Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 80: Chương 80



Ông ta chỉ nói đại mấy con số, thư ký ngồi bên vừa ghi ra giấy, còn chưa kịp tính kết quả thì đã thấy một cô bé nhấc tay thật cao: “5005.07 ạ.”

Thư ký phải mất thêm mấy giây mới báo ra đáp án, giống y như đúc.

Tất cả đều ngẩn người nhìn cô bé kia, tốc độ tính nhẩm thật là đáng sợ.

Tổng cộng 5 vị lãnh đạo, mười đề mục, lần nào Lạc Di cũng tranh được quyền trả lời đầu tiên, đáp án lại 100% chính xác, những tuyển thủ khác không ai theo kịp.

Kết quả cuối cùng, Lạc Di thắng tuyệt đối, cô đã dùng thực lực chứng minh được bản thân.

Sự thể hiện của cô đã khiến tất cả đều kinh ngạc sửng sốt, ánh mắt mọi người nhìn cô đều trở nên khác thường.

Những học sinh khác thì đều ngó cô bằng ánh mắt tràn đầy khâm phục và ước ao, tuy nhỏ nhưng người ta có thực lực lớn, không phục không được.

Các vị lãnh đạo lại do dự, một mình Lạc Di bao trọn mười đề, vị trí thứ nhất thuộc về cô là đúng rồi, nhưng thứ hai, thứ ba thì sao đây?

Cuối cùng, chủ nhiệm Hứa vỗ bàn quyết định: “Trao tất cả các phần thưởng cho cô bé này đi, mọi người có ai có ý kiến khác không?”

Tất cả đều đồng loạt lắc đầu, chỉ có Vương Hoa trắng bệch mặt ra, thất vọng vô cùng.

Đây vốn nên là dịp để cậu ta tỏa sáng tài năng, nhưng lại thành cơ hội của người khác.

Trưởng ban Vương sa sầm mặt mày, nhìn kẻ bất thình lình nhảy ra cướp đi hào quang của con mình, lòng tức hận muốn chết.

Nhưng ông ta không dám tiếp tục l* m*ng, chủ nhiệm Hứa đang nhìn chằm chằm ông ta đấy.

Lạc Di tủm tỉm cười, nhận phần thưởng từ tay chủ nhiệm Hứa, lòng tràn đây vui sướng, quay về phía màn ảnh, cong mắt vui vẻ, nét trẻ con linh động khiến lòng người cũng khấp khởi theo.

Chủ nhiệm Hứa nhìn cô mấy lần, quả đúng là có thiên phú hơn người: “Lạc Di này, cháu hãy đại diện cho công xã chúng ta lên huyện tham gia cuộc thi, hãy nỗ lực hết sức, cố gắng lấy được vị trí cao về, làm rạng danh công xã chúng ta nhé.”

“Được ạ.” Mắt Lạc Di như sáng lên, lại có phần thưởng để lấy rồi.

Ngoài cổng, Lạc Quốc Vinh vừa trò chuyện với bảo vệ vừa thăm dò ngó vào trong vẻ nhấp nhổm không yên, sao còn chưa ra nhỉ?

Bảo vệ nghe Lạc Quốc Vinh nói là đưa con gái mới mười tuổi tới dự thi thì kinh ngạc lắm: “Con chú mới mười tuổi á? Nhỏ như vậy đã cho đi thi hả?”

Nhắc tới con gái, Lạc Quốc Vinh dường như thoắt cái đã biến thành người khác, ánh mắt lấp lánh rực rỡ hẳn lên, bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Đúng, con gái nhà tôi đặc biệt thông minh luôn, chỉ là hơi nhỏ tuổi chút, cho nên có thể không bằng con nhà người ta.”

Ồ, ra là thiếu tự tin à, bảo vệ bèn cười cười trấn an ông: “Có thể được cử tới tham gia cuộc thi này đã chứng tỏ con gái chú rất giỏi đó, chú thật là có phúc.”

Lạc Quốc Vinh thích nhất nghe người ta nói vậy, bèn cười lên ha hả.

Trong lúc đang nói giỡn với bảo vệ, ông chợt thấy bóng con gái yêu đang chạy như bay ra ngoài, bèn vội bước ra đón: “Tiểu Di, con còn nhỏ tuổi, lần này tới tham dự coi như lấy kinh nghiệm, tích lũy kiến thức nha.”

Lạc Di thở hồng hộc vì vừa chạy gấp, muốn sớm chia sẻ niềm vui với người nhà, cô hưng phấn kêu to: “Con được giải nhất.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô hồng rực lên, mắt lấp lánh vui sướng nhìn cha mình.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 81: Chương 81



“Giải nhất à, tốt quá…” Lạc Quốc Vinh tức thì lấy lại tinh thần, mắt trợn to, “Gì cơ? Con vừa nói gì?”

Lạc Di kéo quai đeo cặp sách, lấy ra đôi giày thể thao cùng với bút máy mới: “Con thắng rồi, đây là phần thưởng đấy.”

Lạc Quốc Vinh ôm chầm lấy con gái, hưng phấn đến đỏ bừng cả mặt: “Ha ha ha, Tiểu Di nhà ta lợi hại quá đi, quá tuyệt vời.”

Bác bảo vệ hâm mộ đến đỏ mắt, đúng là con nhà người ta, giỏi quá.

Hai cha con hào hứng về nhà, giữa đường lại bất ngờ thấy hai người, Liễu Diệp và Từ Mông.

Liễu Diệp đang ngồi trên một chiếc xe ba bánh, sau xe là Từ Mông, đường gồ ghề nên đạp rất cật lực, khi lên sườn núi, mặt cô ấy đỏ bừng lên, th* d*c từng hơi, như thể sắp ngất.

Từ Mông vẫn thẳng người ngồi bất động, ngoài miệng lại có vẻ rất quan tâm: “Cố lên nào, Liễu Diệp, em nhất định sẽ làm được, cứ từ từ thôi, không cần sốt ruột, vất vả cho em rồi, sau này anh sẽ đối xử thật tốt với em.”

