Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1130: Chương 1130



Cô Damon háo hức nhìn ông ta: "Đúng, bạn cùng phòng của tôi ở Đại học Harvard, tiến sĩ Lạc Di."

Biểu cảm của giám đốc Chu lại một lần nữa sững sờ, rốt cuộc Lạc Di có bao nhiêu người bạn cùng phòng giỏi vậy? ! Lai lịch của bọn họ đều tuyệt vời như vậy!

Ông ta tìm một nhân viên: "Cậu đi hỏi đi."

Rất nhanh sau đó, nhân viên đã quay lại: "Điện thoại trong phòng Tiến sĩ Lạc Di không liên lạc được, chắc vẫn đang ngủ, tôi đã cho người đến đó gõ cửa rồi."

Cô Damon không khỏi trở nên lo lắng: "Đừng đừng, đừng làm phiền giấc ngủ của cậu ấy, cậu ấy sẽ tức giận nếu bị người đánh thức, ngủ không ngon giấc sẽ vô cùng hung dữ."

Cô ấy nhìn đồng hồ, đã hơn tám giờ rồi: "Nhưng, cậu ấy thường dậy lúc sáu giờ, sao hôm nay lại muộn thế nhỉ?"

Giọng điệu quen thuộc như vậy khiến giám đốc Chu cảm thấy rất phức tạp: "Cái đó... Cô Robert cũng là bạn cùng phòng của cô phải không?"

Hai cha con cô Damon nhìn nhau, tiêu rồi, bị bọn họ giành trước rồi: "Đúng vậy, trong ký túc xá có bốn người chúng tôi."

"Còn một vị nữa là?"

Cô Damon khẽ mỉm cười: "Công chúa Sarah của Ả Rập."

Giám đốc Chu chợt nhận ra, ý tôi là, sao lại thân nhau như vậy, hóa ra cũng là bạn cùng phòng.

Họ đều là tiểu thư công chúa hoàng gia xuất thân từ những gia đình danh tiếng, dọa c.h.ế.t người mất, sao mà một người xuất thân bình thường như Lạc Di lại có thể sống hòa hợp với họ như vậy?

Phương thức kết bạn này thực sự ấn tượng.

Tuy nhiên, họ tập trung tại Quảng Thành để tham gia hội chợ Quảng Châu sao? Hay là họp lớp? Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Lúc hơn chín giờ, Lạc Di mới lười biếng mở cửa phòng đi đến phòng trà uống trà buổi sáng.

Cô tìm một phòng riêng yên tĩnh, vừa ngồi xuống gọi chút trà và bánh, hai cha con nhà Damon liền xuất hiện trước mặt cô: "Chào buổi sáng Lạc Di."

Lạc Di ôm lấy Nicole, cùng hai cha con hàn huyên vài câu, rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện: "Cùng ăn đi, đến khi nào vậy?"

Nicole ăn mặc trang điểm rất đẹp, nhưng lại nhìn Lạc Di với ánh mắt ghen tị: "Hơn tám giờ, Lạc Di cậu đang dùng loại mỹ phẩm nào vậy, da đẹp quá."

Da hồng hào, trắng mịn, độ đàn hồi tốt, không có bất kỳ vết sẹo nào.

Lạc Di sờ mặt mình: "Ăn ngon ngủ tốt, da tự nhiên sẽ tốt thôi."

Đừng thức khuya, ăn đều đặn ba bữa, hiệu quả hơn những sản phẩm chăm sóc da đắt tiền nhất.

Ông Damon cũng không vội ăn, tặng một món quà hậu hĩnh trước, lại là một chiếc chìa khóa.

Lạc Di uể oải nhấp một ngụm trà sữa: "Đây là cái gì?"

Ông Damon điềm tĩnh nói: "Một chiếc tàu ngầm loại nhỏ, có thể chở được 15 người, dùng để du lịch ngắm cảnh dưới nước, điều tra học thuật, rất phù với cháu."

Lạc Di:! ! !

Thế giới công nhận tàu ngầm là vũ khí chiến lược, nhưng cũng được sử dụng cho các mục đích phi quân sự, ví dụ như thám hiểm thế giới đại dương, thăm dò và khai thác mỏ, tìm kiếm cứu nạn, v.v.

Những thứ nằm ngoài tầm với của người bình thường, chẳng là gì đối với người giàu, chỉ là một món đồ chơi đắt tiền.

Người giàu chịu chơi có rất nhiều cách để đạt được thứ mình muốn.

Không có tiền thì không giải quyết được chuyện gì, nếu không giải quyết được, vậy có nghĩa là tiền chi ra vẫn chưa đủ.

Cô ngồi thẳng người dậy, nghiêm túc hỏi: "Có bản vẽ không?"

Ông Damon lấy ra một túi đựng tài liệu dán kín, lời nói rất khéo léo: "Có hướng dẫn sử dụng của nhà máy."

Khóe miệng Lạc Di giật giật, cô cầm lấy rồi mở ra xem, quả nhiên là những bản vẽ chi tiết.

Không thể không thừa nhận rằng, món quà này rất đúng ý của cô.

Cô nở một nụ: "Tôi rất thích nó."

Ông Damon cười lớn, đắc ý trong lòng, vì đây là thứ mà ông ta đã dành hết tâm sức để thu thập, một lòng muốn vượt trội hơn những người khác.

Để giành chiến thắng, ông ta cũng phải liều: "Thế có thể chia nhiều thị phần hơn chút được không?"

"Có thể." Lần này Lạc Di rất thẳng thắn, nâng cốc trà sữa lên rồi cụng ly: "Hợp tác vui vẻ."

Ba người họ cùng nhau ăn sáng, trò chuyện vui vẻ, toàn bộ quá trình đều rất thú vị.。

Ăn xong bước ra khỏi phòng riêng, liền nhìn thấy giám đốc Chu cùng ông Robert đang uống trà buổi sáng ở sảnh, hai người không biết đang nói chuyện gì.

Ông Robert cũng nhìn thấy họ, chủ động chào hỏi: "Lạc Di, cô ăn xong rồi à? Ông Damon tới rồi à, muộn một bước rồi."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1131: Chương 1131



Ông Damon mỉm cười đầy ẩn ý:

"Đến muộn cũng chẳng có ý nghĩa gì."

Nụ cười của ông ta khiến ông Robert có chút khó chịu: "Lạc Di, đợi lát nữa cả gia đình chúng tôi đi hội chợ Canton, có thể mời cô đi cùng chúng tôi được không?"

Lạc Di lịch sự từ chối: "Xin lỗi, tôi có việc phải xử lý, cùng nhau ăn tối đi."

Ông Robert còn chưa kịp nói gì thì ông Damon đã vội vàng nói: "Tính cả gia đình chúng tôi đi, nhiều người càng vui, bọn trẻ đã lâu không gặp nhau rồi."

Ông Robert tỏ vẻ chán ghét: "Nhưng tôi không muốn ăn tối với ông."

Ông ta chỉ muốn từ từ nói chuyện với Lạc Di.

Làm sao ông Damon có thể để ông ta đạt được ước muốn chứ? Nghiêm túc mà nói, họ coi như là đối thủ cạnh tranh: "Vậy thì hôm khác, dù sao thì tôi cũng đã hẹn trước để cũng ăn tối với Lạc Di."

Robert khẽ cau mày, có cảm giác không ổn: "Lạc Di?"

Lạc Di tươi cười gật đầu:"Là thế này, nếu như không phiền thì cùng đi nhé."

Trong lòng ông Robert hét lên không ổn, người đến sau mà lại được ưu ái hơn, c.h.ế.t tiệt, Damon đã dùng cách gì để lấy lòng Lạc Di?

