lệnh: “Phản công, lập tức phản công, bảo vệ tiến sĩ Lạc Di.”

Trong lúc hỗn loạn, Lạc Quốc Vinh điên cuồng lao về phía máy bay nhưng bị A Văn đánh vào gáy ngất xỉu và được kéo đến nơi an toàn.

Bên cạnh vang lên một loạt tiếng súng, A Văn ngẩng đầu nhìn chiếc trực thăng đang bay lên, tim đập loạn xạ.

Lạc Di trúng đạn rồi!

Đây quả thực là âm mưu nhắm vào Lạc Di.

Trên máy bay, Ngô Tiểu Thanh sợ hãi ôm con gái, toàn thân run rẩy, hoảng loạn: "Đưa chúng tôi đến bệnh viện trước đã, bệnh viện gần nhất, Lạc Di trúng đạn rồi."

"Lạc Di, Lạc Di, con đừng dọa mẹ, con sẽ ổn thôi."

Lạc Di bị bao bọc đẩy lên máy bay, cô còn chưa kịp phản ứng thì máy bay đã bay lên rất nhanh, máy bay ở giữa không trung thì đã an toàn rồi.

Mọi thứ diễn ra quá nhanh.

Cô bị Ngô Tiểu Thanh ôm chặt đến mức gần như không thở được, giãy giụa: "Mẹ, bỏ con ra đã, con không sao."

Ngô Tiểu Thanh nước mắt lưng tròng, trong lòng đau xót: "Lạc Di, con đừng cử động, con sẽ khỏi thôi."

Lạc Di cố gắng ngồi dậy: "Mẹ, con không trúng đạn."

Ngô Tiểu Thanh sửng sốt: “Chính mắt mẹ nhìn thấy…”

“Con đang mặc áo chống đạn.” Lạc Di mua mấy chiếc áo chống đạn ở nước ngoài, cẩn tắc vô ưu.

Kể từ khi Fath nói cô khiến người ghen tị quá, muốn tặng cô một chiếc xe chống đạn, cô sợ cái miệng quạ của gã nên đi đâu cũng mặc áo chống đạn.

Chuyện này khó để mở miệng, có phần hơi khoa trương.

Ngô Tiểu Thanh cởi áo của Lạc Di, lưng cô trắng như ngọc, chỉ có một vết bầm tím.

Bà thở một hơi dài, trái tim lơ lửng trong không trung lúc này mới lắng xuống, nước mắt rơi đầy mặt

“Đau không?” Bà kinh hãi, sao lại có người muốn ám sát con gái bà?

“Có một chút.” Lạc Di cảm thấy mình rất có tầm nhìn xa: “Nhưng không sao đâu.”

Tất nhiên, thói quen thận trọng trong mọi việc đã cứu cô.

Trên máy bay, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, A Phượng lau mồ hôi lạnh, A Hương che lồng n.g.ự.c đang đập thình thịch, A Vũ yếu ớt dựa vào ghế, thầm thấy thật may mắn.

Dọa c.h.ế.t người rồi.

Chiếc trực thăng không đi đường vòng mà bay thẳng về phía bắc, cuối cùng đỗ xuống sân bay Bắc Kinh.

Máy bay vừa dừng lại, xe cứu thương chạy tới, bên ngoài đèn đuốc sáng trưng.

Lúc Lạc Di xuống máy bay, cô nhìn thấy vài bóng người quen thuộc, Nhiếp Không Minh vội vàng chạy tới, quét mắt một vòng khắp người Lạc Di, thấy sắc mặt cô vẫn hồng hào, ông ấy mới thở phào nhẹ nhõm.

Khi nghe tin Lạc Di bị tấn công, cả người ông ấy như muốn nổ tung

Dù đã bố trí rất nhiều người bảo vệ Lạc Di nhưng vẫn không tránh được sự cố.

“Lạc Di mau lên xe cứu thương đến bệnh viện kiểm tra toàn diện.”

Lạc Di hơi bối rối: "Cháu không sao."

Nhiếp Khôn Minh lo co bị thương bên trong: "Chúng ta đi kiểm tra một chút, như vậy mọi người yên tâm được."

Lạc Di nhìn Ngô Tiểu Thanh đang bồn chồn không yên, nói: "Được rồi, tiện thể kiểm tra cho cả mẹ cháu."

Trên xe cấp cứu, Lạc Di đã được kiểm tra một lượt, khi đến bệnh viện, cô lại được kiểm tra lại toàn bộ một lượt, nói không chừng nửa ngày chưa lấy được kết quả kiểm tra.

