Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1160: Chương 1160



Diện mạo Lạc Di xuất chúng, dáng tươi cười dịu dàng, vừa đi vừa phát bánh kẹo cho đám nhỏ, khiến đám học sinh tiểu học điên cuồng thét chói tai.

Ba giáo viên trong trường học cũng tiến ra đón, một trong số đó là vợ hiệu trưởng Ngô, Tôn San, diện mạo rất bình thường, nhưng tính tình dịu dàng, giọng nói chuyện nhỏ nhẹ.

Còn hai người nữa là giáo viên nam, đều là người xuất thân chính quy bên trên phái xuống, không phải thuộc hạng xoàng cơ sở như trước.

Lạc Di cười híp mắt đưa quà gặp mặt cho họ, mỗi người hai bộ đồ thể thao, một bồ hồng trắng đan xen, một bộ trắng xanh xen kẽ, hàng bán sỉ ở thành phố Quảng, giá cả rất phải chăng.

Ban đầu vốn định đưa người nhà họ Lạc, mỗi người một bộ, bớt việc biết bao.

Kết quả trong mắt người nhà họ Lạc người ta không có cô, quên đi quên đi.

Các giáo viên cực kỳ bất ngờ, sờ lên chất vải, trong huyện không bán bộ đồ thể thao vừa mốt lại vừa đẹp mắt như này.

Cô còn tặng trường học mười cân bánh kẹo và một túi văn phòng phẩm, thời đại này bánh kẹo đã đủ được hoan nghênh rồi.

Hiệu trưởng Ngô nhìn thấy văn phòng phẩm thì vô cùng vui sướng: "Nhiều đồ vậy rất đắt nhỉ?"

"Đồ sỉ cả, không đáng mấy đồng tiền đâu ạ, lấy ra làm phần thưởng rất hợp." Những món Lạc Di tặng đều là vật nhỏ, nhưng đối với bọn trẻ trường tiểu học thôn Hồng Tinh, đây đã là đồ tốt.

Tôn San pha trà nóng, bưng một đĩa cam và bánh kẹo lên: "Mọi người cứ ăn trước đi, tôi đi nấu cơm đây."

Bà có chút buồn rầu, không biết nên chiêu đãi khách thế nào.

Bà tính tính, đi cắt chút thịt làm thịt kho tàu, xào một dĩa trứng gà, sườn kho, cũng không biết người trong thôn có bắt cá hay không, mua con cá hầm cách thủy với đậu hũ cũng không tệ.

Bà có mở một luống rau ở góc sân trường, trước tiên qua đó xem thử có gì ăn cái đã.

Ai da, cũng không biết mẹ con Lạc Di có ăn quen những món này không nữa?

Bà có thể nhìn ra, mẹ con Lạc Di đều không phải người bình thường, khí chất ấy, cách ăn mặc ấy, còn tinh tế gấp ba lần vợ quan.

Lạc Di là người tinh mắt như nào, vừa liếc mắt đã nhìn ra sự bối rối của bà: "Cháu muốn ăn cơm hầm rau củ nấu bằng niêu đất, phải có miếng cháy, được chứ ạ?"

Tôn San âm thầm mừng rỡ, liên tục gật đầu: "Bác sẽ nấu, nấu thêm một phần thịt kho tàu…"

Lạc Di không muốn làm phiền người ta quá nhiều, điều kiện gia đình bọn họ cũng bình thường mà thôi: "Cháu không ăn thịt, bác cho cháu một nồi súp trứng cà chua là được rồi ạ."

Như này thật bớt việc, Tôn San cảm thấy cô bé này vừa chu đáo lại vừa khéo hiểu ý người, chẳng trách chồng bà cứ khen cô bé.

Hai giáo viên nam tìm cớ rời đi, bấy giờ Lạc Di mới lấy ra một thứ: "Hiệu trưởng Ngô, em có quà cho thầy này."

Hiệu trưởng Ngô không ngừng khoát tay: "Em đã đưa quà rồi mà, em sống tốt là thầy thấy vui rồi, không cần đưa thêm… A, này là gì thế?"

Lạc Di đặc biệt chuẩn bị cho ông: "Máy tính Stellar dạng xách tay ạ, là một phiên bản thu nhỏ của máy tính, có thể mang theo bên người."

Không ai có thể cự tuyệt sự dụ hoặc của máy vi tính, nhìn thấy động tác khởi động máy của Lạc Di, hiệu trưởng Ngô trợn cả mắt lên: "Thứ này… Quá quý trọng rồi."

Lạc Di còn đưa ông một chiếc usb, bên trong đã được sao lưu lại rất nhiều tri thức.

"Thầy dạy học cũng cần dùng đến nó mà, thầy có thể xem qua những quyển sách nhờ máy tính này, trong usb chứa đầy điểm kiến thức, chỉ có thể tự học dựa vào bản thân thầy. Thầy cứ an tâm nhận lấy, với em những thứ này đều chẳng là bao."

Ánh mắt hiệu trưởng Ngô dính chặt trên màn hình, sách giáo khoa sách bài tập của sáu năm tiểu học ở thủ đô, tất cả đều bày ra trước mặt, hai mắt ông kích động tỏa sáng lấp lánh.

Đây không chỉ là một chiếc máy tính xách tay, đây còn là vô số tri thức.

Sách giáo khoa toàn quốc không thống nhất với nhau, sách giáo khoa thôn Hồng Tinh dùng rất đơn giản, không có sức cạnh tranh gì.

"Thầy rất thích món quà này, thầy cũng xin đại diện đám trẻ cảm ơn em." Cô có lòng.

Lạc Di khẽ mỉm cười: "Em hi vọng sau này sẽ có ngày càng nhiều đứa trẻ có thể bước ra thôn núi nhỏ, tiến tới vùng trời rộng lớn hơn ạ."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1161: Chương 1161



Trong khi bên này vui vẻ hòa thuận thì bên nhà họ Lạc lại gà bay chó chạy, ồn ào ghê gớm.

"Cái gì? Con nói lại lần nữa xem." Bà cụ Lạc điên cuồng thét chói tai, người khác cũng lộ vẻ khó mà tin nổi.

"Mẹ muốn con bỏ Ngô Tiểu Thanh để tái giá, được thôi." Lạc Quốc Vinh cười cười nhìn mọi người: "Nhưng hiện tại tất cả tiền và tài sản công ty của con đều đang để dưới tên Tiểu Thanh, một khi ly hôn, con sẽ phải rời khỏi nhà, trở về nhờ mọi người nuôi."

Ông nghiêm trang nói: "Con rất dễ nuôi, bữa sáng chỉ cần hai quả trứng gà một cái bánh bao nhỏ cùng với bánh mì nướng phết trứng cá muối Almas Iran là được."

"Bữa trưa con ăn thịt kho tàu, canh rùa, xíu mại, thịt bò Kobe đặc sản Nhật với cá ngừ vây xanh Cali."

"Tối thì một con cua lớn, rau xào thịt, tôm hùm Boston nhập khẩu từ nước M, giăm bông Iberia từ Tây Ban Nha với nấm cục trắng từ Ý."

Người nhà họ Lạc: “...”

Mặc dù Lạc Quốc Vinh chỉ được đọc sách có mấy năm, nhưng ông ấy có một cô con gái hiểu biết sâu rộng, khi người một nhà đoàn tụ Lạc Di thường nói chuyện về rất nhiều thứ.

Cho nên, Lạc Quốc Vinh cũng biết rất nhiều thứ, sự hiểu biết của ông ấy còn nhiều hơn so với người bình thường.

Bà cụ Lạc làm sao có thể cam tâm đây? “Quốc Vinh à, con cướp lại công ty và tiền về đi, chúng ta đều sẽ giúp đỡ con.”

