Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 150: Chương 150



Người xưa có câu: Con hư biết nghĩ lại còn quý hơn vàng, có ý là, người đã từng lầm đường lạc lối mà biết sửa sai, biết làm lại thì vô cùng đáng trân trọng.

Biết sai có thể sửa sẽ vẫn là một công dân tốt và có ích.

Mọi người đều có thể bao dung, vì sao người làm mẹ ruột lại không thể? Nếu thế, vấn đề chắc chắn phải từ người mẹ này rồi.

Bà cụ Lạc tức nghẹn họng, mặt cũng tái xanh đi rồi, bà ta không hiểu, vì sao sau khi ở riêng, danh tiếng của nhà thằng út lại tốt lên nhanh thế? Sao lại có nhiều người nói giúp nó thế?

Ông ba thở dài, quay sang phía Lạc Quốc Cường: “Quốc Cường à, cháu là đội trưởng, đừng có lợi dụng chiếm lợi của anh em mình như thế, mất mặt lắm.”

Thực ra chính ông cụ cũng có xu hướng thiên về nhà Lạc Quốc Cường, để làm một đội trưởng tốt, không chỉ cần năng lực hơn người mà còn cần có danh tiếng tốt nữa thì mới khiến người ta phục được.

Nếu mang nhiều tiếng xấu, nhất là sống không ngay thẳng, ai chịu nghe theo đây?

Vì thế, ông ba cho rằng mình làm như vậy là đang giúp đứa cháu có tiền đồ nhất họ này.

Lạc Quốc Cường đã tức giận muốn nổ phổi, làm cán bộ thì nên chịu thiệt à?

Nhưng bất kể trong lòng nghĩ sao, ông ta vẫn phải duy trì nụ cười trên mặt: “Chú ba nói phải ạ, đã ở riêng rồi thì tiền nhà nào nhà nấy giữ đi. Quốc Vinh cũng rất vất vả, sau này nếu không đủ tiền tiêu thì cứ tới nói với anh, mẹ và các anh chị dù phải thắt lưng buộc bụng cũng sẽ giúp chú, chúng ta là người một nhà mà.”

Vừa dứt lời, người xung quanh đều xôn xao khen ngợi ông ta khảng khái.

Bà cụ Lạc hừ lạnh một tiếng, bà ta sẽ chờ đến ngày nhà thằng út này phải cúi đầu khuất phục bà ta, đến khi đó, mọi việc sẽ lại do bà ta định đoạt.

Lạc Di mà biết, nhất định sẽ nói, mơ đẹp ghê, nhưng đời này đều sẽ không xảy đến đâu.

Sau khi chia tiền lợi, công việc trong thôn cũng được gác lại, sau tết mới tiếp tục.

Thôn dân nhận được tiền, bắt đầu chuẩn bị đón tết, nô nức tới gian hàng mậu dịch để sắm đồ mừng năm mới.

Từ đó, lại có một vấn đề khó khăn là, có rất nhiều thứ muốn mua được phải có phiếu khoán, như mua dầu cần phiếu dầu, mua đường phải có phiếu đường, mua vải cần phiếu vải, mua đồ công nghiệp cần phiếu công nghiệp.

Nông dân nào có cơ hội được phân phối phiếu công nghiệp chứ, nhưng đồ dùng trong nhà ai mà chẳng muốn sắm đồ tốt, vậy phải làm sao?

Mọi người tranh nhau chạy tới nhà họ Lạc, nhờ Lạc Xuân Mai kiếm giùm vài phiếu công nghiệp.

Lý do đã được chuẩn bị sẵn, cô ta có người cha nuôi là cán bộ công xã, lại còn được yêu thương như vậy thì việc kiếm vài tấm phiếu khoán nào có khó gì.

Không lấy được ư? Nói thế là kiếm cớ từ chối, không muốn giúp đỡ bà con xóm giềng rồi.

Lạc Xuân Mai bị chặn họng, không biết phải thanh minh thế nào, cô ta thật sự không có bản lĩnh đó, bởi vì Vương Hải Thanh chỉ ngoài mặt tỏ ra quan tâm thôi, thực tình chẳng có chút tình cảm nào.

Nhưng lời này có thể nói ra ngoài sao? Cô ta đã nói dối quá nhiều, hình tượng ‘ngôi sao may mắn’ cũng đã lập nên, nói ra chỉ e sẽ sụp đổ trong giây lát.

Hết cách, Lạc Xuân Mai đành tới hỏi những người bạn mình quen, huy động mọi mối quan hệ của mình, kiếm được vài tấm phiếu khoán công nghiệp, nhưng cũng không nhiều lắm.

Vất vả sứt đầu mẻ trán được một chút thành quả, lòng bực bội đến độ tối không ngủ nổi, mặt nổi mụn, miệng cũng bị lở nhiệt, nhan sắc cắm đầu lao dốc.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 151: Chương 151



Mặc dù thế, cô ả vẫn phải cắn răng chịu đựng, láng giềng chê phiếu quá ít, cô ta còn phải biện minh sắp đến tết rồi, gia đình cha nuôi cần một số lượng phiếu lớn để sắm tết nên không có nhiều, đợi sang xuân cô ta sẽ xin thêm.

Lạc Xuân Mai ra sức bảo đảm với mọi người, sau tết sẽ giúp mọi người kiếm được phiếu cần dùng, thôn dân tuy cũng rất thất vọng nhưng chưa nói điều gì khó nghe, chỉ đành nhẫn nhịn chờ sang xuân mới đi sắm đồ.

Lạc Xuân Mai nhìn bao người còn đang trông ngóng phiếu công nghiệp, lòng càng thêm áp lực, nhưng đã lỡ khoa trương khoe khoang quá lố lên rồi, đành phải tìm cách lấp đi thôi.

Đột nhiên, cô ta nghĩ đến một điều: “Mọi người tới hỏi chú ba nhà cháu ấy ạ, Lạc Di trước đó được thưởng mấy phiếu mà.”

Đây cũng là một con đường gắp lửa bỏ tay người, san sẻ bớt áp lực cho bản thân.

