Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1150: Chương 1150



Căn nhà đó ở đoạn đường rất đẹp, nằm đối diện cổng sau của Trường THCS Huyện 1, người nhà họ Lạc không nỡ bán, tính để lại để khi về còn có nơi để đặt chân.

Hai mẹ con cực kỳ mệt, trực tiếp gõ cửa, người ra mở cửa chính là thầy Trình của Trường THCS Huyện 1, cũng là giáo viên vật lý của Lạc Di.

"Mấy người là..." Thầy Trình nhìn hai mẹ con trông có vẻ quen mắt, hơi chần chờ.

Lạc Di sờ mặt mình, có hơi bẩn, đi cả chặng đường nên vừa có bụi vừa có bùn, lại không có chỗ để tắm rửa nên cảm thấy như mình đang bốc mùi: "Thầy Trình, em là Lạc Di đây ạ."

Thầy Trình ngây ngẩn cả người, Lạc Di? Đứa học trò thiên tài kia của ông ấy sao?

Ông ấy vừa mừng vừa sợ: "Lạc Di về đấy à, tốt, tốt quá, em thay đổi nhiều quá nên thầy sắp không nhận ra rồi, chắc bây giờ em tốt nghiệp đại học rồi nhỉ."

Lạc Di vừa định nói chuyện thì trong sân truyền đến một giọng nói: "Lão Trình, ông đang nói chuyện với ai đấy?"

Thầy Trình vui vẻ cười to: "A Mai, bà mau ra xem ai về đây nè."

Sư mẫu Trình là giáo viên môn ngữ văn, cũng từng dạy Lạc Di, thấy cô thì sửng sốt hai giây nhưng cũng nhận ra được.

"Lạc Di, thật sự là Lạc Di, nếu đi ngoài đường thì chắc cô không dám nhận mất, trổ mã, xinh đẹp quá, đây là mẹ Lạc Di đúng không, sao cứ đứng ở cửa làm gì? Mau vào đi, để cô đi nấu nước cho hai người tắm rửa nhé."

Điều kiện gia đình của hai vợ chồng khá kém, xuất thân từ nông thôn, trường học lại không cung cấp chỗ ở nên bình thường phải thuê nhà để ở, còn phải giúp đỡ người nhà dưới quê nên cuộc sống rất túng thiếu.

Phẩm hạnh của hai người đều không tồi, rất quan tâm tới học sinh, còn đối xử rất tốt với Lạc Di.

Có giáo viên nào không thích học sinh vừa chăm chỉ vừa học hành giỏi giang cơ chứ, Lạc Di ưu tú như thế, thành tích rõ như ban ngày.

Là thủ khoa đại học trong tỉnh, thi đậu đại học Bắc Kinh, cả huyện chỉ có mình cô được như thế thôi.

Có thể nói Lạc Di là niềm tự hào của Trường THCS Huyện 1, cũng là niềm tự hào lớn nhất của tất cả những giáo viên đã từng dạy cô.

Sư mẫu Trình kéo hai mẹ con Lạc Di vào phòng, thầy Trình lại thấy có người bước xuống từ trên xe jeep.

"Những người này là?"

Lạc Di nhìn thoáng qua mấy người A Văn, bề ngoài thì họ chịu trách nhiệm bảo vệ cô, ngầm thì không biết.

"Bạn em đấy ạ, bọn họ chưa từng tới đây nên khá tò mò, vậy là về đây chơi cùng em."

Người ở thời này còn rất chất phác, Lạc Di nói như thế, tất nhiên vợ chồng thầy Trình tin ngay.

Có thể chạy xe jeep tới đây không thể nào là người thường được.

Căn nhà này không lớn lắm, chỉ có ba phòng chính, mỗi bên trái phải nhà có một phòng, dựng lên thêm hai gian phòng nhỏ, một gian làm nhà vệ sinh, một gian làm nhà bếp.

Phòng ở hai bên nhà là cho gia đình năm người của thầy Trình thuê, ông ấy có ba đứa con.

Trong nhà chính vẫn là cách bài trí quen thuộc, được phủ một lớp ga giường đã cũ, vạch ra thì thấy tro bụi dày cộp.

Ngô Tiểu Thanh dọn dẹp lau chùi ba gian nhà chính, phòng của Lạc Nhiên thì để vệ sĩ ở.

Lạc Di tắm nước nóng một cái xong thấy cả người thoải mái hẳn ra, thở phào một tiếng, cảm giác như được sống lại vậy.

Cô còn gội đầu, quấn khăn lông bước ra: "Mẹ ơi, mẹ đi tắm đi."

Ngô Tiểu Thanh dọn nhà xong, ôm ga giường vừa dơ vừa cũ ném vào chậu nước trong sân: "Để lát nữa mẹ giặt cho, Tiểu Di, con đừng đụng vào nước lạnh nhé."

Lạc Di ngoan ngoãn gật đầu, cảm thấy không có máy giặt đúng là bất tiện thật.

Bụng dưới cô như thắt lại, có lẽ là kinh nguyệt sắp tới, đúng là rầu mà.

Cô ngồi trong sân dùng khăn lông lau tóc, sư mẫu Trình bưng mấy bát rượu gạo trứng gà tới mời mọi người uống, vừa quay đầu đã thấy dung nhan xinh đẹp tuyệt diễm của Lạc Di, không khỏi ngây ngẩn cả người.

Vừa rồi đã cảm thấy diện mạo Lạc Di xuất chúng, nhưng sau khi tắm rửa gột sạch bụi bặm, trông cô như viên ngọc sáng trong, tỏa sáng chói mắt.

Con gái có vẻ ngoài như thế thì hơi nguy hiểm.

Thầy Trình thì lại không quan t@m đến chuyện diện mạo, ông ấy chỉ muốn biết tình hình gần đây của Lạc Di.

Mấy năm nay Lạc Di không ở trong giang hồ, nhưng giang hồ vẫn còn truyền thuyết về cô.

"Lạc Di, mau kể thầy nghe tình hình gần đây của em thế nào? Em vừa đi là mất mấy năm, không có tin tức gì cả."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1151: Chương 1151



Ban đầu Lạc Di còn viết thư cho hiệu trưởng, nhưng khi việc học tập ngày càng bận rộn, cô không còn thời gian nữa.

Cô kể đơn giản về tình hình của mình: "Em học ở đại học Bắc Kinh bốn năm, sau đó đi Harvard đào tạo sâu thêm bốn năm, bây giờ đang làm giảng viên ở đại học Bắc Kinh, chúng ta em như người cùng ngành rồi."

Cô cố ý lược bớt rất nhiều chi tiết, nói đơn giản những chuyện trải qua mấy năm nay, nhưng vẫn khiến đối phương giật mình.

Vợ chồng thầy Trình: "..." Kiểu cùng ngành này có chênh lệch hơi lớn đấy.

Thầy Trình hơi hâm mộ, đều là giáo viên nhưng giáo viên của đại học Bắc Kinh thì khác hẳn.

"Làm giáo viên tốt lắm, được người khác tôn trọng, còn được nghỉ hè nghỉ đông, công việc ổn định, thầy biết chắc là tương lai em rất xán lạn mà."

Sư mẫu Trình thì quan tâm chuyện khác hơn: "Thi đậu đại học Harvard, đúng là quá giỏi, ở nước ngoài bốn năm có thu hoạch gì không?"

Không ngờ học sinh của bà ấy lại vào được trường học đứng đầu, có cái để kiêu ngạo rồi, bà ấy có thể tự hào cả đời.

"Mở mang tầm mắt, tầm nhìn và tư duy được mở rộng, tiếp xúc với toàn những người giỏi giang trên khắp thế giới..." Lạc Di chọn vài chuyện có thể kể, nói liên tục nửa tiếng, hai vợ chồng thầy Trình nghe mê mẩn, như mở ra một thế giới mới.

