Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1190: Chương 1190



Ngô Hải Hy đi tới, thấp giọng nói: "Lạc Nhiên, rốt cuộc chị gái của cậu lợi hại tới mức nào?"

Ánh mắt Lạc Nhiên sáng ngời, tràn đầy ngưỡng mộ: "Trong lòng tôi, chị ấy là vô địch."

Ngôi nhà cấp bốn cổ kính đèn đuốc sáng rực, người nhà họ Vương lẳng lặng dùng bữa tối, không nơi nào không lộ vẻ im lặng, kìm nén bất an.

Bà cụ Vương ngồi trên ghế chủ, hơi nhíu mày, không có khẩu vị gì.

Hi vọng lớn nhất cả đời này của bà ta là đứa con trai Vương Trung Nghị này, bà ta trông vào ông ta làm mình càng thêm vẻ vang, càng thêm vinh dự, mẫu quý nhờ con.

Nhưng, ai có thể ngờ lại có một ngày như thế.

"Trung Nghị, con đi van cầu anh cả con đi, bảo nó sắp xếp cho con một chức vụ tốt chút. Nó là chủ nhà họ Vương, trước khi qua đời cha con đã giao nhà họ Vương cho nó, nó có trách nhiệm chăm sóc con."

Vương Trung Nghị vẫn giữ im lặng.

Bà cụ Vương nhìn con trai gầy gò, cảm thấy vừa tức vừa xót: "Con không tiện mở miệng, thì mẹ đi."

"Mẹ đừng đi." Cuối cùng Vương Trung Nghị cũng mở miệng: "Đều do con nhìn người không rõ, có thể toàn thân trở ra đã là may mắn lắm rồi, anh cả anh hai đều đã bỏ ra rất nhiều công sức. Bây giờ lui lại cũng tốt, ít nhất cả nhà chúng ta vẫn bình an vô sự."

Vương Tích Văn mím môi một cái, lén lút nhìn chị gái gầy như que củi, không dám nói lời nào.

Anh ta cũng có mắt như mù, thế mà lại xem kẻ khốn nạn thành người tốt, vẫn luôn gọi một tiếng anh rể.

Tên kia không chỉ hại chị gái anh ta, còn gài bẫy cha anh ta, vốn cha anh ta đang có một tương lai tươi sáng, nhưng giờ đây...

Bà Vương lại rất bình tĩnh, từng trải qua cảm giác hoảng sợ lúc chồng bị mời đi điều tra, giờ bà ta cảm thấy chỉ cần bình an đã là may mắn rồi.

Không còn tính toán, không còn sóng ngầm lặng lẽ dâng trào, sống một cuộc sống chân chân thực thực cũng không tệ.

Nhưng sao bà cụ Vương có thể cam tâm cho được? Từ khi chồng qua đời, bà ta đã cảm nhận được sự chênh lệch cực độ, bây giờ con trai lại thành ra thế này, bà ta cũng không dám bước ra khỏi cửa nhà.

Chẳng dễ gì bà ta mới chen chân được vào vòng tròn này, chỉ mong con cháu chính mình trường thịnh không suy.

"Con còn chưa đến năm mươi tuổi, đương độ trẻ trung khỏe mạnh là độ tuổi đẹp nhất đời người, sao có thể lui xuống được? Không được, nhất định không được, mẹ không đồng ý."

Nhưng, bà ta không đồng ý thì làm được gì?

Nguồn lực giao thiệp của nhà họ Vương đều đã được giao vào tay con trai trưởng nhà họ Vương, một quả phụ như bà ta chỉ là một vật trang trí, lời nói không có tác dụng.

Hết cách rồi, ai bảo bà ta không có thực quyền, có bán mặt mũi đi cũng không nhận được gì.

Đời người hiện thực thế đấy.

Vương Trung Nghị mặt không đổi sắc dùng bữa xong xuôi, đứng lên, bên ngoài chợt truyền đến tiếng gõ cửa.

Mọi người thoáng chốc sửng sốt, giờ này rồi, ai còn đến cửa chứ?

Từ khi nhà họ Vương xảy ra chuyện, khách đến ngày càng thưa thớt, nếm đủ tình đời ấm lạnh.

Bảo mẫu cầm một chiếc túi lớn đến, đưa ra trước mặt Vương Trung Nghị.

Thân gửi đoàn trưởng Vương.

Năm chữ to quen thuộc khiến Vương Trung Nghị choáng váng, bà Vương bu lại: "Này là gì thế? Mở ra nhìn xem."

Thấy chồng đứng bất động, bà ta tự mình ra tay mở cái túi ra, a, đậu phụ khô mứt hoa quả bánh ngọt Tô Châu, lá trà hồ Tây bột củ sen Hàng Châu, vịt ướp muối Vân Cẩm Nam Kinh, bánh quy cánh bướm giòn Thượng Hải, bánh quế Cao Kiều, mứt lê, bánh gà Quảng Đông với đồ sấy vân vân.

Bà ta không khỏi choáng váng hỏi: "Này là đặc sản khắp mọi vùng miền, có lòng quá rồi, ai tặng vậy?"

Khi bọn họ ngã xuống vực sâu, tất cả mọi người đều dồn dập phủi sạch quan hệ, người từng có quan hệ tốt giờ cũng không lui tới nữa, bà ta có thể hiểu được, nhưng trên mặt tâm trạng vẫn cảm thấy khó chịu.

Có người đưa than sưởi ấm vào ngày tuyết rơi thế này khiến bà ta rất vui vẻ.

"Là Lạc Di." Mắt Vương Trung Nghị hiện lên đôi phần ấm áp, cô vẫn cứ thích ăn như vậy.

Bà cụ Vương cười lạnh một tiếng: "Tặng toàn ba cái thứ đồ ăn không đáng tiền, ai mà thèm."

Bà ta rất có ý kiến với Lạc Di, cảm thấy chính Lạc Di là người đã liên lụy đến con bà ta. Hơn nữa, Lạc Di cũng cực kỳ không tôn trọng bà ta, xưa nay chẳng thèm liếc lấy bà ta một cái.

Không chút lễ phép!

Bà Vương có chút khó chịu đáp: "Mẹ, đây là tấm lòng thành hiếm thấy của người ta, nhà chúng ta đã gặp khó khăn vậy rồi, mẹ đừng đắc tội người khác nữa."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1191: Chương 1191



Trước kia bà cụ Vương còn cố kỵ một chút hình tượng, nhưng giờ ấy mà, bà ta đã bắt đầu cho phép bản thân cất cánh rồi.

"Có đắc tội con nhỏ đó thì sao chứ? Một con nhóc mà thôi, nó còn dám đối phó với bà ngoại ruột của nó à?"

Bà Vương cảm thấy cực kỳ cạn lời, người mẹ chồng này đúng là quá khó hầu hạ, chẳng trách đến giờ Lạc Di vẫn không chịu thừa nhận tầng quan hệ này.

Đổi thành bà ta, bà ta cũng sẽ không nhận một người đàn bà vứt chồng bỏ con.

Vương Trung Nghị cầm lấy phong thư kẹp bên trong, mở ra nhìn qua, là một tấm thiệp mời thiếp vàng màu đỏ sậm.

Ông ta cực kỳ kinh ngạc thốt lên: "Lạc Di chuẩn bị kết hôn? Mời chúng ta tham gia?"

Bà cụ Vương cười ha ha: "Bình thường vênh váo như thế, giờ kết hôn lại muốn đám người thân chúng ta đi tham dự hôn lễ, ha ha, mẹ còn muốn tận mắt nhìn xem, hôm hôn lễ con nhỏ đó kính trà người lớn mẹ ra sao?"

