Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 130: Chương 130



Nhưng các vị bô lão thấy thế lại rất hài lòng, cảm thấy thằng nhóc Lạc Quốc Vinh này trưởng thành rồi, biết trên biết dưới, biết hiếu thảo nhượng bộ mẹ, vì thế, ai nấy đều ngợi khen không dứt lời, danh tiếng của nhà Lạc Quốc Vinh cũng đã khá lên.

Lạc Quốc Cường sợ còn nói nữa thì lại cãi vã ồn ào, bèn vội đứng lên: “Vậy chuyện đó cứ quyết định thế đi.”

Hai bên đều đồng ý, các vị bô lão bề trên khác cũng không có gì để nói.

Dưới sự chứng kiến của đông đảo mọi người, thỏa thuận ra riêng đã được viết ra, hai bên kí tên ấn dấu tay trên ba bản, mỗi bên giữ một bản, một phần giao cho bên làm chứng giữ.

Lạc Quốc Vinh lấy được thỏa thuận ở riêng rồi, lòng âm thầm trút một hơi nhẹ nhõm rồi liếc nhìn về phía vợ mình.

Ngô Tiểu Thanh đang tươi cười rạng rỡ, len lén giơ ngón cái với ông, Lạc Quốc Vinh hớn hở trong lòng, vợ ông đang khen ông làm tốt lắm kìa.

Lạc Di đứng bên, híp mắt cười nhìn cha mẹ, trông vừa ngoan ngoãn lại vừa đáng yêu, hoàn toàn không giống một kẻ giật giây sau tất cả những sóng gió này.

Đã xử lí xong xuôi rõ ràng, các vị bô lão bề trên đều ra về, chợt có một giọng nói vang lên: “Từ từ đã, còn thỏa thuận ở riêng của chi thứ hai nhà con đâu?”

Đó là con dâu thứ hai của bà cụ Lạc, bà ta chờ đợi đến lượt nhà mình thảo luận vụ ra riêng, lòng còn đang thầm nhủ, có nhà chú ba đi đầu kiếm chuyện, chi thứ hai nhà bọn họ theo sau là được, không cần ra mặt làm mất lòng ai mà vẫn nhặt được của hời, thật tốt.

Nhưng chờ mãi, bên chú ba nói xong rồi, lại chẳng ai đề cập đến nhà họ?

Bà cụ Lạc đang bực dọc phiền lòng, nghe vậy bèn quát lên: “Nhà chị thì không ở riêng, thành thật mà sống yên ổn đi, đừng có học người ta cả ngày chỉ biết gây chuyện thị phi.”

Chị dâu hai lập tức nôn nóng, không cho ra riêng? Không được, bà ta muốn ra ở riêng đã lâu lắm rồi.

Bà ta bèn giật tay chồng kéo tới: “Quốc Khánh, ông mau nói gì đi chứ.”

Lạc Quốc Khánh do do dự dự một hồi, cụp mắt không dám nhìn ai, lí nhí nói: “Hay là, tách ra cả đi?”

Bà cụ Lạc lập tức hồng con mắt, bắt đầu khóc lóc vẻ thương tâm lắm: “Quốc Khách, con không cần mẹ nữa à? Con cũng muốn bỏ mẹ lại à? Như thế này mẹ chịu không nổi.”

Bác hai nhà họ Lạc từ nhỏ đã hướng nội, ăn nói vụng về, cho nên không được lòng người khác, gần như lúc nào cũng không nhận được sự chú ý của ai, đồng thời cũng là người con bị đối xử lạnh nhạt nhất.

Nhưng người càng không được yêu thương thì lại càng thèm khát tình thân.

Lần đầu thấy mẹ khóc vì mình, ông ta lập tức kích động, lắp bắp nói: “Mẹ, mẹ đừng khóc, không ra riêng thì thôi, con không muốn ở riêng nữa… Á!”

Bác hai vừa bị vợ véo một cái thật mạnh vào hông, bác gái hai bắt đầu giở giọng vặc lại mẹ chồng: “Mẹ à, chúng con là người thật thà, nhưng người thật thà thì cũng có lúc không chịu được phải phát cáu đấy.”

Bà cụ Lạc xưa nay chưa từng để mắt đến con dâu, bà ta cho rằng, chỉ cần con trai nghe lời mình thì con dâu sẽ phải hiếu thảo với bà ta.

“Tao chỉ nói chuyện với con tao thôi.”

Giọng điệu khinh khi này đã chọc thẳng vào tim gan người con dâu thứ hai, nhớ lại mười mấy năm khổ cực làm trâu làm ngựa, bà ta không nhịn được nữa.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 131: Chương 131



“Mẹ, nghe mẹ nói gì kìa, người không biết còn tưởng Quốc Khánh là chồng mẹ cơ đấy, hay là cứ đuổi con đi đi, hai người sống với nhau luôn cho rồi?”

Lời này quá th* t*c quá ti tiện, khiến tất cả đều trợn mắt há hốc miệng.

Lạc Di cũng sợ ngây cả ra, lực sát thương của bác gái hai lớn như thế, thường ngày thật sự không nhìn ra đấy.

Bác gái hai thực ra cũng biết lời này quá đáng, nhưng bà ta đã không còn cách nào khác, cơ hội ra riêng chỉ có một mà thôi, bỏ lỡ e là cả đời này phải nai lưng ra làm trâu làm ngựa cho nhà Lạc Quốc Cường mất.

Chồng mình ngu độn, nhưng chính bà ta lại không ngu.

Bà cụ Lạc đã tức run người, mắt như tối sầm lại, người lảo đảo như sắp đổ vật ra.

Lạc Quốc Khánh thật sự là người con hiếu thảo, thấy thế liền nôn nóng, trở tay tát cho vợ một cái: “Con mụ yêu tinh hại người này, cút ngay cho tao.”