Ai biết, đám người này cũng đã tới hỏi Lạc Quốc Vinh rồi: “Ổng cho ông ba hai phiếu, cho thầy thuốc Lý hai phiếu, còn lại phải dùng để mua đồ dùng cho nhà, ra riêng chẳng mang cái gì, gạo còn không có mà ăn, sinh hoạt cũng gian nan lắm.”

Người nọ nói với thái độ hết sức thương cảm, cho nên xung quanh ai cũng gật gù đồng tình.

Người ta vất vả xoay vần như thế, nhưng vẫn không đến mức vắt cổ cày ra nước, có điều kiện liền biếu bậc cha chú trong họ, lại biếu cả người thường quan tâm đến mình như thầy thuốc Lý, vừa có tình lại vừa có nghĩa.

Lạc Xuân Mai nghẹn họng.

Lần này Lạc Xuân Mai coi như ngậm quả đắng vẫn phải giả cười, ngay cả người nhà cũng phải giấu, bởi vì hình tượng may mắn này cô ta rất cần sự ủng hộ từ người nhà.

Loanh quanh trong nhà càng thấy thêm bực dọc, Lạc Xuân Mai bèn tìm cớ ra ngoài, đi dạo một lát, chẳng biết vì sao đã tới khu nhà của thanh niên trí thức.

Khu nhà thanh niên trí thức lúc này rất yên tĩnh, quá nửa số thanh niên trí thức ở đây đều đã về thành phố thăm gia đình.

Cô ta đứng ngoài cổng, nhìn vào trong sân, trong ấy có một chàng trai đang yên lặng ngồi sưởi nắng, gương mặt tuấn tú như phát sáng dưới ánh mặt trời, trên người vận bộ đồ thẳng thớm, phong thái tao nhã, những ngón tay thon dài đang đỡ một cuốn sách, nhã nhặn thong dong như người trong một bức họa.

Lạc Xuân Mai si mê ngắm nhìn, người nọ chỉ hơi sửa sang lại một chút đã khác biệt hẳn với người thường như thế, so với đám nông dân tầm thường, người ấy như một đám mây trên cao vậy.

Lạc Xuân Mai lặng lẽ đi tới, hỏi khẽ: “Anh Từ, anh đã ăn chưa?”

Từ Mông ngẩng đầu, mỉm cười với cô ta, nét cười thanh thoát nhẹ nhõm, khiến trái tim thiếu nữ của Lạc Xuân Mai chợt nhộn nhạo.

Diện mạo và khí độ của Từ Mông đều nổi bật so với người xung quanh, có thể nói là vô cùng bắt mắt.

Quen biết một người đàn ông xuất sắc cỡ đó rồi, làm sao cô ta có thể để ý đám nông dân thô lậu, một chữ bẻ đôi cũng không biết ngoài kia nữa.

“Anh Từ, anh gầy đi nhiều quá, chị Liễu Diệp không chăm sóc anh chu đáo sao?”

Ánh mắt cô ta toát lên sự xót xa, lại như cố gắng kiềm chế, như thể một cô gái muốn yêu thương lại không dám tới gần.

Từ Mông thấy rất rõ ràng, lòng thoáng rộn lên, may mà trước đó anh ta đã biết bản tính của người này, nếu không, vừa rồi có lẽ cũng đã rung động với cô ta.

Trong lúc gian nan, gặp được một thiếu nữ dịu dàng hiền huệ đưa lên tấm lòng chân thành si mê, ai có thể không rung động?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 152: Chương 152



Từ Mông thoáng cụp mi, che giấu tia sắc lạnh nơi đáy mắt.

“Cô ấy rất tốt với anh, có thứ gì tốt đều nhường anh ăn trước, là một cô gái tốt bụng hiếm thấy.”

Đáy lòng Lạc Xuân Mai chợt nảy lên một cảm giác không cam tâm, cô ta có kém Liễu Diệp chỗ nào chứ?

Liễu Diệp có thể cho Từ Mông cái gì, cô ta cũng có thể cho.

Hơn nữa, có những thứ Liễu Diệp không thể cho Từ Mông, cô ta vẫn có thể cho, bởi vì cha cô ta là đội trưởng thôn này.

Suy tính giây lát, Lạc Xuân Mai lấy ra một viên kẹo sữa, cười cười đưa tới: “Mời anh viên kẹo này, anh Từ, anh phải mau chóng khỏe lên nhé, đừng để… người ta lo cho anh quá.”

Cô ta dùng từ rất khéo léo, như là muốn nói lại không dám nói ra, mà tình ý đều đã được viết cả lên mặt.

“Cảm ơn.” Từ Mông không từ chối, nhưng thái độ khách khí xa cách, chẳng mấy nhiệt tình.

Nhưng càng như vậy, chiến ý trong lòng Lạc Xuân Mai càng bùng lên mạnh mẽ, cô ta vờ thoải mái nói: “Anh Từ, em có ít bài vở không hiểu, anh có thể dạy kèm thêm cho em không? Để cảm ơn anh, mỗi ngày em sẽ mời anh một quả trứng gà nhé.”

Từ Mông lập tức ứa nước miếng, đã lâu không được ăn thịt trứng gì, nghe đến thôi đã thấy thèm.

Mặc dù vậy, ngoài mặt anh ta vẫn lạnh tanh: “Vừa lúc anh cũng đang rảnh, có thể kèm thêm cho em, nhưng thù lao thì thôi, em còn nhỏ tuổi, không nên trộm đồ trong nhà như thế, người nhà em sẽ trách anh.”

Lạc Xuân Mai mừng lắm, anh ấy đang quan tâm mình sao? Cô ta vội thanh minh: “Không đâu, người nhà em đều là những người thông tình đạt lý…”

Không đợi cô ta nói hết câu, Từ Mông đã lạnh nhạt hỏi: “Vậy vết thương này của tôi từ đâu mà tới?”

Lạc Xuân Mai giật mình chột dạ, trong đầu chợt hiện ra một suy nghĩ khiến cô ta sợ hãi: “Anh Từ, anh nói vậy là có ý gì?”

