Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 60: Chương 60



Lạc Di dắt Lạc Nhiên đi đến , thấy bầu không khí có vẻ khác lạ, cô nói: “Cha, cha sao thế? Ai bắt nạt cha, con giúp cha xả tức.”

Lạc Quốc Vinh thấy con gái đã tan học, trong lòng vui vẻ, lập tức đứng lên múc chè khoai lang còn lại trong nồi cho mỗi đứa một bát nhỏ, mấy ngày nay Lạc Di đã ăn khoai lang đã ngán đến nỗi muốn nôn ra rồi, chỉ chọn viên bột mì ăn.

Lạc Quốc Vinh thấy thế thì trong lòng chua xót: “Tiểu Di, làm con gái cha là con đã thiệt thòi rồi, cha là người không có tiền đồ.”

Lạc Di nhìn người cha buồn bã, có chút đau lòng: “Trong lòng con cha là người cha tốt nhất trên đời này, có thể làm con gái cha, con rất hạnh phúc.”

Trong lòng Lạc Quốc Vinh rất ấm áp, ông xoa xoa đầu con gái: “Cha không thể để con ăn no mặc ấm, ngay cả tiền đi học cũng không bỏ ra nổi.”

Lạc Di không hề chê bai ông, ông tốt hơn nhiều so với người người đàn ông trong thôn, những người đàn ông đó trọng nam khinh nữ, còn đánh cả vợ nữa.

Mặc dù Lạc Quốc Vinh không có tiền, nhưng mà ông che chở vợ mình, yêu thương con cái, đối xử trai gái công bằng, điểm này rất đáng quý.

“Không sao cả, con cố gắng là được rồi, con sẽ để cho cha mẹ có một cuộc sống tốt.”

Lời nói này như một dòng nước ấm tuôn vào lòng Lạc Quốc Vinh, sống mũi cay cay, òa một tiếng khóc nấc lên.

Ông như đứa trẻ ba tuổi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, làm Lạc Nhiên sợ hãi, sao cha nó còn khóc thảm thiết hơn cả nó nữa vậy?

Bây giờ người lớn làm sao thế? Có thể đáng tin hơn chút được không?

Trong nhà này chỉ có chị gái nó là đáng tin nhất! Vẻ mặt ghét bỏ!

Thầy thuốc Lý ghen tỵ đỏ mắt, đời trước Lạc Quốc Vinh đã làm bao nhiêu chuyện tốt mới có thể sinh được một cô con gái tốt như Lạc Di vậy chứ?

Bỗng nhiên, bên ngoài truyền đến một âm thanh rối loạn: “Không xong, xảy ra chuyện rồi.”

Sau đó, một nhóm thanh niên trí thức vọt vào: “Thầy thuốc, Từ Mông gãy chân rồi, ông nhanh cứu cậu ta với.”

Từ Mông? Lạc Di quay đầu nhìn sang thì quả nhiên, người đàn ông nằm trên cáng cứu thương là nam chính, sắc mặt anh ta trắng bệch, bên đùi phải anh gãy xương một cách khó tin, dáng vẻ thê thảm vô cùng, sự nho nhã phong độ không còn sót lại chút gì.

Ái chà, cốt truyện trước đó không có tình tiết này nha.

Thầy thuốc Lý kiểm tra một chút rồi cau mày nói: “Là bị vỡ xương rồi, chỗ tôi không chữa được, phòng y tế ở nông thôn cũng không được, phải đưa đi bệnh viện trên huyện thành, không thể kéo dài nữa, tốt nhất là bây giờ đi ngay.”

Từ Mông nghe thấy tình huống cấp bách, trong lòng căng thẳng: “Vậy kéo dài thì sẽ bị làm sao?”

“Què chân.”

Sắc mặt Từ Mông tái đi, ánh mắt âm trầm, mình tuyệt đối không thể tàn phế được.

Rồng đến chỗ nước cạn bị tôm trêu, hổ đến đồng bằng bị chó khinh, đáng giận!

Liễu Diệp đứng bên cạnh đỏ hốc mắt: “Vậy tớ đi tìm đội trưởng, bảo ông ấy đưa cậu đến bệnh viện, ở trong thôn làm việc xảy ra chuyện, ông ấy phải chịu trách nhiệm.”

Các thanh niên trí thức khác nhao nhao nói đệm theo: “Đúng thế đúng thế, tiền thuốc men cũng nên do trong đội bỏ ra.”

Liễu Diệp bước đi vài bước, không biết nghĩ đến cái gì mà lại quay lại, cầm c.h.ặ.t t.a.y người đàn ông rồi nói: “Từ Mông, cậu đừng sợ, nhất định tớ sẽ cứu cậu.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 61: Chương 61



Vẻ mặt Từ Mông cảm động: “Cuối cùng tớ cũng biết cái gì gọi là gặp hoạn nạn mới hiểu chân tình, Liễu Diệp, cảm ơn cậu.”

Lạc Di run run một cái, toàn thân nổi hết da gà, nam chính này tồi tệ kinh khủng, cô gái này cũng não tàn nữa, xứng đôi.

Thầy thuốc Lý giúp Từ Mông xử lý vết thương đơn giản, dùng thanh nẹp cố định cái chân bị thương, đề phòng trên đường xóc nảy làm cho chỗ bị thương càng nặng hơn.

Toàn bộ quá trình, Từ Mông đau đến nỗi đầu đầy mồ hôi, dường như sắp cắn nát môi, nhưng mà thậm chí không rên một tiếng nào.

Lạc Di đứng trong góc lạnh nhạt thờ ơ, cô hơi nhíu mày, cô nhớ nam chính là một nhân vật hung ác, có thù tất báo, người đắc tội anh ta thì anh ta sẽ không bỏ qua.