Bác gái hai đã bị đánh đến sưng má, dấu bàn tay trên mặt hằn lên đỏ ửng, cơn giận bùng lên không thể kiềm chế: “Được, vậy thì mẹ con các người tự mà sống với nhau đi, hai chúng ta li hôn.”

Một câu li hôn vừa thốt ra chẳng khác nào một quả b.o.m vừa nổ tung trước mắt mọi người.

Trăm dặm quanh đây đều không có nhà nào li hôn, li hôn chính là loại gièm pha mất thể diện bậc nhất.

Không khí như đọng lại, chợt một giọng nói êm ái cất lên: “Thôn chúng ta chuẩn bị nổi tiếng rồi, vụ li hôn đầu tiên lại ở ngay nhà chúng ta, nếu người khác hỏi tôi nguyên nhân li hôn là gì, tôi nên đáp thế nào nhỉ? Tôi là người thật thà, không dám nói dối, chẳng lẽ phải nói thực là mẹ chồng muốn sống với con trai, cho nên đuổi con dâu đi…”

Đó là Ngô Tiểu Thanh, bà trông rất ngoan hiền, diện mạo thiên hướng dịu dàng nhu mì, nhưng lời nói ra lại có thể khiến người ta tức chết.

Bà sẽ giúp một tay nếu việc này nằm trong phạm vi năng lực của mình, còn người ta có ghi tạc trong lòng hay không thì tùy, bà cũng không quan tâm lắm.

Bà cụ Lạc tức muốn điên rồi, con dâu nhà mình toàn là loại người gì thế này.

“Câm mồm, mày không nói cũng không ai bảo mày câm đâu.”

Lạc Quốc Cường cảm thấy da đầu tê dại đi rồi, anh em nhà mình, ai nấy đều thuộc dạng sói đội lốt cừu, bình thường thì giả thật thà hiền hậu, đến thời điểm mới bung ra bản chất của mình, cuối cùng thì ông ta cũng đã biết Lạc Di giống ai rồi, cả nhà đó đều thành tinh.

Nhà chú ba, từ trên xuống dưới đều không phải hạng vừa, có đầu óc lại có tâm cơ, phiền c.h.ế.t mất.

“Đừng ồn ào nữa, muốn ra riêng thì tách luôn đi, nhưng tôi nói trước, sau này có hối hận cũng đừng mong quay đầu lại.”

“Được.” Bác gái hai mừng rỡ nói ngay, đây là cái hố lửa không đáy, khó khăn lắm mới tóm được cơ hội thoát ra, có ngu mới muốn quay đầu lại.

Bác hai Lạc Quốc Khánh lại không chịu, nhưng vợ ông ta lấy việc li hôn để uy h.i.ế.p ông ta phải đồng ý, vì thế, bác hai chỉ có thể ôm đầu ngồi thụp xuống, im lặng khổ sở, như một kẻ bị dồn vào đường cùng.

Cuối cùng, chi thứ hai cũng ra ở riêng, điều kiện giống như chi thứ ba nhà Lạc Di, điều bất đồng duy nhất là nhà bác hai sẽ tiếp tục ở lại nơi này, gian nhà hiện tại cũng được chia cho nhà ấy.

Lạc Quốc Cường gọi mười mấy thanh niên trai tráng tới, vất vả suốt một ngày để sửa sang lại căn nhà cũ mua lại cho gia đình Lạc Quốc Vinh, thay nóc, thay mái, trát tường, đổ xỉ và bùn khô đắp nền.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 132: Chương 132



Mọi chi phí đều do Lạc Quốc Cường chi ra, còn trả cho quỹ thôn 10 đồng mua lại căn nhà đó, rồi làm giấy tờ sở hữu nhà cho Lạc Quốc Vinh.

Nói là một gian phòng nhưng thực chất diện tích của nó khá lớn, hơn ba chục mét vuông, Lạc Quốc Vinh nhờ người ngăn thành ba gian nhỏ, còn đắp cái bếp trước nhà, thế là nơi này trông đã giống một căn nhà đầy đủ ‘ngũ tạng’, phơi nắng vài ngày là có thể dọn vào ở.

Người dân trong thôn đều xúm đến xem, đây là hộ gia đình đầu tiên ra riêng ở đây, cho nên ai cũng tò mò, mỗi người nói một cách.

Vợ chồng Lạc Quốc Vinh không để bụng, thể diện có, của cải cũng có, bị tổn hại vài câu lại chẳng mất miếng nào.

Trước mặt bao người, Lạc Quốc Cường vỗ vai em trai, lớn tiếng nói: “Chú ba này, dù đã ở riêng nhưng chúng ta vẫn cứ là anh em, có chuyện gì cứ tới tìm tôi, cái gì có thể giúp được tôi nhất định sẽ giúp.”

Ông ta muốn diễn cảnh gia đình êm ấm, anh em thân thiết, Lạc Quốc Vinh cũng không muốn trở mặt với nhau, bèn phối hợp diễn một lát.

Người ngoài thấy hai anh em không điên cuồng trở mặt thành thù, không có trò vui gì để xem, cho nên cũng dần mất đi hứng thú.

Tối đó, hơn chục nhân khẩu nhà họ Lạc tụ lại cùng ăn một bữa tối, sau bữa cơm này, ngày mai các nhà sẽ tự nấu riêng.

Bà cụ Lạc vẫn còn bực bội, cho nên chỉ cho cả nhà ăn cháo khoai lang, cháo rất loãng, một bát chỉ có vài hạt gạo, còn lại đều là khoai.

Lạc Di ghét ăn khoai lang lắm, nhưng nghĩ tới những ngày về sau đều không cần phải sống dựa vào thái độ của ai, muốn ăn gì thì ăn, lòng liền rất vui sướng.

Bà cụ Lạc đang tức anh ách đầy bụng, sầm sì cái mặt già nua, nhìn ai cũng thấy chướng mắt.

Ngó qua Lạc Di thấy cô đang cười, bà ta lập tức bốc hỏa: “Lạc Di, ra ở riêng nên mày mừng thế à?”