Hiện tại đã có thành kiến... Không được, ông ta phải nghĩ cách.

"Không phiền, cùng nhau đến nhé."

Thấy mọi người đều đồng ý, Lạc Di cũng không phản đối: "Được, tôi mời."

Cô đặt một phòng riêng lớn với người quản lý ngay tại chỗ, yêu cầu vị trí tốt chút, yên tĩnh chút.

Tâm trạng của giám đốc Chu càng thêm phức tạp, ai sẽ nói cho ông ta biết chuyện gì đang xảy ra?

Hai gia đình giàu có này giành nhau đi ăn tối với Lạc Di, làm sao có thể lấy lòng Lạc Di, là ảo giác sao?

Ông ta tự cho mình là người đã từng trải, nhưng thực sự không thể hiểu hết tất cả những thứ này.

Ngay khi Lạc Di trở lại phòng, nụ cười thoải mái của cô trở nên nghiêm nghị, cô lấy túi đựng tài liệu từ trong túi ra, nhìn đi nhìn lại.

Đây là công nghệ mới nhất trên thế giới, vô cùng giá trị.

Trung Quốc bắt đầu chế tạo tàu ngầm phóng lôi thông thường lớp W vào năm 1953, hiện đang độc lập phát triển tàu ngầm lớp "Romeo", cũng là tàu ngầm tấn công ngư lôi loại 035.

Tuy nhiên, loại tàu ngầm hạt nhân nhỏ hoàn toàn tự động này dễ vận hành, nhỏ gọn linh hoạt, dễ ẩn nấp, có mục tiêu nhỏ, có thể lặn sâu 300 feet trong vòng 3 giây, thích hợp nhất để dò biển sâu, Trung Quốc vẫn chưa có.

Cô gõ nhẹ lên bàn, đầu óc quay cuồng, lập tức gọi một cuộc điện.

Chẳng bao lâu sau, có tiếng gõ cửa, A Phượng đi ra mở cửa.

Là Dương Nam Ba, anh ta ăn mặc như một công tử nhà giàu: "Lạc Di, có việc gì gấp vậy?"

Lạc Di đưa túi đựng tài liệu cho anh ta: "Gửi tập tài liệu này lên trên ngay trong đêm, tuyệt mật, hỏa tốc, anh đích thân đưa, không được tiếp xúc với ai, liên can vô cùng lớn." Dương Nam Ba không trả lời, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc: "Nhiệm vụ của anh là bảo vệ em, những thứ khác đều không quan tâm, đây là mệnh lệnh, phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm thiêng liêng của một người lính."

Anh ta luôn dẫn theo thuộc hạ âm thầm bảo vệ Lạc Di, cô đi đâu họ cũng đi đó.

"Anh cứng nhắc quá." Lạc Di day lông mày: "Bỏ đi, em sẽ gọi cho bác Nhiếp."

Cô bấm điện thoại, Nhiếp Khôn Minh không nghe máy, hơn mười phút trôi qua mới gọi lại.

"Bác, là cháu, Lạc Di, bác có thể đích thân đến đây một chuyến được không?"

Nhiếp Khôn Minh vừa họp xong, đang vội đi một buổi họp khác, trong lòng cảm thấy lo lắng, ông ấy rất hiểu Lạc Di.

Cô nói một cách thản nhiên, như thể đó là chuyện nhỏ nhặt không đáng kể, nhưng Lạc Di sẽ không bao giờ liên lạc với ông trừ khi có chuyện quan trọng.

"Bác tới ngay."

"Được, cháu đợi bác." Lạc Di cúp điện thoại, quay người lại đã nhìn thấy Dương Nam Ba nghiêm túc đứng ở một bên, không nhịn được mà thở dài: "Ngồi đi, khách sáo với em gì chứ, vất vả cho anh chuyến này rồi."

Dương Nam Ba mấy ngày nay không dám lơ

là dù chỉ một giây, tinh thần căng thẳng: "Đây là nhiệm vụ của anh."

Kỳ thực trong lòng anh ta có rất nhiều khúc mắc, rõ ràng Lạc Di có thể có biện pháp giải quyết tốt hơn, không cần rời khỏi Kinh thành mà vẫn có thể giải quyết được.

Bỏ đi mà không quan tâm không chịu trách nhiệm, cũng không phải phong cách của Lạc Di.

Cô sẽ chỉ đánh bại mọi người một cách tàn nhẫn.

Còn nữa, tại sao cấp trên lại giao cho anh ta nhiệm vụ này?

Thà phái lực lượng binh đặc chủng xuất sắc nhất đến bí mật bảo vệ Lạc Di, còn hơn là xử lý lũ sâu bọ đó ngay lập tức.

Tuy nhiên, anh ta chỉ là người thực thi, không cần đáp án.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1132: Chương 1132



Lạc Di khẽ mỉm cười nói: "Đã đến lúc anh phải đóng vai ông Nam Ba nữa rồi."

Dương Nam Ba bị sốc, lúc nhìn thấy ông Damon và ông Robert liền đoán ra được, nhưng khi chính tai nghe thấy, vẫn thấy phấn khích.

"Lần này cướp ai?"

Trên môi Lạc Di nở nụ cười nhàn nhạt: "Lần này đến lượt nước R."

Dương Nam Ba không nhịn được mà mỉm cười, được, cái này được, anh ta không thể đợi được nữa: "Thật ra lần này không cần gọi những người đó đến đây, chúng ta có thể làm một mình."

Bản thân có thể kiếm được nhiều hơn, thì tại sao phải chia cho người khác nữa?

Lạc Di biết Dương Nam Ba là người thông minh, nhưng cách trí não xa vạn dặm.

Cô kiên nhẫn giải thích: "Mỗi người bọn họ đều có công dụng riêng, thiếu một người cũng không thể, việc bọn họ kết thành tổ chức chung cùng chung lợi ích, đối với chúng ta cũng là điều tốt, đây là đôi bên cùng có lợi."

Lần này họ mang quà đến chỉ là một sự thu hoạch ngoài ý muốn, những thứ cô không thể có được, có thể có được thông qua bọn họ.

Nói cách khác, họ chính là bàn tay của cô ở nước ngoài.

"Tiền tuy đôi khi quan trọng, nhưng không phải là quan trọng nhất."

Dương Nam Ba trầm mặc vài giây: "Mặc dù anh nghe không hiểu, nhưng em thông minh hơn anh gấp trăm lần, em nói cho anh biết phải làm gì là được rồi."

Nhiếp Khôn Minh tới rất nhanh, ông ấy đến vào buổi chiều, còn trang điểm, khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy suýt thì không nhận ra.

Lạc Di sống trong một căn phòng cao cấp, có một phòng khách, trà chiều miễn phí, bày biện đầy cả mặt bàn.

Cô không nói nhiều nữa, trực tiếp lấy đồ ra đưa qua, Nhiếp Khôn Minh nhìn qua, một cái là bản vẽ tàu ngầm hạt nhân, một cái là bản vẽ máy bay trực thăng.

Ông không dám tin vào mắt mình, cách đây không lâu các đơn vị liên quan đã nhờ họ giúp đỡ, hy vọng bọn họ có thể lấy được một loạt tài liệu tuyệt mật, trong đó có hai món đồ này.

Nhưng thế thì khó quá, nước ngoài đã phong tỏa nghiêm ngặt đối với chúng ta, phòng như phòng bầy sói, dù là một tờ giấy cũng không được phép mang đi.

Cũng bởi vì ngoại hình, rất khó để tiếp xúc với các nhân viên kỹ thuật, tốn rất nhiều công sức và tiền bạc mà cũng không thu được thứ gì hữu ích.