Lạc Quốc Vinh tò mò tìm hiểu tình hình thì mới biết, thì ra Từ Mông đã bị đổi công việc, trước đó nhận được sự quan tâm của đội trưởng nên làm việc chăn heo, đừng thấy chăn heo bẩn mà nhầm, nó nhẹ nhàng hơn trồng trọt rất nhiều.

Bây giờ thì anh ta bị điều đi đào mương nước, đó là công việc cực khổ và tốn thể lực nhất, anh ta hào hoa phong nhã chưa từng làm việc nặng, cả ngày đều mệt mỏi không ra hình người, ăn uống lại không tốt, chưa được mấy ngày đã mệt mỏi đến suy sụp, tâm trạng hoảng hốt nên đã để xảy ra sự cố.

Lạc Quốc Vinh nhíu mày, chuyện này chắc chắn là do anh cả ông làm.

Anh cả ông rất sĩ diện, mặc dù không chạy đến chất vấn, sợ mọi chuyện bị làm lớn lên, nhưng mà ngầm dạy cho một thanh niên trí thức một bài học thì quá đơn giản.

Đội trưởng Lạc Quốc Cường đến rất nhanh, ông ta nhíu mày, quát khẽ vài câu, người khác đều không sao, tại sao cậu lại xảy ra chuyện? Vậy thì chắc chắn là vấn đề của cậu.

Không nhận sai thì không xong, ông ta có thể quở trách cả ngày cũng được, đối mặt với lời cầu xin đưa đi bệnh viện, ông ta cũng làm ngơ như gió thoảng bên tai.

Từ Mông đau chân dữ dội, không thể không cắn răng nhận sai, thái độ cực kỳ khiêm tốn, nhưng mà Lạc Di lại thấy được anh ta đang nhịn lại sự căm hận.

Rồi, nam chính căm hận cha nữ chính, cái tình tiết này càng ngày càng náo nhiệt.

Trong cốt truyện gốc, Lạc Quốc Cường chịu ảnh hưởng của con gái, đối xử với Từ Mông rất quan tâm săn sóc.

Sau khi nam nữ chính ở bên nhau thì còn để anh ta làm kế toán trong thôn, công việc vừa nhàn hạ lại có thể diện, còn có thời gian rảnh rỗi ôn tập sách vở.

Sau khi khôi phục kỳ thi đại học anh ta thuận lợi thi đỗ trường đại học danh tiếng, sau đó nam nữ chính cùng nhau đến thủ đô, toàn bộ quá trình rất thuận buồm xuôi gió.

Nhưng khi con bướm nhỏ Lạc Di này vỗ cánh một cái thì cốt truyện bắt đầu đi lệch quỹ đạo.

Lạc Quốc Cường cũng không muốn người ta nắm đằng cán, bèn sắp xếp xe máy kéo đưa Từ Mông đi bệnh viện, nhưng mà người lái xe lại do dự.

Anh ta lo lắng sau khi đến bên ngoài Từ Mông bất chấp tất cả mà nói lung tung, cũng sợ tình trạng khó liệu xảy ra.

Lạc Quốc Cường hí ha hí hửng chủ động xin đi, trong tay ông có mấy đồng tiền, muốn đi lên huyện thành mua chút đồ.

Tốt nhất là có thể mua được một chút đồ ăn, đưa về bồi bổ cho vợ con.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 62: Chương 62



Lạc Quốc Cường nghĩ nghĩ, mặc dù cậu em út này không đáng tin cậy lắm, nhưng mà tóm lại cũng là người một nhà, phái một người trong nhà đi nhìn chằm chằm toàn bộ quá trình cũng tốt.

Ông ta kéo Lạc Quốc Vinh sang một bên, dặn dò kỹ càng.

Từ Mông được đưa lên thùng xe của xe máy kéo, có hai người đi theo, một người là Liễu Diệp, một người còn lại là nam thanh niên trí thức tên là Phương Hải Đông, là người có quan hệ tốt nhất với Từ Mông.

Thấy đội trưởng định đi về, không nhắc gì đến chuyện tiền nong, Phương Hải Đông hơi chần chừ một chút rồi nói: “Đội trưởng, tiền thuốc men nên do trong đội chi ra chứ.”

Trong mắt Lạc Quốc Cường lóe lên một sự bực bội, nhưng mà trên mặt lại không để lộ ra: “Các cậu cứ ứng ra trước, đến lúc đó lại tính sau.”

Ông ta nói mơ hồ không rõ ràng, không có một câu trả lời chắc chắn.

Nhóm thanh niên trí thức nhìn nhau, có chút tức giận, nhưng không có ai dám đứng ra nói gì.

Dù sao thì đây là Thôn Lạc Gia, bọn họ chỉ là những kẻ ngoại lai, đấu không lại người địa phương với quan hệ phức tạp ở đây được.

Lạc Quốc Cường chỉ là một đại đội trưởng đội sản xuất nho nhỏ, lại có quyền quản lý bọn họ, huyện quản không bằng hiện quản(*), một câu nói của ông ta cũng có thể giữ bọn họ lại trong cái thôn nhỏ này.

(*) Ý nói quan có to đến mấy thì cũng không ảnh hưởng đến mình bằng người trực tiếp quản lý mình được.

Từ Mông cố nén lại sự nhục nhã, âm thầm ghi thù, anh ta nói: “Thôn trưởng, có thể để cho thầy thuốc Lý đi cùng chúng tôi được không?”

Có thầy thuốc đi cùng, anh ta sẽ yên tâm hơn rất nhiều, nếu lỡ giữa đường xảy ra vấn đề gì đó thì cũng được cấp cứu.

Những thanh niên trí thức mồm năm miệng mười cầu xin, Lạc Quốc Cường trầm ngâm một lúc lâu rồi cũng đồng ý.

Thầy thuốc Lý cũng không từ chối, lấy một cái bao tải và chăn đệm từ trong nhà ra, lên xe tìm một góc rồi bọc mình lại.