Lạc Di nói tới mức khát khô cả cổ, cầm chén trà lên uống một ngụm, thầy Trình hơi tò mò: "Chuyên ngành đại học của em là máy tính, vậy ở Harvard thì sao?"

"Vẫn là ngành máy tính thôi ạ."

Thầy Trình hơi rầu rĩ: "Máy tính ư, trường chúng ta đến một cái cũng không có."

Đừng nói là học sinh, đến giáo viên còn chưa được học, bọn họ đã không theo kịp thời đại rồi.

Lạc Di suy nghĩ rồi nói: "Để em quyên cho trường mười cái máy tính Hằng Tinh nhé."

Báo đáp trường cũ là chuyện nên làm mà.

Thầy Trình nhảy dựng lên, vô cùng mừng rỡ: "Em nói thật sao?"

"Thật ạ." Lạc Di nhẹ giọng hỏi: "Hiệu trưởng hiện tại là?"

Thầy Trình hưng phấn tới mức hai mắt tỏa sáng: "Hiệu trưởng cũ đã lên Sở giáo dục rồi, phó hiệu trưởng An lên làm hiệu trưởng."

Hai vị hiệu trưởng có thể thăng chức, tính ra cũng nhờ công của Lạc Di.

Có một học sinh là thủ khoa của tỉnh, trường của bọn họ nước lên thì thuyền lên, giáo viên giảng dạy đều được xét loại ưu tú, hiệu trưởng thì thăng chức.

"Em chờ một lát, thầy đi mời hiệu trưởng An ngay đây."

Thầy Trình chạy vội ra cửa, đây là lần đầu tiên Lạc Di thấy thầy dạy vật lý điềm đạm hưng phấn như vậy.

Chỉ chốc lát sau, hai tiếng bước chân dồn dập vang lên ở ngoài cửa.

"Lạc Di, là em thật à!" Hiệu trưởng An chạy tới mức thở gấp, nhưng vẫn vô cùng mừng rỡ: "Đây xem như vinh quy về nhà, áo gấm về làng, chúc mừng em, bạn học Lạc Di."

Lạc Di tiếp xúc nhiều với hiệu trưởng An, trước kia đi ra ngoài thi đấu đều là hiệu trưởng An dẫn đội, căn nhà này cũng là do hiệu trưởng An giới thiệu cho mua.

Lạc Di vẫn luôn biết ơn, lập tức đồng ý quyên tặng mười cái máy tính Hằng Tinh, còn quyên một lô sách.

Hiệu trưởng An cực kỳ vui mừng, không quên hỏi han quan tâm một câu: "Lạc Di, quyên nhiều thứ như thế, kinh tế của em có chịu nổi không?"

"Yên tâm đi ạ, em có chừng mực." Lạc Di nói năng hàm súc, muốn khiêm tốn thế nào thì khiêm tốn thế ấy.

Nhưng cho dù có khiêm tốn đến mức nào thì cũng không có chuyện cô hạ thấp mức sống, cố ý mặc quần áo vừa cũ vừa rách.

Lạc Di mời mọi người ăn một bữa cơm, một nồi thịt kho tàu, đậu hủ Ma Bà xào thịt bằm, thịt nấu hai lần, gà hầm, gan heo xào, bắp cải xào, còn tới quán ăn duy trấn trong thị trấn để mua thêm mấy món ăn nữa.

Điều kiện trong trấn nhỏ không được tốt lắm, tiền lương của các thầy lại không cao, ai cũng túng thiếu cả, một tháng ăn thịt hai bữa đã là không tồi rồi.

Vậy nên bữa này xem như tiệc lớn, mọi người không khách sáo với Lạc Di, ăn ngấu nghiến.

Lạc Di thấy thế thì trong lòng hơi khó chịu: "Hình như thị trấn không có gì thay đổi cả, không phải đã mở rộng cải cách rồi sao? Không có ai tới đầu tư hết ạ?"

Đường sá vẫn gập ghềnh không bằng phẳng, nhà cửa trong huyện thành vẫn cũ kỹ như ngày nào, không có dấu vết được sửa chữa, cũng không có dấu hiệu xây dựng rầm rộ.

Hiệu trưởng An gặp một miếng thịt kho tàu, ăn rất thỏa mãn: "Trấn nhỏ của chúng ta nằm ở vùng hẻo lánh, giao thông không thuận tiện, lại không có gì đặc sắc nên làm gì có ai chạy tới đầu tư kia chứ? Không dám mơ đâu."

"Đúng rồi, sao tự dưng nhà em lại về thế?"

Lạc Di húp một ngụm canh cà chua trứng: "Bà nội em bệnh nặng, tình hình không khả quan ạ."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1152: Chương 1152



Cô không nói gì thêm, hiệu trưởng An biết tình huống nhà cô, Lạc Di là con gái nhà thằng ba của nhà họ Lạc, từ nhỏ đã không được coi trọng, trước mười tuổi chưa từng được đến trường học, sau khi đi học thì học phí là nhờ đi tham gia các giải đấu, vô cùng liều mạng.

Lạc Di vừa đi là chín năm, chưa từng quay về lần nào, vậy thì tình cảm bà cháu có thể sâu đậm được bao nhiêu chứ?

Có lẽ bà cụ khó qua khỏi rồi nên mới phải về theo tập tục.

Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Ngô Tiểu Thanh giật mình chạy đi mở, quả nhiên là Lạc Quốc Vinh.

Ông xuất phát trước hai mẹ con Lạc Di nhưng vòng đi vòng lại nên mới tới trễ hơn hai mẹ con họ nửa ngày.

Ngô Tiểu Thanh thấy dáng vẻ uể oải mệt mỏi của chồng mình thì xót trong lòng: "Đói bụng rồi đúng không? Mau vào ăn một chút gì đó đi."

Trên mặt Lạc Quốc Vinh lấm lem, trông rất mệt mỏi, mắt còn mở không lên.

Lạc Di đổ một chút nước nóng vào trong chậu rửa mặt rồi đưa khăn mặt cho Lạc Quốc Vinh: "Cha, rửa mặt trước đi, cha để như thế sẽ ngủ không ngon đâu, chẳng lẽ không mua ghế giường mềm sao? Con đã nói trước rồi, đừng tiết kiệm tiền, tiếm được tiền là để xài mà."

Cô cứ bầu bầu, Lạc Quốc Vinh nhịn không được nở nụ cười, con bé này đang quan tâm ông đây mà.

Ông vỗ nhẹ đầu con gái: "Được rồi, đừng càm ràm nữa, là do cha không mua được thôi."

Ngồi ghế cứng vài ngày lưng vừa đau vừa nhức, trên xe lửa lại ồn ào, không cách nào nghỉ ngơi đàng hoàng được.

Lạc Di có chút đau lòng: "Sao cha không gọi điện thoại cho con để con mua giúp cha."

Với cấp bậc như cô thì có thể tìm được vé giường mềm, nhưng Lạc Quốc Vinh nóng lòng về nhà nên vé gì cũng được, cứ mua rồi tính sau, nhưng sau khi lên xe lửa có hội hận cũng không kịp nữa rồi, ông cũng không nỡ bỏ tiền mua lại.

Suy cho cùng vẫn là tiếc tiền.

Lạc Di khẽ lắc đầu, nhóm cô đi giường mềm cả chặng đường, chỉ cần đóng cửa thùng xe là có thể nghỉ ngơi đàng hoàng, một ngày ba bữa nhờ nhân viên đưa rới, ăn ngon uống tốt.

Tiền có thể giải quyết rất nhiều vấn đề.

Đã lâu rồi Lạc Quốc Vinh không gặp vợ con, thấy sắc mặt hai người không tồi mới yên tâm.