Bà Vương nhìn thấy rõ nội dung trên thiệp mời, nhìn mẹ chồng bằng ánh mắt đồng tình, đưa thiệp mời đến, trên đấy viết rất rõ ràng, mời ông Vương Trung Nghị đưa vợ cùng đi.

Căn bản không hề có tên bà cụ Vương, người ta cũng không mời bà ta, có được không?

Sắc mặt bà cụ Vương thoắt trắng thoắt xanh, tức đến cả người phát run, thế mà bà ta lại thành kẻ bỉ ổi?

"Không cho các người đi." Bà ta còn tính xé thiệp mời.

Vương Trung Nghị đoạt lại thiệp mời, vuốt v3 với vẻ quý trọng, thận trọng cất kỹ: "Lạc Di xuất giá ngày lành, nhất định con sẽ đến tham dự, đưa lời chúc phúc."

Chuyện nhỏ trong nhà nghe theo lời mẹ, đã xem là hiếu thuận rồi.

Nhưng chuyện bên ngoài xưa nay sẽ không bao giờ để phụ nữ nhúng tay vào, đây là quy củ do lão tướng quân nhà họ Vương đặt ra.

Từ trước đến nay Vương Trung Nghị vẫn luôn công tư phân minh, kế thừa quy củ lão tướng quân Vương truyền xuống một cách hoàn mỹ.

Bà cụ Vương chỉ có thể giương mắt nhìn.

Điện thoại Vương Trung Nghị vang lên, ông ta nhìn dãy số nhấp nháy trên màn hình, sắc mặt thay đổi mấy lần.

Lòng của mọi người đều treo lên, bà cụ Vương mở miệng hỏi: "Sao không nhấc máy? Chẳng lẽ là đã có điều lệnh của con rồi?"

Vương Trung Nghị hít sâu một hơi, nhận điện thoại: "Vâng, là tôi, cái gì? Để tôi trở về đơn vị cũ phục chức? Tất cả như cũ? Đây là sự thật sao?"

Mặt ông ta đầy vẻ không dám tin: "Được, tôi đã rõ, tôi sẽ đến báo danh đúng giờ."

Cúp điện thoại một cái, bà cụ Vương đã không kịp chờ đợi đặt câu hỏi: "Trung Nghị, sao rồi?"

Từ đầu đến giờ Vương Trung Nghị vẫn luôn nghiêm mặt, bây giờ cuối cùng cũng lộ vẻ tươi cười đáp: "Con được phục hồi nguyên chức, sẽ trở lại đơn vị cũ báo danh."

Sau cơn mưa trời lại sáng, người nhà họ Vương đều thở phào một hơi.

Bà cụ Vương lại càng khó nén hưng phấn: "Thật sao? Được lắm, mẹ còn tưởng là nhà chúng ta xong thật rồi, mẹ đã nói mà, con có bản lĩnh có năng lực, dù không dựa vào hai anh trai con thì chính con cũng có thể ra mặt. Sau này ráng làm cho thật tốt, để mẹ nở mặt."

Bà ta nghĩ hơi nhiều rồi, Vương Trung Nghị khẽ cười nói: "Là Lạc Di."

"Cái gì?" Tất cả mọi người đều nghe không hiểu.

Lòng Vương Trung Nghị tràn đầy ấm áp: "Con bé nói chuyện thay con."

Bà cụ Vương chẳng tin lấy một chữ: "Con nói đùa gì đấy, Lạc Di còn trẻ vậy nói ai mà nghe? Con đừng có bị gạt."

Bà ta mới không chấp nhận chuyện này đâu.

Nhưng bà ta lại không biết, từ giờ khắc lão tướng quân nhà họ Vương qua đời, bà ta đã chính thức trở thành một bà cụ thông thường, căn bản không có quyền nói chuyện gì.

Tâm trạng Vương Trung Nghị cực kỳ tốt: "Mẹ hoàn toàn không biết gì về Lạc Di cả, sau này đừng nên nói mấy câu như thế nữa, sẽ bị xem là trò cười đó."

Bà cụ Vương còn muốn phản bác, lại chợt nhớ đến hôm hôn lễ kia, tất cả mọi người đều che cho Lạc Di lùi về khu vực an toàn, bao gồm cả con của bà ta Vương Trung Nghị, không quan tâm vợ con mẹ già gì cả, con bà ta chỉ che chở Lạc Di.

Bà ta trầm mặc, nói dễ nghe thì bà ta là một người thức thời, nói khó nghe thì là một kẻ nịnh nọt.

Lạc Di lại lần nữa xuất hiện trong sở nghiên cứu, tất cả mọi người đều ra đón, ai ai cũng vui vẻ ra mặt.

Bọn họ biết phản đối đã hữu dụng.

Lạc Di nhìn những khuôn mặt trẻ tuổi đơn thuần trước mặt, ừm, cứ để bọn họ nghĩ thế đi.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1192: Chương 1192



"Tôi có mang quà đến cho mọi người đây, mỗi người tự lấy một phần đi."

"Cảm ơn sếp ạ." Mọi người nhìn thấy cô cũng có cảm giác vững tâm hơn, không còn hoảng hốt nữa.

Cả phường nhiệt tình hoan nghênh Lạc Di trở về, dính vào người cô tranh nhau nói.

Lạc Di nhìn về phía mọi người, làm mặt nghiêm túc nói: "Đừng tám chuyện nữa, đem nhật ký làm việc lại đây, tôi muốn xem."

"Buổi chiều họp bộ trưởng các bộ phận, mọi người chuẩn bị chút. Những người khác đều đi làm việc đi, trước cuối năm tôi muốn nhìn thấy tiến triển một năm nay của các bộ phận."

Lạc Di tiến vào phòng làm việc, cởi chiếc áo khoác thật dày ra, thư ký Tiêu đưa trà nóng lên: "Viện trưởng, trong khoảng thời gian này có tám người mất tích, ba người thuộc nhóm nhân tài chuyên môn tuyển dụng vào sau kia, một là dì quét dọn vệ sinh, một thuộc phòng ăn, còn có hai bảo vệ, nói là từ chức, thật ra là đã bị đưa đi điều tra, đến nay vẫn chưa rõ tình huống."

Những người này đều có vấn đề, hoặc họ bị Cao Minh dồn ép, hoặc chính bản thân họ bị thu mua.

Lạc Di hiểu rõ trong lòng: "Không cần tìm hiểu thêm, cứ chấm dứt tại đây đi, sau này khi nhận người nhớ chú ý thêm một chút, cần phải tra tư liệu bối cảnh kỹ càng vào."

"Vâng."

Một tháng không đến, lại trong tình huống không có phụ tá, công việc thường ngày đều do thư ký Tiêu chịu trách nhiệm, rõ ràng chị ấy đã tiến bộ không ít.

Công việc chồng chất như núi, Lạc Di xử lý cho tới trưa, có chút nhức đầu, việc vặt thường ngày dồn mấy hôm nay đã đủ đáng ghét rồi, nhưng không xử lý thì lại không được.

Cô chọn chọn lựa lựa, phân chia công việc thành hai chồng, cực gấp thì đặt bên trái, có thể kéo dài thời gian chút thì đặt bên phải.

"Viện trưởng, phó viện trưởng đến báo cáo."

Lạc Di thở ra một hơi thật dài: "Cho chú ấy vào."

Vừa thấy Vương Trung Nghị, cô đã đẩy chồng công vụ chất cao bên trái ra ngoài: "Mấy thứ này chú xử lý đi."

Vương Trung Nghị há miệng, lời muốn nói còn chưa kịp ra khỏi miệng đã bị lấp một đống công việc.

Lạc Di đã mò lấy một chiếc áo blouse thay ra, buộc tóc lên: "Cháu muốn đến phòng thí nghiệm, phải hoàn thành siêu máy tính trước tết, không còn bao nhiêu thời gian nữa."