Lạc Di lôi kéo Lạc Nhiên lặng lẽ trèo lên xe, cười ngọt ngào với thầy thuốc Lý, sau đó cô đẩy em trai đến ngồi giữa, kéo lấy một góc chăn che cả hai chị em, ấm áp rồi.

Cô còn chưa từng được đi đến huyện thành, đi đến mở mang tầm mắt một chút đi.

Phương Hải Đông vừa sắp xếp xong cho Từ Mông, vừa nghiêng đầu thì đã phát hiện có thêm hai nhóc con, anh ta nhíu mày: “Trẻ con thì biết cái gì, nhanh xuống đi.”

Không gian trong thùng xe chật hẹp, người càng đông thì càng chật chội.

Lạc Quốc Vinh nổi giận ngay tại chỗ: “Con tôi muốn đi thì đi, các cậu quản được à? Thật sự coi mình là ông lớn rồi chắc?”

Ông cực kỳ bao che cho con cái, nhìn mấy thanh niên trí thức này không vừa mắt chút nào, người này còn yếu đuối hơn người kia, mưu mô nhiều không đếm hết.

Tên ẻo lả này còn lừa gạt bé gái! Không biết xấu hổ!

Ông vừa nổi giận thì tất cả mọi người không dám lên tiếng nữa, đang nhờ vả người ta, không thể không cúi đầu.

Lạc Di giơ ngón tay cái lên với cha mình, ngầu quá!

Lạc Quốc Vinh được con gái khen ngợi thì đắc ý vô cùng, ngồi lên ghế láu, xuất phát!

Thôn Lạc Gia rất hẻo lánh, lái xe đến công xã phải mất nửa tiếng, đạp xe đạp thì phải một tiếng, đến huyện thành càng xa hơn.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 63: Chương 63



Đường đi gập ghềnh nhấp nhô, xe chạy xóc nảy, Từ Mông bị hành hạ thê thảm, chỗ vết thương đau đến c.h.ế.t đi sống lại, gió lạnh thổi cho cả người mê man, trong lòng càng thù hận người nhà họ Lạc.

Anh ta âm thầm thề, chờ đến khi anh ta xoay người thì nhất định phải cho mấy người nhà họ Lạc này đẹp mặt.

Về phần Lạc Xuân Mai, chẳng qua cũng chỉ là một con khốn! Luôn mồm nói trong nhà rất coi trọng mình, rất chiều chuộng mình, trong nhà cô ta nói một là một mà hai là hai, ha ha ha, thế mà mình cũng ngu ngốc tin tưởng cô ta.

Liễu Diệp vẫn luôn ở bên cạnh bầu bạn với anh ta, không ngừng an ủi. Lạc Di nhìn mà không thể hiểu được, biết rõ là đồ đàn ông tồi tệ rồi mà không chịu từ bỏ, đầu óc bị nước vào hay gì?

Dường như Liễu Diệp cũng phát giác được ánh mắt của Lạc Di, cô ấy nhìn lại, khẽ mím mím môi, ánh mắt lấp lóe.

Giống như là cô ấy có ý định khác, Lạc Di cũng chỉ nhìn vào mắt rồi thôi, người ta cũng không phải là ngốc thật, thích thế nào thì thế đó vậy.

Chiếc xe xóc nảy, cảm giác buồn ngủ ập đến, cô ngáp một cái, chợp mắt một lúc trước đã,

Cô ngủ một giấc, khi tỉnh lại thì đã đến bệnh viện trên huyện thành, cô dụi dụi mắt, sắc trời đã trễ thế này rồi sao?

Lạc Di ngồi thẳng dậy, một luồng hơi lạnh ập đến, không nhịn được mà thân thể run lên một cái, thời tiết sáng và tối bây giờ rất lạnh.

Em trai tựa đầu trên vai cô, đang ngủ rất ngon, cô lay nó tỉnh lại, nhóc con ngủ mơ mơ màng màng, dáng vẻ không biết mình đang ở đâu.

“Đến huyện thành rồi.”

Nhóc con nghe xong thì hai mắt sáng lên, vội vàng nhìn ngó xung quanh, đây chính là huyện thành sao, đường xá thật sạch sẽ, đường phố rất xinh đẹp, bệnh viện to quá.

Sau khi xe dừng lại, Liễu Diệp không kịp chờ đợi nhảy xuống xe, quay người lại đỡ cáng cứu thương, nhưng mà Phương Hải Đông nhìn dáng người mảnh mai của cô ấy, trong mắt hiện lên sự lo lắng, anh ta nói: “Chú Quốc Vinh, thầy thuốc Lý, giúp một tay với.”

Đến cũng đã đến rồi, hai người bị gọi tên cũng không từ chối, giúp đỡ khiêng cáng cứu thương vào bệnh viện.

Lạc Quốc Vinh quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy con gái hết nhìn trái lại ngó phải, có chút lo lắng: “Tiểu Di, con nắm tay em trai đi ở phía trước, cha nhìn thấy các con mới yên tâm.”

Lạc Di mỉm cười, lôi kéo em trai chạy phía trước.

Tiền là do Liễu Diệp ứng ra trước, chân của Từ Mông tổn thương rất nghiêm trọng, đã xuất hiện triệu chứng phát sốt, bác sĩ nói là nếu kéo dài một đêm sẽ lên cơn sốc.

Nghe bác sĩ nói thế, tất cả mọi người đều giật mình, nghiêm trọng như vậy sao?

Bác sĩ cho hai đề nghị, một là phương pháp bảo thủ, bó thạch cao. Một cái khác là phẫu thuật, nhưng lại có nguy hiểm nhất định, bảo bệnh nhân và người nhà suy nghĩ thật kỹ.

Sắc mặt Từ Mông khó coi vô cùng, cắn răng nói: “Phẫu thuật.”