Ông trêu: "Lần này hai mẹ con đi chơi lâu nhỉ, chắc thỏa mãn rồi đúng không, lần sau nhớ dắt cha theo với nhé."

"Được thôi." Lạc Di cười tủm tỉm gật đầu: "Con chưa từng đi du lịch với cha lần nào cả."

Lạc Quốc Vinh ăn qua loa cho xong, còn không kịp nghỉ ngơi đã vội vàng dẫn vợ con về quê.

Xe jeep chạy như bay trên đường đất lầy lội ở nông thôn, cuối cùng cũng tới trạm xá duy nhất trên trấn.

Trạm xá vô cùng đơn sơ, chỉ là nhà trệt với hơn mười phòng bệnh.

Mỗi phòng bệnh có tám cái giường, người bệnh cũng không nhiều, trừ khi bất đắc dĩ chứ không sẽ không ai tới nằm viện.

Từ xa, một nhà ba người đã nghe thấy một giọng nói vô cùng vang dội: "Tôi muốn ăn canh cá lóc, món đó bổ nhất, tôi có tiền, con trai tôi là ông chủ lớn."

Lạc Di nhướng mày, không phải nói đã hấp hối rồi sao?

Cô kéo tay mẹ lui về sau mấy bước, không tới gần.

Sắc mặt Lạc Quốc Vinh trầm xuống, bước nhanh vào phòng bệnh thì thấy bà cụ Lạc đang nằm dựa lưng trên giường, sắc mặt hồng hào, tròn trịa mập mạp, xung quanh có rất nhiều người vây lại.

"Mẹ, mẹ bị bênh gì?"

Hai mắt bà cụ Lạc sáng lên, tay chân nhanh nhẹn lao tới ôm chầm Lạc Quốc Vinh, hai mắt rưng rưng như đã chịu rất nhiều ấm ức.

"Quốc Vinh, con trai ngoan, cuối cùng mẹ cũng gặp được con rồi, nhiều năm như vậy sao con không về thăm mẹ lần nào thế, mẹ nhớ con lắm, ban ngày nhớ tới đêm vẫn nhớ, nhớ tới mức đổ bệnh, mẹ còn tưởng cả đời sẽ không được gặp lại con chứ."

Hàng tháng ông chỉ gửi tiền, đến địa chỉ liên lạc cũng không cho, nếu không nhờ người hỏi thăm thì tìm không thấy người.

Thật ra bọn họ cũng không biết tình hình của Lạc Quốc Vinh bây giờ thế nào, nhưng có thể trả nhiều phí dưỡng lão như thế thì chắc chắn là phát tài rồi.

Lạc Xuân Vũ bên cạnh nhìn Lạc Quốc Vinh với vẻ trông mong, chú út vô dụng nhất của gã nay ăn mặc chỉnh chu, có phong thái của một ông chủ rồi.

Trong mắt của gã hiện lên sự tham lam, cười nói: "Chú ba, mấy năm nay bà nội nhớ chú tới mức sắp khóc mù mắt rồi, cuối cùng chú cũng chịu về, bà nội đừng khóc nữa mà, chú ba sẽ không rời xa bà nữa đâu."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1153: Chương 1153



Chú có tiền, cháu trai thơm lây là chuyện hiển nhiên, gã cũng muốn làm ông chủ lớn, ăn sung mặc sướng, thôn Lạc gia nho nhỏ không kiềm hãm được chí đổi đời của gã.

Còn những chuyện không vui trước kia, không quan trọng, thân nhân mà, chảy cùng dòng máu, dù cãi nhau thế nào thì vẫn là người thân.

Còn có bà nội làm sợi dây ràng buộc, cho dù chú ấy có không muốn cỡ nào cũng không thể không dẫn cháu trai đi kiếm tiền được đúng không?

Mặc dù Lạc Quốc Vinh chưa từng quay lại nhưng tháng nào cũng gửi hai trăm đồng cho bà cụ, chưa từng bạc đãi bà ta.

Bà ta là bà cụ có tiền nhất trong thôn, không cần nói cũng biết cuộc sống bình thường sung sướng cỡ nào, ăn ngon uống tốt, con cháu tỉ mỉ chăm.

Nhưng lòng tham của con người vĩnh viễn không có giới hạn.

"Được được, đúng là tốt quá, Quốc Vinh ơi, con trai của mẹ ơi, chín năm rồi con không về, sao con lại nhẫn tâm như thế?" Bà cụ Lạc lau nước mắt, con mình có tiền đồ, đáng lẽ phải đón bà ta tới thủ đô hưởng phúc mới đúng.

Bà ta còn muốn dẫn theo con cháu nhà thằng cả tới thủ đô để đổi đời nữa.

"Có phải Ngô Tiểu Thanh không cho con về không? Mẹ biết ngay nó không phải thứ tốt lành gì mà, ly hôn với nó đi, mẹ sẽ tìm người tốt hơn cho con..."

Con dâu không tốt thì đổi, có tiền thì sợ gì chứ?

Lần này chọn một đứa ngoan ngoãn biết nghe lời, để mặc cho bà ta sai khiến.

Trong lòng Lạc Quốc Vinh thấy lạnh lẽo, ông vừa nhận được tin đã chạy về mà không dám trì hoãn giây nào, chỉ sợ không kịp gặp mặt lần cuối.

Kết quả thì sao? Bà cụ khỏe thế này, khiến nhà họ như khỉ diễn xiếc.

"Mẹ à, mẹ không bệnh mà giả bệnh, bộ vui lắm sao?"

Cả chặng đường mệt lả người, hai chân như nhũn ra, vậy mà mẹ chẳng hỏi han quan tâm câu nào, chỉ lo tính kế, vậy thì sao mà không lạnh lòng cho được?

Vẻ mặt bà cụ Lạc cứng đờ: "Bị xỉu ở nhà rất nhiều lần, bác sĩ nói phải tĩnh dưỡng cho tốt, nếu không thì không sống quá nữa năm đâu."

Hai mắt Lạc Xuân Vũ lóe lên: "Đúng vậy, chú ba à, mấy năm nay sức khỏe của bà không được tốt, bác sĩ nói là do tích tụ trong lòng, phải giữ cho tâm trạng vui vẻ, chú ba, cháu chỉ có một bà nội thôi, mà chú cũng chỉ có một người mẹ."

Bà cụ Lạc tỏ vẻ đáng thương như một bà cụ bị ngược đãi: "Quốc Vinh, mẹ không trách con, con cũng bất đắc dĩ thôi mà, bây giờ con chịu về là tốt rồi, để mẹ nhìn con kỹ nào, bây giờ mẹ lớn tuổi rồi, mẹ con chúng ta gặp nhau lần nào là bớt đi lần đó."

Hai bà cháu kẻ xướng người họa, chơi trò đánh vào tình cảm, nghĩ mọi cách để làm khó Lạc Quốc Vinh.

Lạc Di nhịn không được đau lòng cho cha, sao lại có người mẹ thiên vị đầu óc hồ đồ như vậy chứ?

"Nói một hồi hóa ra chỉ là âm mưu, nhân danh tình thân để trói tay trói chân, trói cả đạo đức người khác, chậc chậc chậc, thấp kém."

Hai bà cháu nhà họ Lạc không khỏi cùng nhìn về phía Lạc Di ở cửa, ơ, cô gái này quá xinh đẹp, bộ quần áo kia quá đẹp, chắc chắn là rất đắt.

Chỉ là, không quen biết.

"Cô là ai? Chuyện nhà tôi, người khác đừng có lo chuyện bao đồng."

Lạc Di tức tới bật cười, cái quái gì đây, đúng là một vũng bùn mà: "Cha ơi, con mệt quá, cả chặng đường không được nghỉ ngơi đàng hoàng, buồn ngủ quá."

Lạc Quốc Vinh cũng rất mệt, đầu đau như búa bổ, ông kéo con gái rời đi." Đi thôi, trở về nghỉ ngơi."