Chẳng chờ ông ta trả lời, cô đã không kịp chờ đợi chạy vội ra ngoài.

Cô thích ở trong phòng thí nghiệm hơn là xử lý mớ chuyện vụn vặt kia nhiều.

Phía sau truyền đến một giọng nói: "Cảm ơn cô."

Lạc Di phất phất tay, nhanh chóng rời đi, thời gian gấp rút, ở giữa còn có một hôn lễ trọng đại đây.

Vương Trung Nghị nhìn bóng lưng cô chạy vội ra ngoài, không khỏi cười khẽ, tuổi trẻ tốt thật, tràn trề sức sống.

Thư ký Tiêu đứng một bên mở miệng nói: "Phó viện trưởng, ngài có thể trở về, mọi người đều rất vui, chào mừng ngài."

"Cảm ơn, tôi cũng rất vui." Vương Trung Nghị vô cùng cảm mến phòng nghiên cứu.

Theo hai người trước sau trở về, cả phòng nghiên cứu đều trở lại đường ray, tựa như sóng gió lúc trước chưa từng xảy ra.

Lạc Di một lòng nhào vào dự án siêu máy tính, lâu lâu rảnh rỗi thì chỉ điểm cho cấp dưới một chút, còn phải dành thời gian ra lên trường đến lớp, vội đến sắp bay cả lên, còn chẳng có cả thời gian hẹn ăn một bữa cơm với người nhà.

Tiêu Thanh Bình cũng rất bận rộn, nhiệm vụ trên người anh nặng hơn, còn phải chịu trách nhiệm sửa lỗi của những tấm bản vẽ kia.

Thời gian trôi qua nhanh chóng, các dự án trong sở nghiên cứu đều có điểm đột phá, mọi người kích động như hít phải th**c l*c, ban đêm chủ động tăng ca, chỉ hận không thể cố thủ 24 giờ.

Ai cũng muốn sớm tạo ra thành quả.

Ngày 31 tháng 12, đây là một ngày đặc biệt.

Ngày mai sẽ là ngày vui của Lạc Di và Tiêu Thanh Bình, lúc này cô vẫn còn ở trong phòng thí nghiệm, chuyên chú nhìn chằm chằm vào màn hình máy vi tính.

Cả bữa trưa của cô cũng do thư ký Tiêu đem vào, Lạc Di ăn qua loa mấy đũa, toàn bộ tinh thần đều đặt lên màn hình.

Thư ký Tiêu nhẹ giọng bảo: "Viện trưởng, buổi chiều em trở về đi."

Hôn lễ do phụ huynh hai bên chuẩn bị, thân là người trong cuộc thế nhưng cô dâu chú rể lại chẳng cần bận tâm gì, chỉ một lòng nhào vào công việc.

Bọn họ chỉ cần có mặt trong buổi lễ chính thức là được, càng giống một công cụ hình người hơn.

Ngày mai là nguyên đán, tất cả mọi người đều được nghỉ, Lạc Di còn xin nghỉ cưới thêm hai ngày.

Nhưng trước khi nghỉ, Lạc Di chẳng hề buông lỏng một khắc nào.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1193: Chương 1193



Cô không nháy mắt lấy một cái chăm chú nhìn trước mắt: "Em sắp hoàn thành bước then chốt này rồi, chờ chút đã."

Thư ký Tiêu khẽ lắc đầu, đây không đâu không tràn đầy lòng nghiên cứu khoa học cuồng nhiệt, có một viện trưởng chuyên chú nghiên cứu khoa học như vậy, bên dưới đều rất nỗ lực.

Tất nhiên, tất cả những sự cố gắng của bọn họ rồi cũng đều nhận được hồi báo.

Khi thư ký Tiêu bưng hộp cơm rời đi, quay lại liếc mắt nhìn, cả đám người đều đang vây quanh Lạc Di, mồm năm miệng mười thảo luận, trên mặt người nào người nấy tràn ngập nhiệt huyết.

Chẳng biết qua bao lâu sau, điện thoại di động của Lạc Di chợt vang lên, cô xoa xoa đôi mắt chua xót, thuận tay nhận điện thoại.

Cô có hai chiếc điện thoại di động, một dùng cho việc công đối ngoại, cơ bản vẫn luôn nằm trong tay thư ký Tiêu, nhờ thư ký Tiêu nhận rồi chuyển lại tin tức. Còn chiếc dùng đối nội này, chỉ cho người nhà và bạn bè thân thiết nhất.

Cô còn chưa nói gì, trong microphone đã truyền đến một giọng nói cao vút: "Leyi, thị trường chứng khoán nước R sụp đổ rồi, mới tức thì."

Lạc Di liếc nhìn quyển lịch trên bàn, ngày hôm nay được khoanh một vòng tròn màu đỏ.

"Tôi biết rồi."

Bach kích động: "Cô bình tĩnh như vậy có phải là đã biết trước rồi không? Cô đang ở đâu? Chúng tôi đều ở đây cả rồi, mau tới tiếp đãi chúng tôi."

Tất cả bọn họ đều đi cả nghìn km để đến dự đám cưới của cô, cô thì tốt rồi, mặt cũng không thấy đâu.

Mặc dù Lạc Di không xuất hiện nhưng cô đã thu xếp mọi việc đâu vào đấy.

Cô bao một tầng khách sạn tốt nhất ở Bắc Kinh làm nơi ở cho các khách mời đến tham gia hôn lễ, còn sắp xếp người đón tại sân bay.

Cô bao hết chi phí ăn uống, chỗ ở và đón tại sân bay, cô còn sắp xếp hướng dẫn viên du lịch biết nói tiếng Anh để dẫn bọn họ đi chơi.

“Được, tối nay mọi người cùng nhau ăn bữa cơm đi.”

"Viện trưởng, thành công rồi."

Lạc Di ló đầu nhìn qua, quả nhiên bước mấu chốt nhất đã được giải quyết, tin tốt.

"Tôi tan làm trước, ngày mai nhớ đến sớm nhé."

Các cấp dưới lần lượt đứng dậy: “Được, chúc cô tân hôn vui vẻ.”

"Cảm ơn."

Trong lúc Lạc Di vội vã đến khách sạn Bắc Kinh thì mọi việc đã ổn thỏa.

Cô còn đặc biệt mời đội ngũ tổ chức đám cưới nổi tiếng của HK để họ lo mọi vấn đề, bao gồm lập kế hoạch đám cưới, sắp xếp và trang trí địa điểm, trang điểm cô dâu, chụp ảnh và quay phim, chiêu đãi khách mời v.v...

Vợ chồng Lạc Quốc Vinh đã đến sớm để chuẩn bị, mặc dù đội ngũ tổ chức đám cưới rất chuyên nghiệp, tiết kiệm được nhiều sức lực cho họ nhưng với tư cách là người chủ trì, họ vẫn phải theo dõi toàn bộ quá trình.

Ngô Tiểu Thanh nắm lấy tay con gái, cẩn thận đánh giá, cảm thấy con mình lại gầy đi một chút: "Tiểu Di, cuối cùng con cũng đến rồi, mau đi thử váy cưới đi, bây giờ vẫn kịp thời gian để sửa."

Lạc Di đặt cho bố mẹ cô một căn phòng sang trọng, đầy đủ tiện nghi, làm gì cũng thuận tiện.

Mặc dù Ngô Tiểu Thanh cảm thấy số tiền bỏ ra là quá nhiều, nhưng bà cũng không thể không thừa nhận, thuê đội ngũ tổ chức đám cưới của HK là ý hay.

Suy cho cùng, họ vẫn là mới trải qua chuyện này, không có kinh nghiệm để tiếp đón nhiều khách nước ngoài cũng như sắp xếp tổng thể như vậy.