“Từ Mông.” Liễu Diệp không tránh khói hoảng hốt: “Có nguy hiểm.”

Bác sĩ cũng đã nói như vậy rồi, một phần trăm nguy hiểm cũng phải nói thành trăm phần trăm, Từ Mông cũng là người trải đời, đương nhiên biết đạo lý này.

Vấn đề là, anh ta dị ứng nghiêm trọng với thạch cao! Bây giờ cũng không có vật liệu khác để thay thế.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 64: Chương 64



“Trên tay tớ không có tiền, trước tiên mượn các cậu một chút, sau này nhất định tớ sẽ trả lại, tớ dùng danh dự của mình đảm bảo.”

“Cậu nói ngốc nghếch gì vậy, đương nhiên là tớ tin tưởng cậu mà.” Liễu Diệp chi tiền bỏ công sức, chạy tới chạy lui, nghiễm nhiên đã coi mình thành người nhà của Từ Mông rồi.

Lạc Quốc Vinh nhìn thấy cô ấy vì tên đàn ông tồi tệ này mà lao tâm lao lực như thế thì trợn trắng mắt, nói với Lạc Di:

“Cái cô Liễu Diệp này ngốc quá, ánh mắt chọn đàn ông quá kém, Tiểu Di, con nhớ đấy, loại đàn ông bắt cá nhiều tay, tồi tệ như Từ Mông này tránh được bao xa thì tránh, nếu dám đến gần thì cứ đánh luôn, cha làm chỗ dựa cho con.”

“Vâng ạ.” Lạc Di cực kỳ ngoan ngoãn, dù gia thế và tướng mạo có xuất chúng đi nữa nhưng nhân phẩm không đạt tiêu chuẩn thì có gì tác dụng gì chứ.

Liễu Diệp thật sự là nghĩ quẩn, đã biết rõ anh ta là hạng người gì rồi mà vẫn cố chấp treo cổ trên một cái thân cây.

Đây chính là sức mạnh của cốt truyện gốc sao?

Thực ra thì Liễu Diệp cũng là cặp đôi với Từ Mông, là nhân vật nữ chính gốc, nhưng mà sau khi Lạc Xuân Mai sống lại thì nghịch thiên cải mệnh, thay đổi tất cả.

Bất kể là ở thế giới nào thì Liễu Diệp đều là một nhân vật bi kịch, ở kiếp trước Từ Mông bỏ rơi vợ con về thành phố.

Đời mà Lạc Xuân Mai trùng sinh thì cô ấy bị tính kể gả cho một tên lưu manh, bị bạo lực gia đình, sau đó buồn bã sầu não mà chết.

Lúc này, Từ Mông cầm c.h.ặ.t t.a.y Liễu Diệp, đôi mặt tràn ngập tình cảm sâu sắc: “Chờ tớ ra.”

Hai người cầm tay nhìn nhau, giống như là một đôi đang trong tình yêu cuồng nhiệt, y tá bên cạnh cảm thấy cảm động nói:

“Tốt quá, cho dù phẫu thuật xảy ra vấn đề gì thì cũng có người bầu bạn sống chết, tôi nhớ có một câu thơ rất cảm động, ‘hỏi thế gian tình ái là chi, mà khiến đôi lứa thề nguyền sống chết’.”

Từ Mông: “…” Muốn đánh người!

Liễu Diệp: “…” Chân hơi run!

“A ha ha.” Lạc Di phì cười, hai câu thơ này của cô ý tá đúng là tuyệt cú mèo, cô giả vờ cảm động xoa xoa khóe mắt: “Cảm động quá, cảm động đến nỗi em ch** n**c mắt luôn rồi, thanh niên trí thức Từ, anh yên tâm đi đi.”

Tất cả mọi người: “…”

Từ Mông bị đẩy vào phòng phẫu thuật, thầy thuốc Lý mang theo cái bao tải đi ra ngoài: “Đi thôi, chúng ta đi dạo xung quanh một chút.”

Ông ấy dẫn theo ba cha con nhà họ Lạc đi dạo xung quanh bệnh viện một vòng, cuối cùng thì chuyển đến một căn phòng trực ban cuối cùng, có một người đeo kính, khoác áo blu trắng nhìn thấy mà ngây người.

“Sư huynh, muộn như vậy rồi sao lại đến đây, anh có chỗ nào không khỏe sao?”

Thầy thuốc Lý ném bao tải xuống đấy, tháo một sợi dây ra: “Tôi đưa bệnh nhân đến, thuận tiện đưa hàng mới đến luôn, cậu xem đấy mà làm.”

Bác sĩ Tống ngồi xổm người xuống kiểm tra hàng, kiểm rất cẩn thận, nhìn hết bên trong bên ngoài một lần rồi mới hài lòng gật đầu: “Không tồi, một tệ.”

“Được.” Thầy thuốc Lý và bác sĩ Tống là sư huynh đệ, cùng học một trường, nhưng mà hoàn cảnh không giống, bác sĩ Tống tiếp tục học sâu hơn, thầy thuốc Lý vì gia đình mà đành từ bỏ.

“Để tôi giới thiệu một chút, đây là chủ nhiệm Tống, đây là Lạc Quốc Vinh và con ông ấy, thảo dược lần trước là do bọn họ hái đấy.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 65: Chương 65



Bác sĩ Tống nhanh nhẹn bắt được trọng điểm, ánh mắt rơi vào trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Lạc Di: “Cô gái nhỏ này cũng biết phân biệt thảo dược sao?”

Lạc Quốc Vinh tươi cười hớn hở khoe khoang: “Tất cả thảo dược đều do con gái tôi nhận tra, con bé còn thông minh hơn tôi gấp trăm lần, tôi chỉ là người bỏ sức khiêng bao lớn thôi.”