Đồ cặn bã! Lạc Di bất bình liếc xéo một cái.

Cô vừa định bước lên đẩy giúp một chút thì bỗng bánh xe vấp một cái, xe lật nghiêng, Từ Mông ngã bay ra khỏi xe.

“Rắc” một tiếng, hình như gãy xương rồi.

Từ Mông kêu lên thảm thiết: “A a a.”

Lạc Quốc Vinh vội kéo con gái lùi lại tránh xa theo bản năng, thận trọng đề phòng nhìn hai người này.

Liễu Diệp cắm mặt xuống đất không thấy nhúc nhích, dường như đã ngất rồi.

Từ Mông ôm cái chân bị thương, lăn lộn đau như c.h.ế.t đi sống lại, vừa đau vừa hối hận, biết thế đã chẳng thèm ngồi xe ba bánh về.

Chân tôi!

Mấy người qua đường cũng thấy cảnh này, bèn vội bước tới giúp đỡ.

Từ Mông vội túm chặt một người: “Đưa tôi đi bệnh viện huyện với, lật cái xe này lại mà dùng, chân tôi hình như gãy rồi.”

Hai người kia đều rất nhiệt tình, vội vàng đồng ý, nhưng vẫn liếc sang chỗ Liễu Diệp đang nằm bất động với vẻ lo lắng.

“Thế còn cô gái này thì sao? Mang cả đi à?”

“Trước cứ mặc cô ta ở đó đi, không c.h.ế.t được đâu…” Từ Mông đang tức muốn chết, sắc mặt tái xanh, đi cái xe ba bánh cũng ngã được, thật là thứ vô dụng, chả được việc gì.

Nhưng đúng vào lúc này, Liễu Diệp đã từ từ hồi tỉnh, cô ấy lập tức ngồi dậy, chạy về phía Từ Mông: “Từ Mông, anh có sao không? Có đau ở đâu không? Xin lỗi, em không cố ý đâu.”

Cô ấy có vẻ rất nôn nóng, như thể lo lắng vô cùng, giọng nói đầy kích động, mắt long lanh ngấn lệ.

Từ Mông đang đặt toàn bộ tâm tư vào vết thương ở chân rồi, nào còn tinh thần đối phó với Liễu Diệp.

Người qua đường kia thấy thế cũng không đành lòng, bèn nói giúp một câu: “Con gái nhà người ta không có sức, vốn không nên để cô ấy lái xe, chẳng lẽ không có thanh niên trai tráng nào khác hay sao? Bạn bè, người thân đâu hết rồi?”

“Cô ấy cũng có cố ý ngã đâu, cậu đừng có trách cô ấy, đàn ông đàn ang, đừng có để bụng quá.”

“Tôi không có ý đó, tôi chỉ đang lo cô ấy bị thương thôi.” Từ Mông cắn răng, ánh mắt vô tình liếc qua Lạc Quốc Vinh, tức thì sáng lên, “Chú ba Lạc, chú ba Lạc, chú cũng thấy rồi chứ ạ? Cháu thế này coi như là bị thương trong lúc làm việc đúng không ạ?”

“Hai người đang trên đường làm nhiệm vụ hay sao?” Lạc Quốc Vinh ha hả cười lớn, nhiệm vụ chó má gì, ai là chú ba nhà nó, gọi vớ gọi vẩn, “Chân còn chưa khỏi hẳn sao đã vội vàng xuất viện làm gì?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 82: Chương 82



Là do bác sĩ bảo Từ Mông về nhà tĩnh dưỡng, anh ta muốn đội cử người lái máy kéo tới đón, nhưng đội trưởng đã từ chối, nói là công việc đồng áng đang cần máy.

Đây rõ ràng là cố ý làm khó anh ta mà, Từ Mông đã nghĩ thế.

Nghĩ tới cái tay Lạc Quốc Cường nham hiểm kia, Từ Mông lại âm thầm căm hận.

“Cháu không muốn làm trễ nải việc đồng áng của thôn, chúng cháu mang theo một bầu nhiệt huyết rời thành phố xuống kiến thiết nông thôn, không sợ đổ m.á.u không ngại hi sinh…”

Từ Mông bắt đầu lải nhải đủ thứ ngôn từ chính nghĩa sáo rỗng, hạ quyết tâm bám chặt lấy nhà họ Lạc này, nhưng Lạc Quốc Vinh nào phải người ngu:

“Hi sinh? Chân cậu lại gãy rồi hả? Liệu lần này có què luôn không nhỉ? Thảm thế, thật đúng là thảm kịch nhân gian, hệt như sao chổi vậy, tà ám quá, phải né xa một chút, tránh cho bị lây vận rủi thì toi.”

Ông vội vàng quặp con gái lên, bỏ chạy, đầu không thèm ngoảnh lại một lần, tốc độ nhanh như chớp.

Lạc Quốc Vinh chạy trốn quá nhanh, Từ Mông chỉ có thể tức tối giương mắt nhìn theo, người nhà họ Lạc không một kẻ tử tế.

Càng lúc càng thấy chân đau hơn nữa, Từ Mông trắng bệch mặt, vội vàng hô: “Mau chở tôi đi viện với, tôi nhất định sẽ hậu tạ, Liễu Diệp, em cũng bị thương rồi, cùng đi bệnh viện đi, như thế anh có thể yên tâm một chút.”

Lúc này lại đã kịp vào vai người đàn ông dịu dàng tử tế, nhanh thật.

Liễu Diệp giòn giã ‘vâng’ một tiếng, rồi thong thả đi theo phía sau xe ba bánh, đầu hơi rũ xuống, khóe miệng cong lên, đáy mắt thoáng lướt một tia lạnh lẽo.

Thôn Lạc Gia, khói bếp đã chờn vờn bốn phía, dưới gốc cây cổ thụ đầu thôn, thôn dân túm năm tụm ba trò chuyện.