Có ba bộ váy, một bộ váy cưới màu trắng, một bộ sườn xám đỏ mặc lúc chúc rượu và một bộ váy để mặc lúc khiêu vũ buổi tối, toàn bộ đám cưới là sự kết hợp giữa phong cách Trung Hoa và phương Tây.

Cô thử từng bộ một, cảm thấy hơi rộng một chút nhưng vẫn có thể mặc được.

Ngô Tiểu Thanh khẽ thở dài trong lòng, kích thước này mới đo nửa tháng trước a, đứa nhỏ thật sự đã gầy đi rồi.

"Bạn bè nước ngoài của con Thanh Bình đều đến hết rồi, đợi lát nữa con đến chào hỏi đi, máy bay của các giáo sư phải đến tối mới tới, sân bay có người đợi sẵn rồi."

Lạc Di đổi qua bộ sườn xám, đây là bộ Ngô Tiểu Thanh tự mình may cho cô, rất tinh tế và đẹp mắt: "Con biết rồi, cực khổ cho cha mẹ."

Ngô Tiểu Thanh nhìn cô con gái duyên dáng với ánh mắt đầy yêu thương: "Có người chuyên nghiệp ở đây, cha mẹ cũng bớt lo lắng hơn, đợi đến lúc tiểu Nhiên kết hôn cũng sẽ làm như thế này."

Lạc Di quan tâm hỏi: “Tiểu Nhiên có bạn gái rồi sao?”

Ngô Tiểu Thanh không có chấp niệm với việc con trai mình khi nào lập gia đình, con trai ấy mà, chỉ cần ưu tú thì không lo không có cô gái nào thích.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1194: Chương 1194



"Chưa có, nó nói mấy năm tới muốn phát triển sự nghiệp, qua mấy năm nữa lại bàn tiếp, con có đói không? Hay là đi ăn gì đó đi?"

Lạc Di búi tóc lên, cô soi gương một lúc rồi mới mở cửa bước ra ngoài.

"Không ạ, con đi gặp bạn các bạn con trước."

Cô nhìn Lạc Quốc Vinh đang ngồi trong phòng khách nói: "Cha, có chuyện gì thì cứ dặn dò với nhân viên, dưới mắt cha hiện quầng thâm rồi."

Lạc Quốc Vinh đáp lại một tiếng, ông nhìn con gái vội vã rời đi rồi lặng lẽ thở dài.

Ngô Tiểu Thanh nhẹ nhàng dựa vào bên người ông: “Con gái lớn thì phải gả chồng, anh nên nghĩ thoáng ra một chút, đừng đêm nào cũng thức trắng.”

Nửa đêm bà tỉnh dậy thì nhìn thấy người đàn ông đang ngồi thẫn thờ ngoài ban công, cả người bơ phờ.

Là người cha có con gái phải gả đi, tâm trạng của Lạc Quốc Vinh vô cùng phức tạp: “Em không lo lắng chút nào sao?”

"Có gì phải lo lắng?" Ngô Tiểu Thanh có chút nói không nói nên lời: "Sau khi kết hôn thì cũng vẫn sống dưới mí mắt chúng ta, ăn cơm thì chỉ cần hét một tiếng là nghe thấy."

Lạc Quốc Vinh vẫn rất là u sầu, an ủi thế nào cũng không được, cuối cùng Ngô Tiểu Thanh tức giận nói: “Đám cưới ngày mai nếu anh mà dám khóc huhu, xem em xử lí anh thế nào, kết hôn là chuyện lớn, cả đời chỉ có một lần, chỉ cho phép cười."

"Em cũng bá đạo thật đấy, Tiểu Di giống em."

Lạc Di đi mấy bước rồi dừng lại trước một cánh cửa, cô nhẹ nhàng gõ cửa.

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, phòng khách đã chật kín người, Lạc Di bày tỏ lòng biết ơn đối với từng người một, cảm ơn mọi người đã vất vả từ xa xôi đến đây tham dự hôn lễ.

Gia đình Damon, gia đình Robert, hai vợ chồng Bach, Helen, Ada, Joe và Richard đều thành một nhóm mà đến đây.

Mọi người lần lượt gửi lời chúc phúc tặng quà, bầu không khí vui mừng náo nhiệt.

Lạc Di nhận được một đống quà, cô cong cong lông mày, trò chuyện được hơn nửa tiếng rồi cô đứng dậy nói: "Thật ngại quá, tôi phải đi gặp những vị khách khác nữa, hẹn gặp lại vào bữa tối."

Bach muốn nói với cô mấy câu nhưng người quá đông nên đành phải nhịn lại.

Ngay khi cô rời đi, mọi người liền bắt đầu bàn tán: "Tôi thật nóng lòng muốn nhìn thấy dáng vẻ Leyi mặc váy cưới, nhất định sẽ làm cho mọi ngược ngạc nhiên vì quá đẹp."

"Chắc chắn rồi, cô ấy xinh đẹp như vậy mà, trông rất giống mẹ cô ấy."

"Đúng vậy đúng vậy, mẹ cô ấy vừa xinh đẹp vừa dịu dàng, lại còn nói tiếng Anh rất trôi chảy nữa, rất tuyệt vời."

Helen đảo mắt nói: "Linda, lần trước các cô bay sang Trung Quốc chỉ để gặp Leyi thôi sao, rốt cuộc là có chuyện quan trọng gì thế?"

Lời này vừa nói ra, mọi người đều im lặng, ai cũng giương mắt nhìn chằm chằm Linda.

Đây là lời thăm dò, Linda biết rõ điều đó, tay cô ta gẩy nhẹ vào ghế sofa, mặt không đổi sắc: "Chỉ là đến chơi với cô ấy thôi."

Helen hoàn toàn không tin, theo tin tức của cô ta thì cả nhà Linda đều bay tới đây, thật sự chỉ là đến chơi thôi?

Vậy sao không đợi thêm một thời gian nữa, đợi đến lúc đám cưới Lạc Di rồi mới đến?

"Thật sự đơn giản vậy sao?"

Linda cũng coi như đã trưởng thành hơn, cô ta tỏ ra vẻ mặt ngây thơ: "Tất nhiên."

Lạc Di đến nhà hàng xóm, hai chị em Quách Vịnh Thi sống bên cạnh, lần trước cùng nhau chơi ở Quảng Thành rất vui vẻ và đã hừa từ lâu khi nào đám cưới sẽ mời họ đến tham dự.

Đội ngũ tổ chức đám cưới HK lần này cũng do hai chị em nhà họ Quách giới thiệu.

Hai chị em tặng Lạc Di một bộ trang sức kim cương làm quà cưới, ra tay rất hào phóng.

Quách Vịnh Văn cũng lấy ra một chiếc hộp gấm, bên trong có một chiếc vương miện phượng hoàng bằng vàng: "Đây là quà của cha tôi, chúng tôi thay mặt ông ấy chúc cô tân hôn vui vẻ."

Lạc Di có chút kinh ngạc: "Ngài Quách khách khí quá rồi."

Cô không có giao thiệp cá nhân gì với những hào môn hk, chỉ là có chút quan hệ với Quách Vịnh Văn nên chỉ mời hai chị em bọn họ.

Quách Vịnh Văn cười nói: “Cô cứ coi như là quà cảm ơn, không cần để trong lòng”

Lạc Di đã cứu cô ta, nhưng nhà họ Quách vẫn chưa biểu thị thành ý gì, đây không phải là phong cách của hào môn, thế nên phải nhân cơ hội này bù đắp lại.

Lạc Di có chút kinh ngạc, hóa ra là vậy.

Cô nhận lấy thì mới làm cho người ta yên tâm : "Nếu cần gì thì cứ nói với nhân viên, đừng khách sáo."