Tiền của Lạc Quốc Vinh cũng có nghĩa là tiền của bà ta, bà ta muốn chia cho ai cũng được.

Điều mà bà ta quan tâm nhất bây giờ là hai đứa cháu bảo bối của mình, chúng bị mắc kẹt ở cái thôn nhỏ miền núi này thì sẽ không có tương lai, có cưới cũng là cưới một cô gái nông thôn, sinh con ra sẽ không được đi học, có học một lớp cũng sẽ kéo dài đến tận ba năm, cả đời chỉ có thể làm bạn với mặt đất.

Bà ta muốn cho mấy đứa cháu của mình ra khỏi vùng đất này, trở thành người có tiền mà người khác phải hâm mộ.

Vậy làm thế nào để trở thành người có tiền đây? Để Lạc Quốc Vinh chia tiền cho bọn họ là được rồi, chuyện này thật là đơn giản.

Bà ta vốn đã không thích phòng thứ ba, một lòng chỉ muốn hút m.á.u của phòng thứ ba.

Nhưng Lạc Quốc Vinh làm sao có thể để cho bà ta được như ý nguyện?

“Không được, đã ký qua hiệp nghị rồi, có pháp luật chứng minh, nếu không làm theo thì sẽ phải ngồi tù, mẹ, anh cả, hay là cả nhà mấy người ngồi tù thay cho con đi?”

Ông ấy nói nửa thật nửa giả, nhưng người nhà họ Lạc làm sao hiểu được những thứ này, bọn họ cảm thấy không cam lòng và phẫn nộ, toàn bộ đều rối loạn.

Lạc Quốc Vinh chậm rãi gắp một miếng thịt kho tàu, vừa ăn vừa thờ ơ lạnh nhạt, hoàn toàn không bị ảnh hưởng.

Cô gái trẻ tuổi ngồi ở bên cạnh ông ấy nũng nịu mở miệng: “Chú Quốc Vinh, cháu đã đọc sách chín năm, thành tích học tập rất tốt, cháu có thể đến công ty của chú làm việc được không?”

Cái này gọi là gần quan được ban lộc, lâu ngày sẽ sinh tình.

Cô ta là cháu gái ruột của chị dâu cả nhà họ Lạc, tên là Lý Thanh Bình, em gái họ của hai anh em Lạc Xuân Vũ, khuôn mặt bình thường, nhưng dáng người rất nóng bỏng, hơn nữa còn có một đôi mắt to tròn như muốn nói lại thôi, ẩn chứa tình cảm, vô cùng quyến rũ.

Đây cũng là người vợ mới mà bà cụ Lạc cực lực đề cử cho Lạc Quốc Vinh.

Tuy rằng chênh lệch một thế hệ, nhưng người có tiền cưới vợ nhỏ hơn mười tuổi là việc quá bình thường, việc nhà ai nhà nấy quản thôi.

Lạc Quốc Vinh ngay cả mí mắt cũng không thèm nháy một cái, dáng vẻ giả bộ đáng yêu của cô ta, giả bộ như một bông hoa nhỏ yếu đuối, giả bộ điềm đạm đáng yêu trà xanh, ông ấy đều biết rõ những chiêu trò này.

Tiểu Di đã phổ cập cho ông ấy về 36 cách để chinh phục đàn ông của phụ nữ, tới lui cũng chỉ có mấy chiêu trò này mà thôi.

Trong lòng ông ấy giống như gương sáng, thứ mà những người phụ nữ này nhìn trúng là tiền của ông ấy, chứ không phải là con người của ông ấy.

Lúc ông ấy nghèo khó, chỉ có vợ bên cạnh làm bạn, không rời bỏ ông ấy, còn sinh con dưỡng cái cho ông ấy, đó mới là tình cảm thật sự.

“Học chín năm rồi sao? Cháu đã tốt nghiệp đại học chưa? Là sinh viên của trường đại học danh tiếng nào vậy?”

Lý Thanh Bình sửng sốt: “Cháu... tốt nghiệp trung học cơ sở rồi.”

Lạc Quốc Vinh tỏ ra vô cùng khiếp sợ: “Cháu học chín năm mới tốt nghiệp trung học cơ sở sao? Chỉ số thông minh của người nhà họ Lý thấp như vậy à?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1162: Chương 1162



Khóe miệng của Lý Thanh Bình giật giật: “Chú Quốc Vinh, tất cả mọi người đều học sáu năm tiểu học, ba năm trung học cơ sở, cộng lại là chín năm giáo dục bắt buộc.”

“Nói vớ vẩn, Tiểu Di nhà chú chỉ học hai năm tiểu học, hai năm trung học cơ sở, hai năm trung học phổ thông, bốn năm đại học, cộng lại mới có mười năm.” Lạc Quốc Vinh lớn tiếng khoe khoang: “Tiểu Nhiên nhà chú học ba năm tiểu học, hai năm trung học cơ sở, ba năm trung học phổ thông, bốn năm đại học, cũng chỉ có mười hai năm. Đều là người, sao cháu học tận chín năm mà ngay cả trung học phổ thông vẫn chưa tốt nghiệp được vậy? thật là quá ngu ngốc.”

Trong lòng của Lý Thanh Bình như bị hàng vạn sự đả kích, nhưng vì tiền, cô ta kiên cường cười nói: “Con nhà chú là trường hợp đặc biệt, chúng cháu là người bình thường, chú Quốc Vinh à, chú thật có phúc, có những đứa con ưu tú như vậy.”

Cô ta khen tặng vài câu, sau đó đổi giọng nói: “Có điều vì sao Lạc Di lại không tới ăn cơm vậy ạ? Cô ấy học lên đại học thì chướng mắt người nhà sao, à, tuổi của chúng cháu không chênh lệch bao nhiêu, có lẽ là có rất nhiều tiếng nói chung, để cháu đi khuyên cô ấy.”

Lạc Quốc Vinh không vui, con cái là vảy ngược của ông ấy, ai nói chúng một câu không tốt thì ông ấy sẽ lập tức trở mặt với bọn họ. “Có lẽ? Cháu biết tiếng Anh không?”

Lý Thanh Bình có chút mơ hồ: “À, cháu không biết.”

Lạc Quốc Vinh tiếp tục hỏi: “Cháu biết tiếng Latin không?”

Lý Thanh Bình cũng chưa từng nghe nói qua tiếng Latin: “Không biết.”

“Cháu biết tiếng Nga không?”

“Không biết.” Lý Thanh Bình rất muốn phát điên, tại sao cô ta lại phải biết những thứ này? Cô ta từng đi làm công ở Thâm Quyến, cũng coi như đã trải qua việc đời, biết luồn lách biết quyến rũ đàn ông không được sao? Học ngoại ngữ làm cái gì? Đúng là có bệnh.

“Cháu biết tiếng Pháp không?”

“Không biết.”

“Cháu biết máy tính không?”

Lý Thanh Bình vẻ mặt hoảng hốt: “Không biết.”

“Cháu biết làm dự án nghiên cứu khoa học không?”

“Không ạ.” Mẹ nó, cô ta chỉ là một người tốt nghiệp trung học cơ sở thôi!!!

Lạc Quốc Vinh giống như nhìn một tên ngốc nói: “Những thứ này Tiểu Di nhà chú đều biết, con bé sẽ không có thể nào có tiếng nói chung với đứa ngốc cái gì cũng không biết như cháu đâu.”

Lý Thanh Bình tức muốn hộc máu, lại có thể bắt nạt người khác như thế, đây là loại đàn ông gì vậy.

Cô ta bị đả kích có phần tàn nhẫn, cảm giác bản thân mình rất vô dụng.