Bà ta muốn tìm chỗ trút giận, chỉ tiếc lại tìm nhầm người.

Nhìn bà nội hung ác trừng mắt với mình, Lạc Di vẫn hoàn toàn không sợ, cong cong khóe mắt: “Mừng chứ ạ, bởi vì đã tách ra ở riêng đúng như mong muốn của bà, bà vui thì cháu cũng vui, cháu là cháu gái hiếu thảo nhất của bà mà, người cả thôn đều biết.”

Thịt của cô có thể ăn không cần trả lãi sao? Vải của cô có thể dùng không thấy gai người sao? Làm gì có chuyện đó, tất cả đều là các bước chuẩn bị sẵn cho lúc này đấy.

Bà cụ Lạc nghẹn lời.

“Bà nội, cháu về rồi.”

Đó là tiếng của Lạc Xuân Mai, bà cụ Lạc lập tức đặt bát xuống, kích động chạy ra cửa.

“Sao về vào giờ muộn thế này? Đi đường buổi tối không an toàn đâu, lần sau đừng như vậy nhé, bà nội sẽ lo cho cháu lắm đấy…”

Vừa gặp lại cháu gái cưng, trong mắt bà ta chỉ còn lại mình cô nàng, mọi thứ khác đều bị quẳng ra xa.

Lạc Xuân Mai ở nhà cô ruột một thời gian dài, nay mới chịu về, nhà bác cả thấy con gái về cũng rất vui mừng, nhiệt tình kéo vào hỏi thăm không ngớt.

Lạc Xuân Mai trông mập hẳn ra so với trước, đầy đặn lên, có da có thịt, đúng là kiểu mà người lớn tuổi thích nhất, vì trông có phúc.

“Dượng đưa cháu về mà, bà ơi, có gì ăn không ạ?”

Bà cụ Lạc bấy giờ mới nhìn thấy con rể, bèn nhiệt tình đón vào nhà, châm trà rót nước, lăng xăng quanh hai chú cháu hồi lâu.

“Để bà đi nấu mì cho hai dượng cháu nhé, có mì gạo đấy.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 133: Chương 133



Lạc Quốc Vinh liếc xéo một cái, xem đi, đối đãi khác biệt như thế đó, người bình thường phải chịu phân biệt đối xử kiểu đó hồi lâu thì cũng sẽ trở nên b**n th** thôi.

Lạc Xuân Mai nhìn nồi cháo khoai lang trên bàn: “Cả nhà ăn gì thì cháu ăn cái đó cũng được ạ, không cần làm riêng cho cháu đâu, chỉ làm cho dượng út bát mì là đủ, bà nhớ cho nhiều dầu một chút.”

Giọng điệu cô ta nhỏ nhẹ dịu dàng, lời lẽ rất thức thời, biết trên biết dưới, lại săn sóc đến tâm tình của người khác, khiến người nghe cảm thấy dễ chịu hẳn.

Dượng út rất cảm động, vợ chồng họ quả thực không phí công thương con bé rồi, nó là đứa biết điều và biết nhớ ơn.

Bấy giờ bà cụ Lạc mới hỏi đến, vì sao cô út lại bỗng để Lạc Xuân Mai về nhà, ở đó có chuyện gì rồi sao?

Lạc Xuân Mai mỉm cười sung sướng: “Cháu có chuyện vui muốn thông báo, là chuyện lớn ạ.”

Bà cụ Lạc nghe nói thế, lập tức vui mừng hẳn, không còn hối hận chuyện ở riêng nữa.

Xem đi, vừa mới cho nhà Lạc Di ra riêng, Xuân Mai đã gặp chuyện tốt rồi.

Người nhà họ Lạc đều vội hỏi: “Nói mau đi, có chuyện vui gì thế, để mọi người cùng vui với nào.”

Lạc Xuân Mai vui mừng hớn hở lại vừa có vẻ xấu hổ ngại ngùng, nói: “Có người để mắt đến cháu ạ.”

Lạc Di ngây người ra, không phải chứ? Cô nàng định bắt cá hai tay sao? Bỏ qua nam chính sao?

Mà những người nhà họ Lạc còn lại thì đều lộ vẻ mê mang không hiểu ra sao.

Lạc Quốc Vinh nhanh mồm nhanh miệng kêu to: “Cái gì cơ? Cháu mới bao tuổi hả? Sao lại không yên phận như thế hả?”

Mọi người đều nói cô cháu gái này là người mang phúc vận, nhưng ông luôn cảm thấy cô cháu mình quả thật chính là một cục phiền phức biết đi.

Mới mấy tuổi đầu đã qua lại mờ ám với nam thanh niên trí thức, bám dính người ta không biết xấu hổ là gì, như thể mấy đời chưa được thấy đàn ông vậy.

Giờ lại gây ra chuyện gì nữa rồi? Thật là, không thể yên ổn mà sống hay sao?

Lạc Xuân Mai ngơ người, một lúc sau mới chợt nhận ra lời mình nói có vấn đề, vội vàng xấu hổ chữa lại: “Chú ba, chú nghĩ đi đâu thế ạ? Chuyện không có gì mờ ám đâu ạ, mọi người đều nghĩ bình thường, chỉ mình chú nghĩ sai…”

Lạc Quốc Vinh đã ra riêng nên lúc này triệt để giải phóng bản ngã, không cần cố kị ai: “Cháu chính là loại người từng dính chuyện trai gái đấy, giả vờ giả vịt thuần khiết cho ai xem cơ?”

Lạc Xuân Mai tức muốn khóc, nước mắt tí tách chảy xuống, trông đáng thương vô cùng.

Bà cụ Lạc đau lòng ôm lấy cháu gái cưng, hung hăng trừng con trai một cái: “Lạc Quốc Vinh, mày có còn biết nói tiếng người không đấy? Đây là cháu ruột của mày.”

Lạc Quốc Vinh bất mãn: “Chính nó nói có người để mắt nó mà.”

Bà cụ Lạc ngậm miệng.