"Ok."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1195: Chương 1195



Lạc Di cười nói: "Lát nữa cùng nhau ăn bữa cơm, tôi sẽ giới thiệu cho các cô vài người bạn, họ đều là bạn cùng lớp của tôi ở Harvard."

Ánh mắt hai chị em nhà họ Quách sang lên: “Được.”

Bọn họ ở HK là tiểu thư hào môn nhưng ở nước ngoài thì lại chẳng là gì, bạn bè của Lạc Di đều chất lượng và thuộc tầng lớp cao, kết giao thêm vài người bạn là chuyện tốt.”

"Đúng rồi, hoàng tử và công chúa Ả Rập không đến sao?"

Lạc Di đã gửi thiệp mời cho bọn họ: “Có đến, vẫn đang trên đường tới.”

Lạc Di chào hỏi với các khách mời, chào xong một vòng thì đã rất muộn, sắp đến giờ đi ăn tối.

Cô bước nhanh về phía thang máy, nhà hàng nằm ở tầng hai.

Thang máy mở ra, mấy người đàn ông bước ra ngoài: "Lạc Di."

Là Trịnh Tương Long và Lưu Nhất Hách, bọn họ cũng nhận được lời mời đến dự đám cưới.

Họ là đối tác của Lạc Di, cùng nhau mở một công ty.

Lạc Di vẫy tay với bọn họ, thoải mái nói: "Các anh đến rồi à, sắp đến giờ ăn cơm rồi, mau đi cất hành lí đi rồi xuống đây."

"Được."

Lưu Nhất Hách đi được vài bước rồi đột nhiên lùi lại: "Lạc Di, tôi muốn nói với cô mấy câu."

"Được." Lạc Di tưởng rằng anh ta có việc công muốn nói, sau khi trở về Trung Quốc cô đã gặp anh ta một lần, hai người nói chuyện về công ty.

Cô thường không can thiệp vào việc quản lý công ty, chỉ nhận cổ tức, giảm bớt việc.

Trịnh Tương Long liếc nhìn họ với vẻ mặt phức tạp rồi lặng lẽ đi về phía hành lang.

Lưu Nhất Hách nhìn về phía vệ sĩ bên cạnh Lạc Di, Lạc Di xua tay, A Phượng và A Vũ liền lùi lại phía sau vài bước.

"Nói đi."

Lưu Nhất Hà nhìn cô chằm chằm, anh ta im lặng một hồi lâu, cho đến khi Lạc Di có chút không kiên nhẫn thì cuối cùng anh cũng lên tiếng: “Cô có biết… tôi thích cô không?”

“Hả?” Lạc Di không ngờ tới, cô khựng người lại: “Tôi nhớ là lần gặp đầu tiên của chúng ta không được vui vẻ lắm mà??”

Trong mắt cô, Lưu Nhất Hách là thiếu gia giàu có, kiêu ngạo, đẹp trai, gia thế quyền lực nhưng bản thân lại có chút cà lơ phất phơ.

Lần đầu gặp gỡ giữa họ không mấy vui vẻ, ấn tượng đầu tiên thường quyết định vị trí của một người.

Lưu Nhất Hách hít một hơi thật sâu: “Tôi vẫn luôn không dám nói ra, nhưng bây giờ, tôi rất muốn nói với cô rằng tôi đã từng yêu cô.”

Lạc Di có chút kinh hãi, từ đó đến giờ cô thật sự không phát hiện ra, anh ta giấu cũng quá sâu rồi.

Cô thở phào nhẹ nhõm, lựa chọn nói ra vào lúc này cũng nghĩa là anh ta đã lựa chọn từ bỏ.

Yêu và từng yêu là hai chuyện khác nhau.

"Cảm ơn anh, rồi anh sẽ gặp được một người tốt hơn thôi."

Ánh mắt của Lưu Nhất Hách rất phức tạp, khó có thể diễn tả bằng lời: "Cô là một cô gái tốt, gặp được cô là may mắn của tôi."

Vì cô mà anh ta học cách làm việc nghiêm túc, vì cô mà anh ta đã nỗ lực tiến lên, để gây ấn tượng với cô.

Thế nhưng, ngay từ đầu anh ta đã biết bản thân không may mắn, bên cạnh cô đã có người khác rồi, không còn chỗ cho đoạn tình cảm khác.

Im lặng thích một người, giấu tình cảm trong lòng không phải là phong cách từ trước đến nay của anh ta, nhưng… chỉ cần ở trước mặt cô anh ta liền thiếu tự tin.

Giá mà có thể quay ngược thời gian thì tốt biết mất, anh ta chắc chắn sẽ thể hiện thật tốt.

"Em phải thật hạnh phúc đấy."

"Được." Lạc Di rất bình tĩnh, không hề tự mãn hay đắc ý.

Lúc này, tâm trạng của Lưu Nhất Hách bình tĩnh đến lạ thường.

Nhìn Lưu Nhất Hách rời đi, Lạc Di mím môi, cô quay đầu lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng ở cửa thang máy.

Mắt cô sáng lên, vội chạy tới: "Thanh Bình, anh đến khi nào vậy?"

Tiêu Thanh Bình ôm cô rồi hôn lên trán cô: “Lúc anh ta tỏ tình, ừm , anh ta đã nhìn thấy anh rồi.”

Đây chính là đang cố ý.

Lạc Di quay đầu nhìn về hướng Lưu Nhất Hách rời đi, có chút cạn lời, tên c.h.ế.t tiệt.

"Em đang nghĩ, liệu có ai tỏ tình với anh trước đám cưới không?"

Cũng không biết có phải vì xem quá nhiều phim truyền hình m.á.u chó hay không mà toàn chọn cách thổ lộ tình cảm trước khi đám cưới.

Tiêu Thanh Bình ăn giấm nói: "Anh lại không phải em."

Lạc Di nghiêng đầu nhìn anh: "Có ý gì?"

Tiêu Thanh Bình ôm chặt lấy cô, anh biết Lạc Di nổi tiếng đến mức nào và có bao nhiêu người đàn ông thích cô.

Nhưng anh là người chặn đầu trước, quen biết cô sớm hơn.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1196: Chương 1196



"Không dễ thương bằng em, không đáng yêu bằng em, không quyến rũ bằng em."

Lạc Di nở nụ cười rạng rỡ, ngọt ngào thổ lộ: “Nhưng trong lòng em, anh là người đàn ông dễ thương nhất, đáng yêu nhất và quyến rũ nhất”

Trái tim Tiêu Thanh Bình lập tức bị làm cho tan chảy.

...

Tiêu Thanh Bình cũng mời các bạn học cùng thầy hướng dẫn lúc anh ở học nước ngoài, nhưng số lượng không nhiều.

Mọi người cùng nhau ăn một bữa tối vô cùng náo nhiệt, Linda lấy lý do đi vệ sinh rồi kéo Lạc Di đi cùng.

Hai người đi dạo loanh quanh ngoài sân, có mấy người ở trên chòi nghỉ mát giả núi vẫy tay với bọn họ.

Lạc Di bước tới, ông Robert không chờ được nữa liền nói: "Leyi, mau nói cho chúng tôi nghe về tình hình thị trường chứng khoán ở nước R."

Bach và ông Damon đều không cảm thấy ngoài ý muốn, họ đã sắp xếp xong tất cả, chỉ chờ chiếc ủng kia rơi xuống.

Nhưng họ không ngờ nó lại rơi nhanh như vậy.

Lạc Di chỉ nói một câu: “Sắp đến lúc thị trường chứng khoán sụp đổ rồi, đây mới chỉ là khởi đầu thôi.”

Bạch hít sâu một hơi, hỏi: "Vậy khi nào thì kết thúc?"