Bà cụ Lạc đột nhiên nhảy ra: “Thanh Bình nói không sai, Lạc Di lông cánh cứng cáp rồi, ngay cả trưởng bối cũng không thèm để vào mắt, đơn vị của nó nếu biết nó là người như vậy, sẽ còn muốn giữ nó lại sao?”

“Tiểu Di đối với cha mẹ đã sinh ra và nuôi dưỡng con bé rất hiếu thuận, còn những người trưởng bối khác thì coi như xong, con bé không có nghĩa vụ này, pháp luật cũng không có quy định này.” Lạc Quốc Vinh thâm ý nhìn bà cụ Lạc nói: “Dù sao, mẹ cũng không phải bà nội ruột của con bé, những lời mẹ nói qua lúc trước mẹ đều đã quên rồi sao?”

Bà cụ Lạc đột nhiên nhớ tới chuyện năm đó, sắc mặt trắng bệch: “Chuyện đã lâu như vậy sao con còn nhớ chứ? Là mẹ nói hươu nói vượn, mẹ già cả hồ đồ rồi, con đừng so đo với mẹ.”

“Con sẽ nhớ cả đời.” Năm đó lúc Lạc Quốc Vinh rời đi bọn họ đã trở mặt, mấy năm nay cũng không hề lui tới, tình cảm càng phai nhạt. “Cơm cũng đã ăn xong, con phải đi rồi, mỗi tháng con đều sẽ gửi về hai mươi lăm đồng, mẹ yên tâm đi.”

Cả nhà họ Lạc đều nóng nảy, như vậy sao được? Hai trăm đồng lúc trước có thể làm cho cả nhà bọn họ bữa nào cũng được ăn thịt, còn có thể trợ cấp cho con cháu trong nhà, cuộc sống gia đình của bọn họ trôi qua rất thoải mái.

Hai mươi lăm đồng thì có thể sao? Chừng đó chỉ đủ cho bà cụ Lạc mỗi ngày ăn cơm trắng, một tuần được ăn thịt mấy lần mà thôi.

Ừm, bọn họ lại nổi lòng tham, trước kia bữa nào cũng chỉ ăn khoai lang.

“Không không, Quốc Vinh, con không thể đối xử với mẹ như vậy, mẹ là mẹ ruột của con mà.”

“Con được mẹ nhặt, điều này con sẽ không quên.” Lạc Quốc Vinh đứng lên, vẻ mặt cực kì lạnh lùng: “Tự chăm sóc bản thân cho tốt, không có việc gì thì đừng tới tìm con.”

Bà cụ Lạc vô cùng hoảng loạn: “Nếu con dám bước ra khỏi cánh cửa này một bước, thì mẹ sẽ lập tức treo cổ ở cửa, để cho tất cả mọi người đều phỉ nhổ con là đứa con bất hiếu.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1163: Chương 1163



Sở trường của bà ta là một khóc hai nháo ba thắt cổ, lại thích dùng hiếu đạo để áp chế.

Lạc Quốc Vinh cảm thấy chán ngấy, mẹ ông ấy một chút tiến bộ cũng không có, càng già càng hồ đồ. “Cứ tùy tiện, cùng lắm thì từ nay về sau con không bao giờ trở về đây nữa, sẽ không ảnh hưởng lớn đến nhà chúng con, ngược lại anh cả và anh hai ở lại đây sinh sống thì phải chịu lời đồn đãi, thật đáng thương.”

Mẹ ông ấy tuyệt đối không có khả năng thắt cổ, bà ta cực kì sợ chết.

Hai anh em Lạc Xuân Bình một trái một phải nhào tới, lôi kéo Lạc Quốc Vinh không chịu thả. “Chú Ba à, chú đừng giận bà nội nữa, sức khỏe của bà ấy không tốt.”

Lạc Xuân Vũ nháy mắt với bà cụ Lạc, bà cụ Lạc lập tức ôm n.g.ự.c kêu lên: “Mẹ đau đầu, tức n.g.ự.c quá, thật khó chịu.”

Bà ta ôm n.g.ự.c từ từ ngã xuống đất, giống như thả chậm động tác, Lạc Xuân Vũ sợ hãi kêu lên: “Không tốt, bà nội ngất xỉu rồi.”

Lạc Quốc Vinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, mẹ ông ấy hai mắt nhắm chặt, nhưng mí mắt khẽ run, ông ấy không khỏi lắc đầu thở dài, lại giả vờ ngất xỉu.

Ông ấy đẩy anh em Lạc Xuân Bình ra, người nhà họ Lạc còn muốn chặn đường đi của ông ấy, lại bị A Vũ tiến lên ngăn cản.

Lạc Quốc Vinh cũng không quay đầu lại rời đi, người nhà họ Lạc trợn mắt há hốc mồm, sao ông ấy có thể trở nên tuyệt tình như vậy? Có tiền thì khinh thường anh em nghèo sao?

Vừa ra khỏi cửa lớn nhà họ Lạc, Lạc Quốc Vinh nhìn thấy một đám thôn dân đang ngồi ở trước cửa, nghe ngóng nhìn vào bên trong.

Lạc Quốc Vinh ngồi xe Jeep áo gấm về quê, đây là sự kiện trọng đại trăm năm khó gặp ở trong thôn.

Có thể nói, Lạc Quốc Vinh là người có tiền đồ nhất, có năng lực nhất trong thôn Lạc Gia.

Bọn họ còn trông cậy vào Lạc Quốc Vinh sẽ mang bọn họ bay cao.

Thấy ông ấy đi ra, tất cả mọi người vây quanh lại, nhiệt tình chào hỏi: “Quốc Vinh à, cuối cùng cậu đã trở lại, mọi người đều rất nhớ cậu, buổi tối đến nhà tôi ăn cơm, chúng ta uống vài chén nhé.”

“Đến nhà tôi đi, tôi đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn nhẹ, thịt đầu heo và đậu phộng.”

“Nhà tôi cũng có đồ ăn ngon, Quốc Vinh à, chúng ta là bạn tốt, cậu phải nể mặt tôi.”

Lạc Quốc Vinh chắp tay với bọn họ, vẻ mặt tiếc nuối: “Các vị, tôi phải đi rồi, mọi người hãy giữ gìn sức khỏe.”

Các thôn dân kinh hãi: “Hả? Phải đi bây giờ sao? Gấp như vậy à? Sao không ở lại thêm vài ngày?”

“Hiếm khi trở về nhất định phải ở lại thêm vài ngày, tất cả mọi người đều muốn chiêu đãi cậu.”

Lạc Quốc Vinh cười khổ một tiếng: “Không đi không được, mẹ tôi một khóc hai nháo ba thắt cổ, bức hôn tôi.”

“Bức hôn sao?” Các thôn dân nhìn nhau, hoài nghi lỗ tai của mình xảy ra vấn đề: “Không phải anh đã kết hôn rồi sao? Con cái cũng đã lớn như vậy rồi.”

Lạc Quốc Vinh vẻ mặt bất đắc dĩ, đau lòng, xấu hổ, ưu thương, biểu tình quá phức tạp.

“Mẹ tôi ép tôi ly hôn, lại cưới cháu gái ruột của chị dâu, loại chuyện thất đức này sao tôi có thể làm được?”

Ông ấy vừa nói xong lời này, các thôn dân đều trở nên ồn ào, có nhầm không vậy? Ép buộc người ta ly hôn với vợ sao?

Đối tượng tái hôn cũng quá khoa trương đi, kém một bối phận, làm sao lại nghĩ ra được chuyện như vậy? Không sợ bị mất mặt hay sao?

Một số người vì tiền mà ngay cả mặt mũi cũng không cần.