Lạc Di, người chưa ra nước ngoài, đã dễ dàng có được nó, thần kỳ.

"Ở đâu thế?"

Lạc Di mỉm cười nói: "Ông Damon tặng cháu một chiếc tàu ngầm và ông Robert tặng cháu một chiếc trực thăng, cháu xem qua rồi, đều là những công nghệ tiên tiến nhất quốc tế."

Vẻ mặt Nhiếp Khôn Minh có chút bối rối, đồ vật rất có giá trị, nhưng đây không phải là mấu chốt.

Cuối cùng ông ấy cũng hiểu được kế hoạch của Lạc Di thâm sâu đến mức nào. Năm đó cô mới mấy tuổi chứ?

"Cháu thực sự là một ngôi sao may mắn." Là ngôi sao may mắn của ông, cũng là ngôi sao may mắn của Trung Quốc.

Ngay cả những người không mê tín như ông cũng không thể kìm được mà muốn nói một câu, vận mệnh quốc gia hưng thịnh, mong trời phù hộ cho Trung Quốc.

"Lần này bác cũng mang tiền đến, một tỷ, đừng chơi quá đáng quá nhé."

Chơi quá đáng thì không thể rồi, trong lòng Lạc Di đã có dự liệu: "Nhân lực đâu?"

Cô cần một nhóm thương nhân, nhưng cô sẽ không trực tiếp đến nước R, vẫn cần có sự kết nối.

Nhiếp Khôn Minh nhìn cô gái tràn đầy sinh lực, trong lòng rất hài lòng: "Bác đã lặng lẽ phái từng nhóm người đến nước R, bắt đầu hành động theo chỉ thị của cháu."

Lạc Di đã bắt đầu thu xếp: "Kín tiếng chút."

"Yên tâm đi, đến lúc đó Dương Nam Ba sẽ giúp cháu, có chỉ thị gì cứ để cậu ta truyền đi." Nhiếp Khôn Minh không khỏi dặn dò anh ta: "Cậu đừng lộ mặt, càng ít người biết càng tốt."

Cô có khiếu tài chính tuyệt đỉnh, nhưng cấp trên lại càng hy vọng cô làm nhà khoa học.

Tuy không có nghề nào cao quý hay thấp kém, nhưng sức sát thương của các nhà khoa học hàng đầu lại quá lớn.

"Được rồi." Lạc Di nhớ ra điều gì đó: "Đám người Từ Thành Quân đó vẫn đang bị nhốt."

Nhiếp Khôn Minh hừ lạnh một tiếng: "Đừng lo cho bọn họ, bọn họ chỉ là để đánh lạc hướng những người đó, là công cụ để yểm trợ cháu rời thủ đô, ngay từ đầu đã là bia đỡ đạn."

Lạc Di không thể gây rắc rối ở Kinh thành, mục tiêu quá lớn, khó tránh sẽ bị người khác nhắm tới.

Nhưng ra khỏi Kinh thành, tụ tập ở Quảng Thành dưới ngọn cờ của Hội chợ Quảng Châu, là điều hợp tình hợp lý.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1133: Chương 1133



Lạc Di đẩy mấy đĩa đồ ăn nhẹ đến trước mặt ông, ra hiệu để ông ăn một ít: "Xử lý gần xong rồi phải không?"

"Đến giai đoạn kết thúc, đợi việc bên cháu xong, chúng ta cũng xử lý xong sạch sẽ." Nhiếp Khôn Minh nhặt một chiếc bánh thiên nga nhân hạt dẻ bánh thiên nga tinh xảo ăn, khoảng thời gian này rất bận rộn, lại có rất nhiều vụ bắt giữ người, đào ra một đống nhiệm vụ đặc biệt, bắt gọn toàn bộ đường dây.

Phải xử lý một đống thứ từ trong ra ngoài.

"Lần này câu được một con cá lớn."

Để Lạc Di rời khỏi Kinh thành cũng là vì sự an toàn của cô, nước ở thủ đô quá đục, khốn nạn cũng nhiều.

Lạc Di không hỏi thêm nữa, rất tự nhiên đổi chủ đề: "Ở trong thủ đô mọi việc ổn chứ?"

"Màn kịch này của cháu rất chân thực, có rất nhiều người vì cháu mà tỏ thái độ bất bình, số cấp dưới của cháu ngày nào cũng đến ngồi im ở Bộ Công nghiệp và Công nghệ thông tin, nhưng lại không có hành vi quá khích nào. Bọn họ lần lượt đến, đến vào thời điểm đi làm và tan sở náo nhiệt nhất, yêu cầu đòi công bằng cho cháu." Nhiếp Khôn Minh cuối cùng cũng thấy được khả năng và sức lôi cuốn của Lạc Di khi chế ngự cấp dưới.

Những người trẻ đó trung thành với Lạc Di, đầy nhiệt huyết, chân thành bất bình thay Lạc Di.

Tuy nhiên, khi Vương Trung Nghị thường hay quản lý công việc hàng ngày, bị cách chức, ở đây vẫn gió yên sóng lặng, không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng Lạc Di ở nước ngoài bốn năm, ít tiếp xúc với họ hơn Vương Trung Nghị.

"Có điều cháu yên tâm đi, đó đều là những thứ quý giá, mọi người đều để mắt tới, không ai dám làm loạn."

Lạc Di thở phào nhẹ nhõm: "Cháu có diễn đâu, rõ ràng là bị chịu ấm ức, đúng không?"

Khóe miệng Nhiếp Khôn Minh giật giật: "Được rồi được rồi, cháu nói cái gì cũng được. Nhân tiện, ông Bach vẫn chưa tới ư? Không biết gã sẽ tặng cháu cái gì?"

"Phì." Lạc Di không nhịn được cười, được rồi, cô cũng vô cùng mong chờ món quà của ngài Bach.

Nhà hàng rất độc đáo, đình đài lầu các, hòn non bộ, có chim hót và hoa thơm, cá chép koi bơi lội trong hồ, một khu vườn mang phong cách đặc trưng của Quảng Đông, phong cảnh độc nhất vô nhị.

Người ta nói rằng nhiều nguyên thủ quốc gia từng dùng bữa ở đây.

Lạc Di rất thích không gian ăn uống như thế này, các món ăn do khách sạn sắp xếp, có những món ăn đặc trưng của nhà hàng như: Phật Nhảy Tường, bồ câu hấp sả, gà hướng dương cắt trắng, v.v., còn có những món ăn nhẹ đặc biệt, bày đầy một bàn.

Tuy nhiên, cô là người duy nhất tập trung nếm thử chúng, trong khi những người khác thì có chút lo lắng.

Ông Damon và ông Robert đang trò chuyện và cười đùa, thăm dò nhau, kéo giẫm nhau, đủ bận rộn rồi, làm gì có tâm trạng nếm thử.

Ngô Tiểu Thanh nhìn những vị khách nước ngoài trong phòng, vô cùng căng thẳng, bà vốn biết tiếng Anh, nhưng họ nói quá nhanh, hoàn toàn không thể bắt kịp.

Thứ ngoại ngữ này nếu không dùng nhiều sẽ trở nên vô dụng, bình thường vẫn cần tìm người để luyện tập thường xuyên.

Nicole và Linda rất hào hứng khi hồi tưởng lại khoảng thời gian tươi đẹp khi còn là sinh viên, còn chia sẻ những chuyến du lịch tâm đắc.

Lạc Di thỉnh thoảng thêm vài lời, cùng nhau kể về các bạn cùng lớp, không khí khá tốt.