Lạc Quốc Vinh về đến đầu thôn, liếc thấy đám đông, lòng nảy lên một kế: “Tiểu Di, con lấy giấy khen ra đi.”

Lạc Di ngoan ngoãn lấy giấy khen trong túi sách ra, Lạc Quốc Vinh hớn hở cầm xem một lượt nữa rồi hí hửng vào thôn.

“Mọi người đều tụ tập ở đây à, đoán coi đây là cái gì?”

Ông nhấc cao giấy khen, như thể chỉ muốn cho cả thôn đều thấy, giọng oang oang tự hào.

Đại bộ phận thôn dân đều không biết chữ, nhưng giấy khen thì đều từng nhìn thấy: “Giấy khen hả? Của ai đấy?”

Lạc Quốc Vinh đắc ý cười to: “Báo cho mọi người một tin vui, Tiểu Di nhà chúng tôi đã lấy được giải nhất cuộc thi của công xã, giải nhất đấy, trong số mười mấy học sinh, con tôi giải nhất đấy.”

Ông còn cố ý nhấn mạnh: “À đúng rồi, trong đó toàn là các học sinh lớn hơn, đều là đại biểu học tập của các trường tới tham gia thi.”

Trời đất, tin động trời, tất cả mọi người ở đó đều há hốc miệng: “Sao có thể như thế được? Lạc Quốc Vinh, ông đừng có khoác lác, ông nói Xuân Mai thì may ra tôi còn tin, chứ Lạc Di á? Sao có thể? Nếu tôi nhớ không lầm thì con bé mới đi học chưa được bao lâu mà.”

“Quốc Vinh, làm người phải thành thật biết không, đừng có bày mấy trò vớ vẩn vô bổ, bốc phét cũng phải có căn cứ một chút.”

Lạc Quốc Vinh không giận mà còn ngoắc tay ra hiệu cho một người trẻ tuổi lại gần: “Tiểu Lục, qua đây xem, xem là giấy khen của ai?”

Tiểu Lục coi như ngang hàng với ông, chỉ nhỏ hơn ông vài tuổi, cũng từng học vài năm tiểu học xóa mù chữ: “Lạc Di của trường tiểu học Hồng Tinh vinh dự giành được giải nhất cuộc thi tính nhẩm của công xã Đông Phong…”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 83: Chương 83



Tất cả mọi người đều ngây ra, nhìn Lạc Di bằng ánh mắt không sao tin nổi, nhóc con này thông minh đến vậy sao?

“Thật đúng là Lạc Di hả? Không nhầm chứ?”

Tiểu Lục chép miệng, sắc mặt rất phức tạp: “Không nhầm, viết rõ là Lạc Di của tiểu học Hồng Tinh đây.”

Tiểu Lục cũng đã nói thế, nhưng vẫn có người không chịu tin, còn vặn vẹo: “Quốc Vinh, không phải là ông kiếm đâu ra cái giấy khen giả để lòe mọi người đấy chứ?”

Lạc Quốc Vinh tức đến phải bật cười, thừa nhận con gái ông giỏi giang hơn người khó đến thế sao? “Tiểu Di qua đây, cho mọi người xem phần thưởng của con nào.”

Ông cảm thấy mình đã nghẹn rất lâu rồi, rốt cuộc cũng đợi được đến ngày nở mặt nở mày như hôm nay.

Lạc Di rất xấu hổ, khoe khoang cật lực thế này thật sự không phải phong cách hành xử của cô, nhưng nhìn vào đôi mắt mong chờ của cha, cô vẫn hít sâu một hơi, bước tới: “Đây là phần thưởng của công xã đấy ạ, một chiếc túi xách mới.”

“Cả đây nữa, hai chiếc bút máy.”

“Đôi giày này cũng là phần thưởng ạ.”

Khoe đi, khoe thoải mái đi, coi như để dỗ ba vui vẻ.

Mỗi một phần thưởng được lấy ra, ánh mắt của đám dân làng lại trừng to thêm một chút.

Khi thấy đến đôi giày thể thao, hiện trường tức thì trở nên hỗn loạn, tất cả đều xúm lại, hào hứng sờ lên đôi giày, mới tinh, chưa từng xỏ chân đâu.

“Sao giày này nhỏ thế?”

Người trong thôn đều cảm thấy tiếc khi đôi giày này có cỡ quá nhỏ, như thế không thực dụng, bình thường họ sẽ mua giày cỡ lớn cho người lớn đi, sau khi chật thì nhường cho người sau.

“Bởi vì đây là phần thưởng của Tiểu Di, cho nên phải chọn theo cỡ chân con bé chứ.” Lạc Quốc Vinh từ trước tới nay chưa từng mua được cho con gái một đôi giày mới, lòng áy náy vô cùng.

Mãi đến lúc này, mọi người mới tin lời cha con Lạc Di nói.

Gia đình thằng con thứ ba nhà học Lạc lấy đâu ra tiền mà mua những thứ này? Giày thể thao đắt lắm, lại còn không dễ mua, bên cửa hàng mậu dịch của công xã cũng không có mấy, có tiền chưa chắc đã mua được.

“Từ trước tôi đã thấy Lạc Di là đứa trẻ thông minh rồi mà, đó thấy không, đúng thật luôn.”

Có người vuốt đuôi cha con Lạc Di.

Cũng có người muốn tranh thủ: “Lạc Di giờ có tiền đồ rồi, được nhiều phần thưởng thế chắc chả dùng hết nhỉ, hay là chia cho Nhị Ngưu nhà thím một cái bút máy đi, nó đang cần bút viết, thím sẽ biết ơn lắm lắm.”

Người này thường ngày nói xấu gia đình nhà Lạc Quốc Vinh rất nhiệt tình, nhưng giờ cũng rất hùng hồn khi muốn lợi dụng nhà người ta.

Lạc Di nhẹ nhàng khoát tay ngăn cản: “Thím ạ, mấy thứ này đều có chủ rồi, giày cháu muốn giữ lại, túi sách cháu muốn tặng cho Tiểu Nhiên, hai chiếc bút máy chia cho hai chị em Tiểu Đào, đấy, thế là hết ạ.”