Từ Mông vẫn lạnh nhạt: “Nỗ lực học tập là một chuyện tốt, cũng là chuyện đàng hoàng, đừng có lén lén lút lút, em cứ nói rõ với người nhà em, nếu bọn họ không cho phép thì thôi, anh không muốn bị thương thêm nữa, như thế này quá khổ cực.”

Nói đến đoạn sau, giọng điệu của anh ta như chứa chất ưu thương khôn kể.

Lạc Xuân Mai choáng váng cả người, cô ta thực sự không biết những chuyện đó.

“Ý anh là, chuyện này do cha em gây ra? Không thể nào.”

Ánh mắt Từ Mông chợt lạnh lẽo: “Sau này em không nên tới đây nữa, để tránh lại gây ra hiểu lầm không cần thiết, gây hại tới người xung quanh.”

Anh ta nhấc cây gậy chống đặt bên cạnh, loạng choạng đứng lên, tập tệnh đi vào nhà.

Lạc Xuân Mai vẫn còn đang choáng váng, đầu ong ong, mắt như tối sầm lại, đây mới chính là nguyên nhân khiến Từ Mông thay đổi thái độ với cô ta sao?

Không được, cô ta phải làm cho rõ chuyện này.

Lạc Xuân Mai chạy vội về nhà, thở hồng hộc, bà con làng xóm đã ra về hết, mẹ cô ta đang quét sân quét ngõ cùng bà nội.

Thấy Lạc Xuân Mai vội vã chạy vào, bà cụ Lạc lo lắng hỏi: “Xuân Mai, sao vậy cháu? Có chuyện gì à?”

Lạc Xuân Mai không để ý tới bà nội, chạy thẳng tới chỗ Lạc Quốc Cường đang ngồi trước bàn uống nước: “Cha, chân Từ Mông bị thương là do cha làm hại sao?”

Lạc Quốc Cường nghe nói liền biến sắc, vội ngó ra cửa theo bản năng, không thấy ai mới vội níu con gái kéo vào nhà, sắc mặt căng thẳng: “Con nghe ai nói? Hả?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 153: Chương 153



Phản ứng của ông ta đã nói lên tất cả, Lạc Xuân Mai chẳng khó để đoán được sự thật, hi vọng như miếng thủy tinh, rơi xuống đất vỡ tan tành.

Cô ta không thể nào ngờ, chính tay cha ruột của mình đã chặt đứt chiếc thang leo lên cao của cô ta rồi.

“Cha, cha có biết mình đã gây ra chuyện gì không? Từ Mông là con trai nhà họ Từ ở thủ đô, đó là nhà họ Từ tiếng tăm lừng lẫy, người nhà đều làm quan lớn, cha đắc tội với người ta thế này, hậu quả sẽ nghiêm trọng cỡ nào.”

Quá giận mất khôn, cô ta bắt đầu nói lung tung, không kiêng kị gì, khiến Lạc Quốc Cường nổi giận: “Làm quan cái gì, đấy là thời nào rồi, hiện giờ nó chỉ là một thanh niên trí thức nghèo kiết, là cái thứ cặn bã xã hội, mày còn tìm nó làm gì? Xem ra bài học vừa rồi còn chưa đủ sâu sắc đâu…”

Sắc mặt ông ta âm trầm đến đáng sợ, Lạc Xuân Mai rùng mình: “Cha, cha đừng có làm bừa, nếu anh ấy gặp chuyện gì không may, con cũng không sống nổi đâu, anh ấy c.h.ế.t con cũng sẽ chết.”

“Lạc Xuân Mai!” Lạc Quốc Cường tức đến méo cả mặt, ông ta cùng lắm cũng chỉ làm gãy chân Từ Mông mà thôi, sao con gái ông ta lại nghĩ đến sống c.h.ế.t gì rồi?

Lẽ nào trong lòng nó, ông ta là loại người tàn độc, có thể tùy tiện g.i.ế.c người?

Vì một thằng đàn ông mà cự cãi cha, nó điên rồi sao?

“Xem ra tao đã nuông chiều mày quá rồi.” Lửa giận bùng lên, Lạc Quốc Cường cầm ngay quyển sổ ghi chép trên bàn đánh con gái.

Quyển sổ này khá dày, bìa ngoài còn cứng, đập ngay vào trán Lạc Xuân Mai đến tứa máu.

Lạc Xuân Mai cảm thấy đầu choáng váng, trán đau rát, đưa tay lên sờ, nhìn lại mới thấy đầy một tay m.á.u tươi, màu đỏ chói mắt khiến cô ta ngây người, sau đó ngã thịch xuống đất.

Sự tình xảy ra quá nhanh, bà cụ Lạc còn không kịp định thần, cháu gái cưng đã ngã xuống ngay trước mặt.

Bà ta sợ đến hồn xiêu phách lạc, hung hăng vung tay tát thẳng vào mặt con trai, dưới cơn thịnh nộ, lực đánh vô cùng mạnh, khiến Lạc Quốc Cường lệch mặt sang một bên.

Bà cụ Lạc nhào tới điên cuồng lay cháu gái, thấy nó vẫn không nhúc nhích thì sợ hãi tột cùng, khóc ầm lên: “Còn đứng đực ra đấy làm gì? Đưa con bé đến trạm xá ngay.”

Trong trạm xá, Lạc Di đang cầm một quyền sách thuốc hỏi bài thầy thuốc Lý, lúc này đang là thời gian nghỉ đông, nhàn rỗi không có việc gì làm, cô bèn đọc sách thuốc làm phong phú tri thức cho bản thân.

Lạc Di hào hứng tìm hiểu, tính tình lại siêng năng, Lạc Quốc Vinh đi học cùng cô thì không được như vậy, ông càng nghe càng cảm thấy chẳng khác gì tiếng ngoài hành tinh, càng nghe càng buồn ngủ.

Lạc Quốc Vinh cúi đầu nhìn hình vẽ, đây là cái quỷ gì mới được, thảo dược cây nào cây đó trông giống y nhau, giống hệt mấy thứ cỏ dại ngoài vườn, làm sao để phân biệt rõ ràng đây?