Mà ở ngoài cổng, xe đưa đón sang trọng lại chạy tới lần nữa, lại đón tiếp một vị khách quý nữa.

Lần này, đoàn được dẫn đến chào đón không chỉ có giám đốc Chu của Sở Ngoại vụ, mà còn có phó thị trưởng Tăng, người phụ trách tài chính, họ rất mong chờ sự xuất hiện của các vị khách quý.

Cửa xe mở ra, một người đàn ông ăn mặc như quản gia bước ra trước, quay người lại kính cẩn nghênh đón ông chủ, một người đàn ông tuấn tú trong bộ vest đen lịch sự.

Vô cùng giống với những người giàu có trong phim điện ảnh, vô cùng phô trương.

"Xin chào ngài, John Bach." Phó Thị trưởng Tăng dẫn đầu đoàn đưa tay phải ra, thay mặt cơ quan chính phủ chào đón anh ta đến Trung Quốc.

Quý ông này là một ông trùm Phố Wall, người đã làm mưa làm gió trong thế giới tài chính, có độ ảnh hưởng khá lớn.

Họ hy vọng có thể thuyết phục được ông trùm truyền đạt một số kinh nghiệm, tốt nhất là có thể cử một số người đi theo để thực tập, tất nhiên, có thể hợp tác trong các dự án sẽ càng tốt hơn.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1134: Chương 1134



Bach tỏ ra thờ ơ và kiêu ngạo, ngẩng cao đầu, giao tiếp rất lấy lệ, ừm ồ không mấy hứng thú, đa số đều bị quản gia ngăn cản.

Phó Thị trưởng Tăng và Giám đốc Chu nhìn nhau, đều thất vọng, một người kiêu ngạo như vậy làm sao có thể giúp được họ?

Tuy nhiên, đều là những người từng trải, không biểu cảm gì, vẫn rất nhiệt tình.

Họ là đất nước của Lạc Di, người nước ngoài không hiểu Lạc Di, nhưng họ phải làm tròn bổn phận làm chủ của mình.

Quản gia đưa điện thoại di động ra: "Thưa ngài, cuộc gọi của cô Lạc Di đã được kết nối."

Giám đốc Chu nghe thấy cái tên quen thuộc, không dám tin ngẩng đầu lên, lại là Lạc Di?

Sắc mặt của ông Bach đột nhiên thay đổi, vừa rồi còn không có biểu cảm gì, bây giờ lại trở nên nhẹ nhàng: "Lạc Di, cô đang ở đâu? Ăn cơm? Được, tôi sẽ tới ngay."

"Xin hỏi, Xuân Noãn Hoa Khai lầu ở đâu?"

Giám đốc Chu sững người, quả nhiên là cô ấy, ông ta không nghe nhầm.

Ông ta biết Lạc Di đã đặt bàn ở Xuân Noãn Hoa Khai lầu, đang chiêu đãi khách.

"Hả? Ngài cũng là bạn bạn học của Tiến sĩ Lạc Di sao?"

Ông Bach tỏ vẻ bình tĩnh nói: "Tôi đã đầu tư vào không ít dự án nghiên cứu, cũng đã hợp tác với Đại học Harvard."

Cho nên, có quen biết sao? Giám đốc Chu liền tê dại người, mạng lưới quan hệ của Đại học Harvard thực sự rất mạnh mẽ.

Lạc Di là cao thủ ẩn mình, quá đỉnh.

Sớm biết thế này, ông ta còn cầu xin những người này làm gì? Chỉ cần trực tiếp khai thông tư tưởng của Lạc Di là được rồi.

Cửa phòng riêng được mở ra, tiếng ồn ào bên trong liền im bặt, ông Damon mỉm cười nói: "Cậu đến muộn rồi."

Lạc Di đang ngồi ở ghế chính liền nhà qua: "Anh Bach, anh đến rồi, vào đây ngồi đi, thêm một chỗ cho anh ta."

Mọi người đều đến đủ rồi, được rồi, ăn xong bữa này cũng là lúc bắt đầu làm việc rồi.

Cô cũng nhìn thấy vẻ mặt kỳ quái giám đốc Chu, suy nghĩ một lúc: "Giám đốc Chu cũng ở đây à, ông ăn tối chưa? Nếu chưa thì chúng ta cùng ngồi đi."

Người ta tiếp đãi khách nước ngoài cũng không dễ dàng gì, có khi thậm chí còn không thèm ăn.

"Việc này..." Giám đốc Chu do dự một chút, không nên xen vào bữa tiệc riêng tư như thế này, nhưng sự tò mò trong lòng lại sắp tăng vọt.

Phó Thị trưởng Tăng nhẹ nhàng kéo ông ta, nháy mắt với ông ta: "Không phiền nếu thêm vài chỗ nữa chứ?"

Lạc Di chưa bao giờ nhìn thấy ông ta, nhưng dáng vẻ thế này chắc chắn cũng là một lãnh đạo: "Tất nhiên là không phiền."

Giám đốc Chu giới thiệu hai người với nhau, Lạc Di mỉm cười chào hỏi, dáng vẻ vô cùng dễ mến, giống như một sinh viên đại học ngây thơ vậy.

Nhưng Phó thị trưởng Tăng cũng không dám coi thường cô, nhìn xem làm gì có vị khách nước ngoài nào ở đây là người bình thường? Mọi người đều lịch sự với cô, khá là nể mặt cô.

Người phục vụ rất lanh lợi, thêm ba chiếc ghế, bổ sung dụng cụ ăn kịp thời.

Lạc Di dặn dò thêm: "Giúp tôi thêm mấy món nữa, các anh tự sắp xếp nhé."

Gọi món cũng rất phiền, nhưng may mắn là nhân viên phục vụ nhà hàng rất chuyên nghiệp.

"Được ạ."

Ông Bach ngồi xuống, dưới sự phục vụ của quản gia, rửa tay rồi còn lau mặt, chậm rãi nhìn Lạc Di vài lần: "Cô đã thay đổi khá nhiều đấy, có chút giống người lớn rồi."

Lạc Di trừng mắt: "Ý anh là gì? Ý là nói tôi già nhanh sao? Hay là ám chỉ tôi quá già?"

"Cũng không hẳn." Ông Bach nhấp một ngụm trà nóng: "Cô không biết trước đây cô trông giống trẻ vị thành niên sao?"

So với sinh viên Âu Mỹ, người Châu Á thực sự có lợi thế hơn, trông nhỏ con hơn.

Lạc Di không khỏi bật cười, gã này có rất nhiều trò bịp bợm thật đấy.

"Cứ coi là khen tôi đi, mau ăn khi còn nóng đi, so với các món ngon của nước tôi, nước Mỹ của các ông thực sự yếu kém lắm."

Ông Bach lạnh lùng nói: "Thế mà cô vẫn ăn hamburger và hotdog được bốn năm ấy."

Nicole ngẩng đầu ngắt lời: "À, Lạc Di hầu như không ăn hamburger, cậu ấy có một đầu bếp riêng lo cho cậu ấy ba bữa một ngày, mỗi ngày đều không giống nhau."

Linda khá quen thuộc với cuộc sống ăn hàng ngày của Lạc Di, về cơ bản, cô ấy sẽ ăn trưa với các bạn cùng lớp trong căng tin của trường, nhưng hai bữa ăn còn lại thì không chắc.

"Hơn nữa đầy đủ màu sắc hương vị, Lạc Di, kể từ khi cậu rời khỏi Mỹ, thầy hướng dẫn của cô mỗi ngày ăn sẽ thở dài, nói rằng không ai cho ăn nữa."