Người phụ nữ kia tức trợn mắt, Lạc Quốc Vinh vui mừng khen: “Tiểu Di ngoan quá, nhưng đây là phần thưởng của con, thuộc về con hết, không cần phải chia cho ai lấy thảo.”

Lạc Di vốn cũng chẳng để tâm mấy thứ này, cuộc thi tiếp theo đây sẽ có phần thưởng còn dồi dào hơn, cho nên cô khẩn cấp muốn chia ngay mấy thứ này: “Chúng ta đều là người một nhà mà, con cũng muốn chia cho các chị em trong nhà, mọi người cùng vui.”

Mọi người đều phải thay đổi ấn tượng với cô, một lần nữa nhận thức lại cô bé này, thông minh, lại hào phóng, sao trước đây mình lại thấy nó chỉ là một cô bé bình thường nhỉ?
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 84: Chương 84



Người phụ nữ kia nhìn Lạc Di, đáy mắt lóe lên như muốn tính kế: “Tiểu Di quả là một bé ngoan, thông minh lại trưởng thành sớm, Quốc Vinh à, thật chẳng giống con anh gì cả.”

Bà ta vừa nói thế, bầu không khí tức thì thay đổi, Lạc Di lập tức ý thức được, vội quay sang nhìn về phía cha mình theo bản năng.

Lạc Quốc Vinh lại như không nghe ra, vẫn tươi cười nhìn con gái, ánh mắt tràn đầy kiêu hãnh và tự hào: “Tôi không có bản lĩnh gì, nhưng mà Tiểu Thanh nhà tôi có, nghe nói người mẹ thông minh thì sinh con ra cũng giỏi, mẹ dốt sinh con không ra gì chẳng trách được ai. Đi thôi, chúng ta về nhà ăn cơm đi.”

Nói quá có lí, làm mọi người không ai phản bác nổi, bà thím kia thậm chí còn hoài nghi mình vừa bị gã ngốc nhà họ Lạc xỉa đểu, nhưng chỉ có thể âm thầm nghiến răng thôi.

Hai cha con ung dung đi về nhà, Lạc Di nhìn cha, môi mấp máy như muốn nói gì đó, lại do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn nuốt ngược trở lại.

Lòng có tâm sự riêng, bước chân Lạc Di vô thức chậm lại một chút, bỗng từ bên cạnh có một lực kéo thật mạnh.

Lạc Di không phòng bị, cứ thế ngã nhào xuống đất, đôi giày thể thao trong tay cũng bị giật đi.

“Tiểu Di.” Lạc Quốc Vinh vội quay lại đỡ con gái lên, thấy tay con đã bị xây xước chảy máu, lập tức nổi trận lôi đình, đuổi theo thằng cháu trai Lạc Xuân Bình, đánh cho một trận.

“Này thì cướp đồ này, này thì cướp đồ.”

Lạc Xuân Bình là con út của anh cả Lạc Quốc Vinh, được cha mẹ cực kì yêu chiều, tính tình rất xấu, bị đánh liền banh mồm gào to: “Cha mẹ, cứu con, bà nội cứu con với, chú ba đánh c.h.ế.t con rồi.”

Ba người được gọi tới đều vọt ra, chị dâu cả nhà họ Lạc xông lên trước nhất, thấy thế thì nổi giận đùng đùng: “Chú ba, chú làm gì đấy? Bỏ Xuân Bình ra ngay.”

Ngay trước mặt họ, Lạc Quốc Vinh lại hung hăng tét m.ô.n.g Lạc Xuân Bình một cái thật kêu.

Bà cụ Lạc xót cháu quá, lập tức xông lên che chắn: “Thằng hỗn láo này, sao mày dám đánh Xuân Bình? Mày giỏi thì đánh c.h.ế.t tao luôn đi.”

Vợ chồng Lạc Quốc Cường cũng chen vào, đẩy Lạc Quốc Vinh sang một bên, Lạc Quốc Vinh gân cổ kêu lên: “Mẹ, giờ nó đã biết đi cướp đồ của người khác, sau này lớn lên sẽ thế nào? Để tránh tương lai ăn cơm tù, cứ phải dạy dỗ cho một trận nhớ đời từ nhỏ mới được.”

Lời này quá khó nghe, chị dâu cả giận điên lên rồi: “Loại chú gì mà nguyền rủa cháu mình thế? Chú là chú ruột nó, lại dám nói nó thế sao?”

Lạc Quốc Vinh không dám đánh người trên, nhưng đánh đám cháu thì không cần nương tay:

“Em làm thế chỉ vì tốt cho nó thôi, nuông con chẳng khác nào g.i.ế.c con, à, mấy người nghe không hiểu, để em giải thích cho mà hiểu, quá nuông chiều trẻ chính là hại c.h.ế.t nó đấy, ngày sau nó ngồi tù, mọi người cũng phải chịu trách nhiệm.”

Câu trước hại chết, câu sau ngồi tù, Lạc Quốc Cường đã giận điên người: “Chú ba, câm mồm, Xuân Bình, có chuyện gì nói đi.”

Lạc Xuân Bình khóc sướt mướt, nước mắt nước mũi tèm lem: “Con không có cướp, con thấy đôi giày này đẹp nên con thích, muốn dùng trước, đợi khi nào đi không vừa thì nhường cho các em thôi mà.”

Nó nói rất hùng hồn, không hề thấy ngượng gì, bởi vì lệ của nhà này chính là có thứ gì tốt sẽ phải ưu tiên anh em nó dùng trước đã.

Nó thích đôi giày này, cho nên quyết định muốn mang đổi cỡ lớn hơn, rồi xỏ giầy mới đến trường lấy le với bạn học.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 85: Chương 85



Mà người lớn nhà họ Lạc cũng đã quen với điều này, chị dâu cả lập tức nổi giận trừng mắt nhìn Lạc Quốc Vinh: “Nghe thấy chưa? Chú làm chú ruột nó mà đi đổ oan đổ uổng cho nó thế à…”

“Hừ, đôi giày này tiêu tiền chung để mua về chắc? Không hề.” Lạc Quốc Vinh phân ra rất rõ.