Lạc Xuân Vũ mãi mới phản ứng lại, sải bước xông ra ngoài, chặn đường lại, nhìn chằm chằm đánh giá Lạc Di với vẻ không dám tin: "Cô là Lạc Di?"

Lạc Di gầy tong gầy teo trong ấn tượng thoắt cái đã trở thành cô gái vô cùng xinh đẹp, thay đổi lớn như thế, quá ngoài dự kiến của gã.

Lạc Di chẳng thèm để ý tới: "Tránh ra."

Bà cụ Lạc quát lạnh một tiếng: "Lạc Di, bây giờ cô đổi đời rồi, đến bà nội ruột cũng không nhận à? Lãnh đạo trong trường cô biết không? Lãnh đạo ở đơn vị của cô biết không?"

Cho dù thi đậu đại học Bắc Kinh thì sao, vẫn phải tôn kính bà ta thôi, nếu không thì bà ta sẽ tới đơn vị của con nhãi này để quậy.

Lạc Di thấy trong mắt bà ta tràn đầy tính kế, trong lòng thấy ngán lắm rồi: "Lý do cháu xin nghỉ lần này là: Bà nội bệnh nặng, phải vội về chịu tang."

"Mày dám rủa tao." Bà cụ Lạc giận tím mặt, rõ ràng là cái cớ bà ta tự viện ra, thế mà lại trách Lạc Di.

Nói trắng ra là từ trước tới nay bà ta chưa từng xem đứa cháu gái này ra gì.

Hơn nữa chín năm không quan tâm, không hưởng ké được gì nên bà ta hận hai mẹ con Lạc Di muốn chết.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1154: Chương 1154



Tất cả đều do bọn họ giở trò mới khiến mẹ con họ xa mặt cách lòng, còn bà ta thì vĩnh viễn cũng không sai.

Bà ta là trưởng bối, con cháu đều phải nghe theo bà ta, vâng theo bà ta.

"Quốc Vinh à, con nhìn đứa con gái ngoan mà con nuôi đi kìa, táng tận lương tâm chưa, có đứa con gái như thế thì có ích gì? Còn không bằng nâng đỡ mấy đứa cháu trai của con, bọn chúng có tiền đồ thì sẽ biết ơn con cả đời."

Mấy năm nay Lạc Quốc Vinh làm ăn buôn bán nên cũng nhạy bén hơn, nhanh chóng phát hiện từ ngữ mẫu chốt: "Mẹ làm mình làm mẩy như thế là vì cái này à? Đúng là khiến con thất vọng."

Nâng đỡ cháu trai? Vậy mà bà ta cũng nghĩ ra được.

Lạc Di cười lạnh một tiếng, có vài người lúc tuổi còn trẻ đã không nên thân thì khi về già cũng y chang như thế thôi.

Chẳng lẽ tưởng cô bó tay thật à?

"Cha ơi, mỗi tháng cha cho hai trăm tiền dưỡng lão, vậy thì bác cả và bác hai thì sao? Bọn họ trách cha bỏ nhiều tiền hơn, không cho họ có cơ hội báo hiếu đấy."

Yên phận thì cho nhiều tiền một chút cũng không sao, nhưng nếu đã muốn giở trò thì không thể chiều theo được.

"Cha ơi, con nói cha nghe này, cha làm vậy là sai rồi, cha nghĩ lại đi, cha bỏ nhiều tiền như thế, không chỉ khiến bác cả bác hai khó xử mà còn làm ảnh hưởng đến sự đoàn kết giữa các thôn dân đấy, các cụ trong thôn sẽ chê con cháu mình không có bản lĩnh, không đưa nổi hai trăm tiền dưỡng lão, còn con cái thì sao, sẽ ấm ức mắng cha là không biết cách làm người, khoe khoang làm gì."

"Vì sự hòa thuận vui vẻ của thôn Lạc gia, vì hạnh phúc của tất cả mọi người, vì thể diện của bác cả và bác hai, sau này cha cứ theo quy định trong thôn, nhà người khác cho các cụ một thàng mười đồng, chúng ta cứ cho mười lăm đi, ba nhà cộng lại cũng được bốn mươi lăm, đã đủ để bà nội ăn uống no say rồi."

Cô nói chuyện hiên ngang, lý lẽ rõ ràng, không thể bắt bẻ được chỗ nào.

Bà cụ Lạc há to miệng, mặt mũi nghẹn đỏ bừng, á á á, con nhãi này đáng ghét quá.

"Câm miệng, một đứa con gái như cô thì có tư cách gì để xen vào chuyện nhà họ Lạc chúng tôi?" Bà cụ Lạc gừng càng già càng cay: "Cô không xứng."

Lạc Di lạnh lùng châm biếm: "Hiểu rồi, vậy bà không phải phụ nữ, là người đồng tính nam không ra nam nữ không ra nữ, Lạc Xuân Vũ, còn không mau tránh ra?"

Lạc Xuân Vũ quát lớn: "Tôi là anh họ của cô, cô phải nghe lời tôi..."

Không đợi gã nói xong, Lạc Di đã mất kiên nhẫn giẫm lên mu bàn chân Lạc Xuân Vũ một cái, còn đòi kiểm soát cô, não bị úng nước rồi đúng không.

Lạc Xuân Vũ chỉ cảm thấy cơn đau dâng lên, không khỏi ôm chân kêu gào thảm thiết: "Á á á."

Lạc Di hất tóc, để lại hai từ: "Rác rưởi."

Cô đẩy Lạc Xuân Vũ ra rồi nghênh ngang rời đi, hoàn toàn không để những người này vào mắt.

Bọn họ không xem cô là người thân thì cớ gì cô phải xem bọn họ là người thân kia chứ? Cô không ngốc như vậy.

"Mẹ ơi, chúng ta đi thôi, để cha tự xử lý, một người đàn ông trưởng thành thì phải biết quản lý những thân thích chỉ biết gây cản trở một cách khoa học."

Ngô Tiểu Thanh hơi chần chờ một chút, cũng đã tới đây rồi, không chào hỏi tiếng nào đã bỏ đi thì có được không?

Bà nhìn về phía Lạc Quốc Vinh, Lạc Quốc Vinh phất tay với bà, ra hiệu hai mẹ con họ cứ về trước đi.

Mẹ ông giỏi nhất là làm mình làm mẩy, vợ con lại yếu ớt như thế, lỡ như khiến bọn họ bị thường thì sao?

Dưới sự tẩy não không ngừng của Lạc Di trong mấy năm qua, tư tưởng của Lạc Quốc Vinh càng ngày càng thoáng, không cảm thấy việc phục vụ cha mẹ chồng là nghĩa vụ của phụ nữ, ngoài ra dạy con cũng không phải sự lựa chọn duy nhất của phái nữ.

Bà cụ Lạc sinh ông ra, ông có trách nhiệm dưỡng lão nhưng còn Ngô Tiểu Thanh thì không có nghĩa vụ này, Lạc Di thì lại càng không.

Nói một câu khó nghe thì trừ khi người nhà họ Lạc c.h.ế.t hết, mới đến phiên Lạc Di nuôi bà ta.

Ngô Tiểu Thanh vốn đang thấy tức vì dính chiêu trò của bà cụ, nhưng sự quan tâm của chồng khiến bà cảm thấy ấm áp, bà nắm tay con gái rời đi.

Tiểu Di là người làm chuyện lớn, không cần xen vào mấy chuyện thị phi này.

Lúc hai mẹ con rời khỏi bệnh viện còn cố ý đi tìm bác sĩ, biết bà cụ Lạc lớn tuổi nên chỗ này khó chịu, chỗ kia bị đau thôi chứ không bị bị gì nặng, nghỉ ngơi cho khỏe là được.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1155: Chương 1155



Trấn trên không có nhà khách, chỉ có thể quay về thị trấn, đi qua đi lại lăn lộn nửa ngày, lãng phí thời gian.