Đừng thấy hòa hợp êm ấm, nhưng thực ra là đang âm thầm giẫm đạp nhau.

Trong mắt Lạc Di hiện lên ý cười: "Nhà ăn tự chọn cũng có đồ ăn Trung Quốc."
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1135: Chương 1135



Linda cũng từng ăn ở đó, vô cùng thích món lẩu xào cay, ăn hoài không thấy chán, đáng tiếc là căng tin không có món này..

"Sao có thể so sánh với đầu bếp hoàng gia nhà cô được, nếu có cơ hội vẫn muốn thử lại lần nữa."

Lạc Di cười nói: "Đợi khi nào tôi kết hôn nhé, các cậu sẽ có cơ hội."

Mọi người đều ngẩng đầu nhìn cô với vẻ mặt khác nhau, kết hôn?

Ông Bach nhìn cô thật sâu: "Cô định kết hôn? Với ai?"

"Còn có thể cưới ai nữa chứ? Tất nhiên là Blake, hai người trai tài gái sắc, trời sinh một cặp, vô cùng xứng đôi." Nicole mỉm cười nói: "Lạc Di, tớ sẽ bao hết tất cả đồ trang sức và váy cưới cho cậu."

Không chịu thua kém, Linda nói: "Vậy thì tôi sẽ thanh toán mọi chi phí khác, chúng ta ở cùng với nhau bốn năm, khi cô kết hôn tôi nhất định sẽ tiễn cô đi kết hôn."

Lạc Di: “...”

"Không cần hai cậu tốn tiền, cha mẹ tôi sẽ thu xếp."

Linda mỉm cười nói: "Đây là chút tấm lòng của chúng tôi, đừng được từ chối, lẽ nào khi chúng tôi kết hôn, cô lại không đến tham gia ư?"

Lạc Di có lẽ sẽ không thể ra nước ngoài: "Cho dù không tham gia, chắc chắn sẽ có quà."

Linda hả một tiếng: " Không phải chứ? Nhất định phải đến làm phù dâu cho tôi."

Nicole tò mò hỏi lại: "Kết hôn rồi vẫn có thể làm phù dậu ư? Cậu chắc không?"

Linda trợn mắt nhìn cô, tình chị em cây khế này khi gặp phải lợi ích gia đình thì sẽ không đáng nói đến: "Tôi nói được là được."

Chủ đề ngày càng xa hơn, có chút không thể dừng lại.

Lạc Di gắp một miếng heo sữa nướng, đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Đúng rồi, ông Robert, có thể giúp tôi một việc được không?"

Hai mắt ông Robert sáng lên: "Vinh hạnh của tôi, cứ nói."

Lạc Di nói rất thản nhiên: "Có thể nhận được bao nhiêu người đến bổ túc tại trường Thiết kế Thời trang ESMOD Paris?"

Có qua có lại mới lâu dài được, cô hiểu rất rõ điều này.

Robert trả lời rất thản nhiên: "Không vấn đề gì, chỉ là chuyện nhỏ thôi."

Những điều mà người bình thường phải vắt óc suy nghĩ, trong mắt những người ở tầng lớp này, chỉ là những vấn đề tầm thường không đáng nhắc tới.

Giám đốc Chu nghe đến c.h.ế.t lặng, vô thức nhìn Phó Thị trưởng Tăng, mà lúc này Phó Thị trưởng Tăng nhìn chằm chằm Lạc Di không chớp mắt, giống như đang nhìn một kho báu, sáng chói đến đáng sợ.

Ngài Bach hừ lạnh một tiếng: "Tôi cũng có thể làm được, sao không nhờ tôi?"

Không nhờ anh ta giúp đỡ, anh ta cũng không vui, anh ta cũng muốn có sự sủng ái của Lạc Di.

Lạc Di mỉm cười phàn nàn: "Tôi chỉ nghĩ ngay đến ông Robert, sự hiện diện của anh không mạnh lắm."

Ngài Bach bị đ.â.m một dao, còn không thể tức giận, đã quen tính xấu của cô rồi: "Đã bao giờ nói với cô, giọng điệu nói chuyện của cô rất khó chịu chưa?"

Lạc Di cười đắc trí: "Rồi, nhưng tôi sẽ không thay đổi."

Được rồi, cô cũng chia người, nếu không làm sao cô có thể áp chế được sự kiêu ngạo của ngài Bach được?

Thật ra, người với người tiếp xúc với nhau chẳng phải gió đông áp đảo gió tây, gió tây áp đảo đượ gió đông sao?

Thế lực của ai mạnh, thì người đó sẽ chiếm thế chủ đạo hơn.

Ngài Bach: “...”

Lạc Di được nước lấn tới: "Anh không có tư cách nói tôi đúng không? Cũng không thèm để ý đến giọng điệu của mình đi, thật là thô lỗ, giống như một tên chủ nợ."

Trong số bọn họ, ngài Bach là một người gai góc, thỉnh thoảng nhảy nhót mấy lần.

Ngài Bach còn có thể làm gì nữa? Không thể áp đảo được đối phương, chỉ có thể giơ tay đầu hàng: "Tôi sai rồi, này, tặng cô một món quà."

Anh ta đưa ra một chiếc hộp gấm qua, mọi người đều háo hức nhìn theo, đặc biệt là ông Damon và ông Robert, tim tôi đập thình thịch.

Lạc Di nhận lấy, đặt sang một bên, không có ý định mở ra, tai vách mạch dừng, về rồi mở vậy.

Nicole vô cùng tò mò: "Lạc Di, mở ra xem đi."

Mọi người đều nhìn qua, Lạc Di nhướng mày nhìn về phía ông Bach, trên mặt gã đang nở nụ cười thần bí .

Nói trắng ra, thì chỉ là làm ra vẻ mà thôi.

Đúng lúc này có mấy người xen vào: "Mấy người tụ tập thế này mà không gọi chúng tôi, thế này thì quá đáng."

Đó là Fath và hai em gái của gã, vốn dĩ họ không biết chuyện này, nhưng lúc đi sang bên này nghe thấy tiếng nói có có vẻ không đúng lắm.

Mọi người im lặng nhìn gã, gã ngốc này.

Người bình thường đáng lẽ nên lặng lẽ rời đi chứ?

Fath không quan tâm nữa, gã cảm thấy như bị bị loại trừ: "Là bởi vì địa vị thân phận của chúng ta không đủ sao? Này rõ ràng là coi thường chúng tôi! Hôm nay là mới?"
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1136: Chương 1136



Mạch não của gã cũng tuyệt thật, không đi theo con đường thông thường.

Mọi người đồng loạt nhìn về phía Lạc Di, khóe miệng Lạc Di giật giật: "Là tôi, có chuyện gì vậy? Mời ai ăn tối thì cũng phải có sự cho phép của anh sao?"

Khí thế của Fath lập tức yếu đi vài phần: "Tại sao không mời chúng tôi? Chúng tôi cũng là khách mà."

Lạc Di nghiêm túc nói: "Khả năng, có thể tình cảm không thích hợp lắm."

Chỉ cần cô không xấu hổ, thì người xấu hổ sẽ là người khác.

Mọi người: “...”

"Ha ha ha, xin lỗi, tôi không muốn cười." Ngài Bach cười lớn: "Anh đắc tội với Lạc Di, quên rồi à?"

Fath lập tức giận ngược lại: "Anh cũng từng đắc tội mà, cười gì mà cười?"

"Tôi đền tội rồi."

Hai mắt Fath lóe lên: "Tôi cũng xin lỗi rồi, các người muốn chơi cái gì, phải dẫn theo tôi nữa."

Chà, chả ai ngốc thế cả, gã đánh hơi mà đến.