Nhìn cả trăm lần vẫn không ra chỗ khác nhau giữa các thảo dược với cây cỏ, Lạc Quốc Vinh kết luận mình thực sự không có thiên phú ở mặt này, thôi bỏ đi vậy, đừng cố làm khó bản thân.

Tốt hơn hết vẫn là chịu khó bồi dưỡng con gái, đợi con gái trưởng thành, thành công, cả nhà đều được hưởng phúc.

Ông bèn bắt đầu ngồi xuống đẩy bếp lò nhỏ bên chân, gẩy than, vùi vào đó mấy củ khoai lang, chỉ lát sau, trong phòng đã tràn ngập mùi khoai nướng thơm ngọt.

“Ăn củ khoai đi này…”

Vừa nơi đến đó, ông đã nghe thấy tiếng chân gấp gáp, ngay sau đó, cửa bị đẩy bật ra, Lạc Quốc Cường ôm con gái ông ta xông vào, hô to: “Thầy thuốc Lý, mau mau, cứu con tôi với.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 154: Chương 154



Bà cụ Lạc lảo đảo chạy theo sau, mắt đã đỏ lên: “Nếu Xuân Mai nhà tôi mà có việc gì, tôi đập tan cái trạm xá vô dụng này ra đấy.”

Thấy Lạc Di đứng đó chắn đường, bà ta bèn túm lấy tính đẩy văng đi, nếu Lạc Quốc Vinh không nhanh tay kéo con gái lại thì Lạc Di đã ngã sấp mặt, cô còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra.

Bà cụ Lạc lúc này chỉ nhìn chằm chằm Lạc Xuân Mai, không quan tâm đến bất cứ ai, nôn nóng hốt hoảng kêu gào ầm ĩ.

Lạc Quốc Vinh bất mãn nhíu mày, nhưng vẫn không nói gì, chỉ kéo con gái qua một góc lẳng lặng xem tình hình.

Thầy thuốc Lý kiểm tra sơ qua cho Lạc Xuân Mai rồi thản nhiên nói: “Sợ ngất đi thôi, không có việc gì, yên tâm.”

Sợ xỉu? Lạc Di nhíu mày, chuyện gì thế nhỉ?

Thầy thuốc Lý ấn huyệt nhân trung của Lạc Xuân Mai một cái, cô nàng liền tỉnh, vừa tỉnh liền nhảy xuống khỏi giường bệnh, kéo tay bà cụ Lạc đi ngay khỏi đó.

Khi đi ngang qua cha con Lạc Di, bà cụ Lạc chợt bước chậm lại, gằn giọng: “Đừng có ra ngoài nói lung tung, nghe thấy không? Nếu tao mà nghe được lời đồn nào, tao đánh c.h.ế.t mày.”

Bà già này thiên vị đến không còn gì để nói nữa rồi, càng già càng hồ đồ, càng cứng đầu, không thích nghe lời khuyên của người khác.

Lạc Quốc Vinh rất tức giận, bèn cố ý nói: “Không nói cũng được, nhưng mẹ định lấy gì bịt miệng con đấy?”

Lạc Di híp mắt cười: “Cái nồi sắt trong nhà dùng được đấy cha, cha thấy thế nào?”

“Cái đó đi.” Hai cha con Lạc Quốc Vinh đã nhanh nhẹn giúp bà cháu Lạc Xuân Mai quyết định.

Tức mà làm gì, chẳng bằng bòn rút chút lợi ích thực chất.

Bà cụ Lạc tức run người: “Lưu manh láo toét…”

Lạc Di cất giọng mềm mại: “Nhà đội trưởng xảy ra mâu thuẫn gia đình kịch liệt, dẫn đến ba thế hệ đánh nhau chảy máu, ai thua ai thắng ấy nhỉ? Xin hãy nghe tôi kể tỉ mỉ này…”

Lạc Xuân Mai đã tái xanh mặt mày, cô ta không thể chịu nổi mất thể diện đến thế.

Bà cụ Lạc càng tức điên người: “Lạc Di, đừng tưởng mày đọc vài quyển sách, biết vài chữ, lẻo mép lên là tao không làm gì được mày.”

Lạc Di chớp chớp mắt, rất là vô tội: “Bà nội, ăn thịt của cháu xong liền trở mặt sao? Không ngờ bà lại là loại người như thế đó, không có nhân tính, đạo đức bại hoại, cháu gái bà siêu siêu hiếu thảo, nhưng lại gặp ngay người bà hồ đồ thiên vị, người trong thôn đều nói thế đó.”

Bà cụ Lạc tự thấy mình đã cực giỏi mồm mép, nhưng trước mặt Lạc Di chỉ một hiệp đã thua.

Bà ta lúc này vô cùng hối hận vì đã ăn bát thịt đó, ăn nó rồi, con ranh này luôn lấy nó làm minh chứng khoe khoang lòng hiếu thảo, liên tục mấy lần không chịu thôi.

Bà ta có cảm giác, chuyện này, có khi nó muốn nói đến hết đời.

Tức c.h.ế.t mất.

Vụ việc nhà đội trưởng đã nhanh chóng lan khắp thôn, bởi khi đó ông ta bế Lạc Xuân Mai chạy từ nhà tới trạm xá có rất nhiều người thấy, người nhà họ Lạc cũng rất kích động và lo lắng, điều này càng khiến mọi người tò mò.

Hàng xóm láng giềng đều tới hỏi han, bà cụ Lạc chỉ nói Lạc Xuân Mai nhường đồ ăn cho người nhà, cho nên bản thân đói đến hôn mê, cố gắng tìm mọi cách tô điểm cho cháu gái.

Nhưng nhìn Lạc Xuân Mai đầy đặn hồng hào ngồi kia, ai nấy đều tỏ vẻ hoài nghi.

Thế còn vết thương trên trán là sao?

Bên khu thanh niên trí thức, Từ Mông nghe tin này liền thoáng nhướng mày, đáy mắt lóe lên một tia đắc ý.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 155: Chương 155



Không cần tự mình ra tay, chỉ một Lạc Xuân Mai đã có thể khuấy loạn nhà họ Lạc.