“Đầu óc bà ấy có vấn đề.”

Lạc Quốc Vinh vô cùng đau đớn: “Còn ép tôi đuổi ba mẹ con Tiểu Thanh ra khỏi cửa, tay trắng rời đi, tất cả tiền bạc phải để lại cho Xuân Bình và Xuân Vũ.”

Các thôn dân chợt hiểu ra, trách không được lại để cho ông ấy cưới cháu gái ruột của chị dâu mình, thì ra đây là một cái bẫy.

Cả nhà liên thủ lại tính kế Lạc Quốc Vinh, cực kỳ vô liêm sỉ.

Nếu không phải Lạc Quốc Vinh mỗi tháng đều gửi tới hai trăm đồng cho bà cụ Lạc, thì cuộc sống của nhà họ Lạc bọn họ ở trong thôn cũng không được thoải mái như vậy đâu, còn bị bài xích ra bên ngoài.

Đúng là một đám không có lương tâm.

“Quốc Vinh, cậu không thể nghe lời mẹ mình, mẹ cậu từ trước đến nay đều rất thiên vị, người càng già càng hồ đồ.”

“Tiền không để lại cho con cái của mình, ngược lại để lại cho cháu trai, trên đời này làm gì có đạo lý như vậy.”

“Lạc Di xuất sắc như vậy mà lại không cần. Đúng rồi, hai chị em Lạc Di hiện tại đang làm cái gì? sao bọn chúng không về?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1164: Chương 1164



Lạc Quốc Vinh lập tức lấy lại tinh thần, trên mặt mang theo nụ cười: “Tiểu Nhiên nhà tôi làm việc ở Bộ Ngoại giao, lần này đang chấp hành công vụ không về được…”

Lời của ông ấy còn chưa nói xong, các thôn dân đã lập tức kích động kêu to: “Cái gì? Bộ Ngoại giao sao? Là những người được cử đi đàm phán, cãi nhau với người nước ngoài à?”

Họ biết Bộ Ngoại giao, trong radio thường xuyên phát sóng nước nào đến thăm, lãnh đạo nào của quốc gia ra nước ngoài viếng thăm, phụ trách tiếp đón và đi c*̀ng những người này đều là người của Bộ Ngoại giao.

Cách biệt quá lớn, người trong thôn có dùng cả đời cũng không thể với tới độ cao này, chỉ có thể ngước nhìn lên.

Mọi người không khỏi nhớ lại lại dáng vẻ của Lạc Nhiên, nhưng dường như không có ấn tượng gì, chỉ nhớ rõ cậu là cái đuôi nhỏ của Lạc Di, Lạc Di đi đâu cậu liền theo tới đó.

Lạc Quốc Vinh ho một tiếng: “Khụ khụ, là giao lưu trao đổi, chúng ta là một nước lễ nghi.”

Các thôn dân cũng không ngốc, lập tức thay đổi giọng điệu, chính trị phải chính xác: “Đúng đúng, chúng ta là người có văn hóa, chưa bao giờ va chạm với người khác.”

“Tiểu Nhiên làm rạng rỡ tổ tông, có con trai tiền đồ như vậy, cả đời này anh không cần phải lo lắng nữa rồi.”

Ánh mắt mọi người hâm mộ đỏ cả lên, con cái người ta ưu tú như vậy, lại nhìn con cái nhà mình, hoàn toàn không thể nào so sánh được.

Chính xác thì họ nuôi dạy con cái như thế nào vậy?

Lạc Quốc Vinh là một người có phúc, cưới được một người vợ thông minh, sinh con ra cũng rất thông minh.

Có người nhịn không được hỏi thêm một câu: “Còn Lạc Di thì sao?” Lạc Di mới là người làm cho mọi người phải bàn tán nhiều nhất,

Lạc Quốc Vinh càng hăng hái: “Tiểu Di cũng rất có tiền đồ, mấy năm trước con bé thi đậu tiến sĩ đại học Harvard. Bây giờ học xong về nước, đang làm giáo sư ở hai trường đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh, vốn là không thể kiêm nhiệm ở hai trường đại học, nhưng hiệu trưởng của hai trường đại học này lại tự mình chạy tới nhà tôi, vì tranh giành Tiểu Di nhà tôi mà thiếu chút nữa còn đánh nhau, cuối cùng do cấp trên ra mặt phối hợp, để Tiểu Di đồng thời đảm nhiệm lớp học ở hai trường đại học này.”

Đương nhiên, đây chỉ là bề ngoài, chuyện có tiền đồ hơn lại không thể nói ra.

Các thôn dân cảm thấy như đang nghe kể chuyện, cảm giác không chân thật, Tiến sĩ? Đại học Harvard? Giáo sư đại học? Còn là Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh sao? Hai vị hiệu trưởng suýt chút nữa đánh nhau vì cô à?

Mỗi chữ bọn họ đều hiểu, nhưng ghép chung một chỗ thì lại không hiểu, vẻ mặt mơ hồ.

Một ông lão không nhịn được hỏi: “Đại học Thanh Hoa và Bắc Kinh tôi biết, là trường đại học tốt nhất nước ta, không phải Lạc Di thi đậu Đại học Bắc Kinh sao?”

Những người khác cũng không hiểu, muốn được giải thích.

Lạc Quốc Vinh đắc ý phổ cập kiến thức: “Sinh viên đại học khi học cao lên nữa là nghiên cứu sinh, thạc sĩ và tiến sĩ, tiến sĩ là trình độ học vấn cao nhất, khi tốt nghiệp đại học có thể ghi danh trở thành nghiên cứu sinh của các trường đại học trên thế giới, chỉ cần cậu đủ ưu tú.”

Ông ấy đã muốn khoe khoang từ lâu nhưng lại không có chỗ để khoe.

“Đại học Harvard ở nước M, là trường danh giá đứng đầu thế giới, chỉ tuyển sinh viên ưu tú nhất thế giới, năm đó nước ta chỉ có một mình Tiểu Di nhà tôi thi đậu được.”

Tròng mắt của các thôn dân đều sắp rơi xuống rồi, không có trâu bò nhất, chỉ có trâu bò hơn.

“So với Đại học Bắc Kinh còn nổi tiếng hơn sao?”

“Đúng vậy.” Lạc Quốc Vinh dùng sức gật đầu.

Có người hiểu ra: “Nói cách khác, Lạc Di là học sinh thông minh ưu tú nhất được toàn thế giới công nhận.”

Lạc Quốc Vinh vui vẻ: “Có thể lý giải như vậy, học sinh từ trường này đi ra đều sẽ là nhân vật đứng đầu các ngành nghề, còn có người làm tổng thống và thủ tướng, ở trong phạm vi thế giới có ảnh hưởng rất lớn, có những chuyện khó làm, bọn họ chỉ cần tìm bạn bè có quan hệ nói một câu là có thể giải quyết được.”

Mọi người nghe xong cảm xúc tuôn trào, kích động đến mức toàn thân phát run.

A a a, trong thôn bọn họ vậy mà lại xuất hiện một nhân vật giỏi giang như vậy.

Bọn họ có thể được thơm lây!

Ánh mắt của Lạc Quốc Vinh lóe lên, nhẹ nhàng thở dài một hơi: “Đáng tiếc.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1165: Chương 1165



Thôn trưởng rất muốn đánh ông ấy: “Đứa nhỏ ưu tú như vậy còn đáng tiếc cái gì? Cậu thật quá đáng.”

Nếu là cháu gái của ông ta, thì ông ta có nằm mơ cũng sẽ cười tỉnh, cô đã làm rạng rỡ tổ tông, là sự kiêu ngạo của cả thôn.