Vẻ mặt Ngô Tiểu Thanh nặng nề: "Tiểu Di, ngày mai con có thời gian để đi tảo mộ với mẹ không?"

"Đương nhiên là có thời gian để tảo mộ ông ngoại rồi ạ." Lạc Di biết trong lòng mẹ vẫn luôn vướng bận chuyện này: "Nhưng ngày mai con phải tham gia lễ quyên tặng của trường, nhận phỏng vấn, xếp một buổi hội thảo phổ cập khoa học rồi, vậy nên hôm kia chúng ta đi nhé."

Cô rời thủ đô gần một tháng, cũng đến lúc phải về rồi.

Ngô Tiểu Thanh khẽ gật đầu, xoa đầu Lạc Di: "Thanh Bình hối con rồi đúng không."

Lạc Di mỉm cười ngọt ngào, mi mắt cong cong, vẻ mặt hạnh phúc vui sướng.

Ngô Tiểu Thanh không khỏi cảm khái, con gái lớn không giữ được, về thủ đô nên làm đám hỏi rồi.

Quay về nhà, gia đình năm người của hai vợ chồng thầy Trình không ở nhà, trong nhà rất yên tĩnh, Lạc Di vừa nắm xuống đã ngủ thiếp đi.

Cô ngủ rất lâu, mãi đến khi bụng kêu rột rột mới tỉnh lại, vẻ mặt cô ngơ ngác, không phân rõ bây giờ đã mấy giờ rồi.

Lạc Di nhìn thoáng qua đồng hồ, bảy giờ?

Lồm cồm bò dậy, cô mở cửa phòng ra xem, người đang đứng trong sân đồng loạt nhìn sang.

"Tiểu Di dậy rồi à, muốn ăn cái gì? Để cha nấu cho con."

"Không cần phiền như vậy đâu, đi xem xung quanh có gì ăn được." Lạc Di ngáp một cái, dụi mắt: "Bây giờ là buổi tối? Hay là buổi sáng?"

"Con ngủ mười mấy tiếng rồi, đang là buổi sáng, con mệt lắm đúng không." Ngô Tiểu Thanh đưa đồ vệ sinh cá nhân cho con gái, trong mắt tràn đầy thương tiếc: "Mau đi rửa mặt đi, rồi chúng ta ra ngoài ăn."

"Vâng ạ."

Gần trường học có vài quán bán đồ ăn sáng, Lạc Di chọn tùy ý một quán, gọi một cái bánh quẩy, một bát tào phớ mặn và một cái bánh nhân thịt cho mình.

Bánh quẩy vừa mới chiên xong nên vừa thơm vừa giòn, bánh nhân thịt vỏ mỏng thơm mùi thịt, nhân vừa to vừa chắc.

Tào phớ mặn thì có tôm, rong biển, cải chua, rắc lên xanh xanh, rưới thêm chút dầu mè và nước tương, trộn đều lên, đậu hủ non mịn, hương vị tuyệt vời.

Lạc Quốc Vinh gắp một cái tiểu long bao cho con gái: "Tiểu Di ăn nhiều một chút, con gầy quá."

Khóe miệng Lạc Di giật giật, có một tình thương gọi là cha cảm thấy con gầy.

Rõ ràng cô béo lên thấy rõ mà, có được không?

"Biết rồi ạ, cha cũng ăn nhiều một chút, hồi còn nhỏ con đi tham gia thi đấu, lần nào cha cũng nhét cho con một chút tiền để con ra ngoài vẫn được ăn no, nhưng lần nào con cũng không nỡ mua bánh nhân thịt giá đắt để ăn, chỉ có một lần là hiệu trưởng An mua cho con thôi."

Lạc Quốc Vinh nhớ lại chuyện cũ trong lòng chua xót, khi đó bọn họ rất nghèo, ăn không đủ no mặc không đủ ấm.

Từ khi Lạc Di bắt đầu đến trường, cô đã liều mạng tham gia các trận đấu chỉ vì tiền thưởng kia.

Cô còn nhỏ tuổi nhưng bị ép phải trưởng thành, trẻ tuổi nhưng chững chạc, gánh vác hơn phân nửa gánh nặng của gia đình, là người làm cha như ông không có bản lĩnh.

"Bây giờ con muốn ăn bao nhiêu bánh nhân thịt cũng được, cha mua cho con."

Con gái có tiền là chuyện của nó, tiêu tiền cho con gái là trách nhiệm của cha.

Lạc Di còn không kịp nói cái gì, bên cạnh đã truyền đến tiếng nuốt nước miếng, là của một học sinh nữ, đang đứng ở cửa nhìn cái bánh nhân thịt với vẻ rất thèm.

Lạc Quốc Vinh thấy thế, giương giọng kêu lên: "Bạn nhỏ ơi, cháu vào đây đi, chú muốn hỏi cháu mấy câu."

Học sinh nữ thấy nhóm người ăn mặc chỉnh tề, hơi chần chờ rồi mới rụt rè bước vào: "Chú, chú muốn hỏi cái gì?"

Cô bé mặc bộ quần áo cũ đầy mụn vá, vô cùng gầy gò, gương mặt chỉ lớn bằng bàn tay khiến đôi mắt trông rất to, rõ ràng là bị suy dinh dưỡng.

Không hiểu sao lại khiến Lạc Quốc Vinh nhớ tới Lạc Di khi còn nhỏ, cảm xúc trong lòng ngổn ngang: "Cháu là học sinh của Trường THCS Huyện 1 à?"

Học sinh nữ rất sợ người lạ, cẩn thận trả lời: "Vâng ạ, cháu học lớp bảy."

Ngô Tiểu Than khẽ thở dài một hơi: "Nhà cháu ở đâu? Trong nhà có mấy anh chị em? Đều được đi học à? Thành tích của cháu có khá không?"

Học sinh nữ vô cùng thành thật, hỏi gì đáp nấy, gia đình cô bé có hai đứa em trai, một người chị gái, cô bé là chị hai, vốn dĩ cô bé là con gái, chắc chắn cơ hội trong nhà sẽ dành cho con trai mới đúng.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1156: Chương 1156



Nhưng từ khi có tấm gương Lạc Di, các phụ huynh cũng bắt đầu cho con gái đi học, muốn liều thử xem sao.

Chỉ cần có một đứa trong mấy đứa con học thành tài thì cả nhà sẽ có cuộc sống tốt đẹp hơn.

Cô bé này họ Diệp, tên là Nghênh Địch, thành tích của cô bé rất tốt, hằng năm nằm trong top đầu, có thể xin miễn học phí.

Nói đến đây cũng phải cảm ơn Lạc Di, cô đã trở thành một tấm gương tốt.

Cô chưa từng tốn tiền để đi học, trường học sẽ cho các loại trợ cấp, chỉ cần học đủ giỏi thì học phí không thành vấn đề.

"Mọi người không phải người địa phương nên có lẽ sẽ không biết đàn chị Lạc Di, chị ấy cực kỳ giỏi, là thủ khoa đại học Nam Tỉnh chúng cháu, thi đậu đại học Bắc Kinh, chúng chau đều noi gương theo chị ấy đấy."

Nhắc tới Lạc Di, ánh mắt Diệp Nghênh Địch tỏa sáng lấp lánh, luyên thuyên không ngừng.

Hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh nhìn nhau cười, trong lòng vô cùng đắc chí.

Lạc Di thì che mặt, thấy hơi xấu hổ rồi.

Cô tiện tay đẩy một cái bánh nhân thịt sang, Diệp Nghênh Địch liên tục xua tay, mặc dù mỗi ngày không được ăn no nhưng cũng không thể vô duyên vô cớ nhận thức ăn từ người khác được: "Em không cần ạ."