Bọn họ cũng lao vào với hy vọng thu được nhiều lợi nhuận hơn.

Sao Lạc Di có thể nói cho bọn họ được? Hơn nữa, sự việc cũng không phải sẽ luôn cố định không thay đổi, cô chỉ giống như sự tồn tại của con bướm, rất nhiều việc đều có khả năng thay đổi.

"Người trong ngành như các anh còn không biết thì sao tôi biết được? Thị trường chứng khoán cũng không nằm trong tầm kiểm soát của tôi."

Cô nói rất hợp lí, ông Damon không khỏi thở dài, con gái của ông ta vốn đã xuất sắc rồi, nhưng so với Lạc Di thì vẫn kém xa: “Nhưng cháu đã đoán chính xác sự sụp đổ của thị trường chứng khoán lần này.”

“Sai rồi, cháu phân tích tình hình quốc tế trước rồi mới suy ra.” Lạc Di mỉm cười sâu xa: “Đừng hỏi cháu, các bác đều người có kinh nghiệm nhiều hơn cháu.”

“Leyi.” Helen đột nhiên từ đâu xuất hiện, cô ta thở hổn hển chạy tới: “Mọi người đang nói cái gì thế?”

Mọi người đồng loạt cau mày, Lạc Di mỉm cười nói: "À, bọn họ đang xin ý kiến từ tôi xem liệu phát triển ở Trung Quốc có tương lai không và có đáng để đầu tư vốn không? Lần trước bọn họ đã đến khảo sát thị trường, cũng đã có ý định sơ bộ, lần này nhân dịp đám cưới tôi thì tới xem luôn, hy vọng tôi có thể làm trung gian giới thiệu giúp bọn họ.”

Mọi người đều ngạc nhiên về cô, họ nhìn dáng vẻ cô nói dối một cách nghiêm túc, không có chút sơ hở nào.

Helen ngó chỗ này nhìn chỗ kia, là vậy thật sao? "Tôi cũng có ý định đầu tư ở Trung Quốc, cô thấy bất động sản thế nào?"

Lạc Di không quan t@m đến bất động sản cho lắm, đây là trò chơi vốn, cô lấy đất chỉ để ở hoặc là xây dựng vòng lõi thương nghiệp, chứ trước giờ chưa từng động đến nhà ở của người dân.

"Không thế nào cả, cô chơi không nổi đâu, chi bằng kinh doanh thực nghiệp, khách sạn mà Ada đầu tư ở Thâm Quyến rất tốt, năm thứ hai đã kiếm được lời rồi, còn khách sạn ở Bắc Kinh bây giờ đang trong quá trình xây dựng."

Helen mím môi: "Đó là nghề chính của nhà bọn họ, tôi thậm chí còn không biết phải kinh doanh gì."

"Đi khảo sát thị trường đi." Lạc Di chỉ là ngẫu nhiên nhắc đến, lần trước bọn họ ở Bắc Kinh cô cũng nhắc qua một lần, lúc đó bọn họ đều tỏ ra rất hứng thú, có tham vọng lớn, nhưng lúc quay chỉ có mình Ada làm.

Đêm đó, Lạc Di ngủ trong khách sạn, phòng cô đặt là căn phòng hạng sang, cũng là khách sạn nơi tổ chức đám cưới.

Cô ngủ say đến nỗi làm Ngô Tiểu Thanh dở khóc dở cười, đứa trẻ này cũng vô tư quá rồi.

Sáng sớm hôm sau, Lạc Di bị gọi dậy, cô ăn sáng rồi bắt đầu đi spa toàn thân, đi làm đẹp và trang điểm, một loạt hoạt động trôi qua mấy tiếng đồng hồ.

Cô mặc một chiếc váy cưới trắng tinh, đội một chiếc vương miện nhỏ lấp lánh, tỏa sáng cả người, chói lóa đến mức làm người ta không nỡ chớp mắt.

Helen, Nicole, Sarah và Linda là phù dâu, là do bọn họ tự đề cử muốn làm, hiện tại đang vây quanh bên cạnh cô để giúp đỡ.

Vốn dĩ Lạc Di muốn tìm các bạn cùng lớp hồi học còn đại học Bắc Kinh đến làm phù dâu, nhưng lại phát hiện ra rằng mọi người đã mỗi người người một phương và hầu hết đều đã kết hôn.

Vậy thôi cứ để như thế này đi.

Ngô Tiểu Thanh nhìn cô con gái xinh đẹp với đôi mắt đỏ hoe, bà cảm thấy vô cùng không nỡ.

Lạc Di rất cẩn thận, cảm giác được bà đang buồn, cô liền chủ động kéo bà làm ra vẻ trẻ con: "Mẹ ơi, con có đẹp không?"
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1197: Chương 1197



Ngô Tiểu Thanh sờ lên mặt con gái, trong lòng vừa vui vừa buồn, cảm xúc rất phức tạp: "Đẹp lắm, rất đẹp, con gái mẹ là đẹp nhất."

"Hihi, mẹ con mình chụp hình chung đi."

Ông cụ Tiêu và Lạc Quốc Vinh đang bận tiếp đãi khách ở bên ngoài, ông cụ Tiêu cười rạng rỡ nói: "Quốc Vinh à, chú có thể cười lên được không? Người không biết còn tưởng chú không đồng ý cuộc hôn nhân này đấy."

Lạc Quốc Vinh thật sự không cười nổi, chỉ cần nghĩ đến đứa con gái bé nhỏ mà mình yêu thương hơn hai mươi năm lại bị người khác cướp đi, liền cảm khó chịu trong lòng.

"Cháu không muốn cười."

Ông cụ Tiêu tức giận trừng mắt nhìn ông: "Tôi thật không hiểu, sau này vẫn sống trong cùng một tiểu khu, ở ngay dưới mí mắt chú, chú còn không hài lòng chuyện gì?"

Hai gia đình từ lâu đã thân thiết như một gia đình, ăn uống đều là ăn cùng nhau.

Lạc Quốc Vinh vô cùng buồn bực: “Bác không hiểu cảm giác khi gả con gái đi đâu.”

Ông cụ Tiêu vỗ vai ông nói: “Chú phải nghĩ như thế này, sau khi hai đứa nó lấy nhau, chú không những không mất đi một đứa con gái mà còn có được thêm một đứa con trai, nhà chúng tôi rất yên ổn, chỉ có hai ông cháu, không có nhiều chuyện thị phi."

Ông ấy đang hết lời khyên bảo Lạc Quốc Vinh thì ở phía bên kia, Lạc Nhiên mặc bộ âu phục chỉnh tề đi bên cạnh Tiêu Thanh Bình.

"Anh Thanh Bình, anh mà đối xử không tốt với chị em là em đánh anh ngã xuống đất đấy."

Tiêu Thanh Bình hôm nay mặc một bộ âu phục đặt may, trông cực kỳ tuấn tú, anh nở nụ cười rạng rỡ: "Em đánh không lại anh."

"Anh..." Lạc Nhiên rất tức giận, cậu không cần một anh rể như thế này!

Tiêu Thanh Bình nhìn cậu em vợ đang tức giận, anh cười nói: "Anh đánh không lại chị của em, thế nên em nên lo là nếu anh bị chị gái em bắt nạt thì phải làm thế nào?"

Lạc Nhiên bình ổn trở lại, cậu vui mừng khôn xiết: "Hahaha, vậy tốt quá rồi."

Tiêu Thanh Bình giật giật khóe miệng: "Nhóc con, em cũng có chút tiêu chuẩn kép quá rồi, dù gì thì chúng ta cũng cùng nhau lớn lên, em đã gọi anh là anh trai hơn mười năm rồi đấy."