Giám đốc Chu và Phó Thị trưởng Tăng nhìn nhau, nghe hiểu gì không? Họ muốn gây rối ở đây!

Linda đảo mắt, chủ động ngắt lời: "Lạc Di, cô vẫn chưa bóc quà của anh Bach đấy mau bóc đi."

Thấy ngài Bach không ngăn cản, Lạc Di cầm chiếc hộp dài dẹt lên xem, rồi mở hộp ra, ồ, đây là cái gì vậy?

Là một xấp giấy cuộn, Lạc Di nhấc văn kiện phía trên lên, là một văn bản chuyển nhượng cổ phần.

Cô nhướng mày: "Giải thích chút đi."

Xét về sự khôn ngoan, thì ngài Bach là người khôn ngoan nhất.

"Gần đây tôi đã mua được một số tài sản, chia nhỏ tái cơ cấu rồi bán đi." Đây là thế mạnh của ngài Bach, dựa vào việc này đã kiếm được rất nhiều tiền: "Tôi nghĩ cô sẽ thích phần tài sản này, chỉ cần cô ký tên, thì sẽ là của cô."

Mọi người háo hức nhìn nó, rốt cuộc là tài sản gì?

Lạc Di liếc qua thỏa thuận, nhìn thấy rất nhiều thông tin thú vị: "Cho tôi 51%? Phần còn lại nằm trong tay anh?"

Hai mắt ông Damon mắt lóe lên: "Lạc Di, anh ta có ý đồ, muốn cô kiếm tiền cho anh ta."

Ông Robert bước tới nhìn vài lần, công ty Robot? Đây không phải là một ngành đang suy thoái sao?

Mua tặng cho Lạc Di? Tuy nhiên, cô học chuyên ngành khoa học máy tính. Vô số suy nghĩ lóe lên trong đầu ông ta.

"Đúng vậy, anh ta cố ý gài bẫy cô, muốn cho thì cũng phải cho hết chứ, cho một nửa là có ý gì? Chứng tỏ là muốn cô giúp anh ta kiếm tiền."

"Anh Bach à, cậu âm mưu quá đó."

Kỳ thực anh ta cũng có chút buồn bực, vì sao mình lại nghĩ ra chiêu này chứ?

Ngài Bach phớt lờ họ, họ chỉ là đang ghen tị thôi.

"Lạc Di, cô đọc thông tin bên dưới rồi hẵng đưa ra quyết định, tạm thời đừng vội từ chối."

Đây là một công ty robot, những năm 60, 70 là giai đoạn phát triển tốt nhất của robot, vô vàn nghiên cứu và phát minh, trước đây là robot điều khiển bằng máy tính, năm 1979, một robot có khớp nối, chạy hoàn toàn bằng điện đã được ra mắt, từ dó được sử dụng rộng rãi trong sản xuất công nghiệp.

Cuối những năm 80, thị trường robot công nghiệp bắt đầu bão hòa, sản phẩm tồn đọng, các nhà máy sản xuất robot lần lượt đóng cửa, đây cũng là lý do mà ngài Bach mua lại.

Công ty chế tạo robot này trước đây khá nổi tiếng trong giới này, nhưng do thị trường đình trệ, cộng thêm những đánh giá sai lầm của ban quản lý, nên công ty tồn đọng một lượng lớn sản phẩm, lầm vào khó khăn.

Lạc Di nhìn vào báo cáo tài chính, khoản lỗ vốn này

Nhìn vào báo cáo kho hàng, quả thực là nhiều quá, công nghệ này vẫn chưa theo kịp, thì thị trường lại bão hòa, nên không bán được.

"Lúc mua lại đã xử lý hết chưa?"

Việc quản lý trước đây, sắp xếp nhân viên cũ, xử lý nợ và các vấn đề còn lại khác, đều đã được giải quyết ổn thỏa trong quá trình mua lại.

"Yên tâm", ngài Bach là người từng trải: "Công ty này không có bất kỳ khoản nào, ban lãnh đạo và nhân viên cũ đều đã bị đuổi đi, chỉ còn lại sản phẩm trong kho và một căn phòng đầy tài liệu, các kênh thượng lưu, hạ lưu…"

Anh ta giới thiệu tình hình hiện tại của công ty một cách rất trôi chảy, tất cả đều đã được xử lý sạch sẽ.

Anh ta muốn hợp tác với Lạc Di, không phải để kết thù địch.

Lạc Di là chuyên gia hàng đầu trong ngành máy tính, việc nghiên cứu và phát triển robot là con đường đúng đắn.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1137: Chương 1137



Anh ta thật sự quá lanh trí, anh ta cũng là một thiên tài, một thiên tài trong giới tài chính!

Lạc Di gõ nhẹ lên bàn hết lần này đến lần khác rất nhịp nhàng, nhưng lại khiến mọi người không khỏi lo lắng.

Trên thực tế, robot đã đạt đến thời điểm chuyển đổi quan trọng, sự đào thải truyền thống, sự trỗi dậy của các công nghệ mới nổi là quy luật tất yếu của lịch sử.

Số hàng tồn kho này đều là robot truyền thống, đã bị loại bỏ ở thị trường Châu Âu và Châu Mỹ, tuy nhiên vừa hay đang có một làn sóng robot gia dụng có thể dùng được.

Chỉ cần thay đổi một chút về chi tiết, cấy chip vào sẽ rất hiệu quả.

Ngoài ra, robot ngày nay rất cứng cáp, nhưng có thể ra mắt các bộ phận lắp ráp của máy, lắp ráp chúng theo ý muốn như xếp các miếng gỗ, biến chúng thành robot với các chức năng khác nhau.

Đây là một cách tiếp cận hoàn toàn mới, một khi nghiên cứu phát triển ra được, nó sẽ là một sáng kiến

mang tính cách mạng, sẽ mang lại vô vàn lợi ích.

Cô đã hạ quyết tâm, mỉm cười nhìn ngài Bach, nhưng lời nói ra lại vô cùng mạnh mẽ: "Tôi muốn 90%, quyền quản lý thuộc về tôi, anh chỉ có quyền nhận hoa hồng."

Phó Thị trưởng Tăng hít một hơi lạnh,thế này thì quá đáng quá, người ta là ông trùm tài chính, vô cùng khôn ngoan và kiêu ngạo, khả năng sắp sụp đổ.

Anh ta đã nghĩ cách giải quyết ổn thỏa rồi, đương nhiên phải bảo vệ người nhà mình, nhưng cũng không thể khiến các vị khách nước ngoài thấy khó xử.

Kết quả, ngài Bach chăm chú nhìn Lạc Di, ôn hòa thương lượng: "Có phải ít quá không? 30% thì sao?"

Lạc Di đẩy thỏa thuận sang đi: "Vậy tôi không cần nữa."

Cùng lắm thì cô mua lại một nhà máy sản xuất robot thông qua một công ty nước ngoài, cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.

Ngài Bach hiểu ý của cô, bất lực thở dài: "Được, tôi hứa với cô."

Lạc Di chậm rãi nói: "Tôi sẽ để luật sư của tôi soạn thảo một hợp đồng mới, trong thời hạn này anh có thể nuốt lời."

Nhìn sự cao thượng của cô, ngài Bach nhìn dáng vẻ điềm tĩnh điềm đạm của cô, trong lòng rung động: "Có phải cô đã có hướng

gì không?"

Lạc Di khẽ mỉm cười: "Anh nói xem?"

Ngài Bach nhảy lên phấn khích, anh ta biết rằng cô là một thiên tài hiếm có, rất nhiều mưu mô nguy hiểm.