Tiền chung trong nhà thì ông không có quyền chi phối, nhưng mấy thứ này không dùng tiền chung mua về, dựa vào đâu mà phải nhường cho nhà bác cả?

Ông hùng hổ nói: “Đây là phần thưởng do con gái em dùng năng lực của nó thắng được, ai cũng không được đụng vào. Muốn dùng hả? Muốn thì tự đi thi mà giành lấy đi, không có bản lĩnh chỉ biết thèm thuồng đồ của người khác, đố kị người khác, đồ vô dụng.”

Lạc Xuân Bình xấu hổ cùng quẫn không chịu nổi, lại khóc lên, nhưng nó vẫn không cảm thấy mình sai ở đâu cả, nó là cháu trai nhà họ Lạc, có cái gì tốt đều phải thuộc về nhà nó hết, bố nó là trưởng tử cơ mà.

Nó bèn ôm chân bà cụ Lạc, khóc như c.h.ế.t đi sống lại, dỗ thế nào cũng không chịu thôi, bà cụ Lạc lo lắng, quay sang chửi con trai: “Cháu trai tao giỏi hơn Lạc Di cả trăm cả nghìn lần, nó mới là đồ vô dụng, cả nhà mày đều là thứ vô dụng.”

Chỉ cần dỗ cháu yêu nín khóc, dù bà ta mắng nhà con thứ ba cả trăm lần cũng được, con gái giỏi giang thì ích gì, giỏi thế chứ có giỏi nữa rồi cũng thành của nhà người ta.

Lạc Quốc Vinh nhìn người mẹ thiên vị đến không biên giới của mình, trái tim nguội lạnh: “Được, nếu đã khinh thường nhà con đến thế thì thôi, chúng con đi là được, Tiểu Di, con đi tìm mẹ con, gọi cả em con luôn, chúng ta cùng đi.”

Lạc Di lặng lẽ đứng bên cạnh cha mình, nắm c.h.ặ.t t.a.y ông, ánh mắt tràn đầy lo lắng.

Thấy sắc mặt chú em này đã nghiêm nghị tột cùng, Lạc Quốc Cường thoáng chột dạ: “Chú định đi đâu?”

Lạc Quốc Vinh vốn là kiểu tính tình nếu phải chịu thiệt thì nhất định sẽ không chịu ẩn nhẫn mà sẽ kiên quyết đòi lại bằng được:

“Ra công xã khóc xin các vị lãnh đạo đứng ra phân xử cho nhà chúng tôi một con đường sống, không thì cả nhà tôi treo cổ c.h.ế.t luôn ở cổng ủy ban cho rồi.”

Lạc Quốc Cường choáng váng, mắt tối sầm lại, chú ba thật sự điên mất rồi, thật sự muốn chơi chiêu quyết tuyệt ngọc đá cùng vỡ đây mà.

Lạc Di đảo mắt, lanh lợi nói ngay: “Cha, lãnh đạo công xã sẽ không để nhà mình c.h.ế.t đâu, con còn phải đại diện cho công xã lên huyện dự thi mà.”

Lạc Quốc Vinh vuốt tóc con gái, con bé nhanh trí quá đi, gợi ý một cái là hiểu liền: “Đúng đúng, con còn quen biết lãnh đạo công xã cơ mà, ông ấy còn mới khen con thông minh.”

Lạc Quốc Cường cảm giác càng khó chơi, ông ta đặc biệt để ý hai cha con chú ba liên tục nhắc tới lãnh đạo công xã, đó là các lãnh đạo trực tiếp của ông ta: “Lãnh đạo nào?”

Xuân Mai đã nói, cần phải tạo mối quan hệ tốt đẹp với các lãnh đạo công xã, sau đó có thể nương mối quan hệ này mà thăng lên một cấp, từ vị trí đội trưởng nhảy lên công xã, đó chính là bước nhảy vọt về chất đấy.

Nói thẳng ra thì đội trưởng chỉ là chức lãnh đạo ở thôn, không được tính trong biên chế chính thức, nhưng nhân viên trong công xã lại là quan viên chân chính đấy.

Lạc Di liếc ông ta một cái, ai cũng có nhược điểm, ông bác cả này cũng có, vậy thì dễ chơi rồi: “Là chủ nhiệm Hứa, bác cả, bác cũng quen ạ?”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 86: Chương 86



Lạc Quốc Cường giật thót người, căng thẳng hẳn lên, ông ta chỉ biết thôi chứ không dám nói đến quen: “Trông thế nào?”

Lạc Di nghiêng đầu như đang nhớ lại: “Mặt vuông chữ điền, lông mày rậm, trông rất chính trực, dáng đứng thẳng băng, chắc là trước làm bộ đội ấy, cha ơi, chúng ta đi tìm bác ấy đi, bác ấy hẳn là rất chính trực đó.”

Dứt lời, cô giật giật áo Lạc Quốc Vinh, Lạc Quốc Vinh lập tức gật gù.

Lạc Quốc Cường cũng phản ứng rất nhanh, tức thì trở tay vỗ trán vẻ ảo não rồi lại đánh cái bép vào m.ô.n.g Lạc Xuân Bình.

Lạc Xuân Bình bị cha đánh, sợ đến ngu người: “Cha, sao lại đánh con?”

Lạc Quốc Cường hung ác trừng cậu ta một cái, đồ vô tích sự, chỉ giỏi gây chuyện: “Xin lỗi em mày ngay, phải nhớ xin em Tiểu Di tha thứ cho mới được.”

Tất cả đều sững sờ, Lạc Quốc Cường uống lộn thuốc rồi?

Chị dâu cả nhà họ Lạc đặc biệt khó hiểu: “Cha nó, ông làm gì thế?”