Không đúng, là niềm tự hào của cả nước, hâm mộ đến phát khóc.

Lạc Quốc Vinh cười khổ một tiếng: “Mẹ tôi không thích con bé, lần này Tiểu Di cũng trở về, nhưng bị mẹ tôi ngăn cản ở ngoài cửa, nói không có đứa cháu gái Tiểu Di này, hơn nữa còn nói trước mặt Tiểu Di, làm đứa nhỏ đau lòng, nói sau này sẽ không bao giờ trở lại đây nữa.”

Các thôn dân trợn mắt há hốc mồm, không hẹn mà cùng hiện lên một ý nghĩ trong đầu, bệnh điên của bà cụ Lạc quá nghiêm trọng, phải chữa trị.

Đem mấy tên ngốc xem như bảo bối, bảo bối chân chính thì lại không quý trọng, ngoại trừ có bệnh, thì không có lời giải thích thứ hai.

Trưởng thôn hận c.h.ế.t bà cụ Lạc, bà cụ Lạc này chính là tội nhân của toàn thôn.

Ông ấy nghiêm túc đưa ra một đề nghị: “Trong huyện có một bệnh viện tâm thần, cậu mau đưa mẹ cậu đến đó đi, đừng kéo dài nữa, càng kéo dài bệnh này càng nghiêm trọng.”

“Đúng đúng, bệnh nhân thần kinh đều là phần tử nguy hiểm, mẹ cậu quá nguy hiểm, không thể để bà ấy ở trong thôn.”

Bà cụ Lạc thật vất vả mới đi tới cửa: “...”

Bà cụ Lạc tức giận: "Chúng mày đang nói cái gì vậy?"

Lạc Quốc Vinh vừa nhìn thấy bà cụ, lập tức nhảy lên chiếc xe jeep ở bên cạnh với động tác cực kỳ nhanh nhẹn.

A Vũ cũng lên xe, hai người phóng nhanh, để không nói lời nào.

Chỉ trong vài giây, Lạc Quốc Vinh biến mất không dấu vết.

Tất cả mọi người đều sửng sốt, không biết đã bị k1ch thích đến mức nào, không biết bà cụ Lạc là người kiểu gì mà bức con trai đến mức này.

Bà cụ Lạc càng tức giận hơn, có con trai nào như vậy sao? Nuôi chỉ tốn công.

Trưởng thôn hừ lạnh một tiếng: “Con cháu có triển vọng đều đuổi hết đi, chỉ để lại một đống rác rưởi, giờ thì vừa lòng rồi chứ?”

Bà cụ Lạc rất tức giận nhưng vẫn phải giữ lại sự tôn trọng. "Quốc Vinh chỉ thích giận dỗi, tôi là mẹ ruột của nó, giữa mẹ con không có mối thù qua đêm nào cả, vài bữa nữa lại tốt cả thôi."

Trưởng thôn vô cùng chán ghét bà ta, trong lòng khó hiểu, rõ ràng bà ta có lá bài tốt như vậy mà cứ muốn đập nát.

Nhà ba Lạc có rất nhiều người có triển vọng, Lạc Quốc Vinh đang điều hành một công ty, Lạc Di là sinh viên, Lạc Nhiên cũng có địa vị rất cao.

Chỉ cần bà cụ Lạc tử tế, bà ta chẳng phải chịu thiệt thứ gì. Dù chỉ vì thể diện, họ cũng sẽ đối tốt với bà ta.

"Ha ha, có mẹ như bà, Quốc Vinh mới không thích về làng, chẳng làm được việc gì giống người."

"Trưởng thôn, sao ông lại nói như vậy?" Bà cụ Lạc khó chịu: "Quốc Vinh nhà tôi là ông chủ lớn, chỉ cần tôi nói một câu, nó sẽ cho tôi rất nhiều đồ tốt."

Ngày xưa mọi người còn tin tưởng bà ta, ai ai cũng ủng hộ bà ta, nhưng giờ họ nhận ra mình nghĩ nhiều rồi.

Lạc Quốc Vinh không thích điều này, cũng đúng thôi, có người mẹ thế này là ai thì cũng thấy ớn lạnh.

Không thể trách Lạc Quốc Vinh bất hiếu, đều là lỗi của chính bà cụ Lạc

Trước kia coi thì Lạc Xuân Mai như báu vật, bao bọc khắp mọi nơi, bây giờ lại coi anh em Lạc Xuân Vũ như bảo bối, ríu ra ríu rít.

"Thôi bỏ đi, trông chờ vào bà chẳng thà trông chờ vào đứa ngốc còn hơn."

"Bà ta còn ngốc hơn cả ngốc, ngay cả Lạc Di cũng không nhận, hồ đồ thì nên uống thuốc chứ."

Mọi người điên cuồng mắng chửi, không để lại cho bà ta chút mặt mũi nào: “Còn muốn dụ dỗ con trai, giới thiệu cho con trai cháu gái của con dâu. Bà già có còn muốn mặt mũi nữa không, người khác chỉ mong vợ chồng con trai được hạnh phúc, bà ta lại thấy con trai hạnh phúc thì không vừa mắt."

"Cái gì? Bà ta không vừa mắt nhà con thứ ba, thật sự đã gọi đến rồi."

“Con trai cả và người nhà chẳng phải laoij gì tốt đẹp, toàn một lũ rác rưởi, chỉ biết bày mưu hãm hại người khác.”

Người nhà họ Lạc bị mắng đến không ngóc đầu lên được, vừa xấu hổ vừa tức giận, anh em Lạc Xuân Vũ đánh nhau với dân làng đến sứt đầu mẻ trán, kết quả dân làng đoàn kết với nhau tẩy chay bọn họ, một thời gà bay chó sủa.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1166: Chương 1166



Lạc Quốc Vinh trở về huyện trấn, không hề nhắc tới những chuyện phiền lòng kia trước mặt vợ con.

Ngô Tiểu Thanh lấy ra hộp cà tím yêu thích của mình: “Lát nữa chúng ta đi dạo quanh đây, tiện mua chút đồ về làm quà.”

“Được.” Lạc Quốc Vinh ăn hộp cà tím thơm phức, trong lòng cảm thấy ấm áp.

Mẹ ông không yêu ông cũng không sao, ông có vợ chu đáo, có con gái yêu thường ông, thế là đủ rồi.

Ngô Tiểu Thanh suy nghĩ một chút: “Để xem có chỗ nào thích hợp để xây dựng nhà máy hay không, thực ra xưởng may của em mở ở đâu cũng được, chỉ sợ người dân cứng nhắc, khó quản lý.”

Nơi này quá nghèo, cơ hội phát triển rất ít, nếu có điều kiện, bà ấy sẵn sàng giúp đỡ.

Lạc Quốc Vinh giơ ngón tay cái về phía bà ấy và nói: "Tiểu Thanh, em làm tốt lắm."

Ngày xưa nghèo thì không làm được gì, nhưng bây giờ điều kiện khá hơn, có khả năng để giúp đỡ người khác là điều tốt.

Lạc Di im lặng gắp một miếng tôm hùm ăn, cơm chó đập vào mặt, cô chẳng thèm nhìn.

Sáng sớm hôm sau, vợ chồng Lạc Quốc Vinh cùng ra ngoài khảo sát môi trường đầu tư, A Vũ được cử đi lái xe cho họ.

Ở trường trung học cơ sở số 1, sân trường chật kín học sinh, phóng viên và giới truyền thông đều có mặt gần bục giảng, tất cả đều háo hức chờ đợi.

Dưới sự mong đợi của vô số người, cuối cùng Lạc Di cũng xuất hiện, cô mặc áo len màu hồng, quần jean xanh, áo gió màu hoa mai, phong thái của người vừa trí thức vừa dịu dàng.