Bác sĩ Tống kinh ngạc đến nỗi không khép miệng được: “Thật hay giả vậy? Thế thì để tôi kiểm tra một chút.”

Ông ấy lấy ra vài cọng thuốc Đông y đã qua bào chế, hỏi: “Đây là cái gì?”

Khóe miệng Lạc Di giật giật, quả nhiên là sư huynh đệ, giống hệt nhau, đều thích kiểm tra.

Chẳng lẽ thầy của bọn họ là một yêu ma cuồng kiểm tra đồ đệ sao?

“Thiên nam tinh, có tác dụng khử đờm, chữa co giật động kinh, trị trúng gió.”

Chủ nhiệm Tống rất ngạc nhiên, lá của thiên nam tinh không có tác dụng, thân củ mới là bộ phận có dược tính, thế mà cô cũng có thể nhận ra được.

“Cái này thì sao?”

“Hương trà thái, trị các loại độc rắn cắn.”

Chủ nhiệm Tống đẩy đẩy gọng kính, hai mắt sáng rực lên: “Cháu còn biết có thảo dược nào có thể trị độc rắn cắn nữa không?”

Lạc Di suy nghĩ một chút, quyển sách thuốc đó cô đã đọc hết từ lâu: “Bát giác liên, mộc phù dung, bán biên liên, điền cơ hoàng, độc diệp nhất chi hoa.”

Bác sĩ Tống khó nén vẻ kinh ngạc: “Sao cháu lại biết nhiều như vậy?”

“Bác Lý dạy ạ.”

“Thì ra cô bé là đồ đệ của sư huynh, đứa nhỏ này không tệ, rất có phong thái trò giỏi hơn thầy, bồi dưỡng cho tốt tất thành nhân tài.” Vẻ mặt bác sĩ Tống ước ao ghen tỵ, bỗng nhiên ông ấy cười lấy lòng với thầy thuốc Lý: “Sư huynh à, em đến tuổi này rồi mà vẫn chưa tìm được đệ tử cuối cùng hợp ý, em thấy cô bé này rất thích hợp, anh nhường lại đồ đệ này cho em đi, em trả lại cho anh ba người.”

Thầy thuốc Lý: “…” Cái tật tự quyết định này của sư đệ càng ngày càng nghiêm trọng, cần phải trị.

Lạc Di: “…” Gì vậy trời? Đồ đệ mà cũng có thể trao đổi được à?

Lạc Quốc Vinh: “…” Con gái tôi thật tuyệt!

Thầy thuốc Lý không hề do dự mà từ chối, Lạc Di mới mấy tuổi chứ, gấp làm gì? Trẻ con thì học hành là quan trọng nhất.

Bác sĩ Tống tỏ vẻ sư huynh thật lạnh lùng tuyệt tình, làm cho cha con nhà họ Lạc không nhịn được mà cười trộm, thì ra bác sĩ trông nghiêm túc đứng đắn như thế lại có mặt thú vị như vậy.

Ánh mắt của bác sĩ Tống quét đến, tiếng cười lập tức dừng lại:

“Chất lượng của chỗ thảo dược kia không tồi, sau này có hàng có thể trực tiếp đến tìm tôi.”

“Được rồi, cảm ơn ngài.” Lạc Quốc Vinh vui vẻ ră mặt, có con đường này, sau này mọi chuyện ông không cần làm phiền thầy thuốc Lý nữa.

Bác sĩ Tống ho khan hai tiếng: “Khụ khụ, lúc đến thì dẫn theo cô bé này luôn.”

Lạc Quốc Vinh: “…” Đây là nhờ con gái mà nằm không cũng hưởng sao?

Mục đích chủ yếu của Lạc Quốc Vinh vẫn chưa hoàn thành, ông hỏi thầy thuốc Lý xem chợ đen ở đâu.

Ông đã hỏi đúng người rồi, thầy thuốc Lý thường xuyên đến chợ đen mua chút đồ ăn, bình thường không đủ ăn, đến ban đêm đói kinh khủng.

Chợ đen ngay gần nhà ga, buổi tối mở cửa, Lạc Quốc Vinh để hai con trong xe máy kéo, giả vờ ăn mặc một chút, đi vào đi dạo với thầy thuốc Lý một vòng.

Nửa tiếng sau thì hai người che mặt vác một cái bao tải to di ra, không nói gì, khởi động xe máy kéo rồi đi luôn.
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 66: Chương 66



Lạc Di tò mò mở ra xem, thế mà lại là gạo tinh trắng bóng.

“Cha, sao lại mua nhiều như vậy?”

Mặt mày Lạc Quốc Vinh hớn hở: “Vừa hay có người bán, hai đồng một cân, không cần phiếu lương thực, cha bèn mua luôn năm mươi cân, cho hai chị em con đi học ăn ở trường.”

Ở cửa hàng quốc doanh thì bán 0.13 đồng, cần có phiếu lương thực.

Lạc Di trầm ngâm, cơm gạo tinh ăn thì ngon, nhưng mà ăn không nổi, cô nói: “Gạo thô rẻ hơn, không bằng đổi thành gạo thô, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn.”

Tiêu tiền cho con trai con gái, Lạc Quốc Vinh không hề đau lòng chút nào.

“Chúng ta có thể kiếm được tiền thì ăn ngon một chút, thân thể quan trọng hơn, hai chị em con phải bổ sung dinh dưỡng, các con gầy quá.”

Lạc Di mím mím môi, sống mũi cay cay, cúi đầu tiếp tục xem trong túi, một cái bình giữ nhiệt mới bảy mươi phần trăm, hai cái hộp cơm nhôm, đây đều là để mang đến trường dùng.

Bà cụ Lạc chỉ cho học phí, những cái khác thì mặc kệ, con nhà bác cả đều được chu cấp, nhà bác hai và nhà họ thì không.