Lạc Xuân Mai lau nước mắt, cười cười ra vẻ kiên cường cứng cỏi: “Tại cháu nóng ruột nói sai ạ, cái này không trách được chú ba.”

Chậc, xem xem, đúng là một cô bé ngoan ngoãn biết điều, nhận hết ấm ức về mình để cho cả nhà khỏi khó xử, Lạc Quốc Vinh liếc xéo cô nàng một cái.

Lạc Xuân Mai mím môi, nói: “Bà nội, ba, mẹ, con từng giúp một vị lãnh đạo ở công xã một việc nhỏ, lãnh đạo thấy nhân phẩm con tốt, bèn muốn nhận con làm con gái nuôi, mọi người thấy có nên đồng ý không ạ?”

Người nhà học Lạc ngây ra, thì ra là để mắt kiểu đó à, thế thì đúng là chuyện tốt rồi.

Làm con gái nuôi của lãnh đạo là có thể dựa hơi lấy tiếng, chưa biết chừng còn một bước lên mây.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 134: Chương 134



Dương út tươi cười đế thêm: “Xuân Mai nhà ta vận hạnh lớn, phẩm hạnh tốt, lọt vào mắt lãnh đạo, nhưng con bé không dám tự quyết định, cho nên muốn về nhà hỏi ý cha mẹ và bà, đây là một cơ hội hiếm có, mọi người hãy nghĩ kĩ nhé.”

Bác gái vội cười toe toét: “Còn phải nghĩ cái gì? Nhận lời ngay thôi chứ.”

Bà ta sắp được làm thân thích với lãnh đạo công xã rồi, ôi chao ôi, nghĩ thôi đã thấy kích động, sau này, cả ba đứa nhà bà ta đều được nhờ rồi.

Bà cụ Lạc cũng vui vẻ ra mặt, Xuân Mai đúng là đứa bé mang phúc vận thật: “Xuân Mai, bà biết ngay cháu là cô bé có phúc lớn mà, bà mừng cho cháu lắm.”

Lạc Quốc Cường là người mừng nhất, tưởng như đã sơn cùng thủy tận rồi, ai dè lại xuất hiện một con đường mới: “Xuân Mai, con làm tốt lắm, con đúng là niềm kiêu hãnh của ba mẹ.”

Quá tốt rồi, vào thời điểm khó khăn nhất của ông ta, con gái lớn lại một lần nữa ‘vượng’ cha, trợ giúp ông ta thoát khỏi khốn cảnh.

May mắn này, quả thực đến quá đúng lúc.

Cặp sinh đôi tuy còn nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu được ý nghĩa vụ việc này ra sao.

Bám được vào một mối quan hệ thân thích tốt, đó chính là lợi thế cực lớn sau này.

Hai đứa nhỏ bèn vây xung quanh Lạc Xuân Mai, kêu chị thân thiết vô cùng.

Bác gái cả còn tự mình xuống bếp, nấu một nồi mì gạo, chần quả trứng gà, nhìn con gái cưng ăn, lòng vui sướng vô cùng.

Bác gái hai mắt đảo lia lịa, lòng thầm hối hận trước kia kiên quyết đòi ở riêng, như thế thì giờ làm sao có thể hưởng phúc ké đây?

Bà ta bèn mặt dày đi lên lấy lòng Lạc Xuân Mai, hạ mình đến hết mức.

Lạc Di nhìn một hồi, ngáp dài, kéo áo Ngô Tiểu Thanh ý muốn đi ngủ.

Ngô Tiểu Thanh lập tức đứng lên, dắt hai con về phòng.

Nhà bác cả có tương lai cỡ nào thì cũng chẳng liên quan gì đến nhà mình.

Lạc Xuân Mai nhìn thấy thế, bèn ngẩng đầu dõi theo, đáy mắt lóe lên một tia không vui.

“Lạc Di này, nghe nói em được giải gì đó, chúc mừng em nhé.”

“Cảm ơn.” Lạc Di lễ phép đáp.

Lạc Xuân Mai nhìn chằm chằm vào cô em họ này một cái, con nhỏ này đặc biệt xuất sắc trong học hành, khiến người bên cạnh nó trông thật ngu xuẩn.

“Nhưng mà ấy, mấy cái cuộc thi vớ vẩn này thắng được thì cũng chẳng có ý nghĩa gì đâu em ạ, nói sao cũng không phải cuộc thi liên quan đến học tập thật sự, chị lớn hơn em vài tuổi, cũng coi như có kinh nghiệm hơn rồi, nghe chị khuyên một câu này, hãy để tâm vào việc học thôi, tranh thủ thi lấy thành tích tốt, đó mới là trách nhiệm của người học sinh.”

Cô ta thuyết giáo với thân phận chị lớn, đứng ở góc độ đạo đức, vừa có vẻ thiện lương lại vừa rất dịu dàng.

Ngô Tiểu Thanh hơi nhíu mày, đáy mắt sâu thẳm, cô gái nhỏ này thật sự coi gia đình bà toàn người ngu sao?

Gia đình bác cả có cái tật xấu đó là quá đề cao bản thân, tưởng mình là thông minh nhất.

Bác gái hai cũng vuốt đuôi: “Xuân Mai nói đúng đó, Lạc Di, cháu nghe lời chị cháu đi.”

Lạc Di cười cười vẻ ngây thơ như một cô bé con chẳng rõ thế sự: “Cuộc thi tính nhẩm chỉ là cuộc thi vớ vẩn ạ? Thật hay giả đấy chị?”

Chuyện Lạc Di thắng giải nhất một cuộc thi lớn, mọi người đều đã biết, Lạc Xuân Mai cũng biết, cho nên mới ghen tị đến phát cuồng.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 135: Chương 135



Lạc Di cái gì cũng kém cô ta, nhưng lại nổi danh như thế, thậm chí giờ còn nổi danh hơn cô ta.

Cô ta có thể bố thí chút đỉnh cho người không bằng mình, nhưng tuyệt đối không cho phép ai mạnh hơn mình được.