Trong mắt người khác là một tình thế c.h.ế.t chóc, cô đã sống lại chỉ bằng một sự k1ch thích nhẹ nhàng.

Anh ta chủ động đưa tay phải ra: "Hợp tác vui vẻ, Tiến sĩ Lạc Di."

Lạc Di bắt tay anh ta một cách lấy lệ, nhanh chóng rút tay ra: "Ăn thôi."

Ông Robert không xem trọng với các công ty Robot, thị trường đã bão hòa, điều mà bất cứ ai tinh ý đều có thể nhận thấy.

Nhưng Lạc Di lại nguyện ý nhúng tay vào, có nghĩa là sắp có bước ngoặt.

Cô ấy là người như nào chứ? Không ngoan giống như quái vật.

"Lạc Di, tôi cũng muốn nắm chút cổ phần, tiền không thành vấn đề."

Ông Damon cũng không muốn thua kém: "Tôi cũng muốn nắm cổ phần, cô sẵn sàng cho bao nhiêu thì sẽ là bấy nhiêu, giá cả tùy cô quyết định, không xen vào việc quản lý, hợp tác với mọi công việc của cô, thấy sao?"

Giám đốc Chu sững sờ, cả đời này ông ta chưa bao giờ nhìn thấy người kỳ lạ, hành động kỳ lạ như này.

Có vẻ như sự hiểu biết của ông ta vẫn còn quá ít.

Lạc Di không chút do dự từ chối: "Đây sẽ là sản phẩm thử nghiệm của tôi, các ông đối dự án khác đi, trên thế giới có rất nhiều dự án, cứ từ từ chọn nhé."

Hai người vô cùng thất vọng, nhưng họ đã từng hợp tác với Lạc Di, biết tính cách nói một là một của cô, nên cũng không tiếp tục quấy rầy nữa.

Tâm trạng của Fath rất bất an, công ty mà ngài Bach đã nhìn trúng thì chắc chắn sẽ nổi tiếng và có giá trị trong giới, nhưng lại sang tay tặng cho Lạc Di, điều này có ý nghĩa gì?

Nhìn cách cư xử thường ngày của ông Damon và ông Robert, gã nghĩ, chẳng lẽ họ đều cho tặng gì rồi sao?

Khi nghĩ đến đây, gã cảm thấy khó chịu khắp người.

Hóa ra, gã đã thua ở đây! Một lũ cáo già! Gã còn quá non!

Không được, gã phải nghĩ cách, gã vẫn còn có cơ hội.

"Lạc Di, trong các trận đấu giá gần đây có rất nhiều thứ hay, cô thích cái gì, tôi tặng cô."

Lạc Di lại gắp một cái chân gà mềm dẻo, ăn một cách thích thú: "Tôi có đủ rồi."

Cô không quá theo đuổi vật chất, vài bộ trang sức là đủ để mặc trong những dịp lễ, còn quần áo thì mẹ cô sẽ lo, cô rất hài lòng với ngôi nhà ở Phoenix Garden, không cần phải thay đổi gì cả.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1138: Chương 1138



Đốt tiền vào đồ cổ thư họa? Cô không chơi.

Cô thích ăn uống, nguồn tài chính đủ để chèo chống sở thích nhỏ này của cô.

Fath trầm ngâm suy nghĩ: "Hay là, tôi tặng cô một chiếc máy bay?"

Ông Robert giơ tay, cười nói: "Tôi tặng rồi."

Fath: “...”

"Tặng cô một chiếc du thuyền sang trọng?"

"Tôi tặng rồi." Lần này là ông Damon.

Fath không nhịn được muốn chửi rủa, bọn họ đi xong rồi, gã phải làm sao bây giờ, không có khả năng sống qua ngày này rồi.

"Tặng cho cô một chiếc Rolls-Royce màu vàng?"

Lạc Di không chút do dự từ chối: "Không cần, tôi không muốn trở thành bia b.ắ.n di động."

Toàn bộ Kinh thành thậm chí còn không có một chiếc Rolls-Royce nào, cô không muốn bị mọi người vây quanh ngay khi vừa đi ra ngoài đường, còn sẽ bị kẻ nào đó có ý đồ nhắm đến.

Anh ta có đầu óc không vậy?

Fath nói liên tiếp mấy câu, nhưng Lạc Di đều từ chối, gã tỏ vẻ bất bình, dạo này việc tặng quà khó quá.

Ăn xong, Lạc Di ôm cánh tay mẹ mỉm cười nhìn mọi người: "Tôi muốn ra ngoài đi dạo, mọi người tự nhiên đi."

Cô có chút chê bọn họ có chút ồn ào, nhiều người ầm ĩ quá .

Chủ yếu là mọi người đều tranh giành giao lưu với cô, tăng điểm thiện cảm, cô thì chỉ muốn im lặng một lát.

Hai mẹ con thản nhiên đi lại bên ngoài, Ngô Tiểu Thanh nhìn con gái nhưng lại chần chừ không nói, bảo bối mảnh khảnh và mềm mại của bà dường như đã trở thành một người tuyệt vời.

Mặc dù trước đó bà đã biết con gái mình học giỏi và được đánh giá cao, nhưng lại không cảm nhận được bằng trực giác, đêm nay có khách nước ngoài đổ xô đến làm bạn với con bé, điều này đã ảnh hưởng rất lớn đến Ngô Tiểu Thanh.

Lạc Di quả là người thông minh, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể nhìn thấu suy nghĩ của bà, ôm lấy cánh tay bà, nũng nịu nói: "Dù em có tài giỏi đến mấy thì vẫn là Tiểu Nghị mà mẹ yêu quý nhất thôi, mẹ đã sinh ra một người duy nhất cực kỳ thông minh như cơn, mẹ có đóng góp lớn nhất."

Dù bề ngoài có nở mày nở mặt đến đâu, thì cô vẫn là một đứa con gái thích làm nũng trước mặt cha mẹ, sẽ không thay đổi cho dù sau này sẽ lớn lên.

"Mẹ cũng là người siêu quyền lực, đã gây dựng được sự nghiệp lớn như vậy chỉ trong vài năm, con cũng giống như mẹ vậy."

Dù cô tám mươi tuổi nhưng vẫn sẽ mãi là con gái của họ.

Ngô Tiểu Thanh rất vui khi được cô dỗ dành: "Con tiếp xúc với những người đó có thực sự không có vấn đề gì chứ?"

Bà là người đã trải qua mười năm đó, đã phải chịu đựng rất nhiều đau khổ vì hoàn cảnh gia đình, do vậy sẽ thận trọng hơn so với người thường.

Lạc Di khẽ mỉm cười, hạ giọng nói: "Mẹ đừng lo lắng, cấp trên biết điều đó."

Ngô Tiểu Thanh đã hoàn toàn yên tâm, chỉ cần mọi chuyện đều ổn là được: "Khi nào chúng ta sẽ về?"

"Chúng ta sẽ rời đi khi hội chợ kết thúc." Lạc Di cười tươi nói đùa: "Cha nhớ con rồi à? Giục con quay về à?"

Ngô Tiểu Thanh gõ nhẹ đầu con gái mình, tinh ranh.

"Năm nay chúng ta cũng không về tảo mộ."

Vốn dĩ đã thống nhất, nhưng kết quả đến lúc đó Lạc Quốc Vinh lại có việc phải làm, nên chuyến đi phải hủy bỏ, theo đó công việc kinh doanh càng tăng lên, mọi người đều rất bận rộn.

Lạc Di suy nghĩ một chút rồi đưa ra đề nghị: "Hay là bao giờ năm mới thì quay về? Lúc đó mọi người đều được nghỉ lễ."