Hai mẹ con Lạc Di được đưa vào phòng bệnh cao cấp của bệnh viện, cần ở lại qua đêm để tiện theo dõi, Lạc Di từ chối thế nào cũng không được.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1175: Chương 1175



Để đảm bảo an toàn, Nhiếp Khôn Minh đã tốn không ít tâm tư.

Lạc Di chính là mục tiêu, cô có chút sợ hãi, nhưng thường xuyên gặp phải chuyện không tốt như vậy, cô rất bình tĩnh đối mặt.

Đây là lần đầu tiên Ngô Tiểu Thanh gặp phải chuyện như vậy, hiển nhiên bà bị kích động mạnh, phải dùng thuốc an thần mới có thể nghỉ ngơi.

Dù đã ngủ say nhưng lông mày bà vẫn nhíu lại, giấc ngủ không yên.

Lạc Di thấy thế khẽ cau mày: "Có mì tôm không? Cháu đói quá."

Nhiếp Khôn Minh nhìn bộ dáng không tim không của cô, dở khóc dở cười, nhờ người mang hai hộp mì cùng một ít đồ ăn kèm.

“Sự việc này rõ ràng là trong ngoài kết hợp, nhà họ Lạc cũng không tránh được liên lụy.”

Lạc Di ngẩng đầu, vẻ mặt cực kỳ lãnh đạm: "Toàn bộ do tổ chức sắp xếp, cháu không có ý kiến gì."

Dù tra ra ai, cô cũng sẽ không ra mặt giúp đỡ.

Dám âm mưu hãm hại cô thì cứ chờ lạnh hậu quả đi.

"Bác Nhiếp, dự đoán của bác rất chính xác."

Nếu trực thăng không tới, có lẽ cô đã ở lại thôn Lạc Gia một đêm, lúc đó…chỉ sợ sẽ nguy hiểm hơn, không biết có âm mưu gì đang chờ đợi cô.

"Đây là một loại trực giác, nhiều năm sống trong nguy hiểm rèn luyện mà thành." Nhiếp Khôn Minh khẽ thở dài: "Bây giờ thôn Lạc Gia đang rất loạn."

Tại thôn Lạc Gia, toàn bộ ngôi làng đã bị phong tỏa, cảnh sát vũ trang đã đến ngay lập tức để kiểm soát tình hình.

Trưởng thôn sợ hãi đứng ở sân phơi, nhìn vết m.á.u trên mặt đất, tim đập loạn xạ.

Vừa rồi, một cuộc đấu s.ú.n.g xảy ra trước mặt ông ta, giống như một cơn ác mộng.

Vợ ông ta kinh hoảng: “Ông nó ơi, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tôi lo quá, vẫn còn đang hoảng."

Trưởng thôn khẽ thở dài: “Nhà Lạc Quốc Cường sắp gặp nạn rồi.”

Vợ ông ta ngơ ngác: “Tại sao?”

Trưởng thôn không chịu nói thêm nữa, chuyện xảy ra tối nay thật quá chấn động.

Vợ ông ta vẫn tiếp tục nói: “Những người đó đến đây vì Lạc Di phải không? Tại sao vậy?”

Trưởng thôn rất khó chịu: “Sao mà bà lắm lời thế?”

"Tôi nóng lòng nên mới hỏi, ông cũng không phải không biết." Vợ trưởng thôn mắc bệnh không khống chế được hành vi của mình: "Lạc Di đắc tội ai à?"

Trưởng thôn tức giận trừng mắt nhìn bà ta: "Ăn nói vớ vẩn, nếu tôi đoán không nhầm thì Lạc Di là nhân tài được quốc gia đặc biệt bảo hộ, phải vô cùng quan trọng nên mới có nhiều người xông lên bảo vệ cô ấy trước tiên như vậy."

Câu trung với nước ấy vẫn văng vẳng bên tai, để lại trong lòng ấn tượng sâu sắc. Cô được bao quanh bởi các vệ sĩ, chỉ những người có công lớn cho đất nước mới có thể nhận được kiểu đối xử này.

Vợ trưởng thôn sửng sốt: “Đó là đặc vụ, không đùa được đâu…”

“Suỵt.” Trưởng thôn xua tay, ông ta không muốn nói gì, trong lòng rối bời.

Dân làng chia thành mười mấy tổ, chuyên viên phụ trách tiến hành điều tra, trước khi công cuộc điều tra kết thúc, không ai được phép rời khỏi khu vực sân phơi.