“Đương nhiên là thật chứ, dù em thi được giải nhất cũng chẳng có ích gì cho sau này, chỉ lãng phí thời gian học tập thôi, lần sau không nên đi tham gia nữa.”

Bác gái cả tươi cười nhìn con gái như đang nhìn một báu vật, đắc ý hết sức: “Xuân Mai nói không sai đâu.”

Lạc Di hơi nghiêng đầu, đôi mắt đen láy lấp lánh sáng: “Thì ra là thế, để lần sau em gặp lãnh đạo thị trấn sẽ nói với họ như thế này, chị họ cháu là người rất có kiến thức, chị ấy nói mấy cuộc thì vô dụng thế này thật lãng phí thời gian và tinh lực, đấy chính là biểu hiện thất trách của lãnh đạo, hẳn nên mau chóng thay đổi những lệch lạc này, hủy bỏ cuộc thi đi.”

Những lời này quá đường hoàng dõng dạc, chọc thẳng vào sĩ diện của người nhà họ Lạc, khiến ai nấy trợn mắt há hốc miệng.

Lạc Di còn nghiêm trang nói tiếp: “Chị Xuân Mai, em sẽ không tham công, nhất định sẽ nói tên chị ra, để các lãnh đạo biết đó là công lao của chị.”

Lạc Xuân Mai hoảng hốt cả lên, mặt trắng bệch ra, công lao đó có đánh c.h.ế.t cô ta cũng không muốn nhận đâu: “Không không… Con người chị thích khiêm tốn, không thích phô trương quá…”

Lạc Di vẫn nghiêm túc khẳng định: “Cần thiết phải tuyên dương ra, chị không tham công là do nhân phẩm chị tốt, nhưng nếu em không nói thì sẽ là cái sai của em, chị họ, chị cứ chờ đi, nhất định các lãnh đạo sẽ biểu dương chị.”

Những người lớn ngó nhau, sắc mặt phức tạp, Lạc Quốc Cường chăm chăm nhìn vào Lạc Di, con bé này là khờ thật hay giả ngu?

Lạc Quốc Vinh không nhịn nổi bèn bật cười ha hả, con gái ông giỏi quá đi, chỉ một câu đã dồn Lạc Xuân Mai vào thế bí.

Lạc Xuân Mai tái xanh mặt mày, nghẹn muốn c.h.ế.t mà vẫn phải vắt óc kiếm cớ: “À ừm… Đã tồn tại tức là phải hợp lí, có lẽ do tầm nhìn của chị có hạn, không nhìn ra được lợi ích sau những cuộc thi thế này, các lãnh đạo hẳn là không sai đâu.”

Cô ta muốn nổi danh, nhưng không phải bằng phương thức này, trước mặt các vị lãnh đạo đầu đầy sỏi ấy, chút mưu kế của cô ta chẳng đáng nhìn.

Lạc Di vẫn rất ngây thơ nắm chặt tay, mím môi nghiêm nghị: “Chị Xuân Mai không sai được, nhất định là lãnh đạo sai rồi, chị Xuân Mai, chị phải kiên trì giữ vững quan điểm, em sẽ hết lòng ủng hộ chị.”

Lạc Xuân Mai quả thực muốn gào lên, tôi sai rồi, thật đấy, xin tha cho!

Cô ả cắn răng, lấy từ trong túi ra một miếng vải đỏ, vải này cô nàng vốn định mang về làm bộ đồ mới để mặc vào dịp tết: “Chị có một xấp vải này đẹp lắm, tặng cho em nè.”

Mắt Lạc Di sáng rực lên, xấp vải này đẹp, cô thích nó.

Nhưng tay Lạc Di vẫn chắp sau lưng, mặt lộ vẻ hơi ngượng ngùng: “Vậy thì ngại quá, em không thể lấy được.”

Miệng thì nói rất đường hoàng đấy, nhưng nếu hai mắt mày đừng có sáng rực lên thế thì sẽ đáng tin hơn. Lạc Xuân Mai tức muốn hộc m.á.u rồi: “Chúng ta là người một nhà mà, nếu em không nhận thì tức là coi thường chị, không coi chị là người nhà, chị sẽ giận đấy.”

“Thôi được.” Lạc Di ra vẻ miễn cưỡng nhận lấy, tâm tình vui vẻ còn tiện thể phát thẻ người tốt, “Chị Xuân Mai, chị thật là tốt bụng.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 136: Chương 136



Lạc Xuân Mai: “…” Con nhỏ này nó đang trào phúng mình, nhưng mình không có chứng cứ.

Nhìn cháu gái yêu quý rũ đầu như con gà chọi vừa thua trận, bà cụ Lạc xót lắm, bèn quắc mắt nhìn Lạc Di: “Tuy đã ở riêng nhưng nhà chúng mày vẫn là một phần của gia đình này, Xuân Mai vẫn là chị họ mày, mày phải biết tôn kính, bảo vệ chị họ…”

Đã ở riêng rồi mà còn muốn đè đầu cưỡi cổ bọn họ ư, làm sao Lạc Di có thể chịu, cô lờ đi giả như không nghe thấy.

Lạc Xuân Mai hốt hoảng kêu to: “Ở riêng? Ở riêng gì cơ?”

Bấy giờ bà cụ Lạc mới nhớ khi ấy Lạc Xuân Mai không có mặt, bèn giải thích một câu: “Hôm nay các nhà ở riêng rồi.”

“Sao có thể tách ở riêng được? Như vậy sao được ạ?” Lạc Xuân Mai nôn nóng vô cùng, “Bà, chúng ta là người một nhà, hòa thuận vui vẻ sống với nhau không tốt sao, nhiều người cang náo nhiệt mà, bà cũng có thể để mắt trông coi từng cháu nội của mình mà.”

“Đã tách ra rồi.” Bà cụ Lạc không muốn nói nhiều về việc này, sắc mặt lộ vẻ mệt mỏi.