Lạc Di nhét vào tay cô bé: "Ăn đi, chị là đàn chị của em, mời em ăn cái bánh nhân thịt cũng có sao đâu."

Diệp Nghênh Địch ngây người, Lạc Di mặc quần áo xinh đẹp, trang điểm thời thượng, còn đeo trang sức, vô cùng sang trọng, trông không giống người địa phương chút nào.

"Chị cũng là học sinh Trường THCS Huyện 1 à?"

"Ừ, chín năm trước chị học ở Trường THCS Huyện 1." Lạc Di cười nói: "Em cố gắng học nhé, cố gắng thi đậu đại học, sau đó em sẽ phát hiện cuộc đời bắt đầu khác hẳn từ khi đó."

Từ trước tới nay Diệp Nghênh Địch chưa từng nghĩ tới chuyện thi đại học, chỉ cần có thể thi đậu một trường cao đẳng thôi đã cảm thấy thỏa mãn rồi.

Thời này tốt nghiệp cao đẳng sẽ được phân phối, giáo viên y tá đều tốt nghiệp từ trường cao đẳng.

"Đàn chị, chị thi đậu đại học sao?"

Lạc Di khẽ gật đầu, hai mắt Diệp Nghênh Địch tỏa sáng, tuyệt vời quá.

Thi đậu đại học là có thể trở nên ưu tú như đàn chị này sao? Cũng được mặc những bộ quần áo đẹp như thế sao?

Một hạt giống từ từ mọc rễ trong lòng cô bé, cô bes cũng muốn thi đại học.

"Em sẽ cố gắng ạ."

"Cố lên." Lạc Di ăn no rồi, những người khác cũng ăn no, còn thừa lại vài cái bánh nhân thịt và bánh quẩy, Ngô Tiểu Thanh gói lại hết rồi cho cô bé trước mặt.

Mặt mũi cô bé đỏ bừng, tỏ vẻ ngượng ngùng.

Ngô Tiểu Thanh nhận ra, chỉ nói một câu: "Lạc Di dựa vào việc học để đi tới ngày hôm nay, cánh cổng của ngôi trường đứng đầu thế giới đã mở ra với con bé, vô số đơn vị từ trong ra ngoài nước đều gửi lời mời cho con bé, vậy nên, học tập có thể thay đổi vận mệnh, cháu hãy nhớ điều đó."

Diệp Nghênh Địch ra sức gật đầu, trong lòng tràn đầy rung động, đàn chị còn ra nước ngoài để học sao? Đúng là giỏi quá.

Không đúng, sao những người này có thể biết được nhỉ? Hiệu trưởng trường họ còn không biết nữa đấy.

Chẳng lẽ... Bọn họ đến từ tủ đô sao? Còn quen đàn chị Lạc Di nữa?

Đột nhiên có một giọng nói vang lên: "Chị hai, sao chị lại đứng đây? Chị cầm gì trong tay đấy?"

Diệp Nghênh Địch bừng tỉnh, thằng bé trước mắt chính là em trai của cô bé: "Là thức ăn mà một đàn chị cho, đi thôi, chúng ta về nhà thôi, để mấy thứ này lại cho mẹ bồi bổ, mẹ ăn rồi sẽ khỏe lên."

Bác sĩ nói bệnh của mẹ là do thiếu dinh dưỡng, bảo bọn họ tìm một chút đồ bổ dưỡng về.

Nhưng mấy miệng ăn nhà họ muốn ăn no còn khó, lấy đâu ra cách để tìm đồ bổ dưỡng về.

Thằng bé kích động gật đầu liên tục: "Em muốn mẹ mau khỏe lại."

Nó không muốn mẹ nằm yên trên giường cả ngày, điều đó khiến nó rất sợ.

Thôn Hồng Tinh, các cụ già trong thôn thích nhất là ngồi dưới gốc đại thụ trước cổng thôn để tám chuyện, hết chuyện nhà này tới chuyện nhà khác, bọn họ biết rõ những chuyện trong phạm vi trăm dặm.

Lúc này cũng thế, lại túm tụm lại với nhau, một người tỏ vẻ thần bí nói: "Có nghe nói chưa? Lạc Quốc Vinh về rồi đấy."

"Lạc Quốc Vinh nào? Thôn chúng ta có người đó à?"

"Cha Lạc Di đấy."

Lạc Di vô cùng nổi tiếng, cho dù đã qua nhiều năm nhưng vẫn không quên được sự chấn động mà cô mang lại cho mọi người lúc thi đậu đại học Bắc Kinh.

Hóa ra con gái cũng có thể giỏi như thế, cũng có thể thi đậu trường học tốt nhất, cũng có thể mang lại lợi ích cho gia đình.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1157: Chương 1157



Nhìn Lạc Di người ta mà xem, dẫn cả nhà tới thủ đô định cư, đổi đời, đây chính là thay đổi giai cấp đó.

Trong lúc vô tình, Lạc Di đã dùng thực lực để thay đổi cái nhìn của mọi người.

Con gái vô dụng? Nhìn Lạc Di mà xem.

Con gái ngu ngốc? Nhìn Lạc Di mà xem.

Con gái như bát nước đổ đi, cho đi học cũng chỉ lãng phí? Nhìn Lạc Di mà xem.

Trước kia trong thôn chỉ có mấy bé gái được đi học, bây giờ là tất cả bé gái được đưa đi học, không nhà nào cần giáo viên khuyên bảo, đều rất tự giác.

"Bà nói vậy là tôi nhớ rồi, người thôn Lạc gia, trước kia là kẻ du côn, cả ngày lười biếng không chịu làm việc, ai mà ngờ được ông ta có thể nhờ con gái để dọn tới thủ đô chứ?"

Ông ta không hâm mộ ai hết, chỉ hâm mộ Lạc Quốc Vinh.

Cưới một người vợ xinh đẹp, sinh được hai đứa con thông minh lanh lợi, không cần làm gì cũng l3n đỉnh cao đời người.

"Nghe nói là phát tài rồi, hàng tháng gửi cho mẹ hai trăm đồng, cả nhà họ Lạc có xài cũng không hết, bà cụ Lạc đúng là có phúc, sinh được đứa con trai tốt như thế."

Bà cụ Lạc rất khi khoe khoang, ngày nào nhận được tiền là sẽ cố gắng khoe mẽ một hồi, ước gì có thể khoe cho cả thế giới đều biết.

Có bà cụ nhà nào được bà ta đâu, hâm mộ muốn chết.

Có người nói bằng giọng ghen ghét: "Con trai tốt chỗ nào, rõ ràng là thơm lây cháu gái, cháu gái bà ta là Lạc Di mà."

"Lạc Di là Văn Khúc Tinh hạ phàm, học hành rất giỏi, nếu cháu trai nhà tôi có thể thông minh bằng một nửa con bé thôi đã tốt rồi."

"Nghĩ hay nhỉ? Cả huyện chỉ có một thủ khoa như thế, ngày xưa bà cụ Lạc ghét nhất đứa cháu gái này, đến tiền học phí cũng không chịu cho, bây giờ thì sao, mặt dày khoe khoang rằng mình là bà nội Lạc Di, làm như chuyện năm đó chưa từng xảy ra."

"Năm đó bà ta thương Lạc Xuân Mai nhất, đến cháu trai cũng phải dạt sang một bên, suốt ngày khen Lạc Xuân Mai là phúc tinh, cuối cùng phạm tội bị bắt đi, đến nay vẫn chưa rõ sống c.h.ế.t thế nào, nghĩ lại đã thấy buồn cười, người không thương thì thành tài, còn người thương thì thành tội phạm."

Đến nay bọn họ vẫn không biết kết cục của Lạc Xuân Mai.

Bỗng nhiên một ông cụ giật mình kêu lên: "Đó là cái gì?"