Lãnh đạo các cấp vừa nghe tin liền chạy tới, nhìn những người c.h.ế.t và bị thương, ai cũng cảm thấy vô cùng nặng nề.

Hai người bị b.ắ.n chết, một người bị thương nặng, hai người khác bị thương. Đây là một vụ ám sát có kế hoạch có sự tham gia của đặc vụ.

Mặt Tiểu Trịnh đen như nước, toàn thân tản ra khí lạnh.

Trong suy nghĩ của anh ta, để đối tượng được bảo vệ bị thương là sự thất bại to lớn, là nỗi xấu hổ cả đời của anh ta.

Từ khi bắt đầu chỉ có một cục diện, đáng tiếc trước đó không ai chú ý tới.

Lạc Quốc Cường đổ mồ hôi đầm đìa, trong lòng như có tảng đá khổng lồ đè lên, ông ta không dám nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt.

Tiểu Trịnh lạnh lùng nói: "Nói mau, bà cụ Lạc giả bệnh là chủ ý của ai?"

"Là..." Lạc Quốc Cường do dự một chút: "Lâm Mai."

Tiểu Trịnh nhìn người đàn ông xanh xao và hèn nhát này, chỉ một nhân vật nhỏ bé như vậy có thể phá vỡ mạng lưới phòng vệ mà họ dày công dựng lên.

Thường thì những điều nhỏ nhặt có thể phá hỏng đại sự.

"Bà ta là vợ của ông, việc bà ta làm không thể giấu được mắt ông. Cho nên khi bà ta phạm tội, ông cũng là đồng phạm, bà cụ Lạc chính là do vợ chồng ông g.i.ế.c hại?"

Lạc Quốc Cường hung hãn đứng dậy, liều mạng lắc đầu: "Không có, tuyệt đối không có. Làm sao tôi có thể làm hại mẹ ruột của mình? Lê Mai cũng không, tôi có thể đảm bảo."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1176: Chương 1176



"Vậy thì ai đã g.i.ế.c bà cụ Lạc?" Tiểu Trịnh chất vấn: "Đừng nói là Lạc Quốc Vinh, nhất cử nhất động của ông ấy chúng tôi nắm rõ trong lòng bàn tay. Lúc 2 giờ 10 phút chiều ông ấy rời khỏi thôn Lạc Gia, đi xe về đến Huyện Thành là 5 giờ 11 phút. Sau khi ăn cơm cùng vợ và con gái thì không hề rời khỏi Huyện Thành, tức là không có thời gian để phạm tội, đến 11 giờ tối bà cụ Lạc vẫn rất khỏe mạnh”.

Lạc Quốc Cường chớp chớp mắt: “Mẹ tôi là bị nó làm tức chết.”

Giờ phút này ông ta vẫn cắn chặt vào lý do này, tuy chỉ là một nông dân bình thường nhưng ông ta cũng rất xảo quyệt.

Tiểu Trịnh đã từng gặp rất nhiều người như vậy, vì lợi ích nhỏ mà đánh mất chính nghĩa, chỉ thấy cái lợi nhỏ trước mắt.

"Xem ra ông vẫn chưa nhận thức được tính nghiêm trọng của sự việc, cả gia đình ông đều bị nghi ngờ phản quốc, kể cả bà cụ Lạc đã khuất."

Lạc Quốc Cường cảm thấy tức giận, ông ta phản bội quốc gia khi nào?

"Tôi chẳng làm gì cả."

Người này chỉ giúp đỡ chi thứ ba, chẳng phải là vì chi thứ ba có tiền sao?

Thấy ông ta vẫn không cảm thấy mình sai, Tiểu Trình chỉ đành lắc đầu, vừa ngu xuẩn vừa xấu xa: “Chính ông là người đã gọi điện nói dối để lừa ba người nhà Lạc Quốc Vinh đến, đồng thời vào thời khắc mấu chốt ra tay giúp đỡ gián điệp. Không nghi ngờ gì nữa, ông là đồng phạm, ông không thể thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật.”

Lạc Quốc Cường sửng sốt: "Quốc Vinh là em trai ruột của tôi, nó vẫn tốt đấy thôi, có xảy ra chuyện gì đâu."

Ông ta làm vậy để gạt người đến, nhưng cũng chẳng phạm pháp, liên quan gì đến gián điệp?

Ông ta cố tình tránh né Lạc Di, như thể ông ta chưa hề nhìn thấy Lạc Di bị trúng đạn.