Lạc Xuân Mai đã hoảng đến toát mồ hôi đầy đầu, cô ta kéo chặt cánh tay bà cụ Lạc không chịu buông.

“Tách ra rồi cũng có thể hợp lại mà bà, bà, cháu là người hiểu bà nhất, bà thích nhất là người một nhà quây quần bên nhau đông đủ, nhất định không phải do bà chủ động đề xuất ở riêng đúng không.”

Cô ta ngước lên nhìn Lạc Quốc Vinh: “Chú ba, bà đã lớn tuổi như thế rồi, chú không nên gây ra nhiều chuyện phiền phức như thế khiến bà phiền lòng, người xưa có câu, con cái muốn báo hiếu mà cha mẹ chẳng còn ở bên, mẹ chỉ có một mà thôi, đừng làm ra chuyện gì khiến bản thân hối hận không kịp.”

Lạc Di nhìn cô ta, mắt lộ vẻ kì quái, hình như Lạc Xuân Mai đã quá lo lắng vì chuyện này nhỉ, có gì đó không ổn lắm.

Lạc Quốc Vinh luôn rất chướng mắt với phẩm hạnh của cô cháu gái này, chẳng muốn đôi co, ông nói thẳng: “Buồn ngủ ghê, chúng ta đi ngủ sớm chút đi, mai còn phải dọn sang nhà mới.”

Một nhà bốn khẩu vui vui vẻ vẻ đi về phòng mình, Lạc Xuân Mai vọt tới trước mặt chặn đường họ lại, sắc mặt lộ vẻ đáng thương.

“Thím ba, cháu xin thím, thím hãy khuyên chú ba đi, người một nhà nào có thù hằn gì ghi trong lòng, có gì không phải thì cứ nói ra để tất cả cùng tìm cách giải quyết, mọi người hẳn nên đồng tâm hiệp lực cùng nhau tiến tới, không thể ở riêng được.”

Ngô Tiểu Thanh cũng đã nhận ra điều khác lạ, âm thầm quan sát cô ta: “Xuân Mai, chủ ý tách ra ở riêng là từ bà nội và ba cháu, các cụ trong thôn cũng đã tới làm chứng…”

“Không thể nào.” Lạc Xuân Mai không dám tin vào tai mình.

Ngô Tiểu Thanh cong môi, giọng lạnh đi: “Rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, không giấu nổi tâm tư, thoáng cái đã lộ rồi.”

Lạc Xuân Mai cứng mặt, bấy giờ mới nhận ra mình quá hoảng hốt nên đã thất thố, lòng vừa sợ lại vừa hối hận: “Thím ba, thím nói gì cháu không hiểu.”

“Không hiểu thì thôi, cứ tiếp tục giả đơn thuần đi.” Ngô Tiểu Thanh nhẹ nhàng đẩy kẻ ngáng đường ra, kéo con gái về phòng.

Sáng hôm sau thức dậy, Lạc Di nhìn cha mẹ đang hào hứng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị chuyển sang nhà mới, lòng cũng phấn khởi theo.

Thực ra trong phòng này cũng chẳng có mấy thứ đáng tiền, chỉ có vài món đồ tùy thân, nhét vào vài bọc là có thể xách đi.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 137: Chương 137



Lạc Quốc Vinh tháo giường buộc lại, đây là chiếc giường do chính tay ông tự đóng khi kết hôn, cực kì chắc chắn, dùng bao năm vẫn chưa hề có dấu hiệu hỏng.

Cùng với đó là hai chiếc rương gỗ đỏ, đây là đồ cưới của Ngô Tiểu Thanh, chăn màn gì đó cũng gấp gọn mang đi.

Lạc Quốc Cường đã lên tiếng, những người khác không cần biết nghĩ gì trong lòng cũng đều tới phụ một tay khiêng đồ chuyển nhà, chẳng mấy chốc đã xong.

Lạc Xuân Mai đứng bên nhìn, viền mắt thâm sưng, có lẽ cả đêm ngủ không nổi, miệng vẫn liên tục lải nhải: “Chú ba, thím ba, chú thím thực sự không muốn cân nhắc lại một chút sao? Ở riêng sẽ bị người ngoài chỉ trỏ, cũng sẽ không tốt cho các em.”

Lạc Quốc Vinh đã bực lắm rồi, thật đúng là không biết ý biết tứ gì: “Chó ngoan không chắn đường, dẹp ra.”

Ông chỉ muốn đối xử tốt với vợ con mình, còn với người khác, chưa bao giờ muốn dành cho một chút kiên nhẫn, dù người đó là cháu ruột ông.

Lạc Xuân Mai không thể thuyết phục được Lạc Quốc Vinh, bèn chuyển mắt sang phía Lạc Di đang đứng ôm chiếc gối nhỏ.

“Lạc Di, chẳng mấy khi chị mới về nhà một chuyến, chị em ta ở lại đây tâm sự chút đi, em không muốn biết người lãnh đạo kia là ai sao?”

“Không muốn.” Lạc Di từ chối thẳng thừng, cô chẳng có chút hứng thú gì với việc đó cả, vì nó đâu có liên quan gì đến nhà cô.

Ngẫm lại một chút, cô còn nói: “À đúng rồi, chị Xuân Mai nè, Từ Mông đã ra viện rồi đó, hiện đang ở bên khu nhà tNgô Tiểu Thanh, anh ta chuẩn bị kết hôn với Liễu Diệp đấy, hai người đó thật là xứng đôi.”

“Kết hôn?” Lạc Xuân Mai biến sắc, kết hôn sớm vậy sao? Cô ta nhớ là phải hai năm nữa họ mới kết hôn cơ mà, sao lại sớm thế?

Vì tin này, cô ta bắt đầu bối rối và hỗn loạn, bởi vì cô ta còn tưởng mình vẫn có nhiều thời gian để chinh phục nam chính.

Cô ta không tiếp tục dây dưa với Lạc Di nữa mà vội vã bỏ đi.