Mười cân bông, một chút vải lẻ, mười cái trứng gà, còn có một cái móng giò, một khúc xương!

Lạc Di không nhịn được mà nuốt một ngụm nước bọt, điên cuồng muốn ăn.

Lạc Quốc Vinh đã tiêu tiền hòm hòm rồi, bán thảo dược được năm tệ sáu hào, thêm một tệ vừa rồi cộng thêm mười tệ lấy từ tay Lạc Xuân Mai nữa.

Nhưng mà ông rất hào hứng, hai hộp cơm này quá thực dụng, bình thường cũng không dễ mua, hôm nay số ông rất may mắn.

Vẻ mặt ông tươi cười như hiến vật quý: “Tiểu Di, con mở hộp cơm ra nhìn xem.”

Vừa mở hộp cơm ra thì đã có một mùi thơm của đồ ăn bay đến, là sáu cái bánh bao trắng trắng tròn tròn.

“Oa ~” Lạc Nhiên trợn tròn mắt, dùng sức hít hà, trên khuôn mặt nhỏ nhắn viết đầy hai chữ thèm thuồng.

Lạc Di sờ lên, thấy vẫn còn nóng, cô lấy một cái bánh bao cho thằng bé: “Ăn đi.”

Nhóc con há miệng cắn một miếng, cắn rách lớp vỏ, nước nhân thịt tan ra trong khoang miệng, ăn ngon muốn khóc.

Lạc Di lại lấy một cái bánh bao cho thầy thuốc Lý, nhưng mà thầy thuốc Lý khéo léo từ chối, ông ấy đã lớn tuổi rồi, đồ ngon thì để cho bọn nhỏ ăn.

“Bác ăn đi, cha cháu thường xuyên ăn nhờ ở đậu chỗ bác, đây là có qua có lại.”

Lúc này thầy thuốc Lý mới nhận lấy, bánh bao ăn thơm ngào ngạt, dư vị còn mãi thôi.

“Quốc Vinh à, con gái cậu hiểu chuyện hơn cậu nhiều.”

“Ha ha ha.” Lạc Quốc Vinh mặt mày hớn hở đắc ý, còn vui hơn cả khi bản thân mình được khen nữa.

“Cha, của cha này.” Lạc Di sẽ không quên cha ruột mình: “Để dành một cái cho mẹ là được.”

Lạc Quốc Vinh lái xe máy kéo, tay không tiện cầm, ông nói: “Con ăn trước đi, lát nữa rồi cha ăn sau.”

Lúc này Lạc Di mới cầm lấy một cái bánh bao, cắn một miếng nhỏ với vẻ quý trọng, vỏ mỏng thịt thơm, mùi vị quá tuyệt.

Lạc Quốc Vinh thấy con gái hiếu thuận, trong lòng rất đắc ý:

“Cha đã nói với anh Lý rồi, đến lúc đó bắt ba con gà thả nuôi bên chỗ anh ấy, một con gà thuộc về anh ấy, hai con gà của nhà chúng ta, cho gà ăn giao cho hai đứa các con phụ trách.”

“Vâng ạ.” Trong lòng Lạc Di rất đắc ý, cứ như vậy thì nhà cô có thể ăn trứng gà mỗi ngày, trứng tráng, trừng hầm, trứng luộc đều ngon.

Vẫn phải kiếm thêm tiền nữa!
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 67: Chương 67



Trong đầu cô hiện lên một tia sáng: “Bác Lý ơi, bác nói trồng thảo dược thì có thể trồng được không ạ?”

“Hả, trồng á?” thầy thuốc Lý sửng sốt một chút rồi nói: “Không thể nào, trong thôn chỉ có thể trồng lương thực.”

Lạc Di lắc đầu, đạo lý đó thì cô hiể:

“Cháu nói là loại trên núi, loại không chiếm dụng đất ấy, như thế thì nhanh hơn đi tìm trên núi nhiều, có thể tuyên truyền cho mọi người cùng nhau làm, để trong thôn ra mặt, như thế thì có tính tập thể, vừa phù hợp với chính sách lại có thể để cho mọi người trong thôn kiếm thêm mấy đồng thu nhập.”

Ở trong cùng một nhà mà đánh lẻ thì rất gây sự chú ý, không bằng cùng nhau làm.

Tôi tốt anh tốt mọi người cùng tốt, cùng nhau làm giàu mà, núp trong đám người là an toàn nhất.

Mắt thầy thuốc Lý sáng lên, đứa nhỏ này thông minh thật, còn hiểu được đạo lý cây có mọc thành rừng thì gió vẫn thổi bật rễ:

“Để bác suy nghĩ xem thế nào đã, trồng thảo dược là chuyện cần kỹ thuật, người bình thường không thể chăm sóc được.”

Lạc Di chống cằm ngẩn người, thời tiết càng ngày càng lạnh, quá lạnh thì không tiện lên núi hái thảo dược, đến lúc đó thì làm sao mà kiếm được tiền? Phải tìm kiếm một con đường kiếm tiền khác thôi.

Bỗng nhiên, cô nghe thấy một âm thanh kêu khóc thoang thoảng, cô lập tức kêu lên: “Cha, dừng xe.”

Mặc dù Lạc Quốc Vinh không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng mà vẫn nghe lời, lập tức dừng xe lại.

Lạc Di nhảy xuống xe, thuận theo âm thanh tìm đến, Lạc Quốc Vinh không yên tâm đi theo sau con gái.

Cách đó không xa, có một ông cụ ngã ra ven đường không nhúc nhích, có một thiếu niên nằm trên người ông cụ kêu khóc: “Ông nội, ông nội ơi, ông tỉnh lại đi.”

Tiếng kêu khóc vừa bất lực vừa tuyệt vọng, trong đêm tối lạnh lẽo này nghe rất thê lương.