Nói cách khác, ông ta còn vui mừng khi Lạc Di gặp chuyện.

Không có Lạc Di cản trở, chuyện chi thứ ba sẽ dễ xử lý hơn, nhân tiện báo thù cho con gái ông ta.

Đôi mắt lạnh lùng của Tiểu Trịnh cực kỳ sắc bén: "Lạc Di mới là mục tiêu hành động lần này. Cô ấy xảy ra chuyện, ông rất vui?"

"Tôi không có, tính tình Lạc Di xấu như vậy, đã xúc phạm rất nhiều người, có người muốn b.ắ.n nó cũng chẳng có gì lạ." Đầu óc của Lạc Quốc Cường quay cuồng nhanh chóng, ông ta trách móc cô: "Hơn nữa, nó bị trúng đạn nhưng chắc gì sẽ chết.”

Tiểu Trịnh cảm thấy vô cùng buồn cười, Lạc Di là một người tài giỏi tuyệt vời như vậy, nhưng người thân của cô lại ngu như lợn.

"Ông có biết có bao nhiêu người đang bảo vệ cô ấy một cách công khai và bí mật không? Công khải chỉ có bốn vệ sĩ từ lực lượng đặc biệt, và chúng tôi đang bảo vệ cô ấy một cách bí mật. Đất nước đã cố gắng rất nhiều để bảo vệ cô ấy, nhưng nó đã phá hoại bởi cái gọi người thân mấy người, ông nghĩ các ông có thể thoát tội à? Phía Bắc Kinh đã gọi điện, những người liên quan sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc.”

“Nó…” Cuối cùng Lạc Quốc Cường cũng sợ hãi, trên mặt lấm tấm những giọt mồ hôi: “Rốt cuộc nó là ai?”

“Vũ khí quan trọng nhất của đất nước.” Từng câu từng chữ nặng tựa ngàn cân.

Hai chân Lạc Quốc Cường khuỵu xuống đất, cả người run rẩy.

Vũ khí quan trọng nhất của đất nước, đối tượng mà đất nước dành hết tâm huyết để bảo vệ, ai động vào sẽ gặp xui xẻo.

Kể từ thời điểm họ âm mưu chống lại Lạc Di, số phận của nhà họ Lạc đã bị phong ấn.

"Tôi thú tội, tôi nói sự thật."

Hóa ra ngay từ đầu đó là âm mưu của họ, đầu tiên là lợi dụng bệnh tật của bà cụ Lạc để dụ chi thứ ba quay lại, sau đó lại gây rối, chia rẽ mối quan hệ của vợ chồng Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh, chia cắt họ và tách họ ra.

Có hai mục đích, một là lấy tiền của chi thứ ba, hai là giải tán chi thứ ba để vợ chồng Lạc Quốc Vinh ly hôn.

Tiểu Trịnh nghe âm mưu thâm độc của ông ta với vẻ mặt ngơ ngác, không hề quan t@m đến tình cảm gia đình, còn hơn cả chó lợn: "Lý Thanh Bình chủ động nhúng tay?"

Lạc Quốc Cường không dám giở trò, chỉ muốn cầu khoan hồng.

"Đúng vậy, cô ta ra vào nhà tôi mỗi ngày, rất lễ phép với mẹ tôi, còn tỏ ý muốn trở thành người một nhà. Cô ta rất giỏi dụ dỗ người khác, mẹ tôi rất thích cô ta."

Tất nhiên, những người khác cũng giúp đỡ một tay.

Tiểu Trịnh chỉ muốn nói một câu, một ổ rắn chuột chẳng có thứ gì tốt: “Vậy ông có biết lý lịch thực tế của cô ta không?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1177: Chương 1177



Lòng Lạc Quốc Cường thắt lại: "Cô ta... là gián điệp?"

"Đội trưởng, báo cáo khám nghiệm tử thi đã có."

Tiểu Trịnh xem qua tờ báo cáo, cau mày nói: "Nguyên nhân tử vong là uống thuốc ngủ quá liều? Trong cơ thể còn có nồng độ cồn sao?"

Việc uống thuốc ngủ với rượu cùng lúc là điều cấm kỵ.

“Mẹ ông có thói quen uống thuốc ngủ à?”

Khi nghe được nguyên nhân cái chết, đầu óc Lạc Quốc Cường trống rỗng: "Không, tôi chưa từng nghe nói đến."

Ông ta chưa bao giờ nhìn thấy thuốc ngủ, cũng không cần thiết, ngày nào ông ta cũng làm việc mệt muốn sống muốn chết, vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ say.