Lạc Di nhìn theo bóng cô ta đi xa dần, khóe miệng cong lên.

“Tiểu Di, mau qua đây.”

“Con qua ngay đây.”

Nhà mới đã được quét dọn sạch sẽ, ngăn thành ba gian, một gian cho hai vợ chồng cùng Lạc Nhiên ở, một gian là phòng của Lạc Di, một gian còn lại là chỗ ăn cơm.

Một tấm ván gỗ, hai băng ghế dài, thế là thành chiếc giường nhỏ, Lạc Di cũng rất hài lòng rồi, có được một phòng riêng thế này đã là quá hạnh phúc, cô không còn cần gì thêm.

Lạc Di vui sướng vừa lẩm nhẩm hát nhỏ vừa sửa soạn lại phòng riêng, Lạc Nhiên hí hửng theo sau lưng giúp đỡ, hai chị em phối hợp nhịp nhàng trông cũng ra dáng lắm.

Nhà bác cả bác hai không nán lại lâu, chuyển đồ tới rồi ra về hết, Lạc Quốc Vinh không mời ở lại dùng cơm, nhà cũng chẳng dư dật gì. Ông hì hục ngoài sân bào khúc gỗ, chuẩn bị làm bàn ăn và bàn học cho con.

Ngô Tiểu Thanh thì tất bật quây ổ gà, nhà có ba con gà riêng, cần chỗ làm ổ cho chúng ở.

Thầy thuốc Lý xách đồ mừng nhà mới tới, thấy cả nhà Lạc Quốc Vinh đang hăng hái sửa sang trong ngoài.

“Trông được đấy, cũng ra một cái nhà rồi.”

Lạc Quốc Vinh cười hề hề: “Tới là được rồi, còn mang đồ làm gì?”

Nói là nói thế, nhưng ông vẫn rất tự nhiên thò tới xem: “Cái gì đây, để tôi xem với nào.”

Thầy thuốc Lý nhìn tay ‘lưu manh’ này, cảm thấy vẫn là người đó thôi, chẳng tiến bộ được gì.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 138: Chương 138



Hôm nay ông ấy mang tới đây những món đồ trước kia Lạc Quốc Vinh gửi ở chỗ ông ấy, còn mang theo một chiếc nồi, để nấu mì hay đun nước đều tiện hơn.

Lạc Quốc Vinh không khách khí, nhận lấy: “Đúng là chỉ ông bạn mới hiểu lòng tôi, tôi đang cần nồi sắt đây.”

Nhà cũ chỉ có một chiếc nồi, đương nhiên phải để lại cho nhà bác cả.

Lạc Quốc Vinh xắn tay áo, múc nước trong lu sành, rửa tay rồi đi vo gạo nấu cháo, động tác rất thành thục.

Thầy thuốc Lý vừa ý nhất là điểm này, một người đàn ông chịu làm việc nhà, lại còn làm khá tốt, chứng tỏ người này thực sự chân thành yêu gia đình.

Cháo nấu khá đặc, lại cho thêm chút thịt băm, thêm ít rau xanh, thế là được một nồi cháo thịt băm và rau.

Một nhà bốn khẩu cùng với thầy thuốc Lý ngồi xổm ăn cháo, trong nhà chưa có ghế.

Cháo khá ngon, nuốt xuống đến đâu ấm áp đến đó, ăn xong một bát, toàn thân ấm sực, ai nấy đều mỉm cười vui sướng.

Muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, không ai soi mói, không ai quản thúc, cũng không ai hà khắc với mình, có thể ăn đến no mới thôi, cuộc sống như thế mới là sống chứ.

Thầy thuốc Lý sờ sờ bụng, hài lòng thở ra một hơi.

Lạc Quốc Vinh nhìn ông ấy: “Hai nhà chúng ta gần nhau, sau này ông cứ qua đây ăn cơm với nhà tôi đi, chúng tôi ăn gì thì ông ăn cái đó.”

Khi nhà ông rơi vào tình thế khó khăn nhất, chỉ có thầy thuốc Lý không ngại, chạy vạy khắp nơi giúp đỡ.

Ân tình này, ông luôn khắc ghi trong lòng.

Thầy thuốc Lý thấy lòng ấm áp, người ngoài hay nói Lạc Quốc Vinh tính lưu manh, chỉ thích chơi bởi lêu lổng, không nghiêm túc, nhưng lại không biết người này sống tình nghĩa thế nào.

Ông ấy khoát tay: “Không cần đâu, tôi ăn qua loa là xong ngày ấy mà.”

“Ông là sư phụ Tiểu Di, đệ tử hiếu thảo với sư phụ cũng là lẽ đương nhiên mà.” Lạc Quốc Vinh vẫn còn nhớ chuyện hái thảo dược, nếu không có thầy thuốc Lý, hai cha con họ thì biết cái gì mà lần mò chứ.

“Đúng đấy sư phụ.” Lạc Di cười tít mắt, gật đầu phụ họa, vẻ vui mừng đầy mặt, trông đã thấy thích mắt.

Nơi này hòa thuận vui vẻ tràn ngập, nhưng bên khu tNgô Tiểu Thanh thì không được hài hòa cho lắm.

Từ Mông nửa nằm nửa ngồi trên giường, bên chân bị thương đang được treo cao, sắc mặt vàng ệch, râu ria nhếch nhác, trông vô cùng sa sút.

Lạc Xuân Mai ngây ra nhìn anh ta, nước mắt lã chã lăn trên má: “Sao lại bị thương ra nông nỗi này? Nếu biết thế, em nhất định sẽ liều mạng tới thăm anh, mấy ngày nay em bị nhốt ở nhà cô út, không được đi đâu, nhưng trong lòng em vẫn nhớ anh…”

Cô ta khóc lóc kể lể, như thể vô cùng đau lòng, nước mắt nhòe mi, trông thật yểu điệu đáng yêu lại đáng thương.