Lãnh đạo quận và ủy ban giáo dục ngồi ở hàng ghế đầu tiên, họ đều vui mừng khi được gặp học sinh xuất sắc của quận mình.

Hiệu trưởng dẫn đầu giới thiệu kinh nghiệm và thành tích của Lạc Di, đồng thời nêu bật sự nghiệp hiện tại của cô.

Các học sinh bên dưới đều say mê lắng nghe, ánh mắt ngưỡng mộ sáng ngời, sư tỷ thật là kinh người.

Họ còn đang vật lộn để vào được Đại học Hoa Thanh thì cô đã là thầy của bọn họ.

"Mời Lạc Di lên sân khấu phát biểu."

Lạc Di duyên dáng đi lên, dáng vẻ tao nhã cùng vẻ mặt ôn nhu: "Tôi là Lạc Di, rất vui được gặp các bạn ở đây. Tôi đã từng học ở ngôi trường này bốn năm và có rất nhiều kỷ niệm đẹp, chín năm trước tôi xuất phát từ đây hướng tới nơi rộng lớn nhất của thế giới, trong những năm qua, tôi đã nhìn thấy biển đẹp nhất, những ngôi sao rực rỡ nhất, ngắm bầu trời Bắc Kinh lúc năm giờ sáng cũng nhìn thấy bầu trời đêm trên đất Mỹ. Nhưng tôi vẫn nhớ những năm tháng học hành vất vả ở đây, rất vất vả nhưng rất đáng”.

"Mọi nỗ lực của tôi đã mang lại cho tôi đôi cánh để tự hào bay lên bầu trời và các cũng có thể làm được."

"Đời người rất dài nhưng cũng rất ngắn, bạn muốn sống khiêm tốn hay muốn trở nên tuyệt vời để cả thế giới nhớ đến mình, tất cả đều phụ thuộc vào sự lựa chọn của chính bạn."

“Chín năm trước, tôi lên chuyến tàu đến Bắc Kinh. Trong chuyến hành trình dài đó, tôi đã khoe với người khác rằng tôi sẽ trở thành người dẫn đầu ngành trong mười năm nữa. Chín năm đã qua, tôi nghĩ là tôi làm được rồi.”

"Cuộc sống của các bạn vừa mới bắt đầu, tương lai là sâu hay rồng đều tùy thuộc vào suy nghĩ của các bạn. Cố lên nhé các bạn trẻ."

Những gì cô nói đầy nhiệt huyết và năng lượng tích cực, điều này cũng mang lại tinh thần chiến đấu cho các học sinh.

Lạc Di vẫy tay, cấp dưới cầm một chiếc máy tính bước vào hội trường: “Để hỗ trợ ước mơ của các em học sinh khóa dưới, tôi sẽ tặng trường mười chiếc máy tính.”

Hiện trường trở nên náo động. Máy tính? Toàn quận cũng chỉ có vài cái máy tính, chủ yếu là vì giá thành cao mà số lượng có giới hạn, thông qua quan hệ cũng chưa chắc mua được.

Các phóng viên đều ngưỡng mộ, tốn bao nhiêu tiền, xem ra làm khóa dưới của Lạc Di không phải là tốt bình thường.

Lãnh đạo nhà trường nhận lấy máy tính, tất cả đều cười vang, đèn flash liên tục vang lên một lúc lâu.

Sau khi Lạc Di chụp ảnh cùng các lãnh đạo, cô chậm rãi công bố quyết định thứ hai: “Đồng thời, tôi tuyên bố sẽ quyên góp một trăm ngàn tệ để thành lập quỹ hỗ trợ học sinh, tất cả học sinh cấp 2 và cấp 3 có hoàn cảnh khó khăn đều có thể nộp đơn."

Khi còn đi học, cô dựa vào các khoản trợ cấp khác nhau của nhà trường, giờ đã có tiền cô cũng nên trả lại.

Hiệu trưởng An vui mừng khôn xiết, hiếm có đứa trẻ nào lại có tình cảm và chính trực như vậy. "Lạc Di, cảm ơn."

Cũng mừng thay cho cô, cô thực sự đã thay đổi được số phận của mình.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1167: Chương 1167



Một học sinh lớn tiếng hét lên: “Cám ơn sư tỷ Lạc Di.”

Lạc Di khẽ mỉm cười: “Tôi không cần lời cảm ơn của các bạn, tôi chỉ mong các bạn có thể trở thành những nhân tài có ích cho xã hội, cống hiến hết mình cho sự nghiệp xây dựng quê hương. Chúng ta cùng nhau thúc đẩy sự phát triển của đất nước, đưa Trung Quốc trở thành một cường quốc thế giới càng sớm càng tốt.”

Đây chính là giấc mơ của cô.

Mọi người hồng cả viền mắt, đây cũng là ước mơ của bọn họ.

Lạc Di nhận lời phỏng vấn, cô xử lý tình huống một cách thoải mái và rất chừng mực, cư xử thân thiện, cách trò chuyện và ứng xử đều khiến người ta cảm thấy như gió xuân.

Sau một cuộc phỏng vấn, các phóng viên đều rất yêu thích cô, cô thực sự rất phi thường.

Lạc Di ăn tối cùng các lãnh đạo, xong bữa này ngày mai cô sẽ đi, có lẽ sau này sẽ không có cơ hội quay lại nữa.

Các lãnh đạo quận nhìn Lạc Di đầy nghị lực thì vô cùng ngưỡng mộ, tương lai phía trước nhất định rất tươi sáng.

“Lạc Di, sau này thường xuyên quay lại nhé.”

Lạc Di mỉm cười gật đầu: “Mọi người đến Bắc Kinh có thể tìm tôi, hoặc có chuyện gì có thể gửi thư cho tôi.”

Mọi người đều rất vui vẻ, ở nhà nhờ cha mẹ ra ngoài nhờ bạn bè, có nhiều mối quan hệ hơn sẽ có nhiều con đường để đi hơn, trình độ cao từ trường nổi tiếng giống như Lạc Di bình thường cầu còn không được.

Ăn xong, Lạc Di đứng dậy chào tạm biệt mọi người: "Tôi phải về sớm để chuẩn bị cho chuyến tàu sáng mai. Cảm ơn sự hiếu khách nồng nhiệt của mọi người."

"Nên làm thôi..."

Trong khi họ đang nói chuyện, A Phượng nhanh chóng đi tới, thì thầm vào tai Lạc Di, nụ cười của Lạc Di cứng đờ, cô không thể tin được nói: "Cha tôi bị bắt? Tội gì vậy?"

Lạc Quốc Vinh đang khảo sát khả năng xây dựng nhà máy, hôm nay hai vợ chồng cùng nhau đi, chẳng lẽ đã gây chuyện gì sao?

Giọng cô cao lên, mọi người có mặt đều nghe thấy, lo lắng hỏi: "Sao vậy? Chuyện gì vậy?"

"Lạc Di đừng lo lắng, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Chúng tôi sẽ điều tra ngay."

Lạc Di đưa tay ra, A Phượng đưa điện thoại cho cô, cô gọi điện cho cha mẹ nhưng không có ai bắt máy.

Lạc Di hít một hơi thật sâu: “Hôm nay ai đi cùng bọn họ?”

"Là A Vũ, anh ta làm việc vẫn luôn rất đáng tin cậy."

Lạc Di gọi cho A Vũ, A Vũ bắt máy rất nhanh: "Cô Lạc, chúng tôi đang ở thôn Lạc Gia, ở đây đang rất loạn."

“Cha mẹ tôi không sao chứ?” Lạc Di thắc mắc tại sao cha mẹ cô lại đến thôn Lạc Gia?