Người nhà nông cần mấy loại đó làm gì.

Tiểu Trịnh ra lệnh: “Đi lục soát nhà họ Lạc.”

"Vâng."

Tiểu Trịnh tiếp tục hỏi: “Mẹ ông uống được rượu không?”

Lạc Quốc Cường ngơ ngác như mất hồn: “Mỗi ngày bà uống một ly rượu trắng để sưởi ấm cơ thể, cũng để dễ ngủ. Đêm qua vì giận quá nên uống hơi nhiều.”

Ông ta tìm mọi cách bào chữa, họ chỉ muốn tiền chứ không có ý hại người.

Về phần những tên côn đồ có vũ khí này đến từ đâu, ông ta thực sự không biết, nếu không liên quan đến ông ta thì không thể phạm tội phản quốc được.

Tiểu Trịnh không không ừ hử gì cả, phải đích thân g.i.ế.c người mới tính? Một câu không biết liền muốn phủi sạch tội? Đừng có mơ.

Một cấp dưới chạy tới nói: "Tìm thấy rồi, ở chái hiên."

Anh ta bước tới cầm một chiếc túi nhỏ tinh xảo bên trong có một lọ thuốc ngủ.

"Đây là túi của ai?"

Lạc Quốc Cường răng đánh lập cập, trong mắt tóe lửa: "Là túi của Lý Thanh Bình, mẹ tôi đối tốt với cô ta như vậy, sao cô ta lại hại mẹ tôi?"

Mấy nghi vấn trong lòng Tiểu Trịnh đã được xâu chuỗi: "Lúc mấy người lên kế hoạch âm mưu với chi thứ ba, người khác đã nhắm vào mấy người. Mấy người chẳng qua chỉ là công cụ trong tay người khác, dùng xong thì bỏ."

Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ theo sau.

Một cấp dưới khác chạy tới nói: "Đội trưởng, có tiến triển rồi. Tên côn đồ bị thương nặng đã khai nhận, là Lý Thanh Bình dẫn bọn chúng vào, bọn chúng đảm nhận nhiệm vụ b.ắ.n tỉa Lạc Di, sau khi sự việc kết thúc sẽ nhận được một trăm ngàn tệ tiền thưởng."

Lại là Lý Thanh Bình, Tiểu Trịnh nhấn mạnh cái tên này: "Mấy người này lai lịch thế nào?"

"Một người là băng đảng vượt biên từ Hồng Kông sang. Anh ta và hai người bị b.ắ.n đều thuộc cùng một tổ chức, có quan hệ mua dâm với Lý Thanh Bình."

Tiểu Trịnh sửng sốt, đây là loại quan hệ gì?

Anh ta sai người của mình kéo Lạc Quốc Cường xuống: "Đưa Lý Thanh Bình đến đây."

Lý Thanh Bình bị thẩm vấn được một lúc, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, đôi mắt cụp xuống trông rất đáng thương.

"Tôi không biết gì cả, đồng chí, đồng chí phải tin tôi. Tim tôi lúc này đang đập loạn xạ, đồng chí sờ thử đi."

Cô ta chủ động nắm lấy tay Tiểu Trịnh, nhưng Tiểu Trịnh hất tay, nghiêm khắc mắng cô ta: "Cô nói dối. Cô biết thân phận của bọn họ, cấu kết với bọn họ để lập kế hoạch ám sát lần này."

Lý Thanh Bình sợ hãi kêu lên, hai giọt nước mắt lăn dài trên mặt, trông cô ta rất yếu đuối và bất lực: “Tôi không có, tôi chỉ là một phụ nữ bình thường…”

Tiểu Trịnh không giữ được bình tĩnh hét lên: "Những người bình thường làm gái m** d*m ở Thâm Thành à? Ba năm trước, phụ nữ trong làng của các cô ra ngoài đi làm, đeo vàng đeo bạc về làng, nói rằng bên ngoài kiếm được tiền, các cô cũng động lòng theo họ đi làm, nói là làm nữ công nhân, kỳ thực là theo con đường m** d*m.”

Đất nước muốn điều tra một người quả thực không có gì khó.

Sắc mặt Lý Thanh Bình tái mét, môi run rẩy, đây là lần đầu tiên cô ta tiếp xúc với an ninh quốc gia, cô ta mới phát hiện ra họ đáng sợ như vậy, trước mặt họ chẳng có gì gọi là bí mật.