Nhưng Từ Mông đang rất bực dọc, khóc lóc cái quỷ gì, anh ta bị thương như thế này là do ai làm hại đấy? Lúc này còn vờ vịt vô tội cái gì?

“Em tới đây, người nhà em có biết không đấy?”

Tiền thuốc men của anh ta đã được chi trả, nhưng sinh hoạt phí đã cạn kiệt, anh ta không đi làm, lấy đâu ra tiền và lương thực mà ăn uống?

Nghe giọng điệu Từ Mông dường như đã khác trước, Lạc Xuân Mai căng thẳng: “Sao vậy ạ?”

Cô ta biết Từ Mông bị thương, nhưng không ngờ lại bị thương nặng đến thế.

Từ Mông bóp trán: “Sau này đừng tới đây nữa.”

Lạc Xuân Mai luống cuống: “Anh giận em à? Không phải em không muốn tới thăm anh mà là không thể đi được, em có viết thư giải thích với anh rồi mà, anh không nhận được sao?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 139: Chương 139



Tuy không thể gặp mặt nhưng cô ta có thể viết thư mà, lấy thư từ giữ tâm người ta, cứu vãn hình tượng, đây chính là chiêu cô ta giỏi nhất.

Từ Mông không tin nửa lời Lạc Xuân Mai nói, anh ta chưa từng nhận được chữ nào, mà dù có nhận được thư, anh ta cũng không muốn đọc.

Chợt một bóng người mảnh khảnh bước nhanh vào: “Anh Từ, ăn cơm thôi.”

Đó là Liễu Diệp, cô ấy đang cầm mấy củ khoai lang đi vào.

Liễu Diệp thoáng liếc nhìn Lạc Xuân Mai, nở một nụ cười nhiệt tình: “Xuân Mai tới à, sao lại đứng thế? Mau ngồi đi, đừng khách khí, cứ coi như nhà mình đi.”

Cô ấy cư xử như thể mình là bà chủ nhà này khiến Lạc Xuân Mai tức giận cành hông: “Thư tôi viết bị chị giấu hết rồi đúng không?”

“Thư gì?” Liễu Diệp lộ vẻ ngơ ngác, “Đã lâu không gặp, trông cô mập lên rồi này, khỏe mạnh hồng hào, ôi, hâm mộ quá.”

Từ Mông càng thêm uất nghẹn, khi anh ta chịu khổ chịu nạn, cô nàng kia vẫn thoải mái ăn sung mặc sướng, còn béo lên, vậy mà dám vác mặt tới nói nhớ nhung anh ta, hừ.

Đây chính là ‘thích’ của cô ta đấy.

Lạc Xuân Mai cắn môi, lòng hốt hoảng: “Hai người chuẩn bị kết hôn?”

“Phải.” Từ Mông lập tức đáp ngay.

Nhưng Liễu Diệp lại phủ nhận: “Không phải.”

Lạc Xuân Mai ngây người, thế này là sao? Nam cam tâm tình nguyện, nữ không muốn? Bị đổi vai sao?

Liễu Diệp mỉm cười: “Hai người trò chuyện tiếp đi, tôi ra ngoài nhé, không quấy rầy hai người đâu.”

Cô ấy càng tỏ ra hào sảng, Từ Mông càng lo lắng, vội túm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, ánh mắt chuyên chú mà si tình: “Liễu Diệp, em đừng đi, anh với cô ta chẳng có gì để nói cả.”

Trước đây, khi Liễu Diệp ra sức lấy lòng anh ta, tình si lại chân thành, anh ta chẳng thèm để tâm đến, bởi vì thứ càng dễ có được thì càng chẳng đáng chú ý.

Nhưng nay, cô ấy cứ lúc xa lúc gần, anh ta không thể phán đoán tâm tư, lòng lại càng thêm để ý.

Hơn nữa, hiện giờ mọi chuyện của anh ta đều phải nhờ đến Liễu Diệp, không có cô ấy là không được.

Liễu Diệp mỉm cười rút tay ra: “Xuân Mai chẳng mấy khi tới chơi, anh cứ trò chuyện với cô ấy đi.”

Liễu Diệp nhanh nhẹn quay đầu rời khỏi phòng, Từ Mông nôn nóng kêu lên: “Anh với cô ta thực sự không có gì mà.”

Đáy mắt Lạc Xuân Mai như trầm xuống, n.g.ự.c nặng trịch như có đá tảng đè lên, có phải cô ta đã bỏ lỡ thời cơ tốt nhất rồi chăng?

Nhưng không sao, dù hai người bọn họ có thực sự ở bên nhau rồi, cô ta cũng có cách chia rẽ họ thôi.

Trên đời này làm gì có đôi tình nhân nào không thể tách ra, chỉ xem bạn có biết nỗ lực không thôi.

Đàn ông ấy mà, chính là cái thứ chuyên có mới nới cũ.

Từ Mông vẫn mãi nhớ thương Liễu Diệp, thái độ với Lạc Xuân Mai đã bắt đầu không còn kiên nhẫn: “Cô đi đi.”

Lạc Xuân Mai lập tức điều chỉnh phương án chinh phục, mặt lộ vẻ mất mát: “Em hiểu rồi, em chỉ tới thăm anh chút thôi, như vậy em thỏa lòng rồi.”

Cô ta hít sâu một hơi, như là khổ sở lắm, lại như cố gắng kiên cường nói tiếp: “Cuối tuần này nhà em có bữa tiệc vui, anh với Liễu Diệp cùng tới uống chén rượu mừng nhé.”

Nếu bây giờ cô ta c.h.ế.t sống bám lấy, chắc chắn Từ Mông sẽ rất phản cảm, nhưng cô ta cư xử lí trí như thế này, lòng Từ Mông lại thoáng thấy khó chịu: “Việc vui gì vậy?”

“Bí mật.” Lạc Xuân Mai đưa ngón tay lên môi suỵt khẽ một cái, động tác ngây thơ xinh đẹp động lòng người.
 
Back
Top Bottom