“Có thể so được sao?” Lạc Nhiên tự tin nói: “Chị gái em là chị ruột, nhưng anh không phải anh ruột, khuỷu tay xoay vào trong* mới hợp khoa học.”

*Khuỷu tay xoay vào trong: nghĩ đến quyền lợi của người nhà chứ không phải người ngoài.

Tiêu Thanh Bình dở khóc dở cười, anh sớm đac biết tình cảm của hai chị em họ thực sự rất tốt: "Thằng nhóc này, đi, đi chào hỏi với lãnh đạo của đơn vị em."

Bởi vì có rất nhiều khách nước ngoài nên anh đã chào hỏi giám đốc Chương trước, từ sáng sớm giám đốc Chương đã dẫn một nhóm cấp dưới đến giúp họ tiếp đãi khách nước ngoài.

Những vị khách nước ngoài này đều có quyền có thế, có địa vị xã hội nhất định, nếu tạo được quan hệ tốt với hạ thì cũng sẽ có lợi cho đất nước.

Lạc Nhiên đứng yên không nhúc nhích: "Không, không, không, em không đi."

Tiêu Thanh Bình không hiểu, thằng nhóc này đâu phải kẻ hèn nhát: "Em sợ cái gì?"

“Em không sợ.” Lạc Nhiên mím môi, vẻ mặt nghiêm túc: “Em không muốn dựa vào hào quang của chị gái mình.”

Các mối quan hệ của chị gái cậu là của chị ấy, cậu không muốn dùng nó.

"Nghĩ cái gì thế?" Tiêu Thanh Bình có chút cạn lời, cậu em vợ này có chút ngây thơ, là một đứa trẻ được bảo bọc chu đáo, chưa từng bị xã hội vùi dập.

“Đơn vị đó của các em không có năng lực còn muốn thể hiện, không những chỉ hại em, mà còn hại đến lợi ích quốc gia, bọn anh chỉ có thể đảm bảo em sẽ không bị bắt nạt, còn về việc em có làm ra được gì không thì phải xem năng lực của em."

Lạc Nhiên nghe xong thì cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cậu nhìn rất nhiều khách nước ngoài đang có mặt tại hội trường, không khỏi mỉm cười: “Thật ra chị em làm nhà ngoại giao cũng rất xuất sắc.”

Là một nhà ngoại giao giỏi.

"Còn cần em phải nói sao? Kỹ năng giao tiếp của cô ấy vượt xa những người khác" Tiêu Thanh Bình mỉm cười tự hào: "Đầu óc và thủ đoạn không ai sánh bằng, em nên học hỏi chị mình."

Lạc Nhiên khẽ cau mày, lúc nhỏ hai chị em họ thân thiết như hình với bóng, nhưng sau khi đến Bắc Kinh bận rộn việc học hành, sau đó Lạc Di lại đi du học, đã vô tình khiến hai chị em trở nên xa cách hơn.

"Chị ấy bận như vậy, muốn gặp chị ấy một lần cũng khó."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1198: Chương 1198



Tiêu Thanh Bình sờ sờ đầu cậu nói: “Mọi người đều đã lớn, nhưng tình cảm thì vẫn sẽ không thay đổi, chị của em lúc ở nước ngoài nhớ em nhất.”

Lạc Nhiên mỉm cười rạng rỡ: “Em biết chị em yêu em nhất”.

“Rõ ràng là anh đây, được chứ?”

"Không thể nào."

Hai người đấu võ mồm đến vui vẻ, Tiêu Thanh Bình lại thấy một vị khách khác đến, anh liền chủ động đến chào đón: "Đoàn trưởng Vương, phu nhân Vương, các ngài đến rồi, mời vào."

Vương Trung Nghị đưa một cái túi qua, nói: “Quà cưới cho các cháu.”

"Cảm ơn chú."

Đợi bọn họ đi vào, Lạc Nhiên tò mò mở ra xem, ồ, là một cây sâm già: "Cây nhân sâm lớn như vậy có đến trăm năm không?"

Anh nhận quà đến tê cảm giác rồi, lúc mới đầu anh còn thấy sốc nhưng bây giờ chẳng còn cảm giác gì nữa: "Không rõ nữa, cái này phải hỏi bác sĩ."

Sau khi vợ chồng Vương Trung Nghĩa bước vào hội trường, bà Vương trợn mắt: "Sao lại có nhiều khách nước ngoài như vậy, khách của bên nào thế?"

Những vị khách nước ngoài đó thoạt vừa nhìn đã biết là người có địa vị, ăn mặc lịch sự bảnh bao, trang điểm xinh đẹp.

Vương Trung Nghị nhàn nhạt liếc bọn họ một cái rồi nói: "Cả hai bên đều có, bọn nó đi du học nước ngoài, quen biết nhiều người, trong đó có một số là giáo sư nổi tiếng."

Bà Vương không thể nhìn hết được bằng mắt: "Đó có phải là nhà ngoại giao Chương không?"

Không chỉ có nhà ngoại giao Chương, mà còn có mấy nhà ngoại giao nhìn rất quen mắt.

Vương Trung Nghị là phụ tá của Lạc Di, về việc mời tham dự đám cười ông ta cũng biết một chút: "Đúng vậy, ông ấy là người chủ hôn."

Bà Vương im lặng một lúc, lại nhìn thấy mấy người trông quen quen: "Người bên cạnh ông Mạc không phải là viện sĩ Trương Thanh Hà sao?"

“Đúng vậy, là học trò của ông Mạc tiên sinh và cũng là đại sư huynh của Lạc Di, cả một vòng đó đều là học trò của ông Mạc.”

Mười anh tài của nhà Mạc đều có mặt ở đây, vô cùng náo nhiệt, đây giống như một cuộc tụ họp lớn.

"Ơ, đó là con của nhà họ Lưu mà, sao cậu ta cũng ở đây? Bạn của cô dâu chú rể à? Người bên cạnh cậu ta hình như là đại thiếu gia nhà họ Trịnh HK, em nhớ cậu ta đã từng xuất hiện trên ti vi lúc quyên góp cho đại học Bắc Kinh."

“Ừ, bọn họ đều là đối tác làm ăn của Lạc Di.”

Bà Vương còn nhìn thấy mấy người mà bà ta đã thấy trên bản tin truyền hình, chỉ trong một lúc mà cảm khái vô cùng.

Đám cưới này đã quy tụ giới học thuật, giới chính trị và kinh doanh giới ngoại giao và các giới lớn khác.

Các bạn học, thầy cô thời sinh viên, các bạn bè thân thiết, các lãnh đạo, đồng nghiệp sau khi vào đơn vị của cô dâu chú rể.

Bạn bè thân thiết của gia đình hai bên, ông cụ tiêu cũng làm trong giới học thuật, kết giao nhiều bạn bè, về phần vợ chồng Lạc Quốc Vinh thì ở trong thương trường, bạn bè cũng không ít.

Thư ký Tiêu vội vàng đi tới nói nhỏ: "Phó viện trưởng, các đồng nghiệp trong viện đều đến rồi, ngài đi xem giúp một lát, bọn họ còn trẻ quá."

Vương Trung Nghị hiểu ý: "Ừ, tôi biết rồi."

Không chỉ để bảo vệ họ mà còn để tránh họ đưa cái mồm đi xa và bị người ta dẫn dắt.

Giờ lành đã đến, Tiêu Thanh Bình đứng ở cửa, ánh mắt sáng ngời nhìn người con gái mặc váy cưới bước tới.

Cô dâu của anh, tình yêu của đời anh, người bạn đồng hành suốt đời của anh.

Cô là ánh sáng soi rọi cuộc đời anh, là ánh sáng duy nhất.

Anh đưa tay phải ra, Lạc Di khẽ mỉm cười đặt tay lên đó.