Tương lai còn dài lắm, cứ chờ xem.

Hôm nay trời hửng nắng, thời tiết thật đẹp, Lạc Quốc Vinh đưa vợ con đi mua sắm tết.

Máy kéo trong thôn đang thời nhàn rỗi, thôn dân yêu cầu, cho nên mỗi ngày vào một giờ cố định sẽ có người lái máy kéo đưa thôn dân đến công xã, chỉ cần trả năm xu mỗi lượt là được.

Cuối năm, vừa nhận tiền lợi, nhà nào cũng đang rủng rỉnh tiền nhàn rỗi, cho nên liền dắt díu vợ con ngồi máy kéo lên công xã đi dạo một vòng cho vui.

Gia đình Lạc Quốc Vinh cũng lên máy kéo, trên xe đã ngồi đầy người, cố gắng lắm mới dành ra được hai chỗ cho hai người lớn.

Lạc Di ngồi trong lòng Ngô Tiểu Thanh, mặc áo bông dày, quàng khăn len đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, mặt mũi xinh xắn đáng yêu, thu hút rất nhiều sự chú ý.

Mọi người kinh ngạc phát hiện, con gái nhà Lạc Quốc Vinh đã trắng hẳn ra, trông cũng có da có thịt, trở nên dễ coi hơn trước nhiều lắm.

Lạc Di đã quen bị nhiều người nhìn chằm chằm, cho nên không cần né tránh, tiếp tục tủm tỉm cười, trông rất dễ mến.

“Đi học biết chữ trông khác hẳn nhỉ, Lạc Di này, nói cho các cô các bác nghe xem trường thi như thế nào.”

“Vâng ạ.” Thực ra Lạc Di không quá hiểu vì sao họ đã nghe cô kể vô số lần mà vẫn không thấy chán, cứ gặp là muốn nghe, trong khi người kể là cô đã nói đến phát ngấy rồi.

Có lẽ thời đại này không có các hoạt động giải trí, không có tivi, không có đài cát xét, hoàn cảnh sinh hoạt thì không được rộng mở, vì thế, người ta càng hướng tới bên ngoài.

Lạc Di lảnh lót kể chuyện từ thôn đến công xã, mọi người còn chưa nghe đã tai.

Trước cửa hàng mậu dịch, người mua đã xếp thành một hàng rất dài, Lạc Di nhìn mà ngây người, đông thế này thì phải chờ tới bao giờ mới đến lượt?

Vấn đề là, công xã chỉ có đúng một cửa hàng mậu dịch này thôi.

Lúc này, Lạc Di mới thấy nhớ những siêu thị lớn nhỏ của hiện đại biết bao, ngày ấy vật tư phong phú, tự do buôn bán, còn không cần phải xếp hàng.

Đồ cần mua sắm có rất nhiều, Ngô Tiểu Thanh liền viết thành một danh sách, phân công nhiệm vụ cho từng người.

Ngô Tiểu Thanh phụ trách mua đồ dùng nhà bếp, hiện giờ trong nhà có đúng một cái nồi sắt nhỏ, ngay cả cái muỗng cũng không có.

Lạc Quốc Vinh và Lạc Nhiên phụ trách mua dầu mua thịt mua bột mì, Lạc Di thì phụ trách mua hạt dưa, kẹo và các món đồ ăn vặt chuẩn bị cho tết.

Tết sắp tới rồi, cần chuẩn bị đầy đủ.

Gia đình Lạc Di đứng vào xếp hàng, cửa hàng ngày càng đông người, chen lấn xô đẩy liên tục.

Lạc Di bị đám đông chen tới chen lui, một lúc cũng chen được tới quầy, mua một túi kẹo, một cân hạt dưa, một túi bánh quả hồng.

Vất vả lắm mới chen ra ngoài được, tóc cô đã rối bời, quần áo nhăn nhúm, Lạc Di cười khổ.

Cô nghe thấy hai bà cụ ở bên cạnh nói chuyện với nhau: “Đừng vội, hôm nay không mua được thì đợi đến tết hẵng mua, lúc đấy ở chợ đầy hàng, lại còn không cần phiếu.”

“Thế sao bà không nói đến giá, giá sẽ đắt hơn còn gì.”

Lạc Di tò mò nghe mấy câu, mới biết đến tết sẽ có tổ chức chợ truyền thống, từ mùng một đến mười lăm.

Chợ truyền thống không cho phép mua bán nhưng được phép đổi đồ vật.

Nghe đến đó, Lạc Di giật mình, đổi đồ? Đây chính là cơ hội làm ăn còn gì.

“Cha, mẹ, hai người thấy thế nào?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 156: Chương 156



Năm rồi còn chưa ở riêng, có kiếm được tiền lời cũng về quỹ chung, cho nên vợ chồng Lạc Quốc Vinh không nghĩ tới những chuyện này.

Nhưng năm nay ở riêng rồi, Lạc Quốc Vinh cũng d.a.o động: “Chúng ta thì lấy gì để đổi được?”

Mắt Lạc Di sáng lên: “Có nha, cha quên nhà mình có mấy túi vải vụn sao, mình có thể làm thành vật trang sức đẹp đẹp một chút.”

Ngay cả thời đại tăm tối thế này, phụ nữ vẫn sẽ không hoàn toàn vứt bỏ bản năng làm đẹp.

Có người tiếc tiền ăn tiền uống, nhưng lại không tiếc tiền mua bộ quần áo đẹp.

Lạc Di vừa nói thế, Ngô Tiểu Thanh liền như bừng tỉnh, ý tưởng này rất tuyệt.

Nhiều người dùng tiền mua thì tiếc nhưng nếu dùng đồ trong nhà đổi thì lại khác.

Đổi mấy thứ như đậu xanh, đậu tương, rau dưa, khoai tây gì đó, hẳn không khó.

Đậu xanh thì để nấu canh nấu chè, làm giá đỗ, còn có thể dùng đổi lấy đồ khác.

“Tiểu Di, con thông minh quá.”