"Thú tội sẽ nhận được khoan hồng, chống cự sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc. Cô không thú nhận không có nghĩa là chúng tôi điều tra không ra."

“Tôi không có, tôi chỉ…” Lý Thanh Bình đã lăn lộn trong giới m** d*m nhiều năm, từ lâu đã luyện được kỹ năng nói dối.

"Tôi có mối quan hệ tốt với những người đó. Họ nói muốn đầu tư xây dựng nhà máy, tôi muốn đóng góp cho quê hương nên cố gắng tranh thủ với họ. Tôi sẵn sàng hy sinh vì sự phát triển của quê hương..."

Càng nghe càng tức, Tiểu Trịnh lấy ra thuốc ngủ nói: “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, đây là đồ của cô, trên đó có dấu vân tay của cô, dấu vân tay của mỗi người mỗi khác, muốn tra thì tra được ngay, cô giải thích thế nào đây?"
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1178: Chương 1178



Sắc mặt Lý Thanh Bình tái nhợt nhưng vẫn giữ bình tĩnh: "Tôi rất dễ mất ngủ khi đổi chỗ, bình thường tôi đều mang theo bên mình, có chuyện gì vậy?"

Tiểu Trịnh hung hăng mắng: “Bà cụ Lạc c.h.ế.t vì uống thuốc ngủ quá liều.”

Lý Thanh Bình sửng sốt, chuyện này có thể tra ra sao?

"Chuyện này có liên quan gì đến tôi?"

Thấy cô ta vẫn còn chống cự, Tiểu Trịnh bất ngờ ném một quả b.o.m hạng nặng: “Có người nhìn thấy cô bỏ thuốc vào nước đường đỏ.”

Anh ta đã đọc báo cáo ghi chép của từng người trong nhà họ Lạc, nhớ ra bà cụ Lạc có thói quen uống nước đường đỏ trước khi đi ngủ, không có ghi chép nào cho biết bà ta hay người nhà tự pha, chi tiết nhỏ này tuyệt đối không thể bỏ qua.

Anh ta chỉ đang thử lòng cô ta.

Không ngờ cả người Lý Thanh Bình run rẩy, sắc mặt tái mét, quay người bỏ chạy không nói một lời.

Bắc Kinh, bệnh viện.

Lạc Di được phép xuất viện sau khi nhận được báo cáo khám sức khỏe, mọi thứ vẫn bình thường.

Vết thương ngoài da của Ngô Tiểu Thanh không có gì nghiêm trọng, bác sĩ đã bôi cho bà ấy một ít thuốc mỡ rồi cho bà ấy xuất viện.

Bà nắm chặt bàn tay nhỏ bé của con gái mình không nỡ buông ra, trong lòng mang theo nỗi sợ hãi dai dẳng: "Lạc Di, chúng ta về nhà trước đi, ngày mai cha con sẽ về."

Đêm qua Lạc Quốc Vinh vừa tỉnh dậy liền điên cuồng gọi điện cho Lạc Di, vừa nghe thấy giọng nói của con gái, ông liền òa khóc, cả người như sụp đổ.

Ông ấy bất lực nhìn cô bị bắn, không biết sống c.h.ế.t thế nào, ông gần như phát điên, không muốn quan t@m đến bất cứ điều gì.

Lạc Di an ủi ông ấy hồi lâu mới bình tĩnh lại, ông ấy vốn muốn quay lại càng sớm càng tốt, nhưng tình hình hỗn loạn như vậy, ông cũng thân bất do kỷ.

Người nhà họ Lạc đã bị bắt, ai sẽ lo tang lễ cho bà cụ Lạc? Ông ấy không thể để mặc không lo.

Lạc Di nhìn mẹ đang sợ hãi, trong lòng có chút đau khổ: “Con nhận được mệnh lệnh, phải đến Viện nghiên cứu trước.”

Ngô Tiểu Thanh nhịn không thể để con gái rời khỏi tầm mắt: "Vậy...Mẹ ở bên ngoài chờ con."

Lạc Di có thể hiểu được tâm tình của bà ấy lúc này, nhưng thật sự không cần thiết: "Mẹ, đây là Bắc Kinh, không có nguy hiểm gì, ngoài ra còn có vệ sĩ, mẹ về nhà ăn chút đồ ăn trước đi, gọi tiểu Nhiên về cùng ăn."

"Được rồi."

An ninh tại Viện nghiên cứu rất nghiêm ngặt, có rất nhiều nhân viên bảo vệ canh gác lối vào, Lạc Di bình tĩnh cầm theo giấy tờ tùy thân đi vào khu vực trong cùng.