Mọi người nhìn theo hướng ngón tay của ông cụ chỉ, không khỏi đều đứng lên: "Là xe jeep! Còn là hai chiếc xe jeep! Sao lại có xe tới thôn của chúng ta?"

"Chẳng lẽ là lãnh đạo nào đi thị sát sao? Nói không chừng là tới trường học để tham quan, Lạc Di từng học ở trường tiểu học Hồng Tinh mà, mặc dù chỉ học có một năm."

"Có khả năng đấy, chúng ta đi xem đi."

Xe jeep ngừng lại bên cạnh bọn họ, cửa kính xe hạ xuống, Ngô Tiểu Thanh thò đầu ra nhìn: "Chú Đông, là cháu, Ngô Tiểu Thanh ạ."

Bà thay đổi nói nhiều cũng nhiều, nói ít cũng ít, gương mặt không đổi nhưng khí chất thì khác, tràn đầy tự tin, mặc trên người bộ đồ đen trông vô cùng trang nghiêm.

Nói thế nào đây, vừa nhìn đã thấy là người thành phố.

Mọi người vô cùng mừng rỡ, Ngô Tiểu Thanh cũng là người của thôn Hồng Tinh.

Chú Đông đã rất lớn tuổi rồi, tai hơi lãng, làm người thành thật chất phác, không bị ai bỏ đá xuống giếng trong đợt vận động kia: "Là Tiểu Thanh đấy à, cháu và Quốc Vinh về cùng nhau sao? Thật tốt quá, người trong thôn đều nhớ các cháu lắm đấy."

Thật ra nào có quan hệ gì, Ngô Tiểu Thanh là tiểu thư nhà địa chủ, còn những người này đều là bần nông ngày xưa, trong cuộc vận động đều đổi đời làm chủ, chia hết ruộng đất, còn giẫm lên địa chủ mấy cái.

Nhưng bọn họ cứ như đã mất trí nhớ tập thể, chỉ nhớ đây là nhà mẹ đẻ của Ngô Tiểu Thanh, nhà ngoại của Lạc Di.

Vẻ mặt Ngô Tiểu Thanh nghiêm túc, nói: "Chú Đông, cháu muốn lên núi tế bái, muốn nhờ chú tìm một người dẫn đường, đúng rồi, còn muốn mượn một cái cuốc để dọn cỏ nữa."

Đường núi gập ghềnh khó đi, Lạc Quốc Vinh nắm tay vợ đi lên từng bước một.

Đi tuốt ở đằng trước là cháu trai chú Đông, tên thân mật là Cương Tử, người cao to cường tráng, gương mặt chất phác, lâu lâu quay lại liếc mắt nhìn.

Ánh mắt anh ta không nhịn được chuyển lên người thiếu nữ sáng ngời ấy, bộ đồ thể thao màu xám nhạt đơn giản nhưng phóng khoáng, lại không mất đi cảm giác thời trang, buộc một cái đuôi ngựa, xinh đẹp trẻ trung.

Này là Lạc Di à, anh ta cũng không dám nhận.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1158: Chương 1158



Nhớ năm đó anh ta với Lạc Di cùng là học sinh tiểu học trường thôn Hồng Tinh, học cùng khối nhưng không cùng lớp, Lạc Di chỉ đi học hai năm xong liền chuyển lên huyện học lớp 10, cứ thế thăng tiến cả một đường.

Mà anh ta, học xong lớp sáu thì không tiếp tục học lên nổi nữa, bắt đầu vào nghề nông, cưới vợ sinh con rất sớm.

Bây giờ nhìn lại, cứ như hai thế hệ vậy.

Lạc Di cảm nhận được ánh mắt của anh ta, nhíu mày: "Có chuyện gì sao?"

"Tôi… là bạn học của cô, cô còn nhớ tôi không?"

Lạc Di im lặng, khi còn bé cô chỉ chăm chăm đọc sách, cũng không chơi với bọn trẻ khác.

Trừ bạn học cùng lớp, cô không nhận ra được ai khác.

"Chúng ta không phải là bạn học cùng lớp."

Lòng Cương Tử chợt nổi lên chút cảm giác mất mác, quả nhiên cô không nhớ anh ta: "Đúng vậy, tôi học lớp bên cạnh, cô hẳn đã đi làm rồi nhỉ?"

Lạc Di nhẹ gật đầu: "Làm giáo sư ở trường đại học Bắc Kinh."

Cương Tử nổi lòng tôn kính, làm giáo sư ở trường đại học hàng đầu thủ đô, trâu bò quá đi.

Từ nhỏ cô đã rất lợi hại, không phải người cùng một thế giới với bọn họ.

Anh ta sinh lòng kính nể, lại không dám nói thêm gì nữa.

Nhưng Lạc Di lại chợt mở máy hát, hỏi thăm tình hình gần đây của hiệu trưởng Ngô.

Ký ức về trường tiểu học trong thôn Hồng Tinh của cô đều có phần mơ hồ, chỉ có mỗi hiệu trưởng Ngô lưu lại ấn tượng sâu đậm trong cô.

Đấy là một người giáo viên rất tốt, cần cù chăm chỉ, rất quan tâm học sinh.

"Hiệu trưởng Ngô vẫn là hiệu trưởng trường tiểu học thôn Hồng Tinh, năm năm trước đã cưới vợ, sinh một đứa con trai." Cương Tử thấy cô hứng thú thì nói rất nhiều chuyện về hiệu trưởng Ngô.

Trường tiểu học thôn Hồng Tinh tuy nghèo, nhưng mấy năm nay rất được bên trên chú trọng thế nên cũng được cung cấp một số nguồn lực nhất định.

Hiệu trưởng Ngô cũng chính thức được đưa vào biên chế, phần lớn thanh niên trong làng đều là học sinh của ông, rất tôn kính ông, hiện ông đang có một cuộc sống rất tốt.

Lạc Di vô cùng kinh ngạc, cô còn tưởng hiệu trưởng Ngô là người theo chủ nghĩa độc thân chứ: "Vợ ông ấy cũng là người trong thôn sao?"

"Không, mấy năm trước ở trên phân mấy giáo viên đến đây, hiệu trưởng Ngô nhìn trúng một giáo viên nữ trong số đó."

Lạc Di thật lòng cảm thấy vui thay hiệu trưởng Ngô, cuối cùng ông cũng đã bỏ qua được khúc mắc, nghênh đón một cuộc sống mới.

Ngô Tiểu Thanh nghe được thì thầm thở ra một hơi, như vậy cũng tốt, ai cũng có hạnh phúc của riêng mình.

Lạc Quốc Vinh chính là người vui vẻ nhất, ông cười ha ha: "Tôi muốn chính miệng chúc mừng ông ấy ghê."

Ngô Tiểu Thanh tức giận lườm ông một cái, còn cả đống việc đây.

Cuối cùng cả đoàn người cũng đến trước ngôi mộ rậm rạp cỏ dại, vô cùng đơn sơ, chỉ là một cái gò đất.

Ngô Tiểu Thanh cũng không cần người khác hỗ trợ, tự mình ra tay dọn dẹp, nhổ sạch cỏ dại, để lộ ra hai tấm bia mộ, một tấm là cha Ngô Tiểu Thanh, một tấm là của ông bà Ngô Tiểu Thanh hợp táng.

Bà lau sạch sành sanh, đặt hoa quả đồ ăn trước mộ, cắm ba cây nhang thơm ngát tỏa khói.

Bà rưng rưng nước mắt nóng hôi hổi, quỳ rạp xuống trước mộ, miệng không ngừng lẩm bẩm: "Con về rồi đây, con cũng đưa Quốc Vinh với Tiểu Di về cho mọi người xem này."

"Chúng con sống rất tốt, bọn nhỏ đều rất ưu tú, mọi người cứ yên tâm đi."