"Mẹ sẽ bàn việc này với cha con."

Khi hai mẹ con họ đang nói chuyện, một người đàn ông vội vàng bước tới trước mặt họ: "Tiến sĩ Lạc Di, chúng ta nói chuyện nhé."

Là Phó Thị trưởng Tăng, ông ta là một quan chức làm việc rất siêng năng, đã đạt được nhiều thành tựu to lớn trong nhiệm kỳ của mình.

Lạc Di sẵn sàng đồng ý: "Cứ nói."

Phó Thị trưởng Tăng nhắc nhở thẳng vào vấn đề: "Quà mà cô nhận được quá cao cấp, ảnh hưởng không tốt, tôi đề nghị hay là trả lại đi, đừng để lộ sơ hở."

Thứ cô nhận được không phải là một món quà nhỏ, mà là một món quà lớn, ông ta cũng là muốn tốt cho cô.

"Tôi biết rồi." Lạc Di cười gật đầu, cho dù cô đồng ý, cấp trên cũng sẽ không đồng ý.

Cô chỉ giữ lại chiếc trực thăng, nhưng bỏ đi chiếc tàu ngầm, cấp trên sẽ vui mừng khôn xiết như vớ được báu vật.

Phó Thị trưởng Tằng chỉ nghĩ cô sẽ nghe lời, trong lòng rất vui mừng: "Tiến sĩ Lạc Di, tôi chân thành mời cô làm cấp phó của tôi, giúp tôi làm tốt công tác tài chính, kinh tế, thúc đẩy sự phát triển kinh tế của nước chúng ta... "
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 1139: Chương 1139



Cô có mối quan hệ rộng rãi, quen biết toàn là những nhân vật có uy tín, vô cùng phù hợp với những công việc liên quan.

Sao có thể bỏ qua một người như cô chứ? Nhất định phải được đặc cách thu nạp vào, vì vậy , danh tiếng là rất quan trọng.

Đây chính là một trong những lý do mà ông ta thuyết phục Lạc Di trả lại quà.

Lạc Di khẽ mỉm cười: "Tôi sẽ nghe theo sự sắp xếp của tổ chức."

Ý của cấp trên rất rõ ràng, là muốn cô làm một nhà khoa học, nhưng cô có thể nói ra sao?

Phó thị trưởng Tăng càng vui mừng hơn, cô gái này khá là không khách sáo với khách nước ngoài, nhưng lại khá tốt với chính người của mình.

Ông ta vui vẻ rời đi, Lạc Di vừa đi được vài bước thì Giám đốc Chu đột nhiên từ đâu liền xuất hiện với vẻ mặt rất nhiệt tình: "Tiến sĩ Lạc Di, cô sinh ra để làm các hoạt động liên quan đến đối ngoại, nhất định phải đến đơn vị chúng tôi."

Lạc Di im lặng thở dài, sao chỗ nào cũng nghĩ cô phù hợp chứ?

Vẫn là câu nói vạn năng đó của cô, nghe theo sự sắp xếp của tổ chức.

Giám đốc Chu đã tiếp xúc qua với Lạc Di nhiều lần, theo bản năng thì cảm thấy những lời này có chút không đúng.

Nhưng suy đi tính lại, lại không biết chỗ nào không đúng.

Đợi khi ông ta về xin phép, muốn điều người qua đó, làm giáo sư gì chứ, chi bằng làm quan chức?

Gửi báo cáo lên trên nhưng đợi rất lâu rồi cũng không có phản hồi gì, giục cũng giục rồi, những vẫn không có động tĩnh gì.

Lạ thật đấy, dù có từ chối thì cũng phải nói một tiếng chứ, sao lại coi như không có gì xảy ra nhỉ?

Nhờ các mối quan hệ để hỏi thăm chút về thủ đô, cũng chỉ có một câu, từ nay về sau coi như không có chuyện gì.

Đến tận lúc này, bọn họ mới tỉnh táo lại, tình huống của Lạc Di phức tạp hơn tưởng tượng, cô cũng không phải là người bọn họ có thể chạm vào.

Cuối cùng cũng hiểu được câu đó của Lạc Di, nghe theo sự sắp xếp của tổ chức, cá là cô ấy đã biết kết quả rồi.

Đó là sau này hẵng nói.

Một ngày mới lại bắt đầu, mười giờ sáng, phòng cao cấp của cô đã chật kín người ngồi.

Vẫn là những người quen, Dương Nam Ba, bí danh ông Nam Ba, đại diện của Tập đoàn Bắc Đẩu Hong Kong.

Ông John Bach, một ông trùm Phố Wall, sở hữu Quỹ đầu tư mạo hiểm HM.

Ông Chris Damon, hướng hoạt động kinh doanh chính của gia tộc là trong lĩnh vực tài chính, bao gồm các ngân hàng và công ty chứng khoán.

Ông Jacques-Yves-Robert, gia tộc chủ yếu làm nghề vận tải biển, vận tải đường bộ, là vua vận tải.

Mọi người đều nhìn nhau, tâm trạng khá là phấn kích, lại bắt đầu rồi.

Lạc Di không nói nhiều, giơ bàn tay nhỏ lên: "Chúng ta đều biết nhau rồi nên cũng không giới thiệu nhiều nữa, vào thẳng chủ đề thôi."

Cô hít một hơi thật sâu: "Lần hành động này, số hiệu là b.ắ.n mặt trăng, mục đích là cướp thị trường chứng khoán của nước R."

Khóe miệng Dương Nam Ba nhếch lên, lần trước là kế hoạch tóm mặt trăng, lần này là b.ắ.n mặt trăng, rốt cuộc cô có chấp niệm gì với mặt trăng?

Tâm trạng của mọi người trở nên kích động, hai mắt đều sáng lên như những con sói hung ác.

Cướp bóc gì chứ thú vị quá đi! Xông lên!

Ông Robert tò mò hỏi: “Vì sao lại chọn R quốc?”

Lạc Di ý tứ thâm sâu nhìn ông ta một cái, ánh mắt này làm cho trong lòng của ông ta lập tức cảm thấy nổi da gà, ông ta hỏi sai rồi sao? Tại sao ánh mắt của cô lại kỳ quái như vậy?

“Bởi vì bọn họ có tiền, hoạt động mua bán trên khắp thế giới, trong mấy năm qua thị trường chứng khoán của nước R một đường tăng lên, từ năm 85 chỉ có 13113 điểm liên tục tăng tới hơn 30000 điểm, ước chừng đã tăng lên gấp ba lần, điều này cực kỳ không hợp lý.” khóe miệng của Lạc Di nhếch lên nở một nụ cười xấu xa: “Heo này đã nuôi béo, nên làm thịt rồi.”

“Nói rất đúng.” Dương Nam Ba là người đầu tiên phụ họa, nhiệt huyết sôi trào, cuối cùng cũng có thể báo thù được rồi, thật là vui vẻ.

Những người khác cũng sôi nổi đồng ý, cướp của ai không quan trọng, chỉ cần có thể kiếm được tiền thì bắt bọn họ làm cái gì cũng được.

Đó là bản chất của tư bản.

Lạc Di nhìn những người đang ngồi ở đây một cái thật sâu, lướt qua khuôn mặt của từng người: “Đầu tiên tôi xin nói trước một chút, lần trước chúng ta tấn công chớp nhoáng, tốc chiến tốc thắng. Nhưng lúc này lại không phải như vậy, thời gian tương đối kéo dài, ngắn nhất là một năm, dài nhất là ba năm, mọi người suy nghĩ cho thật kỹ.”
 
Back
Top Bottom