Trong phòng có hơn chục người, cô nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc liền chủ động chào hỏi: "Thầy, Cửu sư huynh."

Ông Mạc vô cùng nhẹ nhõm khi thấy học trò yêu quý nhất của mình trở về: "Trở về là tốt rồi, con gầy đi nhiều, buổi tối về nhà ăn cơm, để sư mẫu con bồi bổ."

Người lớn tuổi lúc nào cũng cảm thấy con cháu trong nhà gầy đi, không biết bộ lọc này dày bao nhiêu.

Lạc Di cười gật đầu: “Ngày mai con đến, con muốn ăn gà cay của sư mẫu làm.”

“Được được.” Ông Mạc kéo cô nhìn trái nhìn phải, quan t@m đến cô, hoàn toàn xem cô như cái nhà mình.

Cửu sư huynh bất đắc dĩ, thầy thật là thiên vị. "Rõ ràng tiểu sư muội béo lên rồi."

Ông Mạc trừng mắt nhìn anh ấy: "Sao con có thể nói con gái béo? Thật thô lỗ, đây là những điều thầy dạy con sao?"

Cửu sư huynh: “...”

Một người khác đi vào: "Lạc Di, cuối cùng em cũng chịu quay lại."

Là Tiêu Thanh Bình, anh tới để họp, nhìn thấy Lạc Di, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng nhưng lại có chút tủi thân.

Cô ra ngoài hơn một tháng, khi về cũng không báo trước cho anh biết, cô còn coi anh là bạn trai của cô không?

Lạc Di mỉm cười ôm anh thật chặt, dụi đầu nhỏ của cô vào lòng anh, Tiêu Thanh Bình lập tức mềm lòng, anh không thể làm gì được cô.

"Sao em không gọi cho anh? Anh cũng muốn đón em."

Lạc Di có thể nói gì? Chẳng lẽ nói với anh rằng cô bất ngờ bị tấn công và bị ôm về đây?

Cô lấy ra một miếng sô cô la, bóc lớp giấy bên ngoài nhét vào miệng anh, ngọt ngào gọi: "Anh Thanh Bình, anh ăn sô cô la đi."

Tiêu Thanh Bình ăn sô cô la ngọt ngào, cảm thấy bất lực: “Chỉ biết lừa gạt anh.”

Lạc Di không quan tâm người khác nghĩ gì về mình, cô trợn mắt nói: "Khi nào rảnh, chúng mình đi lĩnh chứng đi."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1179: Chương 1179



Cuộc đời là vô thường, không ai biết sự cố và ngày mai cái nào đến trước. Phải trân trọng hiện tại và người trước mắt.

Cái đầu thông minh của Tiêu Thanh Bình dừng lại, ngơ ngác nhìn Lạc Di: "Em nói thật đấy à? Em không đùa đấy chứ?"

“Chuyện chung thân đại sự anh nghĩ có thể nói đùa không? Vậy thì…” Lạc Di cười đáng yêu.

Tiêu Thanh Bình cuối cùng cũng hiểu ra, anh ôm lấy cô, không để cô nuốt lời: “Trưa mai anh rảnh, quyết định vậy nhé.”

Anh nói vừa nhanh vừa gấp gấp, đôi mắt lấp lánh: "Anh phải chuẩn bị những gì? Để anh suy nghĩ đã, anh nghĩ đã."

Nhìn dáng vẻ lúng túng của anh, Lạc Di cảm thấy rất kỳ lạ, anh luôn thong thả và bình tĩnh vậy mà.

Ông Mạc và Cửu sư huynh nhìn nhau, tốc độ này có phải hơi nhanh quá không?

Quên đi, miễn là họ hạnh phúc.

"Hừ." Một tiếng hừ lạnh vang lên.

"Ban ngày ban mặt giữa chốn đông người ôm ôm ấp ấp thật là phản cảm. Ra nước ngoài lâu sớm đã quên thuần phong mỹ tục của tổ tiên truyền lại rồi, con gái cũng không còn dè dặt nữa."

Là một ông già với mái tóc bạc trắng, đeo cặp kính gọng đen to, ăn mặc rất cổ điển và nghiêm túc.

Lạc Di có chút không nói nên lời: "Ông à, thời thế thay đổi, nhà Thanh diệt vong rồi."

Thật nực cười khi nói với một nhà khoa học rằng con gái nên dè dặt.