"Thời nay đã khác trước, sự nghiệp của con rất thành công, không ai có thể chà đạp con."

Lạc Quốc Vinh đau lòng không thôi: "Cha vợ, con sẽ chăm sóc Tiểu Thanh thật kỹ càng, sẽ không để cho bất cứ ai bắt nạt cô ấy."

Ngô Tiểu Thanh bắt chuyện với con gái vừa bước tới: "Tiểu Di, lạy ông ngoại con với ông cố ngoại con một cái nào."

Lạc Di ngoan ngoãn nghe lời làm theo, dù cô chưa gặp những ông lão này bao giờ, nhưng, vẫn là người nhà nha.

"Mẹ, mẹ có muốn dời mộ đi không ạ? Dời đến ngoại ô thủ đô, cũng tiện cho chúng ta tế bái."

Ở đây quá xa, bọn họ không thể nào trở về đây tảo mộ hằng năm được.

Ngô Tiểu Thanh khẽ lắc đầu: "Đây là nơi nhà họ Ngô sinh sống đời đời kiếp kiếp, là cây của nhà họ Ngô, lá rụng về cội, cứ để bọn họ ở lại đây đi."

Bà chợt nghĩ đến một ý: "Cương Tử, bác cho con một khoản tiền, ngày lễ ngày tết con giúp bọn bác lên núi quét dọn tảo mộ, thường ngày chăm lo cho mộ đất một chút nhé."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1159: Chương 1159



Cương Tử không chút nghĩ ngợi liền đồng ý, còn giúp họ tìm hai cây thông đến, trồng xuống hai bên mộ.

Mộ tổ nhà họ Lạc nằm ở một đỉnh núi khác, người nhà họ Lạc cũng đi quét mộ.

Khi cả đoàn người xuống núi thì đã là giữa trưa, một đám người vây quanh họ, mồm năm miệng mười chào hỏi.

"Quốc Vinh, nghe nói mọi người làm ăn bên ngoài giàu to rồi hả, xin hãy dẫn mấy người nghèo khổ bọn tôi theo cùng với."

"Quên tiền tài cũng không được quên nguồn gốc, Quốc Vinh, đây là quê hương của ông nha."

"Nghe nói ở ngoài đó rất dễ kiếm tiền, có thật không vậy?"

Người nhà họ Lạc mạnh mẽ chen vào: "Tránh hết ra, tránh ra, Quốc Vinh à, con trai ngoan của mẹ, mau theo mẹ về nhà ăn cơm nào, mẹ có làm món thịt kho tàu con thích nhất đấy."

"Thằng ba này, anh em chúng ta đã lâu không gặp, anh vẫn luôn nhớ chú lắm đấy."

"Em ba, mấy năm nay chú sống tốt không?"

"Chú ba, cháu là Xuân Bình này, lúc cháu kết hôn chú không về, ai cũng thất vọng lắm đó, nhưng cũng dễ hiểu thôi, chú bận rộn mà."

Như có mấy trăm con vịt nhao nhao kêu cạp cạp cùng một chỗ, kêu đến mức Lạc Quốc Vinh ong ong cả đầu: "Tất cả đừng có ồn ào nữa, câm miệng đi."

Bà cụ Lạc víu chặt lấy cánh tay của Lạc Quốc Vinh, chỉ sợ để ông chạy mất: "Được rồi, trước tiên theo mẹ về nhà đã."

Hôm qua Lạc Quốc Vinh không nhịn được chạy mất, hoàn toàn không xem việc mẹ ruột khóc lóc kể lể là chuyện gì đáng kể. Cái gì mà mấy năm nay bà ta đã phải chịu khổ, cái gì mà thằng con thứ ba không trở về nhà khiến bà ta bị người trong thôn chế giễu suốt ngày, cái gì mà thường hay sinh bệnh phải vào bệnh viện, vô cùng nhớ đứa con trai ở kinh thành xa xa.

Lạc Quốc Vinh chẳng tin lấy một chữ, chỉ nói một câu, mẹ, mẹ đã không soi gương bao lâu rồi?

Gương mặt béo múp trắng trẻo hoàn toàn không có sức thuyết phục.

Ông cũng không ngốc, đã từng gặp qua đủ loại người trên bàn làm ăn, chút chiêu trò này của mẹ ông vẫn chưa đủ thấm được.

Chẳng có ý gì khác ngoài dùng bài tình cảm để tống tiền, tiền đề là, phải có tình cảm cái đã.

Lạc Quốc Vinh đã sớm thất vọng cùng cực với mẹ của mình, mỗi tháng gửi cho bà ta hai trăm tệ đã là nể chút tình cảm cuối cùng rồi.

Ừm, bây giờ thì là hai mươi lăm tệ.

Những người nhà họ Lạc khác cũng đều vây chặt lấy Lạc Quốc Vinh, đồng tâm gói ông trở về, còn về phần mẹ con Lạc Di, bọn họ chỉ xem như không thấy.

Hết cách rồi, sức ảnh hưởng của mẹ con Lạc Di đối với Lạc Quốc Vinh quá lớn, vẫn là nên ngăn cách họ ra.

Lạc Di kéo cánh tay Ngô Tiểu Thanh, mắt hiện vẻ trào phúng nhàn nhạt.

Mấy người nhà họ Lạc kia vẫn cứ thích tính kế bày trò như thế, có phải đã quên bài học của Lạc Xuân Mai rồi không?

"Tiểu Di, cha của con…" Ngô Tiểu Thanh có chút bất an.

Lạc Di nhìn A Vũ một cái, A Vũ hiểu ý gật đầu, đi theo.

"Mẹ, chúng ta đi thăm hỏi hiệu trưởng Ngô đi, ông ấy vẫn rất hay chăm sóc con."

Người nhà họ Lạc bài xích cô, coi cô như không khí. Vậy vừa vặn, quà cô mang tới cứ để chia cho người khác đi. Cô mới không thích kiểu lòng nhiệt tình mà bị đối xử hờ hững đâu.

"Được, nghe lời con." Ngô Tiểu Thanh quen nghe theo sự sắp xếp của con gái, bà cũng không muốn quấn quýt lấy mấy người người nhà họ Lạc.

Người ta giờ cả vẻ đối đãi ngoài mặt cũng chẳng làm, vậy bà cũng không cần làm trò nữa, đỡ việc.

Người một nhà phân hai đường, Lạc Quốc Vinh bị cướp về nhà họ Lạc, hai mẹ con Lạc Di cùng đến trường tiểu học thôn Hồng Tinh thăm hỏi.

Hiệu trưởng Ngô nghe hỏi thì nhanh chóng tiến ra, vừa mừng vừa sợ: "Lạc Di, Tiểu Thanh, đã lâu không gặp, xem ra hai người đều đang sống rất tốt nhỉ."

Ông không hề lo cho Lạc Di một chút nào, từ nhỏ đứa nhỏ này đã rất thông minh rồi, thông minh đến yêu nghiệt, đi đâu cũng có thể sống tốt được.

Lạc Di nhìn hiệu trưởng Ngô mái tóc hơi bạc, tâm trạng có chút phức tạp, ông cũng đã già rồi.

Hiệu trưởng Ngô mời hai người vào ngồi, đi mấy bước ngắn ngủi đã dẫn đến vô số học sinh tiểu học vây xem, thỉnh thoảng phát ra tiếng trầm trồ thán phục.

Đây là thiếu nữ thiên tài trong truyền thuyết đó, chỉ học tiểu học có hai năm đã đậu lớp 10 trường tốt nhất trên huyện, lại học thêm hai năm cấp hai, hai năm cấp ba nữa, cô liền xông thẳng một đường thi đậu đại học Bắc Kinh.

Đối với bọn nhỏ, đây chính là một truyền kỳ, cũng là một tấm gương.
 
Back
Top Bottom