Lạc Di cười ngọt ngào: “Đó là do cha mẹ thông minh nên mới sinh ra đứa con thông minh như con, đây đều là công lao của hai người hết đó.”

Hai vợ chồng nhìn nhau mỉm cười.

“Lạc Di.” Bất chợt, một giọng nói quen thuộc vang lên.

Lạc Di ngẩng đầu, lập tức ngây người, “Tiêu Thanh Bình, sao lại là anh? Sao anh lại ở đây?”

Tiêu Thanh Bình đang đỡ một cụ già đi tới, cười tươi tắn, nói với cô: “Anh với ông nội tới đây tìm em, muốn chúc em một năm mới an khang.”

Ông cụ Tiêu hiện giờ trông đã rất có tinh thần, vui vẻ nói lời cảm ơn Lạc Quốc Vinh.

Hai ông cháu họ không có thân thích khác, cho nên nghỉ tết không có việc gì làm, chợt nhớ tới ân nhân cứu mạng, bèn tới đây một chuyến, mang theo ít quà tặng.

Chịu ơn người, nhớ cả trăm năm, đây chính là thái độ của người chính phái.

Lạc Quốc Vinh không ngờ họ lặn lội từ xa tới chỉ để cảm ơn, lòng cảm khái vô vàn.

Lạc Di và Tiêu Thanh Bình luôn có chuyện để nói, chưa bao giờ hết đề tài, chuyện bài vở, chuyện trường lóp, còn trò chuyện về cuộc thi.

Lạc Nhiên ghen tị lắm, bèn kéo tay chị gái, muốn thu hút sự chú ý của cô.

Lạc Di xoa đầu em trai, trong đầu nảy ra một ý, bèn cười bảo: “Tiêu Thanh Bình, chúng ta làm một vụ lớn đi.”

Kế hoạch của Lạc Di rất đơn giản, đó là ra chợ bán hàng, đổi lấy rau dưa lương thực, sau đó lại lên trấn bán mấy thứ đó đổi lấy tiền.

Thị trấn đông dân, mức chi tiêu cũng cao hơn, dễ bán đồ, mà bán cũng được giá.

Người nhà họ Lạc chịu trách nhiệm trao đổi hàng ở chợ, Tiêu Thanh Bình phụ trách mang tiêu hàng ở thị trấn, như vậy, con đường kiếm tiền này coi như thông suốt cả hai đầu.

Tiêu Thanh Bình nghe xong liền lập tức đồng ý, không do dự một giây.

Lần trước cậu cũng có mua hai cuộn vải vụn, mới dùng một ít, hiện giờ mang ra góp, coi như nhập vốn.

Ông cụ Tiêu muốn ngăn lại đã không kịp nữa, hai đứa nhỏ đã bàn xong mọi chi tiết rồi.

Một đứa nắm tình hình chung, một đứa phụ trách bổ khuyết chi tiết, thương thảo nhịp nhàng, cực kì ăn ý.

Ông cụ Tiêu nhiều lần muốn xen vào nhưng vẫn không tìm được cơ hội.

Ông cụ đành nhìn về phía Lạc Quốc Vinh: “Bọn nhỏ còn chưa có kinh nghiệm xã hội, không hiểu hết những nguy hiểm trong đó, chúng ta là người lớn, cần ngăn cản bọn nhỏ kịp thời, để tránh phạm phải sai lầm…”

Ông cụ đã từng trải qua quá nhiều đau thương mất mát, nhân sinh phập phồng bất định bao năm, hứng chịu hết sự ấm lạnh của nhân tình thế thái, như kẻ bị rắn cắn thấy dây thừng liền sợ hãi, luôn muốn thận trọng từng hành vi cử chỉ, cố gắng thu mình sống khép kín, tránh tai mắt người đời.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 157: Chương 157



Qua được ngày nào đối với ông cụ đã là thắng lợi ngày ấy.

Lạc Quốc Vinh mỉm cười bảo: “Nghỉ tết mà bác, rảnh rỗi mà, chơi với bọn nhỏ một chút cũng được, chỉ mười lăm ngày thôi, sẽ không gặp chuyện gì nghiêm trọng đâu, nếu bác thực sự lo lắng thì có thể cải trang đi, để không ai nhận ra.”

Ông là người thích chiều con trẻ, mà bình thường Tiểu Di lại quá chín chắn, trầm tĩnh, ngoài chuyện học hành với thi cử ra, hiếm có lúc hăng hái như lúc này, sao ông nỡ phá hỏng tâm trạng tốt của con bé.

Không kiếm được tiền thì thôi, coi như chơi với đám trẻ mấy ngày, lãng phí chút công sức với cuộn vải vụn mà thôi, có gì đâu.

Lạc Quốc Vinh quả thật không quá coi trọng ‘vụ làm ăn’ này của hai đứa trẻ, mấy món đồ trang sức làm từ vải vụn liệu bán nổi không? Có người bỏ tiền ra mua ư?

Tiêu Thanh Bình quay sang, nói với ông nội bằng một giọng nghiêm túc nhất: “Ông, cháu sẽ hết sức cẩn thận, ông đừng lo.”

Mấy năm nay cậu đã nếm đủ nỗi khổ không có tiền trong túi, hai ông cháu thường xuyên phải chịu đói, ăn bữa nay lo bữa mai, tình trạng sức khỏe ngày càng tệ.

Ông nội có tuổi rồi, mà phải chịu đủ thứ bệnh tật tàn phá thân thể thế kia, sao chịu nổi?

Nhưng nhà không có tiền, ông cứ phải cố chịu đựng, lờ đi những cơn đau mỏi để cố gắng gượng sống tiếp, mỗi khi thấy ông cắn răng chịu đựng như thế, tim cậu đau như d.a.o cắt.

Lần trước ông nội bị sốt cao, cậu không có cách nào xoay xở, không biết nhờ vả ai, cảm giác tuyệt vọng khi ấy, đến giờ còn in sâu trong kí ức.

Tuy sau đó có được một món tiền nhỏ từ cuộc thi, kinh tế cũng dư dả một chút, nhưng miệng ăn núi lở, chút tiền ấy có thể duy trì được bao lâu?