"Bị còng tay và tinh thần không được tốt."

Lạc Di cau mày, mọi việc đều ổn thì có gì phải ồn ào? Cảnh sát có tùy ý bắt người không?

"Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?"

Giọng điệu của A Vũ rất kỳ lạ: "Nghe nói ông Lạc Quốc Vinh đã g.i.ế.c mẹ ruột của mình và cần phải điều tra."

“Cái gì?” Lạc Di nghi ngờ tai cô có vấn đề: “Bà nội tôi c.h.ế.t rồi à? Anh đùa tôi à? Hôm qua còn tức giận được đến mức đó, còn chửi bới rất hung dữ cơ mà.”

Làm sao có thể nói c.h.ế.t là c.h.ế.t ngay được?

A Vũ cũng bối rối, hôm qua họ rời đi vẫn ổn mà: “Cụ thể thế nào tôi cũng không biết, nhưng quả thực bà ấy đã chết. Có nhiều đồn đoán nhưng nguyên nhân cái c.h.ế.t không rõ, hiện tại bên này rất hỗn loạn, có chút mất kiểm soát."

Anh ta không thể giải thích rõ ràng qua điện thoại nên chỉ nói vài câu. Trán Lạc Di nổi gân xanh: “Bảo vệ cha mẹ tôi, tôi tới ngay.”

Sau khi cúp điện thoại, Lạc Di xoa trán, đầu óc quay cuồng.

Cô suy nghĩ một lúc rồi gọi điện thoại: "Bác ơi, bên này cháu gặp chút chuyện, bác tìm cho cháu pháp y giỏi nhất, cháu muốn khám nghiệm tử thi."

Nhiếp Khôn Minh giật mình: "Xảy ra chuyện gì? Cháu đừng dọa bác."

Lạc Di chỉ nói vài câu đơn giản: "Bà nội cháu c.h.ế.t rồi, có người báo cảnh sát tố cáo do cha cháu giết..."

“Chờ một chút.” Nhiếp Khôn Minh không tiêu hóa kịp: “Không phải cháu nói bà nội cháu sắp chết, nhà cháu phải về dự tang lễ sao?”

“Bà nội giả bệnh lừa chúng cháu về. Bà muốn xin tiền của nhà cháu và muốn cha mẹ cháu ly hôn”.

“Bà cụ này thật là..." Nhiếp Khôn Minh không nói nên lời,: "Sao cha cháu có thể g.i.ế.c mẹ ruột của mình được? Rõ ràng là vu oan giáng họa... Không đúng, liệu có phải âm mưu của gián điệp không? Cháu đừng đi đâu cả, chú đến ngay.”

Do tính chất công việc nên ông ấy khá nghi ngờ.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1168: Chương 1168



Lạc Di cũng không chắc chắn, chủ yếu là bởi vì chuyện này có chút kỳ quái: "Cháu cần một bác sĩ pháp y."

Nhiếp Khôn Minh vội vàng bước ra ngoài: “Bác hiểu rồi, cháu nhớ kỹ, ở yên nhà đừng chạy lung tung.”

Làm sao Lạc Di có thể yên tâm ở nhà được?

"Cháu phải đi cứu cha mẹ cháu, ở nhà chưa chắc đã an toàn."

Nhiếp Khôn Minh thật sự lo lắng: "Cháu phải thật cẩn thận, Dương Nam Ba không có bên cạnh cháu, nhưng còn có người khác, bác sẽ thông báo cho cậu ta liên hệ với cháu."

Dương Nam Ba có việc quan trọng khác nên đã sắp xếp người bí mật bảo vệ Lạc Di, nhưng Lạc Di chưa bao giờ tiếp xúc với những người mới này.

Ở thôn Lạc Gia, tất cả dân làng đều tập trung trong sân của nhà họ Lạc, rất đông người tụ tập và bàn tán xôn xao.

Một người đang yên đang lành sao mà c.h.ế.t được?

Gì mà bị Lạc Quốc Vinh giết? Không thể nào, lúc ông ấy rời khỏi đây mọi người thấy bà cụ vẫn bình thường.

Lạc Quốc Vinh ngơ ngác nhìn bà cụ Lạc đang nằm bất động trên giường, ông không thể tin được, bà đã tắt thở rồi?

Chắc chắn là đang mơ, chuyện này sao có thể, mẹ ông ấy sao mà c.h.ế.t được?

Người lúc còn sống có làm đủ chuyện xấu, nhưng khi c.h.ế.t đi chỉ nhớ đến những điều tốt, Lạc Quốc Vinh cũng không ngoại lệ, đôi mắt đỏ hoe buồn bã.

Lạc Quốc Cường khóc lóc thảm thiết, đau lòng nói: “Là chú đã giận c.h.ế.t mẹ, sức khỏe của mẹ vốn không tốt, suốt ngày đau nhức chỗ này chỗ kia, huyết áp cao, không chịu được k1ch thích. làm mẹ tức giận, chú còn cố ý làm mẹ giận, chính chú đã hại c.h.ế.t mẹ."

Lạc Xuân Vũ cũng nhảy vào thêm một đạp: "Chú ba, chú quá đáng quá rồi, bà nội sinh thành dưỡng dục chú, sao chú lại đối xử với bà nội như vậy?"

"Bà ơi, sao bà lại cứ vậy mà đi? Chúng cháu còn chưa kịp báo hiếu cho bà, bà c.h.ế.t thảm quá."

Lạc Quốc Vinh cũng ngờ chính ông ấy đã làm tức c.h.ế.t bà cụ, tinh thần bị k1ch thích mạnh.

Dù ông ấy có không thích bà cụ Lạc thiên vị đi nữa, thì bà cụ vẫn là mẹ của ông ấy, ông chưa bao giờ nghĩ bà cụ sẽ chết.

Ngô Tiểu Thanh cau mày, không ai muốn chuyện này xảy ra, thấy tâm trạng chồng mình không tốt, bà ấy không khỏi lo lắng: “Quốc Vinh, đây không phải lỗi của anh.”

Lạc Xuân Vũ tức giận nói: “Im đi, chuyện nhà họ Lạc chúng tôi chưa đến lượt bà xen vào, nếu không phải tại bà chú ba cũng không cãi lời bà nội, làm bà nội tức chết, bà chính là tai hoạ."

Ngô Tiểu Thanh không phải là người yếu đuối, bà ấy đáp lại: “Tất cả đều là lời nói một chiều của mấy người, không đáng tin cậy. Mấy người không có chúng cứ mà đã báo cảnh sát, nên lấy chứng cứ ra trước đi.”

Lạc Quốc Cường tức giận, cầm cây sào vung mạnh tới: "Chính mày đã làm hư Quốc Vinh, nếu không có mày thì gia đình tao vẫn rất vui vẻ hạnh phúc, mẹ tão cũng sẽ không chết."

Nhìn thấy cây cây sào sắp đập vào đầu bà, Ngô Tiểu Thanh không kịp né tránh, Lạc Quốc Vinh đã xông đến bảo vệ bà ấy.

Ngô Tiêu Thanh hét lên: "Quốc Vinh."

Một bóng người nhanh nhẹn vụt tới, giật lấy cây sào, lạnh lùng quát: “Nói chuyện cho đàng hoàng.”

Là A Vũ, trách nhiệm của anh ta là bảo vệ vợ chồng Lạc Quốc Vinh.

Hai mắt chị dâu cả Lac lóe lên, lại là tên tài xế khó chịu này.

"Ngô Tiểu Thanh, mày là đồ xui xẻo, mà đã hại c.h.ế.t mẹ chồng tao, tao sẽ không tha cho mày, mọi người cùng lên, thay bà cụ nhà tôi trút một hơi tức."