Lạc Quốc Cường không thèm để ý bà ta, chỉ lạnh lùng nhìn thằng con: “Tao đếm đến ba, một, hai, …”

Thường ngày ông ta đã xây dựng được ảnh hưởng rất nặng, cho nên Lạc Xuân Bình lập tức rụt vòi: “Xin lỗi, anh sai rồi.”

Lạc Quốc Cường giật lấy đôi giày trên tay con mình, nhét vào tay Lạc Di, tươi cười nịnh nọt: “Tiểu Di à, anh cháu đã xin lỗi rồi, cháu tha thứ cho anh nó lần này nhé.”

Lạc Di lại nghiêng đầu nhìn một hồi, khóe môi hơi cong lên, đặt tay lên bụng: “Nhưng mà vừa rồi cháu bị dọa sợ quá cơ, bụng cứ ọc ọc kêu hoài, cần được trấn an.”

Khóe miệng Lạc Quốc Cường thoáng giật giật, lấy cớ gượng ép như thế ông ta mới thấy lần đầu đấy, nhưng cũng đâu còn cách nào, cho nên đành nói:

“Đợi lát nữa làm canh trứng gà cho cháu bồi bổ, thêm dầu vừng nữa, cháu đã làm rạng danh nhà này, cần biểu dương một chút.”

“Không muốn canh trứng đâu…” Lạc Di lắc đầu, còn chưa nói hết câu, Lạc Quốc Cường đã ấn đầu Lạc Xuân Bình một cái nữa.

“Đúng là Tiểu Di ngoan nhất nhà ta, mấy đứa chúng mày phải nhìn em nó mà học tập.”

Lạc Di chậm rãi nói tiếp: “Muốn bốn quả trứng gà cơ.”

Nhà cô bốn người, vừa đủ một người một quả, quá đẹp.

“… Được.” Lạc Quốc Cường cắn răng đồng ý, con ranh này mặt dày y chang chú ba, cái tính cũng giống, nhất quyết không chịu thiệt.

Ông ta cho rằng như thế đã xong, ai biết Lạc Di lại thong dong chìa tay ra: “Tay cháu cũng bị thương rồi, chảy cả m.á.u đây này, là do anh họ đẩy ngã đấy ạ.”

Lòng bàn tay bé nhỏ trầy xước, rớm mấy giọt máu, lúc này đã ngưng.

Lạc Quốc Cường kinh ngạc ra mặt, con nhóc này trông lù đù, tay chân chậm chạp nhưng ra tay thật độc.

“Thêm hai quả nữa.”

Lạc Di vươn bốn ngón tay ngắn ngủn, ngước mặt nở nụ cười ngại ngùng, trông như là đang rất thẹn thùng vậy.

Lạc Quốc Cường: ... Thẹn thùng cái mẹ gì! Con nhóc nhà chú ba thật quá ghê gớm, khó đối phó quá đấy.

Lạc Quốc Cường muốn phát điên, nhưng ông ta có thể làm sao bây giờ? Cuối cùng đành phải lấy tám quả trứng gà đổi lấy bình yên tạm thời.

Tuy trong nhà này bà cụ Lạc là to nhất nhưng quyền lên tiếng của Lạc Quốc Cường vẫn là rất lớn, ông ta là đội trưởng đội sản xuất, cũng là đứa con được bà cụ Lạc coi trọng nhất.

Nếu ông ta đã quyết định như thế, những người còn lại chỉ có thể ngoài miệng hùng hổ nhưng vẫn phải thỏa hiệp.

Cứ thế, chuyện lớn hóa nhỏ, việc này coi như qua.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 87: Chương 87



Tối đó, Lạc Nhiên vui vui vẻ vẻ chia trứng gà, ba hai quả, mẹ hai quả, chị hai quả, mình nhóc hai quả.

Hi hi, vui quá.

Nhóc con cười ngốc nhìn hai quả trứng, Lạc Di mỉm cười ngắm cậu em khờ khạo, sau đó nhét vào tay em trai chiếc túi sách mới: “Cho em nè.”

Lạc Nhiên hưng phấn nhảy dựng lên, khuôn mặt nhỏ cũng đỏ bừng vì phấn khích: “Chị, cho em thật à? Còn chị thì sao?”

Lạc Di tự tin nói: “Chị em thông minh như thế, chả lẽ còn sợ không kiếm được thứ tốt hơn à? Túi mới rồi sẽ có, tiền cũng sẽ có.”

Lạc Nhiên nhìn chị gái đầy sùng bái, đôi mắt sáng lấp lánh, cậu nhóc cảm thấy mình có một người chị thông minh nhất trên đời.

Nhìn hai con hòa thuận vui vẻ như thế, Ngô Tiểu Thanh nhẹ nhàng tựa đầu vào vai chồng, hạnh phúc nở nụ cười.

Hôm sau, chị em Tiểu Đào cũng vô cùng vui sướng khi nhận được bút máy, cứ ngắm nghía mãi không thôi, trên đường đến trường cũng cầm chặt trong tay, không nỡ buông ra một chốc.

Quần áo và cặp sách của hai chị em dùng cũng là đồ mà nhà bác cả dùng dư lại, rất ngắn và cũ kĩ, chiếc bút máy mới khiến cả hai cảm nhận được cảm giác dùng đồ mới của riêng mình thật hạnh phúc.

Lạc Nhiên tới trường cũng ra sức khoe túi sách mới của mình, toàn bộ trường tiểu học chỉ mình cậu nhóc có, khiến tất cả đều vây xung quanh ngắm nghía hâm mộ không dứt.

Niềm vui của trẻ con chỉ đơn giản vậy thôi.

Mỗi sáng thứ Hai đầu tuần, hiệu trưởng sẽ tập trung toàn bộ các học sinh ra đứng trước cột cờ cùng xem kéo cờ, học một tiết giáo dục yêu nước.

Đây là thời khắc trang nghiêm nhất mỗi tuần.