Thiếu niên cố gắng muốn cõng ông cụ dậy, nhưng mà vóc người cậu chưa trưởng thành, đi được hai bước thì té ngã trên đất, đầu ngã rách da, m.á.u tuôn ra như mưa.

Cậu không kịp xem vết thương của mình thì đã vội vàng nhìn về phía ông nội, trong lòng lo lắng như lửa đốt.

Ông trời ơi, cầu xin ngài rủ lòng từ bi.

Thiếu niên chưa từng tin vào thần thánh, nay cùng đường tận ngõ, cầu khẩn thần phật, đừng có cướp đi người thân duy nhất còn lại trên đời này của cậu.

Ai đến giúp cậu với? Cậu bằng lòng dùng tất cả mọi thứ để đổi! Cho dù là mạng sống của cậu, cậu cùng bằng lòng.

Khi Lạc Di chạy đến thì đã thấy hình ảnh này, trên mặt thiếu niên đầy m.á.u tươi, hốc mắt sưng đỏ, thần sắc bất lực vô cùng, gần như đang ở trạng thái bên bờ vực sụp đổ.

Đôi mắt bi thương như là đã trải qua vô số trắc trở, cực kỳ tuyệt vọng, nước mắt đã cạn khô rồi.

Trong lòng Lạc Di thấy khó chịu không nói ra được, cô nhìn về phía ông cụ hôn mê trên mặt đất, tóc bạc phơ, người gầy như tờ giấy: “Ông cụ sao thế?”

Hai mắt thiếu niên sáng lên như nhìn thấy cứu tinh: “Ông nội tôi đổ bệnh ngất đi, cầu xin mọi người giúp tôi với. Tôi dập đầu với mọi người…”

Đầu gối của thiếu niên vừa khụy xuống thì đã được một đôi tay nhỏ đỡ lên, sau đó giọng nói dịu dàng ấm áp của cô gái vang lên bên tai cậu: “Chúng tôi đang định đi đến bệnh viện, tiện đường, đây chỉ là tiện tay mà thôi.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 68: Chương 68



Biểu cảm của thiếu niên không biết hình dung như thế nào nữa, giống như ở dưới vực sâu mà lại nhìn thấy một tia sáng, lại không dám đưa tay lên.

“Chúng… chúng tôi không có tiền.”

Lạc Quốc Vinh đã cúi người xuống, sờ lên cái trán nóng hổi của ông cụ, có chút nhíu mày, một tay kéo người lên: “Cứu người quan trọng, đừng nói nữa, nhanh lên xe đi.”

Trên đường đi, ánh mắt của thiếu niên nhìn vào ông cụ chằm chằm, vừa căng thẳng vừa bất an.

Xe máy kéo lại dừng lại trước bệnh viện một lần nữa, Lạc Quốc Vinh cõng ông cụ đến chỗ bác sĩ Tống, có người quen dễ làm việc hơn.

Ông cụ sốt đến ba mươi chín độ, tình huống rất nguy hiểm, bác sĩ Tống sắp xếp cho một giường bệnh, châm cứu để hạ sốt.

Thiếu niên canh giữ bên cạnh ông cụ, một tấc cũng không rời, cậu nắm c.h.ặ.t t.a.y ông cụ, hốc mắt đỏ hoe, dáng vẻ thật sự rất đáng thương.

Mặt cậu đầy máu, nhưng mà dường như cậu không thấy đau, Lạc Di không nhìn nổi, nhờ bác sĩ Tống giúp đỡ xử lý vết thương một chút, đừng để bị nhiễm trùng.

Sau khi lau đi khuôn mặt đầy máu, để lộ ra một khuôn mặt thanh tao thoát tục.

Thiếu niên chỉ mới mười hai mười ba tuổi, nhưng mà nét mặt rất sắc sảo, ngũ quan rõ ràng, có hình thức ban đầu của mỹ nam, chỉ là gầy quá, cực kỳ gầy.

Lạc Di là một người mê sắc đẹp, không nhịn được mà nhìn nhiều hơn mấy lần: “Anh đừng sợ, châm cứu hạ sốt rồi sẽ ổn thôi, ông nội anh sẽ không sao đâu, tin em đi.”

“Cảm ơn.” Thiếu niên không ngẩng đầu lên, nhưng mà cảm xúc đã bình ổn nhiều hơn rồi.

Có lẽ là khi tâm trạng đã bình tĩnh lại, bụng bắt đầu kêu lên ùng ục, cậu đè lên vị trí dạ dày đang đau lên vì đã lâu chưa có gì ăn, thần sắc nhàn nhạt, dường như đã quen với việc chịu đựng cơn đói rồi.

Lạc Di nhìn hộp cơm mình đang ôm trong n.g.ự.c một cái, ánh mắt có chút chần chừ, rất không nỡ, khuôn mặt thần sắc nhàn nhạt của thiếu niên này làm cho cô rất khó chịu, đã phải trải qua bao nhiêu đau khổ mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy.

Cô do dự một lúc lâu, sau đó không nhịn được mà lấy ra một cái bánh bao: “Cái này cho anh.”

Mặt mũi có đẹp hơn nữa thì cũng chỉ cho một cái, còn lại hai cái là của cha mẹ cô, không cho ai hết.

Thiếu niên nhìn thấy bánh bao thì sợ ngây người, thần sắc rất phức tạp, từ sau khi trong nhà xảy ra chuyện thì cậu đã gặp rất nhiều người đen tối và xấu xa, không ngờ rằng…

“Tôi không cần đâu.”

Cái này quá quý giá.

Lạc Di đã chịu đựng đau lòng đưa cho cậu rồi, thế mà cậu lại không cần sao?

“Ăn đi, nếu như anh đói đến ngất xỉu thì ai sẽ chăm sóc cho ông nội anh? Dù sao đã thiếu nợ rồi, nợ nhiều thêm cũng không sợ nữa.”