Từ khi đó, cậu đã muốn kiếm tiền, kiếm thật nhiều tiền.

“Ăn cơm thôi.” Ngô Tiểu Thanh hô to, Lạc Quốc Vinh lập tức chạy qua hỗ trợ.

Mở nắp nồi, mùi thơm xộc vào mũi, hương cháo bí đỏ nấu gạo vừa ấm lại vừa ngọt, hạt gạo vàng óng, đã được ninh đến trong trong, mềm dẻo ngon miệng, lại giàu dinh dưỡng, rất hợp với khẩu vị và dạ dày của người già, trẻ nhỏ.

Lại ăn cùng bánh trứng gà, quả là cực hợp.

Tiêu Thanh Bình chỉ ăn cháo, không đụng đến bánh trứng gà, Lạc Di phải kiên quyết ấn vào bát cậu, cậu mới chịu nhận. Thận trọng cắn một miếng, ánh mắt Tiêu Thanh Bình như sáng rực lên, mùi vị thơm ngon khác thường lập tức tóm được trái tim cậu.

“Thím, tay nghề nấu nướng của thím quá tuyệt, còn tuyệt hơn cả đầu bếp ở nhà hàng gia truyền của thủ đô ấy.”

Thực ra gạo kê và bột mì đều do hai ông cháu nhà Tiêu Thanh Bình mang tới cảm ơn, tặng nhà Lạc Di một phần, thầy thuốc Lý một phần, đối với hai ông cháu, đây là thứ đồ quý giá nhất mà mình có thể lấy ra rồi.

Ngô Tiểu Thanh được khen lên mây, lòng vui vẻ lắm, bèn lại gắp thêm cho cậu: “Vậy cháu ăn thêm đi, đến nhà thím, cái khác không có, nhưng cơm thì bảo đảm ăn no.”

Đứa nhỏ này trông thật tuấn tú, nếu mà béo thêm chút nữa thì càng đẹp trai, Ngô Tiểu Thanh cũng thuộc dạng thích ngắm cái đẹp, luôn đặc biệt ưu ái cho những người ưa nhìn.

Tiêu Thanh Bình xúc động, mắt như nóng lên, đây là những lời ấm lòng nhất mà cậu từng được nghe trong suốt mấy năm qua.

Gia đình Lạc Di đều là người tốt, cậu rất thích họ.

Lạc Di ăn một thìa cháo, tò mò hỏi: “Anh từng ăn cơm ở nhà hàng gia truyền tại thủ đô à?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 158: Chương 158



Tiêu Thanh Bình ậm ừ giải thích một câu: “Ừm, trước kia nhà anh ở đó, nơi này là nguyên quán.”

Điều về nguyên quán? Lạc Di vô thức nhớ tới bốn chữ này, không tiếp tục hỏi nữa.

Cơm nước xong, Lạc Quốc Vinh dẫn ông cháu Tiêu Thanh Bình sang trạm xá tìm thầy thuốc Lý, hai chị em Lạc Di thì hăng hái bừng bừng lôi vải vụn ra làm đồ trang sức với mẹ.

Ngô Tiểu Thanh rất khéo tay, lại có mắt thẩm mỹ, chẳng mấy chốc đã làm ra thành phẩm, đó là một sợi dây buộc tóc có đính sao năm cánh và một chiếc nơ con bướm, trông không thật sự bắt mắt nhưng càng nhìn càng thấy đẹp, tinh xảo một cách khiêm nhường.

Cung cách này rất phù hợp với thẩm mỹ của thời đại, mộc mạc mà tinh tế, lại vẫn mang một nét đặc biệt, thú vị.

Bà làm liền mấy món đồ kiểu dáng tương tự, Lạc Di tỏ vẻ không hiểu, vì sao không làm những kiểu khác cho phong phú hơn?

“Kiểu này thì mọi người đều thích.” Ngô Tiểu Thanh giải thích như vậy.

Lạc Di suy nghĩ một chút liền hiểu ra, thập niên 90 người ta theo đuổi thể hiện cá tính, thích những thứ độc đáo, nhưng thời đại này người ta thích đồ na ná nhau.

Như quần áo chẳng hạn, hiện giờ đang là mốt quần áo sợi tổng hợp, kiểu dáng hầu như giống nhau như đúc.

Lạc Di không thể không thừa nhận, mẹ mình quả thật quá thông minh và nhạy bén, biết xem thời xét thế, không hổ là người từng được giáo dục có hệ thống.

Cô bèn hỗ trợ mẹ làm vài món, nhưng chỉ được một lát đã chán, bèn cầm một mảnh vải lên nghịch.

Hồi bé, Lạc Di từng bị ép tham gia rất nhiều lớp học năng khiếu, mỹ thuật tạo hình hội họa gì đó đều từng học chút ít, học không tinh, nhưng kiến thức cơ bản vẫn có.

Cô bèn làm một chiếc túi đựng tiền lẻ, kiểu dây rút thắt miệng, hình dáng con gấu trúc, mập mạp tròn vo rất đáng yêu.

Ngô Tiểu Thanh thấy con gái ngồi yên quá lâu, bèn ngẩng lên nhìn, lập tức bị thu hút: “Tiểu Di, đây là cái gì thế?”

Lạc Di cười híp mắt, khoe: “Túi tiền xu ạ, mẹ trông có đẹp không? Con định làm cái này đem đổi.”

Nông dân ít dùng túi tiền, họ thường nhét tiền trong khăn, quấn tầng tầng lớp lớp, nhiều khi không được tiện, Lạc Di rất không quen kiểu đó.

Đương nhiên, chủ yếu do nông dân ít khi có tiền, cho nên không có nhu cầu dùng túi tiền.

Ngô Tiểu Thanh cầm chiếc túi nhỏ, ngắm nghía một lúc, càng nhìn càng thích, còn bỏ vào trong túi mình: “Món đồ thủ công đầu tiên của con gái thì phải cho mẹ đúng không nào.”