Lạc Di nhìn lá cờ đỏ thẫm tung bay lồng lộng dưới ánh mặt trời, cất tiếng hát quốc ca, nhiệt huyết trong người lại sục sôi.

Yêu tổ quốc, yêu mảnh đất dưới chân mình đây, tình yêu này đã sớm bén rễ trong m.á.u thịt cô, bất kể đi tới đâu đều không thể quên.

Sau khi kết thúc chào cờ, hiệu trưởng sẽ có bài phát biểu trước toàn trường, dạy các học trò nhỏ về tình yêu nước, dạy chúng phải nhớ học hành chăm chỉ giỏi giang, ngày sau cống hiến cho nước nhà.

Lạc Di không thể không thừa nhận, ông ấy là một người thầy tốt, một vị hiệu trưởng tốt.

“Hôm nay thầy có một chuyện vui muốn thông báo với toàn thể trường ta…” Hiệu trưởng tuyên bố sự kiện Lạc Di lấy được giải nhất, các học sinh và cả giáo viên đều vừa mừng vừa ngỡ ngàng, bởi vì đây là lần đầu tiên trường có học sinh giành được giải thưởng từ công xã.

Lạc Di tỏ ra rất khiêm tốn, nhưng cô Vương vẫn cứ giận điên lên, bà ta không hề hay biết việc này: “Hiệu trưởng, thầy lén phái Lạc Di đi dự thi, giấu tất cả mọi người như thế là thế nào? Thầy cần cho mọi người một câu trả lời thỏa đáng.”

Ban đầu hiệu trưởng giấu mọi người, chính là vì không muốn khiến Lạc Di phải nhận áp lực quá lớn.

Ông ấy bình thản nói: “Tôi đã đích thân kiểm tra năng lực của trò ấy, cô bé hoàn toàn đủ tư cách đại diện cho trường tham dự thi đấu, cuối cùng cô bé cũng đã không phụ mong đợi của tôi, không phải sao?”

Cô Vương vô cùng căm tức vì hiệu trưởng giấu quá kĩ, nếu biết sớm hơn, bà ta đã có thể tìm cách ngăn cản: “Thầy không cho các học sinh khác cơ hội được thể hiện, như thế là không công bằng, các bạn học sinh, các em thấy sao?”

Kết quả cuộc thi cũng có rồi, bà ta có kiếm chuyện phá nữa cũng chẳng ích gì, nhưng cơn bực dọc trong lòng không phát tiết ra thì không chịu được.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 88: Chương 88



Bà ta không thoải mái, sao có thể cho người khác vui vẻ được?

Ai biết, tất cả mọi học sinh đều tỏ ý khâm phục: “Chúng em rất ủng hộ quyết định của hiệu trưởng.”

“Năng lực tính nhẩm của Lạc Di quả thực rất mạnh, mạnh hơn chúng em nhiều lắm, chúng em rất phục bạn ấy.” Các học sinh khác đâu phải chưa có dịp chứng kiến năng lực của Lạc Di.

“Kết quả như bây giờ là vô cùng tốt rồi, bạn Lạc Di đã lấy được giải nhất, làm rạng danh trường ta.”

Cô Vương tức sắp khóc, tất cả đám ranh con này đều là lũ ranh đáng ghét.

Bà ta càng khó chịu với Lạc Di hơn nữa, vì thế, mỗi lần lên lớp lại bắt đầu tìm cách chơi xấu, nhưng chưa một lần thắng được Lạc Di.

Tiếng chuông tan học vang lên, cả lớp không hẹn mà cùng thở ra một hơi.

Cô Vương thở phì phò dậm chân bình bịch ra khỏi trường về nhà, dọc đường lại bị người ta cản lại, vừa thấy rõ người kia là ai, bà ta lập tức hớn hở ra mặt.

“Anh Thanh, Tiểu Hoa, sao hai người lại tới đây? Sao không báo trước một tiếng, để em thu xếp đi đón hai ba con, hai người là khách quý của nhà đấy. Ây dà, trong nhà chắc là chẳng chuẩn bị món gì tử tế đâu, để em đi mua.”

Bà ta cười tươi như cố lấy lòng, nhiệt tình vô cùng, vẻ nịnh nọt muốn che cũng che không nổi.

Đây là người có tiền đồ nhất dòng họ đấy, được làm quan to, lại còn thuộc ngành giáo dục, thật đúng là tổ tiên phù hộ, phúc đức vô cùng.

Công việc hiện nay của bà ta có được cũng là nhờ phúc người anh họ này.

Có một chỗ dựa vững chắc như thế, cho nên hàng ngày bà ta giở thói cư xử chẳng ra gì với cả học trò lẫn đồng nghiệp mà vẫn không hề sợ hãi.

Vương Hải Thanh lạnh nhạt nói: “Không cần, cha con tôi chỉ tới xem quang cảnh chút thôi.”

Cô Vương hơi hoang mang, gì cơ? Đã bao năm người anh họ này chưa trở lại đây, rõ ràng là chê gốc gác nông thôn quê mùa mà, sao có thể bỗng dưng muốn chạy tới ngắm cảnh?

Vương Hoa đứng sau lưng ba mình, gặp cô họ cũng chẳng thèm chào một tiếng.

Từ trước đến nay cậu ta luôn khinh thường đám thân thích nghèo ở nông thôn này, họ luôn kiếm cớ tới nhà cậu ta lợi dụng nọ kia, không một kẻ tử tế.

Đối với người cô họ này, cậu ta cũng chẳng có lấy một chút tôn kính, đã thấy bộ dạng nịnh nọt như sắp quỳ xuống đến nơi của bà ta thì thật sự không thể nào tôn trọng nổi.

Quan hệ huyết thống vốn đã xa, những thân thích cách mấy đời này không nhận cũng được.

Đây là lần đầu tiên Vương Hoa tới nhà cũ ở nông thôn, cậu ta chỉ có một cảm giác, nơi này vừa bẩn vừa rách nát, thật không thể tin nổi ba cậu ta từng sinh ra và lớn lên ở một nơi như thế này.