Lời này đã thành công thuyết phục thiếu niên, đại ân đại đức không lời nào cảm ơn hết được, cậu nhớ kỹ, sẽ đền đáp lại đại ân cứu mạng này.

Còn có bánh bao ấm nóng ăn quá ngon, đây là thứ ngon nhất mà cậu từng ăn, cuối cùng đến cả đời cũng cảm thấy như vậy.

Ăn ăn một lúc, khóe mắt cậu dần dần ẩm ướt, có loại thả lỏng sau biến cố, cũng có một cảm giác ấm áp an ủi sau khi trải qua sự ấm lạnh của thế gian.

“Em tên là Lạc Di, anh thì sao?”

“Tiêu Thanh Bình.”
 
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối Thượng
Chương 69: Chương 69



Lạc Di hơi sửng sốt một chút, sao cái tên này lại quen thế nhỉ? Chẳng lẽ lại là vai phụ quan trọng trong sách sao?

Nhưng mà làm sao thì cô cũng nhớ ra được, thôi đi, có lẽ là không quan trọng.

“Anh không cần thông báo cho người nhà sao?”

Bờ môi Tiêu Thanh Bình hơi nhếch lên, đôi mắt đen hơi trầm xuống: “Trong nhà chỉ có tôi và ông nội.”

Lạc Di trầm ngâm, một ông cụ tóc bạc phơ, một cậu cháu trai còn chưa trưởng thành, ôi, trách không được đổ bệnh mà cũng không có tiền chữa trị, khổ quá.

Có lẽ là Tiêu Thanh Bình hiểu lầm chuyện gì đó, bàn tay phải nắm chặt ngón út của tay trái, nói: “Tôi sẽ trả tiền.”

“Hả.” Lạc Di có chút mờ mọt, tại sao lại nhắc chuyện này?

Nhìn ánh mắt vừa thấp thỏm lại không chịu khuất phục của thiếu niên, trong lòng cô mềm nhũn: “Chuyện này không gấp, sao anh không ăn nữa.”

Tiêu Thanh Bình chỉ ăn nửa cái bánh bao, vẫn còn đói nhưng mà cố gắng chịu đựng, cậu nói: “Để dành cho ông nội ăn.”

Lạc Quốc Vinh ngồi bên cạnh bế con trai đang ngủ say, ngẩng đầu lên nhìn cậu một cái, khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn cậu cũng thuận mắt hơn.

Người hiếu thảo thì đều làm cho người ta coi trọng.

“Tiểu Di, chúng ta phải về nhà thôi.”

“Không đợi nữa ạ?” Lạc Di không có đồng hồ, cũng không biết bây giờ đã mấy giờ rồi, cô nói tiếp: “Chắc phẫu thuật vẫn chưa xong đâu nhỉ?”

Lạc Quốc Vinh nhìn con trai đã ngáy khò khò, ánh mắt ngập tràn sự thương yêu: “Chúng ta không phải là bác sĩ, cũng không phải là người nhà, ở lại đây thì làm được gì? Ngày mai các con còn phải đi học, về nhà thôi.”

Lời này rất có lý, Lạc Di cũng có chút buồn ngủ, ngáp một cái rồi nói: “Tiêu Thanh Bình, anh…”

“Mọi người nhanh về nhà thôi, cảm ơn em Lạc Di, cảm ơn bác, bác Lạc.”

Lạc Quốc Vinh vừa bước ra được mấy bước, quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy thiếu niên đang nhìn bọn họ, ánh mắt phức tạp đó làm cho trong lòng Lạc Quốc Vinh như bị đè một hòn đá nặng.

Ông sờ sờ lên túi, móc ra số tiền còn lại trên người, chỉ còn chín hào nữa, ông lén đưa cho Tiêu Thanh Bình: “Bọn tôi cũng không có tiền, không giúp được gì nhiều, cầm lấy cho ông cụ ăn mấy cái bánh bao đi.”

Ông cụ còn được kiểm tra ra là dinh dưỡng không đủ, đói quá mức

Nhắc đến ông nội đang sốt cao chưa hạ thì Tiêu Thanh Bình không từ chối nữa, sau đó, cậu cúi người xuống, rất lâu sau cũng chưa đứng lên.

Lạc Quốc Vinh khẽ thở dài, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, dạo này đứa nhỏ không có cha mẹ sống quá khổ sở.

May mà hai đứa nhỏ nhà ông vẫn khỏe mạnh, coi như là tích phúc cho con vậy.

Vì bọn nhỏ, ông cũng phải sống thật khỏe mạnh.

Phòng phẫu thuật vẫn sáng đèn, Liễu Diệp và Phương Hải Đông canh giữ bên ngoài, Lạc Quốc Vinh chào hỏi bọn họ một tiếng rồi dẫn theo bọn nhỏ về nhà.

Trong lòng hai người Liễu Diệp có chút không vừa lòng, nhưng mà không dám đối đầu với người nhà đội trưởng.

Trên đường về, Lạc Di đã nằm xuống ngủ, ngày tiếp theo tỉnh dậy thì đã thấy đang ở trên giường nhà mình rồi, Ngô Tiểu Thanh dịu dàng đẩy đẩy con gái: “Tiểu Di, nhanh dậy ăn sáng đi, muộn lắm rồi.”

Khuôn mặt bà mỉm cười, đầu tóc chải rất gọn gàng, vẻ mặt dưới ánh mặt trời trông rất dịu dàng.

Lạc Di dụi dụi đôi mắt, mơ màng đứng dậy đi rửa mặt, bữa sáng là hai cái bánh bột ngô ấm áp, bánh bột ngô được làm từ bột thô, ăn nghẹn ở cổ họng rất khó chịu, cô vội vàng rót một miếng nước uống.
 
Back
Top Bottom