Lạc Di nhìn mẹ, khóe miệng khẽ giật nhẹ, thật đúng là, mị lực của quốc bảo quả nhiên không ai có thể chống cự, thôi thì làm một cái hình con cún vậy.

Làm xong, túi tiền hình cún nhỏ lại bị Lạc Nhiên chiếm mất, cậu bé cũng rất thích, cầm ngắm nghía mãi không chịu buông.

Lạc Di cạn lời: “Đấy là túi đựng tiền, nhãi ranh như em, có đồng nào hả? Không cần dùng đến đâu.”

“Em đựng bút máy với tẩy.” Lạc Nhiên cảm thấy con cún này quá đáng yêu, liền không thể bỏ ra nổi, “Chị, chị làm cho em một cái nữa, to to vào, cho em đựng sách đi.”

Lạc Di bóp trán thở dài, em trai yêu cầu, làm sao từ chối được đây? Đành phải chiều theo thôi.

Cô lại làm một chiếc túi vải nhỏ, có thể đựng vừa vài quyển sách, hộp cơm.

Tay nghề may nối của Lạc Di rất khá, phối màu cũng hài hòa, hình dạng thú vị, không thể nhìn ra chiếc túi sách này lại làm từ vải vụn mà trông như cố tình phối các mảnh vải để được đồ án như ý vậy.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 159: Chương 159



Lạc Nhiên thích lắm, mắt cứ sáng rực lên: “Chị hai, sao chị lại giỏi thế nhỉ?”

Lạc Di đắc ý nhướng mày, mặt mày hào hứng: “Chút tài mọn thôi, làm bừa cũng ra ấy mà.”

Cậu em ngốc lại càng thêm nhiệt tình khen ngợi, Lạc Di càng vui vẻ, cô cũng thích hư vinh thế này lắm.

Ngô Tiểu Thanh nhìn hai chị em, cười cười, con gái nhà mình sao mà đáng yêu thế: “Vậy hay là cũng làm cho mẹ một cái đi.”

Nụ cười trên môi Lạc Di như cứng lại, nhưng đã lỡ c.h.é.m gió rồi, thế nào cũng phải làm cho xong mới được.

Bên trạm xá, thầy thuốc Lý đang trò chuyện rôm rả với ông cụ Tiêu, hai bên rất hào hứng.

Ông cụ Tiêu đã nhiều năm bị người ta xa lánh xua đuổi, chửi mắng thậm tệ, khó có dịp gặp được người có thể cùng trò chuyện thế này, thầy thuốc Lý vừa có hiểu biết, hai bên có đề tài chung, lại không hề có bất kì ý khinh khi nào với ông cháu nhà ông, cho nên ông cụ rất vui mừng tiếp lời.

Nghe nói ông cụ Tiêu là giáo sư đại học ở thủ đô, thầy thuốc Lý vừa khiếp sợ lại vừa kích động.

Một người tài giỏi như thế lại lưu lạc đến bước đường quét rác thế này, thật là… phí phạm của trời.

Ôi chao, cái thói đời này.

Thầy thuốc Lý nhiệt tình giữ hai ông cháu ở lại chơi vài ngày, ông ấy là người độc thân, không có người nhà, ba nam giới ở cùng một gian cũng được.

Ông cụ Tiêu cũng hơi d.a.o động, lại liếc sang cháu trai, thấy cậu bé tỏ vẻ vô cùng mong muốn, bèn đồng ý.

Cháu trai ông ở thị trấn không có bạn bè gì, một mình thui thủi cả ngày, rất cô đơn.

Ngô Tiểu Thanh biết tin, bèn bảo Lạc Quốc Vinh mang sang đó một bộ đệm chăn gồm một chiếc chăn bông dày, một chiếc đệm giường, bốn người nhà bà tạm thời ngủ chung một giường cũng được, cử chỉ này khiến ông cháu nhà họ Tiêu cảm động lắm.

Lạc Di dẫn em trai cùng với Tiêu Thanh Bình đi dạo khắp thôn một vòng, chạy nhảy vui đùa, cả ba đều hớn hở chơi hăng say đến đỏ bừng mặt mũi.

Lạc Xuân Mai xách chiếc giỏ đi tới, thấy một thiếu niên tuấn tú lạ mặt đang đi cùng chị em Lạc Di, mắt liền sáng lên, vội gọi: “Lạc Di, ai thế?”

Lạc Di nhòm vào trong giỏ, lại nhìn ra sau lưng cô ta, đó là đường tới khu nhà thanh niên trí thức.

Lại mang đồ ăn qua cho Từ Mông? Bám lên cho không như thế, người nhà cô ả biết không?

“Thanh niên trí thức Từ có khỏe không ạ?”

Lạc Xuân Mai hơi nhíu mày: “Hai nhà ở riêng rồi, em để ý lắm thế làm gì?”

Lạc Di kinh ngạc tròn mắt: “Chị họ, chị đang nói gì thế? Em chỉ đang hỏi tình hình thanh niên trí thức Từ thôi mà, có liên quan gì đến chuyện nhà chúng ta ở riêng đâu? Lẽ nào chị với anh ta… lại cặp với nhau nữa? Không phải chứ?”

Lạc Xuân Mai ghét cô em họ này c.h.ế.t mất thôi, cái gì mà ‘lại cặp với nhau’? Trai chưa vợ gái chưa chồng, làm gì cũng có thể cơ mà.

“Chuyện của chị, em đừng nhúng mũi vào, chị biết em đố kị với chị…”

Lạc Di nở nụ cười, cô nàng này đã sa vào nhân vật quá sâu rồi, không thể thấy rõ sự thật nữa sao?

“Chị thông minh bằng em sao? Thành tích tốt cỡ em sao? Có xinh được như em không? Chỗ nào cũng không bằng, lại còn có mặt mũi đi so với em á?”

“Em…” Lạc Xuân Mai tức đến đỏ mặt tía tai, định nổi nóng, khóe mắt lại liếc thấy Tiêu Thanh Bình, lập tức tỉnh táo ra, “Bạn học sinh này, cậu cảm thấy tôi với Lạc Di ai đẹp hơn?”
 
Back
Top Bottom