Vương Hải Thanh chắp tay sau lưng, chậm rãi bước đi, uy thế lãnh đạo không thể coi thường: “Trường học của cô có một học sinh tên là Lạc Di đúng không? Nó là con cái nhà ai?”

Thôn nhà ông ta họ gì cũng có, có cả họ Lạc, đương nhiên, nhiều nhất vẫn là họ Ngô.

Sắc mặt cô Vương trở nên cứng đờ: “À cái đó…”

Vương Hải Thanh nhíu mày: “Có gì khó nói à?”

Thấy anh họ tỏ vẻ không hài lòng, cô Vương giật mình kinh sợ, không dám giấu nữa: “Nó… nó là con gái của Ngô Tiểu Thanh.”

Sắc mặt Vương Hải Thanh thoắt cái đã thay đổi, giọng cũng khác hẳn: “Là con của cô ấy với gã nông dân thôn Lạc Gia?”

“Vâng.” Cô Vương gục đầu, chỉ muốn co cụm thành một cục càng nhỏ càng tốt, để không ai để ý đến mình.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 89: Chương 89



Vương Hải Thanh trầm mặc hồi lâu rồi cất bước đi tới cổng trường: “Đi vào đó, gọi con bé ra cho tôi.”

Cô Vương không dám phản đối nửa lời, vội vàng chạy về trường.

Vương Hoa nhìn theo, tỏ vẻ khó hiểu: “Cha, con nhỏ Lạc Di này cũng là một thân thích nghèo nhà ta à? Vậy thì dễ xử lí rồi, cứ nói thẳng với cha mẹ nó là được, bảo họ không cho nó lên huyện đi thi.”

Nếu thế, suất dự thi này có thể rơi vào tay cậu ta.

Cha đã nói, ai cướp được cơ hội cuối cùng mới là người chiến thắng thật sự.

Vương Hải Thanh không đáp, chỉ lạnh nhạt liếc con trai một cái, ánh mắt thoáng chút suy tư.

Chẳng mấy chốc, cô Vương đã đi tới, nịnh nọt nói: “Anh Thanh, đây là Lạc Di.”

Lạc Di nhìn người đàn ông trước mắt, lộ vẻ kinh ngạc cực kì, đây chẳng phải chính là khoa trưởng Vương, người đã liên tiếp gây khó dễ cho mình hôm thi tính nhẩm đó sao?

Ông ta tới làm gì nhỉ? Trả thù? Không thể nào, ông ta là người có chức có quyền đàng hoàng, là người lớn, làm thế không phải quá thấp hèn sao?

Cô quay đầu nhìn Trình Tuệ cùng mấy nữ sinh đang ở cách đó không xa, yên tâm hơn một chút.

Nếu có chuyện gì, cứ kêu to lên là được.

Vương Hải Thanh quét mắt liếc nhìn cô Vương, lạnh lùng hạ lệnh: “Cô đi về trước đi.”

Cô Vương rất không muốn đi, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Vương Hải Thanh, cuối cùng vẫn không dám phản đối, đành chầm chậm bước đi.

Vương Hải Thanh bình tĩnh nhìn chăm chú vào gương mặt Lạc Di, như thể đang hồi ức điều gì, lại như thể tìm kiếm điều gì đó.

Lạc Di bị ông ta nhìn chằm chằm hồi lâu, nhìn đến độ cô sởn da gà, có vài kẻ b**n th** có tư duy không giống người bình thường đâu, chẳng lẽ ông này cũng là một gã b**n th**?

Cô nói: “Có chuyện gì mời nói thẳng đi ạ, cháu còn phải vào lớp.”

Vương Hải Thanh đột nhiên chỉ tay sang bên cạnh: “Đây là Vương Hoa, con trai tôi, hai đứa làm quen đi, sau này ở chung phải hòa thuận đấy.”

Lạc Di tròn mắt nhìn ông ta.

Vương Hoa cũng chẳng hiểu ra sao.

Lạc Di không biết vì sao luôn cảm thấy không thích người này, có lẽ là theo bản năng, cô chỉ thấy ánh mắt người này làm cô không được thoải mái: “Cháu chỉ muốn học hành thật giỏi, kết bạn nhiều lãng phí thời gian.”

Ủa, mà thằng nhóc này trông quen mắt ghê, chẳng phải nó cũng là một người dự thi hôm trước đó sao?

Lạc Di liếc nhìn Vương Hoa, lại đưa mắt sang Vương Hải Thanh, bỗng hiểu ra, đây là hai cha con.

Vương Hải Thanh thoáng vẻ bất ngờ: “Tôi là lãnh đạo bên phòng giáo dục.”

“Ồ.” Lạc Di không có phản ứng gì lớn, ông ta là ai thì có liên quan gì đến cô đâu? Cô tới trường bằng bản lĩnh của mình, cũng lấy bản lĩnh giành được giải thưởng, chẳng mượn hơi ai.

Vương Hải Thanh khẽ lắc đầu, tuy rằng cũng thông minh đấy nhưng vẫn là một đứa trẻ, sinh ra ở nông thôn, không có kiến thức.

Lạc Di từ chối khiến Vương Hoa cảm thấy rất mất mặt, cậu ta cũng không có ý định làm bạn với một con nhỏ nông dân đâu, nhưng nông dân sao lại dám từ chối cậu ta cơ chứ? Vương Hoa hằn học nói: “Cha, nó chỉ là một con ranh con chả biết gì, cha nói với nó những thứ đó làm gì.”

Vương Hải Thanh vẫn nhìn Lạc Di chăm chú: “Tôi chỉ có hai đứa con trai, không có con gái, tôi thấy cháu rất thông minh lại ngoan hiền, muốn nhận cháu làm con gái nuôi…”

“Cha!” Vương Hoa sắp tức điên lên rồi, sao lại không giống như những gì đã nói trước đó? Cha đang làm gì thế?
 
Back
Top Bottom