Cô chợt nhớ đến một chuyện rất buồn cười, Tiến sĩ Nghiêm Ninh, một nhà khoa học sinh học người Trung Quốc đã đạt được thành tựu phi thường nhưng lại bị chỉ trích vì đã lớn tuổi nhưng còn độc thân và cho rằng phụ nữ phải kết hôn mới có thể có một cuộc sống viên mãn.

Ông Mạc đứng ra giải quyết: “Đây là tiến sĩ Lưu, chuyên gia cơ khí. Xét về tuổi tác thì Lạc Di cứ gọi là ông.”

Mặc dù không đồng tình với quan điểm của tiến sĩ Lưu, nhưng việc gây ồn ào ở đây không phải là điều tốt.

Dù thế nào đi nữa, Lạc Di cũng cũng là người trẻ nhất, tiến sĩ Lưu cũng là bậc tiền bối.

Ai biết được, tiến sĩ Lưu lãnh đạm nói: “Tôi không có cháu gái nào như vậy.”

Nghe ra được giọng điệu vô cùng chán ghét, ông Mạc không còn vui vẻ nữa: “Cũng đúng, làm sao ông sinh được đứa cháu gái ưu tú thế chứ.”

Dù ở ngành nghề nào cũng có những người cổ hủ, giữ mãi tư tưởng cũ.

Tiến sĩ Lưu đỏ mặt nói: "Ông Mạc, ông nên dạy dỗ học trò của mình cho tử tế, đừng để nó phá hoại gia phong."

Ông Mạc nhẹ nhàng nói: “Thành tích của nó vượt xa vô số người khác, đứng đầu thế giới. Con bé là niềm tự hào của tôi và là niềm tự hào của người làm thầy, ông có rảnh thì tự quản bản thân trước đi”.

Thấy bọn họ sắp đánh nhau, những người khác nhanh chóng đi tới giảng hòa.

Viện trưởng viện nghiên cứu khoa học đi tới, nhìn mọi người xung quanh, họ đều là những chuyên gia hàng đầu về khoa học vật liệu, máy móc và ngành hàng không.

"Hôm này mời mọi người tới đây là vì có một chuyện vô cùng quan trọng, kí hiệp ước bảo mật trước đã.”

Không khí trong phòng thay đổi, vẻ mặt mọi người đều nghiêm túc trở lại.

Đây cũng là hoạt động thường lệ, mọi người đều đã quen, lần lượt ký tên.

Viện trưởng đưa ra thứ mình có trong tay: “Đây là bản vẽ động cơ máy bay, mọi người nhìn xem.”

Một chồng tài liệu dày, mỗi người được phát vài tờ.

Một lúc sau, trong phòng vang lên những giọng nói hào hứng: "Đây là công nghệ tiên tiến nhất, tuyệt đỉnh nhất. Cái này đẹp hơn bản vẽ chúng ta có trước đây gấp trăm lần."

"Ở đâu mà có cái này thế? Cái này quá chi tiết rồi, tài liệu phân tích linh kiện đều có đủ."

Mọi người rất vui vẻ khen ngợi không ngớt, thứ quan trọng nhất của một chiếc máy bay là gì? Đó là động cơ.

Tốc độ chuyển động nhanh đến mức nào và chức năng mạnh mẽ như thế nào là tùy thuộc vào động cơ.

Chỉ cần động cơ tiên tiến nhất được phát triển thì đã thắng được một nửa trận chiến.

Hơn nữa, động cơ không chỉ được sử dụng trong máy bay mà còn có thể được sử dụng trong nhiều ứng dụng khác nhau.

Viện trưởng hỏi: “Theo mọi người bản vẽ này cậu có thể làm được không?”

Tiến sĩ Lưu, chuyên gia ngành cơ khí, vui mừng nói: “Chắc không có vấn đề gì đâu.”

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Có vấn đề.”

Mọi người nhìn về phía Lạc Di lên tiếng: "Cái gì?"

Lạc Di khẽ cau mày, cầm bản vẽ được giao cho mình lên: “Mọi người nhìn bản vẽ này, vật liệu và phương pháp chế tạo cần thiết cho thiết bị nhỏ này đều được viết ra, nhưng rõ ràng là có vấn đề, nếu thật sự làm theo thì sẽ không thể đạt được tính năng cần có, vào thời khắc quan trọng sắp thành lại hỏng. Tôi nhớ năm 1969 có một vụ tai nạn, một đường ống bị nứt, gây cháy động cơ và tên lửa phát nổ ở trên cao."
 
Back
Top Bottom