Bà ta cùng họ hàng bạn bè thân thích nhà họ Lạc xông lên đánh Ngô Tiểu Thanh, Lạc Quốc Vinh cố gắng hết sức để bảo vệ vợ, người nhà họ Lạc không dám đánh ông ấy nên chỉ xuống tay với Ngô Tiểu Thanh.

Nhưng người quá đông, Lạc Quốc Vinh lại bị còng tay, khiến cho ông ấy di chuyển rất khó khăn. Dù cố gắng bảo vệ nhau thế nào, Ngô Tiểu Thanh cũng bị trúng đòn nhiều lần.

Người nhà họ Lạc càng đánh càng hưng phấn, mắt đỏ ngầu, nhìn là biết bọn họ đang muốn lấy mạng bà ấy.

“Bụp.” Một tiếng s.ú.n.g vang lên xé toạc bầu trời, mọi người đều im lặng nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một đoàn người bao quanh một cô gái xinh đẹp đi về phía này: "Mọi người tránh ra."

Đám đông lập tức tản ra, Lạc Di nhìn thấy khuôn mặt sưng tấy đỏ bừng của Ngô Tiểu Thanh, trong lòng dâng lên một cơn giận như lửa thiêu đốt.

“Mẹ ơi, ai đánh mẹ thế?”

Ngô Tiểu Thanh không nói gì, chỉ liếc nhìn người nhà họ Lạc.

Ánh mắt lạnh lùng của Lạc Di quét qua, không giận mà uy, chị dâu cả Lạc bất giác lùi lại một bước, sau đó gầm gừ, không chịu thua kém: “Bà ta đã g.i.ế.c mẹ chồng tôi, chúng tôi đánh bà ta là chuyện đương nhiên..."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1169: Chương 1169



"Làm đi." Lạc Di giơ tay lên, A Vũ cũng vài người nữa xông tới đánh cho đám người nhà họ Lạc khóc nháo kêu cha gọi mẹ.

Chỉ nên nói lý với những người có văn hoá, giao tiếp với loại người này chỉ cần dùng nắm đ.ấ.m là được.

Chị dâu cả Lạc bị đánh đến mức la oai oái: “Đừng đánh nữa, mau dừng tay, các người đánh người là phạm pháp đấy”.

Vừa nãy đánh người thì không nói đến luật pháp, bây giờ lại vin vào rồi? Đừng có mơ.

Vừa rồi Lê Thanh Bình, cháu gái ruột của bà ta vô cùng độc ác, đánh thẳng vào mặt Ngô Tiểu Thanh, nhưng bây giờ mặt cô ta như cái đầu lợn, báo ứng đến nhanh như lốc xoáy.

"Tiểu Phương, mấy người là cảnh sát mau bắt cô ta lại, mau lên."

Các điều tra viên đến đây khi nhận được báo án của Lạc Quốc Vinh đứng nhìn nhau, bọn họ không dám làm bừa? Không thấy trong tay đối phương có s.ú.n.g sao?

Những người này không phải là người bình thường, khí thế của họ thật đáng sợ.

Đội trưởng Tiểu Trịnh, người thay thế Dương Nam Bá, cau mày nói: "Tất cả đứng im, nếu động đậy lập tức b.ắ.n chết."

Lời này vừa nói, không ai dám động đậy?

Người nhà họ Lê cùng bạn bè thân thích đều bị đánh ngã xuống đất, tất cả đều bị thương, lúc này Lạc Di mới nói: “Được rồi.”

Cô tự biết chừng mực, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không c.h.ế.t người được đâu.

Lạc Quốc Cường ngã xuống đất, hét lên: "Lạc Di, tao là bác của mày, là trưởng bối của mày, sao mày lại cho người đánh tao? Còn có quy củ gì nữa?"

Lạc Di bật cười, quy củ? Một đám người không nói lý, đánh đập cha mẹ cô, xứng sao.

"Là người làm con, đứng ra bảo vệ cha mẹ là điều đương nhiên, chỉ cần là người có tình m.á.u mủ đều sẽ làm vậy, ông có thể kiện tôi, tôi sẵn sàng tiếp."

Con trai cả nhà họ Lạc liều mạng đánh đập, con trai thứ hai nhìn thấy con trai cả như thế cũng làm theo, ánh mắt Lạc Di lướt qua mặt từng người.

Lạc Quốc Cường nhìn những người vây quanh Lạc Di, sắc mặt thay đổi, cô cháu gái này của ông ta lợi hại hơn so với tưởng tượng: "Mày…Ngô Tiểu Thanh đã hại c.h.ế.t bà nội mày."

Khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Di tỏ vẻ lạnh lùng: "Các người đã học luật chưa? Có một tội gọi là vu khống, sẽ phải ngồi tù đấy. Hơn nữa, tôi có đội ngũ luật sư giỏi nhất thế giới, cũng quen biết vô số luật sư đứng đầu khoa luật của Đại học Hoa Thanh và Đại học Bắc Kinh, hành vi của các người đã vi phạm pháp luật, tôi muốn kiện các người."

Người nhà họ Lạc nghe vậy liền sửng sốt, sắc mặt của Lạc Quốc Cường tái mét: "Mày dám?"

“Tôi dám.” Lạc Di vẫn luôn mạnh mẽ, cha mẹ lại là điều cấm kị của cô.

"Tôi có thể cho các người thấy sức hiệu triệu của tôi."

Cuối cùng người nhà họ Lạc cũng nhận ra Lạc Di đã khác rồi, cô không còn là đứa trẻ gầy gò trước đây nữa, không ai có thể ngăn cản cô.

Họ từng đối xử với cô không ra gì, cô không ừ không hử, một chút phản ứng cũng không có, họ chỉ coi cô là người yếu đuối, đáng thương.

Nhưng lại không hề biết rằng Lạc Di không thèm để bọn họ vào mắt, cô không muốn lãng phí thời gian của mình với bọn họ.

Lạc Quốc Cường có chút sợ hãi, "Mày...Quốc Vinh, mày nói gì đi, mày muốn mẹ c.h.ế.t không được nhắm mắt sao?"

Lạc Di bình tĩnh nói: "Cha, chuyện hôm nay nhất định phải điều tra thật kỹ lưỡng, cha là người thân trực hệ của con và Lạc Nhiên, không thể có bất kỳ vết nhơ nào, chuyện này con sẽ xử lý."

Lạc Quốc Vinh trong lòng run lên, suýt chút nữa ông ấy quên mất rằng công việc của hai chị em Lạc Di có tính chất đặc biệt.

"Tất cả đều nghe con." Không có gì quan trọng hơn tương lai của những đứa trẻ.

Hơn nữa, đầu óc của Lạc Di nhanh nhạy và mạnh mẽ hơn ông ấy nhiều.

Cả người chị dâu cả Lạc đau đớn, bà ta che đôi môi đang chảy m.á.u của mình, tức giận hét lên: "Loại chưa mọc đủ tóc như mày có tư cách gì mà can thiệp vào chuyện nhà chúng tao? Cút đi, nơi này không chào đón mày."

Người bà ta ghét nhất chính là Lạc Di, nếu không có Lạc Di thì Xuân Mai của bà ta đã không có kết cục bi thảm như vậy.

Lạc Di nhìn bọn họ trịnh trọng tuyên bố: "Từ giờ trở đi, mọi việc đều do tôi làm chủ, các người không có quyền nói không."

"Mày cho rằng mày là ai? Mày..." chị dâu cả lạc hạ quyết tâm muốn đánh nhau với nhà thằng ba, nhất định phải cắn một miếng thịt.
 
Back
Top Bottom