Tiêu Thanh Bình nắm chặt lấy, dưới đáy lòng có một dòng nước ấm dâng trào, vô số chuyện đã qua hiện lên trong đầu anh.

Mỗi một mảnh kí ức đều có liên quan đến cô, nỗi lo lắng khi lần đầu gặp nhau, sự thờ ơ thời niên thiếu và niềm vui lúc yêu nhau.

Có cô ở đây, anh rất hạnh phúc.

"Bây giờ xin mời cô dâu chú rể tiến vào hội trường."

Hai người nhìn nhau bằng ánh mắt ngọt ngào, nắm tay nhau chuẩn bị bước vào.

Bên ngoài có tiếng ồn ào, bảo vệ đi vào báo cáo: “Mẹ ruột của chú rể tới, nói muốn vào dự đám cưới.”

Tiêu Thanh Bình ngây người, mẹ anh? Có phải anh nghe nhầm rồi không?

Lạc Di cũng vô cùng kinh ngạc, cha mẹ anh không phải đều đã không còn nữa rồi sao?

Ông Tiêu lập tức chạy tới, bình tĩnh nói: "Giờ lành đến rồi, dẫn người vào phòng hội nghị trước đi, tiếp tục đám cưới."

Lạc Di liếc nhìn Tiêu Thanh Bình, không bày tỏ ý gì, Tiêu Thanh Bình hít sâu một hơi, gật đầu nói: "Đi thôi."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1199: Chương 1199



Hai người tay trong tay tiến vào hội trường, từng bước từng bước hướng tới tương lai tươi đẹp thuộc về bọn họ.

Dưới sự chứng kiến

của tất cả mọi người, Tiêu Thanh Bình và Lạc Di đọc lời thề trong đám cưới và trao nhẫn, hai người nhìn nhau mỉm cười, tràn đầy tình cảm.

Tiêu Thanh Bình nắm tay cô lên, hôn nhẹ vào chiếc nhẫn, cảnh tượng dịu dàng này đã làm rung động trái tim của vô số người.

Mắt Lạc Quốc Vinh đỏ hoe, công chúa nhỏ xinh đẹp của ông đã được gả cho người khác, cùng một người đàn ông khác yêu thương lẫn nhau.

Ngô Tiểu Thanh nghe ông thấp giọng lẩm bẩm, khóe miệng bà giật giật: "Chúng ta vẫn là người một nhà yêu thương lẫn nhau, ai cũng không được thiếu."

Lạc Quốc Vinh còn đang lẩm bẩm nói: “Vẫn là sinh con trai tốt hơn, chỉ gả vào chứ không bao giờ rời đi.”

Ngô Tiểu Thanh phỉ nhổ: "Hờ hờ, con trai anh còn ở nhà được mấy ngày? Sau này còn đưa cử sang nước ngoài."

Lạc Nhiên vô thức di chuyển sang bên cạnh, cố gắng hết sức để giảm bớt sự tồn tại của mình.

Lạc Quốc Vinh im lặng, có con trai cũng không dựa dẫm được: "Xem ra chỉ có hai vợ chồng chúng ta nương tựa vào nhau."

Thầy thuốc Lý thực sự không thể nghe nổi nữa: “Có con xuất sắc như vậy thì cứ âm thầm hưởng thụ, suốt ngày chê đông chê tây, các cậu cứ như thế này sẽ bị đánh đó, không biết có bao nhiêu người còn đang muốn đổi với các cậu."

Lạc Quốc Vinh nghĩ tới chuyện không hay xảy ra trong nhà thầy thuốc Lý nên liền giữ im lặng, sợ chọc tức ông ấy.

Ông quay đầu nhìn sang phía bên kia, thấp giọng hỏi: "Ông cụ, sao lại đột nhiên lại xuất hiện một người phụ nữ tự xưng là mẹ của Thanh Bình?"

Từ xa xưa, mẹ chồng và nàng dâu đã là thiên địch, mối quan hệ rất khó giải quyết, thái độ của mẹ ông đối với ba cô con dâu đều không ra làm sao, bà ấy đối xử với vợ ông càng giống kẻ thù truyền kiếp hơn.

Ông cụ Tiêu khẽ cau mày, "Tôi cũng không rõ."

Sau buổi lễ là tiệc rượu, Lạc Di thay váy cưới, cô mặc bộ sườn xám màu đỏ tươi vào, phượng hoàng vàng được thêu tay sống động như thật, làm cho cô càng trở nên thanh tao và duyên dáng hơn, dáng người đường nào ra đường đấy, khí chất như lan.

Không cần phải thay đổi cách trang điểm nhưng màu son đã được đổi sang màu đỏ thuần để phù hợp với màu sườn xám, đôi bông tai ngọc trai nhỏ làm nổi bật thêm nét chính.

Cô soi gương mỉm cười hài lòng sau đó nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng thay đồ, Tiêu Thanh Bình đã chờ ở ngoài cửa rất lâu, anh đưa tay nắm lấy tay cô: “Hôm nay em đẹp đến lạ thường, giống như Cửu Thiên Huyền Nữ hạ phàm vậy.”

Lạc Di bật cười, đây là đang tỏ tình sến sẩm sao?

"Hôm nay anh cũng siêu đẹp trai, đẹp nhất hội trường, làm em rất có mặt mũi."

Tiêu Thanh Bình vui mừng cười lớn.

Hai người đùa giỡn một hồi, Lạc Di hỏi nhỏ: “Cha mẹ anh…”

Cô muốn hỏi nhưng không dám, dù sao đó cũng là chuyện thương tâm của người ta.

Vẻ mặt Tiêu Thanh Bình có chút u ám: “Năm đó cha mẹ anh bị đưa đến một trang trại, không lâu sau thì tin dữ truyền đến, nói cha mẹ anh đều đã tự sát, ông nội anh quá đau buồn nên đột ngột đổ bệnh, sau khi đỡ bệnh hơn một chút, ông muốn đi thu nhận t.h.i t.h.ể nhưng không được chấp thuận, mắc kẹt trong thị trấn nhỏ đó không đi đâu được.”

Lạc Di có chút đau lòng ôm lấy anh: “Năm đó anh bao nhiêu tuổi?”

Cái ôm của vợ đã chữa lành cho Tiêu Thanh Bình và cho dù anh có bao nhiêu chuyện cũ đau buồn đi hơn nữa thì có cô bầu bạn, nó cũng phai nhạt dần.

"Bảy tuổi."

Lạc Di sờ lên mặt anh, cô vẫn còn nhớ lần đầu lúc tiên nhìn thấy anh, nét mặt anh u ám, cô đơn và lạnh lùng.

"Nói cách khác, anh có ấn tượng về cha mẹ mình?"

"Ừm."

Một giọng nói vang lên: "Thanh Bình, Tiểu Di."

Đó là ông cụ Tiêu, ông nhìn đôi vợ chồng trẻ một cách trìu mến và nói: "Tiểu Di, bây giờ cháu đã là dâu của nhà họ Tiêu, việc của nhà họ Tiêu cháu cũng nên biết, theo ông qua đó nhìn xem, là thật hay giả thì phải làm cho rõ ràng.”

Tuy bề ngoài ông ấy tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng đã nhận cú sốc rất lớn.

Ông ấy chỉ có một đứa con trai, là niềm tự hào của ông ấy, ông ấy tận mắt chứng kiến một

cậu bé lớn lên thành một người đàn ông ưu tú.

Khi con trai ông ấy xảy ra tai nạn, đó là một đòn chí mạng đối với ông ấy, giống như bị năm tia chớp đánh xuống, nếu không phải ông ấy không buông lòng được đứa cháu nhỏ của mình thì ông ấy đã đi cùng con trai.
 
Back
Top Bottom